[Edit] Hoàng Cung Này Hơi Lạ - Thiển Đạm Sắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kunie, 10 Tháng tám 2019.

  1. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 40:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 41:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ đạo cuối cùng là hoàng cung rộng lớn, cửa cung đã mở từ sớm, ven đường là từng tốp ngự lâm quân với tinh thần bạo phát, tay cầm trường thương mặc khôi giáp đứng hai bên đường. Ở chỗ xa hơn, cấm vệ quân bước nghiêm thẳng hàng dẫn sứ giả các nước tiến vào từ ngọ môn, nhóm sứ thần vừa mới tiến cung lại là cảnh tượng khác, chính là vẻ mặt lộ vẻ thán phục.

    Kiến trúc của mỗi quốc gia đều phong phú đẹp đẽ, chúng hoặc sẽ có tạo hình rất khác biệt, hoặc chiếm diện tích tương đối rộng, nhưng lúc nhìn thấy công trình kiến trúc rộng lớn dài không thấy điểm cuối, bọn họ vẫn không nhịn được mà lộ ra vẻ khiếp sợ.

    Mái ngói vàng óng, trụ đồng mạ vàng, còn có thành cung màu đỏ kia, nắng sớm rọi lên mái phản chiếu màu vàng kim rực rỡ, phảng phất làm người ta thấy như cung điện trên bầu trời.

    "Thượng đế ơi, ta đang thấy thiên đường đó ư?" Một người mặc trường bào kiểu dáng quái lạ kìm lòng không được mà nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu cầu nguyện trước cung điện.

    Thủ lĩnh cấm vệ quân thấy cảnh này, nhịn không được liền nhếch khóe miệng, trong lòng thầm xì một tiếng đồ nhà quê một cách tự hào, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo căng khuôn mặt không biểu tình cùng khí chất uy nghiêm.

    Hết cách rồi, hoàng cung của Đại Tấn ta chính là lóa mắt thế đó, chưa từng thấy đúng không?

    Hoàn toàn quên mất mỗi lần mình nhìn thấy cung điện này đều muốn chửi bậy một câu mù mắt ta rồi!

    Thủ lĩnh cấm vệ quân thì căng mặt ra, sắc mặt của sứ giả các nước thì không giữ được nữa, trong đó có vài vị sứ giả xếp hàng đầu còn lộ ra vẻ ảo não - - hỏng bét, sao vừa nãy bọn họ không nghĩ tới sẽ làm như vậy chứ, cơ hội tốt cỡ nào nha, lại để cho tiểu quốc biên dã giành làm trước, quả thực quá giảo hoạt, rất đáng giận!

    Không được, bọn họ không thể tụt lại phía sau được!

    Vì vậy thủ lĩnh cấm vệ quân còn đang miễn cưỡng khống chế khóe miệng sắp cong lên của mình, liền nghe một vị sứ giả nước khác gượng gạo nói lời tán dương nửa sống nửa chín về Đại Tấn, "A, nhìn mái vàng của cung điện đi, chắc chắn là làm bằng vàng đó!"

    "A, nhìn cây cột xinh đẹp kia đi, mặt trên còn có hoa văn huyền ảo nữa, mỹ diệu cỡ nào đây!"

    "A, nhìn con đường thẳng thớm kìa, không ngờ màu đẹp thế!"

    "A, nhìn những binh lính uy vũ kia đi, thật cường tráng quá xá!"

    "Lại nhìn Đại Tấn, thật sự là, hu hu hu, quá cảm động.."

    Một vị sứ giả trong lúc nhất thời không nghĩ ra được phải tán dương cái gì, đành phải rớt nước mắt cảm động. Lúc thấy người kia lệ chảy đầy mặt, những vị sứ giả khác lập tức thấy ghét bỏ, có một ít lại không cam lòng, không ngờ lại chơi chiêu tình cảm, không biết xấu hổ!

    Thủ lĩnh cấm vệ quân cũng có chút cứng ngắc nhìn mấy người quái dị kia, mặc dù có kiêu ngạo cùng tự hào một phen, nhưng khi thấy chóp mũi và con mắt đỏ bừng, cùng với một cảnh mơ hồ kia liền lập tức quay đầu, giả bộ không nhìn thấy.

    Chậc, kẻ quái dị đúng là không có văn hóa, mấy thứ đó mà cũng phải ngạc nhiên, ngay cả khóc cũng xấu đau xấu đớn, khỏi xem còn hơn.

    Chuyện xảy ra ở cửa cung chỉ là một đoạn ngắn xen giữa, khi cấm vệ quân hô to dừng lại, nhóm sứ giả cũng yên tĩnh lại, đi có trật tự dọc theo con đường hướng về điện Minh Hoa - - con đường chính đến hoàng cung dài chừng mười dặm, khi cấm vệ quân dẫn theo một đoàn sứ giả đến điện Minh Hoa, đã là nửa canh giờ sau.

    Đoàn sứ giả lúc này đã mệt đến mức thở hồng hộc, bọn họ nhìn cấm vệ trước mặt, chỉ cảm thấy hết sức khó hiểu - - những người này vừa đi bộ nửa canh giờ, sao không hề thấy thở dốc, ngay cả tốc độ cũng nhanh thế nhỉ?

    Việc này không khoa học!

    Cấm vệ quân bày tỏ: Bọn hắn không phải kiểu yếu như gà đâu, biết cái gì gọi là công phu không? Biểu cảm kiêu ngạo.

    Tới điện Minh Hoa, người thấy đầu tiên chính là hoàng đế ngồi ở vị trí đầu, tiếp theo là tần phi cùng hoàng tử ngồi ở một bên, rồi đến các đại thần ngồi gần đó, thứ tự cấp bậc rõ rang. Toàn bộ đại điện ngồi hơn trăm người, nhưng không hề lộ vẻ chật chội.

    Nhóm sứ giả theo thứ tự dập đầu với hoàng đế ngồi phía trên, "Sứ thần Đức quốc Thomas bái kiến bệ hạ Đại Tấn, nguyện bệ hạ hồng phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

    "Sứ thần Mai quốc Phổ Lợi Tư bái kiến.."

    "Sứ thần Ngao quốc Thạch Nhung bái kiến.."

    * * *

    Sau khi các nước lần lượt đệ trình quốc thư, chư quốc triều hạ lần này chính thức bắt đầu!

    Đầu tiên, là tiền cống hàng năm, cũng chính là tài vụ.

    Nên biết rằng, là nước phụ thuộc Đại Tấn, mặc dù Đại Tấn cho bọn họ chính quyền độc lập, nhưng vẫn phải có nộp cống hàng năm ắt không thể thiếu, mà bộ phận tiền cống hàng năm này cũng chính là phí bảo hộ của các nước!

    Nếu như có nước nào đó dám ra tay với nước phụ thuộc dưới sự bảo vệ của Đại Tấn, đó chính gây hấn với Đại Tấn, vậy có thể mượn binh của Đại Tấn. Đương nhiên, nếu thật muốn mượn binh thì phải có phí mượn binh, phí nhân lực, phí hao tổn binh khí, nhưng tất cả đều là vì sự tồn vong của quốc gia, không đáng nhắc tới!

    Chỉ là Đại Tấn muốn đánh hay không mà thôi, tất cả đều chứng minh sức mạnh của Đại Tấn, cho dù có vài quốc gia ỷ mình hơi mạnh mà không muốn nộp tiền cống hàng năm, cũng sẽ bị khuất phục dưới gậy sắt của Đại Tấn.

    Những quốc gia nhỏ yếu thì lại cầu còn không được, mặc dù tiền cống hàng năm cũng nhiều, nhưng chủ quốc Đại Tấn rất · tốt · nha! Nếu không phải là Đại Tấn, bọn họ sớm đã bị tiêu diệt một trăm lần rồi!

    Cho nên đối với tiền cống hàng năm vào mỗi lần triều hạ, trước giờ các quốc gia đều nộp rất thống khoái, nhìn trọng lượng của từng rương vàng ròng bạc trắng đặt ở kia, hoàng đế cũng vô cùng vui vẻ.

    Thời điểm vui vẻ nhất mỗi ba năm chính là đây, nhiều vàng bạc như vậy, có thể phải đếm lâu rất lâu rất rất lâu đấy!

    Đúng vậy, hoàng đế có sở thích vô cùng hiếm thấy không thể nói ra, đó chính là đếm bạc!

    Mỗi lần hoàng đế có việc phiền lòng, hoặc bị các phi tử cự tuyệt ở ngoài cửa, hoặc khi bị các đại thần phun máu chó đầy đầu, liền len lén đến khố phòng hoàng cung - - đếm bạc!

    Nghe tiếng vang tuyệt vời mỗi lần bạc chạm vào nhau, từng thỏi từng thỏi, dần dần biến thành một đống một đống, tâm tình hoàng đế sẽ theo số bạc càng ngày càng nhiều mà trở nên càng ngày càng tốt.

    Có việc gì sướng hơn việc đếm bạc chứ?

    Nghe những âm thanh này quả thực muốn bùng cháy sảng khoái luôn!

    Cũng bởi vậy, khố phòng hoàng cung chưa từng bị mất trộm, có một vị hoàng đế thích đếm bạc thế này, muốn tham ô cũng là chuyện khó của khó nha!

    Cho nên, kể từ sau khi hoàng đế nhậm chức, tiền cống hàng năm liền từ trân châu bảo thạch do tiên đế định ra đã biến thành vàng bạc như bây giờ - - trân châu bảo thạch nhỏ như thế, dù giá trị cao, nhưng sợ đụng sợ chạm vào, số lượng lại ít, sao sảng khoái bằng đếm bạc chứ?

    Vì vậy, hiện tại đồng tiền lưu thông của các nước không còn là bảo thạch lúc đầu nữa, mà là vàng ròng và bạc!

    Trong nhà ai mà có ngồi trên mỏ vàng bạc, coi như giàu to rồi!

    Tầm mắt len lén lướt qua những rương vàng bạc này, nhìn ra số lượng tuyệt đối đủ, hơn nữa sau đó sẽ càng nhiều thêm, hoàng đế cuối cùng cũng vừa lòng thỏa mãn, ban ngồi cho các vị sứ giả.

    Đương nhiên, ngoài tiền cống hàng năm ra, các quốc gia cũng có lễ vật. Những năm trước đây các quốc gia đều thịnh hành tặng đặc sản, các loại động vật, thực vật hiếm lạ gì đó cũng xem như đặc sản, đến những năm gần đây, những quốc gia này đều thích tặng binh khí.

    Bởi vì, nghe nói thái tử điện hạ thích binh khí đấy!

    Đúng vậy, từ ba năm trước từng được gặp thái tử điện hạ, sứ giả các nước đều sợ vỡ mật.

    Ôi trời ơi, đại sát tinh tiên đế kia đã quay lại rồi!

    Đúng vậy, bởi vì lớn lên thật sự rất giống hoàng tổ phụ, đặc biệt cỗ khí chất kia, thế nên rất nhiều sứ giả đều nhận nhầm thái tử thành tiên đế đã chết, cho dù hoàng đế đã giải thích thì bọn họ cũng không tin, còn bị dọa đến nỗi suýt nữa té xỉu.

    Hết cách, bóng ma tâm lý mà tiên đế mang đến cho bọn họ quá lớn, đến bây giờ vẫn có rất nhiều quốc gia còn treo bức họa của tiên đế. Mỗi lần quốc vương, vương hậu dạy bảo tiểu vương tử đều sẽ lấy bức họa tiên đế ra nói, "Khóc nữa liền để hoàng đế Đại Tấn đến ăn con luôn!"

    Đến mức, bóng ma tâm lý của tiên để với những quốc gia này lưu truyền qua từng đời không giảm trái lại còn tăng, đến bây giờ đã bao phủ trong lòng toàn bộ trẻ con khắp các nước.

    "Khóc nữa liền để hoàng đế Đại Tấn đến ăn con luôn!" Là cơn ác mộng thời thơ ấu của toàn bộ trẻ con.

    Cho nên vừa xoay mình liền thấy cơn ác mộng trở thành sự thật, tất cả sứ giả suýt nữa bị dọa phát khóc.

    Quả nhiên, đại ma vương là bất tử, hắn sẽ trùng sinh hu hu hu!

    Vì lẽ đó, sau khi len lén thăm dò ra đại ma vương thích binh khí, vì để thể xác và tinh thần của đại ma vương thoải mái không còn tùy tiện đánh đấm, quốc vương các nước đều không hẹn mà cùng đổi lễ vật thành binh khí, hơn nữa còn viết cái này vào quốc sách, sở thích của đại ma vương mãi mãi lưu truyền lại.

    Thế là, lúc này thứ đang trưng bày trong điện chính các loại vũ khí tiên tiến nhất của các nước, đương nhiên, vì lý do an toàn, những binh khí này đều bị niêm phong cất vào khố phòng, sau đó mới có thể quan sát dưới tình huống an toàn.

    Nghi thức tặng lễ ngắn ngủi kết thúc, thái tử điện hạ nhìn thấy vũ khí mình hằng ao ước thì khóe miệng nhếch lên một lần, mặc dù lần này rất nhỏ không đáng kể, nhưng cũng bị sứ giả các nước đang len lén quan sát nhìn thấy.

    "Đại ma vương hài lòng rồi!"

    "Nhìn đi, khóe miệng đại ma vương còn nhếch lên kìa!"

    "Haiz, đại ma vương thích thì tốt!"

    "Hu hu, năm nay lại an toàn rồi, đại ma vương sẽ không đến nước chúng ta ép chúng ta đọc tứ thư ngũ kinh nữa, thật là quá tốt! Chữ Đại Tấn thật kỳ quái! Rất khó viết!"

    "Quả nhiên, đại ma vương thích vũ khí, ừm, đợi ba năm sau nhất định phải đưa đến thứ vũ khí tốt hơn!"

    Chỉ có Tiểu Hạnh nhìn chữ viết trên đầu các sứ giả thì hết sức nghi hoặc, đại ma vương này là nói ai nhỉ?

    Vẫn cảm thấy nghe có vẻ rất tàn bạo!
     
    Tuyetlanhi, EMRANOlyl0611 thích bài này.
  4. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 43:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi sứ giả các nước dâng tặng lễ vật xong, liền đến phiên Boss của toàn bộ hoàng cung - - hoàng đế bệ hạ diễn thuyết!

    Vì một ngày này mà hoàng đế bệ hạ đã chuẩn bị rất lâu, vì một ngày này mà quan viên lễ bộ cũng phải chuẩn bị rất lâu. Với tư cách chấp bút thay hoàng đế, quan viên lễ bộ nhất định phải viết ra một bản diễn thuyết vừa tinh tế vừa hoa mỹ, có thâm ảo kèm cao cấp, để cho những tiểu quốc biên dã thấy văn hóa của nước Đại Tấn bọn họ có trình độ đến dường nào.

    Mỗi ba năm một lần, bài diễn thuyết kéo dài rất lâu, cứ ba năm lại phải viết một lần, nhiều lời văn cao cấp lại phải có trình độ cũng đã bị tiền bối viết hết rồi, mà bọn họ lại không thể tiếp tục sử dụng những bài văn trước kia - - vậy liền lộ ra là bọn họ rất không có trình độ đó nha!

    Cho nên, cứ ba năm lại viết một bài diễn thuyết đối với bọn họ mà nói đều là một việc khổ sai, hết cách rồi, quá phí đầu óc!

    Nhưng vào mấy năm trước, vấn đề khó khăn này của quan viên lễ bộ cuối cùng đã được giải quyết dễ dàng.

    Cách này đến từ một vị quan viên lười biếng - - tuy rằng không thể tiếp tục sử dụng những bài văn trước, nhưng bọn họ có thể viết khuếch trương lên nha!

    Chia một câu nói thành nhiều câu, viết nhiều câu khuếch trương hơn, vậy thì có thể tiếp tục sử dụng cả bài văn, ai cũng không phát hiện ra bọn họ đã dùng lại những bài văn trước!

    Lanh trí cỡ nào chứ!

    Vừa vặn hoàng đế cũng rất thích cảm giác diễn thuyết, nên biết rằng, làm một người có thâm niên nói nhiều, kể từ sau khi hắn làm hoàng đế liền phải bảo trì hình tượng, không thể muốn nói bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu được. Lần này lại bắt được cơ hội có thể nói một hồi thật dài, thật lâu, bất kể là nói cái gì, là việc khiến trẫm vui vẻ cỡ nào chứ!

    Vì lẽ đó mà vị quan viên lễ bộ vốn cho rằng mình sẽ bị phê bình, đang định chuyển nha môn, lại không ngờ tình thế xoay chuyển, thế mà lại được hoàng đế ngợi khen.

    Trời hạ hồng vũ nha!

    Người không được chào đón nhất lễ bộ lại được khen ngợi, khiến cho vị lười biếng kia được sủng ái mà lo, các quan viên lễ bộ khác cũng nắm bắt được cái tinh túy để lừa hoàng đế - - chính là dài?

    Nhất định là hoàng đế rất thích tỏ rõ cái phong thái đường đường của triều Tấn ta trước chư quốc, cũng như chuẩn bị ra oai phủ đầu các sứ giả chư quốc luôn!

    Hoàng đế tìm được lý do tốt, quan viên lễ bộ liền có động lực tràn đầy để hoạt động, có lẽ trình độ của bọn họ kém nhưng được cái dài - - bọn họ nhiều người như thế, chắc chắn không đáng kể!

    Hoàng đế thì năm này hài lòng hơn năm trước, quan viên lễ bộ cũng càng ngày càng nhiều, cũng làm cho bài diễn thuyết càng ngày càng dài, cho đến bây giờ, ước chừng đã có thể nói đủ một canh giờ rồi!

    Hoàng đế ở trên trầm bồng du dương, đủ loại quan lại phía dưới buồn ngủ không thôi, chỉ có nguyên một đám sứ giả là cho dù đã buồn ngủ đến mức đầu muốn đập xuống bàn đến nơi, nhưng giờ phút này cũng không thể không lấy kim châm mà đâm bắp đùi để tinh thần phấn chấn hơn, thỉnh thoảng còn có người lấy hành tây xoa mắt, tỏ vẻ bản thân rất cảm động - - rất thống khổ đó!

    Sứ giả Đức quốc cũng cảm thấy rất thống khổ, còn không phải sao, tiểu vương tử đến yết kiến từ sớm đã được cô cô của cậu là Nguyệt phi nương nương dẫn qua bên kia chơi với Lục hoàng tử, nhìn hai tiểu ca đang đầu kề bên đầu thân thân mật mật, sứ giả tỏ ý vô cùng hâm mộ.

    Thật hi vọng mình cũng có một cô cô làm hoàng phi ở Đại Tấn, vậy thì khỏi phải đâm kim vào đùi rồi!

    Chỉ tiếc - - hắn sờ sờ râu quai nón của mình, tuổi quá lớn, dáng dấp cũng quá xấu, làm thúc thúc còn đủ tuổi, làm cháu trai quả thực quá già rồi.

    Đổi thành bên kia, tiểu vương tử Đức quốc là George đã thuận lợi dung nhập vào đại gia đình mẫu giáo bé thư phòng, là một đứa mới tới, tiểu vương tử được nhiệt liệt hoan nghênh.

    "Biểu ca, biểu ca, đây là con ếch giấy tự tay đệ gấp, còn biết nhảy đấy, huynh thích không?" Lục hoàng tử cầm một xấp con ếch giấy, đây đều là cậu tranh thủ ba ngày câu cá hai ngày giăng lưới để gấp, bỏ rất nhiều công phu đấy, lúc này tặng cho biểu ca thì đặc biệt hợp tâm ý.

    George hoang mang nhìn giấy gấp trong tay - - tuy rằng chỉ hơi giống, nhưng đồ chơi này, vẫn có chút giống đồ chơi của con gái.

    Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Lục hoàng tử, George vẫn là mỉm cười nhận lấy, tỏ vẻ yêu thích, còn tặng quà đáp lễ cho Lục hoàng tử một món đồ trang trí là thanh đao vàng nhỏ treo đầy bảo thạch.

    Đây chính là bạn nhỏ qua thư đã giúp mình luyện viết chữ Đại Tấn nhiều năm qua!

    Cũng là tiểu biểu đệ! Nhất định phải chăm sóc thật tốt!

    Mà trừ Lục hoàng tử ra, các bạn học ở nhà mẫu giáo bé Thượng Thư phòng cũng đều chuẩn bị lễ vật, như của là Ngũ hoàng tử nghiên mực này, Thất hoàng tử là bánh dẻo đậu đỏ này, Bát hoàng tử là ngọc bội nhỏ này, đợi đã, mặc dù mấy thứ này đều không quý giá, nhưng có thể nhìn ra đã rất dụng tâm.

    George nhận lấy từng món một, cũng tặng đáp lễ, sau đó liền cùng nhau nói nói cười cười. George nói tiếng Đại Tấn không sỏi lắm, nhưng dùng để giao lưu với mấy đứa trẻ khác lại không thành vấn đề, không đến vài câu, mọi người đã quen thuộc nhau.

    Đổi qua bên kia, sứ giả vừa thở dài vừa rung đùi đắc ý làm bộ như nghiêm túc lắng nghe, đợi đến lúc hoàng đế cuối cùng cũng nói xong và tỏ ý khai tiệc, hai mắt của sứ giả Đức quốc cũng đã đỏ bừng, lệ nóng doanh tròng rồi.

    Thật không dễ dàng gì!

    Cuối cùng cũng nói xong rồi!

    Lệ nóng của sứ giả Đức quốc đều muốn rơi xuống luôn đây này!

    Vì sao không ai nói cho hắn biết, hoàng đế Đại Tấn lại nói lâu như vậy nha!

    Nên biết rằng, trước đó hắn đã phải đánh bại ba mươi bảy đồng liêu mới được lên làm cái chức sứ giả này, thậm chí đến ca ca của thê tử là anh vợ hắn, hắn cũng đánh, chính là vì được đi sứ Đại Tấn một lần, bây giờ tâm nguyện đã được bồi thường, sao lại không khiến hắn cảm động đây?

    Ở Đại Tấn, thứ hấp dẫn hắn nhất, không phải tơ lụa trơn mượt, không phải đồ sứ tinh mỹ, cũng không phải lá trà trong veo, mà là mỹ thực!

    Đúng vậy, chính là mỹ thực!

    Phải biết là, cuốn (Đại Tấn du ký) do sứ giả Mai quốc viết trước đó đã sớm được truyền khắp ba mươi sáu nước. Cung yến được miêu tả hết sức mê người, toàn bộ cuốn sách có một nửa đều để giới thiệu mỹ thực cung đình Đại Tấn, khiến tất cả người đọc đều vừa hướng về Đại Tấn vừa nuốt nước miếng, hận không thể lập tức ăn luôn mỹ thực trong sách.

    Rồi sau đó, lại có rất nhiều sứ giả bày tỏ, ai đã ăn một bữa cung yến Đại Tấn thì chết cũng cam nguyện, không uổng công sống trên đời. Càng như vậy càng khơi ra một vòng rồi một vòng thảo luận đối với mỹ thực Đại Tấn, thậm chí sứ giả các nước còn tranh nhau đi sứ Đại Tấn.

    Tuy rằng có tiền là có thể đến Đại Tấn ăn mỹ thực, nhưng chỉ có sứ giả mới được vào hoàng cung ăn cung yến nha!

    Cho nên đối với chức sứ giả đi sứ Đại Tấn, từ trước đến nay đều lôi cuốn mọi người đến tranh đoạt.

    Lại có rất nhiều đứa trẻ cố gắng học tiếng Đại Tấn từ nhỏ, chỉ vì lớn lên có thể làm sứ giả đi Đại Tấn. Trong lúc nhất thời, tiếng Đại Tấn đã trở thành ngôn ngữ thông dụng luôn!

    Nếu ra cửa không biết một câu tiếng Đại Tấn, vậy đơn giản liền lệch trào lưu, thành người tối cổ rồi!

    Tất cả, dĩ nhiên là do sức hấp dẫn của đồ ăn ngon nha!

    Thậm chí hôm qua, sứ giả Đức quốc đã tròn một ngày chưa ăn cơm, chỉ vì để bụng trống để ăn hết cung yến hôm nay.

    Cho nên, lúc hoàng đế Đại Tấn cuối cùng cũng nói dứt lời, bày tỏ có thể khai tiệc, tất cả sứ giả đều lệ nóng doanh tròng!

    Quá tốt rồi!

    Cuối cùng đã có thể ăn được mỹ thực ngon nhất trong truyền thuyết nha!

    Cũng là một trong những sứ giả tới chơi, tiểu biểu ca George đương nhiên cũng hướng về mỹ thực cung đình mãi không thôi. Chẳng qua cậu còn nhỏ nên không nhịn đói được, đặc biệt là khi mùi thức ăn thoang thoảng truyền đến, bụng liền kêu rột rột.

    George giật mình, đầu trống rỗng, trước mặt biểu đệ mà để bụng réo, có phải không hay lắm đúng không?

    Không được, vẫn nên ăn trước hai miếng lót bụng rồi nói sau.

    Thế là tiểu George đã đói gần chết, nhìn bánh dẻo đậu đỏ mê người mà Thất hoàng tử vừa tặng cho cậu, hé miệng liền cắn một cái.

    Sau đó vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

    Đây là một loại mùi vị thế nào?

    Cái loại tàn phá vị giác cực kỳ bi thảm này rốt cuộc là làm sao? Giờ phút này, George hầu như đã không cảm nhận được đầu lưỡi của mình, ngay cả vị giác cũng mất tác dụng, chỉ cảm thấy một giây trước khi mất vị giác, một loại ngọt ngọt chết người ta nổ tung luôn vị giác.

    Sau đó tiểu George liền bị nổ đến ngu người!

    Mỹ thực Đại Tấn ngon đâu? Ngon trên đầu lưỡi đâu? Thịnh yến nuốt trọn đầu lưỡi đâu? Đâu? Đâu?

    Cậu từng cho rằng món lươn của nước mình đã là vua trong giới ẩm thực hắc ám rồi, không ngờ tới kẻ mạnh càng có kẻ mạnh hơn, mỹ thực Đại Tấn thế nhưng lại có mùi vị này!

    Cậu đã đánh bốn vị huynh đệ, hai muội muội, cộng thêm mười hai, mười ba biểu huynh đệ đến cùng là vì cái gì đây!

    (Đại Tấn du ký) gạt người!

    Mà lúc cậu còn đang do dự có nên len lén ném bánh dẻo đậu đỏ đi hay không, thì chợt nhìn thấy vẻ mặt mong đợi đang nhìn cậu của Tiểu Thất, George vẫn là thống khổ nuốt xuống.

    Trong nháy mắt chỉ cảm thấy ý niệm thà chết còn hơn mãnh liệt chưa từng có.

    Có điều trước khi cậu định thà chết còn hơn, bụng lại vang lên rồn rột rồn rột lần nữa, chỉ là tiếng rồn rột lần này có khác biệt so với tiếng rồn rột lần trước.

    Trước là vì đói bụng, còn lần này - - là cậu bị tiêu chảy nha!

    Đau đớn kịch liệt càn quét cả thể xác lẫn tinh thần cậu, thế cho nên cả khuôn mặt nhỏ nhắn của George đều có chút vặn vẹo, một tay ôm bụng, đến tiếng Đại Tấn cũng quên nói luôn.

    "# $&*%.. (Cứu với! Cứu tôi với)"

    Khuôn mặt Tiểu Lục, Tiểu Thất đầy mù mờ, tiểu biểu ca đang nói gì vậy?

    Mặc dù George đã học tiếng Đại Tấn, nhưng Tiểu Lục, Tiểu Thất chưa học tiếng Đức quốc nha, cho nên lúc này nghe âm điệu liến thoắng kia, chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

    "% $! (Nhà xí)"

    Tiểu Lục, Tiểu Thất nghe không hiểu, Tiểu Hạnh thì lại nghe hiểu, dù sao chữ trên đầu George cũng sáng loáng nha. Mắt thấy George có phần cấp bách, Tiểu Hạnh nhanh chóng khoa tay múa chân ra dấu ý bảo George đi với nàng. George ôm bụng liền đi theo sau, cho lúc đến nhà xí, liền nhìn Tiểu Hạnh mà cảm động đến rơi nước mắt.

    Cô nương tốt cỡ nào đây.

    Không những lớn lên khỏe mạnh, còn huệ chất lan tâm, vừa nhiệt tình lương thiện, George cảm thấy mình đã yêu thích vị cô nương này rồi.

    Nhưng rất nhanh cậu liền không còn tâm tư mà suy nghĩ đến Tiểu Hạnh nữa, chỉ toàn tâm đặt đại sự nhân sinh của mình lên trên.

    Tiểu Hạnh không thích chờ ở cửa nhà xí, liền dặn cung nhân chờ rồi quay về. Chỉ có điều, lúc trở về vẫn cảm giác dường như mình đã quên mất việc gì đó.

    Chuyện gì chứ?

    Vương tử George ngồi cầu cuối cùng cũng giải quyết xong: "*&% $#? (Giấy đâu)"

    "Có giấy không?"

    Chỉ tiếc cung nhân chẳng hề hiểu tiếng Đức, mà George cũng không biết nói "Giấy" tiếng Đại Tấn.. Thế là sau đó, George tìm khắp người mình, chỉ thấy con ếch giấy của Lục hoàng tử tặng..

    Vì vậy..

    George cảm thấy mình cũng không muốn nhìn thấy con ếch bị như vậy đâu T-T
     
    EMRANOlyl0611 thích bài này.
  5. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 44:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kết cục đáng thương của con ếch nhỏ của Lục hoàng tử, thôi đừng nói đến. Tóm lại, sau khi Tiểu vương tử George lần nữa cố gắng đứng lên, lại lần nữa không thể không ngồi chồm hổm xuống, toàn bộ con ếch nhỏ của Lục hoàng tử đã hết sạch, đến một cái chân con ếch cũng không còn thấy nữa.

    Lúc này Tiểu vương tử George cũng đã mềm tay nhũn chân, gần như mệt lả.

    Còn.. Chưa từng nếm qua.. Uy lực.. lớn như thế.. Bảo là.. Mỹ thực.. Độc nhất vô nhị.. Từ.. Trên trời.. Xuống.. Dưới đất.. Đâu?

    Tiểu vương tử đỡ vách tường, chỉ cảm thấy bi thương trước giờ chưa từng có.

    Quả nhiên du ký gì đó đều là gạt người, đây không có khả năng là mỹ thực Đại Tấn mà cậu tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm qua được!

    Mỹ thực Đại Tấn không thể nào đáng sợ đến như thế đâu!

    Lúc Tiểu vương tử George cuối cùng cũng thoát khỏi nhà xí, đám trẻ của vườn trẻ Thượng Thư phòng chờ George thật lâu mà không thấy ra, cũng bắt đầu chột dạ.

    "Biểu ca sẽ không bị rơi xuống chứ?" Lục hoàng tử vừa cầm chân giò trên tay vừa nói.

    Tiểu Hạnh cũng hơi chột dạ, lúc Thất hoàng tử làm bánh dẻo đậu đỏ nàng cũng ở đó, chỉ là chấp nhất của Thất hoàng tử đối với đồ ngọt không giống bình thường. Mỗi lần Tiểu Hạnh cố gắng vụng trộm đổ bớt đường đi đều bị bắt lại, thế nên không thể xen tay vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thất hoàng tử làm ra món ăn hắc ám còn hơn thuốc độc kia.

    Mà bây giờ, số bánh dẻo đậu đỏ kia đều bị Tiểu vương tử George ăn hết.. Ăn vào sẽ không thật sự xảy ra vấn đề chứ?

    Nàng biết, Tiểu vương tử George vừa mới đi nhà xí.

    Nhưng đi lâu thế rồi còn chưa thấy trở lại.. Chẳng lẽ bị rơi xuống rồi?

    Nghĩ tới khả năng này, cả người Tiểu Hạnh đều không tốt!

    Mà ngoài Tiểu Hạnh ra, người lo lắng nhất không phải Lục hoàng tử và Thất hoàng tử, mà là Bát hoàng tử!

    Làm một thành viên đã từng ăn vụng bánh dẻo đậu đỏ mà thất ca tự làm, cậu đối với mùi vị bánh dẻo đậu đỏ của thất ca lại biết rõ rành rành, tưởng chừng như ký ức hãy còn mới mẻ!

    Nghĩ lại thời điểm cậu ăn vụng một miếng nhỏ ở trước mộ phần của hoàng tổ phụ, liền cảm thấy cuộc đời này của mình sẽ không bao giờ muốn ăn lại bánh dẻo đậu đỏ nữa. Vừa nãy George ăn một miếng to như vậy.. Lúc này đây, đầy nội tâm của Bát hoàng tử đều là đồng tình.

    "Nếu không.. Chúng ta mời thái y đến đây đi." Bát hoàng tử tràn trề thương hại nói.

    Không mời thái y đến, cậu sợ Tiểu vương tử George sẽ không chịu được nữa, loại bánh ngọt đó có thể so với lựu đạn, ăn nhiều sẽ xảy ra vấn đề đó.

    Chỉ có Thất hoàng tử là tỉnh tỉnh mê mê, đến tận lúc này còn chưa biết sự tình cực kỳ bi thảm đó có liên quan đến mình, nghi hoặc nói, "Lẽ nào Tiểu vương tử George bị bệnh?"

    Sắc mặt của Bát hoàng tử và Tiểu Hạnh không hẹn mà cùng vặn vẹo một chút, "Có lẽ.. Là không hợp khí hậu?"

    Chẳng qua vẫn là lo lắng cho George chiếm thế thượng phong, Tiểu Hạnh ăn xong liền chủ động ra ngoài tìm George. Thời điểm George ra khỏi nhà xí liền nhín thấy Tiểu Hạnh, chỉ cảm giác trong lòng mình dâng lên ấm áp trước nay chưa từng có.

    Tiểu thị nữ này thật sự quá thiện lương, đã lâu như thế rồi mà vẫn còn đợi cậu. Giờ khắc này, Tiểu vương tử George chỉ cảm thấy đặc biệt cảm động.

    Tiểu thị nữ tốt cỡ nào đây!

    Tiểu Hạnh nhìn chữ trên đầu Tiểu vương tử George, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, thật ra nàng không tốt đến vậy đâu..

    Thấy Tiểu vương tử George lung la lung lay đỡ tường đứng lên, Tiểu Hạnh vẫn bước nhanh đến.

    Từ lúc Tiểu vương tử George rời đi đến bây giờ đã sắp nửa canh giờ, lâu đến thế mà giờ Tiểu vương tử George mới ra.. Tiểu Hạnh bằng vào tưởng tượng cũng cảm thấy một nơi nào đó cũng đau lâm râm.

    Khụ khụ, vẫn nên đỡ một cái, nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, nếu té xỉu thì biết làm sao?

    Lúc Tiểu Hạnh vừa miên man suy nghĩ vừa đi về phía George, thì Tiểu vương tử George lại đột nhiên cảm thấy một trận chóng mặt, thế là Tiểu Hạnh đang định dẫn Tiểu vương tử George đi rửa mặt rồi trở lại yến hội, liền thấy tiểu vương tử cứ thẳng tắp như vậy mà ngã về phía nàng.

    Tiểu Hạnh: "!"

    Nàng chỉ nghĩ chứ đã nói ra miệng đâu, sao liền mỏ quạ đen rồi?

    George chỉ cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm, sau đó cơ thể liền mất thăng bằng, ấn tượng cuối cùng trong đầu chính là khuôn mặt thất kinh cùng xúc cảm mềm mại của tiểu thị nữ.

    Ồ, tiểu cung nữ quả nhiên có rất nhiều thịt, vừa lương thiện vừa đáng yêu lại còn có thịt, thật tốt  ̄▽ ̄

    Sau đó George liền hạnh phúc té xỉu.

    Tiểu Hạnh bị cậu đè, vừa đẩy George ra vừa thấy may mắn, may mà vừa rồi nghe Bát hoàng tử đi gọi thái y, chỉ hi vọng Tiểu vương tử George không có việc gì mới tốt, nhưng nhìn sắc mặt tái xanh.. Thật không giống như không có việc gì.

    Có điều bây giờ, vẫn nên tìm một chỗ cho George điện hạ nằm, nằm trên mặt đất cũng không tiện!

    Vì thấy nằm trên mặt đất lạnh lẽo không được tốt lắm, Tiểu Hạnh liền hổn hà hổn hển kéo lấy y phục George, kéo thẳng một đường - - đến bụi cỏ.

    * * * Không còn tí sức lực nào.

    Lúc thái y nhìn thấy George trong bụi cỏ: "..."

    Nhìn vương tử phiên bang này đi, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt xanh trắng, lại còn hôn mê bất tỉnh, nếu không phải tiểu cung nữ này tuổi quá nhỏ, thái y còn cho rằng George bị người ta ham muốn nhưng không biết thỏa mãn!

    Tiểu Hạnh bị cho là người ham muốn nhưng không biết thỏa mãn: "..."

    Cho dù lão oán thầm trong lòng.. Ta cũng có thể nhìn thấy đó!

    O ( ̄ヘ ̄o#) hừ!

    Chương 44

    Kết cục đáng thương của con ếch nhỏ của Lục hoàng tử, thôi đừng nói đến. Tóm lại, sau khi Tiểu vương tử George lần nữa cố gắng đứng lên, lại lần nữa không thể không ngồi chồm hổm xuống, toàn bộ con ếch nhỏ của Lục hoàng tử đã hết sạch, đến một cái chân con ếch cũng không còn thấy nữa.

    Lúc này Tiểu vương tử George cũng đã mềm tay nhũn chân, gần như mệt lả.

    Còn.. Chưa từng nếm qua.. Uy lực.. lớn như thế.. Bảo là.. Mỹ thực.. Độc nhất vô nhị.. Từ.. Trên trời.. Xuống.. Dưới đất.. Đâu?

    Tiểu vương tử đỡ vách tường, chỉ cảm thấy bi thương trước giờ chưa từng có.

    Quả nhiên du ký gì đó đều là gạt người, đây không có khả năng là mỹ thực Đại Tấn mà cậu tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm qua được!

    Mỹ thực Đại Tấn không thể nào đáng sợ đến như thế đâu!

    Lúc Tiểu vương tử George cuối cùng cũng thoát khỏi nhà xí, đám trẻ của vườn trẻ Thượng Thư phòng chờ George thật lâu mà không thấy ra, cũng bắt đầu chột dạ.

    "Biểu ca sẽ không bị rơi xuống chứ?" Lục hoàng tử vừa cầm chân giò trên tay vừa nói.

    Tiểu Hạnh cũng hơi chột dạ, lúc Thất hoàng tử làm bánh dẻo đậu đỏ nàng cũng ở đó, chỉ là chấp nhất của Thất hoàng tử đối với đồ ngọt không giống bình thường. Mỗi lần Tiểu Hạnh cố gắng vụng trộm đổ bớt đường đi đều bị bắt lại, thế nên không thể xen tay vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thất hoàng tử làm ra món ăn hắc ám còn hơn thuốc độc kia.

    Mà bây giờ, số bánh dẻo đậu đỏ kia đều bị Tiểu vương tử George ăn hết.. Ăn vào sẽ không thật sự xảy ra vấn đề chứ?

    Nàng biết, Tiểu vương tử George vừa mới đi nhà xí.

    Nhưng đi lâu thế rồi còn chưa thấy trở lại.. Chẳng lẽ bị rơi xuống rồi?

    Nghĩ tới khả năng này, cả người Tiểu Hạnh đều không tốt!

    Mà ngoài Tiểu Hạnh ra, người lo lắng nhất không phải Lục hoàng tử và Thất hoàng tử, mà là Bát hoàng tử!

    Làm một thành viên đã từng ăn vụng bánh dẻo đậu đỏ mà thất ca tự làm, cậu đối với mùi vị bánh dẻo đậu đỏ của thất ca lại biết rõ rành rành, tưởng chừng như ký ức hãy còn mới mẻ!

    Nghĩ lại thời điểm cậu ăn vụng một miếng nhỏ ở trước mộ phần của hoàng tổ phụ, liền cảm thấy cuộc đời này của mình sẽ không bao giờ muốn ăn lại bánh dẻo đậu đỏ nữa. Vừa nãy George ăn một miếng to như vậy.. Lúc này đây, đầy nội tâm của Bát hoàng tử đều là đồng tình.

    "Nếu không.. Chúng ta mời thái y đến đây đi." Bát hoàng tử tràn trề thương hại nói.

    Không mời thái y đến, cậu sợ Tiểu vương tử George sẽ không chịu được nữa, loại bánh ngọt đó có thể so với lựu đạn, ăn nhiều sẽ xảy ra vấn đề đó.

    Chỉ có Thất hoàng tử là tỉnh tỉnh mê mê, đến tận lúc này còn chưa biết sự tình cực kỳ bi thảm đó có liên quan đến mình, nghi hoặc nói, "Lẽ nào Tiểu vương tử George bị bệnh?"

    Sắc mặt của Bát hoàng tử và Tiểu Hạnh không hẹn mà cùng vặn vẹo một chút, "Có lẽ.. Là không hợp khí hậu?"

    Chẳng qua vẫn là lo lắng cho George chiếm thế thượng phong, Tiểu Hạnh ăn xong liền chủ động ra ngoài tìm George. Thời điểm George ra khỏi nhà xí liền nhín thấy Tiểu Hạnh, chỉ cảm giác trong lòng mình dâng lên ấm áp trước nay chưa từng có.

    Tiểu thị nữ này thật sự quá thiện lương, đã lâu như thế rồi mà vẫn còn đợi cậu. Giờ khắc này, Tiểu vương tử George chỉ cảm thấy đặc biệt cảm động.

    Tiểu thị nữ tốt cỡ nào đây!

    Tiểu Hạnh nhìn chữ trên đầu Tiểu vương tử George, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, thật ra nàng không tốt đến vậy đâu..

    Thấy Tiểu vương tử George lung la lung lay đỡ tường đứng lên, Tiểu Hạnh vẫn bước nhanh đến.

    Từ lúc Tiểu vương tử George rời đi đến bây giờ đã sắp nửa canh giờ, lâu đến thế mà giờ Tiểu vương tử George mới ra.. Tiểu Hạnh bằng vào tưởng tượng cũng cảm thấy một nơi nào đó cũng đau lâm râm.

    Khụ khụ, vẫn nên đỡ một cái, nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, nếu té xỉu thì biết làm sao?

    Lúc Tiểu Hạnh vừa miên man suy nghĩ vừa đi về phía George, thì Tiểu vương tử George lại đột nhiên cảm thấy một trận chóng mặt, thế là Tiểu Hạnh đang định dẫn Tiểu vương tử George đi rửa mặt rồi trở lại yến hội, liền thấy tiểu vương tử cứ thẳng tắp như vậy mà ngã về phía nàng.

    Tiểu Hạnh: "!"

    Nàng chỉ nghĩ chứ đã nói ra miệng đâu, sao liền mỏ quạ đen rồi?

    George chỉ cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm, sau đó cơ thể liền mất thăng bằng, ấn tượng cuối cùng trong đầu chính là khuôn mặt thất kinh cùng xúc cảm mềm mại của tiểu thị nữ.

    Ồ, tiểu cung nữ quả nhiên có rất nhiều thịt, vừa lương thiện vừa đáng yêu lại còn có thịt, thật tốt  ̄▽ ̄

    Sau đó George liền hạnh phúc té xỉu.

    Tiểu Hạnh bị cậu đè, vừa đẩy George ra vừa thấy may mắn, may mà vừa rồi nghe Bát hoàng tử đi gọi thái y, chỉ hi vọng Tiểu vương tử George không có việc gì mới tốt, nhưng nhìn sắc mặt tái xanh.. Thật không giống như không có việc gì.

    Có điều bây giờ, vẫn nên tìm một chỗ cho George điện hạ nằm, nằm trên mặt đất cũng không tiện!

    Vì thấy nằm trên mặt đất lạnh lẽo không được tốt lắm, Tiểu Hạnh liền hổn hà hổn hển kéo lấy y phục George, kéo thẳng một đường - - đến bụi cỏ.

    * * * Không còn tí sức lực nào.

    Lúc thái y nhìn thấy George trong bụi cỏ: "..."

    Nhìn vương tử phiên bang này đi, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt xanh trắng, lại còn hôn mê bất tỉnh, nếu không phải tiểu cung nữ này tuổi quá nhỏ, thái y còn cho rằng George bị người ta ham muốn nhưng không biết thỏa mãn!

    Tiểu Hạnh bị cho là người ham muốn nhưng không biết thỏa mãn: "..."

    Cho dù lão oán thầm trong lòng.. Ta cũng có thể nhìn thấy đó!

    O ( ̄ヘ ̄o#) hừ!
     
    EMRANOlyl0611 thích bài này.
  6. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 45:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có điều, thái y dù sao cũng vẫn là thái y. Lão bắt mạch một lần, liền biết George rốt cuộc bị gì. Lão vừa dặn cung nhân khiêng George đi, vừa suy nghĩ phương thuốc trong đầu, rồi sai dược đồng đi nấu thuốc.

    Sau khi được Tiểu Hạnh thông báo, Ngũ, Lục, Thất, Bát, bốn vị hoàng tử cũng tới nơi. Lúc nhìn thấy sắc mặt tái xanh đang nằm trên kiệu liễn của George, tất cả đều giật mình.

    "George điện hạ bị sao vậy?"

    Thái y vuốt râu, "Hình như bị đau bụng, cộng thêm không hợp khí hậu, trước đó tiểu điện hạ có từng ăn thứ gì không?"

    Ăn thứ gì không?

    Trong lòng mấy đứa đều có chút nghi hoặc, còn chưa khai tiệc George đã ra ngoài, hình như chưa ăn gì cả.. Nếu quả thật tính là đã ăn gì, hình như chỉ có..

    Tiểu Hạnh cùng Bát hoàng tử đồng loạt điên cuồng gật đầu trong lòng, đúng vậy, chính nó!

    Sắc mặt Thất hoàng tử cũng có chút cứng ngắc, cậu nhìn George đang nằm trên kiệu liễn, hơi chột dạ nói, "Hình như có ăn bánh dẻo đậu đỏ.."

    Lẽ nào bánh dẻo đậu đỏ cậu làm có vấn đề?

    Nhưng rõ ràng cậu đã cố gắng bỏ thêm đường, sẽ phải ăn thật ngon mới đúng chứ!

    "Bánh dẻo đậu đỏ?" Thái y nghi hoặc, bánh dẻo đậu đỏ trong cung cũng chỉ là điểm tâm bình thường, sao George có thể ăn cái này vào lại bị đau bụng?

    Khi thấy Thất hoàng tử lấy từ trong hà bao nhỏ ra một túi giấy dầu, trên túi giấy có miếng điểm tâm nhìn có vẻ rất ngon, lão liền nghi hoặc.

    "Chẳng biết có thể để hạ thần nếm thử?" Dựa trên tinh thần nghiên cứu nhất định phải tìm ra nguyên nhân bệnh, thái y rất không sợ chết dò hỏi.

    "Đương nhiên có thể." Thất hoàng tử đưa túi giấy dầu trong tay tới, khi thấy thái y cứ thế mà cắn một miếng, khuôn mặt của Tiểu Hạnh cùng Bát hoàng tử đầy vẻ đồng tình.

    Ôi, thái đáng thương y, ông không biết không được ăn bánh dẻo đậu đỏ của Thất hoàng tử sao?

    Sau khi thái y ngậm bánh dẻo đậu đỏ vào miệng, liền hiểu rõ vì cái gì mà George điện hạ lại thê thảm như thế.

    Cái này, này này này, đây thật sự là bánh dẻo đậu đỏ? Chứ không phải thuốc độc mới nghiên cứu ra hả?

    Mùi vị này.. Mùi vị này, quả thực khiến người ta cạn lời!

    Vừa ngọt vừa đắng vừa chát lại ngọt đến phát sợ, quá nhiều vị - - xin thứ cho thái y thật sự là không có cách nào tiếp tục thưởng thức.

    Còn ăn nữa lão chính là George tiếp theo đó!

    Thế là, chỉ thấy thái y mới vừa bỏ bánh dẻo đậu đỏ vào miệng, liền a ô một tiếng rồi phun nó ra, sau đó vừa lè lưỡi vừa nhăn nhó phân phó dược đồng đi lấy nước đến.

    Giờ khắc này, cho dù Thất hoàng tử có tâm lý gặp may, thì cũng không thể không thừa nhận, hình như bánh dẻo đậu đỏ của cậu thật sự có vấn đề.

    Nhưng bánh dẻo đậu đỏ có vấn đề ở đâu chứ?

    Rõ ràng ăn rất ngon mà!

    Thất hoàng tử mất hết tinh thần nhìn bánh dẻo đậu đỏ mình vất vất vả vả làm ra, nhất thời không cam lòng cũng há miệng cắn một miếng.

    - - sau đó cậu đã biết vì sao George và thái y lại có biểu hiện như thế.

    Σ (°△°

    ) ︴ rõ ràng thêm càng nhiều đường thì bánh dẻo đậu đỏ càng ngọt mà, sao lại biến thành mùi vị này vậy?

    Đây chắc chắn không phải bánh dẻo đậu đỏ do cậu làm!

    Bánh dẻo đậu đỏ cậu làm không thể nào có mùi vị đáng sợ như này được!

    Tiểu Hạnh đứng bên thấy Thất hoàng tử lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cắn một miếng bánh dẻo đậu đỏ cậu làm, sắc mặt đã biến thành màu đen thì nàng giật nảy mình. Đợi đến khi Thất hoàng phun điểm tâm trong miệng ra, Tiểu Hạnh lập tức lấy ra một viên kẹo.

    Kẹo ngậm nhuận họng là chuẩn bị cho thái phó, có điều, mắt thấy Thất hoàng tử tự mình hố mình, lúc này lấy ra cấp cứu khẩn cấp cũng là nên. Thất hoàng tử được ngậm viên kẹo cuối cùng cũng tốt hơn, nhìn bánh dẻo đậu đỏ trong tay mình, cậu vẫn không cách nào tin được.

    "Ta rõ ràng đã thêm rất nhiều đường, sao lại vậy chứ?"

    Thái y cũng muốn hỏi, tại sao lại như vậy chứ?

    Thất hoàng tử còn có tiểu cung nữ đưa kẹo cho ngậm, mà lão chỉ có thể khốn khổ chờ dược đồng mang nước đến súc miệng, so sánh với nhau, không khỏi sinh lòng hâm mộ - - lão cũng rất muốn nhanh chóng thoát khỏi loại mùi vị quái quỷ này đó!

    Chỉ tiếc, nghĩ đến lời oán thầm trong lòng vừa nãy của thái y, Tiểu Hạnh liền giấu viên kẹo nhuận họng còn dư lại vào sâu trong hà bao, sẽ không cho thái y đâu!

    Hừ, ai bảo vừa rồi ông ấy oán thầm nàng?

    Thái y không biết trên đời chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi sao? Nên biết là, Tiểu Hạnh không những là nữ tử, còn là tiểu nhân đó!

    Thái y khốn khổ nghe được câu nói của Thất hoàng tử, trong lòng lại có dự cảm xấu, đây là Thất hoàng tử tự tay làm?

    Liên tưởng đến tuổi của Thất hoàng tử, một đứa trẻ sáu tuổi tự mình làm bánh dẻo đậu đỏ - - thì ai dám ăn chứ!

    "Thất hoàng tử cho bao nhiêu đường?"

    Thất hoàng tử nghe câu này càng khó hiểu, "Ta rõ ràng đã thêm một hũ đường, sao bánh dẻo đậu đỏ lại biến thành mùi vị này chứ? Không phải nên ngọt sao?"

    "Một hũ?" Giọng thái y run rẩy, "Hũ từng nào.."

    "Là hũ đường bình thường đó!"

    Trước mặt thái y bỗng tối sầm, rốt cuộc cũng biết mùi vị hiếm thấy này là từ đâu đến.

    Có thể đỏ hết hũ đường vào điểm tâm, Thất hoàng tử thật gấu!

    Tuy rằng bây giờ đường không đắt, nhưng cũng không thể lãng phí vậy được!

    Nhin lại George đang nằm trên kiệu liễn, trong nội tâm thái y cũng đầy đồng tình và kính nể - - loại bánh dẻo đậu đỏ này mà cũng dám ăn, dị nhân đây thật sự là một hán tử!

    Mấy vị hoàng tử khác nhìn bánh dẻo đậu đỏ trong tay Thất hoàng tử cũng đầy kính sợ - - bọn họ thề, về sau sẽ không bao giờ ăn bánh dẻo đậu đỏ nữa!

    Nếu ăn của đầu bếp làm còn được, ăn của Tiểu Thất làm - - vậy thì dạ dày phải làm bằng sắt, thiệt muốn mạng người ta mà!

    Chỉ có Thất hoàng tử là ỉu ỉu xìu xìu, đến lúc này, cậu cũng biết rõ nguyên nhân là do bỏ thêm đường. Nhưng chấp nhất của Thất hoàng tử với bánh dẻo đậu đỏ lại không giống bình thường, đả kích một chặp, lại lần nữa tràn đầy nguyên khí, "Ta nhất định có thể làm ra bánh dẻo đậu đỏ ăn ngon, lần này chỉ là ngoài ý muốn, lần sau nhất định sẽ ngon hơn!"

    Ngũ, Lục, Bát hoàng tử & Tiểu Hạnh: "..."

    Còn có lần sau hả?

    Thái y thì lảo đảo một cái, bước chân nhanh chóng tăng tốc, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị Thất hoàng tử bắt nếm bánh dẻo đậu đỏ.

    Loại thức ăn này, lão, lão lão lão, lão thự sự không thể tiếp nhận đâu!

    Không thấy George ăn hành rồi à?

    Lúc lâu sau, George ăn hành cuối cùng cũng tỉnh lại dưới sự chăm sóc của thái y. Khi thấy người ở bên giường là mấy vị hoàng tử cùng Tiểu Hạnh, cậu hết sức cảm động, quả nhiên, hoàng cung Đại Tấn đều là người tốt!

    Người tốt Thất hoàng tử: "..."

    Tốt bụng.

    George tỉnh rồi cũng sắp phải đối mặt với tổn thương nghiêm trọng khác đến từ thái y, đó chính là - - uống thuốc!

    Làm một người phiên bang cho tới bây giờ chưa từng uống thuốc Đông y, George rất háo hức muốn thử thuốc Đông y của Đại Tấn, bởi vì nghe nói thuốc Đại Tấn có hiệu quả chữa bệnh đặc biệt tốt. Hơn nữa, phương pháp chữa bệnh cũng rất ôn hòa, không giống bọn họ cứ động một chút là lấy máu chữa bệnh. Cho nên, từ nhỏ đến lớn George cũng không dám sinh bệnh, chỉ sợ những vị bác sĩ kia lấy máu của cậu.

    Hiện thời có thể tự mình hưởng thụ việc chữa bệnh của thầy thuốc giỏi nhất Đại Tấn, trong lòng George thật ra cũng rất tin tưởng và nghe theo.

    Đây là Đại Tấn phồn vinh đó nha!

    Song, thời điểm dược đồng bưng chén thuốc đen thùi lùi lên, George mới bắt đầu chần chừ, màu sắc của chén thuốc này.. Hình như không đúng?

    Chẳng qua thấy những người chung quanh đều mang vẻ mặt bình thường, George cũng không quá ngạc nhiên nữa. Chỉ có điều, lúc bưng chén thuốc để lên môi, George lại chần chừ lần nữa.

    Mùi thuốc.. Hình như cũng không đúng?

    Nhưng, nếu đã là thầy thuốc giỏi nhất, chắc hẳn sẽ không giống những vị bác sĩ kia.

    Vì vậy, George ngây thơ liền bưng chén thuốc uống một ngụm.

    Sau đó cậu phun ra!

    Thật đắng đắng đắng đắng quá!

    Nếu như bánh dẻo đậu đỏ lúc nãy là ngọt đến cực hạn, thì chén thuốc bây giờ chính là đắng đến cực hạn, cẩn thận so sánh, George lại không biết rõ loại mùi vị nào khiến người ta khó chịu đựng hơn.

    Thất hoàng tử vốn rất kính nể George vì có thể mặt không đổi sắc mà uống thuốc thái y kê đơn, nhưng khi George phun ra, trên mặt Thất hoàng tử lập tức lộ ra nụ cười mỉm, đây mới là người cùng đẳng cấp với cậu!

    Uống thuốc cái gì chứ, quả thực là dị đoan!

    Tiểu Hạnh thấy tình huống này, đã chuẩn bị kẹo đưa qua. Lúc ngậm kẹo trong miệng, vẻ mặt George nhìn Tiểu Hạnh càng thêm nhu hòa.

    Hu hu hu, quả nhiên là một cô nương tốt!

    Sau đó, cô nương tốt lại lần nữa đưa chén thuốc tới.

    Chỉ là lần này, có nói gì George cũng không chịu uống nữa, cậu thà để bác sĩ lấy máu cũng không muốn nếm thử loại mùi vị ấy lần nữa, tuyệt, đối, không, muốn!

    Thái y đối với việc trẻ con không chịu uống thuốc đã sớm có chuẩn bị, thấy George không chịu uống, lập tức lộ ra nụ cười giống bà ngoại sói, lấy ngân châm từ trong hòm thuốc nhỏ ra.

    "Không uống thuốc, thì chúng ta châm kim?"

    "Châm? Kim?"

    Làm một người phiên bang, George không quá hiểu nghĩa từ này.

    Có điều thái y rất hiểu, chỉ thấy lão lại lấy một cái tượng gỗ nhỏ hình người trong hòm thuốc, đôi mắt, lông mày, mũi trên mặt tượng gỗ đều giống như thật. Sau đó liền thấy thái y cầm ngân châm đâm lên người tượng gỗ, ngân châm thật dài kia ghim trên người tượng gỗ nhìn qua đặc biệt khủng bố, thái y vừa đâm, vừa chỉ chỉ tượng gỗ, lại chỉ chỉ George.

    Đây ý là.. Tượng gỗ chính là George? Thái y muốn châm kim vào người cậu?

    George hiểu ra, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ, không uống thuốc, sẽ bị cây kim dài thế này đâm?

    George đáng thương sắp khóc đến nơi, không phải nói Đại Tấn rất hữu hảo ư? Tại sao phải đối xử với cậu như vậy? Không uống thuốc sẽ phải tiếp nhận hình phạt đáng sợ như thế ư?

    Ai nói Đại Tấn hài hòa, hữu hảo lân bang đâu?

    Đều là gạt người!

    Nhưng khi thái y dùng ngân châm khoa tay múa chân, George vẫn bị khuất phục. Cậu vừa ngậm nước mắt, vừa uống thuốc Đông y, trong miệng lẩm bẩm xầm xì không biết đang nói cái gì.

    Chỉ có Tiểu Hạnh là biết rất rõ, George không phải đang lẩm bẩm, mà là bi phẫn gào thét nha!

    Cậu nói - - "Mẹ ơi, con muốn về nhà! Con sẽ không bao giờ đi Đại Tấn nữa! Đại Tấn thật đáng sợ hu hu hu!"

    "Thức ăn Đại Tấn thật đáng sợ! Thuốc Đông y Đại Tấn thật đáng sợ! Châm kim Đại Tấn thật đáng sợ hu hu hu! Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu, George rất muốn về nhà.."

    Tiểu Hạnh: "..."

    Khụ khụ, thật ra Đại Tấn là một nơi rất ấm áp, chỉ là George đáng thương, cậu đại khái quá xui xẻo rồi..
     
    EMRANOlyl0611 thích bài này.
  7. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 46

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vận xui của George đáng thương không chỉ dừng lại ở đây. Sau khi biết tin Tiểu vương tử George ngã bệnh, ngoài vị cô cô của George là Nguyệt phi đến thăm, những phi tần khác cũng đến thưởng thức một lần. Lúc nhìn thấy tiểu shota tóc vàng mắt xanh mang sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, tình mẹ của tất cả tần phi đều đại phát.

    Thằng bé đáng thương biết bao! Vừa tới Đại Tấn đã không hợp khí hậu, nhìn xem, bệnh thành cái dạng gì rồi này!

    - - hoàn toàn không hề biết sắc mặt tái nhợt kia không chỉ bởi vì bệnh, mà còn bị thái y dọa nha.

    Trong nhóm tần phi này, hiển nhiên cũng có cả quý phi nương nương.

    Những phi tử khác biểu đạt sự yêu mến bằng sờ sờ đầu, khích lệ hai câu, lại đưa một ít thuốc bổ khác nhau. Sự yêu mếm của quý phi nương nương lại được biểu đạt bằng phương pháp khác.

    Đó chính là nhéo nhéo nhéo!

    Cho nên, khi thấy quý phi nương nương vén tay áo ngồi bên cạnh George, Tiểu Hạnh đã ngây người.

    "Lớn thế này rồi còn chưa từng nhéo qua dị nhân đâu, đáng yêu thế này, cảm giác nhéo chắc chắn rất đã! (≧▽≦)"

    Vì vậy, Tiểu Hạnh cứ trơ mắt nhìn quý phi hướng móng vuốt của mình đến tiểu shota đang mang bệnh!

    Nhéo bên trái, ồ, cảm giác không tệ, lại nhéo bên phải, ồ, cảm giác bên này cũng rất tuyệt, vậy thì nhéo cả hai bên đi ╭ (′▽`) ╭ (′▽`) ╯

    Tiểu shota George đáng thương vẫn còn đang bệnh cứ thế ngây người.

    Trên mặt hơi đau, giống như bị nhéo, bên trái bị nhéo một cái, bên phải cũng bị nhéo một cái, a, cả hai bên đều bị nhéo.. Nhưng hết thảy, đều không ngăn nổi xung kích trong lòng cậu.

    Cậu lại có thể bị nhéo, không không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, thế mà cậu lại bị quý phi của hoàng cung Đại Tấn nhéo?

    Nghe nói, tước vị của quý phi còn cao hơn cô cô của cậu, chỗ dựa vững chắc nhất của cậu cũng không lớn bằng quý phi, thế mà, đại quý phi lại có thể nhéo mặt cậu..

    Hơn nữa còn nhéo rất đau..

    George hoảng sợ rồi.

    Đặc biệt là, quý phi nương nương còn vừa nhéo, vừa lộ ra nụ cười kỳ quái trên mặt, càng khiến George kinh hoảng hơn.

    Mẹ ơi, mẹ ơi, con đã bị quý phi trong hoàng cung Đại Tấn nhéo mặt, nghe đâu nam nữ Đại Tấn trên bảy tuổi đều không ngồi chung chiếu, năm nay con đã mười tuổi rồi, sẽ không bị hoàng đế kéo ra ngoài chặt đầu chứ hu hu hu. Con còn nhỏ, còn chưa cưới một cô nương Đại Tấn về nhà đâu, mẹ ơi, George không muốn chết!

    George sa vào vòng tuần hoàn lo tang của bản thân khó có thể thoát ra, bị quý phi nhéo mặt → bị hoàng đế chặt đầu → còn chưa cưới vợ → sẽ không còn được gặp lại mẹ. Mà bên kia, Thất hoàng tử đã lén kéo Tiểu Hạnh rời đi.

    Bởi vì Thất hoàng tử biết rất rõ, mẫu phi nhéo George đã rồi, sẽ nhéo đến Tiểu Hạnh nha!

    Tuy rằng dáng dấp George hơi khác người một tí, hiện tại cũng không có cái bắt bọn chúng làm yêu quái, cho nên mẫu phi mới nhất thời thấy mới mẻ.

    Nếu người bắt đầu cảm thấy nhéo đủ rồi, như vậy ngoại trừ Tiểu Hạnh nhà cậu ra, còn ai có thể ngăn được mẫu phi dở hơi chứ?

    Thế nên, hiện tại nhất định phải tránh đi thật xa! Cậu sẽ không cho mẫu phi nhéo Tiểu Hạnh nhà cậu đâu!

    Tiểu Hạnh chỉ cho cậu nhéo!

    Tiểu nhân trong đầu Thất hoàng tử nắm chặt quả đấm, sau đó dẫn Tiểu Hạnh bước một bước, hai bước, ba bước.. Mắt thấy đã sắp chạy khỏi phòng ngủ tạm thời của George, thì lại bị quý phi tóm gọn.

    "Ồ, Tiểu Hạnh cũng ở đây hả, mau tới đây để ta nhìn một cái nào!" Trên mặt quý phi là nụ cười mang theo ấm áp, cười vẫy vẫy tay.

    Nhưng vẻ mặt của Thất hoàng tử lại là sụp đổ rồi.

    Chỉ một chút nữa thôi là có thể thoát khỏi mẫu phi, không ngờ con mắt của mẫu phi lại nhạy bén đến vậy, sao không khiến Thất hoàng tử chán nản được đây!

    Nhưng quý phi đã tìm, Tiểu Hạnh cũng không dám không nghe theo, cho nên Thất hoàng tử chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hạnh hướng về phía mẫu phi, sắp sửa nghênh đón bàn tay nhéo đến từ mẫu phi.

    Thất hoàng tử nhịn xuống, nhịn, nhịn, khoảnh khắc tay quý phi nương nương sắp mò đến gò má Tiểu Hạnh, cuối cùng cũng nhịn không được rồi!

    Cậu dũng cảm dùng khuôn mặt của mình nghênh tiếp tay mẫu phi.

    Vì vậy, Tiểu Hạnh đang mang vẻ mặt đau khổ chuẩn bị bỏ thịt bảo vệ bình an, thì thấy được cái ót vô cùng anh tuấn của Thất hoàng tử, theo đó, chính là lỗ tai đỏ rực của Thất hoàng tử.

    Thất hoàng tử: T-T bị nhéo trước mặt nhiều người như vậy, bổn hoàng tử quyết định sẽ xin nghỉ mười ngày để quên chuyện này! Thái phó sẽ cho nghỉ thôi!

    Khóe miệng Tiểu Hạnh nhịn không được mà cong lên, Tiểu Thất hoàng tử đại khái phải thất vọng rồi, thái phó mới không cho nghỉ đâu!

    Chẳng qua lúc này, vẫn không nên cho Tiểu Thất hoàng tử một cú cuối.

    Thất hoàng tử đáng thương, quý phi nương nương đã lâu chưa nhéo con trai nên nhéo một lúc lâu, lại chọc chọc lúm đồng tiền nhỏ thì mới tính dừng tay. Đợi đến khi nhóm tần phi cuối cùng cũng chuẩn bị cáo từ, tất cả tiểu đồng bọn đều thở phào nhẹ nhõm.

    "Cuối cùng cũng đi rồi."

    "Quý phi nương nương quả nhiên không giống nữ tử tầm thường."

    "Ông trời ơi, nữ ma vương cuối cùng cũng đi rồi!"

    "May mà trốn được, nếu không bị quý phi nhìn thấy thì chết chắc.."

    "Thế mà lại sống.."

    Nhìn tiểu đồng bọn cảm khái lung tung trong đầu, Tiểu Hạnh lại lần nữa cảm nhận được ảnh hưởng sâu sắc của quý phi nương nương trong hậu cung, quả thực có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm luôn.

    Bát hoàng tử: Thật ra từ bé cậu chính là bị mẫu phi lấy quý phi nương nương ra hù dọa mà lớn lên, cậu sẽ nói lung tung sao?

    Ai bảo khi đó Thất hoàng tử đã không dễ chơi, quý phi liền bắt đầu thích chơi với con trai nhà người ta rồi..

    Đối với lời dặn "Nhất định phải chăm sóc George cho tốt." của các nàng Nguyệt phi trước khi đi, tiểu đồng bọn hiển nhiên đáp ứng, nguyên một đám mồm năm miệng mười hồi đáp.

    Bát hoàng tử: "Yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ làm cho George ngủ thật ngon giấc!"

    Lục hoàng tử: "Con nhất định sẽ làm cho biểu ca thả lỏng tâm tình!"

    Ngũ hoàng tử: "Con nhất định sẽ làm cho George cố gắng học tập!"

    Thất hoàng tử: "Con nhất định sẽ làm cho George uống hết thuốc!"

    George: "..."

    Hai người trước thì cũng được đi, hai người sau nói cái quái gì vậy?

    Nên biết là, tuy cậu là một đứa rất thích vươn lên, nhưng vươn lên không có nghĩa là thích học đâu nha!

    Đặc biệt là chữ Đại Tấn rất khó, bút lông lại lạ lùng, đến bây giờ cậu còn chưa học xong một quyển sách đâu, cậu tuyệt không muốn học cái này nha!

    Về phần uống thuốc - - nhìn đôi mắt đén láy cùng khuôn mặt bị nhéo đỏ au của Thất hoàng tử, George chỉ muốn hét một câu bằng vốn thơ cổ kém cỏi của cậu - - vốn dĩ cùng bị nhéo, sao nỡ đốt nhà nhau!

    Thất hoàng tử: Nếu không phải George sinh bệnh, mẫu phi sẽ không được nhéo, vậy sẽ không được nhéo Tiểu Hạnh, cũng sẽ không được nhéo cậu, cậu cũng sẽ không mất mặt nha!

    Cho nên, cậu nhất định phải nhìn George uống hết chén thuốc, để huynh ấy nhanh khỏi bệnh, mẫu phi tuyệt đối sẽ không tới nữa!

    Còn đối với việc này, George ngoại trừ rưng rưng nước mắt, còn có thể nói gì đây?

    "Vậy uống hết thuốc có thể cho thêm một viên kẹo không?"

    Vẻ mặt Thất hoàng tử nghiêm túc, "Không được, kẹo sẽ làm giảm tác dụng của thuốc!"

    George: Không tin cái thế giới vô lý này nữa! Muốn về nhà với mẹ..
     
    EMRANOlyl0611 thích bài này.
  8. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 47:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì muốn nhanh chóng khỏi bệnh, để quý phi không còn đến nhéo nữa. Bệnh tình của George gần như lấy tốc độ ánh sáng để khá hơn, ngay cả nguy cơ mỗi ngày phải đau khổ uống thuốc hay bị hoàng đế Đại Tấn chặt đầu đều không còn đáng nhắc tới nữa. Bởi vì vậy, chưa đến ba ngày ngắn ngủi, George đã hoàn toàn khỏi hẳn. Rốt cuộc cũng không cần khổ sở uống thuốc nữa, còn được phép ra ngoài chơi, George gần như vui mừng đến phát khóc.

    Không dễ dàng gì!

    Nên biết là, ba ngày này cậu phải đối mặt với không chỉ là Thất hoàng tử cẩn thận tỉ mỉ nhìn cậu uống thuốc, còn có Ngũ hoàng tử cẩn trọng với ý đồ dạy cậu học luận ngữ nữa nha!

    Ngũ hoàng tử đối với thái độ đọc sách lại rất nghiêm chỉnh, vì vậy cứ đọc đi đọc lại Tử Viết, đọc không đúng phải đọc lại lần nữa, George sụp đổ rồi.

    Vì sao cổ nhân Đại Tấn lại thích nói nhiều đến vậy? Còn có, Tử Viết này rốt cuộc là ai? Tại sao phải đọc thuộc lòng ông ấy?

    Mà ngoài Tử Viết ra, còn có Tử Lộ Viết*, đây là ai, huynh đệ của Tử Viết hả?

    (*Tử Lộ tên là Trọng Do, học trò Khổng Tử)

    George quả thực rối rắm lắm, mỗi lần cậu nhìn thấy cái bóng của Ngũ hoàng tử còn đáng sợ hơn cả khi nhìn thấy cái bóng của thái y. Thậm chí cậu còn quyết định, về sau, người cậu ghét nhất không phải tiên sinh của cậu nữa, mà chính là Tử Viết!

    George khỏi bệnh. Lúc cậu cho rằng mình đã triệt để thoát khỏi Tử Viết thì không ngờ, một ý chỉ của hoàng đế Đại Tấn đã khiến cậu không cười nổi nữa.

    "Nghe nói tiểu điện hạ ngưỡng mộ văn hóa Đại Tấn, cho nên, vì để tiểu điện hạ hoàn toàn cảm nhận được hơi thở văn hóa Đại Tấn. Mấy ngày này, tiểu điện hạ hãy cùng nhi tử của trẫm đến Thượng Thư phòng học tập trao đổi đôi chút nhé."

    George: "..."

    Không, cậu tuyệt nhiên không hề ngưỡng mộ văn hóa Đại Tấn, thật đấy! Mấy người hãy tin ta đi!

    T-T tại sao trước kia cậu lại ngây thơ thế chứ.. Văn hóa Đại Tấn tuyệt đối không hay chút nào, tuyệt đối không.

    Khi nội tâm cậu còn đang chán nản buồn rầu, sứ thần nước cậu lại dương dương đắc ý mà tiến cung khoe khoang, "Ha ha, vẫn là quan hệ giữa bọn ta và Đại Tấn rất tốt, ai bảo bọn ta có Nguyệt phi nương nương chứ? Đây cũng là việc bọn họ có hâm mộ cũng không có được. Còn không phải sao, hoàng tử nước ta chỉ nói ngưỡng mộ văn hóa Đại Tấn, hoàng đế liền để điện hạ đến Thượng Thư phòng, là vinh dự lớn bậc nào đây, đây chính là nơi chỉ có hoàng tử Đại Tấn mới có thể vào đấy. Tròng mắt sứ thần Mai quốc cũng muốn xanh luôn rồi, ha ha, mặc dù tròng mắt hắn ta vốn dĩ là màu xanh ha ha ha ha.."

    George: "..."

    Chú bộ khoái ơi! Chính là người này nè! George bi phẫn gào thét trong nội tâm, chính là cái người này!

    Rốt cuộc cũng biết hung phạm khiến mình phải đến Thượng Thư phòng là ai, George chỉ muốn nói với người này, ngươi đi mà đi!

    George không muốn nhìn thấy hắn nữa hu hu hu!

    Sứ giả còn chưa biết mình đã khiến tinh thần Tiểu vương tử George tổn thương lớn đến mức nào, hắn vẫn đang không ngừng cắm đao, "Điện hạ George sẽ nán lại đây một thời gian, ta cũng có thể thơm lây theo. Mỹ thực Đại Tấn quả thực ăn rất ngon, ngày cung yến đó, ta quả thực muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi. Danh bất hư truyền, quả nhiên danh bất hư truyền, vì lần đi sứ này mà phải đánh khắp triều đình, quả nhiên là đáng giá. Mà trừ cung yến ra, nghe nói món ăn dân gian cũng rất ngon, mì vằn thắn, sủi cảo, mì Dương Xuân, thậm chí ngay cả khoai tây nướng cũng làm ngon hơn chỗ bọn ta. Nán lại một thời gian là có thể ăn được nhiều món ngon, điện hạ nhất định phải cố gắng nha, hạ thần ủng hộ người đó!"

    George bỏ lỡ cung yến: "..."

    Ngươi đi mà đi!

    Rốt cuộc thì tại sao cha cậu lại phái một sứ giả tham ăn đến mắc cười như vậy đi Đại Tấn, rốt cuộc là tại làm sao?

    Cậu cũng rất muốn ăn cung yến, muốn nuốt đầu lưỡi, muốn ăn mì vằn thắn, muốn ăn sủi cảo, muốn ăn mì Dương Xuân, muốn ăn khoai tây nướng thiệt ngon nữa!

    Có biết miêu tả đồ ăn ngon trước mặt người chưa được ăn miếng nào, là tàn ác vô nhân đạo đến thế nào không, một việc không có tình người đến thế luôn mà!

    George, người chưa ăn được chút gì mà ngày nào cũng phải uống thuốc đắng bày tỏ, sứ giả là đáng ghét nhất!

    Ăn rồi cũng thôi đi còn không thèm chừa cho cậu một phần!

    Thật ra thì, nếu sứ giả chịu cho cậu hơn một phần, George sẽ bớt ghét hắn hơn một chút..

    Chẳng qua là, cho dù George có kháng nghị nữa thì vẫn phải đi Thượng Thư phòng. Khác với kì hạn nửa tháng của sứ giả, hành trình Đại Tấn của George cũng vì Nguyệt phi nương nương ưu đãi mà phá lệ kéo dài đến một tháng.

    Nói cách khác, George phải đọc sách Đại Tấn đủ một tháng nha!

    George đối với việc này có bày tỏ, lại muốn về nhà, lại nhớ mẹ rồi. Sau khi đến Đại Tấn, tần số nhớ mẹ của cậu đột nhiên tăng lên rất nhiều lần.

    Tháng ngày cứ như vậy thoắt đến thoắt đi, George cũng bắt đầu kiếp sống đọc sách ở hoàng cung Đại Tấn. Thời gian chịu khổ bức ở Thượng Thư phòng vẫn trước sau như một, điều duy nhất có thể an ủi cầu chính là mỹ thực Đại Tấn ăn rất ngon, thậm chí khiến ký ức của cậu về bánh dẻo đậu đỏ hãy còn mới mẻ. Chỉ cần không qua tay Thất hoàng tử, thì đều là mỹ thực hiếm thấy!

    Ngoài khổ bức học tập và bị đánh tay ra, gần đây George còn mê mẩn một trò chơi, cũng là trò tiêu khiển duy nhất của cậu sau giờ học.

    Đó chính là - - đánh bài lá!

    Đương nhiên, không phải bài lá truyền thống trong cung, mà là một cách chơi mới.

    Tiểu Hạnh gọi nó là "bài tú-lơ-khơ".

    Vì nghĩ cho George, cũng vì để George có thể nhanh chóng dung nhập vào văn hóa cung đình Đại Tấn, mấy vị hoàng tử đã chuẩn bị rất nhiều trò chơi và hoạt động để cùng chơi với George. Có điều, không nghĩ tới nhìn George cao như vậy, nhưng chẳng hề tập võ, thân hình còn không rắn chắc bằng Tiểu Bát. Đối luyện sẽ bị hành hạ, đá cầu thì bị té, ngay cả ném thẻ vào bình cũng là mười không trúng một. Mấy vị hoàng tử xem xét, thế thì không được đâu!

    Muốn để George hoàn toàn cảm nhận được sự nhiệt tình của Đại Tấn mà!

    Thế là, mấy vị hoàng tử đành phải cẩn thận suy nghĩ, có trò chơi nào chơi "văn" nhỉ? Tốt nhất là đừng liên quan đến vũ lực!

    Loại trò chơi này đương nhiên có, phải nói đến đối câu đối này, dạo chơi công viên làm thơ này, hoặc các loại khúc thủy lưu thương này, tất cả đều là trò chơi "văn", nhưng không biết George là kẻ mù chữ sao!

    Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Thất hoàng tử hơi do dự nói ra, "Không bằng đánh bài lá?"

    Bài lá cũng được coi là một loại hình giải trí phổ biến nhất hiện tại trong hoàng cung Đại Tấn. Tuy rằng liên quan đến bài bạc thì không được hay lắm, nhưng cũng có những cách chơi không cần cá cược, ví dụ như dán giấy?

    Trò chơi này được mọi người nhất trí thông qua, George nghe nói qua cũng thấy rất hứng thú, nhưng chơi một hồi lại xuất hiện thêm vấn đề nữa.

    Đó chính là vấn đề xóa mù chữ với George!

    Làm một đảng phiên bang, tuy George biết số, nhưng ai cũng biết là đối với loại chữ viết khác không thuộc về tiếng mẹ đẻ, cho dù chỉ là con số đơn giản nhất cũng sẽ có tình huống không kịp phản ứng. Huống chi, một đám hoàng tử đều là tay lão luyện, chỉ bằng việc dựa vào màu sắc và hoa văn liền có thể biết trong tay là bài gì. Ở trong một đám cao thủ, George thật sự phải chơi hết sức.

    Vì vậy, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đi nghĩ đến, vẫn là Tiểu Hạnh chợt lóe linh quang.

    "Không bằng chúng ta chơi một kiểu bài khác nhé?"

    "Một kiểu bài khác á?"

    "Đúng vậy, vì George chưa quen chữ viết Đại Tấn, chúng ta có thể làm một kiểu bài mới, dùng hai con số đơn giản tương đối quen thuộc của hai bên. Từ một đến mười, còn có binh lính, hoàng hậu và hoàng đế, chơi theo cách chơi mới thì thế nào?"

    "Nghe qua có vẻ rất thú vị đó!" Mấy vị hoàng tử chống cằm, phát minh ra thứ gì đó, nghe qua liền thấy rất lợi hại rồi!

    Thế là, phải làm gì thì làm cái đó, thợ thủ công trong cung cũng rất lợi hại. Qua gần nửa ngày, quân bài mà mấy vị hoàng tử muốn đã được chế tác ra. Thời điểm nhìn thấy mấy chục lá bài "Tú lơ khơ kiểu mới" mà quân bài đơn giản chỉ có bốn màu sắc và hoa văn, tất cả hoàng tử đều rất hài lòng.

    "Bây giờ chúng ta đều là người mới, hãy chơi bài cùng nhau nào!"

    Tiểu Hạnh với tư cách chủ xị đề nghị chơi tú lơ khơ, cũng gia nhập vòng chiến. Thời điểm cùng mấy vị hoàng tử ngồi thành vòng tròn cùng nhau rút rùa, Tiểu Hạnh cực kỳ hoảng hốt.

    Tuyệt đối không ngờ, lại có ngày cùng chơi bài với mấy vị hoàng tử!

    Cũng tuyệt đối không ngờ, là một người xuyên không, nàng không loạn thiên hạ, không gia đấu, cung đấu, không đánh quái thăng cấp, cũng không tu chân làm ruộng. Thậm chí, thứ đầu tiên nàng phát minh ra lại không phải thủy tinh, cũng không phải xà phòng, mà là "bài tú-lơ-khơ"!

    Nàng có phải là kẻ không có tiền đồ nhất trong lịch sử xuyên không không!

    Cảm thấy mất mặt trước đông đảo các tiền bối quá!

    Nhưng bây giờ, vẫn nên cố gắng quan sát mọi người trước, nàng không muốn trở thành người đầu tiên rút được "rùa đen" đâu!
     
    EMRANOlyl0611 thích bài này.
  9. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 48:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lo lắng của Tiểu Hạnh hiển nhiên là dư thừa.

    Trò "Rút rùa đen" này, thắng hay thua đều dựa vào vận may của người chơi, bởi vì mọi người đều phải rút bài. Ngay cả Tiểu Hạnh cũng chỉ có thể cố gắng rút được lá bài chính xác để mình gộp thành một đôi, còn việc thắng thua thì không thể nắm chắc toàn bộ trong tay. Vận may của Tiểu Hạnh không tính là tốt nhất, nhưng có người còn xui xẻo hơn cả nàng nha!

    Đó chính là George!

    Làm một hoàng tử dị quốc, nói ra thì, George cũng một phen chua xót.

    Bởi vì không có ai xui xẻo hơn cậu, không một ai luôn!

    Còn nhớ lúc mới lên đường cậu vẫn còn hăng hái lắm, đến Đại Tấn rồi cậu cũng thỏa thuê mãn nguyện, thậm chí lúc gặp được biểu đệ và cô cô cũng đầy vui vẻ. Nhưng sau đó, thực tế đã đánh cậu từng đòn từng đòn một.

    Đầu tiên là ăn nhầm bánh dẻo đậu đỏ của Thất hoàng tử, bị tiêu chảy một canh giờ không kịp cung yến. Tiếp đến lại gặp sinh vật mang tên thái y không cách nào lý giải, uống đủ ba ngày thuốc. Sau đó là Ngũ hoàng tử thích đọc sách, bắt cậu học thuộc lòng đến đầu cũng muốn đau luôn, còn bị sứ giả nước mình hãm hại phải đến Thượng Thư phòng, bắt đầu học đủ một tháng.

    Sau đó còn liên tục bị những phương diện khác đả kích, nào là tập võ, đánh nhau, rồi đá cầu, ném thẻ vào bình, không làm được một thứ gì khiến George muốn khóc luôn.

    Còn có ai thảm hại hơn cậu không?

    Không hề có luôn!

    George bị đâm hết đao này đến đao khác, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vất vả lắm mới tìm được trò mình có thể chơi được, George thiệt hết sức kích động!

    Xui xẻo lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể vui vẻ một chút. Hơn nữa, trò này nghe qua đã thấy rất thú vị, sao không khiến George sinh lòng mong đợi được đây?

    Cho dù là người đầu tiên rút phải rùa đen sẽ bị dán hình rùa đen lên mặt, cũng không thể ngăn cản tâm tình đang tốt lên của George.

    Mới một lần mà thôi, tái chiến!

    George rất vui, cằm bị dán rùa đen nhỏ vẫn tiếp tục bắt bài.

    Bắt a bắt, rút a rút, rốt cuộc, rùa đen nhỏ thứ hai lại đến tay George.

    Do đó, sau cằm, đến lượt cái trán của George bị dán rùa đen.

    Rùa đen nhỏ là Tiểu Hạnh vẽ, nhìn rất sống động, cả trán và cằm đều có một con, hai con rùa đen đối mặt, giống như chuẩn bị đánh nhau.

    Chẳng qua.. Sao lại là cậu nữa.

    George ai oán nghĩ, hai lần rồi nha.

    Bởi vì hai lần trước đã chủ quan, đến lần thứ ba, George rốt cuộc cũng không còn ung dung như trước, mà trở nên cẩn thận hơn - - tuy chỉ là tiểu đồng bọn cùng chơi với nhau, nhưng trên mặt bị dán rùa đen cũng rất mất mặt nha!

    Nhưng trò rút rùa đen này hiển nhiên không hề liên quan đến việc cẩn thận, phần lớn là dựa vào vận may. Do đó, lần thứ ba rút được rùa đen nhỏ, George trợn to hai mắt.

    Ôi, lại là nó kìa?

    Tiểu đồng bọn khác cũng trợn tròn mắt, sao lại là George nữa?

    Bọn chúng chỉ mới chơi có ba ván, nhưng cả ba ván đều là George?

    George xui quá nha!

    Vì thua bài, cho dù George có than vãn cái kiếp xui xẻo của mình, thì vẫn phải chịu phạt bị dán rùa đen nhỏ thứ ba - - lên má trái.

    Ba lần đều là rùa đen nhỏ, hiển nhiên khiến George rất ủ rũ. Chẳng qua, sau khi được tiểu đồng bọn an ủi, George vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp tục tái chiến!

    Cậu không tin lần này vẫn là rùa đen!

    Đương nhiên, vì tình nghĩa bạn bè, mặc dù không trao đổi với nhau, nhưng mấy vị hoàng tử và Tiểu Hạnh cũng không hẹn mà cùng chuẩn bị để George thắng ván này. Bàn tay vàng của Tiểu Hạnh đã chuẩn bị tốt, nhất định phải để George thắng!

    Nhưng mà, ván này, mấy vị hoàng tử và Tiểu Hạnh lại tính sai rồi.

    Tiểu Hạnh rõ ràng đã chơi ăn gian, nắm chắc rùa đen nhỏ trong tay giữ đến cuối ván, nhưng thời khắc cuối cùng đó, George lại rút rùa đen nhỏ đi.

    Lại lần nữa rút đi..

    Tiểu Hạnh trơ mắt nhìn George vươn tay về phía rùa đen nhỏ, lại vô cùng kiên định rút rùa đen nhỏ đi. Nàng rất buồn bực, rõ ràng nàng đã rút ra rồi nha!

    Tại sao lại bị George rút về rồi?

    Nhưng trước mắt Tiểu Hạnh cũng đành chịu, trơ mắt nhìn George đổi tới đổi lui, mà trên đầu George lần này lại không đứa gợi ý, cho nên Tiểu Hạnh chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ tùy tiện rút một lá.

    Sau đó liền gộp thành đôi.

    Vì vậy..

    George lại lần nữa biến thành rùa đen nhỏ rồi!

    Thời điểm má phải cũng bị dán rùa đen nhỏ, trán, cằm, má trái, má phải của George đều dán kín rồi. Trên mặt George có bốn rùa nhỏ trấn thủ bốn phương, có vẻ đặc biệt uy vũ.

    Dĩ nhiên, cũng đặc biệt 囧.

    Tiểu Hạnh cũng chịu thua cái vận khí của George luôn, bàn tay vàng quả nhiên không phải vạn năng, tối thiểu là đối với vận rủi của George, Tiểu Hạnh không thể làm gì được.

    Nhưng không thể làm gì cũng phải chiếu cố tiểu đồng bọn nha!

    Cho nên ở ván tiếp theo, Tiểu Hạnh đã nhiều lần muốn chặn bài của George, chặn rùa đen nhỏ trong tay, nhưng mỗi lần đang trên đường đều sẽ bị George chặn về.

    Thời điểm George lại lần nữa kiên định rút rùa đen nhỏ từ tay Tiểu Hạnh đi, vẻ mặt Tiểu Hạnh từ sầu khổ lúc đầu đã thay bằng bình tĩnh.

    Không bình tĩnh cũng không có biện pháp, trong mười mấy lá bài lại rút trúng rùa đen nhỏ, đối với loại "Vận khí" này, Tiểu Hạnh cũng không thể làm gì nha!

    Đến khi trên mặt George đã hết chỗ dán, liền từ trên mặt mở rộng đến lỗ tai, lại vươn đến cánh tay, rồi xuống đến y phục.

    Thế cho nên, thời điểm sứ thần Đức quốc vào cung đón George về sứ quán các nước, liền nhìn thấy bóng lưng của hoàng tử nhà mình đang từ từ xoay lại - -

    "Quỷ a a a a a a!" Sứ giả trợn tròn hai mắt, không kiềm chế được mà hét lên.

    Đang ở trước mặt sứ giả, rõ ràng là một vị "Cương thi" toàn thân cao thấp bị dán đầy giấy, ngay cả trên mặt cũng toàn là giấy!

    Sau đó cương thi khẽ cười với hắn, tờ giấy vẻ rùa đen nhỏ trên mặt rớt xuống, lộ ra khuôn mặt đích thị của George.

    Sứ giả: "..."

    Trái tim mệt quá, cùng một nước tại sao nỡ tổn thương nhau, làm hoàng tử không sướng tại sao lại muốn giả thành quỷ vậy?

    George: "..."

    Tim cậu còn mệt hơn, chơi tổng cộng hai mươi lăm ván, thế mà cậu lại không thắng được một ván nào.

    Một lần cũng không!

    Xác suất này quả thực khiến George ngẫm lại vẫn thấy lòng chua xót.

    Về phần mấy vị hoàng tử khác và Tiểu Hạnh đều là mặt không đổi sắc - -

    Hết cách, ai bảo nhân loại đã không còn cách nào ngăn cản vận rủi của George chứ?

    Vậy thì, đêm nay bảo George mang ít ngải cứu về tắm đi.

    Giải xui~
     
    EMRANOlyl0611 thích bài này.
  10. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 49:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì vận khí của George đáng thương đã đột phá kỉ lục của quý phi nương nương lập nên - - phải biết là, dù tay quý phi nương nương rất đen, nhưng cũng không đen liên tiếp hai mươi mấy lần nha - - cho nên, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, mấy tiểu đồng bọn đều nghiêm túc quyết định một việc, ngày mai sẽ không chơi rút rùa đen nữa!

    Bởi vì mỗi lần đều là George rút được, kết quả sẽ không có bất ngờ gì hết..

    Cho nên ngày hôm sau, thời điểm George đã ngâm người trong ngải cứu một canh giờ xuất hiện, tiểu đồng bọn cũng đã nghiên cứu ra một cách chơi mới, đó chính là đánh xe ngựa!

    Mỗi người sẽ có một xấp bài, được phát theo thứ tự từng người, khi bài đánh ra trùng với bài người khác đã ra trước, thì tất cả các lá ở giữa hai lá đều quy về người ra bài. Đến cuối cùng, ai thắng được tất cả quân bài, thì người đó chính là người thắng.

    Lại là một trò đơn giản dễ học, George cũng thay đổi vẻ uể oải suy sụp hôm qua, lại đầy phấn khởi lần nữa.

    Hôm qua cậu đã ngâm người đủ một canh giờ rồi!

    Mặc dù, trong lúc mơ hồ đã sinh ra bóng ma với Đại Tấn, nhưng George vẫn hết sức mê muội văn hóa Đại Tấn, đặc biệt là phong tục, trong mắt cậu đều đặc biệt nghệ thuật, đặc biệt thần bí. Như là câu đối xuân nè, cắt giấy nè, tiết Thanh Minh nè, đêm Thất Tịch nè, Trung Thu nè.. vân vân, trong lòng George đều có sự si mê với cái đẹp.

    Cho nên đối với phong tục kỳ dị là ngâm ngải cứu giải xui, George cũng vô cùng sùng bái. Theo ý cậu, với lịch sử lâu đời của Đại Tấn, loại phương pháp này có thể truyền lưu đến nay, nhất định là có tác dụng kỳ diệu.

    Tựa như Chúa truyền lưu của bọn họ vậy, nước ngải cứu chính là nước thánh nha!

    Do đó George rất có lòng tin với ngày hôm nay, hôm qua đã ngâm nước ngải cứu, hôm nay vận khí của cậu nhất định sẽ rất tốt, rất tốt! Vận rủi nhất định cũng sẽ cút xa, thật xa!

    Nhưng không để George thỏa thuê mãn nguyện, thực tế lại lần nữa cho cậu một đòn.

    Đánh xe ngựa là loại trò chơi đơn giản, cho dù vận khí có nát bét, cũng có thể đụng được một đôi bổ sung vào bài mình, nhưng George lại không hề đụng trúng lần nào!

    Đúng vậy, George một lần cũng không đụng trúng!

    Cậu ra bài, mỗi một lần đều là những lá bài tẩy không giống nhau đến khó mà tin nổi, cho dù có giống nhau, nhưng thường thường không phải bị nhà trên lấy thì chính là nhà dưới lấy. Thế nên, sau khi chỉ mới phát được một vòng, George ngay cả một lá bài cũng không có!

    Cậu chỉ có thể hết sức đáng thương nhìn người khác chơi.

    Mà Thất hoàng tử thì ngược lại, mỗi lần người khác ra một đống bài, cuối cùng chắc chắn sẽ bị Thất hoàng tử lấy đi tất. Thế là, lúc George không có một lá bài nào, Thất hoàng tử lại có một xấp thật dày!

    Sau đó Thất hoàng tử nghĩa khí, vô cùng hào phóng chia gần nửa số bài trong tay cho George, rồi mọi người lại cùng chơi tiếp.

    Nhưng vận may của Thất hoàng tử hiển nhiên không hề chia cho George một chút nào, không quá nửa khắc, George lại thua sạch lần nữa.

    Sau đó Thất hoàng tử lại cho George một xấp nhỏ.

    Sau đó Tiểu Hạnh liền trơ mắt nhìn George lại bị vận rủi phủ đầu, không còn một lá.

    Vì vậy, một lần tiếp một lần. Sau khi George lại thua hết sạch bài lần cuối, tiểu đồng bọn không thể không thừa nhận, vận khí của George, hình như vẫn không hề có chuyển biến tốt đẹp.

    Có lẽ nhân loại đã không cách nào ngăn cản George xúi quẩy nữa..

    Vậy phải làm sao bây giờ đây?

    Ngoại trừ nghiên cứu cách chơi bài mới ra, mọi người lại ngồi cùng nhau tập trung trí tuệ quần chúng, làm cách nào mới có thể làm cho vận khí của George tốt lên đôi chút đây?

    Ngũ hoàng tử: "Thật ra ta cảm thấy phải đọc thêm nhiều sách hơn mới đúng, đọc sách nhiều, trong nội tâm tự có chính khí cuồn cuộn, ma quỷ quỷ quái còn không dám đến gần, càng đừng nói đến vận rủi!"

    Ngũ hoàng tử thuộc đảng trung thành với đọc sách, tin chắc Khổng Tử, Mạnh tử, mấy vị thánh nhân có thể phù hộ tất cả những người đọc sách. Giống như cậu, trước mỗi lần kiểm tra đều phải lạy trước bức họa của mấy vị Khổng Tử, Mạnh tử. Kết quả, thành tích nhiều lần kiểm tra đều tốt, trước giờ cũng chưa từng bị phê bình - - trừ khi bị đệ đệ quấy rối - - đây đã đủ chứng minh hành vi của cậu là đúng đắn!

    Đương nhiên, để tránh bị người khác phát hiện ra bí mật này, bức họa Khổng Tử, Mạnh tử đều là cậu tự vẽ, thế cho nên, bí mật này đến nay chưa từng bị ai phát hiện ra.

    Do đó, phương pháp giải xui đúng đắn hẳn là đọc sách!

    Tiểu Hạnh không cẩn thận nhìn thấy hàng chữ trên đầu Ngũ hoàng tử: "..."

    Logic ở đâu ra vậy?

    Hơn nữa, Ngũ hoàng tử tự tay vẽ tranh.. Không biết tại sao, Tiểu Hạnh sinh ra đồng tình sâu sắc với Khổng thánh nhân.

    Sau khi Ngũ hoàng tử phát biểu ý kiến của mình, liền đến lượt Lục hoàng tử.

    Làm một người thuộc đảng ham chơi, Lục hoàng tử hiển nhiên có hứng thú với loại hoạt động giải xui này. Lúc mọi người cùng nhau thảo luận, Lục hoàng tử nghĩ đến những tin vỉa hè về tập tục, lập tức thao thao bất tuyệt, "Thứ nhất, phải tìm núi để bái, sau đó tìm một thân cây để kết nghĩa, phải nhảy qua chậu than, còn phải dùng cây chổi quét người, vung muối trong phòng, chôn răng dưới cửa. Còn có, phải trai giới, phải mang dây thừng ngũ sắc.."

    Ngũ, Thất, Bát hoàng tử & Tiểu Hạnh: "..."

    Đợi chút, dây thừng ngũ sắc không phải là hoạt động trong tiết Đoan Ngọ sao?

    →_ → mọi người cùng nhìn Lục hoàng tử, cậu và biểu ca của cậu thật sự không có thù oán chứ?

    Sau Lục hoàng tử là Thất hoàng tử, hiểu biết của Thất hoàng tử ở phương diện này vô cùng thiếu hụt. Cậu nghĩ thật lâu, mới mở miệng nói, "Ta nhớ hình như ăn kẹo táo cũng có tác dụng, hoặc đến đạo quán xin một cái bùa hộ mệnh chắc cũng được."

    Chỉ là, thời tiết hiện tại hình như không hợp ăn kẹo táo, Thất hoàng tử mím môi nghĩ, nhưng may mà có Thất hoàng tử cậu ở đây, đến lúc đó tìm ngự trù dạy cậu, vậy thì cậu có thể tự làm cho George ăn, xem như xin lỗi luôn! (≧▽≦)

    Thất hoàng tử vui vẻ nghĩ, lần này cậu sẽ cẩn thận hơn, George nhất định sẽ vừa lòng nha!

    Tiểu Hạnh nhìn chữ trên đầu Thất hoàng tử liền trợn tròn đôi mắt, kẹo táo? Thất hoàng tử tự làm?

    Có thể ăn được hả?

    Mắt thấy Thất hoàng tử lại còn muốn làm kẹo táo cho George, Tiểu Hạnh chỉ muốn tiến lên giữ chặt cánh tay chuẩn bị hố người lần nữa của hoàng tử nhà mình.

    Điện hạ à! Không thể hố cùng một người nha!

    George sẽ bị hố đến khóc mất!

    Lúc này George còn chưa biết vận mệnh sắp tới của mình. Sau Thất hoàng tử thì đến Bát hoàng tử, cũng như Thất hoàng tử, hiểu biết của Bát hoàng tử ở phương diện này cũng rất ít ỏi. Chẳng qua, tuy rằng Bát hoàng tử không có hiểu biết về phương diện này, nhưng Tiểu Bát hoàng tử cũng là một đứa trẻ rất thông minh nha!

    Cho nên, lúc đến phiên Tiểu Bát hoàng tử, liền thấy Bát hoàng tử hết sức nghiêm nghiêm túc lật hà bao nhỏ của mình ra, lấy từ bên trong ra hai cái đèn lồng giấy.

    "Từ trước đến nay, hồ lô đều liên quan đến 'Phúc lộc', ta cảm thấy, muốn vận rủi đi thì phải gọi phúc vận đến. Phúc vận đến, dĩ nhiên vận rủi sẽ phải đi. Cho nên, không bằng để George treo vài quả hồ lô, vận khí của huynh ấy nhất định sẽ từ hung chuyển cát!"

    Bát hoàng tử nói chắc như đinh đóng cột, ra vẻ mười phần đạo lý. Nếu không phải chữ trên đầu cậu đã bán đứng cậu, thì Tiểu Hạnh thiếu chút nữa đã tin rồi.

    "A, nghe nói phiên bang rất giàu có! Mấy ngày nay ta đã tích góp rất nhiều đèn lồng, dính hai cái đèn lồng lại sẽ thành một quả hồ lô, George hẳn sẽ không phát hiện ra.. Không biết một trăm tiền một cái hồ lô có đắt quá không, George mua không nhỉ? Chắc là sẽ, vậy heo đất nhỏ của ta lại có thể nặng thêm mấy cân rồi! Quá tốt!"

    Tiểu Hạnh: "..."

    Lúc này vẫn còn nghĩ đến làm ăn, Tiểu Bát hoàng tử thật gấu!

    Với lại.. Biện pháp dính hai cái đèn lồng thành một quả hồ lô là do ai dạy? Ai dạy?

    - (: 3: "∠) _

    Tim Tiểu Hạnh vô cùng mệt mỏi, mấy vị hoàng tử đã lên tiếng hết, thì đến phiên Tiểu Hạnh. Với tư cách là bạn đồng môn của mấy vị hoàng tử, Tiểu Hạnh bây giờ đã không còn là tiểu cung nữ bình thường nữa.

    Cho nên, dưới ánh mắt của mấy vị hoàng tử, Tiểu Hạnh hết sức nghiêm túc, cố gắng suy nghĩ một lúc, sau đó mới không chắc chắn mà nói," Muốn đổi vận, hình như phải.. chuyển cá chép? "

    " Chuyển cá chép? Đây là phương pháp gì? "

    " Nghe qua rất thú vị nha! "

    " Chuyển, ý là luân phiên nhau chuyển ấy hả? "

    " Vậy người chuyển cuố cùng phải làm sao? "

    Vì vậy ngày thứ hai, George cùng tiểu đồng bọn cùng nhau đến Ngự Thú viên, nghe nói, là muốn chơi trò chuyển cá chép để trừ vận rủi.

    Tiểu Hạnh:"... "

    Bây giờ nàng nói chỉ giỡn thôi thì có ai tin không?

    - (: 3:" ∠) _
     
    EMRANOlyl0611 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...