Chương 10. Kết quả thi đấu ra sao? Bấm để xem Sau đó, cuốn sách trên tay ông ta suýt chút nữa đâm trên người Nam Tinh. Giận không nhịn nổi "Em còn không biết xấu hổ mà nói với tôi là em học thuộc? Em không thể làm bài nghiêm túc sao?" Sau khi mắng xong, nhìn Nam Tinh cầm bút bi, cúi đầu không nói lời nào. Trông thật đáng thương. Ông ta chạm vào cái đầu hói nhỏ của mình, ho khan một tiếng "Em vừa mới chuyển đến không lâu, có thể là có chút không theo kịp chương trình học, tôi cũng biết em học rất nỗ lực, tiếp tục cố gắng là được." Nam Tinh ngẩng đầu lên. Mặc dù không biết ông ta đang nói cái gì, nhưng vẫn là đáp lại một tiếng "Được rồi, lão sư." Ông ta vẻ mặt hài lòng. "Ừm, không tệ." Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, tiếp tục bắt đầu học. Nam Tinh cúi đầu, lật cuốn sách trên tay, bên cạnh lại phát ra một tiếng cười nhạo. Người ngồi cùng bàn châm chọc mỉa mai. "Nếu đọc sách là có thể học xong, còn cần lời giáo viên dạy làm cái gì?" Nam Tinh liếc mắt cô ta một cái, không nói gì. Tan học, đeo cặp sách ra cổng trường.. Mới vừa vừa đi ra khỏi, từ xa liền nhìn thấy một người. Lâm Trường An mặc vest đứng trước chiếc Mercedes-Benz màu đen, đeo cặp kính gọng vàng, đẹp trai nho nhã. Cách ăn mặc của hắn ta rất nhanh thu hút sự chú ý của các bạn học, mắt liên tiếp nhìn qua. Lâm Trường An nhìn thoáng qua Nam Tinh, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng "Nam Tinh". Hắn hô một tiếng, sau đó sải bước đi tới, trực tiếp chắn ở trước mặt Nam Tinh. Nam Tinh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn. "Có việc gì?" Lâm Trường An trên mặt nở nụ cười, phong độ lịch lãm "Tối ngày hôm qua, chúng ta hẳn là có chút hiểu lầm." "Cho nên?" "Có thể cho anh một cơ hội được không? Để anh làm sáng tỏ một chút." Nam Tinh trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là nhìn chăm chú hắn một lúc, sau đó mở miệng "Năm nay tôi mười bảy tuổi rưỡi" Lâm Trường An sững sờ. Không hiểu cô có ý gì. "Cái, cái gì?" "Theo quan điểm pháp luật mà nói, tôi vẫn không tính là là người trưởng thành. Muốn săn gái để chơi, nên đổi người khác cùng chơi với anh, tôi không rảnh." Vừa dứt lời, Nam Tinh đi ngang qua Lâm Trường An, nhanh chóng lên xe riêng rời đi. Lâm Trường An đứng tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ý của cô. Cô nhìn thấu ý đồ của hắn, thẳng thừng từ chối không thương tiếc. Lý do lại vẫn còn là vị thành niên? Lâm Trường An giơ tay lên, sờ sờ khóe môi, mỉm cười nhìn về phía Nam Tinh rời đi, lẩm bẩm một tiếng "Có chút thú vị." Tiếng nói vừa dứt. Âm thanh lại từ phía sau truyền đến. "Anh trai!" Lâm Kiều Kiều bị bạn học ôm đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt hâm mộ của các bạn học, chạy đến trước mặt Lâm Trường An Lâm Kiều Kiều vô cùng hài lòng, đứng trước mặt Lâm Trường An, rất tự nhiên kéo cánh tay của của hắn, làm nũng nói "Anh, anh đang nhìn gì vậy? Mới vừa rồi anh với Nam Tinh đang nói chuyện phải không?" Thời điểm nói đến câu sau, khẩu khí của Lâm Kiều Kiều trở nên rất nguy hiểm. Lâm Trường An chân mày cau lại, sự chú ý đổ dồn trên người em gái mình "Em quen biết Nam Tinh?" Lâm Kiều Kiều nắm chặt nắm tay, lập tức phản bác. "Làm sao em có thể quen biết được với con tiện nhân kia chứ!" Lâm Trường An nghe thấy sự tức giận trong miệng em gái mình, nhưng sự chú ý của hắn lại rơi vào mái tóc của cô ta. "Sao tóc em tự nhiên cắt ngắn vậy? Quầng mắt sao lại đỏ thế này? Em khóc sao?" Giọng nói vừa rơi xuống, Lâm Kiều Kiều đột nhiên đỏ bừng hai mắt, nắm chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn về hướng Nam Tinh rời đi. "Anh! Tất cả những thứ này đều là do Nam Tinh giở trò quỷ! Anh nhất định phải báo thù cho em hả giận!" Vừa giậm chân vừa nói. Lâm Trường An ôm lấy vai Lâm Kiều Kiều, một tia sáng tối nhanh chóng lóe lên trong mắt. "Nam Tinh kia, quả thực có chút mê người. Nhưng nếu như dám bắt nạt trên đầu em gái của anh, anh trai làm sao có thể để cho em bị bắt nạt?" Vừa dỗ dành, vừa đưa Lâm Kiều Kiều rời đi. Ủy khuất và nước mắt trong mắt Lâm Kiều Kiều biến mất, thay vào đó trở nên cao hứng. "Anh trai! Anh dự định báo thù cho em như thế nào?" "Anh trai tự có biện pháp" * Nam Tinh về đến nhà. Ông Nam đi công tác, bà Nam cũng đi theo. Nam Vũ đi diễn, trong nhà ngoại trừ người hầu thì không còn người khác. Về đến nhà, một chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn trong phòng khách, phát ra âm thanh [ tích tích tích tích] . Nam Tinh nhìn lướt qua. Có chút ấn tượng. Đây là cái máy tính mà Nam Vũ để lại trong phòng khách đêm qua. Máy tính không ngừng phát ra tiếng vang. Lúc này, điện thoại Nam Tinh vang lên. Câu đầu tiên của cuộc gọi. "Chị về nhà rồi sao?" Là Nam Vũ gọi tới. Nam Tinh đáp một tiếng "Ừ" Sau đó, liền nghe Nam Vũ mở miệng "Nhìn thấy laptop trên bàn không? Giúp tôi một việc.." Nói một nửa, Nam Vũ bên kia không biết làm sao, đường dây đột nhiên bị ngắt. Nam Tinh ánh mắt đảo qua bàn, đi tới trước mặt máy tính, liếc mắt nhìn. Sau đó, ngồi xổm người xuống, tay phải nắm chuột, ở phía trên từ từ nhấn mấy lần. Đây là một cuộc thi kỹ thuật hacker. Quá trình thiết lập của ngày hôm nay có vẻ khó khăn hơn một chút so với tối ngày hôm qua, đây là trận thi đấu thứ hai. Máy tính được chia thành hai khu vực lớn, một phần hiển thị mã bằng các chữ cái màu đỏ trên nền đen, phần còn lại hiển thị sơ đồ cấu trúc giống như một mạng lưới với nhiều chấm xanh được phân bố trên đó. Chỉ là nhìn tiếp tục như vậy, tường phòng cháy không bao lâu nữa sẽ bị phá hỏng, rất nhanh sẽ bị chiếm cứ. Nhìn chằm chằm một lúc, những chấm xanh trên bản đồ cấu trúc lưới dần dần biến thành những chấm đỏ. Trên máy tính của Nam Vũ không có bất kỳ dấu vết đăng kí nào, hẳn không phải là nhân viên thi đấu. Là không muốn cho bọn họ giành chức quán quân sao? Cầm con chuột trong tay, do dự vài giây. Cô hiếm khi làm những việc vượt qua giới hạn của mình. Nhìn chằm chằm vào những chấm đỏ một lúc, rốt cuộc cũng chậm rãi đưa tay lên. Quên đi, vì mấy tấm ảnh kí tên, giúp hắn một lần. Một bàn tay mảnh khảnh đưa ra cầm chuột bên cạnh, sau đó, kéo chuột từbên phải sang bên trái. Rất nhanh, trong phòng khách chìm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ bạch bạch bạch. Tốc độ của Nam Tinh gõ bàn phím càng lúc càng nhanh. Laptop này có cấu hình cao, nhưng cho dù là như thế, đoạn mã trên mặt vẫn chạy rất chậm, không được mượt mà cho lắm. Cũng không biết qua bao lâu, lạch cạch một tiếng, cô nhấn phím cuối cùng. Ngay sau đó, giao diện trở lại như ban đầu. Chấm đỏ đang muốn chiếm cứ đột nhiên bị đóng băng. Sau đó, có muốn vào cũng không được nữa. 【 tích tích tích tích tích tích tích 】 Máy tính không ngừng rung lên. Nam Tinh thấy địa bàn sắp bị phá lại được bảo vệ, cô cúi đầu, từ từ thắt lại chiếc nơ trên cổ. Cô đặt thêm ba bức tường mật mã làm hàng rào bảo vệ. Ừm. Lúc này mới có chút dáng vẻ thi đấu. Ngày hôm qua trong lúc vô tình nhìn mấy lần, lúc đó liền cảm thấy cuộc so tài này thiết lập quá đơn giản. Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại rung lên, Nam Vũ lại gọi tới. Nam Tinh mới vừa mở ra nút loa, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm "Kết quả thi đấu ra sao rồi? Ai thắng? Là Đồ Đao hay Hắc Báo?" Nam Tinh mặt không hề cảm xúc nhìn màn hình, im lặng trong chốc lát.
Chương 11. Kí tên đi Bấm để xem Chờ đến khi bên kia, lại lần nữa lên tiếng "Này, còn ở đó chứ?" "Ừ" "Ai thắng? Trên màn hình hiển thị là ai?" "Cuộc thi vẫn chưa kết thúc." "Vẫn chưa kết thúc?" Nam Tinh nhìn vào chữ [King]mà cô tiện tay lưu lại trên máy tính. Mí mắt buông xuống, chậm rãi nói một câu "Cuộc thi đấu này không thể kết thúc được." Giọng nói rơi xuống, cô đưa tay tắt máy. Chậm rãi đem con chuột kéo trở lại bên phải một lần nữa, sau đó tắt máy tính. Chờ đến khi làm xong tất cả những thứ này, cô đứng dậy, đi lên lầu. Ừm, chỉ cần cô không nói ra, thì không có ai biết được là cô làm. * Hầu như cùng lúc đó, trên diễn đàn hacker bùng nổ. "Người kia là ai?" "King là ai? Từ chỗ nào xuất hiện ra một người như vậy?" "Tôi cười chết ha ha ha ha, Hắc Báo gần sắp thắng, sắp đánh vỡ giải thi đấu hacker năm nay rồi. Tự nhiên bị cái tên King đột ngột xuất hiện này, trực tiếp đá hắn bay ra bên ngoài cửa, cười chết mất ha ha ha ha!" "Ngươi đoán xem Hắc Báo hiện tại còn sống không? Hay bị nghẹn chết rồi?" "Cái tên King này con mẹ nó quá ngưu bức a, trực tiếp đột nhập thẳng vào cổng trụ sở của cuộc thi, còn đem mã hóa tường lửa của người ta mã hóa lại. Cái này làm cho người của tổng bộ cũng không biết mở ra a" "Tên này quá trâu bò, thực lực cũng rất mạnh" "Đây là muốn đuổi cùng giết tuyệt a." "Nhìn xem mấy kiểu chữ chi chít này, cho dù cuộc thi đấu có kết thúc thì chưa chắc ai cũng xông qua được, còn dùng chữ thật to để cười nhạo chúng ta. Cuộc thi đấu này tính như thế nào? Ai thắng?" "Ngươi đúng là phí lời, ai thắng? Còn ai thắng được nữa, đương nhiên là King rồi." "Ồ, bị thuyết phục, bị thuyết phục." "Bảng xếp hạng lần này có phải sẽ bị thay đổi nữa không?" "Nhân tài mới xuất hiện a." "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thực sự là không phục không được." "Ngươi nói người của tổng bộ có thể tìm ra cái tên K I N G này hay không?" "Chắc chắn rồi! Có điều, kỹ thuật trâu bò như thế này, mọi dấu vết đều được xóa sạch sẽ. Chắc chắn không dễ dàng tìm ra được". "Có lý." "Chúng ta quan tâm đến mấy thứ này làm gì, cứ ngồi xem là được" "Ha ha ha ha, đúng." Còn Nam Tinh ở một góc nào đó vẫn không biết chuyện trên diễn đàn hacker bùng nổ. Cô đang bận học tập chăm chỉ. Hơn nữa trong một tuần qua, cũng không có ai đến làm phiền. Một ngày tốt đẹp như vậy, rốt cuộc cũng dừng lại sau một ngày tan học nào đó. Chuông tan học vang lên, Nam Tinh chậm rãi từ trong trường học đi ra. Hai hàng cúc áo của bộ tây trang nhỏ màu đen trên người gọn gàng ngăn nắp, chiếc nơ đỏ khẽ run lên theo gió. Mái tóc cuộn tròn như rong biển xõa xuống, che khuất một bên gò má, mang theo một chút xa cách. Trên khóe mắt, vết thương đỏ như một bông hoa đỏ ngược lại càng điểm thêm sắc thái cho cô. Cô vừa đi ra khỏi, liền hấp dẫn tầm mắt của không ít người. Từ xa, Lâm Kiều Kiều nhìn bộ dạng của Nam Tinh, nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên sự đố kỵ. Cô ta cắn chặt răng, thấp giọng một câu "Tiện nhân." Người phụ nữ này chính là dựa vào dáng vẻ vô hại kia, nên mới trở thành vị hôn thê của anh Chu Mạc, đúng không? Ngươi là cái thá gì chứ, cũng xứng gả cho anh Chu Mạc? Lâm Kiều Kiều ra hiệu cho hai người đàn ông to lớn phía sau, sau đó chỉ vào Nam Tinh. "Là cô ta." Lời vừa dứt, hai người đàn ông to lớn cất bước đi tới, trong nháy mắt liền chắn trước mặt Nam Tinh. Nam Tinh bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn hai người. Lâm Kiều Kiều cười lạnh "Nam Tinh, cô là người lớn lên trong cô nhi viện, dựa vào cái gì mà cảm thấy bản thân có thể gả cho anh Chu Mạc?" Nam Tinh nhìn vẻ mặt ghen tị của Lâm Kiều Kiều "Cô muốn gả?" Lâm Kiều Kiều nắm chặt hai tay, như là bị chọc vào chỗ đau, âm thanh trở nên sắc nhọn "Nam Tinh! Đồ không biết xấu hổ!" Nam Tinh cúi đầu, nhéo nhéo chiếc nơ buộc ở cổ áo "Chặn tôi lại, chỉ để nói cái này?" Lâm Kiều Kiều vừa nghe, sắc mặt chậm rãi khôi phục lại, thậm chí còn nở một nụ cười. "Anh tôi muốn gặp cô." "Cho nên?" "Cho nên cô phải đi theo chúng tôi!" Nam Tinh liếc nhìn hai người đàn ông to lớn, phớt lờ họ, định vòng qua rời đi. Thanh âm đắc ý của Lâm Kiều Kiều từ phía sau Nam Tinh vang lên. "Nam Tinh, cô có phải là quên cái gì hay không? Video của cô vẫn ở trong tay tôi. Nếu như cô không đi, tôi sẽ đem video này truyền ra ngoài, đến lúc đó cô không còn cách nào ở trong trường học làm người!" Nam Tinh bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Kiều Kiều, tầm mắt bình tĩnh mang theo lạnh lẽo. Lâm Kiều Kiều bị nhìn chằm chằm trong lòng run lên. Có chút co rúm lại, có điều rất nhanh liền nhìn thấy hai người đàn ông cường tráng bên cạnh. Sợ cái gì chứ. Nghĩ đến thế, Lâm Kiều Kiều đứng thẳng người lên, tư thái cao ngạo. Ra lệnh nói "Đi theo chúng tôi!" Cuối cùng, Nam Tinh theo Lâm Kiều Kiều ngồi xe rời đi. 【Câu lạc bộ đêm Tửu Thiên】 Trang trí sang trọng, phục vụ chu đáo, nhân viên phục vụ ăn mặc hở hang trước sau. Vừa đi vào, liền có thể cảm nhận được sự xa hoa đồi trụy, lãng phí. Đã có người phục vụ chờ ở cửa từ sớm. Vừa nhìn thấy Lâm Kiều Kiều, người phục vụ liền lập tức tiến lên, lộ ra nụ cười. "Lâm tiểu thư, ngài đã tới " Anh trai của tôi đâu? " " Lâm tiên sinh đang ở phòng 701 chờ ngài. " " Đưa tôi đi gặp anh trai. " " Vâng. " Ánh mắt người phục vụ nhanh chóng lướt qua trên người Nam Tinh. Rất nhanh, dẫn bọn họ tiến vào thang máy. Cửa phòng 701 mở ra. Bên trong đen thui một mảnh. Lâm Kiều Kiều đứng ở cửa, hai tay ôm ngực, bĩu môi. " Vào đi. " Nam Tinh cất bước đi vào. Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng đóng lại, răng rắc răng rắc, có tiếng khóa bên ngoài. Nam Tinh ánh mắt rơi vào người đang ngồi trên ghế. Lâm Trường An mặc vest, vẫn là bộ dáng nho nhã lễ độ như cũ. Hắn cười nói " Nam Tinh, đã lâu không gặp a. " Ánh mắt sáng ngời khó hiểu, đưa tay cởi hai cúc áo trên cổ áo. Nam Tinh bước tới, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện. Đèn chùm trên cao chiếu sáng căn phòng một cách đặc biệt. Lâm Trường An híp mắt, sờ sờ khóe môi. Nam Tinh này, thực sự nằm ngoài sự mong đợi của hắn. Trong tình huống như thế, vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Đặc biệt, ngoại hình cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn. Chơi một chút, nhưng thật ra cũng không tồi. Thời điểm nghĩ như thế, Lâm Trường An liếc nhìn máy làm ẩm trong góc tối đang không ngừng phun khí ra ngoài, nụ cười ý vị thâm trường càng lớn. Sau đó, hắn đưa tay ra đem một tập tài liệu đặt trên bàn. " Đừng cự tuyệt với tôi như vậy, tôi bảo Kiều Kiều gọi cô đến, là có chính sự. " Giọng nói rơi xuống, Lâm Trường An đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Nam Tinh. " Lâm thị chúng tôi đang hợp tác dự án với Nam gia của cô, để tỏ lòng thành ý, chúng tôi đặc biệt dâng lên món quà lễ mọn này. Cô nhìn xem, có hợp ý hay không? " Lâm Trường An bộ dáng trông như đang giải quyết công việc chung. Phảng phất thật sự như là gọi cô tới là nói chuyện chính sự. Nhưng một học sinh trung học như Nam Tinh làm sao có thể hiểu được hiệp ước của công ty chứ? Lâm Trường An cúi đầu, che đi ánh sáng đen xẹt qua mắt mình. Không nghĩ tới, Nam Tinh thực sự duỗi tay ra, cầm lấy hợp đồng trên bàn, lật từng trang một. Chờ đem hiệp ước đọc xong, Nam Tinh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Trường An. " Tại sao anh không ký? " Lâm Trường An sửng sờ " Cái gì? " Nam Tinh từ trong cặp lấy ra một cây bút, tiện thể đem bản hợp đồng đưa tới trước mặt Lâm Trường An, chỉ vào chỗ người chịu trách nhiệm đằng sau kí tên. " Kí tên đi."
Chương 12. Cô không đi ra được. Bấm để xem Lâm Trường An im lặng một lúc. Ký tên? Tất nhiên là không thể. Hợp đồng này quả thực là một hợp đồng rất có lợi cho tập đoàn Nam Thị Vốn tưởng rằng Nam Tinh sẽ hoang mang không biết phải làm sao, đến lúc đó hắn mới từng bước từng bước một công hãm. Không nghĩ tới, lại bị phản kích ngược lại. Hắn đưa tay ra, cầm lấy bản hợp đồng và cây bút, cứ loanh quanh ở chỗ người chịu trách nhiệm đằng sau kí tên. Cuối cùng, vẫn không có ký, mà chỉ đem hợp đồng gác qua một bên. Hắn hỏi "Nhìn hiểu hợp đồng sao? Ba cô dạy cô?" "Xem loại hợp đồng này, còn cần người dạy?" Giọng nói rơi xuống, Lâm Trường An nghẹn lại Không biết tại sao, mỗi lần Nam Tinh này trả lời đều làm cho hắn bị nghẹn, không thể nói được lời nào nữa. "Nam Tinh, tôi nghĩ giữa hai chúng ta có sự hiểu lầm nào đó." "Ví dụ?" Lâm Trường An kéo kéo cổ áo, chống hai tay lên bàn, tới gần Nam Tinh, âm thanh ám muội "Ví dụ như, tôi thực sự là một người đàn ông có rất nhiều chuyện tình. Chỉ là tôi chưa bao giờ gặp một người làm tôi động tâm mà thôi." Nói cách khác, cô đã làm rung động trái tim của tôi. " Ánh mắt thâm tình, nhìn thẳng vào Nam Tinh. Người phụ nữ lăn qua lộn lại, không phải là muốn nghe những lời như vậy sao? Hy vọng người đàn ông đó chỉ là duy nhất của mình, để đạt được cảm giác hư vinh và thành tựu. Ah. Lâm Trường An trong lòng cười lạnh một lúc. Mái tóc xoăn nhẹ của Nam Tinh xõa xuống, giọng nói nhàn nhạt. " Nếu như ngươi gọi ta tới là để nói những chuyện kinh tởm này, vậy thì không có gì để nói. " Lâm Trường An thân thể cứng đờ. Đây là muốn cự tuyệt hay đồng ý? Nụ cười trên mặt Lâm Trường An không thay đổi, trong lòng suy tư tính toán. Lâm Trường An sau khi nghe xong, híp híp mắt. Hắn ta chắp tay lại, đột nhiên bật cười. " Nam Tinh, không chỉ có Nam gia của cô có quan hệ tốt với Lâm gia của chúng tôi, mà các dự án của công ty đều có liên quan. " " Cho nên? " Lâm Trường An nụ cười càng gia tăng " Cho nên, nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ ký hợp đồng này. Vui vẻ càng gấp bội, không phải tốt hơn sao? " Nam Tinh lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn. Lâm Trường An nhìn thấy vừa nhắc tới việc của tập đoàn Nam Thị, thì cô liền trầm mặc. Khóe môi hắn câu lên trong chốc lát. Rốt cuộc cũng lộ ra kẽ hở Xét cho cùng vẫn là tuổi quá nhỏ. Trong lúc im lặng, Lâm Trường An cởi một cái cúc áo, lộ ra lồng ngực to lớn, tháo mắt kính xuống, uống một ngụm rượu trước mặt. Lộ ra một mặt thâm tình gợi cảm. " Nếu em lo lắng về chuyện hôn ước với Chu gia, em yên tâm, tôi sẽ giúp em giải quyết chuyện này. " Thời điểm hắn nói, lại một lần nữa đẩy hợp đồng đến trước mặt Nam Tinh. " Em lấy được một nam nhân thích em, còn có một phần hiệp ước có lợi cho Nam gia, cũng không thiệt thòi một chút nào. " Nam Tinh cúi đầu, nghịch điện thoại trong tay, một sợi tóc rơi xuống. Lâm Trường An nhìn dáng vẻ của Nam Tinh, cho rằng hắn đã thành công, hắn cười cợt, lộ ra một nụ cười tự cho thâm tình. " Em yên tâm, về sau tôi cũng chỉ có một mình em. " Nam Tinh nhìn hắn. " Chỉ mình tôi? " " Đúng vậy. " " Vậy những người bạn gái khác của anh sẽ không tức giận chứ? " Lâm Trường An sững sờ, mặt mỉm cười, " Nam Tinh, em đang nói gì vậy? Bạn gái nào? " Nam Tinh tăng âm lượng điện thoại lên một chút, đưa điện thoại tới trước mặt Lâm Trường An. Tức khắc một số âm thanh khó nghe phát ra " Ưm~Lâm thiếu gia mạnh thật! " " A.. " Kèm theo là những nụ hôn nhớp nháp còn có âm thanh mút mút mút. Trong điện thoại, hai người thân thể trần truồng lăn lộn trên giường. Có thể thấy rất rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông, chính là Lâm Trường An trước mặt. Nam Tinh lại mở miệng " Trong này không chỉ có hai người, mà là ba, bốn người. Tổng cộng có ba mươi bốn cái video. Tôi không nhìn ra được anh thâm tình chỗ nào, mà chỉ nhìn thấy anh đang động dục. " Bởi vì âm thanh phát ra âm lượng rất lớn, vẻ mặt phong độ nhẹ nhàng của Lâm Trường An suýt chút nữa cũng duy trì không được, hắn lập tức vươn tay tắt điện thoại. Sắc mặt hắn hơi u ám " Có chút tình sử, cái này rất bình thường. Đào bới chuyện riêng tư của người khác rồi phát tán, mới là đạo đức có vấn đề. Quả nhiên là từ trong cô nhi viện ra. " Lời nói của hắn mang theo trào phúng. Nam Tinh âm thanh chậm rãi " Thời điểm cho anh mặt mũi thì anh không cần, một hai phải nháo đến nước này mới bằng lòng thu tay lại. Hơn nữa, anh cũng không có đủ tư cách nói tôi đạo đức bại hoại. Thông đồng với phụ nữ đã có gia đình, đùa bỡn bức bách phụ nữ vào mại dâm, đây là bằng chứng. Tôi muốn giao cho chú cảnh sát. " Sắc mặt của Lâm Trường An chìm xuống " Cô! " Nam Tinh này nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng lời nói ra lại là một câu so với một câu đều rất khó nghe. Lâm Trường An gắt gao nắm chặt điện thoại, giơ tay liền muốn đập phá. Nam Tinh liếc mắt một cái nhìn thấu ý đồ của hắn, cô nhàn nhạt lại bỏ thêm một câu " Nếu như đập điện thoại của tôi, những thứ này sẽ lập tức xuất hiện trên màn hình của gia tộc Lâm thị các người, hơn nữa sẽ được phát ra một vòng. " Lâm Trường An sắc mặt u ám khó coi, một lần nữa hắn lại đánh giá người phụ nữ trước mặt. Bầu không khí yên tĩnh, hắn cắn chặt răng " Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô. " Nam Tinh duỗi tay ra, rút điện thoại của mình ra khỏi tay hắn. Đối với những câu nói như thế này, cô căn bản không muốn đáp lại. Chỉ nói " Để người của anh mở cửa ra. " Lâm Trường An vẻ mặt u ám, lấy điện thoại di động ra, phát ra một dãy số. Ngay sau đó, Nam Tinh nghe thấy tiếng mở khóa ở cửa. Cô đứng dậy, định đi ra ngoài. Lâm Trường An đột nhiên bật cười lên. " Nam Tinh, tôi vốn dĩ muốn em làm bạn gái của tôi, cho em thân phận, cho anh danh lợi, để em quang minh chính đại đứng ở bên cạnh tôi. Nhưng nếu em cùng tôi chơi chiêu này, vậy cũng đừng trách tôi. " Nam Tinh căn bản không muốn nghe những lời hắn nói, cất bước đi ra ngoài. Giọng của Lâm Trường An lại cất lên " Cô tuyệt đối không thể ra khỏi câu lạc bộ đêm này, chỉ có thể ngất xỉu trên hành lang với chân tay nhũn ra. " Đây chính là một thứ tốt mới mà tôi có, nó chỉ tan trong nước, không màu không vị khi cho vào máy tạo độ ẩm. Người phụ nữ mà tôi muốn, xưa nay không có bất kỳ người nào có thể trốn khỏi." Nam Tinh mở cửa ra, bước chân rốt cục vẫn dừng lại. Nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía bên máy tạo độ ẩm. Bất cẩn rồi. Lâm Trường An cười lạnh "Bây giờ mới biết sợ? Đã muộn, cho dù cô quỳ xuống van xin tôi, tôi cũng không buông tha cho cô." Vừa nói hắn ta vừa cởi thắt lưng, giọng nói mang theo ngạo mạn và đắc ý. Nam Tinh cũng không có đi ra ngoài, trái lại đem cửa phòng đóng lại, thấp giọng một câu. "Nếu tôi không đi ra được, vậy thì không đi nữa." Cô nói chuyện thản nhiên. Lâm Trường An sững sờ, khi nhìn Nam Tinh từng bước từng bước đi về phía mình, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu. Giây tiếp theo. Ầm! Cơ thể của Lâm Trường An bị đập trực tiếp xuống bàn, hôn mê tại chỗ. Ba phút sau. Nam Tinh từ trong phòng đi ra. Tí tách, máu tươi từ cổ tay cô chảy xuống dưới. Cô một tay nhấc theo cặp sách từng bước từng bước đi ra ngoài. Tóc xoăn hơi rối bù, bước đi càng ngày càng chậm, một tay chống vách tường, mí mắt rũ xuống, sắc mặt trở nên trắng. Đây không phải là thuốc kích dục mà là hạn chế khả năng vận động, cô cần tìm một chỗ yên tĩnh, chờ cho tác dụng của thuốc qua đi. Đang nghĩ, người phục vụ phía trước đi tới muốn đỡ cô. "Vị tiểu thư này, ngài không có việc gì chứ?" Người phục vụ mới vừa chạm vào cô, cô liền dùng sức vung một cái, lập tức né tránh người phục vụ đụng vào. Cô dựa vào tường, bước vào thang máy. Liền đâm vào lồng ngực của một người. Mùi nước khử trùng nhanh chóng tràn ngập xung quanh người cô. Quyền Tự mí mắt cụp xuống nhìn người phụ nữ trong lồng ngực mình, sau đó vươn tay muốn ôm hết cả người vào trong lòng.