Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 738: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 6

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Bên trong cốt truyện, chính là ngày nghỉ này, ăn xong bữa sáng tại nhà, Duệ Đông Đường cưỡi báo đi tới học viện tìm hai người bạn của anh ta.

Mà hai người bạn của anh ta đều là bình dân, nhà ở khu ổ chuột trong góc thành phía nam.

Ai cũng không biết bọn họ đến tột cùng đi đâu, đã làm những gì trong ngày này.

Chẳng qua khi trở về vào buổi tối, trên lưng con báo đốm Duệ Đông Đường chưa bao giờ cho em gái cưỡi chung, lại có một cô gái vô cùng xinh đẹp nằm trên đó.

Cho nên Lâm Tịch mới muốn mang cả nhà ra ngoài vào sáng sớm.

Ngươi nha, không phải là đi phía nam mới gặp phải nữ chính sao?

Vậy ông đây sẽ dẫn ngươi đến phố bắc.

Chính là có ý trống đánh xuôi kèn thổi ngược này.

Duệ Địch hiếm khi được ra ngoài, trên đường đi líu ríu giống chim nhỏ sổ lồng, hết sờ cái này lại nhìn xem cái kia, trông thấy cái gì đều cảm thấy mới mẻ.

Lề mà lề mề cuối cùng đến buổi tối, Lâm Tịch thu xếp muốn đến << Cửa hàng đồ ăn nhẹ La Ký >> trực tiếp ăn cơm tối lại trở về.

"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, thức ăn trong La ký đều rất đắt, không biết trong nhà bây giờ đã không còn giống ngày xưa sao?"

Duệ Đông Đường ghét nhất loại dạo phố nhàm chán này, còn ngốc nghếch ôm hai chậu trứng ếch đỏ trong tay càng làm cho anh ta cảm thấy chính mình như một người hầu.

Mua đồ ăn vặt cho con chim ngốc kia thì có ích gì?

Bách linh bình thường được bồi dưỡng còn có thể hát "Tịnh khẩu thập tam sáo," con chim kia của Duệ Địch ngoại trừ sẽ chọc cho người trong học viện trào phúng anh ta, thì gần như là vô dụng.

Một ngày nghỉ tốt lành, anh ta vốn đã nói với hai người bạn rằng sẽ mang thú triệu hồi đi săn ở ngoại ô phía nam.

Lâm Tịch nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Duệ Đông Đường, âm thầm oán thầm: Ngươi nha, cũng biết trong nhà bây giờ không giống ngày xưa? Vậy mà ngươi còn cưỡi báo làm màu mỗi ngày, không biết loại thịt để thú triệu hồi ăn này rất đắt à?

Ngươi bớt cưỡi báo rêu rao khắp nơi vài lần, đủ ông đây ăn nửa tháng La ký.

Duệ Đạt Hưng trừng Duệ Đông Đường một cái, trầm giọng nói: "Đông Đường, sao có thể nói chuyện với em gái con như thế? Cho dù trong nhà không giống như ngày xưa, cha vẫn còn có thể mang theo mọi người ăn một bữa ở La ký."

Nói xong, cười ha hả gọi mọi người đi vào trong La ký.

Duệ Đông Đường cố ý đi chậm hai bước chờ Lâm Tịch vào cửa mới thấp giọng nói: "Ngay cả huyễn linh đều không thể triệu hồi, Tiểu Địch tốt xấu còn có con chim phế vật, mày cũng không cảm thấy xấu hổ ở nhà cả ngày còn vừa đi dạo vừa ăn?"

Lâm Tịch: Rất muốn giơ chân đá vỡ đầu chó anh ta!

Cảm giác người anh trai mà người ủy thác nói là ngày thường coi như không tệ này, chỉ e là một loại hiểu lầm đi.

Người một nhà ăn cơm xong, Lâm Tịch cảm thấy hơi no, đề nghị chậm rãi tản bộ trở về, đợi đến khi tiêu thực đến không sai biệt lắm lại gọi một chiếc Đông Nham Mã về nhà.

Đông Nham Mã là một loại ma thú đến từ Đông Nham đại lục.

Đông Nham Mã tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, tốc độ nhanh, thể lực tốt, kéo xe lại không xóc nảy giống như ngựa bình thường, là một trong số rất ít ma thú có thể thuần hóa, cho nên được sử dụng rộng rãi trong bốn đại lục.

Sắc trời đã trở nên đen kịt, lúc này trong cốt truyện, nữ chính đại nhân đã an ổn tại Duệ phủ rồi.

Lâm Tịch cảm thấy mình kéo dài thời gian cũng không sai biệt lắm, vừa khéo có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ngang qua đám bọn họ, Lâm Tịch đang định đề nghị với Duệ Đạt Hưng ngồi xe về nhà, nhưng đột nhiên lại có một bóng người đen sì lảo đảo đi ra từ trong hẻm nhỏ, trực tiếp đi tới chỗ Duệ Đông Đường.

Trong lòng Lâm Tịch nhất thời đậu má.

Đây mẹ nó không phải nữ chính đại nhân sao?

Trước khi Duệ Đông Đường rõ ràng chân tướng, Lâm Tịch "Vèo" một phát vượt qua đám người, trực tiếp "Cướp" Lê Mạn Tư qua.

Phát hiện chính mình đã như nguyện được người đón lấy ôm vào trong ngực, Lê Mạn Tư đã không còn chút khí lực nào thổ khí như lan* nói câu "Cảm ơn" sau đó trực tiếp ngất đi.

* câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉) : Hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả dáng vẻ hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.

Lâm Tịch: ⊙_⊙

Là ai, đưa ngươi tới bên cạnh ta..

Là nó, vầng trăng tròn tròn kia, vầng trăng..

Đã nói ông trời sẽ không đối đãi tử tế với chính mình như thế, đơn giản như vậy đã có thể tránh thoát một trận tai họa.

Lâm Tịch cảm giác cốt truyện cố chấp giống như bản tin thời sự, không phải ngươi đổi kênh là có thể trốn tránh được.

Ở đầu đường ôm nữ chính sáng loáng như vậy, lấy bản tính của cốt truyện rất có thể kế tiếp người áo đen sẽ từ trên trời giáng xuống, tàn sát Duệ gia không còn một ai, sau đó một trong số nam chính Tiêu Mặc Ngôn xuất hiện, đại chiến với người áo đen một trận, tiếp tục kéo dài vở kịch dốc lòng vì nữ chính.

Mà Duệ gia thì có thể nhận cơm hộp chết đi giống như bên trong cốt truyện.

Quả nhiên, ngũ giác nhạy cảm và tinh thần lực đều đang nhắc nhở cô, nhóm người áo đen vô cùng chuyên nghiệp đã đằng đằng sát khí chạy đến.

Lâm Tịch không nói hai lời, trực tiếp ôm Lê Mạn Tư nhảy lên xe ngựa, đám người Duệ gia cũng lên xe theo.

Lâm Tịch hệt như có quỷ đuổi theo ở đằng sau, thúc giục người đánh xe đi nhanh lên.

Nhất định phải trốn đi, lấy thân thủ hiện giờ của Lâm Tịch, muốn tự vệ bỏ trốn vẫn không có vấn đề, nhưng có rất nhiều người trong đám mặc áo đen kia có thể đánh ngang tay với cô, hơn nữa còn có mấy người là triệu hồi sư.

Hiện giờ Lâm Tịch không hề có một chút tự tin nào có thể mang đám người Duệ gia chạy trốn từ trong tay một đám người như thế.

Cảm ứng được đằng sau đám người áo đen chính là đám người do Tiêu Mặc Ngôn dẫn đầu, bây giờ hai bên đã triền đấu cùng một chỗ, chẳng qua một nhà bọn họ tốt xấu đã sớm chạy khỏi khu vực nguy hiểm.

Đi ngang qua một nhà thuốc, Lâm Tịch vốn dĩ định vứt Lê Mạn Tư vào đó cho xong việc, nhưng mà ngẫm lại, lại sợ liên lụy đến người vô tội.

Nếu Duệ gia tránh thoát được cốt truyện, mà nhà thuốc lại bởi vậy mà gặp nạn, đó chính là nhân quả của cô.

Lâm Tịch lại muốn vứt cô ta xuống xe cho xong việc, nhưng thứ nhất nếu làm như vậy thì Duệ Đạt Hưng và mẹ Duệ vốn thiện lương, nhân nghĩa chắc chắn sẽ không đồng ý, thứ hai Lâm Tịch cảm thấy lấy độ chấp nhất của cốt truyện tại vị diện này, khẳng định cũng là phí công.

Ban đầu hẳn là gặp nhau tại phía nam vương thành, bởi vì cả nhà bọn họ trốn đến phố bắc, nữ chính đều có thể đuổi theo tới phía bắc cũng đã có thể nhìn ra được, Duệ gia nhất định phải cúc cung tận tụy vì nữ chính, đến khi chết sạch mới tính là kết thúc.

Vừa rồi nếu cô phản ứng chậm, khẳng định chính là nam chính mang theo thủ hạ triệu hồi sư cùng người áo đen sống mái với nhau, thế là thành môn thất hỏa*, thành công tai họa đến một ao cá Duệ gia này.

*thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (城门失火, 殃及池鱼) : Thành môn thất hỏa, tất cả mọi người đến sông hộ thành lấy nước, nước dùng xong hết rồi, cá cũng đã chết. Chính là vì chịu liên lụy mà bị tổn thất hoặc tai họa.

Sau đó nữ chính lông tóc không thương, cả nhà bia đỡ đạn chết sạch.

Lâm Tịch không còn cách nào khác, đành phải mang Lê Mạn Tư vào Duệ gia trước rồi nói sau.

Cốt truyện chết tiệt này đã khiến Lâm Tịch không còn sức mắng chửi rồi.

Tương tự bên trong cốt truyện, nữ chính vẫn thuận thuận lợi lợi vào nhà bọn họ, chẳng qua khác biệt chính là vốn dĩ do Duệ Đông Đường cứu trở về, bây giờ quả bom tùy thời nổ Duệ gia đến mức cửa nát nhà tan này lại do chính mình mang về.

Lâm Tịch âm thầm cầu nguyện, hi vọng lần này bởi vì chính mình nhúng tay, đừng để Duệ Đông Đường lại thích nữ chính như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chẳng qua nhìn từ góc độ Lê Mạn Tư từ trên trời giáng xuống trước mặt cả nhà bọn họ, về cơ bản chỉ là hi vọng xa vời của Lâm Tịch mà thôi.

Cho dù là hi vọng xa vời, Lâm Tịch vẫn muốn vùng vẫy giãy chết một chút, thế là trong toàn bộ quá trình cứu trợ cùng với thu xếp cho nữ chính, Duệ Đông Đường thành công bị Lâm Tịch ngăn cách ở bên ngoài, ngay cả cơ hội đứng bên cạnh cũng không có.

Cuối cùng Lâm Tịch trực tiếp đưa nữ chính vào trong phòng của mình.

Giày vò đến người ngã ngựa đổ, thật vất vả thu xếp xong, Lâm Tịch đang định đi tắm một cái rồi ngủ, kết quả anh trai thân ái thế mà khó được đến thăm nhà.

Lần này Lâm Tịch thật sự muốn chửi mẹ rồi.

Chẳng phải nói vào thời điểm ban đầu, sợi dây chuyền huyễn linh kia nhất định phải từng có tiếp xúc tứ chi đồng thời trong lòng còn có hảo cảm đối với chủ nhân dây chuyền mới có hiệu quả sao?

Chẳng lẽ bởi vì chính mình nhúng tay, nên điều này cũng bị thay đổi rồi?

Trang bị này đã có hiệu quả "Cách sơn đả ngưu"?

*Cách sơn đả ngưu (nghĩa gốc là cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu) là một môn công phu khí công thượng hạng, được hiểu nôm na là đánh được vào một vật này gián tiếp thông qua một vật khác mà không làm vật được thông qua bị hư hại, tổn thương. Muốn sử dụng được tuyệt học này cần phải có nội công thâm hậu, ra chiêu thuần thục. Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của cố nhà văn Kim Dung, "Cách sơn đả ngưu" là một môn thần công kỳ lạ, người sử dụng ra đòn trực tiếp vào một người nhưng người này không bị hề hấn gì mà kẻ sát bên cạnh lại bị thương nặng.

May mắn ông đây có thói quen tốt cài then cửa trước khi ngủ.

"Có chuyện gì không? Anh cả, em đã ngủ rồi." Lâm Tịch hồi đáp.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 739: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 7

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

"Anh.. Anh không sao, chỉ là muốn hỏi một chút hai chậu hoa kia nên bày ở chỗ nào mới tốt?" Trong giọng nói của Duệ Đông Đường mang theo chút chột dạ chưa bao giờ có.

Ồ, Lâm Tịch đều muốn cười.

Biết rõ << Trứng ếch đỏ >> là mua cho em gái Duệ Địch, Duệ Đông Đường lại chạy tới hỏi cô nên đặt ở đâu?

Huống hồ nửa đêm canh ba ngươi tới hỏi ta vấn đề như vậy?

Đúng là đầu óc có trùng, không giống người bình thường.

Ánh trăng soi rõ bóng dáng Duệ Đông Đường trên cửa, giờ phút này anh ta đang đứng tại cửa ra vào, chỉ chờ Lâm Tịch tới mở cửa.

Dựa vào cái gì?

Cô không mở đấy!

Lâm Tịch ngáp một cái thật dài: "Vậy thì làm phiền anh cả đưa hoa đến chỗ Tiểu Địch đi, đưa trễ, sẽ ảnh hưởng em ấy nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học viện nữa."

Lúc đầu Duệ Đông Đường nghĩ anh ta vừa đến cửa Duệ Miểu sẽ lập tức mời mình vào phòng, kết quả lại uống canh bế môn hết bát này tới bát khác, bây giờ lại còn phải đi đưa hai chậu hoa nát anh ta ôm cả ngày cho Duệ Địch.

Nghĩ đến khuôn mặt thanh lãnh, sắc mặt vô cùng trắng bệch của thiếu nữ vô danh kia, Duệ Đông Đường cũng không biết vì sao lòng mình lại quặn đau một hồi.

Trong đau đớn lại mang theo niềm vui sướng không cách nào kiềm nén.

Anh ta không hiểu, là loại người có tâm địa sắt đá nào mới có thể nỡ lòng đối đãi với một cô gái thanh nhã như tiên như thế?

Mặc dù nghe mẹ nói, cô gái kia được mang tới phòng Duệ Miểu, cũng đã được cứu chữa rất tốt.

Nhưng Duệ Đông Đường nằm trằn trọc ở trên giường, khó có thể chìm vào giấc ngủ, anh ta cũng không biết vì sao nhất định phải tự mình trông thấy cô ấy mới có thể an tâm.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, cô gái vốn nên nhào tới chỗ chính mình đã bị Duệ Miểu ôm lấy.

Anh ta cứ cảm thấy, cô gái kia là muốn anh ta tới cứu, Duệ Miểu thực sự quá nhiều chuyện!

Giờ phút này Duệ Đông Đường có chút bực bội khó hiểu, vươn tay lặng lẽ đẩy cửa phòng em gái một chút, không nhúc nhích tí nào.

Ngày thường anh ta cùng với hai đứa em gái này cũng không tính thân thiết, giờ phút này càng không có lời nào để nói, mặc dù không cam tâm cứ không công mà lui như vậy, nhưng Duệ Miểu chết sống không chịu đứng dậy mở cửa.

Duệ Đông Đường cảm thấy đứa em gái xưa nay không được anh ta ưa thích giờ phút này quả thực làm người ta chán ghét.

Lại đứng ngơ ngác một hồi, anh ta vốn dĩ cũng không phải là người linh hoạt ứng biến, khéo ăn khéo nói, thực sự không cách nào khác, đành phải thở dài một cái, ấm ức xoay người lề mà lề mề rời đi.

Đại tình thánh trông có vẻ "Vì ai nửa đêm đón gió" cuối cùng cũng rời đi, Lâm Tịch lặng lẽ đi đến phòng Lê Mạn Tư đang nghỉ ngơi.

Duệ Đông Đường này chỉ thoáng nhìn cô ta một chút, cũng chưa có tiếp xúc tứ chi gì đâu, xem dáng vẻ này nếu như cho hai người có tiếp xúc riêng tư, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Tịch quyết định thừa dịp nữ chính suy yếu, trực tiếp hủy đi sợi dây chuyền tai họa kia, làm một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Lê Mạn Tư chỉ là giao thủ với người ta và không ngừng chạy trốn trong thời gian dài, lại không ngừng cưỡng ép điều khiển thú triệu hồi, thể lực, thần niệm đều tiêu hao cực độ mới dẫn đến ngất xỉu.

Kỳ thật bản thân cũng không đáng lo ngại.

Mẹ Duệ thúc giục Hải Luân đi gọi thầy thuốc ở gần đây đến khám, nhận được chính là kết luận này, nói là ngủ một giấc cho tốt, ngày mai đã có thể tỉnh lại.

Lâm Tịch lặng yên không một tiếng động đi vào trong phòng, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ rải vào trong phòng.

Không thể phủ nhận, cho dù dưới tình huống ánh sáng mờ mờ ảo ảo này, khuôn mặt yêu kiều khi ngủ say của Lê Mạn Tư vẫn khiến người không thể coi nhẹ như cũ.

Mà sợi dây chuyền sẽ khiến sức quyến rũ của nữ chính gần như vô hạn khi đẳng cấp nâng cao kia, đang yên lặng như là một sợi tóc màu vàng óng nằm ngang ở trên cổ Lê Mạn Tư.

Nếu như không phải ngũ thức của Lâm Tịch cao hơn người thường, đừng nói dạng bóng đêm này, cho dù là giữa ban ngày cũng sẽ không chú ý tới sự tồn tại của một sợi dây chuyền mảnh đến không thể mảnh hơn như vậy.

Đứng bên cạnh Lê Mạn Tư, Lâm Tịch đang chuẩn bị vươn tay ra kéo sợi dây chuyền kia, đột nhiên cảm giác được một ngọn lửa mãnh liệt ngập trời mà lên, khiến từng chiếc lông tơ trên toàn thân cô gần như dựng đứng.

Trong nháy mắt Lâm Tịch thay đổi vẻ mặt lo lắng, phảng phất căn bản không có phát giác được cổ khí tức nguy hiểm kia, tiếp tục vươn tay, chẳng qua không phải đi kéo sợi dây chuyền kia, mà là vuốt ve cái trán Lê Mạn Tư.

"Rít!" Theo một tiếng chim hót cao vút, một con chim lớn đột ngột xuất hiện, nằm ngang ở giữa Lâm Tịch và Lê Mạn Tư.

"..."

Lâm Tịch sợ hãi trực tiếp từ bên giường ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy: "Đừng giết tôi, tôi.. Tôi không có ác ý!"

Bây giờ Lâm Tịch thật sự là trên mặt cười hì hì, trong lòng chửi mẹ nó.

Cảm giác mỗi lần cô có ý đồ thay đổi một chút xíu, cốt truyện sẽ đảo ngược một mảng lớn.

Cô mang theo cả nhà tránh tới phía bắc, cốt truyện liền trực tiếp lướt qua anh trai cặn bã đưa nữ chính tới.

Bây giờ cô muốn tiêu diệt nguy hiểm tại trạng thái nảy sinh, cốt truyện trực tiếp lấy con chim đáng chết kia ra, một tiếng Phượng hót ngân vang này, dùng chân suy nghĩ cũng biết, những người áo đen cùng với nam chính biết rõ nữ chính có được một con Thiên Phượng, khẳng định sẽ như lửa thiêu mông trong nháy mắt theo tiếng mà đến.

Hơn nữa Lâm Tịch rõ ràng cảm giác được, chính mình bây giờ chỉ có một đầu nửa thông mạch, chơi không lại con vật lông lá này.

Được được được, ngươi trâu, ông đây nhận thua được chưa!

Nhớ lại cốt truyện, mặc dù đều là vật hi sinh, Duệ Đạt Hưng muốn đuổi nữ chính đi là người chết đầu tiên, Duệ Miểu nói nữ chính là tai tinh là người chết thứ hai, Duệ Địch dự đoán nữ chính sẽ mang đến mầm tai vạ là người chết thứ ba, mà anh trai cặn bã não tàn vẫn luôn đối với nữ chính nói gì nghe nấy lại một mực sống đến cuối cùng bị nữ chính ép khô giá trị lợi dụng mới chết.

Đã hiểu!

Không đối tốt với nữ chính, khẳng định chết sớm.

Từ giờ trở đi, ông đây là fan cuồng số một của ngươi!

Thiên Phượng to gần bằng căn phòng này, đang ngoẹo đầu dùng một loại ánh mắt kiêu ngạo mà bễ nghễ nhìn chằm chằm cô.

Lâm Tịch trải qua kinh hãi ban đầu, hiện tại thay đổi mặt mũi tràn đầy kinh diễm cùng vô cùng hâm mộ.

"Ông trời ơi, đây.. Đây là Phượng Hoàng, loài chim cát tường lợi hại nhất trong truyền thuyết ư? Mình thế mà lại được thấy, thấy.. Thấy Phượng Hoàng?"

Lâm Tịch sắp bị giọng điệu nịnh nọt của chính mình ghê tởm chết rồi.

"Đây là thú triệu hồi 'Thải Dực' của tôi, cô không cần sợ hãi." Không biết Lê Mạn Tư tỉnh lại khi nào, thản nhiên nói, giọng nói giống như vẻ ngoài lạnh lùng của cô ta, không mang theo chút tình cảm, cao cao tại thượng nhưng lại sẽ không quá phách lối.

Lâm Tịch gật đầu: "Chị gái này, chị thật lợi hại, chị nhất định là một đại triệu hồi sư đi, em.. Em có thể sờ thần điểu này một chút không?"

Lê Mạn Tư cũng không có phủ nhận xưng hô "Thần điểu" của Lâm Tịch, trên thực tế, Thiên Phượng cho dù không được tính là thú triệu hồi cấp thần, chẳng qua là tương đối hiếm có và có một ít huyết mạch thú triệu hồi cấp thần mà thôi.

"Chị ơi, chị có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt, cả nhà em đều rất lo lắng cho chị. Cha mẹ em còn cố ý tìm thầy thuốc nổi danh nhất bản địa khám bệnh cho chị nữa đấy. Chắc là chị đói bụng rồi, em đi gọi Hải Luân làm cho chị chút gì ăn rồi đưa tới đây nhé."

Từ khi ký huyết khế với dây chuyền này, Lê Mạn Tư đã quen đối mặt người xa lạ khăng khăng một mực đối tốt với mình, cho nên khẽ gật đầu: "Đi đi, tôi quả thật hơi đói bụng."

Trong lòng cô ta có chút kỳ quái, rõ ràng trước khi hôn mê cô ta nhào về phía một thanh niên có vẻ cũng là triệu hồi sư cơ mà.

Dây chuyền của cô ta sẽ tăng thêm thuộc tính thôi miên khi đối mặt người khác phái, tỉ lệ bảo mệnh càng lớn hơn.

Chẳng qua trông dáng vẻ cô gái này, hẳn là cũng nổi lên một ít tác dụng với cô ta.

Nhận được sự cho phép của Lê Mạn Tư, Lâm Tịch mới cung cung kính kính lui ra ngoài phòng, sau đó vô cùng sung sướng sải bước đi ra ngoài, vui vẻ hô hào: "Cha mẹ, chị gái kia tỉnh lại, mọi người không cần lo lắng nữa rồi!"

Lê Mạn Tư lạnh lùng cười, cô ta nhất định phải vào học viện huyễn linh << Hoàng Gia >> lớn nhất vương thành, trở thành một đại triệu hồi sư thật sự.

Lê Khiên Chuẩn, Lê Thiên Tư, tôi bình an đến vương thành, nếu tôi không có chết, vậy ngày chết của các người sẽ không xa.

Lâm Tịch mặc dù ra vẻ hăng hái, cũng không có thật sự đến phòng Duệ Đạt Hưng, mà là trực tiếp chạy đi tìm Duệ Địch.

Duệ Địch mở cửa, sắc mặt tái nhợt như quỷ: "Chị ơi, cô gái kia sẽ hại chết tất cả chúng ta!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 740: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 8

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Lâm Tịch vô cùng lo lắng sợ con bé không biết bản tính của đại gia kịch bản, nhanh chóng vươn tay bịt miệng Duệ Địch, kéo cô bé vào trong phòng.

"Chị biết. Chị tới tìm em chính là nói chuyện này cho em."

Lâm Tịch ngồi xổm xuống, nhìn ngang tiểu loli: "Em còn nhớ không, trước kia ở đầu ngõ, luôn có một con chó hoang rất hung dữ, có một lần hai chúng ta đi ra ngoài chơi, chị suýt chút bị nó cắn được."

"Nhớ rõ." Cô bé gật đầu thật mạnh: "Vốn dĩ người bị cắn chính là Tiểu Địch, nhưng mà chị lại chắn trước mặt Tiểu Địch. Về sau cha đánh con chó kia bỏ chạy."

Lâm Tịch mỉm cười: "Đúng thế, vậy tại sao chúng ta rõ ràng là hai người nhưng lại bị một con chó ức hiếp, cha chỉ có một người, lại có thể đánh nó bỏ chạy?"

Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Địch xoay chuyển, sau đó có chút hoang mang nhìn Lâm Tịch, có chút nghĩ mãi mà không rõ vì sao chị đột nhiên hỏi cô bé vấn đề đơn giản như vậy: "Đương nhiên là bởi vì chúng ta là hai đứa con nít, mà cha lại là người lớn!"

"Em có biết thú triệu hồi của người phụ nữ kia là cái gì không? Một con Tử Dực Đạp Phong thú, không chỉ như thế, cô ta còn có một con Thiên Phượng."

Lâm Tịch đột nhiên chuyển đổi chủ đề.

Cô nhóc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Lâm Tịch, hình như có điều ngộ ra.

"Cha và mẹ đều là người bình thường, em và anh cả mặc dù có thú triệu hồi, nhưng cũng như hai chúng ta đánh không lại con chó hoang khi còn bé kia, chúng ta bây giờ cũng đánh không lại người phụ nữ này, cho nên những lời Thu Thu nói cho em, một chữ cũng không được nói cho cha mẹ."

Đôi mắt to của Duệ Địch chợt lóe lên, đã hoàn toàn hiểu ý của chị gái.

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: "Em hiểu được, nếu như Tiểu Địch thuật lại những lời Thu Thu đã nói cho cha, vậy thì cha vì an toàn của chúng ta nhất định sẽ đi đuổi người phụ nữ kia rời đi, cô ta tức giận, nói không chừng sẽ cùng cha đánh nhau, mà cô ta lợi hại hơn chó hoang nhiều, cha.."

Cha đánh không lại cô ta, chẳng những cha đánh không lại, anh trai cũng đánh không lại, cả nhà cũng không có ai đánh lại cô ta!

Có tầng hiểu biết này, sắc mặt cô bé trở nên càng thêm tái nhợt.

Lâm Tịch nắm chặt bàn tay nhỏ đã hơi phát run của cô bé: "Đừng sợ, chỉ cần em giữ lại cái bí mật này, chúng ta cẩn thận ứng phó với cô ta, em nhớ rõ tận lực không nói lời nào, cái gì cũng để chị ra mặt, thấy chị làm thế nào em liền làm như thế đó thì sẽ không xảy ra nguy hiểm. Cô ta sẽ không ở mãi trong nhà chúng ta, đợi cô ta rời đi, nguy cơ của chúng ta sẽ qua."

Dù sao cũng là loli chỉ có mười tuổi, rất nhanh liền bị Lâm Tịch lừa gạt.

"Hơn nữa, Tiểu Địch còn nhớ rõ bộ công pháp bà cố tổ truyền cho chúng ta không? Em xem, bà cố tổ cũng biết nhà chúng ta gặp nạn, cho nên truyền công pháp trước, điều này nói rõ bộ công pháp này rất lợi hại, nhất định có thể dùng nó đánh bại người phụ nữ kia, nếu không vì sao bà cố tổ muốn hai chúng ta tu luyện?"

Hả?

Đúng thế!

Ở trong lòng cô bé Duệ Địch, bà cố tổ đã từng là một trong những đại triệu hồi sư lợi hại nhất nước Tây Nguỵ, tuyệt đối là bất khả chiến bại.

Lời chị nói có lẽ còn có lỗi, nhưng bà cố tổ nói khẳng định không sai.

Hi vọng lần nữa trở lại trong mắt Duệ Địch, cô bé khẩn trương hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta phải làm thế nào, chị?"

"Em phải đối tốt với người phụ nữ kia giống như đối với chị, có món gì ăn ngon, phải cho cô ta trước, ngay cả mẹ cũng không cho, cũng không cho chị, chỉ đưa cho người phụ nữ kia trước, hiểu không?"

Cô nhóc nghiêng đầu, vô thức nhét ngón trỏ vào trong miệng gặm cắn, sau đó lộ vẻ mặt vui mừng: "Là giả vờ, chúng ta lừa cô ta."

Lâm Tịch lắc đầu: "Không đúng, là thật, chúng ta xưa nay không gạt người, vị tiểu thư này thật sự là chị gái tốt nhất!"

"Trước hết chúng ta đi bảo Hải Luân làm chút gì ăn cho vị tiểu thư này, trông cô ta có vẻ suy yếu như vậy, nhất định là rất đói rất đói, chúng ta phải lấy đồ tốt nhất trong nhà cho vị tiểu thư kia ăn."

"Được, em cũng rất thích chị gái kia, chị ta thật xinh đẹp!"

Tiểu Địch mặc dù không rõ vì sao chị mình đột nhiên nói lời như vậy, nhưng cô bé nhớ rõ những lời chị nói trước đó, chị làm thế nào cô bé liền làm thế đó, chuẩn không sai.

Nỗi lòng lo lắng của Lâm Tịch hơi lắng xuống một chút.

Giờ phút này, cô cũng không biết người lặng yên không một tiếng động tiềm phục trên nóc nhà rốt cuộc là nam chính Tiêu Mặc Ngôn, hay là thế lực riêng của hội trưởng lão Lê gia, nhưng mặc kệ là ai, hiện tại biểu hiện trung thành chuẩn không sai.

Vui mừng phấn chấn thông báo Hải Luân, làm chút thức ăn dinh dưỡng dễ tiêu hóa dành cho bệnh nhân mang cho vị tiểu thư mới tới này.

Sau đó hai tiểu thư lại cười cười nói nói đi tới phòng Duệ Đạt Hưng.

Lúc Lâm Tịch cùng Tiểu Địch đang trên đường đi tìm Hải Luân, đã mơ hồ gợi ý vị trí phòng Lê Mạn Tư, dù sao mình cũng không có bí mật gì sợ bị người phát hiện.

Lâm Tịch cầu nguyện, nếu chuyện kia không thể làm, như vậy biểu hiện chỉ có thiện ý mà không có chút ác ý nào đối với nữ chính, cốt truyện hẳn là sẽ bỏ qua một nhà xui xẻo bọn họ, tối thiểu tạm thời bỏ qua.

Quả nhiên, vào lúc bọn họ một đường hưng phấn nói muốn đem tin tức tốt này nói cho cha mẹ cũng để cho bọn họ yên tâm, người vẫn luôn ẩn trong bóng đêm cũng không đi theo sau, mà là quay đầu đi về phía phòng Lâm Tịch.

Chẳng cần biết ngươi là ai, tốt nhất trực tiếp mang tôn đại Phật này đi đi.

Thật lòng mà nói, hiện tại Lâm Tịch thật sự có chút hãi hùng khiếp vía.

Loại khí thế ngập trời phóng ra vào thời điểm con Thiên Phượng kia xuất hiện khiến Lâm Tịch như có gai ở sau lưng.

Bây giờ cô không phải là đối thủ của con chim chết bầm kia, tuyệt đối không phải.

Đây chính là vầng sáng không thể chống lại của nữ chính trong cốt truyện Mary Sue đấy!

Hai chị em cũng không nói nhiều gì trong phòng Duệ Đạt Hưng, chẳng qua là vừa phải biểu hiện ra vô cùng thích vị tiểu thư này, vừa phải nói cho cha mẹ, cô ta đã tỉnh lại, để cho bọn họ không cần phải lo lắng.

Dưới tình huống không cần thiết, biết được càng ít, ngược lại mới càng an toàn.

Người ta đã nói tò mò hại chết mèo, kỳ thật tất cả mọi người sai rồi, mèo có chín mệnh, con hàng này so với nhân loại tối thiểu có thể chơi thêm tám lần, cho nên người ta mới tò mò đến không kiêng nể gì cả.

Nhưng người không cẩn thận thì sẽ offline mà chẳng hiểu vì sao.

Cho nên trước mắt cha mẹ không biết chuyện gì hết ngược lại là an toàn nhất, mà cô nhóc Duệ Địch, Lâm Tịch vẫn nên tận lực mang theo bên người cho an toàn hơn.

Kỳ thật cô cũng muốn mang vợ chồng Duệ Đạt Hưng treo trên người, ngộ nhỡ có nguy hiểm gì cô cũng có thể hóa giải một chút.

Nhưng ai đã từng chứng kiến một đứa con gái 16 tuổi còn một hai phải dính cùng một chỗ với cha mẹ vào hơn nửa đêm chứ?

Phàm là một điểm không hợp lý thì ở trong mắt những lão giang hồ kia đều là sơ hở, mà một nhà bọn họ ở trong mắt của những người này càng là sâu kiến tiện tay có thể giết, cho nên Lâm Tịch không dám mạo hiểm.

Sợ rằng sẽ nghe được bí mật gì đó thuộc về loại bị diệt khẩu, cho nên Lâm Tịch vẫn luôn cười toe toét cười nói lớn tiếng với Duệ Địch.

Lúc còn chưa tới gian phòng chính mình, Lâm Tịch đã nâng cao giọng nói: "Đoán chừng chờ một chút Hải Luân sẽ mang thức ăn tới, chúng ta trò chuyện cùng chị gái xinh đẹp kia trước, chị ấy là người xinh đẹp nhất mà chị gặp trong đời!"

Dù sao ngàn sai vạn sai, nịnh nọt không sai, nói tốt lại không phải đóng thuế, mỗi ngày ông đây tặng ngươi mười đồng tiền.

Mở cửa đi vào trong phòng, Lâm Tịch quả nhiên trông thấy đồ vật bài trí trong gian phòng chính mình đều có dấu vết bị động vào, bọn họ chưa chắc là muốn trộm đồ, người ta chẳng qua là không yên lòng đối với người một nhà này mà thôi.

Lâm Tịch giống như chưa tỉnh, mang theo Duệ Địch đi vào trong phòng, vừa định mở miệng nói chuyện, lại trông thấy một người áo đen đứng bên cạnh cô gái kia.

Lâm Tịch kinh hãi, lập tức chạy tới đứng bên cạnh Lê Mạn Tư bày ra trạng thái hộ vệ: "Anh là ai? Ai bảo anh đi vào? Không cho phép tổn thương.. Vị tiểu thư này!"

Lê Mạn Tư rất hài lòng đối với dáng vẻ của Lâm Tịch: "Cô không cần sợ, đây là người được gia đình tôi phái tới bảo hộ tôi, tôi là tiểu thư Lê gia thành Ngụy Thủy, tôi tên là Lê Mạn Tư."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 741: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 9

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Người áo đen vẫn bất động, cũng không có ý phản ứng lại Lâm Tịch.

Lâm Tịch vỗ vỗ bộ ngực, nói: "Phù! Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng có người xấu vào trong nhà. Lê tiểu thư, đây là em gái tôi, cô bé nghe nói cô đã tỉnh, nhao nhao nhất định phải đến thăm chị gái xinh đẹp."

Lâm Tịch nói xong đẩy người Duệ Địch lên phía trước.

Kết quả, Duệ Địch lại dùng hai bàn tay bụ bẫm, bụm miệng chính mình thật chặt, hai con mắt nhìn chằm chằm Lê Mạn Tư, một chút âm thanh đều không phát ra được!

Lâm Tịch có chút sốt ruột, con nhóc này có phải bị uy áp của người áo đen dọa đến mức không dám động rồi hay không?

Cô đang muốn giúp đỡ hòa giải, lại nghe thấy giọng nói vừa ngọt lại vừa giòn của Duệ Địch: "Chị ơi, chị thật là xinh đẹp, em.. Em còn tưởng rằng chị em dỗ dành em chơi thôi, thì ra chị còn xinh đẹp hơn chị em nói!"

Lâm Tịch quỳ luôn.

Một đôi mắt long lanh trong suốt mà tràn đầy sùng bái như thế, trên khuôn mặt nhỏ đều là biểu cảm mê muội khi nhìn thấy idols.

Được lắm, ngươi thắng rồi.

Ban đầu còn lo lắng Duệ Địch quá nhỏ sẽ diễn hỏng, bây giờ phát hiện hoàn toàn là dư thừa.

Nào nào nào, cầm tượng vàng nhỏ đi đi, không cần khách khí!

Vẻ mặt Lê Mạn Tư bình tĩnh không gợn sóng như trước, chỉ khẽ gật đầu với Duệ Địch.

Nhưng Lâm Tịch lại đọc được kiêu căng vui vẻ bên trong ánh mắt cô ta.

Cho nên mới nói, đôi mắt là cửa sổ của linh hồn một điểm không sai, cho dù mặt đơ cỡ nào cũng không chịu nổi đôi mắt bán đứng con tim ngươi.

Lê Mạn Tư phân phó Lâm Tịch một cách đương nhiên: "Các ngươi đi xuống đi, chúng ta còn có chút việc cần bàn."

"Được, Lê tiểu thư, chờ lát nữa người hầu Hải Luân nhà chúng ta sẽ đưa cơm đến cho ngài, hôm nay quá muộn, trong nhà không có nguyên liệu gì tốt, ngày mai nhất định sẽ bảo Hải Luân làm món ăn sở trường của bà ấy cho ngài ăn."

Lê Mạn Tư đã sớm quan sát căn phòng này, đồ dùng bên trong phòng mặc dù vô cùng tinh xảo, nhưng mỗi một món lại rất cũ kỹ, lộ ra hơi thở nghèo nàn, hẳn là một gia tộc nhỏ đã xuống dốc đi.

Cô ta hừ lạnh trong lòng, đồ tốt nhất của nhà các người cũng chưa chắc ngon bao nhiêu.

Kỳ thật Lâm Tịch nói lời này, biểu đạt trung tâm tất nhiên là một mục đích, mục đích chủ yếu là nhắc nhở hai vị lòng dạ độc ác này, đợi chút nữa còn có người đưa cơm tới cho ngươi ăn, phiền phức ngài đừng làm thịt người ta.

Không phải kịch bản đều là như vậy ư? Chuyện chính mình nói rất bí mật lại không biết dọn sân cho sạch trước, một khi bị người ta biết được, liền đại khai sát giới, lý do là: Ngươi biết quá nhiều.

Đậu má, trách ta?

Không đợi Lâm Tịch mang theo Duệ Địch trở lại phòng cô bé, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vang khác thường, trong lòng Lâm Tịch "Lộp bộp" một cái, chúng ta đã biểu hiện yêu thích nữ chính như thế, chỉ còn thiếu điều quỳ liếm, chẳng lẽ còn muốn giết?

Cô cất bước chạy về phía gian phòng Duệ Đạt Hưng bên kia, bên trong cốt truyện người áo đen cho là Duệ gia muốn gây bất lợi với nữ chính, bởi vậy mới giấu kín cô ta, Duệ Đạt Hưng vô tội bị đánh thành trọng thương.

Lần này dưới sự a dua nịnh hót của cô, toàn bộ Duệ gia cũng đã trở thành người một nhà với nữ chính, đây là muốn đổi thành nam chính xuống tay với Duệ Đạt Hưng rồi?

Chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều phải dựa theo ý cốt truyện mà đi, Duệ gia nhất định phải diệt đoàn trải đường cho nữ chính mới được?

Đệt!

Thời gian chính là sinh mệnh, nhưng Lâm Tịch cũng không dám dốc toàn lực chạy, bây giờ toàn bộ Duệ gia đều bị người áo đen ẩn trong bóng tối theo dõi, một người không ổn, lập tức giết sạch cả nhà.

Kết quả đi được nửa đường Lâm Tịch gặp phải Duệ Đạt Hưng và mẹ Duệ khoác áo đi tới.

Thì ra lần này đổi thành Duệ Đông Đường bị Tiêu Mặc Ngôn khống chế.

Trong lòng Lâm Tịch mừng rỡ, tốt nhất đánh anh trai não tàn tới mức tàn phế luôn đi, về sau không có cách nào làm yêu, cô thà rằng xuất tiền xuất lực coi anh ta là con heo ăn ngon uống sướng mà dưỡng.

Tiêu Mặc Ngôn, không cần qua loa mà cứ lên đi, cả nhà chúng ta đều coi trọng ngươi!

Nhưng mà cũng không có.

Khi Lê Mạn Tư và người áo đen từ trong phòng Lâm Tịch đi ra, anh trai não tàn làm ra một động tác liền vãn cứu được sinh mệnh chính mình.

Anh ta phấn đấu quên mình gào lên với Lê Mạn Tư: "Cô gái, cô đi mau!"

Sau đó Lê Mạn Tư và Tiêu Mặc Ngôn gắt gao ôm nhau, tuấn nam mỹ nữ, vô cùng đẹp mắt.

Mà anh trai não tàn thế mà lông tóc không thương.

Lâm Tịch yên lặng liếc mắt.

Cho nên mới nói, đãi ngộ của diễn viên quần chúng và nam phụ số N vẫn không giống nhau lắm.

Dễ dàng bỏ qua cho Duệ Đông Đường như thế - người nói năng lỗ mãng đối với nam chính, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, cốt truyện còn cần Duệ gia tiếp tục cống hiến cho nữ chính.

Hiện tại chơi chết Duệ Đông Đường, người nào chịu trách nhiệm dụ dỗ Duệ Miểu đi làm thế thân hấp dẫn hỏa lực cho Lê Mạn Tư? Vào phút cuối cùng ai lại dùng thân thể chính mình ngăn cản ma thú đánh úp về phía nữ chính, tranh thủ thời gian cho đoàn đội bọn họ lấy trọn vẹn những vật liệu hiếm có đó, trợ giúp Lê Mạn Tư đi lên đỉnh cao cuộc sống?

Biết được đều là người một nhà, hiểu lầm đã xóa bỏ, dưới sự thu xếp của anh trai não tàn, người áo đen và những người nam chính mang theo ăn một bữa tối thịnh soạn tại Duệ gia, sau đó sáng ngày hôm sau trực tiếp mang theo nữ chính đến một căn nhà của Lê gia tại vương thành.

Những thuộc hạ người áo đen của hội trưởng lão và nhóm người Tiêu Mặc Ngôn mang tới gộp chung một chỗ cũng khoảng hơn ba mươi người, vui chơi giải trí một đêm, cả viện là một mảnh bừa bãi.

Liên tục ba ngày, Lâm Tịch và Hải Luân cùng với mẹ Duệ đều tiến hành sửa sang lại sau khi dọn dẹp, Duệ Đông Đường cùng Duệ Địch thì tiếp tục bắt đầu đi học viện mỗi ngày.

Chẳng qua Duệ Địch từ học viện trở về sẽ hỗ trợ cùng nhau dọn dẹp nhà cả, nhưng Duệ Đông Đường về cơ bản là không thấy bóng người.

Mẹ Duệ nhìn vườn hoa bị giẫm đạp thảm đến không nỡ nhìn, nhất là hai gốc Băng Lam Mẫu Đan thật vất vả mới cấy ghép thành công cùng với một số chủng loại chính mình tỉ mỉ chăm sóc mới sống được đều bị dẫm đến hoàn toàn thay đổi, quả thực đau lòng đến không thể thở nổi.

Tinh thần lực của Lâm Tịch khóa chặt một bóng người lén lén lút lút đi ra từ gian phòng cha mẹ, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như ngươi biết bảo bối của ngươi trộm giấy tờ đất của trang trại và cửa hàng đi ra ngoài, lòng ngươi sẽ đau hơn.

Lê Mạn Tư luôn bày ra dáng vẻ dè dặt và cao ngạo của một quý tộc.

Lâm Tịch cảm thấy, quý tộc chân chính sẽ không làm nhà người ta thành như vậy sau đó rời đi mà không thèm phóng cái rắm nào như thế.

Hơi có một chút tố chất, tối thiểu sẽ lưu lại một khoản bồi thường kếch xù để biểu hiện nữ chính là người có giáo dưỡng tốt.

Những người của hội trưởng lão và đám thuộc hạ của Tiêu Mặc Ngôn cũng không có ăn uống thả cửa tại Duệ gia, nhưng Duệ Đông Đường vẫn đi trộm giấy tờ đất trang trại và cửa hàng như bên trong cốt truyện, như vậy chỉ có một khả năng chính là Lê Mạn Tư thiếu tiền.

Bên trong cốt truyện, Duệ Đông Đường cuối cùng nhất định phải đem tòa nhà này của Duệ gia thế chấp, khẳng định cũng là nữ chính cần dùng tiền gấp.

Lâm Tịch thậm chí có lý do hoài nghi, năm đồng vàng mua tính mạng Duệ Miểu cũng có thể là tiền Duệ gia bán tòa nhà, Duệ Miểu chết rồi, Duệ Địch và mẹ Duệ cũng chết rất nhanh đi, vừa vặn chủ nhân vừa mua nhà có thể tới thu tòa nhà.

Duệ gia từ già đến trẻ, từ người đến vật, tất cả đều phát huy ra giá trị lớn nhất cho con đường thành thần của nữ chính.

Nếu như một người thành thần là dùng vô số tính mạng vô tội của Duệ gia đắp lên, coi như thật sự thành thần, cũng mẹ nó là Tà thần máu me đầm đìa.

Lâm Tịch cũng không vạch trần chuyện Duệ Đông Đường ăn cắp giấy tờ đất, dưới tình huống như vậy có thể bảo vệ Duệ gia đã thực không dễ dàng.

Buổi tối ấy, từ khi nữ chính xuất hiện đến khi những người đó rời đi vào ngày hôm sau, thật ra là một trận chiến không thấy khói lửa, chẳng qua cũng không phải là trận chiến giữa Lâm Tịch và nữ chính, mà là Lâm Tịch và cốt truyện.

Sơ sẩy một cái thì sẽ thua cả bàn.

Nữ chính Mary Sue chính là như vậy, mặc kệ là kẻ địch hay là bạn bè hoặc là con chó con mèo nào đó, tác dụng đều là trăm sông đổ về một biển, chính là thông qua các loại hình thức tới thành toàn nữ chính.

Cho nên, hiện tại nếu Lâm Tịch đem chuyện này lộ ra ánh sáng, xui xẻo tuyệt đối vẫn là cô.

Lâm Tịch lắc đầu, là chính mình quá yếu. Nếu như cô là triệu hồi sư cấp thần, không, dù chỉ là đại triệu hồi sư, cô cũng không cần dốc hết sức nghĩ cách làm sao lẩn tránh cốt truyện để bảo toàn Duệ gia.

Thần thú của cô, mau lại đây đi!

Trong lúc Lâm Tịch trông mòn con mắt, ngày thay đổi mọi thứ, cuối cùng đã đến rồi!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 745: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 13

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Buổi sáng, mọi người ăn xong điểm tâm, Lâm Tịch vẫn hỗ trợ Hải Luân thu dọn bát đũa.

Mặc dù Gia Lý và Hải Luân nhận tiền lương, nhưng ở Duệ gia cũng không có ai thật sự xem bọn họ như người hầu.

Ông cố nội, ông nội và cha Gia Lý đều là người làm của Duệ gia.

Kỳ thật tòa nhà này cũng không phải nhà tổ của Duệ gia, Duệ gia vốn ở khu thành đông, nơi đó hầu như hội tụ toàn bộ quý tộc, thế gia, cùng với đám nhà giàu trong vương thành.

Đương nhiên, tại dạng thế giới như thế này, có thể chống lên loại gia tộc như vậy, tất nhiên đều là đám triệu hồi sư.

Cho nên khi Duệ gia suy bại từng chút một, nhân khẩu càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại một mạch Duệ Đạt Hưng này, bọn họ chỉ có thể dời xa dinh thự cư ngụ mấy trăm năm kia.

Duệ gia, gia tộc bởi vì đã từng xuất hiện một triệu hồi sư cấp vương mà vang danh thiên hạ, rốt cuộc cũng đi về hướng cùng đường bí lối.

Kỳ thật Duệ Đạt Hưng có một em trai là triệu hồi sư, nhưng người em trai này cảm thấy Duệ gia đã không có lực xoay chuyển trời đất, công hội triệu hồi sư sẽ không có bất kỳ người nào qua lại thân thiết với Duệ gia, Hoàng gia lại càng quên sạch sành sanh công lao hiển hách của tổ tiên họ đã lập cho Tây Nguỵ năm đó.

Bản thân muốn lấy được tài nguyên tốt hơn để tiến thêm một bước, muốn con cái chính mình có thể có cơ hội đi học viện Hoàng gia bồi dưỡng, những vấn đề này đã không phải là có bao nhiêu vàng bạc là có thể giải quyết.

Vấn đề này cần nhân mạch, cần đoàn đội, cần số lượng lớn tử tinh tệ - tiền tệ lưu hành chân chính thuộc về triệu hồi sư.

Cũng như thú triệu hồi có thể thông qua hấp thu năng lượng trong ma hạch để bổ sung cho bản thân, triệu hồi sư có thể hấp thu năng lượng ẩn chứa bên trong tử tinh để gia tăng niệm lực của mình.

Mà tử tinh là đơn vị tiền tệ duy nhất đi tới chỗ nào đều có thể tùy thời trao đổi.

Bốn đại lục đều đang tìm kiếm khoáng mạch tử tinh ở khắp nơi, nghe nói rất nhiều quốc gia và gia tộc đã nảy sinh ý tưởng tìm kiếm khoáng mạch tử tinh ngoài biển, mặc dù khai thác tử tinh trong biển có rất nhiều chỗ bất tiện, nhưng hiện giờ mỏ tử tinh hiện hữu trên lục địa về cơ bản đã bị chia cắt gần hết, rất khó phát hiện được khoáng mạch mới.

Theo lý thuyết, một ngàn vàng có thể đổi một tử tinh, nhưng trên thực tế, cho dù ngươi bỏ ra năm ngàn vàng, cũng chưa chắc có thể kiếm được một khối tử tinh.

Đây chính là sự khác biệt giữa thế giới triệu hồi sư và thế giới người bình thường.

Cho nên một khi những người bình thường kia dưới cơ duyên xảo hợp có được thế lực mạnh mẽ hoặc là tài lực, bọn họ đều sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp, để cho con cái chính mình trở thành triệu hồi sư.

Triệu hồi sĩ bình thường giống như Duệ Đông Đường, chỉ mạnh hơn người bình thường một ít, giữa triệu hồi sĩ và triệu hồi sư, có một khoảng cách rất lớn chính là cùng chung kỹ năng và năng lực đúng nghĩa với thú triệu hồi.

Chỉ có đạt tới trình độ này, ngươi mới xứng đáng được người gọi là triệu hồi sư, lúc này ngươi cũng có tư cách nhận tiền lương từ công hội triệu hồi sư.

Tất nhiên, ngươi cũng phải phục tùng, hoàn thành các loại nhiệm vụ không có thù lao và có thù lao do công hội triệu hồi sư đưa ra.

Gia nhập công hội triệu hồi sư là mục tiêu mà rất nhiều triệu hồi sĩ dốc cả một đời, bởi vì tiền lương mà bọn hắn phát, chính là tử tinh tệ ngàn vàng khó cầu.

Lải nhải nói nhiều như vậy là bởi vì, buổi sáng hôm nay Duệ Đông Đường cãi nhau lần đầu tiên với cha mình.

Kíp nổ là Duệ Đạt Hưng muốn Duệ Đông Đường dùng báo chở ông ấy một đoạn đường, đưa ông ấy đi Vạn Tự Lâu.

Vạn Tự Lâu cũng không phải là một tòa nhà, mà là một con đường.

Đó là một con đường cầm đồ nổi danh nhất vương thành Tây Nguỵ.

Duệ Đông Đường tất nhiên biết cha mình muốn đi Vạn Tự Lâu làm cái gì.

Khẳng định lại cầm cố đồ dùng vàng bạc, đồ cổ tranh chữ, những vật tổ truyền đã không còn bao nhiêu ở trong nhà.

Năm đó, khi Duệ Đạt Hưng và em trai của mình là Duệ Thịnh Hưng phân gia, Duệ Thịnh Hưng để lại toàn bộ bất động sản, trang trại ruộng đất cùng với vật tư và vàng bạc cho anh trai, chỉ yêu cầu mang đi hơn sáu mươi khối tử tinh tệ còn thừa trong nhà.

Lý do là, bản thân Duệ Đạt Hưng cũng không phải là triệu hồi sĩ, có để lại tử tinh cho ông ấy cũng không dùng được, trừ bỏ bị cướp cũng chỉ có thể cầm đi cầm cố.

Không thể trách Duệ Thịnh Hưng vô tình, dưới tình huống như vậy, kỳ thật ông ta coi như có lương tâm, bởi vì ông ta để lại cho Duệ Đạt Hưng tất cả những vật mà người bình thường có thể sử dụng.

Nhưng ông ta mang đi toàn bộ tử tinh tệ, kỳ thật cũng là triệt để chặn đứt khả năng con cháu Duệ Đạt Hưng lại trở thành triệu hồi sư, bởi vì người bình thường có tiền cũng rất khó mua được tử tinh tệ.

Trừ phi trong số con cháu của Duệ Đạt Hưng có người có thể triệu hồi ra á thánh thú nghịch thiên, thánh thú thậm chí là Thần thú, như vậy không cần bọn họ tranh thủ, học viện Hoàng gia cùng công hội triệu hồi sư khẳng định sẽ tranh đoạt giống như giành bảo bối, muốn dạng tài nguyên gì mà chẳng có.

Nhưng vấn đề là, thú triệu hồi như thế vạn người không được một, Duệ Đạt Hưng có mệnh này sao?

Thế là đã từng là anh em thân thiết, một người ra đi với khát vọng bay lên mang theo toàn bộ tử tinh, một người trông coi tổ nghiệp như mặt trời sắp lặn, lẻ loi trông coi vàng bạc lưu lại trong trần thế.

Nếu chỉ làm một người bình thường, với số tài sản đó của Duệ Đạt Hưng, nếu sống không quá xa xỉ, còn đủ cho con cháu ông ấy ăn không ngồi rồi, phong hoa tuyết nguyệt vượt qua hai, ba đời.

Nhưng Duệ Đông Đường thành công triệu hồi ra báo đốm, tiếp tục Duệ Địch lại triệu hồi ra Thu Thu, quà tặng cho hai anh em khi họ triệu hồi thành công, chính là mỗi người một viên tử tinh tệ quý giá.

Đó là Duệ Đạt Hưng cầm cố không ít đồ cổ trong nhà mới tìm được.

Lần này Duệ Đạt Hưng về cơ bản bỏ ra hơn phân nửa tiền của.

Những chuyện này, ngoại trừ Duệ Đông Đường chở cha đến con đường kia thì không có ai biết.

Mỗi lần Duệ Đạt Hưng đều gọi Duệ Đông Đường bởi vì cưỡi báo cũng như không tiếng động tuyên cáo, nhà chúng ta có triệu hồi sĩ, như vậy tối thiểu sau khi đổi xong tử tinh tệ thì sẽ không có đạo chích bình thường chủ ý tới ngươi, đối với người bình thường như Duệ Đạt Hưng mà nói, sẽ càng thêm an toàn một ít.

"Cha, năm đó Tiểu Địch triệu hồi ra con chim vô tích sự kia, cha đã ban thưởng tử tinh tệ, nhưng kết quả thế nào, đi học viện cũng tốt, dùng tử tinh cảm ngộ cũng được, con bách linh đồ chơi kia của con bé còn không bằng chim bình thường thành phố bán, tốt xấu người ta có tiếng kêu dễ nghe! Hiện tại cha lại muốn bởi vì thú triệu hồi càng vô dụng hơn của Duệ Miểu mà đi đổi tử tinh tệ, cha, con cảm thấy cha không nên đi, không cần thiết như thế!"

"Làm sao con biết thú triệu hồi của Miểu Miểu vô tích sự? Con lại làm sao khẳng định thú triệu hồi của Tiểu Địch không bằng của chính mình? Các con đều là con của cha, chúng ta làm cha mẹ, không thể giúp gì nhiều cho các con, nhưng xử lý sự việc công bằng cha vẫn có thể làm được."

Nghe thấy con trai thế mà ích kỷ như vậy, sắc mặt Duệ Đạt Hưng có chút khó coi.

"Nhưng cha lấy ra những vật kia, tương lai đều là truyền cho con, cha dựa vào cái gì lấy đồ của con đi làm chuyện căn bản không có ý nghĩa như thế?"

"Sao hả, cho con dùng không phải là chà đạp đồ vật? Cho con gái mẹ chính là chà đạp rồi? Con đứa nhỏ này từ khi nào thì biến thành như vậy rồi?" Mẹ Duệ nghe thấy lời của con trai, rất là khó chịu.

Lâm Tịch đã sớm nghe thấy hai cha con cãi nhau bên này, cô cũng rõ ràng, nếu không có Lê Mạn Tư đến, Duệ Đông Đường hẳn là sẽ không làm như vậy.

Anh ta tức đến nổ phổi như vậy, thậm chí không tiếc vì thế mở miệng chống đối cha mình, nguyên nhân chỉ có một cái: Lê Mạn Tư cần dùng tiền.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 746: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 14

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Lê Mạn Tư bây giờ đã thuận lợi tiến vào học viện Hoàng gia, việc ăn ở của cô ta đều được hội nguyên lão Lê gia xử lý thỏa đáng, vừa là vì bảo hộ, cũng là vì khống chế.

Đã sinh ra lòng phản nghịch đối với Lê gia nên Lê Mạn Tư đương nhiên không cam tâm trở thành con rối trong tay hội nguyên lão.

Trước mắt cô ta quả thật cần sự bảo hộ của hội nguyên lão, nhưng đồng thời chính mình cũng cần không gian tiêng tư để che dấu một ít bí mật nhỏ của cô ta, chẳng hạn như << Thiên kiều bá mị >> cần bảo dưỡng đúng giờ.

Lê Mạn Tư tuyệt đối sẽ không tùy tiện mang kiện huyễn linh trang bị này đến tiệm bảo dưỡng như những lính đánh thuê kia.

Nhưng cho dù hiện tại trên người không có đồng nào, kiêu ngạo Lê Mạn Tư cũng sẽ không mở miệng đưa ra những yêu cầu này với Tiêu Mặc Ngôn đang trong kỳ mờ ám, thế là anh trai não tàn trở thành túi tiền nhỏ và chó săn tốt nhất của cô ta.

Đối với người đã triệt để bị << Thiên kiều bá mị >> bắt được, biết rõ không có một chút khả năng cùng một chỗ với Lê Mạn Tư, nhưng vẫn đối với người ta cúi đầu nghe theo, nói gì nghe nấy, người như vậy là người Lê Mạn Tư cần nhất hiện nay.

Chắc hẳn bây giờ giấy tờ đất của Duệ gia đã dùng để mua tòa nhà cho Lê Mạn Tư đi, Lâm Tịch im lặng liếc mắt nhìn Duệ Đông Đường một chút.

Cha và mẹ kỳ thật đều hiểu lầm, Duệ Đông Đường cũng không phải là bởi vì bản thân mới tức giận, mà là bởi vì Lê Mạn Tư.

Duệ Đạt Hưng quả thật không phải là người có bản lĩnh lại giỏi luồn cúi, ông ấy không muốn phát triển, đối với các con gái cũng không đủ tỉ mỉ, nhưng tại thời khắc như vậy, Lâm Tịch lại cảm nhận được tình thương của cha như núi.

Vì có thể trải đường cho con cái cho dù chỉ là một centimet như vậy, ông ấy cũng nguyện ý cam tâm mạo hiểm đi đến Vạn Tự Lâu – nơi rồng rắn lẫn lộn này.

Có rất nhiều người từng đi đến đó rồi không trở lại được nữa.

Thậm chí có thương gia mặt ngoài là thương nhân nhưng thực chất lại là thổ phỉ, ngươi đến tiệm bọn hắn bán ra hoặc là mua đồ vật gì đó, sau đó bọn họ sẽ trực tiếp phái người cướp về, rồi tiếp tục bán ra.

Đây cũng là lý do duy nhất Duệ Đạt Hưng muốn con trai chở chính mình đi, nếu là một người bình thường mang tử tinh tệ trên người, mức độ nguy hiểm tại Vạn Tự Lâu không khác gì người bình thường tiến vào << Đầm lầy hắc thủy >>.

"Cũng không nhìn một chút thứ nó lấy được là cái quái gì, chỉ biết toét miệng cười, như một đồ ngốc. Mẹ, tuyệt đối đừng để Duệ Miểu học chung học viện với con, có một em gái điểu nhân, con đã đủ mất mặt rồi."

"Con.. Con nói cái gì?" Mẹ Duệ nghe được con trai thế mà nói như vậy, lập tức cảm thấy như là bị đâm đao vào tim.

Từ khi nào, con trai bà ấy đã trở nên cay nghiệt như thế, chỉ vì lợi ích bản thân?

Duệ Đạt Hưng trông thấy vợ mình tức giận đến sắc mặt xanh trắng trắng xanh, nhanh chóng đỡ bà ấy một cái: "Bớt giận, mấy ngày nay bà vẫn kêu ngực đau, tuyệt đối đừng bởi vì tên nghịch tử này mà tức giận."

Dứt lời, ra hiệu Lâm Tịch đỡ mẹ Duệ vào trong nhà đi nghỉ ngơi, chính ông ấy thì đi về phía Duệ Đông Đường.

Lâm Tịch thấy sắc mặt mẹ Duệ quả thật rất khó coi, thế là cùng sắc mặt tái nhợt Tiểu Địch đỡ bà trở về phòng.

Từ đầu đến cuối Tiểu Địch đều giữ im lặng, Lâm Tịch rất hiểu tâm tình lúc này của cô bé.

Nhớ rõ khi cô vừa tiến vào vị diện, bởi vì còn chưa xác định nên xử lý Duệ Đông Đường như thế nào, cho nên quyết định dạy Tiểu Địch hai mươi Đoạn Cẩm trước, kết quả cô nhóc lại từ chối, chỉ vì không muốn lừa dối anh trai, muốn cùng anh trai cùng nhau học tập.

Người học viện âm thầm trào phúng cô bé là tổ hợp điểu nhân, nhưng cô bé chưa bao giờ để ở trong lòng, cho dù có đôi khi bị trào phúng quá nhiều, tâm tình khó tránh khỏi sa sút, cũng trong khoảnh khắc tán đi vẫn nói cười vui vẻ như cũ.

Nhưng khi phát hiện hóa ra anh ruột của mình cũng gọi cô bé như vậy, Tiểu Địch thật sự rất thương tâm.

Hai chị em đỡ mẹ Duệ đến dựa vào trên giường, Lâm Tịch vừa định mở miệng an ủi mẹ Duệ một chút, Tiểu Địch đột nhiên nói: "Nhanh lên, cha gặp nguy hiểm!"

Lâm Tịch nghe xong, hồn vía lập tức bay lên trời, không hỏi nhiều, ba chân bốn cẳng xông ra từ trong phòng.

Một màn làm cô hãi hùng khiếp vía xuất hiện ở trước mắt, Duệ Đạt Hưng ngửa mặt lên trời nằm trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Gia Lý gấp đến độ đấm ngực dậm chân, lại không có biện pháp nào.

Nơi xa, Duệ Đông Đường cưỡi trên thân báo, nghênh ngang rời đi.

Đậu má, cốt truyện đây là lượn quanh một vòng lại trở về!

Chỉ là bên trong cốt truyện là bởi vì người áo đen động thủ gây nên, mà sau khi cô đến thay đổi rất nhiều chuyện, Duệ Đạt Hưng thế mà lại bị con trai ruột của mình gây thương tích.

Lâm Tịch cũng không có di chuyển Duệ Đạt Hưng, mà là bắt mạch cho ông ấy trước, phát hiện nhịp tim vẫn còn, chẳng qua lúc nhanh lúc chậm, hiển nhiên là cảm xúc kích động gây nên.

Nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái tại ngực Duệ Đạt Hưng, ông ấy đột nhiên hít một hơi, chậm rãi tỉnh lại.

Nỗi lòng lo lắng của Lâm Tịch để xuống, vì phòng ngừa mẹ Duệ lo lắng, cùng Gia Lý cùng nhau nhấc Duệ Đạt Hưng đến phòng của chính mình ở tạm thời.

Gia Lý thuật lại giản lược chuyện đã xảy ra cho Lâm Tịch.

Thì ra Duệ Đạt Hưng không cho phép Duệ Đông Đường đi học viện, nói là muốn anh ta đóng cửa hối lỗi.

Không hiểu được thế nào là hiếu thuận cha mẹ, bảo vệ em gái, bản lãnh học được lợi hại đến đâu cũng là đồ khốn.

Thấy cha đứng chắn đường ở trước mặt mình, Duệ Đông Đường không có cách nào thoát thân, anh ta đột nhiên gọi báo ra, vọt thẳng tới trước mặt cha mình.

Gia Lý lau nước mắt nói: "Thiếu gia, cậu ấy.. Cậu ấy, tại sao lại trở nên như vậy?"

Còn phải hỏi?

Đương nhiên là vì tình yêu vĩ đại mà thuần khiết của anh ta, vì Lê nữ thần không thể xâm phạm, không thể trái nghịch của anh ta!

Khi mẹ Duệ thúc giục Tiểu Địch đến thăm Duệ Đạt Hưng, Lâm Tịch đã dọn dẹp sạch sẽ máu tươi trên mặt ông ấy.

Lâm Tịch kỳ thật cũng nghĩ rõ ràng, cũng không phải cốt truyện thật sự bất khả xâm phạm, mà là bây giờ Lê Mạn Tư là con cưng được quy tắc Thiên đạo của vị diện tán thành, loại người qua đường như nhà bọn họ cản trở con đường phía trước của con cưng vị diện này, vậy thì dĩ nhiên là phải nhận bi kịch.

Thiên đạo ư?

Lâm Tịch hừ lạnh, ở trước mặt Diệu Huyền vốn có vô số vị diện, loại Thiên đạo này thật đúng là không được tính là cái thá gì!

Chẳng qua lại không được tính là cái thá gì thì giờ phút này yếu ớt như cô cũng không thể trực tiếp chống lại.

Vậy thì chúng ta chậm rãi mài đi, cô và Lê Mạn Tư, hai người một người ở trong tối một người ở ngoài sáng, hữu tâm tính vô tâm, nhìn xem là nữ chính nhà ngươi được vị diện tán thành lợi hại, hay là ta đây người chấp hành của Diệu Huyền lợi hại!

Cô chỉ một lòng chăm sóc vợ chồng Duệ gia, nhưng lại không như người ủy thác, sẽ không khuyên nhủ một chút khi trong nhà sinh ra mâu thuẫn.

Bây giờ hành động của Duệ Đông Đường mặc dù sẽ mang đến phiền phức nhất định cho cô, kỳ thật cũng là đang biến tướng giúp cô.

Tối thiểu qua một loạt chuyện như vậy, người Duệ gia đã dần dần sinh ra ngăn cách với Duệ Đông Đường.

Nếu để Lâm Tịch đến vạch trần những chuyện này, thứ nhất bởi vì gián tiếp cản đường nữ chính có thể sẽ khiến vị diện bắn ngược, thứ hai trong thời gian ngắn người Duệ gia chưa hẳn có thể tiếp nhận.

Còn có cái gì so với chính mình tự mình trải qua, tận mắt nhìn thấy càng thêm gọn gàng dứt khoát?

Bắt đầu từ ngày đó, Duệ Đông Đường cũng không trở về Duệ gia nữa.

Nếu Duệ Đông Đường đã thay mình lựa chọn xong con đường tương lai, thế thì còn khách khí gì nữa?

Bây giờ mọi việc kỳ thật so với bên trong cốt truyện vẫn là vô cùng ăn khớp.

Mẹ Duệ sinh bệnh, Duệ Đông Đường có nhà không trở về, hành tung quỷ bí, khác biệt duy nhất chính là Duệ Đạt Hưng vẫn còn sống.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back