Welcome! You have been invited by Huy Hoàng1111111111 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 180: Núi của ta

[HIDE-THANKS]Cuối cùng Tiền thị vẫn đồng ý.

Mãn Bảo vui sướng nắm tay Chu tứ lang ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài, Tiền thị vẫn dặn bọn họ đi chỗ nào, "Nếu đã muốn lên núi, thì đến chỗ ruộng chia theo nhân khẩu của con nhìn một cái đi, thuận đường nhặt ít củi mang về."

Sau đó nói với Chu ngũ lang và Chu lục lang đang muốn chuồn ra ngoài chơi: "Hai đứa các con cũng đi đi, trong nhà không còn nhiều củi lắm, đi nhặt một ít mang về."

Chu ngũ lang và Chu lục lang liền cúi đầu đồng ý, vừa ra khỏi cửa liền oán trách Mãn Bảo, "Trời lạnh như vậy lên núi làm gì, nhìn đi, hại chúng ta phải đi nhặt củi?"

"Ta đã hẹn bạn đi bắt chim sẻ rồi đấy."

Mãn Bảo đúng lý hợp tình nói: "Ta đang làm việc lớn, hơn nữa trong núi cũng có rất nhiều thứ, chơi vui mà."

"Còn không phải là hái hoa nhổ cỏ sao? Lần sau lên núi sẽ hái cho muội, hôm nay thì thôi đừng đi nữa?"

"Không được, nhất định phải đi!" Mãn Bảo vừa mới bị Khoa Khoa vẽ cho một viễn cảnh tươi sáng, đúng là lúc đang hùng tâm tráng chí, sao có thể không đi chứ?

Ba huynh đệ nhà họ Chu chỉ có thể thở dài một tiếng, dẫn Mãn Bảo ra thôn hướng đến nơi xa.

Đoạn đường đang đi này, là chỗ Mãn Bảo chưa từng đặt chân tới.

Đó là ruộng chia theo nhân khẩu của Chu tứ lang.

Mặc dù gọi là như vậy, nhưng thật ra cũng chẳng phải là ruộng, mà là một mảnh đất trên núi hoang vu cằn cỗi.

Ai cũng có bốn mươi mẫu ruộng chia theo nhân khẩu, lý trưởng và trưởng thôn cũng công bằng, chia ruộng theo nhân khẩu đều là chia từ trong thôn dần ra bên ngoài, lúc đến lượt Chu tứ lang, mấy ngọn đồi gần thôn đã được chia hết rồi, cho nên ruộng được chia của hắn hơi xa, cách thôn khoảng ba mươi phút đi bộ, gần đến địa giới thôn khác.

Cách phân chia này cũng chỉ là chia đơn giản, cũng không đo đạc kỹ càng tỉ mỉ, nơi này cái khác không có nhiều, chỉ có đồi núi nhỏ là nhiều, trong núi toàn là cây dại và cỏ dại, nói là 40 mẫu, nhưng cũng chỉ là do mấy người già trong thôn cùng nhau ước lượng một chút, sau đó liền vẽ ra một vòng tròn nói: "Đây là 40 mẫu."

Vì thế mọi người liền đóng một cái cọc gỗ bên này, đầu bên kia cũng đóng một cái cọc, như thế coi như đã xác định được ruộng chia.

Dù sao mấy núi này cũng chẳng có tác dụng gì, khi họ chết thì quốc gia sẽ thu hồi.

Nhưng là, khi Chu tứ lang giơ tay vẽ một vòng tròn, nói cho Mãn Bảo, một mảnh núi này đều là của hắn, Mãn Bảo vẫn hâm mộ mở to hai mắt nhìn, trong miệng òa òa kinh ngạc cảm thán, "Tứ ca, huynh đỉnh quá! Tứ ca, huynh có nhiều đất quá đi!"

Đây là cái mỗi nam đinh thành niên trong thôn đều đó, Chu tứ lang vốn không cảm thấy có cái gì đáng để kiêu ngạo, nhưng lúc này thấy muội út kêu òa òa hai tiếng, dưới đáy lòng hắn liền dâng lên một cỗ kiêu ngạo, ưỡn ngực nói: "Đương nhiên rồi!"

Chu ngũ lang và Chu lục lang liền nói: "Chờ đến khi bọn ta trưởng thành cũng sẽ có."

Mãn Bảo hỏi: "Vậy ta có có không?"

Chu ngũ lang và Chu lục lang quay đầu nhìn về phía Chu tứ lang, Chu tứ lang gãi gãi đầu nói: "Chưa từng nghe nói là con gái cũng có."

Chu ngũ lang và Chu lục lang nghiêm túc nghĩ ngợi, cũng gật đầu, "Đúng là hình như đại tỷ không có."

Mãn Bảo liền méo miệng, "Vì sao con gái lại không có?"

Ba huynh đệ nhà họ Chu buông tay, quy củ này có phải bọn họ lập đâu, sao bọn họ biết được?

Chẳng qua lúc này cũng không phải lúc thảo luận, mọi người tới chân núi liền bắt đầu tìm củi khô.

Tuy rằng đã vào đông, nhưng màu xanh lá trong núi vẫn còn không ít, Chu tứ lang tiện tay ngắt một ngọn cỏ xanh, hỏi Mãn Bảo, "Có muốn không?"

Mãn Bảo biết hắn đang trêu bé, liền hừ một tiếng với hắn, tự mình vịn cây đi vào bên trong.

Khoa Khoa cũng dụng tâm rà quét xung quanh, đảm bảo không để sót bất kỳ sinh vật nào có khả năng mang đến tích phân cho bọn họ.

Núi này xem như núi hoang, cây trong núi rất tùm lum, còn có rất nhiều thực vật có gai, chỗ nào cây cối rậm rạp quá bọn họ sẽ không đi, trên cơ bản chỉ bẻ mấy cây đã sắp gãy, đi chỗ đường núi dễ đi.

Nhìn thấy trên mặt đất có nhánh cây khô rơi rụng, bọn Chu ngũ lang sẽ lười nhác nhặt lên rồi bó lại, Mãn Bảo cuối cùng cũng tìm được thú vui, bắt đầu đi khắp nơi tìm củi, một khi tìm được liền kéo các ca ca qua đấy, vui vẻ vô cùng.

Ba huynh đệ nhà họ Chu hoàn toàn không thể hiểu được niềm vui của bé, vừa kéo củi gỗ đi vào trong, vừa nhắc mãi: "Trong nhà ấm áp như thể thì không ở, một hai phải lên núi cho trúng gió, bây giờ vừa không có hoa vừa không có quả, có gì hay đâu?"

Khoa Khoa đã tìm được một loại thực vật đang bên bờ tuyệt chủng, Mãn Bảo theo chỉ dẫn của nó chạy tới đào, nghe vậy thì ngẩng đầu nói: "Tứ ca, đây chính là núi của huynh đó, tới xem một lần không tốt sao?"

"Có xem hay không, thì không phải nó vẫn ở chỗ này sao?" Chu tứ lang nói: "Nó cũng đâu biết chạy."

"Vậy huynh cũng phải tới nhìn một cái chứ, để nghĩ xem về sau núi này có thể làm gì được."

Chu tứ lang vẻ mặt chê bai nói, "Núi này cách nhà xa như vậy, có thể làm gì chứ? Cứ để như thế thôi, nếu sau này muội gả chồng, thì có thể chọn một hai cây trong núi này ra làm của hồi môn cho muội."

Chu ngũ lang liền nhìn mấy cái cây cong cong vẹo vẹo, càng chê: "Thôi cho xin đi, đây toàn là mấy loại cây tạp nham, sao có thể làm của hồi môn cho Mãn Bảo? Cha đã sớm trồng mấy cây gỗ tốt trong núi của mình rồi, chờ Mãn Bảo đến tuổi là có thể chặt được."

Núi của Chu lão đầu ở ngay cạnh thôn, thậm chí núi của Chu đại lang và Chu nhị lang cũng ở cách đó không xa, Mãn Bảo đều rất quen thuộc, bởi vì bé thường xuyên đến.

Khác với ruộng chia theo nhân khẩu của Chu tứ lang là núi mọc đầy cây dại cỏ cại, đất trên núi của Chu lão đầu tốt hơn rất nhiều.

Chỗ đất hoang dưới chân núi ông đều khai hoang để làm ruộng, chỗ đất bằng trên núi cũng trồng không ít cây. Năm ngoái, lúc nhà họ Bạch xây phòng ở bọn họ còn bán cho mấy cây, sau đó lại trồng lại.

Năm nay bởi vì xây phòng mới mà lại chặt hết mấy cây còn dư lại, Chu lão đầu đang tính đầu xuân lại mua ít cây giống về trồng.

Ông cảm thấy mình còn có thể sống được một thời gian dài nữa, khoảng mười mấy hai mươi năm, cũng đủ để cây lớn lên, đến lúc đó bất kể là đám cháu trai muốn xây phòng ở, hay là các cháu gái xuất giá gả chồng, đều có thể chặt ở trên núi của ông.

Núi của đám Chu đại lang cũng cùng một thao tác như thế, có thể nói, gần như nhà nào trong thôn cũng cứ vậy mà làm, ruộng chia theo nhân khẩu chính là chỗ bọn họ trồng cây.

Chu nhị lang thì có chút khác biệt, bởi vì lúc chia cho hắn, trên núi của hắn đã có rất nhiều cây trúc, hắn liền dứt khoát trồng thêm toàn trúc, mấy đồ tre trúc hắn làm trên cơ bản đều lấy ở núi của chính mình.

Cũng bởi vậy, mà cây Chu nhị lang trồng cho Nhị Đầu Nhị Nha không phải ở trên núi của mình, mà ở trên núi của Chu đại lang và Chu tam lang.

Trường hợp trồng cây cho con trên đất của huynh đệ ở trong thôn cũng có không ít, trên cơ bản, chỉ cần tương lai mấy huynh đệ không trở mặt với nhau thì sẽ không có tranh chấp.

Chính Chu tứ lang cũng tính như vậy, "Núi này của ta cách nhà quá xa, ta tính rồi, chờ vợ của ta mang thai, ta sẽ nói với tam ca một tiếng, trồng hết cây cho con ở trên núi của hắn."

Chu ngũ lang khinh bỉ nhìn hắn, "Tứ ca, đầu tiên thì huynh phải tìm được vợ đã."

Chu tứ lang nhe răng với hắn, "Ngươi chờ xem, không bao lâu nữa là sẽ tìm được thôi. Hơn nữa nếu mà ta không tìm được, thì chắc chắn ngươi cũng không cưới được vợ."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 181: Hóa thạch sống

[HIDE-THANKS]Mãn Bảo đã đào cây thực vật kia ra, bé ngại cầm, dứt khoát lấy một cái lá to ra bọc lại, lại lấy cỏ dài buộc nó vào, treo ở trên túi nhỏ của bé.

Cuối cùng cái cây kia biến mất từ lúc nào thì đám Chu tứ lang cũng không biết, mấy huynh đệ bọn họ thấy nhiều đã quen rồi.

Từ lúc Mãn Bảo còn rất nhỏ, mới vừa đi vững đã thích hái các loại hoa hoa cỏ cỏ, lúc đầu là nhổ cỏ dại bên cục đá to trước nhà, nhổ xong quanh đi quẩn lại lại vứt mất.

Hồi rất nhỏ ấy, bởi vì Mãn Bảo thích hái hoa nhổ cỏ nhất, nên Chu lão đầu còn vui rạo rực khoe một phen, nhận định bé là tiên hoa chuyển thế.

Nhưng về sau thấy Mãn Bảo hái hoa nhổ cỏ ngày càng nhiều, đến cả cây cũng không buông tha thì Chu lão đầu đã không còn nhắc đến chuyện này nữa, mà trên dưới nhà họ Chu cũng đã sớm quen với hành vi này của Mãn Bảo.

Khó được một chuyến vào núi, đương nhiên Mãn Bảo sẽ không muốn cứ vậy mà đi, cho nên mọi người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong, trong lúc bé hái vô số hoa cỏ, còn tay không bắt mấy con kiến, vui vẻ rạo rực chộp nó vào lòng bàn tay.

Chu tứ lang thấy vậy thì rất lo lắng, hắn cảm thấy trong nhà phải chuẩn bị thật nhiều hồi môn cho bé, bằng không nói không chừng sau này sẽ không gả đi được thật.

Càng đi vào sâu, đất dưới chân càng cứng, cũng có chỗ mềm xốp, Mãn Bảo nhìn mặt đất mềm xốp dưới chân tiếc nuối, "Chỗ này toàn là đất màu mỡ này."

Bé mới mở đầu một câu, Chu tứ lang đã lập tức nói: "Muốn bảo ta đào đất chỗ này mang về là chuyện không thể nhé, xa như vậy."

Mãn Bảo liền nói: "Vậy chúng ta mang hoa màu đến đây trồng đi, đất chỗ này màu mỡ quá."

"Trong núi có nhiều chim chóc, còn có động vật, trồng cái gì cũng chẳng đủ cho chúng nó nhét kẽ răng, ta còn lâu mới làm chuyện phí công như vậy."

Mãn Bảo đang đau khổ suy nghĩ nên trồng cái gì để có thể vừa không bị chim chóc ăn, vừa có thể cho bọn họ thu hoạch, thì thanh âm của Khoa Khoa đột nhiên vang lên trong đầu, "Ký chủ, xin hãy đi vào bên trong."

Mãn Bảo theo bản năng đi lên phía trước một bước, rồi nhìn chằm chằm mặt đất đằng trước, hỏi Khoa Khoa trong đầu, "Hả, đằng trước làm gì có cỏ?"

"Không có cỏ, nhưng có cây."

Mãn Bảo trừng mắt nhìn về phía trước, nửa ngày, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cái cây trước mặt vẫn không hề thay đổi.

"Không sai, chính là cái cây này."

Được rồi, lần này Mãn Bảo muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được, bé nói ở trong lòng: "To quá, ta không đào được."

Đúng là rất to, chỗ đằng trước bé này rất trống trải, chỉ có mấy cây tạp nham, trong đó cái cây lớn nhất chính là cái cây Khoa Khoa chỉ định.

Đất xung quanh đây có lẽ là do có nhiều lá rụng mà không ngừng hủ hóa, hơn nữa ánh mặt trời cũng tốt, cho nên màu sắc mảnh đất này đậm hơn chỗ khác rất nhiều, cũng mềm xốp hơn, người dẫm lên trên, nhánh cây và lá cây phát ra âm thanh lạo xạo.

Mãn Bảo chạy tới ôm chặt cái cây kia, bởi vì quá to, bé còn ôm không xuể, cố gắng ngẩng đầu lên trên cũng không nhìn thấy ngọn cây.

Mãn Bảo cảm thấy, dù bé có bản lĩnh đào ra, cũng không có bản lĩnh hoàn thành yêu cầu của Khoa Khoa là "mặt không biểu tình thu vào hệ thống không một tiếng động."

Cho nên bé rất dứt khoát từ bỏ, sau đó nhìn trái nhìn phải, muốn xem cạnh đó có còn cây nào giống nó không, còn phải là cây nhỏ một chút.

Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì có Khoa Khoa dạy dỗ, bây giờ bé đối với sinh vật, đặc biệt là việc phân biệt thực vật, rất là lành nghề, chỉ nhìn lướt qua bé đã biết, xung quanh đây không có cây nào giống cây này, thậm chí là cây gần giống nó thôi cũng không có.

Khoa Khoa đã hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, nó nói: "Không cần đào."

Đây chính là thực vật cấp bậc hóa thạch sống, huống chi nó còn khổng lồ như vậy, hiển nhiên tuổi không nhỏ. Nếu nó khuyến khích ký chủ khai quật ghi lại thì có thể đạt được một khoản tích phân khổng lồ, nhưng nhất định nó cũng vì trái với quy định mà bị trừng phạt, trong đó phạt tích phân là nhẹ, nếu bởi vì việc này mà làm giống loài tuyệt chủng, nói không chừng còn sẽ bị phán giam cầm, thậm chí là bị định dạng lại.

Khoa Khoa nói: "Ký chủ chỉ cần chụp ảnh cả thân nó, rồi ghi lại hoàn cảnh nó sinh sống là được, nếu có thể lấy lá cây, nhánh cây và trái cây của nó thì càng tốt."

Nghe thấy thanh âm kích động của nó, Mãn Bảo tò mò nhìn cây này, hỏi, "Đây là cây gì vậy, rất đáng giá sao?"

Khoa Khoa nói: "Tuy rằng không chắc lắm, nhưng nó hẳn là thuộc về họ nhà Bụt, thông qua rà quét, ta phỏng đoán, cho dù là bây giờ, thì nó cũng là một trong những cây còn sống cuối cùng của loài này."

Mãn Bảo hiểu được một chút, nói cách khác, cây này, kể cả là bây giờ cũng thuộc vào hệ giống loài quý hiếm, vô cùng thưa thớt!

Bé liền ngửa đầu lên nhìn nó, nói: "Đáng thương quá, chỉ còn mỗi mình nó."

Không còn người thân, hoặc là còn rất ít.

Chu tứ lang đã đứng ngay phía sau bé, cũng ngửa đầu nhìn cây này, gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, cây này vừa to vừa thẳng, về sau có thể làm một cái giường tốt cho muội."

Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng nhìn thấy, nhao nhao tiến lên vỗ vỗ, đá đá, cảm thấy đúng là rất đáng giá, sau đó lại lột vỏ cây ra, nhìn màu sắc bên trong, càng vừa lòng, "Cây này tốt, nếu còn thừa còn có thể đánh cái rương. Mãn Bảo, chờ ngũ ca thành niên được chia núi, đến lúc đó ta cũng đến chỗ của ta xem có chọn được cho muội cây nào tốt không, làm thêm cho muội mấy cái rương."

Mãn Bảo từ nhỏ đã bị dạy dỗ là phải bảo vệ quý trọng giống loài lập tức ôm lấy thân cây nói: "Không được, đây là giống loài quý hiếm, chúng ta phải bảo vệ nó."

"Đúng vậy, phải bảo vệ." Chu tứ lang nói: "Tí về ta sẽ nói với cha một tiếng, chúng ta sẽ khắc một cái ký hiệu trên cây, không để người ta chặt trộm, chờ muội bàn chuyện hôn nhân mới chặt."

Mãn Bảo: ".. Bảo vệ ta nói là bảo vệ nó không bị chặt, để cho nó sống mãi."

"Vậy ta cũng không thể bảo đảm," Chu tứ lang nói: "Ta cũng đâu phải mẹ cây, sao có thể bảo đảm nó sống mãi được? Chẳng may nó bị sét đánh, chẳng may nó bị khô chết, hay bị sâu cắn chết thì làm sao bây giờ? Hơn nữa trồng cây là để làm nhà và đồ dùng trong nhà, chặt xong thì trồng một cây mới là được, cần gì phải bảo vệ nó sống mãi?"

Bởi vì nó là giống loài quý hiếm à?

Nhưng hiển nhiên, Chu tứ lang không thể hiểu được cái này, chẳng qua thấy vẻ mặt Mãn Bảo sốt ruột, lại không nói rõ ra. Hắn cũng không cãi bé, vẻ mặt bất đắc dĩ đồng ý, trong lòng vẫn quyết định về sẽ nói với cha hắn một tiếng, sau này hồi môn của Mãn Bảo đã có giường tốt rồi.

Mãn Bảo lấy vỏ cây Chu ngũ lang vừa bóc ra, lại nhặt không ít lá cây và nhánh cây nhỏ rơi trên mặt đất, còn bốc một nắm đất, đưa tất cả mấy thứ này cho Khoa Khoa ghi lại.

Đám Chu tứ lang hoàn toàn không phát hiện, bởi vì bọn họ phát hiện cách đó không xa có mấy khóm trúc, sau đó bọn họ còn thấy một con chuột tre to béo chui vào khóm trúc.

Chuột tre đó~~

Chuột tre trông không khác sóc lắm, lúc béo nhìn rất đẹp, quan trọng nhất là ăn ngon.

Cho nên ba huynh đệ nhà họ Chu liếc nhau, liền bỏ rơi muội muội đang ngồi xổm trên đất cố gắng đào đất của mình, rón ra rón rén vây quanh khóm trúc.

Chờ đến khi Mãn Bảo lấy được tất cả mọi thứ Khoa Khoa muốn xong, vừa ngẩng đầu liền phát hiện ba ca ca đã không thấy đâu, dưới gốc cây chỉ còn mỗi mình bé.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 182: Chuột tre

[HIDE-THANKS]Mãn Bảo chớp chớp mắt, lúc lắc đầu nhỏ nhìn khắp nơi, phát hiện chẳng thấy bóng dáng của ông anh nào.

Bé chà xát đôi tay lem luốc, hỏi Khoa Khoa: "Mấy ca ca của ta đâu?"

"Đi bắt chuột tre rồi." Lúc ấy Khoa Khoa cũng nhìn thấy, nó bổ sung một câu: "Chuột tre cũng là động vật đã tuyệt chủng, hy vọng ký chủ có thể ghi lại."

Mãn Bảo chưa từng thấy chuột tre, nghe vậy thì hoảng sợ, nhảy đến bên cạnh cây to, dán chặt vào người nó, hỏi: "Chuột tre là con chuột hả?"

"Không phải, chuột tre thuộc về họ nhà Dúi, bề ngoài to béo, ký chủ đi đến chỗ khóm trúc đi, ta rà quét thấy chỗ đó có rất nhiều chuột tre."

Mãn Bảo liền nhặt một que củi trên mặt đất tiến lên.

Mãn Bảo vung que gõ gõ đánh đánh trên mặt đất, thỉnh thoảng lại cao giọng gọi đám Chu tứ lang, nhưng bọn Chu tứ lang không biết đã chạy đi đâu, trong rừng chỉ còn tiếng của bé và tiếng côn trùng chim chóc thi thoảng vang lên, ngoài ra thì không còn tiếng gì nữa.

Khoa Khoa chỉ cho Mãn Bảo đến chỗ khóm trúc, bảo bé tìm kiếm mấy cái hang to bên trong khóm trúc.

Nó chiếu cảnh tượng mình rà quét được vào trong đầu Mãn Bảo, Mãn Bảo có thể nhìn thấy hai con chuột tre nằm bên dưới rễ trúc cách đó không xa, trong đó có một con vô cùng to béo, đang lười biếng dùng móng vuốt cào mặt mình.

Vốn Mãn Bảo có chút sợ hãi, nhưng thấy nó bụ bẫm, thế mà cảm thấy nó hơi đáng yêu.

Mãn Bảo ngồi xổm trước cửa hang, không biết phải làm sao, bé cũng không thể cho tay vào trong đó bắt chứ?

Khoa Khoa nói: "Ký chủ, ngươi có thể dùng khói để bắt nó chạy ra, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi bắt, chẳng qua, bắt được chuột tre, ngươi phải ghi lại ít nhất một con."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề.

Sau đó cũng không đi tìm ba ca ca đang mất tích nữa, tự mình chổng mông nhặt cỏ khô trên núi.

Vun được không ít lá cây và cỏ dại xong, Mãn Bảo liền mua một cái bật lửa từ trong trung tâm mua sắm, đây không phải lần đầu tiên Mãn Bảo biết đến thứ này, nhưng vẫn là lần đầu tiên sử dụng.

Dưới sự chỉ dẫn của Khoa Khoa, bé cố gắng làm bật lửa ra lửa, sau đó để lá cây cháy ở trước cửa hang, khẽ thổi một cái, khói liền bay vào bên trong hang.

Mãn Bảo nhìn đến hai mắt tỏa sáng, cảm thấy nhóm lửa thật thú vị, vì thế không ngừng thêm củi gỗ và cỏ khô vào trong đống lửa.

Khoa Khoa cũng không ngăn cản, bởi vì nó cũng chỉ có kiến thức lý thuyết, đã từng đốt thật bao giờ đâu, sao mà biết đốt thế nào thì được?

Vì thế dưới sự ham chơi của Mãn Bảo, lửa mới bùng lên chưa được bao lâu đã bị bé làm tắt, sau đó khói bốc lên cao, Mãn Bảo lại quạt quạt, khói liền bay tứ tán, làm Mãn Bảo sặc đến đỏ cả mắt.

Đương nhiên, có nhiều khói bay ra ngoài như vậy, tất nhiên cũng sẽ có khói vọt vào trong.

Không có thực thể, Khoa Khoa toàn dựa vào rà quét để "Nhìn", chẳng bị ảnh hưởng chút nào, nó nhìn thấy khói bay vào cửa hang, hai con chuột tre trong hang bắt đầu nóng nảy, con bé hơn đã chạy về phía cửa hang.

Khoa Khoa lập tức cảnh báo Mãn Bảo trong đầu, kêu lên: "Ra rồi!"

Mãn Bảo theo bản năng nhặt lấy que củi che cửa hang lại, kết quả bé vừa để que gỗ xuống, cửa hang đang bị cỏ khô nhét đầy liền lập tức bị phá ra, cái que bé vừa mới chặn cũng bị dạt ra.

Mãn Bảo không chút nghĩ ngợi, giơ tay nhào lên bắt.

Bé trực tiếp bổ nhào trên mặt đất, mà trong nháy mắt khi ngón tay tiếp xúc với chuột tre, Khoa Khoa đã ghi nó lại vào trong hệ thống.

Một loạt động tác này vừa mới hoàn thành, từ chỗ cửa hang lại vọt ra một con chuột tre to béo hơn, Mãn Bảo còn chưa kịp bò dậy từ mặt đất đã đối mặt với con chuột tre.

Hiển nhiên con chuột tre đối diện Mãn Bảo tức giận không nhẹ, chỉ số thông minh của nó cũng không thấp, trực tiếp nhe răng với Mãn Bảo, sau đó định cong lưng phát động tấn công bé.

Khoa Khoa chỉ dẫn bé, "Nhào lên bắt đi, chỉ cần ngươi chạm được vào thân thể của nó, ta có thể kéo nó vào trong không gian."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, lúc này bé đang phấn khích vô cùng, bởi vì đã sớm không còn sợ hãi.

Mãn Bảo nửa ngồi xổm, bởi vì biết mình có thể không bắt được, cho nên cả người đổ ập về phía trước, muốn lấy thân mình hoàn thành nhiệm vụ.

Chuột tre chỉ chờ có thế, bé vừa động, nó lập tức chít một tiếng vọt đi, trực tiếp phi ra từ dưới người Mãn Bảo.

Nhưng là, trong nháy mắt khi quần áo Mãn Bảo đụng vào chuột tre, Khoa Khoa đã nhanh chóng thu nó vào bên trong không gian.

Mãn Bảo nhìn chuột tre biến mất trong không khí, vội vàng nhìn vào trong không gian của Khoa Khoa, thấy con chuột tre béo ú vẻ mặt ngốc nghếch đứng bên trong, vui sướng.

Bé biết sự tồn tại của Khoa Khoa không thể nói cho người khác biết, cho nên bé tìm một dây leo chắc chắn trói con chuột lại, sau đó kéo nó đi lên phía trước.

Bé quyết định đi tìm đám Chu tứ lang, "Khoa Khoa, rốt cuộc bọn họ chạy đi hướng nào rồi?"

Khoa Khoa: "Lúc đầu bọn họ chạy hướng đông nam, nhưng không biết trên đường có đổi sang hướng khác không, kiến nghị ký chủ đứng im tại chỗ, chờ bọn họ quay về."

Đây là biện pháp tốt nhất, nhưng Mãn Bảo là người có thể đứng im sao?

Đương nhiên không phải, vì thế Mãn Bảo đứng tại chỗ chơi một lúc, thấy đám Chu tứ lang vẫn không quay lại, Mãn Bảo đành phải kéo chuột tre đi tìm bọn họ.

Vừa tìm vừa lẩm nhẩm, "Chắc không phải bọn họ bị sói tha đi rồi chứ?"

Đây là lời nhà họ hù dọa bé lúc nhỏ, bởi vì từ nhỏ đã nghe, cho nên Mãn Bảo vững tin rằng trong núi có sói.

Mãn Bảo bảo con chuột tre đang kêu chít chít yên tĩnh lại chút, "Đợi đến khi tìm được tứ ca thì chúng ta có thể về nhà nấu cơm ăn, ngươi đừng sốt ruột nha."

Mãn Bảo càng đi càng xa, thỉnh thoảng còn gọi hai tiếng, nhưng đều không nghe thấy tiếng đáp lại, trong lòng bé có chút chột dạ, lại đi lên trước một đoạn, vẫn không tìm thấy ai.

Bé dừng bước, môi mấp máy, gần như khóc ra thành tiếng, "Khoa Khoa, không thấy mấy ca ca của ta rồi."

Khoa Khoa cũng đang rà quét, nhưng phạm vi rà quét của nó chỉ có chừng ấy, nó chỉ có thể an ủi ký chủ: "Ký chủ, không thì chúng ta quay lại đi, chờ tại chỗ tốt hơn."

Mãn Bảo khịt khịt mũi, lắc đầu nói: "Không được, ta muốn đi tìm bọn họ, nếu không ta mà để lạc mất bọn họ, buổi tối trở về biết nói sao với cha mẹ đây?"

Khoa Khoa thầm nghĩ: Ai để lạc ai còn chưa chắc đâu.

Mãn Bảo tiếp tục kéo chuột tre đi lên phía trước, mà lúc này, ba người Chu tứ lang đuổi theo chuột tre cả một đường đang quỳ rạp trước cửa hang suy xét việc nhóm lửa đuổi chuột tre ra.

Chu ngũ lang đã tìm được một cái lỗ ra khác, kêu lên: "Ta lấp kín nó rồi, mau đốt lửa đi!"

Chu lục lang đang ra sức chà sát que củi, bọn họ không mang theo đá đánh lửa, chỉ có thể thông qua phương pháp này để đốt lửa, cũng may mấy người bọn họ thường chơi cái này, tuy rằng tốc độ hơi chậm, nhưng vẫn từ từ đánh được lửa ra.

Ba huynh đệ hoan hô một tiếng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất quạt khói vào trong hang..

Chờ đến khi ba người cuối cùng cũng hun được con chuột tre làm nó chạy ra, lại đè ra bắt xong mới vui vẻ ngẩng đầu lên.

Sau nó gương mặt tươi cười của Chu tứ lang hơi cứng lại, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Đây là đâu?"

Chu ngũ lang: "Trong núi đó, huynh bị ngốc hả tứ ca, không phải hôm nay chúng ta đến xem núi của huynh sao?"

Giọng nói của Chu tứ lang có chút chột dạ, "Ta biết mà, ta còn biết là mình đi cùng Mãn Bảo tới."

Thân thể của Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng không kìm được cứng đờ, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Chu tứ lang sắp khóc, "Cho nên Mãn Bảo đâu rồi?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 183: Hoảng loạn

[HIDE-THANKS]
Ba huynh đệ dập đống lửa đi, xách chuột tre chạy về chỗ cũ, chạy đến dưới cây to kia, chỉ thấy bên dưới trống rỗng, không có một ai.

Ba huynh đệ nhà họ Chu liếc nhau, cùng lúc đánh một cái rùng mình, đây là trong núi đó!

Sắc mặt Chu tứ lang trắng bệch nhét chuột tre vào tay Chu lục lang, nói: "Lập tức chạy về nhà, nếu trên đường về nhìn thấy Mãn Bảo thì mang nàng về, nếu mà không thấy, thì gọi bọn đại ca đi tìm."

Chu tứ lang nói với Chu ngũ lang: "Chúng ta chia nhau ra tìm, nàng đi không nhanh, tìm được người xong thì mang nàng đến chỗ này."

Chu ngũ lang và Chu lục lang đều đồng ý, mỗi người một hướng.

Chu tứ lang tìm một vòng xung quanh trước, nhìn thấy đống lửa đã tắt dưới khóm trúc, hai mắt bỗng dưng trừng lớn, lúc trước ở đây cũng không có thứ này.

Cho nên là đã có người tới đây?

Vậy Mãn Bảo..

Chân Chu tứ lang mềm nhũn, cái đầu tiên nghĩ đến chính là bọn ăn mày bắt cóc trẻ con.

Hắn giật mình, không tìm trong núi nữa, mà chạy xuống phía dưới chân núi, định men theo đường lớn tìm người.

Chu tứ lang vừa gọi Mãn Bảo, vừa đi dọc theo chân núi tìm, mà Chu ngũ lang thì đang gào rú trong núi.

Hắn tìm hồi lâu cũng chưa thấy ai, vừa sốt ruột vừa tức, dứt khoát đứng yên, dồn khí đan điền ngửa đầu hét to: "Mãn Bảo -------"

Mãn Bảo đã đi mệt, đang ngồi trên đất đau lòng mơ hồ nghe được tiếng gọi, lập tức nhảy phắt lên, dựng lỗ tai nghe trong chốc lát rồi hỏi, "Khoa Khoa, ngươi nghe thử xem có phải có người đang gọi ta hay không?"

Khoa Khoa trầm mặc một chút mới nói: "Đúng, ở ngay hướng tây chỗ ký chủ đang đứng."

Mãn Bảo liền xoay vòng tại chỗ, sau đó hỏi, "Hướng tây ở đâu?"

Khoa Khoa chỉ phương hướng cho bé.

Mãn Bảo liền nhanh chân chạy ra phía bên kia, con chuột tre bị dây thừng trói lại chỉ có thể bị kéo lê quay cuồng trên mặt đất.

Mãn Bảo chạy một hồi lâu, mệt không bước nổi cũng ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, "Ta ở chỗ này ------"

"Mãn Bảo!"

"Ta ở chỗ này!"

Lúc Chu ngũ lang nghe tiếng tìm tới, trên người trên mặt Mãn Bảo đã toàn là đất, không có cách nào, bé đào cho Khoa Khoa không ít đất, lúc ấy vừa ngẩng đầu đã phát hiện không thấy các ca ca đâu, căn bản là không để ý đến việc lau tay, đi một đoạn đường, cứ thế bôi hết lên mặt và lên quần áo.

Dáng vẻ này đọng ở trong mắt của Chu ngũ lang liền có vẻ đáng thương vô cùng.

Chu ngũ lang chạy lên ôm lấy bé, vừa khóc vừa cười, "Muội chạy đi đâu vậy, làm chúng ta tìm bao lâu."

Mãn Bảo cũng òa một tiếng khóc lên, cả giận nói: "Ta vẫn luôn ở dưới gốc cây mà, là các huynh đi mất ấy."

Chu ngũ lang có chút chột dạ, lúc ấy chuột tre chạy qua khóm trúc, trong lòng trong mắt bọn họ cũng chỉ có con chuột tre, theo bản năng đuổi theo, nào còn nhớ đến muội muội đang nghịch đất ở dưới gốc cây chứ?

Chu ngũ lang vội vàng xin lỗi, ôm lấy bé nói: "Đều là lỗi của bọn ta, muội đừng khóc nữa, tí nữa cho muội đánh chúng ta cho hả giận nhé."

Mãn Bảo khóc đến nấc từng tiếng, đưa dây trói chuột tre đang cầm trên tay cho hắn, hỏi: "Tứ ca và lục ca đâu ạ?"

Chu ngũ lang nhìn thấy chuột tre thì hơi kinh ngạc, "Muội lấy từ đâu ra?"

Còn chưa nghe bé kể, đã lập tức rùng mình một cái, trừng to mắt nói: "Xong đời, lão lục mà về đến nhà thì nhất định sẽ nói cho cha mẹ."

Chu ngũ lang không hỏi nữa, trực tiếp ngồi xổm xuống cõng Mãn Bảo lên lưng, xách con chuột tre chạy xuống dưới chân núi, vừa chạy vừa gọi tứ ca.

Đáng tiếc chờ đến khi hắn chạy về phía chỗ cây to bọn họ hẹn nhau cũng không nghe thấy tiếng đáp lại của Chu tứ lang.

Hắn tìm trong khóm trúc một lúc, tìm được một que củi đã bị đốt một nửa, lại tìm một cái lá to rồi viết chữ lên trên mặt lá.

Mãn Bảo nhìn mà há to miệng, đúng nhỉ, sao bé lại ngốc như thế chứ, lúc trước có thể để lại lời nhắn cho bọn họ mà, bé biết viết chữ, mà mấy huynh đệ nhà họ Chu cũng nhận được chữ.

Mãn Bảo lau nước mắt, tự trách không thôi, "Khoa Khoa, ta thật là ngu ngốc."

Khoa Khoa im lặng không nói gì.

Chu ngũ lang nôn nóng, đầu đầy mồ hôi viết lời nhắn xong, nhét lá to xuống dưới gốc cây, sợ tứ ca không nhìn thấy, hắn còn xếp mấy tảng đá ở bên cạnh.

Chờ làm xong hết mấy thứ này, hắn liền cõng Mãn Bảo chạy về nhà.

Nhất định phải ngăn lão lục lại trước khi hắn về đến nhà, nếu không..

Nghĩ đến đây, Chu ngũ lang đã sải chân chạy như bay.

Cùng lúc đó, người đang chạy nhanh về nhà còn có Chu lục lang, nhưng ít ra hắn còn nhớ lời tứ ca nói, muốn để ý hai bên đường xem có Mãn Bảo không.

Cho nên hắn vừa chạy vừa gọi tên Mãn Bảo, thỉnh thoảng thấy chỗ nào hoa cỏ um tùm còn dừng lại tìm một chút, sợ để lỡ Mãn Bảo.

Cứ dừng như vậy lại mất thêm không ít thời gian, thế mà làm Chu ngũ lang đuổi kịp.

Chu ngũ lang chạy đến mức thở hổn hển, yết hầu bốc khói, căn bản không có sức nói chuyện, từ rất xa, Mãn Bảo đã ở trên lưng hắn nhìn thấy Chu lục lang chạy phía trước, bé lập tức hô to: "Lục ca, lục ca ------"

Chu lục lang đang vùi đầu chạy phía trước, nghe thấy tiếng liền dừng chân, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy Mãn Bảo đang ghé trên lưng ngũ ca vẫy tay với mình.

Hai mắt Chu lục lang tỏa sáng, xoay người chạy về, đợi đến lúc ba huynh muội tụ hội, Chu ngũ lang đã ngã ngồi ra đất, chỉ biết thở dốc, căn bản không nói ra lời.

Chu lục lang vội vàng đỡ lấy hắn, vừa kiểm tra xem Mãn Bảo có bị thương không, vừa nôn nóng hỏi: "Muội chạy đi đâu đấy, chúng ta còn tưởng để lạc mất muội rồi, làm ta sợ muốn chết."

Mãn Bảo vừa xuôi ngực cho Chu ngũ lang, vừa tìm một viên kẹo bạc hà đưa cho hắn ăn.

Chu ngũ lang miệng khô lưỡi khô, ngậm kẹo xong nước miếng phân bố nhanh hơn, lúc này mới thấy tốt hơn một chút, hắn phất phất tay nói: "Tìm được trong núi, nàng đi tìm chúng ta."

Hai huynh đệ đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, đặt mông ngồi xuống đất thở hổn hển.

Chu lục lang cũng chạy rất nhanh, sắc mặt hơi trắng bệch, hắn giơ tay về phía Mãn Bảo, "Ta cũng muốn ăn kẹo."

Mãn Bảo có chút chột dạ, cảm thấy vì mình không đủ thông minh, không nghĩ ra cách để lại lời nhắn mới làm mọi người sốt ruột như vậy.

Vì thế các ca ca nói cái gì thì là cái đó, bé vội vàng móc một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho hắn ăn.

Ngậm kẹo, sắc mặt hai anh từ từ tốt hơn, Chu ngũ lang thở đều, lúc này mới rảnh đi oán trách Chu lục lang, "Ngươi chạy nhanh thế làm gì, không phải đã bảo là phải nhìn hai bên sao, chẳng may Mãn Bảo ở ngay hai bên đường thì làm thế nào?"

"Ta nhìn hết rồi, trong núi nguy hiểm như vậy, ta mà không chạy nhanh về nói cho nhà mình, chẳng may Mãn Bảo thật sự bị sói tha đi thì sao?"

Hai anh em liền ngồi thở dài, Chu lục lang hỏi, "Tứ ca đâu?"

Chu ngũ lang không để ý phất tay nói: "Chắc vẫn còn ở trong núi, ta không tìm thấy hắn, nhưng đã để lại lời nhắn rồi."

Hắn nói: "Ta sợ ngươi trở về nói cho cha mẹ, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ bị đánh."

Chu lục lang cũng cảm thấy may mắn, bây giờ bọn họ đã ở ngay trước cửa thôn, không phải suýt chút nữa là bị phát hiện rồi sao?

Lúc này Chu lục lang mới phát hiện trong tay ngũ ca còn nắm một sợi dây thừng, dưới dây thừng còn buộc một con chuột tre béo tốt mập mạp, hắn lập tức mở to hai mắt nhìn, hỏi, "Con chuột tre này từ đâu ra?"

Chu ngũ lang nhìn về phía Mãn Bảo, đúng vậy, con chuột tre này từ đâu ra?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 184: Lạc đường

[HIDE-THANKS]Mãn Bảo kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Ta bắt!"

Mãn Bảo liền kể kỹ càng tỉ mỉ chuyện bé phát hiện ra chuột tre như nào, lại lấy đuốc hun chuột tre ra sao.

Thế Chu ngũ lang mới biết hóa ra đống lửa đốt được một nửa kia là do bé nhóm, hắn sợ không nhẹ, vội vàng lục soát người bé, "Sao muội lại mang theo đá đánh lửa? Đá đánh lửa đâu?"

Mãn Bảo ngẩn ra, không đáp lời.

Chu ngũ lang lục soát một lúc, phát hiện không có, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vứt rồi?"

Mãn Bảo chỉ có thể gật đầu.

Chu ngũ lang liền nghiêm túc nói: "Về sau muội không được nghịch lửa nữa, dám nhóm lửa ở trong núi, nếu không cẩn thận cháy vào người thì làm sao bây giờ?"

Mãn Bảo không phục nói: "Chẳng phải các huynh cũng nhóm lửa sao?"

"Muội có thể so với bọn ta hả? Chúng ta đều là người lớn rồi, muội mới có mấy tuổi." Chu ngũ lang nghiêm túc nói: "Tóm lại, về sau muội không được nghịch lửa nữa, đặc biệt là ở trong núi."

Thấy Chu ngũ lang nghiêm khắc, Mãn Bảo chỉ có thể không tình nguyện mà đồng ý, lại nhìn bọn họ hỏi, "Sao tứ ca còn chưa ra nhỉ?"

Chu ngũ lang cũng nhìn về phía đường lớn, nằm liệt không nhúc nhích, "Chờ thêm một chút, bây giờ hẳn là hắn cũng phát hiện lời nhắn chúng ta để lại rồi."

Ba người ngồi nói chuyện, Chu lục lang giơ tay để hai con chuột tre lại gần nhau, con bọn họ bắt cũng rất to, nhưng vẫn nhỏ hơn con của Mãn Bảo một chút.

Hai con chuột tre đều bụ bẫm, Chu lục lang nhéo cổ bọn nó lên ước lượng, đánh giá: "Con này ít nhất phải năm cân, còn con này phải sáu cân, còn nhiều hơn thịt gà."

Mãn Bảo kéo chuột tre đi cả đoạn đường, lúc này đã không còn sợ nó, nghe vậy hỏi: "Chuột tre ăn ngon không ạ?"

"Ngon lắm, còn ngon hơn cả thịt gà và thịt dê."

Mãn Bảo nuốt nước miếng, có chút hoài nghi, "Thật ạ?"

"Đương nhiên là thật, muội cũng ăn rồi đấy, nhưng chắc muội quên rồi."

Trên ruộng chia theo nhân khẩu của Chu nhị lang phần lớn là cây trúc, bên trong nhiều trúc, chuột tre cũng nhiều, thu đông năm nào Chu tam lang cũng dẫn bọn họ vào bắt chuột tre.

Năm nào cũng có thể bắt được mấy con, chẳng qua bởi vì ba chị em dâu sợ con này, cho nên bọn họ đều ra bờ sông mổ thịt xong mới xách về nhà, Mãn Bảo chưa từng thấy con sống, nhưng chắc chắn đã ăn rồi.

Trí nhớ Mãn Bảo luôn rất tốt, Chu ngũ lang vừa nói vậy thì bé cũng có ấn tượng, vì thế ánh mắt nhìn chuột tre càng sáng ngời, bé nhìn sắc trời, có chút ngồi không yên, "Chúng ta về nhà đi, mổ chuột tre cũng mất nhiều thời gian, dù sao tứ ca cũng là người lớn, chắc chắn hắn phải biết đường về nhà."

Chu ngũ lang nghĩ thấy cũng đúng, liền cố kéo hai đùi nhức mỏi đứng lên, nhỏ giọng dặn dò Mãn Bảo: "Mãn Bảo, chuyện hôm nay muội đi lạc nhất định không được nói cho người trong nhà biết, chuyện nhóm lửa cũng không được kể, biết chưa?"

Mãn Bảo hiểu, hung hăng gật đầu nói: "Ta biết, nếu để cho cha mẹ biết, chắc chắn chúng ta sẽ bị đánh."

Chu ngũ lang và Chu lục lang gật đầu, không sai, Mãn Bảo có bị đánh không thì bọn họ không biết, nhưng ba đứa bọn hắn chắc chắn sẽ không thoát được.

Đã đến tận đây rồi, bọn họ cũng không sốt ruột trở về nữa, Mãn Bảo không để Chu ngũ lang cõng, tự mình cất đôi chân ngắn nhỏ đi về phía trước.

Chu ngũ lang và Chu lục lang thì mỗi người xách một con chuột tre.

Ba huynh muội đi băng qua thôn, các thôn dân nhìn thấy họ đều hơi kinh ngạc.

Giờ đang lúc vào mùa đông, mọi người cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, nếu thấy trời còn sáng thì sẽ ra ngoài ngồi một tí, cho nên ven đường trong thôn có không ít người ngồi.

Nhìn thấy chuột tre được Chu ngũ lang và Chu lục lang xách trong tay, hai mắt của các thôn dân đều sắp biến thành màu xanh rồi.

Đây là thịt đấy, còn là hai miếng thịt lớn như vậy.

"Ngũ lang, các ngươi bắt được hai con chuột tre này ở đâu thế?"

Chu ngũ lang siết chặt dây buộc chuột tre, nói: "Bọn ta bắt được trên núi của tứ ca."

"Xa vậy hả, có còn không?"

Chu ngũ lang nghĩ ngợi rồi nói: "Chắc là vẫn còn đấy, chẳng qua trên núi của tứ ca ta chỉ có mấy khóm trúc, còn chẳng nhiều bằng ngọn núi chỗ cửa thôn đâu."

"Năm nay nhà Kim thúc may mắn thật, ba đứa nhóc ra khỏi nhà một chuyến thôi mà có thể bắt được hai con chuột tre to như vậy."

"Đúng vậy, Mãn Bảo lại có thịt ăn nhé."

Ba huynh muội về đến nhà trong tiếng hâm mộ của mọi người.

Tiểu Tiền thị nhìn thấy chuột tre liền nổi da gà, tuy rằng nàng cũng thích ăn, nhưng tuyệt đối không thích mổ nó, vì thế quay đầu sang một bên, trực tiếp gọi Chu đại lang ở trong phòng ra, "Cha Đại Đầu, mau ra đây!"

Chu đại lang khó có lúc được ở nhà ngủ nướng, nghe thấy tiếng gọi thì mơ mơ màng màng ra cửa, "Sao thế?"

Tiểu Tiền thị liền chỉ vào chuột tre trong tay bọn Chu ngũ lang, "Mau đi xử lý đi."

Chu đại lang nhìn thấy hai con chuột tre bụ bẫm, tinh thần lập tức rung lên, vui vẻ tiến lên, "Từ đâu ra vậy?"

"Bắt trên núi của tứ ca."

Chu đại lang nhận lấy chuột tre, còn gọi Chu tam lang đi cùng, cười nói: "Bọn ta ra bờ sông mổ, đúng rồi, lão tứ đâu?"

Mắt Chu ngũ lang lia sang chỗ khác, chột dạ nói: "Đang ở đằng sau, chắc lát nữa sẽ về."

Đám Chu đại lang cũng không để ý, Chu tứ lang đã thành niên rồi, dù sao cũng không lạc được.

Hắn cũng không bảo bọn Chu ngũ lang nhúng tay, cùng lão tam xách chuột tre ra sông mổ.

Kết quả chờ đến khi bọn họ xách chuột tre đã xử lý sạch sẽ về nhà, Chu tứ lang vẫn chưa trở về.

Tiểu Tiền thị đã chưng cơm xong, nàng thoáng nhìn sắc trời, nhíu mày nói: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, sao lão tứ còn chưa về nữa?"

Chu ngũ lang cũng có chút sốt ruột, lặng lẽ nói với Chu lục lang và Mãn Bảo: "Chắc không phải là tứ ca không nhìn thấy lời nhắn của ta chứ?"

Mãn Bảo cũng nôn nóng, nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta quay lại đó tìm thử xem?"

Chu ngũ lang nghĩ nghĩ rồi nói: "Muội đừng đi, để ta với lục đệ đi."

Chu tứ lang hoàn toàn không biết gì, trong đầu của hắn vẫn hiện lên hình ảnh đống lửa tắt dở kia, hắn vững tin rằng, nhất định đã có người xuất hiện ở chỗ đó.

Một đường tìm kiếm dọc theo đường lớn, Chu tứ lang chạy tận đến trấn Bạch Mã Quan vẫn không phát hiện ra tung tích của Mãn Bảo, hắn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi như mưa, sợ hãi trong lòng gần như bao phủ cả người hắn.

Hắn lau nước mắt, do dự một lát, vẫn vọt vào trong trấn hỏi thăm, nếu đúng là người nhóm lửa kia mang Mãn Bảo đi, thì theo đường đi, hoặc là về thôn bọn họ, hoặc là tới trấn Bạch Mã Quan.

Hắn phải hỏi thử, xem có người nào mang Mãn Bảo đi ngang qua trấn này không.

Chờ Chu tứ lang bước chân ra khỏi thị trấn, mặt trời cũng sắp xuống đỉnh núi rồi, hai chân hắn phát run, lại không dám dừng lại, trực tiếp chạy dọc theo đường trở về.

Hắn định về núi gọi lão ngũ cùng đi về nhà, huy động người trong thôn đi tìm.

Nhìn mặt trời sắp xuống núi, Chu tứ lang gần như chạy như không muốn sống, xin mặt trời ngàn lần đừng xuống núi, trời mà tối, Mãn Bảo biết phải làm sao đây?

Chu tứ lang về chỗ cây to trước, đầu tiên là quay mặt vào núi gọi hai tiếng "Lão ngũ", không nghe thấy đáp lại mới chạy tìm xung quanh, sau đó liền thấy mấy cục đá xếp dưới gốc cây.

Hắn vội vàng chạy lên xem, dưới cục đá đè một cái lá to, bên trên dính không ít đất, còn có dấu móng vuốt gì đó, hắn nhìn kỹ, phát hiện mấy chữ đằng trước hơi mơ hồ, nhưng hai chữ "Về nhà" mặt sau lại rất rõ ràng.

Lúc này Chu tứ lang đã không còn tinh lực suy nghĩ sâu xa, trực tiếp ôm lá cây vào ngực rồi xoay người chạy về nhà.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 185: Khóc to

[HIDE-THANKS]Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng không dám để trong nhà biết, khẽ rón rén ra ngoài định đi tìm Chu tứ lang, kết quả mới đi đến cửa thôn đã thấy Chu tứ lang đang chạy như điên về.

Hai người vui mừng, lập tức vẫy tay với Chu tứ lang, "Tứ ca, huynh về rồi à?"

"Tứ ca, sao huynh về muộn thế?"

Chu tứ lang đỏ bừng mắt hỏi, "Mãn Bảo đâu?"

"Đang ở nhà đó."

Chu tứ lang liền chạy thẳng về nhà.

Chuột tre đã biến thành một đống thịt, tiểu Tiền thị không thấy sợ nó nữa, làm được một món vô cùng thơm, Mãn Bảo ngửi mà cảm thấy bụng sôi lên, đã đứng ở bên cạnh bàn ăn không chịu đi một lúc rồi.

Chu tứ lang chạy như một cơn gió từ bên ngoài vào, thấy Mãn Bảo đứng bên bàn ăn, trực tiếp giơ một tay xách bé lên đánh giá từ trên xuống dưới.

Mãn Bảo hoảng sợ, nhưng thấy tóc tai hắn tán loạn, đôi mắt đỏ bừng, bèn hỏi: "Tứ ca, huynh làm sao thế?"

Một câu này giống như cái chốt mở, Chu tứ lang vẫn luôn sợ hãi đến run cả tay lập tức khóc òa một tiếng, đường đường là một thanh niên trai tráng mà dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, không chút hình tượng há mồm khóc to, nước mặt nước mũi tèm lem hết cả mặt..

Chu lão đầu ngồi bên cạnh hút thuốc sợ tới mức tay run lên, suýt chút nữa chọc tẩu thuốc vào hai mắt của mình.

Trên dưới nhà họ Chu đều đứng hình, vô cùng khiếp sợ nhìn Chu tứ lang khóc to không ngừng được.

Cả nửa buổi chiều Chu tứ lang đều lo lắng hãi hùng, đầu óc toàn là suy nghĩ nếu Mãn Bảo bị bắt đi thì làm sao bây giờ, Mãn Bảo lạc trong núi bị sói tha đi thì làm sao bây giờ?

Bây giờ nhìn thấy muội út vẫn khỏe mạnh không chút thương tổn, sợ hãi trong lòng cuối cùng cũng tìm được chỗ thoát ra.

Di chứng của việc chạy liên tục không ngừng nghỉ cũng bắt đầu hiện ra, tay chân hắn vô lực, ngón tay và ngón chân còn run nhè nhẹ, trong lòng lại như chịu tủi thân tận trời mà òa lên khóc to, không hề màng chút hình tượng nào.

Tiểu Tiền thị cầm muôi từ trong phòng bếp chạy ra, thấy hắn như vậy, vừa tức giận, vừa buồn cười hỏi, "Đây là làm sao thế, ai bắt nạt ngươi?"

Mãn Bảo đã hồi phục tinh thần, bé cũng không chê bẩn, trực tiếp giang tay ôm lấy đầu hắn, tay nhỏ vỗ lưng hắn an ủi, "Tứ ca đừng khóc, ta vẫn tốt mà."

Chu tứ lang tay chân sõng soài ngồi dưới đất, ngửa đầu khóc to như mụ đàn bà đanh đá, chờ đến khi khóc hết tất cả sợ hãi và bi thương trong lòng ra, lúc này hắn mới lý trí dừng lại, thút tha thút thít hồi phục tinh thần.

Sau đó đối diện với ánh mắt của mọi người: .

Bởi vì khóc quá hăng, trong phút chốc hắn còn chưa ngừng sụt sịt được.

Hắn khịt khịt mũi, lau nước mắt, có chút đáng thương nhìn về phía Mãn Bảo, "Ta, ta làm sao thế?"

Hiển nhiên, vỏ đại não của hắn đã xóa đi hình ảnh hắn vừa vọt vào ôm Mãn Bảo khóc to.

Chu lão đầu lại nhét tẩu thuốc vào miệng, kín đáo thở dài một hơi, "Đúng là nghiệp mà, việc hôn nhân này càng khó nói."

Tiền thị nghe hắn khóc đến mức phải đi ra khỏi phòng nhăn mày, hỏi: "Con khóc cái gì?"

Chu tứ lang cúi đầu, run run, không trả lời.

Tiếng khóc của Chu tứ lang quá lớn, lại quá thê lương, hàng xóm xung quanh muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó, lúc này bên nhà họ Chu đã tụ tập không ít người, có người hỏi, "Kim thúc, lão tứ nhà thúc làm sao thế?"

Còn có người khuyên nhủ, "Kim ca, con nó không nghe lời thì đánh mông vài cái là được, đừng có đánh bị thương con nó."

"Đúng vậy, lão tứ cũng sắp làm mai rồi, phải chừa chút mặt mũi cho nó chứ."

Không trách mọi người lo lắng, lần khóc này của Chu tứ lang còn thê thảm hơn cả năm ngoái lúc hắn đánh bạc thua bị đánh, lúc ấy đừng nhìn hắn khóc lớn tiếng, kêu cũng thảm thiết, nhưng mọi người đều cảm thấy hắn khí lực mười phần.

Nhưng lần khóc này, đừng nói, người nghe đều nghe ra được sự đau lòng và sợ hãi của hắn, cho nên không khỏi nói vài câu quan tâm.

Chu lão đầu không ngờ rằng mình còn phải cõng cái danh xấu, tức giận đến nỗi chẳng muốn hút thuốc nữa, gõ tẩu thuốc nói: "Ngươi đi ra ngoài!"

Để cho người ta xem rốt cuộc hắn có bị đánh hay không.

Chu tứ lang chột dạ định bò dậy, kết quả phát hiện tay chân mình nhũn ra, thế mà không đứng lên được, hắn vô cùng đáng thương nhìn về phía Mãn Bảo và mấy huynh đệ.

Mãn Bảo lập tức che chở cho hắn, "Cha, người tứ ca bẩn hết cả rồi, vẫn nên để cho hắn đi rửa mặt trước đi."

Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng đoán ra chắc chắn ở giữa có hiểu lầm gì đó, khả năng cao là tứ ca không thấy được lời nhắn bọn họ để lại, cho nên vội vàng bước lên nâng Chu tứ lang, một trái một phải nói: "Đúng vậy cha ạ, chúng con mang tứ ca đi rửa mặt trước."

Hai người vội vàng đỡ Chu tứ lang về phòng của mình.

Về phòng của bọn họ phải đi ra khỏi nhà chính, băng qua sân trở về gian phòng chứa củi kia, mà lúc này ngoài sân đang tụ tập không ít người, vì thế các thôn dân đều nhìn thấy Chu tứ lang bị hai đệ đệ hắn đỡ ra ngoài.

Mọi người thở dài một tiếng trong lòng, đều cảm thấy Chu lão đầu ra tay ác quá, sắp ăn tết rồi, sao còn đánh con thành như vậy chứ, đánh đến nỗi không đi đường nổi kìa.

Mãn Bảo cũng cất bước chân ngắn nhỏ định đuổi theo, lại bị Chu lão đầu túm chặt lại, ông cau mày hỏi bé, "Sao tứ ca con lại khóc?"

Mãn bảo chột dạ nói: "Bây giờ con sẽ đi hỏi tứ ca."

Chu lão đầu nghi ngờ nhìn bé, "Có phải hôm nay các con làm chuyện xấu gì không?"

Mãn Bảo liên tục lắc đầu, "Không ạ."

Chu lão đầu không quá am hiểu mấy việc tra hỏi này, đặc biệt đối tượng còn là con gái nhỏ, cho nên hỏi xong liền nhìn về phía Tiền thị đang đứng ở cửa.

Ánh mắt Tiền thị nặng nề nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo nắm góc áo của mình, cúi đầu không nói câu nào.

Nhất thời không khí trong phòng có hơi ngưng lại.

Tiền thị thu ánh mắt lại, nói: "Đi đi."

Mãn Bảo như được đại xá, xoay người chạy đến phòng bọn tứ ca.

Nhà mới đã xây xong, nhưng giường vẫn chưa làm xong hết, cho nên lúc này người trong nhà vẫn chưa dọn vào ở, Chu tứ lang vẫn ở cùng Chu ngũ lang và Chu lục lang trong gian nhà tranh.

Mãn Bảo chui vào, Chu tứ lang đã rửa mặt sạch sẽ, Chu ngũ lang thì đang ân cần buộc tóc cho hắn.

Bởi vì khóc quá hăng, nên đôi mắt hắn lúc này vẫn đỏ, còn hơi sưng, nhìn thấy Mãn Bảo bước vào, hắn liền hừ một tiếng hỏi, "Muội chạy đi đâu?"

Tuy rằng Mãn Bảo có chút chột dạ, nhưng bé cảm thấy việc này không phải do mỗi bé sai, vì thế nói: "Ta đang nhặt lá cây mà, vừa ngẩng đầu, đã không thấy các huynh đâu, ta gọi các huynh, các huynh cũng không đáp lại ta, ta liền đi tìm các huynh."

Lần này đổi thành Chu tứ lang chột dạ, hắn ngừng lại một lát mới nói: "Về sau nếu muội lại lạc bọn ta, thì cứ đứng im tại chỗ đừng đi đâu, nếu không chúng ta quay lại tìm, lại không thấy muội, thì ai cũng không tìm ra ai."

Mãn Bảo đồng ý, "Lúc ấy ta hẳn là nên để lại lời nhắn cho các huynh, haizzz."

Nhắc đến chuyện này Chu tứ lang liền tức giận, mắng Chu ngũ lang, "Để lại lời nhắn còn không biết để cẩn thận, lá cây kia nát hết rồi."

"Sao mà ta biết sẽ có chim chóc mổ nó chứ?" Chu ngũ lang còn muốn trách hắn kìa, "Mãn Bảo bị mất tích ở trong núi, huynh không tìm trong núi mà chạy đến trấn Bạch Mã Quan làm gì?"

"Lúc ấy ta thấy một đống lửa đốt dở dưới khóm trúc, ta còn tưởng rằng có người bắt Mãn Bảo đi." Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là Chu tứ lang đã không nhịn được rùng mình, trẻ con bị ăn mày bắt đi trên cơ bản là sẽ không tìm về được.

Nếu mà Mãn Bảo bị bắt đi thật..

Sắc mặt Chu tứ lang trắng bệch, hỏi Mãn Bảo, "Đống lửa kia là ai đốt?"

Mãn Bảo giơ tay nhỏ giọng nói: "Ta đốt."

Chu tứ lang: .

Hắn đột nhiên thở dài một hơi, không còn sức nói chuyện nữa.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 186: Nghe lén

[HIDE-THANKS]Bởi vì Chu tứ lang chạy quá sức, nên lúc này nghỉ ngơi, không chỉ tay chân đều nhũn ra, ngay cả thân mình cũng hơi run.

Hắn thay quần áo một cách khó nhọc, tay chân run rẩy về nhà chính.

Chu lão đầu không duyên không cớ cõng cái danh xấu cho hắn, đang có chút không vui, thấy hắn liền hỏi, "Khóc cái gì?"

Chu tứ lang đỏ mặt không trả lời.

Chu lão đầu không kìm được vỗ bàn, "Hỏi ngươi đấy, nói đi, có phải hôm nay gặp rắc rối gì không?"

Chu ngũ lang và Chu lục lang căng thẳng vô cùng, nhưng cũng không nghĩ ra được lí do tốt.

Chu tứ lang nghẹn nửa ngày, cuối cùng ngắc ngứ nói: "Không ạ, con, con chỉ là đau lòng quá thôi."

"Ngươi đau lòng cái gì, có ăn có mặc, hai ngày nữa là được ở phòng mới, ngươi có gì mà đau lòng?"

Mãn Bảo vội vàng nói: "Tứ ca không lấy được vợ."

Chu lão đầu liền nhìn bé một cái, sau đó liếc ngang Chu tứ lang nói: "Không phải chỉ là cưới vợ thôi sao, ngươi mới mười tám, gấp cái gì?"

Nói xong hận sắt không thành thép nói: "Ngươi vốn đã khó lấy vợ rồi, lần này khóc như vậy thì lại càng khó nhé, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi xem, có giống đàn ông không? Nhà nào bằng lòng gả con gái cho một cái túi khóc chứ?"

Chu lão đầu tức giận vô cùng, túm hắn lại mắng một trận, tận đến khi đám con dâu làm cơm tối xong, bưng đồ ăn lên mới ngừng lại.

Tuy rằng hôm nay có thịt ăn, nhưng mọi người ăn rất yên lặng, Chu đại lang khó được lúc biểu hiện tình thương huynh đệ với Chu tứ lang, gắp cho hắn một miếng thịt.

Chu nhị lang và Chu tam lang cũng nhao nhao biểu hiện tình thương, cũng gắp cho hắn một miếng thịt.

Chu tứ lang: .

Chu ngũ lang và Chu lục lang: . Chúng ta cũng muốn khóc quá làm sao đây?

Mãn Bảo cũng ân cần gắp miếng thịt trong bát mình cho hắn, lúc này mới vùi đầu ăn cơm.

Nhắc tới việc hôn nhân của Chu tứ lang, buổi tối trước khi ngủ, Chu lão đầu không nhịn được hỏi Tiền thị, "Lần gặp mặt trước không thành, bà mối không giới thiệu nữa à?"

Tiền thị nhìn Mãn Bảo vừa trốn đi sau tấm bình phong, hỏi: "Ông tin lời chúng nó nói thật hả, ông thấy lão tứ giống như người đang sốt ruột chuyện cưới vợ sao?"

"Tuổi của hắn cũng không nhỏ, đúng là nên sốt ruột."

Tiền thị liền nói: "Sau đó bà mối có giới thiệu một người, chỉ là quá tốt, ta không dám đáp ứng, sợ lão tứ nhà chúng ta không xứng với con gái nhà người ta."

"Nhà ai?"

"Con gái của Phương đồ tể thôn Đại Lê."

Chu lão đầu suy nghĩ, nhà mình đúng là không xứng với nhà người ta, "Sao bà mối lại giới thiệu nhà họ? Chắc không phải là nhà hắn coi trọng lão tứ nhà ta chứ?"

Tiền thị liền nói: "Khả năng cao là nhà họ Phương không, nhưng con gái nhà họ Phương coi trọng."

Bà cười nói: "Dáng vẻ lão tứ không tệ, năm nay còn vì mua thịt nhiều nên hắn không ít lần chạy lên chợ lớn, phỏng chừng là con gái nhà Phương nhắc đến, cho nên mới nói với bà mối một câu."

Đương nhiên, Tiền thị có thể đoán được điểm này, cũng là do bà mối cố ý làm như vô tình lộ ra.

Tuy rằng bà ấy không nói rõ, nhưng lại lộ ra ý là, con gái nhà họ Phương nhìn trúng Chu tứ lang, cha mẹ người ta không chịu nổi lời cầu xin của con gái, nên mới nói với bà mối một câu.

Trước nay Tiền thị đều rất tự hiểu lấy mình, kết hôn cần môn đăng hộ đối, cho nên bà cũng chỉ nghe một chút, cũng không định nói con gái nhà họ Phương cho Chu tứ lang.

Chu lão đầu lại trầm mặc một chút, nói: "Vậy chọn thời gian cho mấy đứa gặp thử đi. "

Tiền thị nhíu mày, "Gia cảnh hai nhà cách biệt quá."

"Cũng không lớn lắm, dù nhà họ Phương khá có tiền, nhưng nhà họ Chu chúng ta cũng có người đi học mà." Chu lão đầu rất có niềm tin với nhà mình, ông nói: "Bây giờ mấy đứa trẻ đều học với Mãn Bảo, đây ở là chuyện độc nhất ở thôn mình đấy. Không phải bà muốn tìm một nàng dâu giỏi cho lão tứ sao? Ta thấy nhà họ Phương không tệ, con dâu đủ tự tin, nếu sau này lão tứ phạm lỗi, thì cũng dễ chỉnh đốn."

Tiền thị liền trầm tư.

Mãn Bảo trốn trên giường, trong lòng yên lặng gửi lời truy điệu cho tứ ca.

Hôm sau mới sáng sớm bé đã tụt xuống giường chạy đi mật báo với Chu tứ lang, đương nhiên, bé sẽ không nói mưu tính của cha mẹ, chỉ vui vẻ nói với hắn, "Tứ ca, mẹ lại làm mai cho huynh."

Chu tứ lang ngủ một đêm, tình trạng cơ thể đã tốt đẹp hơn, nghe vậy thì đánh ngáp một cái hỏi, "Cô nương nhà ai thế?"

"Tỷ tỷ lần này chắc chắn huynh sẽ thích."

Tinh thần Chu tứ lang rung lên, hỏi: "Vì sao? Có phải là dáng vẻ vô cùng xinh đẹp hay không, muội gặp rồi hả?"

Mãn Bảo nói: "Ta chưa từng gặp, nhưng chắc chắn huynh đã gặp rồi, nhà nàng có rất nhiều rất nhiều thịt."

Chu tứ lang chớp chớp mắt, hỏi: "Vì sao lại nói nhà nàng có rất nhiều thịt?"

"Bởi vì nhà nàng là nhà đồ tể nha!" Mãn Bảo nói: "Mong muốn lớn nhất của ta khi còn nhỏ chính là cha làm đồ tể đó, như vậy thì ngày nào ta cũng có thịt ăn. Tứ ca, mong muốn này của ta không thể thực hiện được, nhưng huynh lại có thể."

Cha vợ thì cũng là cha.

Chu tứ lang suy nghĩ một chút, phát hiện đúng là như thế, đôi mắt hắn dần sáng lên, hỏi: "Cô nương nhà đồ tể nào?"

Mãn Bảo nói: "Hình như là họ Phương."

Hai mắt Chu tứ lang sáng ngời, từ trên giường đứng phắt dậy, "Là nàng à!"

Tiểu nương tử nhà họ Phương, hắn rất quen!

Một năm này, bởi vì Mãn Bảo giàu có hào sảng, cho nên thường đưa tiền cho hắn đi mua thịt, trừ phi hắn lên huyện thành, bằng không thì đều đi lên chợ mua thịt.

Mà giữa thịt dê với thịt heo, hắn càng thích mua thịt dê hơn, đương nhiên, thịt dê cũng bổ hơn.

Trên chợ lớn chỉ có hai quán thịt, một nhà bán thịt dê, một nhà bán thịt heo, mà nhà họ Phương chính là nhà bán thịt dê.

Có đôi khi Chu tứ lang đến mua thịt, Phương đại thúc không có ở đó, thì tiểu nương tử nhà họ Phương sẽ đến trông quán, thường xuyên qua lại, hai người cũng coi như quen biết.

Bởi vì là người quen, Chu tứ lang khó có lúc đỏ mặt, hỏi Mãn Bảo: "Muội nghe rõ không đó, thật sự là tiểu nương nhà họ Phương?"

Mãn Bảo gật đầu, hỏi: "Nàng có đẹp không?"

Chu tứ lang ngượng ngùng nói: "Cũng coi là đẹp đi."

Chẳng qua hai mắt lại sáng lấp lánh, hắn cũng không nằm nữa, dứt khoát xuống giường, "Mẹ có nói là lúc nào gặp mặt không? Là chúng ta đi, hay là nhà bọn họ tới nhà chúng ta."

"Ta đi hỏi giúp huynh." Mãn Bảo xoay người định chạy đi.

Chu tứ lang vội vàng túm bé lại, "Hỏi cái gì mà hỏi, đây đều là chuyện người lớn quyết định, khụ khụ, muội nghe xem cha mẹ nói thế nào là được."

"Mẹ nói huynh không xứng với tiểu nương tử nhà họ Phương, cha nói có thể cho huynh thử một lần, biết đâu người ta lại coi trọng huynh.."

Chu tứ lang duỗi tay che miệng bé lại, "Được rồi, muội không cần nói nữa."

Quả nhiên là miệng chó không phun được ngà voi.

Chu tứ lang tìm một bộ quần áo đẹp của mình nhất để thay, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói với Mãn Bảo: "Nếu không thì muội đi hỏi mẹ xem?"

Mãn Bảo liền hừ một tiếng, xoay người đi.

Chu tứ lang cào tóc, cúi đầu đi ra với bé.

Mãn Bảo không đáng tin, nhưng Chu tứ lang lại để tâm, bắt đầu cẩn thận lưu ý hướng đi của mẫu thân, vừa lưu ý liền phát hiện ra vấn đề.

Cuối cùng Tiền thị vẫn nghe lọt lời Chu lão đầu nói, bảo người mời bà mối đến nhà một chuyến, hai người nói chuyện một lát ở trong phòng thì bà mối rời đi, sau đó buổi chiều bà ấy lại đến, chạng vạng hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong Tiền thị liền nói với Chu tứ lang: "Ngày mai con đi cùng ta tới thôn Đại Lê một chuyến, mua ít thịt về làm bánh bao."

Mãn Bảo lập tức nói: "Con cũng đi!"

Tiền thị cúi đầu cười nói: "Được, cho Mãn Bảo đi cùng."

Chu tứ lang có chút kích động, liếc nhìn Mãn Bảo một cái, sao ở đâu cũng có muội thế?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 187: Có chuyện

[HIDE-THANKS]Đông chí chỉ được nghỉ ba ngày, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng.

Mãn Bảo thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, vui vui vẻ vẻ nắm tay mẫu thân đến thôn Đại Lê.

Từ sau khi sức khỏe Tiền thị yếu đi thì rất ít khi ra ngoài thôn, may là đi lại bình thường cũng không khó, chỉ cần đi nhẹ nhàng, không bước quá nhanh là được.

Bà mối đã chào hỏi qua với nhà họ Phương, bà ấy chờ ở cửa thôn Đại Lê, nhìn thấy ba mẹ con nhà họ Chu liền bước lên đón, cười nói với Tiền thị:

"Hôm nay tiểu nương tử nhà họ Phương đến quán đó, đến lúc đó nương tử nhìn thử xem, cũng để người nhà họ Phương xem thử Chu tứ lang."

Tiền thị đồng ý.

Lần gặp mặt này vẫn tìm cớ rất đầy đủ, chỉ đến khi hai bên đều hài lòng mới có thể chính thức qua lại.

Bởi vì lần này gặp nhau bên ngoài, Chu tứ lang rốt cuộc cũng không có dũng khí thời trang phang thời tiết, bởi vậy mặc quần áo của chính mình.

Chẳng qua ngoại hình người nhà họ Chu đều không tệ, năm đó không phải bà cũng coi trọng khuôn mặt kia của Chu Kim sao?

Khụ khụ, mặt Tiền thị hơi ửng đỏ, dẫn con trai và con trai đến quán thịt.

Hôm nay quán thịt nhà họ Phương có nhiều người trông, không chỉ có Phương đồ tể, còn có người vợ Trình thị của ông, con trai lớn Phương đại lang, chính chủ Phương tiểu nương tử càng phải có mặt.

Cho nên người tới mua thịt đều thấy lạ mà tò mò, "Ông Phương, sao hôm nay nhà ông có nhiều người đến trông quán thế?"

Phương đồ tể mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Còn không phải là sắp ăn tết sao, nhiều người tới mua thịt, để cho bọn họ tới giúp một chút."

Nhiều sao?

Cũng chỉ đông hơn ngày thường một chút thôi mà, không đến mức nhiều người như vậy chứ?

Chỉ là hắn còn chưa kịp hỏi tiếp, Phương đồ tể đột nhiên chém mạnh dao vào ván gỗ kêu "Phập" một tiếng, dọa hắn giật cả mình.

Người bị dọa sợ không chỉ có hắn, còn có Chu tứ lang đang cầm tiền bước lên mua thịt.

Hắn bị Phương đồ tể dọa giật mình, sau đó căng da đầu tiến lên dưới ánh mắt sáng quắc kia, "Cháu, cháu mua hai cân thịt."

Phương đồ tể đánh giá hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một lần, lúc này mới rút cán dao ra, hỏi: "Mua miếng nào?"

Chu tứ lang nhìn chằm chằm cái dao kia nuốt nước miếng, nói: "Mua phần bắp đi ạ."

Tiền thị nắm tay Mãn Bảo đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn.

Phương đồ tể cắt miếng thịt chậm rì rì, hỏi: "Ngươi là người thôn nào, sao ta thấy quen mắt thế?"

Chu tứ lang còn chưa kịp trả lời, người chờ mua thịt bên cạnh đến trước đã cười ha ha nói: "Lão phương, trí nhớ ông kiểu gì thế, đây là Chu tứ ở thôn Thất Lí, hắn chính là khách quen nhà ông đấy, lâu lâu lại đến nhà ông mua thịt một lần, thế mà ông cũng không nhớ à."

Phương đồ tể: .

Chu tứ lang: .

Phương tiểu nương tử đang đỏ mặt bên cạnh tiến lên, đoạt lấy dao trong tay cha nàng, nói: "Cha, để con cắt cho."

Động tác nàng nhanh nhẹn cắt thịt cho người đến trước kia, sau khi thu tiền xong đến lượt Chu tứ lang, nàng lại lừng chừng, không lập tức cắt thịt cho hắn.

Lúc này Tiền thị mới nắm tay Mãn Bảo đi lên trước nói với nàng, "Tiểu nương tử giỏi quá, chắc là hay đến trông quán cho nhà nhỉ?"

Trình thị cuối cùng cũng có chỗ dụng võ, nàng lập tức đẩy trượng phu sang một bên, tiến lên đáp lời Tiền thị, "Còn không phải sao, nhà ta ít người, cũng chỉ có một đứa con trai hai đứa con gái, đại tỷ của nàng đã sớm xuất giá, lúc nào lo liệu hết việc trong nhà xong nàng sẽ tới giúp một chút."

Tiền thị cười nói: "Ngày trước ta còn tức giận với cha nàng, con gái như hoa, ai lại để nàng tới trông quán thịt, thanh danh truyền ra sẽ không tốt, con trai nhà nào bằng lòng làm mai với nàng chứ?"

Tiền thị liền cười nói: "Nhà bà thương con gái như vậy, sao có thể không có ai đến làm mai? Không phải chỉ là trông quán thôi ư, cái này cũng giống như chúng ta xuống ruộng trồng trọt vậy.."

"Còn không phải sao, ta cũng nghĩ thông suốt rồi, con gái này của ta không được điểm gì tốt, chỉ được cái làm việc nhanh nhẹn thôi.." Trình thị khen con gái mình một hồi, sau đó mới nhìn về phía Chu tứ lang, "Chị à, đây là con trai chị đúng không, trông đẹp trai thật."

Bằng không con gái bà cũng không coi trọng hắn, một hai nói phải là hắn mới được.

Tiền thị cười nói: "Đúng vậy, đây là thằng nhóc thứ bốn nhà ta, hắn cũng chỉ được mỗi cái mặt thôi, nhà ta nhiều con trai, cho nên hơi khó khăn chút, cũng may hắn cũng không lười, không thì chắc ta sầu lo chết.."

Đề tài cứ vậy mà mở ra.

Người Mãn Bảo lùn, chỉ cao bằng cái thớt ở quán thịt, đứng ở bên cạnh Tiền thị chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, vì thế bé đứng nhìn hai người mẹ nói qua nói lại.

Trình thị: Nhà ta ít con, cho nên đừng nhìn con nhóc này chỉ là con gái, nhưng nhà chúng ta vẫn thương nó lắm.

Tiền thị: Nhà ta không có điểm gì tốt, chỉ được cái là nhiều con, hơn nữa đứa nào cũng không xấu, lão tứ dù không phải vô cùng xuất sắc, nhưng cũng không kém.

Trình thị: Con gái nhà ta lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn biết bán thịt trông quán trồng trọt.

Tiền thị: Lão tứ nhà ta có thể trồng trọt, có thể bắt cá, có thể làm ăn buôn bán, còn dẻo miệng, cũng chịu khổ chịu cực được.

Trình thị: Con gái ta nghe lời.

Tiền thị: Con trai ta hiếu thuận lễ phép.

Trình thị: Con gái ta không xấu.

Tiền thị: Con trai ta đẹp trai.

Hai người mẹ mỗi người một câu, đầu nhỏ của Mãn Bảo đổi tới đổi lui, Chu tứ lang đứng bên cạnh nhìn, sợ bé xoay đầu nhiều gãy mất, cuối cùng không nhịn được, giơ tay đè đầu bé lại, không cho bé xoay nữa.

Phương tiểu nương tử vẫn luôn đỏ mặt lắng nghe, cũng vẫn luôn nhìn trộm Chu tứ lang, Chu tứ lang vừa giơ tay ra nàng liền chú ý tới.

Nàng dời ánh mắt xuống, lúc này mới nhìn thấy Mãn Bảo.

Nàng chớp chớp mắt, hỏi: "Đây là.."

Chu tứ lang lập tức vụt một cái thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Đây là muội muội của ta."

Mãn Bảo kiễng chân, làm bé trông cao hơn một chút: ".. Tỷ tỷ, ta tên là Mãn Bảo."

Phương tiểu nương tử liền cười với bé, "Chào Mãn Bảo nhé, muội đáng yêu quá."

Đáng yêu mà lúc trước tỷ cũng phát hiện ra ta đâu.

Chẳng qua Mãn Bảo là một đứa trẻ lễ phép, vì thế khen lại: "Tỷ tỷ, tỷ cũng rất xinh đẹp, tứ ca, huynh nói xem có đúng không?"

Phương tiểu nương tử liền nhìn về phía Chu tứ lang.

Chu tứ lang đỏ mặt gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của hai người con gái.

Động tĩnh bên này tự nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Trình thị và Tiền thị.

Giao lưu giữa hai người tạm hạ màn, Trình thị có chút hận sắt không thành thép, cảm thấy con gái quá vồn vã, cho dù có coi trọng người ta thì cũng nên rụt rè chút chứ.

Tiền thị cũng có chút hận sắt không thành thép với con trai, tốt xấu gì cũng là đàn ông con trai, con đỏ mặt cái gì? Muội muội con đã mở đề tài cho con rồi, lúc này con phải khen người ta vài câu chứ?

Chẳng qua bọn họ không thể bàn tiếp nữa, bởi vì bọn họ đứng ở đây đã lâu, đã có người chú ý tới bên này, cũng đi đến.

Tiền thị móc tiền ra mua thịt, Trình thị cũng rất dứt khoát lấy dao từ tay con gái cắt thịt cho bọn họ, hai bên trao đổi tiền hàng, hai người mẹ liếc nhau, khẽ mỉm cười, sau đó ai bận việc nấy.

Tiền thị đưa hai đứa trẻ về nhà.

Chu tứ lang vò đầu bứt tai muốn hỏi, rồi lại ngại không dám mở miệng, chỉ có thể liên tục nhìn về phía Mãn Bảo.

Mãn Bảo còn nhớ thù hắn ấn đầu bé, vì thế coi như không nhìn thấy.

Tiền thị quyết định về nhà sẽ nói chuyện với lão tứ, cho nên nhìn hắn một cái nói: "Đã là người lớn rồi, sao còn hấp tấp như vậy? Về nhà rồi nói."

Kết quả lúc về đến nhà, Chu lão đầu liền quát to Chu tứ lang, "Quỳ xuống cho ta!"

Chu tứ lang hoảng sợ, nhảy dựng lên định phản bác, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Chu ngũ lang và Chu lục lang đang quỳ gối trong sân, như một tiếng sét giữa trời quang, hắn dường như nghĩ đến cái gì, hai chân đã nhảy lên một nửa lại không dám chạy đi, rầm một tiếng quỳ gối xuống đất.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 188: Sinh bệnh

[HIDE-THANKS]Mãn Bảo rũ đầu nhỏ quỳ gối bên cạnh Chu lục lang, Chu lão đầu tức giận đi qua đi lại trước mặt bốn người, nhà họ Chu có một người tính một người, tất cả đều ùa ra sân xem.

Đây là lần đầu tiên Mãn Bảo bị Chu lão đầu phạt quỳ, trước kia bé phạm sai lầm đều là Tiền thị phạt bé, còn Chu lão đầu phụ trách xin tha.

Nhưng lần này Chu lão đầu tức giận không nhẹ, không chờ Tiền thị ra tay, tự mình phạt Mãn Bảo trước.

Đương nhiên, Tiền thị sẽ không xin tha cho bọn họ, lúc này bà dọn một cái ghế ngồi ngay ở cửa, trầm mặt xem bốn người bọn họ.

Bốn người ủ rũ vô cùng, nhưng bọn họ đuối lý chột dạ, không dám phản bác, cho nên cha già có phun câu gì bọn họ cũng phải quỳ nghe, ngoan ngoan ngoãn ngoãn nghe giáo huấn.

Cuộc sống luôn tràn ngập bất ngờ, Mãn Bảo cảm thấy lời này của Khoa Khoa rất đúng.

Ví dụ như ngày hôm qua bọn họ cho rằng đã giấu trời qua biển tránh được một kiếp rồi, không ngờ rằng hôm nay sự việc liền bại lộ.

Nói tiếp thì chuyện này toàn do lục ca.

Chu lục lang cũng biết là do lỗi của mình, cho nên đầu của hắn càng thấp hơn ba người khác, lưng cũng cong hơn.

Nhưng Chu lão đầu hiển nhiên không nghĩ như vậy, ông chủ yếu chỉ mắng Chu tứ lang, "Các đệ đệ muội muội của ngươi còn nhỏ, ngươi còn nhỏ sao? Đã là người thành thân dến nơi rồi, thế mà có thể để quên muội muội ở trong núi, may mà ông trời phù hộ, muội muội ngươi không có việc gì, nếu mà nàng bị lạc ở trong núi không tìm được đường về, hoặc bị sói tha đi.."

Chu lão đầu suy nghĩ một chút đã cảm thấy lồng ngực đau nhức, gần như không thở nổi, ông tức giận đạp một chân vào người Chu tứ lang, trực tiếp đá hắn ra, thở phì phò hỏi, "Ngươi làm ta đi gặp người kiểu gì.."

"Được rồi," Tiền thị cắt đứt lời ông nói, trầm mặt nói: "Bốn người, tất cả đều bị đánh mười gậy, lão tứ, con lớn nhất, hôm nay buổi tối không cho phép con ăn cơm, cứ quỳ ở chỗ này!"

Chu tứ lang cúi đầu không dám phản bác.

Mãn Bảo sợ không nhẹ, không nghĩ rằng cha mẹ lại tức giận như vậy.

Chu nhị lang cầm một cây gậy trúc ra, Chu đại lang hậm hực, lúc đánh vào mông Mãn Bảo, động tác rất nhẹ, chỉ để bé thấy được cảm giác đau, nhưng lúc đánh ba đứa khác, Chu đại lang lại không tiếc sức như vậy, trực tiếp đánh ra vết gậy.

Hiển nhiên, hắn cũng rất tức giận.

Mãn Bảo sợ tới mức khóc lên, bò lên trên xin Chu lão đầu tha cho, "Cha, con biết sai rồi, cha đừng đánh các ca ca nữa."

Chu lão đầu hừ một tiếng với bé, nói: "Mãn Bảo, con cũng không còn nhỏ nữa, sang năm cũng bảy tuổi rồi, cũng nên trưởng thành, trong núi có sói đó, có thể chạy lung tung vậy sao?"

Chu lão đầu nói: "Nếu con bị sói tha đi, thì sẽ không còn được nhìn thấy cha mẹ huynh đệ nữa, nó còn cắn đứt chân tay của con, gặm đi gặm lại, đến lúc đó con không có tay, không có chân, cả đầu cũng không có.."

Chu lão đầu nói vô cùng khủng bố, Mãn Bảo sợ tới mức sửng sốt, trong phút chốc còn quên cả cầu xin cho ba ca ca.

Chu lão đầu trực tiếp giơ tay kéo bé lại, nói: "Buổi tối hôm nay cả ba bọn nó đều không được ăn cơm."

Trong lòng Mãn Bảo có ưu tư, lần đầu tiên ăn cơm không thấy ngon.

Bởi vì là mùa đông, Chu lão đầu nghĩ bọn họ sinh bệnh còn phải tiêu tiền mua thuốc, bởi vậy cũng không để cho bọn họ quỳ lâu, nên trời vừa tối sầm liền đuổi bọn họ đi về ngủ.

Ba huynh đệ đói bụng, chỉ có thể đi đến phòng bếp tìm ít nước uống, buộc chặt lưng quần trở về phòng ngủ.

Mãn Bảo vẫn luôn bị Chu lão đầu nhìn chăm chăm, muốn lén đưa cho bọn họ hai viên kẹo cũng không được, cuối cùng bé nức nở mơ mơ hồ hồ đi ngủ.

Bé ngủ, Chu lão đầu lại không ngủ, ông trầm mặt đi tìm ba đứa con trai.

Chu tứ lang và hai em trai đứng ở trước giường tiếp tục nghe ông dạy dỗ.

"Chú nhỏ của các ngươi cũng chỉ có một giọt máu này," Chu lão đầu hạ thấp giọng nói: "Ngày bé, vì để nàng sống sót mà cả nhà phí bao nhiêu tâm lực? Từ nhỏ ta đã nói với các ngươi, phải che chở nàng, bảo vệ nàng, không được đi đến chỗ nguy hiểm, các ngươi thì ngược lại, trực tiếp ném nàng ở trong núi, có phải các ngươi muốn mạng của ta và mẹ ngươi có đúng không?"

Chu tứ lang lau nước mắt, cúi đầu không nói câu nào, Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng không dám nhúc nhích.

Chu lão đầu thấy thế, ngụm khí nghẹn trong ngực cũng tiêu tan không ít.

Nhớ đến ngày hôm qua lão tứ trở về nhà khóc thành như vậy, đoán chừng là cũng sợ vô cùng.

Nghĩ như vậy, một chút tức giận cuối cùng cũng tan, ông rít hơi thuốc, trầm mặt nửa ngày mới nói: "Sau này không được tái phạm nữa, được rồi, tự mình đến phòng bếp đun ít nước sôi đi."

Chu tứ lang không ngờ cha già sẽ chốt bằng một câu như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu.

Chu lão đầu liền trừng hắn: "Ngày mai ngươi đi ra mộ nhổ cỏ thỉnh tội cho ta."

Chu tứ lang cúi đầu đáp dạ.

Chờ cha già đi, ba huynh đệ liền lẻn đến phòng bếp tìm kiếm, Chu lục lang lật nghiêng bếp tìm được ba cái bánh bao đen, liền biết đây là đại tẩu để dành cho bọn họ, ba người hâm lại, sau đó cùng nhau ngồi xổm trong bếp ăn.

Vốn tưởng rằng việc này cứ vậy là qua, kết quả nửa đêm về sáng Mãn Bảo lại bị sốt.

Tiền thị phát hiện đầu tiên, bởi vì Mãn Bảo nằm mơ khóc, bà liền đứng dậy đi an ủi, ai ngờ vừa sờ liền phát hiện trán bé nóng bỏng, bà hoảng sợ, vội vàng lay Chu lão đầu tỉnh lại.

Tiền thị xoa trán bé, bảo Chu lão đầu mau đi đun nước sôi, bà không nhịn được oán giận, "Vốn con nó đã không có việc gì rồi, ông nói lời hù dọa nàng làm chi?"

Chu lão đầu cũng có chút hối hận, "Nàng luôn to gan, ta nào biết được chỉ thế thôi đã bị dọa?"

Sau đó không kìm được trách Chu lục lang, "Đều do thằng lão lục nhãi ranh này, đã giấu được chuyện rồi, kết quả còn làm lộ ra để ta biết được."

Chu lục lang: . Giấu cũng sai, bây giờ không dối gạt cũng là sai?

Nhà họ Chu nhiều con cháu, phát sốt là chuyện thường ngày, bọn họ không chỉ có các phương pháp hạ nhiệt độ, ví dụ như uống nước ấm, đắp chăn cho đổ mồ hôi, còn có dự phòng thuốc hạ sốt.

Sau khi phát hiện thấm nước không có tác dụng, Mãn Bảo không ra mồ hôi được, trên người vẫn nóng rẫy, Tiền thị liền bảo tiểu Tiền thị đi sắc thuốc.

Kết quả mãi cho đến lúc trời sắp sáng, Mãn Bảo vẫn chưa đổ một giọt mồ hôi nào, tất nhiên nhiệt độ cũng không giảm xuống.

Tiền thị không nhịn được rơi lệ, sốt cao sẽ chết người, đặc biệt là ở tuổi của Mãn Bảo, mới hơn 6 tuổi, còn nguy hiểm lắm.

Nàng nói với Chu đại lang: "Đi mời đại phu đi, nếu đến lúc mặt trời mọc còn không hạ sốt, thì đưa nàng lên huyện thành."

Chu đại lang vội vàng đáp vâng, cất bước chạy nhanh đến thôn Đại Lê.

Cũng chỉ mới mấy năm nay Mãn Bảo mới ít uống thuốc hơn, trước kia trên cơ bản bé đều làm bạn với thuốc, đại phu thôn Đại Lê rất quen thuộc với bé, vừa thấy Chu đại lang gấp gáp như vậy, ông cũng không so đo việc trời chưa sáng đã bị đánh thức.

Vội vàng thu thập hòm thuốc đi cùng hắn.

Tới nhà họ Chu, ông vừa nhìn, mặt đứa trẻ đã sốt đến bỏ bừng, Tiền thị đang không ngừng dùng khăn lông ấm lau trán và bàn tay cho bé.

Đại phu thấy thế, hỏi: "Càng ngày càng nóng?"

Tiền thị gật đầu, khóe mắt đỏ lên, nói: "Lúc trước còn không nóng như này, ta nghe lời ngài vẫn luôn cho nàng uống nước ấm, nhưng nhiệt độ vẫn luôn tăng lên, ta cũng không dám đắp khăn lạnh, vẫn dùng nước ấm lau người cho nàng."

Đại phu gật đầu, kiểm tra hai mắt và đầu lưỡi cho Mãn Bảo, lại bắt mạch một lúc, không kìm được nhíu mày, "Đây là do tà phong vào người, lại bị thêm kinh sợ mà ra."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 189: Hạ sốt

[HIDE-THANKS]Đây chính là bệnh bộc phát nặng, đại phu vội vàng mở hòm thuốc lấy thuốc ra, nói: "Cho ba chén nước vào đun thành một chén thuốc, dùng lửa to."

Bây giờ gấp gáp, cũng không thể để lửa nhỏ liu riu.

Lúc này đại phu mới lấy châm châm cứu cho Mãn Bảo hạ sốt, cứ để sốt như vậy, không chết thì cũng hỏng đầu.

Đứa trẻ sốt rất cao, môi trắng bệch, thân mình bé nhỏ cứ run lên, Tiền thị dùng chăn bọc bé lại, vén quần áo lên để đại phu châm xuống.

Chu lão đầu hối hận vô cùng, hận không thể vả miệng mình một cái.

Vẫn luôn bận rộn đến tận lúc mặt trời mọc, Mãn Bảo mới nhắm chặt mắt khóc thành tiếng, thở ra toàn hơi nóng, thanh âm rất nhỏ, Tiền thị giơ tay sờ lưng bé, sờ thấy đầy tay mồ hôi, bà không kìm được khóc ra thành tiếng, ôm chặt lấy bé dỗ dành: "Được rồi, được rồi, ra mồ hôi, Mãn Bảo của chúng ta tốt rồi."

Mãn Bảo khó chịu rấm rức, nhắm mắt khóc ròng nói: "Có sói.."

"Không có, không có, làm gì có sói đâu, mẹ ở đây mà, nó không dám tới.."

"Đúng đúng đúng," Chu lão đầu vội vàng nói: "Cha cũng ở đây, nó mà đến gần cha sẽ đánh chết nó, đừng sợ nha con."

Đại phu kiểm tra bựa lưỡi của Mãn Bảo, nói: "Ra mồ hôi thì tốt rồi, đắp chăn cẩn thận, chịu khó đổi mấy khăn lông khô, đừng để nàng thấm mồ hôi lại là được."

Đại phu cất hòm thuốc, để lại cho bọn họ hai thang thuốc, mỗi ngày một thang, một thang có thể đun hai lần.

Ông cõng hòm thuốc, lúc này mới nhìn về phía Chu lão đầu, "Không có việc gì thì đừng dọa trẻ con, trẻ con dưới tám tuổi vẫn chưa vững chắc, vốn không chịu được kích thích, ông còn cố ý dọa nàng.."

Vẻ mặt Chu lão đầu đầy hổ thẹn, cúi đầu khom lưng đáp dạ, khom người đưa đại phu già ra ngoài, sau đó bảo Chu nhị lang lấy xe ba gác kính cẩn đưa người về thôn Đại Lê.

Cả người Mãn Bảo ra đầy mồ hôi, Tiền thị không ngừng bón nước ấm bổ sung nước cho bé, đến cuối cùng, ngay cả tóc bé cũng ướt, khó chịu kêu hừ hừ, duỗi chân định đá chăn ra.

Tiền thị nào dám để bé đá chăn, giữ chặt đắp cho bé: "Đợi một lúc nữa, đợi bao giờ hết mồ hôi thì mẹ thay quần áo cho con."

Sau đó bón nước cho bé uống.

Mãn Bảo đã uống rất nhiều nước, không muốn uống nữa, liền xoay đầu sang một bên, nhỏ giọng thút thít: "Không uống, không uống."

"Uống thêm một chút," Tiền thị nói: "Ra nhiều mồ hôi như vậy cơ mà, con còn chưa hết sốt hẳn đâu, phải uống thêm một chút."

Mãn Bảo không muốn, mím chặt miệng không uống.

Khoa Khoa liền không nhịn được nói: "Kiến nghị ký chủ uống nước, bây giờ nhiệt độ cơ thể của người còn 37 độ 8, lúc trước ngươi sốt cao đến 39 độ 8, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm."

Mãi cho đến hiện tại, trong lòng Khoa Khoa vẫn còn sợ hãi, sợ ký chủ còn chưa kịp lớn đã chết non, trong lúc bé mất đi ý thức, Khoa Khoa đã tìm thuốc hạ sốt trên trung tâm mua sắm, chỉ đợi ký chủ có triệu chứng kích phát cảnh giới sinh mạng thì sẽ mua thuốc thay bé.

Cũng may tình huống không chuyển biến xấu đến nông nỗi này.

Bởi vì thuốc trong tương lai cùng khoa học kỹ thuật bây giờ có cách biệt quá lớn, cho dù chỉ một viên thuốc hạ sốt, thì cũng cần số tích phân khổng lồ.

Tuy rằng tích phân của ký chủ bây giờ mua nổi, nhưng xong việc chắc chắn bé sẽ rất đau lòng.

Bởi vậy Khoa Khoa nói thẳng: "Nếu ký chủ không thể hạ sốt, làm bệnh tình bị lặp lại, lúc sau chỉ sợ chỉ có thể mua thuốc trong trung tâm mua sắm, ngươi có biết một viên thuốc hạ sốt cần bao nhiêu tích phân không?"

Khoa Khoa vô cùng dứt khoát mở giao diện tìm kiếm ra cho bé xem.

Đôi mắt đang nhắm chặt của Mãn Bảo khẽ mở, tủi thân nhìn tích phân một lúc, sau đó bò từ trên giường dậy, dưới sự trợ giúp của Tiền thị cầm chén nước lên uống.

Tuy rằng Tiền thị không biết tại sao bé lại đột nhiên nghe lời, nhưng đây cũng là chuyện tốt, bà vui mừng nhẹ giọng dỗ con: "Mãn Bảo của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan, uống nước xong là lát nữa sẽ khỏi."

Còn chưa đầy bảy tuổi, Mãn Bảo liền cảm thấy bản thân đã phải bận tâm đến chuyện tiêu tiền, thật sự là quá khó khăn.

Khó được một lần không muốn lớn lên, Mãn Bảo đau lòng uống thêm nửa chén nước nữa, sau đó ôm bụng tỏ ý muốn đi tiểu.

Tiền thị liền khoác áo của bà bọc bé lại rồi ôm đi, chờ đến khi ánh mặt trời có thể xuyên qua cửa sổ vào trong, cơn sốt của Mãn Bảo cuối cùng cũng hạ.

Tiền thị cho phép bé tắm một lần trong phòng, sau đó liền nhét bé vào chăn, không dám để bé chịu một tí lạnh nào.

Ngay cả bữa sáng cũng ăn trên giường.

Có lẽ là bởi vì Mãn Bảo từ nhỏ đã yếu ớt, có lẽ là bị dọa bởi lần sinh bệnh này, nên trên dưới nhà Chu đều rất cẩn thận với bé.

Cố ý nấu cháo thịt nạc cho bé, lại không cho bé xuống gường, mãi cho đến khi ăn cơm tối, xác nhận bé thật sự có thể tung tăng nhảy nhót, mới để cho bé đến cửa nhà chính đứng chốc lát.

Nhưng cũng không được bao lâu, ăn cơm tối xong bé lại bị nhét về phòng, ngày hôm sau, bé vẫn không thể đến trường học.

Vì thế Bạch Thiện Bảo cầm một hộp bánh ngọt tới thăm bé.

Sợ làm tiểu công tử nhà họ Bạch bị lây bệnh, Tiền thị không để Bạch Thiện Bảo vào phòng, mà bảo bọn họ nói chuyện qua cửa sổ.

Bạch Thiện Bảo đến đúng lúc tiểu Tiền thị bưng một chén nước thuốc đen sì đi vào, cậu rất đồng tình nói với Mãn Bảo: "Ngươi thật đáng thương, còn phải uống thuốc mấy ngày nữa?"

Uống thuốc trong trí nhớ của Mãn Bảo đã là tập mãi thành quen, nói: "Ta cảm thấy ta khỏe rồi, nhưng mẹ ta vẫn cảm thấy ta chưa khỏe, nhưng mà thuốc của ta cũng chỉ đến hết hôm nay thôi, ngày mai chắc chắn ta sẽ đến trường."

"Nếu bọn họ không cho ngươi ra ngoài thì làm sao bây giờ?" Hiển nhiên Bạch Thiện Bảo rất có kinh nghiệm, "Bọn họ sẽ nhốt ngươi ở trong phòng."

"Vậy ta sẽ bỏ trốn, đến lúc đó ngươi giúp ta được không?"

"Được chứ," Bạch Thiện Bảo phấn khích, hỏi: "Ngươi định bỏ trốn như nào?"

Đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp lên kế hoạch, thì tiểu Tiền thị đã bưng nước thuốc đến trước giường, Mãn Bảo chỉ có thể uống thuốc trước rồi mới bàn bạc kế lớn là chạy trốn với cậu.

Đáng tiếc, ngày hôm sau không đợi Mãn Bảo chạy trốn, Tiền thị đã bảo bé đi học trước, "Con xin nghỉ hai ngày rồi, hôm nay cũng nên đi học thôi."

Không cần chạy trốn vẫn có thể đi học, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo có chút thất vọng, chẳng qua kinh qua một lần này, Mãn Bảo đã ngoan hơn rất nhiều, chỉ đành đặt tiếc nuối ở trong lòng.

Tuy rằng trên thực tế bé chỉ sốt một ngày, nhưng nhà họ Chu vẫn không dám coi thường, vẫn luôn nghiêm túc chấp hành lời dặn dò của đại phu, không cho bé ăn đồ tanh cay, đồ dầu mỡ, vì thế suốt cả một tuần, tuy đồ ăn của Mãn Bảo rất tỉ mỉ, nhưng thịt chỉ có thịt nạc, càng nhiều là rau xanh, cái này làm cho Mãn Bảo một năm này ăn không thịt khổ sở không thôi, ngay cả nước trứng gà bé rất ghét mỗi sáng cũng có vẻ ngon hơn hẳn.

Ngay cả Trang tiên sinh cũng cảm thấy sắc mặt của đồ đệ nhỏ nhợt nhạt hơn nhiều, phá lệ chiếu cố bé trên phương diện học tập, liên tục vài ngày không giao bài tập cho bé.

Chờ đến khi sắc mặt bé hồng nhuận và có thể hoạt bát nhảy nhót, trong nhà mới buông lỏng kiểm soát trên phương diện này, mà cuối cùng bé cũng có cơ hội hỏi ngũ ca một câu, là rốt cuộc vì sao mà chuyện của bọn họ bị bại lộ.

Chu ngũ lang liền nhìn về phía Chu lục lang.

Chu lục lang ngượng ngùng nói: "Việc này kể ra thì dài."

Chu tứ lang trợn trắng mắt nói: "Dài cái gì mà dài, bọn ta chỉ ra ngoài có nửa ngày, có thể dài đến đâu chứ?"

Hắn nói với Mãn Bảo: "Không cần hỏi hắn, Đại Lượng đã nói với ta rồi, là do thằng nhóc này đi ra ngoài khoác lác, nói hắn bắt được chuột tre kiểu gì, người khác không tin, hắn liền nói ngay cả muội cũng tự mình bắt được một con chuột tre cơ mà, sao hắn có thể không bắt được chứ?"[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back