Kinh Dị Giấc mơ của chị gái - lâu đài lửa - lam nhạn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lam Nhạn, 18 Tháng mười hai 2019.

  1. Lam Nhạn

    Bài viết:
    15
    Chương 10

    Linh Cảm Của Người Mẹ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh sát Tùng dẫn Ngọc Khiết về lại văn phòng cảnh sát, trên hàng ghế chờ là ba người gồm hai nam một nữ đang mệt mỏi giương mắt nhìn họ. Tùng đưa mắt nhìn về phía người chưa lấy lời khai là Tuấn Kiệt rồi nói:

    - Anh đi theo tôi!

    Tuấn Kiệt đáp một tiếng, chân nhanh nhẹn đứng dậy bước theo cảnh sát Tùng. Lúc đi ngang qua Ngọc Khiết, cậu cũng không quên vỗ vai cô một cái, tựa như muốn an ủi tinh thần người bạn của mình.

    Thầy Phong và Thụy Vân đang ngồi cách nhau một ghế, hai người đều khẽ gật đầu với cô gái trẻ thay lời chào hỏi. Ngọc Khiết tiến đến ngồi giữa hai người, cô chưa kịp bắt chuyện thì người phụ nữ ngồi cạnh đã hỏi ngay:

    - Anh Tường vẫn chưa xong hả em?

    Vợ chồng chị ta cùng thầy Phong và Ngọc Khiết là những người được đưa đi tra hỏi đầu tiên. Hiện giờ ba người họ đều đã xong, ba người còn lại là Vũ Văn, Tú Anh, Tuấn Kiệt cũng đều lần lượt được đưa đi lấy lời khai, ấy vậy mà chồng chị vẫn chưa xong.

    Ngọc Khiết suy nghĩ rất nhanh, rồi quyết định sẽ nói một nửa sự thật:

    - Em không biết hai người đó nói gì với nhau, nhưng vẻ mặt cả hai đều căng lắm luôn! Giống như đang cãi nhau vậy! - Cô chỉ kể lại những gì mình nhìn thấy, còn cuộc đối thoại nghe lén được thì giấu nhẹm đi.

    Âm thầm quan sát nét mặt người phụ nữ kia, Ngọc Khiết quả nhiên phát hiện ra đôi mắt chị đang nhìn xa xăm, dường như suy đoán điều gì đó. Nhưng rất nhanh, chị liền thu lại cái nhìn sâu xa kia, hướng cô gái ngồi bên mà cười gượng:

    - Tính cách anh Tường nóng nảy, gặp cảnh sát mà cũng không chịu thay đổi. Hết nói nổi ảnh luôn rồi!

    Ngọc Khiết không nói gì, chỉ cười cười. Cô liếc nhìn xuống hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của Thụy Vân, chợt nhận ra chị ta trở nên hết sức căng thẳng. Bấy giờ mới nhìn đến cái trán cao thanh tú lấm tấm mồ hôi của chị, thời tiết mát mẻ ở thành phố D chắc chắn không thể khiến chị ta đổ mồ hôi như vậy. Ngọc Khiết tự dặn chính mình, nhất định phải chú ý đến vợ chồng người này hơn.

    Cũng trong giờ phút này, cô đột nhiên nhớ lại vẻ mặt bất an của Thụy Vân khi cô suýt chạm vào tấm màn đen ở căn phòng trên tầng hai của tòa lâu đài. Chẳng lẽ vợ chồng chị ta có điều gì không muốn để người khác biết? Và liệu nó có liên quan đến cái chết của Thanh Huy cùng các hiện tượng kì lạ xảy ra ở nơi bí hiểm đó?

    Trong thời gian chờ đợi những người bạn của mình, Ngọc Khiết không ngừng chìm đắm trong rất nhiều những nghi vấn mà bản thân không tài nào thoát ra được.

    Mãi cho đến khi Tuấn Kiệt là người cuối cùng hoàn thành cuộc tra hỏi trở lại văn phòng, Ngọc Khiết mới theo chân những người này ra về.

    Bởi vì lúc đến đây họ đang trong tình trạng chưa có chứng cứ ngoại phạm nên cảnh sát đã đích thân lên xe đi cùng để tiện bề canh chừng. Bây giờ cả bảy người đều được xác nhận là vô tội và có thể thoát khỏi sự theo dõi bên phía cảnh sát.

    Thụy Vân lịch sự tạm biệt mọi người, chị lên xe ra về với người chồng mặt lạnh như băng tuyết của mình.

    Nhóm mấy người Ngọc Khiết vừa định lên xe đã bị tiếng khóc nức nở ở phía cổng trụ sở cảnh sát làm cho giật mình. Không ai bảo ai, tất cả đều nhìn về phía đó, kể cả Tú Anh vốn đang như người mất hồn cũng dành sự chú ý cho tiếng khóc kia.

    Một ô tô bảy chỗ sang trọng đang đậu ở ngoài cổng, xe còn chưa kịp chạy vào bên trong thì cửa đã mở, hai người phụ nữ dìu lấy nhau khóc đến thảm thương đang tiến vào trong. Ngọc Khiết nhìn một cái liền nhận ra một trong hai người phụ nữ lớn tuổi kia chính là mẹ của Thanh Huy, bà ta đang dựa vào người kế bên, khuôn mặt đau khổ đến tột cùng.

    Chỉ vài giây sau, hai người đàn ông một già một trẻ cũng bước xuống theo, người lớn tuổi kia chính là cha của người bạn xấu số mà bọn cô vẫn luôn thương tiếc.

    Ngay lúc này, hai vị lãnh đạo của trụ sở lập tức đi đến chào hỏi người đàn ông lớn tuổi, an ủi ông ta mấy câu rồi mời vợ chồng ông vào nhận xác quý tử. Người vợ lúc này khóc càng dữ dội, cả người bà ta khụy xuống, người phụ nữ đứng cạnh không chống đỡ nổi nên cũng ngã theo.

    Năm thầy trò thấy cảnh này đã vội vã chạy đến để đỡ hai người dậy, mẹ Thanh Huy vừa thấy Ngọc Khiết liền ôm lấy cô khóc thêm một trận. Hành động của người mẹ mất con khiến cho kẻ được ôm là Ngọc Khiết lẫn người chứng kiến là Tú Anh đều òa khóc theo, bao nhiêu cảm xúc do bị cảnh sát chi phối mà dồn nén nay đều được dịp vỡ òa ra.

    Đúng lúc này, người thanh niên trẻ tuổi đi cùng cha Thanh Huy đột nhiên lao về phía bọn họ, anh ta túm lấy cổ áo thầy Phong, lớn tiếng mắng:

    - Ông là thầy của Huy đúng không? Là ông dụ dỗ nó đi chơi mới gây ra chuyện này! Đồ vô trách nhiệm! Không quản được thì đừng có mà rủ rê nó đi!

    Người này nói một tràng dài, thái độ cục súc muốn giơ nắm đấm lên hướng mặt thầy mà đánh. Tuấn Kiệt cùng Vũ Văn nhanh tay can ngăn, mỗi người giữ một bên tay anh ta rồi lôi ra.

    Mắt người này hung hăng liếc mấy người bọn họ, cố sức muốn vùng ra khỏi nhưng không được, miệng anh ta tiếp tục mắng chửi, lần này lại còn chửi thề. Mẹ Thanh Huy sớm đã rất mệt mỏi, bà khổ sở gọi con mình:

    - Tân! Thôi con.. thôi đi.. nghe mẹ!

    Dẫu mẹ mình đã lên tiếng, người thanh niên vẫn không ngừng buông lời thô lỗ, Ngọc Khiết dù rằng bất mãn nhưng cũng không muốn đôi co với những người vừa mất đi người thân nên chỉ có thể im lặng. Đang lúc hỗn loạn như vậy thì cha Thanh Huy đột ngột hét lớn:

    - IM MIỆNG!

    Tiếng hét thành công trong việc khiến người kia ngậm miệng, anh ta nhìn về phía người ông vừa lên tiếng, rồi bực dọc cúi đầu. Anh chàng tên Tân vẻ mặt không cam lòng, tức giận nói:

    - Con nói đúng mà! Sao cha la con chứ? Mấy người này lôi kéo nó lên tới trên rừng núi khỉ ho cò gáy gì đó, mới hại nó bị người ta giết như vậy!

    - Hết em con rồi đến con muốn gây chuyện nữa đúng không? Từ anh đến em đều chỉ biết làm khổ cha mẹ! Con không thấy mẹ con khóc từ sáng đến giờ hay sao? Không lo an ủi mẹ mà toàn lo đổ lỗi không đâu! Thằng Huy nó lớn rồi không phải còn con nít mà bắt người ta phải giữ nó! Tính tình nó con còn không biết nữa sao? Đến cha mẹ còn không nói được nó thì ai quản được mà trách móc.

    Người cha nói xong, hai mắt cũng rươm rướm nước mắt. Ông nhìn thầy Phong, lịch sự nói:

    - Cho tôi xin lỗi thầy! Tôi không biết dạy con nên mới ra nông nỗi này! Thầy thông cảm!

    - Chú đừng nói vậy! Thân là thầy giáo mà không bảo vệ được học trò của mình, bị mắng là đáng lắm! - Thầy Phong áy náy nói.

    Người mẹ nghe thấy lời thầy giáo trẻ, bà liền tiến đến vừa khóc vừa an ủi:

    - Thầy đừng tự trách thầy ơi! Là con tôi ăn nói bậy bạ, xúc phạm người ta nên mới rước họa vào thân! - Người phụ nữ ngoài năm mươi nói dứt câu thì càng khóc dữ dội, người đi cùng bà ta ban nãy chạy đến bên đỡ lấy, sợ bà quá xúc động sẽ lại ngất.

    Tất cả mọi người đều bị câu nói của mẹ Thanh Huy làm cho bất ngờ, đến cả hai vị lãnh đạo kia cũng không kiềm được mà bày ra vẻ mặt hoang mang. Người cha ngược lại bình tĩnh hơn, ông nhìn vợ mình, nhỏ nhẹ nói:

    - Nhàn! Em thương xót con quá nên lại nói chuyện không đâu vào đâu rồi! Thôi cô út đưa chị hai về khách sạn nghỉ ngơi đi! Để chị nhìn thấy cháu lại chịu không nổi nữa!

    Người được gọi là cô út "dạ" một tiếng, bà dịu dàng khuyên nhủ chị dâu mình nên trở về nghỉ ngơi theo lời anh hai. Bà Nhàn đẩy tay cô út ra, chạy lại túm lấy tay Ngọc Khiết bắt đầu năn nỉ:

    - Ba với cô thằng Huy không cho dì gặp nó lần cuối! Con dẫn dì đi gặp nó nha con! Giúp dì đi con! Dì muốn gặp nó lắm Khiết ơi!

    Bởi vì Thanh Huy thường xuyên đưa nhóm bạn thân mình về nhà chơi nên mẹ gã sớm đã biết mặt từng đứa, đặc biệt bà rất yêu thích Ngọc Khiết.

    Hiện tại chồng và em chồng bà sợ rằng bà nhìn thấy xác con sẽ thêm đau lòng nên mới ngăn cản, bà thì đã không còn bình tĩnh nên chỉ có thể dựa vào cô nhóc mà đứa con trai đoản mệnh của bà từng thân thiết để nài nỉ. Ngọc Khiết bối rối nhìn thầy Phong bằng ánh mắt cầu cứu, sau đó mọi người không ai bảo ai, mỗi người một câu khuyên nhủ người phụ nữ đáng thương.

    Người chồng đứng nhìn vợ mình đang khóc loạn cả một góc sân, sắc mặt ông đanh lại, nghiêm mặt nói với con trai:

    - Tân! Con mau giúp cô út đưa mẹ về khách sạn đi! Cha đi nhận xác em con một mình được rồi!

    - Cường! Anh để cho em nhìn mặt con một lần! Em không khóc nữa, không ngất nữa đâu! - Bà Nhàn kêu tên chồng, cố nén tiếng nấc nghẹn để nói.

    - Bây giờ em nói vậy, chốc nữa em lại xúc động rồi ăn nói xằng bậy nữa thì sao? Thôi em theo cô út về khách sạn nghỉ đi, đợi lúc đưa con về nhà rồi, em bình tĩnh hơn thì hãy nhìn.

    - Các người không muốn cho tôi gặp con! Không muốn tôi biết nó chết không toàn thây đúng không?

    Bà Nhàn hét lớn khiến những người có mặt ở đó lúc bấy giờ đều ngạc nhiên. Việc Thanh Huy bị giết tàn bạo, cổ cùng bụng bị rách toạc nằm vắt ngang trên cành cây, nội tạng lại bị moi sạch vứt cách cây đó không xa thì vẫn chưa ai dám nói lại với bà. Kể cả ông Cường, khi đã nghe người trực tiếp thụ lí vụ án là cảnh sát Giang báo cáo qua điện thoại, cũng chọn cách giấu diếm vợ mình.

    Không khí nhất thời trở nên nặng nề, Thanh Tân mấp máp môi, muốn nói lại không nói nên lời, anh ta cũng không hề hay biết em mình chết không toàn vẹn. Người cha cúi đầu không nói, mất một lúc mới miễn cưỡng đồng ý cùng nhau đi nhận xác con.

    Ngọc Khiết một phần vì mệt mỏi, phần là do không muốn nhìn lại hình ảnh thảm thương của bạn mình nên đã từ giã mẹ Thanh Huy để ra về. Cả nhóm lên xe trở về nhà thầy Phong, lúc rời đi là sáu người tinh thần vui vẻ, lúc trở về lại chỉ còn năm người sắc mặt u ám, tiều tụy.

    Cơ thể lẫn tinh thần đều rã rời, mọi người không ai có ý nghĩ trở về thành phố S nơi họ vẫn sinh sống mà quyết định sẽ ngủ lại nhà thầy. Ngọc Khiết nằm trằn trọc không ngủ được dù cả người đều mệt mỏi, cô cứ mãi suy nghĩ về những việc xảy ra ngày hôm nay, đặc biệt là thái độ của cha mẹ Thanh Huy.

    Người mẹ thì như có ẩn ý gì đó sau mỗi câu nói, bà tựa hồ đã biết được điều mà thậm chí những người đồng hành cùng con trai bà còn chưa nhận ra. Ví như bà nói Thanh Huy nói bậy nên rước họa vào thân, lời này làm Ngọc Khiết liên tưởng đến những lời ngông cuồng, thách thức mà anh bạn xấu số của mình đã dành cho ma nữ mà ông Tâm đã nhắc đến.

    Trùng hợp là bản thân cô cùng Tú Anh cũng đã bị hồn ma của một cô gái dọa đến ám ảnh, phải chăng cũng chính cô ta là kẻ gây ra cái chết cho Thanh Huy? Chẳng lẽ là đúng như Vĩnh Tường nói, bởi vì mấy người bọn cô làm gì xúc phạm người ta nên mới bị trừng phạt như vậy?

    Còn cả việc bà Nhàn nhắc đến tình trạng không toàn vẹn của con trai mình lúc mất, thái độ bất ngờ của gia đình cho thấy họ cũng không nghĩ bà biết chuyện này. Thậm chí Tú Anh cùng Vũ Văn e rằng cũng không biết vì những người trực tiếp nhìn thấy đều không muốn nhắc lại để họ bị ám ảnh.

    Vậy thì người phụ nữ vốn ở tận thành phố S ấy làm sao biết được? Là nhờ vào linh cảm của người mẹ? Hay bên trong còn có bí mật gì đó mà bà không nói với mọi người?

    Ngoài ra, ông Cường cũng khiến Ngọc Khiết cảm thấy bất ngờ. Ban đầu, lúc cô nghe loáng thoáng thầy Phong báo tin cho ông ta về cái chết của Thanh Huy, cô nhớ thầy nói rằng ông rất tức giận. Bởi vì lúc đó nhìn thầy rất áy náy, Ngọc Khiết vẫn đinh ninh rằng hẳn là cha Thanh Huy đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu thầy.

    Thế mà hôm nay ông ta lại rất lịch sự thay mặt con trai lớn để xin lỗi thầy Phong, nếu vậy thì người khiến ông tức giận không phải thầy Phong mà là Thanh Huy? Có lẽ nào ông cũng giống vợ mình, biết được con trai ông đã gây nên chuyện gì xằng bậy?

    Ông Cường là lãnh đạo cấp cao của thành phố S, thành phố này xa hoa, phát triển bậc nhất, nên hiển nhiên địa vị ông cũng cao hơn những lãnh đạo khác ở thành phố D. Với vị trí đó, ông không thể để mất uy tín nên đã cố ý đuổi vợ mình về khách sạn khi bà lỡ lời nói ra mấy câu nói mập mờ, không có cơ sở kia.

    Ngọc Khiết nhớ ra thân phận cha Thanh Huy, đầu óc cũng cảm thấy có chút thông suốt, chẳng trách đích thân hai vị lãnh đạo ra đón tiếp, xem ra vụ án này sẽ được điều tra hết sức cẩn thận.

    Não liên tục hoạt động, lại thêm thiếu ngủ khiến Ngọc Khiết rất đau đầu, cô không chống cự lại được cơn buồn ngủ ập đến, nên quyết định tạm thời bỏ qua tất cả những ý nghĩ trong đầu. Cô đắp mền, chuẩn bị hòa cùng nhịp thở đều đều của Tú Anh.
     
    Bughams thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2020
  2. Lam Nhạn

    Bài viết:
    15
    Chương 11

    Tâm Linh Hội

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Bughams thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2020
  3. Lam Nhạn

    Bài viết:
    15
    Chương 12

    Quỷ Nữ Nổi Giận

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Bughams thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2020
  4. Lam Nhạn

    Bài viết:
    15
    Chương 13

    Bí Mật Lâu Đài Lửa

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    BughamsLãnh Y thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2020
  5. Lam Nhạn

    Bài viết:
    15
    Chương 14

    Linh Hồn Em Gái


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Bughams thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng ba 2020
  6. Lam Nhạn

    Bài viết:
    15
    Chương 15

    Bàn Tay Quỷ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Lam Nhạn

    Bài viết:
    15
    Chương 16

    Gốc Đa Quỷ Ám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng cha cùng người phụ nữ xa lạ vừa cất lên, Vĩnh Hân liền sửng sốt nhận ra gương mặt của quỷ nữ đang lơ lửng ngoài cửa sổ đã trở nên đổi khác.

    Đôi mắt ả đỏ ngầu, dữ tợn nhìn về phía sau lưng cô, trên cái miệng xinh đẹp giờ đây lộ ra hai răng nanh bén nhọn trông hết sức ghê rợn. Ả ta ra sức gồng, gân xanh nổi lên đầy người, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Ả gào lên một tiếng, lao đến sát cửa sổ hét lớn:

    - Lại là mày! Mày dám phá tao, tao sẽ giết mày! Con khốn nạn!

    Hồn phách yếu ớt của Vĩnh Hân bị dọa cho chết đứng, may mắn thay, khi ả ta chỉ còn chút nữa là chạm vào người cô, thì một sức lực vô hình kéo ngược cô lùi lại. Cô gái nhỏ sợ đến mức không biết phải làm gì tiếp theo, đúng lúc này cô lại nghe thấy giọng nữ kia thì thầm bên tai:

    - Mau đưa hồn mẹ con lên phòng thờ, nơi đó Cửu Huyền mạnh nhất, tạm thời cô ta vẫn chưa vào được, nếu còn chậm trễ thì cả hồn của con lẫn mẹ con đều sẽ bị quỷ bắt.

    Quỷ nữ như nghe được lời nói kia, mắt của ả hung hăng trừng lớn, miệng không ngừng gào "Tao giết mày!". Mặc dù cửa sổ vẫn đang mở, nhưng ả dường như rất khó khăn trong việc tiến vào, mặt ả lộ ra vẻ thống khổ, cố gắng gồng mình vượt qua khung cửa kia. Sau đó, ác quỷ có lẽ không chịu đựng được nữa, ả mang theo oán hận gầm gừ, không cam lòng buông tay ra khỏi khung cửa, biến mất giữa không trung chỉ trong tích tắc.

    Lúc này Vĩnh Hân mới lấy lại được tinh thần, cô nhanh chóng quyết định phải đưa mẹ đi mà không hề có thời gian quan tâm đến giọng nói lạ đó là của ai. Khi cô vừa quay lại, hồn người mẹ đáng thương đã đứng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào xác mình, ôm mặt khóc.

    Vĩnh Hân đau lòng nhận ra, mẹ mình có lẽ đã mất vì một cơn đau tim. Thời khắc bà nhìn thấy chồng mình rơi từ tầng hai xuống, tiếp đó là hình ảnh quỷ nữ lơ lửng trên không trung, trái tim vốn yếu ớt của bà đã không thể vượt qua được cú sốc này.

    Con gái tiến đến khuyên nhủ mẹ nên trốn lên phòng thờ, tránh xa bàn tay của vong quỷ kia. Người mẹ lúc này chẳng hề thắc mắc, chỉ biết răm rắp nghe theo con gái, bởi lẽ bà cũng đã kịp nhìn thấy diện mạo đáng sợ của ả ta đứng ngoài cửa sổ, tức giận gào thét.

    Hai mẹ con lập tức di chuyển lên tầng trên cùng, tức tầng bốn, tiến vào căn phòng dùng để thờ cúng Ông Bà, Tổ Tiên. Hằng ngày, người mẹ vốn rất chu đáo trong việc thắp hương, thờ phụng, cúng kiếng.. nên nơi này trông rất trang nghiêm, mẹ con bà cũng có thể an tâm phần nào.

    Cả hai đều là những vong hồn mới mất, tâm tính lại hiền lành, sức mạnh thậm chí còn không gây ảnh hưởng một chút nào đối với quỷ nữ kia, chứ nói gì đến chống lại ả. Vì thế, hai mẹ con chỉ đành trốn tạm ở nơi này, cầu nguyện Chư Phật cùng Cửu Huyền chở che, để có thể thoát khỏi vong hồn ác quỷ.

    Đêm đó, hai mẹ con sợ hãi ngồi trong phòng thờ, đau lòng nhớ đến người chồng, người cha đã không may bị đoạt đi hồn phách. Hiện tại, vong quỷ kia không biết đã làm gì với linh hồn của ông, không khí nặng nề bao trùm gian phòng, hai linh hồn đau khổ hướng về bài vị của Phật cùng Cửu Huyền, cầu nguyện giữa đêm khuya tĩnh mịch.

    Nhưng sự yên ắng không duy trì được lâu. Ngay khi vừa cầu nguyện xong, mẹ con Vĩnh Hân nghe được tiếng còi xe cứu hỏa, tiếng người rồi tiếng bước chân, tiếng hô hoán vang lên trong đêm đen u ám. Lúc bấy giờ, hai người mới an tâm, không còn lo sợ nhìn về phía cửa sổ gian phòng thờ nữa.

    *******​

    Sau đêm kinh hoàng, dì hai của Vĩnh Hân đã đưa một vị thầy pháp ở cách đó không xa đến để làm lễ, nhằm rước vong hồn gia đình em gái mình đi.

    Thầy Tuân vốn rất nổi tiếng ở vùng này, dì hai cũng là khách quen của thầy. Dù tuổi chỉ chừng bốn mươi, nhưng thầy lại rất có năng lực, nghe đâu có thể nhìn thấy những sự việc từng xảy ra. Thầy cho biết, linh hồn của người cha đã sớm bị quỷ bắt đi, nghiệp duyên không đủ nên cũng chẳng thể cứu vãn được. Thân nhân dù đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể xin thầy giúp đỡ tiêu diệt ác quỷ kia.

    Thầy Tuân có lòng, hướng dẫn mọi người bày biện mâm, bàn, thực hiện lễ cúng nhằm thu phục quỷ nữ, ý định đưa ả về theo thầy tu tập, hi vọng có thể giảm bớt nghiệp đã gieo, nhanh chóng được siêu thoát hơn.

    Đáng tiếc, vong quỷ xưa kia chết oan, lại thêm tính tình lúc còn sống vốn hung dữ, sân si, nên khi mất đi oán hận càng thêm sâu. Tuy rằng kẻ giết mình cũng đã qua đời, nhưng ả vẫn mãi không chịu buông bỏ thù hận, luôn muốn lôi kéo, hãm hại nhiều vong hồn vô tội khác. Những gia đình từng gặp tai họa khi sống ở Lâu Đài Lửa, cũng đều là do quỷ nữ này gây nên.

    Về phần Vĩnh Hân, cô cùng cha mẹ bất hòa một phần là do ả lợi dụng lúc cô tâm tình không vui, một mình lang thang ở sân vườn mà gieo thêm vào đầu cô những suy nghĩ tiêu cực.

    Ngoài ra, Vĩnh Hân từng nhiều lần mơ thấy một chị gái xinh đẹp ngồi khóc thảm thương dưới gốc đa gần cửa sổ tầng hai. Khi hỏi đến, chị ta cho biết bản thân bị cha mẹ ngăn cản không đến được với người mình yêu, nên chị đã treo cổ tự sát trên cây đa này. Mỗi khi mơ đến đây, cô đều choàng tỉnh rồi sợ tới nỗi phát khóc, mặc dù người kia chẳng hề để lộ dáng vẻ ghê rợn, cũng không hù dọa gì cô, nhưng vẫn làm Vĩnh Hân bị ám ảnh.

    Thế nhưng lúc cha mẹ nghe được cô thuật lại, đều cho rằng cô đang đem chuyện chết chóc ra để hù dọa, với ý định khiến họ không còn ngăn cấm cô yêu tên cảnh sát kia nữa. Vĩnh Hân bất lực, cô tâm sự với bạn bè hay anh trai cũng chẳng có ai tin, thậm chí cả người yêu cũng cho là do đầu óc cô suy nghĩ quá nhiều, sinh ra ảo giác.

    Cô gái non trẻ không biết phải làm sao, mỗi ngày chỉ có thể chịu đựng áp lực từ nhiều phía, tính cách cũng trở nên ngày càng ngang bướng khác thường, dần dần dẫn đến sự việc đau thương này.

    Quỷ nữ dù rằng thành công hại cả nhà Vĩnh Hân mất mạng, nhưng ả lại chỉ bắt được duy nhất hồn của người cha. Điều này khiến ả vô cùng tức giận, tuy nhiên Cửu Huyền trong nhà rất mạnh, lại thêm có thờ Phật, vong quỷ muốn tiến vào nhà cũng không thể. Hiện tại, ả vẫn không cam lòng, một mực muốn tìm cách tóm gọn linh hồn của hai mẹ con, nhất là Vĩnh Hân - người hợp mệnh với ả.

    Thầy Tuân không thuyết phục được quỷ nữ, nên đành dùng biện pháp mạnh. Thầy dự định nhốt linh hồn ả vào một cái hũ nhỏ, sau đó đem về làm âm binh cho thầy sai khiến. Đồng thời, mỗi ngày ả đều có thể nương theo thầy tu tập, hi vọng "mưa dầm thấm lâu", vong quỷ sẽ có ngày quay đầu, buông bỏ tâm ác để được siêu thoát.

    Lúc bấy giờ trời đã tối, bàn cúng được bày ngay gốc đa nơi con quỷ trú ẩn, thầy Tuân nghiêm trang đứng thẳng, chắp tay niệm chú. Phía sau lưng thầy, hai vị đệ tử trẻ tuổi hơn chia ra đứng hai bên trái phải, họ cũng đang chắp tay trợ lực cho sư phụ của mình. Dì hai cung kính đứng ở một bên quan sát, tiếng niệm chú đều đều của thầy Tuân hòa cùng tiếng gió rít tạo nên một âm thanh kì dị, khiến ai nấy đều sởn da gà.

    Dì hai nhìn quanh chẳng thấy ma quỷ nào xuất hiện, nhưng không khí ghê rợn xung quanh khiến người dì lạnh run. Bỗng nhiên, trong lúc bán tín bán nghi thì chính mắt dì trông thấy một trong hai đệ tử của thầy Tuân đột ngột hét lớn, ôm cổ ngã lăn ra đất. Hai mắt cậu ta trợn trừng, tay tự bóp lấy cổ mình, miệng không ngừng phát ra tiếng mắng chửi.

    - Chết đi! Chết đi! - Giọng cậu the thé vang lên trong đêm tối, phá tan sự tĩnh mịch của nơi này.

    Người đệ tử còn lại của thầy cũng bị dọa sợ, cả người run rẩy lùi ra xa, miệng lắp bắp không niệm nên lời. Thầy Tuân hốt hoảng quay người lại, liền bắt gặp hình ảnh học trò của mình đang lăn lộn dưới đất, dường như đã bị quỷ nhập. Ngay lập tức, Thầy nhanh chóng rút lấy một cây nhang cắm trong lư hương đặt ở trên bàn cúng, hướng về phía người đang quằn quại kia bắt đầu vẽ gì đó vào không khí.

    Ban đầu, người nọ buông tay đang bóp cổ của mình ra, rồi hung hăng gầm gừ, muốn lao đến tấn công thầy Tuân. Nhưng bùa chú được vẽ từ cây nhang khiến cậu ta chần chừ, ánh mắt cậu tức giận liếc ngang liếc dọc xung quanh, như muốn tìm người thế chỗ kẻ đang cầm nhang kia. Dì hai cùng những người thân của gia đình Vĩnh Hân đều tự động lùi ra thật xa, lo lắng bản thân sẽ là nạn nhân.

    - Cô là vong quỷ đã hãm hại biết bao nhiêu người mất mạng đúng không? - Tiếng thầy Tuân vang lên, cắt ngang âm thanh gầm gừ của người đang bị quỷ nhập.

    Lúc này, vị đệ tử thu lại vẻ tức giận, cậu đắc ý cười lớn, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía sư phụ mình:

    - Đúng! Là tao làm đó, tụi nó mở miệng là nói "Chết còn sướng hơn", nên tao giúp tụi nó thôi! Con bé vừa mới bị chết cháy, là tao xui khiến đó, đáng lí nó phải làm tay sai cho tao, mày muốn đưa mẹ con nó đi, thì để thằng này lạip. - Nói dứt câu, tay cậu chỉ ngay vào bản thân mình.
     
  8. Lam Nhạn

    Bài viết:
    15
    Chương 17

    Duyên Âm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giao ước với quỷ vốn đã nguy hiểm, đằng này lại lấy linh hồn người sống ra để trao đổi, đây là điều không thể nào chấp nhận nổi.

    Thầy Tuân quyết định kết thúc đàm phán, trực tiếp dán một lá bùa lên trán vị đệ tử bị quỷ nhập. Vong quỷ bên trong người cậu ta không ngừng giãy dụa, la hét, mãi đến khi Thầy ngậm nước trong cái chun nhỏ đặt trên bàn cúng, rồi phun thẳng vào mặt học trò mình, thì quỷ nữ kia mới miễn cưỡng xuất ra.

    Cậu thanh niên xui xẻo té ngã bất tỉnh, mọi người xung quanh cũng bị một màn này làm cho hồn vía lên mây.

    Lúc này, Thầy mới gọi dì hai lại, bất lực nói rõ với dì. Thầy cho biết bản thân không thu phục cũng như diệt nổi vong quỷ. Nay chỉ có thể rước linh hồn hai mẹ con Vĩnh Hân đi, sau đó đem gửi lên ngôi chùa mà gia đình mong muốn.

    Ngoài ra, Thầy cũng dặn dò nên mời Sư Thầy ở chùa đó đến xem thử có giải quyết được chuyện này không, riêng bản thân Thầy chỉ có thể tạm thời trấn yểm con quỷ dưới gốc cây đa mà nó thường xuất hiện, không để nó lộng hành hãm hại người nữa. Chỉ là thời hạn nhiều lắm ba năm thì phải thay bùa mới, nếu không, quỷ nữ sẽ trở lại, và lúc đó lòng thù hận của ả sẽ tăng thêm, nên còn mạnh hơn hiện tại rất nhiều.

    Dì hai đồng ý với Thầy Tuân, cung kính tạ lễ với mấy thầy trò, rồi cũng phối hợp giúp Thầy chôn bùa trấn yểm quanh gốc đa bị quỷ ám.

    Sau sự việc này, khoảng hai ba ngày sau Vĩnh Tường mới xong hết giấy tờ thủ tục, chính thức về nhà được. Thấy cháu mình đã quá đau lòng, cú sốc lớn này như cướp đi tất cả tinh lực của anh. Vì vậy, dì hai quyết định giữ im lặng, không nhắc đến chuyện liên quan tới ma quỷ để anh không có thêm áp lực. Đợi khi tinh thần anh ổn định, bà sẽ nói lại với anh, đặc biệt là cái thời hạn ba năm kia.

    Thời gian trôi qua được gần một năm, Vĩnh Hân trở lại, cô báo với anh tin mẹ của cả hai đã được siêu thoát. Còn về phần mình, cô nài nỉ anh trai đừng đuổi mình đi, mong anh để cô ở lại tòa lâu đài này thêm một thời gian, khi nào đủ duyên sẽ quay về ngôi chùa mà bản thân được gửi vào, tiếp tục tu tập.

    Lúc đó, anh biết rõ như vậy là không đúng, nhưng chẳng hiểu do thứ gì xui khiến, anh chấp thuận điều này một cách dễ dàng, để rồi sau này anh đã phải hối hận về quyết định của chính mình.

    *******​

    Thụy Vân kể đến đây, bỗng thở dài nặng nề, lại uống thêm một ngụm trà, rồi mới bắt đầu tiếp tục câu chuyện năm xưa. Bấy giờ, giọng chị đã hơi khàn, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng trước ánh mắt trông đợi của bà Nhàn và Ngọc Khiết, chị vẫn cố gắng nhớ lại những chuyện không vui trước đây.

    Ánh mắt mang theo chút hoài niệm, chị run rẩy nói:

    - Sau khi nghe được anh Tường nhắc lại những gì Vĩnh Hân kể với anh, con cũng thấy thương xót cho gia đình anh lắm. - Thụy Vân xưng "con" với bà Nhàn.

    - Nhưng dù sao Hân cũng là hồn ma, con không có cách nào sống chung và xem em ấy như người bình thường được, vì sợ lắm!

    Vĩnh Hân là cô bé lương thiện, nhưng lúc mất đi tuổi đời còn quá trẻ, cho nên thỉnh thoảng vẫn làm ra nhiều chuyện không chừng mực. Ví như khi vui sẽ thích trêu đùa người khác, ngược lại, có việc gì không vừa ý sẽ lập tức phản ứng một cách tiêu cực.

    Có những lúc Thụy Vân thức giấc vào nửa đêm, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt khả ái nhưng tái nhợt của Vĩnh Hân đang nhìn mình cười, thật sự khiến chị đau tim. Còn chưa kể những lần xuất hiện bất thình lình, hại chị suýt ngã xe lăn.

    Rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, chị nhất quyết dọn về nhà ở thành phố S để sinh sống, mặc cho tình cảm dành cho anh vẫn còn rất nồng nàn. Đương nhiên, anh dùng mọi cách để thay đổi ý định của chị, bao gồm cả việc quyết định đưa linh hồn em gái mình trở về ngôi chùa năm nào.

    Từ khi anh thẳng thắn khuyên nhủ Vĩnh Hân nên tu tập để siêu thoát, cũng là lúc chị chính thức bị cô nàng tấn công kịch liệt nhất. Nhẹ thì kéo chân, kéo tóc lúc ngủ, nặng thì bóp cổ, dọa dẫm đủ kiểu. Ngay lúc chị tưởng như bản thân sẽ phát điên, thì anh lại là người nổi điên lên trước.

    Một trận cãi vả gay gắt giữa người và ma diễn ra, hư cấu đến mức dù chị là người trực tiếp chứng kiến, khi nhớ lại vẫn còn cảm thấy như một giấc mơ.

    Tiếng ném đồ vật loảng xoảng, tiếng rên khóc trách móc của Vĩnh Hân, hòa cùng những lời dạy dỗ nghiêm khắc của người anh trai luôn hết mực yêu chiều em gái, làm cho tòa lâu đài vốn dĩ âm u nay lại như thêm phần ai oán.

    Điều làm chị nể phục chính là, Vĩnh Hân dù có bức xúc đến đâu, cũng chỉ xả giận lên trên đồ vật, không hề tổn thương đến một đầu ngón tay của anh trai.

    Cuối cùng, hồn ma thế mà lại chịu thua con người, Vĩnh Hân ấm ức rời đi.

    Ít lâu sau, anh cũng có đến ngôi chùa - nơi gửi gắm linh vị của mẹ cùng em gái để tìm hiểu, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Sư Thầy, xác nhận em gái anh một đi không trở lại.

    Tháng ngày sau đó, do không còn bị hồn ma em gái phá đám, tình cảm của anh và chị ngày càng phát triển, cả hai quyết định chính thức yêu đương. Nhưng lòng anh vẫn mang theo cảm giác áy náy, ân hận vì đã không kiềm chế được cơn giận, nếu anh bình tĩnh hơn, rước Sư Thầy đến để khuyên giải, nói không chừng Vĩnh Hân sẽ không đùng đùng bỏ đi như vậy.

    Điều anh lo lắng nhất, đó là em gái anh sẽ lầm đường lạc lối, đi vào con đường tà đạo, trở thành quỷ dữ không thể siêu thoát.

    Khoảng một tháng sau, tòa lâu đài xuất hiện một vị khách lạ mặt, nói là lạ nhưng thật ra lại chỉ lạ với mỗi chị mà thôi.

    Lúc ấy kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ trưa, mặt trời đứng bóng. Chị đang thiu thiu ngủ ở phòng mình thì nghe thấy tiếng cửa phòng anh kêu "két" một cái, chị dụi dụi hai mắt, miễn cưỡng ngồi dậy. Bởi vì nỗi ám ảnh bị hồn ma Vĩnh Hân quấy phá vẫn còn tồn tại, chị trở nên nhạy cảm hơn người thường. Chị hơi bối rối gọi tên anh:

    - Anh Tường! Là anh hả?

    - Ừm, anh đây! Em ngủ tiếp đi, có người bấm chuông cửa, anh ra xem thử là ai.

    Thụy Vân "dạ" một tiếng, nhưng lại không sao ngủ được. Tòa lâu đài này hiếm khi có khách đến thăm, nếu là người quen của anh hay đối tác công việc thì thường sẽ hẹn gặp bên ngoài, về phần chị, bạn bè cũ của chị cũng chẳng ai biết chị đang ở đây. Hôm nay đột ngột có người đến tìm, chị bỗng nhiên cảm thấy lo lắng lạ thường.

    Linh cảm của chị không sai, sau khi người khách này đến, nơi đây lại xảy ra một loạt sự kiện đáng sợ.

    Nhưng lúc bấy giờ chị vẫn hoàn toàn không biết gì, chỉ nằm im lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Rất lâu sau, chị mới loáng thoáng nghe thấy âm thanh trò chuyện qua lại, kế đến là tiếng bước chân anh đi xuống bếp. Chị lờ mờ đoán anh đang pha trà tiếp khách, trong lòng cũng hơi an tâm, nếu là người quen của anh thì chắc không có gì đáng lo ngại, nghĩ vậy nên chị lại nằm im trên giường chờ đợi, chỉ là chờ điều gì thì chính chị cũng không rõ.

    Tầm mười phút sau, anh gõ cửa phòng chị, kèm theo tiếng "cộc cộc" là giọng nói gấp gáp của anh:

    - Vân! Anh vào nha! Có chuyện rồi.

    Tim chị như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nỗi bất an lại dâng lên như từng đợt sóng lớn, đánh úp vào tâm hồn mong manh của chị. Giọng chị lạc hẳn đi:

    - Anh vào đi..

    Anh mở cửa bước vào, lúc này chị đang tựa lưng vào đầu giường, vì đôi chân bất tiện nên chỉ có thể ngồi yên đợi anh.

    - Người mới đến là bạn học trước đây của anh, cũng từng là người yêu của Hân. Hình như.. nó không biết Hân đã mất, cứ nghĩ chỉ có ba mẹ anh qua đời vì vụ cháy năm đó.

    - Anh không có liên lạc với anh ấy sao?

    Ánh mắt anh trở nên phức tạp, ấp úng mãi mới nói nên lời:

    - Nó là cảnh sát, mấy năm nay được cử đi nơi khác làm nhiệm vụ, vì tính chất của công việc nên hầu như không liên lạc với bên ngoài. Nhưng khi nãy nó nói..

    Anh dừng lại giữa chừng, quan sát sắc mặt chị một lát rồi mới ngập ngừng tiếp lời:

    - Nó nói nhờ Hân tìm đến tận nơi báo tin, nó mới biết ba mẹ tụi anh đã mất.

    - Anh nói sao? Hân.. hiện về báo với bạn anh hả? Nhưng chẳng phải anh vừa nói anh ấy không biết Hân đã mất sao?

    Anh thở dài, đưa tay vuốt mặt, sau đó khổ sở nói:

    - Vấn đề là ở đó! Hân không nói với bạn anh chuyện con bé cũng đã thiệt mạng trong vụ cháy, nên nó vẫn luôn lầm tưởng linh hồn Hân đến tìm nó khi ấy là người bình thường. Theo lời nó thuật lại, hai đứa còn đi chơi với nhau, trước khi từ giã bạn anh ra về, Hân có hẹn sẽ gặp lại ở đây. Giờ anh chẳng biết mở lời thế nào với nó, nói sao để nó đỡ sốc nhất đây?

    Chị nghe đến đây thì cả người run lên, sau gáy lạnh lẽo vô cùng, da gà nổi lên chi chít, đầu óc theo đó cũng trở nên choáng váng. Chỉ cần hình dung đến cảnh tượng anh chàng kia ngồi trò chuyện, tâm sự cùng một hồn ma, nhưng lại chẳng hay biết gì, đã vậy còn hẹn sẽ gặp lại tại nơi chị đang ở nữa chứ! Nhiều suy nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu chị, mà ám ảnh chị nhất là khi trong số đó xuất hiện hai từ: Duyên âm.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...