Welcome! You have been invited by LHThi to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 120: Muốn đón dâu

[HIDE-THANKS]Năm nào đến gần giao thừa, thời tiết nơi này đều sẽ chuyển ấm, phần lớn thời gian mặt trời đều lên cao, bởi vậy, rất nhiều cỏ non, mầm cây đều thích nhân dịp gió ấm này mà nhú ra.

Mà nhiệt độ năm nay tựa hồ còn cao hơn năm ngoái một chút, đương nhiên, cái này không phải Mãn Bảo nói, trí nhớ của bé, chỉ có cảnh lúc này năm trước chạy theo đám cháu trai cháu gái đi khắp thôn chúc tết, căn bản không nhớ nổi bé mặc bao nhiêu quần áo, mặc quần áo gì.

Nhưng Khoa Khoa có bộ nhớ, nó nói cho Mãn Bảo, nhiệt độ năm nay cao hơn năm ngoái hai đến ba độ, cũng tỏ vẻ nhiệt độ này rất thích hợp để gieo trồng củ mài.

Vì thế, mùng hai Mãn Bảo mới vừa cùng cha già trở về từ nhà các bác, mùng ba đã muốn đi trồng trọt.

Đương nhiên, ba người Chu đại lang có vợ có nhà vợ không rảnh, ngay cả bọn Đại Đầu cũng tỏ vẻ không có thời gian, vì thế có thể cùng xuống đất chỉ có Chu Hỉ, Chu tứ lang và Chu lục lang.

Chu Hỉ không biết củ mài là gì, cũng là lần đầu tiên biết hóa ra lão tứ khai hoang một mảnh đất ở chân núi, nàng chọn lựa mấy mầm tốt, lại loại ra vài cái hỏng, rất là sầu lo, "Trồng củ mài này có tác dụng gì? Thật sự có thể kiếm tiền sao? Mãn Bảo, cái chuyện trong đất này các muội đã nói qua với cha mẹ chưa?"

Chu tứ lang chê đại tỷ dong dài, nói: "Đã nói rồi, củ mài này kiếm được tiền đó, đại tỷ, đây chính là thuốc, sao có thể không kiếm được tiền?"

Hắn xoa xoa bả vai nói: "Vì trồng hai thứ bảo bối cục cưng này, ta đã phải vào núi đào rất nhiều đất để tăng độ phì, nếu chỉ trồng cây đậu, thì ta đây chắc mệt chết."

Chu Hỉ bước vào trong mảnh đất mới biết, bọn họ thế mà lại đi đào lớp lá mục kia xuống, hơn nữa còn vùi vào đất để lên men.

Chu tứ lang nói: "Không chỉ thế đâu, năm ngoái Mãn Bảo còn bảo ta thường xuyên tưới nước và phân, ta cảm giác bây giờ chỗ này đã không phải là đất vàng lúc mới khai hoang ra, mà là đất vườn có thể trồng rau được."

Chu Hỉ cũng là một tay trồng trọt tốt, nàng cuốc thử một cái, xới lớp đất bên dưới lên, nói lời chê bai lão tứ: "Xới kiểu gì đấy, xới nông quá, xới lại một lần nữa đi."

Chu tứ lang: .

Mãn Bảo không hiểu mấy chuyện này, chẳng qua nếu đại tỷ đã nói vậy, thì nghe đại tỷ thôi.

Sau đó dựa theo đề mục của Khoa Khoa mà chia ba luống, giữa luống với luống đều có một khe rãnh, có thể thoát nước, bởi vì nghe nói trồng củ mài nhất định phải chú ý thoát nước.

Chu Hỉ dẫn ba đệ đệ xới lại đất một lần, sau đó chia luống theo lời Mãn Bảo nói, xong xuôi mới đi trồng củ mài.

Chu Hỉ còn cẩn thận hỏi khoảng thời gian.

Củ mài mang đi trồng đều đã mọc mầm, sau khi trồng Chu Hỉ còn cùng bọn đệ đệ tưới nước cho nó, bởi vì sợ bị lạnh, còn rải một lớp rơm mỏng lên trên.

Khoảng đất trống còn thừa thì để dành cho gừng.

Lúc bọn họ trồng trọt, thì Mãn Bảo ngồi xổm ở bên cạnh xem, hoặc là đi dạo xung quanh một chút. Sau đó bé chọn một chỗ đất tốt cho đại tỷ.

Chờ bọn họ bận rộn xong, Mãn Bảo liền nắm tay dẫn Chu Hỉ qua đó xem, chỉ vào một mảnh cỏ dại mọc um tùm nói: "Đại tỷ, chúng ta khai hoang miếng đất này cho tỷ được không?"

Chu Hỉ sửng sốt, "Cho ta?"

"Đúng vậy, như vậy thì tỷ cũng có đất." Miếng đất này là lựa chọn sau khi thông qua rà quét của Khoa Khoa, nói đây là miếng đất tốt nhất xung quanh chỗ này.

Mấy loại việc nhỏ râu ria này, Khoa Khoa vẫn luôn rất bằng lòng trợ giúp ký chủ.

Mãn Bảo đã lên kế hoạch thay Chu Hỉ, "Đến lúc đó ta lại mua một ít hạt giống gừng, đại tỷ cũng trồng gừng mang bán, như vậy đến mùa thu là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Có tiền liền có thể xây nhà, còn có thể mua càng nhiều ruộng. Sau này nếu tỷ muốn nuôi con, thì nhận nuôi một đứa, không muốn nuôi con, vậy thì để dành tiền, mỗi ngày đều có thể mua đồ ăn ngon, còn có thể làm rất nhiều quần áo mới."

Chu Hỉ lẩm bẩm, "Nhận nuôi con?"

"Đúng vậy, đây là bạn ta nói cho ta, nó nói có rất nhiều người không muốn sinh con thì đã đi nhận nuôi con, chỉ cần có tiền, có điều kiện phù hợp là có thể nuôi con rồi. Ta cảm thấy ở chỗ chúng ta thì nhận nuôi con hẳn là sẽ càng đơn giản, không phải nói trên đường có rất nhiều ăn xin sao? Sau này đại tỷ tìm một đứa thuận mắt nuôi là được."

Chu tứ lang không nhịn được nói: "Nuôi trẻ con bên ngoài còn không bằng nuôi đứa trong nhà."

Hắn quay đầu nói với Chu Hỉ: "Đại tỷ, nếu tỷ thích nuôi trẻ con, thì chờ sau này ta sinh được sẽ đưa cho tỷ nuôi."

Chu Hỉ không kìm được liếc ngang hắn một cái, "Ngươi nghĩ hay nhỉ, để ta nuôi con cho ngươi, thì sau này nó gọi ta là mẹ hay là cô cả?"

Chu tứ lang chẳng ngại chút nào: "Nếu tỷ muốn nó gọi mẹ thì để nó gọi mẹ, muốn gọi cô cả thì gọi cô cả, đại tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không tranh con với tỷ."

Chu Hỉ có chút động lòng.

Mãn Bảo giễu cợt hắn, "Huynh ngay đến vợ còn chưa có, hơn nữa huynh đồng ý, tứ tẩu của ta cũng chưa chắc đã vui."

Chu tứ lang không nhịn được nói thầm, "Có người nuôi con giúp ngươi, có gì mà không vui chứ?"

Trái tim Chu Hỉ lại lạnh xuống, thở dài một tiếng không nói gì.

Chu ngũ lang không nhịn được sấn lên hỏi Chu tứ lang, "Tứ ca, có phải huynh có người trong lòng rồi không?"

Chu tứ lang thấy hơi buồn bực, "Không có, mẹ nói, mấy năm này ta đừng có nghĩ tới chuyện thành thân, trong nhà không có tiền."

Chu ngũ lang liền thấy hơi thất vọng, tứ ca không thành thân, vậy càng không đến lượt hắn, ai~~

Chu Hỉ vừa tỉnh táo lại thì thấy vẻ mặt buồn bã của hai đệ đệ, nàng không nhịn được cười mắng, "Các ngươi đây là đều muốn cưới vợ rồi?"

Chu tứ lang rất thức thời, "Muốn cũng vô dụng, ai lại nhìn trúng ta đây."

Chu Hỉ không khỏi có chút lo lắng, sau khi trở về liền đề cập với mẹ, nói: "Mẹ, năm nay lão tứ cũng mười tám rồi, còn chưa làm mai ạ?"

Tiền thị đang ngồi chọn thóc, bỏ những hạt sờ không tốt sang một bên, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Sao thế, lão tứ muốn lấy vợ à?"

"Không chỉ lão tứ, tuổi của lão ngũ cũng không nhỏ, theo tuổi của hắn, năm nay cũng nên đi xem mắt rồi, năm sau hoặc năm kia cũng nên cưới vợ về."

Tiền thị liền thở dài một hơi, nói: "Ta và cha con đã bàn bạc qua, năm nay sẽ không thêm nhân khẩu nữa."

Ý là năm nay sẽ không làm mai kết hôn cho Chu tứ lang.

Chu Hỉ trầm ngâm nói: "Là do tiền lễ hỏi không đủ ạ, chỗ con còn có chút, cứ góp thử.."

"Không cần," Tiền thị nói: "Cũng không hoàn toàn là do chuyện tiền nong, tuy rằng năm trước lão tứ làm ra chuyện trời đánh, nhưng sáu tháng cuối năm tài vận trong nhà không tệ, cũng để dành được một ít tiền, nếu chỉ là tùy tiện cưới một nàng dâu, vậy thì cũng có thể. Nhưng nhà chúng ta nhiều huynh đệ, nếu là không chọn người tốt, chỉ sợ nàng dâu mới vào cửa sẽ làm ầm ĩ đến nỗi gia đình không yên."

Cho nên bà tình nguyện nhiều thêm một chút lễ hỏi, cũng muốn cưới được nàng dâu tốt.

Tiền thị đã tính toán xong rồi, "Ta và cha con thương lượng rồi, nếu năm nay cũng để dành được tiền, thì chờ sau khi thu hoạch vụ thu sẽ dựng thêm ba phòng nữa, xem như xây hết mấy phòng tân hôn tương lai cho lão tứ, lão ngũ, lão lục. Cũng để người ngoài nhìn biểu hiện của lão tứ, biết hắn tốt rồi mới dễ làm mai."

Tiền thị đều tính toán xong, chỉ cần năm nay lão tứ nghe lời, nỗ lực làm việc, thì sẽ làm mối cho hắn một nàng dâu thật thà săn sóc; nếu mà hắn lợi hại, trong đất thật sự có thể trồng ra được thứ tốt kiếm được tiền, vậy bà sẽ làm mối cho hắn người lợi hại một chút, có thể quản được hắn, chẳng sợ phải tốn nhiều tiền bà cũng chịu.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 121: Khai hoang

[HIDE-THANKS]Tháng giêng là thời điểm người nông thôn nhàn nhất trong năm, ngay cả Chu nhị lang vẫn luôn bận bịu đan sọt tre giỏ tre cũng dừng lại động tác trên tay, ngoại trừ mấy ngày nguyên tiêu này lôi kéo lão đại lão tam cùng đi lên huyện thành bày quán bán sọt tre, thì gần như không bận gì.

Mãn Bảo nhân cơ hội đề ra chuyện khai hoang cho đại tỷ.

Chu Hỉ còn chưa kịp từ chối, Chu đại lang đã nhanh chóng vét sạch cơm trong bát, nói: "Cũng đúng, chờ ăn sáng xong, chúng ta cùng nhau đi đi, ta đã xem qua miếng đất Mãn Bảo chọn rồi, cũng không lớn lắm, ngay cả cây cũng không có, rất dễ khai hoang."

Tiền thị liếc mắt nhìn con gái lớn đang muốn từ chối, gật đầu nói: "Ừ, việc này nghe theo Mãn Bảo."

Lại nói với Chu Hỉ: "Miếng đất kia coi như là của con, về sau tiền kiếm được đều do con tự cầm."

Trong lòng Chu Hỉ có chút bất an, cúi đầu nói dạ.

Ăn cơm xong, cả gia đình đều đi ra ruộng, ngay cả Chu lão đầu cũng chắp tay sau lưng đi theo xem. Tiền thị thì gọi Chu Hỉ lại, nói: "Từ sau khi đi học, muội muội con càng thêm thông minh, rất nhiều chuyện chúng ta cũng không hiểu nổi. Nếu nàng bảo con trồng gừng, vậy con cứ cẩn thận trồng thử đi, dù sao cũng chỉ phí chút sức lực thôi. Đất cũng là khai hoang ra, cái nhà chúng ta không thiếu nhất là người."

Chu Hỉ về nhà cũng được hơn mười ngày rồi, cũng đã nhận ra sự khác biệt, Mãn Bảo trong ấn tượng của nàng chính là một muội muội mềm mại yếu ớt, nhưng lần này về nhà thường trú, nàng phát hiện, trong nhà vẫn chiều bé như trước, nhưng có rất nhiều cái không giống trước đó nữa.

Ví dụ chuyện chọn thóc giống hai ngày trước, Chu lão đầu đã gọi Mãn Bảo đến trước mặt, bảo bé tính xem ruộng của nhà cần rải mấy cân thóc giống.

Lại ví dụ như, mấy hôm trước mới qua nguyên tiêu, lão nhị muốn lên huyện thành bán giỏ tre, còn cố ý hỏi một câu xem Mãn Bảo có đi không.

Mãn Bảo ghét trời quá lạnh, hơn nữa bài tập tiên sinh giao cho còn một ít chưa làm xong, cho nên bé không đi, mà bảo lão tứ lão ngũ và lão lục đi, sau khi về nhà, lão nhị còn đưa tất cả tiền giao cho Mãn Bảo tính, xem nộp bao nhiêu, bản thân hắn còn dư bao nhiều, Mãn Bảo đều tính rất rõ ràng.

Chu Hỉ quan sát, trên mặt không có biểu hiện gì, trong lòng lại khiếp sợ không thôi, ban đêm còn không kìm được nghĩ, có phải là con gái đều giống cha hay không, cha thông minh, thì con gái sẽ thông minh?

Bây giờ mẫu thân nhắc tới điều này, nàng liền không nhịn được ngồi bên cạnh bà, hỏi: "Mẹ, Mãn Bảo thông minh như vậy, về sau phải làm sao đây?"

Động tác xe chỉ của Tiền thị hơi khựng lại, sau đó nói: "Trẻ con thông minh là chuyện tốt, làm sao cái gì mà làm sao?"

Chu Hỉ còn định nói nữa, Tiền thị lại nói: "Con cũng đi ra ruộng xem thử đi, dẫu sao cũng là ruộng của con, không thể chỉ để mấy ca ca và chị dâu con mệt nhọc."

Chu Hỉ đáp dạ, đứng dậy đuổi theo đám Chu đại lang.

Mãn Bảo và Đại Đầu Đại Nha làm đầu tàu gương mẫu xông vào ruộng trước, òa một tiếng chui đầu vào đám cỏ dại.

Chu đại lang không nhịn được nhìn bọn họ quát to, cẩn thận lại mang một người đầy gai đâm về.

Miếng đất mà Mãn Bảo, không, phải nói là Khoa Khoa chọn cho Chu Hỉ ở ngay sát miếng đất của Chu tứ lang, chỉ cách một dãy đá ở giữa.

Chu lão đầu quan sát, phát hiện miếng đất này rất nhỏ, chỉ khoảng hai phân, nhưng trong đất mọc không ít cỏ dại, vì mới qua mùa đông, cỏ dại có chút khô vàng, nhưng lúc này trên đất cũng đang mọc một ít mầm.

Ông cuốc thử một cái, phát hiện đất khá ổn, hơn nữa chỗ này không có cây to, đá to cũng không có, tuy rằng hơn nhỏ, nhưng hai phân cũng đủ.

Chu lão đầu trả lại cái cuốc cho đại lang, gật đầu nói: "Được rồi, cứ chọn miếng này đi, đầu tiên dọn cỏ trước đã."

Sau đó lại đi nói với Chu tứ lang, "Ngươi nhìn đi, nhìn muội muội của ngươi ấy, không biết ngươi chọn kiểu gì, hết cây lại đá, khai hoang tận hai tháng mới xong."

Chu tứ lang không phục nói: "Của con rộng!"

Chu lão đầu liền hừ một tiếng, "Rộng thì làm gì, đất không màu mỡ, có thể trồng được cái gì?"

Nói tới đây Chu lão đầu liền tức giận, nói: "Sau này không cho phép lấy phân bón trong nhà nữa, muốn phân bón, thì tự mình ủ đi, nhìn xem khoảng thời gian trước ngươi cho vào đất của ngươi bao nhiêu phân bón? Đầu xuân trong nhà không cần làm ruộng hả?"

Cái này là nỗi chột dạ của Chu tứ lang, hắn cúi đầu.

Mãn Bảo đang vui vẻ nhặt đá vứt ra ngoài vừa nghe thấy, liền nhanh chân chạy xa, bởi vì mấy phân bón đó là bé bảo tứ ca đi lấy.

Tiểu Tiền thị hiển nhiên biết đây là chủ ý của bé, thấy bé nhanh như chớp chạy tới, liền giơ ngón tay dí vào cái trán của bé.

Nhiều người khai hoang thì nhanh, huống chi Chu đại lang Chu nhị lang và Chu tam lang đều là mấy tay lành nghề, thuần thục hơn ba đứa đệ đệ nhiều, lại có các nàng tiểu Tiền thị cắt cỏ nhặt đá nữa.

Bọn họ mỗi người một góc, cuốc liền một mạch, trong một ngày đã khai hoang xong miếng đất này.

Đương nhiên, cũng không phải cứ cuốc ra là xong, ngày mai còn phải rũ đất dính trên cỏ ra, để bùn rớt xuống, lại xới một lần, tốt nhất có thể rải thêm một tầng đất màu xuống nuôi cây.

Chẳng qua bây giờ Chu lão đầu rất bủn xỉn, không cho bất cứ kẻ nào động đến phân bón trong nhà, ở trong mắt ông, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc gieo trồng đầu xuân, đó chính là lương thực cả năm của một nhà, không được phép hời hợt.

Cho nên Chu đại lang liền tính lại đi lên núi đào một lớp bùn nữa rải lên cho Chu Hỉ.

Chẳng qua hiển nhiên bọn họ không chọn được chỗ tốt, đào bao nhiêu đất cũng không lấy được nhiều lá mục, Mãn Bảo vô cùng chê bai, nói: "Như vậy thì trồng trọt kiểu gì chứ?"

Chu đại lang liền tủm tỉm hỏi Mãn Bảo, "Vậy muội nói xem nên làm thế nào đây?"

Mãn Bảo ngồi xổm trên đất hỏi, "Không thể ủ nó giống như ủ phân sao ạ?"

"Cái này cũng đâu phải phân." Chu đại lang nói. Phân trong nhà đều được ủ từ nước phân trộn với xác lúa mạch, rơm rạ và bùn sông.

Cái việc đào đất lá mục trên núi xuống vẫn là từ Mãn Bảo bắt đầu trước, chẳng qua Chu đại lang là tay trồng trọt giỏi, hắn xem thử, thấy tầng bùn đào xuống này đúng thật là màu mỡ hơn đất khai hoang ra một chút.

Cho nên hắn mới bằng lòng làm theo như vậy.

Mãn Bảo lại không có suy nghĩ vững chắc như hắn, bé cảm thấy, nếu Khoa Khoa nói là lá rụng có thể thêm dinh dưỡng cho cây cối, vậy chứng tỏ là rụng cũng có độ phì.

Không phải Khoa Khoa đã nói sao, một tầng bùn đất màu đen dưới gốc cây kia chính là lá rụng mục nát quanh năm suốt tháng làm tăng độ màu mỡ cho bùn đất, mà núi rừng cỏ cây sở dĩ có thể dưới tình huống không người bón phân vẫn có thể lớn lên tốt như vậy, nguyên nhân chính là bởi vì lá rụng, hoa rơi sẽ gia tăng độ màu mỡ cho nó.

Nếu đã như vậy, thì bọn họ cứ dùng chúng nó ủ phân là được rồi, bởi vì ủ phân còn không phải là làm nhanh quá trình hơn quá trình mục nát đó sao?

Đương nhiên, bé không biết ủ phân, cho nên loại chuyện này vẫn nên giao cho đám đại ca đi.

Chu đại lang liền hỏi bé, "Có phải trên sách có ghi lại hay không? Nó ghi ủ phân như thế nào?"

"Ta không biết," Mãn Bảo nói: "Ta còn chưa đọc đến sách này, chẳng qua đại ca huynh đừng gấp, khi nào về ta sẽ nhìn thử, bây giờ huynh cứ ủ theo cách trong nhà đi, không cần thêm nước phù sa, chúng ta cứ tưới nước sông là được, lại rải thêm chút lá cây vào."

Chu đại lang: .

Lần đầu tiên nghe nói ủ phân không cần nước phù sa, mà đi rải lá cây.

Hắn không tin tưởng Mãn Bảo lắm, nhưng bé thật sự quấn người, không có cách nào, chỉ có thể mang theo mấy huynh đệ đào trên đất một cái hố to, đổ toàn bộ đất lẫn lá cây vào trong đó.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 122: Muốn tích phân

[HIDE-THANKS]Sau đó Mãn Bảo thấy được, lại cảm thấy đất nhiều hơn lá cây, vì thế không vui, kéo đám Đại Nha đi đến dưới gốc cây trên núi bên cạnh, trực tiếp gom lá cây rụng trên đất và lá cây khi rung cây xuống vào nhau, sau đó bỏ vào sọt rồi đổ vào hố.

Chu nhị lang vốn dĩ không biết bọn họ đang làm trò gì, chờ đến khi nhìn thấy mấy đứa trẻ nâng một sọt lá cây lại đây, hai mắt gần như lòi ra, hắn nổi trận lôi đình, "Cái sọt này là sọt tốt, dùng để đựng hạt thóc, ai cho mấy đứa cầm đi đựng lá rụng?"

Mãn Bảo hoảng sợ, cùng đám Đại Nha ném sọt xuống rồi bỏ chạy, làm Chu nhị lang tức giận đến nỗi mắng với theo ở phía sau, "Chờ tối về để xem ta có đánh mấy đứa không!"

Lại nhìn sang cái sọt rơi xuống hố bên cạnh, Chu nhị lang đau lòng vô cùng, đổ lá rụng trong sọt vào trong hố, vỗ vỗ, thấy vẫn không sạch, chỉ đành đặt ở một bên, định lát nữa sẽ đi ra sông rửa sạch.

Chu đại lang nhìn thấy bật cười, nói: "Chắc chắn là chủ ý của Mãn Bảo, không biết đứa nhỏ này lấy từ đâu ra nhiều ý tưởng lạ lùng cổ quái như vậy."

"Này đã là gì, phương pháp ủ phân trong thôn của chúng ta bây giờ còn không phải là do tiểu thúc học ở bên ngoài về nói cha chúng ta biết sao?" Chu tam lang không cho là đúng, còn thấy hơi tiếc nuối, "Đáng tiếc Mãn Bảo là con gái, bằng không nếu đi trồng trọt, nhất định sẽ là hạt giống tốt."

Chu nhị lang không nhịn được trợn trắng mắt, "Trồng trọt có gì tốt, vừa phải phơi nắng vừa mệt mỏi, ta thấy Mãn Bảo là con gái mới là tốt, đọc sách, về sau tìm một nhà giàu có trên trấn gả chồng, cả đời không cần ra ruộng."

Mãn Bảo và đám Đại Đầu chạy nhanh như chớp ra xa, một đám trẻ con thấy người lớn đuổi theo liền cười hi hi ha ha, hiển nhiên thấy vô cùng sung sướng.

Mãn Bảo nhìn bàn tay lem luốc bẩn thỉu, đề nghị đi ra bờ sông rửa tay, sau đó bị Đại Nha dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, "Mẹ ta nói rồi, nếu cô nhỏ muốn đi xuống ruộng thì có thể, nhưng nếu dám ra bờ sông, thì có một đứa tính một đứa, tất cả đều bị đánh gãy chân."

Đại Đầu và Nhị Đầu Nhị Nha cũng liên tục gật đầu, khuyên nhủ: "Cô nhỏ, người muốn rửa tay thì đi về nhà rửa đi."

Mãn Bảo chỉ đành gật đầu, "Được rồi."

Sáu huynh đệ nhà họ Chu còn đang bận rộn ngoài ruộng, Chu Hỉ và ba người tiểu Tiền thị thì đang ở trong nhà sàng chọn thóc giống một lần cuối cùng.

Đầu xuân chỗ bọn họ chủ yếu là gieo trồng lúa nước, và cả cây đậu.

Chờ sau khi chọn thóc giống tốt xong, là phải bắt đầu cày ruộng, nhân lúc chưa có nước thì xới trước một lần, chờ sau khi trời mưa ngoài ruộng có nước còn phải lê một lần nữa, sau đó mới có thể cấy mạ.

Bây giờ mọi người vẫn khá nhàn, chờ bắt đầu tiến vào tháng hai, mọi người liền không nhàn được nữa.

Thóc giống bóng bẩy tròn trịa đặt trên cái ky, lúc Mãn Bảo chạy về tới nhà chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền ngồi xổm trong sân rửa tay với bọn Đại Đầu.

Tiểu Tiền thị thấy bọn họ múc nước, lập tức bước lên nhìn chằm chằm.

Một đám trẻ con thích nhất là nghịch nước, đặc biệt là Mãn Bảo, cũng không biết vì sao lại thích nghịch nước như vậy, lúc trời mưa thích đi dẫm nước mưa còn chưa tính, mỗi ngày tan học trở về, chỉ cần nhìn thấy các nàng đang rửa rau thì đang làm gì cũng phải chen một tay vào, nói là hỗ trợ, thật ra chính là thêm phiền, cuối cùng không chỉ làm cho nơi nơi đều là nước, còn làm ướt quần áo của chính mình.

Rất nhiều lần tiểu Tiền thị đã tức giận với Mãn Bảo vì điều này.

Mãn Bảo đang muốn đập nước nghịch chơi đột nhiên nhìn thấy đại tẩu xuất hiện ở phía sau, sợ tới mức giật cả mình, lập tức ngoan ngoãn xoa tay, không dám đập nữa.

Chỉ là dù đã như vậy, nhưng bé vẫn chột dạ vô cùng, còn ngẩng đầu lên tìm lời để nói, "Đại tẩu, các tẩu đang chọn thóc giống à?"

Tiểu Tiền thị "Ừ" một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm bé rửa tay.

Mãn Bảo chỉ có thể ngoan ngoãn lấy tay từ trong nước ra, định dứt khoát chạy đi xem trò hay, lại bị tiểu Tiền thị giữ chặt lại, nói: "Trên tay muội còn ướt kìa, không thể để thóc giống bị ẩm."

Mãn Bảo đành đứng một bên nhìn, hỏi: "Đại tẩu, thóc giống từ đâu ra vậy? Là mua sao ạ?"

"Mua hai cân thôi, còn lại đều là hạt giống của nhà mình giữ lại," Tiểu Tiền thị ngồi về chỗ, tiếp tục sàng chọn thóc giống tốt rồi cẩn thận cho vào túi, bớt thời giờ nói với Tiền thị: "Mẹ, lúc đại lang đi mua thóc giống thì quầy gạo có nói, sản lượng trên mẫu của thóc giống năm nay lên đến hai thạch rưỡi đó ạ."

Tiền thị không để ý nói: "Quầy gạo năm nào chả nói vậy, nhưng thóc giống thật sự có thể ra hai thạch rưỡi trên mẫu có bao nhiêu chứ? Kiểu lời này cứ nghe cho có thôi."

Mãn Bảo tò mò hỏi Khoa Khoa trong lòng, "Sản lượng trên mẫu của chỗ các ngươi là bao nhiêu?"

Khoa Khoa trầm mặc một chút mới nói: "Ta cảm thấy ngươi sẽ không muốn biết lắm."

"Vì sao, còn thấp hơn chỗ chúng ta à?"

"Không, là cao hơn rất nhiều," Khoa Khoa nói: "Số liệu nghiên cứu khoa học sản lượng trên mẫu của lúa nước hiện tại đã lên tới 1250, 8 kg, không phải số liệu nghiên cứu khoa học thì sản lượng trên mẫu bình quân cũng lên tới 1064, 6 kg."

Mãn Bảo đã mua từ trung tâm mua sắm nhiều đồ vật như vậy, sớm biết một kg tương đương với hai cân, cho nên bé đếm đầu ngón tay tính thành cân, lại đổi thành đấu với thạch, vào giây phút bé tính ra, không khỏi mở to hai mắt.

Khoa Khoa nói: "Ngươi tính không sai, theo hệ thống đo lường trọng lượng chỗ các ngươi, một thạch là khoảng 53 kg, sản lượng trên mẫu của chúng ta gấp các ngươi 8 lần."

Mãn Bảo òa òa mấy tiếng trong lòng, hỏi: "Vì sao sản lượng của các ngươi lại cao như vậy?"

"Bởi vì thóc giống của chúng ta tốt, chúng ta cày sâu cuốc bẫm, chúng ta còn có các loại dịch dinh dưỡng và phân dinh dưỡng."

Mãn Bảo lập tức nói: "Ta muốn mua!"

"Lý do là gì?" Khoa Khoa nói: "Có một số đồ vật ký chủ không có quyền hạn mua sắm, mà sau khi mua sắm thì ngươi phải lấy lí do từ đâu?"

Mãn Bảo nhìn mẫu thân và mấy chị dâu đang chọn lựa thóc giống, lập tức nói: "Ta muốn mua thóc giống!"

Khoa Khoa nói: "Ký chủ có thể lên trung tâm mua sắm tra thử một ít tin tức về thóc giống, chẳng qua bản thân ta không kiến nghị ký chủ mua sắm."

"Vì sao?"

"Bởi vì thóc giống ở tương lai trên cơ bản chỉ có thể trồng được một quý, tuy rằng hạt giống giữ lại sau khi thu hoạch cũng có thể gieo giống, nhưng sản lượng sẽ giảm mạnh, còn có khả năng gây ra nhiều loại bệnh, đến lúc đó còn lây ngược cho giống lúa bình thường ở địa phương." Đây là do công ty hạt giống ở tương lai vì muốn bảo đảm lợi ích cho mình mà thay đổi, thời cổ rất lâu rất lâu trước kia, con người còn có thói quen tự mình giữ lại hạt giống, nhưng trải qua trăm ngàn năm thay đổi, đến bây giờ, con người đã sớm có thói quen mỗi năm sẽ từ công ty hạt giống mua sắm một loại hạt giống thích hợp mình cần.

Nhiệt huyết trong người Mãn Bảo liền lạnh xuống, bé rũ bả vai hỏi: "Vậy không có biện pháp gì sao?"

"Có nha," Khoa Khoa nháy mắt vứt ra mười mấy quyển sách, nói: "Đọc nhiều sách, học tập văn hóa tri thức khoa học, nó có thể cho ngươi thực hiện rất nhiều ước mơ thoạt nhìn không có khả năng."

Mãn Bảo kích động không thôi, vui mừng nói: "Ta sẽ đọc hết mấy quyển sách này!"

Khoa Khoa nháy mắt thu hồi toàn bộ sách, nói: "Ký chủ, mấy loại sách này trước mắt đều không thích hợp với ngươi, học tập tri thức cũng phải theo trình tự, ta đề cử ngươi xem quyển này trước."

Mãn Bảo nhìn thử, trên bìa sách viết <Quá trình phát triển của phân bón từ xưa đến nay>.

Mãn Bảo há hốc mồm.

Khoa Khoa tiếp tục lấy ra một quyển sách, nói: "Còn có quyển này."

"<Một nghìn phương pháp chế tạo phân bón>?"

"Đúng vậy, thóc giống cải tiến gì đó, ký chủ, tuổi ngươi quá nhỏ, chưa đạt đến trình độ văn hóa đó, chúng ta bắt đầu từ cái đơn giản đi, không phải vừa rồi ngươi đang thắc mắc nên ủ phân kiểu gì sao?"

Mãn Bảo áp xuống kích động trong lòng, "Được rồi."

Bé trở lại phòng, duỗi tay định lấy sách, kết quả Khoa Khoa lại nói: "Ký chủ, quyển <Quá trình phát triển phân bón từ xưa đến nay> cần 25 tích phân, <Một nghìn phương pháp chế tạo phân bón> cần hai mươi tích phân."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 123: Dạy

[HIDE-THANKS]
Mãn Bảo nhìn thoáng qua tích phân của mình, lại nhìn lọ thuốc trong giỏ mua sắm một lần nữa, vẫn cắn tay nhỏ nhấn mua.

Non nửa năm này, chỉ cần Mãn Bảo có tiền thì cách một thời gian sẽ mua thịt cho mẫu thân bồi bổ thân thể, lúc không có tiền cũng kiên trì chia sẻ trứng gà cho Tiền thị.

Phần lớn thời điểm Tiền thị sẽ không ăn, nhưng cũng có đôi khi không thoái thác được thì bà vẫn ăn.

Sau đó không chỉ có Tiền thị phát hiện thân thể của mình đang chuyển biến tốt hơn, chính Mãn Bảo cũng phát hiện, bé cảm thấy đã rất lâu mẫu thân nói được câu dài mà không thở hổn hển, còn có thể tức giận, sắc mặt cũng tốt hơn trước kia.

Khoa Khoa nói, đây là biểu hiện của huyết khí tốt lên, cho nên bé biết, tích phân tích cóp để mua thuốc cho mẹ rất quan trọng, nhưng thường ngày kiếm tiền để mua thịt cho mẹ ăn càng quan trọng hơn.

Trịnh chưởng quầy đã nói, thuốc bổ không bằng thực bổ, là thuốc thì sẽ có ba phần độc, mà tốt nhất là lúc uống thuốc thì ẩm thực cũng phải nâng cao, như vậy mới không phí tác dụng của thuốc.

Ngay cả đại phu khám bệnh cho đại tỷ cũng nói, tuy rằng trước kia đại tỷ cũng uống thuốc, nhưng nàng nghỉ ngơi không đủ, thức ăn không được cải thiện, ăn đói mặc rách, uống bao nhiêu thuốc thì cũng vô dụng.

Chịu ảnh hưởng của Chu lão đầu, Mãn Bảo cũng cảm thấy trồng trọt là một trong những con đường quan trọng nhất để duy trì sinh hoạt và kiếm tiền, thức ăn cho một nhà có nhiều miệng ăn như bọn họ đều là từ trên đất tới, cho nên trồng trọt rất quan trọng.

Như thế thì đương nhiên, phân nông nghiệp cũng rất quan trọng.

Mãn Bảo mua sách, Khoa Khoa vô cùng tri kỷ chuyển hóa chữ và hình thức đọc trong sách thành loại của thời đại bọn họ, ngay cả bìa sách cũng đổi thành màu xanh lam.

Chỉ có nội dung không thay đổi thôi.

Mãn Bảo tò mò giở sách trong tay, "Rõ ràng vừa nãy bìa quyển này là màu rau cải mà!"

Khoa Khoa cười nói: "Ký chủ có thể biết thêm chút về kỹ thuật in cấp tốc của tương lai chúng ta, một giây cắt, in trong tức thì, đóng gáy, toàn bộ đều được tự động hóa."

Mãn Bảo liền lấy quyển sách kể chuyện người cha ác kia ra, hỏi: "Vì sao quyển sách này không được đóng thành như thế?"

"Bởi vì rẻ, cho nên không cung cấp dịch vụ này." Khoa Khoa nói: "Hơn nữa có rất nhiều câu chuyện trong sách này không thuộc về thời đại này, kiến nghị ký chủ không nên lấy ra, nhưng hai quyển sách này không giống vậy, ký chủ có thể lấy nó ra nghiên cứu."

Mãn Bảo liền dáo dác thò đầu ra bên ngoài nhìn thử, thấy không có ai phát hiện, mới lặng lẽ lấy sách ra ngoài, như vậy thì bé sẽ không cần giả bộ ngủ để vào hệ thống đọc sách nữa.

Bé cũng không thích sử dụng ý thức để đọc sách, bé cảm thấy như vậy rất dễ mệt, dùng mắt để đọc không giống thế, bé có thể say sưa đọc hồi lâu.

Mãn Bảo do dự trước hai quyển sách một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đọc quyển quá trình phát triển trước, bé muốn xem thử xem phân nông nghiệp trong lịch sử được chế tạo như thế nào.

Kết quả vừa mới giở trang đầu, đã có một câu rất phổ thông "Một ngành trồng hoa màu, đều dựa vào phân bón", cái này dễ lý giải hơn so với sách trong thư phòng của tiên sinh và Bạch Thiện Bảo nhiều, Mãn Bảo vừa đọc đã hiểu hết.

Bé nâng sách dựa vào cửa sổ đọc say sưa.

Tiểu Tiền thị đang ở bên ngoài sàng chọn thóc giống nhận thấy Mãn Bảo vào nhà đã lâu mà không có động tĩnh, không kìm được đứng dậy đi vào xem, kết quả thấy bé nâng sách xem chăm chú, bước chân bất giác dừng lại, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Tiền thị nhìn nàng một cái, hỏi: "Nàng ở trong phòng làm gì thế?"

Sắc mặt tiểu Tiền đầy vui mừng, nhỏ giọng nói: "Đọc sách ạ, Mãn Bảo nhà chúng ta đúng là tự giác, nghe nói mấy học sinh khác trong trường học, mỗi lần được nghỉ hoặc tan học về nhà, bảo bọn họ lấy sách ra cứ như lấy mạng bọn họ ấy."

Đối với sự tự giác của con gái, Tiền thị cũng rất kiêu ngạo, "Đứa nhỏ này thích đọc sách, tất nhiên sẽ tự giác hơn người khác một chút."

Chu Hỉ cũng nhìn thoáng qua chỗ cửa sổ, trong lòng có cảm giác ê ẩm nhè nhẹ, động tác trên tay không khỏi chậm lại.

Mãn Bảo được một quyển sách mới, mấy ngày liên tiếp đều đọc say sưa, bé còn mang tới trường học, đợi lúc học xong liền lấy ra xem.

Bạch Thiện Bảo tò mò lại gần đọc thử, đọc một lát liền không kìm được che cái mũi lại: "Có mùi không?"

Mãn Bảo liền lấy sách áp vào mũi cậu, hỏi: "Có phải mùi mực không?"

Bạch Thiện Bảo đẩy sách ra, nói: "Không phải, là mùi phân bón hoa."

Mãn Bảo liền cười đến nỗi run cả người, bé vui vẻ nói: "Có phải giống mùi phân bón hoa ngươi cầm không?"

Bạch Thiện Bảo tức giận, giơ tay định đánh bé, Mãn Bảo lập tức ôm sách chạy, chạy ra khỏi phòng còn làm mặt quỷ với cậu, "Đại Cát đã nói với ta rồi, phân bón gừng là ngươi dùng tay để bón, còn khóc nhè nữa, xấu hổ quá."

Bạch Thiện Bảo tức điên, kêu a a định đi đánh bé, Mãn Bảo liền xoay người chạy, sau đó chui đầu vào lồng ngực của Trang tiên sinh.

Bạch Thiện Bảo đang tức đỏ mắt chạy ra, cũng bị Trang tiên sinh tóm lấy, sau đó Trang tiên sinh nói Mãn Bảo, "Con lại bắt nạt Thiện Bảo."

Mãn Bảo không thừa nhận, "Con không có!"

Trang tiên sinh liền dí cái mũi của bé, nói: "Không cho phép bắt nạt bạn học."

Trong lòng Bạch Thiện Bảo càng thêm tủi thân, ngẩng đầu nhỏ nhìn tiên sinh, khẽ hít cái mũi, tủi thân gọi một tiếng, "Tiên sinh.."

Trong lòng Trang tiên thấy hơi buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, xoa xoa đầu nhỏ của cậu cười: "Con là con trai, không thể khóc nhè, sau này nếu Mãn Bảo lại bắt nạt con, thì con hãy nói có sách mách có chứng mà phản bác trở lại. Động thủ không phải là hành vi của quân tử, chúng ta phải làm một người quân tử, được không?"

Bạch Thiện Bảo: "Nhưng con còn nhỏ mà, không cần làm quân tử."

Mãn Bảo cũng gật đầu, tán thành nói: "Tiên sinh, chúng con làm tiểu nhân trước, chờ sau này trưởng thành mới làm quân tử được không?"

Trang tiên sinh: ".. Làm quân tử chẳng phân biệt tuổi tác lớn nhỏ."

Nhưng hai đứa trẻ hiển nhiên không nghĩ như vậy, vì không muốn làm quân tử, thậm chí bọn họ còn vứt bỏ hiềm khích, không cãi nhau nữa, nhất trí khuyên bảo Trang tiên sinh, muốn sau khi lớn lên mới làm quân tử.

Sau khi tan học, hai đứa bé dắt tay nhau ra ngoài, Mãn Bảo mời cậu đi xem ủ phân nông nghiệp, bé nói: "Ta đọc sách rồi, đã biết rất nhiều thứ, biết phải ủ phân như thế nào, chờ đến lúc ta ủ ra, đến lúc đó sẽ đưa cho ngươi một ít."

Bạch Thiện Bảo ghét bỏ, "Ta mới không cần nhé, gừng của ta đã có đủ rồi."

Sau đó cậu đi theo Mãn Bảo xuống ruộng xem phân bón, hôm qua Chu nhị lang chỉ đổ lá cây rồi tưới thêm chút nước xong liền mặc kệ.

Bởi vì bọn họ không cảm thấy làm như vậy là có thể ủ ra phân bón, chẳng qua là vì hoàn thành yêu cầu thừa thãi của muội út mà thôi, dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu sức, đầu tháng giêng, mọi người đều rất rảnh.

Chu tứ lang đang hầu hạ mảnh ruộng bảo bối của hắn, thấy Mãn Bảo tới đây liền đánh tiếng chào.

Mãn Bảo liền trịnh trọng lấy sách của bé ra, nói với Chu tứ lang: "Tứ ca, ta đã tìm ra được phương pháp ủ phân rồi, chúng ta cùng nhau làm đi, trồng gừng cần rất nhiều phân bón."

Chu tứ lang tò tò thò lại gần, hỏi: "Muội không gạt ta chứ? Còn có sách chuyên viết về việc ủ phân sao?"

Người viết sách này ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à?

Hơn nữa còn có người mua loại sách này sao?

Suy nghĩ của tứ ca viết hết ở trên mặt hắn, Mãn Bảo rất khinh bỉ, "Cho nên có người ngay đến ruộng cũng trồng không tốt, có người lại không chỉ biết trồng trọt, còn có thể viết việc trồng trọt thành sách, huynh xem người ta có giỏi hay không?"

Chu tứ lang gãi gãi đầu, nhìn về phía Bạch Thiện Bảo, "Thật là sách ủ phân à?"

Bạch Thiện Bảo gật đầu, cậu vẫn nhận được chữ, hơn nữa cũng đọc một đoạn rồi, thật sự là viết về việc ủ phân, nhưng cũng không chỉ đơn thuần là viết về ủ phân.

Chu tứ lang kinh ngạc cảm thán không thôi, xuất phát từ sự kính sợ đối với sách vở, hắn nói: "Được rồi, vậy muội nói xem làm như thế nào, ta nghe muội hết."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 124: Trộm

[HIDE-THANKS]Mãn Bảo giơ ngón tay chọc eo Chu tứ lang, Chu tứ lang dịch lên phía trước, không nhúc nhích.

Mãn Bảo liền chọc càng mạnh, Chu tứ lang tiếp tục dịch lên phía trước một bước, nhưng vẫn ngồi xổm không nhúc nhích.

Mãn Bảo tức giận, trực tiếp duỗi tay đẩy hắn, Chu tứ lang không lường được rằng sức của bé lại lớn như vậy, lập tức quỳ rạp trên đất.

Đám người Chu Hỉ đang làm việc nhà quay sang nhìn, Mãn Bảo liền giơ nắm tay đấm sau eo hắn, Chu tứ lang không còn cách nào, chỉ có thể cố sức tiến lên, đỏ mặt nói: "Tam tẩu, có phải hôm nay là đến lượt tẩu dọn chuồng gà không?"

"Đúng thế, làm sao vậy?"

"Để ta quét cho," Chu tứ lang nói: "Về sau việc dọn chuồng gà cứ để ta làm, dù sao ta cũng không có việc gì làm."

Từ bao giờ mà lão tứ lại chăm chỉ như vậy?

Hà thị nghi ngờ nhìn hắn.

Mãn Bảo thấy hắn lại ấp úng không dám nói, vội vàng xông lên nói thay hắn, "Tam tẩu, tứ ca nói hắn rảnh phát sợ, mà các chị dâu và đại tỷ ngày nào cũng bận rộn như vậy, cho nên mấy việc bẩn thỉu trong nhà cứ giao cho hắn."

Hà thị thoáng nhìn Chu Hỉ đứng bên cạnh, tự cho là đã hiểu, cười nói: "Được rồi, lão tứ cũng biết săn sóc rồi, xem ra đúng là đã trưởng thành."

Không chỉ Hà thị, mà ngay cả tiểu Tiền thị và Phùng thị cũng cảm thấy Chu tứ lang làm vậy là để san sẻ giúp đỡ Chu Hỉ, bởi vì ngày mai đến lượt Chu Hỉ quét chuồng gà.

Ngay cả Chu Hỉ cũng cho rằng như thế, nàng liếc mắt nhìn lão tứ một cái, trong lòng có chút vui mừng, chẳng qua vì đang ở trước mắt mấy chị dâu và các em nên nàng không nói gì.

Chu tứ lang thở ra một hơi, lập tức đi lấy cây chổi quét chuồng gà, thấy Mãn Bảo đứng ở rất xa, hắn liền giơ cây chổi lên, trừng mắt với bé một cái.

Chu tứ lang quét dọn chuồng gà sạch sẽ, lại rải một tầng rơm rạ lên, sau đó mang rác ra ngoài.

Hắn ngó trái ngó phải, thấy không có ai phát hiện, liền đổ một nửa phân gà quét ra được vào trong thùng phân bón nhà mình, nửa còn lại thì cho vào một cái sọt tre bẩn thỉu, thấy không ai chú ý liền lấy cỏ khô và lá rụng đã chuẩn bị sẵn rải lên trên để che, sau đó xách sọt tre chạy đến chỗ đất hoang của hắn.

Mãn Bảo đã sớm chờ ở đó, Chu ngũ lang và Chu lục lang mang theo bọn Đại Đầu vào trong rừng lấy rất nhiều lá khô và bùn, bùn thì trực tiếp ném vào trong, lá khô thì đặt trên tấm gỗ rồi dùng dao chặt vài cái mới ném xuống.

Ba huynh đệ cầm gậy thô đảo đảo, lại thêm nước, dựa theo yêu cầu của Mãn Bảo mà bện cỏ thành nắp đậy hố lại, còn vì giữ ấm mà thả thêm rất nhiều cỏ khô lên trên.

Chu tứ lang rất nghi ngờ, "Như vậy là xong?"

"Vẫn chưa, sau này ngày nào cũng phải thêm phân vào đây, tứ ca, huynh nhất định phải nhớ đi quét dọn chuồng gà mỗi ngày đấy."

Chu tứ lang sụp bả vai, nói: "Nếu cha mà biết ta trộm phân gà của nhà mình, ông ấy nhất định sẽ đánh chết ta."

"Sẽ không," Mãn Bảo an ủi hắn, "Cha cũng không quản chuyện chuồng gà, ông ấy sẽ không nghi ngờ, nếu huynh sợ, thì vào núi đào đất ném vào đi, như vậy thì cha sẽ không phát hiện."

Chu tứ lang cảm thấy cách này không tồi, hắn cùng lão ngũ lão lục liếc nhau, bắt đầu mưu đồ chuyện mờ ám.

Mãn Bảo đã lên kế hoạch tốt, mỗi ngày trộm một nửa, lại trộn thêm đất vào, cha già hẳn là sẽ không phát hiện ra. Nhưng ai biết Chu tứ lang ngày càng nảy lòng tham, sau vài ngày phát hiện trong nhà không có ai chú ý, hắn liềm trộm lấy tất cả phân gà cho vào hố phân của mình, mà hố phân trong nhà thì toàn là đất bùn trong núi đào ra.

Lúc đầu Chu lão đầu đúng là không phát hiện thật, nhưng vào tháng hai, Chu đại lang và Chu tam lang đã lê đất xong để ươm mạ, chọn ngày lành để xuống đất, cho nên đi xem thử phân bón trong nhà một chút, việc này tưởng chừng không quan trọng, ai ngờ lại phát hiện bên trong dôi ra một đống đất lớn.

Tuy rằng đất này nhìn còn tốt hơn bùn sông, nhưng hắn chưa từng đào bùn sông bên ngoài, việc này phải cẩn thận vô cùng, hắn phát hiện phân bón năm nay kém hơn năm trước nhiều.

Chu lão đầu tức giận lật trời, ở nông thôn, ngay cả một ngụm nước, một muôi phân bón cũng có thể mang cả nhà ra trận đánh nhau, suy nghĩ đầu tiên của ông là có người trộm phân bón nhà ông, vì thế thở phì phò đi về nhà, muốn chất vấn ba đứa con dâu, không biết các nàng trông nhà kiểu gì, phân bón bị người ta mang đi cũng không biết.

Chờ đến khi Mãn Bảo cõng rương đựng sách nhỏ tung tăng chạy về nhà, liền thấy Chu tứ lang đang quỳ trên đất, trong sân vô cùng yên lặng, một người cũng không có.

Mãn Bảo khẽ ngừng lại, Đại Đầu đi đón Mãn Bảo cũng cẩn thận nhìn vào trong thăm dò, sau đó hai đứa trẻ rón ra rón rén đi vào trong, đi đến bên cạnh Chu tứ lang nhìn vào nhà chính.

Chu tứ lang nâng mí mắt lên nhìn bé một cái, nói: "Không cần nhìn, không có ai đâu."

Mãn Bảo liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian rảnh hỏi hắn, "Tứ ca, huynh lại làm chuyện xấu gì thế?"

"Cũng không làm chuyện gì xấu lắm, chỉ là nghe theo người ta trộm phân bón trong nhà thôi."

Mãn Bảo lập tức chột dạ, nhỏ giọng hỏi, "Bị cha mẹ phát hiện ạ?"

"Ừ, cha bảo ta ở nhà chờ muội, chờ muội trở về, thì mang muội đi gặp ông ấy." Vì thế Chu tứ lang đứng dậy xách Mãn Bảo đi theo.

Mãn Bảo hơi lùn, bị hắn xách lên, vội vàng ôm cánh tay hắn kêu lên: "Ta muốn tự đi!"

Phần lớn người nhà họ Chu đều đang ở bên cạnh hố phân bón kia, lúc đầu Chu lão đầu tức giận không chịu được, con trai và con gái thế mà lại đi ăn trộm phân bón trong nhà, không biết việc này liên quan đến thu hoạch của cả một năm sao?

Cho nên ông mang theo ba đứa con trai lớn định đi mang phân bón về nhà, lúc tới chỗ này, vừa mở cái nắp, một luồng khí nóng liền phả vào mặt, suýt chút nữa làm bọn họ nôn ra.

Nhưng Chu lão đầu phục hồi tinh thần rất nhanh, ngửi thử mùi hương toát ra trong không khí, có chút hưng phấn.

Ngay cả Chu đại lang cũng có chút kinh ngạc.

Hắn cũng là một tay trồng trọt giỏi, từ sau khi mười chín tuổi thì vẫn luôn là hắn và cha già cùng ủ phân, đương nhiên biết thế nào phân bón là tốt.

Mùi vị như nào, hình dạng ra sao..

Lúc Chu tứ lang áp tải Mãn Bảo đến đây, mấy người Chu lão đầu chỉ xúc ra một xẻng, sau đó đậy cái nắp lại.

Chu tứ lang và Mãn Bảo cúi gằm mặt lại gần, cho rằng sẽ phải hứng lấy một trận mắng, kết quả là Chu lão đầu lại kéo con gái đến trước mặt, vẻ mặt ôn hòa hỏi, "Mãn Bảo à, nghe ngũ lang nói, cách ủ phân này là do con dạy, trên sách còn ghi cái này à?"

Mãn Bảo lén nhìn cha bé, cảm thấy ông không tức giận, liền lên tinh thần, gật đầu xong bỏ rương đựng sách xuống, lấy quyển sách kia từ bên trong ra cho cha bé xem.

Tay Chu lão đầu dính chút bẩn, không dám cầm lấy sách, ông chỉ bảo Mãn Bảo mở ra để ông nhìn thử, ông không biết chữ, nhưng không ảnh hưởng đến việc ông kính sợ nhìn chữ trong sách.

Ông thở dài một tiếng nói: "Đọc sách đúng là tốt, không nghĩ tới trong sách còn viết cả cách ủ phân, lại đây, con nói cha nghe, trong này viết như nào?"

Trong này viết rằng có rất nhiều phương pháp ủ phân, nhưng thật ra cơ bản đều giống nhau, chỉ có chút khác biệt về nguyên liệu, hay thay đổi một ít yêu cầu về nhiệt độ.

Đương nhiên, Mãn Bảo cũng không thể làm y như mẫu, bởi vì bé không có lều cây, cũng không có túi nhiệt như trong sách viết, nhưng Mãn Bảo không ngốc, đã biết muốn ủ phân thì cần phải duy trì độ ấm, cho nên liền nghĩ cách bện cỏ thành cái nắp đậy lên, bé còn tính nếu không đủ độ ấm thì sẽ đốt một mồi lửa đó.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 125: Vui mừng

[HIDE-THANKS]Coi như muốn ủ phân, thì cũng phải chọn phương pháp chính mình có thể làm được, ở trong <Quá trình phát triển của phân bón từ xưa đến nay>, Mãn Bảo chọn được tổng cộng ba phương pháp bọn họ có thể làm được.

Mà tác giả nói ba phương pháp này đều có quá trình phát triển, Mãn Bảo cảm thấy một cái trong đó giống phương pháp ủ phân hiện tại của nhà mình, một cái khác cũng được, chỉ là rất chậm, yêu cầu nhiều thời gian ủ phân hơn.

Mà cái bọn họ đang sử dụng này, bởi vì sử dụng biện pháp giữ ấm, lại đổ nguyên liệu xuống rồi tiến hành gia công lần thứ hai, cho nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Bởi vì thời tiết gần đây khá ấm, bọn Mãn Bảo đã quyết định một thời gian nữa sẽ gieo gừng xuống, đến lúc đó cần một lượng phân nông nghiệp lớn, cho nên bé mới chọn phương pháp này.

Thấy cha già quả nhiên không có ý trách tội bé, lá gan của Mãn Bảo lại phình lên, đắc ý nói với ông: "Cha, vì con còn chưa chắc phương pháp này có thành công hay không, cho nên mới để tứ ca thử trước, chờ thành công mới nói cho người."

Chu lão đầu quả nhiên thấy thoải mái, vui mừng xoa đầu con gái: "Mãn Bảo suy xét thật chu toàn, vừa nãy ta và đại ca con nhìn thử rồi, phương pháp này đúng là rất tốt, cái hố này của các con mới đào được bảy tám ngày, thế mà bây giờ đã lên men, nói không chừng mấy ngày nữa là có thể hủ hóa* rồi."

*Hủ hóa: Biến chất thành mục nát, thối rữa.

Tinh thần Mãn Bảo rung lên, lập tức nói: "Trên sách nói, cần phải kiểm soát nhiệt độ, không thể để nó quá nóng, không thì phân bón sẽ bị thiêu hủy, cho nên nếu nhiệt độ quá cao thì phải xúc ra để tán nhiệt, hoặc là phơi một chút, chờ đến khi nhiệt độ giảm xuống thì lại chất cùng một chỗ, tưới thêm ít nước để tiến hành lần lên men thứ hai, cha, người xem nhiệt độ của chúng ta đủ cao chưa?"

Chu lão đầu nào biết gì đâu, ông chưa từng thử qua phương pháp này, ngay cả chuyện không thể để nhiệt độ của hố phân quá cao cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

Chẳng qua ông làm ruộng cả đời người, cho dù không hiểu, thì cũng có thể suy xét, không giống Chu tứ lang, hoàn toàn là nghe Mãn Bảo nói như nào thì làm như thế.

Cho nên sau một hồi suy nghĩ, ông để cho đại lang mở cái nắp cỏ ra một lần nữa, sau đó xới phân bón.

Mấy đứa con trai đều bị Chu lão đầu bảo ở lại, đương nhiên, là người duy nhất biết chữ, kiêm người truyền thụ - Mãn Bảo cũng ở lại, những người khác và mấy đứa trẻ đi về trước.

Chu Hỉ nhìn đứa trẻ đứng giữa một đám người lớn một cái, đỡ mẹ nàng trở về.

Hiển nhiên, chuyện phân bón này không phải việc nhỏ, cả nhà đều ra trận, lúc trước khi Chu Hỉ biết Chu tứ lang lấy nàng để ngụy trang việc trộm phân, tức giận đến đau cả ngực, suýt chút nữa đánh hắn ngay tại chỗ, sau khi Mãn Bảo xuất hiện thì tâm tình phập phồng, lúc này mới an tĩnh lại.

Người nhà họ Chu trở về đều rất yên lặng, Tiền thị bảo bọn Đại Đầu về nhà trước, còn mình thì đỡ tay Chu Hỉ đi chậm, vừa đi vừa nói với nàng, "Tính tình của con ấy, vẫn là quá nóng vội, cứ quýnh lên là mắc lỗi, về sau cần phải trầm ổn hơn."

Tiền thị nói tới đây liền cười, "Cái này con còn phải học muội muội của con, con xem nàng vừa nãy kinh sợ chừng nào, thế mà vẫn biết nhìn sắc mặt của cha con trước."

Chu Hỉ không nhịn được nói: "Đứa trẻ này, thật là lanh lợi."

Chu Hỉ đỡ mẹ nàng, trong thoáng chốc không nhịn được, lại đem lời trong lòng nói ra, "Mẹ, nếu về sau con không gả chồng, người để muội út cho con nuôi được không?"

Tiền thị cả kinh, nhíu mày hỏi, "Sao con lại nghĩ như vậy chứ, Mãn Bảo đã 6 tuổi rồi, hơn nữa nó còn là.."

Tiền thị không nói hết câu, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Chu Hỉ lại nói: "Con cũng không bắt nàng gọi con là mẹ, con chỉ nghĩ, nếu sau này có con nhỏ thân cận, về sau già rồi, sắp chết rồi, thì có người tới nhìn con một cái, biết con sống hay chết, mẹ, con thật sự không muốn gả chồng."

Tiền thị nghiêm mặt không nói đáp, Chu Hỉ nhìn sắc mặt của bà, không dám nói tiếp, nhưng tâm ý vẫn biểu hiện ra ngoài.

Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì về việc này, bây giờ bé đang ngồi ở rất xa, nhìn các ca ca của bé bị cha bé sai sử xúc phân trong hố ra ngoài phơi.

Quả nhiên, nhiệt độ ở giữa đống phân bón rất cao, tuy Chu lão đầu chưa gặp qua trường hợp này, nhưng kết hợp lời của con gái nhỏ nói nhiệt độ quá cao thì phân sẽ bị thiêu hủy, liền biết đây là quá nóng.

Cho nên ông bảo mọi người lấy hết phân ra phơi nắng, cứ như vậy, mọi người liền nhìn thấy lá rụng bọn họ đổ xuống đầu tiên đã biến hết thành màu đen, chỉ vừa chạm cuốc vào, chúng nó đã vỡ ra thành từng mảnh, cái này còn nhanh hơn bọn họ chất rơm rạ rất nhiều.

Phải biết rằng, bây giờ bọn họ ủ phân thì đều cần phải chất một năm.

Từ lúc cuối hè không dùng phân bón bắt đầu chất rơm rạ đến đầu mùa xuân, phải hơn nửa năm thì rơm rạ mới có thể hủ hóa, cái này còn là phương pháp mới mà thôn học từ bên ngoài, trước kia, rơm rạ đều không hủ hóa được.

Chu đại lang và Chu nhị lang đều không kìm được liếc nhau, đều cảm thấy quả nhiên con gái giống cha, Mãn Bảo đúng là rất giống cha bé, năm đó phương pháp ủ phân cải tiến chính là do cha bé dùng hai cái bánh bao để đổi với người ta.

Chu lão đầu lấy tay xoa thử phân bón, cảm thấy mỹ mãn, "Không tồi, phơi một đêm đi, ngày mai lại chất về."

Lại nói: "Nếu phương pháp này mà thành, thì ở bên nhà cũng đào một cái hố ủ phân, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn, phân bón cũng nhiều."

Bởi vì cái phương pháp mới của Mãn Bảo này cần phải dùng đến phân động vật, nhưng tỷ lệ dùng ít hơn so với bọn họ đang dùng hiện tại, lại tăng lượng lá khô và bùn đất ngoài, cái này thuyết minh cùng một lượng phân động vật, bọn họ có thể chất ra càng nhiều phân bón.

Đối với người nhà nông mà nói, phân nông nghiệp khó kiếm nhất chính là phân động vật, bởi vì không phải nhà ai cũng nuôi nhiều động vật như vậy.

Sở dĩ nhà bọn họ có, vẫn là do nhà bọn nhiều người, nuôi không ít gà.

Chu lão đầu tính toán đào hai cái hố to ủ phân bên cạnh đống phân bón nhà bọn họ, thừa lúc còn chưa gieo lúa thì làm nhanh.

Đến nỗi phân bón để bón lúa, ừm, cứ mượn hố phân này của lão tứ trước đi, không phải thằng nhóc này ăn trộm phân bón trong nhà sao?

Để cho hắn dùng cái này đền đi.

Chu tứ lang nghe thấy không phải chịu đánh chịu mắng, chỉ cần đền phân, lập tức đồng ý, hoàn toàn phản bội ý tứ của một chủ nhân khác.

Mãn Bảo bận tâm đến gừng của mình, vội vàng nói với Chu lão đầu: "Cha, cái hố phân này đền cho cha trước, nhưng sau đó con trồng gừng cần phân bón, người phải trả lại con."

"Đã nói là đền, sao còn phải trả lại?"

"Con mặc kệ, phải trả cho con, không thì gừng của con sẽ không lớn lên được."

Chu lão đầu cảm thấy con gái rất con dáng điệu của một tay trồng trọt kỹ năng, mừng rỡ cười ha ha, ông gật đầu nói: "Được, trả con."

Lại đào thêm một hố phân là được, dù sao ông cái khác không nhiều, chỉ có con trai là nhiều, đuổi tất cả vào núi xúc bùn quét lá rụng đi, muốn bao nhiêu phân bón cũng được.

Đám con trai: .

Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì cả, được câu chắc chắn của Chu lão đầu liền vui vẻ nắm tay ông về nhà, Chu lục lang muốn xách rương đựng sách cho bé còn bị Chu lão đầu từ chối.

Chu lão đầu tự mình cầm rương đựng sách cho bé, nắm tay nhỏ của bé tha thiết dặn dò, "Mãn Bảo à, con ở trường học phải nghiêm túc đọc sách, phải nghe lời Trang tiên sinh dạy, biết chưa?"

Mãn Bảo gật đầu.

Ông lại nói: "Đọc nhiều sách chút, đặc biệt là mấy sách về ủ phân, trồng trọt này, trong sách có gì tốt thì nhất định phải nói cho cha, chờ trong nhà kiếm được tiền, cha sẽ mua thịt cho con ăn."

"Cha, lần trước cha cũng nói như vậy, nói nhà kiếm được tiền sẽ mua thịt cho con ăn, nhưng lại không mua, cuối cùng vẫn là con mua."

Chu lão đầu bị vạch trần, cười khà khà, nói: "Tiền đều bị mẹ con cầm mất rồi, con muốn ăn thịt à? Vậy về nhà nói với mẹ con, bảo mẹ con lấy tiền cho con."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 126: Cùng nhau làm bài tập

[HIDE-THANKS]Bảo Tiền thị đưa tiền cho bé là điều không thể, cuối cùng Mãn Bảo vẫn phải lấy tiền bán kẹo hôm rằm tháng giêng ra, lưu luyến đưa cho Chu nhị lang 50 văn, nói: "Nhị ca, huynh đi mua gà ăn đi."

Chu nhị lang nhận tiền xong mới nói: "Gà quá đắt, mua thịt heo đi, mua một lần một cân, có thể mua năm lần đấy."

Mãn Bảo không vui, "Thịt heo không ngon bằng thịt gà, hơn nữa một cân cũng không đủ nha."

Chu nhị lang cảm thấy tiểu muội quá kén chọn, chẳng qua tiền là bé ra, hắn không tranh luận lại bé, chỉ có thể nói: "Được rồi, vậy ta đi đến nhà Chu Hổ chọn một con gà béo chút."

Lúc này Mãn Bảo mới vừa lòng.

Thấy nhà Mãn Bảo lại tới cửa mua gà, Chu Hổ không nhịn được hỏi, "Nhà ngươi nuôi không ít gà mà, sao cứ mua gà mãi thế?"

"Gà không đẻ trứng được trong nhà đã mổ gần hết rồi, gà đang đẻ trứng thì sao nỡ mổ?"

Đồ ăn tết, đương nhiên nhà bọn họ không có khả năng chỉ mua thịt ở bên ngoài về, hai tháng này đã mổ không ít gà nhà.

Chu Hổ không nhịn được nói: "Nhà các ngươi cũng chiều Mãn Bảo quá, năm ngoái Mãn Bảo đã tới nhà ta mua ba con gà rồi."

Chu nhị lang đương nhiên sẽ không để muội út mang danh tiếng như vậy, lập tức nói: "Muội muội này của ta tính tình bướng bỉnh, lúc vào thành từng vô tình nghe được lời đại phu nói, rằng thân thể của mẹ ta nên ăn nhiều thịt mới tốt, vì thế mà hơn nửa năm này, vừa thấy mẹ ta thở hổn hển liền ầm ĩ đòi ăn thịt."

Chu Hổ sửng sốt, nghĩ ngợi rồi nói: "Năm nay đúng là khí sắc của thím tốt hơn năm ngoái, vừa nãy ta còn thấy bà ấy đi ra ruộng nữa."

"Còn không phải sao, cha ta cũng là vì thấy thật sự hiệu quả mới nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy mua thịt đấy, bằng không, tiền mua thuốc càng đắt, nếu ăn thịt có tác dụng, vậy đương nhiên là ăn thịt tốt hơn."

Chu Hổ tay chân lanh lẹ bắt một con gà cho hắn, cười nói: "Được rồi, chẳng qua nhà ta cũng hết gà không đẻ trứng rồi, lần sau ngươi mà đến nữa thì ta cũng không bán cho ngươi."

Chu nhị lang tỏ vẻ đã hiểu, xách gà về nhà.

Buổi tối, Chu lão đầu liền nói trên bàn cơm, "Tối nay có bữa thịt này, coi như bữa cơm bắt đầu làm việc năm mới, ngày mai, tất cả mọi người bắt đầu làm việc thôi."

Thấy Mãn Bảo dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông, Chu lão đầu liền nói: "Mãn Bảo đi học, Đại Đầu và Đại Nha lên núi, Nhị Đầu và Nhị Nha ở trong nhà trông các em, thuận tiện làm chút việc nhà, xong nhớ đến trường học đón cô nhỏ của mấy đứa về."

Tất cả mọi người thưa vâng, chờ Chu lão đầu gắp một miếng thịt cho Tiền thị, mọi người liền lập tức động đũa.

Ngày hôm sau, cả nhà họ Chu ra trận, đào hố, xúc bùn, quét lá rụng, lá rụng không đủ, Chu ngũ lang liền dẫn theo lão lục và cháu trai cháu gái rung cây cho lá rụng xuống, không khác gì cảnh châu chấu đổ bộ.

Chờ đến khi mang lá cây và bùn đất mục trở về, tiểu Tiền thị liền cùng Chu Hỉ và hai chị em dâu lấy lá cây và cỏ khô cắt nát rồi ném sang một bên, chờ tí nữa trộn vào đất và phân để ủ.

Động tĩnh nhà họ Chu không nhỏ, không ít người trong thôn đều chạy đến xem náo nhiệt, đa số người ngồi xổm một bên xem, cũng có người giúp một chút, sau đó hỏi Chu lão đầu, "Nhà ông đây là đang làm gì vậy?"

Chờ đến lúc Mãn Bảo tan học về, liền thấy rất nhiều nhà trong thôn đều đang đào hố, bé chạy qua chỗ bọn họ, mọi người còn dừng lại chào hỏi với bé, "Mãn Bảo, tan học rồi à."

"Mãn Bào à, học hành chăm chỉ nhé."

"Mãn Bảo càng lớn càng thông minh."

Mãn Bảo nhận lời khen cả một đường, vui sướng không chịu được, vì thế sau khi về nhà liền đặt rương đựng sách xuống rồi chạy ra bên ngoài, Nhị Đầu chạy theo phía sau, hỏi: "Cô nhỏ, người đi đâu vậy?"

"Ta muốn đi tìm Bạch Thiện Bảo!"

Bạch Thiện Bảo còn chưa về nhà, cậu đang ngồi xổm trên đất nghịch sâu với mấy bạn học nam, bị Mãn Bảo vỗ một cái liền ngẩng đầu hỏi, "Sao thế?"

Mãn Bảo giữ chặt tay cậu, vui vẻ nói: "Ngươi đi cùng ta."

Mãn Bảo dẫn cậu đi khắp thôn, chỉ cần thấy có người đang đào hố liền qua đó, Bạch Thiện Bảo đi một vòng cũng chưa hiểu bé muốn làm gì, khó hiểu hỏi, "Ngươi sao vậy?"

"Ngươi không nghe thấy à?"

Bạch Thiện Bảo nghiêm túc lắng nghe, không nghe thấy âm thanh gì đặc biệt, vì thế thật thà lắc đầu, "Nghe thấy cái gì?"

"Lời khen ta đó," Mãn Bảo nói: "Ngươi xem, có rất nhiều đang khen ta."

Bạch Thiện Bảo tức giận không nhẹ, thở mạnh hỏi: "Ngươi kéo ta đi chỉ vì cái này à, ta đã hẹn trước với bạn học đi đào giun rồi đó."

"Nhiều người khen ta như vậy, ngươi không cảm thấy vui mừng sao?"

"Có phải khen ta đâu, ta vui mừng làm gì?"

Mãn Bảo nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn mạnh miệng, "Ta cho ngươi cảm thụ một chút xem cảm giác được rất nhiều người khen là như thế nào."

Bạch Thiện Bảo liền hừ nói: "Này có là gì, ta cũng luôn được người ta khen."

Vì thế liền kéo bé tới nhà Bạch nhị lang, không sai, không phải là nhà cậu, mà là nhà Bạch nhị lang, cậu gõ cửa nhà Bạch nhị lang, cười với gia đinh mở cửa, người canh cửa liền khen cậu, "Tiểu thiếu gia tới à, mau vào trong đi ạ, hôm nay tinh thần của tiểu thiếu gia thật tốt, có phải là người lại được Trang tiên sinh khen không?"

Bạch Thiện Bảo gật đầu, cười hì hì nói: "Bài tập của ta chưa làm xong, cho nên tới tìm nhị đường ca hỏi bài tập."

Gia đinh lập tức chỉ đường cho cậu, dọc theo đường đi, Bạch Thiện Bảo vô tình gặp được vô số người hầu, người nào thấy cậu cũng khen một tiếng.

Mãi cho đến khi gặp Bạch lão phu nhân và Bạch phu nhân, mẹ chồng nàng dâu thấy Bạch Thiện Bảo cũng khen, đương nhiên, còn khen cả Mãn Bảo, chẳng qua khen Bạch Thiện Bảo nhiều hơn.

Mãn Bảo: .

Lúc Mãn Bảo bị Bạch Thiện Bảo nắm tay dắt ra ngoài còn có chút hoảng hốt, Bạch Thiện Bảo nói: "Nếu ta muốn nghe người ta khen mình, thì cứ đi nhà Bạch nhị là được."

Mãn Bảo cảm thấy cậu rất lợi hại, sau đó nghi ngờ nói, "Vì sao bọn họ lại khen ngươi?"

"Bởi vì ta thông minh hơn Bạch nhị, mỗi lần cùng nhau làm bài tập, ta đã làm xong rồi mà hắn còn chưa bắt đầu, cho nên hắn luôn bị chú họ đánh, ha ha ha ha, chỉ cần hắn bắt nạt ta ở trường học, ta liền mang bài tập đến nhà hắn làm, ha ha ha ha.."

Mãn Bảo cảm thấy cái biện pháp này của cậu quá tuyệt.

Bạch Thiện Bảo hỏi bé, "Vậy vì sao các thôn dân kia lại khen ngươi?"

Mãn Bảo đã sớm nghĩ ra, nói: "Chắc chắn là do chuyện ủ phân, ta thấy bọn họ đều đang đào hố."

Bạch Thiện Bảo tò mò hỏi, "Ngươi ủ ra được phân rồi à?"

"Cha ta nói sẽ nhanh thôi, chờ bao giờ ủ ra thì ta sẽ đưa ngươi một ky, ngươi có muốn để gừng nhà ngươi thử một chút phân bón nhà ta không?"

Bạch Thiện Bảo do dự một chút mới nói: "Được rồi, gần đây ta cũng không dám tưới quá nhiều nước cho nó, ta thấy nó lớn nhanh lắm, bây giờ đã dài hơn cả đầu ngón tay cái của ta rồi."

Mãn Bảo kiêu ngạo nói: "Ta đã có củ dài như bàn tay rồi, dài hơn của ngươi."

Hai đứa trẻ ước hẹn xong, Bạch Thiện Bảo liền mời Mãn Bảo, "Tí nữa ăn cơm xong, ngươi tới nhà của ta làm bài tập đi."

Mãn Bảo đảo con ngươi nói: "Chúng ta đi tìm Bạch nhị lang cùng làm bài tập đi."

Bạch Thiện Bảo hỏi bé, "Bạch nhị bắt nạt ngươi à?"

"Không có, ta chỉ muốn đi xem hắn làm bài tập như thế nào."

Bạch Thiện Bảo cười trộm, vỗ bộ ngực nói: "Được, ngươi tới tìm ta, ta mang ngươi đi."

Người hoàn toàn không biết gì cả, đang cùng các bạn nhỏ chạy như điên trên cỏ - Bạch nhị lang: .[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 127: Nấm độc

[HIDE-THANKS]Bước vào tháng hai, mưa xuân bắt đầu rơi tí tách, có lúc lại nắng to, chồi non trên cây và dưới đất giống như được ăn dịch dinh dưỡng mà Khoa Khoa nói, thi nhau đâm chồi, tiểu Tiền thị bắt đầu mang theo đám nhỏ ra ngoài hái rau dại, tối nào trong nhà cũng có rau dại tươi để ăn.

Có thể lên núi chạy, đám Đại Đầu đều rất hưng phấn, Mãn Bảo cũng rất hưng phấn.

Bởi vì dưới đất mọc ra rất nhiều rau dại, cho nên có rất nhiều loài đều được Khoa Khoa xác định là thực vật bị tuyệt chủng hoặc đang kề bên bờ tuyệt chủng.

Trước kia, bởi vì Mãn Bảo gần như không tham gia loại hoạt động này, lúc bé nhìn thấy rau dại thì nó đã biến thành món ăn, cho nên Khoa Khoa cũng không lưu ý.

Năm nay bởi vì Mãn Bảo đi học, không những có thể chạy tới chạy lui bên ngoài, còn có thể ra đồng xuống ruộng, vì thế Khoa Khoa được dịp rà quét không ngừng, đây là loài thực vật đã bị diệt sạch trong lịch sử, kia là loài thực vật đang cận kề nguy hiểm, hay loài nào đó chỉ còn mấy cây..

Rau dại, dường như ở thời đại này trông vô cùng ương ngạnh, nhưng ở cái thời đại kia của Khoa Khoa, trên cơ bản đều đã bị diệt sạch.

Vì thế Mãn Bảo cũng gia nhập vào hàng ngũ đào rau dại, ngày nào tan học cũng cầm một cây trúc đầu nhọn đi ra ngoài, người khác hái rau dại thì chỉ ngắt ngọn non, còn bé thì lại đào cả gốc rễ người ta lên.

Trước kia, bởi vì mấy loại thực vật cần ghi lại nếu không phải rất lớn, thì chính là có rất ít, chính vì vậy mà Khoa Khoa cũng không yêu cầu Mãn Bảo đào nhiều, nhưng lúc này rau dại có ở khắp nơi, phần lớn còn là loại cây nhỏ, vì thế Khoa Khoa bảo bé đào nhiều thêm chút để cho nhân viên nghiên cứu dễ đào tạo và nghiên cứu hơn.

Đương nhiên, tích phân cho Mãn Bảo cũng tăng lên tương ứng.

Mãn Bảo đối với việc này vô cùng mừng rỡ, vì thế ngày nào cũng miệt mài đi đào rau dại chẳng biết mệt.

Bởi vì người đi hái nhiều, nên mới chỗ gần đây chẳng còn nữa, Mãn Bảo liền không kìm được đi xa hơn chút, đi tới dưới chân một ngọn núi.

Đêm qua mới mưa, Đại Nha cẩn thận né qua vũng nước trên mặt đất, khuyên nhủ Mãn Bảo, "Cô nhỏ, chúng ta đừng đào nữa, về nhà đi, rau dại chúng ta tìm đủ ăn rồi."

Người trong nhà nhiều, Đại Đầu Đại Nha lại rất thông thuộc chỗ nào có rau dại, đã sớm ngắt đủ cho nhà ăn, cũng chỉ có cô nhỏ, không biết vì sao mấy ngày nay lại ham thích đi đào rau dại như vậy, đào còn chưa tính, còn muốn đào cả bùn đất nữa, có đôi khi mọi người chỉ không để ý một lúc là bé đã ném rau dại vừa đào đi rồi.

Đại Nha cảm thấy cô nhỏ thật là biết cách làm người ta nhọc lòng.

Mãn Bảo cảm thấy trên mặt hơi ngứa, liền lau mặt, phát hiện có nước, liền ngẩng đầu nhìn về phía không trung, phát hiện lá cây trên đỉnh đầu bé đang nhỏ nước.

Con ngươi Mãn Bảo xoay chuyển, quay đầu nhìn thoáng qua Đại Đầu và Đại Nha cũng đang đứng dưới gốc cây, liền lịch bịch chạy lên, trực tiếp giơ chân đá vào cây một cái.

Kết quả chính bé lại đứng không vững, dập mông xuống mặt cỏ, nhưng cây vẫn hơi lung lay, giọt nước rơi rào xuống, Đại Đầu và Đại Nha kêu lên sợ hãi, vội vàng chạy ra khỏi đó.

Mãn Bảo vui vẻ cười to, phấn khích vô cùng.

Khoa Khoa: .

Hiển nhiên là Mãn Bảo đã tìm được một trò chơi thú vị, bắt đầu đi khắp nơi rung mấy cái cây, Đại Đầu và Đại Nha cũng đi rung, vui vẻ cười khanh khách.

Khoa Khoa lẳng lặng nhìn, mắt thấy ký chủ ngày càng đi sâu vào rừng, đang định nhắc nhở bé, đột nhiên nó lại rà quét thấy một số liệu vừa quen thuộc vừa xa lạ, nó đưa sóng của mình ra, nhìn thấy một vệt trắng trong bụi cỏ, liền hưng phấn, "Ký chủ, ta phát hiện có một gốc cây vô cùng trân quý, mau qua đó, mau qua đó."

Khuôn mặt Mãn Bảo đỏ bừng, nhưng vẫn dừng chơi, hỏi: "Ở đâu?"

"Ngay ở chỗ bên trái đằng trước ngươi kìa, trong bụi cỏ, vạch ra mà xem, màu trắng.."

Mãn Bảo đẩy ra, hưng phấn kêu lên: "Nấm!"

Giơ tay định hái, Đại Nha từ phía sau đuổi kịp, vỗ tay bé ra: "Cô nhỏ, hình như cái này không ăn được."

Đại Đầu cũng chạy đến, ngồi xổm trên mặt đất nhìn, nửa ngày sau mới nói: "Có vẻ ăn được."

Mãn Bảo cũng từng ăn nấm rồi, nấu với thịt là ngon nhất, bé nuốt nước miếng, giơ tay định hái tiếp, Khoa Khoa liền nói: "Ký chủ, cháu gái lớn của ngươi nói không sai, đây là nấm độc, không ăn được."

Tay Mãn Bảo liền rụt về, trừng to mắt, hỏi nó ở trong lòng: "Nếu không ăn được thì hái làm gì?"

Hiển nhiên Khoa Khoa đang rất hưng phấn, nói: "Không phải thực vật nào trên đời này cứ phải ăn được mới có giá trị đâu, thứ không ăn được cũng có giá trị rất lớn, loại nấm độc này đã sớm bị tuyệt chủng ở kỷ nguyên trái đất, bản thân nó có chức năng phân giải, càng không cần phải nói độc tố của nó rất có giá trị nghiên cứu, chỉ là đáng tiếc, loại nấm độc này chỉ có ở phía nam sông Trường Giang, số lượng còn ít ỏi, trước mắt, những tư liệu ta có cũng chỉ có từng này mà thôi, ký chủ, vẫn nên ghi lại trước đi."

Lúc này Mãn Bảo mới lại nhìn về ba cây nấm trắng tinh trước mắt, hỏi: "Độc lắm sao?"

Vì muốn nhấn mạnh giá trị của nó, Khoa Khoa nghiêm túc gật đầu, "Cực độc."

Mãn Bảo liền dịch mông nhỏ về phía sau, còn bảo Đại Đầu và Đại Nha lui ra sau một chút, nghiêm túc nói: "Đại Nha nói không sai, cái này có độc."

Đại Đầu: "Sao cô nhỏ lại biết được?"

"Trên sách viết." Mãn Bảo cảm thấy cái lý do này dùng rất tốt.

Đại Đầu liền vỗ mông đứng dậy, "Vậy chúng ta đi thôi."

Mãn Bảo lại cầm gậy trúc đi chọc đất, nói: "Ta muốn đào."

Đại Đầu và Đại Nha sợ ngây người, không thể hiểu được, "Có độc mà, cũng đâu ăn được, cô nhỏ lấy để làm gì?"

Mãn Bảo chột dạ nói: "Ta chơi."

Đại Đầu vừa nghe thấy, trực tiếp duỗi tay hái cho bé, sau đó nhét vào tay bé, "Chơi đi, đừng ăn là được."

Mãn Bảo đang không dám dùng tay đào: .

Mãn Bảo ném nấm độc xuống đất, sau đó đi hái một cái lá to để bọc chúng nó lại, cầm lá cây theo, lúc này bé mới thoải mái hơn chút.

Bởi vì phát hiện ra nấm độc, Đại Đầu và Đại Nha đều rất tò mò đi vạch các bụi cỏ, muốn xem thử xem còn nấm không.

Chỉ là nấm ăn được thì không tìm thấy, nấm độc lại có không ít, có màu trắng, cũng có màu vàng, Đại Đầu nghĩ có thể cô nhỏ sẽ thích chơi, vì thế hái hết ra rồi đặt vào lá cây cho bé, còn dỗ bé, "Cô nhỏ, chờ về nhà rồi từ từ chơi."

Mãn Bảo bất đắc dĩ gật đầu, lại dặn dò cậu, "Đại Đầu, đừng dùng tay hái, chẳng may trúng độc thì làm sao bây giờ?"

"Không sao đâu," Kinh nghiệm của Đại Đầu vô cùng phong phú, nói: "Không bỏ vào miệng ăn thì sẽ không có việc gì."

Quả đúng là không có việc gì, Đại Đầu và Đại Nha hái không ít, ngay đến Mãn Bảo cuối cùng cũng ra tay hái, nhưng cũng chẳng bị làm sao.

Về đến nhà, Mãn Bảo tìm một cơ hội đưa lá cây gói một đống nấm to cho Khoa Khoa, sau đó ngồi xổm trong sân rửa tay.

Đại Nha còn lo bé sẽ ăn, hỏi: "Cô nhỏ, người ném nấm đi đâu rồi?"

"Ném ra ngoài rồi."

Lúc này Đại Nha mới yên tâm.

Tiểu Tiền thị thấy Mãn Bảo lại nghịch nước, liền nhấc người lên rồi lau khô tay cho bé, hỏi: "Nấm gì cơ, mấy đứa vào núi tìm nấm hả?"

"Không phải nấm ăn được, cô nhỏ muốn chơi ạ."

Tiểu Tiền thị liền nói: "Đi vào núi ít thôi, chẳng may bị ngã thì làm sao bây giờ? Với lại bây giờ trong núi mọc rất nhiều nấm độc quả độc, không cho phép mấy đứa ăn bậy ăn bạ."

Sau đó nhìn chằm chằm Mãn Bảo và bọn họ: "Đặc biệt là cô nhỏ của mấy đứa, nàng ít đi ra ngoài, có nhiều thứ không biết, mấy đứa không hái mấy thứ lung tung cho nàng ăn đâu đấy."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 128: Bị phạt

[HIDE-THANKS]
Tiểu Tiền thị nói xong, thuận tay túm lấy quần áo của Mãn Bảo để nhấc bé lên, vừa sờ vào liền biến sắc, lập tức kéo bé vào sờ hết một lượt, giận dữ hỏi, "Mãn Bảo, muội đi nghịch nước hả?"

"Không ạ," Mãn Bảo lập tức phủ nhận, kêu lên: "Ta không nghịch nước, là nước trên cây rơi xuống!"

Tiểu Tiền thị cũng chẳng phải đồ ngốc, vừa nghe thấy vậy liền hiểu ngay, tức giận vô cùng, một tay kéo Mãn Bảo về phòng thay quần áo ra, sau đó ra ngoài đánh Đại Đầu và Đại Nha một trận.

Đại Đầu Đại Nha kêu gào ầm ĩ, chưa biết đau đến mức nào, nhưng gào vô cùng lớn tiếng, Mãn Bảo sợ không nhẹ, từ trong phòng lao ra chắn ở trước mặt bọn họ, nước mắt lưng tròng nói: "Đại tẩu, là ta đi rung cây, lần sau ta không dám nữa."

Tiền thị đi từ trong phòng ra, nói: "Phạt hai đứa nó ngày mai xuống ruộng dẫm cỏ, lần sau còn dám để cô nhỏ nghịch như vậy, thì không chỉ là dẫm cỏ thôi đâu, việc trong nhà cũng cho mấy đứa phụ trách."

Lúc Đại Đầu và Đại Nha bị đánh cũng không sợ đến nỗi nào, chỉ gào to mà thôi, nhưng bây giờ bà nội vừa dứt lời, bọn họ thật sự khóc lên.

Dẫm cỏ thật sự rất khổ, bởi vì nhà họ Chu nhiều đàn ông, nên ngay cả mẫu thân bọn họ ra ruộng cũng không cần phải làm việc này, càng đừng nói bọn họ.

Dẫm cỏ, là để gạt những thứ không cần thiết ra, hoặc là dẫm cỏ vùi vào đất cho thêm màu mỡ, bây giờ ngoài ruộng không chỉ có ốc đồng, đá, còn có đỉa to nữa.

Hai đứa trẻ khóc thật.

Mãn Bảo cũng muốn khóc, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của mẫu thân thì lại không dám nói một chữ.

Tiền thị nhàn nhạt nói với Mãn Bảo: "Sức khỏe con không tốt, từ nhỏ ta đã dạy con, không cho phép nghịch nước, cho được phép dầm mưa, không được cảm lạnh, cũng không được ăn mấy đồ bậy bạ bên ngoài, lần sau nếu con còn vi phạm, ta sẽ phạt người trông con."

Mãn Bảo cúi đầu lau nước mắt.

Lúc này Tiền thị mới quay về phòng.

Ba đứa trẻ đau buồn bi thương ngồi với nhau, Mãn Bảo móc từ trong túi ra hai viên kẹo cho bọn họ, xin lỗi bọn họ: "Đại Đầu, Đại Nha, chờ ta tan học sẽ ra ngoài ruộng giúp các ngươi."

Đại Nha vội vàng nói: "Cô nhỏ, người đừng có đến, nếu người mà đến, thì bà nội càng phạt chúng ta."

Đại Đầu cũng gật đầu.

Mãn Bảo liền có chút ưu thương, cảm thấy trong lòng hơi cay đắng, vì thế cũng nhét một viên kẹo mình không thích lắm vào miệng mình.

Chu Hỉ đứng gần đó nhìn thấy, không kìm được hỏi Tiền thị, "Mẹ, con thấy khoảng thời gian này Mãn Bảo cầm không ít kẹo, nàng lấy kẹo từ đâu thế ạ?"

Lần nào Chu nhị lang đi họp chợ cũng sẽ mang kẹo về cho Mãn Bảo, nhưng Chu Hỉ nhìn rồi, kẹo trong tay Mãn Bảo không chỉ là mấy cái đó, bởi vì chính nàng cũng được nhét cho vài viên, loại kẹo này không giống kẹo lão nhị mua về.

Tiền thị nói: "Lấy từ chỗ Trang tiên sinh, nghe bọn lão ngũ lén nói, Mãn Bảo mua không ít kẹo của người ta, còn mang cái đó lên huyện thành bán."

Tiền thị nói tới đây không nhịn được cười một tiếng, nói: "Đứa nhỏ này chắc là thấy lão nhị làm buôn bán rồi học được, không cần thầy dạy cũng hiểu việc đầu cơ trục lợi, mỗi tội không biết tích tiền, cũng may trong lòng nàng hiểu rõ, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu."

"Mẹ cứ để kệ vậy ạ?"

"Nàng còn nhỏ tuổi, lại thích ăn, không nhất thiết phải hạn chế nàng ở khoản này, hơn nữa," Tiền thị nói tới đây liền khẽ dừng lại, thanh âm nhỏ hơn rất nhiều, "Năm đó lúc chú nhỏ của con qua tay mấy thứ kiểu này chúng ta cũng từng khuyên nhủ không ít, nhưng cũng chỉ là gây thêm phiền phức cho hắn thôi, con thấy có ngăn được không?"

Lúc này Chu Hỉ mới không nói gì.

"Đứa bé này thông minh lắm, chúng ta không cần gò ép nàng mấy chuyện này."

Lần đầu tiên Mãn Bảo móc kẹo từ trong túi ra, trên dưới nhà họ Chu cũng từng kinh ngạc một chút, sau khi loại trừ các khả năng liền cho rằng đó là kẹo Trang tiên sinh cho, lúc ấy Tiền thị liền tặng đồ đáp lễ.

Cũng không phải thứ gì nhiều nhặn, hoặc là bảo tiểu Tiền thị đưa mấy củ cải, mấy món ăn, hoặc là giúp đỡ quét dọn sân nhà.

Mà Trang tiên sinh lại cho rằng đây là nhà họ Chu đang làm "hối lộ" cho việc Mãn Bảo đứng ở cửa sổ nghe giảng bài, cho nên nhận lấy.

Từ đó về sau, Trang tiên sinh thỉnh thoảng lại nhận được một ít đồ nhỏ của nhà họ Chu, mà Mãn Bảo cũng luôn có thể mang về cho nhà một hai viên kẹo.

Hơn hai năm này, trên dưới nhà họ Chu đã sớm thấy quen nên không lạ gì, cũng chỉ có Chu Hỉ không hay về nhà mẹ đẻ mới cảm thấy kỳ quái.

Kẹo rốt cuộc cũng có thể an ủi một chút tâm hồn tổn thương của Đại Đầu và Đại Nha, ngày hôm sau hai đứa liền bị kéo từ trên giường xuống đi ra ruộng dẫm cỏ.

Đương nhiên, Chu đại lang cũng không nỡ để hai đứa bé thật sự làm dưới ruộng cả ngày, cho nên tỏ ý chỉ để cho bọn họ xuống dưới ba mươi phút, chờ bọn họ đủ mệt và hối hận rồi thì sẽ cho bọn họ lên bờ ruộng.

Dù sao cũng là cháu trai đích tôn và cháu gái cả, Chu lão đầu cũng rất đau lòng, mở một mắt nhắm một mắt coi như không thấy.

Trừng phạt của Tiền thị vẫn rất có hiệu quả, hôm nay Mãn Bảo ngoan ngoãn vô cùng, sau khi tan học cũng không đi chơi, cũng không đến nhà Bạch Thiện Bảo đọc sách, mà cõng rương đựng sách ngoan ngoãn về nhà, vừa tự mình đọc sách, vừa chờ bọn Đại Đầu trở về.

Đám người vừa về, bé liền tha thiết nhìn bọn họ, để tỏ ý an ủi và xin lỗi, Mãn Bảo còn lấy loại kẹo mình thích ăn nhất cho bọn họ.

Chu tứ lang nhìn đến mức khóe miệng co giật, vạch trần hai người: "Bọn họ chỉ xuống ruộng ba mươi phút, sau đó vẫn luôn ngồi trên bờ ruộng, Mãn Bảo, muội thương xót bọn họ như vậy, sao lại không thương xót ta?"

Mãn Bảo: "Tứ ca đã là người lớn rồi, còn không biết xấu hổ đi so với trẻ con à?"

"Không biết xấu hổ đấy, ngại ngùng là gì chứ, lúc ta lớn bằng bọn họ thì đã phải xuống ruộng từ lâu rồi, cuộc sống của bọn nó bây giờ quá tốt ấy."

Đại Nha không phục, "Tứ thúc, đất của thúc là do chúng cháu khai hoang giúp đấy."

Đại Đầu: "Củ mài và gừng cũng là do chúng cháu trồng giúp."

Đại Nha hừ hừ nói: "Nếu thúc còn nói chúng cháu, thì chờ đến lúc đất của thúc phải làm cỏ, chúng cháu sẽ không giúp thúc nữa."

Chu tứ lang vừa nghe thấy, lập tức đi móc túi áo của Mãn Bảo, lấy hết kẹo ở bên trong ra chia cho bọn họ, cười hì hì nói: "Tứ thúc nói đùa với mấy đứa thôi mà, thật ra hồi tứ thúc lớn bằng mấy đứa cũng chỉ đứng trên bờ ruộng thôi, còn kém hơn mấy đứa một chút."

Mãn Bảo mở to hai mắt nhìn.

Chu ngũ lang: "Vô sỉ!"

Chu lục lang: "Không biết xấu hổ!"

Mãn Bảo quay đầu về phía cha bé hô to một tiếng, "Cha, tứ ca lấy kẹo của con!"

Chu tứ lang cất bước định chạy, nhưng giày của Chu lão đầu đã lao ra sát phía sau, trong sân còn vang lên tiếng mắng của ông, "Lão tứ, ngươi còn nhỏ lắm à, kẹo của muội muội mình cũng lấy.."

Chu tứ lang tức lắm, ngồi xổm ngoài cửa cả buổi tối mới về, hắn quyết đình lần sau ra đất làm cỏ nhất định phải mang Mãn Bảo theo, không thể để bé ngồi mát ăn bát vàng như thế được.

Đất Chu tứ lang và Chu Hỉ đều trồng gừng, Chu tứ lang biết giá của gừng và củ mài, bởi vậy rất để bụng đến nó, việc trong nhà không cần hắn phí tâm, hắn chỉ cần nghe cha già và các ca ca nói gì làm nấy là được.

Nhưng đối với mảnh đất hoang kia, hắn rất dụng tâm, gần như ngày nào cũng ra nhìn một lần, chỗ củ mài này lớn lên khá tốt, chỗ gừng kia nhỏ hơn bên cạnh một chút hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Ngay cả Chu Hỉ vốn dĩ chẳng để bụng lắm cũng bị ảnh hưởng mà đi nhiều thêm hai chuyến.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 129: Khen thưởng tràn đầy

[HIDE-THANKS]Thời tiết đầu xuân năm nay vô cùng tốt, trời quang ba bốn ngày thì bắt đầu có mưa nhỏ hai ngày, quang tiếp hai ba ngày, sau đó lại mưa.

Nhà họ Chu đã cày ruộng để ươm mạ xong, lấy đống phân bón của Chu tứ lang phơi nắng, sau khi xác nhận có thể sử dụng thì liền phơi nắng hai ngày, sau đó không tiếc phân bón mà rải ngoài ruộng.

Xác nhận thóc giống đều có thể nảy mầm, sáng sớm tinh mơ Chu lão đầu đã mang theo hai con trai đi gieo hạt.

Cuối cùng Mãn Bảo vẫn không đổi thóc giống trong nhà đi, bởi vì như lời Khoa Khoa nói, tới lúc thu hoạch mùa thu, thì những bông lúa tốt nhất sẽ được giữ lại làm thóc giống, mà Khoa Khoa nói, loại lúa này trồng lần thứ hai thì có khả năng sẽ phát sinh các loại bệnh, đến lúc ấy lại lây bệnh cho những cây lúa khác thì không hay.

Ruộng của mọi người đều nối liền nhau, nếu bởi vì nhà bé dùng loại lúa khác làm hoa màu của mọi người bị lây bệnh thì không tốt.

Không thể đổi thóc giống, Mãn Bảo liền lấy càng nhiều tinh lực học tập đặt trên chuyện gieo trồng gừng và củ mài, cùng với chuyện đào rau dại.

Thỉnh thoảng lại đi xem gừng và củ mài một cái, thấy bọn nó lớn lên khỏe mạnh, bé còn thử bón một ít phân cho bọn nó.

Đương nhiên, bé chỉ hơi nhấc tay, chuyện khác đều do Chu tứ lang và hai đệ đệ làm, đây là lần thứ hai bọn họ bón phân, lần đầu tiên là lúc mới trồng, bọn họ đã rải một tầng phân bón mỏng xuống trước.

Chẳng qua gần đây gừng và củ mài đều lớn rất nhanh, đặc biệt là của mài, Chu tứ lang cảm thấy lá cây mọc ra có hơi ngả vàng, liên quyết định bón phân cho nó.

Tình hình thực tế là, hắn thấy cha già của hắn lấy một phát hơn nửa hố phân đi, hắn cảm thấy không thể ngồi im chờ chết như vậy, cho nên dứt khoát rải hết số phân còn lại vào đất của mình.

Chỉ có ăn vào trong miệng mới là của mình, phân nông nghiệp cũng thế, chỉ có rải vào trong đất của mình mới là của mình.

Giành phân bón với cha già có thể coi là một chuyện rất đặc biệt, không chỉ Chu tứ lang, ngay cả Mãn Bảo cũng kích động cả buổi tối.

Nhưng Chu lão đầu căn bản chẳng thèm để ý, bởi vì hai cái hố phân bón trong nhà cũng sắp ủ được rồi, ông hoàn toàn chẳng cho đống phân bón còn thừa kia của lão tứ vào mắt, đương nhiên, Chu tứ lang cũng không thể lấy phân bón từ chỗ ông.

Cho nên gần đây Chu tứ lang đang cân nhắc chất thêm một hố phân nữa, Mãn Bảo còn nghĩ cách cho hắn, bảo hắn vào núi đào một ít nấm độc xuống cho vào hố phân.

Bởi vì đề mục của nấm độc đã ra rồi, bên trên nói nấm độc có thể phân hủy lá khô và những thứ không dễ phân hủy khác trong tự nhiên.

Cái này không phải giống với việc ủ phân sao?

Nhưng kiến nghị của bé bị Chu tứ lang bác bỏ rất vô tình, bởi vì nấm độc cũng không dễ tìm như vậy, nếu hắn có thời gian làm cái này, còn không bằng đi chém lá khô nát hơn một chút.

Chu tứ lang không có nhiều hứng thú với nấm độc, nhưng Mãn Bảo không giống vậy, bé rất có hứng thú.

Bởi vì tích phân của nấm độc đã có rồi, còn được thưởng nhiều hơn nữ trinh tử nhiều, tận 7500, với 300 tích phân cộng thêm, bởi vì bé ghi lại với số lượng lớn, đã đưa được mẫu vật rất tốt cho nhóm nhân viên nghiên cứu.

Hơn nữa còn có mấy loại nấm không ăn được và mấy loại rau dại tuyệt chủng hoặc bên bờ tuyệt chủng, tích phân của Mãn Bảo ngày nào cũng kêu leng keng tăng dần.

Mà khác với trước kia là chỉ có tích phân khen thưởng của Bách Khoa Quán, lần này bé còn nhận được mấy điểm tích phân rải rác.

Mãn Bảo nghiên cứu hồi lâu mới biết, hóa ra sau khi nhân viên nghiên cứu trong Bách Khoa Quán tạo ra đề mục, thì nếu về sau có người đọc đề mục này, là bé có thể nhận được tích phân khen thưởng.

Đây là điểm khen thưởng, bé, Khoa Khoa và Bách Khoa Quán chia nhau, tuy rằng mỗi lần chỉ thêm được hai điểm, nhưng bé vẫn rất vui vẻ.

Mãn Bảo nghĩ rồi, sở dĩ gần đây bé được điểm khen thưởng, là vì rau dại mới bé ghi vào rất được chào đón.

Gần đây Bách Khoa Quán đã nghiên cứu trồng ra được vài loại rau dại, cũng đã tiến hành thông báo, vì thế có rất nhiều người biết chuyện này.

Người tương lai vô cùng chú ý đến chuyện ăn uống, bởi vậy có không ít người đã vào Bách Khoa Quán tra tìm đề mục về rau dại, do đó Mãn Bảo mới có điểm để thu vào.

Đến nỗi mấy thứ mà bé ghi được trước đó, chỉ có mấy điểm lẻ tẻ, những cái đó phải cần rất lâu rất lâu mới thể gộp thành một tích phân, Mãn Bảo luôn quên khuấy chúng nó.

Ngoài cái đó ra, Khoa Khoa còn nói với bé, "Nếu ngươi có thể đào chỗ đất mà nấm độc kia mọc ra ghi lại, ta có thể xin với bên trên một khoản tích phân bằng với nấm độc cho ngươi."

Mãn Bảo tò mò hỏi, "Lấy đất làm gì?"

"Hạt giống của nấm thường là bào tử hoặc hệ sợi, nấm độc ngươi ghi lại chỉ có thể làm tiêu bản, hiện giờ nhân viên nghiên cứu chỉ có thể làm nghiên cứu thôi, chưa thể căn cứ mẫu nấm độc để trồng được nó, cho nên.."

Mãn Bảo hiểu ra, hai mắt sáng lấp lánh hỏi, "Có phải là nếu ta đào đất cho các ngươi, thì miếng đất kia có thể trồng được nấm độc mới?"

Khoa Khoa: "Đúng vậy."

"Vậy có phải loại nấm khác cũng như vậy không, chỉ cần đào chỗ đất nó mọc là có thể trồng được nấm?"

Khoa Khoa trầm mặc một chút mới nói: "Chỉ cần thỏa mãn hoàn cảnh sinh trưởng cần thiết, thì theo lý thuyết đúng là như thế."

"Vậy nấm cần hoàn cảnh sinh trưởng như nào?" Mãn Bảo rất thích ăn nấm, cứ mỗi năm đến mùa ấm mưa nhiều, thỉnh thoảng trong nhà có thể tìm được nấm ăn, đại tẩu sẽ đánh mấy quả trứng gà nấu cùng cho bọn họ, hoặc là mua thịt về nấu cùng, ăn vô cùng ngon.

Khoa Khoa nói: "Hoàn cảnh sinh trưởng mà nấm cần không giống nhau, hơn nữa có những loài nấm cũng bị tuyệt chủng trong tương lai, không có nghiên cứu của nhân viên nghiên cứu, ta không thể cho ngươi đáp án."

Mãn Bảo liền đảo con ngươi hỏi: "Có phải nếu muốn nghiên cứu hoàn cảnh sinh trưởng thì cứ phải cần đất nơi nó mọc mới được?"

"Đúng vậy, bởi vì nếu không có nơi tạo ra nó, thì ai cũng không thể biết được nó thích hợp với hoàn cảnh nào, ngươi không phát hiện trong đề mục về nấm độc đang tạm thời để trống chỗ hoàn cảnh sinh trưởng sao?"

Mãn Bảo đã hiểu, trong lòng không khỏi thấy hơi thất vọng, điều này có nghĩa là có khả năng năm nay bé không trồng được nấm.

Bé thở dài một hơi, sau đó đi đến chỗ ngày đó hái được nấm độc đào một đống đất lớn cho Khoa Khoa, sau đó xoay người về nhà, "Nhớ trả tích phân cho ta đó."

Bây giờ bé đã có 3 vạn 8458 tích phân (38458), tuy rằng vẫn kém tích phân mua được thuốc một khoảng rất xa, nhưng vẫn có hy vọng rất lớn không phải sao?

Khoa Khoa cảm thấy cần cổ vũ ký chủ, vì thế nói: "Ký chủ, ta phát hiện sản vật ở chỗ này của các ngươi vẫn rất phong phú, chỉ là chỗ ngươi có thể đến được quá ít, cho nên tích phân mới tăng chậm như vậy, chờ ngươi lớn hơn một chút, thì tích phân sẽ tăng nhanh hơn."

Vẻ mặt Mãn Bảo đầy ưu sầu, "Không biết đến khi nào ta mới có thể lớn lên đây?"

Đối với trẻ con mà nói, lớn lên là một chuyên vô cùng vô cùng xa xôi.

Khoa Khoa đã góp nhặt được không ít tin tức, nói với bé: "Nhanh thôi, rất nhiều người từng trải đều nói, thời gian như bóng câu qua khe cửa, chỉ thoáng chốc đã qua, cho nên ký chủ cũng sẽ lớn lên rất nhanh. Ta kiến nghị ký chủ vẫn nên nắm chặt thời gian để tích lũy tri thức và tiền tài."

"Bởi vì chỉ có khi đủ tri thức, ngươi mới có thể biết được càng nhiều thực vật, chỉ có càng nhiều tiền tài, thì ngươi mới có thể đi được càng nhiều nơi để tìm thực vật."[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back