Đại Đạo Diễn
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Tác giả: Vô Y YoYo
Thể loại: Đam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Số chương: Đã hoàn thành
Chương 36 :(b)
Chu Tử Mặc đột nhiên hỏi:
- Nhâm ca, anh có biết bản chức công tác của tôi làm việc gì không?
Nhâm Nam Sinh thật sự là không biết Chu Tử Mặc làm nghề gì, hắn chỉ muốn xác định phương hướng phát triển cùng tài chính của công ty Chu Tử Mặc có sung túc hay không mà thôi, về phần ông chủ là dựa vào cái gì làm giàu? Chỉ cần không phải vượt đen chẳng hạn, hắn cũng không có tư cách xen vào đi? Hơn nữa với tuổi tác của Chu Tử Mặc mà xem, Nhâm Nam Sinh chỉ cho hắn là phú nhị đại, có ý tưởng có quyết tâm, cầm tiền xây dựng sự nghiệp trong nhà cung cấp, đi ra mở công ty gây dựng sự nghiệp.. chẳng lẽ không đúng sao?
Chu Tử Mặc trêu chọc nói đáp án:
- Tôi là một đạo diễn.
Nhâm Nam Sinh:
-!
Từng là một du học sinh, cũng là giai cấp tư sản dân tộc, lúc còn trẻ Nhâm Nam Sinh thường xuyên tiến vào rạp xem phim, nhưng hiện tại vội vàng sự nghiệp, không có bao nhiêu thời gian cho nên ít đi xem, nhưng hàng năm cũng sẽ tranh thủ xem một hai bộ phim, nhưng hắn tuyển chọn đều là phim văn nghệ, những phim thương mại rất ít xem qua – nhắc tới cần nhấn mạnh một vấn đề, Nhậm Nam Sinh tuyệt đối không phải vật cách điện hoàn toàn mù mắt trước ngành điện ảnh truyền hình!
Cho nên Chu Tử Mặc dám nói mình là một đạo diễn? Đạo diễn mười tám tuổi? Xác định không phải trêu đùa hắn?
Hắn không phải nghĩ chỉ cần quay chụp một bộ phim học sinh nghiệp dư ngắn ngủi, thì tự xem mình là một đạo diễn rồi đi?
Lúc này Chu Tử Mặc mới có lòng tốt giải thích với hắn:
- Tôi thật là đạo diễn, trước mắt có hai bộ tác phẩm, một bộ đã được chiếu phim, tên là « Đáy biển phiêu lưu ký », một bộ phim khác cũng sắp được chiếu, tên là « Atlantis », lập tức cần đưa lên thẩm, tôi sẽ cho anh vé xem phim lần đầu.
« Đáy biển phiêu lưu ký »?
Tuy Nhâm Nam Sinh không có đi xem, dù sao phim hoạt hình nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn, nhưng mánh lới phòng bán vé nhiều nhất trong năm hắn ngẫu nhiên có xem trên báo chí, cũng có liếc qua một ít! Đạo diễn chính là ông chủ của mình? Nhâm Nam Sinh tự xưng mình kiến thức qua thật nhiều sóng gió, lúc này vẻ mặt cũng hốt hoảng vài giây đồng hồ.
Chu Tử Mặc vẫn chân thành tiếp tục giải thích:
- Cho nên anh không cần có nghi ngờ gì thêm nữa chứ? Sự liên hệ trong sự nghiệp cũng có, có phòng vé của phim tôi sản xuất chống đỡ, chút đầu tư ấy cũng không cần phải lo lắng, tôi cũng không phải loại người tâm huyết dâng trào thì làm lung tung, cảm thấy không thể thực hiện được thì tôi sẽ buông tay, mà công ty Côn Bằng là phần sự nghiệp đứng đắn ngoại trừ công việc đạo diễn của tôi, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực làm tốt nó!
Cuối cùng Chu Tử Mặc cung cấp một phần văn kiện thô sơ giản lược về hành động tiếp theo của công ty cho Nhâm Nam Tinh, tỷ như làm sao xây trạm dừng, phong cách như thế nào, cần phân phối công năng gì vân vân. Chờ chuyện này xong rồi, sau đó công ty cần xây dựng trang web riêng cho mình – các công nhân viên nếu có ý tưởng gì, cũng có thể giao nộp, chỉ cần hắn xem qua nếu cảm thấy ý tưởng của ai mới mẻ, có khả năng, công nhân kia sẽ được phần thưởng – mọi người không cần bị hạn chế, muốn ý tưởng thế nào đều được, đây là cần nhất định mạnh mẽ ủng hộ.
Hắn còn nói thêm những thứ gì, nhưng Nhâm Nam Sinh đã tâm lực tiều tụy, tính toán đợi thêm vài ngày nữa tiếp tục khai thông tỉ mỉ hơn, trước mắt hắn cần đem sự tình hiện tại làm cho tốt.
Ông chủ không ngờ là một vị đạo diễn chuyên nghiệp phi thường có tài hoa! Nhâm Nam Sinh mang theo một đầu óc rối bời như tương hồ nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tuy rằng chuyện đầu tư cũng không cần phải ưu sầu, nhưng cái gọi là thuật nghiệp có chuyên môn, vượt cửa chuyên nghiệp như vậy có phải hơi nhiều rồi hay không? Vì sao càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin đây? Hơn nữa hắn một lòng quay phim, còn có tinh lực dư thừa đi chiếu cố công ty Côn Bằng sao?
Tuy trong thời gian ngắn ngủi thông qua từng lời nói cử chỉ của đối phương, Nhâm Nam Sinh phát hiện mình tuyệt đối là đã quá xem thường ông chủ trẻ tuổi của mình, dù tương lai còn có nhiều điều đau buồn âm thầm, Nhâm Nam Sinh vẫn hít sâu một hơi, hắn cảm thấy được nói tóm lại tiền cảnh vẫn rất không tệ, dù sao ông chủ có tiền có ý tưởng, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không muốn khoa tay múa chân trên đầu của hắn, hắn có thể buông tay chân đại triển một hồi, mỗi người quản lý cao cấp đều hi vọng nhất hoàn cảnh làm việc không phải là như vậy sao?
Giải quyết xong kế hoạch lớn phát triển công ty Côn Bằng, Chu Tử Mặc rốt cục có thời gian vùi đầu vào trong phim ảnh.
Bởi vì lần này đi thẩm tra bộ phim mới vẫn dùng con đường của Trung Ảnh, kết quả phê duyệt đưa xuống rất nhanh, tổng cục quảng điện trả lời chính là – có chút màn ảnh đề cập tới bạo lực, cùng với kết cục của nội dung vở kịch cơ hồ toàn bộ bị diệt chỉ cần hơi chút sửa chữa, muốn chiếu phim, nhất định phải cắt bỏ những nội dung tương quan như vậy trong phim.
Chu Tử Mặc rốt cục thiết thân thể nghiệm tài năng cắt bỏ cảnh tượng trong phim của tổng cục thời đại này.
Nhưng hắn đưa lên bản phim này, cũng đã tồn tại ý niệm « tìm may mắn », lúc trước hắn từng biết tiêu chuẩn của tổng cục phi thường nghiêm khắc, trước khi phim ảnh chưa có chế độ phân cấp, tổng cục chỉ có thể răng rắc áp đặt. Trước khi đưa đi thẩm tra, Hàn Tứ Bình cùng Văn Xương đều phi thường nhìn không tốt kết quả, nhưng Chu Tử Mặc cảm thấy nếu không thử xem sao có thể cam tâm đây? Tổng cục lại không có tiêu chuẩn cụ thể, có lẽ lần này nâng tay thì cho hắn vượt qua thì sao? Kết quả hắn quả nhiên là nằm mộng, điện ảnh cứ như vậy bị đánh trở về.
Chu Tử Mặc cũng không chậm trễ, hắn lập tức đưa lên một bản phim khác.
Bản phim này đã chuẩn bị từ sớm, cắt đi một ít màn ảnh quá mức bạo lực, quá mức máu tanh, cuối cùng đại kết cục cũng biến thành mở ra, không vượt quy củ, lần này tổng cục gọn gàng cho thông qua.
- Nhâm ca, anh có biết bản chức công tác của tôi làm việc gì không?
Nhâm Nam Sinh thật sự là không biết Chu Tử Mặc làm nghề gì, hắn chỉ muốn xác định phương hướng phát triển cùng tài chính của công ty Chu Tử Mặc có sung túc hay không mà thôi, về phần ông chủ là dựa vào cái gì làm giàu? Chỉ cần không phải vượt đen chẳng hạn, hắn cũng không có tư cách xen vào đi? Hơn nữa với tuổi tác của Chu Tử Mặc mà xem, Nhâm Nam Sinh chỉ cho hắn là phú nhị đại, có ý tưởng có quyết tâm, cầm tiền xây dựng sự nghiệp trong nhà cung cấp, đi ra mở công ty gây dựng sự nghiệp.. chẳng lẽ không đúng sao?
Chu Tử Mặc trêu chọc nói đáp án:
- Tôi là một đạo diễn.
Nhâm Nam Sinh:
-!
Từng là một du học sinh, cũng là giai cấp tư sản dân tộc, lúc còn trẻ Nhâm Nam Sinh thường xuyên tiến vào rạp xem phim, nhưng hiện tại vội vàng sự nghiệp, không có bao nhiêu thời gian cho nên ít đi xem, nhưng hàng năm cũng sẽ tranh thủ xem một hai bộ phim, nhưng hắn tuyển chọn đều là phim văn nghệ, những phim thương mại rất ít xem qua – nhắc tới cần nhấn mạnh một vấn đề, Nhậm Nam Sinh tuyệt đối không phải vật cách điện hoàn toàn mù mắt trước ngành điện ảnh truyền hình!
Cho nên Chu Tử Mặc dám nói mình là một đạo diễn? Đạo diễn mười tám tuổi? Xác định không phải trêu đùa hắn?
Hắn không phải nghĩ chỉ cần quay chụp một bộ phim học sinh nghiệp dư ngắn ngủi, thì tự xem mình là một đạo diễn rồi đi?
Lúc này Chu Tử Mặc mới có lòng tốt giải thích với hắn:
- Tôi thật là đạo diễn, trước mắt có hai bộ tác phẩm, một bộ đã được chiếu phim, tên là « Đáy biển phiêu lưu ký », một bộ phim khác cũng sắp được chiếu, tên là « Atlantis », lập tức cần đưa lên thẩm, tôi sẽ cho anh vé xem phim lần đầu.
« Đáy biển phiêu lưu ký »?
Tuy Nhâm Nam Sinh không có đi xem, dù sao phim hoạt hình nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn, nhưng mánh lới phòng bán vé nhiều nhất trong năm hắn ngẫu nhiên có xem trên báo chí, cũng có liếc qua một ít! Đạo diễn chính là ông chủ của mình? Nhâm Nam Sinh tự xưng mình kiến thức qua thật nhiều sóng gió, lúc này vẻ mặt cũng hốt hoảng vài giây đồng hồ.
Chu Tử Mặc vẫn chân thành tiếp tục giải thích:
- Cho nên anh không cần có nghi ngờ gì thêm nữa chứ? Sự liên hệ trong sự nghiệp cũng có, có phòng vé của phim tôi sản xuất chống đỡ, chút đầu tư ấy cũng không cần phải lo lắng, tôi cũng không phải loại người tâm huyết dâng trào thì làm lung tung, cảm thấy không thể thực hiện được thì tôi sẽ buông tay, mà công ty Côn Bằng là phần sự nghiệp đứng đắn ngoại trừ công việc đạo diễn của tôi, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực làm tốt nó!
Cuối cùng Chu Tử Mặc cung cấp một phần văn kiện thô sơ giản lược về hành động tiếp theo của công ty cho Nhâm Nam Tinh, tỷ như làm sao xây trạm dừng, phong cách như thế nào, cần phân phối công năng gì vân vân. Chờ chuyện này xong rồi, sau đó công ty cần xây dựng trang web riêng cho mình – các công nhân viên nếu có ý tưởng gì, cũng có thể giao nộp, chỉ cần hắn xem qua nếu cảm thấy ý tưởng của ai mới mẻ, có khả năng, công nhân kia sẽ được phần thưởng – mọi người không cần bị hạn chế, muốn ý tưởng thế nào đều được, đây là cần nhất định mạnh mẽ ủng hộ.
Hắn còn nói thêm những thứ gì, nhưng Nhâm Nam Sinh đã tâm lực tiều tụy, tính toán đợi thêm vài ngày nữa tiếp tục khai thông tỉ mỉ hơn, trước mắt hắn cần đem sự tình hiện tại làm cho tốt.
Ông chủ không ngờ là một vị đạo diễn chuyên nghiệp phi thường có tài hoa! Nhâm Nam Sinh mang theo một đầu óc rối bời như tương hồ nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tuy rằng chuyện đầu tư cũng không cần phải ưu sầu, nhưng cái gọi là thuật nghiệp có chuyên môn, vượt cửa chuyên nghiệp như vậy có phải hơi nhiều rồi hay không? Vì sao càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin đây? Hơn nữa hắn một lòng quay phim, còn có tinh lực dư thừa đi chiếu cố công ty Côn Bằng sao?
Tuy trong thời gian ngắn ngủi thông qua từng lời nói cử chỉ của đối phương, Nhâm Nam Sinh phát hiện mình tuyệt đối là đã quá xem thường ông chủ trẻ tuổi của mình, dù tương lai còn có nhiều điều đau buồn âm thầm, Nhâm Nam Sinh vẫn hít sâu một hơi, hắn cảm thấy được nói tóm lại tiền cảnh vẫn rất không tệ, dù sao ông chủ có tiền có ý tưởng, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không muốn khoa tay múa chân trên đầu của hắn, hắn có thể buông tay chân đại triển một hồi, mỗi người quản lý cao cấp đều hi vọng nhất hoàn cảnh làm việc không phải là như vậy sao?
Giải quyết xong kế hoạch lớn phát triển công ty Côn Bằng, Chu Tử Mặc rốt cục có thời gian vùi đầu vào trong phim ảnh.
Bởi vì lần này đi thẩm tra bộ phim mới vẫn dùng con đường của Trung Ảnh, kết quả phê duyệt đưa xuống rất nhanh, tổng cục quảng điện trả lời chính là – có chút màn ảnh đề cập tới bạo lực, cùng với kết cục của nội dung vở kịch cơ hồ toàn bộ bị diệt chỉ cần hơi chút sửa chữa, muốn chiếu phim, nhất định phải cắt bỏ những nội dung tương quan như vậy trong phim.
Chu Tử Mặc rốt cục thiết thân thể nghiệm tài năng cắt bỏ cảnh tượng trong phim của tổng cục thời đại này.
Nhưng hắn đưa lên bản phim này, cũng đã tồn tại ý niệm « tìm may mắn », lúc trước hắn từng biết tiêu chuẩn của tổng cục phi thường nghiêm khắc, trước khi phim ảnh chưa có chế độ phân cấp, tổng cục chỉ có thể răng rắc áp đặt. Trước khi đưa đi thẩm tra, Hàn Tứ Bình cùng Văn Xương đều phi thường nhìn không tốt kết quả, nhưng Chu Tử Mặc cảm thấy nếu không thử xem sao có thể cam tâm đây? Tổng cục lại không có tiêu chuẩn cụ thể, có lẽ lần này nâng tay thì cho hắn vượt qua thì sao? Kết quả hắn quả nhiên là nằm mộng, điện ảnh cứ như vậy bị đánh trở về.
Chu Tử Mặc cũng không chậm trễ, hắn lập tức đưa lên một bản phim khác.
Bản phim này đã chuẩn bị từ sớm, cắt đi một ít màn ảnh quá mức bạo lực, quá mức máu tanh, cuối cùng đại kết cục cũng biến thành mở ra, không vượt quy củ, lần này tổng cục gọn gàng cho thông qua.