Chương 79: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua 38
"Cô trước không cần để ý đến chuyện này." Tiền Thiển vỗ tay nữ chính: "Cô chỉ cần nói cho tôi biết, cô hẹn tôi ra ngoài là để tôi giúp cô làm gì? Dù tôi có phải là bạn gái của Đường Ngự hay không, tôi cũng đã đến rồi, cô nói cho tôi nghe cô muốn gì nào? Cô yên tâm, tôi không có ác ý với cô, cô có thể nói thẳng."
"Tôi biết." Giọng Lâm Du Du hạ thấp, nói xong vẫn ngẩn người trước mặt Tiền Thiển, không biết đang suy nghĩ gì. Tiền Thiển cũng không thúc giục, chỉ yên tĩnh ngồi một bên ăn điểm tâm.
"Tôi không ngờ, cô thật sự là bạn gái của Đường Ngự." Sau rất lâu, Lâm Du Du cuối cùng cũng mở miệng: "Bởi vì trông cô.."
Lâm Du Du không nói tiếp, Tiền Thiển hiểu rõ gật đầu: "Quả thực trông tôi quá bình thường! Vừa không có tướng mạo, lại có dáng người béo tròn. Một cô béo vui vẻ thành đôi với nam thần, thấy thế nào cũng không thể hình dung nổi, đúng không? Cô không nghĩ tới là bình thường."
Lâm Du Du há hốc mồm, muốn phản bác Tiền Thiển, cuối cùng không nói gì ra. Cô ta cúi đầu xuống, nói: "Thật xin lỗi.."
"Đây đều là sự thật, không có gì mà cô phải xin lỗi cả." Tiền Thiển vô tình nhún nhún vai: "Cô không cần áp lực, muốn gì cứ nói."
"Tôi rất thích anh Đường, thích anh ấy từ rất lâu. Nhưng trừ ở quán cà phê, tôi không có bất cứ cơ hội nào tiếp cận anh ấy, lần thổ lộ duy nhất, cô cũng nhìn thấy đó, bị từ chối." Nụ cười của Lâm Du Du có mấy phần đắng chắt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điểm tâm trên bàn.
"Thế nhưng tôi không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Nhất là khi nhìn thấy anh ấy đối xử dịu dàng với cô như thế, tôi cảm thấy rất ghen ghét."
"Không dối cô, thời gian trước, tôi một mực nghĩ, cô trông bình thường như thế, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô có thể nhận được nụ cười dịu dàng của anh ấy như thế? Vì sao không phải là tôi.."
"Tôi nghĩ nhất định là vì tôi tiếp xúc với anh ấy quá ít, không giống như cô thường xuyên ở cạnh anh ấy, tôi hi vọng có thể nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, tôi muốn nói cho anh ấy biết tôi rất thích anh ấy, muốn đi cùng anh ấy.."
"Tôi cũng không xác định được quan hệ của hai người, nhưng tôi biết, cô không có ác ý với tôi, có mấy lần, tôi làm anh ấy mất kiên nhẫn, nhưng cô giúp tôi xoa dịu. Cho nên tôi cảm thấy, cô nhất định là người dễ nói chuyện.."
"Anh Đường đã từ chối tôi. Cho nên tôi nghĩ, có lẽ cô có thể trợ giúp tôi, dù sao cô và anh ấy trông rất thân thiết, lời của cô nói hẳn anh ấy sẽ để tâm. Tôi muốn nhờ cô cho tôi cơ hội tiếp cận với anh ấy, tôi muốn cố gắng một lần nữa, chí ít, để trong mắt anh ấy có thể nhìn thấy tôi.."
"Tôi nghĩ.. Nếu như anh ấy có thể hiểu tôi hơn một chút.. có thể anh ấy cũng thích tôi chăng.." Giọng Lâm Du Du dần dần thấp xuống.
Tiền Thiển một mực nghe không cắt ngang, chỉ yên lặng ngồi nghe.
Lâm Du Du ngẩng đầu, nhìn Tiền Thiển, thần sắc ảm đạm cười khổ: "Thật xin lỗi. Cô là bạn gái anh ấy. Tôi nói những lời này với cô thực sự quá phận."
Nghe thấy Lâm Du Du nói như vậy, trong lòng Tiền Thiển cũng ngổn ngang, tên Đường Ngự này vốn là của Lâm Du Du, hiện giờ lại thành đôi với cô, mà Lâm Du Du bây giờ còn đang nói xin lỗi cô. Nghĩ đến đây, Tiền Thiển thống khoái mà gật đầu với Lâm Du Du: "Ngày hôm nay được không?"
"Cái gì?" Lâm Du Du có chút mơ màng, chủ đề nhảy quá nhanh khiến cô ta không bắt kịp.
"Tôi gọi Đường Ngự đến đây hôm nay, cô nói chuyện với anh ấy một chút, như vậy được chứ?" Tiền Thiển nhìn Lâm Du Du, biểu lộ sự chân thành.
"Thế nhưng.." Thần sắc Lâm Du Du hơi do dự.
"Cô yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ tránh đi." Tiền Thiển cười.
"Tôi không phải muốn nói cái này, cô là bạn gái của anh ấy, làm như vậy không tốt! Anh ấy sẽ không vui. Vả lại.." Lâm Du Du muốn nói lại thôi.
"Vả lại cái gì, vả lại cô nhớ thương bạn trai tôi, tôi lại vờ ngớ ngẩn cho cô cơ hội tiếp cận?" Tiền Thiển gật đầu: "Nếu là của tôi thì sẽ không ai lấy đi được, không phải của tôi thì có muốn giữ cũng giữ không được. Thay vì để cô cứ mãi nhớ thương, không bằng dứt khoát cho cô một cơ hội, nếu như anh ấy thích cô, tôi cũng bứt ra thật sớm."
"Cô sao có thể nói bình tĩnh như vậy?" Lâm Du Du cảm thấy hơi khó tin.
Cách khó thế chị đây còn nghĩ ra, Tiền Thiển cũng rất phiền muộn! Chẳng qua là cô không chịu nổi việc chen ngang giữa Đường Ngự và Lâm Du Du, cặp đôi mà pháp tắc thế giới này se duyên! Nói tới nói lui, thật ra Tiền Thiển không có cảm giác an toàn với Đường Ngự, cô luôn luôn cảm thấy Đường Ngự cuối cùng sẽ đi theo kịch bản vốn có, yêu Lâm Du Du. Loại chuyện này, cô phòng cũng không phòng được, thay vì suốt ngày nghi thần nghi quỷ, không bằng thật sự để Lâm Du Du nói chuyện với Đường Ngự. Tiền Thiển chua xót nghĩ, nếu Đường Ngự thật sự thích Lâm Du Du, tốt nhất cô nên tranh thủ thời gian bứt ra, không cần để bản thân lãng phí thời gian, hãm vào sâu hơn, nếu bứt ra không còn kịp..
"Không cần!" Vượt qua dự kiến của Tiền Thiển, Lâm Du Du trực tiếp từ chối: "Sao cô có thể như vậy! Anh ấy yêu cô như vậy, cô lại làm ra chuyện tổn thương anh ấy."
"Tôi.." Lần này đến phiên Tiền Thiển cứng họng. Nếu không phải vì cô và hắn là một cặp trong nguyên tác, chị đây không đồng ý vẽ đường cho hươu chạy dễ dàng như vậy đâu? Chị đây cũng không phải thánh mẫu!
"Anh Đường đối tốt với cô như vậy, tôi có thể nhìn ra, chỉ cần có cô xuất hiện, anh ấy chỉ thấy mình cô, cô sao có thể không tin anh ấy!" Lâm Du Du đỏ mặt, trong mắt rưng rưng, một mặt lòng đầy căm phẫn.
Tiền Thiển: Ái chà chà, thiếu nữ, tôi đây là vì ai chứ!
"Ngày hôm nay nói với cô xong, tôi đã muốn từ bỏ, cô sao lại nói như vậy? Hại tôi cảm thấy không có giá trị!" Lâm Du Du chảy nước mắt nói: "Cô sao lại muốn làm vậy! Cô phải sánh đôi thật tốt bên anh ấy thì tôi mới có lý do từ bỏ!"
Tiền Thiển hoang mang nhìn nữ chính khóc rống trước mặt mình, đồng thời nghe cô ta lặp đi lặp lại: "Sao cô lại làm vậy? Tôi đã từ bỏ rồi! Sao cô còn làm như vậy?"
Ha ha.. Cô ta quả là một cái vòi nước mà. Lại nói nữ chính! Thực sự cô mới là thánh mẫu đi! Suy nghĩ vì tình địch khiến cho người ta cảm động thực sự đó!
"Thôi, cô đừng khóc. Không muốn gặp thì thôi, đều nghe cô còn không được sao?" Tiền Thiển bất đắc dĩ nâng trán: "Cùng lắm là cô bảo không muốn, cô xác định sẽ không hối hận chứ?"
"Tôi.." Lâm Du Du khóc đến nghẹn lại: "Tôi sẽ cố gắng.."
Công lực của Lâm Du Du so với Tần Hàm cao thâm hơn nhiều, cô ta khóc một chập, vừa đến lúc tan làm. Sắp đến trưa, Tiền Thiển như được tắm trong ánh nhìn của các nhân viên nam trong quán cà phê, bọn họ nhìn chằm chằm cô như muốn lăng trì Tiền Thiển. Cũng may chưa có tên nào đến hỏi thăm, nếu không Tiền Thiển thật không muốn ở lại nữa.
"Cô xem bộ dáng này cũng đâu thể đi làm tiếp." Nhìn Lâm Du Du dần ngừng khóc, Tiền Thiển lại thở dài một hơi.
"Tôi.. ách.. mời.. ách.. mời qua.. ách giả." Lâm Du Du nói không rõ ràng.
Tiền Thiển thở dài, cầm tay cô ta: Lấy điện thoại ra, tôi tìm người đón cô. "
Lâm Du Du ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, thuận tiện còn mở khóa.
Tiền Thiển mở ra danh bạ, chỉ vào một cái tên hỏi:" Đàn anh Trình này có phải là người tôi đã gặp hôm đó không? Tôi gọi anh ta được chứ?"
Lâm Du Du do dự một giây, yên lặng gật đầu.
"Tôi biết." Giọng Lâm Du Du hạ thấp, nói xong vẫn ngẩn người trước mặt Tiền Thiển, không biết đang suy nghĩ gì. Tiền Thiển cũng không thúc giục, chỉ yên tĩnh ngồi một bên ăn điểm tâm.
"Tôi không ngờ, cô thật sự là bạn gái của Đường Ngự." Sau rất lâu, Lâm Du Du cuối cùng cũng mở miệng: "Bởi vì trông cô.."
Lâm Du Du không nói tiếp, Tiền Thiển hiểu rõ gật đầu: "Quả thực trông tôi quá bình thường! Vừa không có tướng mạo, lại có dáng người béo tròn. Một cô béo vui vẻ thành đôi với nam thần, thấy thế nào cũng không thể hình dung nổi, đúng không? Cô không nghĩ tới là bình thường."
Lâm Du Du há hốc mồm, muốn phản bác Tiền Thiển, cuối cùng không nói gì ra. Cô ta cúi đầu xuống, nói: "Thật xin lỗi.."
"Đây đều là sự thật, không có gì mà cô phải xin lỗi cả." Tiền Thiển vô tình nhún nhún vai: "Cô không cần áp lực, muốn gì cứ nói."
"Tôi rất thích anh Đường, thích anh ấy từ rất lâu. Nhưng trừ ở quán cà phê, tôi không có bất cứ cơ hội nào tiếp cận anh ấy, lần thổ lộ duy nhất, cô cũng nhìn thấy đó, bị từ chối." Nụ cười của Lâm Du Du có mấy phần đắng chắt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điểm tâm trên bàn.
"Thế nhưng tôi không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Nhất là khi nhìn thấy anh ấy đối xử dịu dàng với cô như thế, tôi cảm thấy rất ghen ghét."
"Không dối cô, thời gian trước, tôi một mực nghĩ, cô trông bình thường như thế, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô có thể nhận được nụ cười dịu dàng của anh ấy như thế? Vì sao không phải là tôi.."
"Tôi nghĩ nhất định là vì tôi tiếp xúc với anh ấy quá ít, không giống như cô thường xuyên ở cạnh anh ấy, tôi hi vọng có thể nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, tôi muốn nói cho anh ấy biết tôi rất thích anh ấy, muốn đi cùng anh ấy.."
"Tôi cũng không xác định được quan hệ của hai người, nhưng tôi biết, cô không có ác ý với tôi, có mấy lần, tôi làm anh ấy mất kiên nhẫn, nhưng cô giúp tôi xoa dịu. Cho nên tôi cảm thấy, cô nhất định là người dễ nói chuyện.."
"Anh Đường đã từ chối tôi. Cho nên tôi nghĩ, có lẽ cô có thể trợ giúp tôi, dù sao cô và anh ấy trông rất thân thiết, lời của cô nói hẳn anh ấy sẽ để tâm. Tôi muốn nhờ cô cho tôi cơ hội tiếp cận với anh ấy, tôi muốn cố gắng một lần nữa, chí ít, để trong mắt anh ấy có thể nhìn thấy tôi.."
"Tôi nghĩ.. Nếu như anh ấy có thể hiểu tôi hơn một chút.. có thể anh ấy cũng thích tôi chăng.." Giọng Lâm Du Du dần dần thấp xuống.
Tiền Thiển một mực nghe không cắt ngang, chỉ yên lặng ngồi nghe.
Lâm Du Du ngẩng đầu, nhìn Tiền Thiển, thần sắc ảm đạm cười khổ: "Thật xin lỗi. Cô là bạn gái anh ấy. Tôi nói những lời này với cô thực sự quá phận."
Nghe thấy Lâm Du Du nói như vậy, trong lòng Tiền Thiển cũng ngổn ngang, tên Đường Ngự này vốn là của Lâm Du Du, hiện giờ lại thành đôi với cô, mà Lâm Du Du bây giờ còn đang nói xin lỗi cô. Nghĩ đến đây, Tiền Thiển thống khoái mà gật đầu với Lâm Du Du: "Ngày hôm nay được không?"
"Cái gì?" Lâm Du Du có chút mơ màng, chủ đề nhảy quá nhanh khiến cô ta không bắt kịp.
"Tôi gọi Đường Ngự đến đây hôm nay, cô nói chuyện với anh ấy một chút, như vậy được chứ?" Tiền Thiển nhìn Lâm Du Du, biểu lộ sự chân thành.
"Thế nhưng.." Thần sắc Lâm Du Du hơi do dự.
"Cô yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ tránh đi." Tiền Thiển cười.
"Tôi không phải muốn nói cái này, cô là bạn gái của anh ấy, làm như vậy không tốt! Anh ấy sẽ không vui. Vả lại.." Lâm Du Du muốn nói lại thôi.
"Vả lại cái gì, vả lại cô nhớ thương bạn trai tôi, tôi lại vờ ngớ ngẩn cho cô cơ hội tiếp cận?" Tiền Thiển gật đầu: "Nếu là của tôi thì sẽ không ai lấy đi được, không phải của tôi thì có muốn giữ cũng giữ không được. Thay vì để cô cứ mãi nhớ thương, không bằng dứt khoát cho cô một cơ hội, nếu như anh ấy thích cô, tôi cũng bứt ra thật sớm."
"Cô sao có thể nói bình tĩnh như vậy?" Lâm Du Du cảm thấy hơi khó tin.
Cách khó thế chị đây còn nghĩ ra, Tiền Thiển cũng rất phiền muộn! Chẳng qua là cô không chịu nổi việc chen ngang giữa Đường Ngự và Lâm Du Du, cặp đôi mà pháp tắc thế giới này se duyên! Nói tới nói lui, thật ra Tiền Thiển không có cảm giác an toàn với Đường Ngự, cô luôn luôn cảm thấy Đường Ngự cuối cùng sẽ đi theo kịch bản vốn có, yêu Lâm Du Du. Loại chuyện này, cô phòng cũng không phòng được, thay vì suốt ngày nghi thần nghi quỷ, không bằng thật sự để Lâm Du Du nói chuyện với Đường Ngự. Tiền Thiển chua xót nghĩ, nếu Đường Ngự thật sự thích Lâm Du Du, tốt nhất cô nên tranh thủ thời gian bứt ra, không cần để bản thân lãng phí thời gian, hãm vào sâu hơn, nếu bứt ra không còn kịp..
"Không cần!" Vượt qua dự kiến của Tiền Thiển, Lâm Du Du trực tiếp từ chối: "Sao cô có thể như vậy! Anh ấy yêu cô như vậy, cô lại làm ra chuyện tổn thương anh ấy."
"Tôi.." Lần này đến phiên Tiền Thiển cứng họng. Nếu không phải vì cô và hắn là một cặp trong nguyên tác, chị đây không đồng ý vẽ đường cho hươu chạy dễ dàng như vậy đâu? Chị đây cũng không phải thánh mẫu!
"Anh Đường đối tốt với cô như vậy, tôi có thể nhìn ra, chỉ cần có cô xuất hiện, anh ấy chỉ thấy mình cô, cô sao có thể không tin anh ấy!" Lâm Du Du đỏ mặt, trong mắt rưng rưng, một mặt lòng đầy căm phẫn.
Tiền Thiển: Ái chà chà, thiếu nữ, tôi đây là vì ai chứ!
"Ngày hôm nay nói với cô xong, tôi đã muốn từ bỏ, cô sao lại nói như vậy? Hại tôi cảm thấy không có giá trị!" Lâm Du Du chảy nước mắt nói: "Cô sao lại muốn làm vậy! Cô phải sánh đôi thật tốt bên anh ấy thì tôi mới có lý do từ bỏ!"
Tiền Thiển hoang mang nhìn nữ chính khóc rống trước mặt mình, đồng thời nghe cô ta lặp đi lặp lại: "Sao cô lại làm vậy? Tôi đã từ bỏ rồi! Sao cô còn làm như vậy?"
Ha ha.. Cô ta quả là một cái vòi nước mà. Lại nói nữ chính! Thực sự cô mới là thánh mẫu đi! Suy nghĩ vì tình địch khiến cho người ta cảm động thực sự đó!
"Thôi, cô đừng khóc. Không muốn gặp thì thôi, đều nghe cô còn không được sao?" Tiền Thiển bất đắc dĩ nâng trán: "Cùng lắm là cô bảo không muốn, cô xác định sẽ không hối hận chứ?"
"Tôi.." Lâm Du Du khóc đến nghẹn lại: "Tôi sẽ cố gắng.."
Công lực của Lâm Du Du so với Tần Hàm cao thâm hơn nhiều, cô ta khóc một chập, vừa đến lúc tan làm. Sắp đến trưa, Tiền Thiển như được tắm trong ánh nhìn của các nhân viên nam trong quán cà phê, bọn họ nhìn chằm chằm cô như muốn lăng trì Tiền Thiển. Cũng may chưa có tên nào đến hỏi thăm, nếu không Tiền Thiển thật không muốn ở lại nữa.
"Cô xem bộ dáng này cũng đâu thể đi làm tiếp." Nhìn Lâm Du Du dần ngừng khóc, Tiền Thiển lại thở dài một hơi.
"Tôi.. ách.. mời.. ách.. mời qua.. ách giả." Lâm Du Du nói không rõ ràng.
Tiền Thiển thở dài, cầm tay cô ta: Lấy điện thoại ra, tôi tìm người đón cô. "
Lâm Du Du ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, thuận tiện còn mở khóa.
Tiền Thiển mở ra danh bạ, chỉ vào một cái tên hỏi:" Đàn anh Trình này có phải là người tôi đã gặp hôm đó không? Tôi gọi anh ta được chứ?"
Lâm Du Du do dự một giây, yên lặng gật đầu.