Chương 20 - Giá gấp năm lần, ta chỉ chịu trách nhiệm lấy lại thi thể
Cái vỗ vai này đại diện cho tất cả quan tâm của ông ấy và những lời mà ông ấy muốn nói với tôi.
Hơn nữa Lưu gia gia vì quanh năm mắc bệnh phong thấp, cho nên thường xuyên dùng thuốc, trên người có một mùi thuốc bắc rất nồng, bây giờ tôi vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng.
Qua một khắc cuối cùng cũng dừng lại, tôi chậm rãi mở mắt, nhưng mà lúc này tôi mới phát hiện cửa cũng không bị mở ra.
Vừa nãy tất cả những chuyện khó tin kia chẳng lẽ đều là ảo giác của tôi sao?
Tôi quay đầu nhìn Trương Đại Đảm trong cái chum kia.
Lúc này Trương Đại Đảm, mồm há hốc trong cái chum kia, không còn vẻ lảm nhảm trước đây, chỉ là một khuôn mặt không thể tin nổi với đôi mắt trợn tròn.
Mà quần áo mà trước đó bị tôi dựng lên đã sớm rơi tản mát trên mặt đất, nếu lúc này người đang đứng kia là Trương Đại Đảm, e rằng Trương Đại Đảm không chết cũng đã mất nửa cái mạng rồi.
Tôi hoàn hồn vội vàng đi lên phía trước, vỗ vỗ vai của Trương Đại Đảm: "Trương Đại Đảm ông làm sao vậy Trương Đại Đảm. Này, Trương Đại Đảm, có nghe thấy tôi nói chuyện không?"
Sau khi tôi gọi hai tiếng, Trương Đại Đảm vẫn là giống như trước, biểu cảm là cứng đờ.
Cái tên này có lẽ không phải là đã trúng chiêu rồi chứ?
Tôi vội vàng nhấc tay mình lên, muốn cho ông ta một bạt tai, hy vọng dùng đau đớn để đánh thức ông ta.
Đúng lúc này, Trương Đại Sư ực một ngụm nước miếng, run rẩy giọng nói: "Ở? Ở? Ở sau lưng cậu!"
"Tí tách? Tí tách? Tí tách?"
Tôi có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nước nhỏ giọt trên mặt đất, cái loại âm thanh mà không ai có thể nghe rõ hơn tôi nữa.
Bởi vì trước đây trong lần vớt xác đầu tiên, tôi đã nhìn thấy Tiểu Liên ở trong phòng của mình, lúc đó trên người Tiểu Liên cũng đang nhỏ nước.
Và phát ra âm thanh chính là cái âm thanh này.
Tôi cũng làm theo bộ dạng của Trương Đại Sư ực một ngụm nước miếng, sau đó chuẩn bị xoay đầu lại.
Vốn dĩ người ta nói là vào buổi tối nếu nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, hoặc cảm giác có người ở phía sau nhìn chằm chằm mình, nhìn mình, thì tuyệt đối không được quay đầu lại.
Chỉ là nếu như bây giờ tôi không quay đầu lại thì không có cách nào giải quyết chuyện này, nếu như người đứng sau lưng tôi thực sự là Lưu gia gia, chắc hẳn ông ấy cũng sẽ không lấy mạng tôi đâu.
Dù sao trước khi chết ông ấy đã thương tôi như vậy, ước nguyện cuối cùng của ông ấy khi còn sống đều là suy nghĩ cho tôi muốn tôi lấy được một người vợ, một người già nhân từ như vậy, sao có thể hại tôi chứ?
Nhưng tôi có sợ không? Đương nhiên là sợ, nói không sợ là giả.
Trong khoảnh khắc xoay đầu, trong lòng tôi trăm mối ngổn ngang giãy giụa, thậm chí bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình có đúng hay không.
Khi tôi xoay đầu qua nhìn, lại phát hiện sau lưng tôi cái gì cũng không có, trống rỗng, và bình thường như vậy.
Ngoại trừ trên mặt đất có một chuỗi vết nước ra, thì không có gì đặc biệt.
Ánh trăng thanh khiết chiếu rọi lên trên vũng nước này, phát ra một trận ánh sáng.
Tôi thở dài một hơi, tim vẫn còn đang không ngừng gia tốc, có thể là khi tôi nhìn rõ ràng vết nước, mông lại ngồi bệt xuống đất, cả người tựa vào cái chum lớn.
Bởi vì tôi bỗng nhiên phát hiện, vết nước này lại là một chữ oan.
Hơn nữa trong không khí vẫn còn tràn ngập một mùi thuốc bắc nồng nặc.
"Cộc cộc cộc!" Cánh cửa gỗ nhà tôi đột nhiên lại vang lên ba tiếng gõ cửa, sau đó liền không còn bất kỳ một tiếng động nào nữa.
Tôi không còn tiến lên kiểm tra nữa, bởi vì tôi thực sự là đứng không vững, không ngờ đến, dù rằng đã trải qua một lần sự việc như vậy rồi, nhưng gan của tôi vẫn nhỏ như vậy.
Bất quá tôi nghĩ cho dù là bất kỳ một người bình thường nào, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Tuy rằng trời rất lạnh, nhưng trên đầu tôi lại lấm tấm mồ hôi, qua một hồi lâu mồ hôi hoàn toàn khô lại, tôi lại cảm thấy thân thể của mình bắt đầu run rẩy.
Mà trong khoảng thời gian này ngoại trừ một trận gió lạ thổi qua, thì cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện gì kỳ quái cả.
Tôi nghĩ có lẽ Lưu gia gia này đã đi rồi, tôi đứng dậy vỗ vỗ Trương Đại Sư đang ngâm mình trong nước: "Được rồi, ông mau ra đi, không có việc gì rồi."
Trương Đại Sư co ro người lại nhìn xung quanh một lượt, mới chậm rãi từ trong cái chum ngâm đầy máu chó đen kia bước ra.
Bởi vì nơi này là thôn quê, điều kiện nhà tôi lại không phải là đặc biệt tốt, cho nên trong nhà cũng không có lắp đặt những công nghệ cao như là tấm năng lượng mặt trời gì đó.
Chỉ có thể để Trương Đại Sư bên vòi nước rửa sạch cơ thể, cái tên Trương Đại Đảm và con người ông ta thực sự không tương xứng.
Sau khi ông ta ra khỏi chum thì cứ bám lấy tôi, một bước cũng không dám rời xa, cứ như theo tôi thì sẽ không có chuyện gì vậy.
Hơn nữa tinh thần của Trương Đại Sư cũng vô cùng căng thẳng, tôi bắt đầu bảo ông ta ra vòi nước rửa, khi ông ta nghe thấy chữ "nước" sẽ vô thức run lên một cái.
Chuyện này nếu mà nói ra bình thường, thì chắc chắn chẳng ai tin, một người chuyên vớt xác lại sợ nước.
Cả quá trình ông ta rửa ráy đều kéo tôi sang một bên, bắt tôi không được rời nửa bước, giống như một vệ sĩ hộ tống ông ta vậy.
Cuối cùng sau hơn một tiếng đồng hồ, cũng đã đến ba giờ rưỡi, tôi kéo Trương Đại Đảm vào phòng, đóng cửa lại.
"Nói đi, ông vừa nãy.."
"Ông thấy cái gì rồi?"
Tôi không hỏi câu này còn tốt, vừa hỏi một câu Trương Đại Đảm lại bắt đầu lảm nhảm, trong phòng cũng nhìn đông nhìn tây.
"Tôi nhìn thấy cái xác chết ở dưới sông kia, thật đấy, tôi thật sự nhìn thấy rồi, lúc ông ở cửa phát điên ấy, thì cái xác kia đã xông tới rồi."
"Sau đó hắn đi về phía quần áo của tôi, đem quần áo của tôi một chưởng đánh ngã xuống đất. Thân thể hắn ướt sũng, trong mắt một mảnh chết lặng oán hận tuyệt vọng, nhìn qua không giống là một người chết, nhưng tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả người chết."
Trương Đại Đảm đem những gì ông ta nhìn thấy kể lại vô cùng chi tiết.
Những miêu tả kia gọi là một hình hình sắc sắc, chỉ là nghe lời ông ta nói thôi, cũng có thể biết được cảnh tượng mà ông ta nhìn thấy đến cùng có bao nhiêu quái dị và khủng bố.
Nghe xong lời của Trương Đại Đảm, thêm cả vết nước vừa mới nhìn thấy, tôi dám khẳng định Lưu gia gia này nhất định là chết bất đắc kỳ tử.
Mà Lưu gia gia sở dĩ lưu lại cái chữ "oan" kia, là muốn tôi đem thi thể của ông ấy vớt lên, cho ông ấy rửa sạch oan khuất, ông ấy chết không nhắm mắt.
Trong quyển cổ thư da vàng ở Ba Tư kia, có miêu tả người sau khi chết sẽ dùng một loại hình thức khác để sống trên đời, hơn nữa chỉ cần chết một lần, bọn họ sẽ biết rất nhiều chuyện giữa âm dương lưỡng giới, cũng đồng dạng có thể nhìn thấu rất nhiều.
Cho nên Lưu gia gia muốn tôi đem thi thể của ông ấy vớt lên, khẳng định là đã biết chuyện trước kia tôi vớt xác, hơn nữa đã biết hiện tại tôi cũng đang xem những sách về vớt xác.
"Nghĩ lại Trương gia gia từ lúc nào lại xui xẻo như vậy, tôi vớt xác không đến sáu năm thì cũng có năm năm rồi, có thể là chuyện tà môn như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải."
Trương Đại Đảm nói xong bắt đầu không ngừng ôm lấy cánh tay, bởi vì bây giờ cũng sắp trời sáng rồi, cho nên ông ta cũng không cảm thấy sợ hãi lắm.
Suy nghĩ của tôi vẫn còn đang nghĩ về chuyện của Lưu gia gia, quyết định đợi đến ban ngày thì để Trương Đại Đảm ngủ một giấc.
Dùng phương pháp trong sách thử xem có thể thông linh được không, xem xem trước đây Lưu gia gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế là tôi gật gật đầu nói: "Chuyện tình còn chưa xong, bây giờ trời cũng sắp sáng rồi, tôi có chút buồn ngủ đi ngủ trước, bất quá ông nhớ kỹ, ông không thể ngủ, chỉ cần ở ngoài cửa đứng canh là sẽ không có chuyện gì đâu."
Hơn nữa Lưu gia gia vì quanh năm mắc bệnh phong thấp, cho nên thường xuyên dùng thuốc, trên người có một mùi thuốc bắc rất nồng, bây giờ tôi vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng.
Qua một khắc cuối cùng cũng dừng lại, tôi chậm rãi mở mắt, nhưng mà lúc này tôi mới phát hiện cửa cũng không bị mở ra.
Vừa nãy tất cả những chuyện khó tin kia chẳng lẽ đều là ảo giác của tôi sao?
Tôi quay đầu nhìn Trương Đại Đảm trong cái chum kia.
Lúc này Trương Đại Đảm, mồm há hốc trong cái chum kia, không còn vẻ lảm nhảm trước đây, chỉ là một khuôn mặt không thể tin nổi với đôi mắt trợn tròn.
Mà quần áo mà trước đó bị tôi dựng lên đã sớm rơi tản mát trên mặt đất, nếu lúc này người đang đứng kia là Trương Đại Đảm, e rằng Trương Đại Đảm không chết cũng đã mất nửa cái mạng rồi.
Tôi hoàn hồn vội vàng đi lên phía trước, vỗ vỗ vai của Trương Đại Đảm: "Trương Đại Đảm ông làm sao vậy Trương Đại Đảm. Này, Trương Đại Đảm, có nghe thấy tôi nói chuyện không?"
Sau khi tôi gọi hai tiếng, Trương Đại Đảm vẫn là giống như trước, biểu cảm là cứng đờ.
Cái tên này có lẽ không phải là đã trúng chiêu rồi chứ?
Tôi vội vàng nhấc tay mình lên, muốn cho ông ta một bạt tai, hy vọng dùng đau đớn để đánh thức ông ta.
Đúng lúc này, Trương Đại Sư ực một ngụm nước miếng, run rẩy giọng nói: "Ở? Ở? Ở sau lưng cậu!"
"Tí tách? Tí tách? Tí tách?"
Tôi có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nước nhỏ giọt trên mặt đất, cái loại âm thanh mà không ai có thể nghe rõ hơn tôi nữa.
Bởi vì trước đây trong lần vớt xác đầu tiên, tôi đã nhìn thấy Tiểu Liên ở trong phòng của mình, lúc đó trên người Tiểu Liên cũng đang nhỏ nước.
Và phát ra âm thanh chính là cái âm thanh này.
Tôi cũng làm theo bộ dạng của Trương Đại Sư ực một ngụm nước miếng, sau đó chuẩn bị xoay đầu lại.
Vốn dĩ người ta nói là vào buổi tối nếu nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, hoặc cảm giác có người ở phía sau nhìn chằm chằm mình, nhìn mình, thì tuyệt đối không được quay đầu lại.
Chỉ là nếu như bây giờ tôi không quay đầu lại thì không có cách nào giải quyết chuyện này, nếu như người đứng sau lưng tôi thực sự là Lưu gia gia, chắc hẳn ông ấy cũng sẽ không lấy mạng tôi đâu.
Dù sao trước khi chết ông ấy đã thương tôi như vậy, ước nguyện cuối cùng của ông ấy khi còn sống đều là suy nghĩ cho tôi muốn tôi lấy được một người vợ, một người già nhân từ như vậy, sao có thể hại tôi chứ?
Nhưng tôi có sợ không? Đương nhiên là sợ, nói không sợ là giả.
Trong khoảnh khắc xoay đầu, trong lòng tôi trăm mối ngổn ngang giãy giụa, thậm chí bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình có đúng hay không.
Khi tôi xoay đầu qua nhìn, lại phát hiện sau lưng tôi cái gì cũng không có, trống rỗng, và bình thường như vậy.
Ngoại trừ trên mặt đất có một chuỗi vết nước ra, thì không có gì đặc biệt.
Ánh trăng thanh khiết chiếu rọi lên trên vũng nước này, phát ra một trận ánh sáng.
Tôi thở dài một hơi, tim vẫn còn đang không ngừng gia tốc, có thể là khi tôi nhìn rõ ràng vết nước, mông lại ngồi bệt xuống đất, cả người tựa vào cái chum lớn.
Bởi vì tôi bỗng nhiên phát hiện, vết nước này lại là một chữ oan.
Hơn nữa trong không khí vẫn còn tràn ngập một mùi thuốc bắc nồng nặc.
"Cộc cộc cộc!" Cánh cửa gỗ nhà tôi đột nhiên lại vang lên ba tiếng gõ cửa, sau đó liền không còn bất kỳ một tiếng động nào nữa.
Tôi không còn tiến lên kiểm tra nữa, bởi vì tôi thực sự là đứng không vững, không ngờ đến, dù rằng đã trải qua một lần sự việc như vậy rồi, nhưng gan của tôi vẫn nhỏ như vậy.
Bất quá tôi nghĩ cho dù là bất kỳ một người bình thường nào, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Tuy rằng trời rất lạnh, nhưng trên đầu tôi lại lấm tấm mồ hôi, qua một hồi lâu mồ hôi hoàn toàn khô lại, tôi lại cảm thấy thân thể của mình bắt đầu run rẩy.
Mà trong khoảng thời gian này ngoại trừ một trận gió lạ thổi qua, thì cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện gì kỳ quái cả.
Tôi nghĩ có lẽ Lưu gia gia này đã đi rồi, tôi đứng dậy vỗ vỗ Trương Đại Sư đang ngâm mình trong nước: "Được rồi, ông mau ra đi, không có việc gì rồi."
Trương Đại Sư co ro người lại nhìn xung quanh một lượt, mới chậm rãi từ trong cái chum ngâm đầy máu chó đen kia bước ra.
Bởi vì nơi này là thôn quê, điều kiện nhà tôi lại không phải là đặc biệt tốt, cho nên trong nhà cũng không có lắp đặt những công nghệ cao như là tấm năng lượng mặt trời gì đó.
Chỉ có thể để Trương Đại Sư bên vòi nước rửa sạch cơ thể, cái tên Trương Đại Đảm và con người ông ta thực sự không tương xứng.
Sau khi ông ta ra khỏi chum thì cứ bám lấy tôi, một bước cũng không dám rời xa, cứ như theo tôi thì sẽ không có chuyện gì vậy.
Hơn nữa tinh thần của Trương Đại Sư cũng vô cùng căng thẳng, tôi bắt đầu bảo ông ta ra vòi nước rửa, khi ông ta nghe thấy chữ "nước" sẽ vô thức run lên một cái.
Chuyện này nếu mà nói ra bình thường, thì chắc chắn chẳng ai tin, một người chuyên vớt xác lại sợ nước.
Cả quá trình ông ta rửa ráy đều kéo tôi sang một bên, bắt tôi không được rời nửa bước, giống như một vệ sĩ hộ tống ông ta vậy.
Cuối cùng sau hơn một tiếng đồng hồ, cũng đã đến ba giờ rưỡi, tôi kéo Trương Đại Đảm vào phòng, đóng cửa lại.
"Nói đi, ông vừa nãy.."
"Ông thấy cái gì rồi?"
Tôi không hỏi câu này còn tốt, vừa hỏi một câu Trương Đại Đảm lại bắt đầu lảm nhảm, trong phòng cũng nhìn đông nhìn tây.
"Tôi nhìn thấy cái xác chết ở dưới sông kia, thật đấy, tôi thật sự nhìn thấy rồi, lúc ông ở cửa phát điên ấy, thì cái xác kia đã xông tới rồi."
"Sau đó hắn đi về phía quần áo của tôi, đem quần áo của tôi một chưởng đánh ngã xuống đất. Thân thể hắn ướt sũng, trong mắt một mảnh chết lặng oán hận tuyệt vọng, nhìn qua không giống là một người chết, nhưng tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả người chết."
Trương Đại Đảm đem những gì ông ta nhìn thấy kể lại vô cùng chi tiết.
Những miêu tả kia gọi là một hình hình sắc sắc, chỉ là nghe lời ông ta nói thôi, cũng có thể biết được cảnh tượng mà ông ta nhìn thấy đến cùng có bao nhiêu quái dị và khủng bố.
Nghe xong lời của Trương Đại Đảm, thêm cả vết nước vừa mới nhìn thấy, tôi dám khẳng định Lưu gia gia này nhất định là chết bất đắc kỳ tử.
Mà Lưu gia gia sở dĩ lưu lại cái chữ "oan" kia, là muốn tôi đem thi thể của ông ấy vớt lên, cho ông ấy rửa sạch oan khuất, ông ấy chết không nhắm mắt.
Trong quyển cổ thư da vàng ở Ba Tư kia, có miêu tả người sau khi chết sẽ dùng một loại hình thức khác để sống trên đời, hơn nữa chỉ cần chết một lần, bọn họ sẽ biết rất nhiều chuyện giữa âm dương lưỡng giới, cũng đồng dạng có thể nhìn thấu rất nhiều.
Cho nên Lưu gia gia muốn tôi đem thi thể của ông ấy vớt lên, khẳng định là đã biết chuyện trước kia tôi vớt xác, hơn nữa đã biết hiện tại tôi cũng đang xem những sách về vớt xác.
"Nghĩ lại Trương gia gia từ lúc nào lại xui xẻo như vậy, tôi vớt xác không đến sáu năm thì cũng có năm năm rồi, có thể là chuyện tà môn như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải."
Trương Đại Đảm nói xong bắt đầu không ngừng ôm lấy cánh tay, bởi vì bây giờ cũng sắp trời sáng rồi, cho nên ông ta cũng không cảm thấy sợ hãi lắm.
Suy nghĩ của tôi vẫn còn đang nghĩ về chuyện của Lưu gia gia, quyết định đợi đến ban ngày thì để Trương Đại Đảm ngủ một giấc.
Dùng phương pháp trong sách thử xem có thể thông linh được không, xem xem trước đây Lưu gia gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế là tôi gật gật đầu nói: "Chuyện tình còn chưa xong, bây giờ trời cũng sắp sáng rồi, tôi có chút buồn ngủ đi ngủ trước, bất quá ông nhớ kỹ, ông không thể ngủ, chỉ cần ở ngoài cửa đứng canh là sẽ không có chuyện gì đâu."