Xuyên Không [Edit] Xuyên Thành Tỷ Tỷ Chết Sớm Của Gian Thần - Ái Tâm Biển Đào Thể

Discussion in 'Truyện Drop' started by Đời tựa ý thơ, Sep 6, 2021.

  1. Chương 10 (9/10/2021)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Trương Lan Nhi ngày hôm qua đã chịu giáo huấn, nàng kìm nén không phát tác tính tình ở trước mặt mọi người, đem bạc thu lại, đi theo phía sau Lâm Sơ Nguyệt cùng nhau ra khỏi nhà thôn trưởng.

    Thời điểm ra đến sân nhà Thôn Trường phu nhân, Lâm Sơ Nguyệt chú ý đến phía sau có người đi theo nàng, nhưng vì có không ít thôn phụ đến lãnh tiền công người ra vào nhiều, nàng cũng không để bụng, nhưng hiện tại đã gần đến cửa sao người nọ vẫn như cũ đi theo nàng.

    Lâm Sơ Nguyệt dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn xem, người phía sau không thấy nàng đột ngột dừng lại không kịp phòng ngừa mà đụng vào người Lâm Sơ Nguyệt.

    Bùm một tiếng, gáy của Lâm Sơ Nguyệt bị đụng phải, nàng đau đến kêu lên, xoay người nhìn về phía sau.

    "Ngượng ngùng a, vừa rồi ta không thấy phía trước có người." Trương Lan Nhi ngượng ngùng trưng ra gương mặt tươi cười, mở miệng trước Lâm Sơ Nguyệt một bước.

    Đều đã nói như vậy, Lâm Sơ Nguyệt cũng không tính so đo: "Không sao, lần sau cẩn thận một chút."

    Nàng bước đi, Trương Lan Nhi lại tiến đến bên cạnh nàng.

    Chiều cao của hai người không sai biệt lắm, Trương Lan Nhi nghiêng vai là có thể đối mặt với nàng.

    "Sơ Nguyệt, sự tình lần trước ta thật xin lỗi, ta không nên kéo ngươi vào, rõ ràng là bản thân làm không tốt, không liên quan đến ngươi."

    Nhận thấy Trương Lan Nhi tựa hồ là thật tâm xin lỗi. Lâm Sơ Nguyệt cười cười nói: "Không sao, chuyện quá khứ đã qua liền qua đi, kỳ thật ngươi thêu cũng không tồi, tinh xảo linh động, chỉ tiếc là sai mẫu, lần sau cẩn thận liền tốt hơn."

    Trong lòng Trương Lan Nhi ghét bỏ Lâm Sơ Nguyệt dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với nàng, rõ ràng chỉ là một bé gái mồ côi, nếu không phải Thôn Trường phu nhân nhìn trúng nàng, dạy nàng thêu thì nàng sao có thể được mọi người yêu thích. Bất quá cũng chỉ là vận khí tốt, nếu muốn so bản lĩnh thật sự, Trương Lan Nhi nàng không hề thua Lâm Sơ Nguyệt.

    Chẳng qua là vì nàng không cẩn thận nhìn sai bản vẽ.

    "Sơ Nguyệt ngươi là chân truyền của Thôn Trường phu nhân, còn ta ngày trước mới tập qua thêu, hiện giờ ngượng tay thật sự, mấy cái khăn cũng thêu không tốt.." nói đến đây, trên mặt Trương Lan Nhi cũng mang theo vài phần uỷ khuất, hốc mắt tựa hồ mang theo nước mắt, lệ ướt hoen mi, điều này làm cho Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy quái dị.

    Đây chỉ là.. thêu cái khăn thôi mà, không đến mức đó đi?

    Nhưng cũng là người cùng thôn, người ta đã kể ra khó khăn, xuất phát từ tình cảm nàng cũng muốn an ủi chút.

    "Ách, ngươi cũng đừng có gấp, việc này chủ yếu vẫn dựa vào sự thuần thục, luyện tập nhiều có thể khắc phục được, nếu ngươi cảm thấy hiện tại hơi khó thì không cần nhận nhiều khăn như vậy, một lần chỉ nhận năm cái, khẳng định sẽ khá lên."

    Trương Lan Nhi nghe nàng nói gật đầu, đôi mắt bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt khiến Lâm Sơ Nguyệt trong lòng căng thẳng.

    Nữ nhân này thật là nhanh thay đổi.

    "Sơ Nguyệt, ta hiện giờ rất buồn, ngươi có thể dạy không dạy ta châm kim thật tốt?"

    Lâm Sơ Nguyệt có chút khó xử, nàng cũng không phải không biết sư phó của Trương Lan Nhi là thẩm thẩm nàng. Nghe Thôn Trường phu nhân nói, thời còn trẻ là tú nương trong thành, chẳng qua khi còn trẻ mệt nhọc làm tay bị thương nên khi lớn tuổi mới lui ra không tiếp tục thêu thùa.

    Trương Lan Nhi có một sư phó như vậy, có việc gì sao không hỏi sư phó nàng, để Lâm Sơ Nguyệt nàng chỉ dạy thay không phải không tốt lắm sao?

    Đối với kỹ thuật thêu này, Lâm Sơ Nguyệt cũng không quá chắc chắn, sợ dạy không tốt, kĩ năng của nàng là Thôn Trường phu nhân tự tay dạy dỗ mấy năm, dựa theo quy củ, Lâm Sơ Nguyệt muốn thu đồ đệ thì phải hỏi qua ý kiến của Thôn Trường phu nhân.

    "Tài nghệ của tay xuất phát từ Thôn Trường phu nhân, nếu ta không hỏi qua nàng tự tiện dạy ngươi, như vậy không phải không tốt lắm sao?"

    Lời này của Lâm Sơ Nguyệt vừa thốt ra, sắc mặt Trương Lan Nhi liền lập tức thay đổi.

    "Đều là người trong thôn, ngươi hà tất phải cất giấu như thế, nếu sợ ta học trộm liền nói thẳng đi lại còn quanh co lòng vòng.." Nói đến cuối câu, tahnh âm của Trương Lan Nhi càng lúc càng nhỏ.

    Nhưng những lời này vẫn rơi vào tai Lâm Sơ Nguyệt.

    "Cất giấu? Ở Trương gia thôn này ai không có tài nghệ mưu sinh riêng, ta sao có thể tự tiện đem đồ vật của người khác truyền ra, nói khó nghe một chút là đoạt đường sống, ngươi nói ta cất giấu, hẳn là nên xem lại câu nói của mình!"

    Trương Lan Nhi không hề lường trước được nàng trả lời như vậy, nguyên bản Lâm Sơ Nguyệt luôn dịu ngoan lại thay đổi sắc mặt, điều này làm cho nàng có chút chột dạ.

    "Ta chỉ muốn ngươi dạy ta châm kim, muốn tăng tốc độ thêu mà thôi, do ngươi tâm nhãn quá nhỏ!"

    "Đừng ở chỗ này tim cớ, ta lười cùng ngươi giải thích, trời không còn sớm, ta phải về nhà nấu cơm." Lâm Sơ Nguyệt cho nàng một ánh mắt xem thường, phủi tay rời đi.

    Thấy Lâm Sơ Nguyệt không để tâm nàng, Trương Lan Nhi càng thêm tức giận.

    "Bất quá chỉ là một bé gái mồ côi được người khác nhận nuôi lại nghĩ mình là người một nhà, đừng nói là ngươi mà cả một nhà họ Thiệu các ngươi thật không biết xấu hổ, rõ ràng là khác họ lại lưu lại Trương gia thôn nhiều năm như vậy.."

    "Ngươi.. ngươi làm cái gì?" Trương Lan Nhi còn chưa nói xong đã bị Lâm Sơ Nguyệt xoay người nắm lấy cổ áo.

    Lâm Sơ Nguyệt dùng đôi mắt trừng nàng, không rõ hỉ nộ, động tác bất ngờ khiến Trương Lan Nhi hoảng sợ, hơn nữa Lâm Sơ Nguyệt so với ngày thường càng thêm dọa người làm cho Trương Lan Nhi càng thêm sợ hãi.

    Ngũ quan mỹ lệ vốn mang tư thái nhu hòa, nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại mặt vô biểu tình trừng nàng so với người bình thường càng thêm đáng sợ cùng hung hãn.

    "Ngươi nói ta, có thể, ta xem như là bị chó cắn đi cũng không thể cùng chó tranh cãi, nhưng cái miệng thúi này của ngươi dựa vào cái gì dám nói cha ta cùng A Nghiên? Một nhà chúng ta tuy không họ Trương, nhưng cũng thành thật cắm rễ ở Trương gia thôn, thôn trưởng cùng lý chính chưa lên tiếng, ngươi có tư cách gì để nói?"

    Trương Lan Nhi muốn đẩy Lâm Sơ Nguyệt ra, nhưng không đoán được sức lực của Lâm Sơ Nguyệt so với nàng lớn hơn nhiều, nàng căn bản không thoát được.

    "Ngươi.. ngươi cái này.."

    "Ngươi nếu muốn tiếp tục bị đánh thì có thể nói tiếp a."

    Trương Lan Nhi lập tức im lặng.

    Áp xuống hỏa khí trong lòng, Lâm Sơ Nguyệt túm lấy cổ áo Trương Lan Nhi đẩy mạnh về phía trước, Trương Lan Nhi liền ngã ra mặt đất.

    "Đều là người trong thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hà tất lại không bao dung ta."

    Lâm Sơ Nguyệt không nói lại nàng, nhặt rổ trên mặt đất xoay người đi về nhà.

    Nàng đã cùng Thôn Trường phu nhân thương lượng bản vẽ mẫu đơn thược dược, đã lâu không có chút thời gian lại thêm phải ở lại lãnh tiền công, phải đến thời điểm ăn cơm chiều nàng mới từ nhà Thôn Trường phu nhân đi ra, nhưng trời lại để nàng gặp phải Trương Lan Nhi dính người, bị nàng lăn lộn lại trì hoãn thêm một lát.

    Trời đã một mảnh đen kịt, may mắn trong vùng trời đen ấy còn thưa thớt ánh sao, nương theo ánh sáng như vậy Lâm Sơ Nguyệt mới thấy đường về nhà.

    Nàng trở về lúc này hẳn không thể kịp cơm chiều, không chừng còn khiến Thiệu Toàn Đức lo lắng.

    Không biết Thiệu Nghiên Sơn đã về nhà chưa, hắn đi bái phỏng hẳn cũng không về quá muộn, ngày mai hắn còn phải xuất phát đi vào trong huyện, phải thức dậy rất sớm. Lâm Sơ Nguyệt không muốn làm người trong nhà lo lắng, để nhanh chóng về nhà nàng quyết định đi đường nhỏ.

    Bởi vì bước chân vội vàng nên nàng không nghe được thanh âm đuổi theo phía sau.

    Từ nhà thôn trưởng đến Thiệu gia khoảng hai dặm, một nhà đầu thôn một nhà cuối thôn, so với huyện Dư An thì không quá xa nhưng khoảng cách giữa hai nhà trong thôn thì khoảng cách có chút lớn.

    Lâm Sơ Nguyệt đi đường nhỏ, gần sau núi, không cần đi nhiều trực tiếp xuyên qua cánh rừng là đến được Thiệu gia. Nàng đi một lát đã thấm mệt, bước chân chậm lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng lấy khăn tay ra lau sơ, thở hổn hển liền tiếp tục đi.

    Lâm Sơ Nguyệt còn chưa đi được nửa bước, đột nhiên có một cánh tay túm lấy cổ nàng kéo về sau. Tay cầm rổ đã buông lỏng, lạch cạch ném sang một bên.

    Lâm Sơ Nguyệt bị kéo về sau thiếu chút nữa không đứng vững, bị một bàn tay túm sau cổ khiến nàng cực kì không thoải mái, nương theo bàn tay hướng lên trên liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng khinh.

    Trương mặt rỗ vẫn mặc quần áo hôm trước, trên đầu đội mũ da chuột màu đen, quỷ quyệt cười, đôi mắt liếc khiến người ta có chút không rét mà run.

    Lâm Sơ Nguyệt hất tay hắn ra, nhặt lại đồ vật trên mặt đất, tỏ vẻ trấn định.

    "Ngươi túm ta làm cái gì?"

    "Thiệu gia muội muội, mấy ngày không gặp ta đối với ngươi nhớ rất nhiều a."

    Lâm Sơ Nguyệt ép xuống sự ghê tởm, cau mày: "Cút ngay, đừng dựa gần ta!"

    Ý cười trên mặt Trương mặt rỗ từ từ biến mất: "Thiệu gia muội muội sao lại nhanh quên như vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên tín vật đính ước của chúng ta sao?"

    Nàng nắm chặt rổ trên tay, một cái tay khác lặng lẽ sờ vào trong rổ, sờ đến cây kim thô nhất mình thường hay dùng để thêu hoa.

    "Bớt nói những lời ghê tởm người này đi, trong thôn ai không biết ngươi nổi danh vô lại, ngươi còn dám tới gần ta, ta sẽ không khách khí nữa!"

    Trương mặt rỗ sao có thể sợ nàng?

    Tuy nói thanh danh hắn ở trong thôn không được tốt, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là chất nhi của lí chính Trương gia thôn, ai thấy hắn mà không mang bộ dạng hòa nhã, sao có thể đứng về phía Lâm Sơ Nguyệt.

    Nguyên bản là chất nhi của lí chính Trương gia thôn cũng tương đương xem như là giàu có, nhưng sống mười mấy năm hắn không học được tay nghề của cha mình, không tự mình kiếm ra tiền, nhưng cha hắn lại chỉ có một đứa con trai liền không có biện pháp nói hắn.

    Mấy năm trước cha của hắn vì phát bệnh mà rời đi, Trương mặt rỗ lại không có bản lĩnh tự lực cánh sinh, chỉ có thể miệng ăn núi lở. Sau khi của cải trong nhà đã hết liền dựa vào lí chính cữu cữu tiếp tế sống qua ngày.

    Trương mặt rỗ vẫn không thể hiểu được, chính mình từ một người giàu có lại trở thành như vậy, hắn cảm thấy là do chính mình thiếu nương tử, nếu có thể cưới được cô nương đẹp nhất trong thôn, hắn có thể khá lên.

    Cữu cữu hắn – lí chính của Trương gia thôn bởi vì cưới Lý Hương Thân con gái duy nhất của thôn bên cạnh, cuộc sống dần dần tốt lên, thậm chí còn ngồi lên vị trí lí chính. Có một ví dụ rõ ràng trước mặt, Trương mặt rỗ càng thêm xác định cưới nương tử là mấu chốt sẽ giúp cuộc sống của hắn tốt hơn.

    Lâm Sơ Nguyệt lớn lên thuỷ linh kiều nộn, là nhan sắc hiếm có trong núi. Nàng có một đệ đệ là tú tài, trừ bỏ thân thế là nghĩa nữ thì nàng thật xứng với hắn. Cùng hắn giống nhau, đều có chút khuyết điểm.

    Mấy tháng nay, Trương mặt rỗ luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Sơ Nguyệt, cơ hồ nắm giữ hết qui luật làm việc và nghỉ ngơi của nàng. Nếu không phải như vậy, hắn cũng không thể có được một cơ hội đi theo phía sau Lâm Sơ Nguyệt.

    Trương mặt rỗ minh bạch, đây chắc hẳn là trời cao giúp hắn a, nếu hôm nay có thể bắt được Lâm Sơ Nguyệt, ngày lành của hắn thực nhanh liền tới!

    Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trương mặt rỗ càng thêm dao động, hắn tiến lên một bước muốn bắt lấy Lâm Sơ Nguyệt. Không chờ hắn chạm đến vạt áo Lâm Sơ Nguyệt, cánh tay hắn đã chị một trận đau đớn, đau đến nỗi hắn phải kêu ra tiếng.

    Lâm Sơ Nguyệt đem cái kim thêu hoa kia, trực tiếp đâm vào cánh tay Trương mặt rỗ. Kim thêu hoa không quá dài, hơn nữa kim châm đuôi rất nhỏ khó có thể đâm trúng, nếu không phải Lâm Sơ Nguyệt có kỹ xảo thêu hoa nhiều năm, thật không dám đem kim đâm ra ngoài.

    Trương mặt rỗ đau đến nhe răng nhếch miệng, đôi mắt hung tợn trừng Lâm Sơ Nguyệt.

    "Nương tử ngươi cũng quá nhẫn tâm, ngươi không sợ làm bị thương phu quân tương lai, về sau sẽ đau lòng sao?"

    "Thôi đi, ngươi là cái thứ gì!" Lâm Sơ Nguyệt không dám lại cùng hắn dây dưa, cất bước liền chạy. Trương mặt rỗ nhìn ra ý đồ của nàng, lắc lắc cánh tay chạy nhanh đuổi theo.

    Nguyên bản Lâm Sơ Nguyệt không thể kéo ra quá nhiều khoảng cách, lại thêm thể lực nam nữ khác biệt, nàng chạy không nhanh bằng Trương mặt rỗ, trong chốc lát liền bị hắn đuổi kịp.

    Trương mặt rỗ thở hồng hộc, gắt gao nắm chặt tay áo Lâm Sơ Nguyệt không buông.

    Phía sau Lâm Sơ Nguyệt chính là sau núi thường có dã thú lui tới, trước mặt lại là Trương mặt rỗ. Nàng thực hối hận, sớm biết như thế, nàng đã không cảm tính mà dây dưa với Trương Lan Nhi, trì hoãn nhiều thời gian.

    Nếu không thì nàng cũng chẳng đến mức rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng trên đời này lại không có thuốc hối hận a.

    Lâm Sơ Nguyệt cắn răng, ánh mắt giống như dao nhỏ quét qua Trương mặt rỗ: "Trương mặt rỗ, ngươi buông ra cho ta!"

    Trương mặt rỗ hừ hừ cười: "Thiệu gia muội muội nói gì vậy? Ta sao có thể buông ngươi ra, tức phụ tương lai của ta chạy mất, ngươi lấy cái gì bồi thường?"

    "Ngươi.. ngươi đừng ở đây mà hồ ngôn loạn ngữ! Đều là người cùng thôn, ngươi đối với ta như vậy, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
     
    linhlinh2308 and ann.ann like this.
  2. Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sẽ không bỏ qua?" Trương mặt rỗ nở nụ cười: "Ta về sau là con rể hắn, Thiệu lão nhân sao có thể không buông tha ta? Ta không chỉ là con rể Thiệu lão gia, còn là tỷ phu của tú tài trẻ tuổi nhất Trương gia thôn!"

    Hốc mắt Lâm Sơ Nguyệt nóng lên, nàng chưa tùng nghĩ chính mình sẽ gặp phải khốn cảnh như vậy.

    Lời của Trương mặt rỗ khiến nàng ghê tởm vô cùng.

    "Thiệu muội muội hôm nay chúng ta hành sự, ngày mai ta liền tới cửa cầu hôn!"

    Nàng cắn môi, tức giận đến cả người phát run.

    Trương mặt rõ lại tiếp tục động tác của hắn một khắc trước, Lâm Sơ Nguyệt nắm chặt thời cơ, hung hăng xé nát ống tay áo của mình chạy trốn về hướng trên núi, Trương mặt rỗ nhất thời không vững mà té xuống.

    Vốn muốn đuổi theo nàng nhưng đã không thấy được bóng dáng Lâm Sơ Nguyệt.

    Sau núi không hề an toàn như ở viền ngoài, thường có dã thú lui tới, cho dù là thợ săn giỏi cũng không dám ban đêm đi lên núi. Vào ban đêm, thị lực của con người không so được với động vật, Trương mặt rỗ dù muốn đuổi theo cũng lo cho chính mình, cơ hội đã đến tay còn mất đi, hắn hung hăng phỉ nhổ, mất hứng rời đi.

    Bất quá nội tâm cũng cảm khái, cô nương xinh đẹp thuỷ linh như vậy sợ là phải chôn thây sau núi.

    ⃰ ⃰

    "A Nghiên đã trở lại." Thiệu Toàn Đức ngồi ở nhà chính cười mở miệng, động tác khắc gỗ trên tay chưa từng dừng lại.

    "Ân." Thiệu Nghiên Sơn gật gật đầu, hắn theo bản năng nhìn xung quanh lại không tìm thấy Lâm Sơ Nguyệt.

    Đồ vật trên tay cuối cùng cũng khắc xong, Thiệu Toàn Đức thổi đi vụn gỗ, buông công cụ, cất giọng nói: "Hôm nay hau đứa đều không ở nhà, khó khăn lắm cha mới có cơ hội xuống bếp, cơm đã là xong mà hai đứa vẫn chưa về, cha liền ngồi đây khắc gỗ."

    Bây giờ đã là thời điểm ăn cơm chiều, nàng đi đâu vậy?

    Hắn mở miệng hỏi: "Lâm Sơ Nguyệt đâu rồi ạ?

    Thiệu Toàn Đức thở dài, vốn định sửa cách gọi Lâm Sơ Nguyệt của Thiệu Nghiên Sơn, nhưng vẫn là thôi đi.

    Thiệu Nghiên Sơn cũng đã lớn như vậy, hắn muốn gọi thế nào liền tuỳ ý hắn đi, tuy Lâm Sơ Nguyệt so với Thiệu Nghiên Sơn lớn hơn một tuổi, nhưng nhìn qua hắn càng giống ca ca hơn là đệ đệ.

    " A Nguyệt đi ra ngoài, hẳn là đi nhà thôn trưởng, Sơ Nguyệt nói có chút chuyện muốn cùng Thôn Trường phu nhân thương lượng. "

    " Đã không còn sớm. "

    Hiện giờ sắc trời đã không còn sớm, cho dù là thương lượng chuyện gi thì cũng đã xong, hẳn là nên về nhà.

    Lúc này đường lớn Trương gia thôn sẽ không có người tuỳ ý đi dạo nhưng Lâm Sơ Nguyệt còn chưa trở về.

    Nghĩ vậy, đôi mày kiếm của Thiệu Nghiên Sơn nhíu lại. Hắn trước kia chưa từng thấy Lâm Sơ Nguyệt trở về nhà trễ như vậy.

    " Con đi tìm nàng. "Thiệu Nghiên Sơn nói xong liền phủ thêm một tấm áo choàng lên người, hướng đến nhà thôn trưởng mà đi.

    Khi hắn đến nhà thôn trưởng gõ cửa hỏi thăm, Thôn Trường phu nhân lại nói với hắn, Lâm Sơ Nguyệt đã rời đi.

    Nhưng một đường đi đến đây hắn vẫn không thấy Lâm Sơ Nguyệt, Thiệu Nghiên Sơn cũng từng có suy nghĩ có lẽ Lâm Sơ Nguyệt đang trên đường trở về, là do hắn không cẩn thận nên không nhìn thấy bóng dáng nàng.

    Rời khỏi nhà Thôn Trường phu nhân, đi không bao lâu Thiệu Nghiên Sơn liền bị mảnh tơ lụa trên đám cỏ dại hấp dẫn sự chú ý. Hắn khom lưng, duỗi tay ra nhặt.

    Mặt trên mảnh tơ lụa thêu bách hợp vô cùng sinh động.

    Thiệu Nghiên Sơn liếc mắt liền nhận ra đây là bút tích của Lâm Sơ Nguyệt.

    Hắn từng thấy qua nàng thêu bách hợp, hình ảnh cùng mảnh lụa này giống hệt nhau.

    Trong lòng cảm thấy không ổn, đồ thêu đối với Lâm Sơ Nguyệt vô cùng quan trọng, căn bản nàng sẽ không làm rơi bên đường nếu không có tình huống bất ngờ. Cẩn thận quan sát giao lộ này, Thiệu Nghiên Sơn phát hiện ra có mấy cái dấu chân.

    Dấu chân này không thể là của Lâm Sơ Nguyệt, lớn nhỏ, sâu cạn đều không giống.

    Bên đường tất cả đều là cỏ khô, cẩn thận xem xét là có thể tìm ra dấu vết, dấu vết không bị che dấu, hẳn là mới có không lâu.

    Buổi tối sẽ có rất ít người đi con đường này, trừ khi là sốt ruột vội vàng. Sau núi quá nguy hiểm nên dù là đường nhỏ sau núi thì cũng không quá an toàn, nếu Lâm Sơ Nguyệt đi con đường này..

    Thiệu Nghiên Sơn mặt mày bực bội, hắn bất chấp chậm trễ bước theo dấu chân. Sau đó hắn phát hiện có một cái rổ đã bị đánh rơi ở sau núi. Bên trong đều là đồ vật của Lâm Sơ Nguyệt.

    Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hướng về chỗ núi tìm kiếm. Lâm Sơ Nguyệt sao có thể ban đêm một thân một mình đi vào sau núi?

    Chiếc rổ bảo bối của nàng bị ném ở ven đường, không người hỏi thăm.

    Do dự một lát, Thiệu Nghiên Sơn dứt khoát theo tuyến đường sau núi mà đi vào, hắn không thể đi Trương gia thôn gọi người, hắn sợ đến lúc gọi người đến thì Lâm Sơ Nguyệt đã không thấy.

    ⃰ ⃰

    Lâm Sơ Nguyệt buồn rầu hướng về phía trước mà chạy, một chút cũng không dám quay đầu nhìn lại, nàng sợ chính mình chậm một chút Trương mặt rỗ sẽ theo kịp ngay.

    Hậu quả như vậy, nàng thật không dám tưởng tượng, chạy được một đoạn, Lâm Sơ Nguyệt dần phát hiện phía sau hoàn toàn không có động tĩnh gì.

    Mọi nơi yên tĩnh tịch liêu, cơ hồ không nghe được cái gì, cũng vì an tĩnh như vậy những tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại.

    Trên cây chim hót, tiếng thú rừng vang lên, cỏ hoang lác đác lưa thưa cọ sát ra âm thanh.

    Lâm Sơ Nguyệt không dám đi lên trên, nàng sợ Trương mặt rỗ sẽ đuổi lại đây, không có cách nào, nàng chỉ có thể hạ thấp người giấu mình cạnh một góc cây, gió ban đêm đã dần nổi lên.

    Bởi vì cổ tay áo vừa rồi đã bị xé, tay lộ ra gió khiến Lâm Sơ Nguyệt run bần bật, nàng vừa lạnh lại vừa đói, chân lại bị thương do khi nãy tháo chạy.

    Nàng cuộn tròn thân mình, ngồi xổm, đem đầu giấu giữa hai đầu gối, mặc dù mệt cũng không dám nhắm mắt, thời thời khắc khắc quan sát động tĩnh xung quanh.

    Điều đáng mừng nhất là bởi vì thời tiết giá lạnh, rất nhiều động vật đã ngủ đông, hẳn sẽ không lui tới.

    Nhưng tiếng sói tru giữa núi rừng vẫn rõ ràng như cũ.

    Lâm Sơ Nguyệt khép chặt hai đùi, nàng đau đến mày liễu nhíu lại, khiến nàng tỉnh táo một ít. Hốc mắt nàng bắt đầu đỏ ửng, nàng nhớ về kết cục chính mình trong quyển tiểu thuyết kia.

    Nàng mới mười bốn tuổi, còn trẻ như vậy, nàng không muốn chết.

    Nàng nghĩ tới Thiệu Toàn Đức, lại nghĩ tới Thiệu Nghiên Sơn, nghĩ đến việc trên thế giới này nàng còn có thân nhân. Nàng không thể ngồi chờ chết, nàng còn chưa giúp Thiệu Nghiên Sơn thoát khỏi khốn cảnh, nàng còn chưa báo đáp ân tình của Thiệu Toàn Đức.

    Thân hình Lâm Sơ Nguyệt run run, từng chút một đi về phía chân núi, nhưng trời hiện tại quá tối, đôi mắt nàng không mở ra nổi, tay chân đã có chút cóng, nàng không biết nên đi về đâu.

    Tiếng sói tru nghe ngày một gần, quanh quẩn trong núi rừng khiến tâm sinh sợ hãi. Áp xuống sự kinh hãi trong lòng, nàng gian nan bước đi.

    Từ xa Lâm Sơ Nguyệt nghe được tiếng bước chân dần đến, bên tai còn quanh quẩn tiếng sói tru. Nàng sợ hãi, nước mắt trở nên dư thừa nhưng nàng tuyệt đối không từ bỏ.

    Lâm Sơ Nguyệt hung hăng cắn chặt môi dưới, nắm chặt chạc cây vừa nhặt được. Nhìn về phía trước, lòng tràn đầy đề phòng.

    Ban đêm yên tĩnh đen kịt này làm cho tiếng bước chân phá lệ rõ ràng, Lâm Sơ Nguyệt cố gắng trấn định, tay nắm chạc cây chặt đến chảy máu.

    Ngay sau đó, trong đêm tối xuất hiện một thân ảnh, Lâm Sơ Nguyệt không hề nghĩ ngợi cầm cây đánh về phía trước. Không nghĩ đến liền có thể bị tránh thoát, bởi vì không khống chế tốt lực, Lâm Sơ Nguyệt ngã về phía tàng cây.

    Lâm Sơ Nguyệt quống quít nhặt lên chạc cây. Cả người nàng co rúm lại, dựa vào gốc cây phía sau, cả người nỗ lực bày ra tư thế phòng ngự.

    " Lâm Sơ Nguyệt, là ta. "

    Nghe được thanh âm quen thuộc, Lâm Sơ Nguyệt không tụ chủ được mà hạ thấp tâm lí đề phòng, nhưng trong lúc nhất thời nàng không nghĩ ra đây là thanh âm của ai.

    Người nọ chậm rãi tới gần Lâm Sơ Nguyệt, đến trước mặt nàng, hắn cong lưng.

    " Đừng sợ. "

    Hắn duỗi tay, nắm lấy bàn tay đang phát run của Lâm Sơ Nguyệt. Tay nnafg lạnh băng mà tay hắn lại ấm áp.

    Nôn nóng bất an trong lòng Lâm Sơ Nguyệt dần dần hạ xuống, nương theo ánh sáng nhỏ, nàng nhìn người trước mặt.

    Mặt mày đạm nhiên trầm tĩnh mang theo một tia lo lắng, rõ ràng ngũ quan còn hơi non nớt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

    Là Thiệu Nghiên Sơn.

    Lâm Sơ Nguyệt mũi đỏ lên, dòng nước ở trong hốc mắt đã lâu chảy xuống.

    " Thật tối, trên núi còn có sói, thật lạnh, ta rất sợ hãi. "

    " Ta sợ sẽ không còn gặp lại ngươi cùng cha. "

    " Không có việc gì. "Lâm Sơ Nguyệt nghe được Thiệu Nghiên Sơn ôn nhu nói" Chúng ta về nhà. "

    Thiệu Nghiên Sơn nâng Lâm Sơ Nguyệt dậy, nàng đứng không xong có chút lảo đảo, may mắn hắn kịp thời giữ lại không thì nàng đã té ngã. Thiệu Nghiên Sơn hạ eo, cong lưng xuống.

    " Ta cõng ngươi về. "

    Thiệu Nghiên Sơn tuy cao nhưng lại thon gầy, không có bả vai rộng nhưng vẫn khiến cho Lâm Sơ Nguyệt tâm thần yên ổn, nàng do dự mãi mới chậm rãi dựa lên.

    Thời khắc Lâm Sơ Nguyệt ôm lấy đầu vai hắn, cánh tay hắn đã với tới đầu gối nàng, vững vàng đem nàng cõng trên lưng.

    Bóng đêm đen nhánh, Lâm Sơ Nguyệt rất khó thấy rõ con đường phía trước, nhưng nàng có thể cảm nhận Thiệu Nghiên Sơn đi mỗi bước đều vững vàng.

    " Cảm ơn. "Nàng nhẹ giọng nói.

    Thanh âm Lâm Sơ Nguyệt có chút nhỏ, hơi run run, như móng vuốt mèo nhỏ hướng đến lỗ tai hắn mà gãi.

    Thiệu Nghiên Sơn chợt khựng lại nhưng thực mau khôi phục bình thường, tưởng chừng như sự dừng lại kia chỉ là ảo giác.

    Thời điểm về đến nhà đã là đêm khuya, trong phòng vẫn còn thắp đèn.

    Tại nhà chính, Thiệu Toàn Đức đứng ngồi không yên, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn vội vàng đứng dậy nhìn xem nhưng bởi vì chân cẳng không tiện nên động tác có chút thất tha thất thểu.

    Thấy là Thiệu Nghiên Sơn cõng theo Lâm Sơ Nguyệt trở về, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Thiệu Nghiên Sơn đem đưa về phòng, Thiệu Toàn Đức cũng đi theo, hắn thấy Lâm Sơ Nguyệt khuôn mặt tiều tuỵ dính bẩn, đầu tóc tán loạn, hốc mắt còn hồng hồng, cổ tay áo bị xé mất một đoạn.

    Sắc mặt Thiệu Toàn Đức trở nên khó coi, trong lòng càng hoảng, trong lúc nhất thời một ý niệm xấu xuất hiện trong đầu hắn.

    " Cha không cần lo lắng, A Nguyệt chỉ là tay chân bị thương, đi không được mà thôi, con đi lấy chút dược giúp nàng thoa. "Thanh âm trầm tĩnh của Thiệu Nghiên Sơn đem Thiệu Toàn Đức gọi trở về, lúc an hắn mới an tâm.

    " A Nguyệt còn chưa ăn gì, cha đi phòng bếp lấy chút thức ăn. "Thiệu Toàn Đức nói xong, tập tễnh bước đi.

    Thiệu Nghiên Sơn rót một ly nước ấm, đưa tới tay Lâm Sơ Nguyệt sau đó đi đến ngăn tủ lấy dược. Hắn cầm theo một cái ghế ngồi bên cạnh Lâm Sơ Nguyệt.

    " Lâm Sơ Nguyệt, uống nước. "

    Nàng hoảng hốt một chút, cầm lấy ly uống mấy ngụm, cổ họng khô căng đã được giảm bớt.

    " Chân ngươi bị thương, nhấc chân, ta giúp ngươi bôi thuốc. "

    Thấy biểu tình Lâm Sơ Nguyệt do dự, không phản ứng, Thiệu Nghiên Sơn cũng mặc kệ nàng, xách một chân nàng lên, động tác mềm nhẹ mà cởi giày và vớ. Cổ chân Lâm Sơ Nguyệt bị sưng đỏ, thâm chí còn có điểm chuyển sang màu tím.

    Nguyên bản chân tay trắng nõn giờ lại bầm tím, thoạt nhìn liền biết rất đau.

    Hắn đem dược bôi lên đùi Lâm Sơ Nguyệt, giúp nàng xoa xoa, nhưng vừa xoa đến cổ chân, Lâm Sơ Nguyệt đã đau đến mặt mày nhăn lại.

    " A Nghiên, đau quá. "

    Thiệu Nghiên Sơn dừng tay:" Chịu đựng một chút, không bôi thuốc sẽ rất khó lành, xương cổ tay cổ chân nếu lưu lại thương sẽ gây bệnh táo bón, sẽ ảnh hưởng đến hành tẩu. "

    " Ta sẽ cố làm nhanh. "

    Tuy rằng nói như thế, nhưng nhìn Lâm Sơ Nguyệt đau đến cắn chặt môi, Thiệu Nghiên Sơn nhịn không được mà tâm sinh phiền muộn. Hắn nghĩ, nếu có thể di chuyển nỗi đau này hắn có thể giúp nàng chịu đựng.

    " Cắn vải bông này đi, bằng không đem môi cắn hỏng, lát nữa ăn sẽ đau. "

    Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt một lát, một đôi mắt nhìn về phía hắn, lấy quả bông đầu giường nhét vào miệng.

    " Xoa đi."

    Thời điểm Thiệu Nghiên Sơn xoa xoa, ánh mắt chú ý phản ứng của Lâm Sơ Nguyệt. Thấy biểu tình cua nàng càng thêm thống khổ, liền giảm lực đạo, làm hắn xuống tay thập phần gian nan.
     
    linhlinh2308, Hhhggg and ann.ann like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...