Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 171:
Lạc Trấn Tinh vẫn u oán nhìn hắn, Lạc Tu Trúc không có biện pháp đành lôi kéo người đi về phòng khách sạn, đem người dỗ vui vẻ nói sau.
Biết được Lạc Tu Trúc bị người ám sát, trong lòng Ứng liên trưởng vừa sợ lại giận còn gấp gáp, hắn bắt lấy tay Lạc Tu Trúc muốn mang hắn đi:
- Cậu theo tôi đi kiểm tra, vạn nhất bị thương làm sao bây giờ?
Nhưng bàn tay của hắn bị người bắt lấy.
Ứng liên trưởng nhìn lại, phát hiện là Lạc Trấn Tinh cầm tay mình.
Sau đó Lạc Trấn Tinh đẩy tay hắn ra.
- Sự kiện này cũng không cần làm phiền anh, giao cho tôi là được.
Nói xong hắn ôm Lạc Tu Trúc rời khỏi đoàn phim.
Ứng liên trưởng nhìn bóng lưng họ rời đi, mãi tới khi Đặng Băng cũng đi, hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:
- Nguyên lai là như vậy..
Hắn luôn cảm giác quan hệ giữa hai người này không tầm thường, hiện tại xem ra đâu phải là anh em, rõ ràng là tình lữ.
Bên kia bị ôm quay về khách sạn, hai anh em dọc theo đường đi khiến cho không ít người chú ý.
Trở lại trong phòng, hắn ngồi trên sô pha, nhìn thanh niên vẻ mặt không chút thay đổi ngồi xổm trước mặt của mình, Lạc Tu Trúc chột dạ.
- Thực xin lỗi nha, lần sau em nhất định sẽ nói cho anh biết!
Hắn ôm cổ Lạc Trấn Tinh, vừa làm nũng vừa giải thích.
Nhưng kỳ quái chính là Lạc Trấn Tinh ngăn cản hắn, đè lại bả vai thiếu niên không cho hắn gom lại gần.
Lạc Tu Trúc còn tưởng hắn thật sự thương tâm, không ngờ lại nghe được hắn nói:
- Em có biết chuyện Ứng liên trưởng thích em hay không?
Ân? Cái gì vậy?
Nhìn thấy Lạc Tu Trúc trừng to mắt, bộ dạng không tưởng tượng nổi, trong lòng Lạc Trấn Tinh càng thêm chua xót.
- Em cùng người ta đi chấp hành một lần hành động, lại đem trái tim của hắn ôm lấy rồi..
Lời này cực kỳ giống phi tử bị vắng vẻ trong thâm cung.
Yếu ớt, thật sự là chua xót.
Lạc Tu Trúc không nhịn được bật cười thành tiếng.
- Ai nha nha! Là ai lật đổ nửa bình dấm chua vậy? Quá chua a!
Nói xong còn phất phất tay, tựa hồ thật sự ghét bỏ cỗ vị chua kia.
Lạc Trấn Tinh nhìn ra được hắn cố ý trêu ghẹo mình, liền vội vàng gom tới, ngậm đôi môi mềm mại, nhân lúc người còn chưa kịp phản ứng thì hai đôi môi dây dưa cùng một chỗ.
Sau lưng Lạc Tu Trúc chính là vách tường, căn bản không chỗ để né tránh.
Bàn tay thanh niên nhẹ nhàng nhíu lại, nút thắt lập tức giải khai.
Khi Lạc Tu Trúc phục hồi lại tinh thần, liền vội vươn tay muốn ngăn cản.
Nhưng Lạc Trấn Tinh giống như con sói bị xâm lấn lãnh thổ, mang theo khí tức hung ác, nhiệt độ trên người cũng biến thành rất cao.
Nhất là khi hắn cắn lên cổ Lạc Tu Trúc, cảm giác như bị dã thú săn bắn.
Nhưng Lạc Tu Trúc không chán ghét loại cảm giác này, ngược lại còn có chút thích.
Cảm giác này làm cho hắn thật an tâm.
Ngay nháy mắt được phóng thích, Lạc Tu Trúc phát ra tiếng nức nở, thân hình tê liệt ngã xuống trên sô pha.
Hắn thở dốc, ngay cả lúc tắm rửa cùng quay về trên giường cũng không có cảm giác.
Qua không biết bao lâu hắn tìm về chút lý trí.
Hắn nhìn thanh niên mày kiếm mắt sáng, lập tức quyệt miệng.
- Tinh Tinh quá đáng.
Ai ngờ thanh niên chẳng những không phản bác, còn thành khẩn tỏ vẻ:
- Anh còn chưa tới lúc quá đáng nhất đâu.
Khóe môi Lạc Tu Trúc co rút, còn chưa mở miệng đã bị Lạc Trấn Tinh gắt gao kéo vào trong lòng:
- Nếu chúng ta là thế giới ABO thì tốt rồi.
- Anh sẽ lưu lại thật nhiều tin tức tố trên người em, khiến người khác đều biết em là danh thảo có chủ, sau đó đem em chung thân dấu hiệu, như vậy em sẽ triệt để thuộc về anh, tốt nhất còn có thể cho em sinh con..
Tốt lắm, càng nói càng quá mức.
Lạc Tu Trúc hung hăng gõ đầu của hắn, cười lạnh nói:
- Nga? Anh xác định em sẽ là omega?
Nhưng Lạc Trấn Tinh không sao cả:
- Đều được, em là người nào đều được, cũng có thể lưu lại tin tức tố, cho dù là beta cũng không lưu được thời gian dài, anh cũng có thể mỗi ngày dấu hiệu em.
Lạc Tu Trúc lại đột nhiên lộ nụ cười đầy ý xấu:
- Nga? Vạn nhất anh mới là omega đây?
Lạc Trấn Tinh ngẩn ra, đặt ra này hắn không nghĩ tới.
Một lát sau hắn nói:
- Vậy em dấu hiệu anh, dù sao tin tức tố của anh cũng sẽ xuất hiện trên người em.
Lạc Tu Trúc nháy mắt nhào vào trong lòng đối phương dùng sức cọ xát:
- Còn ABO đâu! Anh cho đây là tiểu thuyết sao?
Hai người ôm nhau thật lâu, mãi tới khi Lạc Trấn Tinh sắp ngủ, chợt nghe thiếu niên nhỏ giọng than thở:
- Em không có khả năng cùng người khác, hai thế giới cũng chỉ đụng một người mình thích.
Lạc Trấn Tinh mỉm cười, cho dù ngủ say nụ cười vẫn lưu trên mặt hắn.
Ngày hôm sau khi bọn họ đi tới đoàn làm phim, chứng kiến biểu tình của Ứng liên trưởng, Lạc Trấn Tinh cũng không còn đề phòng như trước.
Tiểu Trúc đối với người này không có cảm giác, cho nên.. không! Cần! E! Ngại!
Lúc đối phương nhìn qua, Lạc Trấn Tinh cúi đầu hôn lên tai thiếu niên, mà thiếu niên không có gì không vui.
Thậm chí thiếu niên cũng không ngăn cản hành vi của Lạc Trấn Tinh.
Điều này nói với Ứng liên trưởng, trong lòng hắn đã có người.
Ứng liên trưởng mím chặt môi, trong lòng chua sót như bỏ thêm thuốc hoàng liên đắng nghét.
Dựa theo đạo đức của thế nhân, hắn không nên tiếp tục gom đi qua.
Nhưng Ứng liên trưởng vẫn có chút không phục, lúc Lạc Trấn Tinh đi quay phim, hắn đi tới bên người Lạc Tu Trúc cứng ngắc hỏi:
- Cậu thích người này như vậy sao?
Theo hắn xem ra, làm diễn viên thật không ổn định, luận tiền đồ nghề nghiệp của mình càng tốt hơn.
Vả lại, nếu hắn cùng Lạc Tu Trúc thành một đôi, lúc sau thiếu niên còn chấp hành loại hoạt động này, có lẽ hắn có thể xin điều động đi qua.
Lạc Tu Trúc không nhìn Ứng liên trưởng, cũng không có ý định an ủi, chỉ nói:
- Tôi chỉ thích hắn.
Hai thế giới từng gặp qua thật nhiều người, nhưng chỉ động tâm một lần duy nhất.
Ứng liên trưởng chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới khàn giọng nói:
- Thật có lỗi, quấy rầy.
Đợi Lạc Trấn Tinh quay phim xong, vội vàng nhìn sang thì phát hiện Ứng liên trưởng không còn ở bên người Lạc Tu Trúc.
- Hắn đi rồi?
Lạc Trấn Tinh nhỏ giọng hỏi.
Thiếu niên gật gật đầu:
- Em nói cho hắn biết em chỉ thích anh.
Cảm tình của thiếu niên chân thành lại tha thiết lại trắng ra, cho dù hôm qua đã được nghe qua một lần, hiện giờ tiếp tục nghe thêm một lần Lạc Trấn Tinh vẫn vui vẻ cười toe toét.
- Ân! Anh cũng chỉ thích em, vĩnh viễn.
Lộc đạo đang muốn đi tìm Lạc Trấn Tinh bàn bạc cảnh quay, nhìn thấy ánh mắt hai người lại bắt đầu dinh dính như keo, yên lặng lui về phía sau, xoay người nhanh chóng rời đi địa phương tràn ngập « cơm chó » này.
Chậc, trẻ con đúng là thích dính người, hai đứa trẻ càng thêm dính người!
Ứng liên trưởng lưu lại chỉ đạo nửa tháng, hết kỳ nghỉ hắn liền quay về trong bộ đội.
Trước khi đi hắn thật sâu nhìn Lạc Tu Trúc, cuối cùng mang theo tràn lòng chua sót rời khỏi đoàn phim.
Đầu tháng 2, Lạc Tu Trúc theo đoàn phim đi Thái Lan, kế tiếp cần quay ngoại cảnh nơi này.
Nghe Lộc đạo nói cần quay ngoại cảnh suốt hai tháng, hắn cũng bỏ qua ý niệm quay về trường học.
Bất kể thế nào hắn cần nhìn thấy Lạc Trấn Tinh bình an quay về nước mới được.
Về phần xin phép hẳn là không khó.
Lần trước hắn cùng Lạc Trấn Tinh thi đều vượt hơn 88 điểm, dù điểm không cao nhưng cũng đủ tư cách vượt qua cuộc thi.
Ngày đầu tiên đi qua Thái Lan, đoàn phim chưa khởi công, ngược lại cho đoàn nghỉ hai ngày, cho bọn họ đi dạo một chút.
Nhưng với Lạc Tu Trúc mà nói nếu đi chơi thật dễ dàng làm cho độc lão đại chú ý, cho nên hắn vẫn lưu lại trong khách sạn.
Biết được Lạc Tu Trúc bị người ám sát, trong lòng Ứng liên trưởng vừa sợ lại giận còn gấp gáp, hắn bắt lấy tay Lạc Tu Trúc muốn mang hắn đi:
- Cậu theo tôi đi kiểm tra, vạn nhất bị thương làm sao bây giờ?
Nhưng bàn tay của hắn bị người bắt lấy.
Ứng liên trưởng nhìn lại, phát hiện là Lạc Trấn Tinh cầm tay mình.
Sau đó Lạc Trấn Tinh đẩy tay hắn ra.
- Sự kiện này cũng không cần làm phiền anh, giao cho tôi là được.
Nói xong hắn ôm Lạc Tu Trúc rời khỏi đoàn phim.
Ứng liên trưởng nhìn bóng lưng họ rời đi, mãi tới khi Đặng Băng cũng đi, hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:
- Nguyên lai là như vậy..
Hắn luôn cảm giác quan hệ giữa hai người này không tầm thường, hiện tại xem ra đâu phải là anh em, rõ ràng là tình lữ.
Bên kia bị ôm quay về khách sạn, hai anh em dọc theo đường đi khiến cho không ít người chú ý.
Trở lại trong phòng, hắn ngồi trên sô pha, nhìn thanh niên vẻ mặt không chút thay đổi ngồi xổm trước mặt của mình, Lạc Tu Trúc chột dạ.
- Thực xin lỗi nha, lần sau em nhất định sẽ nói cho anh biết!
Hắn ôm cổ Lạc Trấn Tinh, vừa làm nũng vừa giải thích.
Nhưng kỳ quái chính là Lạc Trấn Tinh ngăn cản hắn, đè lại bả vai thiếu niên không cho hắn gom lại gần.
Lạc Tu Trúc còn tưởng hắn thật sự thương tâm, không ngờ lại nghe được hắn nói:
- Em có biết chuyện Ứng liên trưởng thích em hay không?
Ân? Cái gì vậy?
Nhìn thấy Lạc Tu Trúc trừng to mắt, bộ dạng không tưởng tượng nổi, trong lòng Lạc Trấn Tinh càng thêm chua xót.
- Em cùng người ta đi chấp hành một lần hành động, lại đem trái tim của hắn ôm lấy rồi..
Lời này cực kỳ giống phi tử bị vắng vẻ trong thâm cung.
Yếu ớt, thật sự là chua xót.
Lạc Tu Trúc không nhịn được bật cười thành tiếng.
- Ai nha nha! Là ai lật đổ nửa bình dấm chua vậy? Quá chua a!
Nói xong còn phất phất tay, tựa hồ thật sự ghét bỏ cỗ vị chua kia.
Lạc Trấn Tinh nhìn ra được hắn cố ý trêu ghẹo mình, liền vội vàng gom tới, ngậm đôi môi mềm mại, nhân lúc người còn chưa kịp phản ứng thì hai đôi môi dây dưa cùng một chỗ.
Sau lưng Lạc Tu Trúc chính là vách tường, căn bản không chỗ để né tránh.
Bàn tay thanh niên nhẹ nhàng nhíu lại, nút thắt lập tức giải khai.
Khi Lạc Tu Trúc phục hồi lại tinh thần, liền vội vươn tay muốn ngăn cản.
Nhưng Lạc Trấn Tinh giống như con sói bị xâm lấn lãnh thổ, mang theo khí tức hung ác, nhiệt độ trên người cũng biến thành rất cao.
Nhất là khi hắn cắn lên cổ Lạc Tu Trúc, cảm giác như bị dã thú săn bắn.
Nhưng Lạc Tu Trúc không chán ghét loại cảm giác này, ngược lại còn có chút thích.
Cảm giác này làm cho hắn thật an tâm.
Ngay nháy mắt được phóng thích, Lạc Tu Trúc phát ra tiếng nức nở, thân hình tê liệt ngã xuống trên sô pha.
Hắn thở dốc, ngay cả lúc tắm rửa cùng quay về trên giường cũng không có cảm giác.
Qua không biết bao lâu hắn tìm về chút lý trí.
Hắn nhìn thanh niên mày kiếm mắt sáng, lập tức quyệt miệng.
- Tinh Tinh quá đáng.
Ai ngờ thanh niên chẳng những không phản bác, còn thành khẩn tỏ vẻ:
- Anh còn chưa tới lúc quá đáng nhất đâu.
Khóe môi Lạc Tu Trúc co rút, còn chưa mở miệng đã bị Lạc Trấn Tinh gắt gao kéo vào trong lòng:
- Nếu chúng ta là thế giới ABO thì tốt rồi.
- Anh sẽ lưu lại thật nhiều tin tức tố trên người em, khiến người khác đều biết em là danh thảo có chủ, sau đó đem em chung thân dấu hiệu, như vậy em sẽ triệt để thuộc về anh, tốt nhất còn có thể cho em sinh con..
Tốt lắm, càng nói càng quá mức.
Lạc Tu Trúc hung hăng gõ đầu của hắn, cười lạnh nói:
- Nga? Anh xác định em sẽ là omega?
Nhưng Lạc Trấn Tinh không sao cả:
- Đều được, em là người nào đều được, cũng có thể lưu lại tin tức tố, cho dù là beta cũng không lưu được thời gian dài, anh cũng có thể mỗi ngày dấu hiệu em.
Lạc Tu Trúc lại đột nhiên lộ nụ cười đầy ý xấu:
- Nga? Vạn nhất anh mới là omega đây?
Lạc Trấn Tinh ngẩn ra, đặt ra này hắn không nghĩ tới.
Một lát sau hắn nói:
- Vậy em dấu hiệu anh, dù sao tin tức tố của anh cũng sẽ xuất hiện trên người em.
Lạc Tu Trúc nháy mắt nhào vào trong lòng đối phương dùng sức cọ xát:
- Còn ABO đâu! Anh cho đây là tiểu thuyết sao?
Hai người ôm nhau thật lâu, mãi tới khi Lạc Trấn Tinh sắp ngủ, chợt nghe thiếu niên nhỏ giọng than thở:
- Em không có khả năng cùng người khác, hai thế giới cũng chỉ đụng một người mình thích.
Lạc Trấn Tinh mỉm cười, cho dù ngủ say nụ cười vẫn lưu trên mặt hắn.
Ngày hôm sau khi bọn họ đi tới đoàn làm phim, chứng kiến biểu tình của Ứng liên trưởng, Lạc Trấn Tinh cũng không còn đề phòng như trước.
Tiểu Trúc đối với người này không có cảm giác, cho nên.. không! Cần! E! Ngại!
Lúc đối phương nhìn qua, Lạc Trấn Tinh cúi đầu hôn lên tai thiếu niên, mà thiếu niên không có gì không vui.
Thậm chí thiếu niên cũng không ngăn cản hành vi của Lạc Trấn Tinh.
Điều này nói với Ứng liên trưởng, trong lòng hắn đã có người.
Ứng liên trưởng mím chặt môi, trong lòng chua sót như bỏ thêm thuốc hoàng liên đắng nghét.
Dựa theo đạo đức của thế nhân, hắn không nên tiếp tục gom đi qua.
Nhưng Ứng liên trưởng vẫn có chút không phục, lúc Lạc Trấn Tinh đi quay phim, hắn đi tới bên người Lạc Tu Trúc cứng ngắc hỏi:
- Cậu thích người này như vậy sao?
Theo hắn xem ra, làm diễn viên thật không ổn định, luận tiền đồ nghề nghiệp của mình càng tốt hơn.
Vả lại, nếu hắn cùng Lạc Tu Trúc thành một đôi, lúc sau thiếu niên còn chấp hành loại hoạt động này, có lẽ hắn có thể xin điều động đi qua.
Lạc Tu Trúc không nhìn Ứng liên trưởng, cũng không có ý định an ủi, chỉ nói:
- Tôi chỉ thích hắn.
Hai thế giới từng gặp qua thật nhiều người, nhưng chỉ động tâm một lần duy nhất.
Ứng liên trưởng chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới khàn giọng nói:
- Thật có lỗi, quấy rầy.
Đợi Lạc Trấn Tinh quay phim xong, vội vàng nhìn sang thì phát hiện Ứng liên trưởng không còn ở bên người Lạc Tu Trúc.
- Hắn đi rồi?
Lạc Trấn Tinh nhỏ giọng hỏi.
Thiếu niên gật gật đầu:
- Em nói cho hắn biết em chỉ thích anh.
Cảm tình của thiếu niên chân thành lại tha thiết lại trắng ra, cho dù hôm qua đã được nghe qua một lần, hiện giờ tiếp tục nghe thêm một lần Lạc Trấn Tinh vẫn vui vẻ cười toe toét.
- Ân! Anh cũng chỉ thích em, vĩnh viễn.
Lộc đạo đang muốn đi tìm Lạc Trấn Tinh bàn bạc cảnh quay, nhìn thấy ánh mắt hai người lại bắt đầu dinh dính như keo, yên lặng lui về phía sau, xoay người nhanh chóng rời đi địa phương tràn ngập « cơm chó » này.
Chậc, trẻ con đúng là thích dính người, hai đứa trẻ càng thêm dính người!
Ứng liên trưởng lưu lại chỉ đạo nửa tháng, hết kỳ nghỉ hắn liền quay về trong bộ đội.
Trước khi đi hắn thật sâu nhìn Lạc Tu Trúc, cuối cùng mang theo tràn lòng chua sót rời khỏi đoàn phim.
Đầu tháng 2, Lạc Tu Trúc theo đoàn phim đi Thái Lan, kế tiếp cần quay ngoại cảnh nơi này.
Nghe Lộc đạo nói cần quay ngoại cảnh suốt hai tháng, hắn cũng bỏ qua ý niệm quay về trường học.
Bất kể thế nào hắn cần nhìn thấy Lạc Trấn Tinh bình an quay về nước mới được.
Về phần xin phép hẳn là không khó.
Lần trước hắn cùng Lạc Trấn Tinh thi đều vượt hơn 88 điểm, dù điểm không cao nhưng cũng đủ tư cách vượt qua cuộc thi.
Ngày đầu tiên đi qua Thái Lan, đoàn phim chưa khởi công, ngược lại cho đoàn nghỉ hai ngày, cho bọn họ đi dạo một chút.
Nhưng với Lạc Tu Trúc mà nói nếu đi chơi thật dễ dàng làm cho độc lão đại chú ý, cho nên hắn vẫn lưu lại trong khách sạn.