Ngôn Tình [Edit] Thế Giới Rộng Lớn, Anh Chỉ Yêu Em! - Phật Quỷ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi makebyGau, 18 Tháng tư 2020.

  1. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 10: Không có phong độ của nam nhân!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đạo sư--"

    Bụng nhỏ của cô không nhịn được kêu lên.

    Nhìn vào con tôm béo trong tay, cô thực sự muốn nhanh chóng cho nó vào miệng.

    Cô đáng thương ngước nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng hắn lại làm như không nghe thấy tiếng bụng cô đang gào thét, thản nhiên ăn tôm cô bóc.

    Gian thương!

    Tư bản độc ác!

    Không có phong độ của người đàn ông!

    Không sao, khi hắn ta no, cô có thể lấy lại hợp đồng, sau đó cô có thể ra ngoài và mua mười phần tôm càng cho mình!

    Nghĩ như vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn, tốc độ lột vỏ tôm cũng nhanh hơn.

    Cả một đĩa tôm hùm cứ như vậy đi vào bụng Nghiêm Thừa Trì. Hạ Trường Duyệt không dám nhìn vào cái đĩa, cô sợ rằng bản thân sẽ không kiềm chế được mà ăn luôn cả cái đĩa.

    Cô cởi găng tay, đôi mắt trông chờ vào người đan ông đang bình tĩnh thưởng thức ly rượu vang thượng hạng, chờ đợi hắn trả lại hợp đồng cho cô.

    Nhương trước khi chờ đợi được cầm bản hợp đồng trên tay, Nghiêm Thừa Trì đã từ từ lấy một hợp đồng khác từ trợ lý đặc biệt và ném nó trước mặt cô, âm thanh lạnh như bang.

    "Ký nó."

    "..."

    Hạ Trường Duyệt nhìn xuống, thấy nội dung của hợp đồng, kinh ngạc ngước lên.

    Đó là hợp đồng mà Trợ lý đặc biệt đưa cho cô trước khi cô đến.

    Một.. hợp đồng mua bán.

    Hắn muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn

    "Tại sao tôi phải ký?"

    Tay Hạ Trường Duyệt siết chặt hợp đồng, khuôn mặt trắng bệch.

    Sau sự cố bốn năm trước, cô nghĩ hắn sẽ hận cô đến tận xương tủy, cả cuộc đời này có lẽ cũng không muốn gặp lại, nhưng tại sao giờ hắn lại muốn cô.

    Sau một hồi nghi hoặc, cô vẫn không nhịn được mà ôm lấy một tia hi vọng.

    Liệu trong lòng hắn có còn một chút thích cô?

    "Cô nghĩ sao?" Nghiêm Thừa Trì đặt ly xuống, cầm chiếc khăn ăn trong tay, từ từ lau tay, đứng lên từ cao nhìn xuống cô như một bậc vương giả.

    Bàn tay siết lấy mặt cô, hai khuân mặt gần nhau trong gang tấc, hơi thở còn phảng phất chút tà mị. "Cô nghĩ lý do gì khiến tôi muốn giữ một người phụ nữ đã phản bội tôi vì tiền?"

    "..."

    Mặt Hạ Trường Duyệt cắt không còn giọt máu.

    "Cô nghĩ tôi vẫn thích cô, là tình cũ khó quên sao? Đừng mơ nữa." Hắn cười lạnh, giống như cái tát khiến cô tỉnh ra, mặt cô tái nhợt.

    Nếu không muốn thấy cô, tại sao còn muốn cô kí hợp đồng như vậy.

    Để cô rời xa thế giới của hắn không phải tốt hơn sao?

    Hạ Trường Duyệt nắm chặt bút trong tay, như thế nào cũng không thể kí được.

    Một khi hợp đồng được ký kết, cô và Nghiêm Thừa Trì vẫn sẽ dây dưa cùng một chỗ.

    Cô có một chút do dự, lập tức Nghiêm Thừa Trì cầm bản hợp đồng của cô đưa trợ lý đặc biệt, "Thông báo cho bộ tư pháp của tập đoàn, chuẩn bị khởi tố vụ việc"

    "Tôi ký!"

    Hạ Trường Duyệt nhanh chóng ký tên của mình, đem hợp đồng đưa cho hắn, âm thanh lộ ra vẻ khẩn trương, "Tôi đã ký rồi. Anh có thể trả lại hợp đồng cho tôi không."

    Đôi mắt lạnh lùng của Nghiêm Thừa Trì rơi trên khuân mặt tái nhợt của cô.

    Cô quả nhiên chưa bao giờ thích hắn

    Cô ở cạnh hắn, có phải đối với cô đó là một loại tra tấn không?

    Năm đó cô diễn tốt đến mức, hắn không thể nào nhìn ra được.

    Nghiêm Thừa Trì lấy bản hợp đồng từ trong tay cô, liếc nhìn nó rồi ném nó cho người trợ lý đặc biệ, lạnh lùng bước đi.

    Ngay khi hắn vừa rời đi, Hạ Trường Duyệt dường như không thể nào đứng vữa được nữa, đôi chân mềm nhũn, cả người đều tựa vào bản ăn

    "Hạ tiểu thư, đây là hợp đồng mà cô đã ký với Tập đoàn Nghiêm thị." Trợ lý đặc biệt bước tới, đặt hợp đồng xuống và rời đi.

    Trong nhà hàng tiệc lớn, chỉ còn lại Hạ Trường Duyệt, nhìn vào hợp đồng trước mặt, rất lâu mới có thể định thần được.

    Thì ra so với việc ngồi tù, cô càng sợ phải đối mặt với Nghiêm Thừa Trì..
     
    Sesshou, penhi1412, nguyn1714 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng năm 2020
  2. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 11: Chuyển đến sống cùng nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Trường Duyệt với tay ra và nắm lấy hợp đồng trên bàn, không xé nó ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm hồi lâu.

    Cô nhớ rất rõ rằng hợp đồng mà cô nhận được tại thời điểm đó được viết rõ ràng trong kịch bản mới của cô, có thể đã có người đánh tráo.

    Cô nhất định phải tìm hiểu rốt cuộc chuyện là như thế nào

    Cô vừa nghĩ, vừa nắm lấy hợp đồng trong tay và đi về phía phòng thay đồ.

    Vừa chuẩn bị cởi bỏ bộ hầu gái, cô liền phát hiện quần áo của mình đã hoàn toàn biến mất.

    "Vừa rồi còn ở đây mà, sao không thấy nữa."

    Cô nhớ đặt nó lên ghế trong phòng thay đồ, chính tay cô đã đặt đây làm thế nào nó có thể biến mất sau bữa ăn?

    Hạ Trường Duyệt tìm kiếm phòng thay đồ lớn từ trong ra ngoài, cuối cùng tìm thấy một loại vải tương tự trong thùng rác.

    "Đây không phải thật, nhất định không phải thật!"

    Làm sao quần áo của cô có thể ở trong thùng rác, và trở thành một đống vải vụn..

    Hạ Trường Duyệt nhìn chằm chằm vào tấm vải quen thuộc trước mặt, thất thần mất nửa ngày

    Thật lâu sau lại cúi xuống nhìn bộ hầu gái trên người mình.

    Vậy bây giờ, cô phải mặc nó về sao?

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Trường Duyệt thoáng cứng đờ, dần dần xuất hiện vài tia uất hận.

    Nghiêm Thừa Trì chết tiệt!

    Nhất định hắn cho người làm, bằng không sẽ chẳng ai dám.

    Để cô đói bụng cả ngày còn chưa đủ, cư nhiên hắn lại còn muốn làm nhục cô, đồ khốn!

    Trang phục hầu gái cũng chỉ là trang phục thôi, không có gì đáng xấu hổ, da mặt cô dày, không sao cả!

    Hạ Trường Duyệt sang chấn lại tâm lí mới nhét hợp đồng vào túi và đi ra khỏi nhà hàng

    Vừa đi tới cửa, hai chân liền khựng lại.

    Nhìn vào đám đông bên ngoài, cô không thể không nhìn xuống trang phục hầu gái của mình và nuốt nước bọt.

    Cô thực sự muốn đi ra ngoài bắt xe bus, nhưng lại chỉ sợ bị coi thành hầu tử?

    Sau khi suy nghĩ một lúc, Hạ Trường Duyệt trở lại nhà hàng trùm lên người mới có thể đủ can đảm bước ra đường bắt taxi

    Quay trở lại căn hộ ở tầng dưới trong cái nhìn kì lạ của người lái xe, Hạ Trường Duyệt đã sớm chửi Nghiêm Thừa Trì từ đầu đến chân.

    Sau khi trả tiền, cô vội vàng vào căn hộ.

    Mới vừa chạy vài bước, liền phát hiện di động vang.

    Đó là âm báo của tin nhắn.

    Hạ Trường Duyệt dừng lại theo bản năng và rút điện thoại ra khỏi túi.

    Là một số điện thoại lạ.

    Tin nhắn ngắn gọn nhưng đầy bá đạo,
     
    Sesshou, penhi1412, Blog Radio9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng chín 2020
  3. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 12: Cô trở nên không giống với trước kia.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỏ điện thoại vào trong túi, cô liền phát hiện ở đối diện có người cứ chỉ trỏ cô, đột nhiên nhớ tới mình còn đang mặc đồ hầu gái, Hạ Trường Duyệt ngay cả thời gian để rối rắm cũng không có, che mặt chạy vọt vào trong nhà trọ.

    Ven đường, một chiếc xe màu đen sang trọng lẳng lặng đứng dưới bóng râm của một cây đại thụ.

    Cửa kính hạ xuống, để lộ phía sau là nam nhân có khuôn mặt tuấn tú đến từng góc cạnh, con ngươi yêu dã, giống như viên đá chiếu sáng vào bóng tối, bình tĩnh nhìn Hạ Trường Duyệt từ từ khuất bóng.

    Tay để bên trên, còn cầm điện thoại, vẫn duy trì dáng vẻ nhắn tin vừa rồi.

    Trước mắt, vẫn thoáng hiện đến bộ dạng rối rắm của cô vừa rồi.

    Cô vẫn giống trước kia, lúc căng thẳng liền bấm lòng bàn tay của mình.

    Một bộ hầu gái, khiến cho cô mất sự chừng mực, hay là nên dùng từ mê người.

    Hắn lại có thể lo lắng cô gặp phải lưu manh, liền đi theo cô một đường..

    Đồng tử hắn căng thẳng, nửa ngày mới hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là căn nhà trọ cũ kỹ.

    Đường nhỏ gập ghềnh, trên tường loang lổ, bên đường lờ mờ có ánh đèn soi rọi vào bóng đêm..

    Nhà trọ cũ kỹ thế này, có lẽ ở G thị rất khó tìm được căn thứ hai, hiện tại cô định ở nơi này.

    "Trì thiếu, đã điều tra qua, Hạ tiểu thư hiện tại ở một mình, bình thường ngoại trừ cùng một số công ty điện ảnh và truyền hình cần ra ngoài hợp tác, thời gian còn lại đều ở trong nhà trọ sáng tác, ngay cả thức ăn ngoài cũng rất ít kêu, hẳn là tự mình nấu cơm."

    Trợ lý riêng cung kính báo cáo.

    "..."

    Cô tự nấu cơm.

    Nghiêm Thừa Trì tay cầm điện thoại, lặng lẽ siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

    Cô là tiểu thư của Hạ gia, ngay cả muối, đường cũng không biết phân biệt, làm sao có thể tự mình nấu cơm?

    Lúc bọn họ ở chung, cô đột nhiên ấm đầu nói phải giúp hắn nấu cơm, kết quả vào phòng bếp, không phải thiếu chút nữa đốt luôn phòng bếp của hắn.

    Cuối cùng phòng bếp thành nơi cấm địa đối với cô.

    Hắn chưa từng nói ra, cô trong phòng bếp vì hắn học nấu ăn thì có bộ dáng rất đẹp..

    Dù là một lần cô cũng không thành công, nhưng hắn biết, cô muốn cuộc sống hòa hợp với thế giới của hắn, liều mạng muốn chứng minh với hắn, hắn không phải không có gì cả, hắn còn có cô..

    Nhưng cuối cùng, cô cũng phản bội hắn.

    Nghĩ đến đây, con ngươi của Nghiêm Thừa Trì tối sầm xuống, lại nhìn về phía nhà trọ cũ kỹ kia, ánh mắt liền trở nên phức tạp.

    Rõ ràng nên vui vẻ khi cô chịu báo ứng, nhưng lại như miệng vết thương đang âm ỉ đau.

    "An Thần Húc đâu?"

    Người đàn ông tài cán vì một phần hiệp ước, ra giá cao như vậy mua cô, không phải là vì cứu cô, thì làm thế nào mà khoan nhượng cho cô ở nơi này?

    Nghiêm Thừa Trì híp mắt, con ngươi kì lạ, đáy mắt xẹt qua một tia u ám.

    "Thuộc hạ tra qua, công ty An gia gần hai năm nay xảy ra không ít vấn đề, thực lực đã không lớn bằng lúc trước, An Thần Húc vì An gia để có thể trở lại xã hội thượng lưu, cũng đã từng bước kinh doanh."

    Thư ký riêng cung kính báo.

    "Phải không." Thân thể cao ngạo của Nghiêm Thừa Trì dựa vào ghế của xe, che dấu ánh mắt.

    Thì ra là uyên ương số khổ..

    Cô lúc trước chẳng phải là nhìn trúng An gia có tiền sao, nên mới rời bỏ hắn, ai có thể nghĩ đến, chỉ mới bốn năm, An gia liền suy tàn, ngay cả An Thần Húc cũng không che chở được cô, cho nên cô chỉ có thể ở lại nơi này đúng không?

    Xem ra đúng là báo ứng.

    "Đi thăm dò đối tác lớn nhất của An gia là công ty nào." Nghiêm Thừa Trì môi mỏng hé mở, nghiến răng nghiến lợi nói.

    Bốn năm trước chuyện gì đã xảy ra, hắn một khắc cũng không quên.

    Thời điểm này, một khoản tính rõ ràng.

    Con ngươi Nghiêm Thừa Trì nhíu lại, hơi thở toàn thân lập tức trở nên rét lạnh, mơ hồ lộ ra hàn khí.

    "Vâng."

    Cửa kính xe chậm rãi khép lại, chiếc xe hào nhoáng nhanh chóng rời khỏi đấy.



    Chương 13: Bị nhiễm mặt lạnh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu trời hiện ra mờ mờ ảo ảo, tia nắng ban mai đầu tiên của ánh mặt trời rọi vào mặt đất tăm tối.

    "A--.."

    Hạ Trường Duyệt bừng tỉnh, đột ngột từ trên giường ngồi dậy, xoay đầu liếc nhìn căn nhà cho thuê đơn sơ, mới phát hiện chính mình là đang nằm mơ.

    Cô úp mặt vào hai tay, miệng há to thở hổn hển.

    Cô thế nào lại mơ Nghiêm Thừa Trì đến nhà cô để bắt cô..

    Nhớ tới tin nhắn tối qua, cô liền hoàn toàn không ngủ được.

    Qua loa chỉnh sửa chính mình một chút, liền bắt đầu sắp xếp lại hành lý.

    Nghiêm Thừa Trì cũng không nói gì kêu người tới đón cô, mà là để cô tự qua.

    Hạ Trường Duyệt cắn môi, chỉ lấy vài món quần áo, còn có đồ cá nhân gì đó, đóng gói vào một cái vali, kéo ra đến gần khu nhà cho thuê.

    Tới dưới nhà, gọi taxi, liền báo địa chỉ cho tài xế.

    Dọc theo đường đi, người tài xế rất nhiệt tình nói chuyện phiếm cùng cô, chỉ là Hạ Trường Duyệt lại không yên lòng chỉ biết cười gượng, nhìn thấy xe không ngừng đi tới hướng biệt thự của Nghiêm Thừa Trì, cô cảm thấy trái tim của chính mình đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

    Chỉ cần tưởng tượng đến khi vào sẽ nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì, thì cả người cô đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không nhịn được mà bấm ngón tay

    "Cô ơi, tới rồi." Lái xe rất nhiệt tình quay đầu lại chào hỏi với cô, sau đó mới xuống xe thay cô lấy hành lý, đưa cho cô.

    "Cảm ơn bác tài." Hạ Trường Duyệt đón lấy hành lý, lại nhìn thấy biệt thự trước mắt vô cùng xa hoa, thân thể liền cứng đờ.

    Nghĩ đến chốc nữa sẽ gặp Nghiêm Thừa Trì, cô ngay cả cười cũng cười không nổi.

    Nhìn thấy chiếc taxi đã đi rồi, cô mới kiên trì, kéo chiếc vali đi tới hướng biệt thự.

    Đứng ngoài cửa cổng, liếc mắt một cái có thể thấy trong sân là những hàng cây ô rô, ngay ngắn thẳng tắp, tựa như người lính đứng gác.

    Ở giữa sân có vòi phun nước đang mở, bọt nước văng lên không trung lóng lánh, trong suốt giống như một viên trân châu căng bóng.

    Rơi xuống trong bể nước vang lên tiếng rào rào, nước bắn lên tứ tung, cùng với tia nắng ban mai trên không trung, sặc sỡ lóa mắt.

    Cửa chính vẫn đóng chặt, ngoài cửa không có khóa, cũng không nhìn thấy bóng người nào.

    Hạ Trường Duyệt dừng bước, chần chờ vài giây, bỏ vali xuống, đi đến ấn chuông cửa, thần kinh có chút căng thẳng

    Lặng lẽ đứng bên ngoài chờ đợi.

    Nghe tiếng bước chân trong biệt thự truyền đến, cả người lẫn thần kinh đều căng thẳng.

    Chờ khi thấy rõ người trước mắt là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, cô mới thấy có chút nhẹ nhõm.

    "Hạ tiểu thư, tôi là quản gia của biệt thự này, xin đi theo tôi." Quản gia giới thiệu lưu loát, cầm lấy hành lý của Hạ Trường Duyệt, liền xoay người đi vào trong.

    Hạ Trường Duyệt vừa mới lấy lại tinh thần, liền phát hiện chính mình bỏ quên một chuyện lớn.

    Chẳng lẽ mọi người đi theo Nghiêm Thừa Trì đều có cùng một mặt lạnh giống hắn hay sao?

    Thư kí trong văn phòng hắn như thế, hiện tại ngay cả quản gia của biệt thự này cũng giống như vậy..

    Hạ Trường Duyệt thầm oán trong lòng, thân thể rất không tự giác chạy lên phía trước, đuổi theo quản gia.

    Đến rồi cô mới biết, người bên cạnh Nghiêm Thừa Trì cùng với hắn đều như một người, quản gia đối với cô lạnh lùng như thế, cũng là chủ ý của Nghiêm Thừa Trì.

    Chờ đến khi đi vào phòng tiếp khách của biệt thự, bước chân của cô hơi khựng lại.

    Phòng khách to như vậy, phong cách trang trí của châu Âu xa hoa, sô pha bằng da đắt tiền, vừa thấy liền biết toàn là những thứ đồ dùng đẳng cấp..

    Đối diện ập tới hơi thở xa hoa, làm cho cô có loại cảm giác không nói nên lời.

    Cô đứng ở đó, bàn tay không nhịn được nắm chặt.

    "Hạ tiểu thư, phòng của cô ở trên lầu." Quản gia mở miệng nói câu thứ hai, nhìn thấy Hạ Trường Duyệt sửng sốt, lập tức mang hành lý của cô lên trên lầu.

    Con ngươi của Hạ Trường Duyệt lấp lánh, vội vàng đuổi theo.

    Lầu hai thật yên tĩnh.

    Chính là cái loại yên tĩnh lạnh như băng.

    Nhưng vẫn sang trọng như cũ.
     
    Sesshou, penhi1412Cận Nhi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2020
  4. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 14: Phòng của hắn ở đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quản gia đem vali của cô vào trong phòng, nói về sau cô sẽ ở phòng này, liền chuẩn bị rời đi.

    "Nghiêm Thừa Trì đâu? Hắn không ở trong nhà sao?" Hạ Trường Duyệt theo bản năng hỏi.

    Dứt lời, cô khẩn trương đến mức ngừng hô hấp.

    Cô sợ sẽ thấy Nghiêm Thừa Trì, nhưng đây là nhà của hắn, bọn họ không thể không gặp mặt.

    Huống chi, trong lòng cô còn có một tia chờ mong, mong được gặp hắn..

    "Trì thiếu đi đâu, chưa bao giờ nói rõ với tôi." Quản gia cung kính mở miệng, tức thời, liền cuối người, rời khỏi phòng.

    Căn phòng to như thế, chỉ có Hạ Trường Duyệt một mình.

    Đúng thật là hắn không ở nhà nha..

    Cô một đường vừa rồi rất khẩn trương.

    Hạ Trường Duyệt đặt mông ngồi lên chiếc vali, nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ, cắn môi, nửa ngày cũng không muốn cử động.

    Cô đến bây giờ cũng không nghĩ tới, cô còn có thể gặp lại Nghiêm Thừa Trì.

    Càng thật không ngờ, bọn họ mới gặp mặt ba lần, cô liền đến ở biệt thự của hắn.

    Cô căn bản không biết, hắn đang suy nghĩ cái gì.

    Hắn không phải rất hận nàng sao?

    Cô còn nhớ bốn năm trước mỗi một câu, hắn nói qua, làm cho cô không bao giờ.. phải xuất hiện trước mặt hắn nữa, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô..

    Hạ Trường Duyệt lắc đầu, không cho bản thân suy nghĩ lung tung, còn thật sự nghiêm túc đánh giá căn phòng một chút, hồi tưởng lại vừa rồi quản gia dẫn cô trên lối đi.

    "Nơi này không phải phòng ngủ chính, vậy phòng Nghiêm Thừa Trí ở đâu?"

    Hạ Trường Duyệt từ trên hành lý đứng xuống, thận trọng đi ra ngoài.

    Bốn năm, cô ngay cả tin tức của hắn cũng không dám nghe ngóng, hiện giờ vào ở biệt thự của hắn, nói không hiếu kì là giả.

    Cô rất muốn biết, bốn năm này, hắn có sống tốt thật không?

    Giống như tên trộm nhỏ, Hạ Trường Duyệt lén lút đi tới hướng phòng ngủ chính.

    Đứng trước cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi, mới vươn tay, vặn tay cầm cái cửa.

    Mở.

    Cửa không có khóa.

    Cô nhịn không được thở một hơi thật dài, đẩy ra một khe hở, nhìn chằm chằm nơi ở thuộc về hắn.

    Phòng của hắn hai màu đen trắng rõ ràng, tác phong ngắn gọn, tựa như văn phòng làm việc của hắn, lạnh như băng.

    Không khí trong căn phòng liền lạnh, giống hệt như thời gian dài không có người ở.

    Hạ Trường Duyệt đứng ở cửa, do dự không bước vào.

    Bỗng di động trong túi, làm cô nhảy dựng.

    "Hạ tiểu thư, chào cô, đây là bệnh viện.." Đầu dây bên kia của điện thoại, truyền đến thanh âm sốt ruột.

    "Phanh!"

    Hạ Trường Duyệt tay run lên, điện thoại theo lòng bàn tay trượt xuống, giây tiếp theo, cô xoay người nhặt điện thoại lên, liền quay người xông ra biệt thự.

    Đứng bên ngoài biệt thự đợi nửa ngày, cũng không đợi được taxi, cắn môi, liền chạy về hướng bên ngoài biệt thự.

    Một mực chạy đến bên ngoài, mới gọi được taxi.

    "Bác tài, phiền bác lái nhanh một chút, đến bệnh viện Đệ Nhất." Hạ Trường Duyệt run rẩy mở miệng.

    Nhìn thấy xe chạy về hướng bệnh viện, cô khẩn trương đến hô hấp đều muốn ngừng lại, ngón tay dùng sức móc lấy lòng bàn tay của mình, không lâu sau liền có vết máu, thế nhưng vẫn không phát hiện đâu nhức.

    Taxi dừng lại một cái, cô lập tức đẩy cửa xe chạy vào trong bệnh viện.

    Nặng nề chạy một hơi đến khu phòng Giám sát giải phẫu.

    Nhìn ánh đèn đỏ lóe lên bên ngoài phòng giải phẫu, trái tim như bị bóp nghẹt.

    Ca phẫu thuật còn đang tiến hành..

    "Ba" một tiếng, đèn đỏ tắt, cửa phòng giải phẫu từ bên trong mở ra.

    Hạ Trường Duyệt xông về phía trước, thấy các bác sĩ từ bên trong đi tới, sốt ruột tiến lên.

    Muốn hỏi gì đó, há to miệng thở dốc, nhưng một chút thanh âm đều không phát ra được.
     
    Cận Nhi thích bài này.
  5. makebyGau L o v e m y s e l f

    Bài viết:
    48
    Chương 15: Khắp nơi đều đối đầu với cô!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô Hạ, cô đến rồi." Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thanh âm vui mừng, "Mẹ cô phẫu thuật rất thành công, cô yên tâm, tạm thời không có việc gì, bệnh nhân sẽ được đưa về phòng quan sát."

    Không có việc gì..

    Thần kinh căng cứng của Hạ Trường Duyệt được thả lỏng, cả người mất sức dựa lên tường.

    "Cô Hạ, tuy tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, nhưng bản thân là bác sĩ, tôi nghĩ vẫn phải khuyên cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý, tình trạng của cha mẹ cô, có thể rời đi bất cứ lúc nào."

    Bác sĩ tiến lên trước, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không đành lòng mở miệng.

    "Chẳng lẽ không thể trị được sao? Ông hãy cho bọn họ dùng loại thuốc tốt nhất, bao nhiêu tiền tôi đều sẽ nghĩ biện pháp để xoay sở!" Hạ Trường Duyệt xốc lại tinh thần, nắm lấy cánh tay bác sĩ.

    Vừa mở miệng, hốc mắt đã ửng đỏ.

    Bốn năm, cha mẹ cô bị tai nạn giao thông đã bốn năm, bác sĩ không chỉ một lần nói với cô, để cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.

    Nhưng đó là cha mẹ cô, từ nhỏ đã thương yêu, chiều chuộng cô hết mực, cô sao có thể nói bỏ là bỏ..

    Năm đó nếu không phải bởi vì cô, bọn họ cũng không biến thành như bây giờ, trở thành người thực vật, mỗi ngày chỉ có thể duy trì sự sống nhờ bình oxi, hiện tại bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ lại cô..

    Đều tại cô, tất cả đều là tại cô.

    Là tại cô tùy hứng, lại vô dụng, chỉ biết trừng mắt nhìn cha mẹ xảy ra tai nạn, để cho tài sản trong nhà từng chút một bị những người họ hàng thân thích vô lương tâm mang đi.

    Mãi đến khi tờ giấy của tòa án thông báo công ty Hạ gia nhà cô đã phá sản, thì cô mới hay biết.

    Có đứa con gái vô dụng như cô, nếu cha mẹ cô tỉnh dậy, chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng.

    Có phải bởi vì vậy, nên bọn họ mới tình nguyện không tỉnh dậy, cũng không có ý định mở mắt nhìn cô một cái?

    "Tôi muốn đi xem cha mẹ tôi một chút."

    Trong mắt Hạ Trường Duyệt nổi lên tầng hơi nước nháy mắt liền rơi xuống, cất bước hướng tới cửa phòng bệnh..

    Trong phòng, cô ngẩn ngơ liền quên cả thời gian.

    Mãi cho đến khi y tá nhắc nhở, cô mới phản ứng lại, vậy mà cô lại ở trong bệnh viện ngây người cả ngày.

    Cô liền chạy ra khỏi biệt thự của Nghiêm Thừa Trì, ngay cả xin phép cũng quên nói, cũng không biết nếu hắn biết rồi, có thể sẽ nghĩ ra cái gì để làm khổ cô không.

    Tối qua cô đã lột đầy vỏ tôm, hiện tại ngón tay vẫn còn đau nhức.

    Đáng hận nhất chính là chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, quả thật là ngược đãi người khác!

    Hạ Trường Duyệt nghĩ như vậy, cả người đều trở nên khẩn trương, liền cất bước chuẩn bị rời bệnh viện.

    Vừa hạ thang máy, bên tai liền vang lên một thanh âm bén nhọn.

    "Nha, tôi nói ai đây, hóa ra là biên kịch Hạ của chúng ta."

    "..."

    Bước chân Hạ Trường Duyệt dừng lại, quay đầu, liền thấy một mỹ nhân có thân hình xinh đẹp bước tới.

    Trên mặt cô ta trang điểm tinh xảo, lộ vẻ tươi cười trào phúng.

    Hạ Trường Duyệt nhìn người trước mặt, nhíu mày lại.

    Giang Minh Na, đại tiểu thư Giang gia, là thiên kim cành vàng lá ngọc, là bạn thời đại học cũng là đối thủ một mất một còn của cô, cạnh tranh từ lúc đi học đến lúc đi làm.

    Hai người đều tốt nghiệp từ trường truyền hình điện ảnh, Hạ Trường Duyệt làm biên kịch, Giang Minh Na liền trở thành diễn viên.

    Hễ Hạ Trường Duyệt gửi bản thảo tác phẩm thành công, thì Giang Minh Na đều sẽ lợi dụng quyền thế Giang gia để tiến vào đoàn làm phim, biểu diễn tác phẩm của cô.

    Bốn năm, Giang Minh Na giống như một khối thuốc cao bôi trên da chó, hễ là nơi nào Hạ Trường Duyệt xuất hiện, không tới ba ngày, liền có thể trông thấy Giang Minh Na.

    Khắp nơi đều đối đầu với cô.

    "Lại đến xem cha mẹ muốn chết mà không được của cô à? Tôi khuyên cô có thời gian, không bằng lo bản thân mình cho tốt, nếu không giải quyết được hiệp ước của tập đoàn Nghiêm Thị, đến lúc đó nếu cô ngồi tù, cha mẹ cô lại không được đi theo cô cùng chết?"
     
    Cận Nhi thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...