Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 189:

Đế vương huyết tộc có chút ngọt (42)

[HIDE-THANKS][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Nụ hôn của thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Serrill bé nhỏ không nhịn được híp híp mắt, tựa như con mèo đang hưởng thụ.

Lúc cô rời đi, tiểu bánh bao huyết tộc xinh đẹp đáng yêu còn không nhịn được duỗi tay sờ sờ cái trán của mình, có chút ngốc ngốc moe moe.

Lật Manh lại nhịn không được duỗi tay, xoa xoa tóc của hắn như vuốt lông mèo. Sau này không được sờ mái tóc này nữa, cảm thấy thật đáng tiếc.

Serrill mím môi, động tác này đối với huyết tộc cao cấp mà nói, kỳ thật một loại động tác mang tính sỉ nhục. Ai dám dùng tay sờ lên tóc hắn, chính là thừa nhận việc khiêu khích làm phản, là xem thường hắn, hơn nữa cảm thấy hắn yếu đuối.

Cho nên ai dám chạm vào đầu của hắn đều phải bị dẫn vào hình phòng, tiếp nhận hình phạt là bị thiêu chết.

Hắn chính là vương giả huyết tộc..

Lật Manh than nhẹ, thanh âm mềm mại như trêu chọc trái tim hắn.

"Nhóc thật là đáng yêu."

Serrill khẽ nâng đôi mắt tròn xinh đẹp lên, trong ánh mắt đen láy, là ảnh ngược gương mặt ôn nhu sạch sẽ của thiếu nữa.

Ngây người vài giây, cuối cùng hắn cúi đầu khiến động tác sờ đầu của cô càng dễ dàng hơn.

Đây không phải là chịu yếu thế.

Chỉ là.. Hắn cảm thấy được sờ đầu rất thoải mái.

Lật Manh sờ tóc xong, vừa định thu hồi tay. Đứa nhỏ vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh cúi đầu cho cô sờ tóc, cũng đã vươn ngón tay ra, nắm lấy cổ tay của cô. Chỉ là ngón tay quá nhỏ, chẳng thể nào giữ được tay cô. Cho nên Serrill lập tức vươn hai tay nhỏ, bắt lấy tay cô, không cho rời đi.

Sau đó hắn nâng đôi mắt màu đen đáng yêu lên, khuôn mặt nhuyễn manh trắng nõn bình tĩnh như cũ, chỉ là trong mắt xuất hiện một tia muốn nói lại thôi.

Lật Manh cũng vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.

Hai người đáng yêu một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau.

So mắt ai to hơn.

Một hồi lâu sau Serrill mới chậm rì rì dùng răng nhọn, cắn chặt đôi môi đỏ.

Hắn chớp chớp mắt, lông mi khẽ run rẩy.

"Tôi.."

Lật Manh cổ vũ nhìn hắn, cảm thấy đứa nhỏ này có chút thẹn thùng, nói chuyện ấp a ấp úng. Sau này lớn lên làm bố thì phải làm sao bây giờ. Cũng đừng nên giống tên Serrill dong dong dài dài kia.

Serrill đi tới trước hai bước, ngẩng khuôn mặt trắng mềm lên, đôi mắt xinh đẹp vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn cô. Sau đó hình như hắn có chút ngượng ngùng.

"Đói bụng."

Những lời này ý là, muốn ăn cơm.

Lật Manh nhìn lực nắm tay cô của Serrill, lại rũ mắt do dự. Lúc bị huyết tộc cắn, rất kỳ quái. Cái loại cảm xúc này, khiến cô có chút không chịu nổi. Nhưng mà giải thích xong lại sợ dạy hư đứa nhỏ. Dù sao loại cảm giác này hơi nhạy cảm.

Cho nên cô chậm rãi lắc đầu, vừa định cự tuyệt yêu cầu của anh.

Lại nhìn thấy Tiểu Tây Nhĩ mềm mại mím môi, trong đôi mắt to tròn nhỏ bé thanh triệt, xuất hiện một chút hơi nước nhìn đáng thương vô cùng.

Lật Manh cảm thấy trái tim của mình.

Lại lần nữa vèo -- trúng một mũi tên.

Không trách kẻ địch quá đáng sợ, chỉ sợ tên đó quá đáng yêu.

Lật Manh cảm thấy bản thân còn có thể lại chống cự một chút.

"Tôi cảm thấy.." Không thể.

Kết quả những lời này còn ngậm trong miệng chưa kịp nói ra, thì cô đã thấy đứa nhỏ sát lại đây, dưới lông mi cong dài, cặp mắt tròn tròn đáng yêu đến mức phạm quy kia, xuất hiện một tia giãy giụa.

Sau đó hắn cúi đầu, mái tóc vàng mềm mại xõa tung, lắc lư theo. Âm thanh hắn nho nhỏ nói thầm, "Cho nàng sờ."

Lật Manh ngẩn ngơ.

Vèo vèo -- mũi tên đáng yêu nháy mắt đánh nát lý trí, chỉ số thông minh, và kiên trì của cô.

Lật Manh liếm môi dưới, nhỏ giọng nói: "Cho nhóc cắn, chẳng qua.. Đừng dùng sức quá nhé."

Nói tới đây, trên gương mặt tái nhợt của cô xuất hiện một chút đỏ ửng nhàn nhạt. Thuốc hóa huyết tộc, lại không thắng nổi xúc động muốn đỏ mặt của cô.

* * *

Nam chính thật là biết bán manh[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 190:

Đế vương huyết tộc có chút ngọt (43)

[HIDE][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Khiến lớp ngụy trang mỏng manh của cô càng thêm mỏng.

Serrill nghe lời nói của cô, môi mỏng đỏ bừng hơi gợi lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hắn liếm liếm răng nanh nhỏ của mình, sau đó cúi đầu, một tay nắm lấy cổ tay cô.

Cổ tay của thiếu nữ tinh tế tinh xảo, dưới làn da mỏng mềm trắng nõn, là những ngọt hương mê người.

Anh nhịn không được cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng bao trùm lên.

Lúc cánh môi chạm đến làn da của thiếu nữ, ý lạnh xen lẫn làm hơi thở anh hỗn loạn, có một loại hương khí mê hoặc xuất hiện.

Như là hoa tường vi.

Trên người của huyết tộc đều là loại mùi hoa này sao?

Hay là bởi vì bốn phía lâu đài này đều là loại hoa đó.

Mới bị dính phải, nhưng hoa hồng cũng rất nhiều, sao lại không phải là mùi hoa hồng chứ?

Lật Manh cũng chỉ là đơn giản suy nghĩ một chút.

Tiếp theo cô liền cảm giác chỗ cổ tay, răng nanh của đứa nhỏ, cảm giác hơi đau xâm nhập vào làn da.

Đau rất nhạt, rất nhanh đã cảm nhận một loại cảm giác kịch liệt khác, lấy dáng vẻ dễ như trở bàn tay phá hủy.

Không đau.

Lại càng khiến người chịu không nổi.

Thân thể Lật Manh nhẹ run rẩy, cô cắn môi dưới, nhịn không được dời ánh mắt đến nơi khác.

Nhưng hô hấp bắt đầu hỗn loạn, lại bán đứng cô không bình tĩnh.

Trên mặt cô đỏ ửng, ngay cả thuốc hoàn quỷ hút máu cũng áp không xuống.

Vốn nên là gương mặt tái nhợt, lại đầy mặt đỏ bừng.

Serrill nhẹ nâng đôi mắt lên, trong mắt đều là cảm giác sung sướng thỏa mãn.

Vị ngọt của thiếu nữ, tiến vào trong cơ thể anh.

Mang đến cảm giác, quả thực có thể khiến anh nổi điên.

Anh luyến tiếc uống quá nhiều, thần sắc cô không được tốt lắm, không thể mất máu quá nhiều.

Muốn nuôi cô béo lên một chút, tốt nhất ôm lên cảm giác tròn tròn mềm mại.

Như vậy anh mới dám thật sự ăn một chầu.

Nghĩ đến bộ dạng thiếu nữ mềm mụp, ấm tròn tròn, bị anh ôm vào trong ngực.

Liền cảm thấy ngoan vô cùng.

Serrill mặt một chút liền đỏ, anh thu hồi răng nanh.

Làn da trên cổ tay của thiếu nữ, chảy ra một giọt máu, bị môi mềm của anh nhẹ bao phủ, đầu lưỡi anh khẽ liếm.

Luyến tiếc từ bỏ một chút xíu vị ngọt.

Khi răng nanh rời khỏi làn da cô, Lật Manh cuối cùng thả lỏng một hơi, thân thể cứng đờ của cô cũng mềm xuống.

Lại phát hiện Serrill như là ăn không đủ no, luyến tiếc mà liếm cổ tay của cô.

Giống như liếm chân gà.

Ngon như vậy thật sao?

Cô có chút tò mò nhìn anh.

Serrill cuối cùng cũng buông tay cô ra, anh nhìn làn da đã khỏi hẳn, hơn nữa không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, hơi hơi ướt át.

Nhịn không được liếm liếm cánh môi.

Hình như là vị ngon rời đi, anh luyến tiếc dư vị một tia hơi thở cuối cùng như vậy.

Mà Lật Manh cũng thu hồi tay, nhịn không được nhìn thoáng qua tay mình.

Khôi phục nguyên dạng.

Anh cũng không hút bao nhiêu, chỉ hút một chút.

Hình như là sợ cô chịu không nổi.

Ánh mắt của Lật Manh mềm mại vài phần, sau đó cô duỗi tay.

Serrill cũng tự nhiên mà tới gần cúi đầu.

Cô chuẩn xác mà sờ sờ tóc của anh, ngón tay mảnh khảnh, xuyên qua sợi tóc mềm mại của anh, như là vuốt con mèo dưới ánh nắng.

Tuy rằng nhiệt độ có chút lạnh.

Cảm giác vẫn đặc biệt tốt đẹp.

Lúc Serrill đưa đầu qua, thực ra liền hối hận.

Anh sao lại không do dự một chút.

Cho cô tùy tiện sờ như vậy, muốn chút tự tôn của vương giả hay không.

Sau khi Lật Manh sờ xong, mới lộ ra một nụ cười ôn hòa, "Tôi muốn ra ngoài một chuyến."

Serrill cảnh giác mà nheo mắt lại, "Đi đâu?"

Lật Manh đã đứng dậy, áo choàng màu đen trên người theo đó rơi xuống, "Về nhà một chuyến, tôi muốn lấy vài thứ."

Cô nói xong, vừa định cất bước đi ra ngoài.

Lại phát hiện quần áo của mình bị một cái tay nhỏ kéo.

Cô cúi đầu vừa nhìn.

Lại nhìn thấy Serrill lạnh lùng ngửa đầu, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện vài tia lệ khí lãnh khốc, âm thanh non nớt lại tràn ngập lực áp bách.

"Nơi này, mới là nhà của cô."

* * *

Mọi người cố đọc tạm, nào chính thức come back tui sẽ beta lại một lượt.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4d4f616944442d797557706b67513d3d2d3939323033323934362e313634653465353039626465306662333731333933303036373733382e706e67
[/BOOK][/HIDE]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 191:

Đế vương huyết tộc có chút ngọt (44)

[HIDE][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Lật Manh nhìn gương mặt đáng yêu đang ngẩng lên của nhóc con, khóe môi vì tức giận mà mím chặt, răng nanh nhỏ nhỏ hơi nhô ra, con ngươi trong suốt xinh đẹp hiện lên vẻ giận dỗi.

Còn vuốt mèo của nhóc lại bám chặt lấy tay cô.

Lật Manh nhất thời cảm động, ai dza, nhóc con không muốn xa cô đây mà.

Cho nên Lật Manh đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Serrill.

Serrill nhịn không được híp đôi mắt, nhưng hắn chóng cảm thấy như vậy thì không thể biểu đạt sự phẫn nộ của mình, nên hắn lại trợn mắt.

Lật Manh nhịn không được nở nụ cười.

Thiếu nữa trước giờ luôn bình tĩnh, lông mi khẽ rũ, con ngươi đỏ tươi không hề có loại cảm giác diễm lệ của huyết tộc, ngược lại lại sạch sẽ trong vắt. Cánh môi đỏ bừng của cô hơi cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền đáng yêu như kẹo.

Trong lúc nhất thời Serrill ngây ngẩn cả người. Hắn cảm thấy dường như mình nhìn thấy vô số kẹo bánh ngọt nở rộ phía sau cô. Hơi thở ngọt ngào làm hắn thậm chí không nỡ cử động chút nào.

Chỉ muốn mãi mãi, mãi mãi ở bên cạnh cô.

Nhóc con nhỏ bé càng dán sát vào người cô, đôi mắt tròn xuất hiện một tia khao khát.

Sau khi Lật Manh mỉm cười với Serrill xong, mới nhẹ giọng nói: "Là nhóc nói với Serrill là chị muốn quyến rũ hắn ta hả?"

Dù sao với cái đức hạnh kia của Serrill. Còn có những lời kia. Tuy rằng lúc ấy bởi vì hành động quá đáng của hắn ta mà đầu óc cô tạm thời treo máy nhưng bây giờ nghĩ lại, tên kia trêu chọc cô như vậy.

Thậm chí còn nói gì mà cô có thể to gan hơn nữa.

Phỏng chừng chính là đã nghe được tin đồn ở đâu đó, cho rằng cô lả lơi ong bướm, còn cho rằng cô muốn quyến rũ hắn ra.. Ai da! Đúng vậy, quả thật thì cô muốn quyến rũ hắn ta.

Đây là thiết lập nhân vật của cô.

Nhưng mà cô mới chỉ mập mờ quyến rũ một lần, lần thứ hai Serrill lại biết rõ ràng là cô lại muốn quyến rũ anh ta.

Nghĩ đến độ tương tự của Tây Nhĩ và Serrill.

Lật Manh có lý do tin tưởng, ừm, Tây Nhĩ không phải cha Serrill thì cũng chính là ông nội.

Không phải nói tuổi thọ của huyết tộc đều rất dài sao.

Ông nội cũng có khả năng nhìn rất trẻ tuổi.

Hoặc cũng có thể là ông nội của ông nội của ông nội của ông nội của ông nội đi.

Nếu nghĩ như vậy thì Serrill là lão già hư hỏng?

Dù sao đều là người nhà mà, Tây Nhĩ nhỏ tuổi như này chắc lỡ miệng tiết lộ rồi.

Lật Manh nghĩ đến đây, ánh mắt càng thêm từ ái.

Làm tốt lắm.

Như vậy thì cô càng nhanh hết suất diễn.

Thật vui vẻ.

Trong mắt Serrill lại xuất hiện một tia rung động, hắn khẽ cau mày, sau đó không nhanh không chậm bĩu môi, "Hừ, còn cần tôi nói sao? Không phải cô.. Rất thích Serrill sao?"

Những lời này ngậm ở trong miệng, có chút hàm hồ. Khuôn mặt trắng mềm của nhóc con lại bởi vì trở về hình dáng trẻ con nên xuất hiện biểu hiện đỏ mặt mà con người mới có.

Sắc mặt hắn hồng hồng.

Lật Manh nghe được lời này, lập tức vui mừng.

Cái gian tế này giúp thì cô chẳng mấy chốc là thành công, nhưng mà thành công như vậy không phù hợp với thiết lập nhân vật. Cô càng cần hơn chính là, thân phận gian tế bị người ta vạch trần.

Cho nên Lật Manh cúi đầu, nghiêm túc nói với hắn: "Ừm, chị thích Serrill, chẳng qua.."

Chẳng qua còn chưa nói xong thì nhóc con bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ ửng khác thường.

Ánh mắt hắn phát sáng như ánh sáng mặt trời, trong trẻo hàm chứa ánh sáng nhu hòa.

Vương giả huyết tộc nho nhỏ, hơi mím môi, đầu ngón tay trắng trẻo của hắn nắm chặt quần áo cô.

Nhìn thấy thiếu nữ bình tĩnh mà nói ra những lời này.

Bàn chân nhỏ bé của hắn khẽ đá nền đá cẩm thạch trên sàn.

Bởi vì quá kích động, nơi mũi chân tiếp xúc bị hắn không tiếng động làm nứt ra.

* * *

Be: Hế lô, tối nay còn 2 - 3 chương nữa nhé[/BOOK][/HIDE]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 192:

Đế vương huyết tộc có chút ngọt (45)

[HIDE][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Serrill có chút thẹn thùng cúi đầu, trên gương mặt mềm mại xuất hiện một tia ngượng ngùng.

Hắn mím môi, hơi chần chờ, cảm thấy đối phương cũng đã nói rõ rồi thì bây giờ hắn nói thì cũng chỉ là hạ thấp địa vị, cho cô biết cô theo đuổi có kết quả.

Lông mi thật dài của Serrill rũ xuống, che đi nửa ánh sáng trong mắt, ngượng ngùng xoắn xít, một hồi lâu mới chậm rì rì mà hàm hồ nói thầm một câu.

"Ừm, Serrill cũng.. Có một chút thích cô mà."

Thanh âm của đứa bé quá nhỏ.

Lật Manh không nghe rõ, nhưng cô vẫn không ngừng lại, vô cùng chuyên nghiệp nói hết lời thoại gian tế của mình.

".. Chẳng qua sự yêu thích của chị chỉ là một loại âm mưu, chị là nhân loại, đương nhiên không có khả năng thích quỷ hút máu đáng ghét, bất quá chỉ là vì giết hắn mới nói dối mà thôi."

Serrill cúi đầu, khóe miệng vẫn còn tươi cười.

Lông mi hắn rũ xuống như cũ, chỉ là ánh sáng trong mắt, biến mất.

Sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt nhuyễn manh đã không còn biểu cảm nào, ánh mắt thanh lãnh có một loại hắc ám khiến người ta phát lạnh.

"Giết hắn?"

Lật Manh vỗ vỗ tóc Serrill, mái tóc hỗn độn có vài lọn rơi xuống trước mắt hắn che khuất đi lệ khí âm u khủng bố trong mắt hắn.

Âm thanh của cô vẫn bình tĩnh như cũ, "Đúng, chị là thủ lĩnh Thánh Minh, giết chết hắn mới là nhiệm vụ chính của chị, tất cả đều là vì nhân loại."

Để đạt được tích phân của cốt truyện.

Lộ trình ám sát cũng đã được sắp xếp rồi.

Cho nên việc cô là gian tế nhất định phải được lật tẩy.

Tây Nhĩ vừa nhìn liền biết là có quan hệ với Serrill.

Để nhóc làm bại lộ âm mưu của mình là tốt nhất.

Cho dù Serrill biết thân phận gian tế của cô, nhưng chắc vẫn chưa biết mục đích cô lẩn vào huyết tộc. Khả năng này cũng là nguyên nhân nhóc không giết cô?

Mặc kệ thế nào, thân phận bại lộ mới là mấu chốt để tăng tích phân.

Cho nên vì để tỏ vẻ Thánh Minh thủ lĩnh lãnh khốc với huyết tộc cho thỏa đáng, cô nắm vạt áo khoác của mình kéo về.

Ngón tay Serrill nhìn nho nhỏ nhưng sức lực lại vô cùng lớn.

Cô kéo nửa ngày, sao lại kéo không nổi thế này?

Lật Manh nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của đứa nhỏ, ánh mắt nặng nề không có một tia ý cười.

Tức giận?

Hẳn là biết mục đích hiểm ác của mới tức giận hả.

Trong lòng Lật Manh trào lên cảm giác khổ sở.

Bị tiểu thiên sứ chán ghét.

Nếu không phải quá mức rụt rè, cô đã muốn ngồi xổm góc tường vẽ xoắn ốc để biểu đạt cảm xúc bi thương của mình.

Lật Manh khom người, ngón tay bao trùm lên cái tay nhỏ của anh.

Trong ánh mắt ảm đạm của Serrill, xuất hiện một tia ánh sáng chờ mong, tựa như vẫn không tin lời nói vừa rồi của cô.

Chỉ là ngay sau đó, Lật Manh lại lật đổ tất cả chờ mong của hắn.

Ngón tay cô nắm từng đầu ngón tay trắng trẻo của anh, lãnh khốc vô tình tay anh khỏi áo choàng của cô.

Sức mạnh của Serrill, không phải chỉ chút sức lực này của cô là có thể bẻ ra.

Chính là cô lại nhẹ giọng nói: "Ngoan, buông ra nha."

Những lời nói tùy ý của thiếu nữ, còn có âm sắc mềm ngọt, lại mang theo sự sủng nịch ẩn trong đó.

Con ngươi Serrill co lại, đầu ngón tay nhịn không được buông lỏng ra.

Hắn mím môi, bộ dạng còn hung thần ác sát lúc nãy, lập tức trở nên ủy khuất đáng thương.

Mắt thấy cô sắp đi.

Serrill lên phía trước vài bước, muốn nắm lấy cô. Ngay sau đó hắn lại nắm nắm tay, ngăn cản chính mình đừng như một con cẩu ti tiện kéo quần áo của cô.

Chẳng qua chỉ là một nhân loại.

Hắn, hắn, hắn.. Mới không để bụng đâu.

Thiếu nữ đi tới cửa, đón ánh mặt trời, áo choàng đen che hơn phân nửa mặt của cô, chỉ lộ ra cánh môi đỏ bừng, còn có cái cằm trắng nõn kiều nộn.

Cô vừa định đi.

Lại đột nhiên dừng.

Áo choàng, lại một lần nữa bị níu lại.

* * *

LoBe: Tính đăng nữa mà có cô hong tin tui nên tui đăng nhiêu đây hoi, mai tui quay lại nhó[/BOOK][/HIDE]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 193:

Đế vương huyết tộc có chút ngọt (46)

[HIDE][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

Nay tui bận cả ngày, giờ mới beta cho các cô đọc được á. Các cô đọc tạm đi. Mai mà rảnh tui đăng chục chương cho đọc:((

* * *

Lật Manh đứng trước cửa, áo choàng bị kéo tạo lên một đường cong sau lưng cô.

Khiến cô cảm giác lọt gió.

Lật Manh hiểu được cảm giác này, đây là đang luyến tiếc cô đây mà, rõ ràng cô đã lộ ra gương mặt thật gian tế dữ tợn đáng sợ vậy mà đứa nhỏ này vẫn còn ngốc như vậy. Nên đi tố giác cô mới đúng chứ. Vì để nhóc không còn cảm tình với cô nữa, Lật Manh cố gắng không quay đầu lại nhìn nhóc, hơi rũ mắt, lông mi run rẩy.

Cô che lại lương tâm đau đớn, cuối cùng lạnh lùng nói: "Buông ra."

Đứa nhỏ phía sau cúi đầu, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt vạt áo cô không dời.

Hắn không ngẩng đầu, mà hơi do dự, thì thầm, trong giọng nói nhiều hơi vài phần trẻ con.

"Không thích Serrill, vậy.. thích tôi không?"

Âm thanh non nớt của đứa nhỏ, mang theo đôi chút run rẩy không dễ phát hiện, giống như đứa bé khổ sở đang làm nũng với người lớn.

Lật Manh nhất thời ngây ngẩn cả người, cô có chút không khống chế được, đưa tay lên kéo mũ áo choàng, giấu mình càng sâu hơn.

Có phải.. đã khiến nhóc khó chịu rồi không.

Cô mím môi, cuối cùng vẫn không đành lòng tổn thương Tây Nhĩ.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Lật Manh quay đầu lại, nhìn thấy Tây Nhĩ ngơ ngác cúi đầu, sợi tóc vàng kim rũ ở trước mắt, thêm vào đó là cảm giác lẻ loi, làm sắc mặt non nớt của hắn càng thêm tái nhợt. Răng nanh nho nhỏ của hắn cắn chặt môi, chặt tới nỗi đôi môi trở nên trắng bệch. Thái độ của Lật Manh trong chớp mắt mềm xuống, cô hơi chần chờ, sau đó chậm rãi vươn tay.

Serrill cúi đầu. Một lúc lâu vẫn không nghe được câu trả lời, liền cho rằng Lật Manh chán ghét huyết tộc đến nỗi ghê tởm. Hắn nắm áo choàng của cô, cắn chặt răng.

Trong đầu hắn bỗng chốc hiện lên các loại hình phạt tàn nhẫn, đây đều là thủ đoạn trừng phạt những tên phạm nhân dám chạy trốn.

Dám chạy thử xem.

Thiêu chết -- không được, làn da cô mảnh mai như vậy, ánh sáng ngọn nến cũng có thể làm bỏng cô.

Cái hình phạt đáng chết này sao lại tàn nhẫn như vậy, cho dù không thiêu chết cô, lấy ra dọa cô, cũng quá độc ác.

Dùng hình phạt quan tài sắt, bên trong đều là kim sắt, ném người vào bên trong, đinh đâm thủng từng lỗ trên người phạm nhân, chết ngay lập tức. Còn có thể hưởng thụ máu tươi mỹ miều -- tên khốn nạn nào làm ra cái hình phạt này?

Nghĩ tới sẽ dùng trên người cô, cả người Serrill đều bùng nổ.

Không được, hủy bỏ loại hình phạt tàn bạo này đi.

Cuối cùng chọn chọn lựa lựa, mới miễn cưỡng nghĩ đến một cái đã từng thịnh hành trong giới quý tộc, hành động trừng phạt tiểu tình nhân.

Dùng xiềng xích vừa mỏng vừa dài khóa lại không để cô chạy thoát. Sau đó cầm roi da mềm nhất.. Quất mắt cá chân của cô vài cái.. Nhớ là phải quất thật nhẹ nhàng để cô biết bản thân chạy trốn là không tốt.

Be: Đầu ba vạch -. -

Serrill vừa chọn được hình phạt xong, trên gương mặt trắng mềm liền lộ ra một tia ý cười lãnh khốc, ngón tay anh vừa dùng sức định để cô biết hậu quả tàn khốc của mình khi chọc giận một huyết tộc cường đại.

Ngay sau đó, lại ngây ngốc.

Thiếu nữ khom người, vươn tay, thoáng cái đã ôm thân hình nho nhỏ mềm mại của hắn vào ngực.

Ánh mặt trời chiếu vào, công dụng của thuốc trên người thiếu nữ, đã mất đi không ít hiệu lực.

Cả người cô ấm áp như là bánh ngọt thơm ngon nhất, bao bọc lấy toàn thân lạnh băng của hắn. Bàn tay cô đặt bên eo hắn, người hơi cong, hoàn toàn bảo vệ hắn trong lòng ngực.

Âm thanh thiếu nữ lạnh nhạt mà lại nhu hòa, khẽ trêu chọc bên tai hắn.

"Thích nhóc lắm."

Cô nói không to, thậm chí còn có thể xem như là nói thầm, nhưng lại vang lên rõ mồn một.

Serrill đột nhiên cảm thấy, thế giới lập tức tràn ngập trong biển hoa.

Câu nói ngọt ngào nhất trên đời này, giờ đây đang quanh quẩn quanh tai hắn.

* * *[/BOOK][/HIDE]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 194:

Đế vương huyết tộc có chút ngọt (47)

[HIDE][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Serrill ngơ ngác nhìn Lật Manh buông thân thể nho nhỏ của ra, đứng dậy. Thiếu nữ một lần nữa kéo lại mũ choàng, cánh môi hồng như anh đào hơi mím, lộ ra nụ cười khó thấy.

"Chị đi đây, Tiểu Tây Nhĩ."

Lần này cô thật sự không quay đầu lại, từng bước một đi ra ngoài. Lúc đến dưới ánh mặt trời, Lật Manh quay đâu lại thì thấy viên kẹo trắng mềm đứng ở cửa. Tay Serrill nắm chặt cạnh cửa, ngón tay bị ánh mặt trời đốt bỏng bắt đầu đỏ lên. Nhưng hắn vẫn không lùi về mà ngơ ngác đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn cô.

Lật Manh mím môi, lập tức xoay người đi, vừa đi vừa bình ổn tâm tình khó chịu của mình. Haizz, không thể nhìn. Nhìn nữa.. Chắc sẽ luyến tiếc chết mất.

Bởi vì cảm thấy nhóc huyết tộc nhỏ bé rất cô độc. Dường như vĩnh viễn vẫn là dáng vẻ này. Mà cái lâu đài âm trầm này, chắc là sẽ không có ai làm bạn với nhóc cho nên mới lưu luyến cô như vậy.

Trong đầu Lật Manh xuất hiện đủ loại suy nghĩ về trẻ con bị bỏ rơi. Lập tức Tây Nhĩ nho nhỏ trong lòng cô lập tức biến thành một đứa nhỏ thôn quê đáng thương. Nghĩ đến đứa bé có gương mặt đỏ hồng, mặc áo bông cũ, ngoan ngoãn đứng trong tuyết lạnh gió rét. Ai da sao vẫn cảm thấy rất đáng yêu là sao.

-

Serrill đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Lật Manh mặc áo choàng xoay người rời đi. Bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh, dần dần biến mất ở chỗ rẽ hành lang tràn ngập ánh mặt trời.

Hắn khé rũ mắt xuống, mím môi, cuối cùng vẫn bước ra, vừa định đi đến dưới ánh mặt trời đuổi theo. Hai bóng dáng hắc ám, đột nhiên chậm rãi xuất hiện từ chỗ tối.

Là huyết tộc quý tộc.

Hai quý tộc cao cấp mặc trang phục màu đen, khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết khí, con ngươi đỏ tươi, cánh môi cũng hồng đến quỷ dị. Bọn họ đồng thời quỳ một gối xuống đất, một tay đặt lên ngực hành lễ, cúi đầu khuyên giải: "Serrill đại nhân, trạng thái hiện tại của ngài không thích hợp xuất hiện dưới ánh mặt trời."

Serrill đã đứng ở chỗ ánh mặt trời trên hành lang. Nhưng chỗ hắn đứng, ánh mặt trời bị hai bóng dáng quý tộc chặn lại.

Biểu cảm của Serrill lạnh xuống. Hắn nghiêng đầu, dưới lông mi dày rậm, đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút lạnh lẽo tản mạn.

"Các ngươi đang ra lệnh cho ta?"

Giọng nói non nớt phát ra theo đó chính là áp chế của huyết thống cường thế làm huyết tộc cao cấp thống khổ.

Hai người lãnh đạo ngày thường vẫn luôn hô mưa gọi gió trong huyết tộc, vậy mà run lên cầm cập. Âm thanh bọn họ run rẩy, sợ hãi nói: "Không dám, Serrill đại nhân, chúng tôi mạo muội."

Tùy tùng của Serrill vẫn luôn là quý tộc cao cấp. Bọn họ cường đại, lãnh khốc, hoàn mỹ. Nhưng huyết tộc dùng huyết thống duy trì toàn bộ quần thể.

Đây là từ khi bắt đầu, huyết tộc đều dựa vào gien để quyết định vai vế địa vị. Huyết tộc có huyết thống càng thuần huyết, tức là có huyết mạch cổ xưa thì sức mạnh càng mạnh mẽ.

Tất cả huyết tộc nhất mạch cổ xưa đều trong trạng thái ngủ say. Người có tuổi tác nhỏ nhất cuối cùng bọn họ lưu lại, cũng là hậu duệ thuần huyết duy nhất. Chính là Serrill.

Tuy rằng tuổi anh nhỏ nhất, nhưng dưới quy tắc của huyết thống thì hắn chính là bề trên duy nhất của tất cả huyết tộc.

Mặc kệ huyết tộc đó có lợi hại bao nhiêu, ở trước mặt hắn chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Bởi vì đây là quy tắc duy nhất của huyết tộc.

Hai huyết tộc khó chịu muốn chết, thậm chí còn muốn không màng tôn nghiêm quỳ rạp trên mặt đất xin tha, đột nhiên cơ thể được thả lỏng. Bởi vì đối phương thu hồi lực lượng của mình.

Không đợi thở phào một hơi thì đã thấy Serrill ôm gấu bông, đã chậm rãi đi đến trước mặt một huyết tộc. Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, ngữ khí nguy hiểm lên.

"Không phải ngươi nói chỉ cần làm cho người con gái cảm nhận được tài lực khổng lồ, sức mạnh khổng lồ, còn có vẻ ngoài anh tuấn của ta thì cô ấy sẽ ái mộ ta sao?"

* * *

Be: Be vừa tạo 1 fanpage trên facebook: Mọi thông báo sau này Be sẽ đăng ở trên đó cho đỡ loãng truyện nhé:

Team dịch SunshineGirl[/BOOK][/HIDE]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 195
[HIDE][BOOK]Beta: LoBe

* * *

Serrill ngơ ngác nhìn Lật Manh buông thân thể nho nhỏ của ra, đứng dậy. Thiếu nữ một lần nữa kéo lại mũ choàng, cánh môi hồng như anh đào hơi mím, lộ ra nụ cười khó thấy.

"Chị đi đây, Tiểu Tây Nhĩ."

Lần này cô thật sự không quay đầu lại, từng bước một đi ra ngoài. Lúc đến dưới ánh mặt trời, Lật Manh quay đâu lại thì thấy viên kẹo trắng mềm đứng ở cửa. Tay Serrill nắm chặt cạnh cửa, ngón tay bị ánh mặt trời đốt bỏng bắt đầu đỏ lên. Nhưng hắn vẫn không lùi về mà ngơ ngác đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn cô.

Lật Manh mím môi, lập tức xoay người đi, vừa đi vừa bình ổn tâm tình khó chịu của mình. Haizz, không thể nhìn. Nhìn nữa.. Chắc sẽ luyến tiếc chết mất.

Bởi vì cảm thấy nhóc huyết tộc nhỏ bé rất cô độc. Dường như vĩnh viễn vẫn là dáng vẻ này. Mà cái lâu đài âm trầm này, chắc là sẽ không có ai làm bạn với nhóc cho nên mới lưu luyến cô như vậy.

Trong đầu Lật Manh xuất hiện đủ loại suy nghĩ về trẻ con bị bỏ rơi. Lập tức Tây Nhĩ nho nhỏ trong lòng cô lập tức biến thành một đứa nhỏ thôn quê đáng thương. Nghĩ đến đứa bé có gương mặt đỏ hồng, mặc áo bông cũ, ngoan ngoãn đứng trong tuyết lạnh gió rét. Ai da sao vẫn cảm thấy rất đáng yêu là sao.

-

Serrill đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Lật Manh mặc áo choàng xoay người rời đi. Bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh, dần dần biến mất ở chỗ rẽ hành lang tràn ngập ánh mặt trời.

Hắn khé rũ mắt xuống, mím môi, cuối cùng vẫn bước ra, vừa định đi đến dưới ánh mặt trời đuổi theo. Hai bóng dáng hắc ám, đột nhiên chậm rãi xuất hiện từ chỗ tối.

Là huyết tộc quý tộc.

Hai quý tộc cao cấp mặc trang phục màu đen, khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết khí, con ngươi đỏ tươi, cánh môi cũng hồng đến quỷ dị. Bọn họ đồng thời quỳ một gối xuống đất, một tay đặt lên ngực hành lễ, cúi đầu khuyên giải: "Serrill đại nhân, trạng thái hiện tại của ngài không thích hợp xuất hiện dưới ánh mặt trời."

Serrill đã đứng ở chỗ ánh mặt trời trên hành lang. Nhưng chỗ hắn đứng, ánh mặt trời bị hai bóng dáng quý tộc chặn lại.

Biểu cảm của Serrill lạnh xuống. Hắn nghiêng đầu, dưới lông mi dày rậm, đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút lạnh lẽo tản mạn.

"Các ngươi đang ra lệnh cho ta?"

Giọng nói non nớt phát ra theo đó chính là áp chế của huyết thống cường thế làm huyết tộc cao cấp thống khổ.

Hai người lãnh đạo ngày thường vẫn luôn hô mưa gọi gió trong huyết tộc, vậy mà run lên cầm cập. Âm thanh bọn họ run rẩy, sợ hãi nói: "Không dám, Serrill đại nhân, chúng tôi mạo muội."

Tùy tùng của Serrill vẫn luôn là quý tộc cao cấp. Bọn họ cường đại, lãnh khốc, hoàn mỹ. Nhưng huyết tộc dùng huyết thống duy trì toàn bộ quần thể.

Đây là từ khi bắt đầu, huyết tộc đều dựa vào gien để quyết định vai vế địa vị. Huyết tộc có huyết thống càng thuần huyết, tức là có huyết mạch cổ xưa thì sức mạnh càng mạnh mẽ.

Tất cả huyết tộc nhất mạch cổ xưa đều trong trạng thái ngủ say. Người có tuổi tác nhỏ nhất cuối cùng bọn họ lưu lại, cũng là hậu duệ thuần huyết duy nhất. Chính là Serrill.

Tuy rằng tuổi anh nhỏ nhất, nhưng dưới quy tắc của huyết thống thì hắn chính là bề trên duy nhất của tất cả huyết tộc.

Mặc kệ huyết tộc đó có lợi hại bao nhiêu, ở trước mặt hắn chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Bởi vì đây là quy tắc duy nhất của huyết tộc.

Hai huyết tộc khó chịu muốn chết, thậm chí còn muốn không màng tôn nghiêm quỳ rạp trên mặt đất xin tha, đột nhiên cơ thể được thả lỏng. Bởi vì đối phương thu hồi lực lượng của mình.

Không đợi thở phào một hơi thì đã thấy Serrill ôm gấu bông, đã chậm rãi đi đến trước mặt một huyết tộc. Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, ngữ khí nguy hiểm lên.

"Không phải ngươi nói chỉ cần làm cho người con gái cảm nhận được tài lực khổng lồ, sức mạnh khổng lồ, còn có vẻ ngoài anh tuấn của ta thì cô ấy sẽ ái mộ ta sao?"

* * *[/BOOK][/HIDE]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 196
[HIDE][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Vì để phô diễn ra vẻ tuấn lãng của mình, hắn còn cố ý làm hoa tường vi nở nhiều hơn. Sau đó lúc hắn ôm cô bay ra khỏi cửa sổ, hoa tường vi bay theo gió, giúp bản thân càng trở lên hoa lệ.

Vẻ đẹp của hắn ở huyết tộc, khẳng định là số một số hai.

Nhân loại càng không xứng so sánh với hắn.

Còn cái tên hôn phu nhân loại rác rưởi gì kia, so với Serril hắn chính là kẻ xấu xí nhu nhược.

Hơn nữa nửa đêm hắn còn ôm cô bay tới bay lui, bay đi rất nhiều nơi. Huyết tộc bình thường căn bản không có nhiều ma lực như vậy, có thể kiên trì lâu như vậy, lại còn phi hành không ngừng.

Nếu là huyết tộc khác thì đoán chừng được một tiếng đã mất hết ưu nhã lăn đùng ra đất rồi.

Loại lực lượng này của hắn, đủ cường đại rồi chứ.

Kết quả.. Cô không thích.

Hơn nữa.. Còn muốn giết hắn.

Trong mắt Serrill xuất hiện một tia hơi nước, đuôi mắt cũng hồng hồng, mím chặt môi. Sau đó hắn hung dữ nhìn chằm chằm quý tộc đã đưa ra ý kiến đó. Trừng đối phương đến mức hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất xin tha.

Một quý tộc khác lập tức bước ra, giọng điệu nịnh nọt: "Con gái đều thẹn thùng, nhất thời sẽ không biểu lộ tình cảm của mình đâu, cô ấy chắc chắn rất thích nhưng lại không dám nói mà thôi."

Serrill cảm thấy lời này nghe rất thuận tai.

Hắn ôm gấu bông, chậm chạm đi qua đi lại mấy vòn.

Như vậy lại khổ hai tên tùy tùng.

Bọn họ sợ Serril bị ánh mặt trời chiếu vào.

Serril đi đến đâu.

Hai tùy tùng quỳ một gối ở nơi đó để bóng của mình che đi ánh mặt trời.

Cuối cùng, âm thanh lạnh lùng non nớt của đứa trẻ như tiếng suối reo vang lên.

"Vậy thì, ta muốn đẩy nhanh tiến độ theo đuổi, để cô ấy thích ta hơn thì sao?"

Hai quý tộc: "..."

Đậu má, quả thực là cái đề tài toi mạng.

Cái từ thích này là thứ huyền huyễn nhất, có vài phụ nữ thích người quái dị yếu đuối vô năng đó.

Thứ đồ chơi như tình ái này căn bản không có tiêu chuẩn, cũng không có giới hạn.

Nhưng bọn họ có thể nói như vậy sao?

Không thể, nói xong sẽ trực tiếp bị đưa đến lò xác đốt sạch sẽ đấy, có tin không?

Cho nên hai đại quý tộc cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc lấy ra một kế sách, xác xuất thành công khá lớn, lại còn dễ thực hiện.

"Có lẽ, có thể thử làm anh hùng cứu mỹ nhân, ví dụ như khi tiểu thư Mary Lật sa vào nguy hiểm, ngài lập tức giống như thần, đáp xuống trước mặt cô ấy."

Ánh mắt Serril sáng lên, lỗ tai cũng dựng thẳng lên.

Giống như thần.. Đáp xuống trước mặt cô.

Quý tộc còn bổ sung, "Con gái ấy mà, ai cũng vô cùng thích anh hùng, ngài lại thuận lý bị thương vì cô ấy một chút, cô ấy không thích cũng không được."

Như vậy khác nào dạy đế vương nhà mình đi lừa gạt con gái nhà người ta.

Thân là huyết tộc cường đại trước nay đều được người người theo đuổi, hai cái quý tộc tỏ vẻ. Nghĩ ra cái kịch bản ngu ngốc như vậy, bọn họ vô năng quá.

Nhưng đế vương của bọn họ yêu cầu.

Vậy thì để đế vương dùng đi.

Kịch bản ngu ngốc đến đâu cũng không sao, mạng quan trọng hơn.

Đứa nhỏ đứng trong bóng tối, mặt không biểu cảm dùng đôi tay ôm gấu bông, hắn hơi hơi nghiêng đầu, mím môi do dự lúc lâu.

Hai tùy tùng quý tộc kinh hồn táng đảm, không dám ngẩng đầu xem đại nhân nhà bọn họ.

Sợ kịch bản bịa đặt linh tinh của mình, sẽ bị đối phương nói là quá cũ kỹ.

Đột nhiên Serrill rũ lông mi, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi chuẩn bị."

Vẻ mặt hai tùy tùng lập tức trở nên mờ mịt, chuẩn bị cái gì?

Serrill vươn bàn tay nhỏ nhỏ non mềm tới bên môi, ho nhẹ một tiếng.

Sau đó hắn mới không nhanh không chậm nói: "Kéo xe ngựa xinh đẹp nhất của ta ra, còn phục sức nam mới nhất đã tới chưa, bảo bọn họ làm phong cách hoa lệ một chút, đúng rồi.."

Giọng nói của hắn ngừng một chút, sau đó mới dùng tiếng nói non nớt lạnh như băng nói.

"Sắp xếp mấy tên phản loạn, chân thực một chút. Đúng rồi, thả mấy tên huyết tộc phản nghịch bị nhốt ở trong nhà lao lúc trước ra, bọn họ chắc chắn sẽ tới công kích ta."

Tùy tùng: "..."[/BOOK][/HIDE]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 197
[HIDE][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng không cần thiết phải thả kẻ thù của mình ra như vậy chứ.

Bọn họ cẩn thận ngăn cản, "Cái này, oán khí của họ với ngài rất lớn."

Dù sao bọn đó cũng là bọn phản loạn. Vốn dĩ Serrill vẫn luôn chìm trong ngủ say chống đỡ đói khát, nhưng vì cuộc nội loạn này mà tỉnh dậy giải quyết. Mấy kẻ cầm đầu đều bị Serril trực tiếp đá vào lao ngục.

Tính để sang đầu xuân rồi bắt đầu xét xử, sau đó cần thiêu sống thì thiêu sống, cần ngủ say vĩnh viễn thì cho ngủ say vĩnh viễn.

Thật ra bọn họ cần phải cảm ơn lần nội loạn này đã khiến Serrill tỉnh lại.

Huyết tộc yên lặng cũng đã lâu rồi.

Bởi vì thiếu hậu duệ thuần huyết đời thứ nhất lãnh đạo nên huyết tộc mới luôn xảy ra nội chiến.

Serrill chính là hậu duệ huyết tộc thuần huyết đời thứ nhất duy nhất. Về căn bản thì chính là đứa con duy nhất của "Thần" tạo ra bọn họ.

Thời khắc tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu tất cả huyết tộc đều quỳ gối chào đón vương trở về. Bởi vì bọn họ có một vương giả có thể khiến bọn họ thành tâm thành ý thần phục.

Sau khi bình ổn phản loạn, mọi người đều lo lắng Serrill lại muốn ngủ say. Dù sao bệnh kén ăn của hắn đặc biệt nghiêm trọng, trừ vài chén huyết long chế thành thuốc phục hồi.

Còn lại hắn đều trong trạng thái con nít. Loại trạng thái này đối với huyết tộc mà nói thì vô cùng khó chịu.

Mà đúng lúc này, bọn họ lại thấy được bình minh khi Serrill không ngủ say.

Bởi vì hắn, yêu đương.

Chúng huyết tộc: Tập thể vỗ tay nói được, cảm động đến phát khóc.

Serrill vốn đang cân nhắc tính khả thi của kế hoạch này, nghe được bọn họ nói như vậy. Đế vương huyết tộc trong trạng thái con nít đứng trong bóng tối, chậm rãi nâng đôi mắt lạnh băng lên, hắn nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu con gấu bông, khuôn mặt non nớt tái nhợt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Đột nhiên khẽ cong cong cánh môi mỏng, âm thanh lạnh lùng ngạo mạn.

"Oán khí? Hy vọng bọn họ nhìn thấy ta đừng sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất, miễn cho diễn không chân thực."

Nói xong, Serril không nhanh không chậm đi về phía trước, đi ra khỏi chỗ hai tùy tùng tạo bóng. Làn da lộ ra dưới ánh mặt trời truyền tới cảm giác nóng bỏng, từng chút lan tràn lên làn da anh.

Serrill thong thả từ từ híp mắt, còn cọ cọ gấu bông.

Đã không còn vị ngọt của thiếu nữ.

Nhưng mà.. Đây chính là món quà cô tặng.

Nếu, cô vẫn không thích hắn thì sao?

Serrill khẽ rũ lông mi xuống, che đi sự âm u tà ác trong mắt. Vậy thì phải chuẩn bị một dây xích tinh tế trói cô lại. Sau đó lấy ra roi da mềm mại, nhẹ nhàng quất vài cái vào mắt cá chân cô, để cô biết. Lừa gạt tình cảm của một vương giả, là không thể tha thứ.

-

Lúc Lật Manh ngồi xe bò trở về thành, cả đường đều nghĩ đến đứa nhóc Tây Nhĩ đán thương. Sau đó cô lại nghĩ đến nhiệm vụ nữ phụ của mình. Còn nghiêm túc luyện tập các tư thế cầm dao găm trong tưởng tượng, gương mặt vừa tráng lại dũng cảm đã thế còn phải mang theo ngu xuẩn lỗ mãng.

Vài câu lời thoại.

Đơn giản chính là mắng quỷ hút máu, về phần mắng như thế nào..

Ừm, cẩu tác giả không có viết, để cô tự mình phát huy à?

Cẩu tác giả viết kịch bản càng ngày càng có lệ, ngay cả chút ít lời thoại tình tiết câu chuyện cũng không có một câu.

Sau khi về đến nhà, Lật Manh lấy dao găm ra, suy nghĩ một lúc thì lại lấy một cái gương.

Sau đó luyện tập biểu cảm trước gương.

Bi tráng -- mặt than, đôi mắt chớp chớp, chớp không ra nước mắt.

Dũng cảm -- mặt than da mặt co giật, miễn cưỡng xuất hiện một tia biểu cảm, coi như ổn nhỉ.

Ngu xuẩn -- mặt than, cô phát ra âm thanh ha hả, không, này đã ra khỏi giới hạn của ngu xuẩn rồi, đây là thiểu năng trí tuệ.

Lỗ mãng -- đến lúc đó gào một tiếng, nhắc nhở người khác là mình muốn ám sát, như vậy chắc là ổn.

Lật Manh nhìn mình trong gương.

Mặt than.

Chắc chắn không phải là cô không đủ biểu cảm.

Mà là vai diễn này khó quá.[/BOOK][/HIDE]
 
Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Chương 198
[HIDE][BOOK]Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Rõ ràng ngày thường cô có rất nhiều biểu cảm mà, sao soi gương thì da mặt lại không nghe lời thế?

Lật Manh đứng hình một lúc, mới không nhịn được cảm thán khó quá, vượt qua năng lực cực hạn của con người rồi.

Thứ cẩu tác giả này, chính là điển hình cho loại người chỉ dùng lý thuyết mà không thực hành. Nhiều biểu cảm như vậy làm sao mà diễn.

Sao hắn không tự mình thử xem.

Lật Manh thả gương ra, cảm thấy mình chỉ có thể diễn tốt dũng cảm và lỗ mãng.

Cô để dao găm vào vỏ, sau đó lấy một chiếc túi vải nhỏ trên tường xuống, ném dao vào trong rồi đeo lên người. Tiếp theo cô bình tĩnh đi ra khỏi cửa, tới Thánh Minh lấy nước thánh.

Tổng bộ Thánh Minh, đã từ trong giáo đường của trung tâm thành phố lớn đã bị người dân đuổi tới một góc âm u tối tăm của khu ổ chuột.

Lúc Lật Manh đi vào ngôi nhà chật hẹp rách nát. Liền nhìn thấy thánh giá màu bạc to lớn dựng đứng ở giữa. Dưới thánh giá là một cái lu nước. Suối phun nước thánh trong giáo đường đã bị huyết tộc phá hủy chỉ dư lại lu nước thánh này. Dùng hết nước thánh trong lu thì sẽ không còn nữa.

Lật Manh nhìn lu nước sắp thấy đáy. Sau đó không thèm để ý mà móc dao găm ra, sau đó ngâm dao vào trong nước thánh, rồi mới lấy ra nhét lại vào túi.

Dù sao cũng ám sát thất bại. Nước thánh nhiều hay ít cũng không sao cả.

Lật Manh đeo túi lên, sau đó cô không biểu cảm ngẩng đầu nhìn thánh giá màu bạc. Ánh mặt trời từ trên nóc nhà rách nát chiếu xuống. Thiếu nữ mặc áo choàng màu đen, đứng ở dưới ánh nắng. Cô chậm rãi ngẩng đầu, màu đỏ trong mắt đã biến mất, lộ ra đôi mắt màu tím than ban đầu. Gương mặt lạnh lẽo tái nhợt, trong sắc nắng có một loại cảm giác thánh khiết làm trái tim người ta rung động.

Lật Manh quan sát cái thánh giá màu bạc kia hồi lâu, mới phát hiện.. Là thật sự làm bằng bạc. Đáng tiền thật, có thể lấy một ít không?

Đương nhiên cái ý tưởng này đã nhanh chóng biến mất, dù sao cũng sắp chết rồi có cần tiêu tiền đâu.

Cô vừa mới xoay người, liền nhìn thấy một thân ảnh lén lút đứng ở cửa, ló đầu ra nhìn cô.

Lật Manh khẽ cau mày, hửm?

Cơ Nhĩ.. Là cái tên độc lạ này đúng không.

Cơ Nhĩ mặc một thân trang phục kỵ sĩ như cũ, có thể nhìn ra sắc mặt anh ta trắng bệch, lộ ra một cổ cảm giác suy sút chật vật. Anh ta ngơ ngác nhìn cô một hồi, tựa hồ bị vẻ đẹp của cô làm rung động. Thậm chí khi anh ta nghĩ đến kế hoạch lát nữa, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác áy náy. Nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của mình, anh ta nắm chặt tay.

Sau đó anh ta lộ ra nụ cười lễ phép với Lật Manh, lại không dám tiến lên.

Dù sao sự việc lần trước, để lại cho anh ta ám ảnh không nhỏ.

"Lật Nhi, trưởng lão nói có chuyện muốn tìm cô, cô tới đó một chuyến đi."

Lật Manh trầm mặc liếc anh ta một cái, cảm giác được người này không bình thường. Cũng không phải cô có sức quan sát xuất sắc. Mà là tên này lớn lên thật sự rất giống người xấu. Nụ cười đáng khinh này, càng giống như là nhân vật phản diện gian ác. Có thể là xem TV nhiều quá nên bị ảo giác nhỉ?

Lật Manh chậm rãi đi tới, nhưng không nói chuyện với Cơ Nhĩ. Dù sao hình ảnh anh ta đón hoàng hôn chạy trốn lần trước, thật sự quá mức trâu bò rồi. Cô sợ bệnh tâm thần của anh ta phát tác, sẽ lại lấy kiếm chém người lung tung nữa.

Nụ cười trên mặt Cơ Nhĩ cứng đờ, anh ta nhìn bóng dáng lạnh nhạt của cô, cắn chặt răng. Anh ta là một người đàn ông ưu tú như vậy. Vậy mà cô lại khinh thường anh ta.

Chẳng qua chỉ là ỷ vào việc ba của cô ta thành lập ra Thánh Minh mà thôi, dựa vào cái gì khinh thường anh ta. Gương mặt Cơ Nhĩ trở lên ác độc, anh ta lạnh mặt theo sau.

Lật Manh ra khỏi căn nhà rách nát, chỗ rẽ là một cái hành lang, cuối hành lan có một cửa gỗ đơn sơ.

Thật sự khó có thể tưởng tượng ra trước đây Thánh Minh đã từng huy hoàng, là chỗ dựa của cả nhân loại như thế nào.[/BOOK][/HIDE]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back