Chương 6 Bấm để xem Mọi người lấy đồ ăn xong, lại lục tục đi ra kho lạnh, đến phòng bên cạnh bắt đầu ăn uống. Trong phòng có sẵn một số đồ dùng nhà bếp, hẳn là bọn họ đã chuẩn bị từ trước. Vu Tiểu Quân vừa đun nước vừa thở dài thườn thượt, một cái đầu tròn tròn ngó sang. "Cô gái, cô ăn gì thế?" Từ Thần Huy chen lại bên cạnh cô, ngồi xuống. "Đây." Vu Tiểu Quân quơ quơ gói mì ăn liền, "Còn anh?" Cô vốn tưởng rằng ông chú mập mạp này chắc chắn lấy rất nhiều thịt cá, không nghĩ tới trong tay hắn chỉ có hai cái bánh cuốn chay. "Anh ăn mỗi thế này? Quá ít đi." "Đúng vậy," Từ Thần Huy cắn một ngụm bánh, "Tôi béo quá, bị huyết áp cao, từ trước khi vào đây tôi đã ăn kiêng rồi." Mỗi ngày lo lắng hãi hùng, cũng ăn không nổi. "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ăn rất nhiều thịt cơ." "Ha ha, tôi tin Phật nên đã bắt đầu ăn chay từ mấy năm trước rồi." Từ Thần Huy rất nhanh liền ăn hết một cái bánh, bàn tay mập mạp lại cầm lấy một cái khác, "Đồ ăn ở đây đúng là rất phong phú, nếu không có vài thứ kia, chúng ta có thể sống thật lâu. Nhưng mà hiện tại, mỗi ngày đều phải lo lắng xem có thể sống sót nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không." Đôi mắt hắn thâm cuồng, có thể thấy được là cả một tuần nay đều chưa được nghỉ ngơi. "Mấy thứ đó mỗi lần đều chỉ chọn bừa một người kéo ra ngoài à? Không có quy luật gì ư?" "Có lẽ vậy," Từ Thần Huy nói, "Dù sao mấy ngày nay tôi cũng không phát hiện quy luật gì, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, mỗi ngày đều là xem may rủi mà thôi." Hắn lại cắn một ngụm bánh, chậm rãi nhai. Vu Tiểu Quân đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Xin hỏi, anh còn nhớ lúc đến đây là tầng thứ bao nhiêu không?" "Là tầng mười bốn." Từ Thần Huy rất chắc chắn, "Tôi nhớ rất rõ. Bởi vì hầu hết các cao ốc đều thay đổi tên những tầng có số bốn, nhưng tòa nhà Phong Đô này lại giữ nguyên. Tôi lúc ấy còn nghĩ, sao lại để số không may mắn thế này, kết quả lại là đột nhiên bị đưa tới đây." Vu Tiểu Quân gật gật đầu, xem ra bọn cô chỉ đi xuống dưới một tầng. "Tôi còn có một thắc mắc, nếu mỗi ngày đều sẽ có một người bị ăn thịt, như vậy một tháng phải có ít nhất 30 người biến mất. Vạn Tư Tiệp nói cô ấy ở chỗ này đã mấy tháng, vậy tầng này có nhiều người tiến vào thế cơ à?" Mấy tháng vô duyên vô cớ mất tích một hai trăm người, thế mà thế giới bên ngoài lại không có một chút động tĩnh nào ư? "Cái này khó mà nói," Từ Thần Huy nói, "Cô xem đi, chúng tôi một tuần trước đến đây, lúc ấy có ba người. Rồi sau đó lại có ba người tiến vào, tiếp theo chính là mấy người. Cho nên, quả thật là có rất nhiều người lạc vào đây." Vu Tiểu Quân không tiếp tục hỏi nữa, đem nước sôi đổ vào bát mì, chuẩn bị tốt một phần đưa cho A Viêm. Dọc theo đường đi, A Viêm trước sau trầm mặc ít lời, chỉ gắt gao đi theo cô. Tuy rằng lúc ở tầng mười lăm, hai người có chút mâu thuẫn, nhưng khi xuống đến tầng mười bốn lại biến thành đồng đội. Quan hệ giữa người với người ở nơi tràn ngập tử vong thế này, trở nên cực kỳ vi diệu. Kỳ thật Vu Tiểu Quân rất muốn hỏi hắn một số chuyện liên quan đến A Thủy, nhưng mà cuối cùng lại không mở miệng được. Bạch Khải vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới hỏi một câu: "Lúc nãy anh nói Vạn Tư Tiệp không phải người tốt, vì sao?" Những lời này là đối Từ Thần Huy nói, ông chú mập mạp lập tức nhìn xung quanh, những người khác đều đang ăn, không ai chú ý tới bên này. "Kỳ thật đây chỉ là suy đoán của cá nhân tôi. Tuy rằng nói quái vật là tùy tiện chọn một người để ăn, thế nhưng có một lần rất kỳ quái. Có một nhóm ba người đến trước cô cậu mấy ngày, không chịu nghe sự sắp xếp của Vạn Tư Tiệp, bọn họ công khai đối chọi với cô ta, thậm chí còn cãi nhau. Kết quả thì sao, cả ba người liên tiếp bị chọn trúng ăn thịt." Từ Thần Huy nhỏ giọng nói, "Hiện tại tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện này cùng cô ta có chút quan hệ." Bạch Khải gật đầu, Vu Tiểu Quân nhịn không được hướng Vạn Tư Tiệp phương hướng nhìn thoáng qua, người phụ nữ kia đang cùng Vạn Thiếu Thông nói chuyện. Nếu cô cũng công khai tỏ vẻ đối kháng, không biết sẽ như thế nào. "Đang nghĩ gì thế." Bên cạnh có người vỗ nhẹ vai cô. Vu Tiểu Quân không quay đầu lại, cô biết đó là Bạch Khải. Người này không cho cô ăn thịt thì thôi, lại còn dọa cô ăn vào sẽ chết, còn.. còn cắn tai cô, thật không hiểu nổi. "Ai gu, giận?" Bạch Khải dựa lại gần, ghé sát vào tai cô nói chuyện. Vu Tiểu Quân phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên: "Anh anh anh nói chuyện đàng hoàng một chút xem nào!" Giọng cô hơi lớn, vài người bên cạnh đều hướng bên này nhìn sang. Vạn Tư Tiệp đi tới: "Xảy ra chuyện gì?" "Tôi trêu cô ấy chút thôi." Bạch Khải nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu. "Vậy là tốt rồi, chúng tôi nghiêm cấm cãi vã tranh chấp. Chỉ đối phó lũ quái vật đã đủ mệt rồi, mọi người phải đồng lòng hợp lực mới được!" Vạn Tư Tiệp nói năng rất có khí phách, toát vẻ một người lãnh đạo ưu tú. Mọi người rất nhanh liền cơm nước xong xuôi, thu thập ba lô, lại lần nữa tiến vào kho lạnh lấy thêm đồ ăn cho buổi tối và sáng mai. Vu Tiểu Quân nhìn lướt qua trên đống bừa bộn trên mặt đất, khắp nơi đều là bát đĩa xoong nồi, cũng không ai thu dọn, dù sao đều sẽ trở nên sạch sẽ như cũ. Ánh mắt cô dừng lại ở một cái hộp quen thuộc, đó không phải là hộp sủi cảo nhân thịt mà hôm qua cô chưa được thưởng thức hay sao? Nuốt nuốt nước miếng, cô đành phải bất đắc dĩ mà rời đi. Bởi vì lúc nãy đã nhét mỳ gói đầy túi rồi, nên Vu Tiểu Quân không vào lại kho lạnh nữa, cô đứng ngoài chờ mọi người, Bạch Khải và A Viêm đứng ở bên cạnh. Cô nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên trên mặt tường phía đối diện có vài nét vẽ nguệch ngoạc, có vẻ là do con nít vẽ bậy. Lấy đủ đồ ăn mọi người lại lục tục đi ra, Vạn Tư Tiệp kiểm kê nhân số, dẫn mọi người theo đường cũ trở về. Dọc đường đi, trước sau im ắng, chỉ có tiếng bước chân, không có tiếng nói chuyện. Mấy người Vu Tiểu Quân lần này đi ở phía trước chỉ ngay sau Vạn Tư Tiệp. Bỗng nhiên, Vu Tiểu Quân cảm giác có người đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, vừa quay đầu lại, thấy A Viêm vẻ mặt hoảng hốt. Giọng cậu ta rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ lại ghim chặt vào tim Vu Tiểu Quân. "Là tiếng bước chân tối qua." Bạch Khải bỗng nhiên hướng về phía đám người vung tay lên, thanh âm trầm ổn: "Không muốn chết thì chạy theo tôi ngay!" Chỉ tạm dừng trong nháy mắt, tất cả mọi người ngay lập tức chạy theo Bạch Khải. Mỗi lần chạy qua một căn phòng Bạch Khải đều sẽ vặn thử nắm cửa. Không mở được, tất cả đều không mở được. Chuyện vốn dĩ chỉ xảy ra vào ban đêm, hiện tại lại xuất hiện ở cả ban ngày. Đám người bắt đầu hoảng loạn, bởi vì hiện tại tất cả bọn họ cũng nghe được tiếng bước chân nặng nề kia, từ hai đầu hành lang, chậm rãi đi tới. Phanh, phanh, phanh.. Tất cả đều kinh hoàng không thể tin nổi, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày phải đối đầu trực diện với lũ quái vật đó. Bước chân tán loạn, mọi người bắt đầu chen chúc xô đẩy. Rất nhiều người không kịp chờ Bạch Khải thử từng phòng một, bọn họ như phát điên chạy đi tìm phòng trốn. Vu Tiểu Quân nghe thấy có người hét lên một tiếng, cô quay đầu nhìn lại, Diêu Mẫn bị người đẩy ngã trên mặt đất, có vài người còn dẫm đạp lên người cô ấy. Vu Tiểu Quân vội vàng chạy lại, dùng sức đem Diêu Mẫn từ trên mặt đất kéo dậy. "Cảm ơn." Giọng Diêu Mẫn vẫn rất nhỏ, ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông vừa đẩy cô kia.. Đó là bạn trai của cô. "Cô đi theo chúng tôi." Cánh tay Diêu Mẫn bị thương, cũng may là chân không có việc gì. Lúc này, có người hoan hô một tiếng: "Mở được rồi!" Mọi người như ong vỡ tổ chạy lại. Bọn họ vọt vào trong, đóng kỹ cửa sổ, kéo rèm. Phòng này hẳn là phòng thí nghiệm, có mấy ngăn tủ, ngã trái ngã phải. Mọi người đều tránh ở phía sau ngăn tủ, nhắm mắt lại cầu nguyện chính mình không bị chọn trúng. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đã sắp đến bên ngoài phòng. Bức mành được kéo kín mít, trong phòng ánh sáng u ám, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ một số đồ vật. Vu Tiểu Quân thấy Diêu Mẫn trốn ở góc tường, bên cạnh là tên bạn trai của cô ấy. Diêu Mẫn đang nắm chặt tay hắn, thoạt nhìn có vẻ vô cùng sợ hãi. Tiếng bước chân rốt cuộc đi đến trước cửa, mấy thứ kia bắt đầu phá cửa. Chậm rãi, một chút lại một chút. Đông, đông, đông.. Đây đúng là một sự tra tấn, những thứ ngoài kia tựa hồ cũng không vội vã gì, bằng không với sức của chúng, chỉ sợ lập tức là có thể phá tan cánh cửa. Cửa sổ lẫn sàn nhà đều đang rung lên, mọi người run lên lẩy bẩy, vĩnh viễn không thể biết trước rốt cuộc cánh cửa nào sẽ bị phá mở, ai sẽ bị lôi ra. Bỗng nhiên, phanh một tiếng, cửa phòng bị mở toang. Chỉ trong nháy mắt, đã có người bị kéo ra ngoài, người nọ chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai, tiếp theo cửa phòng lại đóng sầm lại. Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng gặm nhấm, cùng với tiếng người không ngừng la hét thảm thiết, thậm chí còn có tiếng xoạt xoạt rất nhỏ, đó là tiếng máu thịt bắn lên cửa kính, tinh thần của tất cả mọi người trong phòng đều bị nghiền nát theo âm thanh đó. Có thể bởi vì là ban ngày nên cảm nhận càng rõ ràng càng mãnh liệt hơn, mọi người cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau. Tất cả đều là những khuôn mặt hoảng sợ, tuyệt vọng, thống khổ. Bỗng nhiên, trong một góc lại có người kêu lên một tiếng, lập tức bị che miệng lại, đem thanh âm đè ép trở về. Vu Tiểu Quân trong lòng còn đang sợ hãi nhìn sang, lập tức tròn mắt kinh hoàng. Diêu Mẫn ngồi bệt ở góc nhà, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn chằm chằm tay của mình, người ở bên cạnh che lại miệng cô ta là Vạn Tư Tiệp. Trong tay Diêu Mẫn, có một cánh tay đã đứt lìa, ngón tay còn đang động đậy. Cô ta sợ hãi vội vàng ném cánh tay đó xuống mặt đất. Máu chảy lênh láng, hơn nữa trên sàn nhà còn có một vệt máu kéo dài tới cửa. Còn kẻ đang kêu gào thảm thiết ngoài kia, hiện tại chính là bạn trai của Diêu Mẫn. Tác giả có lời muốn nói: Vu Tiểu Quân: Nói tốt chỉ có buổi tối mới có quái vật đâu? Bạch Khải: Bởi vì có ngươi ở a, dị số tiểu thư. Chương 7 Bấm để xem Âm thanh bên ngoài rốt cuộc cũng ngừng lại, một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề đó đi xa. Trong phòng, cả đám co quắp ngồi bệt trên mặt đất, mãi một lúc lâu mới có người bắt đầu chậm rãi đứng dậy. Bạch Khải buông Vu Tiểu Quân ra, đi lại phía cửa sổ kéo rèm cửa, hơi hơi nhíu nhíu mày, lại đem tấm rèm kéo kín. Vu Tiểu Quân đi qua: "Sao thế?" Bạch Khải cười như không cười: "Nhìn thử xem." Vu Tiểu Quân cũng đi lại gần, đem bức màn kéo ra một cái khe nhỏ. Chỉ thấy trên cửa kín dính đầy máu và thịt vụn, ngoài cửa đầu ngón tay ngón chân, và cả xương vụn còn vương vãi khắp nơi. Lần này mọi thứ lại còn nguyên, không được thu dọn sạch sẽ như trước nữa? Lại có người tiến đến đem tấm rèm kéo ra, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức la hét chạy vào góc phòng nôn mửa. Ở tầng mười lăm Vu Tiểu Quân đã chứng kiến không ít cảnh tượng máu me kinh dị, cho nên tuy rằng cô cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng còn có thể chịu đựng được. Thì ra khả năng chịu đựng của con người cứ thế mà được bồi đắp lên. Những người đó không dám đi ra ngoài, chỉ trốn ở góc phòng, ôm lấy nhau, có người còn nhỏ giọng khóc thút thít. Vu Tiểu Quân nhịn không được lại kém tấm rèm ra, lần này cô kinh ngạc phát hiện, vết máu trên cửa kính đã mờ dần, lại nhìn trên hành lang, tay chân thịt vụn cũng chậm rãi biến mất, giống như đang bốc hơi, nhưng nhìn kỹ lại thấy có vẻ là bị hành lang chậm rãi cắn nuốt. Cô yên lặng nhìn trong chốc lát, hết thảy một lần nữa trở nên sạch sẽ. Bên ngoài vẫn là hành lang trắng vô tận, không còn lưu lại một chút dấu vết gì. Vu Tiểu Quân thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu bắt gặp một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. "Cô cũng bạo gan thật." Vạn Tư Tiệp đứng cách cô không xa, cũng vén lên một góc rèm. Cô ta chắc cũng đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. "Không không," Vu Tiểu Quân lập tức đỏ vành mắt, "Thật ra tôi là bị dọa sợ quá, cả người cứng lại không thể nhúc nhích." Cô lau lau nước mắt, vẻ mặt kinh sợ: "Vừa rồi thật là, thật là đáng sợ quá đi!" Vạn Tư Tiệp cười vỗ vỗ bả vai của cô: "Mới đến mà biểu hiện của cô thật sự không tồi." Bạch Khải vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt. Ở tầng mười lăm, Vu Tiểu Quân cũng giống như bây giờ, rõ ràng gặp được chuyện kinh dị máu me vô cùng, nhưng không hề sợ hãi, lại thường giả bộ kinh ngạc hoảng sợ. Giống như là đang che dấu điều gì đó, cũng có thể chỉ là một loại bản năng tự vệ. Có người nhỏ giọng nói: "Còn cái tay này thì giải quyết sao đây?" Đang nói đến cánh tay còn sót lại của bạn trai Diêu Mẫn. Vu Tiểu Quân theo tiếng nhìn lại, thấy Diêu Mẫn từ trên mặt đất bò dậy, nhặt cánh tay kia lên bỏ vào ba lô. "Để tôi giữ lại làm kỷ niệm." Cô ta thấp giọng nói. * (sặc) Mọi người nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ, lập tức tránh xa cô ta. Vạn Tư Tiệp chỉ liếc cô ta một cái, quay đầu nói với đám người: "Hiện tại vẫn là ban ngày, theo thường lệ thì chúng ta không nên ở tại trong phòng. Nhưng mà hôm nay tình huống tương đối đặc thù, hiện tại tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người xem chúng ta có nên ra ngoài tìm thử phòng khác không?" Lập tức có người phản đối: "Không đi, đánh chết tôi cũng không đi." Có người lại nói: "Hôm nay đã chết hai người, chắc là sẽ không sao đâu, chúng ta cứ ở trong phòng cho an toàn." Chỉ có Bạch Khải nói: "Tôi cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất để tìm đường ra. Mấy thứ kia mới vừa đi, hẳn là tạm thời sẽ không trở về." Có người gắt giọng phủ quyết: "Hiện tại đã là buổi chiều, trời sẽ tối rất nhanh." Bạch Khải nhàn nhạt nói: "Theo suy đoán của tôi. Bởi vì một lý do nào đó, mấy thứ kia mới đi ra trước thời gian quy định. Bọn chúng có lẽ đến sáng mai mới lại tiếp tục hoạt động, cho nên từ giờ trước hừng đông ngày mai, chúng ta đều sẽ an toàn." Một cô gái sợ hãi lên tiếng: "Chẳng lẽ buổi tối chúng ta phải đi ra ngoài hành lang âm u đó? Đánh chết tôi cũng không đi!" Từ Thần Huy lại tán đồng: "Tôi cảm thấy anh Bạch này nói rất có lý." Mọi người trong phòng chia làm hai phe, trong số mười bảy người chỉ có năm người đồng ý đi ra ngoài tìm lối ra. Trừ bỏ ba người Vu Tiểu Quân, còn có Từ Thần Huy và Diêu Mẫn. Vạn Tư Tiệp thở dài, nói với Bạch Khải: "Kỳ thật tôi cũng cảm thấy anh nói rất có lý, nhưng mà tôi còn phải dẫn dắt mọi người, nên không thể đi theo các anh được." Dừng một chút, cô ta lại thêm một câu: "Chú ý an toàn." Vu Tiểu Quân nhìn thấy khóe miệng cô ta khẽ cong, nhìn kỹ lại thì vẻ mặt cô ta đã trở lại như thường. Bạch Khải đi ra, duỗi tay mở cửa. Ánh chiều tà từ ngoài cửa chiếu vào phòng, mang lại một chút cảm giác ấm áp. Năm người lần lượt đi ra, cánh cửa lần thứ hai đóng lại. Vạn Thiếu Thông đứng cạnh cửa sổ nhìn bọn họ rời đi, thấp giọng hỏi: "Bọn họ cứ như vậy mà đi ra ngoài liệu có ổn không?" Vạn Tư Tiệp lạnh lùng cười: "Dù có xảy ra chuyện, cũng là bọn họ tự tìm." Sau khi đi ra ngoài, Từ Thần Huy nhìn nhìn hai phía: "Đi bên nào?" Bạch Khải lắc đầu: "Tôi cũng không thể xác định." Vu Tiểu Quân nói: "Tôi cảm thấy kho lạnh kia có vấn đề, tôi muốn quay lại xem thử." "Cửa bị khóa rồi." Từ Thần Huy nói, "Tôi thấy Vạn Tư Tiệp mỗi lần đến đều phải dùng chìa khóa mới có thể mở ra, nhưng nếu chúng ta tìm cô ta hỏi chìa khóa, cô ta nhất định sẽ không cho. Người này rất độc đoán." "Cứ đi xem thử cái đã." Vu Tiểu Quân và Bạch Khải liếc mắt nhìn nhau. Xem ra, cũng giống như A Thủy, cô Vạn Tư Tiệp này chính là quản lý được chỉ định ở tầng mười bốn. Diêu Mẫn lại nhìn hướng đối diện: "Chúng ta chưa từng đi về phía này." Bạch Khải nhìn về phía Vu Tiểu Quân chu chu môi: "Nghe cô vậy, tuy cô không được thông minh lắm, nhưng trực giác rất chuẩn." "..." Vu Tiểu Quân trừng anh, "Nói cái gì đấy?" Bạch Khải cười: "Tôi nói cô là ánh sáng dẫn đường chỉ lối cho tụi tôi. Đi nhanh đi." Mấy người vừa đi vừa nói chuyện một mạch hướng về phía kho lạnh. Hành lang vừa rồi còn tràn ngập ánh sáng, nhưng vừa đi trong chốc lát, đã dần dần trở nên mờ tối. Vu Tiểu Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Trời sắp tối rồi." Nơi này không có đồng hồ, bọn họ chỉ có thể dựa vào mặt trời để phán đoán thời gian. Nhưng có lẽ cũng giống với tầng mười lăm, thời gian ở đây cũng trôi nhanh hơi thế giới bên ngoài. Đi thêm một đoạn, Vu Tiểu Quân nhìn thấy mấy nét vẽ nguệch ngoạc trên tường, cô ngừng lại. "Chúng ta tới rồi."