Ngôn Tình [Edit] Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện - Bất Thổ Anh Đào Bì

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi husermoose, 27 Tháng bảy 2021.

  1. husermoose Tớ là Hươu

    Bài viết:
    0
    Chương 7.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người tới đón Thẩm Gia Dụ xuất hiện sớm hơn Cố Yên dự đoán.

    Sáng sớm, Cố Yên đi mua đồ ăn về, phát hiện dưới hàng hiên có một chiếc Bentley màu đen đang đậu, chung quanh là một đám người đang vây lại thì thầm to nhỏ, việc này khiến Cố Yên khó hiểu nhíu mày.

    Đến khi cô lên lầu, liền thấy Trần Lan Ngọc ngày thường kiêu căng đang cúi đầu lấy lòng một người đàn ông mặc tây trang, ngay cả Ngụy Chính Khôn cả ngày say xỉn cũng cung kính đứng ở một bên.

    Trần Lan Ngọc liếc mắt, lập tức nhìn thấy Cố Yên đang xách giỏ rau, cô ta nhìn người đàn ông mặc vest kia nói, "Đường tiên sinh, người tới rồi."

    Hắn ta xoay người, bộ vest chỉnh chu không nhiễm hạt bụi xuất hiện ở dưới hàng hiên cũ nát đúng là rất bắt mắt.

    Hắn quay lại nhìn Cố Yên, cười nhẹ, "Không biết cô đây.. Họ gì?"

    Cố Yên chậm rãi nói, "Tôi họ Hoàng."

    Chủ nhân cơ thể này họ Hoàng, cho nên cô nói vậy cũng không sai.

    Người kia tiếp tục cười nói, "Cô Hoàng, rất cảm ơn cô thời gian vừa qua đã chăm sóc cho thiếu gia nhà chúng tôi."

    Hắn lấy một tờ chi phiếu từ trong túi áo ra đưa cho Cố Yên, cười tủm tỉm, "Khi đi vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có chút quà nhỏ, mong cô nhận cho."

    Cố Yên nhận lấy, tuy trong lòng đã biết, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi, "Anh đây là đang nói đến?"

    Người đàn ông mặc vest toan mở miệng, cửa bỗng mở ra, khuôn mặt Thẩm Gia Dụ xuất hiện, hắn đi đến trước người Cố Yên, muốn dùng cơ thể cản trước người cô, âm trầm nhìn người đàn ông kia, "Ông tới đây làm gì?"

    Cố Yên có hơi giật mình.

    Xem ra trước đây Thẩm Gia Dụ đã gặp người đàn ông này rồi, chỉ là không nói với cô thôi.

    Người này rất có khả năng là trợ lý của bố Thẩm Gia Dụ.

    Hắn ta cúi người cung kính nói với Thẩm Gia Dụ, "Thiếu gia, ngài Thẩm nói rất nhớ cậu."

    Thẩm Gia Dụ nhạt nhẽo, "Phải không? Vứt đi như rác rồi lại nói là nhớ sao?"

    Người đàn ông hơi cứng người, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Thiếu gia, lần trước tôi đã giải thích cho cậu rồi, chuyện này cũng là có lý do."

    Không đợi hắn ta tiếp tục nói, Trần Lan Ngọc bước lên, khác với mọi khi, làm bộ rất thân thiết gần gũi, nhìn về phía Thẩm Gia Dụ, cười nói, "Gia Dụ, con rất là may mắn đấy, bố ruột con nhớ thương con như thế, mẹ tin chắc là ông ấy cũng có nỗi khổ riêng, con không thể nói như thế được."

    "Lại nói.."

    Trần Lan Ngọc liếc liếc Cố Yên, bĩu môi nói, "Một giọt máu đào hơn ao nước lã, người ngoài sao có thể đối xử tốt với con như người nhà, nhỉ?"

    Cố Yên rũ mắt, không nói gì.

    Ánh mắt không rõ nghĩa của Thẩm Gia Dụ nhìn Trần Lan Ngọc một cái, mở miệng, "Cút."

    Mặt Trần Lan Ngọc xấu hổ cứng lại, cẩn thận nhìn về phía người đàn ông mặc vest kia.

    Hắn ta vẫn cười mỉm như cũ, "Cô Trần và anh Ngụy đã chăm sóc thiếu gia nhiều năm như vậy, ngài Thẩm rất biết ơn, lần này tôi tới cũng mang theo chút quà cảm ơn."

    Trần Lan Ngọc cùng Ngụy Chính Khôn nghe được ba chữ "quà cảm ơn", mặt mũi hưng phấn đỏ lên, Trần Lan Ngọc mỉm cười xua tay, "Sao nói thế được, đây đều những việc chúng tôi nên làm mà thôi."

    Thẩm Gia Dụ không nói gì, lạnh lẽo nhìn hai người, ánh nhìn chăm chú cẩn thận, như thể muốn khắc sâu hình bóng hai người vào trong đầu không bao giờ quên.

    Sau đó, hắn kéo tay Cố Yên, đưa Cố Yên vào phòng, xoay người đóng cửa phòng lại.

    Người đàn ông mặc tây trang thản nhiên tiếp tục nói, "Thiếu gia có thể nghịch ngợm đối đầu với ngài Thẩm không muốn về, nhưng hẳn thiếu gia cũng biết tính tình của vị kia, tôi nghĩ cậu cũng không muốn người khác bị liên lụy phải không?"

    "Đặc biệt là.. cô Hoàng."

    Cố Yên cảm giác rõ được bàn tay Thẩm Gia Dụ đang nắm lấy tay cô siết chặt lại, hắn rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.

    Cố Yên suy nghĩ một chút, nắm tay Thẩm Gia Dụ kéo về phía sô pha, sau đó nhìn hắn nói, "Chị vừa mới nói chuyện cùng người họ Đường kia một chút, cũng biết được tình huống bây giờ.."

    Cố Yên hỏi, "Em không muốn về nhà sao?"

    Thẩm Gia Dụ ngườc mắt, nhìn cô, "Chị muốn em đi sao?"

    Cố Yên mím môi, "Tất nhiên là chị cũng không muốn thế."

    Cô thở dài một hơi, "Nhưng mà ai sinh ra cũng có cha mẹ máu mủ ruột thịt của mình, và trách nhiệm cũng như những thứ vốn thuộc về người ấy."

    Em có, chị cũng thế.

    "Nếu vì chị gây ảnh hưởng không tốt đến em, chị sẽ rất áy náy."

    Sau đó, Cố Yên hạ quyết tâm nói, "Em đi đến nơi ở mới sẽ gặp được những người bạn mới, có thể ăn những thứ mới mẻ tốt đẹp, ngắm nhìn cảnh sắc khác, như vậy không được sao?"

    Thẩm Gia Dụ trầm mặc, sâu kín nhìn Cố Yên một cái.

    Sau đó hắn quay đầu đi chỗ khác, hạ giọng nói, "Ừm, em hiểu rồi."

    Chị muốn tôi đi.

    Hắn siết nhẹ tay, khép hờ mắt, khóa kín tất cả sắc thái ở bên trong.

    ·

    Thẩm Gia Dụ đồng ý về nhà, chỉ cần để hắn ở lại đây vài ngày.

    Mấy ngày này Cố Yên dẫn hắn đi hết thị trấn nhỏ, nói chào tạm biệt với mọi người.

    Cả khu chung cư ồn tai nhau, nói đứa trẻ bị bố mẹ nuôi ghét bỏ, tra tấn đổi vận, chuẩn bị được đưa đi ăn sung mặc sướng.

    Những người từng bắt nạt, mắng chửi hắn đều hết hồn đổ mồ hôi hột, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện hắn mong hắn quên bọn họ đi.

    Buổi tối trước hôm Thẩm Gia Dụ đi, trời đổ mưa to.

    Gió mưa thét gào thổi qua hàng hiên cũ kĩ.

    Tiếng sấm sét đánh thức Cố Yên đang mơ màng ngủ, cô giật mình bật dậy.

    Không nghĩ đã chết một lần, cô vẫn sợ tiếng sớm như trước.

    Cô ngồi co người trên giường, ôm chặt chính mình, ép tay lên tai để che đi tiếng sấm, nhưng cơ thể vẫn không kiềm chế được sự run rẩy.

    Cô nhấp miệng lẩm bẩm, cố gắng bỏ qua sự sợ hãi.

    "Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh.." *

    *Câu này mình không rõ, hình như liên quan tới Phật giáo

    "Nam mô a di đà phật.."

    "Dân giàu, nước mạnh, công bằng, dân chủ, văn minh.." *

    *Bản cv là một câu tương tự như vầy của TQ, mình đổi thành hàng VN cho nó chất lượng cao

    Một lúc sau cửa phòng đột nhiên mở ra, kêu kẽo kẹt, Cố Yên giật mình, quay phắt lại, "Ai?"

    Thẩm Gia Dụ quấn chăn đứng đó, cả người dựa vào cánh cửa, nhìn cô không nói gì.

    Cố Yên thở phào nhẹ nhõm, "Sao em còn chưa đi ngủ? Ngày mai phải dậy sớm mà đúng không?"

    Thẩm Gia Dụ quấn chăn, chân trần giẫm lên mặt đất, hắn ngửa đầu nhìn Cố Yên, "Em sang đây trông chừng chị."

    Cố Yên chớp mắt, có chút hoang mang, "Em.."

    Thẩm Gia Dụ tiếp tục nói, "Chị từng nói chị sợ tiếng sấm, mỗi khi trời có sấm đều sợ tới mức ngủ không được."

    Cố Yên sửng sốt một chút, sau đó cắn môi, quay đầu sang một bên.

    Nhưng khóe mắt phiếm hồng dần ươn ướt.

    Lúc ban đầu, khi Thẩm Gia Dụ còn chưa để ý đến Cố Yên, Cố Yên vì kiếm chuyện để nói với hắn, bản thân có gì đều nói hết ra.

    Cô cho rằng hắn không để ý, không ngờ hắn còn nhớ kỹ.

    Tuy rằng biết từ ngày mai trở đi cô sẽ không còn quan hệ gì với Thẩm Gia Dụ, có thể khi gặp lại cũng đã là mười mấy năm sau, lúc ấy chắc hắn đã quên mất cô rồi, không còn biết cô là ai, hoặc là bọn họ còn chẳng thể gặp lại.

    Nhưng đã bên ngày lâu như vậy, cô thật sự đối xử với hắn như người thân ruột thịt, cũng thật lòng mong tương lai của hắn tốt hơn, nếu nói vì làm nhiệm vụ mà không có cảm tình thì chỉ là nói dối.

    Nệm hơi lún xuống, Cố Yên cảm giác được có một đôi tay ôm lấy eo cô từ phía sau, mang đến xúc cảm ấm áp.

    Thẩm Gia Dụ tựa mặt lên lưng Cố Yên, nhìn tia chớp chiếu sáng ngoài cửa, hắn nói, "Chị sẽ ở đây chờ em đúng không?"

    Cố Yên im lặng, người hơi sững lại.

    Cô chỉ có thể thấp giọng nói, "Sau này chúng ta sẽ gặp lại."

    Chẳng qua lúc ấy đã không còn liên quan gì đến nhau.

    Thẩm Gia Dụ "Ừ" một tiếng, sau đó nói, "Vậy cũng được."

    Tiếng sấm ngày càng to hơn, Cố Yên tiếp tục nói, "Em đến nơi khác, nhớ phải kết bạn thật nhiều nhé, đừng vì những chuyện không vui ở đây mà bài trừ tất cả mọi người, đến khi em đi học, sẽ có giáo viên cùng bạn học tốt, đến ngôi nhà mới, sẽ gặp gỡ những người hàng xóm nhiệt tình, và khi em lớn.."

    Cố Yên cười nhẹ, "Có khi em còn gặp được một người con gái đối xử tốt với em."

    Đáy mắt Thẩm Gia Dụ phản chiếu tia lóe chớp, chiếu sáng đáy mắt đen tối như hang động của hắn.

    Mặt hắn nhạt nhẽo không biểu cảm, nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ.

    Ngay sau đó, một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm nổ nhức óc, hắn khàn khàn nói, "Nhưng mà, bọn họ không phải là chị."

    Cố Yên xoay đầu lại hỏi, "Em vừa nói gì thế? Tiếng sấm to quá chị nghe không rõ."

    Thẩm Gia Dụ nhìn Cố Yên một lúc, mới mở miệng, "Em nói, có em ở đây, chị có thể yên tâm ngủ."

    Hắn nhìn vào bóng đêm yên tĩnh, "Ngủ ngon."

    Ngủ ngon.

    Thiên thần của em.

    ·

    Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Yên đứng dưới lầu nhìn Thẩm Gia Dụ bước lên xe.

    Lúc hắn đi, bọn họ không nói gì, chỉ là trước khi bước lên xe, Thẩm Gia Dụ quay đầu lại nhìn cô một cái.

    Kỳ thật Cố Yên vẫn luôn cảm thấy ánh mắt hắn khi nhìn người khác mang theo một cảm giác rất kỳ lạ, không giống ánh mắt của những đứa trẻ tầm tuổi này.

    Rõ ràng là một đôi mắt bình tĩnh, lãnh đạm, nhưng khi bị nó nhìn chằm chằm, cảm giác như đã bị nó đánh dấu.

    Cố Yên mỉm cười vẫy tay với hắn.

    Lần này Thẩm Gia Dụ lên xe không quay đầu lại.

    Cố Yên đứng dưới lầu, nhìn chiếc xe Bentley phóng nhanh biến mất ở cuối đường.

    Cố Yên nghĩ, Thẩm Gia Dụ đã về Thẩm gia, vậy nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành.

    Những ngày không có Thẩm Gia Dụ, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo hơn.

    Mấy ngày nay Cố Yên dọn dẹp nhà ở thay nguyên thân, sau khi chào tạm biệt mọi thứ ở đây, Cố Yên biết.

    Cuối cùng cô cũng có thể trở về.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...