Chương 10
Edit: Joe
Edit: Joe
Kiều Thâm tính toán hôm nay làm bánh trung thu, vì thế hôm nay liền không đi bán sương sáo.
Thế nhưng nó lại làm Tiểu Thường Nhạc lo lắng, Tiểu Thường Nhạc đang ở độ tuổi thích hoạt náo, mỗi ngày đi theo cha ra cửa rất vui vẻ nhưng hôm nay lại nghỉ nên bé không chịu ngồi yên, lôi kéo Kiều Thâm hướng cửa đi.
"Hôm nay cha không đi ra ngoài." Kiều Thâm đem bé ôm trở về.
Tiểu Thường Nhạc thấy cha không đi, chính mình vặn vẹo thân thể hướng cửa muốn đi tới.
"Vậy con ở chỗ này chơi, cha làm bánh trung thu xong sẽ đem cho con ăn." Cửa viện được Kiều Thâm lấy then cửa khóa lại, bé liền dùng tay nhỏ đánh lên cửa.
Tay nhỏ đều đánh đến đau mà vẫn không thấy cha tới mở cửa, bé đơn giản liền ở ngồi cửa, lấy ngón út ngắn ngủn phì nộn chọc con kiến trên mặt đất.
Chỉ là trong miệng thường thường kêu cha, thanh âm kéo dài: "Đa ~ đa ~"
Kiều Thâm trộm đạo nhìn xem bé có lại náo loạn không, xác định bé không ra khỏi sân được mới trở về làm bánh trung thu tiếp, xung quang là âm thanh một tiếng lại một tiếng ' lộc cộc '.
Kiều Thâm đem hạt sen đã ngâm bỏ vào trong cối đá lớn, dùng chày nghiền nhuyễn. Sau đó nổi lửa rồi cho nồi lên, cho đường trắng vào rồi đảo cho đến khi đường hòa tan, đem hạt sen đã nghiền nhuyễn vào trong, cho nhỏ lửa rồi đảo đều, chờ hạt sen có mùi thơm nồng thì nhắc khỏi bếp là có thể dùng được.
Đem muối ướp lòng đỏ trứng mang tới, làm sạch phần muối bên ngoài, trước dùng hạt sen bọc lòng đỏ trứng, lại dùng bột bọc hạt sen, cuối cùng nặn thành hình tòn, bỏ vào lò nướng bánh nướng chín là xong.
Nhìn bánh trung thu mình làm, Kiều Thâm có chút buồn cười. Bởi vì không có khuôn đúc, cho nên bánh trung thu nướng ra ngoại hình giống bánh nướng trứng chảy, bất quá hương vị thực không tồi, rốt cuộc đều là nguyên liệu thuần thiên nhiên chế tác mà thành.
Bất quá ngoại hình không ảnh hưởng hương vị của nó, mặt ngoài được nướng mềm mại, hạt sen tinh tế mang theo vị ngọt thanh. Tiểu Thường Nhạc rất rất thích, ăn một cái còn duỗi tay muốn nữa, bị Kiều Thâm dỗ ăn cơm trưa dời đi lực chú ý. Bánh trung thu là món nhiều đường nhiều chất béo, tiểu hài nhi ăn nhiều dễ bị chướng bụng.
Sau khi ăn xong, Tiểu Thường Nhạc không chịu ngủ trưa nháo muốn ra ngoài.
"Con là muốn đi đâu a, sân lớn như vậy con chơi vòng vòng không đủ sao?" Kiều Thâm ngồi xổm xuống ôm Tiểu Thường Nhạc.
"Ân.. Bán.." Tiểu Thường Nhạc vặn vẹo tiểu thân thể.
"Không bán, hôm nay không bán."
"Ân.. Hừ hừ.. Ô.." Tiểu Thường Nhạc nhăn đôi lông mày nhỏ nhàn nhạt, dẩu miệng nhỏ rầm rì, một bộ dáng không mang con đi ' bán bán ', con liền khóc biểu tình.
Kiều Thâm đơn giản cầm lấy hộp đồ ăn cùng bánh trung thu, nắm tay Tiểu Thường Nhạc đi tới cửa hàng mộc tìm Kỳ Thạc. Tư tâm, Kiều Thâm theo thói quen mỗi lần làm một món mới đầu tiên là mang cho Kỳ Thạc.
"Không tồi, đây là lòng đỏ trứng? Hàm hương mỹ vị." Không chút nào ngoài ý muốn, bánh trung thu đã lấy được yêu thích của Kỳ Thạc, Kiều Thâm nghĩ thầm: Chính mình làm có cái nào không được Kỳ Thạc không thích chứ?
"Anh nhớ trông coi Thường Nhạc, bánh trung thu có nhiều chất béo với đường, nó còn nhỏ, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa, tôi đi cách vách đưa một ít, cảm tạ nhân gia trước đó giúp đỡ chúng ta."
Kiều Thâm mang khá nhiều, bánh trung thu làm chính là loại một lòng đỏ trứng cho nên cũng không lớn. Kiều Thâm dùng một cái đĩa nhỏ để cái bánh trung thu hai trứng đưa cho Lưu chưởng quầy của cửa hàng gốm sứ.
Lưu chưởng có quầy nghe phu lang nhà mình nói qua, Kiều Thâm thường xuyên làm mấy món ngon đưa cho nhi tử Vĩnh Nguyên, hai nhà cũng hay qua lại nên Lưu chưởng quầy cũng không cùng Kiều Thâm khách khí.
Ăn một cái bánh trung thu trứng muối, Lưu chưởng quầy kinh ngạc cảm thán không thôi: "Bánh trung thu này thật ra cũng hiếm lạ, ngọt mà không ngấy, lòng đỏ trứng béo lại không hôi, món ngon như vậy là một lễ vật tốt để tặng vào ngày lễ a."
Cùng Lưu chưởng quầy hàn huyên vài câu, Lưu chưởng quầy nói cho Kiều Thâm một ít ý tưởng.
Trở lại cửa hàng mộc, Tiểu Thường Nhạc đã nằm ngủ trên ghế dài, Kỳ Thạc ngồi ở một bên uống trà lúa mạch, một tay cầm quạt hương bồ quạt mát cho Tiểu Thường Nhạc.
Kiều Thâm đi qua đi, sờ sờ trán Tiểu Thường Nhạc, nhẹ giọng cùng Kỳ Thạc nói: "Ở nhà dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, làm như trên giường có kim đâm nó vậy nên tôi mới dẫn nó lại đây, cũng không phải là tôi nghĩ muốn đến nha."
Kỳ Thạc cười như không cười nhìn khẩu thị tâm phi Kiều Thâm, buông chén trà, vươn bàn tay to kéo Kiều Thâm qua ngồi ở bên cạnh, cùng y nói chuyện: "Có mệt hay không? Chờ nắng dịu đi, chúng ta cùng nhau về nhà, ân?"
"Tôi không quá mệt, anh hôm nay không vội làm việc à?"
"Không vội, sao thế?" Nhìn biểu tình của Kiều Thâm hắn liền biết y có việc cầu mình nên Kỳ Thạc chủ động hỏi.
"Vừa mới nói chuyền với Lưu chưởng quầy, bánh trung thu tôi làm có thể là lễ vật tốt cho lễ trung thu." Kiều Thâm gấp không chờ nổi thổ lộ ý nghĩ của chính mình.
"Tặng lễ" chính là giữ gìn quan hệ xã giao hòa hảo, không những có thể dùng cho tình lữ, lễ tết mùng thọ, thân thích bạn bè, đặt ở cổ đại đều giống nhau, có người thì thế giới liền có xã giao.
"Cho nên, tôi tính toán làm nó đẹp một chút để bán cho Lâm Phúc Ký." Lâm Phúc Ký là cửa hàng điểm tâm lớn nhất Đông Trấn, không chỉ có như thế nó vẫn là một chuỗi cửa hàng. Bởi vì điểm tâm làm tinh xảo mỹ vị, cho nên là bá tánh muốn mua đồ để tặng lễ đều đến đây. (trong bản raw ghi Lâm Phúc Nhớ nhưng có 1 số bộ về điền văn t xem có dịch tên cửa hàng cùng với chữ Ký đằng sau nên t đổi thành Lâm Phúc Ký cho thuận miệng)
"Được, em nói đi, tôi làm cho em." Kỳ Thạc vừa thấy ánh mắt Kiều Thâm khi nói lên hai chữ đẹp đẽ, liền biết chính mình có công việc phải làm rồi.
"Hì hì.. Tôi muốn một cái khuôn mẫu hình tròn lớn như vậy, lại khắc cho tôi một cái nắp có chữ Phúc.." Kiều Thâm bắt lấy tay Kỳ Thạc tay, ở bàn tay của phác họa cái khuôn tròn, sau đó lại ở trên tay mình làm một ký tự Phúc, cuối cùng đem tay mình ấn vào lòng bàn tay Kỳ Thạc, diễn tả lại một hình dáng một bánh trung thu đẹp đẽ.
"Lúc chúng ta trở về, tiện đường đi xem bảng hiệu Lâm Phúc Ký, anh nhớ cái chữ ở giữa trở về liền khắc cái ký tự đó." Kiều Thâm đem kế hoạch nói cho Kỳ Thạc.
"Không cần đi xem, hiện tại liền làm cho em." Kiều Thâm không biết chính là, bảng hiệu treo ở Lâm Phúc Ký năm trước đa được làm mới lại, có điều y không biết đó là người làm nó chính là trượng phu của y Kỳ Thạc.
Kiều Thâm sùng bái nhìn Kỳ Thạc, này cũng quá lợi hại đi! Không hổ là trượng phu của mình!
Kỳ Thạc để Kiều Thâm chọn một khối gỗ rắn chắc, cầm lấy công cụ liền đi làm, đem khối gỗ đào rỗng ở giữa, mài giũa một lúc, phía trên khuôn khác một hán tự Phúc. Hồi ức nhớ lại hình dáng Kiều Thâm phác họa, lại đem các cạnh bên khắc thành hình răng cưa, cuối cùng đem cả khối mài giũa trơn nhẵn thì lấy ra cho Kiều Thâm.
"Oa, cũng quá tuyệt vời đi! So với tôi tưởng tượng còn muốn hảo hơn! Hơn nữa nhanh như vậy liền xong rồi?" Kiều Thâm thập phần kinh hỉ, cái khuôn này thế mà so với cái ở hiện hiện đại lại không hề kém.
"Sao anh lại thông minh như vậy chứ, tôi còn nghĩ dùng nắp để ấn, kết quả anh làm một cái là đủ rồi."
Kỳ Thạc đối diện với ánh mắt sùng bái của Kiều Thâm rất hưởng thụ cho nên kiêu ngạo cười hạ: "Chỉ là tưởng tượng theo cái em khắc trên tay ta thôi."
Kiều Thâm sửng sốt, lúc sau mới phản ứng lại, Kỳ Thạc chỉ chính là lúc Kiều Thâm dùng tay so sánh miêu tả lại cái nắp, để tay của mình ở trên tay Kỳ Thạc.
Lúc phản ứng lại Kiều Thâm vốn dĩ có chút ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy dưới đôi mày kiếm của Kỳ Thạc là đôi mắt thâm thúy đang ôn nhu nhìn chính mình, nhịn không được lại gần hôn một cái lên mặt Kỳ Thạc. (Ôi đoạn này soft vãi, em thụ bắt đầu có tình ý vs anh công rồi á)
Kỳ Thạc dùng đầu lưỡi đỉnh chạm vào chỗ được hôn bên mặt, lôi kéo Kiều Thâm đứng lên, Kiều Thâm không rõ nguyên do bị kéo đến phía sau bình phong, mới vừa đứng vững, liền nghe Kỳ Thạc nói: "Vừa mới ở bên ngoài em làm gì thế?" Ban ngày ban mặt cửa lớn lại mở rộng thế mà Kiều Thâm lại câu dẫn mình như vậy.
Kiều Thâm mặt già đỏ lên, cho rằng Kỳ Thạc muốn trách cứ mình, ấp úng muốn xin lỗi: "A.. Tôi.. Không phải.."
Kỳ Thạc không chờ Kiều Thâm nói xong, hai cánh tay to ôm eo Kiều Thâm, cúi đầu dùng môi chặn lại miệng Kiều Thâm. Đây là một mùi vị rất nam tính, Kỳ Thạc hút môi dưới của Kiều Thâm, cảm nhận được Kiều Thâm thuận theo, lúc này mới tiến lên, vươn đầu lưỡi liếm đầu lưỡi Kiều Thâm..
Kỳ Thạc chủ động kết thúc, ngẩng đầu nhìn ngốc ngốc Kiều Thâm, nhịn không được lại cúi đầu mổ nhẹ lên môi Kiều Thâm, cuối cùng mới hoàn toàn buông lỏng Kiều Thâm ra, nắm tay y trở về ngồi xuống bàn trà.
Kiều Thâm thẹn thùng không nhịn được, còn tốt Tiểu Thường Nhạc cũng kết thúc thời gian ngủ trưa, tỉnh lại là dính lấy người lớn làm nũng đã giải cứu Kiều Thâm, cũng đuổi đi cái bầu không khí tình yêu đầy ám muội của phụ thân và cha.
Trên đường trở về, Kiều Thâm lại mua không ít nguyên liệu làm bánh trung thu, xử lý xong hạt sen cùng lòng đỏ trứng thì Kiều Thâm bắt đầu làm cơm chiều.
Thế nhưng nó lại làm Tiểu Thường Nhạc lo lắng, Tiểu Thường Nhạc đang ở độ tuổi thích hoạt náo, mỗi ngày đi theo cha ra cửa rất vui vẻ nhưng hôm nay lại nghỉ nên bé không chịu ngồi yên, lôi kéo Kiều Thâm hướng cửa đi.
"Hôm nay cha không đi ra ngoài." Kiều Thâm đem bé ôm trở về.
Tiểu Thường Nhạc thấy cha không đi, chính mình vặn vẹo thân thể hướng cửa muốn đi tới.
"Vậy con ở chỗ này chơi, cha làm bánh trung thu xong sẽ đem cho con ăn." Cửa viện được Kiều Thâm lấy then cửa khóa lại, bé liền dùng tay nhỏ đánh lên cửa.
Tay nhỏ đều đánh đến đau mà vẫn không thấy cha tới mở cửa, bé đơn giản liền ở ngồi cửa, lấy ngón út ngắn ngủn phì nộn chọc con kiến trên mặt đất.
Chỉ là trong miệng thường thường kêu cha, thanh âm kéo dài: "Đa ~ đa ~"
Kiều Thâm trộm đạo nhìn xem bé có lại náo loạn không, xác định bé không ra khỏi sân được mới trở về làm bánh trung thu tiếp, xung quang là âm thanh một tiếng lại một tiếng ' lộc cộc '.
Kiều Thâm đem hạt sen đã ngâm bỏ vào trong cối đá lớn, dùng chày nghiền nhuyễn. Sau đó nổi lửa rồi cho nồi lên, cho đường trắng vào rồi đảo cho đến khi đường hòa tan, đem hạt sen đã nghiền nhuyễn vào trong, cho nhỏ lửa rồi đảo đều, chờ hạt sen có mùi thơm nồng thì nhắc khỏi bếp là có thể dùng được.
Đem muối ướp lòng đỏ trứng mang tới, làm sạch phần muối bên ngoài, trước dùng hạt sen bọc lòng đỏ trứng, lại dùng bột bọc hạt sen, cuối cùng nặn thành hình tòn, bỏ vào lò nướng bánh nướng chín là xong.
Nhìn bánh trung thu mình làm, Kiều Thâm có chút buồn cười. Bởi vì không có khuôn đúc, cho nên bánh trung thu nướng ra ngoại hình giống bánh nướng trứng chảy, bất quá hương vị thực không tồi, rốt cuộc đều là nguyên liệu thuần thiên nhiên chế tác mà thành.
Bất quá ngoại hình không ảnh hưởng hương vị của nó, mặt ngoài được nướng mềm mại, hạt sen tinh tế mang theo vị ngọt thanh. Tiểu Thường Nhạc rất rất thích, ăn một cái còn duỗi tay muốn nữa, bị Kiều Thâm dỗ ăn cơm trưa dời đi lực chú ý. Bánh trung thu là món nhiều đường nhiều chất béo, tiểu hài nhi ăn nhiều dễ bị chướng bụng.
Sau khi ăn xong, Tiểu Thường Nhạc không chịu ngủ trưa nháo muốn ra ngoài.
"Con là muốn đi đâu a, sân lớn như vậy con chơi vòng vòng không đủ sao?" Kiều Thâm ngồi xổm xuống ôm Tiểu Thường Nhạc.
"Ân.. Bán.." Tiểu Thường Nhạc vặn vẹo tiểu thân thể.
"Không bán, hôm nay không bán."
"Ân.. Hừ hừ.. Ô.." Tiểu Thường Nhạc nhăn đôi lông mày nhỏ nhàn nhạt, dẩu miệng nhỏ rầm rì, một bộ dáng không mang con đi ' bán bán ', con liền khóc biểu tình.
Kiều Thâm đơn giản cầm lấy hộp đồ ăn cùng bánh trung thu, nắm tay Tiểu Thường Nhạc đi tới cửa hàng mộc tìm Kỳ Thạc. Tư tâm, Kiều Thâm theo thói quen mỗi lần làm một món mới đầu tiên là mang cho Kỳ Thạc.
"Không tồi, đây là lòng đỏ trứng? Hàm hương mỹ vị." Không chút nào ngoài ý muốn, bánh trung thu đã lấy được yêu thích của Kỳ Thạc, Kiều Thâm nghĩ thầm: Chính mình làm có cái nào không được Kỳ Thạc không thích chứ?
"Anh nhớ trông coi Thường Nhạc, bánh trung thu có nhiều chất béo với đường, nó còn nhỏ, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa, tôi đi cách vách đưa một ít, cảm tạ nhân gia trước đó giúp đỡ chúng ta."
Kiều Thâm mang khá nhiều, bánh trung thu làm chính là loại một lòng đỏ trứng cho nên cũng không lớn. Kiều Thâm dùng một cái đĩa nhỏ để cái bánh trung thu hai trứng đưa cho Lưu chưởng quầy của cửa hàng gốm sứ.
Lưu chưởng có quầy nghe phu lang nhà mình nói qua, Kiều Thâm thường xuyên làm mấy món ngon đưa cho nhi tử Vĩnh Nguyên, hai nhà cũng hay qua lại nên Lưu chưởng quầy cũng không cùng Kiều Thâm khách khí.
Ăn một cái bánh trung thu trứng muối, Lưu chưởng quầy kinh ngạc cảm thán không thôi: "Bánh trung thu này thật ra cũng hiếm lạ, ngọt mà không ngấy, lòng đỏ trứng béo lại không hôi, món ngon như vậy là một lễ vật tốt để tặng vào ngày lễ a."
Cùng Lưu chưởng quầy hàn huyên vài câu, Lưu chưởng quầy nói cho Kiều Thâm một ít ý tưởng.
Trở lại cửa hàng mộc, Tiểu Thường Nhạc đã nằm ngủ trên ghế dài, Kỳ Thạc ngồi ở một bên uống trà lúa mạch, một tay cầm quạt hương bồ quạt mát cho Tiểu Thường Nhạc.
Kiều Thâm đi qua đi, sờ sờ trán Tiểu Thường Nhạc, nhẹ giọng cùng Kỳ Thạc nói: "Ở nhà dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, làm như trên giường có kim đâm nó vậy nên tôi mới dẫn nó lại đây, cũng không phải là tôi nghĩ muốn đến nha."
Kỳ Thạc cười như không cười nhìn khẩu thị tâm phi Kiều Thâm, buông chén trà, vươn bàn tay to kéo Kiều Thâm qua ngồi ở bên cạnh, cùng y nói chuyện: "Có mệt hay không? Chờ nắng dịu đi, chúng ta cùng nhau về nhà, ân?"
"Tôi không quá mệt, anh hôm nay không vội làm việc à?"
"Không vội, sao thế?" Nhìn biểu tình của Kiều Thâm hắn liền biết y có việc cầu mình nên Kỳ Thạc chủ động hỏi.
"Vừa mới nói chuyền với Lưu chưởng quầy, bánh trung thu tôi làm có thể là lễ vật tốt cho lễ trung thu." Kiều Thâm gấp không chờ nổi thổ lộ ý nghĩ của chính mình.
"Tặng lễ" chính là giữ gìn quan hệ xã giao hòa hảo, không những có thể dùng cho tình lữ, lễ tết mùng thọ, thân thích bạn bè, đặt ở cổ đại đều giống nhau, có người thì thế giới liền có xã giao.
"Cho nên, tôi tính toán làm nó đẹp một chút để bán cho Lâm Phúc Ký." Lâm Phúc Ký là cửa hàng điểm tâm lớn nhất Đông Trấn, không chỉ có như thế nó vẫn là một chuỗi cửa hàng. Bởi vì điểm tâm làm tinh xảo mỹ vị, cho nên là bá tánh muốn mua đồ để tặng lễ đều đến đây. (trong bản raw ghi Lâm Phúc Nhớ nhưng có 1 số bộ về điền văn t xem có dịch tên cửa hàng cùng với chữ Ký đằng sau nên t đổi thành Lâm Phúc Ký cho thuận miệng)
"Được, em nói đi, tôi làm cho em." Kỳ Thạc vừa thấy ánh mắt Kiều Thâm khi nói lên hai chữ đẹp đẽ, liền biết chính mình có công việc phải làm rồi.
"Hì hì.. Tôi muốn một cái khuôn mẫu hình tròn lớn như vậy, lại khắc cho tôi một cái nắp có chữ Phúc.." Kiều Thâm bắt lấy tay Kỳ Thạc tay, ở bàn tay của phác họa cái khuôn tròn, sau đó lại ở trên tay mình làm một ký tự Phúc, cuối cùng đem tay mình ấn vào lòng bàn tay Kỳ Thạc, diễn tả lại một hình dáng một bánh trung thu đẹp đẽ.
"Lúc chúng ta trở về, tiện đường đi xem bảng hiệu Lâm Phúc Ký, anh nhớ cái chữ ở giữa trở về liền khắc cái ký tự đó." Kiều Thâm đem kế hoạch nói cho Kỳ Thạc.
"Không cần đi xem, hiện tại liền làm cho em." Kiều Thâm không biết chính là, bảng hiệu treo ở Lâm Phúc Ký năm trước đa được làm mới lại, có điều y không biết đó là người làm nó chính là trượng phu của y Kỳ Thạc.
Kiều Thâm sùng bái nhìn Kỳ Thạc, này cũng quá lợi hại đi! Không hổ là trượng phu của mình!
Kỳ Thạc để Kiều Thâm chọn một khối gỗ rắn chắc, cầm lấy công cụ liền đi làm, đem khối gỗ đào rỗng ở giữa, mài giũa một lúc, phía trên khuôn khác một hán tự Phúc. Hồi ức nhớ lại hình dáng Kiều Thâm phác họa, lại đem các cạnh bên khắc thành hình răng cưa, cuối cùng đem cả khối mài giũa trơn nhẵn thì lấy ra cho Kiều Thâm.
"Oa, cũng quá tuyệt vời đi! So với tôi tưởng tượng còn muốn hảo hơn! Hơn nữa nhanh như vậy liền xong rồi?" Kiều Thâm thập phần kinh hỉ, cái khuôn này thế mà so với cái ở hiện hiện đại lại không hề kém.
"Sao anh lại thông minh như vậy chứ, tôi còn nghĩ dùng nắp để ấn, kết quả anh làm một cái là đủ rồi."
Kỳ Thạc đối diện với ánh mắt sùng bái của Kiều Thâm rất hưởng thụ cho nên kiêu ngạo cười hạ: "Chỉ là tưởng tượng theo cái em khắc trên tay ta thôi."
Kiều Thâm sửng sốt, lúc sau mới phản ứng lại, Kỳ Thạc chỉ chính là lúc Kiều Thâm dùng tay so sánh miêu tả lại cái nắp, để tay của mình ở trên tay Kỳ Thạc.
Lúc phản ứng lại Kiều Thâm vốn dĩ có chút ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy dưới đôi mày kiếm của Kỳ Thạc là đôi mắt thâm thúy đang ôn nhu nhìn chính mình, nhịn không được lại gần hôn một cái lên mặt Kỳ Thạc. (Ôi đoạn này soft vãi, em thụ bắt đầu có tình ý vs anh công rồi á)
Kỳ Thạc dùng đầu lưỡi đỉnh chạm vào chỗ được hôn bên mặt, lôi kéo Kiều Thâm đứng lên, Kiều Thâm không rõ nguyên do bị kéo đến phía sau bình phong, mới vừa đứng vững, liền nghe Kỳ Thạc nói: "Vừa mới ở bên ngoài em làm gì thế?" Ban ngày ban mặt cửa lớn lại mở rộng thế mà Kiều Thâm lại câu dẫn mình như vậy.
Kiều Thâm mặt già đỏ lên, cho rằng Kỳ Thạc muốn trách cứ mình, ấp úng muốn xin lỗi: "A.. Tôi.. Không phải.."
Kỳ Thạc không chờ Kiều Thâm nói xong, hai cánh tay to ôm eo Kiều Thâm, cúi đầu dùng môi chặn lại miệng Kiều Thâm. Đây là một mùi vị rất nam tính, Kỳ Thạc hút môi dưới của Kiều Thâm, cảm nhận được Kiều Thâm thuận theo, lúc này mới tiến lên, vươn đầu lưỡi liếm đầu lưỡi Kiều Thâm..
Kỳ Thạc chủ động kết thúc, ngẩng đầu nhìn ngốc ngốc Kiều Thâm, nhịn không được lại cúi đầu mổ nhẹ lên môi Kiều Thâm, cuối cùng mới hoàn toàn buông lỏng Kiều Thâm ra, nắm tay y trở về ngồi xuống bàn trà.
Kiều Thâm thẹn thùng không nhịn được, còn tốt Tiểu Thường Nhạc cũng kết thúc thời gian ngủ trưa, tỉnh lại là dính lấy người lớn làm nũng đã giải cứu Kiều Thâm, cũng đuổi đi cái bầu không khí tình yêu đầy ám muội của phụ thân và cha.
Trên đường trở về, Kiều Thâm lại mua không ít nguyên liệu làm bánh trung thu, xử lý xong hạt sen cùng lòng đỏ trứng thì Kiều Thâm bắt đầu làm cơm chiều.
Last edited by a moderator: