Ngôn Tình [Edit] Em Là Của Tôi Quyến Luyến Không Quên - Công Tử Diễn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bạch Nhân Ly, 29 Tháng bảy 2020.

  1. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 10. Thẩm Lương Xuyên!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong không khí ý lạnh thấm vào da thịt, làm cho Kiều Luyến cảm thấy rét lạnh.

    Cô thật sự muốn điên rồi!

    Thẩm Lương Xuyên chẳng lẽ muốn.. Đây là đoàn kịch!

    Cô vội vàng ngồi xổm người xuống, hốt hoảng nhặt áo của mình, còn chưa kịp mặc vào, thì một cánh tay vươn tới trực tiếp nắm cổ tay cô, sau đó cô cảm giác thân thể mình bị một lực mạnh ném đến ghế sô pha, một hơi thở tràn đầy nam tính tới gần!

    "Thẩm Lương Xuyên, không muốn.."

    Tiếng cầu xin tha thứ của cô, trong nháy mắt bị một loại đau đớn bao phủ!

    Kiều Luyến cắn răng.

    Cả đời này của cô, lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như vậy.

    Cuối cùng cũng kết thúc, cô nằm trên ghế sô pha, anh đứng ở trước mặt nàng, cao cao tại thượng nhìn cô, giọng nói ác ý như từ trong địa ngục của anh truyền tới: "Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết, tôi đối với cô rất hài lòng, giới hạn là.. Thân thể của cô."

    Một câu nói, làm cho Kiều Luyến cảm giác được so với vừa mới nãy còn nhục nhã hơn.

    Nhẫn.

    Cô không ngừng mà nhắc nhở chính mình ở trong lòng.

    Bị cẩu cắn một cái, chẳng lẽ còn muốn cắn lại sao?

    Hãy nhìn xem chính mình người đầy chật vật, người đàn ông này lại áo mũ chỉnh tề, vừa mới nãy thậm chí ngay cả y phục cũng không cởi, đơn giản là không thể nhịn được nữa!

    Không phải là một ảnh đế sao? Túm cái gì mà túm!

    Cô liền ngồi ngay ngắn, nhìn thấy anh hướng buồng vệ sinh đi, nhịn không được châm chọc mở miệng: "Nhưng mà tôi đối với anh không hài lòng."

    Thẩm Lương Xuyên dừng bước chân lại.

    Kiều Luyến quan sát anh "Anh nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, lẽ nào sẽ không có người nào nói cho anh biết, đối với phụ nữ phải biết thương hoa tiếc ngọc?"

    Giọng khiêu khích, làm cho Thẩm Lương Xuyên quay đầu, trong con mắt dâng lên tức giận: "Một người phụ nữ vì tiền, có thể bán thân thể của mình, cô xứng sao?"

    Sắc mặt Kiều Luyến trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

    Thì ra, anh coi cô là người như vậy.

    Anh cũng là bởi vì lý do này, chỉ có khinh thường cô? Làm nhục cô?

    Nhưng nếu như không phải là bị ép đến đường cùng, cô làm sao có thể đi đến đường cùng này.

    Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên lộ ra vẻ châm chọc, xoay người tiến vào buồng vệ sinh.

    Kiều Luyến nghe được tiếng nước chảy "Rào rào", nhìn đến anh đi tới, sắc mặt anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp đi nhanh đến cửa.

    Đi tới cửa, chợt dừng bước chân, anh không quay đầu lại, toàn bộ cơ thể chìm trong ánh sáng mờ ảo, khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn, thậm chí không nghe rõ ngữ khí của anh, cô chỉ nghe được anh dùng giọng nhẹ nhất mở miệng: "Người phụ nữ giống như cô, nên xuống địa ngục."

    Dứt lời, anh trực tiếp xoay người, lưu loát đi ra ngoài.

    "Phanh!"

    Cửa phòng đóng lại.

    Kiều Luyến chết lặng.

    Người phụ nữ như cô? Cô là dạng người gì? Cô đã làm gì khiến người ta oán trách, nên chết đi?

    Cô tức siết chặt nắm tay, Thẩm Lương Xuyên này, có tiền có thể tùy tiện giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?

    Cô vừa tức vừa xấu hổ, cả người dường như đều muốn điên lên.

    Nhưng bây giờ, không phải lúc tức giận, cô nhất định phải mau rời khỏi nơi đây.

    Từ trên ghế sô pha nhảy xuống, rất nhanh đem quần áo trên đất mặc vào, cô ở trong phòng điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới mở cửa phòng, đi ra ngoài.

    Vừa ra cửa, liền thấy người đại diện của Thẩm Lương Xuyên đứng ở bên ngoài, hắn mở miệng nói: "Tôi đưa cô ra đoàn kịch."

    Kiều Luyến: .

    Cô cúi đầu, đi theo phía sau người đại diện, vừa đi vừa lén ngẩng đầu nhìn hắn.

    Vừa mới nãy hắn vẫn đứng ở ngoài cửa? Đây chẳng phải là, âm thanh trong phòng, hắn đều nghe được!

    Đang xoắn xuýt, người đại diện bỗng nhiên quay đầu: "Kiều tiểu thư, cô biết Thẩm tiên sinh vì sao lại chọn kết hôn với cô không?"

    Lực chú ý của Kiều Luyến, trong nháy mắt bị dời đi, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, "Vì sao?"

    - -
     
    Phan Kim TiênGill thích bài này.
  2. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 11. Cách xa Thẩm ảnh đế ra một chút.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô không biết?" Người đại diện kinh ngạc.

    Kiều Luyến lắc đầu, "Tôi không biết, anh có thể nói cho tôi biết là vì cái gì không?"

    Lúc trước cô thiếu tiền, khi đến đường cùng, là người đại diện của Thẩm Lương Xuyên chủ động đến tìm cô, mới đạt thành thỏa thuận kết hôn này.

    Người đại diện nói: "Không thể."

    Kiều Luyến sửng sốt, chợt nghe đến câu tiếp theo của anh ta: "Bởi vì tôi cũng không biết a! Lúc trước Thẩm Tiên Sinh đột nhiên phân phó tôi chuẩn bị thỏa thuận đi tìm ngươi, tôi còn nghĩ, các người quen nhau!"

    Điều này sao có thể?

    Nếu quen Thẩm Lương Xuyên, cô đã sớm tỏa sáng ở trong giới phóng viên.

    Ai chẳng biết, một chút biến động nhỏ của Thẩm Lương Xuyên, đều có thể một giây lên hot search.

    Đang ở suy tư, người đại diện bỗng nhiên dừng lại, "Tới rồi, Kiều tiểu thư, có cần tôi an sắp xếp một chiếc xe đưa cô về nhà không?"

    Kiều Luyến vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, cảm ơn."

    Kiều Luyến đi ra đoàn kịch, những phóng viên bên ngoài đã rời khỏi.

    Vừa mới có được đại tin tức của Thẩm Lương Xuyên cùng với Dương Linh Tư cùng nhau đến đoàn kịch, bọn họ đương nhiên phải chạy nhanh trở về để chuẩn bị.

    Kiều Luyến đi qua đi, đứng ở ven đường, chuẩn bị đón taxi đi tòa soạn báo.

    Đúng lúc này, một chiếc xe Audi màu đỏ chạy tới, đứng ở trước mặt cô.

    Cửa xe mở ra, Dương Linh Tư nổi giận đùng đùng bước xuống.

    Kiều Luyến không biết cô ta muốn làm gì, vừa định mở miệng nói chuyện --

    "Bốp!"

    Một cái tát rất mạnh, dừng ở trên mặt Kiều Luyến!

    "Nói cho cô biết, Thẩm ảnh đế là của tôi! Đừng ỷ vào mình có vài phần tư sắc, đã nghĩ muốn câu dẫn hắn!"

    Này một cái tát tới bất ngờ lại mau làm cô không kịp phòng, đầu cô bị đánh nghiêng sang một bên, trong miệng có vị tanh ngọt, bên mặt nóng rát đau đớn, làm cho cô cảm giác nửa bên mặt đều có tê dại.

    A, cô ta khí lực thật ghê gớm!

    Cô động hai má, phát hiện răng nanh không có vấn đề, thả lỏng người, sắc bén ngẩng đầu.

    Giới giải trí, rất nhiều nghệ sĩ có mâu thuẫn với phóng viên, nhưng hầu như lại không có nghệ sĩ nào trực tiếp động thủ đánh người, cho nên cô vừa nãy mới không có phòng bị.

    Hiện tại xem ra.. Dương Linh Tư, quả thực là một người kỳ ba.

    Cô trào phúng nhìn thấy dương linh tư: "Nếu tôi nhớ không lầm, Thẩm ảnh đế hôm qua mới vừa kết hôn, như thế nào lại là người của cô? Chẳng lẽ cô là Thẩm thái thái?"

    Dương Linh Tư nghẹn họng, tức muốn hộc máu: "Tôi có phải hay không, không quan trọng, dù sao như thế nào cũng sẽ không phải là phóng viên nhỏ bé như cô!"

    Kiều Luyến cười: "Tôi quả thật chỉ là nhân vật nhỏ nhoi, bất quá Dương Tiểu Thư phải cẩn thận a, nếu không cẩn thận, sẽ bị mọi người đánh."

    Xung quanh lại không có người nào, dương linh tư bộ mặt dữ tợn, theo lời của cô ta nói: "Kết hôn thì thế nào? Ta chính là vui làm thiếp đấy! Nói cho cô biết, cách xa Thẩm ảnh đế ra một chút!"

    Kiều Luyến chọn mi, "Tiểu tam?"

    Cô nghiêng đầu, đôi mắt đen đen láy, lộ ra một tia giảo hoạt: "Chính là tôi nhớ rõ, cô rõ ràng vừa mới thổ lộ lúc nãy, hơn nữa.. Thẩm ảnh đế giống như từ chối cô, cô muốn làm tiểu tam? Thẩm ảnh đế có đồng ý không?"

    Dương linh tư bị lời nói của cô, kích động muốn dậm chân, "Kia thì thế nào? Nói cho cô biết, người kết hôn cùng với Thẩm ảnh đế, cùng nằm trên đầu đề chính tôi!"

    Một câu hạ xuống, mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì, Dương Linh Tư trực tiếp hung tợn cảnh cáo nói: "Tôi nói cho cô biết, ngậm chặt miệng của cô, một cái tát này, là tôi cảnh cáo cô. Lần sau, sẽ không chỉ đơn giản là một cái tát thôi đâu!"

    Nói xong, cô ta quay đầu, lên xe, rời đi.

    Mắt thấy chiếc xe đã rời khỏi, Kiều Luyến từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại đã sớm mở chức năng ghi âm.
     
    Phan Kim TiênGill thích bài này.
  3. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 12. Thái Thái hình như có chút không khỏe.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đảm bảo lưu lại toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi, một chữ cũng không bỏ xót, lúc này Kiều Luyến mới bỏ điện thoại di động vào trong túi, tay tìm trong túi, lấy ra một cái gương.

    Cô nghiêng đầu, liền thấy năm ngón tay in rõ trên mặt, tốc độ sưng lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô đưa tay sờ thử, nhất thời nhịn không được "Tê" một tiếng.

    Đau quá.

    Ánh mắt của Kiều Luyến, trong lúc nhất thời trở nên đen tối không rõ.

    Cô từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng đều ăn, chỉ có không ăn thiệt.

    Thẩm Lương Xuyên khi dễ cô, cô không thể phản kháng, cô nhẫn nhịn.

    Nhưng Dương Linh Tư thì là cái thá gì!

    Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Cô không phải quân tử, cho nên báo thù, ngay ngày mai.

    Dương Linh Tư, cô chờ đó!

    Mặt bị sưng, Kiều Luyến sẽ không đi tòa soạn báo, trực tiếp lái xe trở lại biệt thự Thẩm gia.

    Cô cúi đầu, lấy tay đỡ mặt, vào bằng cửa sau, tùy tiện chào quản gia một cái, liền lên lầu vào phòng ngủ chính.

    Cô lấy khăn bọc cục đá, đắp lên mặt của mình, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

    Nhìn chằm chằm vào trần nhà xa lạ, trong đầu của cô hiện lên lời nói của người đại diện: ".. Lúc trước Thẩm tiên sinh đột nhiên phân phó tôi chuẩn bị thỏa thuận đi tìm cô, tôi còn nghĩ, hai người quen biết nhau!"

    Cô vắt hết óc đích nhớ lại, xác định chính mình cùng anh chưa từng quen biết.

    Nhưng mà, ngay lần đầu tiên gặp mặt, anh đã không thích nàng, vì sao lại chọn cô để sinh con?

    Chẳng lẽ.. Là bởi vì cô thiên sinh lệ chất*, gien rất tốt?

    Thiên sinh lệ chất: Xinh đẹp tự nhiên

    Kiều Luyến tự tiêu khiển, là người lạc quan nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa.

    Dù sao, chờ cô sinh con xong, sẽ cùng Thẩm Lương Xuyên ly hôn, đến lúc đó không còn gì vướng bận, ngược lại rất tốt.

    "Cốc cốc!" Tiếng đập cửa vang lên.

    Kiều Luyến hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống, "Ai vậy?"

    "Thái thái, là tôi." Quản gia mở miệng nói, "Tiên sinh phân phó tôi đem sữa bò lên cho cô."

    Đem sữa bò?

    Kiều Luyến không muốn người khác nhìn thấy vết thương, vì thế ho khan một tiếng, "A, không cần, hôm nay tôi không đói!"

    Nhưng cố tình, vừa nói xong, bụng liền kêu hai tiếng "ọt ọt".

    Kiều Luyến: .

    Buổi sáng chỉ uống một ly sữa, giữa trưa ở đoàn phim, cơm trưa cũng chưa kịp ăn, cô không đói bụng.. Mới là lạ!

    Kiều Luyến nuốt nước miếng, nghĩ nghĩ, đem bên mặt bị thương ở bên trong, lúc này mới mở miệng: "Vào đi!"

    Quản gia đẩy cửa vào, nhìn không chớp mắt, đi đến trước mặt Kiều Luyến, đưa sữa cho cô.

    Kiều Luyến nhận lấy, uống một ngụm, nhất thời chau mày, buổi sáng phải đi gấp, không chú ý, chính là hiện tại mới phát hiện, hương vị sữa này có chút lạ?

    Nhưng, nghĩ đến là Trầm Lương Xuyên bảo quản gia đưa lên, không nghĩ nữa, uống đi!

    Dưới sự giám sát của quản gia, cô bóp mũi, đem sữa một ngụm uống hết, trái với lương tâm nói: "Cám ơn."

    Quản gia nhận lấy cái ly, xoay người rời đi, khi đóng cửa, nhìn thoáng qua phía cô, phát hiện thái thái một lần nữa nằm ở trên ghế sô pha.

    Ánh mắt của ông ấy, hiện lên một chút trầm tư.

    Trên mặt thái thái, là dấu bàn tay?

    Ông xuống lầu, nghĩ nghĩ, vẫn là cầm điện thoại riêng lên, bấm số điện thoại, điện thoại chuyển được, đối diện truyền đến giọng nói của Trầm Lương Xuyên: "Uống không?"

    "Uống rồi." Quản gia vừa trả lời, lúc Thẩm Lương Xuyên chuẩn bị ngắt điện thoại, quản gia bỗng mở miệng, "Tiên sinh, ngài đêm nay có về nhà không? Thái thái.. Hình như có chút không khỏe."

    Trầm Lương Xuyên cắt đứt điện thoại, ánh mắt trầm xuống.

    Có chút không khỏe?

    Anh đứng lên, đi ra ngoài, người đại diện hỏi: "Đi chỗ nào?"

    "Về nhà."

    Đi xem cô không khỏe như thế nào!
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  4. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 13. Ai đánh vào mặt?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong căn phòng tối đen, cô nằm trên ghế sô pha trở mình, rồi lại trở mình.

    Cuối cùng, Kiều Luyến từ trên ghế salon bước xuống.

    Mở cửa phòng, lén lút từng bước từng bước đi xuống lầu, xác định trong phòng khách không ai, lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh đi vào phòng bếp.

    Mở tủ lạnh ra, cầm lấy một miếng bánh mì, thích thú ăn hai cái, chợt nghe tiếng xe truyền vào từ bên ngoài.

    Động tác của cô cứng lại, cả người lập tức căng thẳng.

    Thẩm Lương Xuyên đã trở về?

    Nghĩ tới chuyện xảy ra ở đoàn kịch hôm nay, cô đã cảm thấy khẩn trương bất an, hốt hoảng đóng cửa tủ lạnh lại, khi muốn chạy lên phòng ngủ, trong phòng khách lại có một nhóm người đi tới, lúc này mà Kiều Luyến chạy lền, liền quá đột ngột rồi, cô dứt khoát đứng ở cửa phòng bếp, nhìn ra bên ngoài.

    Cửa lớn bị mở ra, Thẩm Lương Xuyên bước vào, mang theo một cảm giác lạnh lẽo.

    Quản gia vội vàng nghênh đón, "Tiên sinh, ngài đã trở về?"

    Thẩm Lương Xuyên gật đầu, cởi áo khoác xuống đưa cho người hầu, hơi ngẩng đầu: "Cô ta bị làm sao vậy?"

    "Thái thái ngày hôm nay.."

    Quản gia nói, bị Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng cắt ngang: "Không được gọi cô ta là thái thái."

    Một câu nói, làm cho không khí trong phòng bỗng trở nên an tĩnh.

    Kiều Luyến bĩu môi.

    Không nên gọi thái thái?

    Giọng điệu chê cười này, làm cho cô từ trong phòng bếp nhịn không được mà bước ra, "Quản gia, ông có thể gọi cháu là Kiều Luyến."

    Không khí trong phòng càng thêm xấu hổ.

    Quản gia ho khan một tiếng, "Kiều tiểu thư không có ăn cơm chiều.."

    Cái này nói nói phân nửa, liền nói không được nữa.

    Bởi vì ánh mắt của Thẩm Lương Xuyên, đã nhìn vào miếng bánh mì trên tay cô, còn có khóe miệng bị dính một ít vụn bánh mì.

    Lúc đầu cho rằng trải qua chuyện ngày hôm nay, cô sẽ không gượng dậy nổi, sẽ thống khổ, nhưng bây giờ.. Cô làm gì có dáng vẻ không tốt?

    Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên đã lạnh lùng, bây giờ càng trở nên lạnh hơn, lộ ra một chút tức giận.

    Khuôn mặt sưng đỏ của cô, làm cho anh cảm thấy chướng mắt, vừa tính nói, bỗng nhiên phát hiện cái gì, bước chân lại gần Kiều Luyến.

    Kiều Luyến còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị bàn tay của anh kiềm chế, chợt, anh lạnh băng mở miệng: "Trên mặt bị ai đánh?"

    Ai đánh? Đương nhiên là đào hoa thối của anh!

    Có thể nói cho anh thì thế nào? Anh còn có thể báo thù cho cô sao!

    Cô do dự trong vài giây, rơi vào trong mắt Thẩm Lương Xuyên, liền thay đổi.

    Anh bỗng nhiên buông lỏng ra cằm của cô, giễu cợt mở miệng nói: "Cô có phải hay không định nói, là Dương Linh Tư đánh?"

    Giọng điệu này.. Chậc chậc, nồng nặc cảm giác bất mãn!

    Biết anh không kiên nhẫn nhất là việc cô gây phiền toái cho anh, cho nên Kiều Luyến suy nghĩ một chút, lựa chọn một cách ổn thỏa nói: "A, chuyện này, không cần anh quan tâm.."

    "Không cần tôi quản? Cho nên, đây là lấy lui làm tiến? Muốn cho tôi giúp cô báo thù?" Thẩm Lương Xuyên lộ ra vẻ mặt châm chọc.

    Kiều Luyến: .

    Thẩm Lương Xuyên quay đầu nhìn về phía quản gia, thanh âm nghiêm nghị mở miệng: "Lý tẩu, ngươi lớn tuổi, mắt cũng không tốt rồi, đừng để lòng tốt bị người khác lợi dụng."

    Bị người lợi dụng?

    Người này, là chỉ mình sao?

    Kiều Luyến nhíu mày, mở miệng: "Thẩm Lương Xuyên, tôi không cần anh giúp tôi.."

    "Kiều tiểu thư, nói cho cô biết, những trò mèo này của phụ nữ, đối với tôi vô dụng!"

    Lời này vừa dứt, anh trực tiếp xoay người, lên lầu, "Phanh" đóng cửa phòng lại.

    Kiều Luyến: . Cho nên, còn có để cho người khác từ từ nói chuyện hay không?

    Kiều Luyến giận dữ cắn một cái bánh mì, đột nhiên ý thức được một vấn đề: Bọn họ bây giờ coi như là đang cãi nhau phải không? Vậy cô đêm nay, ngủ ở đâu?
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  5. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 14. Tùy hứng trong đoàn phim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Luyến ngủ ở phòng khách một đêm, sáng sớm hôm sau, rời giường rửa mặt sau đó nhìn về phía gương một chút, phát hiện trên mặt đã tiêu tan sưng, thế nhưng mơ hồ còn có chút hồng.

    Cô nhịn không được phẫn nộ một chút, một tát này, tuyệt đối không thể để uổng phí!

    Quần áo chỉnh tề, xuống lầu, quản gia gọi cô: "Thái.. Kiều tiểu thư, ăn sáng rồi hãy đi a!"

    Kiều Luyến thật sự là đói bụng, thuận tay để điện thoại di động ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách, đi tới, mới vừa dự định bắt đầu ăn, liền thấy Thẩm Lương Xuyên từ bên ngoài đi vào.

    Anh chắc là vừa mới đi tập thể dục, lúc này đang cầm khăn lau mồ hôi, mặc đồ thể thao, giày thể thao màu đen, cũng có thể có cảm giác lãnh khốc, mặt không chút thay đổi, nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp lên lầu.

    Kiều Luyến nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy người này thực sự là lạnh lẽo, bĩu môi, sau khi ăn uống no đủ, tâm tình cũng trở nên tốt đẹp.

    Cô mang theo túi đi ra ngoài, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn một chút, từ trên bàn trà cầm điện thoại di động lên bỏ vào trong túi, lúc này mới ra ngoài đi làm.

    Nàng vừa rời khỏi, người hầu đi tới quét dọn vệ sinh, đem điện thoại trên ghế sô pha, đặt ở trên bàn trà.

    Một lát sau, Thẩm Lương Xuyên thay quần áo xong, từ trên lầu đi xuống, thuận tay cầm điện thoại di động trên bàn uống trà, nhét vào trong túi, đi ra ngoài.

    Người đại diện cùng trợ lý đã ở chờ ở trong xe bảo mẫu, sau khi anh lên xe, trợ lý cẩn thận mở miệng: "Thẩm ca, tôi đã cho nói qua với bảo an, về sau cũng sẽ không bao giờ sảy ra tình trạng kí giả xuất hiện ở ngoài cổng nữa!"

    Thẩm Lương Xuyên sao cũng được "Ừm" một tiếng, cầm lấy kịch bản, trong xe liền an tĩnh lại.

    Mặc dù là khách mời trong < mối tình đầu > cũng chỉ có vài cảnh diễn trong phim, nhưng anh lại luôn nghiêm túc như thường lệ.

    Thẩm Lương Xuyên ở trong bộ phim này, đóng vai chính là một vị chủ tịch tài phiệt, nhân vật chính trong cốt truyện lúc đầu muốn gây dựng sự nghiệp, muốn theo chân bọn họ hợp tác, nhưng Thẩm Lương Xuyên căn bản cũng không cho anh ta cơ hội.

    Rơi vào đường cùng, nữ chủ Dương Linh Tư vì tình yêu mà đứng ra, liều mạng nửa đường đón xe, rốt cuộc mới làm cho nhân vật nam chính có cơ hội xoay chuyển tình thế.

    Ngày hôm nay, bọn họ muốn quay, chính là cảnh này.

    Trong đoàn kịch.

    Đạo diễn nói cảnh diễn với Thẩm Lương Xuyên "Thẩm lão sư, lát nữa cậu ngồi trong xe phanh ở đây là được, tốc độ xe không cần quá nhanh, ống kính xa chúng ta dùng thế thân bổ sung thêm là được."

    "Cảnh thứ 56 lần thứ 34--action!"

    Thẩm Lương Xuyên lái một chiếc xe Lamborghini màu đen, ngẩng đầu dự đoán lại khoảng cách, sau đó liền thấy Dương Linh Tư đứng ở phía xa.

    Trong đầu của hắn, bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ kia lại hiện lên dấu bàn tay. Anh mặt mày lạnh lẽo, đến vị trí chỉ định rồi, vốn dĩ anh nên phanh xe, lại dùng sức đạp lên chân ga!

    Xe chợt gia tốc, thẳng đến Dương Linh Tư!

    Hiện trường đoàn kịch nhất thời hỗn loạn.

    "Phanh lại! Nhanh phanh lại!"

    "Nhanh lên mau tránh ra một chút! Mau tránh ra!"

    "..."

    "Kít" tiếng thắng xe bén nhọn, làm cho tất cả mọi người đều chết lặng, khiếp sợ lộ ra hết trên mặt.

    Lamborghini dừng lại, ở cách Dương Linh Tư, chỉ cách 0, 01m!

    Toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

    Năm giây sau, Dương Linh Tư hai chân mềm nhũn, chật vật té lăn trên đất, cô sợ đến toàn thân run, sắc mặt tái nhợt, cả người chật vật tột cùng!

    Thẩm Lương Xuyên từ trên xe bước xuống, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người, một lúc sau chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu nói: "Xin lỗi, không phân rõ chân ga và phanh ga."

    Quần chúng: .

    Đạo diễn nhìn anh, muốn mắng nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể cười trừ một tiếng: "Mau đi xem Dương Linh Tư một chút!"

    * * *

    Lời của editor: Anh nhà đây là đang trút giận thay cho vợ yêu đấy ạ.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2020
  6. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 15. Điện thoại này.. là của ai

    Beta: @Serena Azure


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người trợ lí của Dương Linh Tư vội vàng chạy tới bên cạnh cô ta, dùng sức đỡ cô ta dậy.

    Một người trong đó nghi hoặc mở miệng: "Sao lại có mùi khai?"

    Tầm mắt của mọi người trong đoàn kịch đều nhìn vào dưới chân của Dương Linh Tư, thấy quần của cô ta ướt nhẹp, còn có nước nhỏ xuống, hiển nhiên là bị dọa đến tiểu ra quần.

    Mọi người đồng loạt cúi đầu, bả vai run run.

    Dương Linh Tư chậm rãi hồi phục lại tinh thần, nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, "..."

    Một tiếng liền khóc lớn lên.

    Mắc cỡ chết người!

    Là một nữ minh tinh, chuyện này chắc chắn sẽ là lịch sử đen tối nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cô ta, không thể nào nào xóa bỏ được!

    Bởi vì Dương Linh Tư sợ hãi, cho nên mọi người đi nghỉ ngơi trước. Thẩm Lương Xuyên đang ngồi dưới dù che nắng thì người đại diện tiến tới, nói: "Thẩm Ca, cậu là người yêu thích xe đua, sao ngay cả phanh xe và chân ga cũng không phân biệt rõ? Có phải cậu cố ý hay không, Dương Linh Tư làm gì mà lại trêu chọc đến cậu rồi?"

    Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng liếc nhìn người đại diện, người đại diện lập tức vươn tay: "Ok, tôi không hỏi!"

    - -

    Ở trên xe taxi, Kiều Luyến cũng đã nghĩ sẵn trong đầu, khi đến công ti, chỉ cần nửa tiếng liền biên tập một bài báo sinh động nhất. Trong đó, nữ minh tinh họ Dương mượn hơi ảnh đế để lên hot search, còn có một bộ mặt đáng ghê tởm, miêu tả cực kì sống động, dùng từ ngữ sắc bén, ý tứ châm chọc rõ ràng.

    Đến khi gõ xong chữ cuối cùng, tay phải Kiều Luyến cũng mềm nhũn, cô vừa lòng duỗi người.

    Dám đánh cô, liền phải tiếp nhận cán bút của cô trả thù!

    Cô dời ánh mắt rời khỏi màn hình, liền thấy Tô Mỹ Mỹ đang đứng ở sau màn hình. Thấy cô ngẩng đầu, cô ta châm chọc cười nói: "A, biểu hiện nghiêm túc quá, ngày hôm nay còn chưa phải lăn!"

    Giọng nói của cô ta có chút cao, làm cho mọi người trong phòng làm việc đồng loạt nhìn qua.

    Kiều Luyến nhướn mày, lấy tay sờ cằm, ai oán thở dài: "Tô Mỹ Mỹ, tôi quả thực là có một chút hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cô không cần lúc nào cũng luôn chú ý tôi như thế chứ, tôi cũng không phải là bách hợp!"

    Tô Mỹ Mỹ bị cô chọc tức đến nỗi mặt tái xanh: "Kiều Luyến, cô đừng có mà ở chỗ này ba hoa! Nói cho cô biết, chủ biên nói, không tra được Thẩm thái thái là ai, liền để cho cô cuốn gói! Cô có thể viết đơn xin nghỉ việc được không? Có cần tôi giúp cô hay không?"

    Kiều Luyến cười: "A, tuy là kinh nghiệm của cô phong phú hơn so với tôi, nhưng mà hiện tại tôi không cần!"

    Mọi người cười vang.

    Tô Mỹ Mỹ tức muốn chết rồi, quay đầu đã thấy chủ biên đen mặt đi tới, Tô Mỹ Mỹ lập tức mở miệng: "Chủ biên, kiều Luyến ở chỗ này!"

    Chủ biên nghe nói như thế, giận dữ cầm điện thoại đi tới chỗ Kiều Luyến: "Kiều Luyến, cô không muốn làm nữa phải không? Tôi gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy, cô cũng không dám nhận?"

    Kiều Luyến nghi hoặc lấy điện thoại từ trong túi ra: "Điện thoại di động của tôi không có phản ứng!"

    Chủ biên cúi đầu, mở loa điện thoại, trong điện thoại di động vang lên âm thanh "tít-tít". Chủ biên lại tiếp tục nói: "Tôi đang ở trong tình trạng không có ai trả lời, tại sao điện thoại của cô lại không đổ chuông? Cô cho rằng cô không nhận điện thoại của tôi thì ngày hôm nay không cần nộp kết quả cho tôi sao? Tôi hỏi cô, Thẩm thái thái là ai, cô có tra được không? Không điều tra được thì lập tức cút ngay cho tôi!"

    Kiều Luyến mở điện thoại lên, lọt vào trong tầm mắt là một màn hình điện thoại xa lạ.

    Trong ánh sáng màn hình, cô chợt nhớ tới, mình ném điện thoại trên ghế sô pha, nhưng mà lúc đi làm lại cầm điện thoại trên bàn trà. Cô cầm điện thoại này.. Là của ai? Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu cô.

    Dường như là vì kiểm chứng suy nghĩ của cô, cuộc gọi của chủ biên đột nhiên được kết nối.

    Giọng nói mất kiên nhẫn của Thẩm Lương Xuyên vang lên ở bên kia điện thoại: "Alo."
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2020
  7. Bạch Nhân Ly

    Bài viết:
    6
    Chương 16. Thẩm ảnh đế là chồng của tôi

    Beta: @Serena Azure


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng của Thẩm Lương Xuyên rất đặc biệt, rất dễ nhận ra, cho nên anh chỉ mới nói một chữ mà toàn bộ phòng làm việc đã an tĩnh lại.

    Kiều Luyến bối rối.

    Chủ biên cũng trợn tròn mắt, nhìn chòng chọc vào điện thoại di động của mình, không thể tin được: "Gọi.. Gọi lộn số?"

    Sau một lúc, Kiều Luyến chợt nhào qua, trực tiếp giành lấy điện thoại di động của chủ biên, mở miệng nói: "Thân ái! Chúng ta cầm nhầm điện thoại!"

    Dứt lời, cô cười cười nhìn mọi người xung quanh, rất nhanh mở miệng: "Em đang vội, cúp máy trước đây, lát nữa sẽ gọi cho anh!"

    Cô cũng không đợi Thẩm ảnh đế nói thêm câu nào, trực tiếp cúp điện thoại!

    Cả phòng vẫn an tĩnh như cũ.

    Hồi lâu sau, có người mở miệng: "Kiều Luyến, cô đang yêu đương sao?"

    Kiều Luyến gật đầu.

    "Giọng nói của bạn trai cô sao lại giống với Thẩm ảnh đế?"

    Kiều Luyến ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc mở miệng: "Nói cho mọi người biết, Thẩm ảnh đế chính là chồng của tôi!"

    "Cắt! Biết cô là fan của Thẩm ảnh đế, nhưng cô cũng có bạn trai, đừng đoạt chồng với chúng tôi!"

    Cô nói như vậy, ngược lại mọi người lại không tin, họ quay sang chỗ khác tiếp tục làm việc.

    Kiều Luyến nghe nói như thế, chợt trở nên hoảng hốt. Trước khi gả cho Thẩm ảnh đế, cô thật sự là fan của anh, nhưng bây giờ.. Cô phải cân nhắc vấn đề fan trở thành antifan.

    Sau đó, cô nghe thấy giọng của chủ biên: "Cuối cùng thì cô có tra ra được Thẩm thái thái là ai hay không?"

    Kiều Luyến nhất thời căng thẳng dây thần kinh: "Không có, tin tức lớn như vậy mà chỉ cho một ngày, không phải là đang làm khó tôi sao? Nếu không.. Chúng ta đi tìm tổng biên để bàn một chút?"

    Chủ biên nhìn cô không vừa mắt, bởi vì cô đào được mấy tin tức lớn, được tổng biên điểm danh khích lệ. Gần đây, tòa soạn có cuộc đánh giá nhân viên ưu tú. Tổng biên có ý muốn cho cô, nhưng chủ biên lại muốn cho cháu gái của mình là Tô Mỹ Mỹ, nên lúc này mới nghĩ mọi cách để chèn ép cô.

    Chủ biên quả nhiên có điều cố kỵ: "Hừ, vậy thì cho cô thêm ba ngày!"

    Kiều Luyến cười đến mức vô cùng xán lạn: "Không thành vấn đề! Cảm ơn chủ biên."

    Chủ biên hừ lạnh một tiếng, trước khi đi còn để lại một câu: "Kiều Luyến, đến lúc đó nếu như cô còn không làm được thì đừng trách tôi không nể tình!"

    Kiều Luyến thè lưỡi về phía bóng lưng của cô ta, rồi mới ngồi xuống.

    Một đồng nghiệp lại gần, hỏi: "Kiều Luyến, giọng nói của bạn trai cô thật dễ nghe, cô lại gọi điện thoại để cho anh ấy nói mấy câu nữa, được không?"

    Kiều Luyến: .

    Cô cho rằng Thẩm Lương Xuyên là con chó sao, muốn hắn nói mấy câu thì hắn sẽ nói?

    Mượn cớ từ chối xong, cô định đem ghi âm cùng bản thảo vừa mới viết phát ra ngoài, nhưng mà, cô bỗng nhiên ý thức được.. Ghi âm trong điện thoại còn ở chỗ Thẩm Lương Xuyên!

    Kiều Luyến tìm một chỗ không người, gọi điện cho điện thoại của mình.

    Điện thoại vang lên vài tiếng mới được nghe, Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Alo."

    "Là tôi!" - Kiều Luyến nhìn quanh bốn phía, cảm giác như ăn trộm. - "Chắc là tôi cầm nhầm điện thoại."

    "Không phải chắc là, mà là hoàn toàn chính xác." - Cách điện thoại di động mà cũng có thể cảm nhận được giọng nói lạnh băng của anh.

    Kiều Luyến nhất thời mở miệng: "Tôi không phải cố ý, thế này đi, bây giờ tôi đến đoàn kịch đổi lại với anh."

    Chào chủ biên xong, Kiều Luyến rời khỏi tòa soạn.

    Nửa tiếng sau, cô đã ở bên ngoài đoàn kịch, thấy cô gái lúc trước dẫn mình vào trong lên tiếng: "Kiều tiểu thư, Thẩm lão sư đang quay phim, để cho cô lấy thân phận kí giả vào đoàn kịch."

    Kiều Luyến nhận lấy giấy chứng minh, đi cùng với cô ấy vào đoàn.

    Cách đó không xa, Thẩm Lương Xuyên đang diễn thử, vừa ngẩng đầu liền thấy một hình bóng quen thuộc.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...