[Edit] Trồng Một Hotboy Làm Chồng - San San Yên Nhĩ

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Kunie, 5 Tháng một 2020.

  1. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 40:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    s2hellie, Ninikim, Tomfoomei5 người khác thích bài này.
  2. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 41:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 42:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 43:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ninikim, Ngọc Linh LinhThunguyen9714 thích bài này.
  5. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 44:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ninikim, Ngọc Linh LinhThunguyen9714 thích bài này.
  6. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 45:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Ninikim, Ngọc Linh LinhThunguyen9714 thích bài này.
  7. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 46:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Hạ Chi vừa ra khỏi ký túc xá nữ, đã thấy Thẩm Việt đợi cô bên ngoài túc xá.

    Hôm nay cô dậy trễ, mà lúc này lại gần đến giờ lên lớp, chính là thời điểm trong sân trường náo nhiệt nhất.

    Thẩm Việt đứng ở đó, người đi tới đi lui không thể không đặt ánh mắt của họ lên trên người anh. Anh lại mắt điếc tai ngơ, giống như đã tập mãi thành quen với kiểu tình huống thế này, nên nhìn anh hết sức thản nhiên bình tĩnh.

    Đến tận khi Hạ Chi đi đến, Thẩm Việt mới xoay đầu lại, sau đó giơ bữa sáng trên tay lên, lắc lắc với Hạ Chi.

    Cảm giác hạnh phúc của Hạ Chi gần như tăng vùn vụt.

    Cô đứng ở trước mặt Thẩm Việt, hơi ngẩng đầu nhìn anh. Khi cô vừa định nói gì đó, lại nghe thấy Thẩm Việt nói: "Khi nào tan học anh tới đón em, hôm nay phải tiêm."

    Tiêm?

    Có phải loại kim cô đang nghĩ không nhỉ?

    Hay là Thẩm Việt dẫn cô đi?

    Biểu tình trên mặt Hạ Chi bị nứt ra: "Em.. tiêm rồi mà, không phải hôm qua có ba chai.."

    "Đó là hạ sốt khẩn cấp, còn hai mũi tăng cường nữa."

    Thế mà lại còn hai mũi!

    Hồn cô ở trên mây từ trên đường đến khi vào phòng học, nhìn giáo viên không ngừng giảng bài trên bục giảng, Hạ Chi bắt đầu suy nghĩ đến độ khả thi nếu xin nghỉ.

    Xin nghỉ hai tiết, chạy về phòng trốn?

    Không được, lỡ như Thẩm Việt đợi cô dưới lầu nguyên một ngày, mà có người nào hỏi thì chẳng phải chuyện cô không muốn đi tiêm sẽ truyền ra sao?

    Vậy thừa lúc Thẩm Việt không chú ý, mình lén chạy đi tiêm trước?

    Như thế chắc được.

    Hạ Chi vừa nghĩ như vậy, điện thoại đột nhiên rung lên. Cô ấn mở ra xem, là tin nhắn Thẩm Việt gửi tới: [ Sáng có bốn tiết, phát thảo ở trường và tiết thể dục.]

    Đây là lịch học của Thẩm Việt? Gửi cái này cho cô làm gì chứ?

    Hạ Chi thấy lạ cất điện thoại đi, nghĩ mãi không ra.

    Đến lúc sắp tới giờ tan học, Hạ Chi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, mới chợt phát hiện ra, trong dải cây xanh dưới lầu có rất nhiều sinh viên cầm bàn vẽ như đang vẽ tranh.

    Hôm nay Hạ Chi học trên lầu ba, tuy cách lầu một một đoạn, nhưng vẫn thấy rõ đại khái dáng vẻ của người ở dưới.

    Đặc biệt là Thẩm Việt.. Hạ Chi gần như chỉ liếc mắt là đã thấy anh, bởi vì lấy anh làm trung tâm, người xung quanh đều ngồi vây quanh anh, muốn không chú ý đến cũng khó.

    Hạ Chi nhìn Thẩm Việt vẽ tranh, thấy hơi sửng sốt, ánh mắt bất giác chếch hướng xa xa. Chỗ xa hơn ấy, là một khoảng đường chạy cao su rộng, chính là nơi mà họ thường học thể dục ngoài trời.

    Hạ Chi lập tức hiểu ra, buổi sáng Thẩm Việt đưa cô tới đây, biết bốn tiết cô học sáng nay đều ở tòa nhà dạy học này, mà muốn rời trường học từ đây, thì dù hiện tại Thẩm Việt có đợi ở dải cây xanh hay sân thể dục ngoài trời, nếu cô muốn ra cổng trường đều phải đi qua con đường đó!

    Đây là đang nhắc nhở cô không được trốn hả?

    Đại thần thật là.. quá nham hiểm đi!

    Sau khi tan học, Hạ Chi cam chịu số phận theo sát Thẩm Việt cùng đi đến bệnh viện.

    Cô thấy Thẩm Việt lấy tờ danh sách không biết ở đâu ra, sau khi y tá nhận lấy thì ngẩng đầu nói: "Hạ Chi?"

    Hạ Chi đi lên trước một bước.

    Y tá chỉ chỉ cái ghế bên trong: "Qua đó ngồi đi."

    Quả nhiên là phải tiêm!

    Hạ Chi liếc nhìn Thẩm Việt, sau đó nhanh chóng buông tay Thẩm Việt ra, chạy nhanh tới như một làn gió rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chờ.

    Cô chỉ thấy y tá thuần thục pha thuốc, sau đó lấy ra một ống tiêm rồi hút hết toàn bộ vào, lại giơ lên, đẩy không khí trong ống tiêm ra.

    Vài giọt nước thuốc theo lực đẩy ống tiêm mà bắn ra ngoài, cây kim dưới ánh đèn lóe tia sáng sắc bén.

    Hạ Chi thấy mí mắt giật giật.

    Từ nhỏ đến giờ cô rất ít khi phải gặp bác sĩ, số lần tiêm càng lẻ tẻ chẳng có mấy.

    Hạ Chi đã lớn như này, thì dù trong lòng có sợ tiêm vẫn thể nói ra, cô đành phải ngậm kín miệng, nhìn y tá như gặp đại địch.

    "Muốn bạn trai ở bên không?" Thấy Hạ Chi mặc dù không nói gì nhưng biểu hiện trên mặt đã căng đến cứng, thiếu chút nữa thì nhảy dựng, y tá liền hỏi.

    "Hạ Chi?"

    "Không không không, không muốn ạ!"

    Giọng của Thẩm Việt và Hạ Chi vang lên cũng lúc, Hạ Chi vội vàng xua tay cự tuyệt.

    Rèm được kéo lại, Hạ Chi đem kéo quần ra dưới cái nhìn chăm chú của y tá.

    Rõ ràng Thẩm Việt đang ở bên ngoài, cách rèm nên chẳng nhìn thấy gì, nhưng Hạ Chi lại có loại cảm giác xấu hổ khó hiểu.

    "Kéo xuống chút nữa nào." Y tá nhắc nhở.

    Hạ Chi dùng sức kéo một cái.

    "Kéo quá rồi, không cần nhiều như vậy đâu." Y tá nói.

    Hạ Chi kiềm chế nửa ngày vẫn nhịn không được mà đỏ mặt, đặc biệt là khi nghĩ đến Thẩm Việt đang ở bên ngoài, mặc dù anh không nhìn thấy nhưng lại nghe được, thì mặt cô càng đỏ đến nhỏ máu.

    Thật vất vả mới tiêm xong, Hạ Chi khập khiễng đứng lên từ trên ghế, hoạt động ở tại chỗ hai giây. Cảm giác không có vấn đề gì, lúc này Hạ Chi mới thu biểu tình lại, ra vẻ bình tĩnh, động tác như thường mà đi ra ngoài.

    Thẩm Việt vẫn đứng đó đợi cô.

    "Đau không?" Thấy Hạ Chi đi ra, Thẩm Việt thấp giọng hỏi.

    "Không đau mấy!" Hạ Chi tràn đầy sức sống.

    Thẩm Việt nhìn dáng vẻ đó của cô, nhịn không được liền cúi đầu phì cười: "Hạ Chi."

    "Ừm?" Hạ Chi quay đầu nhìn anh.

    "Ngoan lắm." Thẩm Việt nói xong, liền xoa nhẹ lên đầu của cô.

    Ánh mắt và giọng nói của anh quá dịu dàng, mặt Hạ Chi lập tức đỏ lên.

    Hai người cùng quay về trường, cùng ăn cơm trưa. Lúc Thẩm Việt đang chuẩn bị đưa Hạ Chi về ký túc xá nữ thì bỗng nhiên, hai chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn của họ đổ chuông cùng lúc.

    Hạ Chi mở điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy là tin nhắn hội sinh viên gửi tới. Cô với Thẩm Việt đều là thành viên của hội sinh viên, cho nên mới cùng nhận được tin nhắn.

    Hội sinh viên đăng một địa chỉ vào nhóm, là tên miền và liên kết trang web chính thức. Hạ Chi tiện tay ấn vào, lúc nội dung bài đăng nhảy ra, cô khẽ giật mình.

    Đã qua mười ngày, trường học đưa ra thông báo xử lý chuyện liên quan tới Liễu Na và Trần Kiến Thụy.

    Khác với cuộc họp của hội sinh viên lần trước, lần này lấy danh nghĩa của trường để thông báo trên trang web, cũng xem như chính thức thông báo kết quả ra bên ngoài.

    Nội dung bên trong nói sơ chuyện đã xảy ra, mức xử phạt cuối cùng giống hệt lúc họp hội sinh viên lần trước. Từ khi thông báo này được phát ra, mọi chuyện tuyệt đối không còn đường cứu vãn.

    Nghĩ đến Liễu Na đã rời túc xá, Hạ Chi vẫn bất giác thở dài.

    Dù cho đã qua lâu rồi, nhưng nhớ lại ngày đó vẫn khiến Hạ Chi thấy sợ hãi trong lòng.

    Ngày đó ở phòng họp, nếu Thẩm Việt mà không đến thì kết quả sẽ thành thế nào đây?

    Hạ Chi không hề gian lận, cô tin tưởng năng lực của giáo viên ở đại học Nam Kinh, họ nhất định sẽ trả lại trong sạch cho cô. Thế nhưng kết cục của Liễu Na và Trần Kiến Thụy không nhất định sẽ giống như bây giờ.

    "Ngày đó ở phòng họp, là trường mời anh tới ạ?" Nghi vấn này đã tồn tại trong đầu Hạ Chi từ rất lâu rồi. Bây giờ không khí vừa khéo, thấy Thẩm Việt cũng đang đọc bài đăng, Hạ Chi nhịn không được liền hỏi.

    "Là thầy Trương Quân Hoa gọi cho anh, nói với anh chuyện này." Thẩm Việt nói.

    Lại là thầy Trương Quân Hoa.

    Hạ Chi lập tức nhớ ra, ngày đó thầy ấy ra ra vào vào, thì ra là để gọi điện cho Thẩm Việt.

    Vậy nói cách khác, lúc ấy là Thẩm Việt chủ động tới đúng không nhỉ?

    "Vậy sao anh biết?" Hạ Chi kinh ngạc mà nói. Cô không cách nào tưởng tượng được Thẩm Việt lại có thể làm rõ mạch suy nghĩ trong thời gian ngắn như vậy. Anh xuất, chỉnh sửa video giám sát, thậm chí còn giúp nhà trường tóm được Trần Kiến Thụy.

    "Trước đó anh đã xem camera giám sát rồi, video là biên tập và chỉnh sửa lại trên đường tới đó." Thẩm Việt nói, "Tuy rằng anh đoán được không phải Liễu Na trộm đề thi, nhưng anh lại không có chứng cứ. Cũng may Liễu Na rất phối hợp, nói ra sự thật."

    Hạ Chi nhớ lại cảnh tượng hôm ấy.

    Liễu Na phối hợp ở đâu ra chứ, hoàn toàn là bị Thẩm Việt tạo áp lực, rơi vào đường cùng mới khai ra sự thật.

    Bây giờ nghĩ lại, Liễu Na vẫn luôn tỉnh táo mà dùng lời bịa đặt để che giấu sự thật, thậm chí còn nhớ kéo Hạ Chi xuống nước nữa. Nhưng từ khi Thẩm Việt xuất hiện, cô ta hoàn toàn mất chừng mực.

    Thẩm Việt lúc thì cho cô ta hi vọng, lúc sau lại đẩy cô ta xuống đáy cốc, sau đó vào thời điểm Liễu Na sợ hãi nhất, anh lại kéo cô ta lên. Đừng nói là Liễu Na, ai cũng sẽ không chịu nổi kiểu giày vò như thế của anh, vài lần qua qua lại lại, Liễu Na gần như đã sụp đổ, hiển nhiên sẽ khai hết.

    Trước đây Hạ Chi còn tưởng Thẩm Việt biết tình huống trước, tất cả đều là anh phối hợp với lãnh đạo trường mà thôi, chứ cô đâu có ngờ toàn bộ đều là Thẩm Việt phát huy lúc đến hiện trường.

    Đại thần không hổ là đại thần, Liễu Na với Trần Kiến Thụy gặp hạn cũng không oan đâu.

    Nghĩ thế, Hạ Chi bất giác cũng nhớ lại tin nhắn Thẩm Việt gửi cho mình ban sáng.

    Một câu ngắn ngủn, nhưng căn bản không cho cô cơ hội trốn tránh. Sau khi cô tiêm xong, anh lại còn khen nữa, cái này gọi là đánh một gậy rồi cho miếng mứt táo, đại thần đúng là cao thủ chơi chiến thuật tâm lý rồi.

    "Ngại quá, so với bạn Hạ Chi, thì anh vẫn còn kém lắm." Thẩm Việt nói.

    Hạ Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện mình đã vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng.

    Lúc này hai người đang trở lại con đường rợp bóng cây trong túc xá nữ sinh. Bởi vì phải tiêm, hai người đã lệch khỏi dòng người giờ cao điểm. Giữa trưa nóng bức, người qua lại trên đường không nhiều, chỉ có hai người bọn họ xuyên qua bóng râm loang lổ dưới tàng cây.

    "Đâu, đâu có chứ." Hạ Chi thấy Thẩm Việt không biết nghĩ tới điều gì, mà nhìn mình giống như có điều suy nghĩ, cô liền có loại linh cảm không lành nên vội vàng phủ nhận.

    Thẩm Việt nhìn Hạ Chi, nghĩ đến bản thân ở ký túc xá bị trêu chọc cả đêm khó ngủ, liền dừng bước. Anh cúi đầu xuống, xích lại gần Hạ Chi: "Vậy chúng ta thử xem nhé?"

    Cô chưa kịp phòng bị anh đã tiếp cận gần như vậy, hai người gần trong gang tấc, có thể cảm nhận được cả hô hấp của nhau, tựa như cô chỉ cần nhón chân là có thể hôn lên môi Thẩm Việt. Hạ Chi dừng bước, biểu tình trên mặt cũng cứng lại.

    Thẩm Việt nhìn dáng vẻ căng thẳng của Hạ Chi, thoáng lui về sau một chút.

    Hạ Chi lập tức thở ra một hơi, nhưng còn chưa đợi cô hoàn toàn thả lỏng ra, Thẩm Việt lại xích lại gần lần nữa. Anh cúi đầu xuống, cẩn cẩn thận thận nhìn cô ở khoảng cách gần.

    "Em khẩn trương à?"

    Hạ Chi nghe thấy Thẩm Việt hỏi.

    Hạ Chi gật đầu.

    Ngũ quan của Thẩm Việt không có gì để bắt bẻ, và anh cũng chịu đựng được việc bị nhìn ở khoảng cách gần. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá vừa vặn chiếu vào đôi mắt anh, chiếu con ngươi màu đen của anh thành màu nâu đậm, trong đôi mắt dường như rót đầy ánh nắng.

    Hạ Chi tin sẽ chẳng có mấy ai có thể ngăn được vẻ đẹp của đại thần!

    "Tim đập rất nhanh à?"

    Hạ Chi lại điên cuồng gật đầu.

    "Nhưng anh đập nhanh hơn em." Thẩm Việt thấp giọng nói.

    Sao có thể chứ, rõ ràng lần nào cũng là anh nắm quyền chủ động mà.

    Hạ Chi còn chưa chửi bậy trong đầu xong, Thẩm Việt đã vươn tay, bắt lấy cổ tay rồi kéo cô lại gần.

    Lúc bàn tay đụng phải lồng ngực, cả người Hạ Chi đều muốn nổ tung.

    Quần áo mùa hè rất mỏng, căn bản không ngăn được cơ thể tuổi trẻ dưới lớp vải. Cho dù chỉ đụng nhẹ, Hạ Chi cũng cảm nhận được sức mạnh và sự sống dưới đôi bàn tay.

    Nở, cơ ngực của đại thần ấy!

    "Hạ Chi." Giọng Thẩm Việt vang lê phía trên, "Em đang làm gì thế?"

    "Em, em đang làm gì?" Hạ Chi vô thức lặp lại.

    "Em còn sờ như vậy nữa, thì anh sẽ không chịu nổi đâu." Thẩm Việt nói.

    Chịu, không chịu nổi á?

    Lúc này Hạ Chi thật muốn bùng nổ, trong khoảnh khắc lấy lại tinh thần, cô bỗng nhiên rút tay về rồi giấu sau lưng. Mặt cô đỏ rực, cúi đầu không dám nhìn Thẩm Việt.

    Chấm mút rồi, chấm mút rồi, ban ngày ban mặt, cô lại cứ thế sờ soạng đại thần thành như vậy!

    "Cảm giác được nhịp tim của anh không?" Thẩm Việt hỏi.

    Hạ Chi chỉ cảm giác được cơ ngực của anh, nhịp tim ẩn bên trong, chỉ sờ một cái thì làm sao cảm nhận được chứ.

    Có điều Thẩm Việt đã hỏi, đương nhiên Hạ Chi sẽ nhắm mắt giả mù mà gật đầu.

    "Vậy cuối tuần này, anh dẫn em cùng với mấy người bạn của anh đi ăn nhé?" Thẩm Việt tiếp tục nói.

    "Hả?" Hạ Chi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.

    Nhịp tim và ăn cơm, có liên quan gì tới nhau à?

    Thẩm Việt nhìn Hạ Chi, trịnh trọng nói: "Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, chẳng lẽ em không muốn chịu trách nhiệm với anh?"

    Hạ Chi: "!"

    Cô rõ rồi, kế! Cô lại trúng kế của anh!
     
  8. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 47:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua mấy ngày nghỉ ngơi, Hạ Chi đã hoàn toàn khôi phục sức khỏe.

    Hàn Dung và Chu Lệ phải học bù vào cuối tuần, nên hai người nghỉ trưa xong liền ra ngoài để đi học, còn Hạ Chi thì đặt báo thức cho mình để dậy đúng giờ.

    Tối hôm qua, Hàn Dung với Chu Lệ đã đặc biệt dặn dò cô các bước trang điểm, còn đặt hết những đồ dùng để trang điểm lên trên bàn. Họ để đồ theo thứ tự, Hạ Chi chỉ cần dựa theo trình tự đó mà bôi lên mặt là được.

    Như lời Hàn Dung nói, đi gặp bạn bè của đại thần sẽ là diễn tập để chuẩn bị "gặp bố mẹ chồng". Nếu hôm nay thuận lợi qua cửa này, tương lai gặp bố mẹ chồng cũng coi như đã có kinh nghiệm, khiến Hạ Chi xấu hổ lắm luôn. Tối qua nằm mơ, cô lại thật sự về nhà với Thẩm Việt.

    Nhìn người trong gương mặc dù vừa thức dậy, nhưng gương mặt vẫn còn hiện màu đỏ, Hạ Chi liền vỗ vỗ mặt. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô chăm chỉ bôi mỹ phẩm dưỡng da, làm tốt những bước chuẩn bị trước trang điểm rồi bắt đầu trang điểm theo thứ tự.

    Sau một tiếng đồng hồ, Hạ Chi nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu.

    Hàn Dung nói, cho dù là trang điểm lông mày hay là mắt, thì kiểu người mới như cô không thích hợp lấy khuôn mặt của mình ra làm thí nghiệm trong trường hợp quan trọng như thế này, cho nên mới bảo Hạ Chi tự tìm cảm giác, vừa đủ là được.

    Hạ Chi lề mà lề mề mất một giờ, chỉ bôi được phấn lót và má hồng, cộng thêm tạo khối khuôn mặt một chút.

    Cô trời sinh da trắng, làn da cũng khá đẹp, sau khi bôi chút phấn lót và chải chuốt thì cả khuôn mặt đều như phát sáng. Má hồng làm tăng khí sắc, tạo khối để ngũ quan trở nên góc cạnh, cuối cùng lại tô chút son màu, trang điểm tự nhiên của người mới xem như hoàn thành.

    Cô nhìn đồng hồ, cách giờ định ra cửa một tiếng. Thấy bên ngoài nắng đẹp, Hạ Chi quyết định cho mầm nhỏ ra tắm nắng.

    Không ngờ cô vừa mới ngồi xuống, thì đột nhiên nhận được tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm.

    【 Hạ Chi, bây giờ có ở trường học không? 】

    Tin nhắn của giáo viên, đương nhiên Hạ Chi không dám thất lễ liền nhanh chóng nhắn lại: 【Bây giờ em vẫn đang ở trường ạ. 】

    【Chiều nay giáo sư Dư Minh đã sắp xếp một bài giảng cho sinh viên năm tư của khoa Kế toán, Ngụy Dĩ Khôn của công ty Ý Hành cũng tới, em có muốn đến nghe không? 】

    Giáo sư Dư Minh, Ngụy Dĩ Khôn?

    Hạ Chi lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, cô không thể tin là Ngụy Dĩ Khôn lại tới.

    Là sinh viên của khoa Kế toán, đương nhiên cô biết hai vị có tiếng tăm lừng lẫy này.

    Dư Minh là giáo sư khoa Kế toán của Đại học Nam Kinh, một học giả thỉnh giảng tại khoa Kế toán - tài chính Cao đẳng Thương mại Katz tại Đại học Pittsburgh. Ông ấy từng tổ chức các dự án chung của Quỹ Khoa học tự nhiên quốc gia, các dự án chung của Quỹ Khoa học xã hội quốc gia.. vân vân. Các tác phẩm của ông đã được xuất bản trên các tạp chí học thuật nổi tiếng trong và ngoài nước, và rất có tiếng trong ngành. Có điều ông dù sao cũng là giáo viên nổi tiếng trong trường, tổ chức tọa đàm cho sinh viên hẳn là trong dự kiến.

    Ngụy Dĩ Khôn thì là giảng viên đặc biệt của lớp CFO* tại học viện Kế toán quốc gia, là nhà cố vấn của tạp chí Tài chính và kinh tế nổi tiếng, còn từng được chọn vào top ten trong ngành của cả nước. Mà quan trọng nhất chính là, anh ta còn là CFO của hoa khu Ý Hành.

    (*CFO/Chief Finance Officer: Giám đốc tài chính)

    Nói đến Ý Hành, hiển nhiên không thể không nhắc đến những anh, chị đã tốt nghiệp Đại học Nam Kinh.

    Ý Hành là công ty nước ngoài, được điều hành bởi Thẩm thị. Thẩm Hàn Xuyên đã tốt nghiệp từ ngành kiến trúc, hiện tại là người nắm quyền công ty chi nhánh của Ý Hành ở Trung Quốc.

    Vợ của anh ấy, Đường Tình, thì là chị khóa trên đã tốt nghiệp khoa Mỹ thuật ở Đại học Nam Kinh, cũng là nhân vật nổi tiếng nhất khoa Mỹ thuật trong quần chúng ngoài Thẩm Việt. Nhưng chị ấy có điểm khác với Thẩm Việt là, tuy hai người đều xuất thân từ khoa Mỹ thuật của Đại học Nam Kinh, nhưng lại đi con đường hoàn toàn khác biệt.

    Đối với kiểu nữ sinh vườn trường nhỏ bé và bình thường như Hạ Chi, người như giáo sư Dư Minh tất nhiên đáng để họ tôn trọng và kính nể, nghiêm túc nhìn nhận ở góc độ chuyện nghiệp.

    Nhưng người như Ngụy Dĩ Khôn, Thẩm Hàn Xuyên, còn có Đường Tình, thậm chí bao gồm Thẩm Việt mà hiện tại đã trở thành bạn trai cô nữa, họ là phần tử trí thức trẻ tuổi nổi tiếng về năng lực lại có giá trị nhan sắc cao, khó tránh sẽ hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn.

    Hôm nay là buổi tọa đàm cho năm tư nên Ngụy Dĩ Khôn sẽ đến, hẳn là đại biểu cho Ý Hành mà ném cành ô liu cho đám sinh viên của Đại học Nam Kinh. Giáo viên chủ nhiệm gọi cô đi nghe giảng tại thời điểm này, lại liên tưởng đến những tài liệu ông ấy đã gửi cho mình trước đó, Hạ Chi cũng hiểu được dụng ý bên trong.

    Dính đến chuyên ngành, thậm chí là nghề nghiệp tương lai của mình, hiển nhiên Hạ Chi sẽ động tâm. Nhưng về thời gian thì..

    Hạ Chi do dự một lúc, vẫn gửi tin nhắn cho Thẩm Việt để hỏi ý kiến của anh.

    【Vậy đổi thời gian thành giờ cơm tối đi, khi nào em sắp nghe xong tọa đàm thì nói với anh, anh đi đón em. 】

    Hạ Chi vừa gửi tin nhắn đi thì chưa tới hai phút, cô đã nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Việt.

    Thẩm Việt quan tâm như thế khiến sự áy náy trong lòng Hạ Chi càng tăng, nhưng cuối cùng cô vẫn nhắn lại cho giáo viên chủ nhiệm. Thấy thời gian đã sắp đến, Hạ Chi nhanh chóng đi đến giảng đường của hội học thuật.

    Quả nhiên, chủ đề chính của lần tọa đàm này là: Nhìn sự phát triển của nghề Kế toán từ sự thay đổi của các chức năng tài chính doanh nghiệp.

    Bên trong giảng đường gần như đã đầy người ngồi, giáo viên chủ nhiệm thấy Hạ Chi đã tới, liền bảo cô tìm một chỗ trống trong góc mà ngồi.

    Bắt đầu từ hai giờ chiều, đến bốn giờ, Hạ Chi thấy gần đủ rồi liền gửi tin nhắn cho Thẩm Việt.

    4: 30, tọa đàm kết thúc, giáo viên chủ nhiệm được xếp ngồi hàng trước lập tức vẫy tay về phía Hạ Chi.

    Hạ Chi thận trọng đi đến, lên tiếng chào hỏi với mấy vị giáo viên.

    "Đây là sinh viên của tôi, Hạ Chi. Vẫn là sinh viên năm 2, nhưng lần thi giữa kỳ này lại phát huy không tệ. Đề của thầy Dư ra, em ấy đều trả lời rất khá." Giáo viên chủ nhiệm nói.

    Dư Minh khẽ gật đầu: "Hạng nhất của kỳ thi giữa kỳ lần này, Hạ Chi, đã nghe nói rồi, khá lắm."

    Hạ Chi không ngờ nhân vật lớn lại từng nghe tên của cô, khiến cô lập tức run lên, được cưng mà lo nên cúi đầu cảm ơn: "Em cảm ơn thầy Dư."

    Dư Minh lại trao đổi vài câu với giáo viên chủ nhiệm của Hạ Chi. Hạ Chi nhận ra là giáo viên chủ nhiệm có quan hệ không tệ với bọn họ, cho nên lần này mới kéo Hạ Chi qua đây.

    Tuy Ngụy Dĩ Khôn đồng hành cùng bọn họ, nhưng vì vừa khéo có người đang nói chuyện với anh ta ở bên khác, bởi vậy anh ta mới không chút chú ý đến sự tồn tại của Hạ Chi.

    Hạ Chi vốn là kiểu người không thích khoa trương, cô im im lặng lặng đứng đó nên chẳng gây chú ý. Cô có thể được giáo sư Dư khen đã là vô cùng thỏa mãn rồi, cô chỉ nhìn tổng giám đốc Ngụy bên kia là được, cũng không hề hi vọng vào việc có thể lộ mặt trước nhân vật lớn.

    Cô đi theo các giáo viên cùng ra khỏi giảng đường, đi từ trên lầu xuống, không ngờ vừa mới ra tới cửa, cô đã thấy một nhóm người đang đứng chờ bên ngoài.

    Dòng sinh viên gần tòa nhà dạy học vào cuối tuần ít hơn nhiều so với thời gian lên lớp. Hạ Chi đi theo các giáo viên ra đầu tiên, lúc này phần lớn sinh viên đến nghe giảng đều đang ở bên trong tòa nhà dạy học. Dưới hoàn cảnh gần đó chẳng có ai, Thẩm Việt còn có nhóm người Hạ Minh đang đứng chờ bên ngoài liền có vẻ đặc biệt nổi bật.

    Càng khỏi nói đến Hạ Chi đi ra ngoài theo đoàn người. Nhóm người Hạ Minh thấy rất hiếu kỳ về Hạ Chi, thấy có người ra, trong đó Hạ Chi là người nhìn nhỏ tuổi nhất, giống sinh viên nhất.

    Bọn họ là sinh viên khác khoa, đâu có nhận ra nhân vật lớn của khoa Kế toán, nên từng con mắt đều hận không thể dính lên người Hạ Chi, sau đó cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, còn nhỏ giọng nói: "Ra kìa, ra kìa."

    "Ai, ai, ai là chị dâu?"

    "Mắt mù à, đương nhiên là người xinh nhất rồi!"

    "Đồ trắng đó, buộc tóc đuôi ngựa."

    "Cô bé trắng nhất, gầy nhất đó!"

    Tuy rằng giọng họ nhỏ, nhưng dù sao một đám con trai đứng ở đấy liền quá mức bắt mắt, các giáo viên cũng khó tránh sẽ chú ý tới bọn họ, lại nhìn theo hướng ánh mắt của bọn họ, tự nhiên cũng đoán ra ngay là có quan hệ với Hạ Chi.

    Giáo viên chủ nhiệm nhìn Thẩm Việt, lại nhìn về phía Hạ Chi.

    Ban đầu Hạ Chi còn cố gắng kìm nén, nhưng bị giáo viên chủ nhiệm nhìn như thế, mặt cô lập tức đỏ lên.

    Giáo sư Dư Minh nhìn vào trong mắt, vui cười hớn hở nói: "Là Thẩm Việt à, không dễ đâu nhỉ, khá lắm khá lắm."

    Thì ra nhân vật lớn cũng quen biết Thẩm Việt!

    Hạ Chi cúi đầu không dám nói lời nào, khiêm tốn đi theo giáo viên ra ngoài. Đương lúc cô chuẩn bị tìm cơ hội để tách khỏi các giáo viên, đi về hướng Thẩm Việt thì bỗng nhiên, Ngụy Dĩ Khôn vẫn luôn im lặng lại là người đầu tiên đi tới trước mặt Thẩm Việt.

    Hạ Chi còn đang đứng bên cạnh giáo viên chủ nhiệm, Ngụy Dĩ Khôn đi tới, nên cô cũng không tiện tới theo ngay lập tức. Hạ Chi thấy anh ta thấp giọng nói mấy câu với Thẩm Việt, sau đó quay đầu liếc nhìn Hạ Chi, thậm chí còn hơi gật đầu với cô, dọa cô sợ đến suýt thì đường cũng không biết mà đi.

    Một lúc sau, Ngụy Dĩ Khôn ra khỏi tòa nhà dạy học từ một hướng khác, mà giáo viên chủ nhiệm cũng nói với Hạ Chi là: "Được rồi, em về nghỉ ngơi trước đi."

    "Cảm ơn thầy ạ." Hạ Chi nhỏ giọng nói xong, liền chậm lại dừng bước rồi đưa mắt nhìn các giáo viên rời đi. Bấy giờ cô mới xoay người, đi đến hướng của nhóm Thẩm Việt.

    Giáo viên không có ở đây, đám người Hạ Minh càng hoàn toàn thả lỏng, trực tiếp vươn tay vẫy vẫy với Hạ Chi: "Chị dâu chị dâu, bên này nè~"

    Vừa đúng lúc này, theo các giáo viên đi tới, sinh viên phía sau cũng lần lượt theo ra. Mặc dù giọng Hạ Minh không lớn, nhưng cũng không nhỏ, các anh chị đi ra từ tòa nhà dạy học đều là năm 4, cho dù có không muốn chú ý đến bọn họ cũng khó.

    "Đó không phải là Thẩm Việt à, cậu ấy ở đây làm gì?"

    "Chắc chờ bạn gái, hình như gần đây đang yêu đương."

    "Là người mặc đồ trắng phía trước đó à?"

    "Vừa nãy còn thấy cậu ấy nói chuyện với tổng giám đốc Ngụy nữa kìa."

    "Nhà họ Thẩm mà.."

    "Tôi nghe nói rất khó vào Ý Hành, tốt nghiệp trường nổi tiếng cũng vô dụng thôi. Kiểm tra cực kỳ nghiêm, sau khi vào lại cạnh tranh dữ dội.."

    Dù sao cũng đã từng đi thực tập, nên mấy anh chị khóa trên chuẩn bị tốt nghiệp chỉ trò chuyện một lúc là chủ đề lại nhanh chóng chuyển đến chuyện việc làm.

    Hạ Chi nghe đôi câu vài lời của bọn họ, lại nhanh chóng đi xuyên qua đám người đến bên cạnh Thẩm Việt.

    "Đi thôi." Thẩm Việt vừa nói vừa dắt tay Hạ Chi.

    Đám người Hạ Minh nhìn ở trong mắt, sau đó thì như đầu trộm đuôi cướp mà liếc nhìn nhau.

    "Khụ à, chị dâu ơi, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Hạ Minh, là bạn cùng phòng của Thẩm Việt, sinh viên khoa Thể dục thể thao, sở trường là bóng rổ." Hạ Minh nói với Hạ Chi.

    Hạ Chi nghe được hai chữ "Chị dâu", trái tim không khỏi nhộn nhạo.

    Có điều nếu cô đã được gọi là chị dâu rồi, thì trên mặt vẫn phải duy trì vẻ thận trọng.

    Hạ Minh cao gần bằng Thẩm Việt, nhuộm một quả đầu vàng chóe, Hạ Chi càng nhìn càng thấy quen mắt, sau đó nhanh chóng nhớ ra, cô đã từng gặp Hạ Minh rồi.

    Rất lâu trước đó, lúc ở sân bóng rổ, Tống Tuyết dẫn cô đi nhìn trộm Thẩm Việt, lúc ấy Hạ Minh ngồi bên cạnh anh.

    Hạ Chi lập tức nói: "Chào anh, em tên là Hạ Chi, sinh viên khoa Kế toán."

    "Chị dâu là sinh viên năm hai khoa Kế toán, bọn tôi đều biết mà." Một nam sinh khác nói, "Chào chị dâu, tôi tên Lý Phong, ở đội bơi lội của trường."

    Đội bơi lội!

    Mắt Hạ Chi sáng lên.

    Hai người còn lại, một người tên Trình Hạo, một người tên Đậu Nhất Thiên, đều là sinh viên ở túc xá cũ. Mặc dù họ không phải ở đội bóng rổ và đội bơi lội, nhưng lại có quan hệ tốt với Hạ Minh và Lý Phong, nên lúc Thẩm Việt trở về, mấy người đều sẽ một tụ họp vài lần.

    Tự giới thiệu xong xuôi, họ cũng có chút quen thuộc với nhau.

    Trong mấy người này, Hạ Minh là người sôi nổi nhất, cả đường đều líu ra líu ríu nói chuyện. Kết quả anh ấy càng nói càng phấn khích, không hiểu sao lại kéo tới buổi tối hai tuần trước.

    "Ngày đó thấy em với Thẩm Việt cùng đi từ trên lầu xuống, tất cả bọn tôi đều sợ đến ngây người, quả thực không thể tin được là Thẩm Việt lại có ngày sẽ có bạn gái đấy!" Hạ Minh nói, "Lúc đó còn có người nghi ngờ em ấy là con trai nữa, tôi đã nói là chị dâu mà, đúng chưa!"

    "Có rất nhiều người theo đuổi đại thần mà, vì sao lại thấy khó tin chứ ạ." Hạ Chi tò mò nói.

    Câu hỏi này quả thực giống hệt đêm hôm đó, Hạ Minh vừa định buột miệng nói rằng trước đâyThẩm Việt quả thực là một người vô tính, thì bất thình lình cảm nhận được sự nguy hiểm.

    Quay đầu nhìn lại, anh ấy chỉ thấy Thẩm Việt đang nắm tay Hạ Chi, nhàn nhã đi trên đường.

    Anh đi phía ngoài, Hạ Chi đi ở giữa. Bởi vì Hạ Chi đi giày đế bằng, sự chú ý cũng đều đặt trên người Hạ Minh, nên không để ý đến mặt đất.

    Thẩm Việt dắt Hạ Chi, có khi Hạ Chi không cẩn thận đạp trúng chỗ tương đối gập ghềnh, hoặc là sắp giẫm lên lá cây, anh sẽ kéo Hạ Chi đi sang bên cạnh một chút, cố gắng để Hạ Chi đi an toàn và thoải mái hơn.

    Từ đầu tới cuối, sự chú ý của Thẩm Việt đều ở trên người Hạ Chi, chưa từng liếc nhìn anh ấy một cái. Nhưng, càng như vậy, Hạ Minh càng cảm thấy tầng tầng lớp lớp ý định giết người của anh.

    Gần như có loại cảm giác là, nếu anh ấy dám nói đáp án đêm đó ở trước mặt Hạ Chi, thì sẽ chết không có chỗ chôn.

    Lời đã đến khóe miệng, Hạ Minh lập tức đổi giọng: "Thẩm Việt của bọn anh ấy mà, hàng khủng xài tốt, người bình thường không chịu đựng nổi đâu, chỉ có chị dâu là em đây mới xứng đôi nhất với cậu ấy!"

    Hạ Chi ngẩn ra, một hồi lâu mới xác nhận "hàng khủng xài tốt" này là "hàng khủng xài tốt" kia như cô hiểu.

    Mặc dù Hạ Chi ế bền vững đã nhiều năm nay, nhưng không phải là kiểu nữ sinh cái gì cũng không hiểu. Thỉnh thoảng lúc ở ký túc xá nữ, mọi người cũng có lén lút thảo luận với nhau, kể một vài chuyện khá là bí mật, Hạ Chi không hề thấy cấm kỵ, lại càng không thấy ngượng ngùng và xấu hổ.

    Nhưng dù sao đang ở trước mặt nhiều nam sinh như vậy mà nhắc đến loại chuyện này, dưới tình huống Hạ Chi không chút nào phòng bị, mặt cô lập tức đỏ lên, có hơi khó tin mà nhìn Hạ Minh với Thẩm Việt: "Các anh.."

    Hạ Minh nói xong cũng hối hận, thấy ánh mắt Hạ Chi qua lại giữa mình và Thẩm Việt thì lại càng hối hận đến xanh ruột. Đã quá lâu không ở cùng một chỗ với nữ sinh, thoáng cái đã lỡ miệng, ý định ban đầu của anh ấy căn bản không phải muốn nói cái này đâu!

    Thẩm Việt nhìn về phía Hạ Chi: "Hạ Minh thích nghiên cứu mấy chuyện kỳ lạ như thế, bọn mình không cần để ý tới cậu ấy làm gì."

    "Ầy.."

    "Cậu ấy với Lý Phong có quan hệ khá tốt."

    "À.." Hạ Chi khẽ gật đầu.

    "Gần đây Lý Phong đang dạy cậu ấy học bơi." Thẩm Việt tiếp tục nói.

    "Hiểu rồi.."

    "Nè nè nè, chỉ là học bơi đơn thuần thôi mà. Thẩm Việt, cậu đừng có nói mập mờ như thế được không đây." Hạ Minh vội vàng nói, "Lý Phong, nhanh làm sáng tỏ đi."

    Lý Phong không tài nào chịu đựng nỗi nữa bèn liếc anh ấy, rồi nói với Hạ Chi là: "Chị dâu này, hôm nay nhà trường sắp xếp buổi tọa đàm cho sinh viên năm tư, sao em lại đến nghe?"

    Bởi vì có buổi tọa đàm nên ăn trưa bị lùi đến giờ cơm chiều, trong lòng Hạ Chi thấy vô cùng áy náy, nhanh chóng giải thích chuyện này.

    "Chị dâu muốn đến Ý Hành?" Đậu Nhất Thiên thấy tò mò bèn hỏi, lại nhìn về phía Thẩm Việt.

    "Công ty Ý Hành lớn như thế, đương nhiên bọn em đều hướng về đó." Hạ Chi nói, "Có điều vừa nãy lúc đi ra, em có nghe mấy chị năm tư đang nói về chuyện rất khó vào được Ý Hành, cho dù có là suất thực tập cũng tranh giành đến bể đầu luôn. Huống chi em còn chưa tốt nghiệp, và chỉ thực tập vào ba tháng hè."

    "Về chuyện này!" Đậu Nhất Thiên vừa định nói tiếp liền bị Hạ Minh cắt ngang, hai người cùng nhìn về phía Thẩm Việt.

    Thẩm Việt nói với Hạ Chi: "Ý Hành của Thẩm thị cùng dòng họ với nhà anh, hai nhà cũng xem như là họ hàng xa. Từ rất nhiều năm trước, lúc Ý Hành tiến vào thị trường Trung Quốc có chia ít cổ phần cho bố mẹ anh, nhà anh dùng lợi nhuận hàng năm để làm nghiên cứu học thuật."

    Mặc dù hai người Thẩm Hàn Xuyên và Thẩm Việt đều có họ Thẩm, nhưng bởi vì Ý Hành của Thẩm thị là từ nước ngoài về đây phát triển, mà nhà Thẩm Việt lại là dòng dõi thư hương truyền thống, nên Hạ Chi chưa bao giờ nghĩ tới mối liên quan giữa bọn họ, cũng không ngờ lại có họ hàng với nhau.

    Khó trách vừa nãy Ngụy Dĩ Khôn còn tới nói chuyện riêng với Thẩm Việt!

    "Nếu em muốn một suất thực tập hè ở Ý Hành.."

    "Không cần đâu ạ." Không đợi Thẩm Việt nói xong, Hạ Chi vội vàng nói, "Em quả thực muốn đi làm vào kỳ nghỉ hè để rèn luyện bản thân, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là rèn luyện, chứ không phải không vào Ý Hành là không được, nên anh đừng lo cho em."

    Thẩm Việt thấy vẻ mặt của Hạ Chi không giống nói dối thì khẽ gật đầu.

    Đoàn người rời khỏi tòa nhà dạy học, đi hướng ra ngoài trường, cuối cùng đến một nhà hang tôm cực kỳ nổi tiếng do Hạ Minh đề cử.

    "Tôm kết hợp với bia, mới không xem là phụ mùa hè!" Vừa ngồi xuống, Hạ Minh đã nhận lấy thực đơn, vừa nói. Sau đó anh ấy chọn một lúc mười hai cân tôm, tôm hùm đất sốt tỏi và ướp lạnh mỗi loại bốn cân. Hạ Chi thấy thế liền trợn mắt há hốc mồm.

    "Thêm ba phần mì sợi, hai phần thịt xiên, cánh gà chiên mắm.." Chọn tôm xong thấy vẫn chưa đủ, Hạ Minh lại chọn thêm mấy món, cuối cùng mới xấu hổ nhìn về phía Hạ Chi, "Chị dâu, ăn đủ không?"

    "Đủ đủ đủ, em không ăn được nhiều thế đâu." Hạ Chi vội vàng nói.

    "Không sao cả, Thẩm Việt mời khách, yên tâm ăn đi nhé." Hạ Minh ngại ngùng nhìn thoáng qua Thẩm Việt, "Sinh viên thể dục thể thao bọn anh ăn nhiều lắm. Nam thần sẽ không để ý đâu, đúng không?"

    "Để ý chứ." Thẩm Việt cười với Hạ Minh rồi nói, "Uống nhiều rượu không tốt cho thân thể đâu, phải dưỡng sinh nhiều hơn, điều dưỡng thân thể cho tốt mới có thể học bơi giỏi được."

    "Không cần không cần đâu, tôi vẫn còn trẻ con, chưa đến giai đoạn dậy thì nữa, không hề vội dưỡng sinh." Hạ Minh vội vàng nói.

    "À, giai đoạn dậy thì, vậy càng phải phát triển cho tốt." Thẩm Việt dứt lời, liền nói với nhân viên phục vụ, "Đổi tất cả bia thành Coke giúp tôi."

    Hạ Minh kêu rên: "Có nhân tính không vậy!"

    Thẩm Việt không để ý đến anh ấy nữa mà quay đầu nhìn Hạ Chi: "Em có muốn uống gì không?"

    "Em cũng uống Coke."

    Tôm ướp lạnh được mang lên trước, đoàn người Hạ Chi ngồi ở bàn lớn, nhưng có lớn hơn nữa cũng không chịu nổi số lượng tôm quá nhiều. Chỉ một lúc sau, toàn bộ bàn đã được bày đầy, còn có mấy dĩa phải để ở một bên chờ dọn bàn xong lại đặt lên sau.

    Mọi người vừa trò chuyện, vừa bóc tôm.

    Dần dần, thông qua nói chêm chọc cười của đám Hạ Minh, Hạ Chi đã hiểu rõ hơn về bọn họ, cũng hiểu Thẩm Việt hơn một chút.

    Đám Hạ Minh giống như nam sinh đại học bình thường, họ thích vận động, chơi game, ngủ, còn có em gái mềm mại.

    Bởi vì nguyên do công việc, nên Thẩm Việt rất ít khi về ký túc xá, nhưng lại vì thích bơi lội, mà bọn họ đều là những người giỏi vận động, ở phương diện này có rất nhiều chủ đề chung nên mới khiến bọn họ tụ lại cùng nhau.

    Người bên ngoài nhìn thì thấy Thẩm Việt cao ngạo lạnh lùng, phần lớn thời gian đều yên lặng và biết điều, vừa khéo bù trừ cho Hạ Minh thích náo nhiệt, nên mới thành bạn tốt của nhau.

    Móng tay Hạ Chi mềm, hơi không chú ý liền dễ bị gãy, sau khi đụng phải nước lại càng mềm giống như một lớp da. Móng tay của cô di truyền từ bà nội. Trước đây, bà nội cũng vì nó mà phải chịu không ít tội vào những lúc nghèo khổ, cho nên từ nhỏ Hạ Chi đã đặc biệt bảo vệ móng tay mình.

    Tuy tôm không khó bóc, nhưng người có kiểu móng tay giống Hạ Chi lại thao tác không được tốt. Người khác bóc ba, bốn con tôm, có lẽ Hạ Chi chỉ mới bóc xong một con.

    Bởi vậy cô ngồi nghe cả buổi, nhìn tay thì như bóc suốt nhưng thật ra chẳng ăn được bao nhiêu.

    Trái ngược với cô, chính là Thẩm Việt bên cạnh.

    "Bà mẹ nó! Thẩm Việt kia, tôi bóc được một con, cậu trực tiếp bóc ba con luôn. Cậu nói xem, có phải vì cậu độc thân nhiều năm mới luyện ra được tốc độ tay này đúng không!" Hạ Minh thấy tôm trong chén Thẩm Việt càng ngày càng nhiều, liền nói bậy.

    "Loại sinh vật cấu tạo đơn giản như cậu, độ khó quả thực không cao." Thẩm Việt vừa nói, vừa đổi chén của mình với Hạ Chi, một chén tôm đầy được để ở trước mặt cô.

    "Cậu nói tôi là tôm?" Hạ Minh trừng mắt.

    Hạ Chi nhìn tôm trong chén.

    Cho dù tốc độ của Thẩm Việt có nhanh thế nào cũng không thể có nhiều tôm như vậy, trừ khi từ đầu đến giờ, anh không ăn con nào.

    Hạ Chi vội vàng nói: "Em tự bóc được mà."

    "Anh bóc nhanh lắm, em ăn trước đi." Thẩm Việt nói.

    Thấy Hạ Chi chần chừ không chịu ăn, Thẩm Việt nhìn thoáng qua ngón tay của cô: "Anh có cô em gái giống như em đấy, móng tay quá mềm nên bóc tôm rất chậm. Anh lớn lên với em ấy từ nhỏ, mỗi lần ăn tôm đều là anh bóc cho em ấy."

    "Ngày bé ham ăn, anh lột bao nhiêu em ấy liền ăn bấy nhiêu. Tốc độ ăn của em ấy quá nhanh, đến cuối cùng anh chẳng ăn được con nào. Về sau anh luyện được tốc độ nhanh hơn, là có thể đuổi kịp tốc độ ăn của em ấy, mà anh cũng ăn được vài con."

    Nghe Thẩm Việt nói thế, đôi mắt của đám người Hạ Minh và Lý Phong liền phát sáng. Lý Phong càng nhịn không được bèn nói: "Là Thiến Thiến à, khi nào em ấy về nước?"

    Đậu Nhất Thiên nói: "Hình như lần trước nói khi nào nghỉ sẽ về đấy."

    Lý Phong nói: "Thẩm Việt, cậu cũng có chị dâu rồi, có thử nghĩ cho cuộc sống hạnh phúc của mấy anh em không?"

    Thẩm Việt nói: "Tôi tôn trọng ý kiến của em ấy."

    "Nè nè, sao mấy người đều thích kiểu như Thiến Thiến vậy, tôi vẫn thích như chị dâu hơn!" Hạ Minh lườm hai người bọn họ rồi nhìn về phía Hạ Chi để lấy lòng, "Đúng không chị dâu?"

    Hạ Chi cười nói: "Cảm ơn nhé."

    Cô còn nhớ, hôm đó ở phòng bệnh, lúc đang ngủ ngoài nghe được tiếng nhạc chuông điện thoại của mình, cô còn nghe Thẩm Việt gọi một cái tên, chính là Thiến Thiến.

    Thì ra Thẩm Việt có một cô em gái, tên là Thiến Thiến, đang học ở nước ngoài. Cô ấy lớn lên cùng Thẩm Việt từ nhỏ, còn khiến đại thần vì cô ấy mà trở thành chuyện gia bóc tôm.

    Hạ Chi nghe thế, trong lòng cũng hơi hâm mộ, không khỏi thấy tò mò về Thiến Thiến.

    Thẩm Việt nói: "Đúng rồi, em từng gặp bố của Thiến Thiến rồi đấy. Bộ trưởng Lữ mà lần trước tới trường điều tra chuyện gian lận, chính là bố em ấy."

    Hả? Bộ trưởng Lữ?

    Không phải em gái ruột, mà là thanh mai trúc mã?
     
  9. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 48:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói đến vụ gian lận, vì là chuyện lớn nên không chỉ có mỗi đám sinh viên năm hai như Hạ Chi biết, mà đã truyền khắp năm ba chỗ Thẩm Việt rồi.

    Bởi vì chuyện này có liên quan đến camera giám sát của ký túc xá cũ, đám Hạ Minh cũng nghe phong thanh liền lập tức thảo luận về chuyện này. Cuối cùng càng nói càng xa, thảo luận từ ký túc xá cũ đến phòng túc xá của Thẩm Việt, sau đó lại thảo luận đến lịch sử của ký túc xá cũ, sau cùng còn nói đến lịch sử đã qua của đại học Nam Kinh luôn.

    Dù là Hạ Minh hay là Lý Phong, thì đều là người biết kể chuyện. Hai người cậu xướng tôi họa, mồm mép còn nhanh nhẹn hơn cả tấu nói*. Không chỉ mình Hạ Chi nghe đến say sưa, mà mấy nữ sinh bàn bên cạnh cũng nhịn không được mà nhìn sang miết.

    (*Tấu nói: Là một loại khúc nghệ của trung quốc dùng lời nói vui, hỏi đáp hài hước, hát để gây cười)

    Bàn của Hạ Chi, Thẩm Việt thì không cần phải nói, còn đám Hạ Minh, Lý Phong cũng có ngoại hình tạm ổn, lại được sức sống của sinh viên thể dục thể thao bổ trợ, khiến cả bàn trông tràn trề thanh xuân.

    Bốn nam sinh đều có nét riêng, chỉ mình Hạ Chi là con gái. Hơn nữa, cô còn được Thẩm Việt săn sóc rất tốt, ngoài con tôm đầu tiên thì sau đó Hạ Chi không cần động tới tay nữa. Thấy Hạ Chi thích chấm sốt, Thẩm Việt cũng giúp cô sắp xếp thật tốt cả những chi tiết nhỏ như vậy. Những nữ sinh bị hấp dẫn ánh mắt kia đều nhìn ở trong mắt, liền khó tránh khỏi lại có thêm mấy phần hâm mộ.

    Chớp mắt đã qua một tiếng, Hạ Chi ăn hết tôm cũng thấy no, nhưng đám Hạ Minh vẫn chưa thỏa mãn bèn càn quét sạch tất cả đồ ăn còn sót lại, rồi đoàn người rời khỏi nhà hàng tôm.

    Vừa mới ra đến cửa nhà hàng, Hạ Minh bất thình lình vỗ đầu một cái: "Tôi nhớ ra rồi, tôi phải đi mua cái này đã."

    Lý Phong thấy lạ bèn nhìn anh ấy: "Mua gì đó? Kích động vậy."

    "Vậy thì được rồi, tôi cho phép hai người các cậu đi theo giúp tôi đấy." Hạ Minh nhìn về phía hai người bọn họ, không nói hai lời đã lôi kéo người rời đi.

    Đậu Nhất Thiên nhìn anh ấy với vẻ mù tịt: "Hả? Cậu đang nói gì vậy?"

    "Đi thôi đi thôi, ngay siêu thị bên cạnh, nhanh lên nào." Hạ Minh dứt lời, liền nói về phía Thẩm Việt với Hạ Chi, "Vậy ba bọn tôi đi mua đồ cái đã, hai người các cậu cứ từ từ mà về nhé."

    Lý Phong không ngừng giãy khỏi tay Hạ Minh: "Cậu muốn đi mua cái gì thế, đừng dắt tay hai bọn tôi, nhẹ chút nhẹ chút được không.."

    "Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, biết điều chút đi." Hạ Minh nhỏ giọng nói với hai bọn họ, "Ba cái bóng đèn cỡ lớn, sáng lắm, tôi ngại òm."

    Lý Phong với Đậu Nhất Thiên liền giật mình, hai thằng đàn ông độc thân nhìn về phía Hạ Minh với vẻ sợ sệt: "Sao cậu biết nhiều thế?"

    Hạ Minh nháy mắt ra hiệu: "Thẩm Việt có mua mấy quyển sách, cậu ấy ném qua một bên không đọc, tôi lại thức mấy đêm để đọc hết. Nào là tình yêu của mười hai chòm sao, mười điều con gái thích nhất.."

    Hạ Chi nhìn ba người đã đi xa kia, mặc dù người rời đi rồi nhưng thật ra không thể không nghe giọng nói của họ truyền đến. Cô nghe thấy thì nhịn không được mà bật cười, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Việt: "Anh còn mua những cuốn sách đó à?"

    "Ừm." Thẩm Việt gật đầu, nhìn về phía Hạ Chi, "Bắt đầu học từ số không, nên xin bạn Hạ Chi chỉ bảo nhiều hơn."

    "Từ số không?" Hạ Chi lập tức bắt được trọng điểm, có hơi kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Việt.

    Mặc dù Hạ Chi quả thực không hề nghe đồn mấy chuyện liên quan đến phương diện yêu đương của Thẩm Việt ở trường, nhưng cô vẫn cho rằng đó là vì Thẩm Việt không ở trường lâu.

    Người ưu tú như Thẩm Việt, học đại học còn bận rộn không rảnh để yêu đương, thì giai đoạn trung học vốn cũng sẽ không yêu sớm.

    "Thiến Thiến là.." Hạ Chi vừa nói ra miệng, liền thấy hơi hối hận.

    Hạ Chi vẫn không biết cô gái tên Thiến Thiến này, là Thẩm Việt chủ động nhắc tới với cô. Lúc nói về Thiến Thiến, bất kể là Thẩm Việt, hay là đám Hạ Minh thì vẻ mặt đều tự nhiên, chẳng giấu giếm bất kỳ điều gì.

    Lý trí nói với Hạ Chi rằng, mọi người thẳng thắn vô tư như thế, cô căn bản không cần phải lo lắng gì, nhưng trên tình cảm lại khó tránh sẽ để ý một chút.

    "Nhà Thiến Thiến thân với nhà họ Thẩm bọn anh đã mấy đời, ông của em ấy còn là ân nhân cứu mạng của nhà anh." Thẩm Việt nói với Hạ Chi.

    Thì ra ông của Thiến Thiến họ Lư, là một người tài giỏi ở dân gian mà ông Thẩm Việt quen được lúc ông xuống đấy khảo cổ mộ. Năm đó ông Thẩm Việt còn trẻ, nên ông ấy được ông Thẩm Việt tôn xưng là Lư Ông.

    Lư Ông xuất sinh vọng tộc bản xứ, mặc dù không phải nhân sĩ nhưng lại có kiến thức rộng rãi, rất am hiểu tri thức truyền thống dân gian và truyền thuyết. Ông ấy và ông Thẩm Việt vừa quen đã thân, hai người liền cùng dân hiến cho sự nghiệp khảo cổ.

    "Năm đó chuyện này là chuyện vô cùng đại nghịch bất đạo đối với người bản xứ." Thẩm Việt nghiêm mặt nói, "Mặc dù hiện nay phần lớn khảo cổ được khai quật đều là vì cổ mộ bị hư hại, không cần phải đào nên vẫn bảo vệ được văn vật. Nhưng với người dân bản xứ mà nói, bị trộm mộ đào một lỗ nhỏ, cùng với bị người của cơ quan nhà nước chính thức mở quan tài đào mộ, là hai việc hoàn toàn khác nhau. Lúc ấy công việc khảo cổ gặp phải trở ngại rất lớn, đều nhờ Lư Ông giao thiệp tại đó, thì công việc mới có thể tiến hành thuận lợi."

    Nhưng mà sau đó không lâu, hiện trường khảo cổ phát sinh rất nhiều người ngoài ý muốn không thể khống chế, kéo theo nơi đó cũng xảy ra ẩu đả. Cuối cùng, Lư Ông vì bảo vệ ông Thẩm Việt và văn vặt trong tay ông mà hi sinh cả tính mạng của mình.

    Trước khi qua đời, Lư Ông không yên lòng về em gái trong nhà, mới nói địa chỉ và hình dáng của em mình cho ông Thẩm Việt biết, nhờ ông ấy thu xếp tốt cho em gái mình.

    "Em gái của Lư Ông là bà nội của Thiến Thiến." Thẩm Việt nói, "Sau khi ông nội tìm được bà ấy, đã đưa bà ấy về thành phố A, xem như em gái ruột của mình mà chăm sóc. Sau đó không lâu, ông nội với bà nội kết làm vợ chồng, mà bà nội Thiến Thiến cũng tìm được hạnh phúc của mình, rồi sinh ra bộ trưởng Lữ. Nhiều năm sau, bộ trưởng Lữ lại có Thiến Thiến."

    "Thiến Thiến nhỏ hơn anh mấy tháng, lúc nhỏ người lớn hai nhà cũng không phải chưa từng trêu ghẹo bọn anh là thanh mai trúc mã, đính thông gia từ bé.."

    Thẩm Việt đang nói, bỗng nhiên dừng lại không nói nữa.

    Hạ Chi vốn đang nghe cẩn thận, anh dừng lại như thế thì cô lập tức thấy hồi hộp ghê gớm: "Sau đó thì sao ạ?"

    "Sau đó.. bọn anh trưởng thành.." Thẩm Việt chậm rãi nói.

    "Hả? Sau đó nữa thì sao?" Hạ Chi nhịn không được bèn giục.

    "Thì anh gặp em." Thẩm Việt nói.

    Tuy nhà hàng tôm cách khá xa trường học, nhưng nếu vòng qua từ phía sau thì lại không xa nữa.

    Giờ phút này hai người đang đi dọc theo tường rào của trường. Hạ Chi đi một lúc mới nhận ra nơi này gần ký túc xá cũ.

    Ở ven đường bên ngoài tường rào của trường có trồng một hàng cây ngô đồng nước Pháp. Lúc này, trước sau đều không có ai, chỉ có Hạ Chi và Thẩm Việt dạo bước dưới tàng cây.

    Thấy ký túc xá của Thẩm Việt đã gần ngay trước mắt, và cho dù biết Thẩm Việt chắc sẽ không làm ra chuyện gì, nhưng Hạ Chi vẫn lo rằng Thẩm Việt cứ thế mà mở cửa vào ký túc xá, không cho cô đáp án.

    Hạ Chi cào tim gãi phổi trong lòng, thấy hiếu kì ghê gớm. Cô biết rõ Thẩm Việt đang cố ý giữ lại không nói hết câu, nhưng cô vẫn nhịn không được mà hỏi: "Chỉ thế ạ?"

    Cô ngẩng đầu, vừa hay cũng thấy Thẩm Việt đang cúi đầu nhìn cô.

    Phía trước là cổng sau của túc xá cũ, hai người không hẹn mà cùng dừng bước. Hạ Chi nghe thấy Thẩm Việt hỏi: "Hạ Chi, em đang ghen đúng không?"

    "Đâu, đâu có!" Không ngờ Thẩm Việt không chỉ không nói ra đáp án, mà ngược lại, anh còn hỏi thẳng một câu như thế khiến Hạ Chi gần như mở miệng phủ nhận theo bản năng.

    "Thì ra là không có." Giọng nói mang theo thất vọng của Thẩm Việt vang lên.

    Trong màn đêm, Thẩm Việt đứng khuất bóng ở đó, làm cho Hạ Chi không nhìn rõ biểu tình trên mặt anh, chỉ có thể thông qua giọng anh mà phán đoán tâm tình của anh.

    Thấy Thẩm Việt dường như không được vui, Hạ Chi hơi do dự: "Cũng không phải không có.. chỉ là, em.."

    "Anh với Thiến Thiến, như ông nội anh với bà nội Thiến Thiến vậy, chỉ là quan hệ anh em vô cùng bình thường. Mặc dù giữa bọn anh không có huyết thống, không thể dùng người thân để chứng minh sự trong sạch của bọn anh, nhưng mà Hạ Chi à, nếu hai bọn anh có cảm giác với nhau thì đã sớm ở cùng một chỗ rồi, chứ không đợi mãi đến giờ đâu." Thẩm Việt nói.

    Hạ Chi nghe anh nói vậy, rõ ràng chỉ một câu đơn giản thế thôi, nhưng không hiểu sao trong lòng cô liền thấy thoải mái, những ngón tay vốn đang vặn vẹo cũng buông ra trong vô thức. Cô gần như phải cố gắng đè khóe miệng đang muốn nhếch lên: "Thì ra là thế à."

    "Lúc học trung học, vì Thiến Thiến thấy hứng thú với âm nhạc nên được đưa ra nước ngoài học, mà anh thì theo bố mẹ chuyên tâm vào hội họa. Về sau anh không còn kết bạn với người cùng tuổi, lại hay trò chuyện với mấy bậc tiền bối, nên bố mẹ anh đã từng có lần rất lo lắng về anh." Thẩm Việt chậm rãi nói.

    "Vì sao ạ?"

    "Bố mẹ từng hỏi anh là, đã thích cô nào, ừm.. hoặc cậu nào chưa." Thẩm Việt nghĩ nghĩ rồi nói.

    Hạ Chi gần như nhịn không được mà bật cười: "Anh trả lời bố mẹ thế nào?"

    "Anh nói với bố mẹ là, anh không có ý với ai cả." Thẩm Việt nói xong, liền cúi đầu nhìn Hạ Chi.

    Khoảng cách gần như thế, dù cho ánh sáng có không tốt thì Hạ Chi cũng có thể thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Việt.

    Trong đêm tối, đôi mắt của anh phản chiếu ánh đèn từ xa, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt trong suốt.

    Hạ Chi có thể xác định, giờ phút này Thẩm Việt không chỉ không hề không vui, mà ngược lại trong mắt anh còn đầy ý cười.

    "Có điều hiện tại, có thể phải đổi một đáp án khác rồi."

    Hạ Chi nhìn anh, cảm giác tay mình được người ta khẽ nắm thật chặt.

    Anh cũng giống cô, lòng bàn tay có lớp mồ hôi thật mỏng, bị gió mát đêm hè thổi đến lạnh buốt. Mãi đến khi hai bàn tay nắm lấy nhau, nó mới truyền ấm áp cho nhau.

    Thẩm Việt cúi đầu xuống, khẽ hôn cô một cái.

    "Anh chỉ có ý với em thôi."
     
  10. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 49:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Việt cứ muốn đưa Hạ Chi về ký túc xá nữ trước, sau khi xác nhận cô vào rồi mới xoay người rời đi.

    Vừa mới tách ra, hai người đã nhịn không được mà liên lạc bằng tin nhắn trên điện thoại.

    Chẳng mấy chốc Hạ Chi với Thẩm Việt đã quen nhau được nửa tháng. Có rất nhiều người biết chuyện này, từ ban đầu còn kinh ngạc vây xem, đến bây giờ là bình tĩnh vây xem.

    Hạ Chi dùng di động che khóe miệng đang không ngừng cong lên, chạy một mạch về ký túc xá.

    Thật ra lúc ăn xong tôm thì trời chỉ vừa mới tối không bao lâu, nhưng trên đường Thẩm Việt với Hạ Chi về trường, lại vòng quanh tường rào bên ngoài túc xá cũ, nên lúc vòng về thì đã sắp tới giờ khóa cổng.

    Lúc cô về đến ký túc xá, quả nhiên Hàn Dung và Chu Lệ đang ở phòng. Hai người họ hình như đang thảo luận chuyện gì đó, thấy Hạ Chi đi vào, hai người lập tức nở nụ cười như kẻ trộm: "Tiểu Hạ Tử~~~"

    "Có!" Hạ Chi nhảy vào ký túc xá, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa nhìn hai cô ấy, "Chuyện gì?"

    "Môi đo đỏ kìa." Hàn Dung nói.

    Biết rõ cô ấy đang lừa mình, nhưng Hạ Chi vẫn nhịn không được mà đưa tay sờ lên môi: "Tôm cay quá, ăn tôm nhiều bị sưng!"

    "Tớ chỉ nói môi cậu đỏ, chứ đâu nói môi cậu sưng." Hàn Dung ra vẻ kinh ngạc, nói, "Vốn định hỏi cậu dùng son màu nào, cậu lại nói mấy lời kỳ lạ ấy làm gì?"

    Hạ Chi nhịn không được liền cười, rồi ngồi vào vị trí của mình: "Bạn của Thẩm Việt không tệ đâu, rất dễ gần ấy. Hạ Minh rất đáng yêu, không biết các cậu đã từng gặp anh ấy chưa."

    Hạ Chi vừa nói vừa vươn tay ra dấu: "Nhuộm một quả đầu màu vàng luôn."

    "Biết từ lâu rồi, bạn cùng phòng của đại thần đó, cùng ăn cùng ở với đại thần mỗi ngày!" Hàn Dung nói, "Trước cậu, tóc vàng là nhân vật phản diện mà nữ sinh cả trường ghim đấy."

    Hạ Chi xấu hổ: "Tớ đâu có cùng ăn cùng ở với đại thần chứ."

    "Cậu đã bắt đầu có kế hoạch cùng ăn cùng ở?" Hàn Dung hét to.

    "Làm gì có, làm gì có, nhỏ giọng chút đi!" Hạ Chi vội vàng nói. Thấy chủ đề càng nói càng xa, rất sợ Hàn Dung lại vào trạng thái, Hạ Chi liền hấp tấp nói, "Tớ nói với Thẩm Việt rồi đó, mấy ngày nữa mà rảnh thì mấy người bọn mình cùng ăn một bữa."

    "A a a!" Hàn Dung lập tức ném điện thoại đi, kích động quay đầu nhìn về phía Chu Lệ, "Ăn kìa ăn kìa ăn kìa, ăn cùng đại thần kìa!"

    Chu Lệ gật đầu, ngoảnh lại thấy Hạ Chi đang nhìn mình cười dịu dàng: "Các cậu.. tớ.. có lẽ tớ không đi đâu."

    "Sao cậu lại không đi được!" Không đợi Hạ Chi lên tiếng, Hàn Dung đã nói ngay, "Ăn cơm cùng đại thần đấy, không phải là chuyện cậu chờ mong nhất à?"

    "Tớ, có thể là tớ không có thời gian ấy." Chu Lệ nói.

    "Sao vậy?" Hạ Chi tò mò hỏi.

    Chu Lệ quơ quơ chiếc điện thoại: "Anh Cao Dịch đang giục tớ đây này, cậu hỏi Hàn Dung đi, vừa nãy cậu ấy còn đang giúp tớ học đấy. Anh Cao Dịch ác độc lắm, nói nền tảng của tớ không tốt, phải nhanh bù đắp, sau đó còn hỏi phương hướng về nghề nghiệp tương lai của tớ nữa. Tớ thì chưa có dự định với tương lai, anh Cao Dịch liền nói anh ấy sẽ giúp tớ. Kết quả anh ấy lại muốn tớ học đều tất cả các môn trong học kỳ này, hiểu thì mới quyết định điều mình thích, nói là sẽ giúp tớ tiết kiệm thời gian. Anh ấy thực sự muốn giúp tớ, cho nên tớ đã đồng ý rồi.."

    Hàn Dung nhịn không được bèn nói: "Cậu không biết hai người bọn họ biến thái thế nào đâu, bắt đầu học chương trình học của năm ba trước luôn đó."

    "Vậy.. không thì tớ nhờ Thẩm Việt nói với anh Cao Dịch mấy câu. Đến lúc đó cậu, còn anh Cao Dịch nữa, đều đến luôn, được không?" Hạ Chi nói.

    "Đúng đó đúng đó, không phải đại thần có quan hệ rất tốt với anh Cao Dịch à. Để hai người bọn cậu cùng đến, có Tiểu Hạ Tử ở đó, đại thần sẽ là chỗ dựa cho cậu, xem Cao Dịch còn dám hung hăng nữa không!" Hàn Dung nghe xong, lập tức thấy biện pháp này không tệ, vội vàng nói.

    Hạ Chi rất sợ Chu Lệ hiểu lầm, vội vàng nói: "Thẩm Việt cũng học khoa Mỹ thuật, có vấn đề khó khăn trong môn nào, mọi người thảo luận với nhau luôn. Biết đâu có thể va chạm mà ra linh cảm nữa đấy."

    Chu Lệ có hơi bối rối mà nhìn hai cô ấy: "Thật ra.. giữa tớ và anh Cao Dịch có phát sinh vài mâu thuẫn nhỏ."

    "Mâu thuẫn?" Hạ Chi mở to hai mắt.

    Khác với Hạ Chi, Hàn Dung lại hơi nheo mắt, vừa suy tư vừa nhìn chằm chằm Chu Lệ.

    "Thế nên, mấy ngày nay có lẽ khá là bận. Tớ xử lý mấy chuyện với anh ấy trước, sau này có cơ hội, lại ăn cơm cùng các cậu, có được không?" Chu Lệ nói với Hạ Chi.

    Cô ấy đã nói như vậy, hiển nhiên Hạ Chi cũng đành phải đồng ý. Cô gật đầu, nói: "Vậy cậu xem thử, nếu có phiền phức gì thì nhớ nói với bọn tớ đấy."

    "Không có phiền phức gì đâu, anh Cao Dịch rất tốt, yên tâm đi." Chu Lệ nói xong, liền nhanh chóng cúi đầu học tiếp.

    Hạ Chi thấy thế, cũng không tiện quấy rầy cô ấy nữa, bèn xoay người đi rửa mặt trước.

    Đợi khi cô đi ra, vừa vặn nhìn thấy Hàn Dung ngồi bên cạnh Chu Lệ đang điên cuồng lắc cơ thể của Chu Lệ: "Có phải không, tớ đoán đúng không?"

    Chu Lệ đẩy Hàn Dung: "Tớ không biết."

    "Chắc chắn là đúng rồi, tớ tin vào trực giác của mình." Hàn Dung híp mắt, vì nghi ngờ nên nhìn chằm chằm vào Chu Lệ, "Tớ nói này Chu Lệ, cậu gần đây cứ là lạ sao đó, sau khi Liễu Na đi cậu liền khác luôn."

    "Làm gì có chứ." Vẻ mặt Chu Lệ biến hóa, vội vàng nói, "Tớ bận quá thôi, bị anh Cao Dịch ép khô cả da, cho nên mới biến hình. Cậu đừng có mà nghĩ lung tung."

    "Thật á.." Hàn Dung tiến tới, "Anh Cao Dịch ép khô cậu thế nào?"

    Hai chữ "ép khô" nói bằng cái giọng rất quái, mặt Chu Lệ lập tức đỏ lên. Cô ấy đẩy Hàn Dung đi bằng một tay, sau đó kéo rèm giường không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

    Hạ Chi ở một bên thì cười nhìn hai cô ấy ầm ĩ, tiện tay lướt lướt điện thoại đọc tin lá cải. Không nghĩ lướt một cái lại quét ra vòng bạn bè của Tống Tuyết, nên Hạ Chi thuận tay ấn vào. Mấy phút sau, Wechat nhận được tin mới, Hạ Chi nhấn chọn, là Tống Tuyết gửi tới.

    【Mệt như chó a a a a, khó khăn lắm mới được nghỉ mấy ngày, bấm ngón tay tính toán, kỳ thi cuối kỳ đã gần ngay trước mắt! 】

    Lời này của Tống Tuyết có lực sát thương mạnh, Hạ Chi đang định cứ thế đi ngủ liền bị dọa cho tỉnh luôn.

    Không phải kỳ thi giữa kỳ vừa mới qua ư, sao kỳ thi cuối kỳ đã lại tới nữa?

    Nhìn lịch, Hạ Chi hoảng sợ phát hiện Tống Tuyết nói không sai.

    Các cô hiện tại đang học học kỳ hai ở trường đại học, trước là nghỉ đông, sau là nghỉ hè, mà học kỳ mùa hè trước nay thường ngắn. Chỉ chớp mắt kỳ thi giữa kỳ đã qua được gần hai tháng, thì không phải thi cuối kỳ đã gần ngay trước mắt hay sao?

    Liếc nhìn Hàn Dung đã leo về xem tin lá cải, lại nhìn Chu Lệ đang nắm chắc thời gian mà ôn tập, Hạ Chi đột nhiên sợ hãi phát hiện, người mấy ngày tiếp theo phải ôm sách mà ôn tập, sợ là không chỉ có mỗi mình Chu Lệ..

    【Nóng, sắp được nghỉ hè rồi! 】Tống Tuyết bên kia còn đang chờ trả lời, Hạ Chi vội vàng nhắn qua một tin.

    【Bạn với đại thần gần đây tiến triển thế nào rồi? 】

    Quả nhiên, bây giờ cô mà nói chuyện với bạn bè, thì khó tránh khỏi không nhắc đến Thẩm Việt.

    Hạ Chi nghĩ nghĩ, vẫn gửi lời mời đến Tống Tuyết: 【 Cuối tuần này mình muốn dẫn bạn bè và Thẩm Việt cùng ăn một bữa cơm, bạn tới không? 】

    【Bạn rốt cuộc cũng chịu cho đại thần một danh phận rồi hả! 】 Mặc dù là tin nhắn văn bản gửi qua, nhưng cái dấu chấm than kia đã biểu đạt đến là rõ ràng cảm xúc của đối phương.

    Ngón tay Hạ Chi dừng lại, rồi hấp tấp trả lời: 【 Cái gì gọi là rốt cuộc chứ.. 】

    【 Hạ Minh nói đấy, anh ta chia sẻ kinh nghiệm chua xót khi theo đuổi bạn gái của đại thần cho đồng đội ở đội bóng rổ. Cho dù đại thần hành động thì cũng có lúc vấp váp, chuyện đó đã an ủi không ít nam đồng bào đâu. 】 Tống Tuyết đánh chữ cực kỳ nhanh. Sau khi tin nhắn này vừa được gửi đi, rất nhanh lại gửi một tin nhắn mới, 【Có điều, đại thần đã mời khách thì mình chắc chắn phải đi ăn chực! Hí hí hí hí. 】

    Hạ Chi và Tống Tuyết không tám chuyện với nhau đã lâu, đề tài của hai người từ Thẩm Việt nhảy đến hội sinh viên, lại tiện đường nhìn về kế hoạch nghề nghiệp tương lai luôn.

    Tuy rằng Tống Tuyết cũng được xem là một nhân vật nổi tiếng của hội sinh viên Đại học Nam Kinh, nhưng ở khoa Kiến trúc thì vẫn là một đứa học kém không có thuốc chữa. Nếu tốt nghiệp khoa Kiến trúc rồi ra tìm việc làm, Tống Tuyết lo rằng sau này mình còn chẳng có cả cơm mà ăn, cho nên cô ấy định thi nghiên cứu nhảy ngành.

    【Nhảy ngành? 】 Hạ Chi giật mình, suy nghĩ một lúc vẫn không thể không tò mò mà gửi đi, 【Bạn đã muốn nhảy ngành, vậy tại sao trước đó không đổi? Không đúng, cho dù là bây giờ cũng được mà. 】

    【 Không được, mình muốn tốt nghiệp từ ngành kiến trúc, làm đàn em khóa dưới của Thẩm Hàn Xuyên. 】 Tống Tuyết nhanh chóng nhắn lại, 【Mình thi vào Đại học Nam Kinh là vì nam thần, còn thi nghiên cứu là vì cuộc sống của mình, hai việc này hoàn toàn không giống nhau. 】

    Hạ Chi quả thực bị sự tùy hứng của Tống Tuyết đánh bại, nhưng nghĩ tới thành quả của cô ấy ở hội sinh viên, không khỏi cảm thấy nếu là Tống Tuyết thì cô ấy làm ra lựa chọn như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

    Mọi người đều biết độ khó khi thi nghiên cứu, nhảy ngành lại càng là khó càng thêm khó. Cô ấy không hổ là người thi được điểm trúng tuyển cao nhất khoa Kiến trúc của Đại học Nam Kinh, mặc dù bởi vì chuyên ngành không phù hợp mà thành đứa học kém, nhưng Hạ Chi có thể cảm giác được, Tống Tuyết là một người rất có kế hoạch đối với tương lai, đồng thời cũng đầy tự tin.

    Trong lúc vô hình, sự tự tin của cô ấy đã ảnh hưởng tới Hạ Chi, hai người nói say sưa gần một tiếng, mới kết thúc trong thỏa mãn.

    Lúc gần ngủ, Tống Tuyết vẫn không quên nhắc nhở Hạ Chi: 【Quyết định thời gian ăn cơm xong thì nhớ nhắn cho mình đấy, lâu rồi không được thấy đại thần nên mình cần tắm cho mắt. 】

    Hạ Chi nhắn lại một biểu tượng cảm xúc, sau đó sắp xếp lại toàn bộ sách trên bàn.

    Sách để ôn thi cuối kỳ, tài liệu chuẩn bị cho công việc, còn có sách dùng hằng ngày và sách mà cô thích..

    Rõ ràng mới là năm hai, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình chẳng có gì khác biệt với tân sinh viên, rất thiếu hiểu biết và vẫn đang khám phá Đại học Nam Kinh. Giờ phút này, không hiểu sao cô lại có loại cảm giác buồn vô cớ vì sắp phải rời trường ở tương lai không xa.

    Thẩm Việt hơn cô một khóa, cuối năm sẽ lên năm thứ tư đại học rồi. Anh vốn không thường xuyên ở trường, sau này sợ là càng..

    Hạ Chi tám chuyện với Tống Tuyết lâu như vậy, lúc này đã là đêm khuya. Cô chúc Thẩm Việt ngủ ngon từ lâu, đến cả Hàn Dung và Chu Lệ cũng ngủ rồi, Hạ Chi đành phải mò về giường mình, sau đó nhìn mầm nhỏ ngẩn người.

    Khác với sự hăng hái khi giáo viên chủ nhiệm giới thiệu cơ hội thực tập, vừa nghĩ tới mình thật sự phải rời ngôi trường này, Hạ Chi lại thấy có hơi không muốn.

    Sờ lên chiếc lá của mầm nhỏ, Hạ Chi tách ngón tay tính toán một lúc. Chớp mắt mầm nhỏ đã được hơn hai tháng, từ sau khi nó ngừng phát triển, thì không hề mọc ra lá mới, càng không thấy cao lên.

    Nghĩ đến đây, Hạ Chi di chuyển thân thể, đến gần mầm nhỏ hơn một chút, sau đó mượn ánh sáng điện thoại mà cẩn thận nhìn ngắm mầm nhỏ.

    Qua mấy ngày sinh trưởng, nụ nhỏ ở giữa hình như đã to thêm một chút.

    Hiện tại mọi người đã ngủ, nên Hạ Chi không tiện mở máy tính để so sánh ảnh chụp. Cô nhìn nhìn ngón tay của mình.

    Lần trước khi nhìn nụ nhỏ, nó đại khái to bằng một phần ba móng tay mình.

    Nghĩ đến đây, Hạ Chi vươn tay đẩy chiếc lá bên cạnh nụ nhỏ ra, đặt nụ nhỏ chung với móng tay rồi so sánh, sau đó dán móng tay và nụ nhỏ vào với nhau, đánh dấu kích thước.

    Đã to bằng một bằng hai móng tay út củac ô.

    Cẩn thận quan sát nụ nhỏ, thấp thoáng có thể thấy lá cây màu xanh lục co lại thật chặt. Hạ Chi sợ lực ngón tay của mình quá mạnh sẽ làm nó tổn thương, nên đánh dấu xong thì không chạm vào nó nữa mà tiện tay sờ lên chiếc lá bên cạnh. Sau đó, Hạ Chi xoay người chuẩn bị đi ngủ.

    * * *

    Ký túc xá cũ, phòng ngủ nam sinh.

    Đã là đêm khuya, nhưng ký túc xá nam còn náo nhiệt hơn ký túc xá nữ rất nhiều. Cho dù ký túc xá cũ vắng vẻ đến thế, nhưng chỉ cần có người ở phòng thì cơ bản đèn đều sáng.

    Hạ Minh đang ngồi ở trước máy vi tính, thần thái sáng láng mà chơi game.

    Hôm nay đồng đội rất đáng tin cậy, anh ấy hợp tác thuận lợi với đồng đội ăn được mấy lần gà nên tâm trạng rất tốt, tự nhiên cũng càng đánh càng thuận, đã trễ thế này nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ. Vừa vặn Thẩm Việt có bản thảo cần sửa, hai con mèo đêm không hề quấy rầy nhau.

    Đánh xong một ván, Hạ Minh buông con chuột ra, kéo căng cơ bắp hư giãn một tí. Anh ấy thấy Thẩm Việt mang bản thảo vào phòng làm việc bên cạnh, cẩn thận dùng kẹp kẹp lên.

    Hạ Minh vừa định hỏi về tiến độ công việc của Thẩm Việt, thì thấy tay anh run một cái, cái kẹp kéo theo bản vẽ liền rơi xuống đất!

    "Bà mẹ nó!" Hạ Minh giật mình nhảy dựng lên, vội vàng đi đến nhặt bản vẽ lên giúp Thẩm Việt.

    Lúc Thẩm Việt thất bại ở kỳ thi giữa kỳ, khắp trường đều đồn rằng Thẩm Việt chỉ là hư danh, ngày nào cũng ngủ ở phòng không chịu đi học. Cái gọi là tuổi nhỏ đã nổi tiếng chẳng qua cũng như Thương Trọng Vĩnh*, chứ thật ra chẳng làm được chuyện gì.

    (*Thương Trọng Vĩnh: Một tác phẩm của Vương An Thach, một chính trị gia, nhà văn thế kỷ 11. Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh)

    Hạ Minh vì chuyện này mà suýt nữa đã đánh nhau với người ta, vì chỉ có người ở cùng phòng với Thẩm Việt như anh ấy mới biết mỗi ngày Thẩm Việt phải làm việc vất vả thế nào.

    Chỉ là khi Hạ Minh nhìn mấy thuốc màu ngổn ngang kia thì đầu liền đau như muốn nứt ra luôn. Muốn anh ấy cầm chuột chơi cả ngày anh ấy cũng không thấy mệt, nhưng muốn anh ấy kiên nhẫn mài thuốc màu một ngày dưới điều kiện hết sức khắc nghiệt như Thẩm Việt, thì anh ấy thà chết còn hơn, chớ nói chi là phục hồi mấy bức tranh cổ phiền phức kia chứ.

    Bởi vì cổ vật quá quý giá, không có niềm tin tuyệt đối thì dứt khoát đừng tùy tiện lộn xộn lên tranh cổ. Từ nghiên cứu cổ vật, phân tích, xác định phương án, đến mô phỏng phục hồi bằng cách dùng tranh giả, mỗi bước đều rườm rà đến mức có thể bức người bình thường phát điên.

    Năm nay Thẩm Việt chỉ chừng hai mươi, tuổi trẻ tràn đầy sức lực, nhưng anh thật sự có thể chìm trong quyết tâm, làm mỗi một bước cho được tốt nhất. Phòng làm việc của họa sĩ trước giờ luôn lộn xộn, huống chi là Thẩm Việt còn không phải xử lí công việc hội họa đơn thuần. Anh có đủ các món đồ kỳ lạ từ thời xưa đến thời nay, nhưng anh lại có thể sắp xếp nó gọn gàng ngăn nắp, miễn là những việc trong phạm vi lĩnh vực công việc của mình, anh đều nắm được trong lòng bàn tay.

    Hạ Minh tâm phục khẩu phục Thẩm Việt như thế, không phải chì vì hào quang đại thần của anh, còn dựa vào những cố gắng trong công việc mà Thẩm Việt góp nhặt từng giờ, từng phút mỗi ngày, cố gắng chinh phục nó.

    Bây giờ thấy Thẩm Việt làm rơi bức tranh lấy từ phòng làm việc ra, cho dù biết món đồ này không phải đồ cổ, chỉ là vật mô phỏng mà thôi, nhưng cũng dọa Hạ Minh sợ hết hồn, vì đó dù sao cũng là tâm huyết của Thẩm Việt.

    Nhưng càng làm cho anh ấy kinh ngạc hơn chính là, Thẩm Việt trước nay chưa bao giờ phạm sai lầm trong công việc, lúc này sau khi để rơi đồ, anh không chỉ không lập tức nhặt lên, mà ngược lại còn nhìn tay mình rồi đờ ra.

    Hạ Minh để bức tranh và kẹp lên bàn, tò mò nhìn Thẩm Việt. Sau khi phát hiện mặt Thẩm Việt hiện ra vệt đỏ kỳ lạ, Hạ Minh lại càng sửng sốt.

    Ngoại trừ lúc bị bệnh, thì đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Thẩm Việt đỏ mặt đấy!

    "Thẩm Việt, cậu không sao chứ?" Hạ Minh vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc lại vừa lo lắng mà nhìn anh.

    Thẩm Việt lẩm bẩm: "Hạ Chi chưa ngủ."

    "Hả?" Hạ Minh nhìn Thẩm Việt với vẻ mờ mịt.

    Chuyện này thì liên quan gì đến Hạ Chi?

    Thẩm Việt dần lấy lại tinh thần, tránh ánh mắt của Hạ Minh, giọng có hơi khàn: "Tôi đi tắm đã."

    "Gì?" Hạ Minh nhìn bóng lung của Thẩm Việt, "Không phải cậu vừa tắm rồi à? Lại tắm nữa?"

    Trả lời anh ấy là tiếng nước trong phòng tắm.

    Thẩm Việt nhìn mình trước gương, trong mắt ngoại trừ tình dục không thể kiềm chế, còn có mấy phần khó tin.

    Trước đây mỗi lần Thẩm Việt bị sờ, đều chỉ đến phần eo là thôi, về sau thì dần đi lên đến mặt với miệng. Anh tưởng rằng rễ cây nhỏ mới là nửa người dưới của mình, bởi vậy hoàn toàn không nghĩ tới, có một ngày mình lại bị Hạ Chi sờ đến..

    Chẳng lẽ vào lúc anh không biết, cây nhỏ đã phát sinh biến hóa gì?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...