Welcome! You have been invited by Thuy Dang to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 160: Ý tưởng

[HIDE-THANKS]Đến que thứ ba, dường như tiểu Tiền thị đã nắm được chút quy luật, nàng cầm lấy một que củ mài, nhanh chóng lăn trong nước đường một lần, sau đó lại nhanh chóng nhét vào tay Mãn Bảo, Mãn Bảo lập tức chuyển cho Đại Đầu.

Nước đường ở viên củ mài trên cùng lúc này mới chậm rãi chảy xuống, dừng ở viên thứ hai, nước đường trên viên thứ hai cũng đủ nhiều, lại chậm rãi chảy xuống dưới..

Hiện tại trời lạnh, nước đường nóng tiếp xúc với không khí, chỉ trong thoáng chốc đã kết thành một lớp đường tinh mỏng, vô cùng đẹp.

Không nói đến đám Đại Đầu, ngay chính Mãn Bảo nhìn vậy cũng không kìm được nuốt nước miếng.

Trông có vẻ ngon quá đi.

Tiểu Tiền thị chỉ kịp nhìn lướt qua, sau đó liền nhanh chóng lăn que củ mài tiếp theo.

Đường vẫn đang chảy xuống, bọn họ không có thứ gì để cắm que củ mài, đành chỉ có thể cầm ở trên tay, mấy đứa trẻ con không cẩn thận bị nước đường chảy xuống tay cũng không nỡ bỏ ra, còn lè lưỡi ra liếm, sau đó hai mắt sáng lấp lánh.

Mãn Bảo nhìn que củ mài trong tay mình, cũng không kìm được khẽ liếm tay, ưm, không giống với mùi vị của kẹo mà bình thường bé vẫn hay ăn.

Đôi mắt Mãn Bảo sáng long lanh.

Đây cũng là lần đầu tiên Khoa Khoa nhìn thấy vật thật, cho nên khi nhìn thấy Mãn Bảo định há miệng ăn, nó không nhịn được nói: "Chờ chút nữa đi, để lạnh cho đường đông hết lại hẵng ăn?"

Mãn Bảo liền ngậm miệng lại, nắm que kẹo hồ lô nhìn chằm chằm, bé cảm thấy không thể chịu thiệt một mình, vì thế liền vỗ vào đầu đám Đại Đầu, không cho bọn họ ăn, nói: "Chờ đến khi đường đông hết hẵng ăn, cái này gọi là hồ lô ngào đường, bây giờ ăn, sao mà lạnh được."

Đại Đầu nuốt nước miếng hỏi, "Vậy phải để lạnh đến mức nào mới ăn được?"

"Không biết," Mãn Bảo cũng đang mỏi mắt trông chờ đây, chẳng qua rất nhanh bé đã nghĩ ra biện pháp, "Chúng ta ra ngoài chờ đi, bên ngoài lạnh hơn."

Tiểu Tiền thị cũng ngại đám trẻ ở đây vướng chân vướng tay, thấy bọn họ chủ động chạy ra ngoài, liền không lên tiếng ngăn cản.

Chu lão đầu không biết đám trẻ rúc ở phòng bếp làm gì, nhìn thấy bọn trẻ mỗi đứa cầm một que kẹo hồ lô chạy ra liền sợ đến ngây người.

Chu tứ lang đã ăn no cơm, đang định về phòng nằm rồi, nhưng nhìn thấy đồ trong tay bọn Mãn Bảo, thì lập tức không đi được nữa, còn sấn lên hỏi, "Mấy đứa lấy ở đâu đấy?"

Bọn Mãn Bảo xếp hàng ngồi xổm trong sân chịu gió lạnh, nghe vậy thì nói: "Đại tẩu làm cho chúng ta."

Chu tứ lang lập tức xoay người đi đến phòng bếp, "Đại tẩu, ta cũng muốn ăn kẹo hồ lô!"

"Đây là đồ trẻ con ăn mà, chỉ làm có tám que thôi."

Chu tứ lang nghe vậy thì đau lòng, nghĩ ngợi một lát liền xoay người chạy đi tìm Mãn Bảo.

Chu ngũ lang và Chu lục lang đã vào phòng nghỉ ngơi nghe thấy tiếng của Chu tứ lang, cũng lập tức mở cửa chạy ra, nhìn thấy Mãn Bảo và đám cháu trai cháu gái mỗi đứa cầm một que kẹo hồ lô, lập tức chảy nước miếng, cũng sấn lên xem, "Đây do đại tẩu làm thật hả?"

"Giỏi quá đi, không kém gì kẹo bán ở ngoài, Đại Đầu, cho ngũ thúc ăn một viên được không?"

Đại Đầu không muốn lắm, quay người, lấy mông đối diện với hắn.

Chu lục lang lại đi tìm Nhị Nha, "Lần trước cháu bảo ta mua dây buộc tóc hộ cháu, ta đã giúp cháu mua rồi."

Nhị Nha rất không nỡ, nhưng vẫn đành nói: "Chỉ ăn một viên thôi đấy."

Chu lục lang vui mừng, "Không thành vấn đề!"

Đôi mắt bắt đầu liếc về phía những người khác.

Chu tứ lang và Chu ngũ lang cũng lập tức suy nghĩ, trong đám trẻ con này đứa nào từng nhờ vả bọn họ?

Bao gồm cả Mãn Bảo, tất cả bọn họ đều đã từng giúp, đứa nào cũng từng nhờ bọn họ, hai người cười he he, hiện trường bắt đầu lộn xộn, chốc lừa một viên ở chỗ này, lát lại lừa ở chỗ kia một viên.

Mãn Bảo là người phát hiện không ổn nhanh nhất, cứ như vậy mà tính, ba người bọn họ ngày càng được nhiều củ mài, bé hừ hừ không chịu cho, dứt khoát chạy về cầm một cái bát to ra, giơ kẹo hồ lô rồi đưa mắt trông mong nhìn nó đông vào.

"Chúng ta cho hết tất cả vào bát, sau đó chia trung bình ra thì không phải là tốt hơn sao?"

Chu tứ lang vui vẻ đồng ý. Nhưng cái trung bình mà Mãn Bảo nói, là bao gồm cả nhà.

Đám Đại Đầu còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô nhỏ ôm cái bát to chạy lịch bịch về phía bà nội, lúc này mới phản ứng lại.

Bọn trẻ méo miệng, tuy rằng thấy hơi tủi thân, nhưng cũng biết có đồ gì thì nên hiếu kính trưởng bối trước.

Tiền thị và Chu lão đầu liền ăn một viên, hai người xoa xoa đầu nhỏ của Mãn Bảo rồi cười nói: "Ăn rất ngon, chia cho đám ca ca chị dâu một viên là được, còn lại thì con và đám cháu chia nhau."

Mãn Bảo vui vẻ đồng ý, tất nhiên sẽ không chỉ chia cho đám cháu trai cháu gái, mà cho cả ba ca ca tứ ngũ lục vào trong.

Mấy người Chu đại lang và tiểu Tiền thị cũng mỗi người được chia một viên, tiểu Tiền thị vừa ăn vừa nói: "Không uổng công ta phí nhiều đường như vậy."

Chu tứ lang ăn đến phát thèm, nói: "Đại tẩu, kẹo hồ lô tẩu làm ngon hơn cả cái trên huyện thành bán."

Tiểu Tiền thị liền cười, "Đệ cứ mở miệng ra là nói ngọt sớt."

Mãn Bảo lập tức nói: "Đại tẩu, không phải là nói ngọt đâu, thật sự còn ngon hơn huyện thành đó ạ, kẹo hồ lô bọn họ làm từ sơn tra chua loét, chẳng ngon chút nào."

Chu ngũ lang nói đúng trọng tâm, "Vẫn khá được, chỉ là không ngon bằng đại tẩu làm."

Mấy đứa trẻ Đại Đầu đã ăn đến nỗi không nỡ ngẩng đầu.

Tiểu Tiền thị như có điều suy nghĩ, "Thật sự ngon hơn huyện thành hả?"

Bốn người từng ăn kẹo hồ lô trên huyện thành liền gật đầu thật mạnh, đồng thời nghĩ ở trong lòng, bọn họ thật sự không nói dối.

Tiểu Tiền thị liền thấy động lòng, liếc nhìn trượng phu một cái.

Chẳng qua nàng cũng không nói gì, chờ tất cả mọi người đều ăn thử, Mãn Bảo chưa đã thèm liếm ngón tay, đang định tiếc nuối trở về phòng đọc sách, tiểu Tiền thị liền đi theo.

Tránh người trong nhà, tiểu Tiền thị nhỏ giọng hỏi bé: "Mãn Bảo, trên huyện thành bán bao nhiêu tiền một que kẹo hồ lô?"

"Năm văn tiền một que."

Tiểu Tiền thị líu lưỡi, "Đắt vậy hả?"

Từng này có thể mua năm quả trứng gà đấy.

"Đó là một que dài, que ngắn thì ba văn." Mãn Bảo bổ sung.

Tiểu Tiền thị suýt chút nữa không nhịn được vỗ đầu bé một cái, "Muội nói xem, nếu tẩu lấy củ mài làm kẹo hồ lô mang đi bán, thì sẽ có người mua chứ?"

Mãn Bảo hung hăng gật đầu, "Nhất định sẽ có người mua, củ mài ăn ngon hơn sơn tra nhiều."

Tiểu Tiền thị tính thử tiền đường đỏ, cảm thấy vẫn có thể kiếm được rất nhiều, dù sao củ mài có sẵn trong nhà, không phải tốn tiền.

Tiểu Tiền thị rối rắm một chút, nói: "Vậy, ta cứ làm mấy que thử xem?"

"Được ạ, được ạ, đại tẩu, tẩu làm luôn đi."

Làm xong thì bé còn có thể ăn một que, sau đó buổi sáng ngày mai lại có thể ăn một que..

Mãn Bảo lau khóe miệng, khuyến khích tiểu Tiền thị, "Tẩu làm luôn tối hôm nay đi, để ngày mai đưa cho bọn ngũ ca mang lên huyện thành thử một lần xem."

"Ta không để bọn họ mang đâu, bao nhiêu cũng không đủ bọn họ ăn, ta bảo đại tỷ muội mang đi."

Bất kể là ai, tóm lại buổi tối hôm nay đều phải làm xong, lại còn phải làm một đế cắm bằng cỏ khô mới được, nếu không sẽ không dễ cầm kẹo hồ lô đi.

Muốn làm liền làm, tiểu Tiền thị vén tay áo đi ra ngoài, bảo trượng phu trát đống cỏ khô cho nàng, mà Mãn Bảo cũng không đọc sách nữa, bừng bừng hứng thú đi theo sau nàng, bé muốn ăn thêm một que!

Không, tốt nhất là hai que![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 161: Ngon hơn

[HIDE-THANKS]
Nếu là trước kia, tiểu Tiền thị chắc sẽ không bao giờ có thể nghĩ ra ý tưởng này, nhưng một năm này trong nhà đã có biến hóa rất lớn.

Đầu tiên là bọn lão ngũ vào thành kiếm tiền bằng cách đầu cơ kẹo trục lợi, sau đó là trong nhà đi đến chỗ phục dịch bán đồ ăn để kiếm tiền, cuối cùng là bán gừng kiếm tiền.

Mặc kệ là cái nào thì cũng đều rất vất vả, nhưng cũng kiếm được rất nhiều, không giống với việc nhìn thời tiết trồng trọt kiếm ăn, theo cái nhìn của tiểu Tiền thị, buôn bán là một cách kiếm tiền vô cùng dễ dàng.

Chỉ cần là đồ tốt, cho dù không bán ra được cũng có thể để lại trong nhà ăn, đến nỗi tiểu Tiền thị cũng hoàn toàn không lo lắng nếu chuyến này trắng tay thì sao, bởi vì vào đông rồi, thứ mọi người không thiếu nhất chính là thời gian rảnh.

Chẳng sợ bây giờ người nhà họ Chu muốn xây phòng, thì muốn rút ra người đi lên huyện thành cũng là một vấn đề không lớn.

Tiểu Tiền thị lên kế hoạch rồi, nếu Chu Hỉ bận quá không có thời gian, vậy để cho bọn họ đem Đại Đầu và Đại Nha theo.

Hai huynh muội, Đại Đầu năm nay mười tuổi, đã là một thằng nhóc choai choai, lại đi lên huyện thành nhiều lần như vậy, đối với việc buôn bán, tiểu Tiền thị có đủ tin tưởng với hai huynh muội.

Nghĩ như vậy, tiểu Tiền thị liền gọi đám trẻ đang nô đùa trong sân lại đây, bảo bọn họ rửa sạch đám củ mài còn dư lại, nàng sẽ đun nước nóng để lột vỏ.

Chu nhị lang liền bảo Phùng thị ra hỗ trợ, hắn nhìn thấy bọn họ dùng xiên tre để xâu củ mài, nên đi đến phòng chất củi tìm một cái cây gỗ to, bắt đầu ngồi đẽo gọt.

Hắn định làm cho bọn họ một tấm ván gỗ để cắm kẹo hồ lô, tránh cho lần nào cũng bị bỏng tay.

Không biết bao lâu sau, trời đã tối rồi, nhưng mọi người vẫn chưa đi ngủ, mà ngồi xổm trong phòng bếp, nương ánh lửa xem tiểu Tiền thị làm kẹo hồ lô.

Bởi vì lần này làm rất nhiều củ đậu, cho nên tiểu Tiền do dự một chút liền để cho mỗi đứa trẻ một que, ngay cả ba huynh đệ Chu tứ lang nhỏ nhất cũng được chia một que mỗi người.

Mọi người cầm lấy kẹo hồ lô vẫn luôn mong ngóng, cảm thấy mỹ mãn giải tán.

Mãn Bảo cầm kẹo hồ lô của mình chạy về phòng chia sẻ với cha mẹ.

Chu lão đầu càng ngày càng thích ăn ngọt, cầm lấy que của Mãn Bảo cắn một phát liền hai viên, xoa đầu nhỏ của bé vui mừng nói: "Con gái ngoan à, con còn tốt hơn ba ca ca của con nhiều, đám nhóc thối kia sao có thể nghĩ đến việc đưa cho cha mẹ ăn trước chứ."

Mãn Bảo đang có chút đau lòng nghe thấy vậy liền lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, do dự một lát, liền hung hăng quyết tâm giơ tay đẩy que về phía trước, nói: "Cha, người thích ăn thì ăn thêm một viên đi."

Chu lão đầu cười tủm tỉm nói: "Ngọt răng lắm, hôm nay thế là đủ rồi, sau này con lại cho ta ăn nữa nhé."

Mãn Bảo lập tức thu tay lại, cười nói: "Cha yên tâm, về sau nếu đại tẩu lại làm cho chúng ta, con sẽ để dành cho cha."

Mãn Bảo liền nhìn về phía Tiền thị, thân thiết dựa sát vào người bà, "Mẹ, mẹ cũng ăn một viên đi."

Tiền thị liếc mắt nhìn trượng phu một cái, khẽ lắc đầu với bé, cười nói: "Mẹ không ăn, con mau ăn đi, ăn xong nhớ đi súc miệng, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học đấy."

Mãn Bảo vui vẻ gật đầu, quyết định nhanh nhanh đi ngủ, chờ đến sáng mai lại có thể ăn một que nữa.

Có thứ tốt đương nhiên phải chia sẻ cho bạn tốt, ngày hôm sau Mãn Bảo liền ngồi xổm trước một hàng que kẹo hồ lô chọn hai que to nhất, định đưa một que cho Bạch Thiện Bảo.

Tiểu Tiền thị cắm những que hồ lô còn lại lên đống cỏ khô, để bọn Chu Hỉ mang lên huyện thành.

Lần này, Đại Đầu và Đại Nha cũng đi theo, đến lúc đó bọn họ phụ trách việc bán kẹo hồ lô.

Mỗi người nhà họ Chu đều rất bận rộn, bốn người từ Chu đại lang đến Chu tứ lang phải ở lại phòng xây phòng ở, Chu ngũ lang và Chu lục lang đi theo Chu Hỉ lên huyện thành bán gừng.

Mãn Bảo vẫn đi học như cũ, bé cảm thấy chính mình cũng vô cùng bận.

Mãn Bảo – người vô cùng bận đưa kẹo hồ lô cho Bạch Thiện Bảo, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Thiện Bảo ăn được que kẹo hồ lô như này, vô cùng kinh ngạc và vui mừng, "Ngon quá, ta muốn ăn nữa."

Mãn Bảo liền mời cậu, "Nhà ta còn nhiều lắm, đại tẩu của ta biết làm rất nhiều đồ ngon."

Bạch Thiện Bảo liền chảy nước miếng tỏ vẻ cậu muốn theo Mãn Bảo về nhà.

Đối với tiểu công tử nhà họ Bạch đến làm khách, trên dưới nhà họ Chu đều tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, biết cậu đến đây ăn kẹo hồ lô, tiểu Tiền thị lấy hết số kẹo hồ lô còn dư lại đưa cho bọn họ, để cho bọn họ ăn thoải mái, còn nói: "Ăn chỗ này trước đi, lát nữa ta bảo bọn Nhị Đầu đi hái thêm một ít củ mài về đây, lại làm một nồi, tiểu công tử có thể mang chút ít về nhà ăn."

Mãn Bảo vui mừng không thôi, mấy đứa trẻ Nhị Đầu Nhị Nha cũng vô cùng vui vẻ, hôm nay bọn họ vẫn luôn muốn trộm kẹo hồ lô ra ăn, chỉ là vẫn luôn không dám xuống tay, cũng không tìm được cơ hội.

Nhị Đầu nói với Mãn Bảo: "Cô nhỏ, Bạch ca ca tới nhà mình chơi thật tốt."

Mãn Bảo cũng cảm thấy rất tốt, vì thế quay đầu nói với Bạch Thiện Bảo: "Về sau ngươi ngày nào cũng tới nhà của ta chơi được không, sau đó lại nói với đại tẩu là ngươi muốn ăn kẹo hồ lô."

Bạch Thiện Bảo: ".. Rõ ràng là ngươi muốn ăn mà."

"Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn sao?"

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, đúng là muốn thật.

Cậu đảo con ngươi, ghé vào tai Mãn Bảo nói: "Vậy ngươi phải nói với bà nội ta là ngươi muốn ăn bánh hoa quế nhà ta."

Đối với bánh ngọt nhà họ Bạch, hiện tại Mãn Bảo không phải rất thích ăn bánh hoa quế, bé càng thích ăn bánh bao chỉ hơn.

Nhưng cái này dường như là giao dịch, cho nên bé do dự một chút mới hỏi, "Ta có thể nói không, mà thật ra ta cảm thấy bánh bao chỉ ăn ngon hơn bánh hoa quế."

"Rõ ràng là bánh hoa quế ăn ngon hơn, vậy ngươi cứ nói với bà nội ta, ngươi muốn ăn bánh bao chỉ và bánh hoa quế."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, vì thế hai đứa trẻ đạt thành nhất trí.

Chạng vạng, Bạch Thiện Bảo cầm bốn que hồ lô về nhà, lập tức nói với bà nội, "Kẹo hồ lô nhà Mãn Bảo ăn ngon hết sức, nàng cũng rất thích ăn bánh hoa quế nhà chúng ta."

Lưu thị không phải người mù, Mãn Bảo ở nhà bọn họ thích ăn bánh gì bà thấy rõ ràng, vì thế nói: "Chắc là con muốn ăn bánh hoa quế phải không? Sao ta chỉ nhớ Mãn Bảo thích ăn bánh bao chỉ hơn?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Bây giờ nàng thích ăn cả hai loại, nếu bà nội không tin, chờ ngày mai nàng tới nhà ta thì bà hỏi xem."

Trịnh thị cũng không nhịn được cười, "Chắc chắn là con muốn ăn bánh hoa quế, cho nên mới bảo nàng nói như vậy đúng không?"

Khẩu vị của Mãn Bảo hơi khác Bạch Thiện Bảo, bé thích đồ ăn ngọt thiên nhạt, mà Thiện Bảo càng thiên về vị ngọt, càng ngọt cậu càng thích.

Lưu thị sợ đứa trẻ này ăn ngọt nhiều làm hỏng răng, cho nên vẫn luôn hạn chế số lượng đồ ngọt cậu ăn.

Chẳng qua thỉnh thoảng phải cho bọn trẻ làm nũng, vì thế bà nói: "Chờ ngày mai Mãn Bảo tới ta sẽ hỏi nàng, giờ con nói xem, con ở nhà nàng đã ăn mấy que kẹo hồ lô?"

Bạch Thiện Bảo chột dạ giơ ba ngón tay, Lưu thị liền tịch thu bốn que kẹo hồ lô cậu mang về, nói: "Hôm nay ăn ngọt thế là đủ rồi, cái này để dành đến ngày mai ăn."

Bà dừng lại một chút rồi cười hỏi, "Có cho bà nội và mẫu thân ăn không?"

Bạch Thiện Bảo đương nhiên sẽ cho, vì thế bốn que biến thành hai que, Bạch Thiện Bảo thấy hơi đau lòng, mà càng đau lòng chính là, hôm nay cậu chỉ có thể nhìn, mà không thể ăn.

Lưu thị nếm thử một miếng, kẹo hồ lô này thật sự không tệ, hơn nữa làm từ củ mài, bà biết củ mài bổ khí kiện tì, hỗ trợ tiêu hóa.

Sau khi nếm thử xong bà cười nói: "Đúng là không tệ, đợi ngày mai nhà bọn họ đào củ mài ra, nhớ hỏi bọn họ mua một ít, mua về làm ít bánh củ mài ăn."

Trịnh thị đồng ý.

Bạch Thiện Bảo đã lẩm bẩm nói: "Bánh củ mài không ngon bằng bánh hoa quế.."

Lưu thị nghe xong rất là cạn lời.

* * *

*Bánh bao chỉ:

cach-lam-mon-banh-bao-chi-thom-ngon-doc-dao-giau-dinh-duong-202107241503453052.jpg


Bánh hoa quế:

Wanderlust-Tip-kham-pha-mon-banh-que-hoa-thanh-khiet-o-trung-quoc-3.jpg
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 162: Cạnh tranh

[HIDE-THANKS]Đại Đầu hưng phấn ngồi ở trên ghế, quơ chân múa tay nói: "Thật ra lúc đầu chưa có ai mua đâu, cảm thấy củ mài nhà chúng ta nhỏ hơn sơn tra nhà người khác, mãi đến trưa cũng chưa bán được que nào. Sau đó ta và muội muội cảm thấy đói bụng, liền chia nhau mỗi người một que, đứa trẻ bên cạnh đưa mắt trông mong nhìn chúng ta, ta cảm thấy nó đáng thương, liền cho nó một viên, sau đó cha mẹ nó liền tiến lên mua một que của chúng ta."

Đại Nha cũng rất phấn khích, lúc này khác với việc buôn bán trước kia, trước kia bọn họ toàn là đi theo sau mông cô nhỏ và ngũ thúc lục thúc làm trợ thủ gào to, không có liên quan đến việc nói chuyện với người mua và thu tiền của họ.

Nhưng lần này là hai em bọn họ tự mình buôn bán trên phố, hơn nữa đã bán sạch tất cả các que kẹo hồ lô mang đi, không thừa một que nào!

"Bọn họ liền nói với mấy đứa trẻ khác, kẹo hồ lô nhà chúng ta ăn rất ngon, cho nên liền có mấy người lớn mua cho con mình ăn, ta nhớ cô nhỏ đã từng nói, củ mài này còn có thể làm thuốc nữa, cho nên liền nói cho bọn củ mài có thể kiện tì dưỡng khí, vì thế liền có rất nhiều người mua, còn có cả người già đến mua nữa."

Mãn Bảo lập tức nói: "Sơn tra cũng có thể làm thuốc đấy, nó có thể tiêu thực kiện vị, hoạt huyết hóa ứ."

Mọi người: ".. Mãn Bảo, chúng ta đây là đang cạnh tranh bán kẹo hồ lô với người bán kẹo hồ lô sơn tra đấy."

"Đúng vậy, đúng vậy," Đại Đầu căm giận nói: "Ông già kia đáng ghét lắm, lúc đại tỷ nhìn thấy ông ta, đã cố ý tránh con phố của ông ta, đổi sang phố khác rồi, chính là vì không muốn đoạt mối làm ăn của ông. Kết quả sau đó ông ta vẫn theo đến đây, đến thì đến đi, thấy chúng ta tuổi còn nhỏ, còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi phố, nói là về sau không được ở trên phố bán kẹo hồ lô nữa."

Đại Đầu dứ nắm tay nói: "Nha dịch tuần tra cũng chưa nói chúng ta không thể bán, ông ta dựa vào đâu mà không cho chúng ta bán?"

Chu lão đầu nhíu mày, hỏi: "Vậy cuối cùng giải quyết như thế nào?"

"May mắn mấy người ngũ thúc cách con phố này không xa, có người biết ngũ thúc, cho nên chạy ra gọi, kịp chạy ra trước lúc bọn con bị đuổi. Ông ta vừa thấy chúng con nhiều người, ngũ thúc và cô cả còn là người lớn, cho nên ông ta lập tức không dám đẩy bọn con nữa." Đại Nha hừ hừ nói: "Người như vậy giống như thành ngữ mà lúc trước cô nhỏ nói ấy, gọi là gì nhỉ?"

"Bắt nạt kẻ yếu!"

Đại Nha mừng rỡ, cười nói: "Đúng là bắt nạt kẻ yếu!"

Mãn Bảo liền giơ nắm đấm, còn dứ dứ trước mặt: "Ta biết, giống như Bạch nhị lang ấy, đánh cho một trận là được rồi."

Chu lão đầu gật đầu một cái theo bản năng, sau đó bị vợ già trừng mắt một cái, ông lập tức ngừng gật đầu, dạy dỗ Mãn Bảo, "Con gái con đứa, sao có thể suốt ngày nghĩ đến chuyện đánh đánh đấm đấm chứ?"

"Vậy có phải nếu không phải là con gái thì có thể?" Mãn Bảo lập tức coi trọng Đại Đầu, khuyến khích nói: "Đại Đầu, nếu lần sau ông ta còn bắt nạt ngươi và Đại Nha, ngươi để cho Đại Nha đứng ra sau, ngươi lên!"

Mọi người: "..."

Tiền thị dí cái trán của bé, hỏi: "Làm xong bài tập chưa?"

"Xong hết rồi ạ."

"Vậy đi đọc sách đi, nhân tiện dạy Đại Đầu làm sổ sách, con nhìn chữ của hắn xem, giống hệt như gà bới vậy."

Mãn Bảo nhìn thoáng qua, cũng rất chê bai, nói: "Chắc chắn là do viết quá ít."

Tiền thị đuổi hết đám trẻ ra ngoài, lúc này mới nói: "Lão đại, vợ lão đại, ngày mai hai con cũng đi một chuyến với đám Đại Đầu đi, trong nhà phải xây phòng ở, các con chắc chắn là không rời đi được, chẳng qua nếu có thể bán được kẹo hồ lô, thì đúng là trong nhà sẽ có thêm một khoản thu. Đại Đầu và Đại Nha đã lớn rồi, lão lục cũng chỉ lớn hơn Đại Đầu bốn tuổi mà thôi, không phải cũng có thể lên huyện thành buôn bán sao?"

Chu đại lang vốn đang thấy đau lòng hai đứa con, không muốn cho bọn họ lên huyện thành lắm.

Nghe mẹ nói vậy lại thấy hơi do dự.

Chu đại lang là cha hiền, tiểu Tiền thị lại là mẹ nghiêm, nàng nói: "Dạ, ngày mai con và đại lang đi theo bọn họ một chuyến."

Chu đại lang cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Người nọ ở huyện thành bán kẹo hồ lô nhiều năm như vậy, không chắc hắn quen biết được bao nhiêu người, chẳng may về sau thấy Đại Đầu và Đại Nha bán được, lại ra bắt nạt con nó thì làm sao bây giờ?"

Đám Mãn Bảo đang ghé vào cửa sổ và cạnh cửa cẩn thận nghe bên trong thảo luận.

Tuy rằng bị đuổi ra ngoài, nhưng bé mới không ngoan ngoãn nghe lời đâu nhé, bé cũng muốn xem cái người bắt nạt Đại Đầu kia có thể bị đánh hay không.

Chu lão đầu cảm thấy con trai cả quá lằng nhằng, ghét bỏ nói: "Đại Đầu chính là cháu trai trưởng, Đại Nha cũng là cháu gái trưởng!"

Chu đại lang thẳng sống lưng lên, lúc này mới không phản đối nữa, gật đầu nói: "Vâng, vậy ngày mai bọn con lên huyện thành một chuyến."

Đánh người là chuyện không thể, trừ phi đối phương chủ động gợi đòn, nếu không ngày mai hai vợ chồng bọn họ cũng chỉ đi dọa thôi, chủ yếu là nói cho đối phương, hai đứa trẻ này có người nhà coi chừng đấy.

Tiếng nghị luận trong nhà dừng lại, tiếp đó Chu lão đầu nói đến chuyện xây phòng, rằng phải mời ai đi cuốc đá, kéo đá, mời ai đi đốn cây.

Mãn Bảo nghe thấy nhàm chán, khẽ rón rén rời đi, sau đó một đám trẻ con liền ra đứng giữa sân, Mãn Bảo duỗi tay với Đại Đầu, "Tiền biếu của ta đâu?"

Đại Đầu vô tội mở to mắt, "Tiền biếu gì ạ."

"Kẹo hồ lô ấy, củ mài là của ta, tiền kẹo hồ lô phải đưa cho ta một phần."

Đại Đầu mở to hai mắt nhìn, "Nhưng mà, nhưng ta đưa hết tiền cho mẹ ta rồi."

Mãn Bảo liền thu tay lại, "Không sao, tí nữa ta đi tìm đại tẩu đòi, xem xem hôm nay kiếm được tất cả bao nhiêu tiền."

Đại Đầu đã học tập được hơn một năm, đã có thể đếm từ một đến một trăm, hôm nay lúc trên đường trở về cậu đã không ít lần cùng Đại Nha đếm tiền, trước tiên đếm một trăm văn trong túi, đủ một trăm liền bẻ một nhánh cây cầm trên tay, lại đếm lần một trăm thứ hai, chẳng qua lần một trăm thứ hai chưa đếm đủ thì đã hết.

Cho nên cậu nói: "Có một cái một trăm, còn có một cái mười sáu."

Kẹo hồ lô nhà bọn họ bán cùng giá với nhà người ta, que nhỏ một que ba văn tiền, que to năm văn tiền.

Chẳng qua củ mài nhỏ hơn sơn tra một chút, cho nên giá cả nhà bọn họ căn bản không chiếm ưu thế.

Bởi vậy lần này bán hết sạch, có thể thấy được hương vị của nó được chào đón cỡ nào.

Mãn Bảo cười he he, nói: "Ai bảo ông ta dùng sơn tra chua như vậy, ta chẳng thích ăn tí nào, ta cảm thấy trẻ con trên huyện thành cũng sẽ không thích ăn."

"Mới không phải đâu, ta cảm thấy khá ngon mà," Đại Nha hiếm hoi nói một lời công đạo cho ông ta.

Mãn Bảo liền tò mò hỏi bé, "Sao ngươi biết được?"

"Bởi vì ta mua một que của ông ta để ăn thử nha, ta cảm thấy sơn tra của ông ta đỏ đỏ, đẹp hơn củ mài, ta cũng muốn biết kẹo hồ lô của ông ta có vị gì, cho nên liền mua nếm thử."

Đại Đầu gật đầu, "Ta cũng ăn hai viên, chúng ta còn đưa phần còn thừa mang về cho cha mẹ và đệ đệ ăn nữa."

Chẳng qua Tam Đầu đáng thương cũng không ăn được kẹo hồ lô sơn tra, bởi vì đều bị tiểu Tiền thị tịch thu rồi, nàng cảm thấy đối phương rưới đường rất đẹp, đường bọc trơn bóng hơn của nàng, trông cũng dày hơn của nàng, cho nên nàng tò mò nghiên cứu, trong lúc không để ý đã ăn hết số kẹo sơn tra còn lại.

Tam Đầu vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh, kết quả thấy mẹ cứ bẻ một viên ăn một viên, sau đó từ từ, chậm rãi ăn hết số kẹo hồ lô đang có.

Bé ngây người một lúc, sau đó òa một tiếng khóc thét lên.

Mẫu thân xấu xa quá rồi![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 163: Khó có lúc hồ đồ

[HIDE-THANKS]Mãn Bảo đòi tiền tiểu Tiền thị, tiểu Tiền thị cũng không có không cho, mà là hỏi: "Vậy muội định bán bao nhiêu tiền một cân cho ta?"

Tiểu Tiền thị cười tủm tỉm cò kè mặc cả với bé, "Lúc trước bọn ngũ lang hái củ mài mang đi bán, nhưng Trịnh chưởng quầy ở hiệu thuốc cũng nói chưa từng nghe nói rằng nó có thể ăn được, cũng không bán được ở bên ngoài, cho nên mới để lại cho nhà mình ăn, cho nên muội cũng không thể bán giá cao."

Mãn Bảo không kìm được khẽ gãi đầu nhỏ, bé đúng là không hiểu chuyện định giá, lúc trước bé bán đồ, ngoại trừ kẹo, thì mấy đồ khác đều tham khảo theo giá cả thị trường.

Nhưng trên thị trường không có củ mài, đương nhiên sẽ không có giá tham khảo, hơn nữa người mua đồ vẫn là đại tẩu bé quý nhất, nên Mãn Bảo nhất thời thấy khó xử.

Tiểu Tiền thị liền tính cho bé, "Hạt giống củ mài này là lúc trước muội và bọn lão ngũ lấy về đây, lại do đám lão tứ gieo trồng chăm sóc, tính lên thì đám Đại Đầu cũng có phần, số tiền này ai cũng lấy được, đúng rồi, nếu muội muốn thu tiền củ mài từ chỗ đại tẩu, vậy về sau nếu muội ăn kẹo hồ lô củ mài thì cũng phải trả tiền cho đại tẩu."

Mãn Bảo liền nhăn mũi nhỏ lại, nói: "Đại tẩu, trước kia ta ăn, tẩu cũng không bắt ta trả tiền."

"Đó là trước kia, không phải bây giờ muội cũng đến đòi tiền từ chỗ ta sao?"

Mãn Bảo cúi đầu ngẫm nghĩ thấy cũng phải, nhưng lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Tiểu Tiền thị nuôi bé giống như con gái, khi còn nhỏ còn cho bé bú nhiều hơn cả Tam Đầu, thấy bé buồn rầu, nàng liền đau lòng ôm bé vào ngực, chậm rãi dạy, "Mãn Bảo, chúng ta là người một nhà, mặc dù huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng với nhau, nhưng đó là ở việc lớn, việc nhỏ thì cứ phải hồ đồ một chút thì một nhà mới có thể hòa thuận được."

Mãn Bảo nghi hoặc nhìn đại tẩu.

Tiểu Tiền thị liền cười hỏi, "Vậy ta hỏi muội, vườn rau trong nhà là do ai chăm bón?"

"Mẫu thân, đại tẩu nhị tẩu tam tẩu và đại tỷ."

"Muội xem, muội không trồng rau, lão tứ lão ngũ lão lục cũng không trồng, chẳng lẽ về sau bọn họ muốn ăn đồ trong nhà còn phải đưa tiền hả?" Tiểu Tiền thị cười nói: "Không thể tính tiền như vậy được, một nhà, mấy loại việc nhỏ này căn bản không cần đi so đo."

Mãn Bảo giống như hiểu được cái gì, hồi lâu sau bé mới vỗ tay nói: "Ta hiểu rồi, đây giống như lời nàng dâu Đại Viên nói là không thể xử lý mọi việc công bằng."

Biểu tình trên mặt tiểu Tiền thị liền có chút một lời khó nói hết, nàng hỏi: "Chừng nào thì muội nói chuyện với Trương đại tẩu?"

Bởi vì chuyện nhà đất, quan hệ nhà họ Chu với nhà Chu Đại Viên có chút căng thẳng, trong khoảng thời gian này tiểu Tiền thị và Trương thị đều là đưa mắt nhìn thẳng đi lướt qua nhau, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng.

Mãn Bảo liền vui tươi hớn hở nói: "Ta mới không nói chuyện cùng nàng đâu nhé, nói chuyện với nàng mất sức lắm, là nàng nói chuyện với người ở đầu thôn, thấy ta tan học về nhà, liền cao giọng nói to, nói, nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai, mặc kệ bất công thế nào cũng đều thiên vị Đại Lư, không giống nhà nào đó, sinh sáu bảy đứa con trai, nhưng lòng lại cứ thiên vị chân trời nào đó.."

Mãn Bảo nheo nhéo giọng bắt chước giống y đúc, làm tiểu Tiền thị nhìn mà sửng sốt, giống như nhìn thấy Trương thị đầy mặt khinh thường đang lắc lư ở trước mặt mình vậy.

Mãn Bảo còn bắt chước Trương thị xoay người một cái, tiếp tục cao giọng nói: "Một bát nước này không thể giữ cân bằng, bây giờ trẻ con còn nhỏ thì không sao, chờ đến khi sáu đứa con trai đều thành thân sinh con, bọn họ cũng già rồi, xem đến lúc đó thì bọn họ sống kiểu gì."

Mãn Bảo thả tay xuống, một lần nữa sà vào lòng đại tẩu ngồi, cười tủm tỉm hỏi, "Đại tẩu, có phải là giống như nàng dâu Đại Viên nói không, người trong nhà nhiều lúc vẫn không thể xử lý sự việc công bằng, hơn nữa chúng ta cũng phải học được cách hồ đồ, bằng không nếu so đo quá mức, thì trong nhà sẽ không hòa thuận."

Tiểu Tiền thị cũng phải sửng sốt một hồi lâu mới lý giải được rõ ràng mối quan hệ nhân quả bên trong này, đừng nói, chẳng lẽ thật là đúng như Mãn Bảo nói, cho nên Trương thị nói cha mẹ chồng nhà bọn họ bất công là chính xác?

Tiểu Tiền cúi đầu nhìn bé con trong lòng mình, không kìm được "Ai ui" một tiếng, ôm bé nói: "Mãn Bảo nhà chúng ta sao lại thông minh như vậy chứ, làm đại tẩu yêu chết mất thôi."

Mãn Bảo liền cười ha ha, kiêu ngạo nói: "Ta biết là đại tẩu thương ta nhất mà, còn thương hơn Tam Đầu, cho nên đại tẩu cũng bất công."

Nếu như vậy, đương nhiên Mãn Bảo cũng muốn thiên vị đại tẩu, cho nên bé quyết định không lấy tiền nữa, củ mài trong đất cứ thoải mái lấy, thoải mái hái.

Lúc tiểu Tiền thị và Mãn Bảo nói chuyện ở phòng trong, Chu đại lang đã ở gian ngoài làm cho con trai nhỏ của hắn một cái xe đẩy đồ chơi, đây là hứa hẹn hắn đã hứa từ rất lâu trước kia.

Nghe được đối thoại ở bên trong, lần đầu tiên Chu đại lang cảm thấy hóa ra tài ăn nói của vợ hắn tốt như vậy, thế mà lại có thể nói cho Mãn Bảo phục.

Phải biết rằng cái miệng kia của Mãn Bảo giống cha bé y như đúc, từ nhỏ chỉ có bọn họ thuyết phục người khác, nào có ai có thể nói cho bọn họ phục?

Chờ Mãn Bảo vui vẻ rời đi, lúc này Chu đại lang mới để đồ gỗ trên tay xuống, đi vào bên trong, "Nàng cũng thông minh thật, thế mà có thể moi tiền từ trong tay con nhóc kia ra."

Tiểu Tiền thị liền ném quần áo vào người hắn, giận dữ nói: "Chàng câm miệng đi, có ai nói muội muội mình như chàng sao? Mãn Bảo hiếu thuận lắm đó."

Đó là sự thật, từ thái độ của bé đối với mẫu thân và tiểu Tiền liền có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này quả là rất tinh ranh.

Chuyện cứ như vậy định ra, không ai đề cập đến vấn đề giá củ mài nữa.

Bên chỗ Mãn Bảo không có vấn đề, bên chỗ Chu tự lang tự nhiên lại càng không có vấn đề, trong thâm tâm, bọn họ cũng cảm thấy việc này rất bình thường, giống Mãn Bảo lần nào cũng phải chia chác thật rõ ràng mới là điều mới mẻ đối với bọn họ.

Chẳng qua như vậy cũng có chỗ lợi, tránh cho bọn họ mỗi lần nộp quỹ chung xong lại không biết chia tiền kiểu gì.

Nguyên tắc phân chia đã lập ra, mỗi lần bọn họ nộp quỹ chung xong, tiền còn thừa cứ chia theo tỷ lệ là được.

Tuy rằng có đôi khi có mấy người cũng chỉ có thể được chia mấy văn tiền, nhưng ngày nào cũng có mấy văn tiền vào tay, cứ tích lũy xuống cũng được rất nhiều.

Đặc biệt là nơi này còn là nông thôn, muốn mua đồ gì còn phải đi rất xa mới lên được chợ lớn, hoặc là chờ đến khi người bán rong vào đây.

Trước kia, trong thôn chỉ cần có người bán hàng rong tới đây mua đồ, đám Đại Đầu Đại Nha liền sẽ đi sau mông người lớn vây xem, nhìn các loại đồ vật ở chỗ người bán hàng rong chảy nước miếng mà không có tiền mua, nhưng bây giờ không giống vậy, mỗi lần người bán hàng rong đến đây, bọn họ chính là một đội quân mua hàng đầy đủ sinh lực.

Kẹo thì không cần mua, dù sao cũng chẳng ngon bằng kẹo cô nhỏ cho, nhưng mấy món đồ chơi hoặc đồ ăn vặt khác thì rất được hoan nghênh.

Thậm chí có lần Mãn Bảo còn khuyến khích Chu tứ lang cũng đi làm người bán hàng rong, theo lời Mãn Bảo nói là, "Rất thú vị nha, ngày nào cũng có thể đi ra khỏi thôn, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, có thể nhìn thấy rất nhiều người, còn có thể nhìn thấy thật nhiều thực vật và động vật hiếm lạ."

Chu tứ lang đối với chuyện này khịt mũi coi thường, nói với bé: "Muội cho rằng bán hàng rong là đi chơi hả, phải chọn hàng hóa gánh đi thôn phía tây, dạo thôn phía đông, mệt lắm, một khi không cẩn thận còn có thể sẽ gặp cướp, đến lúc đó nếu ta mà anh dũng bảo hộ hàng hóa không giao tiền, thì muội sẽ không còn tứ ca nữa."

Mãn Bảo nghe thấy mà sửng sốt vô cùng, hỏi: "Trên đường còn có người cướp sao?"

"Có chứ, thổ phỉ ấy."

Mãn Bảo òa một tiếng, vội vàng tò mò hỏi: "Thổ phỉ ở chỗ nào, bọn họ trông như thế nào?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 164: Tiểu thuyết

[HIDE-THANKS]Ngày hôm sau, Mãn Bảo thần thần bí bí nói với Bạch Thiện Bảo: "Trên núi có thổ phỉ."

Bạch Thiện Bảo lập tức quay mặt lại, hai mắt tóe lửa, nắm chặt tay hỏi: "Ngọn núi nào? Ngươi gặp được hả?"

"Không, là tứ ca ta nói cho ta," Mãn Bảo nghi ngờ nhìn cậu, "Sao ngươi lại tức giận như thế?"

Bạch Thiện Bảo liền hừ một tiếng nói: "Ta ghét thổ phỉ nhất, sau này ta nhất định sẽ giết hết tất cả thổ phỉ trên thiên hạ."

Mãn Bảo gật đầu, "Thổ phỉ cướp đồ là sai, nhưng ngươi cũng đến mức phải giết hết sạch chứ, hơn nữa ngươi giết sạch được sao? Không phải ta khinh thường ngươi đâu, mà là ngươi đánh nhau còn chẳng lợi hại bằng ta."

"Đó là bởi vì ngươi là con gái nên ta mới nhường ngươi." Bạch Thiện Bảo kích động la lên: "Nếu mà ta dùng sức, chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại ta."

"Hừ, có dám ra ngoài đánh một trận không."

"Ngươi phải đồng ý với ta là sẽ không cắn người trước." Bạch Thiện Bảo rất ghét đánh nhau với Mãn Bảo, bởi vì lần nào nàng đánh không lại cũng cắn cậu, cậu lại không thể cắn trả, cho nên luôn bị thua.

Mãn Bảo cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đánh nhau là phải không từ thủ đoạn, ta cũng đâu có cấm ngươi không được cắn ta."

Bạch Thiện Bảo liền nghiến răng, rất muốn cắn bé ngay bây giờ.

Bạch Thiện Bảo hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến bé nữa, còn lấy sách đang để ở chỗ bé về, sau đó moi cục đá dự phòng ra, tô lại đường thẳng giữa bàn thêm lần nữa, cho nó càng rõ ràng hơn, "Ngươi không được vượt qua đường thẳng này."

"Không vượt thì không vượt, hừ!" Mãn Bảo kéo ghế ngồi xa ra một chút, hừ một tiếng với cậu, sau đó nói: "Thổ phỉ người ta ai cũng có võ công, chính là cái kiểu võ bay qua bay lại vù vù ở trên trời ấy, ngươi đến nhảy thôi còn chẳng cao, sao có thể đánh lại người ta chứ?"

Bạch Thiện Bảo sợ ngây người, "Thổ phỉ lợi hại như vậy sao?"

"Đó là đương nhiên!"

Khoa Khoa dụ dỗ ký chủ mua mấy quyển truyện: . Chắc chắn là do quyển truyện nào đó viết về tiểu thuyết võ hiệp thời cổ, xong đời!

Bạch Thiện Bảo không rảnh tức giận với bé nữa, kéo ghế lại gần hỏi: "Sao ngươi biết được?"

"Ta, ta nghe người ta nói, người kể chuyện kể từ sách ra, nếu đã viết thành sách, vậy hẳn là sự thực."

Bạch Thiện Bảo không tin, bởi vì nhà bọn họ cũng có hộ vệ, lúc trước từ Lũng Châu chuyển tới đây, bà nội còn cố ý mời người ở tiêu cục* tới hộ tống, cậu cũng không thấy bọn họ bay tới bay lui.

* Tiêu cục: Một đơn vị chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hóa, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu.

Chẳng qua, trên đường đi bọn họ cũng không gặp cướp, cả đoạn đường vô cùng bình an, có lẽ là do vậy nên bọn họ mới không có cơ hội thi triển?

Bạch Thiện Bảo tiếc nuối vô cùng, nếu khi đó bọn họ gặp cướp thì đúng là tốt quá, như vậy có thể nhìn thấy người ở tiêu cục đánh nhau.

Mãn Bảo thấy cậu không tin, liền chọn một câu chuyện mình thích nhất kể cho cậu nghe, thường ngày bé thích nhất nghe kể chuyện, đọc chuyện, đương nhiên, cũng thích nói.

Rõ ràng trên sách chưa chắc đã đã miêu tả được sinh động như vậy, nhưng bởi vì bé cho thêm lý giải của mình, lúc kể chuyện còn hơi tí lại quơ chân múa tay, không nói đến Bạch Thiện Bảo, ngay đến mấy bạn học ngồi bên cạnh còn nghe đến ngây người.

Bạch nhị lang cũng không biết từ lúc nào đã kéo ghế đến ngồi ngay cạnh Mãn Bảo, chống cằm nghe đầy say sưa.

Trang tiên sinh cầm sách vào lớp dạy bọn trẻ học phát hiện học sinh cả lớp đều đang vây quanh Mãn Bảo, mà Mãn Bảo bị mọi người vây ở giữa, không chỉ không thấy hoảng hốt, còn vô cùng phấn khích, bé hận không thể đứng lên trên bàn để kể chuyện.

Chẳng qua nghĩ đến sự uy nghiêm của tiên sinh, bé không dám làm thế, chỉ càng tăng thêm số lần biểu đạt động tác tay chân.

Trang tiên sinh đang định gõ cửa nhắc nhở bọn họ đúng lúc nghe thấy Mãn Bảo nói, "Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Úy Trì Cung vung roi quét ngang, liền làm cả tướng lãnh quân địch và ngựa ngã xuống.."

Bạch nhị lang không kìm được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, liên tục hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

Mãn Bảo lấy ống trúc từ trong rương đựng sách của mình ra, sau khi uống một ngụm xong liền nói: "Chờ ta nghỉ một chút đã."

Trang tiên sinh chờ Mãn Bảo nói xong một chương, qua một hồi cao trào mới gõ cửa.

Bọn học sinh quay đầu lại liền nhìn thấy Trang tiên sinh đang đứng trước cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, bọn trẻ lập tức chấn kinh như con cá nhỏ bơi đi bốn phía, chỉ chốc lát sau đám trẻ tụ cạnh Mãn Bảo đã tản ra không còn một ai.

Trang tiên sinh nhìn Mãn Bảo nói: "Sau khi tan học con đừng về vội, tới tiểu viện của ta."

Nhìn đến Bạch Thiện Bảo đứng bên cạnh bé, liền bổ sung thêm một câu, "Bạch Thiện, con cũng tới."

Hai đứa trẻ liếc nhau, yên lặng cúi đầu, vô cùng chột dạ.

Trang tiên sinh cũng không mắng bọn họ, chỉ hỏi đầu đuôi câu chuyện xong mới hỏi Mãn Bảo, "Câu chuyện con kể là từ đâu ra?"

"Tất cả đều ở trong một quyển chuyện xưa ạ."

Trang tiên sinh hỏi, "Có thể cho ta xem thử không?"

Mãn Bảo hỏi thử Khoa Khoa trong lòng, Khoa Khoa đã nhanh chóng rà quét quyển truyện bé mua, xác định không có nội dung không thích hợp mới nói: "Có thể."

Đến nỗi mấy triều đại không tồn tại kia, thì đúng là quá dễ giải thích, bởi vì theo Khoa Khoa thấy, mấy quyển truyện này viết vô cùng khoa trương, là người ở kỷ nguyên trái đất thế kỷ hai mươi hai phỏng theo cách viết của người ở thế kỷ mười chín hai mươi, biên soạn lại phần lớn chuyện cũ ở thế kỷ mười sáu.

Mấy câu chuyện này ngoại trừ tên nhân vật là chính xác, theo Khoa Khoa thấy, thì mấy chuyện khác đều là do họ tự tưởng tượng, chắc chắn là trong khoảng thời gian này ký chủ mua quá nhiều sách, thế nên nó mới không lưu ý đến ký chủ thế mà lại mua mấy quyển sách không có giá trị dinh dưỡng như này.

Xem ra về sau phải cẩn thận hơn chút, ký chủ vốn đã keo kiệt, không quá thích tiêu tích phân, nếu đã như thế, thì đương nhiên tích phân phải tiêu vào những cái quan trọng.

Ví dụ như mấy quyển sách viết về khoa học kỹ thuật gieo trồng kia?

Khoa Khoa yên lặng nghĩ thầm, Mãn Bảo đã ngồi xổm xuống giả vờ tìm kiếm trong rương đựng sách, sau đó lấy quyển truyện kia đưa cho Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh mở ra đọc thử một chút, phát hiện mấy triều đại được viết trong đó chẳng có cái nào là thật, ngay cả thời gian cũng lung tung rối loạn, xem ra chính là mấy quyển tiểu thuyết con người bịa ra.

Trẻ con sao có thể xem mấy thứ như này được chứ?

Trang tiên sinh day trán, hỏi Mãn Bảo: "Nhà con mua cho con hả? Bây giờ nhà con có nhiều tiền như vậy?"

Bây giờ sách Mãn Bảo dùng vẫn là bản viết tay của Trang tiên sinh, dù sao số lượng từ trong sách bây giờ còn chưa nhiều lắm, lúc Trang tiên sinh luyện chữ thì đã thuận tay chép ra cho bé.

Cũng là bởi đây là chép cho đồ đệ yêu quý, Trang tiên sinh cũng không dùng chữ khải, mà là dùng thể loại chữ hành giai mình thích nhất để viết, mặc dù nhìn có chút qua loa, nhưng rất đẹp mắt, Mãn Bảo cũng rất thích.

Mãn Bảo nói: "Không phải là nhà con mua cho, đây là do con tự mình đổi ạ."

Trang tiên sinh hỏi, "Đổi bằng cái gì?"

"Đổi bằng cỏ ạ!"

Khoa Khoa thầm nghĩ: Không sai, cỏ đổi tích phân, tích phân đổi sách.

Trang tiên sinh liền cho rằng bé lấy cỏ tích tuyết nhổ lúc hè đi đổi, vậy thứ này cũng không đắt đến đâu, Trang tiên sinh không chỉ trích bé, chẳng qua vẫn nhắc nhở bé: "Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa, cận thận bị lừa, sách của con không phải chuyện xưa, mà là tiểu thuyết bịa đặt thôi, mấy triều đại bên trong còn chưa từng nghe thấy bao giờ, đọc xong cũng chỉ vô ích, còn dễ bị nghiện, sau này đừng đọc nữa."

"Nhưng mà người trong này đúng là lợi hại quá ạ, tiên sinh, mấy người biết võ công có phải cũng giống như trong sách viết không, khinh công giỏi có thể đạp tuyết vô ngân*, dẫm nước mà bay?"

* Khinh công đi trên tuyết không để lại dấu chân.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 165: Rút thăm

[HIDE-THANKS]Trang tiên sinh giật khóe miệng nói: "Nếu đã là tiểu thuyết, thì mấy thứ bên trong tất nhiên sẽ là giả, cho nên ta mới nói đọc cũng chỉ vô ích, còn dễ dạy hư mấy đứa trẻ các con, được rồi, ta sẽ tịch thu quyển sách này."

Mãn Bảo ngẩn ngơ, không ngờ sẽ có ngày đến sách cũng sẽ bị tịch thu.

Xử lý ái đồ xong, lúc này Trang tiên sinh mới nhìn về phía Bạch Thiện Bảo, nghiêm túc nói: "Nếu con muốn tiêu diệt tất cả thổ phỉ trên toàn thiên hạ, vậy thì phải làm được hai chuyện này mới được."

Hai mắt Bạch Thiện Bảo sáng lấp lánh, hỏi: "Chuyện gì ạ?"

"Thứ nhất, con phải đọc sách thật tốt, thi đỗ tiến sĩ, hoặc là thi minh kinh, chỉ có xuất sĩ bằng con đường khoa cử, con mới có thể nhanh chóng nắm giữ binh quyền, cũng mới có cơ hội lên kế hoạch về việc diệt phỉ; thứ hai, con phải học võ, ra trận giết địch sao có thể không biết võ nghệ đúng không? Nếu võ nghệ con không tốt, chẳng lẽ con có thể không bận tâm đến gia đình người thân bạn bè mà ra chiến trường giết địch sao?"

Bạch Thiện Bảo cảm thấy tiên sinh nói rất đúng, vội vàng hỏi, "Vậy tiên sinh, người nói xem con có thể thi đỗ tiến sĩ không ạ? Cha con xuất thân tiến sĩ, mẹ con nói tiến sĩ khó thi đỗ lắm."

"Lấy tư chất của con, chỉ cần chăm chỉ học hành, thi tiến sĩ hẳn sẽ không khó." Cho dù là khó, Trang tiên sinh cũng sẽ nói không khó, ông cổ vũ cậu: "Người xưa đều nói trò giỏi hơn thầy, nói không chừng con còn ưu tú hơn phụ thân con."

Bạch Thiện Bảo cũng cảm thấy như vậy, cậu rất phấn khích, lại hỏi: "Vậy võ nghệ phải học kiểu gì ạ?"

"Cái này con phải bàn bạc với bà nội con," Trang tiên sinh nói: "Mời một hộ vệ huấn luyện, hoặc là đến tiêu cục mời một vị tiêu sư, cũng không mất bao nhiêu tiền."

Ít nhất đối với nhà họ Bạch, chút tiền ấy cũng không là gì.

Lúc Mãn Bảo đi theo Bạch Thiện Bảo ra ngoài cũng liên tục khuyến khích cậu: "Ngươi nhất định phải hỏi xem hộ vệ nhà ngươi có thể bay hay không, nếu là không, vậy nhất định phải đến tiêu cục hỏi thử, nếu chúng ta đã muốn học, thì phải học bản lĩnh tốt nhất."

Bạch Thiện Bảo cảm thấy bé nói có lý, còn nói: "Chờ ta học xong sẽ dạy cho ngươi."

"Được!" Nghĩ đến nguyên tắc có qua có lại, Mãn Bảo nói: "Đến lúc đó ta chia kẹo hồ lô cho ngươi ăn."

Bạch Thiện Bảo chảy nước miếng gật đầu, sau đó hai người lưu luyến chia tay ở giao lộ.

Bạch Thiện Bảo còn mời bé, "Không thì ngươi tới nhà ta làm bài tập đi, như vậy chúng ta còn có thể nói chuyện với nhau."

Mãn Bảo nói: "Ngày mai đi, hôm nay tứ ca ta được chia ruộng, ta phải đi về xem sao."

Bạch Thiện Bảo vừa nghe thấy có chuyện hay để xem, lập tức phấn khích hỏi: "Chia ruộng gì cơ?"

"Chia ruộng vĩnh nghiệp và ruộng theo nhân khẩu đó, mai tứ ca của ta thành niên rồi, đúng lúc khoảng thời gian trước cháu trai Đại Lượng cũng thành niên, cho nên hai người bọn họ được chia ruộng cùng lúc."

Trong thôn có không ít người đều chạy tới đây xem, bởi vì chia ruộng là chuyện lớn.

Thiên hạ vừa mới thái bình được hai mươi năm, mấy năm trước còn có người chạy nạn, người bỏ ruộng đồng liền thấy luống cuống, nếu ruộng vượt quá ba năm không có ai trồng trọt, thì đồng ruộng sẽ bị quốc gia thu hồi quyền sở hữu.

Quyền tài sản của mấy phần ruộng này tạm thời do lý trưởng bảo quản, hoặc là nếu thấy mảnh đất hoang nào trông còn màu mỡ, có khí hậu tốt, thì nha huyện cũng sẽ bảo lý trưởng quản lí khu vực này giao lên.

Có lý trưởng sẽ lén gieo trồng trên đất hoang trong phạm vi mình quản hạt, nhưng cũng có người không có sức trồng trọt, cứ để nó hoang phế.

Mà vị lý trưởng thôn Thất Lí này thuộc về loại người thứ hai, ruộng đinh nhà bọn họ đã đủ trồng trọt rồi, đây vẫn là trong tình huống có một con trâu đấy, nếu có nhiều ruộng hơn bọn họ cũng không trồng được.

Mỗi lần trong khu vực trực thuộc của mình có thiếu niên thành niên, đều do lý trưởng chia ruộng.

Ruộng đinh được chia, toàn bộ nhà trong thôn phải cử ra một người tới hỗ trợ khai hoang ruộng đinh, đây chuyện đã được ước định thành tục lệ.

Trong phạm vi thôn Thất Lí còn không ít đất hoang, mỗi người có hai mươi mẫu ruộng vĩnh nghiệp, không thể mua bán, nhưng có thể kế thừa.

Đương nhiên, trong tình huống đặc thù cũng có thể mua bán, chỉ là cần phải đăng ký ở nha huyện, ví dụ như trong nhà có người cần hạ táng mà thiếu tiền, hoặc là có người bị bệnh, sau khi báo lên nha huyện kiểm chứng rõ sau là có thể bán ruộng vĩnh nghiệp.

Ruộng chia theo nhân khẩu là bốn mươi mẫu, sau khi chết sẽ bị quốc gia thu về.

Mà thôn Thất Lí có nhiều đồi nhỏ, lý trưởng dứt khoát dựa theo lệ cũ trước kia, chia cho người một quả đồi làm ruộng chia theo nhân khẩu.

Ruộng chia theo nhân khẩu của Chu lão đầu, Chu đại lang, Chu nhị lang và Chu tam lang đều là đồi, gồm cả mấy mảnh ruộng dưới chân núi chưa được khai hoang, cũng không đo đạc quá kỹ, toàn là ước lượng một chút rồi vẽ một vòng là chia.

Đến nỗi đất trên núi thì đa phần dùng để trồng cây.

Không, phải nói là gần như bọn họ sẽ không động vào cây lớn trên núi hoang, để bọn nó thích mọc như nào thì mọc, nếu trên đó trùng hợp có cây có thể làm phòng ở, làm các loại đồ dùng gia đình, vậy thì càng tốt.

Như thế bọn họ không cần trồng cây mà vẫn có thể thu hoạch một đợt.

Đương nhiên, nếu trên núi không có, vậy Chu lão đầu sẽ mang theo mấy đứa con trai đi khắp đồi núi tìm mấy loại cây đó, đào ra rồi mang đến đỉnh núi nhà mình trồng, lúc mới đầu thì tưới nước, xới đất, bón ít phân, chờ nó có thể sống được thì cứ để đấy, chỉ cần khống chế không để cây dại bên cảnh trở ngại nó lớn lên là được.

Lúc thanh niên trồng, chờ đến khi con bọn họ lớn lên, thì trên cơ bản liền có thể chặt xuống để xây phòng hoặc làm đồ dùng.

Lúc Mãn Bảo tròn một tuổi, Chu lão đầu đã trồng mấy cây trên núi cho bé, đương nhiên là bọn Đại Đầu cũng có, chỉ là Mãn Bảo cảm thấy đợi đến khi bọn họ lớn lên thì chắc chắn sẽ không đủ để dùng.

Bởi vì cha bé đã không đủ dùng rồi, có lẽ là không ngờ rằng ông sẽ có nhiều con như vậy, năm đó không trồng quá nhiều cây, cho nên bây giờ phải mua cây của người ta.

Ngoại trừ trồng cây, còn thể trồng trúc, ví dụ như ruộng chia theo nhân khẩu của Chu tam lang và Chu nhị lang đã trồng không ít trúc, trúc mà Chu nhị lang dùng hằng năm để đan hàng tre trúc, ngoại trừ một ít chặt từ núi vô chủ, còn lại đều lấy ở trên ruộng chia theo nhân khẩu của bọn họ.

Ruộng đồng trong thôn nhìn có vẻ không khác nhau lắm, nhưng thông qua những buổi nghị luận của nhà mình trong mấy ngày nay, Mãn Bảo biết, trong này vẫn có sự khác biệt rất lớn, cũng không biết tứ ca bé có may mắn không, chọn được một phần ruộng tốt chút.

Chờ đến khi Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo nắm tay nhau chạy đến bên bờ ruộng, lý trưởng đã mang theo đám người đi nhìn đồng ruộng một lượt.

Sau đó nói với hai người thanh niên: "Vừa nãy mọi người cũng thấy rồi đó, chúng ta tính chia mảnh này thành hai phần, mỗi phần hai mươi mẫu, Chu Lương, Chu Đại Lượng, các ngươi hai cái cùng lên rút thăm đi."

Chu tứ lang và Chu Đại Lượng liếc nhau, rối rít tiến lên trước.

Lý trưởng lấy một cái ống đựng thẻ ra, bên trong có hai chiếc thẻ đã đánh dấu hiệu, nói: "Ai rút được thẻ có sơn màu đỏ, thì sẽ lấy ruộng thứ nhất, nếu không có màu, vậy lấy ruộng thứ hai."

Nhà họ Chu nghiêm túc hồi tưởng lại sự khác nhau của hai phần ruộng, sau đó phát hiện cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là ruộng thứ nhất gần nước hơn chút mà thôi.

Nghĩ như vậy, mọi người liền đưa ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ống đựng thẻ.

Chu tứ lang khẩn trương, nhìn về phía Chu Đại Lượng, "Huynh rút trước?"

Chu Đại Lượng khách sáo từ chối, "Thôi đệ rút trước đi."

"Được," Chu tứ lang chẳng khách sáo tí nào mà đáp lại, nói: "Vậy ta rút trước."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 166: Của người phúc ta

[HIDE-THANKS]Chu Đại Lượng đưa ánh mắt u oán nhìn hắn một cái, không biết khiêm tốn một chút sao? Chẳng ra bài theo lẽ thường gì cả.

Chu tứ lang xoa nắm tay, ánh mắt vừa căng thẳng vừa cẩn thận đảo trên hai thẻ rút thăm bằng trúc, không ngừng cầu nguyện ở trong lòng: Đạo tôn lão gia, nhất định phải phù hộ ta rút được số 1!

Chu tứ lang chọn xong, nhắm hai mắt lại, sau đó mở mắt, dứt khoát rút ra một thẻ, nhìn thấy phần dưới thẻ có màu đỏ, Chu tứ lang sững sờ, sau đó cười ha hả, "Ta trúng rồi, ta trúng rồi!"

Lý trưởng nhìn hắn một cái, đưa ống trúc cho Chu Đại Lượng.

Chu Đại Lượng đau xót rút một cái thẻ khác ra, dưới cùng không có màu đỏ.

Chẳng qua cái này cũng là do may rủi, không thể trách ai.

Chu lão đầu thở phào, lấy tẩu thuốc ngang hông ra hút một hơi, lúc này mới nói: "Đi, lão tứ, lát nữa ngươi đi cùng lý trưởng ra ký văn thư."

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo tới đúng lúc bọn họ đang chọn, rất là biết góp náo nhiệt, lúc này đang kêu oa oa với mấy đứa trẻ vây xem.

Lý trưởng liền vẫy tay xuống, người lớn các nhà vội vàng kéo con của mình lại, để bọn trẻ yên tĩnh lại.

Bấy giờ lý trưởng mới nói: "Năm nay thôn các vị có hai thanh niên, chia ruộng theo nhân khẩu thì không cần phải để ý, nhưng ruộng vĩnh nghiệp thì phải góp sức, tất cả các nhà đều phải cử ra một người, ba ngày sau bắt đầu tập hợp xuống ruộng cày cấy khai hoang, Chu trưởng thôn, chuyện này giao cho ông nhé."

Trưởng thôn vội vàng đồng ý, biểu thị không có vấn đề gì.

Cái này cũng là quy củ đã được ước định thành tục lệ, ngoại trừ nhà mẹ góa con côi, nhà nào cũng phải cử ra một người lao động.

Cho nên trong thôn, vẫn cứ là nhà ai nhiều nam đinh, nhà đó sẽ có lời lớn.

Ví dụ như nhà Chu Đại Viên, nhà ông chỉ có một đứa con trai, chỉ được chia ruộng vĩnh nghiệp một lần, Chu lão đầu chỉ cần phái một đứa con trai ra sức là được.

Nhưng Chu lão đầu có tận sáu đứa con trai, có thể được chia ruộng sáu lần, nhà bọn họ liền được sáu lần gọi người góp sức, ngươi nói xem ông lỗ hay không lỗ?

Nhưng dù bị thiệt cũng không có cách nào, đây không phải là quy củ trong một dặm, mà là quy củ trong cả huyện, thậm chí ở nơi khác cũng làm theo như vậy, bây giờ chỉ là trong thôn với nhau, đã khá là thả lỏng rồi, trong thôn cơ bản chỉ phụ trách chia ruộng vĩnh nghiệp thôn mình, nghe nói trước kia, vì phòng ngừa người góp sức lười biếng, còn điều chuyển thôn dân thôn này đến cày đất khai hoang cho một thôn khác, phải ăn uống ở ngoài chưa tính, còn bị chèn ép làm không ít việc.

Cho nên đối với chuyện này, không ai dám phàn nàn ở ngoài.

Nhưng ở trong nhà lại khác, con dâu Chu Đại Viên rất tứ giận, vừa về tới nhà đã bắt đầu gõ gõ đập đập trong sân, chỉ vào gà mái mà chỉ chó mắng mèo, nói nó chỉ biết đẻ trứng, không có bản lĩnh gì khác, còn phải để nàng nuôi gà con cho nó.

Bạch Thiện Bảo đang cùng Mãn Bảo đi đến phòng chưa xây của bé phụ giúp nhặt đá, nghe thấy thế, liền tò mò hỏi Mãn Bảo, "Ta cảm thấy hàng xóm nhà ngươi nói chuyện lạ thật, gà mái ngoài việc đẻ trứng, thì nó còn phải làm việc gì?"

Mãn Bảo đương nhiên cũng không nghe hiểu trào phúng ám chỉ của Trương thị, nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy nàng nói vô lý, liền thấy tiếc thay cho đám gà mái nhà bọn họ: "Mặc kệ nàng đi, nàng đâu Đại Viên có chút lạ lùng, nàng nói rất nhiều điều ta đều nghe không hiểu, mẹ ta nói nếu nghe không hiểu, vậy thì không nghe, nàng cũng chẳng nói đạo lý lớn gì."

Bạch Thiện Bảo gật đầu, nhưng vẫn nói thêm: "Gà nhà bọn họ thật đáng thương, không bằng lát nữa chúng ta nhổ một ít cỏ cho nó ăn đi."

"Bây giờ chưa có cỏ non, bọn nó không ăn đâu," Mãn Bảo nói: "Bây giờ bọn nó chỉ thích ăn côn trùng và rau thôi, nếu không thì chúng ta đi hái rau cho chúng nó."

"Được."

Mãn Bảo liền dẫn cậu đến vườn rau nhà Chu Đại Viên, rất tự nhiên mà chỉ vào mấy cây cải trắng còn chưa nhổ, nói: "Nè, đâu chính là cải trắng nhà bọn họ."

Bạch Thiện Bảo chẳng chút khách khí mà tiến lên nhổ một cây, một màn này đúng lúc bị nàng dâu nhỏ bên cạnh nhìn thấy, nàng há to miệng, đang định nói chuyện, chỉ thấy Mãn Bảo đã tiến lên nhổ giúp cậu, sau đó hai người ôm cải trắng đi đến ngoài tường nhà Chu Đại Viên, hợp sức bê một tảng đá, trực tiếp dẫm lên trên.

Tường nhà nông cũng không quá cao, phần lớn là tường đất hoặc hàng rào.

Trường nhà Chu Đại Viên chính là tường đất, hai đứa bé con ngươi đẩy ta, ta kéo ngươi, trong chốc lát đã trèo lên tường, sau đó liền xé lá rau ném cho gà mái phía dưới, còn lẩm bẩm nói lời dụ dỗ trong miệng: "Mau ăn đi, ăn no rồi bị chửi cũng sẽ không đau lòng nữa."

Nàng dâu nhỏ nhìn thấy một màn này liền không kìm được tò mò mà tiến lên phía trước, Mãn Bảo trông thấy nàng còn chào hỏi, "Chào chị dâu, chị dâu đi vườn rau đã về rồi ạ."

"Ừ," sắc mặt đối phương có chút quái lạ, không nhịn được hỏi: "Mãn Bảo, mấy đứa đang làm gì thế?"

"Cho gà ăn đấy ạ?"

Nàng dâu nhỏ: "Đây không phải là gà nhà Đại Lư sao? Sao muội lại giúp nhà hắn cho gà ăn?"

"Nàng dâu Đại Viên vừa mắng gà đấy ạ, còn nói sẽ không cho nó ăn nữa, ta cảm thấy nó quá đáng thương, cho nên liền cho nó ăn?"

Nàng dâu nhỏ không nhịn được cười, cố nín hỏi, "Thức ăn này là ở đâu ra?"

"Dạ, chỗ kia."

"Đấy không phải là vườn rau nhà Đại Lư sao?"

"Đúng ạ, cho gà nhà hắn ăn, đương nhiên phải lấy rau nhà hắn chứ."

Nàng dâu nhỏ vậy mà lại cảm thấy bé nói không sai.

Nàng cũng không đi, cứ dựa vào tường xem bọn họ cho gà ăn rau, Trương thị trong phòng nghe thấy trong sân có tiếng động, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi trên đầu tường, tức giận đến suýt ngã ngữa, trừng mắt hỏi: "Các ngươi làm gì vậy?"

Nàng dâu nhỏ lập tức nói: "Chị dâu, Mãn Bảo và Bạch tiểu công tử đang cho gà nhà tẩu ăn rau đấy, nói là nghe thấy tẩu mắng gà, không cho nó ăn gì, hai đứa trẻ thấy thương bọn nó, cố ý ra hái rau cho bọn nó ăn."

Lúc này nàng dâu Đại Viên mới nhìn thấy trong tay hai đứa trẻ đúng là đang cầm cải trắng, đang xé lá rau rồi ném xuống từ đầu tường, sắc mặt của nàng dễ nhìn hơn chút, còn nói: "Muốn cho gà ăn thì đi vào mà cho, sao lại ngồi trên tường?"

Mãn Bảo xé hết rau trong tay, vỗ vỗ tay nhỏ nói: "Chúng ta sợ tẩu đánh chúng ta đó."

Bạch Thiện Bảo tự nhiên gật đầu, cũng cảm thấy người phụ nữ này rất hung dữ.

Mãn Bảo quay người định trèo xuống tường, nàng dâu nhỏ đứng ở bên dưới lập tức giơ tay ôm bé xuống, cũng ôm Bạch Thiện Bảo xuống luôn, chờ bọn họ nắm tay nhau đi được một đoạn rồi, lúc này mới cười nói với Trương thị ngồi bên trong: "Chị dâu, rau cho gà ăn là hai đứa trẻ nhổ từ vườn rau nhà tẩu ra đó, ta còn tưởng rằng tẩu định trách bọn họ cho gà nhà tẩu ăn, cho nên mới đứng đây thêm chốc lát, thấy tẩu không trách, ta yên tâm rồi, quả nhiên chị dâu rất thông tình đạt lý."

Mặt Trương thị lập tức như bị nhuộm mực đen, quá mức tức giận.

Nàng dâu nhỏ che miệng cười, nhà nàng cũng là nhà hàng xóm của Chu Đại Viên, trùng hợp là, vườn rau hai nhà nối liền một chỗ, cho nên bình thường có không ít lần cãi nhau.

Nhà ngươi làm cỏ vứt vào đất nhà ta, nhà ngươi lúc cuốc đất đã cuốc chèn vào lối đi nhỏ, mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này đã xảy ra rất nhiều lần, nàng ở lại chính là muốn nhìn dáng vẻ Trương thị bị chọc tức, lúc này thấy nàng tức giận rồi, mới vui vẻ xoay người đi, định mang chuyện này về chia sẻ với người nhà.

Trương thị giận quá, vội vàng chạy ra vườn rau nhìn, lúc này mới phát hiện đúng là chỗ cải trắng bị nhổ mất một khóm thật, hơn nữa còn không nhổ sạch, vẫn còn mấy chiếc lá nằm trơ trọi ở đây.

Trương thị há mồm định chửi, đột nhiên nghĩ đến Mãn Bảo không thể dây vào, nếu không Tiền thị có thể xé xác nàng, lại muốn mắng sang Bạch tiểu công tử, phát hiện đây càng là người nàng không thể dây, trong lúc nhất thời tức giận nghẹn trong lồng ngực, không thoát ra được.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 167: Chạy đầu

[HIDE-THANKS]Nhà họ Chu phát hiện tối hôm nay tiếng gõ từ nhà Chu Đại Viên truyền ra càng lớn, cách xa bọn họ vẫn có thể nghe thấy âm thanh Trương thị mắng con mình, còn có tiếng kêu khóc của đám Cẩu Đản.

Tiểu Tiền thị đang cùng bọn trẻ xâu củ đâu, nghe thấy âm thanh bên kia càng lúc càng lớn, không kìm được nhíu mày, "Trương đại tẩu bị làm sao không biết, tối nay tức giận kinh khủng như vậy."

Đã sắp tối mịt rồi, bình thường đến lúc này là tất cả mọi người đã ăn xong bữa tối rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Hà thị cười nhạo một tiếng, nói: "Còn có thể vì sao, chắc chắn là do hôm nay tứ thúc nhà chúng ta rút được thẻ tốt, hôm nay đại tẩu không ở đấy nên không thấy thôi, lúc ấy tứ thúc vừa rút thẻ trúc ra, nàng ta xanh cả mặt, nhà Đại Lưu còn chưa nói gì, mà nàng ta chẳng có quan hệ gì với nhà hắn cũng có thể tức giận."

Tiểu Tiền thị liền hừ một tiếng, đặt que đã xâu củ mài xong sang một bên, nói: "Không cần phải để ý đến nàng."

Ít ra nhà bọn họ vẫn được lợi ích thực tế rồi không phải sao? Nàng ta bất mãn, cuối cùng vẫn phải phát cáu với chính mình.

Năm nay nhà họ Chu vô cùng bận, căn bản không rảnh quan tâm đến mấy loại chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.

Mảnh đất bên cạnh đã dọn sạch đá, cỏ cũng được đào hết lên, ngày mai là có thể đào móng.

Năm nay trong thôn còn phải cày ra bốn mươi mẫu đất hoang cho hai người thành niên, cho nên rất bận rộn.

Bận đến nỗi không để ý đến chuyện thu hoạch củ mài, cuối cùng vẫn là Mãn Bảo gọi đám bạn nhỏ đến đào hết củ mài chín lên, còn hái tất cả củ mài mọc trên dây leo nữa.

Mặc dù củ mài hơi ít, nhưng vẫn là rất nhiều, Chu tứ lang xoa xoa nắm tay, phấn khích chạy đến hỏi mẹ hắn, "Mẹ, có phải nợ của con trả xong rồi không ạ?"

Tiền thị nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái, nói: "Ừm, không kém bao nhiêu, chẳng qua hai lượng xây nhà kia con còn chưa nộp đâu."

Sự hưng phấn của Chu tứ lang liền xì ra, ủ rũ cúi đầu "dạ" một tiếng, chạy về tìm Mãn Bảo, "Củ mài phải bán kiểu gì?"

"Bán củ sống thôi," Mãn Bảo nói: "Phơi khô bán cho tiệm thuốc thì lỗ lắm."

Chu tứ lang cũng cảm thấy lỗ, liền xắn tay áo nói: "Ta tự mình đi bán, nhưng Mãn Bảo, muội phải nói lời hay với cha mẹ giúp ta."

Chu ngũ lang không vui, nói: "Lúc ta đi bán gừng thì thuận tay bán là được, sao huynh còn phải đi?"

"Ngươi biết cái gì, ta quen mấy người bạn, đưa cho bọn họ bán càng nhanh hơn, hơn nữa năm nay để lại nhiều giống, sang năm chúng ta chọn một mảnh đất màu mỡ một chút rồi trồng, nhất định có thể thu hoạch được nhiều hơn, đến lúc đó huyện ta không tiêu thụ nổi nhiều củ mài như thế thì làm sao? Còn không phải là phải đưa cho người ta chở ra ngoài bán?"

Mãn Bảo mừng rỡ, lập tức nói: "Đúng đúng, phải bán ra bên ngoài, ta còn muốn nói với cha, năm nay chúng ta để dành thêm ít giống, sang năm chọn mấy mảnh màu mỡ lại thoáng khí trồng trọt."

Chu ngũ lang liền gãi đầu hỏi, "Vậy thì, vậy chúng ta còn được chia không?"

"Không." Mãn Bảo nói: "Đây không phải là đất của tứ ca, mà là đất của nhà."

Mãn Bảo biết, chỉ có có trồng ra trên đất của mình mới là thuộc về mình.

Chu ngũ lang lập tức nhìn về phía Chu tứ lang, hỏi: "Tứ ca, mảnh đất hoang kia huynh định dùng làm gì?"

Ruộng đinh Chu tứ lang được chia thì khỏi phải suy nghĩ, đó là thuộc về toàn bộ gia đình, trừ phi phân gia, nếu không thì quyền khống chế thực tế sẽ không thuộc về tay Chu tứ lang.

Bây giờ thứ chân chính thuộc về Chu tứ lang, vẫn chỉ có mảnh đất bọn họ đồng tâm hiệp lực trồng trọt kia.

Chu tứ lang liền đảo con ngươi nói: "Ta cảm thấy trồng gừng tốt hơn trồng củ mài."

Chu ngũ lang cũng đồng ý, "Ta cũng thấy thế."

Sau đó hai người đều nhìn về phía Mãn Bảo.

Mãn Bảo nghiêm túc gật đầu, "Vậy năm nay chúng ta để dành thêm một ít gừng giống."

Gừng không cần lo bán, thời hạn sử dụng của nó rất dài, chỉ cần vùi trong đất, bảo tồn được năm, sáu tháng cũng không là vấn đề, còn có thể phơi thành gừng khô bán cho tiệm thuốc, tóm lại bọn họ đều cảm thấy sẽ không lỗ vốn.

Mang ý nghĩ này nói với Chu lão đầu, Chu lão đầu hút thuốc ngẫm nghĩ, "Củ mài và gừng đều kiếm được tiền, nhưng thứ này nhà mình không ăn được bao nhiêu, nếu có một ngày người ở bên ngoài không mua nữa, vậy thì sẽ nện vào chân mình, cho nên vẫn nên trồng thêm lương thực đi, ta thấy, trong nhà cứ lấy ra hai mẫu ruộng trồng củ mài, lại thêm hai mẫu trồng gừng là được."

Chu lão đầu nói: "Hai mảnh đất hoang của lão tứ kia ta mặc kệ, tùy cho các ngươi giày vò."

Ông nói: "Các ngươi ai có bản lĩnh khai hoang mảnh đất mới, cũng có thể trồng dựa theo ý muốn của mình, chẳng qua ta đặt một câu nói ở đây, các ngươi muốn làm đất hoang, thì trước tiên cần làm xong việc trong nhà mới được."

Lời này vừa ra, ý chính là cho bọn họ thoải mái đi khai hoang, mấy huynh đệ nhà họ Chu cũng thấy hơi động lòng.

Đặc biệt là Chu tam lang, hắn là người có ít bản lĩnh nhất trong số mấy huynh đệ đã thành niên nhà họ Chu, cũng kiếm được ít nhất, thứ hắn am hiểu nhất chính là trồng trọt.

Nhưng thu hoạch từ trồng trọt lại tính vào việc công, cái này không thể kiếm tiền riêng được.

Khác với tiền thu vào của đại phòng nhị phòng, tiền riêng của tam phòng phần lớn là do Chu tam lang đi làm công cho Bạch lão gia, cũng chỉ có năm ngoái với năm nay, bởi vì đi nấu cơm nước cho nhóm lao đinh, cho nên kiếm được một khoản ngoài định mức, không thì lần trước góp tiền nhà, hắn chưa chắc đã có thể lấy ra được hai lượng.

Cho nên Chu lão đầu vừa dứt lời, hắn liền nghĩ mình nên đi khai hoang một mảnh đất, cũng trồng ít gừng, nói không chừng sang năm có thể kiếm thêm được một chút.

Hà thị cũng nghĩ như vậy.

Chẳng qua hạt giống vẫn phải lấy từ chỗ Mãn Bảo.

Thế là, vừa bàn bạc xong, Chu tam lang liền tới tìm Mãn Bảo nói chuyện này với bé.

Mãn Bảo chẳng chút băn khoăn, lập tức nhận lời, "Được ạ, tam ca, huynh định khai hoang bao nhiêu đất, cần bao nhiêu hạt giống?"

Chu tam lang nghĩ nghĩ, nếu nhiều thì hắn cũng không chăm sóc được, trong nhà còn nhiều ruộng phải cày cấy nữa, bởi vậy nói: "Cứ làm một mảnh xấp xỉ với mảnh của Chu tứ lang là được, tầm bảy tám phân, đến lúc đó trồng hết gừng cũng được không ít."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, còn vỗ ngực nhỏ nói: "Vậy thì tam ca mau đi chọn đất đi, chờ chọn xong ta sẽ đi khai hoang giúp huynh."

Chu tam lang vui vẻ, xoa đầu bé nói: "Chỗ nào cần đến muội chứ?"

Ruộng đinh của Chu tứ lang phải khai hoang nhanh, nhà họ Chu cũng phải cử ra ít nhất một người lao động, Chu lão đầu phái Chu tứ lang đi, dù sao đó cũng là ruộng của hắn.

Con mấy huynh đệ khác, ngoại trừ lão ngũ và lão lục lên huyện thành, những người khác đều phải ở lại để xây nhà.

Cho nên cuối cùng Chu tứ lang vẫn không thể triệt để tiếp nhận mối làm ăn củ mài, nhưng hắn vẫn mang theo Chu ngũ lang đến huyện thành một chuyến, đem gần một nửa số củ mài trong nhà bán ra ngoài.

Còn dư lại, phần lớn để lại làm giống, một bộ phận sót lại thì giao cho bọn Chu ngũ lang mang đi bán lẻ.

Nhưng ở trong huyện thành, người chân chính biết được củ mài, còn có thể ăn nó không nhiều, chúng nó không so được với gừng, cho nên hơi khó bán.

Chẳng qua chỉ cần tìm đúng nhóm khách hàng, Chu ngũ lang và Chu lục lang vẫn kinh doanh thuận lợi. Hai huynh đệ ngày nào cũng có thể mang từ huyện thành về năm sáu trăm văn tiền lời.

Chu tam lang thấy thế, càng thêm kiên định với ý định khai hoang.

Ngay đến Chu đại lang cũng có chút động lòng, bàn bạc với tiểu Tiền thị cũng khai hoang một mảnh đất.

Tiểu Tiền thị liền nói: "Không phải lão tam định khai hoang sao, chàng lại làm, chả lẽ việc nhà đều dồn hết lên đầu lão nhị?

Mặc dù tiểu Tiền thị cũng động lòng, nhưng," Cha sẽ không đồng ý, Tứ Đầu đã ba tuổi rồi, ta thấy em dâu ba lại sắp có, đến lúc đó trong nhà quá nhiều đất trồng, nếu không bận tâm được hết thì chẳng phải là lãng phí?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 168: Xây xong nhà mới

[HIDE-THANKS]Tiểu Tiền thị thấp giọng nói: "Năm nay trong nhà lại có thêm hai mươi mẫu ruộng vĩnh nghiệp, chỉ chăm từng này ruộng đã phải mất không ít thời gian, nào còn thời gian xử lý đất hoang nữa? Hơn nữa giờ cũng vào đông rồi, trong nhà còn phải xây phòng ở, muốn khai hoang cũng không rút được thời gian."

Chu đại lang liền thở dài, nói: "Đây còn không phải là do Đại Đầu và Đại Nha cũng không còn nhỏ nữa sao? Nhất là Đại Nha, qua mấy năm nữa là có thể làm mai rồi."

Nhà họ Chu không phân biệt đối xử, tiền làm mai lễ hỏi cho lứa cháu cũng lấy từ quỹ chung ra, Chu đại lang không lo lắng Đại Đầu và Tam Đầu, nhưng Đại Nha là con gái, đến lúc đó phải mang nhiều đồ cưới ra ngoài mới có thể diện.

Tiểu Tiền thị suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi sang năm sau rồi lại tính, xem việc trong nhà có thể giải quyết được hay không, nếu là có thể, chúng ta cũng đi chọn một mảnh đất tốt khai hoang, hơn nữa sang năm Đại Đầu và Đại Nha lại thêm một tuổi, bọn nó cũng có thể giúp thêm ít việc đồng áng."

Chu đại lang chỉ có thể đồng ý.

Có cả quy định về vấn đề trồng gì trên ruộng được phân, nếu là ruộng vĩnh nghiệp, cũng chỉ có thể trồng lương thực, cứ cho là trong huyện quản lí không chặt, vậy cũng phải lấy đến ít nhất 80% ruộng để trồng lương thực.

Huống hồ, Chu lão đầu cũng rất cẩn thận, dù năm nay gừng và củ mài thật sự mang đến cho nhà họ rất nhiều lợi tức, nhưng đó là do trồng ít, số lượng ít, cho nên mới bán ra ngoài được, nhưng nếu trồng nhiều hơn, có thể bán hết được sao?

Không nói mấy cái khác, gừng và củ mài cũng không phải là thứ ngày nào cũng cần ăn, cho nên ông bằng lòng lấy ra vài mẫu đất để trồng đã coi như là mạo hiểm.

Cho nên đối với việc con trai thứ ba quyết định khai hoang để trồng gừng, ông thấy không vui lắm.

"Việc đồng áng có ít gì đâu, nếu không làm cẩn thận, chắc chắn lương thực sẽ bị giảm sản lượng, mấy thằng nhóc lão tứ còn nhỏ chơi đùa lung tung còn chưa tính, sao mà lão tam cũng đi theo bọn họ chứ?"

Tiền thị lại nói: "Vợ lão đại nấu ăn tốt, có công việc ở trường học, tháng nào cũng có tiền thu vào, lão nhị lại càng không cần phải nói, hắn có tay nghề làm trúc, mỗi tháng kiếm được cũng chẳng kém đại phòng là bao, nhưng lão tam thì sao? Hắn chẳng có bản lĩnh gì khác, chỉ biết trồng trọt, bây giờ Tứ Đầu cũng ba tuổi rồi, lại sinh một đứa, nuôi con không cần tiền à."

"Có phải trong nhà không cho bọn nó ăn uống đâu."

"Nuôi trẻ con chỉ cần cho ăn uống thôi sao?" Tiền thị sẵng giọng: "Mua vải may quần áo không cần tiền? Không nói mấy thứ khác, nếu hắn muốn nấu cho vợ mình một bát đường đỏ, chẳng lẽ còn phải xin nhà lão đại? Để hắn đi làm, khai hoang bảy tám phân đất, bọn họ cũng có lợi tức của riêng mình."

"Vậy ruộng trong nhà thì làm sao đây?"

Tiền thị nhắm mắt không nói chuyện.

Chuyện này tạm thời không bàn bạc ra được, bọn họ cũng không lộ ra sự bất mãn, Chu tam lang hoàn toàn không biết gì cả, tìm được lúc rảnh rỗi liền lên ngọn núi bên cạnh nhìn một chuyến, cuối cùng chọn được một mảnh đất hoang cách mảnh đất của Chu Hỉ không xa.

Hắn khoanh vòng đất, quyết định chờ sau này có thời gian sẽ đến khai hoang.

Chẳng qua sắp tới hắn là không có khả năng có thời gian rảnh, bởi vì nhà họ Chu đã bắt đầu đào móng xây nhà.

Đá đào trên núi cũng lục tục được vận chuyển xuống, nhà họ Chu bắt đầu xây phòng.

Mãn Bảo vui vẻ ghê gớm, chiều nào đi học về cũng phải chạy một vòng quanh nhà trước, sau đó mới đi đến nhà họ Bạch làm bài tập.

Nguyên liệu đầy đủ, người cũng nhiều, nên xây khá nhanh, nhà họ Chu lại không giống nhà họ Bạch, không chỉ xây nhiều phòng, còn đào một hồ nước ở trong sân, cho nên bảy gian nhà đá chưa đến mười tám ngày đã xây xong rồi.

Chu lão đầu kết toán tiền công xong liền nhìn thoáng qua tiền thừa trong hộp, có chút đau lòng, "Còn phải chuẩn bị chăn đệm nữa."

"Cả giường nữa!" Mãn Bảo vừa đi thăm thú phòng mới của mình xong, chạy vào trong như một làn khói, nói ra yêu cầu của mình với Chu lão đầu: "Cha, con muốn có giường mới."

"Không phải cái giường nhỏ kia của con vẫn nằm ngủ được sao?"

"Con không muốn, đưa cho Tam Đầu đi ạ," Mãn Bảo nói: "Con đã đồng ý với Tam Đầu rồi, đợi khi nào con dọn vào phòng mới sẽ đưa giường nhỏ cho nó, cha, người làm cho con một cái giường mới đi."

Chu lão đầu vẻ mặt đau khổ nói: "Không có tiền nha."

"Con có ạ." Mãn Bảo chạy lịch bịch về phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm hai xâu tiền đi ra, kín đáo đưa cho cha, nói: "Cha, người nhất định phải làm cho con cái giường lớn chút, như thế con mới có thể mời các bạn con về cầm đuốc soi đêm đen."

Chu lão đầu suýt nữa bị sặc, ông trừng to mắt hỏi, "Bạn của con là ai? Con gái ơi, con là con gái đấy, không thể nằm trên cùng giường với một đứa con trai."

"Con biết mà," Mãn Bảo nói qua loa lấy lệ: "Bạn mà con nói không phải Bạch Thiện Bảo, là Phó nhị tiểu thư, nàng nói nàng muốn đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó con có thể ngủ chung một chỗ với nàng."

Chu lão đầu liền mạnh mẽ thở phào một hơi, nhưng lòng vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn, ông đột nhiên nhớ tới thân phận của Phó nhị tiểu thư, trái tim lại nhấc lên, "Gì, con là đang nói đến Phó nhị tiểu thư nhà Huyện thái gia sao?"

"Vâng ạ."

Chu lão đầu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía vợ già.

Tiền thị cũng ngồi thẳng lưng, hỏi: "Phó nhị tiểu thư thật sự nói là muốn đến nhà chúng ta ở sao?"

Mãn Bảo gật đầu, "Trên thư viết thế mà."

Mãn Bảo lấy thứ ra cho bọn họ nhìn, thế nhưng hai vợ chồng cũng không biết chữ, cho nên Mãn Bảo liền đọc cho bọn họ, "Nàng nói, bây giờ nàng bị bắt ở trong nhà học quy củ, ngay cả ra ngoài cửa thôi cũng không dễ dàng, rất hôm mộ con có thể thoải mái ra ngoài, nghĩ nếu nàng có thể tới nhà chúng ta ở thì tốt. Cho nên con đã viết thư mời nàng tới nhà chúng ta làm khách, qua một thời gian nữa là nàng có thể đến ở rồi."

Lưng của Chu lão đầu và Tiền thị liền thả lỏng, cùng nhau thở dài một hơi, bọn họ biết mà, con gái của huyện thái gia sao có thể đến chỗ hẻo lánh này chứ.

Nhìn thấy con gái bị lừa, Chu lão đầu cười he he, nhận lời nói: "Được, làm cho con một cái giường mới."

Giường to thì đừng có nghĩ, làm một cái xấp xỉ như vậy là được.

Tiền của Mãn Bảo đương nhiên là không đủ, cho nên bọn họ còn phải bỏ thêm, Chu lão đầu nghĩ đến là thấy đau lòng.

Một cái giường, chưa tính nguyên liệu gỗ, chỉ có tiền công làm mộc đã không dưới hai trăm văn rồi, cho nên hai trăm văn Mãn Bảo đưa còn thiếu nhiều lắm.

Chẳng qua Chu lão đầu không hề nói gì, ngày hôm sau liền cất tiền đến thôn Đại Lê tìm thợ mộc, bảo họ làm thêm một cái giường.

Phòng mới đã xây xong, bọn họ cũng không chuyển vào ngay lập tức, một là do giường chiếu gì cũng chưa chuẩn bị xong, hai là do phòng mới lúc nào cũng có chút ẩm ướt, cho nên phải lấy lửa hong khô một chút.

Mãn Bảo cũng rất mưu đồ muốn phòng mới của mình được khô nhanh hơn, cho nên ngày nào cũng xung phong nhận việc giơ bó đuốc chiếu ở chỗ này, dí gần chỗ kia.

Bạch Thiện Bảo cũng rất thích thú, thế là tranh nhau với bé chơi, làm Đại Đầu sợ đến mức tịch thu hết bó đuốc của hai người, sau đó đuổi cả hai ra ngoài, "Nghịch lửa buổi tối đái dầm!"

Mãn Bảo phản bác: "Nói bậy, nghịch lửa có quan hệ gì với đái dầm?"

"Người lớn đều nói như vậy," Đại Đầu trực tiếp dập tắt bó đuốc, nói: "Không cho phép hai người chơi nữa, ông nội nói rồi, hong phòng là chuyện của người lớn, cô nhỏ, nếu cô không nghe lời, ta sẽ mách bà và mẹ ta."

Mãn Bảo giận mà không dám nói gì, bé sợ mẫu thân và đại tẩu nhất.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 169: Dạy cách trồng gừng

[HIDE-THANKS]Ngoại trừ đọc sách, Mãn Bảo làm chuyện gì cũng rất hứng thú nửa vởi, qua một thời gian sẽ không nhớ nữa, đương nhiên, cũng là do bây giờ bé còn nhỏ, dung lượng não có hạn, thứ có thể để vào đầu không nhiều lắm.

Ví dụ như, hôm kia có thôn dân chào hỏi với bé, muốn đổi với bé ít gừng giống, bé đã đồng ý rồi, nhưng lúc chuyện qua đi liền quên mất việc này, chỉ lo chuyện đi học, tan học, đọc sách, chơi đùa, hoàn toàn chẳng nhớ gì về việc này.

Nhưng thật ra tiểu Tiền thị vẫn nhớ, hỏi thử Tiền thị và Chu tứ lang xong, liền đào mất miếng gừng còn dư lại trong đất về, sau khi giữ lại đủ giống để sang năm nhà mình trồng, còn thừa liền đổi cho người trong thô.

Chẳng qua người đổi tiền rất ít, phần lớn là trứng gà, hoặc là một ống gạo.

Tiền thị cũng không so đo, chỉ xem họ mang tới thứ gì, mang bao nhiêu, liền châm chước đổi cho họ một ít.

Chờ đến khi Mãn Bảo cuối cùng cũng nhớ tới việc này, tiểu Tiền thị đã đổi gừng xong rồi, bé lịch bịch chạy về phòng nhìn thoáng cái rổ đầy ắp trứng gà, oa oa hai tiếng, nói: "Đại tẩu, tối nay chúng ta ăn trứng gà đi."

Tiểu Tiền thị nhìn về phía mẹ chồng.

Tiền thị liền cười nói: "Được, luộc trứng gà đi, luộc nhiều một chút, mỗi người hai quả."

"Muốn ăn trứng trần nước sôi." Mãn Bảo yêu cầu: "Chỉ cần cho thêm một ít gừng vào, chẳng cần thêm cái gì nữa đã rất ngon."

Tiền thị liền dí cái miệng nhỏ của bé, nói: "Cái miệng này của muội là kén nhất."

Mãn Bảo cười ha ha, cười xong liền kéo tay tiểu Tiền thị nói, "Đại tẩu, có những nhà nào đổi gừng ạ, tẩu có dặn dò bọn họ phải chôn gừng xuống đất không, như vậy mới có thể để lâu được, còn có, nếu trồng gừng vào đầu xuân, thì nhớ không cần tưới nhiều nước, phải bón nhiều phân.."

Tiểu Tiền thị nghe đến mức to cả đầu, nói: "Bọn họ cũng đâu có nói mang gừng về trồng hay ăn đâu, sao ta biết được mà dặn?"

"Vậy tẩu nói cho ta nhà nào đổi, ta đi dặn họ."

Tiểu Tiền thị thấy dáng điệu nóng lòng muốn thử của bé, liền biết đây là bé đang ở nhà chán quá nên muốn ra ngoài chơi.

Liền nói: "Mấy hàng xóm quanh đây, ngoại trừ nhà Chu Đại Viên, còn lại gần như đều đổi, nếu muội muốn dặn dò, thì cứ đi dọc một đường là được."

Mãn Bảo phấn khích, xoay người gọi bọn Đại Đầu đi cùng.

Đại Đầu đang muốn đi chơi với mấy bạn nhỏ của cậu, không rảnh, cho nên từ chối.

Đại Nha thì gần đây đang có hứng thứ với việc khâu vá, bây giờ đang ngồi xổm bên cạnh tam thẩm học tập, cũng không muốn đi, cuối cùng là Nhị Đầu và Nhị Nha dẫn theo Tam Đầu Tam Nha đi theo, ngay cả Tứ Đầu nhỏ tuổi nhất cũng bước từng bước ngắn nhỏ đuổi theo, cũng muốn đi chơi.

Vì thế Mãn Bảo liền đi dọc theo đường nhà mình đi gõ cửa từng nhà.

Ban ngày ban mặt, người nhà quê bình thường sẽ không đóng cửa, Mãn Bảo trực tiếp đứng ở trước cổng lớn hỏi người bên trong, "Thím ơi, nhà thím có đổi gừng với nhà cháu không, thím định trồng ạ? Thím biết trồng kiểu gì không? Để cháu dạy cho thím nhé.."

Lấy cớ truyền thụ phương pháp trồng gừng, Mãn Bảo đi dạo một cả một vòng quanh thôn, còn thu hoạch được không ít thứ hiếm lạ.

Ví dụ như là một chiếc lông gà vô cùng rực rỡ, hay một cục đá vô cùng đẹp, bất kể là có nhận được thứ gì hay không, Mãn Bảo đều vui vui vẻ vẻ.

Để thứ đồ tiếp theo đặt trong túi xách của mình, trong túi không đựng xuể thì ôm, chờ bé đi dạo một vòng về, trong ngực toàn là mấy thứ lung tung lộn xộn.

Đám Nhị Đầu Nhị Nha đi theo chơi cũng rất thỏa chí, còn nói với Mãn Bảo, "Cô nhỏ, lần sau chúng ta đi chơi như này tiếp đi."

"Vậy phải tìm được cái cớ nào hay mới được," Mãn Bảo có chút tiếc nuối, "Nếu bọn họ hỏi củ mài nhà chúng ta thì tốt rồi, như vậy chúng ta có thể đi được một vòng nữa."

Tiểu Tiền thị: . Nàng thật sự không thể hiểu được, đi gõ cửa từng nhà như này rốt cuộc có gì thú vị.

Người lớn không hiểu được, nhưng đám trẻ con lại rất hâm mộ Mãn Bảo, đặc biệt là Bạch Thiện Bảo, sau khi cậu biết Mãn Bảo đã đi gần hết nhà mọi người trong thôn, liền tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, còn nói: "Nếu lần sau ngươi còn đi như này nữa thì nhớ gọi ta nha."

Mãn Bảo vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề.

Người trong thôn dựa theo lời Mãn Bảo nói, mang gừng đổi về nhà chôn dưới đất, đừng nói, vài ngày qua đi, lúc đào ra nó vẫn rất béo tốt, không bị khô héo.

Vì thế mọi người yên tâm chôn nó dưới đất nằm yên.

Bọn họ đổi gừng với nhà họ Chu, một phần là lấy về nhà ăn, dù sao cũng sắp tết, trong nhà cũng sẽ có lúc nấu món mặn, không khỏi cần một ít gừng khử mùi tanh.

Hoặc là trời lạnh, cần gừng để ấm người.

Còn thừa mới lấy đi trồng.

Không nói đến chỗ gừng nhà họ Chu trồng trên mấy mảnh đất hoang kia, chỉ cần nhìn chỗ gừng ở vườn rau nhà bọn họ trồng, bây giờ vẫn còn mọc tốt lắm.

Nhà mình tự trồng một ít, về sau muốn ăn gừng cũng không cần mua, cứ trực tiếp đào từ vườn mình ra là được, rất tiện, còn tiết kiệm tiền.

Lúc này thôn dân cũng không biết nhà họ Chu dựa vào gừng kiếm được bao nhiêu tiền, dù sao mỗi lần đám Chu ngũ lang lên huyện thành bán đồ đều tự mình đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán, cũng không bán ở một chỗ cố định trên thị trường.

Cho nên cụ thể có thể kiếm lời được bao nhiêu tiền, cũng chỉ có người nhà họ Chu tự biết.

Mà nguyên nhân chính nhất là do vô tri, thái độ của các thôn dân đối với gừng cũng chỉ là vườn rau có nhiều hơn một loại gia vị, về sau không cần phiền toái ra ngoài mua gừng và tiết kiệm tiền.

Mà Mãn Bảo đi gõ cửa từng nhà dạy mọi người trồng gừng, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì người trong thôn cũng thường xuyên giao lưu kinh nghiệm gieo trồng như vậy.

Ta trồng dưa tốt hơn ngươi, ngươi hỏi ta trồng kiểu gì, ta liền nói cho ngươi, cho nên đây là một chuyện hết sức bình thường.

Khoa Khoa được con người tương lai phát minh ra vô cùng chú trọng sự riêng tư của kỹ thuật, nhưng nó nhìn hết thảy cái này cũng không nói gì, để kệ ký chủ bận rộn giống như con ong mật nhỏ đi dạo chỗ này, bay bay chỗ kia, chờ chơi mệt rồi liền thật thà bò về phòng đọc sách, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.

Lúc này Khoa Khoa mới nói: "Ký chủ, sắp ăn tết rồi, không bằng chúng ta tổng kết thành quả năm nay của chúng ta một chút đi."

Mãn Bảo vừa nghe có chuyện mới mẻ để làm, lập tức vứt sách xuống ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, "Được nha, được nha!"

Khoa Khoa liền đưa bảng biểu thống kê ra cho bé xem, "Ký chủ xem này, một năm nay, ngươi ghi vào hệ thống tổng cộng mười tám loại thực vật, bốn loại động vật, trong đó có ba loại thực vật đã diệt sạch, bảy loại đang bên bờ tuyệt chủng, còn lại đều là mấy giống loài thường gặp.."

Mãn Bảo òa một tiếng, nói: "Hóa ra ta lợi hại như vậy hả, thế mà lại tìm được nhiều loại thực vật bên bờ tuyệt chủng như thế."

Khoa Khoa: ".. Nhưng mà, hành vi ghi lại chủ yếu chỉ tập trung ở nửa năm đầu thôi, sáu tháng cuối năm, ngươi chỉ ghi lại được ba loại thực vật, còn toàn là giống loài thường gặp."

Thật ra nó không muốn nhận lắm, nhưng lúc ấy Mãn Bảo kiên trì cho rằng loại hoa này trông rất đẹp, hơn nữa bé chưa từng ghi vào, cho nên kiên trì bảo nó ghi vào.

Khoa Khoa có thể làm sao đây?

Chỉ có thể đưa một ít tích phân khen thưởng cho bé.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Back