Trở về 1960 toàn năng quân tẩu- Hồ Đồ Editor: Tiểu Ngư ăn cỏ Chương 10: Đổi lương thực Bấm để xem Cao Tú Lan không ngờ rằng người đàn ông của nàng là Tô Đại Căn thực sự nghe thấy lời ước muốn của nàng, thực sự đã gửi đến một chiếc nồi lớn. Không chỉ có nồi lớn mà bên trong còn đựng cả thức ăn. Chính là lương thực tinh hạt mịn như gạo. Nàng có thể để lại một phần cho Thanh Miêu Nhi ăn, sau đó để phần còn lại đổi lấy lương thực phụ. Loại gạo ngon như vậy, ít nhất cũng đổi được gấp đôi. Còn có thể đổi được 20 kg lương thực loại tốt nhất. Ăn tiết kiệm một chút, còn có thể ăn trong mười ngày. "Đại Căn, cả đời ta không nhìn lầm ngươi a. Ngươi là một người đàn ông tốt, sau khi rời đi vẫn còn nghĩ về nhà. Không người đàn ông nào có khả năng như ngươi a." Cao Tú Lan thực sự không ngờ rằng nàng còn trẻ đã góa chồng, một mình nuôi mấy đứa con mà ở tuổi này vẫn có thể hưởng phúc của người đàn ông của mình. Đây thực sự là ông trời có mắt a. Lão thiên gia có thể nhìn thấy nàng thật không dễ dàng a. Sự tình vui sướng này như thế nào có thể không cùng chia sẻ với người khác được? Không thể nói với mấy thằng nhóc được, cũng chỉ có thể nói chuyện với đứa con gái tri kỷ của nàng. Tất nhiên, lúc này không thể nói khi mấy đứa kia đang ở nhà. Vì vậy, như thường lệ, nàng bình tĩnh bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng khóa trái cửa lại. Nàng vừa khóa cửa, Tô Thanh Hòa cũng đã đứng dậy. Đang vừa ngáp vừa đi ra ngoài. Không còn cách nào khác, đối với những người có thói quen ngủ nướng, dậy sớm thực sự là một điều đau khổ. Nhưng ở nhà, mọi người đi làm sớm nên phải dậy nấu ăn sớm. "Thanh Miêu nhi." Tô Thanh Hòa dụi mắt, chợt nghe thấy tiếng gọi yêu thương của mẹ. Nàng nhìn theo âm thanh, Cao Tú Lan nở nụ cười thần bí. Tất nhiên Tô Thanh Hòa biết là mẹ nàng đang cười vì cái gì, vì vậy nàng liền nhìn Cao Tú Lan bằng ánh mắt ngạc nhiên. Cao Tú Lan gật đầu hài lòng. Con gái nàng thật sự rất quan tâm nàng, giữa hai người có một sự kết nối từ trái tim đến trái tim, đôi khi không cần nói chuyện, cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì chỉ bằng cách nhìn vào nhau. Đây mới là khuê nữ của nàng a, những thằng nhóc kia lấy được vợ đã quên mất mẹ, nàng có nói trăm câu chắc cũng không hiểu. Bởi vì có nhiều gạo như vậy, Cao Tú Lan đang có tâm trạng tốt nên không nói gì về bữa ăn sáng nay. Nàng cùng nấu ăn với Tô Thanh Hòa còn đốt lửa giúp cho Tô Thanh Hòa. Đợi cho mấy người con trai đi làm việc, bà gọi mấy người con dâu lại. Sáng nay lúc ăn cơm cũng không thấy bà nói gì với mấy người con dâu, bọn họ còn nghĩ rằng mặt trời hôm nay mọc ở phía tây đâu. Quả thực thụ sủng nhược kinh. "Ta cùng Thanh Miêu Nhi muốn đi vào thị trấn xem xem chúng ta có thể mượn một ít lương thực không. Lương thực của chúng ta đều đem đi cung cấp cho nội thành. Lương thực lấy từ trong đó chắc ăn cũng không tệ. Có lẽ chúng ta có thể mượn được một chút. Trong bữa ăn, Cao Tú Lan cũng đã thông báo với mấy người con trai. Mọi người đều nhìn Cao Tú Lan, rồi lại nhìn Tô Thanh Hòa. Tô Ái Hoa nói:" Mẹ ơi, liệu sau này người ta có ghét bỏ chúng ta phiền phức, từ chối em gái nhà chúng ta không. Ta vẫn đang chuẩn bị để gả em gái chúng ta vào thành phố đấy. " Nghe những gì con trai nói, Cao Tú Lan thực hưởng thụ." Còn không phải là vì một ngụm ăn cho mấy người các ngươi sao? " Tô Thanh Hòa nói:" Anh, vì trong nhà kiếm ít cơm, những thứ này đâu có là gì đâu. Hơn nữa, chúng ta chỉ nói mượn thức ăn, chỉ cần sau này chúng ta sống sót qua nạn đói. Nếu gia đình chúng ta sau này có nhiều lương thực, chúng ta sẽ trả lại cho người ta. Gia đình chúng ta nhiều người như vậy, chắc chắn có thể trả lại được. " " Đại ca ta nhất định có thể! "Tô Ái Quốc lập tức nói. Lâm Thục Hồng cũng nói:" Nếu em gái có thể mượn nó, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau trả lại. " " Chúng ta cũng sẽ cố gắng trả lại. "Tô Ái Hoa nói. Không đợi vợ hắn tỏ thái độ, anh đã nói:" Em gái vay bao nhiêu thì ta cùng anh cả trả đều trả hết, không thể để em gái lấy nợ lấy chồng đâu ". Tô Ái Quốc vội vàng gật đầu. Đây là đương nhiên, làm việc nuôi gia đình chính là chuyện mà họ nên làm. Lâm Thục Hồng và Đinh Quý Hoa không nói chuyện, dù sao họ cũng không thể chỉ trỏ vào cô em chồng chưa từng xuống đất kiếm thức ăn nào. Nếu vay được lương thực để vượt qua những năm đói kém này, đây chính là công lao to lớn nhất. Hơn nữa nghe bọn trẻ kể lại, mấy ngày nay nàng cho mấy đứa trẻ ăn khoai lang khô.. Quên đi, ăn nhiều một miếng liền ăn thêm đi. Dù sao nàng cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, không ăn cơm nhà được bao lâu nữa. Tô Thanh Hòa rất cảm động trước tấm chân tình của các anh trai. Huống chi những năm này, hiếm có được những người anh lương thiện như vậy. Khi mà gặp phải vấn đề kinh tế, anh em đều dễ trở mặt với nhau. Nhất là trong những năm đói kém như thế này, biết gánh vác trách nhiệm có bao nhiêu khó khăn, ý thức giác ngộ a. Cao Tú Lan không hề cảm động, vỗ bàn nói:" Thái độ của anh là như thế nào? Đương nhiên là các ngươi trả lại rồi. Không phải là tất nhiên sao? Sao vậy, các ngươi còn muốn em gái biết ơn các ngươi sao? Em gái các ngươi vì gia đình làm việc trọng đại như vậy, cũng còn chưa khoe khoang ra đâu, các ngươi còn muốn biểu hiện trước. Còn có mặt mũi sao? " Vợ chồng Tô Ái Quốc"... " Vợ chồng Tô Ái Hoa:"... " Phải a, bọn họ tỏ thái độ làm gì? Này vốn là họ phải trả a. Em gái mượn được bao nhiêu lương thực như vậy còn chưa khoe khoang thành tích đâu, bọn họ còn không làm ra lương thực có gì đáng kể công a? Thật là xấu hổ làm sao! Mọi người nhìn Tô Thanh Hòa, sau đó cúi đầu xấu hổ ăn cơm. Về chuyện này, Tô Thanh Hòa cũng chỉ muốn nói với mẹ nàng, mẹ nàng cũng đừng phá hỏng bầu không khí như thế này được không? Thật là vừa nãy không khí kia biết bao nhiêu ấm áp a.. Cao Tú Lan cũng không hiếm lạ cái không khí ấm áp, ai có của ăn của để trong những ngày này thì dù không khí có hay không cũng đều ấm áp. Hiện tại bà rất nóng lòng được chia sẻ niềm vui với con gái yêu quý. " Mau ăn đi, ăn xong liền đi làm đi. Thật sự tưởng có bánh từ trên trời rơi xuống sao. " Nhóm mấy người con dâu cũng không phản bác. Sau khi ăn một miếng lớn, đặt bát xuống và rời đi. Nhìn con trai cùng con dâu đã đi làm, Cao Tú Lan ngay lập tức sai bảo mấy đứa cháu gái của mình. " Đại Nha đi dọn dẹp bát đĩa, bát đũa, cẩn thận kẻo làm đổ bát. Nhị Nha đi giặt quần áo đi Tam Nha.. Tam Nha chăm sóc Nhị Bảo. Tiểu tử Đại Bảo kia lại chạy đi đâu mất rồi. Có cái khí lực chạy ra ngoài chơi, còn không phải tốn không ít lương thực đâu? " Cao Tú Lan phụng phịu lảm nhảm, vài đứa trẻ không dám nói một lời, bận bịu làm việc riêng. Tô Thanh Hòa không muốn nghe Cao Tú Lan lẩm bẩm, nhanh chóng khoác tay nàng đi vào phòng Cao Tú Lan," Mẹ, vào phòng ngồi đi. " Sau đó, Cao Tú Lan nhớ lại việc lớn, bà liếc nhìn các cháu gái thấy chúng đều làm việc ngoan ngoãn, vì vậy bà đưa cô con gái quý giá vào phòng đóng cửa lại. Quay lại, xé toạc tấm ga trải giường bên giường. Tô Thanh Hòa che miệng, kinh ngạc. " Nhìn xem, ba con có bao nhiêu năng lực, đồ ăn nhiều như vậy, còn có cái nồi sắt lớn thế này. Phải cần bao nhiêu vé công nghiệp mới mua được. " Cao Tú Lan hào hứng nói. Tô Thanh Hòa nhìn cũng có vẻ hưng phấn, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra một vấn đề," Mẹ, gạo này rất dễ xử lý. Chúng ta cho vào rổ sau. Nhưng còn cái nồi sắt lớn này thì sao? " ".. Đúng vậy, đây là một vấn đề. "Vẻ hưng phấn trên mặt Cao Tú Lan biến mất, vẻ mặt nghiêm túc. Tô Thanh Hòa nói:" Mẹ ơi, có phải mẹ đã ước với bố con nên bố đem tới cái nồi phải không, nghĩa là bố có thể nghe thấy được. Hay mẹ có thể thương lượng với bố xem có thể đem cái nồi sắt đặt ở nơi khác không, sau đó để hai anh bí mật đi lấy nó vào ban đêm. Cũng không biết có thể như vậy được không. " " Chắc chắn là được. Bố ngươi là người đáng tin cậy. Cũng trách ta. Ta đã không nói rõ trước. " Sự tin tưởng của Cao Tú Lan dành cho người đàn ông của mình giờ đã lên rất cao rồi. " Đã thế này thì đừng lo nồi sắt nữa, trước đem gạo giải quyết đã. "Cao Tú Lan lập tức thu xếp, bây giờ chuyện ăn uống mới là quan trọng nhất. Sớm đổi sang lương thực phụ càng sớm càng tốt." Hai người nhanh chóng bàn bạc với nhau, trước tiên đem gạo vào thành phố, sau đó xem có người có thể đổi lương thực phụ trong chợ đen thị trấn không. Sau khi thảo luận xong, Cao Tú Lan xách giỏ và đi ra ngoài với Tô Thanh Hòa. Đại Nha Nhị Nha Tam Nha nhìn nội cùng cô của mình đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy chờ mong. Nội nói rằng nàng đưa cô của mình đi vay thóc, và sau khi vay thóc, họ sẽ không chết đói như em gái của Nhị Xuân. Hai người ở trong thị trấn đi dạo vài vòng, sau đó Cao Tú Lan đưa con gái đi đổi đồ ăn. Nơi duy nhất có thể trao đổi mọi thứ trong năm nay chính là chợ đen cùng cung tiêu xã. Đi cung tiêu xã đổi không có lời, người ta là đơn vị nhà nước, ra giá không có khả năng cao, vẫn là đi chợ đen thì hơn. Hai mẹ con trên lưng đeo thúng ngồi xổm trong chợ đen. Tô Thanh Hòa quan sát một số người đeo theo túi to đi tới đi lui xung quanh. Sau đó, khi có ai đó mua đồ gì này nọ, họ đi cùng nhau ra một dấu hiệu bí mật. Giống như dấu hiệu ngầm. Thấy không có ai đến hỏi, Cao Tú Lan lấy một nắm gạo trắng từ trong túi ra, đút vào tay nàng. Gần như ngay sau khi nó được lấy ra, một vài cặp mắt đã nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó Tô Thanh Hòa liền nhìn thấy ánh sáng trong mắt những người đó. Sau đó, một bầy người đều chạy đến. "Là gạo sao?" Vị khách là một người đàn ông trung niên, mặc quần áo lao động, có vẻ là làm bếp ăn của một đơn vị nào đó. Hắn ra đây để kiếm một ít lương thực tinh trở lại. Giọng hắn vẫn còn chút kích động. Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Cao Tú Lan, "Có bao nhiêu chúng ta chia ra lấy." Điều này là vì sợ bị người khác nuốt chửng. "Tám cân." Cao Tú Lan nói. Để dành lại hai cân để cho con gái. Vừa nghe chỉ có tám cân, anh ta hơi thất vọng. Nhưng loại tốt này tự nhiên không thể tham lam. Người đàn ông trung niên cử động các ngón tay của mình. Giơ năm ngón tay 5 hào một cân. Cao Tú Lan lắc đầu, "Ta không cần tiền, chỉ muốn lương thực phụ. Một cân đổi hai cân rưỡi." Đây là lần đầu tiên nghe nói đến chợ đen để trao đổi lương thực phụ. Vài người sửng sốt, nhưng người đàn ông trung niên là người phản ứng đầu tiên, "Nhà tôi ở gần đây. Tôi sẽ quay lại lấy ngay. Cô có thể đi theo tôi." Cao Tú Lan vẫn còn do dự, nhưng Tô Thanh Hòa đã kéo tay áo nàng gật đầu. Nàng đang còn muốn hỏi thêm, người đàn ông trung niên này giống như công nhân, cứ đi xem điều kiện ở nhà như thế nào, nếu là người có thể cung cấp lương thực phụ lâu dài thì có thể đổi tiếp thay vì trao đổi trên thị trường chợ đen này. Cao Tú Lan nói, "Được, dẫn đường." Người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức dẫn đường. Những người khác lo lắng, "Vậy còn chúng ta thì sao?" Tô Thanh Hòa cho rằng Cao Tú Lan sẽ xúc phạm đến người ta, lập tức chạy tới trước mặt nói: "Chúng ta sau này còn tới nữa. Lần sau nhìn thấy chúng ta, chúng ta sẽ trực tiếp ưu tiên cho ngươi. Mẹ con ta còn có việc không có thời gian để chờ đợi." "Khi nào các người lại đến?" Ai đó hỏi. "Cũng sớm thôi." Tô Thanh Hòa nói một cách cầm chừng, nhưng nhanh chóng đưa Cao Tú Lan đi. Một vài ký gạo cũng có thể gây ra xung đột, nghĩ đến những người mai này ăn bữa nay lo bữa mai mới biết đôi khi thực phẩm quý giá đến nhường nào. Sau khi đi theo người đàn ông trung niên đến cửa nhà, Tô Thanh Hòa nhận ra người đàn ông đó là công nhân trong một nhà máy máy móc, gia đình anh ta đang ăn cơm. Nhưng bây giờ lương thực khó khăn, đồ ăn chủ yếu đều là ngũ cốc thô, người già và trẻ em trong gia đình đều mong muốn được ăn ngũ cốc tinh. Hôm nay anh ấy đi chợ đen để thử vận may. Sau khi nghe lời này, Cao Tú Lan cong môi nói, trong lòng nói, các ngươi người ở thành phố chỉ là để ý, chúng ta ở nông thôn đều phải ăn vỏ cây, còn muốn ăn ngũ cốc tinh. Bất cứ khi nào chúng ta mà muốn ăn, chúng ta chỉ cần cắn một miếng vỏ cây cũng hài lòng rồi. " Theo giá của Cao Tú Lan, bên kia đã lấy ra 20 cân bột ngô. Cao Tú Lan kiểm tra, là bột ngô thật, không phải loại được nghiền chung với lõi ngô. Đột nhiên nàng cảm thấy hạnh phúc. Đặt những thứ đó vào giỏ đeo sau lưng, kéo con gái của mình trở về. Tô Thanh Hòa không vội, đối với người đàn ông nói:" Thôn chúng ta đang thu thập ngũ cốc, có thể gửi một ít ngũ cốc hảo hạng, ngươi có muốn không? " Nghe được lời nói của Tô Thanh Hòa, người nọ vội vàng gật đầu," Ngươi muốn cái gì, nếu có hạt mịn, ngươi có thể trực tiếp gửi đi, đổi lại như vậy còn có thể bồi thêm tiền. " Nói xong Tô Thanh Hòa liền cùng Cao Tú Lan rời đi. Sau khi ra khỏi con hẻm, Tô Thanh Hòa muốn giúp Cao Tú Lan mang đồ ăn. Cao Tú Lan đẩy tay nàng ra," Sức nhỏ của con làm sao mang được, mẹ quen rồi, cũng không nặng. Hơn nữa, ta cõng thóc trên lưng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. " Tô Thanh Hòa tin những lời này. Nàng đã từng tưởng tượng mình không thể vác được một trăm cân, nhưng nhất định sẽ có thể khiêng được một trăm cân tiền giấy, chạy thật nhanh. Cao Tú Lan bước đi, mặt đỏ bừng," Lần này được 20 cân ngũ cốc, mấy ngày nữa có thể ăn. Lúc về mẹ sẽ nấu cơm cho con, con chưa được ăn cơm trắng trong một khoảng thời gian dài rồi. " " Mẹ, mẹ thật tốt với con. "Tô Thanh Hòa lập tức nghiêm túc nói. Cao Tú Lan thở dài," Con chính là tâm phúc của ta, ta đối với con không tốt, thì còn ai tốt với con nữa chứ? " Tô Thanh Hòa cảm thấy lòng Cao Tú Lan dịu lại, lập tức nói:" Mẹ, con nghĩ sau này gia đình sẽ có thêm của ăn của để. Nên cho mấy đứa nhỏ ăn thêm một chút nữa. Ngày nào con cũng nhìn bọn chúng đi kiếm đồ ăn lung tung, đã hoảng sợ đến mức trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến vợ của Tô người thọt kia. " Cao Tú Lan muốn nói, mấy đứa con gái ăn nhiều lương thực như vậy làm gì, nhưng bà không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của con gái mình, nghĩ rằng bây giờ người đàn ông của mình thậm chí có thể gửi một nồi sắt lớn, còn không thể đưa thức ăn cho gia đình sao? Dù sao cũng để con gái yên tâm, cũng chỉ vài miếng ăn mà thôi. Tất cả mọi người Tô gia biết chuyện đã đi vay lương thực. So với lần trước hai người đi xin thịt, lần này bọn họ rất lo lắng. Việc họ có thể ăn thịt hay không không có ảnh hưởng lớn đến họ, nhưng lương thực là sự sống. Tất cả đều háo hức đứng ở cửa chờ đợi, nhìn hai người bọn họ trở về, bọn họ đều vây quanh. " Thật không có tiền đồ! "Cao Tú Lan liếc mọi người một cái, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà, để mấy đứa nhỏ ở ngoài, chỉ để người lớn đi vào, sau đó đóng cửa lại. Trong ánh sáng yếu ớt, Cao Tú Lan trực tiếp đặt túi lên bàn. " Hai mươi cân bột ngô hảo hạng. Cộng thêm hai cân gạo. Đây là thứ mà em gái các ngươi mượn được! " Bốn người xúm lại thì thấy cái túi vải bố đựng bột ngô trong rổ. Thực sự là bột ngô, rất tinh tế, tinh tế hơn nhiều so với bột ngô xay cùng lõi ngô ở nhà. Chắc chắn khi ăn sẽ không làm tổn thương cổ họng được. Mọi người đều khiếp sợ không nói được lời nào. Tô Thanh Hòa nói:" Anh, chuyện gia đình có thể đi mượn đồ ăn thì không thể nói cho ai bên ngoài biết được. "Nàng lo lắng đến lúc đó có người đoán ra gì đó thì không dễ làm nữa, nếu có người thật sự đoán ra thì nàng chỉ có thể cho cái cửa thân thích này chặt đứt. Khi đến thời điểm, phải tìm cách lấy thức ăn ra một cách quang minh chính đại. Cao Tú Lan lại nghĩ được nhiều hơn:" Anh nghe kỹ đi, chuyện này không ai được nói ra ngoài. Bây giờ nhiều người bên ngoài chính là nghèo rớt mồng tơi. Nếu biết gia đình chúng ta có thể đi mượn đồ ăn, chắc chắn sẽ gây ra phiền toái. Người ta có thể trợ cấp cho gia đình chúng ta, nhưng không có khả năng cho cả làng. Nếu gây ra rắc rối, sau này người ta sẽ không trợ cấp cho chúng ta nữa, sinh kế của gia đình sẽ bị cắt đứt. Lúc đó không cần đợi ta động thủ, chính mình tự đi tìm một bức tường tự đâm chết đi. Để dành lại một ít thức ăn cho gia đình. " Hai con trai và con dâu nhất thời đều lấy tay che miệng. Đương nhiên, có đồ ăn thì phải ăn bí mật, không nên ra ngoài nói bậy. Mấy đứa nhỏ cũng dễ xử lý, ai nói ra ngoài sau này sẽ không được ăn nữa. Cho nên cả nhà Tô gia vẫn giữ nguyên khẩu hiệu, có lương trộm ăn, ai cũng không thể nói ra ngoài. Nếu nói ra, người ta sẽ quản đồ ăn mình mượn được mất. Buổi trưa cả nhà vui vẻ ăn cơm, tuy rằng như trước không đủ no nhưng lại tràn đầy hy vọng. Khẩu phần ăn của bọn trẻ cũng nhiều hơn trước một chút, còn có thể ăn no một nửa. " Đều là của cô kiếm được cho các ngươi ăn, nên sau này hãy nhớ kỹ đến lòng tốt của cô các ngươi! Nếu ai là sói mắt trắng, tương lai sẽ bị sét đánh. "Cao Tú Lan tẩy não mấy đứa trẻ. Mấy đứa nhỏ ăn được bữa thỏa mãn nên nhanh chóng gật đầu. Mặc dù cô bị bệnh nhưng cô rất tốt bụng. Vấn đề gạo đã được giải quyết, nhưng vấn đề nồi sắt vẫn chưa được giải quyết. Buổi chiều khi mọi người đã về hết, Cao Tú Lan đưa con gái vào phòng, sau đó khắp phòng niệm như kinh," Đại Căn a, cái nồi sắt của chúng ta thế này không lấy ra được đâu, mau dọn đi, mau dọn đi. "Để ở bên trong hang động nơi tôi sinh ra là đứa con thứ ba của mình. Đại Căn, nếu nghe được những gì tôi nói thì trở về một chút.." Bên cạnh Tô Thanh Hòa nghe thấy nổi da gà. Cô lại thấy hối hận, tại sao lại nhắc đến đồng chí Tô Đại Căn.. Cô thực sự sợ một ngày nào đó đồng chí Tô Đại Căn bị nhắc tới sẽ thực sự quay lại. "Ký chủ, xin hãy tin tưởng vào khoa học." Hệ thống đang lẩm bẩm trong đầu. Tô Thanh Hòa trợn tròn mắt, trong lòng thầm nói: "Đi, đi, mau đi làm việc đi." Vì vậy, trong lúc mà Cao Tú Lan còn chưa phản ứng, cái nồi đã biến mất.. nó thực sự đã biến mất.. Hai mẹ con chết lặng. Tô Thanh Hòa lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ, nồi đâu?" Cao Tú Lan há miệng thật lâu cũng không đóng lại được, sau đó vội vàng kéo Tô Thanh Hòa ra khỏi phòng khóa cửa lại, "Con ở nhà chờ, mẹ đi xem." Nói xong nhanh chóng chạy đi. Ngay sau khi nàng rời đi, hệ thống bắt đầu gọi Tô Thanh Hòa tính phí. "Ký chủ thay đổi nơi nhận thưởng một lần, ký chủ cần trả ba lần phần thưởng nấu ăn." "Nhớ rõ rồi, dù sao cậu cũng là trí tuệ nhân tạo, cậu có thể không cư xử như Grandet được không?" (Grandet là một nhà tư sản mới nổi bắt đầu sau Cách mạng Pháp. Hắn gian xảo và hung ác hơn địa chủ kiểu cũ, cách gom góp của cải máu lửa hơn. Ông đã làm nên tài sản của mình nhờ cuộc cách mạng đầu cơ. Ông là thành viên ủy ban điều hành và thị trưởng, trong nhiệm kỳ của mình, ông đã sử dụng chức vụ của mình để kiếm rất nhiều tiền. Người có khuyết điểm là tham lam, thấp thỏm, cổ hủ, xảo quyệt, còn có ưu điểm là sắc sảo, đảm đang, sâu sắc và giản dị, thanh đạm. -baidu) "Ký chủ, thiếu nợ trả tiền chính là đạo lý hiển nhiên!"
Trở về 1960 toàn năng quân tẩu- Hồ Đồ Dịch: Tiểu Ngư ăn cỏ Chương 11: Nồi sắt lớn Bấm để xem Về vấn đề đòi nợ của hệ thống, Tô Thanh Hòa cũng trả nợ một cách hết sức nghiêm chỉnh. Vốn dĩ nàng còn định khất nợ, trước lấp đầy đồ ăn cho no bụng đã. Nhưng nàng còn cảm thấy loại chuyện này thật không trượng nghĩa, nên đành trả nợ nghiêm túc. Cũng không khó để lấy lại. Vừa mới rời khỏi hệ thống, Cao Tú Lan đã vội vàng chạy về, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh nhưng Tô Thanh Hòa vẫn nhìn ra cái gì đó vô cùng kinh hãi trong đôi mắt mắt nhỏ của bà. Nàng chạy vào phòng nắm lấy tay Tô Thanh Hòa, kích động nói "Thanh Miêu nhi à, thực sự có ở đó.". Tô Thanh Hòa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Mẹ.. là lần đầu tiên con nhìn thấy loại chuyện này, thật sự nếu không phải biết trước.. liền dọa con sợ muốn chết." Cao Tú Lan cười nói: "Ai nói không phải đâu, ba ngươi khi còn sống rất đáng tin cậy, có thể đi xuống đó cũng hẳn là một người tài năng." Khuôn mặt đỏ bừng như thiếu nữ hồi xuân. Tô Thanh Hòa xoa xoa cánh tay nói: "Mẹ, nơi đó sẽ không bị phát hiện chứ?" "Không sao đâu, ta đã dùng dây gai che chắn thật kĩ. Hơn nữa bây giờ đều đang bận đi làm, ai đi lấy được đây. Nơi đó rất hẻo lánh. Hơn nữa, ai dám động đến đồ của ta sao?" Cao Tú Lan vẻ mặt đằng đằng sát khí. Tô Thanh Hòa gật đầu đồng ý, mẹ cô chính là trùm của đội sản xuất Hoàng Hà a! Dù vậy, Cao Tú Lan vẫn lo có chuyện không hay nên không thể ngồi yên ở nhà, liền vào hang với danh nghĩa đi hái củi, trên lưng mang theo một cái giỏ, canh giữ ở chỗ gần hang. Còn dặn dò Tô Thanh Hòa đợi cho trời tối rồi để Tô Ái Quốc cùng những người khác tới chỗ đó lấy đồ. Tất nhiên, là chỉ có thể đi lấy nồi vào ban đêm, cũng là lúc đợi ăn xong bữa tối. Trong nhà không có đèn, nên phải nấu ăn trước khi trời tối. Trước đó chỉ ăn hai bữa một ngày, nhưng hôm nay có thức ăn ở nhà, lại phải đi lấy nồi. Tô Thanh Hòa cảm thấy cần phải nấu một bữa ăn để ăn mừng a. Chiều nay trước khi tổ sản xuất tan làm, Tô Thanh Hòa đã bắt đầu nấu ăn. Nấu bột ngô còn có thêm thịt ba chỉ thái mỏng, cùng ít rau dại luộc. Tuy nàng thấy đơn giản nhưng đây chính là sơn hào hải vị lúc này rồi. Mấy đứa trẻ đang đứng chờ đợi bên ngoài nhà bếp, nước dãi còn vương ở khóe miệng. Nếu không có sự cho phép của Cao Tú Lan, không ai dám bước chân vào bếp. Đại Bảo nắm lấy khung cửa hét lên, "Cô ơi, cô có muốn con giúp gì không?" Tô Thanh Hòa không tin thằng bé, xú tiểu tử này thì có thể giúp được gì, "Không sao, không sao, để mấy chị gái giúp cô là được." "Mấy chị ấy có thể làm gì chứ?" Đại Bảo lầm bầm. Đại Nha mím môi không dám cãi lại. Tô Thanh Hòa sắc mặt trầm xuống, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn gọi vào phòng bếp, "Tô Đại Bảo, Đại Nha chính là chị gái của con đấy, sao con có thể nói như vậy?" Nhìn thấy Tô Thanh Hòa tức giận, Tô Đại Bảo vẫn là có chút sợ hãi. Trong gia đình này ai làm cô không vui tôi sẽ bị nội đánh cho tơi tả. Nó rụt rè nói: "Nội nói thế". "Nội của ngươi là trưởng bối, ngươi là trưởng bối sao? Có thể so với nội của ngươi sao?" Tô Đại Bảo lập tức lắc đầu. Nó không dám so sánh với nội đâu a. "Đúng vậy, con với Đại Nha là cùng một thế hệ, là em trai của Đại Nha. Không chỉ thế con còn là anh trai của Nhị Nha và Tam Nha, ở nhà phải chăm sóc các em. Cũng giống như cha con cùng chú bác đều yêu thương ta vậy." Con có biết không? " Tô Đại Bảo:"... " Vậy sau này phải để dành đồ ăn ngon cho chị em gái trong nhà sao? Nó cảm thấy rất đau đớn a. Theo yêu cầu của Tô Thanh Hòa, Tô Đại Bảo thành thật xin lỗi Đại Nha. Đại Nha vội vàng xua tay," Không sao, không sao. Ta không tức giận. " Tô Thanh Hòa nói:" Đó là điều chúng ta muốn, anh chị em trong nhà nên yêu thương lẫn nhau. Đặc biệt là con trai, con nên quan tâm đến chị em gái nhiều hơn, con biết không? Giống như cha của con thương yêu em gái là cô của con vậy. " Bọn trẻ gật đầu. Trong đầu nghĩ, chả trách bố nó lại thương cô như vậy. Hóa ra là như thế này. Nhưng Tô Đại Bảo muốn khóc, nó không muốn làm con trai chút nào. Tại sao không sinh thêm vài đứa con trai trong nhà đi hoặc là biến nó thành con gái đi? Bây giờ nó và Nhị Bảo phải chăm sóc nhiều cô gái như vậy, sau này phải làm sao a? Vì công việc đồng áng còn bận rộn nên đội ngũ sản xuất cũng tan làm muộn, khi Tô Ái Quốc cùng Tô Ái Hoa trở về thì trời đã gần tối. Nếu không phải vì vào ban đêm không thể nhìn thấy gì, cũng không phải đi lấy đồ vào ban đêm. Trở về nhà, hai anh em phát hiện ra rằng gia chủ, đồng chí Cao Tú Lan, không có ở nhà. Tô Ái Quốc lo lắng," Mẹ đâu? " Tô Thanh Hòa thì thầm nói nhỏ:" Mẹ đi lên núi. Mẹ con em hôm nay không chỉ mang thức ăn về, mà còn mang một cái nồi sắt lớn. Mẹ con em ban ngày cũng không dám lấy về, bởi vì mẹ lo lắng. "Thật là bắt mắt. Bây giờ mẹ lo lắng nên tự mình canh giữ. Anh à, anh bí mật lên núi tìm mẹ, trong hang động trước đó sinh anh ba ấy" Ồ, họ đều biết nơi đó. Chuyện xảy ra khi mẹ đang làm việc trên núi, vì vậy anh thứ ba được sinh ra trong một hang động gần đó. Trong những năm qua, mẹ của họ thường nói chuyện này với họ, còn đưa họ đến đó xem một vài lần. Nghe xong hai người chính là nước mắt giàn giụa. Nghe tin mẹ già mình còn đang khổ ở ngoài, hai anh em vội lên núi đón người mà không mảy may suy nghĩ gì cả. Một lúc sau, hai anh em trở về. Tô Ái Quốc khiêng cái nồi, còn Tô Ái Hoa cõng Cao Tú Lan. Sau khi vào nhà, anh ta nhanh chóng đặt chiếc nồi sắt to lên trên bếp. Nhìn chiếc nồi sắt to đùng ở nhà, cả nhà đều rất phấn khởi. Trong đội có rất ít người có được cái nồi, cuối cùng cũng được ăn món xào rồi.. Nhưng nghĩ lại làm gì có thức ăn a. Sau khi đặt nồi sắt xuống, Tô Ái Quốc cùng mọi người có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong bếp. Tô Thanh Hòa cười nói: "Hôm nay có niềm vui lớn như vậy, chúng ta buổi tối ăn cơm ăn mừng." "Các ngươi ăn mừng cái gì? Đều là mẹ con hai người chúng ta." Cao Tú Lan chỉ vào tay chân chính mình, chỉ vào hai anh em, "Ở tuổi của ta còn phải làm việc nhà. Các ngươi có thấy có tội không?" Tô Ái Quốc cùng Tô Ái Hoa gật đầu lia lịa, "Bọn con có tội, mẹ đã vất vả rồi." Cao Tú Lan khịt mũi, "Biết thì tốt. Vì Thanh Miêu nhi đã nấu rồi, chúng ta liền ăn đi, nhưng hãy nhớ tới điểm tốt của em gái anh." Cao Tú Lan ra lệnh, những người khác đều bận rộn. Tất nhiên, lúc này cũng không nên để em gái cùng mẹ chồng mệt mỏi, Lâm Thục Hồng đi bỏ đồ trong nồi đất vào nồi lớn, Đinh Quế Hoa đi dọn đồ ăn và bát đũa. Tô Thanh Hòa cùng Cao Tú Lan đã ngồi vào bàn chờ đợi. Nhìn dáng vẻ cần mẫn và đức độ của hai chị dâu, Tô Thanh Hòa cảm thấy xấu hổ. Nếu sau này nàng kết hôn, chắc chắn nàng sẽ không thể làm được điều này. Nếu đổi lại là nàng.. nhìn mẹ mình bên cạnh.. trong lòng niệm A Di Đà. Đối với gia đình Tô gia, bữa ăn hôm nay có thể coi là bàn ăn hảo hạng. Nó không chỉ không làm đau cổ họng, mà còn có cảm giác thoải mái trong dạ dày. Ăn xong, nằm trên giường vẫn còn dư vị. Nhà họ Tô không có nhiều phòng, các con đều chen chúc một phòng với bố mẹ. Dù sao cũng là cái kháng lớn, ngủ cũng không rơi xuống được. Tô Đại Bảo trằn trọc không ngủ được hỏi bố mẹ, "Mẹ ơi, sau này con có phải chăm sóc chị cả và Nhị Nha Tam Nha không?" Đinh Quế Hoa vẫn còn nhớ tới hương vị ngon lành, nghe xong lời này vẫn chưa phục hồi tỉnh táo lại, "Ai nói với con như vậy?" "Cô nói rằng con trai nên yêu thương con gái, giống như bố con và các chú bác yêu thương cô ấy." Tô Ái Hoa đang ngủ híp mắt, cũng chợt bừng bừng sức sống khi nghe lời em gái anh nói: "Cô của con nói đúng. Anh em trai nhất định phải bảo vệ chị em gái trong nhà." Đinh Quế Hoa: "..." Nàng chỉ là một đứa con trai như vậy! Nàng mỉm cười, "Ái Hoa, chúng ta chỉ có một đứa con trai.." Tô Ái Hoa sau khi nghe lời này thở dài, "Cô cũng biết mình chỉ có một đứa con trai. Không sao, tôi cũng không thích. Một đứa là đủ. Dù sao không phải ai cũng có thể so sánh với mẹ tôi." Đinh Quế Hoa gần như nôn ra máu một lần nữa. Nàng tìm được người đàn ông như thế này sao? Tô Đại Bảo nhếch miệng, "Mẹ, tại sao mẹ không sinh cho con một em gái?" Đinh Quế Hoa cũng muốn khóc, nàng lúc trước không biết mẹ chồng và chồng mình có vấn đề, càng không biết cô em chồng đầu óc cũng có vấn đề a. Trong phòng bên cạnh, Đại Nha cũng đang nói chuyện với bố mẹ. Nói chính là lời của Tô Thanh Hà giáo dục Tô Đại Bảo và bọn họ vào buổi chiều. Lâm Thục Hồng rất xúc động khi nghe thấy cô em chồng dặn dò Tô Đại Bảo chăm sóc chị em gái trong nhà còn nói lời xin lỗi với Đại Nha. Nghĩ đến cô em gái này cũng là người hiểu lý lẽ. Nghĩ lại những ngày hiện tại, thật sự là khổ tận cam lai. Tô Ái Quốc nói, "Cô của con nói đúng, các anh trai nên chăm sóc các chị em trong nhà." Cũng nói với Lâm Thục Hồng, "Bây giờ đã biết rằng tôi đã không làm gì sai chưa. Em gái cùng con gái lớn nói đạo lý, trong lòng mình cũng phải hiểu được. Mình đối tốt với em gái, là chuyện đương nhiên!" Lâm Thục Hồng gật đầu, cảm thấy có lý. Sau đó, nàng sửng sốt, cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cũng không thể nghĩ ra được là không đúng cái gì. Quên đi, không nghĩ nữa, ngày mai còn phải đi làm. Tô Thanh Hòa đang ngủ trên giường, cùng hệ thống nói chuyện phiếm. Đêm dài, không điện thoại di động hay máy tính, nàng chỉ biết tìm hệ thống để trò chuyện cho đỡ buồn chán. "Ngươi là trí tuệ nhân tạo, ngươi có điện thoại di động hay máy tính để kết nối ta với tinh tế không?" "Lúc này, Ký chủ đang ở cấp bậc nhập môn, không có quyền hiểu thông tin này. Hãy tích cực hoàn thành nhiệm vụ và thăng cấp." ".. Ta rất muốn thăng cấp, nhưng ngươi đưa ta đến đây. Ta còn không có đủ thời gian để lấp đầy dạ dày của mình. Ta lấy đâu ra thời gian để làm nhiệm vụ?" "Ký chủ, xin lưu ý rằng thời gian giống như nước trong bọt biển, khéo léo co bóp liền có." Tô Thanh Hòa cảm thấy nên đi ngủ đi, tức giận có thể gặp ác mộng. Nàng không thể hiểu tại sao vị thần vĩ đại chế tạo ra hệ thống lại chọn làm nhiệm vụ này vào đầu những năm sáu mươi. Nhưng nếu nàng có được hệ thống vào thế kỷ 21, có lẽ nàng đã để hệ thống đi nơi khác để hóng mát rồi. Có vẻ như vị đại thần này vẫn hiểu được đức tính của những kẻ lười biếng. Vì đã có cái nồi sắt. Chiếc nồi đất cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình và về hưu một cách danh dự. Tô Thanh Hòa cảm thấy được chính mình dùng nồi đất nấu cơm lâu như vậy liền đã quen tay, nay có thêm nồi sắt lại giống như hổ mọc thêm cánh. Nấu nướng cũng thuận buồm xuôi gió. So với nồi đất, nấu nồi này chính là càng thoải mái. Sau khi hoàn thành bữa ăn đầu tiên bằng nồi sắt, Tô Thanh Hòa phát hiện ra rằng bây giờ nàng cảm thấy nấu ăn là một điều rất thú vị.. thật là đáng sợ! Không chỉ cảm thấy thích nấu nướng mà cả gia đình nàng cũng cảm thấy ăn ngon miệng hơn. Cơm nấu trong nồi có khác! Nếu mỗi ngày ăn hai bữa còn có thể ăn những thứ nấu trong nồi sắt lớn, so với người trong thôn cuộc sống gia đình đã là rất tốt rồi. Dù vẫn chưa đủ ăn hàng ngày nhưng cả gia đình cũng khá hài lòng. Lâm Thục Hồng cùng Đinh Quế Hoa thậm chí còn không nghĩ đến việc phân gia ở riêng nữa. Nếu có ai không hài lòng trong nhà, thì Cao Tú Lan chính là người duy nhất. Vì con gà mái già duy nhất trong nhà đã mấy ngày không đẻ trứng. Điều này làm Cao Tú Lan buồn phiền. Bây giờ hộ nào cũng không được nuôi thêm gia cầm. Không thể nuôi nhiều hơn một con. Nàng nuôi con gà mái già này chỉ để đẻ trứng cho con gái của mình ăn. Lo lắng việc bị ai đó đói quá bắt ăn thịt, liền bị nuôi nhốt trong nhà. Mấy năm trước, vẫn còn có thể tìm thấy giun đất, nhưng bây giờ thậm chí giun đất cũng không thể tìm thấy. Nàng chỉ có thể kiếm một ít cỏ cho gà ăn. Kết quả là ăn xong thì không có đẻ trứng mà còn gầy đi. Cao Tú Lan buồn bã ôm lấy con gà mái già, "Tại sao không đẻ trứng? Thanh Miêu Nhi của chúng ta vẫn còn đang chờ ăn trứng gà đấy." Tô Thanh Hòa lập tức che miệng. Bây giờ nàng không muốn ăn trứng, nàng chỉ muốn ăn thịt gà. Món súp gà mái già thơm phức, đậm đà a--
Trở về 1960 toàn năng quân tẩu- Hồ Đồ Dịch: Tiểu Ngư ăn cỏ Chương 12: Canh gà Bấm để xem Cao Tú Lan có chút không cam lòng, thậm chí còn lấy một ít bột ngô cho gà mái ăn, muốn gà mái ăn no, sau đó lại tiếp tục đẻ trứng. Tuy nhiên, con gà mái không cho nàng mặt mũi, ăn xong vẫn không đẻ trứng trong hai ngày liền. Thậm chí nó còn gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cao Tú Lan thật tức giận, đến mức cho nó ăn một bữa rồi mà cô còn không đẻ trứng. Sau một hồi tung hoành, dường như Cao Tú Lan đã buông tha. Nàng vỗ đầu, "Ta thật hồ đồ quá. Mấy ngày nay đàn bà đói đến mức không thể có con. Việc gà mái không đẻ được trứng cũng không có gì đáng ngạc nhiên a". Tô Thanh Hòa đang ăn khoai lang khô, khi nghe thấy lời này, tai của nàng cử động miệng mấp máy. Nói thật là đã rất lâu rồi nàng không được ăn ngon. Bột mì trắng và trứng sữa quả thật là ngon đối với người khác trong thời đại này, nhưng nó vẫn chưa đủ đối với một người vẫn còn đang thưởng thức ẩm thực ở thế kỷ 21 cách đây không lâu. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc khi mẹ nàng nhất định không ăn con gà mái già duy nhất này. Nếu có một con gà mái già trong hệ thống, chỉ cần lấy một con ra rồi hầm.. "Đing, ký chủ, xin lưu ý rằng hệ thống này cung cấp thức ăn sống, và tôi hy vọng ký chủ sẽ làm việc chăm chỉ để nhận được phần thưởng." Một giọng nói của hệ thống xuất hiện trong đầu. "Còn cung cấp vật còn sống nữa sao?" Tô Thanh Hòa sửng sốt. Nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà. Vào đến trong phòng, nàng trực tiếp nằm ở trên kháng, "Hệ thống hệ thống, ngươi còn cung cấp vật còn sống sao?" "Ký chủ hãy tin tưởng rằng hệ thống quân đội luôn cung cấp thực phẩm có thể ăn được. Thậm chí tươi ngon và đáng tin cậy. Ngoài ra, giá trị phần thưởng mà ký chủ nhận được tương đương với giá trị nguyên liệu mà ký chủ dùng để nấu ăn. Hãy chăm chỉ nhé để làm ra những món ngon có giá trị." "Đúng vậy, ta gần như quên mất." Tô Thanh Hòa chỉ nhớ trước đây hệ thống đã nói với nàng rằng nàng có thể lấy bao nhiêu thứ tùy ý nấu ăn. Trong hệ thống không có phân biệt lương thực thô hay tinh mịn, mà nó được tính theo trọng lượng. Nếu nàng muốn lấy thịt ba chỉ, nàng chỉ có thể nhận được nửa cân mỗi lần, ngoại trừ phần thưởng gấp đôi dường thì chỉ có nhiệm vụ lần đầu tiên nàng làm là nhận được. Điều này là do thức ăn nàng dùng mỗi lần chỉ có giá trị bằng nửa cân thịt lợn. Nói cách khác, nếu nàng hầm một con gà mái già.. Một con gà mái già đầy đặn và kiêu ngạo xuất hiện trong đầu nàng ngay lập tức. "Hệ thống, nguyên liệu do ngươi cung cấp có thể đẻ trứng sao?" Nếu muốn ăn thịt gà mái quý giá của mẹ nàng, nhất định phải trả lại một cái cho lão phu nhân, nếu không có thể buồn phiền đến sinh bệnh. "Ký chủ, xin yên tâm, trong phạm vi tiêu chuẩn phần thưởng, ký chủ có thể đưa ra yêu cầu đối với nguyên liệu ban thưởng. Hệ thống này đáp ứng đầy đủ nhu cầu hàng ngày của ký chủ." Rất tốt! Cuối cùng nàng có thể ăn canh gà mái già rồi! Tô Thanh Hòa ngồi dậy đi vào trong sân. Cao Tú Lan vẫn đang thở dài cho con gà mái già ăn. Tô Thanh Hòa thầm nói với con gà mái già gầy gò, A Di Đà. Xin lỗi, gà ngươi chết là hết, ta sẽ để ngươi chết nhẹ tựa lông hồng. Ăn xong có thể coi như ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi. "Mẹ.." Tô Thanh Hòa đau khổ la lên. Cao Tú Lan tâm tình buồn bã, nghe con gái gọi mình, bà âu yếm nhìn con gái, "Thanh Miêu nhi, có chuyện gì vậy?" "Mẹ ơi, con gà này ngày một gầy đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con lo sau này chỉ còn xương gà thôi. Tiếc quá!" Cao Tú Lan cũng thở dài, "Mẹ cũng biết, con cảm thấy không thoải mái sao?" "Mẹ, hay chúng ta trực tiếp ăn nó đi," Cao Tú Lan nháy mắt. "Ăn?" Cao Tú Lan ngay lập tức choáng váng. Hai nha đầu lớn đang giặt giũ bên cạnh đều nhìn sang. Nhìn chằm chằm vào con gà mái già. Cao Tú Lan xua tay lần nữa, "Không được, không được, đây là để dành đẻ trứng cho con ăn. Bây giờ ăn đi, sau này ăn cái gì? Thân thể con không tốt cần phải chăm sóc.". " " Mẹ, dù sao nó cũng không thể đẻ trứng, mẹ nói, chúng ta có thể đến chỗ nương tựa của con.. " "... " Cao Tú Lan mở miệng, như thể nàng đột nhiên nhận ra cái gì. Sau đó, ngay lập tức nhốt con gà mái già vào lồng sắt đóng cửa lại, kéo Tô Thanh Hòa vào phòng còn nói với ba cô cháu gái trước khi rời đi:" Làm việc chăm chỉ, nếu không làm tốt thì đừng ăn. Nhìn chằm chằm con gà mái già làm gì thế, có ăn cũng không có của các ngươi! Suốt ngày chỉ biết có ăn thôi! " Tô Thanh Hòa mạnh mẽ kéo bà vào phòng. Mẹ già của nàng này thực sự một lúc cũng không thể yên tĩnh. Vào phòng, Cao Tú Lan nói:" Con nghĩ bố con có khả năng này sao? " " Con cũng không chắc về điều đó, nhưng mẹ ơi, chúng ta không phải có được cái nồi sắt lớn sao? Còn rất dễ sử dụng nữa. Chị dâu còn nói nó tốt hơn cái nồi sắt mà chúng ta đã sử dụng trong nhiều năm. Là của ba đã gửi đó. Mọi thứ đều khác biệt. " Cao Tú Lan nghe vậy nói với khuê nữ," Cũng đúng, gạo mà bố con cho cũng là gạo trắng. " Tô Thanh Hòa nói:" Không biết con gà mái già mà bố gửi có đẻ nhiều trứng không nữa. Mẹ ơi, hay để bố gửi đến con gà mái đi, ăn con gà mái này trước đi? Con lo nó càng ngày càng gầy, tiếc quá. Vừa nghĩ mất một miếng thịt. "Nàng vừa nuốt nước bọt vừa nói, hết sức biểu hiện rằng nàng thực sự rất muốn ăn nó. Cao Tú Lan đột nhiên cảm thấy mềm lòng. Con gái của bà đã không ăn thịt gà trong nhiều năm rồi. Chà, không tính chim trĩ. Bây giờ có được trợ cấp của ba nàng, về sau nếu thực sự không được, nàng sẽ lấy ngũ cốc để đổi trứng cho con gái của mình ăn. Con gà mái già này.." Được rồi, chúng ta hầm đi. Có thể một mình ăn được lâu một chút. " " Mẹ ơi, thời tiết nóng nực không dễ để lâu đâu. Con nghĩ để mọi người cùng ăn. Dù sao con cũng được ăn nhiều hơn. Hơn nữa, bây giờ con có ba bên cạnh, con không phải lo lắng về chuyện ăn uống. Miệng con còn rất khó chiều, nếu không phải thịt ngon, con cũng không ăn đâu. "Nàng kiêu ngạo nói. Cao Tú Lan nhìn con gái của mình như vậy, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Nàng từng nghĩ con gái mình không có cha thương. Giờ cuối cùng ba nàng cũng biết thương nàng. Những đứa trẻ có tình yêu thương của ba liền khác biệt. " Được rồi, tùy con. Chính là tiện nghi cho mấy tên nhóc đó. Chúng đã được ăn không ít thứ khi ba con còn sống. " Lo lắng con gà mái già sẽ càng gầy, sau bữa trưa Cao Tú Lan bảo con dâu đun nước sôi để làm thịt con gà mái già. Lâm Thục Hồng cùng Đinh Quế Hoa đều sững sờ. Đinh Quế Hoa ngập ngừng hỏi:" Mẹ, ăn con gà này sao? " " Nó không đẻ trứng nữa, không ăn còn giữ lại làm gì? "Cao Tú Lan tức giận nói. Tô Thanh Hòa không muốn nghe mẹ mình nói nữa nên vội vàng xen vào," Chị dâu, mẹ nói món hầm để mọi người bồi bổ. " Nghe thấy điều này, tất cả mọi người đều lặng đi. Mọi người đều háo hức nhìn Cao Tú Lan, rồi nhìn con gà mái già. Tiếng nước dãi chảy ầm ầm. Cao Tú Lan cảm thấy thật khó coi, vỗ bàn nói:" Các ngươi còn có làm việc hay không? Không muốn ăn thì đừng ăn! " Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Lâm Thục Hồng cùng Đinh Quế Hoa vội vàng chạy ra ngoài, đi thẳng vào bếp đun nước. Một lúc sau, nước bắt đầu sôi. Chỉ nghe thấy tiếng gà mái già kêu một hồi, đã nhanh chóng được thu thập sạch sẽ. Tô Thanh Hòa không quen được cảnh đó, cũng không đi xem. Đợi cho làm thịt sạch sẽ, mới đi vào bếp nấu ăn. Nàng không muốn lãng phí nguyên liệu tốt như vậy. Hệ thống không phải bắt nàng làm mười món ăn nổi tiếng trong nhiệm vụ thẩm định nấu ăn cấp B sao. Một trong những món ăn đó có một món gọi là canh gà ta chính thống. Vì là món ăn của nông dân chính hiệu nên nguyên liệu rất đơn giản. Không cần phải gia vị quá cầu kỳ. Những con gà mái bản địa quan trọng nhất cũng có sẵn. Nếu nàng thành công, phần thưởng của nàng sẽ được nhân đôi. Đến thời điểm đó, một con để lại để đẻ trứng, còn một con có thể để tiếp tục ăn thịt a. Để thành công ngay từ lần đầu tiên, mỗi quy trình nàng đều cẩn thận làm theo công thức. Cùng với kỹ năng nấu ăn sơ đẳng của nàng, cũng không phải quá khó khăn. Cho gà đã làm sạch vào nồi sắt lớn dùng để nấu cơm, sau đó cho các gia vị đơn giản vào. Sau khi thêm nước, đặt nồi vào bên trong bếp. Đây là cách làm đơn giản nhất để làm món canh ở quê. Không cần gia vị nhiều, nước canh vẫn rất ngọt. Nhìn nồi trên bếp, Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày nấu nướng được như vậy, bất quá vì con gà mái già này vất vả một chút đi. Đinh Quế Hoa ở bên ngoài phòng bếp luyến tiếc đi làm việc, lo lắng nhìn phòng bếp nói:" Em gái nói muốn học nấu canh, không biết còn có thể nấu thành hay không, lỡ hỏng mất thì làm sao? " Cao Tú Lan vừa nghe mặt liền căng ra," Nói như ngươi có thể làm canh vậy. Ngươi đã từng ăn canh ở nhà họ Đinh nhà ngươi chưa? Nhà chúng ta trước kia đã từng ăn canh rồi, nó giống ta, liền có thể làm!" Đinh Quế Hoa lập tức không dám nói lời nào. Nhà họ Đinh xưa nay chưa từng có món canh. Không có biện pháp, ai nói vì Đinh gia nhà họ nghèo đâu. Canh gà hẳn là ngày mai là có thể uống. Vừa lúc buổi tối không có ăn cơm, canh này có thể để hầm cả một buổi tối. Tuy rằng không thể uống canh ngay, nhưng nghĩ ngày mai có thể uống canh gà, mọi người đều rất sảng khoái. Dù bụng chỉ có lửng dạ nhưng cảm thấy mình tràn đầy sức sống làm việc cũng chăm chỉ hơn.
Trở về 1960 toàn năng quân tẩu- Hồ Đồ Dịch: Tiểu Ngư ăn cỏ Chương 13: Về nhà mẹ đẻ Bấm để xem Khi các con trai và con dâu đi ra ngoài, Cao Tú Lan vào bếp vớt đầu gà, thịt và xương đòn trong bát chưa được nấu đủ ra. Tô Thanh Hòa nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?" "Đưa cho bác gái. Nhân tiện cho bà ngoại ngươi ăn hai miếng thịt." Thịt.. Tô Thanh Hòa nhìn đầu gà và mông gà trong bát, mím môi. "Mẹ, tại sao mẹ không chọn hai cái tốt hơn?" Cao Tú Lan tỏ vẻ không sao cả, "Tốt làm gì? Dù sao ta mang sang, bà con cũng không chịu ăn. Đến lúc đó cũng sẽ đưa cho cậu của con. Từ nhỏ cậu của con đã ăn không ít đồ ngon rồi ta mới không cho nó ăn cái thứ gì tốt gì đâu. "... " Mẹ nàng bình thường đi nhà mẹ đẻ, biểu hiện tình cảm ấm áp với bác gái, thời khắc mấu chốt, chính là mối quan hệ giữa đầu gà và mông gà a. Súp đang sôi sùng sục ở nhà, Tô Thanh Hòa cũng không thể rời đi. Vì vậy, Cao Tú Lan trở về nhà mẹ đẻ một mình. Cao Tú Lan trở về với danh nghĩa thăm mẹ nàng. Trên thực tế, là đi tìm hiểu lương thực cứu trợ, nhân tiện hỏi việc thu hoạch vụ thu. Nàng đã là góa phụ trong nhiều năm, vì vậy nàng cũng không mong đợi người đàn ông Tô Đại Căn của mình sẽ thực sự hỗ trợ gia đình cả đời. Vì vậy không thể bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ. Nàng luôn nhớ đến lương thực phẩm cứu trợ, cũng như những thứ của gia đình mẹ đẻ. Dù sao, anh trai nàng Cao Phúc Sinh làm việc trong cung tiêu xã, bình thường lấy được không ít thứ tốt. Nàng không muốn, còn không phải là tiện nghi cho chị dâu nàng sao.. Cao gia thôn cách đội sản xuất Hoàng Hà không xa và thuộc đội sản xuất Đại Pha. Chỉ cách đây hai hoặc ba km. Cao Tú Lan nhanh chân đi tới Cao gia thôn. Nhà mẹ đẻ nàng ở đầu thôn Cao gia, một cái tường đất vây lại mấy căn phòng tạo thành một viện tử. Trông gọn gàng hơn nhà của người khác. Vào đến cửa nhà, không cần gõ cửa, chỉ cần đẩy cửa bước vào sân nói:" Mẹ, mẹ, con trở về thăm mẹ đây. " " Tú Lan trở lại sao! " Giọng của bà Cao trung khí mười phần vọng ra từ trong phòng. Rất nhanh liền đi ra đón. Cao Tú Lan chưa bao giờ được hưởng kiểu đối xử này trong mười chín năm đầu đời, tuy nhiên, sau khi nàng sinh liền một lúc ba người con trai cho mẹ nàng mặt mũi, mẹ nàng lại đối xử với nàng theo cách khác. Rốt cuộc, bởi vì anh trai cùng chị gái khác sau khi kết hôn có quá nhiều con gái, điều này khiến người ta cho rằng mẹ nàng không có phúc, thế hệ sau không thể sinh được con trai. Tuy nhiên, sau khi nàng hạ sinh 3 cậu con trai liên tục, mặt mũi tự nhiên được tìm lại. Ai dám nói xấu sau lưng bà không có phúc phận, mẹ nàng trực tiếp cho một cái bạt tai rồi tự hào nói:" Tú Lan của tôi sinh được ba người con trai cho Tô gia đấy! " Lúc này, bà Cao nhìn con gái của mình mỉm cười," Tú Lan, sao con không báo cho ai con trở về, để mẹ để lại gì đó cho con ăn. Mấy cái nha đầu hồi trưa liền ăn hết rồi, thực sự tức giận. "Ai da--" Thanh âm có chút lớn. Cao Tú Lan trong lòng nói, ta vẫn không biết ngài lão nhân gia có thể cho mấy nha đầu ăn cái gì sao, đồ tốt nhất định sẽ giấu đi. Bà già kéo con vào nhà nói: "Đi đi, mẹ để lại cho con ăn rồi. Vào ăn đi". Cao Tú Lan nói ngay: "Mẹ đừng lo, con mang cho mẹ một ít đồ ăn." Sau đó, nàng lấy ra một bát thịt từ giỏ sau. À, đầu gà và mông gà cũng là thịt. Rồi nàng nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, con thật vô dụng. Con trai và con dâu ở nhà nên đến lượt con còn nhiêu đây. Con đem hết đi để mẹ cùng chị dâu nếm thử". Trong năm đói kém này, không cần quan tâm đến thịt gì ngon hay không, miễn là thịt, đã là rất quý rồi. Bà già Cao đỏ bừng mặt phấn khích, nắm lấy cánh tay con gái, "Tú Lan của chúng ta là đứa con hiếu thảo nhất, giống ta nhất. Nghỉ một chút đi, mẹ để lại cho con rất nhiều đồ ăn." Khi Cao Tú Lan nghe những lời mẹ nói, nụ cười trong mắt nàng càng rõ ràng hơn. Vào nhà, bà cụ lấy hết đồ đạc trong nhà ra, cho vào giỏ sau lưng của Cao Tú Lan. Cao Tú Lan không quan tâm, chỉ đứng một bên quan sát, "Chị dâu sẽ không nói con gì chứ?" "Nàng nói cái rắm!" Bà Cao trực tiếp chửi bới, "Ta không thể cho con gái ta một chút gì được sao? Nàng nếu có thể sinh mấy đứa cháu nàng. Ta đã cho nàng ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, vậy mà sinh ra một đứa cháu trai thân thể không tốt cho gia đình chúng ta, còn đổ lỗi cho cuộc sống nhà ta tồi tệ, làm con nàng liên lụy. Tại sao nàng ta lại còn có bộ mặt lớn như vậy a!" Chửi xong, chị dâu cũng về. Chị dâu bà cố tình quay lại sau khi nghe tin em ba trở về. Khi về đến, nàng còn thấy bà cụ bỏ đường nâu trong nhà vào giỏ sau của em ba. Nàng gần như nôn ra máu vì tức giận. Con gái nàng đang ở cữ, đến nhà xin chút đường nâu còn bị mắng không ngóc đầu lên được. Đến lượt em ba, thì tự nhiên mang ra đưa cho nó. Bà già này có phải hồ đồ rồi hay không? "Ồ, Tú Lan đã về sao. May mà ta quay lại tình cờ gặp được. Nếu không, nhà không có người, không biết ai đã tới đây." Cao Tú Lan mỉm cười, "Chị dâu nói gì vậy? Thật sự là nghĩ tôi đến để nhờ vả sao. Mẹ thương tôi, tôi có thể không đến sao? Hơn nữa, trong nhà chỉ có một đứa bé chưa kết hôn. Chưa ăn được nước đường nâu. Chẳng lẽ chị dâu định đem đi cho con gái à?" "Tú Lan, cô cũng là một người phụ nữ đã có gia đình." Chị dâu cao mỉm cười. Cao Tú Lan nói: "Không giống, ta là từ trong bụng mẹ đi ra. Có thể giống nhau được sao?" "Đương nhiên là không giống nhau," bà cụ nghiêm mặt nói, "con trai ta kiếm được cái gì, tại sao ta không thể cho con gái ta? Con gái ta sẽ sinh con trai, con gái ngươi có thể sinh con trai sao, sinh con gái mà còn xin đường nâu trở về được không? Uống đi. Ta còn sợ người khác chỉ vào mũi ta à nói ta đang sợ hãi tiểu bối đâu." Chị dâu Cao bị bà già làm cho không nói nên lời. Đôi mắt tức giận đỏ hoe. Chẳng phải nàng chỉ kiếm cớ sợ chồng chán ghét nên thản nhiên nói, bà già này liền ghi thù cả đời sao. Bà Cao cũng không sợ nàng. Đem đồ vật bỏ vào trong giỏ cho Cao Tú Lan. Lúc sau lại nói: "Thiếu thốn gì sau này cứ trở về nói với mẹ." "Ôi, mẹ, ta biết chỉ có người thương ta." Cao Tú Lan cười ha hả nói, cũng không quan tâm đến chị dâu Cao đang tức giận bên cạnh, "Mẹ, mẹ có nghe anh trai con nói gì về lương thực cứu trợ không, trong đội con có rất nhiều người đang nhịn đói chờ đợi. Con rất lo lắng." "Nói đến, lần trước con nhờ ta hỏi, ta đã nhờ anh trai con hỏi chuyện. Người ta nói cần mất một thời gian. Hiện tại không phải là đang bận thu hoạch lương thực sao? Chỉ sau khi thu hoạch xong mới có thể kiếm được lương thực cứu trợ. Cũng phải đợi thu hoạch mùa thu xong." Nghe đến đây, Cao Tú Lan cảm thấy khó chịu. Điều này thực sự sẽ khiến mọi người chết đói. Sau khi biết tin, cầm mọi thứ trong tay, Cao Tú Lan vội vã về nhà tìm con gái. "Mẹ, con phải về rồi. Nhà còn nhiều chuyện lắm. Chỉ một mình con là bà nội thôi. Cũng đành chịu, nhà còn nhiều cháu như vậy." Bà Cao ghen tị không thôi. Bà cũng muốn lo lắng cho các cháu của mình. Thật tiếc khi bà chỉ có một đứa cháu trai. Sức khỏe lại không tốt còn chưa cưới được vợ. Cao Tú Lan nghênh ngang rời đi trước mặt chị dâu Cao một lần nữa. Cơ thể Chị dâu Cao rung lên hai lần. Thực sự là phun một búng máu. Lúc đầu nhìn thấy Cao gia chỉ có một người con trai, cứ tưởng là đương gia, ai ngờ lại sống nghẹn khuất như vậy! Bà già Cao cũng không quan tâm đến cô, bà cầm lấy miếng thịt mà Cao Tú Lan đưa cho, đem vào bếp chuẩn bị nấu bữa tối cho cháu trai ăn. Cháu bà sức khỏe yếu, bà càng cần phải cho ăn bù. Nếu không, thật khó để lấy được vợ. Tô Thanh Hòa không ngờ mẹ cô đi đột xuất như vậy, lúc về còn mang theo đường nâu cùng khoai lang sấy khô. Còn có nhiều như vậy. Tuy nhiên, tâm tình của Cao Tú Lan không được tốt lắm, cất đồ đạc vào phòng và nói với con gái quý giá của mình: "Thanh Miêu nhi, mẹ đã hỏi bà của con. Đồ ăn cứu trợ sẽ không đến. Gia đình chúng ta thực sự là phải phụ thuộc vào ba của con rồi. Nếu không, gia đình chúng ta sẽ chết đói mất. Không được, tối nay ta phải nói chuyện với ba con, bảo ba con đem lương thực cho chúng ta. Không thể để Thanh Miêu nhi của chúng ta bị đói được, nghĩ đến con bị đói trong lòng ta liền đau nhói, nóng lòng muốn chặt thịt của chính mình cho con ăn, con đừng lo, nghe nói thịt người thơm hơn thịt lợn." Tô Thanh Hòa: ".. Mẹ ơi, nếu ba con biết chuyện ở nhà khó khăn nhất định sẽ đưa đồ ăn cho gia đình. Ba con rất thương chúng con. Nhân tiện, trong nhà còn có con gà mái già nữa, mẹ nhớ kể cho ba nhé." Cao Tú Lan vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, điều này không được quên. Thanh Miêu nhi của chúng ta cần trứng để bồi bổ cơ thể nữa." Không có ai ăn bữa tối. Ngay cả Tô Thanh Hòa cũng chỉ ăn một ít khoai lang khô. Nhưng cho dù không có thức ăn để ăn, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm theo hướng phòng bếp. Trong mắt còn sáng lấp lánh. Sau đó, dưới sự thúc giục của Cao Tú Lan, mới quay trở lại phòng đi ngủ. Tô Thanh Hòa cũng về phòng ngủ. Rốt cuộc, ngủ trong sự chờ đợi, thời gian liền trôi nhanh hơn. Nửa đêm lúc ngủ say, Tô Thanh Hòa đột nhiên nghe thấy một tiếng đinh tai nhức óc, tiếp theo là âm thanh máy móc của hệ thống, "Nhiệm vụ đánh giá nấu ăn Cấp B, xác thực canh gà mái già đã hoàn thành, thưởng điểm kỹ năng 1, 2 điểm." gà mái già đẻ trứng."
Trở về 1960 toàn năng quân tẩu- Hồ Đồ Dịch: Tiểu Ngư ăn cỏ Chương 14 Bấm để xem Tô Thanh Hà đầu óc choáng váng một chút, bởi vì lúc ngủ quá ngon, cho nên không có phản ứng. Tuy nhiên, giọng nói xuất hiện trong đầu vẫn khiến nàng sảng khoái. Nàng mở mắt ra nhìn căn phòng tối om trong chốc lát, liền nghĩ tới điều gì đó liền nhắm mắt lại, "Hệ thống, ngươi nói canh gà đã nấu xong rồi sao?" "Canh gà mái già đích thực đã đạt đến nhiệt độ tốt nhất, với màu sắc và hương thơm hoàn chỉnh, đáp ứng đủ tiêu chuẩn hương vị của món ăn này và đã vượt qua kỳ kiểm tra." A.. Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Hệ thống, ngươi biết rõ ràng như vậy, ngươi trộm ăn canh gà mái già của chúng ta lúc nửa đêm đang ngủ sao?" "Xin lưu ý rằng tay nghề của ký chủ vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn này. Trong nhà ăn tinh tế, chỉ có thức ăn phát ra sáng do các đầu bếp hàng đầu làm mới có thể khiến trí tuệ nhân tạo bị cám dỗ." Tô Thanh Hòa cảm thấy mình đang nói giỡn với trí tuệ nhân tạo này. Hệ thống này thật sự giống với con người! Nàng chỉ đơn giản là nhắm mắt lại để kiểm tra phần thưởng của mình. Là hai con gà mái đẻ trứng. Hình ảnh hai con gà mái hiện ra trong kho để đồ. Nó không khác gì con gà mái già của gia đình nàng trước khi gầy đi. Nhìn còn mập mạp hơn một chút.. cái này cũng khá mãn nguyện rồi. Tô Thanh Hòa không khỏi nuốt nước miếng. "Ký chủ, xin lưu ý rằng chức năng chính của gà mái là đẻ trứng, không phải là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất." Tô Thanh Hòa nói: "Không sao đâu. Con gà mái già nhà chúng ta cũng dùng để đẻ trứng. Gà đẻ trứng có mùi cũng rất thơm." "Ký chủ, chất lượng thịt gà mái đẻ trứng kém hơn gà mái già bình thường." Tô Thanh Hòa nghe vậy cảm thấy có chút xấu hổ: "Ý của ngươi là, nó có lợi thế trong việc đẻ trứng? Sao có thể chắc chắn là không ngon bằng những con gà mái bình thường, có thể đẻ trứng thì cũng có thể ăn ngon." "Ký chủ, gà đẻ trứng mỗi ngày đẻ nhiều hơn gà mái già bình thường, hơn nữa mỗi ngày đều đẻ được. " Đó không phải là nói, con gà này mỗi ngày có thể đẻ ít nhất một quả trứng, hoặc có thể hơn hai quả sao? "Trong lòng Tô Thanh Hòa lập tức trở nên nóng lên. Con gà mái già vừa hiến dâng cuộc đời cho gia đình họ không thể đẻ trứng một ngày trước đó. Chỉ có ba đến bốn lần trong một tuần. Nếu hai con gà mái già này đẻ trứng tốt, một ngày hai con gà đẻ được hai quả, nếu thường xuyên đẻ được bốn quả.. thì gia đình sẽ có thể ăn trứng mỗi ngày. Một quả nàng để lại ăn, còn phần còn lại nàng sẽ làm thành bánh gato để bồi dưỡng cho cả nhà. Quá là hoàn hảo. Tô Thanh Hòa nghĩ nghĩ tìm cơ hội trong vài ngày tới để đem con gà mái già đến phòng của Cao Tú Lan. Lại nghĩ, nàng nhớ rằng thời đại này không thể nuôi quá nhiều gia cầm. Nếu nuôi hai con, người ta sẽ nói gia đình nàng tư bản chủ nghĩa a. Cân nhắc một lúc, nàng định ăn một con, nuôi một con. Bây giờ nàng mới ăn một con, nàng cũng không vội ăn nó. Để nuôi vài ngày đẻ trứng trước rồi nói sau. " Hệ thống, ta trước lấy ra một con, còn con kia giữ lại trong không gian đã. Nó có thể đẻ trứng sao? " " Trong không gian vật sống có thể sinh sống bình thường. Gà mái đẻ cũng có thể đẻ trứng bình thường. " Tô Thanh Hòa nói:" Vậy để nó vào không gian đẻ trứng đi. " " Ký chủ, xin lưu ý rằng vì gà đẻ đẻ trứng trong kho chứa, chúng cần chiếm thêm không gian trong kho, do đó, tiền thuê mỗi ngày là một quả trứng. " Tô Thanh Hòa giật giật khóe miệng. Mặc dù là phải trả tiền thuê, nhưng Tô Thanh Hòa vẫn quyết định giữ một trong hai con gà mái già ở trong không gian. Làm như thế này là an toàn hơn. Cũng không thể để cả gia đình liều mạng vì một con gà đẻ lấy trứng. Dù sao mỗi ngày nàng cũng sẽ kiếm được một ít thức ăn, chính hệ thống đã nói mỗi ngày đẻ nhiều hơn một quả trứng hơn gà mái bình thường, lúc nào cũng sẽ có dư. Chờ đến thời điểm thích hợp có thể trực tiếp ăn thịt. Nàng không thể không nuốt nước miếng một lần nữa. Hy vọng trời mau sớm sáng a.. Không chỉ có Tô Thanh Hòa hy vọng trời sáng, mà toàn bộ Tô gia đều hy vọng trời sáng. Tô Thanh Hòa mang theo quầng thâm dưới mắt bước ra khỏi phòng, nàng thấy mọi người trong nhà đều có quầng thâm. Không còn cách nào khác, cũng đã nhiều năm như vậy không ăn gà mái già rồi. Thịt kia không biết là phải thơm như thế nào a, khiến nàng đã nghĩ đến nó cả đêm. Chỉ có Nhị Nha Tam Nha không có quầng thâm dưới mắt, hai đứa nhỏ chưa từng nhìn thấy canh gà, trong mắt bọn chúng, canh gà cũng giống như thường ngày. Cao Tú Lan từ trong phòng đi ra, nhìn bộ dạng không tiền đồ của con trai cùng con dâu, bà đột nhiên cong môi," Thật không có tiền đồ, cả ngày lo lắng cho những chuyện không đâu. Sao các ngươi không lo lắng suy nghĩ làm sao hiếu kính bà già này a. " Tô Ái Quốc cùng Tô Ái Hoa đột nhiên cúi đầu xấu hổ. Tô Thanh Hòa sáng sớm không muốn nghe mẹ nàng mắng người, vội vàng nói:" Mẹ, sáng rồi sao chúng ta không nhanh uống canh đi một chút. "Nàng cũng rất thèm thuồng a. Cao Tú Lan liếc nhìn con gái thấy mắt nàng cũng thâm quầng, liền cảm thấy đau khổ," Thanh Miêu nhi, con ngủ không ngon sao? Muốn uống canh thì nói với mẹ. Mẹ mang vào phòng cho con. Nhìn đi, mắt cũng thâm quầng rồi, thật khó chịu a. Đi chúng ta đi uống canh, uống xong rồi ngủ tiếp. Con gái cần phải được ngủ ngon. " Bởi vì Tô Thanh Hòa muốn uống canh, Cao Tú Lan cũng không đợi đến trưa, dự định buổi sáng cho mọi người uống hai ngụm, đương nhiên chỉ húp một ngụm canh, thịt còn phải đợi đến trưa mới có thể quay lại ăn cơm. Suy cho cùng, bữa trưa mới là bữa quan trọng nhất. Dù không được ăn thịt nhưng húp một ngụm canh cũng rất ngon. Tất cả mọi người đều âm thầm nuốt nước miếng, nghe Cao Tú Lan phân phó xong liền lập tức xuống bếp dọn xoong nồi canh. Ngay khi mở nắp nồi, một mùi hương bay ra, ai ngửi thấy cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng. Còn lo rằng mùi hương sẽ bay quá xa, nên cửa ra vào và cửa sổ bếp ở nhà đều đóng chặt, kẽ hở thì nhét giẻ đỏ. Cao Tú Lan có chút lo lắng nên vội vàng đưa cho mỗi người nửa bát, để mọi người vừa uống vừa thổi. Cho vào bát Đại Bảo, Nhị Bảo mỗi đứa một miếng ức gà. Khi đến lượt Tô Thanh Hòa, cả một bát canh đầy ắp, thêm vào đó là đùi gà và cánh gà. Còn nhẹ nhàng nói," Thanh Miêu nhi của chúng ta vất vả rồi nên hãy ăn nhiều hơn. Phần đùi gà và cánh gà còn lại để dành cho con ăn bữa trưa. "Lo lắng trước mặt mọi người Tô Thanh Hòa có thể ăn không ngon, Cao Tú Lan đặt nồi canh gà lên bếp. Tiếp tục đun sôi, liền trực tiếp mang bát canh của con gái vào trong phòng. Mọi người đã quen với kiểu đối xử khác biệt này trong nhiều năm. Con gà mái già này một tay bà nuôi, có thể đem ra cho mọi người ăn đã rất mãn nguyện rồi. Chờ Cao Tú Lan rời đi, mọi người liền thả lỏng say sưa uống canh. Ngay cả khi uống nóng đến bỏng miệng, cũng cảm thấy đó là một loại hưởng thụ. Thơm quá, thơm quá. Làm thế nào có thể có một thứ ngon như vậy? Canh gà thực sự là ngon nhất trên thế giới! Mọi người vừa ăn vừa chảy nước mắt vì kích động. Dù rất ngon nhưng người lớn vẫn không muốn uống thêm. Sau khi uống vài ngụm để thỏa mãn cơn thèm, thấy Cao Tú Lan không có ở đó, liền chia phần còn lại cho lũ trẻ. Thật hiếm khi được ăn đồ ăn bổ dưỡng như thế này, phải để lại bồi bổ cho bọn nhỏ. Đại Nha nói:" Ba mẹ, chúng con đã có rồi. Ba mẹ phải uống nhiều hơn. Nội nói, ba mẹ phải làm việc nên ăn nhiều để có sức. " Lâm Thục Hồng cười nói:" Mẹ và ba đã ăn rất ngon miệng, con nên ăn nhiều hơn nữa. Ăn nhiều mới mau lớn. " Ở bên kia, Đại Bảo đang rối rắm với bát canh gà, nó thực sự không muốn san sẻ một món canh gà ngon như vậy. Lại nhìn em gái Tam Nha của mình, ừm, em gái nhỏ cũng đã có trong bát, em ấy nhỏ như vậy chắc đủ uống rồi. Lại nhìn qua Đại Nha cùng Nhị Nha một lần nữa. Ồ, cả hai cũng có đủ uống rồi. Tốt hơn hết là của ai uống của người đó a. Vì vậy, liền nhanh chóng uống vào. Còn miếng thịt gà, nó cũng đút thẳng vào miệng. Suy cho cùng cũng chỉ là miếng thịt mà thôi, không dễ chia đâu. Trong phòng, Tô Thanh Hòa đem cánh gà bỏ vào bát của Cao Tú Lan. Cao Tú Lan đối với mọi người rất bất công, nhưng lại đối vô cùng tốt với nàng. Ngoài việc chiều chuộng con gái vô điều kiện, mỗi lần phân phát đồ ăn, bà cũng phân chia thức ăn theo lượng công việc của người đó, cũng không bao giờ tự lấy cho mình ăn quá nhiều. Vì vậy người khác có nửa bát canh, bà cũng chỉ có nửa bát canh. Thậm chí không có miếng thịt nào. Mặc dù Tô Thanh Hòa ăn một mình, nhưng nàng không muốn nhìn mẹ già tốt bụng đang uống canh bên cạnh mình ăn suông như vậy, nên nàng nhất quyết lấy cánh gà đưa cho Cao Tú Lan." Mẹ ơi, trưa con còn có ăn nữa, sáng ra ăn một cái đùi gà, lát nữa đói bụng con ăn thêm chút khoai lang khô là được. Giờ có ba rồi, con cũng không sợ sẽ bị đói. "Nàng nói với vẻ tự hào. Như thể ba cô, Tô Đại Căn đã cho cô một chỗ dựa vô cùng vững chắc. Cao Tú Lan cầm lấy cánh gà, đôi mắt đỏ hoe," Thanh Miêu nhi, mẹ biết con là người hiếu thảo nhất, còn chưa có ai hiếu kính mẹ già ăn cái gì đâu. Chỉ có con là tri kỉ nhất, còn cho mẹ ăn cánh gà. " Tô Thanh Hòa:"... " Điều này thật ra cũng rất dễ hiểu. Quyền phân phối thực phẩm trong gia đình thuộc về các trưởng bối, anh trai nàng căn bản không thể nhận ra rằng mẹ già của họ cũng cần được chia cho. " Mẹ, ngươi ngày thường tự mình ăn nhiều hơn chút. Anh trai bọn họ chắc chắn sẽ không nói lời nào. Bọn họ đều là những người hiểu chuyện. " Cao Tú Lan nói:" Ăn nhiều để làm gì, mẹ ăn nhiều chút, không phải con ăn được càng ít sao? Mẹ phải để dành cho con ăn. " Những lời này khiến Tô Thanh Hòa cảm động vô cùng. Vội vàng nói:" Mẹ, mau ăn đi, mẹ ăn thịt đi, ăn nhiều chút. Con chỉ mong mẹ luôn luôn khỏe mạnh. "Lời này chính là thiệt tình. Mặc kệ bà cụ đối xử với người khác như thế nào, nhưng là bà thật sự rất tốt với nàng. Cao Tú Lan xúc động vừa ăn cánh gà vừa lau nước mắt cắn một miếng," Món canh Thanh Miêu nhi chúng ta làm thực sự rất ngon. Rất giống ta! " Tô Thanh Hòa cũng tự mình uống canh, thật thơm a! Sau khi uống nước canh, mọi người đều đã phấn chấn đi làm rồi. Cao Tú Lan đang cẩn thận xử lý một vài chiếc xương gà. Không được ném ra ngoài, chỉ có thể vùi xương gà vào đất. Sau đó quay lại nói chuyện với Tô Đại Căn trong phòng," Đại Căn à, con gà mái già của chúng ta mất rồi. Ông phải nhớ đem lên một con gà mái già khác nhé. Con gái của chúng ta vẫn chờ ăn trứng gà mái già đấy. Không có ông bên cạnh, thân thể nó lại không tốt nên phải bù đắp thật tốt cho nó. Ông nhất định phải nhớ a. " Mọi người Tô gia ăn canh gà nên cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Cả Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đều chịu trách nhiệm vận chuyển ngũ cốc từ mặt đất lên sàn đập. Hai người bước nhanh. Nhìn gia đình người khác đều yếu ớt, đói khổ, gầy như que củi, có người đã bắt đầu bị phù thũng, cũng thật may mắn vì trong gia đình có một người mẹ đảm đang. Thật tuyệt khi có mẹ a. Mẹ nói đúng, nếu là đứa con hiếu thảo, ông trời nhất định sẽ che chở. Ở phía bên kia, Lâm Thục Hồng cùng Đinh Quế Hoa cũng đang nghĩ về món canh gà buổi sáng và món thịt ngon miệng vào buổi trưa. Đinh Quế Hoa cố ý nói:" Chị dâu, chị còn định phân gia ở riêng sao? Khi nào chị muốn nói với mẹ? Nếu chị lo lắng thì cứ nói một tiếng, em sẽ giúp chị nói với mẹ mấy lời tốt đẹp. " Lời nói vừa có chút cám dỗ vừa khuyến khích. Nàng thực sự hy vọng rằng Lâm Thục Hồng sẽ được phân gia. Mặc dù khi có chuyện gì xảy ra, nàng sẽ đứng cùng một phía với Lâm Thục Hồng. Nhưng cũng chỉ có chút ít tình cảm giữa chị em dâu với nhau vậy thôi. Làm sao có thể giống như chị em ruột thịt được? Nếu Lâm Thục Hồng tách ra, nàng sẽ có thể ăn thêm được một miếng nha. Lâm Thục Hồng cũng không ngốc, trước đây nàng vì muốn cho bọn trẻ ăn nhiều đồ ăn hơn, cho nên nghĩ sau khi phân gia, đồ ăn của gia đình có thể tự do kiểm soát, nàng có thể cho bọn trẻ ăn nhiều hơn. Nếu không, tại sao nàng lại dám làm điều này dẫu biết chắc chắn sẽ bị chồng mình cùng mẹ chồng mắng mỏ chứ? Nhưng bây giờ không cần phải nghĩ phân gia nữa, khẩu phần ăn của bọn trẻ cũng nhiều hơn trước. Tại sao nàng lại phải làm điều ngu ngốc đó chứ? " Quế Hoa, đừng nhắc tới chuyện này nữa. Ta chỉ nói chuyện với đại ca của ngươi cho vui thôi. Ngươi cũng đừng nói nữa, nếu để sau này mẹ nghe thấy, tưởng là thật. Thật không thể sống nổi nữa. "Ta đang rất mãn nguyện rồi không muốn nghĩ đến điều đó nữa." Còn không phải là giờ đang được ăn miếng ngon sao. Đinh Quế Hoa mỉm cười.
Trở về 1960 toàn năng quân tẩu- Hồ Đồ Dịch: Tiểu Ngư ăn cỏ Chương 15 Bấm để xem Vì sẽ được uống canh gà và ăn thịt vào buổi trưa nên buổi sáng mấy đứa nhỏ làm việc rất nỗ lực. Sau khi làm việc xong, mấy đứa nhỏ vây quanh Tô Thanh Hòa. Ngay cả Đại Bảo cũng không chạy đi chơi nữa. Tô Thanh Hòa cho mỗi đứa một miếng khoai lang khô, mấy người ngồi ở trong sân vừa ăn khoai lang khô vừa nhìn vào phòng bếp. Cao Tú Lan ra khỏi phòng nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng tức giận. "Rảnh rỗi còn đang làm gì vậy? Sao không đi kiếm củi đi. Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết xin đồ ăn của cô ăn, muốn cô chết đói sao?" Tô Thanh Hòa: ".. Mẹ, là ta cho bọn nhỏ ăn. Người cũng đừng mắng chúng." Cao Tú Lan nói với vẻ mặt buồn bã, "Trái tim Thanh Miêu nhi nhà chúng ta thật là nhân hậu, chỉ có mấy đứa này này không có lương tâm. Cho chúng ăn, còn không biết có cảm thấy có lỗi với cô không. Còn không nhớ được cô tốt như thế nào." Tam Nha là đứa thông minh nhất, ngay lập tức hét lên, "Bọn con đều rất thương cô. Cô rất tốt!" Mấy đứa khác cũng gật đầu ngay lập tức. Cao Tú Lan hài lòng nói: "Biết là tốt rồi. Sau này phải nhớ đến cô, phải biết hiếu thảo với cô nghe không. Không có cô thì nội các ngươi cũng không có nuôi gà đâu, sẽ càng không có canh gà với khoai lang khô cho các ngươi ăn đâu." Tô Thanh Hòa nghe những gì mẹ nàng nói đột nhiên cảm thấy rằng nàng một mình ăn mảnh là hành động rất tuyệt vời nha. Bọn nhỏ lại tiếp tục gật gật đầu: "Cô rất tốt, phải hiếu thuận với cô!" Nội nói, là nhờ có cô mới có thể uống canh a. Cuối cùng cũng đến bữa trưa. Cả gia đình trở về gần như cùng một lúc, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng dùng đôi chân nhỏ bé chạy về một cách nhanh chóng. Bởi vì buổi trưa ăn canh, nên Tô Thanh Hòa đã trộn bột ngô với một số loại ngũ cốc thô khác nấu thành cháo đặc. Cũng có thể ăn cùng với canh gà. Người lớn còn có thể chịu đựng, còn trẻ con thì đã thèm đến xanh mắt. Nhất là hai đứa nhỏ, thời điểm trước đó được ăn cơm ở canteen lớn, bọn nó còn nhỏ không nhớ gì hết. Khi chúng lớn lên, nhà ăn cũng sụp đổ. Trong những năm đói kém này, trong trí nhớ còn chưa bao giờ được ăn một bữa ăn ngon như vậy. Cao Tú Lan phân chia thịt, rồi lại chia ra canh gà, chia cháo. Mỗi người được chia khoảng ba hay bốn miếng thịt. Đùi gà và cánh gà đương nhiên thuộc về một mình Tô Thanh Hòa. Còn có thêm vài miếng miếng ức gà. Tuy nhiên, Tô Thanh Hòa vẫn chỉ ăn một cái đùi gà và hai hoặc ba miếng ức gà, còn lại cánh gà và một vài miếng gà là để dành cho anh ba Tô Ái Đảng. Anh ấy đang luyện thép bên ngoài một mình, lại còn chưa được ăn bữa ăn ngon nào ở nhà cả. Dù thế nào cũng phải để lại cho anh ba một chút gì đó để ăn. Thật trùng hợp, buổi chiều hôm đó Tô Ái Đảng về nhà. Khi Tô Ái Đảng quay trở lại, còn mang về khoai lang khô mà mình đã để dành cùng với vài quả trứng chim tìm được trên đường đi. Cả người đều lấm lem bụi bặm, quần áo xộc xệch, thân hình gầy gò. Vào đến nhà, vừa mở cửa ra, đã thấy em gái đang ngồi trên ghế nhai khoai lang khô. Tô Ái Đảng hai mắt đột nhiên sáng lên, cười to, "Em gái, anh về rồi!" Tô Thanh Hòa đang vừa nhai khoai lang khô vừa nói chuyện với hệ thống trong đầu, Tô Ái Đảng đột nhiên hét lên liền giật mình. Lại nhìn thấy là anh ba, suýt chút nữa nàng cũng không nhận ra. Đã lâu rồi không nhìn thấy, người đã gầy mất vài vòng. "Anh ba, anh đã trở lại!" "Đúng vậy, anh trai mang đồ ăn về cho em đây." Tô Ái Đảng cười cười, đem đồ ăn như hiến vật quý cho Tô Thanh Hòa. "Nhìn xem, có rất nhiều khoai lang sấy khô, đều là món yêu thích của em." Tô Ái Đảng vui vẻ, trầm giọng nói, "Anh cũng tìm được một ít trứng chim sẻ kêu mẹ nấu cho em rồi đặt chúng trong túi xem như đồ ăn vặt. Trứng chim này đặc biệt bổ. Thật tiếc là chim sẻ không ở trong tổ, nếu không anh đã có thể bắt được chim sẻ nướng cho em ăn rồi." "..." Nhìn thấy Tô Ái Đảng đói ăn gầy đến như vậy, lại còn nhớ mang cái gì trở về cho nàng ăn, Tô Thanh Hòa mũi không khỏi chua xót. Người này chính là anh ruột của nàng a! "Anh, đi, chúng ta vào bếp đi, ta để dành đồ ăn cho ngươi." Tô Thanh Hòa nhớ tới Tô Ái Đảng còn chừa lại mấy miếng gà, liền nhanh chóng lấy ra chìa khóa mở cửa phòng bếp, dẫn hắn đi vào phòng bếp. Sau đó vớt thịt ra khỏi nồi. Cũng may là vẫn còn một ít canh, đưa tô canh nóng hổi cho Tô Ái Đảng. Tô Ái Đảng ngửi thấy mùi thơm bên cạnh, nhìn miếng thịt, không khỏi ngẩn người. Tô Thanh Hòa nhét bát đũa trong tay, "Anh ba, anh ăn đi." Tô Ái Đảng nuốt nước miếng không nhúc nhích, "Em gái, cái này từ đâu tới?" "Con gà mái già nhà chúng ta không đẻ được quả trứng nào nữa, vì vậy mẹ liền làm thịt để ăn đó. Còn không ăn, con gà này cũng gầy đi không còn lại thịt mất." Tô Ái Đảng liền cảm thấy đau đớn khi nghe tin con gà mái già không còn nữa. Đó chính là nguồn thức ăn dinh dưỡng bồi bổ cho em gái nha. Phải làm sao bây giờ. Cũng không uống canh nữa đưa cho Tô Thanh Hòa, "Em uống thêm nữa đi. Về sau không có trứng ở nhà. Anh trai tìm cách đi kiếm trứng chim cho em." Tô Thanh Hòa không trả lời, nghiêm túc nói: "Anh, còn chưa ăn hết nữa, tại sao không ăn? Em cũng ăn rồi, mọi người khác cũng ăn rồi, chỉ còn anh không ăn. Anh mau ăn đi." Nhanh lên. Em đã đặc biệt để dành cho anh đó. Nếu anh còn không quay lại, ngày mai em cũng định đi tìm anh. " Tô Ái Đảng ngay lập tức xúc động và đôi mắt đỏ hoe. Sau đó mau chóng ăn canh. Tô Thanh Hòa cười nói:" Anh ba, canh em nấu có ngon không? " Tô Ái Đảng vội vàng gật đầu," Thật ngon, thật sự rất ngon! " Uống vài ngụm canh, anh ta từ từ nhấm nháp miếng thịt gà. Giống như là đang ăn những món ăn ngon nhất trên thế giới. Tô Thanh Hòa cắn một miếng khoai lang khô nhìn anh ba ăn rất ngon. Nàng cuối cùng cũng biết được lý do tại sao rất nhiều người thích xem các chương trình phát sóng trực tiếp ăn uống như vậy. Khi thấy người khác ăn ngon như vậy, thực sự rất là thèm a. Ngay cả khi nàng đã ăn no rồi cũng có chút thèm ăn. Còn đang ăn trong bếp, Cao Tú Lan cũng cùng mọi người từ bên ngoài trở về. Bên trong rổ còn có một ít rau dại. Cũng không có biện pháp, hiện tại mất mùa đói kém có thể tìm thấy một số loại rau lá xanh như vậy cũng đã rất tốt rồi. Dù sao cũng có thể làm no bụng. Khiêng giỏ vào bếp, nhìn con trai con gái trong đó, sững sờ vài giây, lập tức hét lên:" Ái Đảng, sao lại về rồi? Còn không nói một lời, là em gái ngươi giữ lại cho ngươi đấy. " Tô Ái Đăng nhanh chóng nuốt xuống, bụm miệng," Mẹ, con đang ăn đây, thật sự rất ngon. " " Đương nhiên là ngon rồi. "Cao Tú Lan bước vào chỉ vào Tô Thanh Hòa," Cái này là để dành từ phần ăn của em gái ngươi đấy. Nó miễn cưỡng có thể tự mình ăn, lại để lại cho anh ba của nó đấy. Cả nhà chỉ lo cho bản thân, chỉ có em gái ngươi mới nhớ tới người anh trai này, còn không phải em gái rất để tâm đến ngươi sao? " Tô Ái Đảng còn cho rằng là phần cả nhà để lại cho anh. Không ngờ, chính là của em gái cố tình để dành nó từ phần ăn của mình cho anh ta. Đôi mắt lập tức đỏ bừng rưng rưng. Nhìn thấy vậy Tô Thanh Hòa toàn thân nổi da gà. Hình ảnh anh ba của cô là một người cứng cỏi, mà trước mắt bộ dạng muốn khóc thật không thể tả. " Em gái, sao em không nói sớm hơn, anh làm sao có thể ăn xuống đồ ăn để dành cho em a. Làm anh thật không tốt! " Tô Ái Đảng trực tiếp khóc lên. Tô Thanh Hòa:"... " Cao Tú Lan nói," Biết được không tốt là được rồi. Nếu sau này ngươi còn không chăm sóc tốt cho em gái, ông trời cũng sẽ không bỏ qua đâu. " Tô Thanh Hòa:".. Anh trai, không có chuyện gì, em cũng ăn rồi. Còn ăn được rất nhiều nữa, anh mau ăn thịt đi. Nếu còn không ăn, em liền cảm thấy rất khó chịu. " Tô Ái Đảng liền cắn một miếng thịt. Vừa ăn vừa nhìn Tô Thanh Hòa. Cao Tú lan cũng phớt lờ con trai mình, nhìn chiếc túi trên mặt đất đoán rằng là của con trai mình mang về. Ngay lập tức bắt đầu kiểm tra. Tốt lắm, bên trong phải được năm sáu ký khoai lang khô. Chà, còn có vài quả trứng chim sẻ được bọc trong cỏ khô. Đứa con trai này vẫn còn có chút lương tâm. Đếm đồ xong, nhìn lũ trẻ nheo mắt bám trên khung cửa nhìn vào, bà liền thắt túi lại chỉ vào mấy đứa nhỏ và nói:" Nhìn cái gì, buổi trưa còn chưa được ăn no sao, còn muốn nhìn đồ ăn của cô các ngươi sao, thật là không có lương tâm, mau đi làm việc đi? Ăn cơm còn không muốn làm việc, bị nhiều đồ ăn như vậy làm cho mù mắt, còn không muốn ăn cơm, uống canh nữa sao? " Mấy đứa trẻ ngay lập tức đi tìm việc làm. Đứa đi nhặt củi thì nhặt củi, quét sân thì quét sân. Làm việc, phải làm việc, không có làm việc, không có thức ăn, không có làm việc, không có canh. Bọn chúng không bị bệnh như cô thì làm sao mà lười được. Sau khi Tô Ái Đảng ăn thịt xong còn đem xương ăn hết. Thần sắc cả người có vẻ tốt hơn rất nhiều. Nhìn sang Tô Thanh Hòa, ánh mắt của hắn vẫn còn chút phiếm hồng. Chút chút lại cảm động, Tô Thanh Hòa thật sự không chịu nổi nữa, nhanh chóng kéo Tô Ái Đảng ra ngồi trong sân," Anh, sao anh trở về vậy, có phải là được nghỉ không? Anh đinh ở nhà mấy ngày rồi đi? " " Không đi nữa. "Nói đến đây, Tô Ái Đảng bên cạnh vẫn là có chút ủ rũ. Cao Tú Lan từ trong bếp mang theo cái túi, định quay lại phòng đem cất, nghe đến đây không khỏi quan tâm, cúi người nói:" Sao lại không đi nữa? " Tô Ái Đảng thở dài nói:" Lần trước ngươi tới đó còn không có việc gì, khẩu phần càng ngày càng ít, hai ngày trước đã hạ lệnh sau này không luyện thép nữa, cho chúng ta về nhà làm ruộng. ". Mọi người cùng nhau thu dọn đồ đạc quay về. Chúng ta sẽ không phải đi nữa." "Ồ, chuyện này cũng thật là phiền phức. Đem cái nồi sắt lớn của nhà chúng ta làm hỏng rồi lại ngừng sản xuất thép. Nếu ngươi còn đi luyện thép, công điểm vẫn còn cao, vẫn còn có lương thực. Bây giờ ngươi trở lại rồi, công điểm liền thấp hơn. Không được hôm nào ta phải đi tìm Quách Trường Thắng mới được, để hắn sắp xếp công việc ổn thỏa cho ngươi. Không thể để một đại gia đình chúng ta mất bớt công điểm như vậy được." Tô Ái Đảng gật đầu đồng ý. Không thể để em gái ở nhà nhịn đói được, hắn càng phải cố gắng hơn nữa để bù đắp. Bằng không, dựa vào công điểm của anh cả và anh hai thì làm sao đủ? Tô Thanh Hòa cảm thấy việc nghỉ làm luyện thép là việc tốt, Tô Ái Đảng ở bên ngoài ăn uống thật miễn cưỡng, nếu còn đi luyện thép nữa, có lẽ anh ba sẽ phải chết đói mất. Tốt hơn hết là trở về, cả nhà ở cùng một chỗ cũng không chết đói được. Sau khi ngồi ở nhà một lúc, Tô Ái Đảng mới nhìn ra sự khác biệt ở nhà, những đứa trẻ nhìn trông nhanh nhẹn hơn rất nhiều, chúng tốt hơn rất nhiều so với những người đói khát mà hắn nhìn thấy trên đường đi. Hình như vừa rồi hắn còn nhìn thấy chiếc nồi sắt lớn ở nhà. Vì vậy, nhanh chóng kéo Cao Tú Lan lại hỏi. Cao Tú Lan nói: "Lần trước không phải đã nói với ngươi, em gái là được báo đáp vì đã làm việc tốt sao. Gia đình chúng ta là được hưởng lây một chút hào quang. Nếu không có sự giúp đỡ của người khác, nhà chúng ta cũng sẽ chết đói vài người rồi. Ngươi còn không biết, vợ của Tô người què đã chết đói mấy ngày trước. Những người khác trong thôn cũng vậy. Bà của ngươi cũng nói rồi lương thực cứu trợ vài tháng nữa mới có lận. Ta cũng không biết phải làm gì vào lúc này. Cả gia đình của chúng ta, chính là đang trông cậy vào em gái của ngươi a." Tô Thanh Hòa thấy mẹ nàng thực sự là biết thổi phồng a. Tuy rằng chuyện này là dựa vào nàng, nhưng mẹ nàng không biết điều đó. Kết quả là mỗi lần lại nói ra không sai biệt lắm. Nàng đoán rằng mẹ nàng đã tẩy não người khác quá nhiều, cũng tự tẩy não cho mình, cho nên mới nói được lưu loát như vậy. Nhìn thấy Tô Ái Đảng lại tiếp tục cảm động nữa. Là một người anh, hắn nghĩ hắn phải cho trách nhiệm chăm lo cho em gái, nhưng bây giờ lại là em gái họ chu cấp cho cả gia đình. Thật là áy náy, đau lòng a.. Buổi chiều làm việc xong, hai anh em Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa mới về. Thấy cậu út Tô Ái Đảng đã trở về, vừa mừng vừa đau đầu. Không phải là không thích đứa em trai này, anh trai làm sao có thể không yêu thương em đây? Chỉ là đồng chí Tô Ái Đảng chính là một bạo chúa Tô Gia thôn a.. Khả năng phá hoại chỉ đứng sau đồng chí Cao Tú Lan a. Trước khi đi luyện thép, thường đánh nhau với mọi người trong làng. Hai người anh trai, Tô Ái Quốc trung thực và không muốn gây rắc rối. Tô Ái Hoa lại là một người khéo đưa đẩy, hy vọng thông qua người khác mà đạt được mục đích. Cả hai đều không phải là người thích đánh nhau. Vì vậy, anh không đồng ý với cách hành xử của em trai, cũng không thể kiểm soát được đứa em trai này. Vì vậy, Tô Ái Quốc vỗ vai em ba của mình, "Em ba, sau này có việc gì thì nhờ anh giải quyết. Đừng suốt ngày đánh nhau hoài." Tô Ái Hoa nói: "Nếu anh cả thất bại, vẫn còn có anh hai em đây. Anh hai sẽ giúp em sửa người, đừng đánh nhau." Tô Ái Đảng nói, "Em không bao giờ đánh nhau. Em chỉ đánh người." Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa: "..." Buổi tối bởi vì Tô Ái Đảng trở về, Tô Thanh Hòa cố ý cùng Cao Tú Lan mở tiệc ăn mừng vào buổi tối, nhân tiện để đồng chí Tô Ái Đảng ăn nhiều một chút. Cao Tú Lan cự tuyệt, "Chỉ vì một mình anh ba ngươi mà làm như vậy. Ở nhà chỉ còn một chút đồ ăn, ăn ít đi một chút. Ăn nhiều quá, sẽ tạo thành thói quen không tốt. Làm người a, ngày nếu qua quá tốt sẽ không chịu được nổi đau khổ. Vẫn là những người còn có thể chịu đựng được khó khăn, khổ sở mới sống lâu hơn được. Con cho chúng ăn quá nhiều, chính là đang hại chúng đấy!" Tô Thanh Hòa không nói nên lời. Vì vậy buổi tối Tô Thanh Hòa nấu một bát canh ngô rau dại cho Tô Ái Đảng. Tô Ái Đảng ăn mà nước mắt nước mũi tùm lum. Hắn cảm thấy rằng về nhà quả là ấm áp. Bữa ăn của nàng là do Cao Tú Lan làm. Trực tiếp mang vào phòng cho nàng cho nàng ăn bữa tối một cách ấm áp. "Thanh miêu nhi, con ăn nhiều một chút. Bột mì trắng này chỉ để dành cho con. Nếu con không ăn, người khác cũng sẽ không được ăn đâu. Đem cho bọn chúng ăn, thành thói quen. Sau này nếu không còn nữa, ăn không quen mấy thứ khô khan kia nữa chính là phải nháo ngất trời. Tô Thanh Hòa nghe Cao Tú Lan nói, nàng cảm thấy như ăn mảnh một mình chính để tránh chiến tranh gia đình còn góp phần giữ cho gia đình hòa thuận. Này, may mắn thay, tam quan của nàng vẫn đang còn tốt lắm. Nếu không, cũng sẽ bị méo mó a. " Mẹ, mẹ cũng ăn đi, cùng nhau ăn đi. "Nàng đưa bát và đũa cho Cao Tú Lan. Cao Tú Lan xua tay," Ta ăn làm cái gì? Mà ta ăn no buổi tối ngủ không được. Mẹ phải về ngủ đây. Đến ngày mai con để bát đĩa và đũa vào bếp là được. " Nói xong trực tiếp ra khỏi cửa. Tô Thanh Hòa nhìn theo bóng lưng của bà, thở dài. Tội nghiệp cho các bậc cha mẹ trên thế giới a. Buổi tối, Tô Thanh Hòa nằm ở trên giường cùng hệ thống nói chuyện phiếm, chuẩn bị đem thả ra con gà mái lớn. Dù là gì đi chăng nữa thì trứng vẫn không thể thiếu. Trong thời gian tới, tốt nhất nên làm món canh trứng cho mọi người trong nhà, dù sao cũng sẽ bổ dưỡng một chút. " Hệ thống, gói ghém gà mái già đi, sáng sớm đừng để nó kêu lên. "Tô Thanh Hòa nhắc nhở. " Ding, tính phí đóng gói một quả trứng. Ký chủ có đồng ý không? " ".. Đồng ý. "Tô Thanh Hòa nghiến răng nghiến lợi cười nói. Sau khi sắp xếp xong, hệ thống nhắc nhở nàng," Ký chủ, xin lưu ý rằng vẫn còn nhiệm vụ phụ "Y phục" chưa mở. Mong ký chủ chăm chỉ làm thêm nhiệm vụ, hoàn thiện nhiều kỹ năng ngay khi khả thi. " Tô Thanh Hòa buồn ngủ xua tay," Không, không, không lạnh, quần áo cũng đủ mặc, ta chỉ muốn ăn cơm ăn a.. "Muốn lừa nàng làm việc ư, nàng cũng không bị lừa đâu.. Dù sao thì phải nghĩ đến việc lấp đầy dạ dày của mình trước. Sáng sớm hôm sau, đồng chí Cao Tú Lan thức dậy, mặc quần áo và chải tóc như thường lệ, dùng nước trong chậu lau tóc cho mượt. Cảm thấy tràn đầy năng lượng, bước đến trước chiếc vại lớn trong phòng với vẻ mặt thành kính. Giờ nàng đã hình thành thói quen, mỗi ngày đều đến xem cái vại lớn này có mang đến bất ngờ gì cho nàng không. Mấy ngày trước, cũng không có gì. Tuy có chút thất vọng nhưng điều này không cản trở sự nhiệt tình của nàng. Đặt tay lên chiếc vại lớn, nói:" Đại Căn, ngươi thật không có lương tâm, nếu còn không đem đồ đạc lên, tôi sẽ đến mộ ngươi mà khóc." Nói xong, nhấc nắp vại lớn lên. Nhìn xuống.. một con gà mái già bị buộc chặt thậm chí miệng của nó cũng bị buộc chặt. Chỉ nhìn thấy được một đôi mắt. Với thị lực tốt của mình, Cao Tú Lan vẫn có thể nhìn thấy con gà này ở nơi thiếu ánh sáng này.. Thật béo!
Trở về 1960 toàn năng quân tẩu- Hồ Đồ Dịch: Tiểu Ngư ăn cỏ Chương 16 Bấm để xem Cao Tú Lan sáng sớm đã ra khỏi phòng, Tô Thanh Hòa đã sớm làm xong bữa sáng rồi. Đang chờ nàng gia chủ phân phát thức ăn. Khuôn mặt của Cao Tú Lan đỏ bừng, nhưng lại căng ra, nàng cũng không thể phân biệt được tâm trạng của bà là tốt hay xấu. Vừa chia thức ăn, bà vừa nói: "Mau ăn đi, ăn xong nhanh mà đi làm, còn không mau ăn no mà đi làm, còn muốn để bụng đói đi làm sao. Ba người con trai cùng con dâu đều vội vội vàng vàng mà ăn nhanh. Sáng sớm không dám làm cho lão nhân gia sinh khí, vạn nhất bà không cho ăn sáng nữa thì sao? Bọn trẻ cũng nhanh chóng ăn, lo lắng ăn chậm không còn được ăn nữa. Cao Tú Lan vẫn ậm ừ nói tiếp," Các ngươi nhớ đều phải làm việc chăm chỉ, không được ngại mệt ngại khổ. Các ngươi đều đã ăn thịt con gà mái già của ta. Nếu còn không có làm tốt, các ngươi muốn làm ta thất vọng sao? " Tất cả đều lắc đầu. Tô Thanh Hòa kỳ quái nhìn mẹ mình, theo đạo lý thì đồng chí Cao Tú Lan hẳn đã phát hiện ra con gà mái già rồi, cho dù không kích động, tâm tình cũng không tồi, sao mới sáng sớm đã quở trách anh trai cùng chị dâu rồi? Sau khi Cao Tú Lan nói xong, bà vừa uống cháo vừa cảm thấy khó chịu," Thanh Miêu nhi, tối hôm qua ta nằm mơ thấy con gà mái già nhà chúng ta. Lòng ta thấy thật đau a.. Không được, hôm nay ta vẫn phải đi lên thị trấn một chuyến, tìm cha nuôi của con hỏi một chút, xem có thể hay không cho nhà chúng ta một con gà mái a. " Tô Thanh Hòa:"... " Mẹ nàng cũng thật là biết diễn a. Không ngờ phía trước dạo đầu như thế là vì khúc sau này đây. Vì vậy, nàng cũng cùng diễn với bà," Mẹ, con sẽ đi với mẹ, vạn nhất người ta làm khó dễ người thì sao? " Cao Tú Lan hừ một tiếng," Cũng là vì mấy tên nhóc này, ta mới phải chịu khổ như thế này đây? " Ba người con trai, hai con dâu cùng mấy đứa cháu nội không dám nói một lời, tất cả đều vùi đầu ăn cơm. Ăn xong, người lớn ra ngoài làm việc kiếm công điểm, mấy đứa cháu gái được bố trí đi kiếm củi, đào rau rừng. Cháu trai bị đuổi đi chơi. Khi bọn trẻ đã đi chơi hết, Cao Tú Lan đưa con gái vào phòng. Đi xem con gà mái già của nhà mình. " Thanh Miêu Nhi, cha của con thật là tri kỷ a. Không chỉ gửi con gà mái già mà còn mang theo vài quả trứng. Nhìn trứng lớn cỡ nào a, đều lớn hơn nhiều so với trứng của con gà mái già nhà chúng ta trước kia. " Cao Tú Lan đỏ mắt vì phấn khích. Sáng nay nàng đã rất cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Nàng làm sao có thể không cao hứng, nàng chưa từng thấy một con gà mái già mập mạp như vậy. Chắc hẳn là khi đi xuống dưới kia nó đã ăn được những thứ ngũ cốc tốt. Bằng không làm sao có thể mập đến như vậy? Tô Thanh Hòa nghiên cứu con gà mái thật lâu, sau đó vẻ mặt cảm động," Mẹ, về sau đã có ba rồi, con không lo thiếu ăn nữa. Có ba thật là tốt! " Cao Tú Lan đỏ mặt," Cũng không phải, ba con vốn nổi tiếng là một người rất tốt. Trước kia đối với ba anh trai của con cũng thật tốt. Từ khi còn nhỏ chúng đã được đối tốt biết bao, này con cũng thật đúng là một cô gái đáng thương a. Cả nhà cũng chỉ có mình con thiếu thốn tình thương nhất. Hiện tại ba con gửi đồ lên nhất định là muốn bồi thường cho con. Con cũng đừng khách khí với ba con, đây đương nhiên là những gì mà con đáng được hưởng. " Tô Thanh Hòa nghe vậy sửng sốt gật đầu, đúng vậy, đều là của nàng, nàng có thể thỏa sức mà ăn a. Sau khi giáo dục tư tưởng cho Tô Thanh Hòa, Cao Tú Lan liền khoác giỏ đi ra ngoài. Không cho Tô Thanh Hòa đi cùng, nàng không muốn để con gái mình theo khổ sở. Tất cả nàng đều quen thuộc rồi, một mình nàng có thể làm được. Lại nói đến cũng chỉ vì ba tên xú tiểu tử kia, nếu chỉ có mình nàng và con gái thì có cần phải tự làm khổ mình như vậy không? Ôi, ôi, ôi đây chính là khó khăn của việc phải tự mình nuôi dạy nhiều con trai nhiều con trai như vậy a. Trên cánh đồng, ba người con trai Tô gia đang vô cùng chăm chỉ làm việc. Nhìn tất cả mọi người đều đói đến mức không còn sức để làm việc, nhìn ba người anh em này quả thực chính là một khung cảnh tuyệt đẹp. Đồng chí Cao Tú Cúc, dì thứ hai của ba anh em, ngồi ở sàn đập lúa nhìn ba anh em thay nhau nhặt thóc dưới đất. Nhìn thấy ba người đàn ông to lớn ngốc nghếch kia, nàng lòng tràn đầy đố kị, ghen ghét cùng hận thù, nàng nằm mơ cũng muốn ba người con trai này từ trong bụng nàng chui ra, nhưng tại sao lại từ trong bụng của Cao Tú Lan chứ? Cao Tú Lan loạng choạng vụng về như vậy, tại sao ông trời lại chiếu cố nàng ta tốt như vậy chứ? Nàng vừa lau nước mắt vừa làm việc. Không chỉ có Cao Tú Cúc nhìn đâu, ngay cả một số nữ đồng chí trẻ tuổi cũng nhìn không rời mắt. Sống tại đoạn thời gian này, tất cả những người khác đều đói đến da bọc xương không thì toàn thân đều sưng tấy, thậm chí tay chân gầy như que củi, thì việc có được khí lực làm việc như ba người đàn ông Tô gia thật hiếm có cỡ nào a. Đây là chính là lợi ích của việc gia đình có nhiều sức lao động cường tráng nha. Bình thường, họ có thể làm việc kiếm được công điểm, hiện tại là năm mất mùa, đói kém này bọn họ có thể vì gia đình tiếp tục làm việc chăm chỉ cứu gia đình vượt qua cơn đói kém. Nhưng nhìn chỉ nhìn thôi, các nữ đồng chí vẫn có chút do dự. Dù sao cũng có có hai ví dụ của Lâm Thục Hồng cùng Đinh Quế Hoa ở phía trước. Ai mà không biết nhà Tô gia không hề coi trọng con dâu, mà chỉ chăm chăm xem con gái thôi. Cả gia đình đều cưng chiều, sủng ái cô con gái út như một bảo bối vậy. Nếu người không có tâm nhãn mà gả đến Tô gia, còn không bị tra tấn đến chết sao. Trừ khi ngươi có thể sửa trị cô em chồng cùng mẹ chồng thì hãy nghĩ đến việc có thể sống tốt ở Tô gia. Điền Tiểu Mai đã lặng lẽ theo dõi Tô Ái Đảng từ rất lâu rồi. Nàng đã sớm có tâm tư với Tô Ái Đảng. Nhưng mẹ nàng nhất quyết không đồng ý gả nàng cho Tô gia. Còn nói đó chính là một hố lửa. Nhưng không phải cuối cùng tất cả mọi người đều phải chịu đói, còn Tô vẫn thật hoàn hảo, không phải sao. Làm sao có thể là hố lửa được. Hơn nữa, nàng rất thích tính tình của Tô Ái Đảng này. Thật cá tính nha. Nàng nhìn Tô Ái Đảng một hồi, kết quả Tô Ái Đảng thì đang hăng say đắm chìm trong công việc, cầm đòn gánh tay nhặt thóc không ngừng, cũng không nhìn một chút về phía nàng. Nhất thời có chút mất mát. Lúc này Tô Ái Đảng đang băn khoăn không biết lát nữa đi làm về, đi đâu để đào trứng chim cho em gái ăn đây. Con gà mái già ở nhà không còn nữa. Cũng không biết mẹ hắn có thể kiếm được một con gà mái già khác quay lại không.. đoán chừng việc này thật là khó. Hiện tại, gà mái già thật là quý giá biết bao, người ta khẳng định là cũng không có biện pháp. Cho nên hẳn là vẫn phải dựa vào hắn thôi. Cũng không thể để em gái nhỏ ăn ngũ cốc cả ngày. Lỡ như gầy yếu đi thì phải làm sao? Mẹ nói ba anh em trai các người đều được ăn thịt, trứng nên mới cao lớn hơn những người khác trong làng, chỉ có em gái thật đáng thương, ba mất sớm, không ai kiếm cho nàng thịt với trứng cả. Từ khi lọt lòng mẹ, sức khỏe đã không tốt nên em gái mới không có sức để làm việc, phải ăn uống điều độ, nếu không sẽ ốm nặng. Anh em Tô Ái Quốc cùng Tô Ái Hoa cũng lo lắng về điều này. Bọn họ đã được ăn thịt gà, nên liền cảm thấy thật đuối lý. Không biết có thể nuôi gà rừng ở nhà rồi chờ nó đẻ trứng được không. Hay là đi vào sâu trong rừng tìm một con gà rừng về đây? Nghe nói trong rừng vẫn có thể kiếm được, chỉ là có chút khó khăn. Kết quả là, khi mọi người trở về nhà vào buổi trưa, liền nghe thấy tiếng gà mái kêu vọng ra từ trong nhà. Ba anh em cùng vợ đều kinh ngạc nhìn con gà mái già trong lồng. Lúc này, mẹ của họ, đồng chí Cao Tú Lan, đang âu yếm nhìn con gà mái già," Nếu ngươi có thể đẻ được nhiều trứng hơn, có thể mỗi ngày đẻ được hai quả, ta sẽ cho ngươi mỗi ngày được ăn ngon. " Con gà mái già ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh còn kêu hai tiếng khanh khách. Mọi người:"... " Người còn không bằng gà a. " Mẹ, mẹ thật sự là kiếm trở về được sao? "Tô Ái Hoa phản ứng lại đầu tiên. Hai anh em Tô Ái Quốc cùng Tô Ái Đảng còn đang nuốt nước bọt. Cao Tú Lan nghiêm túc, vẻ mặt đầy kiêu ngạo," Cũng không phải, là nhờ Thanh Miêu nhi giúp đỡ người ta một việc lớn như vậy, một con gà mái già thì có là gì. Ta nói với các ngươi, ai cũng không được phép nói ra. Nhà chúng ta sẽ nuôi con gà mái già này. Nếu ai mà nói ra ngoài liền nhịn ăn đi, tiết kiệm thức ăn cho cả nhà. " ".. Con biết, con nhất định sẽ không nói. "Tô Ái Quốc trả lời ngay lập tức. Những người khác cũng liên tục gật đầu. Ai dám nói chứ. Nếu ai biết nhà bọn họ có thể nuôi một con gà mái, còn không phải chạy sang nhà họ mượn thóc gạo lương thực sao. Nhà mình còn đang thiếu ăn, ai cũng không có thiện tâm để ý giúp đỡ người khác đâu. Ăn trưa xong, Tô Thanh Hòa bàn với Cao Tú Lan rằng nếu sau này con gà mái này có thể đẻ hai quả trứng thì mỗi ngày gia đình họ đều sẽ ăn canh trứng. Cao Tú Lan không đồng ý," Như vậy còn chưa đủ, để dành cho con có thể ăn thêm đi. Con gà mái già này do ba con cho, con có thể tự mình ăn hết. Bọn họ có thể ăn một bữa thịt là tốt rồi. Nhà người khác thậm chí còn không có cơm ăn đấy. Bây giờ, chỉ cần cho chúng ăn hai phần là được. Khi ba con còn, bọn chúng đã được ăn rất nhiều rồi. Con đừng nghĩ về chúng nữa. " Tô Thanh Hòa đương nhiên biết được suy nghĩ của Cao Tú Lan, nhưng nàng không đồng ý với điều đó. Nàng vẫn đang còn một con gà trong hệ thống nên bình thường hiện tại nàng có thể cung cấp trứng cho cả nhà mình. Đảm bảo mỗi ngày ở nhà đều có hai quả trứng. Nếu có dư dả, cũng có thể cải thiện thức ăn trong nhà một chút. Hiện tại cả nhà nàng đều đã ăn lương thực tinh rồi, nhưng những nhà khác vẫn là một ngày hai bữa ngũ cốc thô thưa thớt đâu. So với những người khác trong làng, nhìn tinh thần của cả nhà bọn họ có vẻ khỏe mạnh, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Nếu như cứ như vậy sau một thời gian dài, dù không bị chết đói nhưng sau này sức khỏe cũng sẽ không được tốt. " Mẹ, con nghĩ như thế này, sau này vạn nhất trong trường hợp không thể liên lạc được với ba. Chúng ta có phải còn phải dựa vào ba anh trai của con không? Nếu bọn họ sức khỏe không tốt hay là không còn khí lực, về sau ai sẽ làm việc kiếm công điểm đây? Mẹ xem có phải trong đội của chúng ta có một số người đàn ông thân thể không tốt không thể làm việc, còn phải do phụ nữ nuôi dưỡng không? Tốt hơn hết chúng ta nên chăm sóc lo lắng cho thân thể của bọn họ, về sau chiếu cố tốt cho em gái là con đây. Bọn họ đều khỏe hơn con rất nhiều, nếu như sau này con bị người ta khi dễ, nếu không tìm được ai che chở, con liền sợ hãi a. " Cao Tú Lan nghĩ đến cảnh đó, đột nhiên cảm thấy sau này con gái mình sẽ thật cô đơn cùng đáng thương biết bao. Lỡ như lấy chồng, gặp phải mẹ chồng tệ bạc thì sao? " Được, được, được, tất cả đều nghe con hết Thanh Miêu nhi a." Để cho con gà mái già đẻ trứng thật tốt, ba cô cháu gái cùng hai cháu trai Tô gia liền nhận thêm một nhiệm vụ vô cùng vinh quang đó là đào giun đất. Hiện tại đến giun đất cũng thật khó tìm nha. Một số người bị đói đến mức thậm chí có thể đào giun đất ra mà ăn. Hơn nữa, đất đai càng ngày càng khô cũng không dễ đào nữa. Nhưng để có thể ăn được trứng, bọn nhỏ đều làm việc rất chăm chỉ. Đến chiều, liền xách hũ ra ngoài mò giun đất. Mỗi lần đào được một con giun đất, giống như nhìn thấy một quả trứng trước mặt vậy. Cứ như vậy nhìn nhìn mà chảy nước miếng. Có mấy người nhìn mấy đứa trẻ thở dài. Tô gia này chắc là qua không nổi nữa rồi phải không? Nhìn mấy đứa nhỏ này đi nhìn giun đất cũng đều là nhìn đến tham lam như vậy..