[Edit] Hoàng Đấu Chi Đích Nữ Mưu Cung - Lục Tiếu Điệp

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Huyết Nguyệt Cung, 24 Tháng ba 2019.

  1. Huyết Nguyệt Cung Huyết Nguyệt Cung

    Bài viết:
    3
    Chương 10: Cẩn Nhi chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những người khác vừa nghe, biết còn có trò hay để xem, vừa mới đứng lên lại hạ thân mình ngồi xuống, vẻ mặt dù bận vẫn ung dung.

    Phượng Hoàn ngại nhiều người ở đây, chính mình làm không tốt thì quá mức bất công, vì thế hỏi: "Ngươi còn muốn tra cái gì?" Câu hỏi này đã ngầm đồng ý Phượng Thất Tầm tiếp tục tra hành vi kia.

    Phượng Thất Tầm khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Cẩn Nhi, cúi người hỏi: "Cẩn Nhi, nếu ngươi biết đó là một thân cây, vì sao phải bôi nhọ ta nói đó là một nam tử?"

    "Nô tỳ nói rồi, là.. Là nô tỳ nhìn lầm thôi.."

    "Nhìn lầm thôi?" Phượng Thất Tầm ngồi dậy hừ lạnh một tiếng, ngữ khí bỗng nhiên lãnh lệ.

    "Tốt cho một cái cớ đường hoàng, một nha đầu nho nhỏ như ngươi, không xác định đúng sự tình lại to gan dám trình báo lão gia? Nói, ngươi rốt cuộc là bị ai sai sử, ai muốn hãm hại ta?"

    Cẩn Nhi thân thể chấn động, vội vàng đem đầu dập xuống đất như trống, "Nô tỳ không có, không có bị người nào sai sử, nô tỳ thật sự chỉ là nhìn lầm thôi.."

    "Xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Cẩn Nhi, ngươi ở vương phủ ít nhiều cũng bảy tám năm? Trong phủ những thủ đoạn trừng trị hạ nhân, ngươi không trải qua nhưng ít nhiều cũng nghe nói qua đi? Nếu ngươi cứ mạnh miệng như vậy thì đừng có trách ta đem những thủ đoạn đó ra thử qua ở trên người của ngươi! Nói, người làm chủ phía sau là ai?"

    Cẩn Nhi sắc mặt trắng bệch, thêm cái trán có vết máu đỏ tươi trông đặc biệt dữ tợn. Theo như lời Phượng Thất Tầm, thủ đoạn trừng phạt hạ nhân Ung Vương phủ nhiều mà phức tạp, hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn. So với nhà giam cũng không khác chút nào. Những hình cụ cùng thủ đoạn đó, đủ để cho sống không bằng chết.

    "Nô tỳ.. Nô tỳ.."

    Nhìn Cẩn Nhi đã hơi do dự, Phượng Thất Tầm vội phóng nhẹ ngữ khí, hướng dẫn từng bước.

    "Yên tâm, ta chỉ là muốn tìm ra người chân chính hại ta. Ngươi bất quá là nhất thời hồ đồ, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!"

    Cẩn Nhi bỗng dưng giương mắt, nhìn chằm chằm Phượng Thất Tầm, phảng phất muốn nhìn ra lời nàng nói là thật hay giả.

    "Thật sự, ta thật sự sẽ không làm khó dễ ngươi!"

    Cẩn Nhi nuốt một ngụm nước bọt, vừa định mở miệng, Hàn Huệ Tâm đã rời khỏi chỗ ngồi bước nhanh đến, một chân đá vào trên ngực nàng, hung tợn nói: "Tiện nha đầu, Vương phủ Đích tiểu thư là người như ngươi có thể tùy ý bôi nhọ sao? Cửu Dạ từ trước đến nay đối đãi với ngươi không tệ, nàng cùng Thất Tầm là tỷ muội ruột thịt, ngươi là ăn gan hùm mật gấu lạip dám can đảm hủy hoại thanh danh của Thất Tầm, ngươi không muốn sống nữa không quan trọng, chẳng lẽ muốn liên lụy người khác bồi ngươi chết sao?"

    Cẩn Nhi nghe vậy, sắc mặt lấp tức mất hết huyết sắc. Nàng lại bắt đầu không ngừng dập đầu "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh nên mới bôi nhọ nhị tiểu thư, nô tỳ đáng chết --"

    Khi nói chuyện, Cẩn Nhi thừa dịp đại gia không chú ý, đầu lao tới cây cột đập mạnh một phát.

    Sự tình phát sinh quá mức bất ngờ, chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Cẩn Nhi đã mềm oặt ngã xuống trên mặt đất. Có hạ nhân tiến lên thử xem một chút, hồi bẩm nói: "Đã tắt thở!"

    Di nương các thiếu gia không khỏi hô nhỏ một tiếng, nhát gan như Phượng Di Khanh, đã sợ tới mức run rẩy lên.

    Phượng Thất Tầm nhìn thi thể Cẩn Nhi, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Hàn Huệ Tâm, ánh mắt phẫn hận không cam lòng "Phu nhân vì sao phải bức tử Cẩn Nhi?"

    Hàn Huệ Tâm xem như nhìn không thất biểu tình chất vấn của Phượng Thất Tầm, ánh mắt khinh miệt liếc mắt một cái nhìn thi thể Cẩn Nhi.

    "Tiện nha đầu, dám can đảm bôi nhọ Vương phủ thiên kim, thật là chết cũng không hết tội! Người đâu!"

    "Phu nhân!"

    "Đem thi thể kéo xuống đi.. Cho chó ăn!"

    "Vâng" Hộ viện tiến lên, một người một bên lôi kéo hai chân Cẩn Nhi đi xuống.
     
    Kimie Suzuki thích bài này.
  2. Huyết Nguyệt Cung Huyết Nguyệt Cung

    Bài viết:
    3
    Chương 11: Đại ca quan tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thi thể Cẩn Nhi được kéo xuống, Hàn Huệ Tâm khôi phục trạng thái dịu dàng, tiến lên trước mặt Phượng Hoàn nói: "Lão gia, ngài xem canh giờ đã trễ thế này, thiếp thân cũng thực sự mệt mỏi, chúng ta liền giải tán đi!"

    Phượng Hoàn gật đầu, nhìn về phía Phượng Thất Tầm đang đứng "Nếu Cẩn Nhi đã sợ tội tự sát, ngươi cũng không cần truy cứu thêm gì nữa, thân là quận chúa phải rộng lượng!"

    A.. Rộng lượng? Kiếp trước nàng đủ rộng lượng đi? Chỗ nào cũng nhường nhịn bao dung Phượng Cửu Dạ. Nhưng cuối cùng lại rơi vào cái dạng kết cục gì? Hậu vị bị đoạt, nhi tử bị giết, người không giống quỷ không giống, sống không bằng chết!

    Nàng ngước mắt nhìn về phía vẻ mặt uy nghiêm Phượng Hoàn, trầm giọng nói: "Vâng, nữ nhi nghe lời phụ thân dạy bảo!"

    Phượng Hoàn rất vừa lòng phản ứng của Phượng Thất Tầm, đồng thời lại cảm thấy thực sự thẹn với nàng, liền mềm ngữ khí nói: "Sợ là Tầm Du viên đêm nay không thể ở, ngươi dọn sang Lăng Hương tiểu trúc ở đi!"

    "Lão gia, Lăng Hương tiểu trúc không phải nói là cho Cửu Dạ ở sao?" Hàn Huệ Tâm bất mãn nói.

    Phượng Hoàn liếc nàng một cái, ngữ khí không vui nói: "Thì tính sao? Các nàng thân là tỷ muội, Thất Tầm hiện giờ không có chỗ ở, Cửu Dạ không thể đem Lăng Hương tiểu trúc nhường sao? Nói cho cùng, còn không phải bởi vì nàng quản giáo nha hoàn không nghiêm! Một phòng đầy máu, thật là đen đủi!"

    Nói xong, Phượng Hoàn liền hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ không cao hứng, phất tay áo bỏ đi.

    Phượng Hoàn vừa đi, những người đi theo tiến đến hưng sư vấn tội đều khó tránh khỏi xấu hổ, sôi nổi đứng dậy rời đi. Chỉ có một con vợ lẽ trưởng tử Phượng Thất Vân còn lưu lại chỗ.

    "Ngươi về nội thất nghỉ ngơi trước một chút. Thận Nhi bị Phu nhân phái người giam vào phòng chất củi, ta đi bảo người đem nàng thả ra. Còn có Lăng Hương tiểu trúc, nơi đó cũng cần thu thập một chút.." Phượng Thất Vân nói, liền vội vàng hướng ngoài cửa đi đến.

    "Đại ca." Phượng Thất Tầm đạm nhiên mở miệng, ngước mắt nhìn về phía nam tử trường bào nguyện bạch cách hơn mấy bước. "Cảm ơn ngươi!"

    Phượng Thất Vân kinh ngạc một chút, hình như không quá quen Phượng Thất Tầm khách khí có lễ. Nhưng mà thân thể hắn chỉ ngừng lại một chút, ngữ khí ôn hòa nói: "Cảm tạ cái gì, chúng ta chính là huynh muội!"

    Nói xong, hắn liền bước đi ra ngoài. Thân thể mỏi mệt tới cực điểm rồi, sau khi Phượng Thất Tầm trở lại nội thất nằm ở trên giường lại nửa phần buồn ngủ cũng không có. Trong đầu không ngừng xẹt qua một vài khuôn mặt. Vừa rồi không khác là hỏi ý thẩm phán, bọn họ tất cả đều ở đây, chẳng qua bọn họ biểu tình khác nhau, một phần cực nhỏ có chân chính lo lắng cùng quan tâm nàng.

    Đã lâu, ta xưng hô với nhóm di nương huynh đệ tỷ muội Ung Vương Phủ là người nhà thực tế lại so với người xa lạ càng lãnh đạm.

    Kỳ thật Ung Vương phủ nói là vương phủ, nhưng trong phủ nha hoàn gia phó vẫn xưng hô như cũ. Vương gia xưng hô lão gia, Vương phi xưng hô phu nhân, giống như nhà cao cửa rộng phú hộ bình thường -- bởi vì thời điểm Ung Vương gia - tổ phụ Phượng Thất Tầm khi còn trên đời nói thói quen xưng hô Vương gia sẽ sinh ra tham niệm.

    Trong phủ trừ bỏ Vương gia Phượng Hoàn cùng Vương phi Hàn Huệ Tâm, còn có ba người Dung di nương, Liên di nương cùng Nhu di nương và một người khó sinh mà mất sớm Mi di nương.

    Trưởng tử Phượng Thất Vân là nhi tử của Mi di nương sớm đã đi về cõi tiên. Nghe nói sinh thời Mi di nương là mỹ nhân, là nữ tử thanh mai trúc mã với Ung Vương gia Phượng Hoàn cũng là nữ nhân hắn yêu nhất. Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, tuổi còn trẻ liền bởi vì khó sinh mà chết, chỉ để lại một cái nhi tử trên đời lẻ loi.

    Đời trước, Phượng Thất Tầm bởi vì tâm lí đích thứ, cùng hai vị ca ca còn có tỷ muội không thế nào ở chung. Hơn nữa nội tâm xem thường đó là hài tử con vợ lẽ.

    Trong ấn tượng Phượng Thất Vân người đại ca này đối đãi nàng cực tốt, không sợ nàng vẫn luôn đối với hắn mặt lạnh! Thời điểm nàng khăng khăng phải gả cho Hách Liên Diễm, cả nhà hờ hững ngầm đồng ý, chỉ có duy nhất đại ca đứng ở ngoài cửa Tầm Du viên suốt một đêm. Đêm hôm đó mưa to tầm tã, mà hắn lại không che dù, cho nên thân thể nhiễm bệnh hiểm nghèo, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

    Hắn nói, Hách Liên Diễm không phải phu quân nàng, có một ngày hắn sẽ phụ nàng!
     
    Kimie Suzuki thích bài này.
  3. Huyết Nguyệt Cung Huyết Nguyệt Cung

    Bài viết:
    3
    Chương 12: Phượng Gia - Ung vương phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt nhìn người của Phượng Thất Vân hình như có chút độc đáo, hơn nữa chuẩn xác vô cùng. Chỉ tiếc lúc đó Phượng Thất Tầm không những không tin lời hắn nói còn cảm thấy hắn muốn hại nàng.

    Nhưng lời hắn nói lại là sự thật, mà lúc nàng hối hận thì đã muộn. Cho nên vô luận là đời trước nhớ tới Phượng Thất Vân, đời này tái kiến Phượng Thất Vân. Trong lòng Phượng Thất Tầm đều không nhịn được từng đợt áy náy cùng đau lòng.

    Phượng Thất Hàn là con thứ Liên di nương. Liên di nương là con gái thương nhân, diện mạo quả nhiên là yêu mị tận xương, nói chuyện làm việc cũng cực kỳ linh hoạt, đặc biệt am hiểu cách khiến cho người ta phải chịu khuất phục, luôn được hạ nhân tôn kính, chỉ tiếc.. Sinh ra nhi tử không biết cố gắng.

    Phượng Thất Hàn là con thứ của Phượng gia, từ trước tới giờ Phượng Thất Tầm không thích hắn. Son phấn đôi nhi nam nhân lớn lên, nhưng thật ra lại là một bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, chỉ tiếc một lòng một dạ nghĩ khuê trung bí sự. Từ trước đến nay không làm việc đàng hoàng, kết giao với nhiều nhân vật ăn chơi trác táng ở Nghiệp Thành.

    Phượng Thất Tầm cảm thấy, ánh mắt Phượng Thất Hàn nhìn hai chị em nàng, trộn lẫn tâm tư phức tạp khác, làm người khác vô cớ sinh ra chán ghét.

    Con út Phượng Thất Mạch là Hàn Huệ Tâm sinh, cũng chính là đệ đệ cùng phụ cùng mẫu của Phượng Thất Tầm, là con vợ cả duy nhất của Ung Vương phủ. Hắn bất quá mới mười hai mười ba tuổi, sinh ra là một bộ dáng mi thanh mục tú, tính tình vô cùng ngoan ngoãn, cả Phượng gia ai cũng yêu thích.

    Trưởng nữ Phượng Di Dao là nữ nhi của Dung di nương. Dung di nương là hậu nhân nhà tướng, tính cách tự nhiên cũng hào phóng một chút, thế cho nên giáo dưỡng ra nữ nhi là một bộ dạng tính cách phi dương ương ngạnh. Tuy rằng thân là thứ nữ, Phượng Di Dao trừ bỏ không kiêu ngạo với Phượng Thất Tầm, còn lại ai cũng đều không bỏ ở trong mắt.

    Phượng Thất Tầm cùng Phượng Cửu Dạ tất nhiên không cần nhiều lời. Các nàng là tỷ muội sinh đôi, đều *sinh hoa dung nguyệt mạo. Có khuynh quốc chi tư, hẳn là tỷ muội tình thâm, nàng một lòng quan tâm, tất cả đều phó chư nước chảy, đổi lấy lại là phản bội kịch liệt.

    *sinh hoa dung nguyệt mạo: Dung mạo được mệnh danh là "thiên hạ đệ nhất mỹ nhân"

    Con gái út Phượng Di Khanh là nữ nhi của Nhu di nương. Nhu di nương xuất thân danh giá, có thể ngâm thơ đối câu, cũng có thể đánh đàn, là tài nữ, bởi vì khí chất thanh lệ xuất thần nên rất được Phượng Hoàn sủng ái. Cho nên, Phượng Di Khanh từ nhỏ đã đọc tứ thư ngũ kinh, sinh ra được một bộ dáng tính tình dịu dàng.

    Phượng gia nhi tử nữ nhi tất cả đều là nhìn ngoài mặt thì hòa thuận, thật ra bên trong đều có tâm tư hoặc là nói nếu là nữ nhi của Phượng gia, đa số gia đình nhà giàu đều không tránh được người tranh ta đoạt, người lừa ta gạt!

    Chỉ là một đời này, nàng sẽ không để mình lại trở thành vật hi sinh, nàng phải là người thắng.

    Phượng Thất Tầm thừa nhận, nàng trước nay không phải người lương thiện. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta tất sẽ trả gấp mười lần gấp trăm lần.

    Cho nên --

    "Phượng Cửu Dạ, một đời trước ngươi đối với ta làm đủ loại, còn có những gì ngươi thiếu ta. Một đời này ta nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!"

    Nghĩ như vậy, mí mắt càng ngày càng nặng, bất tri bất giác liền ngủ.

    Thời điểm tỉnh lại sắc trời đã hơi lượng, ánh nắng vàng nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh ở phòng họa đống điêu lương thượng, triền miên ở Phượng Thất Tầm lược hiện tiều tụy lại như cũ mỹ diễm không gì sánh được dung nhan thượng.

    Tròng mắt nàng chuyển động, đánh giá bốn phía.

    Tuyên có khắc phức tạp hoa văn bàn ghế cửa sổ, tất cả đều là gỗ nam Phụ Dương tốt nhất. Dưới thân đệm chăn lụa thượng thừa, xúc tua bóng loáng tinh tế. Phòng trong có một phong cách riêng, một bàn một ghế, thậm chí khoảng cách bình phong, tranh chữ bạch trên tường đều lộ ra một cỗ chi khí thanh nhã.

    Nơi này không phải là Tầm Du Viên quen thuộc của Phượng Thất Tầm mà nơi này là địa phương nàng vẫn luôn muốn hướng tới -- Lăng Hương Tiểu trúc!
     
    Kimie Suzuki thích bài này.
  4. Huyết Nguyệt Cung Huyết Nguyệt Cung

    Bài viết:
    3
    Chương 13: Lăng Hương tiểu trúc cùng Thận Nhi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Hương tiểu trúc là một tòa nhà ở phía trên thủy tạ kiến, không chỉ có kiến trúc phong cách độc đáo, mà phong cảnh lại tuyệt đẹp. Từ cửa sổ nhìn ra, có thể thấy cây cối xanh tươi vây quanh hồ nước u bích, ập vào trước mặt là hơi thở xanh mát.

    Kiếp trước Phượng Thất Tầm cực kỳ thích Lăng Hương tiểu trúc. Đáng tiếc vẫn được cư trú, bởi vì Phượng Hoàn đem tòa tiểu trúc làm lễ vật cập kê đưa cho Phượng Cửu Dạ năm mười lăm tuổi. Mà đưa cho Phượng Thất Tầm lại là một quyển 《 Nữ giới 》 cùng một quyển 《 Nữ tắc 》. Đó là lí do nàng lần đầu tiên không nhường Phượng Cửu Dạ, khăng khăng phải đến được Lăng Hương tiểu trúc.

    Nhớ rõ lúc ấy Phượng Hoàn cực kỳ tức giận, chỉ vào nàng nói: "Thân là Đích tỷ, lại cùng muội muội tranh đoạt. Phượng Thất Tầm, lễ nghi giáo dưỡng của ngươi học ngần ấy năm đều chạy đi đâu rồi?"

    Kiếp trước cha mẹ thiên vị, Phượng Thất Tầm lồng ngực áp lực không thôi, không khỏi nắm chặt tay.

    Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, một tiểu nha đầu khóc đến đôi mắt hồng hồng bưng khay đi đến. Nàng nhìn thấy Phượng Thất Tầm tỉnh, vội vàng chạy đến trước mặt nàng, trong giọng nói là áp lực không được kích động.

    "Tiểu thư, ngươi tỉnh!"

    Thận Nhi trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, mặt đầy đau lòng đỡ Phượng Thất Tầm ngồi dậy. Đem chén sứ ở trong khay đưa tới bên môi nàng "Đây là chén thuốc bổ thân, tiểu thư nhanh lúc còn nóng mau uống!"

    "Ta không phải đang ở Tầm Du viên ngủ sao? Thế nào lại chạy đến Lăng Hương tiểu trúc?" Phượng Thất Tầm mày đẹp hơi chau hỏi.

    Thận Nhi nhìn Phượng Thất Tầm uống xong chén sứ bổ mới mở miệng trả lời: "Là đại thiếu gia sai người thu thập Lăng Hương tiểu trúc. Sau đó lo lắng hạ nhân tay chân thô đánh thức tiểu thư, tự mình ôm tiểu thư tới nơi này."

    "Đại ca?"

    Nhớ tới nam tử một thân nguyệt bạch trường bào, Phượng Thất Tầm không hỏi đáy lòng thầm than. Phượng Thất Vân quả nhiên cùng đời trước giống nhau, luôn quan tâm nàng. Chỉ là nàng không nghĩ tới chính mình trong một đêm liền thiếu hắn hai lần nhân tình. Xem ra tính một đời, nàng thiếu Phượng Thất Vân bao nhiêu cái nhân tình sợ còn không rõ.

    Phượng Thất Tầm lâm vào trầm tư, Thận Nhi ngữ khí đau lòng hỏi: "Tiểu thư, ngươi cảm giác thế nào? Đều là nô tỳ không tốt, đáng nhẽ nô tỳ chết cũng muốn chạy ra đi tìm tiểu thư, như vậy ngươi liền sẽ không bị người ta nói lung tung bôi nhọ!"

    Phượng Thất Tầm từ chỗ Phượng Thất Vân đại khái hiểu biết hết, Thận Nhi trở về chờ nàng trước, bị ma ma trong phủ mạnh mẽ nhốt vào phòng chất củi. Nghĩ đến chắc cũng là chủ ý Phượng Cửu Dạ, vì đó là không cho Thận Nhi mật báo cho nàng.

    Vì thế, nàng lắc đầu, miễn cưỡng cười cười nói: "Minh thương dễ tránh, tên bắn lén khó phòng bị. Nếu ngươi tìm được ta, nói cho ta, ta sớm hay muộn cũng là phải về tới đối mặt với tất cả!"

    "Nói như vậy, ít nhất tiểu thư không phải là một người!" Thận Nhi nói, trong ánh mắt lập loè lệ quang.

    Nhìn trước mắt thiếu nữ thanh xuân mười lăm sáu tuổi tuổi, khuôn mặt nhỏ kiều tiếu hoa lê dính hạt mưa, Phượng Thất Tầm không khỏi ở trong lòng thầm than. Kiếp trước kiếp này, Thận Nhi là người duy nhất đối với nàng tốt! Là người duy nhất đã từng đến chết đều bên cạnh nàng, người không chịu phản bội nàng!

    Nhớ tới bức họa mặt cuối cùng kia Phượng Thất Tầm không khỏi đem Thận Nhi kéo vào trong lòng ngực, chớp chớp mắt, đem nước mắt sắp sửa tràn mi bức trở về "Thận Nhi, Thận Nhi, gặp lại ngươi thật tốt!"

    "Tiểu thư.."

    Phượng Thất Tầm vội thu hồi cảm xúc kích động, buông Thận Nhi ra, mỉm cười nói: "Thận Nhi, giúp ta chuẩn bị một thùng nước ấm đi! Ta trước tắm rửa một cái, tối hôm qua đi vài canh giờ, cả người đều bẩn!"

    "Vâng, nô tỳ tuân mệnh!" Thận Nhi nói xong, liền chạy ra ngoài.

    Phượng Thất Tầm nháy mắt liền mất đi ý cười, con ngươi trong suốt mờ mịt hiện ra cái gọi là cảm xúc hận. Những cái đó cảm xúc như thủy triều vô biên ở quanh thân phát ra. Nàng lần này trọng sinh, vốn còn một ít lương tâm khi báo thù. Mà tối hôm qua phát sinh đủ loại, nháy mắt đánh nát ảo tưởng cuối cùng của nàng đối Phượng Cửu Dạ.

    Hóa ra Phượng Cửu Dạ đối với nàng hận từ sớm như vậy, thậm chí cũng đã bắt đầu sớm hơn rồi. Nếu bọn họ không cho nàng tồn tại, nàng có đồng quy vu tận, cũng muốn đem người đã từng phản bội nàng -- tiến đến địa ngục!
     
    Kimie Suzuki thích bài này.
  5. Huyết Nguyệt Cung Huyết Nguyệt Cung

    Bài viết:
    3
    Chương 14: Khinh người quá đáng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư?" Thanh âm khiếp sợ của Thận Nhi nhẹ gọi, kéo Phượng Thất Tầm từ trong suy nghĩ trở về.

    Trên mặt nàng khôi phục vẻ mặt không biểu tình, xuống giường chậm rãi đi đến phía sau vân mẫu bình phong. Sau bình phong còn có một cái thùng gỗ, bên trong thùng gỗ đựng đầy nước ấm, trong nước rải cánh hoa màu đỏ, mùi hương nhàn nhạt hơi nước bay mờ mịt ở trên không.

    Phượng Thất Tầm chậm rãi nhắm mắt lại, đem mình thả lỏng hoàn toàn ở trong thau tắm, tùy ý để toàn bộ thân thể, lỗ chân lông thấm vào dòng nước ấm áp. Thận Nhi cầm vắt khăn vải, cẩn thận chà lau nàng từng da thịt, cùng với trên mặt, vết thâm hoặc vết thương.

    "Sao lại có nhiều vết thương như vậy? Nếu để lại sẹo làm sao bây giờ?" Thận Nhi tràn đầy lo lắng nói.

    Một đường bôn ba trở về nên Phượng Thất Tầm mới có những vết thương đó. Bị răng cưa thực vật, hoa làm thương hoặc là dưới chân đi không vững té ngã nên bị thương.

    "Sẽ không!" Phượng Thất Tầm mở mắt ra, trong mắt một mảng khẳng định.

    Nàng nhớ rõ trong cung có một loại tuyết liên băng tinh, là thuốc trị liệu vết sẹo tốt nhất, có thể trừ khử bất cứ vết thương gì mấy ngày sau biến mất.

    Nàng vốn dĩ biết, là bởi vì đời trước thường xuyên cùng Hách Liên Diễm ra vào chiến trường, bị thương là điều thường ngày. Vì không cho nàng có bất cứ vết sẹo nào, Hách Liên Diễm đi một mình tới chỗ thái y lấy không ít tuyết liên băng tinh cho nàng sử dụng riêng.

    Khi đó, chính vì nhìn thấy hắn dốc lòng như vậy khiến cho Phượng Thất Tầm cảm động không thôi. Chỉ là nàng đã quên, Hách Liên Diễm vốn dĩ làm như vậy là xuất phát hoàn toàn từ thời điểm chạm vào nàng, không đến mức một chút nhấc không nổi hứng thú.

    Trong lúc lơ đãng, Phượng Thất Tầm liếc thấy trên mặt Thận Nhi có nổi dấu tay ửng đỏ. Nàng híp lại đôi mắt lại, duỗi tay muốn đụng chạm mặt Thận Nhi. Lại bị Thận Nhi nhìn như vô tình né tránh.

    Điều này càng làm cho nàng thêm hoài nghi, vì thế không hỏi liền đem mặt Thận Nhi vặn lại đây, không cẩn thận đụng phải gương mặt có dấu tay đỏ của Thận Nhi.

    "Tê!" Thận Nhi không khỏi hít một hơi khí lạnh.

    "Sao lại thế này?" Phượng Thất Tầm thanh âm áp lực phẫn nộ, trầm giọng hỏi.

    Không nghe được câu trả lời của Thận Nhi, nàng liền lại tăng thêm ngữ khí, lạnh giọng hỏi: "Vết thương trên mặt ngươi rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

    Thận Nhi ngẩng đầu, cười nói: "Không quan trọng, vốn dĩ chính là nô tỳ không đúng, Vương phi giáo huấn nô tỳ là đúng!"

    "A -- giáo huấn? Người của ta, khi nào cũng có thể để cho người khác đến giáo huấn?" Phượng Thất Tầm ngữ khí không có thiện cảm hỏi.

    Vô luận là đời trước hay là một đời này, Phượng Thất Tầm đều có một cái là bênh vực người mình. Những người khác có thể tùy ý thương tổn nàng nhưng không thể thương tổn người của nàng, đặc biệt người nàng để ý nhất - Thận Nhi.

    Đáy mắt hiện lên lãnh lệ, làm Thận Nhi giật mình. Cảm thấy tiểu thư trước mặt cùng trước kia hình như có chút không giống nhau, nơi nào không giống, thật không thể nói rõ.

    "Tiểu thư, Vương phi không phải người khác, là mẫu phi tiểu thư!" Thận Nhi nhìn thoáng qua nha hoàn ngoài phòng, cẩn thận nhắc nhở.

    Mẫu phi? Phượng Thất Tầm bỗng dưng cảm thấy một trận buồn cười -- Ung Vương phi, cao cao tại thượng, nữ nhân cao quý luôn luôn tươi cười ôn nhu nhã nhặn. Từ trước đến nay chỉ là mẫu phi một mình Phượng Cửu Dạ, nếu không đời trước sao nàng lại biết rõ chính mình thích Thái Tử Hách Liên Dục, còn đem Cửu Dạ gả cho hắn?

    Hơn nữa tối hôm qua, cái nữ nhân nàng xưng là mẫu phi, không chỉ ngay từ đầu không tin lời nàng nói, thế nhưng lúc sau trực tiếp che chở Phượng Cửu Dạ, lại còn có bức tử Cẩn Nhi.

    Từ đầu đến cuối, sự quan tâm của Hàn Huệ Tâm đối Phượng Thất Tầm, thậm chí còn không bằng Phượng Thất Vân ca ca con vợ lẽ!

    Mẫu phi như vậy, căn bản không xứng được nàng tôn kính!

    Phượng Thất Tầm khóe môi ngậm cười lạnh, trên mặt dần dần khôi phục bình thường "Nguyên nhân là cái gì? Nàng giáo huấn ngươi -- nguyên nhân?"
     
    Kimie Suzuki thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2019
  6. Huyết Nguyệt Cung Huyết Nguyệt Cung

    Bài viết:
    3
    Chương 15: Chủ tớ gắn bó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thận Nhi do dự một chút, cuối cùng vượt qua uy áp Phượng Thất Tầm, ngập ngừng nói: "Bởi vì sắc trời đã khuya, tiểu thư còn chưa trở về. Cho nên nô tỳ muốn đi dò hỏi Tam tiểu thư một chút người rốt cuộc đi nơi nào. Kết quả còn chưa đi đến đại môn Dạ Lan Uyển, đã bị Vương phi thấy được.."

    Sự tình kế tiếp không cần phải nói, Phượng Thất Tầm cũng có thể đoán được hơn phân nửa. Nhất định là Hàn Huệ Tâm trách cứ Thận Nhi làm phiền Phượng Cửu Dạ nghỉ ngơi, mới sai người tát mặt nàng. Đối với hạ nhân trong phủ mà nói, nàng vẫn luôn là một chủ mẫu khắc nghiệt, khắc nghiệt đến gần như lãnh khốc.

    Phượng Thất Tầm nhẹ vỗ về mặt Thận Nhi, ánh mắt nhu hòa, trong giọng nói tràn ngập đau lòng: "Nhất định rất đau đi! Thận Nhi, là ta liên lụy ngươi!"

    Thận Nhi lắc đầu "Nô tỳ không đau, vì tiểu thư, Thận Nhi chịu đau cũng là đáng giá!"

    "Thận Nhi ngốc!"

    Phượng Thất Tầm oán trách một tiếng, đứng dậy ra thau tắm. Bọc quần áo về sau, nàng nhìn một bên hòm thuốc cầm lấy ngưng da lộ. Không màng Thận Nhi cự tuyệt, nhét vào tay nàng.

    "Cầm, khuôn mặt nữ nhi là quan trọng nhất, nếu để lại sẹo, về sau làm sao có thể gả chồng?"

    "Nô tỳ không gả chồng, nô tỳ muốn cả đời hầu hạ tiểu thư!" Thận Nhi ngẩng đầu lên, mắt cười hồn nhiên nói.

    Nhìn Thận Nhi tươi cười, Phượng Thất Tầm đột nhiên rất muốn rơi lệ. Nha đầu trước mặt này từ tám tuổi bị mua vào vương phủ sau đó đi theo bên người nàng. Ba mươi năm, suốt ba mươi năm, nàng từ Ung Vương phủ Đích nữ trở thành phi Hách Liên Diễm, lại trở thành Đại Lẫm Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Cuối cùng biến thành không nói nên lời, vô pháp hoạt động Nhân Trệ. Bồi nàng bên người, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Thận Nhi.

    Thận Nhi, nếu ngày nào đó ngươi gặp được vừa ý người, nhất định phải nói cho ta! Ta sẽ thành toàn ngươi! "Phượng Thất Tầm đột nhiên ngữ khí nghiêm túc nói.

    Bởi vì trong tâm nàng có sự báo thù mãnh liệt, sợ là suốt cuộc đời không thể bình đạm mà sống. Nhưng Thận Nhi không giống, nàng có thể tìm một người bình phàm, giúp chồng dạy con, hưởng cuộc sống hạnh phúc bình thường.

    Một đời này, Phượng Thất Tầm muốn viết lại vận mệnh của chính mình!

    Thời gian thích hợp nhàn hạ nhất không gì hơn giờ ngọ, Phượng Thất Tầm lần này cuối cùng cũng cảm nhận được.

    Nàng phân phó người đem trường kỷ trong phòng dọn ra đặt ở lâm thủy cao trong viện. Trông về phía xa là dãy núi bích thủy chạy dài, nhìn gần lại là đường mòn hoa mộc sum suê. Tuy nói là đầu mùa xuân, nhưng chính ngọ ánh nắng tươi đẹp, chiếu vào trên thân người lười biếng, thật là thoải mái.

    Phượng Thất Tầm cứ như vậy dựa nghiêng ở trên trường kỷ, híp lại con mắt, cực kỳ giống một con miêu nhi mệt mỏi mà lười biếng.

    Thận Nhi ôm một cái chăn mỏng từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy biểu tình điềm đạm trên mặt Phượng Thất Tầm, khoé môi bất giác cong lên. Nàng đi nhanh hai bước tới bên cạnh Phượng Thất Tầm, đem chăn mỏng đắp trên người nàng.

    " Xuân sơ trời giá rét, tiểu thư cẩn thận không cảm lạnh. "

    Phượng Thất Tầm chậm rãi mở to mắt" Vết thương trên mặt ngươi có khá hơn không? "

    " Làm phiền tiểu thư nhớ thương, vết thương trên mặt nô tỳ.. Không có gì đáng ngại! "Thận Nhi âm thanh cảm động trả lời.

    " Ngươi nha, luôn không quý trọng lấy chính mình. "Phượng Thất Tầm không khỏi than nhẹ.

    Ánh mắt nàng đạm đạm nhìn, trong lúc lơ đãng xẹt qua con đường mòn đá xanh phía dưới. Thấy một thân bố y thanh sam Từ ma ma bưng khay chậm rãi đi tới. Từ ma ma trên mặt biểu tình ngưng trọng, động tác cũng thật cẩn thận, trên khay sứ có đồ vật trân quý.

    Phượng Thất Tầm khóe môi khẽ nhếch, một kế hoạch từ trong lòng nhảy lên. Nàng quay sang liếc mắt Thận Nhi một cái, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi:" Buổi sáng ngươi nói người ngày hôm qua lĩnh mệnh đánh ngươi là Từ ma ma bên người phu nhân? "

    Thận Nhi nhất thời có chút không rõ nguyên do, vẫn gật đầu trả lời:" Vâng, tiểu thư người hỏi cái này làm cái gì? "

    Phượng Thất Tầm nhìn về phía Từ ma ma đang cẩn thận đi tới mở miệng" Đương nhiên là muốn thay ngươi đem nợ đòi lại! "Dứt lời, nàng liền xốc chăn mỏng lên đứng dậy, lôi kéo Thận Nhi hướng bậc thang chạy đến.

    " Tiểu thư, nô tỳ không cần.. "Thận Nhi vẻ mặt sợ hãi nói.

    " Không được cự tuyệt ý tốt của ta!"Phượng Thất Tầm ngữ khí bá đạo nói. Một đời này, trừ phi trả thù lớn, nếu không nàng tuyệt đối không để chính mình cùng người bên cạnh mình chịu một chút ủy khuất nào!
     
    Kimie Suzuki thích bài này.
  7. Huyết Nguyệt Cung Huyết Nguyệt Cung

    Bài viết:
    3
    Chương 16: Giáo huấn ác phó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ma ma cẩn thận bưng khay đi về phía trước, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi giày bạch đế thêu phấn hoa mai. Chậm rãi nhìn theo hướng từ giày thêu lên trên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt Phượng Thất Tầm đang cười tủm tỉm.

    Từ ma ma thầm kêu một tiếng không tốt, muốn xoay người rời đi nhưng đã quá muộn.

    "Từ ma ma từ chỗ nào đến, muốn đi đâu a? Còn có -- đây là cái gì?" Phượng Thất Tầm nói, tay liền tùy ý xốc cái nắp sứ chung lên.

    Từ ma ma sợ hãi không dám động vào đồ vật bên trong sứ chung, cũng không dám trốn, chỉ đằng phải nhìn Phượng Thất Tầm tùy ý xốc cái nắp, lập tức một cổ tử nồng đậm tiên hương xông vào mũi.

    "Hóa ra là tơ vàng huyết yến tổ yến a!" Phượng Thất Tầm bừng tỉnh.

    Từ ma ma đoán không ra ý đồ Phượng Thất Tầm, đành phải rũ mắt trả lời, hơn nữa đem Hàn Huệ Tâm mang ra nói. "Vâng, đây là phu nhân mệnh riêng lão nô hầm tổ yến cho tam tiểu thư. Nhị tiểu thư, lão nô còn muốn nhanh đi đưa tổ yến, ngài nếu là không việc gì.."

    Phượng Thất Tầm không để ý đến lời nói, nói với Thận Nhi phía sau: "Thận Nhi ngươi biết không? Tổ yến chính là cái thứ tốt nha! Đặc biệt là tơ vàng huyết yến này càng là trân quý, đặc biệt bổ dưỡng. Không bằng.."

    Nàng một cái xoay người, nhanh tay đoạt sứ chung, cười nói: "Từ ma ma để lại huyết yến tổ yến cho ta uống đi! Ta hôm qua lặn lội đường xa trở về, cũng bị không ít vết thương."

    "Không được, nhị tiểu thư không được nha!" Từ ma ma sợ tới mức thất thanh kinh hô.

    Phượng Thất Tầm nghe vậy sắc mặt ngưng lại "Không được? Sao lại không được? Chẳng lẽ tổ yến này Cửu Dạ uống được, ta không uống được? Chẳng lẽ Cửu Dạ là thiên kim đích nữ vương phủ, ta không phải sao?"

    Từ ma ma vừa nghe ngữ khí này, biết là Phượng Thất Tầm cố ý tìm nàng phiền toái. Âm thầm kêu chính mình không có mắt, có bao nhiêu đường không đi, cố tình đi tắt tới phụ cận Lăng Tương Tiểu trúc. Bây giờ thì tốt rồi, gặp phải cái tiểu tổ tông này!

    Nàng lập tức quỳ xuống, cầu xin nói: "Nhị tiểu thư, lão nô không phải có ý tứ này. Thật sự tổ yến này là phu nhân phân phó hầm cho tam tiểu thư!"

    Phượng Thất Tầm sao lại nghe không ra, ngữ khí quan trọng cẩu nô tài này luôn nói hai chữ phu nhân. Vì thế nàng hừ lạnh một tiếng "Phu nhân? Ngươi thật to gan, lại dám lấy phu nhân tới áp ta? Là không đem đích tiểu thư ta để vào mắt?"

    "Lão nô không dám, lão nô không dám.." Trong lòng Từ ma ma lộp bộp một tiếng, vội vàng dập đầu xin tha.

    Phượng Thất Tầm trực tiếp làm lơ nàng xin tha, lạnh giọng nói: "Không dám, ta coi ngươi lá gan lớn đâu! Nhưng mà ngươi lá gan to cũng đừng quên, ngươi ở trước mặt phu nhân được sủng ái, cũng vẫn là cái nô tài. Ta không đem lại niềm vui cho phu nhân, trong nhà này ta vẫn là đích tiểu thư! Thận Nhi, vả miệng!"

    "Vâng, tiểu thư.."

    Thận Nhi ngập ngừng theo tiếng, tiến lên động tác mềm nhẹ đánh Từ ma ma một bạt tai.

    Phượng Thất Tầm trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tất cả đều là bất đắc dĩ hận sắt không thành thép.

    Nàng đem sứ chung trong tay đưa cho Thận Nhi "Để ta!" Tiến lên "Bạch bạch" hai cái miệng rộng tử, lực đạo mười phần, đem mặt Từ ma ma đánh thẳng qua.

    "Tiểu thư.." Thận Nhi cầm sứ chung, vẻ mặt kinh ngạc.

    Phượng Thất Tầm liếc Từ ma ma không dám lên tiếng, khẽ gắt một ngụm nói: "Nhớ kỹ, lần sau nếu còn dám đối ta bất kính, không phải hai cái tát đơn giản như vậy!"

    "Vâng vâng, lão nô cẩn tuân giáo huấn!" Từ ma ma bụm mặt, liên thanh đáp.

    "Lăn!"

    Từ ma ma do dự mà nhìn thoáng qua sứ chung trong tay Thận Nhi, rốt cuộc cái gì cũng vẫn chưa dám nói, té ngã lộn nhào chạy đi rồi.

    Phượng Thất Tầm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi nhanh đến Lăng Tương Tiểu trúc "Thận Nhi, thù báo, về phòng!"

    Thận Nhi nhìn tay cầm sứ chung "Tiểu thư, tơ vàng huyết tổ yến này.."

    "Đổ."

    "Đổ?" Thận Nhi khó có thể tin hỏi. Đây chính là tơ vàng huyết yến nha, đồ bổ có tiền cũng không nhất định có thể mua được.

    Phượng Thất Tầm bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt khó xử Thận Nhi "Đúng vậy, đổ! Bằng không ngươi uống cũng được!"

    ".. Tiểu thư" Thận Nhi bất đắc dĩ hô một tiếng, nhưng Phượng Thất Tầm đã sớm bước chân không ngừng đi vào phòng.
     
    Kimie Suzuki thích bài này.
  8. Huyết Nguyệt Cung Huyết Nguyệt Cung

    Bài viết:
    3
    Chương 17: Bí mật không thể nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ma ma thần thái chật vật trở lại Dạ Lan Uyển, không khỏi dừng bước chân ở ngoài, chậm chạp không dám gõ cửa đi vào.

    Nàng là nha đầu hồi môn của Hàn Huệ Tâm, đối với tính tình Hàn Huệ Tâm rất hiểu biết. Người như Hàn Huệ Tâm cao ngạo không ai bì nổi như vậy, căm ghét nhất đó là người khác xúc phạm quyền thế của nàng, còn có người hành sự bất lực.

    Nếu Hàn Huệ Tâm biết, nàng làm tổ yến bị người đoạt đi, khẳng định sẽ trách phạt Từ ma ma thật mạnh.

    Nghĩ đến đây, bước chân Từ ma ma càng chần chừ.

    Nội thất Dạ Lan Uyển, Phượng Cửu Dạ chỉ mặc áo trứ nằm trong cái chăn gấm dựa vào trên giường, không ngừng lau nước mắt, quả nhiên là một bộ dáng *hoa lê đái vũ nhìn thấy mà thương.

    * Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

    Hàn Huệ Tâm ngồi ở mép giường nhìn mà đau lòng, cũng có chút phiền lòng nói: "Chỉ là một cái nha đầu đã chết, ngươi khóc thương tâm như vậy, còn giống cái bộ dáng gì?"

    "Cẩn Nhi cũng không phải là nha đầu bình thường, nàng theo ta bảy năm! Nếu xem như nuôi một con chó bảy năm, cũng sẽ có cảm tình, huống chi là một người!" Phượng Cửu Dạ trừu tháp nói.

    Hàn Huệ Tâm biểu tình đạm mạc, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí khinh thường nói: "Theo ngươi bảy năm, nửa điểm thông tuệ của ngươi cũng chưa học được, thật là ngu xuẩn, đã chết cũng không đáng tiếc!"

    "Nương.."

    "Được rồi được rồi, không phải là một cái nha đầu sao, đuổi đi một cái nương tìm cho ngươi một cái người khoẻ mạnh lại đây." Hàn Huệ Tâm ôm Phượng Cửu Dạ, ôn tồn nhỏ nhẹ an ủi nói: "Còn nữa, thời điểm ngươi bảo Cẩn Nhi làm giả chứng bôi nhọ Thất Tầm không phải đã làm tốt, nếu nàng ta có chuẩn bị khả năng cũng không về được sao?"

    Phượng Cửu Dạ lấy khăn lụa xoa nước mắt, biểu tình tức giận nói: "Nói là nói như vậy, nhưng ta sao có thể nghĩ đến, sao Thất Tầm nàng ta lại có bản lĩnh kia, thế nhưng lại chọc thủng lời nói dối Cẩn Nhi lời tại chỗ, làm hại nàng.."

    "Ngươi liền may mắn đi! Nếu không phải tiện nha đầu kia còn để ý đệ đệ mới tìm về của nàng, dùng chính mình chết bảo vệ tính mạng nhãi ranh kia. Ngươi sớm đã bị khai ra, phụ vương ngươi không trừng trị ngươi cũng không được!"

    "Nhưng mà sao biết Thất Tầm lại đột nhiên trở nên lợi hại đâu?" Phượng Cửu Dạ buồn bực.

    Hàn Huệ Tâm nghĩ đến cảnh Phượng Thất Tầm hùng hổ dọa người tối qua, rồi lại những câu có lý phản bác, bất giác nhíu mày.

    "Ta cũng cảm thấy nghi hoặc, nha đầu Thất Tầm này giống như là đột nhiên thông suốt!"

    "Nương!" Phượng Cửu Dạ đột nhiên nắm chặt cổ tay áo Hàn Huệ Tâm, ánh mắt lo lắng hỏi: "Có thể hay không là Thất Tầm biết cái gì?"

    "Sẽ không, chuyện này ngươi không nói ta không nói, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết!" Hàn Huệ Tâm ngữ khí khẳng định nói.

    Lúc này Phượng Cửu Dạ mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, dựa trở lại trên giường.

    "Nương, người nói xem cái đạo sĩ phê mệnh kia có thực sự chuẩn không? Hắn vậy mà nói Thất Tầm.. Ngô.."

    Lời nói của Phượng Cửu Dạ còn không có nói xong, đã bị Hàn Huệ Tâm tay nhanh mắt lẹ bưng kín miệng "Hư --" nàng nhìn xung quanh, phát hiện nha hoàn đều yên ổn chờ ở ngoài cửa, lúc sau mới buông tay ra sâu kín nói: "Mặc kệ chân nhân nói thật hay là giả, chúng ta không thể không phòng, huống chi nghe nói chân nhân từng vì tiên hoàng phê mệnh, một lần chưa từng quá bại lộ!"

    "Kia Thất Tầm thật sự sẽ?"

    Hàn Huệ Tâm nhìn về phía Phượng Cửu Dạ bán tín bán nghi, ánh mắt bỗng nhiên hung ác nói: "Mặc kệ có thể hay không, ta tuyệt đối sẽ không cho nàng cơ hội hủy hoại Phượng gia, hủy hoại trăm ngàn năm cơ nghiệp liệt tổ liệt tông Phượng gia!"

    Nhìn biểu tình Hàn Huệ Tâm quyết tuyệt tàn nhẫn, Phượng Cửu Dạ không khỏi dời đi mắt, tay đặt ở chăn gấm chậm rãi nắm lên.

    Hàn Huệ Tâm thu liễm mặt mày hung ác, cẩn thận dịch tốt góc chăn Phượng Cửu Dạ, nhíu mày nói: "Từ ma ma đi lấy tơ vàng huyết yến tổ yến cho ngươi, qua thời gian dài như vậy sao còn chưa thấy trở về?"

    Đang nói, ngoài cửa truyền đến thanh âm Từ ma ma "Phu nhân, tam tiểu thư."
     
    Kimie Suzuki thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...