Đại Đạo Diễn
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Chương 56 :(b)
Nói những lời này là muốn bày tỏ gia giáo của Trầm Bình Chương tốt lắm, một người sau khi trưởng thành dù bỏ nhà đi, thời đại thơ ấu hình thành thói quen cũng đã ăn sâu vào máu thịt, không cần biết là thói quen giữ vệ sinh tốt đẹp hay là phương thức săn sóc nhuận vật nhỏ không tiếng động đối với Chu Tử Mặc – làm cho Chu Tử Mặc vui vẻ nhảy nhót chính là, hắn còn nấu ăn thật ngon! Nghe Trầm Bình Chương nói, đàn ông nhà bọn họ luôn có truyền thống để cho đàn ông xuống bếp nấu cơm, vả lại hắn từ nhỏ đã quen việc này, hơn nữa bắc phiêu nhiều năm như vậy, mỗi ngày tự mình nấu ăn, cái gì cũng luyện được ra, mùi vị còn có thể vào miệng.
Chu Tử Mặc chỉ ăn hai bữa cơm liền muốn khóc bị hắn chinh phục.
Phải biết rằng từ khi hắn xuyên không tới nay, mỗi ngày ăn bên ngoài hoặc là kêu ngoại bán, mà thỉnh thoảng ăn cũng không sao, mỗi ngày ăn như vậy thật sự là không đủ khỏe mạnh lại không có cảm xúc dịu dàng, hắn sớm ăn ngán rồi, nguyên bản còn nghĩ chờ có thời gian cần đi trung tâm giới thiệu việc làm mời người có tay nghề nấu nướng giỏi về nhà, kết quả được rồi, lúc Trầm Bình Chương đeo tạp dề nấu ăn, hắn tựa như gấu Koala từ phía sau ôm hông Trầm Bình Chương, loại cảnh tượng chỉ gặp được trong mộng thế này, thật không dễ dàng liền có được, Chu Tử Mặc chỉ hận chính mình không sớm một chút đem Trầm Bình Chương quải về nhà.
Đêm nay trước vẫn là đi học lái xe, nhưng dọc đường lại làm quân nhân đào ngũ, vẫn như cũ thỏa mãn trở về nhà, sau đó Trầm Bình Chương cõng Chu Tử Mặc đã buồn ngủ đi tắm rửa.. Một giờ sau bọn họ rốt cục "tắm" xong, quay về giường đi ngủ.
Gắn bó ôm nhau, giấc ngủ đều phảng phất có độ ấm.
Có nghiên cứu tỏ rõ, khi một người cảm giác được hạnh phúc, tâm tính thập phần tốt đẹp, thân thể của bọn họ cũng nằm trong trạng thái phi thường khỏe mạnh tốt đẹp, như hai người Chu Tử Mặc cùng Trầm Bình Chương, đêm qua gây sức ép trời gần sáng, hơn 8h tỉnh lại, vẫn nguyên lực dồi dào, tinh thần thật mẩy.
Rửa mặt xong, Chu Tử Mặc đi bên ngoài phơi nắng, Trầm Bình Chương đi trong bếp làm bữa sáng.
Đến 9h, trong bếp truyền ra mùi thơm nồng đậm, lúc này chuông điện thoại trong phòng khách chợt vang lên.
Chu Tử Mặc như không có xương cốt lắc đi nghe điện thoại.
Điện thoại là do Hà Bằng gọi tới, nói về chuyện bản quyền một bộ tác phẩm.
Năm nay Hà Bằng còn chưa tới ba mươi tuổi, là trợ lý hành chính phòng làm việc của Chu Tử Mặc, chức trách chủ yếu là trợ thủ cho hắn, người này làm việc chặt chẽ cẩn thận lại phụ trách, Chu Tử Mặc có phân phó hắn đều hoàn thành cẩn thận tỉ mỉ. Tỷ như Chu Tử Mặc từng căn dặn nếu có chuyện gì chỉ cần không phải chuyện thật khẩn cấp, cũng đừng quấy rầy mình trước 9h, từ sau khi đó Hà Bằng cũng không tiếp tục quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Chu Tử Mặc cầm ống nghe ân ân vài câu, hai phút sau Trầm Bình Chương đem bữa sáng mang lên bàn, Chu Tử Mặc cúp điện thoại.
- Chuyện gì?
Trầm Bình Chương thuận miệng hỏi hắn.
- Còn nhớ rõ em nhắc cho anh nghe về quyển tiểu thuyết kia không? Tác giả đã đồng ý đem bản quyền bán cho em, nhưng hắn nói với Hà Bằng, hi vọng gặp mặt em trước khi ký hợp đồng.
Chu Tử Mặc thuận tay nhéo một viên sủi cảo cắn một cái, bên trong tôm bóc vỏ dai giòn thật thơm, ăn ngon làm hắn híp mắt.
Trầm Bình Chương có thói quen dự bị thực vật, hắn đã làm sẵn bỏ trong tủ lạnh, muốn ăn thì đem ra chưng, cũng không làm mất thời gian. Hắn còn làm thêm bánh bao nhỏ, tương hoa quả vân vân, hiện tại trên bàn còn có hai chén cháo thịt bằm, hai quả trứng gà luộc, hai ly sữa đậu nành nóng, một khay bánh bao mini, một khay sủi cảo, một chồng rau trộn, chỉ là thức ăn gia đình, nhưng mùi vị thật thơm.
Chu Tử Mặc nuốt nước bọt ngồi xuống liền ăn.
- Nga?
Lúc này Trầm Bình Chương cũng đói bụng, hắn ngồi xuống cầm bánh bao mini cắn một cái, nuốt xuống rồi mới hỏi:
- Định khi nào gặp mặt? Chi bằng anh cùng em đi, anh lái xe!
- Rắp tâm bất lương!
Chu Tử Mặc cười nghiêng đầu nhìn hắn:
- Em nhớ được anh nói anh thích tác giả kia đi?
- Là ưa thích sách của hắn!
Trầm Bình Chương uốn nắn.
- Mang anh đi cũng không phải không thể được, để nhìn xem anh thích hợp hình tượng nào trong lòng của hắn.
Chu Tử Mặc lột vỏ trứng gà, lại bị Trầm Bình Chương cầm lấy giúp lột vỏ:
- Anh cần cố gắng một chút, không được làm mất mặt của bổn đại gia, hiểu không?
Trầm Bình Chương đem trứng gà lột xong đưa cho hắn, cười nói:
- Yên tâm, em xem như dẫn theo một tài xế đi..
Kỳ thật hắn muốn đi theo, ngoại trừ bản thân hắn thật thưởng thức tác giả kia, cũng bởi vì tác giả kia phi thường trẻ tuổi.. còn anh tuấn.
Trước mắt với quan hệ giữa hai người bọn họ, Trầm Bình Chương tuyệt đối lo lắng hơn Chu Tử Mặc, bởi vì tiếp xúc thời gian dài như vậy, hắn đã phi thường hiểu rõ mình thích là hạng người gì – đối với dục vọng bản thân thập phần phóng túng, tuyệt không chịu bạc đãi chính mình, tùy hứng, nhan khống, hắn lo lắng mình không xem kỹ Chu Tử Mặc sẽ bị người khác vạch chạy.
Nếu hắn biết tại sao mình bị Chu Tử Mặc xem trúng, liền tuyệt đối sẽ không suy tính hơn thiệt như vậy, dù sao có thể giống như búp bê thổi khí, còn phải cần một chút cơ duyên, thân làm một trạch nam, Chu Tử Mặc tuy háo sắc, nhưng lại lười còn soi xét, có tặc tâm không có tặc đảm, trông cậy hắn ngoại tình.. trừ phi Trầm Bình Chương phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, hai người hoàn toàn trở mặt với nhau.
Chu Tử Mặc chỉ ăn hai bữa cơm liền muốn khóc bị hắn chinh phục.
Phải biết rằng từ khi hắn xuyên không tới nay, mỗi ngày ăn bên ngoài hoặc là kêu ngoại bán, mà thỉnh thoảng ăn cũng không sao, mỗi ngày ăn như vậy thật sự là không đủ khỏe mạnh lại không có cảm xúc dịu dàng, hắn sớm ăn ngán rồi, nguyên bản còn nghĩ chờ có thời gian cần đi trung tâm giới thiệu việc làm mời người có tay nghề nấu nướng giỏi về nhà, kết quả được rồi, lúc Trầm Bình Chương đeo tạp dề nấu ăn, hắn tựa như gấu Koala từ phía sau ôm hông Trầm Bình Chương, loại cảnh tượng chỉ gặp được trong mộng thế này, thật không dễ dàng liền có được, Chu Tử Mặc chỉ hận chính mình không sớm một chút đem Trầm Bình Chương quải về nhà.
Đêm nay trước vẫn là đi học lái xe, nhưng dọc đường lại làm quân nhân đào ngũ, vẫn như cũ thỏa mãn trở về nhà, sau đó Trầm Bình Chương cõng Chu Tử Mặc đã buồn ngủ đi tắm rửa.. Một giờ sau bọn họ rốt cục "tắm" xong, quay về giường đi ngủ.
Gắn bó ôm nhau, giấc ngủ đều phảng phất có độ ấm.
Có nghiên cứu tỏ rõ, khi một người cảm giác được hạnh phúc, tâm tính thập phần tốt đẹp, thân thể của bọn họ cũng nằm trong trạng thái phi thường khỏe mạnh tốt đẹp, như hai người Chu Tử Mặc cùng Trầm Bình Chương, đêm qua gây sức ép trời gần sáng, hơn 8h tỉnh lại, vẫn nguyên lực dồi dào, tinh thần thật mẩy.
Rửa mặt xong, Chu Tử Mặc đi bên ngoài phơi nắng, Trầm Bình Chương đi trong bếp làm bữa sáng.
Đến 9h, trong bếp truyền ra mùi thơm nồng đậm, lúc này chuông điện thoại trong phòng khách chợt vang lên.
Chu Tử Mặc như không có xương cốt lắc đi nghe điện thoại.
Điện thoại là do Hà Bằng gọi tới, nói về chuyện bản quyền một bộ tác phẩm.
Năm nay Hà Bằng còn chưa tới ba mươi tuổi, là trợ lý hành chính phòng làm việc của Chu Tử Mặc, chức trách chủ yếu là trợ thủ cho hắn, người này làm việc chặt chẽ cẩn thận lại phụ trách, Chu Tử Mặc có phân phó hắn đều hoàn thành cẩn thận tỉ mỉ. Tỷ như Chu Tử Mặc từng căn dặn nếu có chuyện gì chỉ cần không phải chuyện thật khẩn cấp, cũng đừng quấy rầy mình trước 9h, từ sau khi đó Hà Bằng cũng không tiếp tục quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Chu Tử Mặc cầm ống nghe ân ân vài câu, hai phút sau Trầm Bình Chương đem bữa sáng mang lên bàn, Chu Tử Mặc cúp điện thoại.
- Chuyện gì?
Trầm Bình Chương thuận miệng hỏi hắn.
- Còn nhớ rõ em nhắc cho anh nghe về quyển tiểu thuyết kia không? Tác giả đã đồng ý đem bản quyền bán cho em, nhưng hắn nói với Hà Bằng, hi vọng gặp mặt em trước khi ký hợp đồng.
Chu Tử Mặc thuận tay nhéo một viên sủi cảo cắn một cái, bên trong tôm bóc vỏ dai giòn thật thơm, ăn ngon làm hắn híp mắt.
Trầm Bình Chương có thói quen dự bị thực vật, hắn đã làm sẵn bỏ trong tủ lạnh, muốn ăn thì đem ra chưng, cũng không làm mất thời gian. Hắn còn làm thêm bánh bao nhỏ, tương hoa quả vân vân, hiện tại trên bàn còn có hai chén cháo thịt bằm, hai quả trứng gà luộc, hai ly sữa đậu nành nóng, một khay bánh bao mini, một khay sủi cảo, một chồng rau trộn, chỉ là thức ăn gia đình, nhưng mùi vị thật thơm.
Chu Tử Mặc nuốt nước bọt ngồi xuống liền ăn.
- Nga?
Lúc này Trầm Bình Chương cũng đói bụng, hắn ngồi xuống cầm bánh bao mini cắn một cái, nuốt xuống rồi mới hỏi:
- Định khi nào gặp mặt? Chi bằng anh cùng em đi, anh lái xe!
- Rắp tâm bất lương!
Chu Tử Mặc cười nghiêng đầu nhìn hắn:
- Em nhớ được anh nói anh thích tác giả kia đi?
- Là ưa thích sách của hắn!
Trầm Bình Chương uốn nắn.
- Mang anh đi cũng không phải không thể được, để nhìn xem anh thích hợp hình tượng nào trong lòng của hắn.
Chu Tử Mặc lột vỏ trứng gà, lại bị Trầm Bình Chương cầm lấy giúp lột vỏ:
- Anh cần cố gắng một chút, không được làm mất mặt của bổn đại gia, hiểu không?
Trầm Bình Chương đem trứng gà lột xong đưa cho hắn, cười nói:
- Yên tâm, em xem như dẫn theo một tài xế đi..
Kỳ thật hắn muốn đi theo, ngoại trừ bản thân hắn thật thưởng thức tác giả kia, cũng bởi vì tác giả kia phi thường trẻ tuổi.. còn anh tuấn.
Trước mắt với quan hệ giữa hai người bọn họ, Trầm Bình Chương tuyệt đối lo lắng hơn Chu Tử Mặc, bởi vì tiếp xúc thời gian dài như vậy, hắn đã phi thường hiểu rõ mình thích là hạng người gì – đối với dục vọng bản thân thập phần phóng túng, tuyệt không chịu bạc đãi chính mình, tùy hứng, nhan khống, hắn lo lắng mình không xem kỹ Chu Tử Mặc sẽ bị người khác vạch chạy.
Nếu hắn biết tại sao mình bị Chu Tử Mặc xem trúng, liền tuyệt đối sẽ không suy tính hơn thiệt như vậy, dù sao có thể giống như búp bê thổi khí, còn phải cần một chút cơ duyên, thân làm một trạch nam, Chu Tử Mặc tuy háo sắc, nhưng lại lười còn soi xét, có tặc tâm không có tặc đảm, trông cậy hắn ngoại tình.. trừ phi Trầm Bình Chương phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, hai người hoàn toàn trở mặt với nhau.