Welcome! You have been invited by Ngan Phan to join our community. Please click here to register.
Chương 619: Lực

[HIDE-THANKS]Thấy Cự Long tiền bối tỏ vẻ kinh ngạc như vậy, tôi cũng có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ nguồn sức mạnh này rất khó cảm ứng được sao?

"Chỉ là tôi mơ hồ cảm nhận được mà thôi, nhưng chính xác nó là thứ gì thì tôi không nói rõ được."

Tôi nhìn Cự Long tiền bối rồi thành thật trả lời. Cự Long tiền bối do dự một lát nhưng không nói gì. Trầm ngâm một hồi, ông mới nói rằng.

"Tiểu tử, cậu có biết không, có thể thứ thật sự giam cầm tôi không phải mấy sợi xích này mà là nguồn sức mạnh mà cậu cảm nhận được kia."

Tôi nghe Cự Long tiền bối nói vậy thì chợt hoảng hốt. Vừa rồi tôi cũng đang suy nghĩ xem rốt cuộc nguồn sức mạnh này từ đâu mà ra nhưng tôi hoàn toàn không ngờ nguồn sức mạnh mà tôi cảm nhận được lại là thứ giam cầm Cự Long.

"Nhưng tôi không ngờ cậu lại có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh này. Cậu có biết không, nguồn sức mạnh này tồn tại vượt trên Vực Cảnh."

"Tôi thấy trên cậu vẫn chưa có sức mạnh Thiền Cảnh, nếu cậu không ngại thì có thể dựa vào sự giúp đỡ của nguồn sức mạnh này để xem thử cậu có thể bước vào nguồn sức mạnh tương tự như Thiền Cảnh."

Thấy tôi trầm mặc không nói gì, Cự Long tiền bối lại nói tiếp. Trong lòng tôi mừng như điên.

"Tiền bối, chuyện này cũng có thể sao?"

Nói xong tôi cũng có chút hoài nghi. Nguồn sức mạnh này có thể nhốt vị cường giả như Cự Long tiền bối lại, nếu tôi có thể tìm hiểu được nó tạo nên Thiền Cảnh của tôi, chẳng phải đến lúc đó thực lực của tôi sẽ có cơ hội tăng tiến sao?

Thực lực tăng cường chỉ là thứ yếu, phải biết rằng Thiền Cảnh là nền tảng của Vực Cảnh, nếu tôi có thể tìm hiểu được loại sức mạnh tạo nên Thiền Cảnh ở đây, thì có nghĩa là vực của ta cũng giống với nguồn sức mạnh này.

Cho dù không hoàn toàn giống nhau thì cũng có độ tương đồng lớn.

"Tôi có thể giúp cậu cảm nhận nguồn sức mạnh này rõ hơn, nhưng cậu có thể tìm hiểu được hay không thì đó là vấn đề của cậu."

Cự Long tiền bối híp mắt nhìn tôi, có vẻ như ông đang cười. Nhưng tôi cũng không nghĩ ra ông cười chuyện gì.

"Tiền bối, chuyện này có thể chờ thêm một chút được không?" Tôi nghĩ ngợi rồi dò hỏi Cự Long tiền bối, không nhắc tới những chuyện khác, tôi đã động tâm rồi.

Nguồn sức mạnh này thật sự khiến tôi muốn thử một lần.

Nếu là chuyện bình thường thì tôi hoàn toàn không cần cân nhắc. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bởi vì ở bên ngoài còn có chuyện đang chờ tôi giải quyết, tôi không thể trì hoãn quá nhiều thời gian ở đây được.

"Cậu lo lắng chuyện ở bên ngoài sao?"

Cự Long trực tiếp hỏi tôi, nhìn là biết tôi đang lo lắng.

Tôi cũng không giấu, vốn dĩ tình hình ở bên ngoài rất cấp bách, ta đã ở Yêu tộc một ngày rồi.

"Thế này đi, tôi có thể đưa cậu đi cảm nhận một chút. Cậu nói thời gian cho tôi, đến giờ tôi sẽ gọi cậu tỉnh dậy. Cho dù cậu có lĩnh ngộ được hay không thì cảm nhận nguồn sức mạnh này cũng không ảnh hưởng gì xấu tới cậu."

Cự Long trầm tư một chút rồi tiếp tục nói với tôi. Tôi nghe Cự Long tiền bối nói vậy thì suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng được. Hiện giờ nếu có tình hình cấp bách xảy ra thì nhất định Huyền lão sẽ truyền tin cho tôi.

Như vậy tôi có thể ở đây tu luyện vài ngày rồi.

Trước đây khi tôi hấp thu sức mạnh có thể vào trong mộng cảnh, vậy thì tôi cũng có thể vào trong mộng cảnh để cảm nhận nguồn sức mạnh này.

"Thế này đi tiền bối, ba ngày, nhiều nhất là ba ngày ngài hãy gọi tôi tỉnh dậy."

Tôi thỉnh cầu Cự Long tiền bối. Cho dù Huyền lão có truyền tin cho tôi hay không thì tôi cũng phải rời khỏi Yêu tộc, sau đó tới Huyền Vũ tông. Bởi vì chuyện này liên quan tới an nguy của Huyền Vũ tông nên tôi cũng không thể chờ Huyền lão truyền tin cho tôi rồi mới quay về.

"Được, vậy ba ngày sau nếu cậu không tỉnh lại ta sẽ gọi cậu dậy." Cự Long tiền bối đồng ý, tôi hít sâu một hơi.

"Tiền bối, tôi chuẩn bị kỹ càng rồi."

Tôi nhìn Cự Long rồi trầm giọng nói.

"Có thấy cái hố lớn này không? Cả người tôi đều bị giam trong cái hố này, không thể thoát ra được bởi vì ở bên dưới hó có một nguồn sức mạnh tạo thành một trận pháp, còn những sợi xích sắt này chỉ là thứ phụ trợ vô bổ mà thôi."

"Cậu vào trong cái hố đó, là có thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng sức mạnh kia."

"Nguồn sức mạnh này, gọi là lực."

"Lực?" Nghe Cự Long tiền bối miêu tả nguồn sức mạnh này, tôi nhíu mày, lực? Chính là lực theo cách hiểu thông thường sao?

"Cậu không hề nghe nhầm, chính là lực. Nhưng lực này là lực chí cao, cực kỳ thuần khiết."

"Nói đúng hơn thì nó còn có một cái tên khác, lực đạo."

"Thời gian có ba nghìn đại đạo, giữa chúng có sự khác biệt, thậm chí trong đó còn có Vô Thượng Chi Đạo, lực này là một trong số đó."

"Ngươi đã từng nghe nói, nhất lực hàng thập hội, nhất lực phá vạn pháp chưa?"

Cự Long lại nói tiếp. Thật ra tôi đã từng nghe câu này rồi. Ý nghĩa của nó cũng rất dễ hiểu. Sau khi sức mạnh của ngươi đạt tới mức độ nhất định thì bất kỳ đạo pháp, đạo thuật nào cũng có thể phá giải.

"Có nhiều thứ hơn nữa, tôi cũng nói rồi, tôi cũng không thể giúp gì cho việc cảm nhận của cậu được. Cậu cảm nhận kỹ càng một chút đi, đứng ở miệng hố, đừng xuống quá sâu, cơ thể cậu sẽ bị nguồn sức mạnh này nghiền nát trong nháy mắt đấy."

Cự Long tiền bối nhìn tôi rồi lại dặn dò tiếp. Tôi vô cùng thận trọng, tôi biết Cự Long tiền bối sẽ không nói đùa với tôi đâu. Nếu nguồn sức mạnh này có thể trấn áp Cự Long, đủ để chứng minh sự khủng khiếp của nguồn sức mạnh này, làm sao tôi có thể nhảy vào trong đó chứ.

Theo hướng dẫn của Cự Long tiền bối, tôi chậm rãi đi tới gần cái hố lớn. Tôi nhận ra nguồn sức mạnh kia thật sự mạnh hơn, tới gần hố thì tôi đứng lại, khoảnh khắc đó như thể tôi bị một ngọn núi lớn đè lên người vậy.

Tôi tiếp tục bước về phía trước thì phát hiện dường như chân tôi cũng nặng như chì vậy.

Không phải chứ, hiện giờ tôi đã tu luyện tới cảnh giới Thần Hợp rồi cơ mà? Nguồn sức mạnh này vẫn có thể khiến tôi không vận sức được.

Bây giờ chân tôi không chỉ nặng như bị buộc chì mà còn giống như bước vào vũng bùn, không đứng vững được.

Tôi chật vật khống chế bước chân của mình, mất khoảng một tiếng đồng hồ mới tới được miệng hố sau đó cố gắng đứng yên, một chút cũng không nhúc nhích.

Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại sau đó niệm khẩu quyết. Sau một thời gian dài sử dụng cách ngủ để vào mộng cảnh tôi phát hiện ra mình không cần sử dụng cách đi ngủ để vào mộng cảnh nữa.

Sau khi vào mộng cảnh tôi vẫn cảm nhận được nguồn sức mạnh này quanh cơ thể.

Nhưng tôi cũng không vội, bởi vì tôi phải cảm nhận nguồn sức mạnh này.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 620: Sơ ngộ

[HIDE-THANKS]Bước vào không gian mộng cảnh, tôi cảm nhận được rằng cơ thể tôi vẫn rơi vào một vũng bùn khổng lồ khiến cả người tôi không nhúc nhích nổi.

Nhưng tôi không vội, ba ngày ở bên ngoài, bằng 24 ngày ở trong mộng cảnh. Trong 24 ngày này tôi có thể chậm rãi cảm nhận, lĩnh hội cảm giác mà loại sức mạnh này đem tới.

Sau khi cẩn thận cảm nhận tôi nhận ra hiện giờ tôi không thể nhúc nhích nổi không phải là vì có một ngọn núi lớn đè lên người tôi mà là một cảm giác khác.

Cảm giác như thể mỗi tấc da thịt trên người tôi đều bị một luồng sức mạnh kinh khủng tạo áp lực, hơn nữa nguồn sức mạnh này không ngừng duy trì. Tôi khẽ nhúc nhích một chút, nguồn sức mạnh này giống như dòng nước mà chuyển động theo.

Tôi chợt tỉnh ngộ, không sai, là nước!

Nguồn sức mạnh quanh người tôi giống như dòng nước nhưng lại là lực, nó luồn vào một ngóc ngách để trấn áp cơ thể tôi.

"Lực cũng có thể luồn lách được sao?"

Trong lòng tôi nảy sinh nghi hoặc, nếu nước và không khí có thể luồn lách vào chỗ trống thì tôi còn tin, nhưng đây là lực, lực cũng có thể luồn lách được sao?

Cơ thể tôi bắt đầu chậm rãi chuyển động, tay rồi tới chân. Tôi chầm chậm cảm nhận sự biến hóa của luồng sức mạnh trên người mình, thật sự giống như dòng nước đang lưu động vậy.

Cuối cùng tôi phát hiện ra sức mạnh không phải là không thể luồn lách được, chỉ là phải có một loại lực mạnh mẽ để điều khiển nó. Nhưng bây giờ nghĩ những chuyện này có vẻ có chút dư thừa, có lẽ đây chính là cảnh giới sau.

"Mình vẫn nên tập trung cảm nhận sức mạnh này, để xem có thể lĩnh ngộ Thiền Cảnh được hay không!"

Tôi âm thầm tính toán rồi nhắm mắt lại, loại bỏ toàn bộ tạp niệm trong lòng. Tôi cảm nhận được một loại sức mạnh nhu hòa ở xung quanh, như thể nguồn sức mạnh này đang dựa dẫm vào người tôi, nhưng lại khiến tôi không thể nhúc nhích được, có thể nói là vô cùng kỳ diệu.

Xung quanh tôi như thể bị một trường lực bao trùm, hơn nữa tất cả sức mạnh của trường lực này được phân bố rất đều.

Tôi thật muốn sử dụng một loại ảo thuật của nhân gian, bất cứ thứ gì cũng có điểm cân bằng. Một người nghệ nhân có thể tìm được điểm thăng bằng của bất kỳ vật thể nào sau đó giữ nó thăng bằng.

Điều này cũng là do lực sao?

Sau khi tìm được trọng tâm của lực, có thể duy trì trạng thái cân bằng của bất cứ thứ gì. Vậy nếu tôi có thể lĩnh ngộ được thứ này, tôi sẽ có thêm một lực, nếu có thể khống chế nó đối phó với kẻ địch sẽ có sự hỗ trợ lớn.

Giống như tình hình bây giờ, nếu trong lúc chiến đấu đột nhiên bị lún sâu vào vũng bùn thế này, hậu quả sẽ thế nào đây?

Sức mạnh, về lý thuyết thì nó nằm trong cơ thể mỗi người.

Lực, là dạng sức mạnh đơn giản nhất, nhưng phải làm thế nào thì mới hiểu ra sự kỳ diệu trong đó?

Bình thường khi đánh nhau người ta cũng lấy sức mạnh làm chính, kỹ thuật chỉ là phụ. Nhưng phải làm thế nào thì mới sử dụng được nó đây?

Lần này cảm nhận, tôi không cẩn thận rơi vào trong. Dường như cơ thể tôi đã rơi vào vùng khống chế của lực, mỗi bước đi đều rất vất vả, thậm chí còn không điều khiển được.

Đối với tôi mà nói, nó giống như gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.

"Lực? Phải rồi, không phải mình có thể hội tụ lực quanh người lại sao?"

Sức mạnh có ở khắp mọi nơi, nhưng chỉ khi hội tụ lại bên cạnh bản thân mình thì mới có thể sử dụng được, không phải sao?

Tôi không biết suy nghĩ này có đúng hay không, nhưng tôi có cảm giác cũng có đạo lý.

Tôi nhất định phải thử một chút. Tôi bắt đầu hội tụ sức mạnh quanh người tôi lại, cẩn thận cảm nhận nó. Ngoài sức mạnh đang tạo áp lực lên người tôi thì ở xung quanh vẫn còn rất nhiều lực khác.

Những lực đó không phải của tôi, vì chúng từ trận pháp bên dưới tỏa ra trấn áp Cự Long tiền bối. Những lực tán loạn ở xung quanh mới là vô chủ. Chịu đựng nhiều loại sức mạnh như vậy ít ra thì cũng phải có chút sức mạnh. Vậy thì tôi sẽ thích ứng hoàn cảnh một chút vậy.

Sau đó tôi bắt đầu hấp thu những sức mạnh vô chủ đó. Những sức mạnh này có rất nhiều, nhưng chúng phân tán trong không gian, tôi phải tự mình hấp thụ.

Không biết đã trải qua bao lâu, tôi cũng cảm nhận được quanh người mình ngưng tụ không ít lực. Vì tôi vẫn không ngừng cảm nhận lực ở xung quanh nên mới mẫn cảm nhận ra lực này. Tôi bắt đầu thử ngưng tụ nguồn sức mạnh này tại một điểm. Bởi vì tôi cảm nhận được mặc dù nguồn sức mạnh này không nhiều lắm nhưng khi ngưng tụ lại thì vẫn rất mạnh.

Sau khi ngưng tụ nó xong, tôi lại bắt đầu hấp thụ lực khác.

Trong quá trình này, tôi không chú ý đến thời gian bởi vì Cự Long tiền bối đã nói hắn sẽ gọi tôi.

Khi tôi cảm nhận được mình đã hấp thụ không ít lực, sức mạnh quanh người tôi cũng bắt đầu trở nên vô cùng nhạy cảm. Tôi cũng cảm nhận được sức mạnh ở xung quanh rõ ràng hơn nhiều, thậm chí tôi có thể hấp thụ nó nhanh hơn.

"Tiểu tử, tới giờ rồi."

Giọng nói trầm thấp đột nhiên từ bên ngoài vọng tới, là Cự Long tiền bối. Tôi không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng rời khỏi không gian mộng cảnh. Thoát ra ngoài, tôi vẫn đang đứng bên miệng hố.

Thấy tôi xuất hiện, Cự Long tiền bối cũng vội vàng hỏi.

"Thế nào? Có thu hoạch gì không?"

Tôi cũng không biết nên trả lời thế nào.

"Tiền bối, tôi cũng không biết thế này có được tính là có thu hoạch không."

Nói xong tôi đem lực mà mình ngưng tụ được ra, nhưng vì tôi mới ngưng tụ chúng nên không phân bố đều.

"Ha ha, tiểu tử nhà cậu khiến ta bất ngờ đấy. Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà đã làm được thế này rồi."

Cự Long tiền bối vô cùng kinh ngạc, dường như ông cũng không ngờ tôi có thể lĩnh ngộ trong thời gian ngắn như vậy.

"Tiền bối, tôi cảm thấy dường như thứ này cũng không hoàn chỉnh."

Cảm nhận được khí tức ở xung quanh có thay đổi, tôi nghi hoặc nói.

"Đương nhiên rồi, bây giờ cậu mới chỉ ở cảnh giới nhập môn mà thôi, sau này phải không ngừng tu luyện mới có thể vận dụng thành thạo những sức mạnh này được. Tiểu tử, đây là kỳ ngộ của cậu, lực này rất khó lĩnh ngộ được, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể cảm ứng được nó."

"Cậu có thể cảm ứng được lực này chứng tỏ cậu có thiên phú lĩnh ngộ nó, sau này nó sẽ trở thành đòn sát thủ của cậu."

Cự Long tiền bối tiếp tục căn dặn tôi. Tôi rất tin tưởng Cự Long tiền bối.

"Đa tạ ơn tri ngộ của tiền bối, nếu không có tiền bối, tôi cũng không thể lĩnh ngộ được lực này."

Tôi cảm ơn Cự Long, khom mình hành lễ.

Đây là lời cảm ơn từ tận đáy lòng.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 621: Cạm bẫy

[HIDE-THANKS]"Cậu và tôi có duyên, hơn nữa, chẳng phải tôi muốn rời khỏi đây thì phải hy vọng vào cậu hay sao?"

Cự Long tiền bối mỉm cười thành tiếng.

Tôi cáo biệt Cự Long tiền bối, rời khỏi Luyện Yêu trì. Quay lại Yêu tộc, Nhị Cáp vẫn chưa xuất quan, điều này khiến Huyên Nhi cứ buồn rầu mãi.

"Huyên Nhi đừng buồn, đợi Nhị Cáp xuất quan rồi chúng ta quay lại thăm cậu ta."

Trước khi đi, tôi để lại phương thức liên lạc cho Hồ Miêu Nhi của Hồ tộc, bảo cô ấy khi nào Nhị Cáp xuất quan thì báo tin cho tôi, nhất định tôi sẽ đưa Huyên Nhi tới thăm Nhị Cáp. Dù sao trước đây Huyên Nhi và Nhị Cáp từng chơi đùa với nhau, lâu như vậy không gặp chắc chắn cô ấy cũng nhớ Nhị Cáp.

Rời khỏi Yêu tộc, tôi đi thẳng tới Huyền Vũ tông. Theo kế hoạch của Huyền Vũ tông, nếu Thánh Điện vẫn tiếp tục giải quyết chuyện của tứ đại gia tộc chỉ chỉ sợ là chúng tôi không thể ngồi yên chờ chết như vậy được.

Đến lúc đó phải liên thủ với các tông môn ở Xuyên Thục và Nam Tỉnh, nghĩ cách thành lập liên minh lớn hơn nữa thì mới có thể chống lại Thánh Điện.

Tới gần Huyền Vũ tông, tôi đột nhiên cảm thấy khí tức xung quanh không ổn. Tôi phát hiện ra bên ngoài Huyên Vũ tông có rất nhiều luồng khí tức đang mai phục, trong lòng chùng xuống.

Tôi sử dụng bùa truyền âm hỏi tông chủ Diêu Tu đã xảy ra chuyện gì.

Diêu Tu lập tức hồi đáp, nói người của Thất Tinh cung ở Xuyên Thục tới mời Huyền Vũ tông thương lượng cách đối phó với Thánh Điện.

"Tông chủ, đừng ra ngoài, ở bên ngoài có rất nhiều người đang mai phục."

Nghe Diêu Tu trả lời, tôi nhanh chóng truyền âm lại.

Nhưng tôi vừa truyền âm đi thì từng luồng khí tức xuất hiện ở xung quanh bao vây tôi lại. Nhận ra chuyện này, tôi hoàn toàn biến sắc. Xung quanh tôi, từng bóng người từ trong hư không bước ra, khí tức của bọn họ rất khủng khiếp.

Sáu người này đều là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ.

Hơn nữa tôi thấy trong bóng tối tuyệt đối không chỉ có mấy kẻ này, nếu bọn họ chỉ là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ thì không thể phát hiện ra tôi được, nhưng tại sao bọn họ lại phát hiện ra chứ?

Trong bóng tối, có một cường giả nửa Vực Cảnh.

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi, nếu có cường giả nửa Vực Cảnh, tại sao hắn lại không xuất hiện?

Bọn họ đang mai phục để ám hại Huyền lão sao?

Dù sao Huyền lão cũng là người duy nhất tu luyện tới nửa Vực Cảnh ở Huyền Vũ tông, nếu bọn họ thu phục được Huyền lão, toàn bộ Huyền Vũ tông sẽ không chống cự nổi.

Nhưng tôi cảm nhận kỹ càng lại thì không phát hiện ra người có thực lực Vực Cảnh kia đang ở đâu.

"Đại ca ca, đối phương sử dụng pháp bảo để ẩn nấp, cho dù là cường giả cùng cảnh giới thì anh cũng không thể nhận ra."

Huyên Nhi nhắc nhở tôi. Tôi nhìn sáu tên cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ kia, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: "Ha ha, cũng để mắt tới anh nhiều quá nhỉ?"

"Nghe nói Thất Tinh cung là tông môn lớn nhất ở Xuyên Thục, không ngờ cũng trở thành chó săn của bọn Thánh Điện."

Tôi nhìn bọn họ rồi thản nhiên nói.

Nhưng bọn họ đều cười gằn, không hề để ý tới những gì tôi nói.

"Tiểu tử, tôi không biết cậu đang nói gì cả, chúng ta vốn là người của Thánh Điện."

Dứt lời, vài luồng khí tức lập tức phóng về phía tôi. Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang trong Huyền Vũ tông vang lên, một bóng người nhanh chóng lướt ra khỏi Huyền Vũ tông. Hắn đang che ngực, có vẻ đã bị thương.

"Trực tiếp ra tay."

Hắn hét lên, sau đó mấy bóng người xông thẳng về phía tôi. Huyên Nhi lập tức xuất hiện rồi tách ra khỏi người tôi, ngăn cản một tên cường giả cảnh giới Thần Hợp.

Trên Chiến Thần Kích, luồng khí màu đỏ bốc lên, đập xuống bọn họ.

Một tên tấn công tôi, áo bào màu đen quấn quanh người tôi che trước mặt hắn, tôi nhanh chóng thay đổi đòn tấn công.

Ánh sáng màu trắng xuất hiện giữa không trung rồi đánh vào mi tâm hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì trên đầu đã xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay, máu chảy ra, không nhìn rõ ngũ quan nữa. Tôi giết được kẻ này, xoay một cái rồi đột ngột lao về phía sau.

Bọn chúng có sáu tên cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ, không thể không thừa nhận rằng lần này người của Thất Tinh cung chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Nếu tôi không nhìn lầm thì kẻ vừa bị thương chạy từ trong Huyền Vũ tông ra có thực lực cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong.

Trong bóng tối còn một tên nửa Vực Cảnh nữa.

"Lão quỷ Thất Tinh, đến thì cũng đến rồi, cần gì phải trốn trốn tránh tránh chứ."

Đúng lúc đó, Huyền lão xuất hiện giữa bầu trời, quan sát xung quanh. Rõ ràng Huyền lão cũng chưa phát hiện ra người đang nấp trong bóng tối kia ở đâu. Đúng như Huyên Nhi nói, rất có thể hắn đang sử dụng pháp bảo để ẩn nấp.

Huyền lão vừa dứt lời, một bóng người từ không trung chậm rãi xuất hiện. Người này mặc áo bào đen, nhưng trên áo bào của hắn có Thất tinh đồ án, khuôn mặt già nữa nhưng lại tỏa ra uy thế khủng khiếp, có lẽ đây chính là Thất Tinh lão quái mà Huyền lão nói.

"Huyền Thương, đã lâu không gặp."

Giọng nói nhàn nhàn của Thất Tinh lão quái vang lên, phía sau lưng Huyền lão có mấy bóng người xuất hiện, đều là cường giả của Ngũ Hành môn và Hỏa Vân tông. Bọn họ lập tức bao vây Huyền lão lại.

Tôi giết được tên cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ thứ hai, Huyên Nhi cũng giết được một tên Thần Hợp cảnh hậu kỳ.

"Sao thế? Ông cho rằng chỉ cần đem theo từng này người tới đây là có thể khiến tôi cúi đầu xưng thần với Thánh Điện sao?"

Huyền lão thản nhiên nhìn Thất Tinh lão quái, lần trước nửa Vực Cảnh ở Linh Kiếm sơn rút lui, lần này Thất Tinh lão quái không thể chỉ đem theo chừng này người đâu.

Tôi cũng đang nghi ngờ chuyện này, cảnh giác nhìn bốn phía.

Thất Tinh lão quái nhẹ giọng mỉm cười.

"Huyền Thương, nếu ông đã biết chuyện thì sao còn phải kháng cự làm gì? Lần này chúng tôi tới đây đã chuẩn bị rất tốt."

Thất Tinh lão quái dứt lời, một luồng khí tức trong bóng tối mơ hồ xuất hiện. Sau đó, một ông lão mặc áo bào màu đen xuất hiện, sắc mặt âm trầm, hai mắt trũng sâu.

Cả người gầy khô chỉ còn da bọc xương.

Hắn vừa xuất hiện, trong lòng tôi liền sốt ruột. Lại một kẻ nửa Vực Cảnh nữa?[/HIDE-THANKS]
 
Chương 622: Không còn lựa chọn khác

[HIDE-THANKS]Khi người có thực lực nửa Vực Cảnh thứ hai xuất hiện, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.

Trong lòng tôi cũng có dự cảm chẳng lành. Tôi biết, sau khi bước vào vết xe đổ ở Linh Kiếm sơn mà bọn họ vẫn dám tới Huyền Vũ tông, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy. Không ngờ lần này bọn họ lại đưa tới hai người có thực lực nửa Vực Cảnh.

Để đối phó với tứ đại gia tộc và các đại tông môn khác, Thánh Điện có thể phái tới hai kẻ nửa Vực Cảnh khiến tôi cảm thấy thật kinh ngạc. Xem ra, thực lực của Thánh Điện khủng khiếp hơn tôi tưởng nhiều.

"Huyền Thương, đội hình này đã xứng với Huyền Vũ tông của ông rồi chứ?"

Lão tổ Thất Tinh cung, Thất Tinh lão quái mỉm cười nhìn Huyền lão. Thần sắc Huyền lão cũng trở nên nghiêm nghị, bọn họ sắp đặt ván cờ này để dụ Huyền lão ra ngoài, không ngờ lại bị tôi đột ngột quay về phá hỏng.

Nhưng cho dù như thế thì bọn họ cũng có hai kẻ nửa Vực Cảnh, có vẻ muốn giải quyết bọn họ cũng có chút phiền phức đây.

Lúc này, có giọng nói truyền vào trong tai tôi.

Có giọng của Huyền lão, còn có cả giọng của tông chủ.

Ý của bọn họ là, lát nữa nhân lúc hỗn loạn chúng tôi lập tức trốn đi, có thể trốn được bao nhiêu người thì cứ trốn bằng ấy người.

Bọn họ đang tính đường lui. Huyền lão biết, chỉ cần một kẻ nửa Vực Cảnh giữ chân ông ấy thì kẻ nửa Vực Cảnh còn lại có thể đánh giết tùy ý.

Đối với cường giả đỉnh phong thì nửa Vực Cảnh quả thực là một cơn ác mộng.

Nhưng ngay sau khi Huyền lão truyền âm cho tôi, tôi nhìn thấy một tên Vực Cảnh bước lên một bước, khí tức của hắn lập tức bao phủ lấy chúng tôi, có vẻ Thất Tinh lão quái cũng đã biết được dự tính của chúng tôi rồi.

Hắn nhìn Huyền lão rồi thản nhiên nói: "Huyền Thương, Huyền Vũ tông của ông chỉ có hai lựa chọn mà thôi. Nếu ông chọn sai, thì chúng tôi sẽ không giữ lại mạng của bất cứ kẻ nào cả."

Nói tới từ cuối cùng, giọng của Thất Tinh lão quái dần trở nên lạnh lùng. Trên người hắn, một luồng sát ý xuất hiện. Sát ý của nửa Vực Cảnh không phải thứ mà sát ý của cảnh giới Thần Hợp thông thường có thể so được.

"Ha ha, Huyền lão, tông chủ, mọi người cũng thấy rồi đấy. Tình hình hiện giờ, chỉ e là muốn đi cũng không đi được."

Tôi cười khổ hồi âm. Hiện giờ trốn đi hoàn toàn không phải cách tốt nhất. Huyền Vũ tông có nhiều người như vậy, tôi cũng không thể không để ý tới chuyện sống chết của nhiều đồng môn như vậy được.

Cuối cùng, Huyền lão tỏ vẻ bất đắc dĩ rồi nhìn Thất Tinh lão quái đang đứng trước mặt.

"Thất Tinh lão quái, ông thật sự cam tâm tình nguyện sao? Một thế lực ngóc dậy từ di tích thượng cổ, thậm chí hiện giờ chúng ta còn chẳng biết được rốt cuộc di tích thượng cổ đó từ đâu mà tới."

Huyền lão ôm chút hy vọng cuối cùng có thể thuyết phục Thất Tinh lão quái, nhưng có vẻ chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

"Huyền Thương, chúng ta tu luyện cả đời chẳng phải là vì sức mạnh hay sao? Nếu đã muốn có được sức mạnh, tại sao vẫn bảo thủ không chịu thay đổi chứ?"

"Thánh Điện cũng không phải loại lạm sát người vô tội, chỉ cần chúng ta thần phục bọn họ, bọn họ có thể coi chúng ta là đồng môn."

Dường như Thất Tinh lão quái cũng không muốn phải đi tới nước cuối cùng là chiến đấu với Huyền lão. Hắn hy vọng Huyền lão có thể lựa chọn con đường giống hắn, như vậy nhất định bọn họ có thể tránh được một trận chiến.

"Xem ra chúng ta không còn lời nào để nói nữa rồi."

Nghe Thất Tinh lão quái nói vậy, Huyền lão bất đắc dĩ lắc đầu. Khí tức trên người ông bắt đầu dâng lên, sắc mặt Thất Tinh lão quái trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Huyền Thương. Người gầy khô mặc áo choàng đen lại bước lên một bước nữa.

"Tôi ngăn cản ông ta, còn lại giao cho ông. Nếu bọn chúng đã không muốn gia nhập Thánh Điện, thì không cần phải giữ lại nữa."

Giọng nói lạnh lùng khàn khàn trong miệng người áo đen kia vang lên. Hắn nói chuyện vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không có chút day dứt nào. Thậm chí tôi còn nghi hoặc trong mắt người này mạng người chỉ giống như mạng kiến.

Giẫm chết một con kiến, bọn họ căn bản chẳng bận tâm nhiều.

"Làm thế nào bây giờ? Có vẻ tên này rất khó đối phó."

Vệ mập và Đồng Thập Bát cũng xuất hiện bên cạnh tôi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tên kia. Diêu Tu tông chủ thì đã bắt đầu ngăn cản tên đó rồi.

Chạm mặt Diêu Tu, Thất Tinh lão quái nhếch miệng khinh thường mỉm cười.

Cùng lúc đó, Huyền lão và người áo đen kia biến mất vào hư không, Thất Tinh lão quái cũng bắt đầu xông về phía chúng tôi.

"Tông chủ, chúng ta cùng xông lên đi. Người này khó đối phó, còn người của Hỏa Vân tông và Ngũ Hành môn thì bảo bọn họ nghĩ cách ngăn cản ba tên cảnh giới Thần Hợp còn lại."

Tôi truyền âm cho Diêu Tu, dù sao Thất Tinh lão quái cũng là nửa Vực Cảnh, nếu chỉ có mình Diêu Tu đối phó thì e là không chống đỡ được bao lâu.

Cuộc chiến này, chúng tôi không được phép thua. Cho dù rất khó khăn, nhưng thua là hết. Sắc mặt Diêu Tu tông chủ rất nặng nề, cuối cùng hắn cũng gật đầu.

Tôi nhìn Huyên Nhi ở bên cạnh, ánh mắt cô ấy kiên định, như thể cô ấy biết tôi muốn nói gì.

"Đại ca ca, Huyên Nhi sẽ bảo vệ tốt cho bản thân."

Nói rồi, Huyên Nhi một tay cầm kiếm, một tay nắm chặt truyền thừa Ngọc Tỷ.

"Đại ca ca, truyền thừa Ngọc Tỷ nhà chúng ta không chỉ là vật truyền lại, mà còn là một món pháp bảo lớn đấy. Trước đây Huyên Nhi chưa từng dùng nó, là vì đại ca ca từng nói thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội."

Dứt lời, Ngọc Tỷ trong tay Huyên Nhi đột nhiên bay lên rồi trực tiếp đập xuống người Thất Tinh lão quái trước mặt.

Thất Tinh lão quái vốn đang cười lạnh, thấy trên bầu trời đầy gió đột nhiên xuất hiện Ngọc Tỷ thì sắc mặt thoáng xấu đi. Hắn nhanh chóng tạo ra một kết ấn, một Thất tinh đồ án lớn xuất hiện trước mặt hắn ngăn cản sự tấn công từ Ngọc Tỷ.

Ngọc Tỷ tấn công vào đồ ấn, không gian xung quanh chấn động. Thất Tinh lão quái chật vật một hồi mới phá được sức mạnh này.

"Huyên Nhi, phân tán vị trí đứng, tránh xa tên này một chút."

Thấy vậy, tôi nhanh chóng lướt ra khỏi chỗ cũ, bảo Đồng Thập Bát và Vệ mập nghĩ cách bao vây tấn công mấy tên cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ. Cho dù Đồng Thập Bát là cảnh giới Thần Hợp trung kỳ, nhưng đối mặt với một kẻ nửa Vực Cảnh thì bọn họ vẫn khá chật vật.

Một vệt bóng đen từ trong bóng tối phóng ra, khi Ngọc Tỷ trong tay Huyên Nhi tấn công Thất Tinh lão quái lần thứ hai, Long Thần Phân Thân đột ngột biến thành long ảnh.

Trên đầu tôi đột nhiên xuất hiện một cái cổ đỉnh lớn, trên cổ đỉnh, khí tức cổ xưa lập tức tràn ngập trong không gian.

Nhưng lúc này tôi chẳng hơi đâu mà quan tâm tới chuyện không làm lộ thứ này nữa rồi.

Bởi vì tôi biết, nếu không dùng tới con át chủ bài bảo mệnh này, chúng tôi sẽ gặp nguy.

Còn cái cổ đỉnh này, nói thật tôi cũng nhìn thấy Huyên Nhi sử dụng Ngọc Tỷ nên mới nhớ ra nó. Chẳng phải trên người tôi cũng có hai món vũ khí thích hợp dùng trong chiến đấu nhất hay sao?[/HIDE-THANKS]
 
Chương 623: Chém tên nửa Vực Cảnh

[HIDE-THANKS]Cái cổ đỉnh này của tôi là Cửu Châu đỉnh, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa tìm hiểu được sự huyền bí của nó nhưng cũng không có nghĩa là tôi không thể dùng nó làm vũ khí, thứ này rất chắc chắn, nếu dùng nó để đánh người thì không tệ.

Trên người tôi, có hai cái cổ đỉnh như vậy.

Một cái cổ đỉnh xuất hiện trên đầu phân thân, hắn bay lên, cái cổ đỉnh lớn đập xuống Thất Tinh lão quái.

Thất Tinh lão quái vừa rồi còn thản nhiên, lúc này có chút mất bình tĩnh.

Hắn phát hiện ra mấy món bảo vật của chúng tôi đều có thể đe dọa hắn.

"Vô liêm sỉ!"

Hắn tức giận quát một tiếng, khí tức trên người trở nên khủng khiếp. Tôi nhìn thấy ngôi sao trong tay hắn đang biến hóa, đây là đạo thuật làm nên danh tiếng của Thất Tinh cung.

Tôi nhìn hắn chằm chằm, thấy đạo thuật của hắn đánh về phía Huyên Nhi thì biến sắc. Tôi nhìn về phía Huyên Nhi mà hét lớn: "Huyên Nhi, lùi lại."

Tôi vừa dứt lời, tôi và phân thân lập tức xông về phía Thất Tinh lão quái.

Hai cái cổ đỉnh trực tiếp đập xuống gáy hắn.

Dường như Thất Tinh lão quái đã có chuẩn bị từ trước, đòn tấn công của hắn đột ngột thay đổi đánh về phía tôi và phân thân. Sức mạnh khủng khiếp từ chỗ Thất Tinh lão quái bùng nổ, tôi và phân thân bay ngược ra phía sau.

Khóe miệng Thất Tinh lão quái nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

"Các người thật sự cho rằng mấy thứ vớ vẩn này có thể ngăn cản được tôi sao?"

Thất Tinh lão quái sắc mặt âm trầm nhìn chúng tôi. Tôi thấy Huyên Nhi nghiêm túc hẳn lên, cô ấy nhìn tôi chằm chằm như thể đang ra hiệu.

Tôi nhớ trên người Huyên Nhi vẫn còn một cái sát khí, chính là phù triện mà lần trước cô ấy dùng để kích sát sư phụ của Đồng Thập Bát. Huyên Nhi nói với tôi, đó là pháp bảo của Phù Không thành, nó không dựa vào một nguồn năng lượng nào mà sử dụng năng lượng hội tụ để tạo nên phù triện một đòn giết chết.

Nhưng mỗi lần sử dụng xong phải ngưng tụ lại năng lượng một lần nữa. Chuyện này có liên quan tới thực lực của bản thân Huyên Nhi, khi kích sát sư phụ của Đồng Thập Bát, Huyên Nhi chỉ có thực lực cảnh giới Thông Linh đỉnh phong mà thôi.

Hiện giờ cô ấy đã là cảnh giới Thần Hợp đỉnh phong rồi.

Thấy ánh mắt của Huyên Nhi, tôi biết lúc này thứ cô ấy cần là thời cơ, một thời cơ tốt.

Tôi khẽ gật đầu với Huyên Nhi sau đó hít sâu một hơi nhìn Thất Tinh lão quái. Vừa rồi hắn bị ba người chúng tôi khắc chế, bây giờ đang rất tức giận.

Hiện giờ hắn chỉ muốn sớm giết chúng tôi cho nhanh. Ánh mắt của hắn dán chặt vào pháp bảo của chúng tôi, rõ ràng là hắn cảm nhận được sức mạnh từ pháp bảo, muốn chiếm lấy nó.

Long thần xông lên, cổ đỉnh lại đập xuống người Thất Tinh lão quái.

Tôi vừa thu hồi cổ đỉnh của mình lại vừa lấy Chiến Thần Kích ra. Trên bầu trời, từng tàn ảnh của trường kích bao vây Thất Tinh lão quái.

Thất Tinh lão quái lạnh lùng mỉm cười, dường như hắn không thèm để ý tới đòn tấn công của tôi. Tôi thấy bóng mờ của trường kích đã bao vây Thất Tinh lão quái lại rồi, Sát Khí Bốn Mùa bùng lên, hàn băng lập tức lan về phía Thất Tinh lão quái.

Không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo, sương lạnh bắt đầu đóng băng Thất Tinh lão quái lại. Nhưng hắn không hổ là nửa Vực Cảnh, tốc độ phản ứng thật sự rất nhanh.

Nhưng khi hắn phá vỡ hàn băng sát cơ, tôi cũng không sốt ruột.

Xung quanh Thất Tinh lão quái, từng loại khí tức kỳ lạ không ngừng xuất hiện. 24 tiết khí sát cơ, hiện giờ tôi đã là cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ, có thể sử dụng 24 tiết khí sát cơ rồi. Tốc độ biến hóa của các loại khí tức khiến sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên bất thường.

"Cậu sử dụng thứ đạo thuật gì thế hả?"

Thất Tinh lão quái vội vàng đối phó với 24 tiết khí sát cơ không ngừng biến hóa xung quanh hắn, Long Thần Phân Thân vẫn không ngừng tấn công hắn không chút ngưng tay.

"Muốn biết sao?"

Tôi cười gằn nhìn Thất Tinh lão quái, sát ý trong đôi mắt hắn càng lúc càng nồng nặc.

"Tiểu tử, thiên phú của cậu quá mạnh, không giết cậu tôi khó mà yên tâm được."

Sắc mặt Thất Tinh lão quái trở nên hung ác, khí tức trên người hắn tăng vọt, tránh thoát sự tấn công của 24 tiết khí sát cơ.

Cùng lúc đó, tôi truyền âm cho Huyên Nhi: "Chuẩn bị ra tay."

Tôi khống chế các loại lực ở xung quanh, ngưng tụ nó trước mặt Thất Tinh lão quái sau đó điều khiển sức mạnh cuốn lấy hai chân Thất Tinh lão quái.

Sắc mặt Thất Tinh lão quái trở nên hoảng hốt, hắn sợ hãi nhìn tôi, kinh sợ kêu thành tiếng: "Vực, đây là căn bản của Vực sao?"

Tôi chẳng có thời gian giải đáp thắc mắc cho hắn, tiếp tục điều khiển sức mạnh trấn áp cả người hắn.

"Ra tay!"

Tôi nhìn Huyên Nhi rồi khẽ quát. Ấn kết trong tay Huyên Nhi nhanh chóng biến hóa, một đạo phù văn màu vàng nhanh chóng ngưng tụ trước mặt Huyên Nhi. Thấy vậy tôi lập tức lùi lại phía sau. Trước mặt Huyên Nhi, phù triện màu vàng biến thành một ánh kim quang phóng về phía Thất Tinh lão quái.

Ánh mắt Thất Tinh lão quái trở nên kinh hoảng, sau đó hắn không cam tâm mà gào lên thảm thiết.

Không..

Sau đó, dường như Thất Tinh lão quái huy động toàn bộ sức mạnh của mình muốn thoát khỏi sự khống chế của tôi, hắn lách người qua nhưng tốc độ của phù triện quá nhanh, một khắc sau, tôi nhìn thấy một bên vai của hắn biến thành một trận sương máu rồi biến mất. Tôi sững sờ, hắn ta bị đánh tan nửa người mà vẫn tiếp tục được sao?

Tôi thậm chí còn nhìn thấy nội tạng của hắn, lúc này Thất Tinh lão quái sắc mặt trắng bệch chỉ còn chút hơi tàn.

"Chết đi."

Tôi nhảy lên, cơ hội tốt thế này, sao tôi có thể buông tha cho hắn được?

Tôi nhanh chóng xông về phía Thất Tinh lão quái, bàn tay hắn ngưng tụ đòn tấn công cuối cùng.

Trên Chiến Thần Kích cũng nhanh chóng xuất hiện luồng sáng màu đỏ khiến người ta kinh hãi. Sau lưng tôi, bóng mờ của Huyền Vũ nhanh chóng ngưng tụ.

"Nhất kích, Phá Thương Khung."

Thức thứ năm của Chiến Thần Kích. Bước vào cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ, tôi có thể phát huy uy lực của kích này rồi.

Bầu trời lập tức trở nên tối đen, luồng khí đen khủng khiếp xông về phía Thất Tinh lão quái. Đồng tử mắt hắn trợn to, hắn cười khổ.

Nửa thân thể còn lại của hắn bị nghiền nát xuống mặt đất, nứt thành từng mảnh, máu tươi chảy ra.

Mãi tới khi cơ thể hắn tiêu tan không còn một mống.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 624: Còn muốn giết người sao?

[HIDE-THANKS]Bầu không khí ngập trong dư âm của cuộc chiến khiến người ta kinh hãi. Trên mặt đất, thi thể Thất Tinh lão quái nằm đó, đôi mắt trợn lớn như thể đến chết hắn cũng không cam tâm.

"Lão tổ.."

Xung quanh, những cường giả Thất Tinh cung đang chiến đấu thấy Thất Tinh lão quái đã ngã xuống thì đồng loạt thốt lên.

Hắn là trụ cột của Thất Tinh cung, hơn nữa lần này Thất Tinh cung lựa chọn gia nhập Thánh Điện cũng nhờ có Thất Tinh lão quái nên địa vị của bọn họ ở Thánh Điện mới không thuộc loại thấp hèn.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ Thất Tinh lão quái lại chết ở nơi này.

Chuyện này có nghĩa là, trụ cột của Thất Tinh cung, sụp đổ rồi.

Chính trong lúc một tên cảnh giới Thần Hợp đang chiến đấu với Diêu Tu chưa kịp phản ứng lại, ngây người quan sát thi thể nát bấy của Thất Tinh lão quái.

Diêu Tu cũng phát hiện ra, thiếu niên ngày ấy còn cần Huyền Vũ tông che chở, nay đã trưởng thành thế này rồi.

Vừa phản ứng lại, Diêu Tu quát khẽ: "Chư vị, không giữ lại kẻ nào cả."

Hiện giờ thế cuộc đã rõ ràng, Thất Tinh cung đưa tới đây bảy tên cảnh giới Thần Hợp hậu kỳ, rõ ràng là muốn giết sạch Huyền Vũ tông. Bọn họ dựa vào hai kẻ nửa Vực Cảnh, nhưng bây giờ thì một kẻ đã chết rồi.

Tôi quan sát cục diện, thấy vẫn có thể khống chế được. Tôi nhìn lên bầu trời, một luồng khí tức khủng khiếp tỏa ra, rõ ràng Huyền lão vẫn đang chiến đấu với tên nửa Vực Cảnh kia.

"Huyên Nhi, anh đi xem có thể giết được tên kia hay không."

Nói cho cùng thì cho dù lần trước ở Linh Kiếm sơn hay lần này ở Thất Tinh cung thì chúng tôi cũng chưa giết được tên cường giả nào của Thánh Điện. Lần trước để tên nửa Vực Cảnh kia chạy mất, lần này Thất Tinh lão quái chỉ là cường giả của Thất Tinh cung mà thôi. Những kẻ Thánh Điện kia quá ngang ngược, tôi cảm thấy phải để cho bọn chúng biết đây không phải thế giới mà bọn chúng muốn làm gì thì làm nấy.

Tôi nhìn Huyên Nhi một chút rồi bay lên bầu trời, đến chỗ Huyền lão và tên cường giả của Thánh Điện kia đang chiến đấu. Hai người bọn họ thực lực ngang ngửa, trong thời gian ngắn khó mà phân ra thắng bại.

"Nói cho ông biết một tin xấu, Thất Tinh lão quái bị giết rồi."

Tôi nhìn lão già gầy khô mặc áo bào đen rồi nói. Đôi mắt trũng sâu của hắn thoáng xuất hiện một vệt sáng, có thể thấy hắn rất ngạc nhiên. Hắn tin rằng một tên nửa Vực Cảnh không thể nào bị một đám cảnh giới Thần Hợp giết chết được.

Hơn nữa chẳng phải ở bên dưới vẫn còn mấy tên cảnh giới Thần Hợp phe chúng sao?

"Huyền lão, đám người này năm lần bảy lượt đến đây bắt nạt Huyền Vũ tông chúng ta, tôi cảm thấy nên giáo huấn bọn chúng một chút."

Tôi nhìn Huyền lão ở cách đó không xa, lúc này dường như Huyền lão cũng để ý tới tôi, ông ấy không xoay người lại.

"Tiểu tử, Thất Tinh lão quái bại trận thật sao?"

Huyền lão truyền âm cho tôi, tôi mỉm cười rồi vội nói với ông Thất Tinh lão quái thực sự đã chết, những trận chiến tiếp theo đã có chúng tôi hỗ trợ, kẻ này thì có lẽ phải dựa vào Huyền lão.

Vừa rồi chúng tôi có thể giết chết Thất Tinh lão quái là vì Huyên Nhi có sát cơ, đánh Thất Tinh lão quái hấp hối nên tôi mới có thể dùng một đòn kết liễu hắn, hiện giờ thì không phải như vậy.

Huyên Nhi không còn sát cơ kia nữa, nhưng chúng tôi vẫn còn Huyền lão.

Có sự hỗ trợ của chúng tôi, tôi cảm thấy vẫn có thể giết chết kẻ này.

Quanh người tôi, 24 sát cơ đã tỏa ra, nhưng lần này tôi không trực tiếp dùng sát cơ tấn công. Cùng lúc đó, Ngọc Tỷ trong tay Huyên Nhi vọt tới.

"Huyền Thiên Ấn của Phù Không thành, xem ra cậu chính là tiểu tử đem Thánh Đĩa của Thánh Điện chúng tôi đi. Không ngờ Phù Không thành vẫn còn có kẻ sống sót, Hoàng Phủ Xuyên dùng thủ đoạn này cao tay đấy."

Ông lão gầy khô nhìn thấy Ngọc Tỷ trong tay Huyên Nhi thì đồng tử khẽ co lại, ánh mắt tràn ngập khao khát. Tôi cảm nhận được, mục tiêu thật sự của hắn là Huyên Nhi.

Bởi vì Huyên Nhi thật sự còn sống, không phải dùng cách đoạt xá mà là nhờ thủ đoạn của Hoàng Phủ Xuyên nên mới sống sót. Đối với người của Thánh Điện mà nói, mặc dù bọn họ vẫn còn sống sót nhưng lại dùng cách đoạt xá để sống lại.

Dù sao cũng không phải cơ thể của chính mình. Cảm giác này hoàn toàn khác nhau.

Cho nên ông ta mới có vẻ hâm mộ Huyên Nhi như vậy.

Trong tay Long Thần Phân Thân, cái cổ đỉnh lớn cũng đập xuống kẻ áo đen kia. Thấy chúng tôi ra tay, Huyền lão cũng không dừng lại. Tôi nhìn thấy ánh sáng màu xanh hiện lên trong tay Huyền lão, đó là binh khí tốt nhất của Huyền lão.

Nó nhanh chóng chém xuống ông lão mặc áo đen.

Hắn thấy mình bị tấn công tứ phía, một huyền ấn nhanh chóng xuất hiện. Nó bay lên đầu hắn rồi phóng to thành một cái ấn đen lớn, phù văn trên đó xoay tròn. Huyền Thiên Ấn của Huyên Nhi lập tức rơi vào cái ấn đó, cái ấn rung lên một chút, sau đó cổ đỉnh cũng bị hút vào đó.

Lại một trận rung chuyển.

Cổ đỉnh của tôi cũng rơi vào trong, cái ấn kia lóe sáng lên mấy lần.

Cùng lúc đó, Huyền lão bất ngờ xuất hiện trước mặt ông lão gầy khô kia. Ánh dao sắc lẹm chém xuống người tên cường giả của Thánh Điện kia.

Hắn không hề chậm chạp, lập tức ngăn cản lưỡi dao của Huyền lão. Huyền lão thực tiếp chém vỡ lá chắn của hắn, bóng người tên mặc áo bào màu đen kia lập tức lùi lại phía sau.

Chước Thần nhanh chóng xuất hiện, ngọn lửa bao vây hắn ta, Huyên Nhi và phân thân lại một lần nữa tấn công về phía hắn. Chúng tôi không ngừng tấn công, vừa rồi hắn chiến đấu với Huyền lão lâu như vậy, không thể nào không tiêu hao chút sức lực nào.

Chắc chắn hắn phải tiêu hao sức lực, thân thể đoạt xá không tốt bằng thân thể thật sự của mình.

Huyền lão nhanh chóng di chuyển khỏi vị trí, xông lên khống chế cường giả áo bào đen.

"Thánh quang phổ chiếu."

Một tiếng quát vang lên, sau đó, một ánh hào quang xuất hiện giữa không trung, một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ khiến chúng tôi phải lùi lại phía sau.

Ở giữa, người áo đen kia bị ánh hào quang màu vàng bao vây ở giữa, trong luồng sáng đó dường như còn có nguồn sức mạnh khiến người ta chấn động cả hồn phách.

"Đại ca ca, đòn tấn công này của em có thể khiến ông ta bị thương nhẹ đấy."

Đúng lúc đó Huyên Nhi truyền âm cho tôi. Tôi vội vàng nhìn sang cô ấy mới nhận ra sắc mặt Huyên Nhi có chút tái nhợt.

"Huyên Nhi, đừng làm bừa."

Tôi vội vàng ngăn cản Huyên Nhi, nhưng có vẻ cô ấy đã bắt đầu hành động rồi. Cô ấy nôn ra một ngụm máu tươi, một tay bắt lấy chỗ máu đó. Sau đó nhanh chóng tạo ra một lá phù triện giữa không trung.

Phù triện vừa thành hình liền bay thẳng tới bao phủ bên trên Huyền Thiên Ấn.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 625: Chuẩn bị phản đòn

[HIDE-THANKS]Tôi biết nha đầu Huyên Nhi đã chuẩn bị tấn công rồi. Trên Huyền Thiên Ấn, khí tức khủng khiếp đang dâng lên, tôi cũng vội vàng truyền âm cho Huyền lão bảo ông ấy chuẩn bị sẵn sàng.

Có vẻ tên cường giả Thánh Điện kia vẫn chưa phát hiện ra rằng thực lực của hắn đang bị Sát Khí Bốn Mùa của tôi làm suy yếu.

Tôi vội truyền âm cho Huyền lão, đòn trí mạng này phải có Huyền lão mới thực hiện được.

Huyền Thiên Ấn chụp xuống tên cường giả Thánh Điện kia. Trên bầu trời, từ chữ cỗ hiện lên, tạo thành câu "rhụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương". Trên Huyền Thiên Ấn, một luồng uy thế đặc biệt khủng khiếp dần dần xuất hiện.

Vừa thấy vậy, sắc mặt của ông lão Thánh Điện kia xấu đi. Trong tay hắn, một luồng sức mạnh khủng khiếp dâng lên. Hắn không dám chậm trễ chút nào.

Tôi hít sâu một hơi, Huyền Thiên Ấn vừa chụp xuống, Huyền lão cũng lập tức di chuyển. Sau lưng Huyền lão, một cái bóng Huyền Vũ màu đen xuất hiện.

Quyền cương mạnh mẽ ngưng tụ trên nắm đấm của Huyền lão, sắc mặt tên kia lạnh đi. Hắn cũng cảm thấy sự nguy hiểm từ đòn tấn công này, bàn tay hắn cũng đang không ngừng biến hóa.

Nhưng đúng lúc đó hắn phải biến sắc, hắn cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang lan tới bao vây cả người hắn, như thể hắn bị rơi vào vũng bùn vậy.

"Đây là thứ quái quỷ gì thế?"

Khí tức trên người hắn bắt đầu điên cuồng tuần hoàn. Tôi cảm nhận được Thiền Cảnh của mình đang phải chịu một luồng sức mạnh xung kích khủng khiếp khiến cả người tôi bay ra ngoài.

Nhưng tôi cũng nhìn thấy dưới ánh mắt hoảng sợ của tên cường giả Thánh Điện kia, Huyền Thiên Ấn bay thẳng tới đè lên người hắn. Vừa rồi hắn bị tôi khống chế một lúc, lúc này chỉ có thể giơ hai tay lên đỡ Huyền Thiên Ấn.

Huyền lão cũng tấn công tới trước mặt hắn, nắm đấm của Huyền lão nhắm thẳng vào ngực hắn tạo thành tiếng vang nặng nề.

Oành..

Sau đó, tôi thấy vẻ mặt tên cường giả Thánh Điện kia méo xệch đi, tay còn lại của Huyền lão xuất hiện một lưỡi dao đâm xuyên qua tim hắn.

Máu từ vết thương chảy ra, Huyền lão lập tức lùi lại. Trên bầu trời, Huyền Thiên Ấn bị tên cường giả Thánh Điện đó đẩy ra, Huyên Nhi bị đẩy lùi lại phía sau. Tôi vội vàng xuất hiện sau lưng cô ấy, nói.

"Huyên Nhi, sao rồi?"

Sắc mặt Huyên Nhi không ổn cho lắm, cô ấy nhìn tôi mỉm cười rồi khẽ lắc đầu.

Nhưng tôi biết, chắc chắn là Huyên Nhi bị thương rồi. Tôi vội lấy một viên đan dược trị thương ra đưa cho Huyên Nhi, Huyền lão vẫn đang tiếp tục tấn công tên Thánh Điện kia.

Hắn đang muốn bỏ trốn, nhưng giờ thì đã muộn rồi.

Chỉ một lát sau, Huyền lão xách thi thể của hắn tới chỗ chúng tôi, nhìn tôi và Huyên Nhi rồi khẽ gật đầu: "Diệt sạch thần hồn."

Ý của Huyền lão là hắn đã chết rồi, hồn phách cũng đã bị hủy. Bọn họ nhờ đoạt xá mà sống lại, nếu không diệt thần hồn của bọn họ thì nói không chừng bọn họ vẫn có thể tiếp tục đoạt xá.

Thủ đoạn của Thánh Điện vốn đã vô cùng quái dị, cẩn thận một chút, sau này đỡ phải lo lắng hậu họa.

"Còn lại cứ giao cho tôi, cậu đưa tiểu nha đầu này về trị thương đi."

Huyền lão nhìn tôi rồi nói. Tôi vội gật đầu, lần này nha đầu Huyên Nhi mạnh tay dùng Huyền Thiên Ấn để tấn công, chắc chắn cơ thể đã bị thương.

Đòn tấn công lần này không giống với lần trước, sau khi ngưng tụ sức mạnh xong, không cần hao tổn sức lực của bản thân thì nó vẫn có thể bạo phát. Nhưng còn Huyền Thiên Ấn thì Huyên Nhi không thể hoàn toàn kích hoạt nó được, cô ấy cố sức dùng nó, đương nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm.

Về tới Huyền Vũ tông, quả nhiên vừa rồi Huyên Nhi lừa tôi. Cô ấy vừa uống thuốc trị thương xong thì đi ngủ. Hà Thù và Ân Đình Đình ở bên cạnh giường chăm sóc cô ấy. Tới xế chiều, Huyên Nhi tỉnh lại, vẫn còn hơi yếu ớt nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.

Thấy Huyên Nhi tỉnh lại, tôi mới hoàn toàn nhẹ nhõm.

"Tiểu nha đầu, sau này không được phép làm bừa nữa, hiểu không? Em có biết đại ca ca lo lắng đến mức nào không hả?"

Ân Đình Đình quát Huyên Nhi một câu, giận giữ nói. Sau những ngày ở Chiến Thần điện, Huyên Nhi và Ân Đình Đình đã thân thiết với nhau rồi.

Cả Ân Đình Đình và Hà Thù đều rất thích nha đầu Huyên Nhi. Sau này Thất Tinh cung bao vây Huyền Vũ tông thất bại, có tông môn ở Xuyên Thục tìm tới đây, còn có vài tông môn ở Nam Tỉnh cũng tới Huyền Vũ tông.

Mấy tông môn này đều không khuất phục người của Thánh Điện.

Đại diện cho phía Xuyên Thục là Vấn Kiếm tông. Vấn Kiếm tông là một tông môn hùng mạnh, có vẻ như thực lực của bọn họ chỉ thấp hơn Thất Tinh cung mà thôi.

Thật ra Thánh Điện cũng đã cho người tới thuyết phục Vấn Kiếm tông rồi, có một vị lão tổ của Vấn Kiếm tông cũng đã bị Thánh Điện đoạt xá, Nhưng đối với tông môn có thực lực khá mạnh như vậy, tạm thời Thánh Điện vẫn chưa sử dụng thủ đoạn quá nặng nề.

Sau khi bị Vấn Kiếm tông từ chối, vị lão tổ này dẫn theo mấy người rời khỏi tông môn, ông ta còn nói cho Vấn Kiếm tông thời gian để cân nhắc.

Khi biết tin Thất Tinh cung vây đánh Huyền Vũ tông thất bại, người của Vấn Kiếm tông liền dẫn theo mấy tông môn còn lại đến đây, lần này bọn họ thật sự muốn hợp tác.

Theo yêu cầu của Huyền lão, tôi cũng tới đại sảnh để bàn chuyện.

Nhưng tôi không trực tiếp lên tiếng mà chỉ lẳng lặng truyền âm cho Huyền lão.

"Huyền lão, tôi thấy chúng ta không nên ngồi chờ chết, có thể hợp tác với càng nhiều người thì chúng ta càng nên tấn công Thánh Điện một chút, ví dụ như ngăn cản bọn họ ra tay với người của tứ đại gia tộc."

Tôi truyền lời cho Huyền lão, theo lời đề nghị của Huyền lão, tông chủ Vấn Kiếm tông, Kiếm Nhị Thập Tam nhìn ông ấy rồi hỏi.

"Tiền bối nói xem, chúng ta nên ra tay với gia tộc nào trước?"

Kiếm Nhị Thập Tam vừa hỏi, mọi người đồng loạt nhìn về phía Huyền lão. Bởi vì đây là đề nghị do Huyền lão nói ra nên mọi người đều muốn nghe Huyền lão giải thích rõ.

"Chúng ta đang ở trong khu vực cho Ân gia quản lý, nếu chúng ta thật sự động thủ thì còn có cơ hội, đợi tới khi tứ đại gia tộc ổn định lại rồi thì chỉ sợ chúng ta không còn cơ hội nào nữa đâu."

Huyền lão nhìn mọi người rồi nói.

"Tôi đồng ý với đề nghị của Huyền Thương, chúng ta thương lượng thời gian đi, chờ đợi thế này cũng không phải biện pháp tốt."

Ngay sau khi Huyền lão nói xong, một ông lão đứng ra nói. Ông lão đó là cường giả Đao tông, cũng là cường giả nửa Vực Cảnh.

Sau đó, mọi người lần lượt lên tiếng, ai cũng đồng ý với Huyền lão.

"Vậy thì ba ngày nữa được không? Ba ngày này, mọi người sắp xếp công việc trong tông môn đi, đến lúc đó, để an toàn, có lẽ các cường giả trong tông môn đều phải đi."

Thấy mọi người đồng ý, Huyền lão đứng dậy rồi nói.

Cuối cùng, thời gian đã được quyết định.

Ba ngày sau tới Ân gia.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 626: Nhất thời không cẩn thận

[HIDE-THANKS]Tôi trở về nơi ở của mình, đem chuyện ba ngày nay ở Ân gia kể cho Ân Đình Đình nghe.

Tôi kể xong, vẻ mặt của Ân Đình Đình vô cùng cảm động, tôi biết mấy ngày nay trong lòng Ân Đình Đình thật ra cũng rất để tâm đến Ân gia, dù sao trong Ân gia cũng có người thân của cô ấy.

"Cảm ơn anh."

Do dự một lúc, Ân Đình Đình nhìn tôi nói, nghe thấy cô ấy nói vậy, tôi khẽ bật cười.

"Giữa anh với em còn cần phải nói cảm ơn sao?"

Tôi tiến lên một bước, dùng một tay ôm lấy Ân Đình Đình vào lòng, Ân Đình Đình dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi chăm chú, lần này, tôi không hề né tránh.

Tôi cũng nhìn chăm chú Ân Đình Đình nói: "Em đừng lo lắng, việc của em cũng là việc của anh."

Vừa dứt lời, Ân Đình Đình trước mặt tôi khẽ nhón chân lên, sau đó trên mặt tôi truyền đến một cảm giác ấm áp. Sau đó, Ân Đình Đình lập tức ôm chặt lấy tôi, vùi vào trong ngực tôi không nói lời nào.

Tôi có chút sững sờ. Cô gái này dụ dỗ tôi rất nhiều lần rồi, nhưng hầu hết mọi lúc thì nhiều nhất chỉ là ôm lấy tôi. Hôm nay lại đột nhiên làm vậy, đây là phần thưởng ngoài ý muốn sao?

"Sao đây? Muốn cho anh chút phúc lợi rồi đấy à?"

Tôi vỗ nhẹ vai Ân Đình Đình, nhỏ giọng hỏi. Nghe thấy tôi nói vậy, Ân Đình Đình nhanh chóng đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn tôi.

"Anh mơ đẹp quá ha! Muốn có phúc lợi thì về tìm Hà Thù của anh ấy, cô ấy mới là vợ cả còn gì."

Ân Đình Đình trở lại giường ngồi xuống, cười quyến rũ nhìn tôi. Mà trên mặt chợt hiện lên một hàng hắc tuyến.

"Em thật sự cam tâm làm vợ nhỏ sao?"

Tôi nghiêng người về phía trước, áp sát vào Ân Đình Đình hỏi. Cô ấy thở dài chua xót.

"Haiz, em còn có cách nào khác sao? Sao cuộc đời em lại khổ thế này!"

Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô nàng thực là chọc tôi cười luôn rồi.

"Từ lúc nào mà em trở nên nghịch ngợm như vậy hả?" Tôi đánh nhẹ vào mông Ân Đình Đình, Ân Đình Đình kinh ngạc la lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy ngay lập tức ửng đỏ cả lên.

"Được rồi, còn ba ngày nữa, anh phải đi tu luyện, bằng không, đến lúc đó lỡ như anh xảy ra chuyện gì, hai mỹ nữ của anh không biết sẽ rơi vào tay con cóc ghẻ nào đây."

Tôi quơ tay một cái, vừa nói vừa bước ra khỏi phòng của Ân Đình Đình. Nghe tôi nói vậy, Ân Đình Đình ở phía sau tôi nhìn ra cửa với vẻ mặt tức giận.

"Hừ, hừ, hừ, đồ miệng quạ!"

* * *

Trở lại phòng của mình, tôi bước ngay vào không gian mộng cảnh, như vậy thời gian 3 ngày, đối với tôi sẽ trở thành 24 ngày.

Tôi phải sử dụng thời gian này để tu luyện càng sớm càng tốt.

"À đúng rồi, mình nhớ hình như không phải chỉ có một tư thế ngủ, hay là thử xem liệu tư thế ngủ thứ hai có phải cũng đi vào không gian mộng cảnh hay không."

Lúc này, tôi chợt nhận ra rằng hình như có ba tư thế ngủ trong lệnh bài, bây giờ tôi chỉ mới sử dụng tư thế đầu tiên, nếu dùng tư thế ngủ thứ hai thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Sau khi suy nghĩ, tôi nhanh chóng làm thử xem.

Khi tôi điều chỉnh sang tư thế ngủ thứ hai, tôi lại lần nữa tiến vào không gian mộng cảnh, dường như không có quá nhiều khác biệt bên trong này, tôi nhìn xung quanh, ngồi xếp bằng xuống chuẩn bị bước vào trạng thái tu luyện.

Bây giờ tôi đã lĩnh ngộ được Thiền Cảnh, vậy thì tiếp theo đây, tôi phải biến Thiền Cảnh của mình trở nên mạnh hơn, đến khi thực lực của tôi đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Thần Hợp như vậy tôi sẽ có thể bước vào nửa Vực Cảnh.

Chỉ cần tiến vào nửa Vực Cảnh, tôi tin rằng dù cho có gặp phải đối thủ cùng nửa Vực Cảnh, tôi vẫn có tự tin rất lớn có thể đánh bại được đối thủ.

Trước khi bước vào mộng cảnh, tôi đã nói với Huyên Nhi rằng ba ngày sau hãy đánh thức tôi dậy, đến lúc đó tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đi đến Ân gia rồi.

Thông thạo Thiền Cảnh của bản thân, đồng thời cũng nâng cao tu vi của mình lên.

Khi tôi đang nâng cao tu vi của mình, tôi bất ngờ phát hiện ra rằng dường như có một sức mạnh mơ hồ đang phát tác trên cơ thể tôi. Tôi không biết sức mạnh này ở đâu, nhưng tôi rất rõ rằng sức mạnh này thực sự tồn tại, nhưng có vẻ như nó đang ẩn nấp ở đâu đó trong cơ thể tôi.

"Sức mạnh này rốt cuộc là gì?"

Khi tôi trầm mặc tu luyện, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của sức mạnh này một cách mờ nhạt, nhưng tôi thậm chí còn không biết nó ở đâu trong cơ thể mình.

Trong hoàn cảnh như vậy, tôi có chút buồn bực, sao sức mạnh trong người mình mà mình cũng không tìm được chứ?

"Thôi kệ, không cần quan tâm chuyện này, nâng cao sức mạnh của mình trước đã rồi nói sau."

Tôi tạm gác vấn đề này sang một bên, cố gắng hết sức để nâng cao thực lực của mình để đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Thần Hợp trong 24 ngày này.

Sau khi lại lần nữa uống Dung Thần đan do phân thân đưa cho tôi, tôi đã thành công bước vào đỉnh cao của cảnh giới Thần Hợp. Mà lúc này theo như giờ tôi đã hẹn thì trong mộng cảnh đã được 24 ngày, thế nhưng Huyên Nhi vẫn chưa đánh thức tôi, điều này khiến tôi hơi khó hiểu.

Sau khi thoát ra khỏi mộng cảnh, tôi thức dậy từ trên giường, việc đầu tiên tôi làm là hỏi Huyên Nhi.

"Huyên Nhi, sao em không đánh thức anh?"

Tôi vừa dứt lời, Huyên Nhi có chút nghi hoặc lên tiếng.

"Anh, không phải anh bảo em ba ngày sau mới gọi anh dậy sao? Chỉ mới qua có một ngày cơ mà?"

Huyên Nhi cũng có chút khó hiểu, lúc trước tôi đúng là dặn dò cô ấy ba ngày, nhưng bây giờ tôi nhớ đã 24 ngày trôi qua trong mộng cảnh rồi cơ mà, không phải tốc độ chạy của thời gian trong mộng cảnh của tôi và hiện thực là 1: 8 sao?

"Chỉ mới có một ngày thôi sao?" Tôi trong lòng đầy khó hiểu hỏi lại Huyên Nhi.

"Đúng vậy, anh, có phải anh tu luyện đến hồ đồ rồi không?"

Huyên Nhi lo lắng hỏi tôi, nhưng điều này khiến tôi hơi khó hiểu, chẳng lẽ sau khi dùng tư thế thứ hai tiến vào không gian mộng cảnh, tốc độ trôi của thời gian có sự khác biệt sao?

Lúc trước là 1: 8, nhưng bây giờ hình như đã biến thành 1: 24.

Nó tăng đến tận ba lần. Nếu đúng như vậy thì cái "bug" này của tôi, quả thật có chút đỉnh đấy.

Thần tiên nào đã tạo ra thứ này vậy, nó lại có thể trực tiếp gây ra sự khác biệt thời gian đáng sợ như vậy.

Tỉ lệ 1: 8 lúc trước đã đủ khiến tôi kinh ngạc rồi, thế mà lần này tư thế ngủ thứ hai lại có thể làm tăng lên hẳn ba lần. Còn tư thế ngủ thứ ba thì sao nhỉ?

Chào tạm biệt Huyên Nhi, tôi một lần nữa bước vào không gian mộng cảnh.

Vẫn còn hai ngày, theo tỷ lệ thứ hai thì tôi vẫn còn có 48 ngày để tu luyện.

Hai ngày sau, tôi bước ra khỏi không gian mộng cảnh, lần này khí tức trên người tôi đã trở nên thâm sâu hơn, vừa tỉnh lại từ trong mộng cảnh, tôi liền cảm nhận được trong phòng tôi xuất hiện một bóng người.

Người đến là Huyền lão, lúc này Huyền lão nhìn chằm chằm vào tôi ánh mắt thâm thúy, ánh mắt ông ấy nhìn tôi như đang phát sáng vậy.

"Huyền lão, ngài đây là đang.."

Tôi nhìn bộ dạng của Huyền lão, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao vậy chứ?

"Cậu, cậu đã tiến vào nửa Vực Cảnh rồi sao?"

Sau đó, Huyền lão nhìn tôi lên tiếng hỏi, nghe đến đây tôi có chút sửng sốt, hóa ra là do chuyện này.

Sau đó tôi nhìn Huyền lão trước mặt, khẽ gật đầu: "Nhất thời không cẩn thận, lỡ đột phá rồi."

Nghe tôi nói xong, khóe miệng Huyền lão giật giật, cũng không biết trong đầu ông ấy rốt cuộc đang nghĩ mấy thứ gì.

"Thằng nhóc thối, cậu làm thay đổi tam quan của lão già cổ hủ này rồi!"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 627: Một mớ hỗn độn

[HIDE-THANKS]"Huyền lão, thật ra ở thượng giới vẫn còn có rất nhiều thiên tài như tôi, môi trường tu luyện ở thượng giới tốt gấp nhiều lần so với thế giới của chúng ta."

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Huyền lão, tôi cũng nhanh chóng giải thích rằng tuy rằng thượng giới và hạ giới từng đều là cùng một nơi, nhưng thượng giới lại đơn độc tách riêng ra, chỉ lấy ví dụ là hoàn cảnh tu luyện thôi thì trên thượng giới quả thực đáng sợ hơn rất nhiều..

Thượng giới hoàn toàn là thế giới tu luyện, ở thượng giới không có khí tức sinh hoạt của người hiện đại, vẫn có bối cảnh tu luyện giống hệt cổ đại, những người ở thượng giới kia không có năng lực hiện đại hóa hả?

Không, chỉ là bọn họ không muốn, bởi vì như vậy, rất có thể sẽ khiến tâm tư tu luyện trở nên lười biếng.

Chưa nói đến các môn phải khác, chỉ trong hai môn phái Chiến Thần và Hoang Tông, tôi đã từng nhìn thấy những thiên tài tuổi tác rất trẻ, nhưng đã lên được đến cảnh giới Thần Hợp. Đây chỉ mới là khu vực phía đông của thượng giới. Ở những địa phương khác, những môn phái đó chắc chắn cũng sẽ có những thiên tài cực kỳ lợi hại.

"Tiểu tử, cậu đừng đánh giá thấp bản thân. Tôi biết môi trường tu luyện ở thượng giới rất tốt, nhưng với tốc độ của cậu, theo như tôi thấy, lão phu trong đời chưa từng thấy có người lợi hại hơn cậu đấy."

Giọng nói trầm thấp của Huyền lão vang lên, vẻ mặt ông cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi dò xét.

Nghe Huyền lão nói vậy, tôi cũng không tiếp tục tranh cãi, bởi vì tôi có mộng cảnh giúp đỡ, kỳ thực thiên phú của tôi cũng chỉ hơn một chút so với một số thiên tài, nếu không có mộng cảnh, tôi có thể chắc chắn tốc độ cải thiện của bản thân sẽ không nhanh như vậy.

"À đúng rồi, Huyền lão, chuyện Ân gia lúc trước, chuẩn bị như thế nào rồi?"

Nhân cơ hội này, tôi cũng muốn hỏi thăm Huyền lão về việc này, nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Huyền lão trở nên nghiêm túc, sau đó nhìn tôi khẽ gật đầu.

"Mọi thứ đã sẵn sàng, hiện tại không nên coi thường thực lực bên này của chúng ta."

"Cộng với Nam Tỉnh và Xuyên Thục, chúng ta có tổng cộng năm người ở nửa Vực Cảnh rồi."

"Đương nhiên, hiện tại tính thêm cả cậu thì đã sáu người rồi."

Huyền lão trước mặt nhìn tôi nói thẳng, vừa nghe lời này, trong lòng tôi có hơi chùng xuống, sáu người, cộng lại tổng cộng là sáu người, nhưng tôi biết thực lực này đối với Thánh Điện mà nói có lẽ vẫn chưa đủ.

Lúc trước Ân Đình Đình và Ân gia vẫn còn liên lạc, nhưng mấy ngày nay đột nhiên mất liên lạc, người Ân gia cũng không ai liên lạc lại với Ân Đình Đình, điều này khiến tôi có chút khó hiểu, dĩ nhiên trong lòng tôi cũng đã có sẵn dự định. Tình hình Ân gia, có vẻ khá là tệ đây.

Nhưng càng như vậy thì chúng ta càng phải nhanh chóng hành động, Thánh Điện im lặng không tiếng động tức là bọn họ chắc chắn đang phải làm một việc gì đó cực kỳ quan trọng.

Trong tình huống này, nếu chúng tôi vẫn chưa ra tay, vậy người bị thiệt chắc chắn là chúng tôi.

"Huyền lão, chuẩn bị xuất phát thôi!"

Tôi nhìn Huyền lão đang đứng trước mặt nói. Nghe vậy, Huyền lão khẽ gật đầu.

Sau đó, Huyền lão xông vào phòng nghị sự của Huyền Vũ Tông, chưa đầy mười phút, một đám người từ Huyền Vũ tông bay ra. Phía trên bầu trời, năm vị nửa Vực Cảnh đã đứng giữa không trung.

Còn tôi, đã trộn lẫn ẩn trong đám đông.

Ngoài nửa Vực Cảnh, người của các môn phái cộng lại với nhau, thì có gần 30 người là cảnh giới Thần Hợp, cảnh giới cụ thể còn chưa tính toán kỹ càng, về phần cường giả cảnh giới Thông Linh, lần này tôi không mang theo, bởi vì trong môn phái không thể không có người.

Hơn nữa, mỗi môn phái còn có một cảnh giới Thần Hợp trấn giữ, đề phòng những trường hợp khẩn cấp.

Còn về Hà Thù và Ân Đình Đình thì là tình huống đặc biệt, cả hai cô ấy đều đã ở cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, Ân Đình Đình vốn muốn trở về Ân gia, thế nhưng nếu tôi dẫn theo Ân Đình Đình mà dẫn theo Hà Thù thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Vệ mập sống chết muốn đi cùng nhưng cuối cùng cũng bị tôi từ chối.

Đồng Thập Bát sau khi được tôi đưa cho viên Dung Thần đan, trong mấy ngày ngắn ngủi này thực lực Đồng Thập Bát cũng đã tăng đến cảnh giới Thần Hợp, cách tăng thực lực của Đồng Thập Bát có chút kỳ lạ.

Anh ta ở cách tôi không xa, tôi có thể cảm nhận được mỗi khi anh ta tu luyện, toàn bộ sân của anh ta dường như tràn ngập âm sát khí, tôi nhớ lần trước người tu tà ở thượng giới có nói Đồng Thập Bát là người có cơ thể âm sát, xem ra nếu có thời gian tôi phải đi tìm hiểu chuyện này, xem có cái gì có thể giúp được Đồng Thập Bát hay không.

"Mọi người, không ai trong chúng ta biết kết quả của trận chiến này, nhưng mọi người đều rất rõ ràng rằng đây là những gì chúng ta nên chiến đấu vì cho chính bản thân mình."

"Tôi thà chết đứng còn hơn sống quỳ."

Huyền lão nhìn tất cả những người có mặt ở đây, sắc mặt ai ai cũng đều rất nghiêm túc, những người có mặt trong trận chiến này đều biết rõ, độ khó của cuộc chiến này không hề nhỏ đối với chúng tôi.

Tại sao nhiều môn phái không dám trực tiếp chống lại Thánh Điện, thậm chí có những môn phái hùng mạnh như Thất Tinh cung cũng đã lựa chọn đầu hàng. Đó là vì sức mạnh của Thánh Điện này. Nhưng nhiều môn phái dường như đã xem nhẹ một vấn đề, đó là Thánh Điện này hùng mạnh như vậy, tại sao lại không tấn công hết tất cả các môn phái, mà chỉ chọn một số trong số đó ra tay.

Đơn giản thôi, vì dù chúng có mạnh đến đâu nhưng số lượng có hạn, trong hoàn cảnh này chúng không có thời gian để phân thân, mà lúc này cũng chính là thời điểm tốt nhất để chúng ta đánh trả.

Nếu chúng ta đến cả cơ hội này cũng bỏ lỡ, vậy thì đến lúc bọn họ hoàn thần lại thì có lẽ chúng ta sẽ không có cơ hội đánh trả nữa rồi.

"Tôi cũng không cần phải nói nhiều nữa, đi thôi!"

Thấy vẻ mặt mọi người nghiêm túc hơn, Huyền lão cũng biết lúc này có nói thêm cũng vô ích, bởi vì mấy ngày trước những người sống sót sau trận chiến chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Tất cả mọi người, hùng hồn xuất phát đi tìm đồ vật, đuổi về phía Ân gia, trên đường đi, tâm trạng của Ân Đình Đình rõ ràng là có chút dao động, cô rất lo lắng, vì Ân gia đã mất liên lạc với cô từ lâu. Bình thường mà nói, cho dù có bị ngăn cách ở hai thế giới, hai bên vẫn sẽ liên lạc với nhau.

Tuy nhiên, thời gian dài như vậy, Ân gia hẳn đã xảy ra chuyện.

Chỉ có điều, cụ thể là chuyện gì thì không ai rõ.

* * *

Ân gia đã không còn cảnh tượng phồn vinh như lúc trước nữa, lúc này Ân gia trông có vẻ vô cùng hoang tàn, những tòa nhà cổ kính kia đã hư hỏng gần một nửa, hiển nhiên Ân gia đã trải qua những thay đổi cực lớn.

Cả tòa Ân gia, lại nhìn thấy rất ít người, nếu có cũng chỉ là vài người thực lực tương đối thấp, hoàn toàn không thấy được người từ cảnh giới Thông Linh trở lên.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Ân Đình Đình lập tức tái mét.

Mà tôi cũng nhanh chóng ôm lấy Ân Đình Đình.

"Em đừng lo lắng, trước tiên hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, hẳn là có chuyện kỳ lạ gì đó xảy ra ở đây."

Tôi nhìn Ân Đình Đình lên tiếng an ủi, lúc mới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, nếu tôi là Ân Đình Đình, tôi có thể hiểu cô ấy không thể chấp nhận được, vốn là một Ân gia đang tốt đẹp, một trong tứ đại gia tộc, bây giờ lại trở thành một mớ hỗn độn như này.

Không giống dáng vẻ của tứ đại gia tộc chút nào.

Đồ đệ Ân gia đang dọn dẹp đống hỗn độn bên dưới, nhìn thấy đột nhiên tiến đến nhiều người, sắc mặt của họ lập tức thay đổi rõ rệt, lộ ra vẻ hoảng sợ. Bởi vì trong khoảng thời gian này, Ân gia đã trải qua nỗi sợ hãi chưa từng có.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 628: Lại tiến vào di tích

[HIDE-THANKS]Lúc này, Ân Đình Đình không còn để ý gì nữa lướt về phía Ân gia, đi tới trước mặt của một vị đệ tử Ân gia bên dưới, vẻ mặt căng thẳng hỏi.

"Ân gia đã xảy ra chuyện gì?"

Đệ tử của Ân gia thoáng hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy đó là Ân Đình Đình, toàn bộ khuôn mặt của đệ tử hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng.

"Cửu cô nương, cô rốt cuộc đã trở lại rồi."

Quá phấn khích, tên đồ đệ Ân gia vậy mà trực tiếp òa khóc, tin tức về việc Ân Đình Đình đi lên thượng giới được lan truyền trong Ân gia, rất nhiều người trong Ân gia đều đã biết rằng Cửu cô nương của Ân gia đã bị nhân vật lớn ở thượng giới nhìn trúng, đưa lên thượng giới rồi.

Mà lần này Ân gia gặp nạn, rất nhiều người trong lòng nghĩ đến Ân Đình Đình đã nhập thượng giới, nếu Ân Đình Đình có thể đến cứu Ân gia thì chắc hẳn Ân gia sẽ không xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng lần này, Ân Đình Đình lại không xuất hiện, khiến nhiều người mất hết hy vọng.

"Kể cho tôi nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."

Ân Đình Đình nhìn đệ tử Ân gia trước mặt, hỏi lại lần nữa.

"Cửu cô nương, bọn họ.. bọn họ đều đã tiến vào di tích thượng cổ rồi."

Đệ tử Ân gia lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói với Ân Đình Đình, nghe vậy tôi liền nhìn về phía Ân Đình Đình, Ân Đình Đình hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Đệ tử Ân gia mới nói với Ân Đình Đình rằng sau khi người trong Thánh Điện bị bại lộ thì trực tiếp xảy ra một trận chiến lớn, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai bên dường như không nhỏ. Trong hoàn cảnh như vậy, sức công phá đối với Ân gia cũng cực kỳ mạnh.

Nhưng cuối cùng nhóm người Thánh Điện trực tiếp mở ra di tích thượng cổ, cưỡng ép đưa không ít thiên tài của Ân gia vào trong di tích thượng cổ, cường giả Ân gia thấy vậy tất nhiên không thể bỏ qua, bởi vì những người đó chính là tương lai của Ân gia,

Nếu tất cả những đệ tử đó của Ân gia đều mất đi, vậy thì Ân gia sẽ không còn tương lai gì cả, cho dù Ân gia có thắng thì đến lúc đó thì cũng phải mất ít nhất 20 năm mới có thể khôi phục được trạng thái như cũ, hoặc thậm chí lâu hơn.

Việc nuôi dưỡng một nhóm nhân tài không hề dễ dàng như vậy, tài nguyên chỉ là một yếu tố phụ, thời gian mới là quan trọng nhất, đến lúc đó nguồn nhân tài của Ân gia sẽ bị đứt đoạn.

Nghe tin này, vẻ mặt của những người có mặt đều trở nên nghiêm túc.

"Hai vị trưởng lão trấn cổng đâu rồi?"

Ân Đình Đình nhìn đệ tử nhà Ân gia lại hỏi, muốn vào di tích thượng cổ cũng không hề đơn giản, Ân gia có được cánh cổng đó, cũng là Ân gia nghiên cứu ra cách để mở cửa, không phải ai muốn mở là mở ra được.

"Hai vị trưởng lão, cũng đã tiến vào di tích thượng cổ."

Sau khi biết được tin tức này, sắc mặt của Ân Đình Đình lập tức có chút khó coi.

"Sao vậy?" Tôi tiến lên một bước, vội vàng hỏi Ân Đình Đình, lúc này Ân Đình Đình nói với tôi rằng muốn đi vào khu di tích thượng cổ qua cánh cửa đó thì phải phá giải được trận pháp.

Mà người có thể phá giải được trận pháp đó ở nhà họ, ngoại trừ hai vị trưởng lão, thì chỉ còn gia chủ của Ân gia. Nhưng bây giờ, cả hai đều không ở Ân gia.

"Nói cách khác, chúng ta không thể tiến vào di tích thượng cổ?"

Chân mày tôi nhíu lại, tôi hiểu ý của Ân Đình Đình, nếu tôi không mở được cánh cửa đó, tôi chắc chắn sẽ không thể vào khu di tích thượng cổ, và tất nhiên tôi sẽ không thể giúp người của gia tộc Ân.

"Có thể cưỡng ép phá mở không?"

Tôi nhìn Ân Đình Đình, trong lòng nghĩ đến một phương pháp như vậy, nếu không thể phá giải trận pháp để mở ra, cách duy nhất dường như là ép buộc nó mở ra.

Nhưng dưới cái nhìn của tôi, Ân Đình Đình lắc đầu. Cô lên tiếng nói: "Lúc đó khi có được cánh cổng này, Ân gia cũng đã từng cố gắng phá nó ra, nhưng hơn 30 cường giả nửa Vực Cảnh lại không thể làm cho cánh cửa đó bị chút tổn hại nào."

Nghe thấy những lời này của Ân Đình Đình, lông mày của tôi cau lại, nếu là như vậy thì dù có chuyện gì xảy ra ở khu di tích thượng cổ, chúng tôi cũng không thể can thiệp, đây không phải là tin tốt cho chúng tôi.

Bởi vì đến khi đó, nếu người của Thánh Điện thắng, chứng tỏ họ đã hoãn thần qua lại rồi, một chút lợi thế duy nhất còn sót lại của chúng tôi sẽ không còn nữa.

"Đi thôi, trước tiên đi tới trước cánh cửa đó đã rồi nghĩ cách sau."

Tôi nhìn về phía Ân Đình Đình, bảo cô ấy dẫn đường, hiện tại không có cách nào tốt nhất, cho dù phải dùng sức phá vỡ nó, tôi cũng phải thử xem.

Không thể cứ đứng mãi ở nơi này mà không làm gì được.

Ân Đình Đình gật đầu và đưa chúng tôi đến ngọn núi phía sau của Ân gia, khi chúng tôi đến trước cánh cổng cổ kia, trên cánh cửa phủ kín khí tức cổ kính, lúc này, tôi nhìn về phía Huyền lão ở sau lưng.

Thân ảnh Huyền lão đột nhiên nhảy ra, ông giơ quyền đấm lên trên cánh cửa đá trước mặt.

"Mọi người, hãy cùng nhau ra tay đi, thử xem có thể phá được cánh cửa này không."

Thời điểm Huyền lão ra tay, ông cũng vội vàng nói với bốn vị nửa Vực Cảnh ở phía sau, lúc này bốn người phía sau không chút do dự, nhào lên công kích cánh cổng đá trước mặt.

Mà ngay lúc những đòn tấn công khủng khiếp đấy đáp xuống cánh cổng đá, từ cánh cổng đá truyền đến âm thanh rầm rầm, sau một hồi chấn động, sức mạnh ấy như đấm vào bông gòn vậy, không có chút hiệu quả nào.

Rõ ràng phá vỡ cảnh cửa này bằng vũ lực không phải chiêu hay.

"Điều này là do cánh cổng được trận pháp bảo vệ, sức mạnh mà chúng tôi tấn công vừa chạm vào đã bị suy yếu khoảng bảy phần rồi."

Lúc này, một vị cường giả của Đao Tông đột nhiên nói, nghe vậy, mọi người chung quanh cũng nhanh chóng gật đầu.

"Đúng vậy, cố gắng dùng vũ lực để phá vỡ cánh cửa này có lẽ không thiết thực cho lắm." Một vị cường giả của môn Vấn Kiếm tông cũng nhàn nhạt lên tiếng, nghe đến đây, mọi người lại rơi vào trầm mặc.

Lúc này, Huyên Nhi đột nhiên nói với tôi: "Đại ca ca, anh thử dùng Thánh Đĩa đi".

Nghe thấy Huyên Nhi nói vậy, tôi sững người một lúc, hỏi Huyên Nhi ý của cô ấy là như thế nào?

"Anh, bốn cánh cửa này không cần nói cũng biết chắc chắn là do người trong Thánh Điện làm ra. Thánh Đĩa ít gì cũng là thánh vật của Thánh Điện. Em chỉ là đoán mò thôi, cũng không biết có thật sự mở được hay không."

Huyên Nhi giải thích với tôi rằng cô ấy chỉ đang đoán mò. Đúng vậy, bốn cánh cửa này đúng là do người của Thánh Điện làm.

Chính xác mà nói, đây chính là miếng mồi mà họ đặt ra, đằng sau bốn cánh cổng này, có rất nhiều pháp bảo, công pháp và thậm chí là truyền thừa trong di tích thượng cổ đại.

Họ để cho tứ đại gia tộc dẫn những đệ tử thiên tài của các môn phái lớn tiến vào đó để trải nghiệm, sau đó cuối cùng vào Thánh Điện nhận truyền thừa, như vậy bọn họ có thể thu phục được ứng cử viên cho mình.

Kế hoạch của Thánh Điện có thể đã được chuẩn bị đầy đủ trước khi di tích thượng cổ gặp nạn.

Bây giờ, nói nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì.

Tôi nhìn Huyền lão bên cạnh, truyền âm cho ông ấy, nhờ ông ấy cho tôi mượn dùng Thánh Đĩa một chút.

Nghe vậy, Huyền lão không chút ngần ngại, liền đưa Thánh Đĩa cho tôi.

Tôi cầm lấy chiếc Thánh Đĩa cũ nát, bắt đầu đi về phía trước cổng đá, không biết chiếc Thánh Đĩa này liệu sẽ có tác dụng hay không.

Tiến tới phía trước, tôi đem Thánh Đĩa dán lên trên cổng đá.

Lúc này, trên Thánh Đĩa xuất hiện những đường kẻ, sau đó những đường kẻ đó biến thành ánh sáng và bắt đầu xuyên lộng ra khắp cổng đá.

Cánh cổng đá khổng lồ đó vậy mà lại từ từ mở ra.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back