Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 888: Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 27

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

"Ngươi cũng không phải nhi tử Vệ Thương Khung." Lăng Triệu không có dây dưa dài dòng, dứt khoát trả lời.

Quả nhiên!

Lâm Tịch đã có chuẩn bị tâm lý, bởi vậy cũng không quá kinh ngạc.

Về phần Lăng Triệu hỏi nàng, Lâm Tịch hồi tưởng một chút vẻ mặt trước đó của Lăng Triệu, cũng gọn gàng dứt khoát: "Bởi vì cổ thuật loại vật này, ta có biết một hai."

Lâm Tịch phảng phất trông thấy ánh mắt Lăng Triệu bỗng nhiên sáng lên một chút.

Ngoài sáu người nằm xuống, còn có ba người đứng hẳn là người của Lăng Triệu, bọn họ không nói một lời, như tiêu thương đứng thẳng, ánh mắt Lâm Tịch lướt qua ba người kia, sau đó bình tĩnh nhìn Lăng Triệu.

"Không biết kế tiếp Lăng huynh có tính toán gì?" Lâm Tịch hỏi.

Lăng Triệu nhướng mày và nở một nụ cười xán lạn đáp lại nàng: "Đương nhiên là phụng mệnh bảo hộ ngươi rồi!"

Lâm Tịch gật đầu mỉm cười: "Cực kỳ vinh hạnh."

"Như vậy Húc đệ tính xử lý những người này như thế nào?" Lăng Triệu hỏi.

"Ngươi muốn.. Giao cho ta xử lý sao?"

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Lăng Triệu, Lâm Tịch ngoài cười nhưng trong không cười đi tới trước mặt Vệ Thanh Mai: "Hai vị dù sao cũng là con của phụ thân ta, vẫn nên tự đem túi nạp bảo giao ra đi, để ta động thủ khó tránh khỏi có chút không tôn trọng."

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nếu như không phải có Lăng Triệu vị cao thủ này giúp ngươi, còn không biết là ai bị trói đây!

Vệ Thanh Mai quả thật giận điên rồi, ngươi bảo vệ sĩ của mình trói ta là tôn trọng hả?

Lại nói, ai là con của phụ thân ngươi, ai biết ngươi là con hoang ở đâu xuất hiện ở trong nhà của chúng ta hết ăn lại uống nhiều năm như vậy?

Nhưng hiện tại người là dao thớt ta là thịt cá, ngoại trừ ngoan ngoãn làm theo thì không còn cách nào khác, dưới loại tình huống này nàng sẽ không ngu xuẩn kêu gào cái gì mà "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi" loại hình buộc người ta giết người diệt khẩu đâu.

Trái tim treo cao của Vệ Cán ngược lại triệt để để xuống.

Chỉ cần tên tiểu tạp chủng này không dám giết bọn họ, vậy thì dễ làm.

Đợi đến khi trở về tông môn đem chuyện Vệ Húc có khả năng không phải là con cái Vệ gia nói với phụ thân, xem tên tiểu tạp chủng này còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không?

Hắn nhìn thoáng qua Lăng Triệu theo sát bên người tiểu tạp chủng, ừm, đến lúc đó mình mới là Đại thiếu môn chủ danh xứng với thực của Thiên Tinh môn, người này hắn nhất định sẽ đòi phụ thân cho đi theo chính mình.

Hắn cũng không ghi hận Lăng Triệu làm hỏng chuyện tốt của mình, dù sao chỉ cần có thể sống trở về tông môn, Vệ Húc tên Đại thiếu môn chủ giả mạo này sẽ trở thành lịch sử.

Mà người có tư chất trác tuyệt lại trung tâm giống như Lăng Triệu, mới là người hắn cần nhất lúc này.

Lăng Triệu tuỳ tiện liền xóa thần thức của hai người trên túi nạp bảo, Lâm Tịch đem hai túi nạp bảo lật đến tận đáy, ánh mắt Lăng Triệu cũng nhìn theo tìm kiếm.

Chốc lát sau, Lâm Tịch tìm được một cái hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là một con trùng màu xanh như con tằm nhỏ bằng ngón tay.

Lăng Triệu đưa tay chụp chiếc hộp đó.

Lâm Tịch cúi đầu che giấu ý cười thoáng qua khóe miệng, đưa tay cầm một thứ đen sì không phải vàng không phải ngọc như là la bàn, cuối cùng tìm được thứ mình muốn.

Nàng đối với mấy pháp bảo cảnh giới linh tuyền, thanh khê cũng không cảm thấy hứng thú, Vệ Thương Khung cho nàng hầu như đều là pháp bảo cực phẩm ở giai đoạn này.

Nàng muốn tìm chính là pháp bảo có thể truyền tống đến nơi nào đó mà không bị tùy tiện đánh tan này.

Ngẫm lại lần nhiệm vụ tận thế kia liền đau tim, người khác đều cùng một chỗ, chỉ có nàng bị đưa tới trận doanh của địch, có vật này, sẽ không cần lo lắng cô đơn một mình nữa.

Trông thấy Lâm Tịch muốn đem món pháp bảo này chiếm làm của riêng, trong lòng Vệ Thanh Mai khẩn trương: "Cái này ngươi không thể lấy đi, đây là nương ta tạm thời cho ta mượn."

Lâm Tịch vỗ vỗ khuôn mặt nàng, phát ra tiếng "Bốp bốp" thanh thúy: "Muội muội thân ái của ta, ngươi phải nhìn rõ tình thế, ngươi vốn là muốn mạng của ta, hiện tại ta chỉ là muốn hai món pháp bảo của ngươi mà thôi. Chẳng lẽ mạng của các ngươi còn không đáng tiền bằng hai món đồ chơi này?"

Vệ Thanh Mai nghiêng đầu muốn tránh, thình lình bị Lâm Tịch ném một viên thuốc vào trong miệng, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch như tờ giấy.

"Ngươi cho ta ăn cái gì? Mau lấy ra cho ta, nếu không ta nhất định sẽ nói cho phụ thân, ngươi không phải nhi tử của hắn!"

Lâm Tịch tiếp tục cười đùa tí tửng: "Ta thật sự lo lắng cho chỉ số thông minh của ngươi đấy muội muội, cũng đã chuẩn bị thả các ngươi đi, tất nhiên sẽ không sợ ngươi trở về nói chuyện này."

Xích lại gần mặt Vệ Thanh Mai, Lâm Tịch đột nhiên thâm trầm nói: "Chuyện này chẳng những phải nói, còn phải làm lớn chuyện, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Lâm Tịch vừa thốt ra lời kia, chẳng những Vệ Thanh Mai sửng sốt, Vệ Cán cũng là ngẩn ngơ.

Vệ Húc có phải bị tin tức "Chính mình không phải nhi tử phụ thân" này dọa cho choáng váng hay không?

Chỉ có Lăng Triệu như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Tịch tiếp tục biểu diễn, chỉ sợ kế hoạch của Vệ Thương Khung phải bồi thường phu nhân lại tổn binh, nhìn thoáng qua cái hộp nhỏ bị hắn lấy được kia, vậy hắn phải làm gì đây?

Lại ném một viên thuốc vào trong miệng Vệ Cán, Lâm Tịch nhìn sắc mặt hai huynh muội đều trở nên vô cùng không tốt: "Các ngươi giở trò gì trên ngôn khế của ta, bên trong viên thuốc kia chính là thứ đó, chẳng qua các ngươi yên tâm, toa thuốc kia của ông ngoại ngươi, giải không được cổ của ta, không tin các ngươi có thể thử xem. Chẳng qua mạo muội giải cổ sẽ có kết cục gì chắc hẳn không cần ta nói các ngươi cũng có thể rõ ràng."

"Chuyện ta muốn các ngươi làm rất đơn giản, Văn gia có đan phương << Đạo Nhất Bổ Thiên đan >>, cầm cái này đến đổi hai cái mạng của các ngươi, chuyện này nếu để cho bất kỳ kẻ nào biết, các ngươi nhất định phải chết. Mặt khác chuyện liên quan tới thân thế của ta, nhất định phải làm lớn chuyện, huyên náo càng lớn càng tốt, nhớ kỹ, ta không phải đang nói đùa."

Lâm Tịch nhếch môi, cười đến vô cùng muốn ăn đòn.

Khi Lăng Triệu nghe thấy << Đạo Nhất Bổ Thiên đan >>, hai hàng lông mày nhướng lên, xem ra những gì hắn biết, đoán chừng so với chính mình còn nhiều hơn.

Bởi vì trận đánh cược giữa Vệ Húc và Vệ Thanh Mai tại ba tháng trước đó, hắn cái gì cũng không cần, chỉ cần linh thạch cùng đan phương, mà << Đạo Nhất Bổ Thiên đan >> vừa khéo là đan dược cấp bảy, từ lúc đó, chỉ sợ Vệ Húc cũng đã biết tình trạng thân thể của mình rồi.

Bốn đệ tử tinh anh nội môn là bị huynh muội Vệ gia đạp tỉnh.

Linh thảo kiếm được trước đó cùng với tất cả linh thạch trung phẩm trở lên của bọn họ đều bị Vệ Húc tên tạp chủng kia vơ vét đi.

Đám đệ tử nội môn cảnh giới thanh khê kia trông thấy pháp bảo, phù lục cùng đan dược của mình đều còn, thực sự rất bất ngờ.

Bốn người đệ tử này cũng không biết trước đó xảy ra chuyện gì, nhìn qua huynh muội Vệ Cán còn đang lải nhải chửi mắng thì âm thầm bĩu môi, làm phe thắng lợi, người ta không có giết người đoạt bảo ngược lại lưu lại hết thảy pháp bảo, không phải hẳn là cảm ơn sao?

Giết người khẳng định là giết không nổi, bọn họ quyết định tranh thủ thời gian kiếm thêm chút thảo dược để không uổng công đến hải nhãn một chuyến.

Kỳ thật Lâm Tịch đã nghĩ đến chuyện diệt cỏ tận gốc, tình huống bình thường đối với những người muốn giết nàng, Lâm Tịch cũng sẽ không nương tay.

Chẳng qua giữ lại huynh muội Vệ Cán cùng Vệ Thanh Mai còn có tác dụng lớn, chỉ có thể bỏ qua bọn họ.

Bây giờ tìm được vệ sĩ, Lâm Tịch đã không cần cẩn thận để ý giống trước đó, trực tiếp chạy đến Tang Lâm nơi sinh trưởng Già La Phật nhụy.

Toàn bộ khu vực quỷ thành, bọn họ đều khống chế pháp khí bay từ từ, trên đường đi vẫn chưa gặp phải bất luận kẻ nào.

Thẳng đến tiến vào một khu vực vắng vẻ, hai người hợp tác xử lý một đầu yêu thú cấp 4 sau đó gặp một nhóm năm người đến đây nhặt nhạnh chỗ tốt, chẳng những muốn lấy đi toàn bộ vật liệu cùng yêu đan trên người yêu thú, còn muốn giết người đoạt bảo.

Khác với lần đầu tiên Lâm Tịch tới, cũng khác hẳn lần bị Chu Tước đường cắt cử đi làm nhiệm vụ, lần này hai người đều không hẹn mà cùng sử xuất bản lĩnh thật sự, chẳng mấy chốc đã ném văng nhóm năm người nhặt nhạnh chỗ tốt.

Lăng Triệu vốn là bị phái đi vào bảo hộ Lâm Tịch, dù sao thảo dược cuối cùng cũng phải nộp lên, dứt khoát tất cả đều cho Lâm Tịch.

Lâm Tịch cũng có qua có lại, chính mình chỉ cầm chút phù lục, đan dược, còn lại đều cho Lăng Triệu.

Mắt thấy cách cây Già La Phật nhụy kia càng ngày càng gần, gặp phải người cũng càng ngày càng nhiều.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1091 Tìm chủ đề
Chương 889: Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 28

[HIDE-THANKS]
Edit: Jess93

Già La Phật nhụy là linh thực cấp 5, nó cực kỳ giống một gốc đa khổng lồ, chẳng qua vô số rễ phụ hoặc thô hoặc mảnh của gốc cây Già La này lại giống như tơ lụa mềm mại theo gió đong đưa, cũng không cắm rễ ở dưới mặt đất.

Mà thần kỳ là đóa hoa Già La Phật nhụy lại nở rộ trên thân cây lớn này.

Trên đường đi những tu sĩ gặp phải trông thấy hai người Lâm Tịch cũng đều cảnh giác nhìn một chút, sau đó né tránh từ xa, không chịu tới gần.

Hầu hết tu sĩ tới đây đều là như vậy, giữa hai bên duy trì một khoảng cách an toàn, ai cũng sẽ không cách ai quá gần.

Sỡ dĩ đóa hoa cây Già La được xưng là Phật nhụy, nghe nói là bởi vì cây này chán ghét người khác đánh nhau, mọi người cho rằng đây là một gốc cây có Phật tính, lại thêm nở ra đóa hoa cực kỳ giống một đầu Kim Sí điểu vỗ cánh muốn bay, cho nên đặt tên là Già La Phật nhụy.

Lúc Lâm Tịch trông thấy tư liệu giới thiệu cây này liền cảm thấy buồn cười, một gốc cây yêu quý hòa bình, còn nở ra đóa hoa như Kim Sí điểu, chắc hẳn cái gọi là Già La hẳn là Garuda đi.

Có vài linh thực khi đạt đến cấp 4 đã bắt đầu có một số yêu thú muốn làm của riêng canh giữ ở phụ cận.

Cũng không biết gần cây Già La này có hung cầm mãnh thú nào không, càng không biết cây Già La yêu quý hòa bình này chỉ nhằm vào tu sĩ nhân loại, hay là toàn bộ sinh linh.

Tối thiểu còn hơn ba dặm đường, Lâm Tịch đã trông thấy cây to này.

Quả thật là một gốc cây khổng lồ!

Cây này phạm vi bao phủ khoảng mười mẫu đất, tán cây xanh biêng biếc quả thực là che khuất bầu trời.

Lâm Tịch tính toán phải hơn hai mươi người mới có thể ôm toàn bộ thân cây.

Trên cành cây nở đầy đóa hoa to ánh vàng rực rỡ. Già La Phật nhụy chỉ có hai cánh hoa, tựa như bàn tay xòe ra, nâng nhụy hoa hệt như nâng băng tinh, cực kỳ xinh đẹp.

Không biết có phải là tác dụng tư tưởng hay không, một trận gió thổi tới, Lâm Tịch chỉ cảm thấy cơn gió kia cũng mang theo hàn ý trên nhụy hoa, cảm giác lạnh vù vù.

Không có một ngọn cỏ gần và dưới tàng cây Già La, cũng không có dấu vết tồn tại của chim tước cùng động vật cỡ nhỏ.

Có thể nói, cây to này trông tràn đầy sức sống, mà gần gốc cây lại là âm u đầy tử khí.

Lâm Tịch đã đi rất nhiều nơi, gốc cây kỳ quái như vậy, vẫn là bình sinh ít thấy.

Lăng Triệu đột nhiên thu hồi bàn cờ, Lâm Tịch kinh ngạc nhìn hắn.

Lăng Triệu lộ vẻ mặt cổ quái: "Không biết vì cái gì, kề bên này giống như là bị bố trí pháp trận cấm bay, không có cách nào khống chế pháp bảo phi hành."

Lâm Tịch đưa mắt quan sát, quả nhiên những tu sĩ khác cũng đều nhao nhao thu hồi pháp bảo phi hành cùng linh sủng.

Tựa như đã tiến vào khu vực không có một ngọn cỏ kia, thì không thể sử dụng pháp bảo phi hành.

Trong mắt Lăng Triệu lộ vẻ sắc bén, nhìn về phía cổ thụ tràn đầy sức sống trước mặt: "Thú vị thật, thú vị thật!"

Đã có vài tu sĩ tới gần gốc cây to này trước bọn họ, mùi hương đóa hoa Già La Phật nhụy như lan lại tựa như xạ, nhưng lại mang theo từng tia từng tia lạnh lẽo, hiện tại Lâm Tịch đã có thể xác định cỗ lạnh lẽo kia thật sự đến từ gốc cổ thụ này, mà cũng không phải là ảo giác của mình.

Bởi vì gốc cây này yêu quý hòa bình, không cho phép các tu sĩ đấu pháp với nhau, cho nên mọi người cách xa nhau một chút là đủ.

Dù sao những đóa hoa kia cũng không thể mang ra ngoài, chỉ cần ăn đủ hai đóa nhụy hoa, thì có thể an tâm chờ đợi linh sủng tiêu hóa hầu như không còn sau đó tự mở ra linh trí.

Mà nơi này hiện tại cũng chỉ có mười mấy tu sĩ, mang linh sủng có hạn, cũng đủ cho bọn chúng ăn.

Lâm Tịch cũng thả Thất Thải hồng điệp và Thác ra, để bọn chúng tự mình đi ăn.

Lăng Triệu cũng không có linh sủng, một đường chiến đấu đến đây, cuối cùng Lâm Tịch cũng biết, con hàng này hóa ra là một khôi lỗi sư.

Giúp đỡ chiến đấu với Vệ Thanh Mai bọn họ kỳ thật đều là con rối do hắn luyện chế, mặc dù nhìn không khác gì người sống, nhưng động tác cũng có chút cứng ngắc.

Đây chắc là nơi duy nhất sinh trưởng linh thực cấp 5 trở lên mà các tu sĩ lại có thể hòa bình ở chung.

Lâm Tịch cùng Lăng Triệu đứng sóng vai, vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.

"Phụt" một tiếng vang nhỏ, một đầu cá nóc Địa Hỏa cấp 3 đột nhiên từ trên cành cây cắm xuống đất.

Chủ nhân của nó hoảng hốt vội vàng đưa tay ra đón, một sợi rễ bên cạnh tựa như mãng xà linh hoạt cuốn con cá nóc Địa Hỏa kia một cái, kéo về phía thân cây.

Chủ nhân cá cóc không hề nghĩ ngợi, muốn tế ra pháp bảo chặt đứt rễ phụ kia đoạt lại linh thú của mình.

Lúc này không ngừng có tiếng "Phụt phụt" vang lên, Lâm Tịch không rảnh quan tâm chuyện khác, vội chạy tới gần xem hai nhóc con nhà mình.

Lăng Triệu cũng theo sát đằng sau nàng.

Toàn bộ cây Già La là một mảnh hỗn loạn.

Lăng Triệu đột nhiên trầm giọng nói: "Không thích hợp, nơi này không thể sử dụng pháp lực."

Quả nhiên, cả cái cây dường như đang sống lại, những sợi rễ mọc rậm rạp kia hệt như xúc tu hải quái lại giống từng con rắn dài linh động, không ngừng cuốn tu sĩ gần đó cùng linh sủng trên cành cây lại, ném vào cái miệng mở rộng đột nhiên toét ra trên thân cây, mà các tu sĩ lại phí công giãy dụa, bất lực.

Đây chính là có Phật tính?

Lâm Tịch đã không còn hơi sức phàn nàn.

Nàng trông thấy Thác linh hoạt tránh thoát một đầu rễ phụ quấn quanh nó, còn Thất Thải hồng điệp bên cạnh thì không có may mắn như vậy, trực tiếp bị cuốn lại chuẩn bị ném vào cái miệng rộng kia.

Đậu má!

Lâm Tịch phi thân mà lên, cây già này đã không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, toàn bộ vỏ cây nứt nẻ đến khe rãnh tung hoành, vết thương chồng chất, Lâm Tịch rất dễ dàng tìm được điểm dùng lực.

Nàng nhảy lên vài cái rồi bay ra ngoài thật xa, lại mượn lực dùng chiêu diều hâu xoay người tránh thoát một đầu rễ phụ tập kích, nhanh chóng tới gần con hồ điệp còn đang giãy dụa kia.

Thần thức của Lâm Tịch cũng như trâu đất xuống biển, không thể mở túi nạp bảo được, chẳng qua đồ vật bên trong không gian vẫn có thể sử dụng.

Linh quang chợt hiện << Đoạt Hồn chi tức >> xuất hiện trong tay, Lâm Tịch không chút do dự chém về phía sợi rễ đang quấn lấy Thất Thải hồng điệp.

Cũng may, bảo bối của Kỵ Sĩ Không Đầu này mặc dù đặc biệt tổn thương linh hồn, nhưng công kích vật lý cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng.

Sợi rễ như xúc tu kia ứng thanh mà đứt, chỗ bị đứt không ngừng co rút run rẩy, dường như cực kỳ đau nhức.

Cũng tương tự túi nạp bảo, túi linh thú cũng mở không ra.

Thất Thải hồng điệp đành phải co quắp dùng sáu bắp chân dị thường nhỏ gầy ôm chặt lấy cánh tay Lâm Tịch.

Nếu tu sĩ không thể sử dụng pháp lực, đó chính là một đám yếu gà.

Rễ phụ tụ lại càng ngày càng nhiều, hệt như từng đầu linh xà màu nâu uốn lượn không ngừng cuốn về hướng Lâm Tịch.

Giờ phút này, rễ phụ đánh úp về phía nàng càng ngày càng nhiều, Lâm Tịch không cần nhìn cũng có thể biết, những tu sĩ kia cùng linh sủng của bọn hắn gần như đều bị gốc cây ăn thịt người này bắt giữ.

Thậm chí Lăng Triệu cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị ba sợi rễ của cây già kéo về hướng miệng rộng.

Mặc dù Lâm Tịch luyện Tôi Thể thuật đến cấp 3, nhưng dù sao song quyền khó địch bốn chân, lại thêm công kích vật lý của << Đoạt Hồn chi tức >> còn kém rất rất xa << Thiên Cơ Chiếu Ảnh >> sắc bén vô song, nàng cũng đỡ trái hở phải, mắt cá chân đã bị hai đầu rễ phụ quấn lấy, treo ngược kéo về hướng miệng lớn dữ tợn kia.

Haizz!

Lâm Tịch có chút phiền muộn, lúc trước bởi vì biết là vị diện tu tiên, cho nên mới mang theo thanh << Đoạt Hồn chi tức >> này.

Lựa chọn sai lầm, nếu mang vào là << Thiên Cơ Chiếu Ảnh >> thì tốt rồi.

Dáng vẻ Lâm Tịch rất giống chuẩn bị đi nhảy cầu, nàng không có cách nào chặt đứt rễ phụ trên chân mình, thở dài, << Đoạt Hồn chi tức >> liên tục bay múa, chỉ chốc lát liền chặt đứt rễ phụ trên người Lăng Triệu.

Lâm Tịch nhanh chóng nói: "Nghĩ cách lấy được linh dược ta cần, nếu ta còn sống, ngươi khó xử ta có thể giúp ngươi!"

Sau đó, nàng gần như đem khí lực toàn thân đều dùng trên cánh tay trống còn lại, đem Lăng Triệu ném văng ra ngoài.

Cùng lúc đó, rễ phụ quấn quanh mắt cá chân Lâm Tịch cũng kéo nàng ném vào trong miệng gốc cây yêu này.

Trước mắt Lâm Tịch bỗng nhiên tối đen, nàng chỉ có thể ôm chặt thân thể lông xù của Thác đang tựa sát nàng, cảm giác chính mình đang nhanh chóng hạ xuống!
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back