Welcome! You have been invited by Soicodoc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 40: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

[HIDE-THANKS]Dì Lý cuối cùng không kiềm chế được, một năm rồi, không có tiến triển thì thôi, tại sao Tình Tình lại đột nhiên rời khỏi, còn đem lưu ngôn của Phương Ngôn cho cô, nguyên vẹn trả lại cho nàng. Điện thoại của cô và tiểu Vũ toàn bộ đều tắt máy, sau khi người tới một thành phố khác, hoàn toàn biến mất.

"Tiểu Ngôn, con và Tình Tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó như bốc hơi khỏi thế gian? Ngay cả ta cũng không tìm được nó."

"Dì, con không biết, con hoàn toàn không nhớ ra được ngày đó con nói cái gì. Con chỉ nhớ được chị ấy đến hôn con, con đẩy chị ấy ra."

"Các ngươi hai đứa trẻ này làm sao thì không thể ít dằn vặt ta một chút nhỉ? Ta cũng cao tuổi rồi, còn muốn ta bôn ba vì các ngươi như vậy. Một đứa ngu một đứa ngốc, cũng thật là rất hợp." Thấy được Phương Ngôn rất thương tâm nhìn bức ảnh của Phó Tình, dì Lý thực sự là mắng lại không mắng được, đánh lại không đánh được.

Hai người đều là đứa trẻ rất thông minh, tại sao đụng phải cảm tình, thì trở thành hai đứa ngốc. Dì Lý thở dài, cũng rời khỏi rồi, bây giờ nói không có tác dụng gì cả, tìm đi. Chung quy phải tìm người trở về, mới có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì cũng không biết làm sao giải quyết vấn đề chứ.

Phương Ngôn hôm nay rất tức giận, rõ ràng đã nói mình tuyệt đối không đi công tác. Lục Tử con người chết tiệt này, nói nàng kế hoạch lần này quá phức tạp, nàng ấy thuyết minh không được. Khăng khăng muốn bản thân nàng đi. Phòng công tác của Lục Tử làm đến vô cùng thành công, hiện tại cả công ty lớn của những thành phố khác, đều sẽ tới hẹn trước, đương nhiên công lao của Phương Ngôn cũng không nhỏ. Công ty đến hẹn sẵn phần lớn đều là nhắm đến kế hoạch của nàng, đều chỉ rõ muốn nàng viết.

Nàng mang theo thư ký của Lục Tử vội vã đi tới một thành phố không xa lạ, vì thành phố này, Phó Tình từng dẫn nàng đến. Thế nhưng nàng mù đường, cho dù địa phương từng đến, nàng cũng không thể nhận biết đường.

Thành phố rất lạnh, Phương Ngôn mặc đồ lông mới vừa đi ra khách sạn liền cảm thấy lạnh, nàng xách lấy một ly cafe, theo thư ký.

"Tên ngốc, tôi rất nhớ em."

Phương Ngôn dừng lại bước tiến, âm thanh này.. Tiếng nói rất thương cảm, tiếng nói này hình như là tiếng của Phó Tình, là chính mình quá nhớ chị ấy, cho nên ở thành phố quen thuộc này, xuất hiện nghe nhầm sao?

"Tên ngốc, tại sao mỗi một thành phố đều có bóng dáng của em, tôi không tìm được thành phố không có em, làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì, tôi nên làm sao quên đi em."

Phương Ngôn nhìn chung quanh, Mạch chị ở đâu? Nàng rất khẳng định đây là tiếng của Phó Tình, không phải là ảo giác của mình.

Thấy được rồi, nàng cuối cùng thấy được rồi, trên ghế dài bên phố, cô một thân quần áo quen thuộc, là quần áo Phó Tình lúc trước cho nàng, nàng làm sao có khả năng không quen.

Bóng người lẻ loi, cô quạnh, thương cảm, lạnh lẽo, đây là cảm giác bây giờ Phó Tình cho nàng.

"Phương tổng, thời gian sắp không còn kịp rồi, chúng ta đi nhanh chút đi." Thư ký cảm giác được Phương Ngôn dừng lại, nàng đi về hối thúc Phương Ngôn đi nhanh một chút.

"Tự cô qua đó đi, thì nói thuyết minh sẽ trì hoãn, cái này cô giúp tôi ném đi, cảm ơn." Phương Ngôn đem ly cafe trong tay nhét đến trên tay thư ký.

"Hả? Được rồi." Thư ký không biết tại sao phải trì hoãn, nhưng Phương Ngôn là lão tổng của công ty, nàng nói cái gì chính là cái đó.

Phó Tình nghe được thanh âm quen thuộc phía sau, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn. Phương Ngôn lạnh lùng nhìn cô, đang muốn nói chuyện.

"Ảo giác, ha ha, lại là ảo giác."

Phó Tình nở nụ cười, ôm lấy laptop, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

"Ngươi đứng lại đó cho em." Oa, một câu nói thật là hung hăng, lẽ nào Phương Ngôn bây giờ là phiên bản của Phó Tình?

Ơ, hôm nay ảo giác này còn biết nói chuyện?

Phương Ngôn đi tới bên người cô, kéo lấy tay của cô, bàn tay lạnh như băng.

"Tại sao không mặc nhiều một chút, không lạnh sao?"

"Lạnh lẽo của cơ thể, làm sao so sánh với lạnh lẽo trong lòng. Em không yêu tôi, tại sao còn muốn kêu tôi, để tôi rời khỏi không tốt sao?" Tay nhỏ ấm áp của Phương Ngôn, để Phó Tình biết, đây không phải ảo ảnh, thật sự là Phương Ngôn.

"Ai nói với chị em không yêu chị? Đi theo ta đi, nơi này quá lạnh rồi." Vẫn may chính mình mới ra cửa khách sạn thì gặp phải Phó Tình, nếu không Phương Ngôn thật hoài nghi mình có thể trở lại khách sạn hay không.

Nàng là muốn đi, thế nhưng Phó Tình phía sau nant2 cũng không muốn đi theo nàng.

"Mạch, em rất lạnh, chúng ta trở về phòng nói chuyện có được hay không?"

Một tiếng "Mạch" Dịu dàng, Phó Tình thì thành thành thực thực đi theo Phương Ngôn rồi, thật dễ gạt. Tình yêu quả nhiên sẽ để chỉ số IQ của con người trở thành số không, nhìn Phó Tình liền biết rồi.

Phương Ngôn dẫn Phó Tình trở về phòng, chuyện thứ nhất làm không phải rót nước cho Phó Tình, không phải lấy chăn bao lấy toàn thân lạnh lẽo của Phó Tình. Mà là đến phòng tắm mở nước nóng, sau đó đi ra đem laptop để đến trên bàn trà, bắt đầu cởi quần áo của Phó Tình.

"Em.. Em làm cái gì?" Phó Tình một mặt khó có thể tin nhìn nàng.

"Đi tắm rửa, đến ngâm nước nóng một chút, chị xem thân thể của chị đều sắp cứng lại rồi. Thân thể lạnh lẽo như thế, ôm không thoải mái."

Hơn một năm rồi, Phó Tình từng cái từng cái thành phố chạy đi, cảm giác lòng của mình đã là ngàn năm lạnh rét, có loại cảm giác trong ngoài cùng nhau tan băng. Phương Ngôn dẫn cô vào phòng tắm, dùng nước nóng giúp cô xối toàn thân một chút trước, cảm giác thân thể của cô không lạnh lẽo như vậy nữa. "Tự mình tắm đi, nếu không chút nữa lại phải nói với em chị thiệt thòi lớn rồi." Nàng quay người muốn đi ra ngoài giúp Phó Tình lấy quần áo, vẫn may vóc người chiều cao của họ cũng không chênh lệch nhiều, ngoại trừ vị trí nào đó, quần áo đều có thể mặc chung.

Tay của Phó Tình nắm chặt nàng, "Ở bên tôi, đừng để tôi cảm giác là một giấc mộng."

Nghe được câu nói này của Phó Tình, Phương Ngôn ngoại trừ đau lòng, còn có thể có cảm giác gì?

"Em đi lấy quần áo cho chị thay, lập tức thì trở về, được không?"

Khi nàng lấy xong quần áo đi vào, Phó Tình đã tự mình mở xong nước của bồn tắm, thoải mái nằm ở bên trong.

"Mạch, tại sao chị nói em không yêu chị?" Phương Ngôn đi qua ngồi ở bên trên bồn tắm, kéo lấy tay của Phó Tình.

"Em nói bây giờ em ở chung với Lục Tử." Ạch.. Mình thật sự đã nói lời này?

"Em ở cùng một chỗ với cậu ấy, em nói như vậy không có sai a."

Phó Tình nhắm mắt lại, cô không biết nên nói cái gì cho phải, cô cảm giác hình như chuyện không phải cô nghĩ như vậy, chính mình một năm này chịu khổ, hình như đều vô ích rồi.

"Mạch, ngày đó em có phải nói lời gì thương tổn chị, cho nên chị mới sẽ rời khỏi em?" Nghe được lời này của Phương Ngôn, Phó Tình thật sự muốn trực tiếp ngất đi thôi, nói nửa ngày con người này cả ngày đó chính mình làm nhiều chuyện quá đáng cỡ nào, nói lời đả thương người cỡ nào, cũng không biết.

"Em.. Ngày đó chuyện bản thân em làm, lời em nói em làm sao có thể cũng không biết."

"Ngày đó.. Em sợ hãi, vừa nhìn thấy chị đầu óc thì trống rỗng, cái gì cũng không biết." Nói đến chuyện này, Phương Ngôn cũng rất ngại ngùng, thế nhưng nàng thật sự cái gì cũng không nhớ được.

"Sợ hãi?"

"Lời nói ghi lại của chị một năm đó, mỗi ngày em đều có thể nghe được, em biết là em sai rồi, em không nên không có cố gắng nói chuyện với chị, là bản thân quyết định rời khỏi. Em luôn ở trong phòng chờ chị, thế nhưng chị cũng không có đến. Kết quả chị đột nhiên xuất hiện ở phía sau em, em lại nửa điểm ý nghĩ chuẩn bị gặp được chị cũng không có, thanh âm lạnh nhạt kia của chị, để em cảm thấy chị còn đang giận em."

"Cho nên ngày đó chuyện đầu tiên của em là chạy trốn, tôi hôn em, em còn đẩy tôi ra."

"Em sợ hãi a.."

"Sợ hãi, em sợ hãi tại sao là tôi đang trả giá? Thực sự là thiệt thòi lớn rồi." Phó Tình thật sự không biết nên tức giận, hay là nên cao hứng, con người này làm sao có thể ngốc thành như vậy. Nữ vương đại nhân, kỳ thực cô cũng rất ngốc, nếu cô không nán lại, sẽ không nhiều chuyện như vậy. Dì Lý thật sự không có nói sai các ngươi, một ngu một ngốc, tuyệt phối.

"Tên ngốc, chuyện ngày đó chúng ta cũng đừng nói nữa, chúng ta làm hòa. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?"

Phương Ngôn còn đang rối rắm chuyện ngày đó, nghe được Phó Tình nói như vậy, cũng không muốn rối rắm tiếp, Phó Tình không nói, chính mình lại không nhớ ra được, rối rắm nữa cũng vô dụng.

"Ừm, mau đứng dậy đi, nước cũng lãnh rồi."

Phương Ngôn cầm lấy khăn lông khô mang đến, tỉ mỉ giúp Phó Tình lau thân thể, động tác rất nhẹ nhàng, rất sợ dùng quá sức, lau đau Phó Tình.

"Tên ngốc, ngủ cùng tôi có được hay không, rời khỏi em hơn hai năm này, tôi không có một ngày từng ngủ yên ổn."

"Được." Phương Ngôn viền mắt đều đỏ rồi, chị không yên ổn, lẽ nào em thì từng yên ổn sao? Ngày không có chị, em giống như chị đều là đang dày vò.

Bên trong quán cà phê dưới lầu khách sạn, ngồi hai nữ một nam.

"Dì Lý, lần này dì yên tâm rồi chứ." Lục Tử? Lục Tử tại sao lại ở chỗ này?

"Ừm, cuối cùng có thể yên tâm rồi, hai đứa ngu ngốc này thật sự quá biết dằn vặt người rồi. Còn có tiểu Vũ, bây giờ ta rảnh tính sổ với ngươi rồi." Tiểu Vũ cũng ở? Không trách Phương Ngôn chỉ nhìn thấy một mình Phó Tình, tiểu Vũ cận vệ này vừa rồi cũng không từng xuất hiện.

"Dì Lý, chuyện này thật sự không thể trách ta. Đại tiểu thư nói không cho phép bất cứ người nào tìm tới cô ấy, còn đem sim điện thoại của ta ném đi. Ta có thể làm gì. Đại tiểu thư khóc đến thương tâm như vậy, nói Phương tiểu thư yêu người khác, không yêu cô ấy, Đến sân bay, ta hỏi cô ấy đi nơi nào, cô ấy thì cho ta hai chữ, ' phiêu bạt'." Tiểu Vũ cũng rất oan ức, hắn làm sao biết Phương Ngôn căn bản là chỉ thích một mình Phó Tình, sớm biết là như thế này, hắn trói cũng đem Phó Tình trói về.

Dì Lý nhìn gương mặt oan ức kia của tiểu Vũ, biết hắn cũng không dễ dàng, theo Phó Tình phiêu bạc hơn một năm, cũng đủ cực khổ.

"Tiểu Tử, lần này thật sự rất cám ơn ngươi, nếu như không phải ngươi, Tiểu Ngôn cũng sẽ không đến nơi này."

"Không cần cám ơn ta, thấy được cậu ấy có được hạnh phúc vốn là thuộc về cậu ấy, ta cũng rất vui vẻ. Phó Tình có bao nhiêu yêu cậu ấy, trong lòng ta đã rất rõ ràng, ta cũng nên buông tay rồi. Ta cũng phải tìm kiếm hạnh phúc thuộc về bản thân ta, hạnh phúc cùng với họ."

Khi ba người bàn bạc đến vui vẻ, điện thoại của dì Lý đột nhiên vang lên, một tin tức đối với họ mà nói không biết là tốt hay xấu để họ đều trầm mặc. Ba của Phó Tình, Phó Uyên, đột nhiên xuất huyết não, qua đời rồi.

Ba người Ba người ai cũng không muốn đi lên làm phiền hai người ngu ngốc rất không dễ dàng mới ở chung với nhau, dì Lý gõ nhịp, "Ngày mai rồi nói cho nó biết đi, đến khi đó xem nó có nguyện trở về không, ta là chắc chắn sẽ không miễn cưỡng nó."

Chuyện này không liên quan Lục Tử, cho nên nàng không nói gì, tiểu Vũ cũng chỉ gật đầu. Khi Phó Tình rời khỏi cùng Phó Uyên làm ầm ĩ thành như vậy, cũng nói đoạn tuyệt quan hệ, cô có chịu trở lại hay không, cũng không ai biết.

"Tiểu Vũ, ngày mai ngươi đi nói đi. Ta phải trở về kiểm tra một chút trước, làm sao sẽ đột nhiên xuất huyết não." Dì Lý gọi điện thoại thông báo thủ hạ tới đón nàng đi sân bay.

Tiểu Vũ há to mồm, chỉ chỉ chính mình, tại sao chuyện xui xẻo đều là để ta làm a. Hắn quay đầu nhìn Lục Tử, hi vọng Lục Tử có thể giúp hắn một chút, Lục Tử cũng đứng lên theo dì Lý.

"Ta phải đi thay Phương Ngôn thuyết minh kế hoạch của cậu ấy, tiểu Vũ thì đã làm phiền ngươi rồi, ngươi xem chúng ta đều rất bận."

Tiểu Vũ thật sự là muốn khóc không có nước mắt, lẽ nào hắn phải một mình đi đối mặt lửa giận của nữ vương? Không đúng, còn có Phương Ngôn ở đó, tại sao có thể quên sự tồn tại của nàng chứ. Chỉ cần Phương Ngôn ở đó, Phó Tình hẳn là sẽ không mất khống chế. Nghĩ tới đây, tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Hết chương 40.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 41 :(End) Nữ vương cường thế quay lại.

[HIDE-THANKS]Người hơn hai năm qua không có ngủ ổn định, lại trực tiếp ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai, bởi vì đói bụng mới tỉnh lại.

"Mạch, đói." Phương Ngôn cuộn ở trong lồng ngực của Phó Tình, hơn hai năm không ở chỗ này, thế nhưng một chút cũng không có cảm giác xa lạ. Vẫn là thoải mái như vậy, vẫn là ấm áp như vậy, vẫn là để nàng không nỡ rời khỏi như vậy.

"Ngày hôm qua tôi đút em không đủ no sao?" Ya.. Không nghĩ tới nữ vương đại nhân lại sẽ nói ám muội như thế.

"Còn nói, em đến bây giờ chân cũng mềm nhũn, em muốn ăn cơm." Không thể để cho cô tiếp tục cái đề tài này, Phương Ngôn đều cảm thấy ngượng ngùng rồi.

"Vậy thức dậy mặc quần áo, tôi dẫn em ra ngoài ăn? Nơi này tôi cũng ở gần một tháng rồi, dẫn em đi ăn vẫn là biết đường."

"Đi không nổi, cũng không muốn đi." Được rồi, cho ngươi chút màu sắc, ngươi bắt đầu mở phường nhuộm rồi.

"Vậy.. Vậy tôi để tiểu Vũ đi mua giúp chúng ta, được không?" Tiểu Vũ. Ngày hôm qua tiểu Vũ nói đi mua một ít đồ, đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, cũng không có gọi điện thoại hỏi mình đi đâu, Phó Tình đột nhiên cảm thấy sự tình hình như không có đơn giản như vậy.

"Được thôi." Phương Ngôn cái tên ngu ngốc này vẫn cái gì cũng không nhận ra được.

"Tên ngốc, ngày hôm qua em vì sao lại xuất hiện ở đây?"

"Em đến thuyết trình cuộc họp, vốn phải là Lục Tử đến, nữ nhân chết bầm này lại còn nói em viết quá phức tạp, muốn bản thân em đến thuyết minh." Nói đến cái này Phương Ngôn đã nổi giận, cái gì quá phức tạp, vốn là bản thân cậu ấy không muốn đến. Không đúng.. Lẽ nào.. Sự tình làm sao có khả năng sẽ trùng hợp như vậy..

"Mạch, chúng ta có phải bị thiết kế không?"

"Ừm, tên ngốc của tôi vẫn là rất thông minh, lập tức liền nghĩ đến sự tình không được bình thường. Bỏ đi, lần này không so đo với họ, nhất định là thím ở phía sau sắp đặt, nếu không tiểu Vũ và Lục Tử hai người kia tám đời cũng không thể mắc nối với nhau." Ôm lấy người yêu trong lồng ngực, cho dù là bị tính kế, Phó Tình cũng không thể đi tức giận. Bị tính kế thì bị tính kế thôi, ít nhất họ ở chung một chỗ rồi, có thể một lần nữa có được nàng, quan trọng hơn cái gì.

"Mạch, dì thật sự là thím của chị?" Phó Tình cầm lấy điện thoại của đầu giường, gọi điện thoại cho tiểu Vũ, cô cũng rất đói.

"Tiểu Vũ, thật là có bản lĩnh a, mua đồ mua đến bây giờ a. Lần này không tính toán với ngươi, đi mua hai phần trở về trở về, số phòng không cần ta nói với ngươi chứ."

"Không.. Không cần, bây giờ tôi đi mua, cám ơn đại tiểu thư." Tiểu Vũ trời vừa sáng thì canh gác trước cửa của họ, Phó Tình không ra ngoài, hắn lại không dám đi gõ cửa, chỉ có thể đứng ngốc ở nơi đó làm lính canh.

"Đúng đó, nàng là thím của tôi a. Chú của tôi.. aiz. Thím theo ta là trong nhà sắp xếp, bởi vì thím quá mức cường thế, hắn không chịu được nữ nhân như nàng. Cho nên ở bên ngoài tìm nữ nhân, khi xuất ngoại du lịch, máy bay xảy ra sự cố, đi rồi. Em biết thì được, ở trước mặt nàng đừng nhắc những thứ này.."

"Em không ngốc như vậy chứ? Mạch, em yêu chị." Nói xong Phương Ngôn mở hai mắt thật to, rất chờ mong rất chờ mong nhìn Phó Tình.

"Ừm, tôi biết." Muốn nghe? Không nói. Quả nhiên, tên ngốc nào đó rất mất mác, chui vào trong ngực của cô, nói một tiếng cho rằng rất nhỏ, "Người xấu."

Phốc.. "Tôi yêu em, tên ngốc." Phó Tình nhẹ nhàng ở bên tai nàng, nói một câu tâm tình nàng chở cả 7 năm.

Tên ngốc bình thường đều là khá là thỏa mãn, rất dễ dàng thì bị dỗ đến thật vui vẻ.

"Lần đầu tiên, đây là chị lần đầu tiên nói yêu em." Phương Ngôn một mặt nụ cười thỏa mãn, "Lần thứ hai, không phải lần đầu tiên." Phó Tình không nhịn được chính là muốn đả kích nàng, nhưng mà cô nói cũng là lời nói thật, đây thật là lần thứ hai.

"Ya? Lần thứ hai? Vậy.. Lần đầu tiên đi đâu rồi?"

"Tối hôm em đem bản thân hoàn chỉnh giao cho tôi đó, tôi nói yêu em rồi, thế nhưng hình như em ngủ đi, không nghe được. Em mấy tuổi rồi, còn học nhóc con gục mặt, rất xấu."

"Không nghe được không thể tính, đây là lần đầu tiên có được hay không?" Ạch.. Điều này cũng có thể cò kè mặc cả?

"Ha ha, được rồi, đây là lần đầu tiên, lần kia không tính." Hai người gộp lại đều sắp 70 rồi, còn giống đứa nhỏ như thế.

Tình yêu có thể để bạn thành thục, có thể để bạn trưởng thành, cũng có thể để bạn ở trước mặt người yêu của bạn, mãi mãi vẫn duy trì một trái tim trẻ con. Bởi vì bất luận bạn làm sao cố tình gây sự, bất luận bạn làm sao làm nũng, nàng đều sẽ luôn cưng chìu bạn, yêu bạn.

"Tên ngốc, rời giường thôi, em không muốn một hồi tiểu Vũ mua xong cơm trở về, chúng ta đều để trần đi mở cửa chứ."

Phó Tình thấy được linh hồn người chết bay vào phòng tắm, không nhịn được ở nơi đó cười. Mặt của Phương Ngôn đỏ đỏ ở trong phòng tắm thò đầu ra, "Đó là đói bụng, không có sức bước đi."

Phốc.. Càng tô càng đen.. Nhưng mà Phó Tình không có trêu chọc nàng, Tiểu Ngốc nhà nàng sẽ càng ngại ngùng.

Tiểu Vũ mua xong cơm trở về, Phương Ngôn để hắn vào, cuối cùng không cần gác ở ngoài cửa. Mãi mới chờ đến lúc hai người họ ăn xong cơm rất ngọt ngào, tiểu Vũ vẫn không có lấy dũng khí nói chuyện của Phó Uyên với Phó Tình.

"Có việc thì nói." Phó Tình thực sự không nhìn nổi, tiểu Vũ vẫn do do dự dự, muốn nói lại dừng nhìn cô.

"Đại tiểu thư, lão gia.."

"Không muốn nghe." Tiểu Vũ đáng thương, thật vất vả dám nói rồi, lại bị Phó Tình cắt đứt.

"Mạch, đừng như vậy, tiểu Vũ, bác trai nói cái gì?" Phương Ngôn an ủi Phó Tình.

"Lão gia ngày hôm qua đã qua đời rồi, xuất huyết não."

"Gạt người, thân thể của hắn còn tốt hơn ta, sẽ không phải muốn gạt ta trở về chứ." Phó Tình ngẩn người một chút, cô không muốn tin.

"Không có, hôm qua dì Lý đã chạy trở về rồi, là tin tức bên phía dì Lý, không thể nào là giả."

"Ta sẽ không trở về, cho dù hắn thật đã chết rồi, ta cũng sẽ không trở lại, ta tuyệt đối sẽ không bước vào Phó gia nửa bước nữa." Phó Tình đi tới trên ban công nhỏ của khách sạn, người chết như đèn tắt, thất vọng nhiều hơn nữa, bất mãn nhiều hơn nữa, Phó Uyên dù sao vẫn là cha của cô.

Phương Ngôn ám chỉ tiểu Vũ đi ra ngoài trước, sau đó đi tới ôm lấy Phó Tình.

"Mạch, trở về thôi, em đi cùng chị, có được hay không?"

"Không thể bây giờ đi về, đợi tin tức của thím. Thân thể của hắn vẫn rất tốt, không thể đột nhiên xuất huyết não, thím sẽ tra ra." Phó Tình một chút công phu như vậy cũng đã nghĩ nhiều như vậy rồi? Phương Ngôn cũng choáng váng, người này chuyển biến thật nhanh.

"Không cần khuyên tôi, tôi sẽ trở về, nơi đó là địa phương mẹ tôi yêu tha thiết, tôi sẽ không để cho nàng thương tâm."

Lục Tử kết thúc phòng công tác của nàng ấy, người có tác dụng nàng ấy chuẩn bị mang về Lục thị.

"Ba, mẹ, ta đã trở về." Lục Tử nhìn vợ chồng Lục Bác Minh vào cửa.

"Ân, một mình? Cam lòng từ bỏ rồi? Phòng công tác không làm rồi? Nghe nói rất thành công đó." Lục Bác Minh nhìn Lục Tử, hai năm không gặp, nữ nhi này mang đến cho hắn một cảm giác không giống với lúc trước.

"Người viết kế hoạch cao nhất bị Phó Tình khoét đi rồi, chống không nổi rồi, vẫn là trở về nhà giúp thôi, ta mang theo mấy người trở về. Không phải từ bỏ, mà là học được buông tay, không phải thuộc về ta, làm sao tranh thủ cũng không phải của ta."

"Ân, lớn rồi, khá tốt. Chuyện của Phó gia ngươi biết rồi? Phó Tình có trở về không? Nàng không về chống đỡ hiện trường nữa, Phó thị thì nguy hiểm rồi, em trai của nàng quá yếu, chống đỡ không được giao dịch lớn như vậy."

"Chắc sẽ trở về, Phương Ngôn đã trở lại bên người nàng, Phó thị là nàng một tay phát triển, chắc chắn sẽ không nhìn Phó thị sa sút."

"Ừm, vậy chúng ta chờ xem kịch vui, thủ đoạn của Phó Tình quá lợi hại rồi, kịch của nàng rất có thứ đáng xem." Lục Bác Minh biết Phó Tình sẽ trở về, hắn thật vui vẻ, có kịch vui để xem rồi. Dù sao sự nghiệp của Lục thị cùng Phó thị xưa nay cũng không xung đột, cho nên hắn không có lo lắng hai nhà bọn họ sẽ có mâu thuẫn gì.

"Thím, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Phó Tình nhận được điện thoại của đì Lý, cô không thích quanh co lòng vòng.

"Phó Uyên trước khi có chuyện, ở thư phòng nói chuyện với Đường Trí Nhân. Tình huống hiện tại ta nắm được là như thế, Đường Trí Nhân cổ động đổng sự phế bỏ chức vị đổng sự trưởng của Phó Chấn Đình, em trai ngươi quá hèn nhát rồi, cả một nửa năng lực của ngươi cũng không có. Đường thị hai năm qua trong bóng tối luôn đang thu mua cổ phần của Phó thị, ta nghĩ mục đích của bọn họ là cái gì, ngươi chắc rõ ràng. Nếu như ngươi thật sự không trở lại, có lẽ qua một thời gian ngắn, Phó thị thì phải đổi thành Đường thị rồi. Nhưng mà bây giờ may mắn là, những người kia của hội đổng sự luôn đều niệm tình ngươi, cho nên cổ phần trong tay vẫn luôn không có bán cho họ Đường, thế nhưng có thể kiên trì bao nhiêu thời gian, thật sự không biết."

"Thím, thím cứ như vậy giúp ta trông?"

"Ngươi không biết xấu hổ hỏi a, không phải ngươi đột nhiên mất tích hơn một năm, ta sẽ đem tất cả nhân viên đều phái ra ngoài tìm ngươi." Đều là bởi vì ngươi mất tích, dì Lý mới có thể vội như vậy, hiện tại ngược lại không biết xấu hổ trách người ta.

"Ta.. Xin lỗi, thím."

"Ngày mai thất đầu của hắn, trở về đi, coi như gặp một lần cuối. Ngươi trở về, hắn sẽ yên tâm rời khỏi."

"Ngươi kêu Chấn Đình chiều ngày mai triệu tập hội đổng sự, ta.. Ta trở về thu thập tàn cục, buổi tối ta giúp hắn túc trực bên linh cữu."

"Ta biết rồi, ta lập tức đi sắp xếp."

Phó Tình để điện thoại xuống, cô bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên hành động như thế nào.

"Mạch, buổi tối ngày mai em có thể cùng chị túc trực bên linh cữu không?" Phương Ngôn ngồi xổm ở trước mặt cô, kéo lấy tay của cô.

"Chỉ cần em đồng ý, tại sao không thể?" Phó Tình đưa tay nhẹ vỗ về mặt của Phương Ngôn, chỉ cần có em ở đây, bất kỳ vấn đề gì cũng không làm khó được tôi.

"Ừm, chỉ cần người trong nhà không phản đối, em bồi bên chị."

"Không có ai sẽ phản đối, không người nào dám phản đối, tôi ngược lại muốn xem thử ai dám ở trước mặt tôi phản đối."

"Đổng sự trưởng, hôm nay ngươi còn có tâm tình tổ chức hội đổng sự? Hôm nay chắc là thất đầu của cha ngươi chứ, ngươi nên ở nhà túc trực bên linh cữu mới đúng." Đường Trí Nhân một bộ dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, Phó Uyên chết rồi, Phó Tình đi rồi, Phó thị đã coi như là vật trong túi của hắn.

"Hội đổng sự này sẽ không phải ta triệu tập, là thím ta triệu tập." Phó Chấn Đình ngồi ở chỗ ngồi chủ tịch, ngày hôm qua thím đột nhiên kêu hắn hôm nay tổ chức hội đổng sự, cũng không nói là vì chuyện gì. Dì làm sao có khả năng sẽ nói với hắn, còn không phải sợ hắn mắc bẫy.

"Vậy thím của ngươi đâu? Thời gian đều sắp đến rồi, người đang ở đâu hả?" Lý Mộng Khanh muốn mở hội đổng sự? Đường Trí Nhân cảm giác chuyện có chút là lạ. Haiz, Phó Chấn Đình a, ngươi thật không có đầu óc, không trách đổng sự phía dưới thà đi ủng hộ Đường Trí Nhân.

"Thím, thím ở đâu?" Phó Chấn Đình không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho dì Lý.

"Ngủ đó, người ở trên đường rồi, chờ đi. Lần sau làm phiền ta ngủ nữa, chém ngươi." Ạch.. Dì Lý, hai giờ chiều rồi, ngươi còn đang ngủ a.

"Ha ha, đổng sự trưởng, xem ra Phó gia của ngươi thật là hết người rồi." Đường Trí Nhân đợi đến Phó Chân Đình cúp điện thoại, mới dám lớn lối cười lên như vậy.

"Ai dám nói Phó gia ta không có ai? Coi Phó Tình ta không tồn tại đúng không?" Một thanh âm lạnh nhạt, một bóng người tất cả mọi người rất quen thuộc, đẩy cửa ra đi tới.

"Cô.. Cô không phải.. Không phải người của Phó gia rồi sao?" Đường Trí Nhân thấy được Phó Tình đi vào, Phương Ngôn đi theo phía sau, hắn biết kế hoạch sắp thất bại rồi. Có Phó Tình ở đây, những đổng sự kia chắc chắn sẽ không ủng hộ hắn, cổ phần trong tay mình còn chưa đủ lấy tất cả.

"Chấn Đình, mang hộ khẩu nhà chúng ta mất rồi? Cho hắn xem thử, ta họ gì." Phó Chấn Đình thấy được Phó Tình đi vào, tim của hắn rộng rồi, chính mình cuối cùng không cần đi gánh vác gánh nặng Phó thị này nữa rồi.

"Chị, ai ra ngoài không có chuyện gì mang hộ khẩu. Chị, ngươi ngồi đi, ta đứng bên cạnh là được rồi. Ta nên gọi cô chị dâu ngươi.. Hay là anh rể?" Phó Tình là lần đầu tiên gọi tên của mình, chuyện này biểu đạt cái gì, Phó Chấn Đình rõ ràng.

"Gọi tôi Phương Ngôn là được rồi." Mặt của Phương Ngôn lập tức đỏ lên, người của Phó gia này có phải là đều không biết thẹn như thế không.

"Nga, chị Phương Ngôn, ngươi ngồi." Phó Chấn Đình rất ân cần giúp Phương Ngôn mang cái ghế qua.

Đường Trí Nhân lại bắt đầu tìm việc rồi, "Phó Tình, cô trở về đúng chứ, cũng tốt, vậy chúng ta lúc nào đính hôn đây? Đây là.."

"Tại sao ta phải đính hôn với ngươi? Ngươi còn thật sự rất khôi hài, không trách Phó thị càng ngày càng tệ, đều là bởi vì có người thiếu não như ngươi." Đổng sự dưới trướng của chủ tịch từng người một đều nhịn đỏ mặt, Phó Tình xưa nay đều là không nể mặt mũi, bọn họ chờ mong, chờ mong Đường Trí Nhân tiếp tục biểu diễn.

"Đó là Phó bá phụ đích thân đáp ứng, hắn nói.." Bia đỡ đạn mãi mãi cũng là bia đỡ đạn.

"Cha ta đáp ứng? Nói miệng không bằng chứng, có chữ viết lấy làm chứng từ, không có chứng từ, vậy ngươi để hắn đến nói với ta." Nữ vương đại nhân, một chiêu này của ngươi.. Có phải là chơi xấu?

Bọn người đổng sự cuối cùng nhịn không được, toàn hiện trường cười vang. Nếu như trận Phó Tình rời khỏi Phó thị biểu diễn rất đặc sắc kia, nhưng mà làm sao cũng không sánh được một nửa đặc sắc của hôm nay.

"Nghe nói ngươi là tổng giám đốc của Phó thị phải chứ, hiện tại bắt đầu ngươi bị cách chức rồi, chút nữa ta để bảo an trông ngươi thu dọn đồ đạc. Đường thị trong bóng tối thu mua cổ phần Phó thị của chúng ta, ta hoài nghi ngươi là nội gián, sau này ngươi không phải đổng sự của hội đổng sự Phó gia. Cổ phần trong tay ngươi muốn bán thì bán, không muốn bán hàng năm chúng ta sẽ đem tiền lãi gửi vào trong thẻ của ngươi."

"Ngươi dựa vào cái gì đối với ta như thế.."

"Các vị đang ngồi ở đây, xin hỏi các ngươi nên xưng hô ta như thế nào."

Từ khi Phó Tình rời khỏi Phó thị, xưa nay không thấy những đổng sự này từng đồng lòng như thế. Toàn bộ đứng lên khom lưng, "Đổng sự trưởng."

"Nghe được rồi? Hài lòng rồi? Họ Đường, ngươi không phải cho rằng ta không ở công ty, ngươi là có thể muốn làm gì thì làm, chỉ cần một ngày ta còn ở, Phó thị chính là Phó thị của một mình Phó Tình ta. Đừng để ta tra ra cái chết của cha ta có liên quan với ngươi, nếu không.. Ta nghĩ thủ đoạn của ta ngươi nên biết." Ánh mắt sắc bén của Phó Tình, Đường Trí Nhân cảm giác mình ở trước mặt cô không chỗ che thân. Chỉ cần Phó Tình còn ở, Phó thị lập tức liền sẽ một lòng đoàn kết, bất kỳ âm mưu nào đều không cách nào thẩm thấu vào trong. Đây chính là bản lĩnh của Phó Tình, đây chính là mị lực của Phó Tình, chỉ cần cô xuất hiện, bất luận nơi nào đều là sân nhà của cô.

"Chấn Đình, đi tìm bảo an theo vị Đường tiên sinh này đi thu thập đồ vật của hắn, để hắn nhanh chóng cút khỏi Phó thị của chúng ta." Phó Chấn Đình đi theo phía sau Đường Trí Nhân cùng nhau rời đi, Phó Tình nhìn những đổng sự này phía dưới cô.

"Những ngày ta không có ở đây, mọi người cực khổ rồi. Có một số việc, ta nghĩ ta không cần phải nói đến mức rất rõ ràng, mọi người trong lòng đều hiểu. Chuyện lúc trước ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, thế nhưng sau này, các ngươi thì xem mà làm đi."

Ai luôn ngẩng đầu, ai không tự giác cúi đầu, Phó Tình đều nhìn ở trong mắt.

"Vương Mân, ngày mai về Phó thị báo danh, chức vị tổng giám đốc." Ở Phó thị, Phó Tình chính là kiêu ngạo như vậy, chính là bá đạo như vậy, thế nhưng không có một người dám nói xấu cô nửa câu.

"Tổng.. Tổng giám đốc? Đổng sự trưởng, tôi chút năng lực này, tôi có thể được sao?" Vương Mân đúng là thụ sủng nhược kinh, chức vị này thăng đến cũng quá nhanh rồi.

"Ngươi là hoài nghi năng lực của mình, hay là nghi ánh mắt của ta?" Bất luận đáp cái nào, đều lànghi ngờ ánh mắt của nữ vương, cái tội danh này thì không nhẹ rồi.

"Không có, không có, ngày mai ta sẽ trở về báo danh. Vậy Mạc thị làm sao bây giờ?" Vương Mân suy nghĩ, chính mình vừa đi, công ty bên này làm sao bây giờ.

"Giao cho giám đốc Hoàng đi."

"Vâng, đổng sự trưởng."

"Còn có chuyện gì muốn báo cáo không? Nếu như không có tan họp." Phó Tình nói xong cũng đứng lên, "Tên ngốc, chúng ta về nhà."

Phó Tình ôn nhu như thế? Ai cũng chưa từng thấy, cằm của bọn đổng sự môn đều sắp rơi đến trên bàn.

Phương Ngôn đứng lên, khom người chào về phía bọn họ. "Cám ơn các người tin tưởng Phó Tình như thế, cám ơn các người có thể ủng hộ nàng như thế." Phương Ngôn biết nếu như không phải sự tin tưởng bọn họ, không phải ủng hộ của bọn họ, Phó Tình cường thế nữa, bá đạo nữa cũng không thể trong lúc nhấc tay, liền đem Đường Trí Nhân đuổi ra Phó thị, không thể nhanh như vậy trở về vị trí thuộc về của cô kia.

"Đổng sự trưởng phu nhân, rảnh rỗi mời chúng ta ăn bữa cơm là được rồi, không cần cúi mình nghiêm trọng như thế." Mặt của Phương Ngôn soạt một cái lập tức đỏ đến cổ, thì ra không chỉ là người của Phó gia, là cả Phó thị đều là như vậy.

"Sẽ.. Sẽ có cơ hội." Phương Ngôn cảm giác mình tiến vào một ở lưu manh.

Phó Tình biết Phương Ngôn vì sao lại cúi mình, vì sao lại thay cô đi nói cảm tạ, cô nhẹ nhàng ôm eo của nàng, nên trở về nhà rồi.

"Không trách Phó Tình đều không thể chống được mị lực của nàng, người khéo léo như thế chu đáo như thế, đáng giá Phó Tình từ bỏ tất cả theo đuổi. Chính là quá dễ dàng thẹn thùng, như vậy sẽ bị Phó Tình bắt nạt." Vương đổng sự ở nơi đó có vẻ như lầm bầm lầu bầu

"Lão vương, đây không phải chúng ta nên quản, ngày mai con trai của ngươi thì trở về rồi, còn là tổng giám đốc. Bữa cơm này ngươi tránh không được đâu?"

"Ngươi thì thiếu bữa cơm của ta hả? Muốn ăn cũng phải ăn của đổng sự trưởng phu nhân trước, đúng không. Ha ha.."

"Mạch, em muốn hỏi chị một vấn đề." Phương Ngôn lần đầu tiên đến đại trạch của Phó gia, đáng tiếc lần đầu tiên này lại là bởi vì theo Phó Tình túc trực bên linh cữu.

"Hỏi đi."

"Vì sao chị lại yêu em?" Ạch.. Bạn học Phương Ngôn, ở linh đường, ngươi hỏi vấn đề này, thích hợp sao?

"Còn nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không? Em lại phớt lờ tôi như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám phớt lờ Phó Tình tôi như thế. Ngày đó cảm giác con người này tại sao không sợ tôi như thế. Còn luôn hà hơi trừng mắt với tôi, rất rõ ràng chính là nhìn tôi không hợp mắt. Tôi rất hiếu kì, cho nên thì nghĩ cách lưu lại em, kết quả.. chuyện thì trở thành như vậy."

"Còn không thấy ngại nói, chị không biết ngày đó chị làm cho người ta chán ghét cỡ nào. Người ta thương tâm như vậy, chị còn một mặt dáng vẻ vui vẻ. Nhưng mà ngày đó em vẫn là bị chị thu hút rồi, từ trước đến giờ chưa từng thấy người xinh đẹp như vậy."

"Ừm, ngày đó hình như người nào đó nhì tôi nhìn đến nước miếng cũng xem chút chảy ra, cũng thật là hiếm thấy. Tôi biết rất nhiều người có cách nghĩ đối với tôi, nhưng chưa từng có một người dám nhìn tôi như vậy."

* * *

Dì Lý ở bên ngoài, nhìn hai nhóc con này trò chuyện đến rất vui vẻ. "Phó Uyên, thấy được rồi chưa? Ngươi từng thấy Tình Tình cười đến vui vẻ như vậy, ôn nhu với người như thế không? Lẽ nào hạnh phúc của nó, không phải là ngươi hy vọng thấy nhất sao? Nó so với ngươi trong tưởng tượng yêu ngươi, yêu Phó gia, nếu không nó sẽ không trở về. An tâm đi đi, Có Tình Tình ở đây, Phó gia khẳng định còn, Phó thị để ngươi trả giá một đời tâm huyết cũng sẽ còn."

"Thổ Thổ, Phó Tình, bên này." Lục Tử ở phòng cà phê bên cạnh Phó thị chờ họ, vừa nhìn họ vào cửa, lập tức phất tay bắt chuyện

"Thổ Thổ, đây là tư liệu, làm ơn nha." Thì ra.. bây giờ kế hoạch hạng mục quan trọng của Lục thị, đều là tìm Phương Ngôn hỗ trợ viết. Thật tốt a, lối suy nghĩ tốt, còn không cần trả tiền..

"Tiểu Tử, cô thì không thể cho em ấy chút thời gian nghỉ ngơi, mình về nhà cũng sắp cả cơm đều chưa được ăn." Phó Tình mất hứng rồi, Phó thị, Lục thị, một mình Phương Ngôn làm sao có khả năng giải quyết được.

"Vậy còn không dễ dàng, cô ít để cậu ấy viết giúp cô, thời gian không phải trống đi?'

" Hai người các người câm miệng, cả ngày ồn ào chút chuyện nhỏ này, các người không mệt, tôi cũng nghe mệt. Chị không nên ở chỗ này giả bộ đáng thương, ngày nào chị về nhà không có cơm ăn, nói tới giống như thật. "Phương Ngôn bóp bóp mặt của Phó Tình, lại ở đó giả vờ rồi.

" Ha ha.. Thì nói thôi mà. "

" Aiz, thấy hai người hạnh phúc như thế, tôi thật sự rất hâm mộ, thế nhưng hạnh phúc của tôi ở đâu chứ. "Lục Tử mỗi lần nhìn họ ân ái như thế, trong miệng nói ước ao, kỳ thực trong lòng rất vui mừng cho Phương Ngôn.

" Sẽ có, đừng cả ngày thì biết làm việc, đi nhiều khắp nơi, có lẽ hạnh phúc ngay ở bên cạnh cậu. "

" Hi vọng như thế đó.. "

Cửa của phòng cafe mở ra, Âu Dương Ỷ vọt vào.

" Ngôn Ngôn, giúp tôi viết cái kế hoạch này, khẩn cấp.. Giúp đỡ chút..'

Phương Ngôn dùng ngón tay chỉ chỉ Phó Tình, ra hiệu Âu Dương Ỷ xin Phó Tình.

"Thế nào, còn muốn xin cô hả? Vậy.. Hạng mục của Lục Tử cũng không cần xin, tôi thì cần xin?"

"Âu Dương, cô so bì với tôi? Làm ơn đi, Phương Ngôn là con gái nuôi của cha ta, ngươi tính cái gì?"

"Cái gì? Ta làm sao không biết? Lục Tử các ngươi cũng quá biết tính toàn rồi đó? Phương Ngôn trở thành con gái nhà ngươi, vậy Phó Tình.. Không phải trở thành con rể nhà ngươi? Họ Lục, nhà các ngươi hôm nay cướp một mảnh đất chúng ta muốn, nói thế nào, ngày sao mảnh đó.. là.."

"Cái gì gọi là cướp, cái này gọi là cạnh tranh có được hay không.."

Phó Tình không để ý tới hai nữ nhân bên cạnh ở nơi đó tranh cãi, cảm giác hình đất này chính là của nhà họ.

"Tên ngốc, qua một thời gian ngắn đợi công ty không bận, chúng ta kết hôn đi, có được hay không?" Hiện tại Phó Tình nói chuyện với Phương Ngôn, thường thường đều sẽ nói có được hay không? Được không? Chia lìa của mấy năm này, để cô học được tôn trọng, tôn trọng tình yêu, tôn trọng ý kiến của Phương Ngôn, không hề cường thế, bá đạo như vậy đi làm bất kỳ quyết định gì.

"Không cần, hiện tại em không nghĩ đến chỗ đi rồi. Em chỉ muốn mỗi ngày đều đi cùng với chị, làm cơm cho chị thôi, quét dọn trong nhà một chút cái này cũng là một niềm hạnh phúc. Có kết hôn hay không có ý nghĩa gì đâu? Lẽ nào không có một tờ giấy này chị sẽ không yêu em rồi hả?"

"Không phải, chỉ là tôi muốn cho em một cam kết, tôi muốn để tất cả mọi người đều biết, tôi yêu em."

"Mạch, em biết, thì đủ rồi." Phương Ngôn đứng lên ngồi vào trên người Phó Tình, dựa vào cô. "Người khác nghĩ thế nào là chuyện của người ta, chúng ta biết chúng ta yêu nhau, chúng ta biết chúng ta sẽ nắm tay nhau đi cả đời, là đủ rồi."

"Tôi muốn cho em một lễ cưới, lẽ nào em không muốn sao? Không phải nói mỗi người phụ nữ đều muốn mặc áo cưới một lần, đem mình thật đẹp gả đi sao?" Nữ vương đại nhân, ngươi không phải nữ nhân?

"Vậy còn chị? Chị cần sao?" Mạch lại đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ là bản thân cô muốn sao?

"Tôi? Không muốn, tôi muốn mặc lễ phục, tôi mới không cần mặc áo cưới, cảm giác thật là ngốc. Tôi muốn là tân lang.. Nếu em mặc áo cưới, khẳng định rất đẹp."

"Bản thân chị cũng không muốn, tại sao em thì nhất định muốn?"

"Ha ha.. Bị vạch trần rồi, vậy.." Phương Ngôn không chịu đi kết hôn, Phó Tình rất gấp, cô cho rằng Phương Ngôn sẽ đáp ứng cô.

"Không đi, thế nhưng chị có thể đem áo cưới chị thiết kế mang về, em mặc cho chị xem. Chị gần đây ở trong thư phòng thần thần bí bí, đều đang làm chuyện gì em cũng đều biết, đừng quên mỗi ngày em đều sẽ quét dọn nhà cửa, em sẽ không nhìn thấy?"

"Ha ha.. Được rồi, đợi làm xong, tôi để cho bọn họ vận chuyển máy bay đến đi."

"Trời ạ.. Phó Tình cầu hôn thất bại? Tin tức này quá nóng rồi.. Băng sơn nữ vương cũng có ngày thất bại." Âu Dương Ỷ và Lục Tử sớm thì không có ở nơi đó cãi nhau, hai người làm sao sẽ bỏ qua thời khắc quan trọng như vậy.

"Hai người có thể ở cùng nhau thì đủ rồi, hà tất đi quan tâm những đồ vật bề ngoài kia. Những thứ kia đều là giả, trái tim của hai người ở chung với nhau, đó mới là thật sự." Phương Ngôn ôm lấy Phó Tình, nhìn cô, nặng tình nói ra câu nói này.

"Mạch, em yêu chị."

"Tên ngốc, tôi cũng yêu em."

Hết chương 41

Hoàn.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back