Ngôn Tình Em Đến Thật Đúng Lúc - Hạ Tử Duệ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Hạ Tử Duệ9791, 25 Tháng ba 2021.

  1. Hạ Tử Duệ9791 Tiểu Motor Tiểu Phi Hiệp

    Bài viết:
    247
    Chương 8: Chúng ta đã từng thân thiết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày tháng cuối cùng của thời sinh viên sắp kết thúc. Thời gian gần đây tất cả sinh viên năm cuối đều vô cùng bận rộn. Mọi người vội vàng chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp. Người thì háo hức vì sắp được tự do tự tại, người thì lo lắng sợ hãi khi sắp phải bước vào một thế giới đầy dối gian ồn ào, người thì luyến tiếc giảng đường đầy hồi ức vui buồn..

    Ngày hôm nay ông trời dường như đã mỉm cười với mọi người sau những ngày mưa rơi tầm tã. Sau đêm mưa ngày hôm qua, không khí buổi sáng hôm nay rất trong lành, gột rửa mọi phiền muộn. Ánh mặt trời đang chen chúc len lỏi qua từng lớp lá chiếu xuống vũng nước còn sót lại, ánh lên tia sáng lấp lánh, mơ tưởng về một tương lai đầy sắc màu.

    Tại sân bay Lam Thành, máy bay mang số hiệu LU520 vừa hạ cánh cách đây 10 phút. Có một chàng trai dáng người cao lớn, ăn vận thời thượng nổi bật trong đám đông đang đứng tại cửa ra số 3. Dương Hàn Đông đã về nước rồi. Suốt những năm tháng ở Mỹ cậu luôn chăm chỉ tập trung vào việc học tập và giúp ba điều hành công ty chi nhánh, chỉ mong có thể về kịp để có thể cùng ai kia dự lễ tốt nghiệp. Ngồi trên xe, Dương Hàn Đông lần này không như trước kia. Nếu là trước kia cậu luôn ngồi ngủ hoặc bấm điện thoại, nhưng hiện tại lại luôn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe. Từng chút từng chút một hồi tưởng lại cảnh vật trước kia.

    Nghiên Dương hôm nay đã được mặc bộ áo tốt nghiệp mà trước kia cô chỉ có thể ngắm nhìn. Chiếc áo này rộng hơn so với thân hình nhỏ nhắn kia nhưng mặc lên cũng rất ra dáng và dễ thương.

    Hạ Vũ sau bốn năm học vẫn chưa kiếm được anh chàng nào ưng ý nhưng cậu ấy đang được một cậu bạn nhỏ hơn một tuổi theo đuổi. Cậu biết không, Tống Quốc Lam và Trần Nhất, hai người bọn họ đã chính thức hẹn hò rồi. Hihi.. Tôi biết ngay là quan hệ của hai người đó có gì mờ ám mà. Làm sao mà "múa rìu qua mắt thợ" được. Chỉ một tháng nữa là đến ngày tốt nghiệp của chúng ta rồi, cậu.. chắc sẽ về phải không? Tôi có lần gọi cho cậu nhưng không thấy phản hồi. Có phải rất bận rộn không? Trần Nhất nói cậu đi du học chỉ một năm thôi, nhưng cậu xem, hiện tại đã mấy năm rồi? Nếu tốt nghiệp cậu không trở về, tôi sẽ thực sự quên cậu luôn đấy. Dương Hàn Đông, mau trở về đi. Cầu xin cậu đấy..

    Nghiên Dương

    Chiếc xe BMW màu đen dừng ngay trước cổng chính của Đại học K đã thu hút được nhiều ánh mắt, không phải là chiếc xe mà là người vừa bước xuống xe. Nhiều sinh viên gần đó bàn tán, thì thầm to nhỏ với nhau. Đại loại mấy câu như: "Đó không phải là Dương Hàn Đông của Viện Nghiên Cứu K sao?", "Cậu ấy đẹp trai quá đi!", "Không biết đã có bạn gái chưa nhỉ?", "Nghe nói cậu ta và Nghiên Dương của khoa Nghệ Thuật chia tay rồi."..

    Dương Hàn Đông không có tâm trạng mà đứng nghe đám người kia bàn tán. Bây giờ cậu chỉ đang chăm chú tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Bước chân ngày một nhanh hơn, đi thẳng tới khoa Nghệ Thuật của Nghiên Dương.

    Hiện tại thì Nghiên Dương đang đứng chụp ảnh cùng với Hạ Vũ, Trần Nhất và Tống Quốc Lam tại đài phun nước.

    Dương Hàn Đông đã đến khoa Nghệ Thuật nhưng lại không tìm thấy cô nên đã rất sốt ruột, liền lấy điện thoại gửi tin nhắn tới một dãy số.

    "Tụi cậu đang ở đâu?"

    "Đài phun nước ở cổng phía Tây. Cô ấy cũng ở đây."


    Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bí mật liền lặng lẽ trở lại bên cạnh Tống Quốc Lam. Trước khi ra nước ngoài, Dương Hàn Đông đã nhờ Trần Nhất giúp cậu trông chừng không cho bất kỳ người con trai, thậm chí là cả con gái lạ nào đến gần Nghiên Dương. Sự nhờ vả này của Dương Hàn Đông không ít lần làm Trần Nhất rơi vào hoàn cảnh éo le. Có lần Tống Quốc Lam hiểu lầm Trần Nhất có ý với Nghiên Dương liền cho cậu một bạt tai và phải ra sofa ngủ.

    Dương Hàn Đông sau đó liền chạy thẳng đến địa điểm trong tin nhắn mà Trần Nhất gửi. Cậu muốn nhanh chóng gặp cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn ngửi thấy mùi hương của dầu gội Lavender trên tóc cô, muốn nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười đầy ngọt ngào kia của cô.

    Cậu đã nhìn thấy cô rồi. Thực sự đã nhìn thấy rồi. Cô gái tóc dài màu cà phê đang tươi cười tạo dáng chụp ảnh cùng bạn thân. Từng bước từng bước tiến gần chỗ cô.

    "Nghiên Dương.."

    Tiếng gọi nghẹn ngào mang theo bao nỗi nhớ nhung cuối cùng cũng bật thành tiếng. Tuy thị lực không tốt nhưng Nghiên Dương lại nhìn rất rõ người vừa gọi cô. Nụ cười tươi vô tư dần dần tắt. Chết lặng nhìn đối phương. Trần Nhất nhìn thấu hồng trần liền kéo hai con người ngây ngốc đang chôn chân ở kia đi xa, trả lại không gian riêng cho Nghiên Dương và Dương Hàn Đông.

    Tâm trạng hiện giờ của Nghiên Dương: Trống rỗng. Cô không biết phải làm sao, không biết phải nói gì.

    An nhiên bước vào thế giới của nhau rồi không một lời chào mà ra đi, để lại một người thống khổ với quá khứ ngọt ngào. Ái tình chính là như vậy sao?

    Cuối cùng Dương Hàn Đông cậu cũng trở về rồi. Nhưng Nghiên Dương tôi hiện tại thực sự không muốn nhìn thấy cậu. Một chút cũng không muốn. Ra đi không nói một lời từ biệt. Rốt cuộc cậu coi tôi là gì chứ? Rõ ràng là nói yêu tôi nhưng đến chuyện quan trọng như vậy cũng không mở lời với tôi. Tất cả mọi người đều biết. Chỉ có tôi ngu ngốc không biết gì. Đến tin tức về cậu cũng do người khác nói với tôi. Chẳng nhẽ tôi lại không có đủ tư cách đến vậy sao?

    Nghiên Dương

    Dương Hàn Đông đang rất mong chờ, cho rằng Nghiên Dương sẽ chạy lại ôm lấy cậu hoặc mắng chửi cậu, nhưng câu nói đầu tiên cô nói với cậu lại là..

    "Cậu là ai vậy?"

    Có lẽ chỉ là một câu chào hỏi bình thường nhưng.. sao lại xa cách tới vậy?

    Dương Hàn Đông chết lặng tại chỗ, một lúc sau mới cất tiếng hỏi kèm theo bao đau khổ, nước mắt sắp chực rơi xuống:

    "Cậu không nhớ sao? Tôi là.. Dương Hàn Đông."

    Nhưng trái lại, Nghiên Dương lại lạnh lùng đáp:

    "Không quen."

    Thế giới của tôi và em thiếu một câu tạm biệt nhưng việc bắt đầu lại dường như rất khó khăn. Là tôi vội vàng kết luận em là một người mạnh mẽ, vô tư nhưng tôi đã sai rồi. Tôi thực sự rất hối hận.

    Dương Hàn Đông
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2021
  2. Hạ Tử Duệ9791 Tiểu Motor Tiểu Phi Hiệp

    Bài viết:
    247
    Chương 9: Âm mưu của Tống Quốc Lam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    7 giờ 30 phút tối, tại nhà hàng ngoài trời K

    Để chúc mừng mọi người tốt nghiệp và Dương Hàn Đông trở về nước nên tất cả đã cùng nhau đến nhà hàng ngoài trời K tọa lạc bên cạnh bờ sông Lam. Nhà hàng này có một điểm độc biệt. "Độc" trong độc đáo, "biệt" trong khác biệt. Chính là một ngày chỉ mở cửa trong vòng 6 tiếng, từ 6 giờ tối đến 12 giờ đêm nên nếu thực khách muốn thưởng thức món ăn tại đây, toàn bộ đều phải đặt bàn trước 2 giờ chiều.

    "Nhà hàng ngoài trời" nghe tên thôi cũng hiểu rõ, phần lớn nhà hàng được nằm ngoài trời hòa mình vào thiên nhiên "đầu đội trời, chân đạp đất". Đây chính là điểm "độc biệt" của nhà hàng K. Nhà hàng này chuyên lẩu nướng nên cực kỳ phù hợp với những cuộc tụ họp. Tuy nhiên, chi phí cho một bữa ăn tại đây khá là lớn.

    Dương Hàn Đông đã đặt bàn tròn năm người. Chỗ ngồi lần lượt theo chiều kim đồng hồ là Hạ Vũ, Nghiên Dương, Tống Quốc Lam, Trần Nhất và Dương Hàn Đông. Hạ Vũ phải ngồi giữa cô bạn thân họ Nghiên và Dương Hàn Đông biểu cảm liền có chút không vui, giọng giận dỗi nói nhỏ với Nghiên Dương:

    "Mình vốn dĩ muốn ăn uống vui vẻ nhưng bạn học Nghiên này, cậu làm như vậy có phải quá tàn nhẫn với con mèo nhỏ như mình không?"

    Nghiên Dương nhìn cô bạn thân nhưng rồi cũng bất lực thở dài, nói:

    "Mình cũng không còn cách nào khác. Chẳng nhẽ cậu bắt mình chia cắt gia đình kia sao? Tống Quốc Lam sẽ rap diss mình mất thôi."

    Nhận thấy bầu không khí không được tự nhiên, Tống Quốc Lam liền đề nghị cả đám chơi một trò chơi. Một trò chơi truyền thống thường xuất hiện trên các bàn tiệc tụ họp "lời thật lòng hay đại mạo hiểm", trò chơi này phần lớn đều tạo ra rất nhiều drama.

    "Vậy chúng ta cùng chơi 'lời thật lòng hay đại mạo hiểm' đi. Hình phạt sẽ là.. ừm, xem nào.. là rượu đi. Ai không trả lời được thì sẽ phạt rượu nha. Không ai được từ chối đâu đấy."

    Mọi người đều vui vẻ hưởng ứng, duy chỉ có Nghiên Dương có phần không can tâm vì cô thừa biết mục đích ngầm của trò chơi mà Tống Quốc Lam kia đề ra là gì.

    Tống Quốc Lam liền lấy một chai rượu trái cây đã hết ra đặt lên bàn và bắt đầu xoay. Sau khi quay vài vòng thì đầu chai rượu hướng về Trần Nhất. Đúng, chính là Trần Nhất. Đôi mắt hủ nữ của cặp đôi Nghiên-Hạ liền sáng long lanh kèm theo ý đen tối nhìn Tống Quốc Lam và Trần Nhất. Tống Quốc Lam ngại ngùng thì tai liền đỏ lên, trông rất đáng yêu. Nhưng lát sau cũng vào vấn đề chính, liền hướng tới Trần Nhất ngồi kế, hỏi:

    "Cậu chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"

    "Lời thật lòng."

    Sau khi nhận được câu trả lời của Trần Nhất, Tống Quốc Lam cúi đầu mỉm cười, hai tay bấu vào nhau, hỏi:

    "Tại sao anh Trần đây.. lại thích tôi vậy?"

    Cười chết cô rồi. Nghiên Dương và Hạ Vũ sau khi nghe xong câu hỏi của Tống Quốc Lam liền cười ngặt nghẽo khiến Tống Quốc Lam xấu hổ đến mức mách lẻo ngay với Trần Nhất, giọng có phần giận dữ nhưng biểu cảm lại nũng nịu dễ thương:

    "Cậu xem hai người họ.."

    Trần Nhất sau khi thấy bộ dạng đó của tiểu bảo bối của mình liền ho khan một tiếng làm hai con người kia dần dần trở về trạng thái ổn định.

    Trần Nhất kiêu ngạo công liền hỏi ngược lại và tặng kèm nụ cười mê người:

    "Không phải là em nói thích tôi trước sao? Tôi chỉ là đáp ứng nguyện vọng của em thôi."

    Thỏa mãn nỗi lòng của hủ nữ.

    Dương Hàn Đông nãy giờ luôn nhìn về phía Nghiên Dương. Nụ cười này vẫn rất giống như trước kia. Đơn giản. Vô tư.

    Vòng đầu tiên kết thúc ai nấy cũng đều rất vui vẻ. Một khởi đầu đầy tốt đẹp. Nhưng mấy vòng tiếp đó mọi người lại đều trọn phạt rượu.

    "Aaaa.. mấy người quá đáng quá rồi."

    Tống Quốc Lam tức muốn hộc máu lớn tiếng phàn nàn. Đúng vậy a. Sau lượt chơi của Tống Quốc Lam thì ai cũng từ chối. Sau đó hùng hổ đe dọa nói tiếp:

    "Lần này ai mà chọn được phạt rượu nữa thì sẽ phải trả chi phí cho bữa ăn hôm nay đấy."

    Chiếc chai quay liên tiếp vài vòng sau đó dừng lại hướng về Nghiên Dương làm cô lấy hai tay xoa xoa thái dương, hỏi:

    "Tổng chi phí của tối nay là bao nhiêu?"

    Tống Quốc Lam nhanh chóng trả lời khiến Nghiên Dương sốc nặng:

    "Chỉ khoảng 3000 nhân dân tệ thôi."

    "Cậu đùa à? Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"

    "Vậy cậu chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"

    Nghiên Dương chọn cái nào cũng vậy thôi nhưng giờ lại không thể từ chối mà chọn uống rượu được. Cô làm gì có nhiều tiền như vậy.

    "Lời thật lòng đi."

    "Được, vậy chọn đại mạo hiểm."

    What? Tìm đâu ra người chơi hệ lươn thứ hai như Tống Quốc Lam đây? Nghiên Dương cũng đã ngấm men say liền ậm ừ đồng ý. Vốn dĩ Tống Quốc Lam muốn Nghiên Dương và Dương Hàn Đông hòa thuận lại như trước kia nên hiện tại cơ hội tốt như vậy, vẫn là nhanh nhẹn ra tay, không nên do dự bỏ qua.

    "Vậy đại mạo hiểm của bạn học Nghiên ở đây là trả lời thật lòng một câu hỏi của Dương Hàn Đông nhà chúng tôi."
     
  3. Hạ Tử Duệ9791 Tiểu Motor Tiểu Phi Hiệp

    Bài viết:
    247
    Chương 10: Muốn ôm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Hàn Đông vui như điên trong lòng, vì từ đầu tới giờ Nghiên Dương luôn từ chối tất cả câu hỏi, nhưng hiện tại lại bị Tống Quốc Lam chặn đường lui.

    Nghiên Dương tay chống cằm, nghiêng đầu về phía Dương Hàn Đông nói: "Cậu muốn hỏi gì thì nhanh hỏi đi."

    Hạ Vũ thấy mình sắp trở thành cái trống, bị tấn công từ hai phái thế này, mạng nhỏ của cô, hôm nay e rằng giữ không nổi; sau đó nhanh chóng chạy qua ghế trống còn sót lại bên cạnh Tống Quốc Lam an vị ngồi.

    Dương Hàn Đông nhìn thẳng vào người con gái ngồi bên cạnh, giọng trầm trầm giải thích: "Thực ra, hôm ấy tôi.. tôi không muốn nói dối cậu, nhưng tôi.."

    Câu nói chưa kịp nói hết đã bị Nghiên Dương chặn lại, giọng nói mang theo chút giận dữ khinh bỉ nói: "Cậu nghĩ vì cậu bỏ đi mà tôi sống trong đau khổ sao? Hay cậu nghĩ tôi ngu ngốc vẫn chờ cậu quay về?" Sau đó uống cạn phần rượu còn lại trong ly nói tiếp: "Giờ cậu quay trở về chỉ để giải thích cho tôi thôi sao? Cậu tưởng những lời giải thích đầy giả tạo này của cậu tôi đây sẽ tin sao? Rốt cuộc cậu nghĩ mình là ai chứ? Dương Hàn Đông cậu là cái thá gì chứ?"

    Dương Hàn Đông thập phần ủy khuất nói: "Nghiên Dương, tôi không là gì cả. Tôi chỉ là Dương Hàn Đông của mình cậu thôi. Nhưng cậu có thể hay không, một chút thôi, nghe tôi giải thích chỉ một chút thôi.."

    Nghiên Dương sau đó liền tức giận làm ra hành động khiến cả Hạ Vũ cũng không ngờ được, hai tay túm lấy cổ áo của Dương Hàn Đông kéo lại gần mình, nụ cười nửa miệng, mắt đối mắt không chút né tránh, gằn từng chữ một:

    "Tôi đây không muốn thêm một lần nào nhìn thấy cậu nữa. Tốt nhất cậu lên biến khỏi mắt tôi như cậu đã từng làm trước đó đi."

    Sau đó liền đứng dậy bỏ đi. Cô không muốn khóc lóc yếu đuối trước mặt bất kỳ ai, nhất là Dương Hàn Đông, càng không thể được.

    Nghiên Dương đã đi được một đoạn mà Dương Hàn Đông vẫn bất động tại chỗ, Hạ Vũ thấy vậy liền đá vào chân Dương Hàn Đông, nói:

    "Còn không mau chạy theo cậu ấy đi. Định để mọi chuyện đi xa đến mức không cứu vãn được nữa hay sao?"

    Bị đá mạnh liền bừng tỉnh, Dương Hàn Đông bây giờ ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo Nghiên Dương.

    Trước mắt cậu là hình ảnh một cô gái đang ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, đầu gục xuống, hai tay ôm lấy đầu gối và vai run run lên từng hồi. Dương Hàn Đông nhẹ nhàng bước đến trước mặt Nghiên Dương, đem cô ôm vào lòng.

    Bất ngờ có người động chạm vào mình, vốn định đẩy ra nhưng mùi hương này lại khiến cô an tâm, đem hết tất cả mọi nhớ nhung, giận dỗi khóc thành một trận. Dương Hàn Đông không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cô, sau đó nâng cằm đối phương, nhìn khuôn mặt đẫm lệ kia, tay nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.

    Lời trách móc đan xen cùng tiếng nấc vang lên:

    "Tôi dường như đã không đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa, nhưng ngay lúc tôi quyết định từ bỏ thì cậu lại quay về. Rốt cuộc thì Dương Hàn Đông cậu muốn gì chứ?"

    Dương Hàn Đông nhìn thẳng vào mắt con thỏ nhỏ đang giận dữ trách móc, không do dự nói:

    "Nếu tôi nói tôi muốn có một gia đình nhỏ với em thì em có tin hay không? Tôi muốn cô Nghiên đây trở thành Dương phu nhân thì em có chấp thuận hay không? Thứ tôi muốn làm cùng em có rất nhiều, chỉ cần em đồng ý, cho dù có bắt tôi ngay tại đây nhảy xuống dòng sông kia, tôi cũng không chần chừ đáp ứng em."

    Sau đó, giọng nói mang theo vài phần bi thương nói tiếp: "Ngoại trừ việc em bắt tôi rời xa em. Điều này tôi không làm được. Cả đời Dương Hàn Đông tôi đã định là người của em rồi."

    Ái tình đối với một người là thứ không thể nói bỏ là bỏ được. Dù ngoài miệng có nói ghét bỏ như thế nào đi chăng nữa thì trong thâm tâm vẫn luôn hướng tới người đó.

    Bầu không khí sau đó liền yên tĩnh đến đáng sợ.

    Dương Hàn Đông thấy Nghiên Dương không trả lời, nỗi buồn trong lòng liền tăng thêm vài bậc. Đối với người khác chắc chắn sẽ tức giận, nhưng với người này liền vài phần ôn nhu.

    "Tiểu Nghiên Nhi."

    Dùng giọng mũi mang theo ý làm nũng, Nghiên Dương đáp lại:

    "Muốn ôm, muốn ôm."

    Hành động vô cùng tự nhiên khiến Dương Hàn Đông ngạc nhiên. Hai tay Nghiên Dương vòng ra sau, ôm lấy cổ Dương Hàn Đông, đầu nhỏ dụi dụi vào vào hõm cổ cậu, hơi thở nóng ấm cứ từng đợt như vậy mà dần tiếp xúc với da thịt cậu.

    Như thế này đúng là muốn giết chết cậu rồi.

    Ngủ rồi.

    Nghiên Dương say rượu cũng rất ngoan.

    Không quậy phá như Tống Quốc Lam. Không khóc lóc kêu gào như Hạ Vũ. Cũng không tửu lượng tốt như Trần Nhất. Nếu không thì cậu đã không được hưởng phúc lợi như này.

    Sau đó liền xin phép mọi người đưa Nghiên Dương về trước. Trước khi ra về cũng đã thanh toán mọi chi phí cho bữa ăn ngày hôm nay.
     
  4. Hạ Tử Duệ9791 Tiểu Motor Tiểu Phi Hiệp

    Bài viết:
    247
    Chương 11: Đêm bình yên nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về phần Tống Quốc Lam, Trần Nhất và Hạ Vũ thì sau khi Dương Hàn Đông mang Nghiên Dương đi, ba con người này ngồi bàn tán về sự đời.

    Tống Quốc Lam và Hạ Vũ hai tay chống cằm, mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không phía trước. Còn Trần Nhất vẫn giữ gương mặt lạnh lùng mê hoặc lòng người.

    Tống Quốc Lam mặt ửng đỏ vì men rượu, đầu gật gù lên tiếng:

    "Hai người nghĩ hai người bọn họ đã thực sự làm hòa chưa?"

    Hạ Vũ liền thở dài đáp: "Chúng ta đã giúp đến nước này rồi mà tên họ Dương kia còn không thành công thì tôi sẽ mang Tiểu Nghiên nhà tôi về đấy."

    "Đêm nay, con thỏ nhỏ đó chắc sẽ vất vả với con sói già kia lắm!"

    Trần Nhất phán câu chốt hạ khiến Hạ Vũ và Tống Quốc Lam mở to mắt ngạc nhiên, sau lại thầm cầu nguyện cho cô bạn nhỏ bình bình an an mà sống sót qua đêm nay.

    Đối với Trần Nhất không có việc đưa con gái về nhưng cũng không thể để một người con gái đang say rượu đi taxi một mình về được. Như vậy thực sự rất nguy hiểm nên liền gọi cho cậu em khóa dưới, chính là em họ xa của mình đến đón Hạ Vũ về.

    Thấy cuộc gọi của anh họ kêu đến đón Hạ Vũ về, Văn Thiên liền nhanh chóng đồng ý, tức tốc đến nơi mà Trần Nhất đã nói trong điện thoại.

    Văn Thiên là sinh viên ưu tú của khoa Kinh Tế, tính cách cũng có phần lạnh lùng nhưng không băng lãnh như Trần Nhất.

    Văn Thiên và Hạ Vũ lần đầu gặp nhau là ở thư viện trường.

    Hôm đó, Nghiên Dương bận việc ở phòng múa nên đã nhờ cô đến thư viện mượn một số tài liệu liên quan tới bài thực hành ngoại khóa Logistics. Đi lòng vòng không biết nên chọn quyển nào nên Hạ Vũ đã lấy hết những quyển có chữ Logistics. Hai tay ôm chồng sách cao ngang đầu, tầm nhìn bị che khuất nên đi đứng khó khăn, không may va phải Văn Thiên nơi ngã rẽ. Nhìn chồng sách rơi tứ tung xuống sàn, bực mình nên Hạ Vũ đã mắng xối xả người trước mặt, nhưng người trước mặt lại một chút tức giận hay hối lỗi cũng không có, giọng trầm trần nói:

    "Nếu muốn đọc thì chỉ cần cuốn này thôi là đủ. Không cần phải lấy hết chỗ này đâu. Cậu lấy nhiều như vậy, đọc cũng không vào, lại còn không cho các bạn học khác có cơ hội mượn sách nữa."

    Văn Thiên cúi người xuống nhặt lại chỗ sách đem trả lại vào chỗ cũ, chỉ để lại một cuốn duy nhất cho Hạ Vũ. Cô nàng đứng ngẩn người mất hồi lâu, khi tỉnh ra thì người kia đã đi từ lâu rồi.

    Trời càng về khuya nhiệt độ ở Lam Thành càng xuống thấp dù hiện tại có là mùa hè, ban ngày trời nóng nực 33 độ đến 36 độ nhưng khi đêm đến nhiệt độ có thể xuống dưới 15 độ.

    Hạ Vũ đã được Văn Thiên hộ tống về nhà nên hiện tại Trần Nhất cảm thấy thoải mái hơn khi chỉ có Tống Quốc Lam ở cạnh.

    Tống Quốc Lam hai tay xoa xoa vào nhau, chân run run vì lạnh, nói:

    "Nhất ca, em lạnh rồi. Chúng ta nhanh về nhà thôi!"

    Trần Nhất gục mặt xuống vai Tống Quốc Lam mặt dày ăn vạ, ý tứ trong câu nói khiến người nghe đỏ mặt:

    "Tiểu Lam. Hình như tôi say rồi. Đêm nay cần người chăm sóc. Nhà em gần đây hơn. Vậy nên.. tôi sẽ ngủ lại chỗ em."

    Tống Quốc Lam thật bó tay với con người này, không phải tửu lượng rất tốt sao? Lấy cớ say rượu để ngủ lại chỗ cậu, thật là ấu trĩ quá mà.

    Người thấy được bộ dạng này của Trần Nhất chỉ có thể là Tống Quốc Lam.

    Tống Quốc Lam hừ lạnh một tiếng, hai tay hết sức đẩy cái người cao lớn kia ra, châm chọc nói:

    "Anh rất biết tận dụng cơ hội đấy nhỉ? Trần tiên sinh đây cũng có ngày không cần hình tượng như vậy sao? Muốn ngủ lại chỗ tôi, chắc cũng không có gì trong sạch đâu."

    "Em cũng không cần nói thẳng ra như vậy."

    Sau đó đứng thẳng người lên, nhanh tay bế đối phương lên, bước thẳng.

    "Anh đang làm gì vậy? Người ta đang nhìn kìa."

    "Em nghĩ tôi quan tâm sao?"

    "Nhưng cũng không kêu anh bế em."

    "Tôi thích là được."

    Bá đạo. Quá bá đạo rồi! Trần Nhất còn "xảo quyệt" hơn cả Dương Hàn Đông nữa.

    Cũng không bất ngờ, Dương Hàn Đông đưa Nghiên Dương về thẳng nhà mình.

    Đặt cô nhẹ nhàng xuống chiếc giường cỡ lớn trong phòng riêng.

    Dù hôm nay cô đã được tốt nghiệp, nhưng cậu thì vẫn chưa được phép "tốt nghiệp", dù gì.. vẫn phải nhịn.

    Ngồi bên cạnh nhìn người con gái đang ngủ say không chút phòng bị khiến thú tính trong người bất giác cao hứng.

    "Mày điên sao Dương Hàn Đông. Mày phải nhịn, phải nhịn. Cố gắng một chút nữa thôi.", tự chấn an bản thân, thở dài một tiếng sau đó liền hướng tới phòng tắm để hạ hỏa.

    Tắm xong, cậu đi lại phòng ngủ xác nhận Nghiên Dương đã ngủ ngon. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới sofa ở phòng khách.

    Lần đầu tiên, đêm đầu tiên ở cùng bạn gái mà đã phải làm bạn với sofa chắc chỉ có mình Dương Hàn Đông cậu.

    Ánh đèn vàng trong phòng khách phản chiếu vào gương mặt người con trai nằm trên sofa khiến người nhìn phải thẫn thờ một hồi.

    Rất đẹp!

    Đôi lông mày sắc lạnh, lông mi cong dài, đôi mắt phượng hoàng, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm hình chữ L.. tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

    Hôm nay, Lam Thành.. thật đẹp!
     
  5. Hạ Tử Duệ9791 Tiểu Motor Tiểu Phi Hiệp

    Bài viết:
    247
    Chương 12: Cẩu lương ngập tràn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dương Hàn Đông, đừng đi mà. . . . . Dương Hàn Đông. ... Dương Hàn Đông.. . ." Mặc cho cô gái khóc lóc gọi tên nhưng bóng lưng vô tình kia vẫn không quay lại dù chỉ một lần. Hình ảnh chàng trai đó cứ dần dần hòa lẫn vào màn đêm tĩnh mịch.

    Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi rơi xuống gối, hình ảnh cô gái nhỏ nắm chặt chiếc chăn, bàn tay nhỏ run run khiến người khác thấy thương tâm. Trong căn phòng rộng lớn vang lên tiếng nấc cục.

    Tay nắm cửa phòng ngủ bị một bàn tay lớn nắm lấy, cửa phòng dần mở ra. Cô gái nhỏ bị tiếng động làm tỉnh giấc.

    Thoát khỏi giấc mộng.

    Mở mắt ra, tuy có chút mơ màng nhưng vẫn nhận thức được căn phòng này. ... rất lạ. Nghiên Dương suy nghĩ có phải tối qua uống quá chén mà bản thân cô đã làm ra loại chuyện không tốt đẹp nào đó rồi hay không?

    "Tỉnh rồi?" Giọng nói ấm áp vang lên phá tan đi sự lạnh lẽo.

    Nghe thấy tiếng nói, cô đột ngột ngồi dậy. Khuôn mặt kia.. là Dương Hàn Đông.

    Ngày hôm qua Nghiên Dương mơ mơ màng màng, dù người con trai bằng xương bằng thịt này xuất hiện trước cô cả ngày nhưng cô vẫn không cho là thật.

    Hiện tại lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

    Ánh mắt liền không rời khỏi đối phương một giây phút nào.

    Dương Hàn Đông tiến lại gần giường ngủ nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn. Cậu vẫn sợ Nghiên Dương chưa thực tha thứ cho cậu.

    Ánh mắt chứa đầy nỗi nhớ nhung, tràn ngập sự ôn nhu, giọng nói hết sức ấm áp:

    "Tôi quay trở lại rồi. Không đi nữa. Sẽ luôn ở bên cạnh em.. Lại đây tôi ôm." Hai tay mở rộng, sẵn sàng đón nhận đối phương.

    Đôi mắt thỏ con kia liền ngập nước. Tay hất chiếc chăn ra, nhảy xuống giường, chạy nhanh đến chỗ người con trai kia mà ôm chặt.

    Đột ngột òa khóc như một đứa trẻ.

    Dương Hàn Đông vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô mà dỗ dành. Nhưng người con gái này càng không biết điều mà khóc to hơn.

    Quá bất lực, cậu liền bế bổng cô lên, đi thẳng đến phòng bếp, nhẹ nhàng đặt cô xuống bàn ăn, nói:

    "Em ngồi yên ở đây. Tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho em. Bụng dạ đã không được tốt mà hôm qua lại ngoan cố uống nhiều như vậy. Em đã học cái thói xấu đó ở đâu thế hả?"

    Nghiên Dương nghe vậy biểu tình mang đôi phần ủy khuất, phụng phịu nhìn cậu.

    Dương Hàn Đông vẫn như xưa. Luôn quan tâm cô.

    Động tác đầy ôn nhu, tay véo nhẹ vào cái má bánh bao kia, miệng liền cong lên một đường.

    "Hiện tại, thật muốn ăn em."

    Nghiên Dương trong chốc lát liền sững người. Ánh mắt né tránh cậu. Vốn dĩ tay của cô đang đặt trên cổ cậu, hai chân đang quấn lấy thân hình của ai kia, trong chốc lát liền buông thõng như muốn thoát khỏi con sói già này.

    Đang định đẩy Dương Hàn Đông ra rồi nhảy xuống sàn nhà trốn khỏi thì đã bị sói già họ Dương tinh ý phát hiện. Cậu nhanh chóng áp chế con thỏ nhỏ kia xuống mặt bàn ăn.

    Tư thế của hai người nhanh chóng tạo lên một tầng ám muội bao trùm toàn bộ gian bếp.

    Hai tay của Nghiên Dương bị Dương Hàn Đông nắm chặt, áp lên trên đỉnh đầu khiến cô không cách nào thoát khỏi.

    Nghiên Dương bất mãn lên tiếng:

    "Dương Hàn Đông, cậu chán sống rồi à?"

    "Đương nhiên là không rồi."

    "Vậy còn không mau bỏ ra."

    Mặt sát lại gần cô, tay còn lại không an phận, nghịch ngợm dần tiến vào trong lớp áo sơ mi mỏng.

    "Em nói xem. . . ... Aaaa. ..."

    Sự đụng chạm bất ngờ này khiến cô có chút hoảng sợ, vì vậy, không cần đợi đối phương nói xong, liền cho tên biến thái đối diện một gối vào hạ bộ khiến cậu la lớn.

    "Em đây là đang muốn nhà họ Dương tuyệt hậu sao? Ra tay không chút đắn đo vậy à?"

    Nhân cơ hội, Nghiên Dương nhanh chóng đứng cách xa cậu một khoảng an toàn, hai tay dặt hình chữ X trước ngực để bảo vệ, nói:

    "Nếu còn lần sau, tôi sẽ khiến cho cái đó của cậu hỏng luôn đấy!"

    Người con gái này.. đúng là miệng nhanh hơn não. Nói mà không thèm suy nghĩ. Nếu cái đó của cậu hỏng thì lấy đâu ra một tiểu thỏ dễ thương nữa đây.

    Tương lai có một cô vợ như này, cậu sau này cần phải thận trọng hơn mới được.

    Dương Hàn Đông hừ lạnh một tiếng.

    "Nếu có bản lĩnh thì em làm thử xem. Tôi xem em làm hỏng nó bằng cách nào?"

    Chỉ với hai, ba bước chân đã nhanh chóng đứng trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực, mặt vênh vênh chọc tức cô.

    "Cậu.. cậu.. hứ." Gặp phải loại đối thủ trơ trẽn như này, cô nhất thời không nói được gì.

    "Được rồi. Nói không lại thì thôi. Tạm chấp nhận hòa với em." Bàn tay lớn trong vô thức xoa đầu cô.

    Sau đó liền bồi thêm vài câu: "Hôm qua, em chưa tắm đâu. Nước nóng đã bật sẵn, mau vào tắm đi. Tôi nấu bữa sáng cho em. Ăn xong sẽ đưa em tới một nơi. Nhanh lên."

    "Đi đâu?"

    Dương Hàn Đông ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Bí mật."

    Rồi xoay người đi vào trong bếp, nửa đường bất chợt dừng lại, hướng Nghiên Dương nói:

    "Có cần tôi phụ em tắm không? Tay nghề của tôi cũng không tồi đâu."

    Nghiên Dương tức giận đến đỏ mặt quát lớn: "Dương Hàn Đông.."
     
  6. Hạ Tử Duệ9791 Tiểu Motor Tiểu Phi Hiệp

    Bài viết:
    247
    Chương cuối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa bước ra khỏi phòng tắm, nơi đầu mũi liền phảng phất mùi thức ăn thơm lừng.

    Mùi thơm của thịt chiên được tẩm ngũ vị hương, mùi thơm của thịt gà xào lăn cùng xả, cô còn ngửi thấy cả mùi chuối chiên ngào đường mà mình yêu thích nữa.

    Chiếc bụng đã bắt đầu kêu réo.

    Lon ton bằng đôi chân trần chạy vào bếp, hít hà "mùi vị của sự sống" liền mỉm cười tươi rói.

    "Tay nghề không tồi đấy." Hai tay chắp sau lưng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.

    Dương Hàn Đông nhướng mày, mỉm cười nói:

    "Hay tôi mở một nhà hàng nhỉ? Tay nghề tốt như này, lại còn có cả khuôn mặt đẹp trai này nữa. Đúng là không tồi."

    "Mới khen có một câu liền bay tận chín tầng mây."

    Anh lúc này chỉ biết cười trừ.

    Thật hạnh phúc biết bao khi hiện tại cô đã trở nên vui vẻ hơn rồi. Cũng không còn giữ khoảng cách với anh.

    Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó liền nói: "Em gội đầu?"

    Biểu cảm không hiểu, ngây ngốc nhìn anh, chỉ gật nhẹ một cái.

    "Ra ghế ngồi đi. Thức ăn sắp nấu xong rồi. Tôi giúp em sấy tóc."

    "Ồ.. Được." Ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nghe lời anh mà không chút phản đối.

    Dương Hàn Đông liền đi lấy máy sấy tóc khi mà bữa sáng đã được làm xong.

    Bàn tay rắn chắc nhưng lại rất nhẹ nhàng nâng niu từng sợi tóc của cô gái nhỏ kia.

    Đúng là phong cảnh đẹp nhất đời này đều liên quan tới em.

    Nghiên Dương đột nhiên lên tiếng khiến hành động ôn nhu kia liền ngưng lại một hồi. Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

    "Dương Hàn Đông, em đã nghĩ kỹ rồi. Sau này, nếu thực sự sẽ có một ngày anh ghét em, không muốn nhìn thấy em nữa, anh không cần phải tìm mọi lý do để chia tay, chỉ cần anh nói với em một tiếng, em sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của anh, cũng sẽ không bao giờ ngoan cố xuất hiện làm phiền anh.

    Nhưng nếu anh thực cần em, vậy em sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình làm phiền anh."

    Vừa nói vừa ôm chặt chiếc gối trong tay, mắt cũng đã đẫm lệ từ lâu.

    Dương Hàn Đông ngồi xuống bàn, đối diện cô.

    Với biểu tình này cho thấy cô là người dám yêu dám buông.

    Những người như vậy thực khiến người khác đau lòng thay.

    Anh liền hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn này chứa biết bao nhiêu là nhớ nhung.

    "Em không cần phải lo lắng. Một khắc là người của tôi thì cả đời em cũng sẽ mãi là người của tôi. Chỉ cần em không buông, tôi nhất quyết sẽ không buông. Nhưng nếu em muốn buông, tôi nhất định không từ mọi thủ đoạn, kể cả khốn nạn nhất, cũng sẽ giữ chặt em bên cạnh."

    Dương Hàn Đông là một người có tính chiếm hữu vô cùng cao.

    Thời gian trước, công ty gia đình anh chút nữa là phá sản. Bản thân khi đó lại phải đối mặt với nhiều vấn đề.

    Từ một chàng thiếu niên tinh nghịch, tươi cười vô ưu, chỉ sau một khoảng thời gian liền biến thành một con người lạnh lùng, ít nói ít cười.. và tàn nhẫn.

    Trần Nhất từng nói, "Dương Hàn Đông có thể nhẫn tâm với cả thế giới, nhưng lại không cam lòng làm tổn thương người đó, đối với người đó lại vô cùng ôn nhu.

    Tình cảm mà Dương Hàn Đông dành cho Nghiên Dương không phải loại tình cảm nam nữ đơn thuần mà có thể dùng ba chữ" anh yêu em "để diễn tả hay những đồ vật đắt tiền để định giá tình yêu. Phải là từ ánh mắt tới hành động.

    Nếu Dương Hàn Đông và Nghiên Dương đứng cạnh nhau thì em sẽ biết, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của tên họ Dương đó thôi."

    Nghiên Dương giơ ngón tay út ra: "Ngoắc tay đi! Anh phải hứa đó."

    "Anh hứa. Nhưng chúng ta đổi cách đi."

    "Hử?"

    Trong trạng thái khó hiểu liền bị đối phương chiếm tiện nghi.

    Dương Hàn Đông mạnh bạo hôn lấy chiếc miệng nhỏ kia, cuối cùng còn cắn nhẹ khiến môi cô chảy máu.

    Nghiên Dương khi được tên biến thái họ Dương buông tha liền nhanh chóng hít thở.

    Vẫn may bản thân còn sống.

    Tức giận nhìn thủ phạm gây ra vết thương: "Anh không thể nhẹ nhàng hơn được à?"

    Nói xong mới phát hiện bản thân dường như đang tạo thêm cơ hội cho đối phương.

    Đúng vậy!

    Dương Hàn Đông nhếch miệng cười xấu xa.

    Mặt trời phía ngoài cửa kính bị đám mây nhỏ che đi một nửa, giống như đang cảm thấy xấu hổ thay. Ngày mới bắt đầu đã phải ăn nhiều cẩu lương như vậy.

    Thực ra, cuộc sống của bạn không nên quá bình yên, cũng cần có một người nào đó làm đảo lộn tất cả, thay đổi toàn bộ, làm cho thế giới của bạn có đủ hỉ, nộ, ái, ố.

    _Nghiên Dương_

    Yêu ai, nhất định phải bảo vệ, phải chăm sóc, phải nuông chiều, phải khiến người đó trở thành người hạnh phúc nhất, phải khiến người đó có cảm giác an toàn và càng phải khiến người ấy trở thành người duy nhất khiến bạn tự nguyện thay đổi.

    _Dương Hàn Đông_

    Đừng quan tâm ánh nhìn của người khác. Hãy sống, hãy yêu theo cách của bạn. Nếu yêu một người mà thế giới này không chấp nhận, bạn cần phải kiên cường hơn nữa. Tình yêu của bạn, sao lại để người khác quyết định.

    _Trần Nhất_

    Cùng nắm tay nhau đi qua đường là giây phút bình yên và an toàn nhất trong tình yêu.

    _Tống Quốc Lam_

    Nghiên Dương, cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh tớ. Thật tốt khi cuộc đời này có cậu là bạn thân.

    _Hạ Vũ_

    Khung ảnh tốt nghiệp được treo trên tường tại phòng khách, năm con người là năm cánh sao sáng. Thanh xuân cuối cùng cũng kết thúc thật đẹp!



    HẾT

    9: 21PM, 17/5/2021

    Thông báo: Duệ đang suy nghĩ bản thân có nên viết tiếp phần 2 không? Thôi thì chờ phản hồi của các bạn vậy. Cảm ơn vì đã luôn đồng hành ủng hộ mình.

     
  7. Hạ Tử Duệ9791 Tiểu Motor Tiểu Phi Hiệp

    Bài viết:
    247
    Ngoại truyện 1: Gia đình nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    5 năm sau.

    "Phong Phong, mau gọi papa dậy ăn sáng." Nghiên Dương từ trong phòng bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng nói vọng ra.

    2 năm sau khi tốt nghiệp, Nghiên Dương liền đề nghị kết hôn. Dương Hàn Đông khi đó rất bất ngờ nhưng lại liền đồng ý ngay mà không hỏi lí do.

    Mãi tới sau này, khi gia đình nhỏ có thêm một tiểu bảo bối, Dương Hàn Đông mới dám hỏi lí do sao hồi đó Nghiên Dương lại đề nghị kết hôn.

    Nghiên Dương chỉ trả lời rằng bản thân cô cần một tài xế riêng nhưng lại không muốn thuê tài xế vì khá tốn kém, mà cô lại thuộc quyền quản lý của công ty 2Yang – công ty chuyên đào tạo nghệ sĩ, chủ tịch lại là Dương Hàn Đông nên việc kết hôn với anh đúng là một mũi tên trúng hai đích.

    Vừa có tài xế riêng vừa trở thành "nóc nhà" nhà họ Dương.

    Dương Hàn Đông khi đó chỉ biết cười ra nước mắt.

    Phải chăng anh đã quá coi thường cô?

    Tài xế riêng? Không tốn tiền?

    Hứ! Được lắm.

    Tiểu Phong Phong mới được hơn 1 tuổi rưỡi. Có làn da trắng nõn, hai má bánh bao phúng phính dễ thương. Nhìn là chỉ muốn cắn.

    "Papa.. papa.."

    Tiếng nói bậm bẹ, đôi tay nhỏ xíu nắm lấy gấu áo Dương Hàn Đông giật giật.

    Bị tiếng nói của cậu bạn nhỏ làm ồn, Dương Hàn Đông dụi dụi mắt tỉnh dậy.

    Nhìn thấy tiểu bảo bối bên cạnh liền mỉm cười. Ngồi dậy, vươn tay bế lấy Phong Phong vào lòng.

    "Tiểu bảo bối của ba đâu? Tiểu Nghiên Nhi, tôi đói rồi."

    Nghiên Dương trong bếp nghe thấy tiếng Dương Hàn Đông đang kêu gào trong phòng ngủ liền hậm hực bước nhanh vào.

    Đẩy cửa bước vào.

    Cô mắng: "Anh còn dám kêu gào. Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Còn không mau giúp em làm bữa sáng."

    Sau đó liền bỏ đi. Trước khi rời khỏi còn nói thêm: "Nhanh chân lên."

    Dương Hàn Đông ủy khuất, biểu cảm thật tội nghiệp làm sao.

    Đặt Phong Phong xuống ghế sofa rồi nhanh chân bước vào phòng bếp.

    Anh ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, nói: "Sao em không ngủ thêm đi. Tôi sẽ nấu bữa sáng cho."

    "Anh còn nói. Chờ chủ tịch Dương nấu bữa sáng thì tôi đây được diễm phúc dùng bữa trưa rồi."

    Cô nói với giọng mỉa mai khiến anh liền im lặng một hồi.

    "Tiểu Nghiên Nhi. Tôi đói rồi. Muốn ăn.."

    "Đợi thêm chút nữa đi. Sắp xong rồi."

    "Tôi muốn ăn ngay cơ."

    "Anh bị điên à? Đã xong.. ưm."

    Dương Hàn Đông bá đạo tới tham lam, điên cuồng chiếm tiện nghi của cô. Còn ngang ngược để lại dấu vết mờ ám trên cổ của cô.

    "Anh.. thật biến thái."

    Dương Hàn Đông chỉ nhếch miệng cười.

    Đúng thật xấu xa.

    "Chúng ta sinh thêm đứa nữa đi."

    Anh đề nghị làm cô mở to mắt bất ngờ.

    "Một đứa chưa đủ sao? Chỉ có mình Phong Phong thôi cũng làm em đủ mệt mỏi rồi. Có phải anh sinh đâu cơ chứ? Rất đau đấy."

    Cô phụng phịu trách móc.

    Thời gian mang thai Phong Phong cô đã rất áp lực.

    Khi biết tin lão bà của mình có thai, Dương Hàn Đông ngay lập tức hủy bỏ mọi lịch trình làm việc của cô khiến cô tức giận mấy ngày.

    Ngay cả chế độ ăn uống, sinh hoạt của cô cũng do anh quản lý.

    Không được ăn cay, không được uống nước lạnh, không được bỏ bữa. Phải đi ngủ trước 21 giờ. Điện thoại chỉ được dùng không quá ba tiếng một ngày.. Và không được nổi giận dù với bất kỳ lí do nào đi chăng nữa.

    Việc có thai là ngoài ý muốn của cô nhưng lại nằm trong kế hoạch của anh.

    "Khi nào anh mới cho em đi làm trở lại vậy? Em đã nghỉ lâu lắm rồi. Phong Phong cũng đã lớn rồi. Fan không biết còn tưởng em giải nghệ đó.. Lão công.."

    Tiếng gọi "lão công" ngọt như mía lùi của Nghiên Dương làm Dương Hàn Đông đang húp canh liền bị sặc.

    Sau đó anh liền hắng giọng nói: "E hèm.. Bảo bối, chịu khó đợi một thời gian nữa. Phong Phong hiện tại không thể vứt lung tung cho người ngoài trông nom được. Em xem, Phong Phong nhà chúng ta có gia thế tốt như vậy, em lại là diễn viên chẳng lẽ không nghĩ tới viễn cảnh nào đó sao? Chẳng hạn như.."

    "Dừng, dừng, dừng. Em biết rồi. Nhưng anh cũng không thể ngày nào cũng ở nhà cùng em được. Cả hai đều không đi làm thì gia đình nhỏ này sống kiểu gì đây. Anh đừng có lười biếng nữa. Ngày mai mau đến công ty làm việc cho em."

    Dương Hàn Đông liền giả bộ không nghe thấy, đánh trống lảng qua việc khác.

    Cái gì muốn nghe liền nghe, không muốn nghe liền giả điếc.

    Hừm!

    Bánh bao nhỏ Phong Phong ăn sáng xong lại lăn ra ngủ, trả lại không gian riêng cho hai con người kia.

    Ánh mặt trời buổi sớm mai tinh nghịch nhảy nhót trên bãi cỏ xanh mướt, mạnh mẽ mà dịu dàng phản chiếu xuống mặt hồ trong vườn.

    Cô ngồi trong lòng anh gặm trái táo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

    "Tiểu Nghiên Nhi.."

    "Hửm?"

    Cô nhìn anh thắc mắc.

    Anh nhìn cô đầy ôn nhu. Bàn tay lớn ôm chặt lấy cô, giọng nói đầy ấm áp:

    "Em đến thật đúng lúc."
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng sáu 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...