Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 939: Người nhà thời loạn thế 26

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Người một nhà bắt đầu đi về hướng thành Bạch Thủy.

Lúc trước đội mô tô cũng chia ra thẩm vấn ba phu xe, được đến kết luận đều là giống nhau, từ thành Phượng Lai xuất phát, đến thành Du nương nhờ họ hàng.

Mà Lâm Tịch lần này lâm thời thay đổi tuyến đường, để cho bọn họ thành công né qua một lần lùng bắt vô cùng nghiêm khắc, đội mô tô hậu tri hậu giác rốt cuộc nhớ tới vấn đề của mấy người bọn hắn: Trong túi đều là gạo, trong rương đều là gạch, tiền đâu?

Bọn họ hoàn toàn bị mang lệch, nếu là vàng bạc châu báu, toàn bộ đều bị cột ở trên người thì sao?

Hơn nữa có một người suy nghĩ kỹ càng, tỷ lệ dáng người bé trai kia có chút cổ quái, cho người ta cảm giác có chút giống người múa cà kheo.

Hai bé gái cũng cảm giác kỳ quái.

Tóm lại cả nhà này cho người cảm giác chính là ba chữ:

Có vấn đề!

Lâm Tịch cười, các người nhất định không biết tứ đại tà thuật thần kỳ của Châu Á đúng không?

Chút thuật trang điểm ấy của cô thật sự là trình độ quá kém, chẳng qua ngẫu nhiên lừa một số người, thế mà cũng may mắn qua ải.

Tốt xấu đoạn đường đi gập ghềnh cuối cùng cũng đến thành Bạch Thủy, Lâm Tịch trả tiền đuổi ba phu xe đi, đem cái rương cùng lương thực đều bán cho cửa hàng lương thực, cuối cùng cũng đổi được mười đồng Đại Dương.

Lâm Tịch lại dẫn đám người tìm một căn nhà bỏ trống rách nát, lần nữa thay hình đổi dạng.

Chiến loạn liên tục phát sinh, tứ bề báo hiệu bất ổn, thành Bạch Thủy vốn cũng không quá phồn hoa, nhà bỏ trống đếm không hết.

Người đi đường trên đường cũng rất thưa thớt, bọn họ tìm một quán cơm nhỏ trong thành ăn bữa cơm đơn giản.

Cơm nước no nê, người một nhà mang theo lương khô, lần này Lâm Tịch vung tay lên, chúng ta ngồi xe lửa!

Đời này Phúc tẩu cũng không có trải qua "Đặc sắc" như vậy, đóng vai các loại nhân vật, hiện giờ nhắc đến ngồi xe lửa, vẫn có chút hãi hùng khiếp vía.

Lâm Tịch đã từng hỏi bà ấy, nếu muốn có cuộc sống an toàn, vậy cho bà ấy mười đồng Đại Dương, sau đó đường ai nấy đi.

Khi đó một đồng Đại Dương dựa theo giá hàng hiện giờ mà nói, tối thiểu có giá trị hơn sáu trăm tệ.

Lâm Tịch cảm thấy trong cốt truyện, Phúc tẩu vẫn luôn trung thành với người ủy thác, nếu cô cứ như vậy vứt bỏ Phúc tẩu chạy trốn, Tằng gia vì tìm được người Tiêu gia, khẳng định sẽ các loại nghiêm hình tra tấn Phúc tẩu cùng Sơn Chi.

Sơn Chi tự nhiên là trừng phạt đúng tội, nhưng Phúc tẩu lại là tự dưng bị liên lụy, bởi vậy Lâm Tịch mới thà rằng phiền phức một chút cũng muốn mang theo bà ấy chạy trốn.

Dù sao loại người không có con cái giống như Phúc tẩu, ngay cả thân nhân có thể dựa vào đều không có, chỉ cần trên người có tiền, chỗ nào cũng là nhà.

Chỉ là Phúc tẩu lại từ chối rời đi, có câu không sợ quá giới hạn mà nói, trong lòng bà ấy đã sớm xem Nhị tiểu thư như thân nhân của mình, dù sao cũng là không nhà để về, ở đâu cũng thế, vậy thì theo Nhị tiểu thư đi.

Lâm Tịch cũng cho phép bà ấy.

Mặc dù Tiêu Bá Dận thấy con gái một đường vung tiền hơn nữa còn là vung tay quá trán, miệng phát khổ từng đợt, thế nhưng cũng không hề nói cái gì.

Dù sao, Phán Phán tiêu đều là tiền nhất định phải tiêu, dù có rối loạn đến đâu đi nữa, người cũng không thể vứt đi lương tâm của mình đúng không?

Cùng lắm thì ông ấy đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm lang y, chỉ cần không gặp phải loại nhân tố như chiến loạn, sơn phỉ cướp bốc không thể khống chế, dù có khó khăn cỡ nào ông ấy cũng có thể mang bọn nhỏ đến núi Ngọc Huyền đi.

Nơi đó mặc dù khổ một chút, bế tắc một chút, nhưng tối thiểu gót sắt những quân phiệt, Bắc Sa cùng người Đông Dương đó còn chưa thể tuỳ tiện đạp đến.

Vốn dĩ gia chủ Tiêu gia là bác cả ông ấy, cả một đời chỉ có hai đứa con gái, không có con trai, cho nên một chi này của bọn họ kế thừa Tiêu gia.

Mà ông ấy bị định là gia chủ đời tiếp theo.

Đến tận giờ phút này ông ấy mới biết được hóa ra nhà bọn họ lại là truyền nhân chúc thuật.

Về sau cha cùng Nhị đệ Tiêu Trọng Khải xảy ra tranh chấp, Trọng Khải giận dữ rời nhà trốn đi, tự xin ra tộc, cha tích tụ một hơi trong lòng, cũng không lâu lắm liền đi.

Bác cả thành người thủ lò ở long bối.

Chính là vào lúc đó Tiêu Bá Dận lần đầu tiên đến núi Ngọc Huyền, lần đầu tiên biết Tiêu gia còn có một ít tộc nhân trong này.

Thoáng một cái đã qua nhiều năm tháng như vậy, bác cả đã sớm không còn ở đây, hiện giờ cũng nên đến phiên ông ấy tới thủ lò.

Chỉ hi vọng đến đời ông ấy, có thể chuộc lại lỗi lầm của tiền nhân, Cẩm Ngọc của ông ấy có thể không cần tiếp tục cô độc trông coi long bối.

Tiêu Bá Dận ngước mắt nhìn con cái đã bị chơi đùa có chút khô héo, sắc mặt mọi người đều không phải rất tốt.

Đi đường suốt đêm, bọn họ đều đã không được nghỉ ngơi suốt hai mươi mấy tiếng.

Lâm Tịch cũng biết tất cả mọi người rất mệt mỏi, nhưng cô cũng không có cách, dù sao năm tỉnh phía bắc đều là thiên hạ của Tằng Thiên Thọ, một lời có thể định sống chết, cảm giác mạng nhỏ niết trong tay người khác thật sự không tốt.

Hiện giờ cô lại yếu như vậy, ngoại trừ chạy trốn cũng không có lựa chọn tốt hơn.

Nơi bọn họ đến vừa hoang vu lại ít người, hệ số an toàn càng cao, chạy càng xa xôi, lực ảnh hưởng của Tằng Thiên Thọ lại càng nhỏ.

Nếu không phải sau này Bắc Sa sẽ rất hỗn loạn, Lâm Tịch đều muốn vụng trộm vượt qua Bắc Sa.

Cũng may loạn tượng cũng chỉ có mấy năm này, vượt qua liền tốt.

Lâm Tịch gần như giành giật từng giây tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.

Nguyệt Chi Tôi Thể thuật là không thể nào, một bộ động tác đầy đủ, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô là bệnh tâm thần.

Đoạn đường này, bọn họ từng ngồi xe lừa, đi bộ, xe lửa, xe kéo tay, lại ngồi xe ba gác, tóm lại đều thử qua các loại phương tiện giao thông cổ quái kỳ lạ trước mắt tồn tại trên đường bộ, chỉ ngoại trừ ô tô.

Bởi vì thời đại này, ô tô tuyệt đối là sản phẩm siêu cấp xa xỉ, mỗi người ngồi trong ôtô, đều là nhân vật không tầm thường, bọn họ trốn còn không kịp đâu.

Đỉnh đầu phủ băng tuyết vạn năm không thay đổi núi Ngọc Huyền đã xa xa ngay trước mắt.

Đường cũng càng ngày càng không dễ đi.

Thời gian bọn họ đi bộ càng ngày càng nhiều.

Vốn dĩ cho là lộ trình còn lại tuy gian khổ nhưng có thể bình an đi đến đích, không ngờ bọn họ bị một đội người chặn lại tại trấn Hòe Hoa.

Lâm Tịch nhìn bà già đi xuống từ trên một chiếc xe Jeep, suýt chút nữa tức điên.

Hết lần này tới lần khác người ta càng tức hơn bọn họ.

"Hóa ra không phải đi nông thôn tị nạn, mà là muốn bỏ lại một mình tôi chạy trốn? Tiêu Bá Dận, ông nghĩ đúng là đẹp! Chỉ lưu lại cho bà đây một căn nhà rỗng xác, còn có một tòa nhà bị phủ đại soái thu hồi, ông cứ như vậy mang theo con trai tôi rồi quăng bà đây giống như quăng nước mũi thế hả? Không có cửa đâu!"

A, a, à!

Cảm tình ngài còn cảm thấy tủi thân?

Lúc trước Tiêu Trúc Cẩn không đành lòng, dù sao đây là mẹ ruột mình, thế là hỏi Liễu Liên: "Phủ đại soái khẳng định sẽ tới đây tìm em gái, bọn con muốn đi nông thôn tránh nạn một đoạn thời gian, ngài muốn đi theo chúng con hay là lưu lại thành Phượng Lai?"

Làm phu nhân đã quen cuộc sống thoải mái sai nô gọi tì trong thành thị, làm sao Liễu Liên có thể vứt bỏ cẩm y ngọc thực đi theo bọn họ đào vong đến nông thôn? Lại nói, đi nông thôn thì bà ta phải đến chỗ nào mua Phúc Thọ cao?

Biết chỉ là tạm tránh đầu sóng ngọn gió, chờ Tiêu Bá Dận cùng Tằng gia thỏa thuận hết thảy sẽ còn trở về, Liễu Liên tự nhiên lưu lại thành Phượng Lai.

Bà ta đã sớm nghĩ xong, chờ qua một tháng hai tháng, Tiêu Bá Dận bọn họ trở về, Liễu Liên liền trực tiếp đưa Tiêu Trúc Cẩn đến phủ Hoa Dương Vương gia.

Để xem ai còn dám ở địa bàn Vương gia làm khó dễ bọn họ?

Dù sao Tiêu Trúc Nhàn ở Tằng gia cũng chính là di thái thái không được sủng ái, thời gian dài như vậy ngay cả quả trứng đều sinh không ra.

Hiện giờ lại bỏ trốn, xem ra Tiêu Bá Dận chỉ có thể của đi thay người, bà ta cũng mơ hồ biết Tằng gia dường như muốn lấy phương thuốc của Tiêu gia, không được thì cho bọn họ thôi, sau đó bà ta mang theo con trai đi Hoa Dương.

Về phần Tiêu Bá Dận cùng Tiêu Trúc Nhàn con mèo ngang ngược kia, mặc kệ bọn họ đi tìm chết!

Vương Đằng Phi đã đồng ý vị trí vợ cả chính là Tiêu Trúc Cẩn, đến lúc đó Liễu Liên này chính là thân gia chân chính của phủ đại soái!

Không nghĩ tới, ngày hôm sau huyệt đạo tự động cởi bỏ, bà ta trông thấy hiệu thuốc Tiêu gia đã bị Tằng gia khống chế, lúc lặng lẽ về nhà lại phát hiện nhà ở cũng bị binh lính vây quanh, mẹ Trương thế mà lắc mình biến thành chủ nhân.

Mà toàn bộ người Tiêu gia ngoại trừ bà ta đều đã mất tích!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 940: Người nhà thời loạn thế 27

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Liễu Liên đối với tiền tài, quyền lợi, mỹ nam có một loại dục vọng chôn sâu ở trong lòng, hòa tan ở trong máu không cách nào kháng cự.

Loại dục vọng này thường thường sai khiến bà ta có thể đùa nghịch ra một chút trò vặt thông minh.

Chẳng hạn như làm bà ta biết thời điểm phu nhân chọn nha đầu thông phòng cho lão gia cùng với bắt đầu đối mặt Tiêu Bá Dận, loại dục vọng cố gắng muốn thay đổi xuất thân nô tỳ của mình, nghĩ muốn cố gắng trèo lên trên trở thành người trên người, khiến bà ta che giấu ưu khuyết điểm của mình rất tốt, chỉ đơn thuần biến thành người vợ chồng bọn họ yêu thích.

Bà ta biết Tiêu Trúc Nhàn bỏ trốn, chỉ là một di thái thái mà thôi, Tiêu Bá Dận chỉ cần cho thêm chút bồi thường là xong chuyện.

Cho là bà ta cái gì cũng không biết sao?

Năm đó phu nhân ma quỷ kia đã từng nói, Tiêu gia là thế gia y dược nhiều lần trằn trọc mà sừng sững không ngã, nhưng bọn họ lại tận lực phòng ngừa tiếp xúc những kẻ làm quan kia, đối với hoàng gia càng là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Cho nên người Tiêu gia có bản lĩnh thật sự, nhưng chỉ giới hạn tại dân gian.

Phu nhân ma quỷ tâm tâm niệm niệm chính là muốn lấy được ba bí phương tổ truyền của Tiêu gia.

Liễu Liên cảm thấy, chiến loạn cùng nổi lên, đương nhiên phải đánh trận, thứ cần thiết để đánh trận không có gì hơn tiền, người, vũ khí, thầy thuốc cùng thuốc.

Năm loại nhân tố quan trọng này, Tiêu gia chiếm ba cái.

Như vậy hai phủ đại soái đều nhìn bọn hắn chằm chằm cũng không có gì lạ.

Cho nên bà ta mới dám cùng Tằng Thiệu Quân hợp tác, đem con gái nhà mình đưa lên giường của hắn.

Bà ta còn hi vọng xa vời tốt nhất Tiêu Bá Dận có thể vẫn luôn kéo, thực sự không được cho ít tiền cho chút thuốc, đơn thuốc tốt nhất là con trai mình nắm giữ, để Tiêu Cẩm Ngọc dâng phương thuốc lên, công lao liền ghi tạc trên đầu con trai mình.

Đến lúc đó ngộ nhỡ dựa vào chị gái kiếm được một quan nửa chức, đời này của bà ta cũng không còn yêu cầu khác.

Cho nên khi Tiêu Trúc Cẩn hỏi bà ta muốn đi cùng bọn họ hay không, bà ta lựa chọn lưu lại thành Phượng Lai.

Bà ta điên rồi mới có thể cùng bọn họ chạy tới chỗ cứt chim cũng không có như nông thôn.

Đến lúc đó ai hầu hạ bà ta? Đi nơi nào kiếm Phúc Thọ cao?

Tiêu Bá Dận ở trên một mẫu ba phần đất của người ta, cúi đầu đó là chuyện sớm hay muộn, mà Tằng gia cùng nhà mình kết thân, lại muốn đơn thuốc, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Cho nên trước mắt bà ta sẽ không có nguy hiểm.

Ngược lại là Tiêu Trúc Nhàn tùy thời quơ móng vuốt kia làm bà ta hận đến nghiến răng.

Điều này càng làm Liễu Liên kiên định muốn đem Tiêu Trúc Cẩn gả vào Vương gia.

Trong cái nhà này, chỉ có Tiêu Trúc Cẩn còn chú ý đến bà ta, tính tình lại dễ đắn đo, Vương Đằng Phi đã đồng ý với bà ta, vợ cả chính là Tiêu Trúc Cẩn.

Mặc dù Vương Đằng Phi không phải là con trai trưởng duy nhất giống Tằng Thiệu Quân, nhưng đầu năm nay còn nhìn cái gì trưởng thứ?

Chỉ cần ngươi có năng lực!

Một khi trận ồn ào này qua đi, bà ta trực tiếp mang theo Tiêu Trúc Cẩn cùng con trai đi tìm Vương Đằng Phi.

Tiêu Bá Dận vô dụng này, chỉ biết mang theo con trai bảo bối đi nông thôn chịu khổ, đi theo ông ta có tiền đồ gì!

Liễu Liên một người lẻ loi trơ trọi bị ném trong nhà như vậy, nói không sợ là không thể nào.

Khó khăn lắm mới chờ đến hừng đông, thân thể bà ta quả nhiên khôi phục tri giác như Tiêu Trúc Nhàn nói, cũng có thể nói chuyện, Liễu Liên liền chuẩn bị đi về nhà.

Buổi tối đó làm bà ta khó chịu muốn chết, nhất định phải để cho mẹ Trương đốt thuốc lá cho bà ta qua cơn nghiện đã.

Kết quả từ xa đã nhìn thấy nhà mình bị binh sĩ súng ống đầy đủ trấn giữ, mà mẹ Trương hầu hạ chính mình lại không ai bì nổi sai khiến bọn hạ nhân xoay quanh.

Nhìn thấy những người tham gia quân ngũ đó cùng mẹ Trương nói chuyện quen thuộc giống như người trong nhà, Liễu Liên giờ mới hiểu được, hóa ra mẹ Trương là người Tằng gia!

Nhà là không thể trở về, Liễu Liên nhanh chóng chạy tới hiệu thuốc Tiêu gia lấy chút vàng bạc rồi chạy trốn, kết quả phát hiện trong tiệm cũng bị khống chế, hơn nữa đã bị dời đến hầu như đều rỗng.

Loại người xuất thân như Liễu Liên, đặc biệt không có cảm giác an toàn, bà ta đã từng nói với con gái, trứng gà không thể đặt trong cùng một cái giỏ.

Bà ta cũng chấp hành như vậy.

Chẳng những chọn con rể như vậy, tiền tài hiển nhiên càng là như vậy.

Trong nhà có tiền riêng của bà ta, ngân hàng còn có kho bạc nhỏ của bà ta.

Lúc ấy ngay cả Liên gia Liễu Liên cũng không dám trở về, trực tiếp đi ngân hàng "Thuận Xương" đổi tiền, chuẩn bị lấy toàn bộ Đại Dương chính mình để dành rồi chạy trốn, lúc này bà ta lại nhìn thấy một người phụ nữ.

Người phụ nữ này cũng không tính đẹp mắt, thân cao nhỏ nhắn xinh xắn không đến một mét sáu, chải tóc ngắn ngang tai, dưới vạt áo ngắn nhung tơ vàng là một đầu váy xếp li, phối hợp giày da dê màu nâu cùng tất màu trắng thuần cotton, thoạt nhìn trong thanh thuần hồn nhiên lại mang theo mùi thư hương không có cách nào nói nên lời.

Liễu Liên rất ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ thoạt nhìn nhu thuận này.

Không có cách, vô luận trên lưng ai bị chĩa một họng súng ngắn đen ngòm, đều sẽ trở nên rất ngoan ngoãn.

Ven đường ngừng lại hai chiếc xe Jeep, người phụ nữ kia ra hiệu Liễu Liên ngồi vào, sau đó cô ta ngồi vào sau Liễu Liên, đóng cửa xe lại.

Người phụ nữ giới thiệu thân phận của mình, thế mà là Phòng Tiểu Nhã Tam di thái của Tằng Thiệu Quân.

Mấy người đàn ông trong xe nhìn Phòng Tiểu Nhã rồi đột nhiên huyên thuyên nói vài câu gì đó, sau đó một gã đàn ông hai mắt dâm tà nâng cao bụng lớn nhìn Liễu Liên, nói quang quác không biết nói cái gì, người phụ nữ kia gắt một cái, mấy gã đàn ông đồng thời làm càn cười to.

Lòng Liễu Liên lập tức trầm xuống, bởi vì tiền triều ký kết những hiệp ước đó, năm tỉnh phía bắc thường xuyên sẽ xuất hiện người Đông Dương, bọn họ thậm chí không kiêng nể gì mặc quân trang lắc lư trên đường cái.

Người Đông Dương có bao nhiêu hèn mọn hạ lưu ngoan độc vô sỉ, bà ta biết rõ.

Phòng Tiểu Nhã cười hì hì nói: "Tiêu thái thái, chúng tôi muốn biết hướng đi cùng bí mật của Tiêu tiên sinh, nếu như bà không thể chứng minh mình còn giá trị sống sót, tôi đây chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối."

Trong nháy mắt đó, Liễu Liên biết mặc dù cô ta cười hì hì, nhưng nói đều là thật.

Rơi vào tay Tằng Thiên Thọ, bà ta còn có một chút hi vọng sống, rơi vào tay người Đông Dương, bà ta cũng không biết chính mình sẽ bị chơi chết như thế nào.

Liễu Liên nhìn qua vài đôi mắt dán vào người bà ta, cảm giác như toàn thân lõa lồ bị ném vào căn phòng bò đầy sâu róm, con rết, cuốn chiếu, vừa sợ hãi vừa buồn nôn.

Dục vọng cầu sinh làm đại não đã lâu không vận chuyển của bà ta dị thường sinh động, rất nhanh, Liễu Liên nhớ tới một chuyện gần như sắp bị chính mình triệt để lãng quên.

Lúc đó bà ta còn chưa sinh hạ Tiêu Cẩm Ngọc, có một buổi tối Tiêu Bá Dận ở phòng bà ta trong lúc ngủ mơ thì thầm một câu rất kỳ quái, Liễu Liên nghe như lọt vào trong sương mù, sau khi truy hỏi, Tiêu Bá Dận chỉ nói là bà ta nghe lầm.

Nhưng Liễu Liên luôn cảm thấy lúc đó biểu cảm ông ta có chút mất tự nhiên.

Liễu Liên nói, bà ta nhớ rõ Tiêu Bá Dận nói cái gì núi Ngọc Huyền cái gì rồng cái gì phía sau lưng.

Còn nước còn tát đi.

Người Đông Dương rất nhanh lấy ra bản đồ xem, huyên thuyên nghiên cứu một hồi, cuối cùng quyết định tới nơi gọi là trấn Hòe Hoa này ôm cây đợi thỏ.

Bởi vì nơi này, là thành trấn sau cùng đến núi Ngọc Huyền, thôn gần nhất cũng phải đi thêm khoảng mấy chục mấy trăm dặm đường, hơn nữa đường xá rất khó đi lại, phương tiện giao thông tốt nhất hẳn là xe ngựa.

Hàng năm vào lúc này, bởi vì sương mù cùng gió lớn, Ngọc Huyền đã sớm phong núi rồi.

Gần đây cũng không có nơi nào ra dáng.

Bình thường mà nói, mặc kệ Tiêu Bá Dận từ đâu tới đây, dùng phương tiện giao thông gì, cuối cùng đều phải dừng lại trấn Hòe Hoa tiếp tế một lần cuối cùng.

Tiêu Bá Dận cũng không biết thói quen xấu không cách nào khống chế này đã hại chính mình.

Long bối ở núi Ngọc Huyền, đó là chỗ ngoại trừ gia chủ cùng với người Tiêu gia chuẩn bị suốt đời chết già ở đây mới có thể đến.

Hiện giờ gặp chiến loạn, vì mạng sống, bọn họ cũng chỉ đành tới đây tránh né một chút.

Tiêu Bá Dận tuyệt vọng nhìn thoáng qua mấy người quân nhân vừa xuống xe thoạt nhìn liền biết là người Đông Dương, xong!

Lâm Tịch nhìn mấy người vừa xuống xe, hai mắt tỏa sáng, có xe!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 941: Người nhà thời loạn thế 28

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Liễu Liên rất dễ dàng nhận ra Phúc tẩu.

Trên đường nhân vật Phúc tẩu đóng vai chính là vợ Tiêu Bá Dận, bởi vậy bây giờ nhìn thấy phu nhân từ trên trời giáng xuống, không hiểu sao có chút chột dạ.

Ánh mắt bà ấy né tránh Liễu Liên, nhưng lại trợn mắt nhìn người Đông Dương phía sau Liễu Liên.

Toàn bộ người nhà Phúc tẩu đều bị Đông Dương người sát hại.

Mà Liễu Liên nhìn Phúc tẩu, tựa như Phúc tẩu đang nhìn người Đông Dương.

Không khác, hiện tại Liễu Liên cảm thấy ổ của mình bị người khác chiếm.

Bà ta có thể không thèm để ý Tiêu Bá Dận, nhưng một khi phát hiện Tiêu Bá Dận cho bà ta đội một cái mũ xanh, lập tức giận không kiềm được.

Giỏi cho Tiêu Bá Dận ông hay ra vẻ đạo mạo!

Chẳng trách không mang theo bà đây, hóa ra đã tìm được người thay thế rồi.

Bà ta vươn móng vuốt sắc nhọn đi bắt Phúc tẩu.

Phòng Tiểu Nhã ỷ trong tay chính mình có súng, hiện giờ cũng không cần che giấu cái gì, vuốt vuốt súng trong tay dạo bước đến trước mặt Lâm Tịch: "Đại di thái, mấy ngày không gặp cô sống giống như càng ngày càng thảm thì phải."

"Đúng vậy, ngược lại là cô sống càng ngày càng lẳng lơ, một hơi tìm cho chính mình nhiều đàn ông như vậy." Lâm Tịch cũng mỉm cười đối mặt.

Phòng Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng: "Tôi là trung úy Kamizumi Masako (Thần Tuyền Nhã) sĩ quan bộ binh Đại Đông Dương, phụng mệnh ẩn núp tại Tằng soái phủ, không giống các người."

"Tôi hiểu, chính là vì nước bán mình mà thôi, vậy ngài phải tên là thần tuyền vịt chết, nhầm, là thần tuyền trứng gà!" Lâm Tịch cười đùa tí tửng nói xong.

"Baka! (Mẹ kiếp)" Phòng Tiểu Nhã, sai, Kamizumi Masako lập tức nổi trận lôi đình, sải bước đẩy người đứng gần đó, giơ tay muốn tát Lâm Tịch, kết quả cánh tay lại đột nhiên bất động.

"Ối, Tiểu Nhã, cô làm sao thế?"

Trong nháy mắt Lâm Tịch liền gỡ lấy súng ngắn trong tay Kamizumi Masako, dùng tay vờ như đỡ cô ta hướng về phía mấy người Đông Dương trong xe kêu lên: "Tiểu Nhã đau sốc hông, mau lại đây đi!"

Mấy người Đông Dương không biết cái gì gọi là đau sốc hông, nhưng thấy người phụ nữ nước Đại Diễm kia đỡ Kamizumi Masako, suy đoán có thể là Kamizumi Masako đã xảy ra chuyện gì.

Hai người Đông Dương vội vàng đi tới, Lâm Tịch sốt ruột giải thích với bọn hắn: "Tiểu Nhã có chút kích động, không phải nói muốn chúng tôi cùng đi với cô ấy sao, sau đó đột nhiên liền nói không ra lời, mau nhìn xem đi, cô ấy bị sao thế?"

Quả nhiên miệng Kamizumi Masako "Ôi ôi" tròng mắt loạn chuyển lại nói không ra lời.

Bởi vì là tới bắt người Tiêu gia, cho nên chiếc xe Jeep thứ hai trống không, trừ lái xe chỉ có một người.

Thấy bên này giống như xảy ra chuyện, hai người kia cũng xuống xe sang đây xem.

Loại tình huống này Liễu Liên quá quen thuộc, nhưng chuyện cho tới bây giờ, đầu óc bà ta có chút chập mạch.

Bà ta không biết chính mình nên trợ giúp người Đông Dương hay là nên trợ giúp người Tiêu gia, bà ta cảm thấy ngoại trừ chính mình cùng con trai, còn có Tiêu Trúc Cẩn mà bà ta cần để mưu cầu phú quý, hai người còn lại đều chết sạch tốt nhất.

Mấy người Tiêu gia cùng người Đông Dương hỗn cùng một chỗ, tình cảnh có chút loạn.

Lâm Tịch ra tay như điện, rất mau dùng ngân châm đâm mấy người Đông Dương mới chạy tới đều nằm xuống.

Cũng không trách người Đông Dương chủ quan, nếu bọn họ đối mặt chính là quân nhân nước Đại Diễm hoặc là đàn ông khỏe mạnh có võ, tuyệt đối sẽ không khinh thường như thế, tuỳ tiện người ta lừa.

Giờ phút này người Tiêu gia trước mặt bọn họ không già thì nhỏ, còn có hai cô gái, tất cả đều là tay không tấc sắt, tăng thêm trước đó bộ dạng tham sống sợ chết như chim cút của Liễu Liên kia, mấy người Đông Dương tự nhiên không có đem người Tiêu gia trước mắt để vào mắt.

Gã lính Đông Dương phụ trách lái xe vẫn luôn canh giữ ở trước hai chiếc xe phát hiện có chút không đúng, giơ khẩu M1928A1 Thompson do Mỹ chế tạo trong tay lên.

Đậu má, tính sai!

Thế mà còn có loại súng lực sát thương lớn này, Lâm Tịch muốn chạy qua đã là không kịp.

"Đều trốn phía sau con!" Cô khẽ quát một tiếng với người Tiêu gia, sau đó một cái tinh thần đâm mạnh mẽ lao về phía gã lính kia.

Nhưng thời gian cô tu luyện thật sự là quá ngắn, khoảng cách song phương lại khá xa, toàn lực ứng phó tinh thần đâm cũng chỉ làm đầu gã lính kia choáng váng một hồi.

Trên thực tế, trấn Hòe Hoa chỉ là một chợ lớn nông thôn, khoảng chừng ba giờ chiều liền tản đi, trên đường phố cũng không có bao nhiêu người.

Nhưng ít hơn nữa cũng có người, ở trong này Tằng Thiên Thọ cũng có trú quân.

Lâm Tịch thật sự không nguyện ý nổ súng, một khi tiếng súng vang lên sẽ đưa tới trú quân hoặc là cảnh sát, nhiệm vụ lần này mục tiêu phải bảo vệ cộng thêm chính mình hết thảy có bốn người, thời gian lại gấp gáp như thế, cô có chút bó tay bó chân.

Nhưng hiện tại không nguyện ý nổ súng, cũng phải nổ súng, về phần bọn hắn có quân tiếp viện hay không đành phải nghĩ biện pháp khác, trong chớp mắt, Lâm Tịch đã có quyết định.

Cô cầm lấy khẩu súng ngắn kia của Kamizumi Masako đang chuẩn bị nổ súng, đột nhiên xảy ra dị biến!

Chỉ thấy một cục gạch rắn rắn chắc chắc vỗ vào gáy gã lính Đông Dương kia.

"Bịch" một tiếng, Thompson trong tay tên lính Đông Dương kia rớt xuống, đằng sau lộ ra một nhóc con lấm la lấm lét.

Thế mà là Tiêu Cẩm Ngọc!

Người bên này đã bị điểm huyệt, Lâm Tịch sải bước chạy tới, đem tên lính kia cũng điểm huyệt, lấy súng, kéo vào trong xe.

Động tĩnh của đám người bọn họ đã khiến một số người chú ý, chẳng qua thời đại chiến loạn, ngay cả náo nhiệt đám dân đen cũng không dám nhìn, chỉ sợ dính một thân máu, bởi vậy chỉ có mấy người đứng xa xa nhìn, không dám đến gần.

Vừa rồi dùng tinh thần đâm làm đầu Lâm Tịch hơi đau.

Miễn cưỡng điều động tinh thần lực không còn thừa bao nhiêu dò xét, phát hiện chiếc xe Liễu Liên ngồi tương đối tốt, xăng cũng nhiều, Lâm Tịch đem thùng xăng dự bị trong chiếc xe này bỏ vào trong xe phía trước, lại đem đồ vật có thể vơ vét toàn bộ vơ vét một lần.

Cứ việc đầu đau như bị mấy chục cây châm hung hăng đâm vào, Lâm Tịch vẫn triển khai toàn bộ ngũ thức cùng tinh thần lực chú ý động tĩnh gần đó.

Đã có người dần dần đến gần, dù sao nơi này là trấn Hòe Hoa, hai chiếc xe Jeep vẫn rất chói mắt.

Người Đông Dương đều bị Lâm Tịch điểm tử huyệt, đối với cầm thú hai tay nhuộm đầy máu tươi dân chúng Đại Diễm này, hoàn toàn không cần phải khách khí.

Về phần Liễu Liên, bà ta thật rất được!

Bỏ qua bà một lần, sẽ không bỏ qua lần thứ hai.

Ông đây đã từng nói, không biết thêu hoa, nhưng biết thêu mù, thêu câm, thêu điếc.

Liễu Liên không biết chữ, cho nên Lâm Tịch như cũ giữ lại cho bà ta một cái mạng.

Người ủy thác là một cô gái tốt tâm địa thiện lương, làm sao có thể giết mẹ ruột cơ chứ?

Không thể nói, không biết viết, nghe không được, người không có đồng nào, không biết Liễu Liên như vậy, còn có thể tìm được Phúc Thọ cao hưởng dụng sao?

Lâm Tịch đem Kamizumi Masako nhét vào ghế sau, bảo người Tiêu gia nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe, mau chóng chạy khỏi nơi thị phi này trước khi đội duy trì trật tự tới.

Lúc xe khởi động Liễu Liên vươn tay kéo cửa xe, người Đông Dương khiến bà ta sợ hãi sống chết không rõ, bà ta không thể lưu lại nơi này, đại dương trong ngân hàng của bà ta đều ở trên xe, hơn nữa bà ta là phu nhân của Tiêu Bá Dận, là mẹ của ba đứa bé, bọn họ nhất định phải mang theo bà ta!

Liễu Liên muốn nói, bà ta sai rồi, về sau bà ta nhất định sẽ đi theo bọn họ sinh hoạt, kỳ thật nông thôn khổ bà ta cũng có thể chịu, lúc trước nhà bà ta chính là ở nông thôn, bà ta muốn cầu xin Tiêu Trúc Nhàn mang theo mình, không cần vứt bỏ một mình bà ta.

Thế nhưng là, bà ta đã nói không ra lời.

Xe nhanh chóng đi, Liễu Liên lại nghe không được một chút âm thanh, thế giới của bà ta, từ đây yên tĩnh không một tiếng động..

Lần này, Tiêu Trúc Cẩn cùng Tiêu Cẩm Ngọc không tiếp tục vì mẹ ruột nói câu nào.

Sau khi xe chạy một hồi lâu, Lâm Tịch thẩm vấn trung úy Kamizumi Masako.

Đối mặt một gương mặt không thể xâm phạm, Lâm Tịch mỉm cười: "Cô đối với Đại Đông Dương của mình có một ngàn điểm trung thành, ông đây có một vạn loại phương pháp để cô mở miệng, nếu không chúng ta luyện một chút?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 942: Người nhà thời loạn thế 29

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Kamizumi Masako được tính là người cực kỳ am hiểu về nước Đại Diễm, chẳng những có thể nói lưu loát ngôn ngữ nước Đại Diễm, còn có thể biết rõ rất nhiều lịch sử điển cố.

Kỳ thật ngoại hình cô ta cũng không đáng ghét, nếu như chính cô ta không nói, ngươi rất khó nhận ra Kamizumi Masako là người Đông Dương.

Thực sự chịu không nổi đều khai ra toàn bộ Kamizumi Masako mặt xám như tro nói với Lâm Tịch: "Cô không thể giết tôi, chẳng phải nước Đại Diễm các người luôn nhấn mạnh 'Hai nước giao tranh, không chém sứ' sao?"

Lâm Tịch mỉm cười: "Thứ nhất, tôi chỉ đại biểu cá nhân tôi, dù có thể đại biểu thì cũng là cho dân chúng nước Đại Diễm bị các người tùy ý ức hiếp, không thể nói quốc; thứ hai, xin hỏi cô là 'Sứ' sao? Cô không phải, cô ấy hả, chính là một tiện nhân hết ăn lại nằm thuận đường dựa vào vẻ ngoài đổi một chút tình báo, không cần phải đem chính mình nói đến vĩ đại như vậy."

Lâm Tịch học giọng điệu cô ta: "Hiện tại cô đã không còn giá trị, cho nên tôi cũng chỉ có thể bày tỏ vô cùng tiếc nuối."

Ngươi có tư cách gì đứng trên thổ địa nước Đại Diễm chúng ta, còn muốn bày ra một mặt cao cao tại thượng?

"Tiêu Trúc Nhàn, tôi thừa nhận coi thường cô, thế nhưng nếu như nước Đại Diễm các người dám giết tôi, Đại Đông Dương chúng tôi sẽ làm cho các người kiến thức đến lửa giận của chúng tôi!"

Đạo lý nói không thông, liền bắt đầu uy hiếp?

A, vậy thì cứ để lửa giận của nước Đại Đông Dương tới mãnh liệt hơn chút đi!

Trong tay Lâm Tịch đột nhiên xuất hiện một cây sáo ngắn, cô "Két két" đem cây sáo thổi ra một loại âm thanh như cửa gỗ bị gió thổi đến mức sắp tan thành từng mảnh.

"Tôi thật sự sợ đó, tôi thật sự không dám giết cô, người nước Đại Diễm chúng tôi quả thật sẽ không giết cô, nhưng sói nước Đại Diễm chúng tôi sẽ." Lâm Tịch nói xong, mở cửa xe, một chân đem Kamizumi Masako đá ra cửa xe: "Ăn cơm đi! Mới mẻ nóng hổi!"

Trong gió, lờ mờ truyền đến hai tiếng tru kéo dài.

Mặc niệm một chút, Tằng Thiệu Quân thực sự quá đáng thương, liên tục tổn thất hai vị di thái thái.

"Chị hai, chị mở cửa xe rất soái, nhưng chị thổi sáo thật khó nghe." Tiêu Cẩm Ngọc bịt lỗ tai nói.

"Khó nghe rất bình thường, bởi vì đây không phải cho người ta nghe." Lâm Tịch chững chạc đàng hoàng giải thích.

"Chị hai, chị mắng chửi người!"

Lâm Tịch vô tội buông buông tay, cũng không có nha, thật sự không phải là thổi cho người ta nghe.

Coi như xe này là xe Jeep, tại mùa thu trong núi Ngọc Huyền cũng không có tác dụng quá lớn.

Tiêu Bá Dận chỉ ghé qua núi Ngọc Huyền một lần, Lâm Tịch mặc dù là một kẻ mù đường, nhưng bên núi Ngọc Huyền này có câu tục ngữ: Đường lên núi ngàn ngàn vạn vạn, đường vào làng chỉ một đầu.

Ý là trên núi không có đường, chỉ có thể dựa vào đám thợ săn quen thuộc địa hình dẫn đường.

Thế nhưng con đường vào chân núi này, trên cơ bản chỉ có một đầu, ai cũng không lạc được.

Còn không có tới mùa đông, gió lạnh thấu xương giống như những lưỡi dao sắc bén cào trên mặt khiến người đau nhức, từng đoàn từng đoàn sương mù lăn lộn, lăn qua lăn lại bỗng nhiên tới lui, giống như trong ngọn núi lớn này thật sự có yêu quái gì đó đang cưỡi mây lướt gió.

Tiêu Trúc Cẩn nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Cô ấy từng thấy núi, cũng từng leo núi, ngẫu nhiên cô ấy sẽ đi chùa đạp thanh, ngắm lá đỏ, thế nhưng ngọn núi như vậy cô ấy thật đúng là chưa từng thấy.

Dưới núi là bách biếc tùng xanh, trên núi lại là tuyết trắng mênh mông, nghe nói những băng tuyết đó cho dù đến mùa hè cũng sẽ không tan.

Mà giữa sườn núi lại là mây mù liên miên bất tuyệt bao phủ, đem xanh ngắt lóe mù mắt cùng băng tuyết trên núi ngăn cách thành hai thế giới khác nhau.

Hiện tại mấy người cũng mang theo mũ da chồn cùng khẩu trang lớn, đem mặt che phủ cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt lên đường.

Xe bị Lâm Tịch tìm một chỗ giấu đi.

Thật ra là ném vào trong không gian, Lâm Tịch vốn dĩ cũng muốn mang theo chiếc xe còn lại, nhưng lúc đó chẳng những có người xa xa vây xem, đội duy trì trật tự cũng đã chạy tới.

Vì ngăn ngừa quá mức kinh thế hãi tục mang đến cho người ủy thác phiền toái không cần thiết, cô vẫn nhịn đau vứt xuống.

Về phần những vật kia, bao gồm xăng đều bị Lâm Tịch phân phối một chút, trên người mỗi người đều cõng ít đồ.

Bao đồ Lâm Tịch cõng đương nhiên là lớn nhất.

Tiêu Bá Dận rất kỳ quái, mặc dù ông ấy chưa từng thấy con gái nhà mình nổ súng, nhưng thấy động tác lên đạn nước chảy mây trôi của cô, cảm giác khẳng định biết bắn súng, lái xe cũng là quen thuộc, mặc dù có chút mù đường.

Hiện giờ lại thêm lực lớn vô cùng, Tiêu Bá Dận không biết đứa con gái này sẽ còn mang đến cho ông ấy bao nhiêu kinh hỉ.

Được rồi, tiền mặc dù không có, có người là được.

Khí hậu rất ác liệt, dọc theo con đường này bọn họ cũng là màn trời chiếu đất chịu không ít khổ, thế nhưng ngay cả nhỏ nhất Cẩm Ngọc đều không có kêu lên một câu khổ.

Hơn nữa trầm mặc ít nói Tiêu Trúc Cẩn tính cách rõ ràng trở nên rộng rãi, điều này khiến Tiêu Bá Dận cảm thấy quyết định trước đó là chính xác.

Nhưng bọn nhỏ có hiểu chuyện đến đâu, ông ấy tóm lại là chủ một nhà, không thể cái gì cũng để con gái dùng bả vai non nớt kia đi gánh.

Hai cha con tranh chấp nửa ngày, Lâm Tịch nói: "Cha, con ngẫu nhiên trông thấy một cuốn sách dạy người cường thân kiện thể tại Tàng Thư lâu của Tằng gia, cho nên thân thể con mới có thể tốt như vậy, cha đừng giành với con, những vật này con thật sự cõng được."

Tạo ra một cuốn sách không tồn tại, tối thiểu có thể giải thích vì sao cô có thể thuần thục dùng ngân châm điểm huyệt xử lí những người Đông Dương kia cùng Liễu Liên.

Trên đường đi, Lâm Tịch nói ngắn gọn những uất ức người ủy thác chịu tại Tằng gia, ngược lại cũng không phải chỉ trích cha mẹ gả cô đi là sai lầm, mà là muốn cho Tiêu Bá Dận hiểu rõ, vì cái gì đứa con gái này sẽ có biến hóa lớn như vậy.

"Bọn họ đều xem thường con, trong nhà không ai để ý đến con, thế nên con thường xuyên đi Tàng Thư lâu đọc sách giết thời gian."

Về phần tại sao biết lái xe, bắn súng, tự nhiên đều là Tằng Thiệu Quân cõng nồi.

Trên mặt Tiêu Bá Dận có nét hổ thẹn.

Là ông ấy làm cha không tốt, không thể bảo vệ tốt con gái của mình, làm con bé ở trong nhà mình bị người ta tính kế.

Lâm Tịch cảm thấy người cha này cũng không tệ, mỗi khi có nguy hiểm ông ấy đều đứng phía trước mọi người.

Ông ấy không có bản lãnh gì, không thể đảm bảo bọn nhỏ bình an, nhưng ông ấy có thể đảm bảo một khi có nguy hiểm phát sinh, ông ấy vị chủ nhà này sẽ là người đầu tiên ngã xuống.

Muốn tổn thương các con của ông ấy, trừ khi ông ấy cũng đã chết.

Long tích là xưng hô người Tiêu gia gọi loại địa thế sinh ra long mạch này, thôn nhỏ dưới lưng long tích kia gọi là Vương gia mộ.

Lúc Lâm Tịch bọn họ chạy tới Vương gia mộ, đã là hai ngày sau, đúng là nhìn núi làm ngựa chết, rõ ràng tòa núi lớn nguy nga kia ở trước mắt, nhưng đi như thế nào cũng đi không tới.

Hầu như mỗi người đều té ngã, ngoại trừ Lâm Tịch.

Hai ngày nay vào lúc ngủ ngoài trời, Lâm Tịch đều sẽ kiên nhẫn dạy bọn họ hai mươi Đoạn Cẩm.

Kỳ thật người Tiêu gia đối với bát đoạn cẩm đều rất quen thuộc, nhất là Tiêu Bá Dận, Lâm Tịch chỉ một chút liền thông.

Chẳng qua tăng cấp nhất nhanh vẫn là Tiêu Cẩm Ngọc.

Lâm Tịch nghĩ nếu thiên phú nhóc con này tốt như vậy, chờ đến Vương gia mộ dàn xếp xong, Lâm Tịch lại đem Nguyệt Chi Tôi Thể thuật cũng truyền cho hắn.

Đợi đến khi trông thấy thôn nhỏ Vương gia mộ thưa thớt hơn hai mươi gia đình kia, cũng đã đến buổi chiều ngày thứ hai.

Tiêu Cẩm Ngọc hoan hô, bước nhanh.

Thế nhưng còn chưa kịp đi vào trong thôn, Lâm Tịch liền giơ tay ngăn cản Tiêu Cẩm Ngọc.

"Chờ một chút, thôn này không thích hợp!"

Tiêu Cẩm Ngọc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thôn nhỏ kia, hai mắt ẩn trong mũ da chồn mang theo hoang mang.

Chị hai thật sự quá lợi hại, cách xa như vậy cũng biết thôn xảy ra chuyện rồi?

Tiêu Bá Dận lo lắng giải thích cho con trai: "Không phải chị con lợi hại hơn con, đây là thường thức, hiện tại đã là buổi chiều, mùa đông trời tối đến sớm, lúc này nhà nông bình thường đều nên nấu cơm, thế nhưng con nhìn thôn này thử xem."

Tiêu Cẩm Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, ngẩng đầu nhìn một chút, quả nhiên, cả thôn lặng ngắt như tờ, đỉnh ống khói trên nhà tranh đứng thẳng bất động.

Sắc trời sắp muộn, thế nhưng không có một gia đình nấu cơm, vậy khẳng định là đã xảy ra chuyện!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 943: Người nhà thời loạn thế 30

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Vừa học được một chút tri thức.

Tiêu Cẩm Ngọc đem tất cả những gì gặp được ven đường đều ghi tạc trong lòng, hắn là nam giới duy nhất của nhà họ Tiêu, hắn muốn đem cái nhà này chống lên!

Nam tử hán chính là phải đỉnh thiên lập địa, phải bảo vệ các chị gái yếu đuối của hắn..

Hắn nhìn thoáng qua thân ảnh vạm vỡ phía trước, ách.. Mặc dù có đôi khi một số người cũng không cần hắn bảo hộ.

"Có người đi ra, bốn, năm người." Lâm Tịch còn nói thêm.

Quả nhiên, chỉ chốc lát, một hồi náo loạn cùng với tiếng ngựa hí cùng tiếng chân "Cộc cộc cộc" dọc theo con đường duy nhất ra tới.

Trong thôn có tiếng khóc mơ hồ truyền đến.

Tu luyện mấy ngày này, phạm vi ngũ thức cùng tinh thần lực của Lâm Tịch cũng tăng lên, có thể nghe thấy rõ ràng mấy người vừa giơ roi giục ngựa vừa tùy ý trò chuyện.

Một người đàn ông quay đầu về thôn lớn tiếng hùng hùng hổ hổ: "Khóc con khỉ, lần sau lại có chút như vậy, ông đây sẽ bưng cái ổ nghèo mạt rệp này của đám chúng mày!"

"Mẹ kiếp, lần sau tao không mượn đồ nữa, trực tiếp mượn người, tao thấy có hai con nhỏ rất xinh. Từ lúc trời trở lạnh, các anh em trên núi đã lâu không được ăn mặn."

"Đệt! Vậy sao vừa rồi mày không nói?"

Người nói chuyện lúc trước mắng: "Đồ ngu, ngày mai không phải chúng ta đi tuần thôn, đến thôn mượn đàn bà còn không phải như vậy? Đại ca nói, không thể bắt lấy một con dê kéo chết, mày đúng là rắm chó cũng đều không hiểu!"

Không cần hỏi cũng biết mấy người này khẳng định không phải người tốt.

Tiêu Cẩm Ngọc nhìn ánh mắt như trộm của chị hai liền biết bà chị này chắc chắn lại có ý đồ xấu gì đó.

"Chị hai, chị dự định xử lý như thế nào?" Hai mắt Tiêu Cẩm Ngọc cũng tỏa sáng, dáng vẻ nóng lòng muốn thử nhìn năm con ngựa cao to chỉ cần rẽ hai chỗ cong liền có thể đến trước mặt bọn họ.

Lâm Tịch bĩu môi, đem bắp chân dù mặc quần bông vẫn như cũ nhìn rất thon dài xoạc ngang trên đường đất: "Chị tính đợi lát nữa sẽ làm bọn họ vấp một cái bổ nhào."

Tiêu Cẩm Ngọc: .

Tiêu Bá Dận: .

Tiêu Trúc Cẩn: .

Phúc tẩu: Mình là người hầu, không dám có ý kiến.

"Nói nhảm gì đó." Tiêu Cẩm Ngọc trợn mắt một cái, cảm thấy chị hai càng ngày càng thả bay bản thân, còn có thể tán gẫu đàng hoàng hay không?

Hai bên đường là mương sâu, Lâm Tịch trở mình một cái lăn vào trong mương, mấy người Tiêu gia đang nằm trong cỏ khô cao hơn nửa người, mặt đất lạnh cóng, chẳng qua trong mương có rất nhiều hòn đá lớn bằng nắm đấm.

Chỉ là chỗ sát bên hòn đá cũng đông lạnh, Lâm Tịch vận khí đến trên tay, mạnh mẽ bẻ hòn đá kia xuống.

Năm người, năm khối đá tảng.

Tới đi bảo bối, ai cũng có phần.

"Cẩm Ngọc, lát nữa mấy người kia tới, chị đếm tới ba, em liền ném đá vào bọn họ, hai người phía trước là của em, nhớ rõ ném chuẩn chút, ném người đừng ném ngựa, đây là phương tiện giao thông tương lai của chúng ta." Lâm Tịch nhỏ giọng nói.

"Ừm, biết rồi."

Tiêu Bá Dận cảm thấy cô như vậy thực sự hồ nháo, nhưng mắt thấy người sắp đến trước mắt, muốn ngăn cản đã không kịp, đối phương năm người, nhưng con trai lẫn con gái nhà mình chỉ có bốn cái tay.

Cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia để một người chạy đi.

Tiêu Bá Dận đành phải cầm lấy một khối đá chuẩn bị.

Ông ấy vừa âm thầm khổ sở hai đứa bé này học hư vừa ngoẹo đầu nói với Lâm Tịch: "Số ba là của cha."

Cộc cộc cộc..

Một..

Hai..

Cộc cộc cộc..

Ba!

Khi chữ "ba" vừa ra khỏi miệng Lâm Tịch, năm khối đá "Vù vù" trực tiếp ném về hướng năm người cưỡi ngựa chạy tới.

Mấy người đang trò chuyện khí thế ngất trời, hưng phấn không thôi nói ngày mai đi tuần thôn làm như thế nào như thế nào, thình lình năm khối đá như bánh bao lập tức đập tới chỗ bọn họ.

Năm người còn không có nghĩ rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã bị tảng đá gào thét mà tới đập trúng.

Chẳng qua số hai may mắn tránh thoát, số ba mặc dù bị đập, nhưng không có ngã xuống ngựa.

Số hai cùng số ba ngay cả đầu đều không dám trở về, trực tiếp thúc vào bụng ngựa, hốt hoảng mà đi.

Lâm Tịch đã đoán được mấy người này hẳn là giặc cỏ trên núi, giặc cỏ là cách gọi thổ phỉ ở năm tỉnh phía bắc.

Thổ phỉ xuất thân không phải trường hợp cá biệt, có dân chúng cùng đường bí lối, thôn dân, có du côn chơi bời lêu lổng, có lưu dân không nhà để về..

Bởi vậy Lâm Tịch cũng không có đối với bọn họ đuổi tận giết tuyệt, chỉ thu dao găm trên thắt lưng bọn họ, súng ngắn shiki 14 sau đó trực tiếp để cho bọn họ xéo đi.

Hay người chạy trốn quan sát từ xa, Lâm Tịch cũng không đuổi theo, mặc cho hai người kia đem ba đồng bạn xiêu vẹo không phải trật chân chính là trật khớp eo cứu đi.

Tiêu Cẩm Ngọc nhìn ba con ngựa không công được đến, hưng phấn như được món quà quý giá gì đó.

Lâm Tịch lạnh lùng nói một câu "Em biết cưỡi sao?" Hắn lập tức ỉu xìu.

Lâm Tịch kéo qua một con ngựa đỏ thẫm, lưu loát chỉnh yên nhấc chân leo lên ngồi vững vững trên lưng ngựa.

Tiêu Cẩm Ngọc hâm mộ không thôi.

Hiện giờ hắn chính là fans boy của Lâm Tịch, mặc dù trên miệng không chịu thừa nhận.

Dù sao Lâm Tịch biết hắn đều nhao nhao muốn học.

Những con ngựa này đều được dưỡng tốt, Lâm Tịch đoán đa số đều là "Mượn" từ nhà dân gần đây, ngựa đỏ thẫm rất ngoan ngoãn, Lâm Tịch thấy Tiêu Cẩm Ngọc trông mà thèm không thôi, liền dùng tay vuốt ve ngựa đỏ thẫm mấy lần, sau đó đem dây cương đưa cho Tiêu Cẩm Ngọc.

Hai con ngựa còn lại cô đều dắt tới.

Năm người đem đồ ở trên thân đều đặt ở trên lưng ngựa, đi tự nhiên cũng nhanh hơn một chút, chẳng mấy chốc đã đến Vương gia mộ.

Vừa mới vào thôn, chỉ nghe thấy có người đang cấp tốc gõ chậu đồng vỡ: "Lại tới, lại tới, nhanh giấu đi!"

Lâm Tịch: .

Trong thôn nhỏ thoáng chốc gà bay chó chạy.

Lâm Tịch không có cách nào, đành phải la lớn: "Các hương thân, không cần sợ hãi, chúng tôi không phải giặc cỏ, chúng tôi tới tìm người thân."

Lâm Tịch hô nhiều lần, nghe thấy là giọng nữ rất nhu hòa đang nói chuyện, cuối cùng có người lặng lẽ nhô đầu ra, kết quả vừa nhìn thấy ba con ngựa này, lập tức hồn phi phách tán, lại muốn chạy.

Tiêu Bá Dận cất cao giọng hô: "Xin hỏi thôn trưởng có ở đây sao? Tôi tìm Tiêu Hồng Viễn. Tôi là người Tiêu gia."

Tiêu Bá Dận hô hai lần, mới có một cụ ông run rẩy đi tới nói: "Thật sự không phải là giặc cỏ (thổ phỉ) ?"

Cụ ông trông thấy mấy người này có già lẫn trẻ, phong trần mệt mỏi, quả thật không giống những giặc cỏ đó, cụ ông dụi mắt một cái: "Ngài nói, ngài họ Tiêu?"

"Đúng, tôi là Tiêu Bá Dận."

Cụ ông nghe xong, thế mà muốn quy củ hành đại lễ cho Tiêu Bá Dận, Tiêu Bá Dận nhanh chóng nâng lên: "Đừng đừng, cụ ơi, dân quốc, hiện tại không thể làm cái này nha."

"Ông chủ, ngài đã tới, làng này, lão sắp thủ không được rồi!"

Nơi đây vốn có mười mấy gia đình, mà Tiêu gia tới đây thủ lò cơ bản cũng là gia chủ mang theo một người hầu trực tiếp ở trong động nhị long trên núi, hàng năm tuyết lớn ngập núi mới trở lại trong thôn.

Nơi đây mặc dù nghèo nàn, nhưng Tiêu gia thỉnh thoảng sẽ có tộc nhân chán đời tới đây định cư, dần dần cũng thành thôn xóm có bốn năm mươi hộ, đại đa số người trong thôn đều là họ Tiêu.

Thậm chí đã có người gọi nơi này là Tiêu thôn mà không gọi là Vương gia mộ.

Đại bá Tiêu Bá Dận chết sớm, mà Tiêu Bá Dận lại vẫn luôn không con, chỉ có thể lưu lại Phượng Lai chờ nuôi lớn người thừa kế đời sau mới có thể tới đây thủ lò.

Nhà ông chủ vẫn luôn không có người đến, mấy năm nay giặc cỏ huyên náo thật sự không tưởng nổi, ba ngày hai đầu tới "Mượn" đồ vật, đem một cái thôn hoàn hảo "Mượn" đến mức chỉ còn lại mười mấy gia đình.

Cụ ông là Tiêu Hồng Niên em trai Tiêu Hồng Viễn, con trai bởi vì che chở thôn bị giặc cỏ đánh chết, Tiêu Hồng Niên nói mà nước mắt tuôn đầy mặt.

Vừa lau nước mắt vừa hỏi mấy con ngựa này như thế nào đến trong tay bọn họ.

Tiêu Cẩm Ngọc nói: "Là cháu và chị cướp tới!"

Tiêu Hồng Niên nghe xong, gậy trong tay suýt chút nữa bị dọa rớt: "Trời ạ, lần này các cháu gây ra họa lớn rồi, đi mau, đi mau, lão già này chống ở nơi này, các cháu đều đi đi!"

Dứt lời chuẩn bị đập tay vào chậu đồng nứt, Lâm Tịch ngăn ông ấy lại: "Cụ ơi, chúng cháu làm sao lại gây ra họa lớn rồi?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 944: Người nhà thời loạn thế 31

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Cụ ông mặt mũi tràn đầy kinh hoàng, hai hàng lông mày hình chữ bát trắng muốt rũ xuống, càng lộ ra vẻ mặt ủ mày ê.

"Vương giặc cỏ này là bang cướp lớn nhất trong khoảng mấy chục mấy trăm dặm gần đây, có chừng hơn năm mươi người, khoảng hai mươi con ngựa."

Tiêu Hồng Niên nói xong dùng tay mô phỏng tạo hình súng ngắn: "Hầu như người nào cũng có cái này. Trong lòng không thoải mái liền xuống tìm chúng ta phiền phức."

Cụ ông vung tay lên nói: "Cháu xem một chút đây còn là thôn sao? Có thể đi, đều đi cả rồi!"

Trong giọng nói Tiêu Hồng Niên mang theo vô tận thê lương: "Bên ngoài có giặc cướp, trong nhà có giặc cỏ, vì sao sơn thần không mở mắt ra mà xem, nhà ta đều sắp không còn rồi!"

Nói đến đây, cụ ông lại bắt đầu thúc giục: "Đi nhanh đi, chậm nhất ngày mai, chắc chắn Vương giặc cỏ sẽ đến tìm chúng ta gây phiền phức, đến lúc đó nếu trông thấy Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư.."

Con gái da mịn thịt trắng như vậy, trên núi không có, rơi vào trong tay Vương giặc cỏ, còn có thể tốt sao?

Lâm Tịch nói: "Cụ ơi, cháu không sợ bọn họ."

Cụ ông gấp đến độ dậm chân: "Sao nói thế nào cháu cũng không nghe? Bọn họ có hàng thật, là súng của người Đông Dương, cũng không phải hỏa súng (súng etpigôn) của thợ săn ta."

"Thứ cụ nói chính là đồ chơi này ư?" Lâm Tịch vừa ước lượng khẩu súng trong tay vừa hỏi.

"Đúng thế, chính là thứ này, rất tà dị, nếu thứ này nổ lên.. Khoan đã, các cháu.. Là.. Lấy từ chỗ nào?" Cụ ông có chút kinh ngạc.

"Mượn, súng ngắn và ngựa đều hỏi mượn bọn hắn, bọn họ thấy cháu thuận mắt." Lâm Tịch chẳng hề để ý nói.

Tiêu Hồng Niên: Vì cái gì bọn họ chưa từng thấy ông ấy thuận mắt?

Khi Tiêu Hồng Niên trông thấy Lâm Tịch không ngừng lấy ra các loại vũ khí từ trong cái túi to treo trên lưng ngựa tựa như một ảo thuật gia, đã muốn cúi xuống mặt đất tìm cằm của mình.

Quan trọng nhất chính là, bên trong lại có súng tiểu liên, mặc dù cụ ông không biết đó là cái gì, nhưng nhìn ngoại hình liền biết, đây chính là súng thật, có thứ này, đoán chừng hết thảy bang cướp trông thấy ông ấy cũng đều sẽ thực thuận mắt.

Trong thôn có vài thợ săn, cũng có hai cây hỏa súng tự chế, nhưng người ta có nhiều người, súng cũng nhiều, lại là binh hùng tướng mạnh, bọn họ chỉ có thể vẫn luôn để cho bọn họ "Mượn" nhiều năm như vậy.

Cũng không biết mặt cụ ông là bị đông lạnh hay là hưng phấn: "Có những thứ này, ai lại đến mượn đồ, chúng ta cũng không cho mượn!"

Lâm Tịch cười nói: "Cụ ơi, có những thứ này cũng chỉ giải quyết nhất thời không thể cả đời, có thể không dùng tận lực không dùng, chúng ta không có chỗ đi bổ sung đạn dược, đạn này bắn một viên thiếu một viên, tác dụng chủ yếu vẫn là chấn nhiếp."

Việc này không nên chậm trễ, Lâm Tịch mang theo mấy người trẻ tuổi đi lắp đặt dây thừng gạt ngựa.

Dù sao cũng chỉ có một con đường, địa điểm liền thiết lập tại cửa thôn.

Tiêu Cẩm Ngọc nghe xong con mắt liền sáng lên: "Chị hai, lần này thật sự không phải muốn bọn họ vấp ngã một cái hả?"

Thấy Lâm Tịch gật đầu, Tiêu Cẩm Ngọc lập tức phấn khởi yêu cầu phải đi cùng.

Trong thôn có hai bé trai choai choai trạc tuổi Tiêu Cẩm Ngọc cũng vây trước vây sau chuyển động, cũng muốn đi cùng.

Trong đó có một bé trai đang thay răng, thiếu hai viên răng cửa cũng nói không sợ, còn nói với Lâm Tịch: "Nhị tiểu thư, chúng em chỉ nhìn xem, bảo đảm không quấy rối, bọn họ ức hiếp chúng em, hiện tại chúng em cũng ức hiếp lại bọn họ!"

Lâm Tịch kiên nhẫn giải thích, hiện tại chỉ là đi đặt bẫy, phải đợi người đến rồi mới giật dây.

Hai bé trai một hai phải đi theo, nói là nhìn bọn họ lắp đặt những vật kia, trong đầu nghĩ đến hình ảnh chơi ngã những kẻ xấu đó, trong lòng đều thoải mái.

Nhóc con nói thế mà cũng dõng dạc.

Lâm Tịch cảm thấy đời này trên người mỗi người đều có hai loại phẩm chất đắt tiền nhất: Một là nhiệt huyết, một là ngây thơ.

Đáng tiếc theo thời gian mài giũa, ràng buộc nhiều, dục vọng nhiều, hầu hết mọi người đã dần dần mất đi hai loại phẩm chất này.

Lâm Tịch hệt như ảo thuật gia, lấy ra hai viên kẹo trái cây, cho mỗi người một viên.

Kết quả không có răng cửa thèm ăn đến nuốt nước bọt, lại cầm kẹo nhanh chóng chạy đi.

Bé trai còn lại nói, nhóc nghịch ngợm kia muốn đem kẹo đưa cho em gái hắn ăn.

Lâm Tịch liền hỏi, vậy sao em cũng không ăn?

Bé trai nói, đợi lát nữa cùng mẹ ăn.

Lâm Tịch trông thấy ánh mắt của Tiêu Cẩm Ngọc chỉ ảm đạm trong chốc lát, đại khái là nhớ tới bà mẹ không đáng tin kia của hắn đi.

Chẳng mấy chốc hắn quay đầu nhìn Lâm Tịch, trong ánh mắt lại không có một tia khói mù, hắn có cha cùng hai chị gái thương yêu hắn, làm người không thể quá tham lam.

Cha nói, thập toàn cửu mỹ, có một chút tiếc nuối, mới có thể đến lâu dài.

Đợi đến khi trời đã gần tối, Tiêu Hồng Niên nói, yên tâm đi, chắc chắn ngày mai bang giặc cỏ mới đến.

Lâm Tịch cũng hiểu ý ông ấy, buổi tối đường không dễ đi, sương mù gió lớn, hơn nữa tới đây cũng cần thời gian.

Những thôn xóm dưới núi chính là từng gốc rau hẹ, trưởng thành bọn họ liền đến cắt một lần, quả thực hệt như đi dạo vườn rau nhà mình, không đáng mạo hiểm chạy trong đêm.

Tiêu Hồng Niên gọi người cả thôn tới, vô cùng náo nhiệt ăn một bữa.

Hai con gà bị Lâm Tịch cướp về hầm với nấm cùng với dưa chua sôi ùng ục ùng ục trong nồi sắt lớn, bánh hấp nóng hổi trên lồng hấp, nhóc con thiếu răng nghịch ngợm nói cho Lâm Tịch, màu vàng chính là bánh nhân đậu, màu tím là bánh bột ngô, đều ăn rất ngon.

"Đáng tiếc, đường đều bị những kẻ gọi là giặc cỏ kia cướp đi, chấm đường đặc biệt ăn ngon. Chờ em trưởng thành nhất định đều cướp về!" Nhóc con răng sún chí hướng rộng lớn.

Lâm Tịch từ trong túi lớn lấy ra hai bao đường trắng, dưa muối cám còn có mận chua, đây là cướp từ chỗ người Đông Dương.

Tất cả mọi người reo hò một hồi, không nghĩ tới còn có thể ăn đồ ngon như vậy.

Ông chủ chính là ông chủ, lần đầu tiên bọn họ ăn ngon giống như ăn tết.

Mỗi người phân hai miếng dưa muối cám của người Đông Dương, thật đúng là ăn rất ngon.

Một bác gái nói: "Tôi còn nghĩ người Đông Dương đều giống yêu quái ăn người, hóa ra bọn họ cũng ăn đồ chay, dưa muối cám này ướp thật ngon miệng."

Lâm Tịch cười nói: "Bọn họ cũng là người, chúng ta không phải cũng có người tốt cùng người xấu, cũng có giặc cướp ư? Bọn họ cũng có người tốt, cũng không phải đều nguyện ý đánh trận. Chúng ta ấy hả, không chủ động đánh người khác, cũng mặc kệ là Tằng Thiên Thọ hay là người Đông Dương hoặc là giặc cướp, nếu thật sự ức hiếp đến trên đầu chúng ta, vậy cũng không thể nuông chiều bọn họ!"

"Nhưng người ta có súng, chúng ta đánh không lại." Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đập bàn nói.

Người này tên là Chu Nhị, tổ tông đều là thợ săn, đào núi gài bẫy đều lợi hại, trong một lần đánh lợn rừng, bởi vì không cam tâm để Vương giặc cỏ mượn đi, kết quả bị Vương giặc cỏ đánh gãy một chân, vẫn là Tiêu Hồng Niên cầu xin mới để lại một cái mạng.

Lâm Tịch nhìn người nọ: "Công khai đánh không lại thì chơi ngầm, bọn họ có súng, chúng ta có đầu óc, nhập gia tuỳ tục, nhân lúc địa lợi nhân hòa chúng ta tối thiểu chiếm lợi thế phía sau, lợi dụng tốt thì có thể đánh bại bọn họ!"

Người Vương gia mộ ăn những món mới mẻ đó, còn trông thấy ông chủ mang đến đám hàng khủng kia, lại nghe giọng điệu chắc chắn của Nhị tiểu thư, giống như đột nhiên tìm được người tâm phúc.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng ngày hôm sau, bầu không khí ở Vương gia mộ bắt đầu trở nên khẩn trương, Vương giặc cỏ kia nổi danh hung ác, có thù tất báo, không có việc gì luôn thích tới mượn đồ, nay đồ vật của mình bị người khác "Mượn" đi, vậy còn không xù lông?

Lâm Tịch đã sớm tới cửa thôn, sợ cảnh tượng quá huyết tinh, đem Tiêu Trúc Cẩn để ở nhà, Tiêu Bá Dận cùng Tiêu Cẩm Ngọc đều đi.

Ngủ đầu giường đặt gần lò sưởi nóng hầm hập, Lâm Tịch bọn họ có một đêm thoải mái nhất kể từ lúc đào vong cho tới bây giờ, có thể là vì gần long mạch, Lâm Tịch cảm thấy nồng độ linh khí đều lớn hơn rất nhiều.

Lâm Tịch nghiêng lỗ tai lắng nghe một hồi: "Đều chuẩn bị kỹ càng, bọn hắn tới rồi."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back