Chương 40:
[HIDE-THANKS]Thất hoàng tử quả thực nghẹn một bụng tức.
Sau khi bị thái phó trả đũa bởi một nguyên nhân không biết tên, Thất hoàng tử còn phải thừa nhận thương tổn đến từ các huynh đệ. Lúc lại thấy Tiểu Hạnh bị các huynh đệ vây quanh, Thất hoàng tử thiệt buồn.
Đúng là ngàn vàng khó mua mà!
Sớm biết như vậy, thà rằng cậu để Tiểu Hạnh đi học cũng không muốn nàng theo cậu, biết thế, cậu tình nguyện im lặng chứ không bảo Tiểu Hạnh gấp giấy, biết thế, thà cậu tự nín nhịn cũng sẽ không để các huynh đệ biết Tiểu Hạnh biết gấp giấy, khiến bọn họ tò mò rồi quấn lấy Tiểu Hạnh từ sáng đến tối.
Rõ ràng Tiểu Hạnh là của cậu!
Nhưng nay, chẳng những thái phó muốn giành Tiểu Hạnh với cậu, giờ cả bọn huynh đệ cũng muốn giành Tiểu Hạnh với cậu luôn, chưa tính Tiểu thập Nhất còn thích ôm đùi Tiểu Hạnh nữa, làm sao không khiến Thất hoàng tử buồn được đây?
Vì vậy Thất hoàng tử buồn bực quyết định, nếu đã không thể độc chiếm, vậy cũng phải chiếm được phần lớn nhất chớ!
Thế là Tiểu Hạnh vốn đang chơi gấp giấy cùng mấy vị hoàng tử thì phát hiện, ồ, hình như nhiều thêm một người, lại nhìn tiếp, hóa ra là Thất hoàng tử không hề thích chơi gấp giấy đã nhập cuộc.
Thứ Thất hoàng tử đang cầm, chính là máy bay giấy.
Lại nói tiếp, Thất hoàng tử không phải không thích chơi gấp giấy, chẳng qua có người trời sinh chính là không am hiểu một thứ gì đó, tỷ như Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử vẫn cho rằng mình là một đứa trẻ thông minh. Ví dụ như võ nghệ đi, thầy nói qua một lần là có thể làm rất tiêu chuẩn, lại ví dụ như việc học, bài thái phó giảng cũng tiếp thu rất nhanh, hoặc ví dụ như tài nấu nướng (), nhìn qua một lần liền biết bánh dẻo đậu đỏ đó làm thế nào. Nhưng Thất hoàng tử tuyệt đối không ngờ, đứa trẻ thông minh như cậu đây, thế mà lại không biết gấp giấy!
Việc này không khoa học!
Lần đầu tiên cố gắng gấp một con hạc giấy, kết quả lại gấp ra một con chẳng giống ai, Thất hoàng tử liền không phục, nhất định bổn hoàng tử run tay!
Sau đó Thất hoàng tử lại lấy tờ giấy thứ hai, tiếp tục gấp, kết quả lần này lại gấp ra một con chim ba chân bẹp dẹp.
Nhưng mà không sao hết, từ trước đến nay Thất hoàng tử vốn kiên cường, vì vậy cậu lại lặng lẽ bắt đầu lần thứ ba. Mà lần này, ngay đến cả hình dáng con chim cũng không giống, nhìn chỉ như một cục giấy vo tròn!
Sau đó là lần thứ tư, thứ năm.. Lúc lần thứ n gấp ra con gì đó không thể nhận dạng, Thất hoàng tử cũng tả tơi luôn. Cậu nhìn con vật không rõ hình dáng trong tay mà chán nản không thôi.
Lẽ nào bổn hoàng tử thật sự không có thiên phú về gấp giấy?
Rõ ràng bổn hoàng tử thông minh thế cơ mà!
Chỉ có điều Thất hoàng tử cũng không để lộ việc mình gấp giấy thật bại, vẫn cứ im lặng cố gắng luyện tập, cho đến lúc Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Bát hoàng tử đến mới từ bỏ suy nghĩ muốn gấp được một con hạc giấy bình thường.
Không từ bỏ thì không được đâu, không chừng lại mất hết mặt mũi trước mặt bọn huynh đệ đấy!
Cho nên, dù Ngũ hoàng tử thích hạc giấy, Lục hoàng tử thích con ếch, Bát hoàng tử thích đèn lồng, thì Thất hoàng tử vẫn kéo bọn họ chơi máy bay..
Hết cách rồi, cậu chỉ biết gấp mỗi cái này thôi đó.
Nhưng bây giờ, bọn họ đều không muốn chơi với cậu mà chỉ đi tìm Tiểu Hạnh, việc này khiến Thất hoàng tử rất không vui!
Tiểu Hạnh là của bổn hoàng tử, sao bọn họ có thể dính lấy Tiểu Hạnh, còn không phải là khi dễ bổn hoàng tử không biết gấp giấy ư?
Thất hoàng tử vô cùng buồn luôn, nhưng buồn cũng không còn tác dụng. Rút kinh nghiệm xương máu trước đó, cho dù không muốn chơi loại gấp giấy không thể hiện được sự thông minh tài trí này nọ của cậu, Thất hoàng tử cũng chỉ có thể chơi cùng thôi.
Chỉ có chơi cùng mới có thể chiếm được sự chú ý của Tiểu Hạnh!
Thế nên lúc này, Tiểu Hạnh thấy Thất hoàng tử vốn không chơi gấp giấy thì hết sức kinh ngạc.
Còn Thất hoàng tử lại rất trấn định, "Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh, ta cũng muốn chơi gấp giấy!"
Tiểu Hạnh cười cười, "Được nha."
Vì vậy, Thất hoàng tử liền chính thức dung nhập vào vòng chơi gấp giấy.
Lại nói tiếp, trong cái vòng nhỏ này, Lục hoàng tử và Bát hoàng tử chơi rất thực tế. Chuẩn bị đến chư quốc triều hạ vào tháng sáu, nghe nói biểu ca của Lục hoàng tử cũng đến. Từ trước đến nay, vị biểu ca này đối với Lục hoàng tử cũng không tệ, hàng năm đều tặng cậu đồ chơi vui, đúng lúc năm nay có thể gặp nhau, Lục hoàng tử định gấp một vài con ếch tặng cho huynh ấy.
Mà Tiểu Hạnh đối với ý tưởng này của Lục hoàng tử, ngoài im lặng ra còn có thể nói gì chứ?
Ngẫm lại mấy món đồ như con quay, búp bê này nọ mà Lục hoàng tử đốt cho tiên đế, thì việc tặng cho biểu ca con ếch bằng giấy gì đó.. Hẳn là cũng bình thưởng.
Về phần phản ứng của biểu ca sau khi nhận được quà của Lục hoàng tử á? Đối với việc này Tiểu Hạnh chỉ biết mặc niệm.
Mà ý tưởng của Bát hoàng tử lại vô cùng thiết thực, căn cứ vào khung chữ trên đầu cậu, Bát hoàng tử là muốn cầm đèn lồng để bán lấy tiền đó nha.
Tiểu Hạnh: "..."
Bát hoàng tử, rốt cuộc thì cậu thiếu tiền đến mức nào đây!
Mới bao nhiêu tuổi đã biết làm ăn, giác ngộ cũng cao quá đi!
Chỉ có Ngũ hoàng tử là toàn tâm toàn ý gấp hạc giấy, còn hai tháng nữa là đến ngày kỷ niệm lần đầu gặp nhau của cậu và tiên hạc. Nhớ lúc ấy, cậu vẫn còn là một đứa bé, mà Tẩy Mặc cũng chỉ là một con chim nhỏ, bọn cậu cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên. Cho tới bây giờ, bọn cậu đã làm bạn được năm năm, cho nên cậu muốn gấp một nghìn con hạc giấy để tặng Tẩy Mặc, nó nhất định sẽ thích!
Tiểu Hạnh biết hùng tâm tráng chí của Ngũ hoàng tử: "..."
Đứa trẻ ngoan, rất có tương lai, mà hình như cảnh tượng quen thuộc - - không phải đều là cô bé gấp hạc giấy tặng cậu bé sao? Lộn vai rồi nha..
Về phần Tiểu Hạnh, đương nhiên cũng có ý tưởng của mình.
Nàng đã sớm nghe ngóng tường tận sinh nhật của Thất hoàng tử rồi, nhập cung đã lâu, cũng có rất nhiều người đối tốt với nàng, như thái hậu, quý phi, thái phó, thậm chí có trưởng công chúa, mỗi người bọn họ đều rất tốt với nàng, nhưng nếu bàn về người đối tốt với nàng nhất, không thể nghi ngờ chính là Thất hoàng tử.
Giữa bọn họ, một là hoàng tử một là cung nữ, nhưng Thất hoàng tử không chỉ không xem nàng như tiểu cung nữ, mà ngược lại còn trở thành bạn chơi của nàng. Vì có Thất hoàng tử, lương tháng của nàng được nhiều gấp đôi, nàng có thêm một quả cầu Nhị Béo đáng yêu, thậm chí còn có cơ hội đi học.
Việc Tiểu Hạnh cảm kích Thất hoàng tử là không thể nghi ngờ.
Mà ngoài cảm kích, còn có yêu mến.
Tấm lòng son của Thất hoàng tử, là thứ Tiểu Hạnh trân quý nhất.
Cho nên sinh nhật sắp đến của Thất hoàng tử, đương nhiên Tiểu Hạnh cũng muốn tặng cậu một món quà.
Chẳng qua với tình trạng nghèo rớt mồng tơi của tiểu cung nữ Tiểu Hạnh mà nói, tặng quà trân quý khó tránh có hơi thiếu thực tế, nên nàng phải suy nghĩ thật lâu. Cho đến lúc Thất hoàng tử buột miệng nói ra, cuối cùng Tiểu Hạnh cũng quyết định, nàng sẽ gấp giấy tặng Thất hoàng tử.
Hết cách, nếu viết chữ thì quá qua loa, nếu vẽ tranh lại khiến người ta kinh hãi hơn cả Ngũ hoàng tử, nếu biết may vá còn có thể thêu hà bao, nhưng Tiểu Hạnh mới vừa nhập cung nên không biết nha, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định, gấp giấy tặng đi!
À, Phải gấp một con khổng tước!
Cho nên mấy ngày này, không chỉ Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và Bát hoàng tử đều bận, mà Tiểu Hạnh cũng bận bịu gấp tới gấp lui. Vì vậy ở trong mắt Thất hoàng tử, chính là Tiểu Hạnh đã bị Ngũ ca, Lục ca và Tiểu Bát bắt cóc rồi!
Nhanh bắt về thôi!
Thế cho nên, lúc Tiểu Hạnh đang gấp giấy liền nghe Thất hoàng tử nói cũng muốn gấp.
Đối với việc này, dĩ nhiên Tiểu Hạnh rất hoan nghênh.
Vì vậy, Thất hoàng tử liền chính thức cùng gấp giấy với Tiểu Hạnh, còn là kiểu ngồi cùng một chỗ, đầu kề bên đầu, tay sát tay, chân kề bên chân đó nha!
Thất hoàng tử cảm thấy rất hài lòng, nên nhìn ngón tay Tiểu Hạnh nhích tới nhích lui, cậu cũng học theo, chẳng qua chỉ một lát sau - -
"Tiểu Hạnh, ngươi nhìn xem ta gấp đúng không?"
Thất hoàng tử cầm con vật nhỏ trong tay, vừa cười vừa đưa Tiểu Hạnh xem.
Tiểu Hạnh: "Không đúng lắm, bên trong phải gấp thế này." Tiểu Hạnh vừa nói vừa gỡ ra, sau đó lại làm mẫu một lần nữa.
Thất hoàng tử: "..."
Nụ cười cứng ngắc..
Lại một lát sau - -
"Tiểu Hạnh, thế này đúng không?"
Thất hoàng tử có chút chần chừ cầm con vật nhỏ dúm dó trong tay hỏi.
Tiểu Hạnh: "Ừ, chỗ này không đúng lắm, nên thu lại." Tiểu Hạnh nói xong liền gấp cái góc kia lại, thu vào trong.
Thất hoàng tử: "..."
Thu vào gỡ ra, lại gấp một lần, thu vào trong.. Đợi chút, sao không thu lại được?
Vì vậy lại chỉ lát sau - -
"Tiểu Hạnh, vừa rồi ngươi thu làm sao thế? Có thể thu lần nữa không 〒▽〒"
Tiểu Hạnh: "..."
Nhìn tờ giấy càng gấp càng thảm, Tiểu Hạnh chần chờ một lúc, "Không thì chúng ta gấp lần nữa nhé."
Vì vậy, lấy một tờ giấy rồi gấp lần nữa, lúc thu lại còn cố ý làm thiệt chậm.
Thất hoàng tử nhìn rất nghiêm túc, ra vẻ đã hiểu rồi, sau đó lại tiếp tục lấy giấy cố gắng nghiên cứu.
Nhưng chẳng mấy chốc - -
"Tiểu Hạnh, lúc trước gấp thế nào nhỉ? T-T ta quên rồi.."
Tiểu Hạnh: "..."
Làm một lần nữa, Thất hoàng tử tỏ ra đã hiểu.
Nhưng chỉ chớp mắt, Thất hoàng tử lại lần nữa cầm giấy gấp quay qua, "Tiểu Hạnh, lần này ta gấp đúng không?"
Tiểu Hạnh: ".. ( ̄▽ ̄") "
" À, chỗ này không phải thế đâu.. "
Sau đó giấy mà Thất điện vất vất vả vả gấp lại bị vứt đi.
Bấy giờ Thất hoàng tử giận lắm, cậu nhìn giấy gấp như nhìn kẻ thù, chẳng qua lúc bị Tiểu Hạnh nói lại gấp sai, Thất hoàng tử liền bị kẻ thù của cậu đánh bại.
Sau đó Thất hoàng tử liền bị kẻ thù của cậu đánh bại hết lần này đến lần khác, quả thực là khi thắng khi bại, khi bại khi thắng, tái chiến lại bại, bại lại tái chiến..
Chưa thắng lần nào.
Thất hoàng tử bị bắt nạt vô cùng thê thảm:"..."
Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao?
Không phải chỉ gấp giấy thôi à? Sao lại khó thế?
Khó thế cơ à?
Thất hoàng tử lại nghe thấy Tiểu Hạnh nói không đúng, muốn lệ rơi đầy mặt luôn rồi.
Thật sự khó lắm hu hu hu..
Nói cái gì mà gấp máy bay là đơn giản nhất chứ?
Tiểu Hạnh gạt người T-T..[/HIDE-THANKS]
Sau khi bị thái phó trả đũa bởi một nguyên nhân không biết tên, Thất hoàng tử còn phải thừa nhận thương tổn đến từ các huynh đệ. Lúc lại thấy Tiểu Hạnh bị các huynh đệ vây quanh, Thất hoàng tử thiệt buồn.
Đúng là ngàn vàng khó mua mà!
Sớm biết như vậy, thà rằng cậu để Tiểu Hạnh đi học cũng không muốn nàng theo cậu, biết thế, cậu tình nguyện im lặng chứ không bảo Tiểu Hạnh gấp giấy, biết thế, thà cậu tự nín nhịn cũng sẽ không để các huynh đệ biết Tiểu Hạnh biết gấp giấy, khiến bọn họ tò mò rồi quấn lấy Tiểu Hạnh từ sáng đến tối.
Rõ ràng Tiểu Hạnh là của cậu!
Nhưng nay, chẳng những thái phó muốn giành Tiểu Hạnh với cậu, giờ cả bọn huynh đệ cũng muốn giành Tiểu Hạnh với cậu luôn, chưa tính Tiểu thập Nhất còn thích ôm đùi Tiểu Hạnh nữa, làm sao không khiến Thất hoàng tử buồn được đây?
Vì vậy Thất hoàng tử buồn bực quyết định, nếu đã không thể độc chiếm, vậy cũng phải chiếm được phần lớn nhất chớ!
Thế là Tiểu Hạnh vốn đang chơi gấp giấy cùng mấy vị hoàng tử thì phát hiện, ồ, hình như nhiều thêm một người, lại nhìn tiếp, hóa ra là Thất hoàng tử không hề thích chơi gấp giấy đã nhập cuộc.
Thứ Thất hoàng tử đang cầm, chính là máy bay giấy.
Lại nói tiếp, Thất hoàng tử không phải không thích chơi gấp giấy, chẳng qua có người trời sinh chính là không am hiểu một thứ gì đó, tỷ như Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử vẫn cho rằng mình là một đứa trẻ thông minh. Ví dụ như võ nghệ đi, thầy nói qua một lần là có thể làm rất tiêu chuẩn, lại ví dụ như việc học, bài thái phó giảng cũng tiếp thu rất nhanh, hoặc ví dụ như tài nấu nướng (), nhìn qua một lần liền biết bánh dẻo đậu đỏ đó làm thế nào. Nhưng Thất hoàng tử tuyệt đối không ngờ, đứa trẻ thông minh như cậu đây, thế mà lại không biết gấp giấy!
Việc này không khoa học!
Lần đầu tiên cố gắng gấp một con hạc giấy, kết quả lại gấp ra một con chẳng giống ai, Thất hoàng tử liền không phục, nhất định bổn hoàng tử run tay!
Sau đó Thất hoàng tử lại lấy tờ giấy thứ hai, tiếp tục gấp, kết quả lần này lại gấp ra một con chim ba chân bẹp dẹp.
Nhưng mà không sao hết, từ trước đến nay Thất hoàng tử vốn kiên cường, vì vậy cậu lại lặng lẽ bắt đầu lần thứ ba. Mà lần này, ngay đến cả hình dáng con chim cũng không giống, nhìn chỉ như một cục giấy vo tròn!
Sau đó là lần thứ tư, thứ năm.. Lúc lần thứ n gấp ra con gì đó không thể nhận dạng, Thất hoàng tử cũng tả tơi luôn. Cậu nhìn con vật không rõ hình dáng trong tay mà chán nản không thôi.
Lẽ nào bổn hoàng tử thật sự không có thiên phú về gấp giấy?
Rõ ràng bổn hoàng tử thông minh thế cơ mà!
Chỉ có điều Thất hoàng tử cũng không để lộ việc mình gấp giấy thật bại, vẫn cứ im lặng cố gắng luyện tập, cho đến lúc Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Bát hoàng tử đến mới từ bỏ suy nghĩ muốn gấp được một con hạc giấy bình thường.
Không từ bỏ thì không được đâu, không chừng lại mất hết mặt mũi trước mặt bọn huynh đệ đấy!
Cho nên, dù Ngũ hoàng tử thích hạc giấy, Lục hoàng tử thích con ếch, Bát hoàng tử thích đèn lồng, thì Thất hoàng tử vẫn kéo bọn họ chơi máy bay..
Hết cách rồi, cậu chỉ biết gấp mỗi cái này thôi đó.
Nhưng bây giờ, bọn họ đều không muốn chơi với cậu mà chỉ đi tìm Tiểu Hạnh, việc này khiến Thất hoàng tử rất không vui!
Tiểu Hạnh là của bổn hoàng tử, sao bọn họ có thể dính lấy Tiểu Hạnh, còn không phải là khi dễ bổn hoàng tử không biết gấp giấy ư?
Thất hoàng tử vô cùng buồn luôn, nhưng buồn cũng không còn tác dụng. Rút kinh nghiệm xương máu trước đó, cho dù không muốn chơi loại gấp giấy không thể hiện được sự thông minh tài trí này nọ của cậu, Thất hoàng tử cũng chỉ có thể chơi cùng thôi.
Chỉ có chơi cùng mới có thể chiếm được sự chú ý của Tiểu Hạnh!
Thế nên lúc này, Tiểu Hạnh thấy Thất hoàng tử vốn không chơi gấp giấy thì hết sức kinh ngạc.
Còn Thất hoàng tử lại rất trấn định, "Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh, ta cũng muốn chơi gấp giấy!"
Tiểu Hạnh cười cười, "Được nha."
Vì vậy, Thất hoàng tử liền chính thức dung nhập vào vòng chơi gấp giấy.
Lại nói tiếp, trong cái vòng nhỏ này, Lục hoàng tử và Bát hoàng tử chơi rất thực tế. Chuẩn bị đến chư quốc triều hạ vào tháng sáu, nghe nói biểu ca của Lục hoàng tử cũng đến. Từ trước đến nay, vị biểu ca này đối với Lục hoàng tử cũng không tệ, hàng năm đều tặng cậu đồ chơi vui, đúng lúc năm nay có thể gặp nhau, Lục hoàng tử định gấp một vài con ếch tặng cho huynh ấy.
Mà Tiểu Hạnh đối với ý tưởng này của Lục hoàng tử, ngoài im lặng ra còn có thể nói gì chứ?
Ngẫm lại mấy món đồ như con quay, búp bê này nọ mà Lục hoàng tử đốt cho tiên đế, thì việc tặng cho biểu ca con ếch bằng giấy gì đó.. Hẳn là cũng bình thưởng.
Về phần phản ứng của biểu ca sau khi nhận được quà của Lục hoàng tử á? Đối với việc này Tiểu Hạnh chỉ biết mặc niệm.
Mà ý tưởng của Bát hoàng tử lại vô cùng thiết thực, căn cứ vào khung chữ trên đầu cậu, Bát hoàng tử là muốn cầm đèn lồng để bán lấy tiền đó nha.
Tiểu Hạnh: "..."
Bát hoàng tử, rốt cuộc thì cậu thiếu tiền đến mức nào đây!
Mới bao nhiêu tuổi đã biết làm ăn, giác ngộ cũng cao quá đi!
Chỉ có Ngũ hoàng tử là toàn tâm toàn ý gấp hạc giấy, còn hai tháng nữa là đến ngày kỷ niệm lần đầu gặp nhau của cậu và tiên hạc. Nhớ lúc ấy, cậu vẫn còn là một đứa bé, mà Tẩy Mặc cũng chỉ là một con chim nhỏ, bọn cậu cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên. Cho tới bây giờ, bọn cậu đã làm bạn được năm năm, cho nên cậu muốn gấp một nghìn con hạc giấy để tặng Tẩy Mặc, nó nhất định sẽ thích!
Tiểu Hạnh biết hùng tâm tráng chí của Ngũ hoàng tử: "..."
Đứa trẻ ngoan, rất có tương lai, mà hình như cảnh tượng quen thuộc - - không phải đều là cô bé gấp hạc giấy tặng cậu bé sao? Lộn vai rồi nha..
Về phần Tiểu Hạnh, đương nhiên cũng có ý tưởng của mình.
Nàng đã sớm nghe ngóng tường tận sinh nhật của Thất hoàng tử rồi, nhập cung đã lâu, cũng có rất nhiều người đối tốt với nàng, như thái hậu, quý phi, thái phó, thậm chí có trưởng công chúa, mỗi người bọn họ đều rất tốt với nàng, nhưng nếu bàn về người đối tốt với nàng nhất, không thể nghi ngờ chính là Thất hoàng tử.
Giữa bọn họ, một là hoàng tử một là cung nữ, nhưng Thất hoàng tử không chỉ không xem nàng như tiểu cung nữ, mà ngược lại còn trở thành bạn chơi của nàng. Vì có Thất hoàng tử, lương tháng của nàng được nhiều gấp đôi, nàng có thêm một quả cầu Nhị Béo đáng yêu, thậm chí còn có cơ hội đi học.
Việc Tiểu Hạnh cảm kích Thất hoàng tử là không thể nghi ngờ.
Mà ngoài cảm kích, còn có yêu mến.
Tấm lòng son của Thất hoàng tử, là thứ Tiểu Hạnh trân quý nhất.
Cho nên sinh nhật sắp đến của Thất hoàng tử, đương nhiên Tiểu Hạnh cũng muốn tặng cậu một món quà.
Chẳng qua với tình trạng nghèo rớt mồng tơi của tiểu cung nữ Tiểu Hạnh mà nói, tặng quà trân quý khó tránh có hơi thiếu thực tế, nên nàng phải suy nghĩ thật lâu. Cho đến lúc Thất hoàng tử buột miệng nói ra, cuối cùng Tiểu Hạnh cũng quyết định, nàng sẽ gấp giấy tặng Thất hoàng tử.
Hết cách, nếu viết chữ thì quá qua loa, nếu vẽ tranh lại khiến người ta kinh hãi hơn cả Ngũ hoàng tử, nếu biết may vá còn có thể thêu hà bao, nhưng Tiểu Hạnh mới vừa nhập cung nên không biết nha, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định, gấp giấy tặng đi!
À, Phải gấp một con khổng tước!
Cho nên mấy ngày này, không chỉ Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và Bát hoàng tử đều bận, mà Tiểu Hạnh cũng bận bịu gấp tới gấp lui. Vì vậy ở trong mắt Thất hoàng tử, chính là Tiểu Hạnh đã bị Ngũ ca, Lục ca và Tiểu Bát bắt cóc rồi!
Nhanh bắt về thôi!
Thế cho nên, lúc Tiểu Hạnh đang gấp giấy liền nghe Thất hoàng tử nói cũng muốn gấp.
Đối với việc này, dĩ nhiên Tiểu Hạnh rất hoan nghênh.
Vì vậy, Thất hoàng tử liền chính thức cùng gấp giấy với Tiểu Hạnh, còn là kiểu ngồi cùng một chỗ, đầu kề bên đầu, tay sát tay, chân kề bên chân đó nha!
Thất hoàng tử cảm thấy rất hài lòng, nên nhìn ngón tay Tiểu Hạnh nhích tới nhích lui, cậu cũng học theo, chẳng qua chỉ một lát sau - -
"Tiểu Hạnh, ngươi nhìn xem ta gấp đúng không?"
Thất hoàng tử cầm con vật nhỏ trong tay, vừa cười vừa đưa Tiểu Hạnh xem.
Tiểu Hạnh: "Không đúng lắm, bên trong phải gấp thế này." Tiểu Hạnh vừa nói vừa gỡ ra, sau đó lại làm mẫu một lần nữa.
Thất hoàng tử: "..."
Nụ cười cứng ngắc..
Lại một lát sau - -
"Tiểu Hạnh, thế này đúng không?"
Thất hoàng tử có chút chần chừ cầm con vật nhỏ dúm dó trong tay hỏi.
Tiểu Hạnh: "Ừ, chỗ này không đúng lắm, nên thu lại." Tiểu Hạnh nói xong liền gấp cái góc kia lại, thu vào trong.
Thất hoàng tử: "..."
Thu vào gỡ ra, lại gấp một lần, thu vào trong.. Đợi chút, sao không thu lại được?
Vì vậy lại chỉ lát sau - -
"Tiểu Hạnh, vừa rồi ngươi thu làm sao thế? Có thể thu lần nữa không 〒▽〒"
Tiểu Hạnh: "..."
Nhìn tờ giấy càng gấp càng thảm, Tiểu Hạnh chần chờ một lúc, "Không thì chúng ta gấp lần nữa nhé."
Vì vậy, lấy một tờ giấy rồi gấp lần nữa, lúc thu lại còn cố ý làm thiệt chậm.
Thất hoàng tử nhìn rất nghiêm túc, ra vẻ đã hiểu rồi, sau đó lại tiếp tục lấy giấy cố gắng nghiên cứu.
Nhưng chẳng mấy chốc - -
"Tiểu Hạnh, lúc trước gấp thế nào nhỉ? T-T ta quên rồi.."
Tiểu Hạnh: "..."
Làm một lần nữa, Thất hoàng tử tỏ ra đã hiểu.
Nhưng chỉ chớp mắt, Thất hoàng tử lại lần nữa cầm giấy gấp quay qua, "Tiểu Hạnh, lần này ta gấp đúng không?"
Tiểu Hạnh: ".. ( ̄▽ ̄") "
" À, chỗ này không phải thế đâu.. "
Sau đó giấy mà Thất điện vất vất vả vả gấp lại bị vứt đi.
Bấy giờ Thất hoàng tử giận lắm, cậu nhìn giấy gấp như nhìn kẻ thù, chẳng qua lúc bị Tiểu Hạnh nói lại gấp sai, Thất hoàng tử liền bị kẻ thù của cậu đánh bại.
Sau đó Thất hoàng tử liền bị kẻ thù của cậu đánh bại hết lần này đến lần khác, quả thực là khi thắng khi bại, khi bại khi thắng, tái chiến lại bại, bại lại tái chiến..
Chưa thắng lần nào.
Thất hoàng tử bị bắt nạt vô cùng thê thảm:"..."
Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao?
Không phải chỉ gấp giấy thôi à? Sao lại khó thế?
Khó thế cơ à?
Thất hoàng tử lại nghe thấy Tiểu Hạnh nói không đúng, muốn lệ rơi đầy mặt luôn rồi.
Thật sự khó lắm hu hu hu..
Nói cái gì mà gấp máy bay là đơn giản nhất chứ?
Tiểu Hạnh gạt người T-T..[/HIDE-THANKS]