Tên truyện: Sau khi nhìn thấy bình luận, nữ phụ ác độc quyết định thay đổi số phận
Tác giả: Thì Dục
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Ngọt sủng, Cường cường, Vả mặt, Sảng văn, Spoil, 1×1, HE
Editor/ dịch giả: Gấu Ngủ Đông
Số chương: 9
Ảnh bìa:
Văn án:
Tôi, Thẩm Chi Dịch, nữ phụ ác độc trong một quyển tiểu thuyết ngọt sủng. Kết cục ban đầu của tôi là chết thảm ngoài đường -- cho đến khi trước mắt bỗng hiện ra một dòng bình luận:
[Chạy mau! Nam chính sắp giết cô rồi!]
Tôi: ?
Từ đó, tôi dựa vào những bình luận tiết lộ tình tiết mà nghịch thiên cải mệnh, né hết mọi "death flag"! Nữ chính gốc thành bạn thân của tôi, ánh mắt nam chính nhìn tôi càng lúc càng kì lạ..
Khoan đã, vị đại lão lạnh lùng trong nguyên tác, sao lại kề sát tôi thế này?
Lục Tư Diễn bóp cằm tôi, cười thấp giọng: "So với số phận được viết sẵn trong kịch bản, tôi càng muốn cùng em tạo nên câu chuyện của riêng chúng ta hơn."
Bình luận bùng nổ: [Trời ơi ngọt quá!] [Nữ phụ nghịch tập này tôi chắc chắn phải theo!]
Tôi nhẹ nhàng lắc ly champagne trong tay, ánh mắt xuyên qua đám đông náo nhiệt, khóa chặt vào bóng dáng cô gái mặc chiếc váy trắng giản dị kia.
Lâm Vũ Tình.
Một trợ lý thiết kế xuất thân tầm thường, sao lại thu hút nhiều ánh nhìn như vậy? Chỉ vì dáng vẻ yếu ớt đáng thương và cái gọi là "thiên phú dị bẩm"?
Tôi khẽ nhấp một ngụm champagne, chất lỏng ngọt ngấy trượt qua cổ họng.
Là con gái duy nhất của Tập đoàn Thẩm Thị, từ nhỏ tôi đã biết cách trở thành tâm điểm.
Vì buổi tiệc tối nay, tôi đặc biệt đặt may bộ lễ phục bạc ôm sát, từng đường cắt tôn lên vóc dáng, thiết kế hở lưng vừa tao nhã vừa gợi cảm. Trang điểm mất hai tiếng, nhìn như tự nhiên nhưng thực chất tỉ mỉ từng nét.
Còn Lâm Vũ Tình, chỉ mặc một chiếc váy trắng rẻ tiền, trang điểm nhạt, vậy mà thu hút được nửa số khách trong sảnh, bao gồm cả tổng giám Lục Thị -- Lục Tư Diễn.
"Chi Dịch, cậu thấy ánh mắt Lục tổng nhìn cô ta không? Có cần đi 'chăm sóc' con thỏ nhỏ đó không?" Bạn thân tôi – Tô Dự – ghé sát, cười đầy ẩn ý.
Tôi cong môi nhìn Lâm Vũ Tình. Đúng lúc nằm trong kế hoạch của tôi.
Mười phút nữa, rượu vang trong tay cô ấy sẽ "vô tình" đổ lên váy trắng. Lúc cô ấy thay đồ, tôi sẽ lén giấu trang sức vào váy cô ấy, rồi vu cáo ăn trộm.
Người phục vụ đưa rượu sẽ làm chứng rằng trông thấy cô ấy lén lấy trang sức quý. Thế là đủ khiến cô ấy mất hết mặt mũi trước Lục Tư Diễn.
Tôi đặt ly xuống, chỉnh váy, chuẩn bị bước về phía Lâm Vũ Tình.
Nhưng ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng lướt qua vài hàng bình luận --
[Lại tới xem nữ phụ ác độc tự tìm đường chết]
[Lần này nam chính sẽ xử cô ta thế nào đây]
[Tiểu thư Thẩm Chi Dịch đêm nay chính thức mở đường diệt vong]
[Ngồi chờ Lục tổng vả mặt]
Tôi sững người, dụi mắt, dòng chữ vẫn lơ lửng trong tầm nhìn, như chiếu thẳng vào võng mạc.
Cái gì thế này?
Tôi nhìn quanh, nhưng dường như ngoài tôi chẳng ai nhìn thấy.
Chẳng lẽ.. Chỉ mình tôi thấy được những bình luận này?
[Thẩm Chi Dịch sao đứng ngây ra vậy? ]
[Chẳng lẽ cô ta thấy được bọn mình? ]
[Không thể nào, cô ta chỉ là nhân vật giấy thôi]
[Mau xem, sắp bắt đầu hãm hại nữ chính rồi!]
Thái dương tôi giật liên hồi.
"Nữ phụ ác độc"?
"Nhân vật giấy"?
"Hãm hại nữ chính"?
Tôi quyết định giả vờ như không thấy, để tìm thêm thông tin từ những dòng chữ kia.
Lại thêm nhiều bình luận xuất hiện:
[Sau lần hãm hại này, cô ta sẽ càng quá đáng]
[Cuối cùng bị Lục Tư Diễn làm tan nhà nát cửa]
[Chết thảm ngoài đường, chương đó tôi khóc chết]
[Đáng đời thôi, ai bảo cô ta luôn bắt nạt nữ chính]
Ngón tay tôi run lên, tim đập thình thịch. Đây.. Đây chẳng phải đang nói về tương lai của tôi sao?
"Chi Dịch? Sao sắc mặt cậu khó coi vậy?" Tô Dự lo lắng hỏi.
"Không sao, hơi chóng mặt thôi." Tôi miễn cưỡng cười, nhưng trong đầu xoay vòng.
Nếu những chữ này là thật.. Thì tôi đang ở trong một cuốn truyện, và tôi chỉ là nữ phụ ác độc, kẻ sẽ vì hãm hại Lâm Vũ Tình mà bị nam chính trả thù, cuối cùng chết thảm nơi đầu đường xó chợ.
Tôi nhìn về phía Lâm Vũ Tình, đúng lúc thấy cô ấy nhận lấy ly rượu từ phục vụ.
Tôi biết, tiếp theo tôi sẽ gài bẫy, rồi bị Lục Tư Diễn phát hiện, thế là bắt đầu con đường hủy diệt của Thẩm gia, và cái chết bi thảm của tôi.
"Xin lỗi, tôi đi trước." Tôi nói với Tô Dự, rồi nhanh chóng bước tới chỗ Lâm Vũ Tình.
[Đến rồi đến rồi! Cảnh tượng kinh điển!]
[Thẩm Chi Dịch lại sắp giở trò]
[Đau lòng cho nữ chính của chúng ta]
Tôi hít sâu, đúng lúc Lâm Vũ Tình chuẩn bị cầm ly rượu, tôi chen vào giữa.
"Cẩn thận!" Tôi giả vờ vấp ngã, rượu đỏ đổ hết lên bộ lễ phục đắt tiền của chính tôi.
"Á!" Tôi kêu khẽ, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
"Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ?" Lâm Vũ Tình kinh ngạc.
Người phục vụ thì mặt cắt không còn giọt máu -- hắn nhận ra tôi, cũng biết kế hoạch hỏng rồi, chắc chắn sẽ mất việc.
Bình luận sôi trào:
[Gì đây? ]
[Thẩm Chi Dịch đổi tính rồi? ]
[Lỗi kịch bản rồi sao]
[Cầm nhầm kịch bản chắc luôn]
Tôi không rảnh để ý.
Tôi nhìn Lâm Vũ Tình, nở nụ cười áy náy:
"Xin lỗi, do tôi bất cẩn. Lâm tiểu thư, cô có thể đi cùng tôi vào phòng thay đồ được không?"
Cô ta ngạc nhiên, do dự rồi gật đầu: "Được."
Tôi khoác tay cô ấy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rời khỏi sảnh.
Đi ngang qua một góc, tôi bắt gặp ánh nhìn của Lục Tư Diễn. Anh nhíu mày, mắt sâu thẳm dò xét.
Tôi thầm nghĩ -- rất tốt, bước đầu tiên đã đi khác hẳn mọi người dự đoán, kể cả những bình luận kia.
Nếu tôi thật sự chỉ là nữ phụ trong truyện, thì từ hôm nay, tôi sẽ viết lại số phận của chính mình.
Trong phòng thay đồ, chỉ còn hai chúng tôi đứng đối diện nhau. Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy bạc trắng bị nhuộm thành màu đỏ loang lổ, tay khẽ vuốt vải mà trong lòng tính toán bước kế tiếp. Ánh mắt Lâm Vũ Tình có chút cảnh giác, nhưng vẫn giữ phép lịch sự: "Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện này."
Tôi mỉm cười lắc đầu: "Không sao, loại sự cố này chẳng ai mong muốn. Ngược lại, cô mới là người cần cẩn thận, hôm nay buổi tiệc rất quan trọng với cô mà?"
Cô ấy khẽ gật, ánh mắt thoáng hiện nét phức tạp: "Đúng vậy, tôi rất trân trọng cơ hội này."
Trong lòng tôi khẽ động - cô gái này so với tưởng tượng của tôi còn trong sáng và nỗ lực hơn. Kế hoạch ban đầu, dường như cũng trở nên vô nghĩa. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Tôi có một đề nghị, tối nay, tôi sẵn sàng giúp cô một tay. Cô có tài năng, đáng được công nhận nhiều hơn."
Lâm Vũ Tình ngẩn người, rõ ràng không nghĩ tới tôi sẽ nói vậy: "Tại sao.. Tại sao cô lại giúp tôi?"
Tôi thở dài, quyết định nói thẳng: "Bởi vì tôi nhận ra bản thân trước đây đã sai lầm. Tôi không muốn tiếp tục như thế nữa."
Cô ấy im lặng giây lát, cuối cùng gật đầu khẽ: "Cảm ơn cô, Thẩm tiểu thư. Tôi sẽ nhớ ơn cô."
Tôi cười, trong lòng lại âm thầm tính toán. Nếu thật sự có thể thay đổi hình tượng của mình, vậy thì con đường sau này cũng sẽ khác đi. Tôi không muốn làm "nữ phụ độc ác" nữa, tôi muốn trở thành người đồng hành, trở thành sự trợ lực của cô gái này. Có lẽ, như thế thì số phận của tôi cũng sẽ thay đổi.
Khi chúng tôi cùng quay trở lại đại sảnh, tay khoác tay, ánh mắt mọi người đều đầy bất ngờ. Ngay cả Lục Tư Diễn cũng liếc nhìn chúng tôi, mày nhíu lại, đáy mắt lóe lên tia nghi ngờ. Tôi biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời tôi đã lật sang một trang mới.