Chương 79: Cái bình
Mọi người trong nháy mắt trầm mặc, đều đang cố gắng nghĩ biện pháp, bất quá bọn họ từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, cuộc sống giàu sang phú quý, đã sớm hình thành thói quen quần áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, đừng nói kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, ngay cả ăn uống sinh hoạt thường ngày bình thường cũng phải có vài người hầu hạ, hôm nay gặp phải khó khăn này, thật sự là đâm trúng điểm yếu của bọn họ.
"Ta.. đau, hơn nữa sao lại lạnh như vậy, thật.. buồn ngủ."
Vũ Nhu đột nhiên nhẹ nhàng nói, thanh âm như rất mỏng, cực kỳ suy yếu.
Lục Tiêu nhanh chóng bơi tới bên người Vũ Nhu, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, môi khô khốc, vết thương trên cánh tay nứt ra một lỗ hổng rất lớn, có thể là thời gian quá lâu, hiện tại đã không nhìn thấy vết máu, thịt ở miệng vết thương cũng có chút trắng bệch, toàn bộ cánh tay đã không còn chút huyết sắc. Nếu không phải mặc áo phao bơm hơi, có thể tự trôi nổi trên mặt biển, phỏng chừng cô đã ngủ say dưới đáy biển.
Lục Tiêu nhẹ nhàng vươn tay, vỗ nhẹ trán Vũ Nhu, nóng quá, so với củ khoai nướng mới ra lò còn nóng hơn, từ bộ dáng run lẩy bẩy của cô mà xem, Vũ Nhu đang sốt cao.
"Kiên trì, chúng ta nhất định sẽ được cứu, trên máy bay đều có hệ thống hướng dẫn, trung tâm điều khiển không nhận được tín hiệu hàng hải của chúng ta, nhất định sẽ phái người tới, ngươi ngàn vạn lần không được ngủ, đừng quên, qua hai tháng nữa chúng ta liền đính hôn a! Ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà mà ngươi tuyệt đối không thể nghĩ tới, ngươi cũng đừng phụ ta."
Lục Tiêu nhìn Vũ Nhu dần nhắm mắt lại, lớn tiếng hô, dù sao cô gái này cũng là thanh mai trúc mã của mình, hơn nữa công ty của hai gia tộc cũng có quan hệ sâu xa, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn hiện tại của nàng, Lục Tiêu thật sự muốn khóc.
"Trở về nhà ta, ta sẽ bảo đầu bếp ba sao làm món trứng cá muối trân châu sushi mà ngươi thích ăn nhất, nếu ngươi không đi, ta sẽ ăn hết!"
"..."
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên truyền đến, theo thanh âm nhìn lại, chính là kính mắt.
"Ngươi có bệnh à, còn ngại nơi này không đủ náo nhiệt sao?"
Đại Bằng mắng.
"Các ngươi xem.. Đây là cái gì?"
Đôi mắt hắn dại ra, run rẩy giơ lên một vật.
Mọi người trợn mắt cứng lưỡi.
Ở trong tay hắn là một nửa cánh tay người, mà từ hình xăm trên cổ tay đến xem, chính là của Ngụy Huân mất tích.
Sóng bình gió lặng, chịu đựng mấy giờ ánh sáng mãnh liệt, làm cho mọi người mất nước rất nhanh, miệng đắng lưỡi khô, tinh thần uể oải.
Mà cứu viện chậm chạp mãi vẫn chưa thấy tới, ở sâu trong lòng mọi người đã bắt đầu xuất hiện một tấm màn đen bao phủ, con thuyền vận mệnh đang mang mọi người chạy theo hướng nào, không một ai biết. Bất quá, từ sau khi nhìn thấy cánh tay cụt của Ngụy Huân, mọi người bắt đầu dần dần ý thức được hiện thực, nếu như không thay đổi hiện trạng, chỉ có một con đường chết.
"Sếp Trần là phi công trực thăng đứng đầu thế giới, làm sao có thể xảy ra sai lầm thao tác cấp thấp như vậy, có phải là.. là.. do hòn đảo kia không?"
"Tôi cảm thấy có thể, dù sao lúc trước chúng tôi muốn đi đã tra qua không ít tư liệu, rất nhiều phương tiện giao thông đến gần đảo Tử Thần đều xảy ra trục trặc máy móc không rõ, cuối cùng gặp nạn, giống như trong tài liệu nói hòn đảo kia chính là một khối nam châm lớn."
"Những tin tức này các ngươi vì sao không nói sớm, nếu là trước đó ta biết có điều kỳ quặc như vậy, đánh chết ta cũng sẽ không cùng các ngươi đến, cái này tốt rồi, đừng nói ta cuối tuần phải đi đại học Harvard học bồi dưỡng quản trị kinh doanh, chính là hiện tại có thể sống sót trở về hay không cũng không biết chắc được!"
"Ta ngất, ngươi đánh ta làm gì, có khí lực này, mau nghĩ biện pháp!"
Đại Bằng không có mặc áo phao, vẫn chậm rãi gạt nước, cánh tay đã sớm đau nhức không chịu nổi lại bị một đòn như vậy, thiếu chút nữa bị chuột rút.
"Đó là cái gì?"
Lục Tiêu chỉ về phía cách đó không xa, giống như có thứ gì đó đang bay trên mặt biển.
Bởi vì đã gần hoàng hôn, mặt biển gợn sóng lăn tăn dưới ánh chiều tà, hiện ra ánh sáng chói mắt, vật kia lấp lánh, thật là bắt mắt.
Đợi tới gần, mọi người mới thấy rõ, hóa ra là một cái bình trôi dạt, hơn nữa bên trong còn chứa một tờ giấy.
Kính mắt sốc lại tinh thần, cái này cũng khó trách, bởi vì người này bình thường liền đối với những sự vật, sự kiện ly kỳ cổ quái cực kỳ hứng thú, nếu không phải lúc ban đầu chính hắn đề nghị mọi người đến thám hiểm đảo Tử Thần thì ai có thể biết trên thế giới còn có một chỗ chim không ỉa như vậy.
"Ta.. đau, hơn nữa sao lại lạnh như vậy, thật.. buồn ngủ."
Vũ Nhu đột nhiên nhẹ nhàng nói, thanh âm như rất mỏng, cực kỳ suy yếu.
Lục Tiêu nhanh chóng bơi tới bên người Vũ Nhu, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, môi khô khốc, vết thương trên cánh tay nứt ra một lỗ hổng rất lớn, có thể là thời gian quá lâu, hiện tại đã không nhìn thấy vết máu, thịt ở miệng vết thương cũng có chút trắng bệch, toàn bộ cánh tay đã không còn chút huyết sắc. Nếu không phải mặc áo phao bơm hơi, có thể tự trôi nổi trên mặt biển, phỏng chừng cô đã ngủ say dưới đáy biển.
Lục Tiêu nhẹ nhàng vươn tay, vỗ nhẹ trán Vũ Nhu, nóng quá, so với củ khoai nướng mới ra lò còn nóng hơn, từ bộ dáng run lẩy bẩy của cô mà xem, Vũ Nhu đang sốt cao.
"Kiên trì, chúng ta nhất định sẽ được cứu, trên máy bay đều có hệ thống hướng dẫn, trung tâm điều khiển không nhận được tín hiệu hàng hải của chúng ta, nhất định sẽ phái người tới, ngươi ngàn vạn lần không được ngủ, đừng quên, qua hai tháng nữa chúng ta liền đính hôn a! Ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà mà ngươi tuyệt đối không thể nghĩ tới, ngươi cũng đừng phụ ta."
Lục Tiêu nhìn Vũ Nhu dần nhắm mắt lại, lớn tiếng hô, dù sao cô gái này cũng là thanh mai trúc mã của mình, hơn nữa công ty của hai gia tộc cũng có quan hệ sâu xa, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn hiện tại của nàng, Lục Tiêu thật sự muốn khóc.
"Trở về nhà ta, ta sẽ bảo đầu bếp ba sao làm món trứng cá muối trân châu sushi mà ngươi thích ăn nhất, nếu ngươi không đi, ta sẽ ăn hết!"
"..."
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên truyền đến, theo thanh âm nhìn lại, chính là kính mắt.
"Ngươi có bệnh à, còn ngại nơi này không đủ náo nhiệt sao?"
Đại Bằng mắng.
"Các ngươi xem.. Đây là cái gì?"
Đôi mắt hắn dại ra, run rẩy giơ lên một vật.
Mọi người trợn mắt cứng lưỡi.
Ở trong tay hắn là một nửa cánh tay người, mà từ hình xăm trên cổ tay đến xem, chính là của Ngụy Huân mất tích.
Sóng bình gió lặng, chịu đựng mấy giờ ánh sáng mãnh liệt, làm cho mọi người mất nước rất nhanh, miệng đắng lưỡi khô, tinh thần uể oải.
Mà cứu viện chậm chạp mãi vẫn chưa thấy tới, ở sâu trong lòng mọi người đã bắt đầu xuất hiện một tấm màn đen bao phủ, con thuyền vận mệnh đang mang mọi người chạy theo hướng nào, không một ai biết. Bất quá, từ sau khi nhìn thấy cánh tay cụt của Ngụy Huân, mọi người bắt đầu dần dần ý thức được hiện thực, nếu như không thay đổi hiện trạng, chỉ có một con đường chết.
"Sếp Trần là phi công trực thăng đứng đầu thế giới, làm sao có thể xảy ra sai lầm thao tác cấp thấp như vậy, có phải là.. là.. do hòn đảo kia không?"
"Tôi cảm thấy có thể, dù sao lúc trước chúng tôi muốn đi đã tra qua không ít tư liệu, rất nhiều phương tiện giao thông đến gần đảo Tử Thần đều xảy ra trục trặc máy móc không rõ, cuối cùng gặp nạn, giống như trong tài liệu nói hòn đảo kia chính là một khối nam châm lớn."
"Những tin tức này các ngươi vì sao không nói sớm, nếu là trước đó ta biết có điều kỳ quặc như vậy, đánh chết ta cũng sẽ không cùng các ngươi đến, cái này tốt rồi, đừng nói ta cuối tuần phải đi đại học Harvard học bồi dưỡng quản trị kinh doanh, chính là hiện tại có thể sống sót trở về hay không cũng không biết chắc được!"
"Ta ngất, ngươi đánh ta làm gì, có khí lực này, mau nghĩ biện pháp!"
Đại Bằng không có mặc áo phao, vẫn chậm rãi gạt nước, cánh tay đã sớm đau nhức không chịu nổi lại bị một đòn như vậy, thiếu chút nữa bị chuột rút.
"Đó là cái gì?"
Lục Tiêu chỉ về phía cách đó không xa, giống như có thứ gì đó đang bay trên mặt biển.
Bởi vì đã gần hoàng hôn, mặt biển gợn sóng lăn tăn dưới ánh chiều tà, hiện ra ánh sáng chói mắt, vật kia lấp lánh, thật là bắt mắt.
Đợi tới gần, mọi người mới thấy rõ, hóa ra là một cái bình trôi dạt, hơn nữa bên trong còn chứa một tờ giấy.
Kính mắt sốc lại tinh thần, cái này cũng khó trách, bởi vì người này bình thường liền đối với những sự vật, sự kiện ly kỳ cổ quái cực kỳ hứng thú, nếu không phải lúc ban đầu chính hắn đề nghị mọi người đến thám hiểm đảo Tử Thần thì ai có thể biết trên thế giới còn có một chỗ chim không ỉa như vậy.