Welcome! You have been invited by Sehmily to join our community. Please click here to register.
Chương 60

[HIDE-THANKS]
"Có lẽ là bởi vì nhìn vật nhớ người? Từ trước đến nay nương ta thích hoa diên vĩ, ngay cả khóa trăm ngày tuổi của Nhuyễn Nguyễn cũng khắc diên vĩ, khi đó ta không có khóa nhỏ tinh xảo như vậy, còn khóc lớn với mẫu thân một trận, nói mẫu thân thiên vị đệ đệ." Phù Niệm Niệm chậm rãi nói.

"Khóa khắc diên vĩ?" Nghi hoặc trong mắt Nhiễm Chính càng sâu hơn: "Trường mệnh khóa, khắc hoa diên vĩ.. Là vàng khảm ngọc sao? Diên vĩ khắc ở mặt sau, phía trước có khắc sáu đám mây, còn có năm cái chuông vàng nhỏ."

Phù Niệm Niệm nhớ lại hình ảnh trong kí ức: "Sao chàng biết?"

"Niệm Niệm, lúc nào thì mẫu thân nàng bắt đầu thích diên vĩ?" Nhiễm Chính cau mày một cái.

"Trước khi sinh Nhuyễn Nguyễn không lâu." Phù Niệm Niệm nhớ lại nói: "Ta còn tưởng nương ta đột nhiên thích hoa diên vĩ, nên mới có thể chợt có ý nghĩ khắc hoa diên vĩ lên khóa của Nhuyễn Nguyễn."

Nhiễm Chính sững sờ một lát, hắn cảm thấy dường như rất nhiều chuyện bỗng nhiên được liên kết lại với nhau. Tô quý phi thích diên vĩ là chuyện mà trong cung đều biết, cũng chính vì vậy nên khóa vàng trên người bà ấy mới có thể đặc biệt điêu khắc diên vĩ.

Lần đầu tiên Nhiễm Chính nhìn thấy diên vĩ ở Anh quốc công phủ, làm sao cũng không ngờ tới những hoa này lại có quan hệ với cô mẫu, thế nhưng trước mắt xem ra Đàm thị đối với diên vĩ, quả thực không phải thích đơn thuần.

Nhiễm Chính cảm thấy thông suốt hiểu rõ, hắn chăm chú nhìn gương mặt Phù Niệm Niệm, trịnh trọng hỏi nàng: "Niệm Niệm, cái khóa kia, nàng có thể đưa cho ta xem một chút hay không?"

Phù Niệm Niệm gật đầu đáp ứng, bước nhanh ra ngoài tìm Bạch Trà mang theo khóa trường mệnh của Nhuyễn Nguyễn trở về.

Nhiễm Chính nhẹ nhàng nhận lấy, mở hộp chứa khóa ra, chỉ một ánh nhìn đã nhận ra đây là cái khóa của cô mẫu hắn. Mặc dù khóa vàng đã trải qua bao mùa trăng, nhưng Phù Niệm Niệm giữ gìn rất tốt, nên vẫn còn như mới.

Ổ khóa này là Tô phụ đưa cho Tô Vân Cấp, Tô Vân Cấp ốm yếu từ nhỏ đã nhiều bệnh, lúc trước tiến cung trong nhà cực kì lo lắng, mới đưa cái khóa vàng này với ngụ ý bình an.

Mà sau khi Tô Vân Cấp tiến cung thì vô cùng được sủng ái, quan hệ cũng cực kì hòa thuận với hoàng hậu, thân thể ốm yếu cũng chậm rãi điều dưỡng tốt lên. Thế là bà ấy thường cười nói cái này không chỉ bởi vì phúc của Hoàng đế phù hộ, mà còn có công lao của cái khóa này, tương lai nếu bà ấy sinh Lân nhi, nhất định phải cầm ổ khóa này đến cho hài tử làm khóa trăm tuổi.

Nhiễm Chính ngẩng đầu, dường như có chút xoắn xuýt, nhưng hắn vẫn chầm chậm há miệng nói: "Niệm Niệm, nàng có từng nghĩ tới, Nhuyễn Nguyễn có lẽ thật sự không phải là huyết mạch của Anh lão quốc công không?"

Phù Niệm Niệm sững sờ, vô thức phản bác: "Không thể nào, mẫu thân ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.."

"Không phải ta có ý đó, ta chỉ muốn nói có lẽ mẫu thân nàng chưa từng sinh đứa bé thứ hai." Sắc mặt Nhiễm Chính ngưng trọng, không có chút nào giống như là đang nói đùa.

"Không phải nương ta sinh? Cái này sao có thể?" Phù Niệm Niệm không hiểu: "Mẫu thân của ta mười tháng hoài thai, ta đều nhìn ở trong mắt, đây tuyệt đối không thể là giả."

"Nàng đừng vội." Nhiễm Chính ôn nhu trấn an nàng: "Ta cũng chỉ là đoán, nàng cẩn thận nhớ lại một chút."

Phù Niệm Niệm nhất thời nghẹn lời, không nói nên lời, mà Bạch Trà đứng ở bên cạnh chợt thấp giọng nói: "Tiểu thư, quả thực phu nhân không mang thai.. trước khi sinh nửa tháng ta tận mắt nhìn thấy, phu nhân đệm gối đầu ở trong quần áo. Khi đó ta biết đây là chuyện lớn, cho nên chưa từng nói với ai."

Bạch Trà vừa nói xong, tình thế đã hoàn toàn rõ ràng.

Nhiễm Chính biết mình không đoán sai, tay hắn cầm khóa càng nắm càng chặt.

Bọn họ cũng đều biết Nhuyễn Nguyễn là đứa bé sinh tháng sáu, lại phù hợp với chuyện trước đó mười tháng trong cung xảy ra chính biến, khi đó Tô Vân Cấp còn ở trong cung, cho nên lúc bà ấy chạy ra khỏi cung thì mang thai còn chưa đủ hai tháng, trong cung không phát hiện cũng là hợp tình lý.

Sau đó, Đàm thị giấu kín Tô Vân Cấp, sau đó lại phát hiện Tô Vân Cấp có thai.

Sau chính biến Thuận Trinh Hoàng đế bước lên đế vị cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tung tích Tô Vân Cấp, hai người biết rõ muốn tìm bà đỡ đỡ đẻ khó tránh khỏi sẽ để lộ tin tức, cho nên để cho an toàn lúc này hai nữ tử mới cùng nhau bàn bạc, để Đàm thị giả mang thai rồi ôm thai nhi của Tô quý phi sinh ra về Anh quốc công phủ, xem như dòng dõi của Anh quốc công để dưỡng dục.

Như vậy, cho dù Tô Vân Cấp bị bắt được thì con của bà ấy còn có thể tránh được một kiếp.

Hai nữ tử nhu nhược thay xà đổi cột, làm ra chuyện này thực sự vô cùng to gan.

Tay Nhiễm Chính không nhịn được run lên, tất cả suy đoán đều kín kẽ, trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, cái này nhất định chính là chân tướng mọi chuyện.

"Niệm Niệm, nàng nghe ta nói." Nhiễm Chính vươn tay ra, đưa khóa nhỏ đến trước mắt Phù Niệm Niệm: "Đây là khóa vàng của Tô quý phi, diên vĩ là hoa mà bà ấy thích nhất, cho nên mặt sau khóa mới có thể khắc hoa diên vĩ, Nhuyễn Nguyễn hắn.. Có thể là hài tử của Tô quý phi."

"Tô quý phi.." Phù Niệm Niệm lẩm bẩm: "Làm sao chàng lại biết đây là khóa của Tô quý phi? Nói không chừng đây chỉ là trùng hợp giống nhau."

Phù Niệm Niệm cảm thấy mình phải chịu rung động vô cùng lớn, quả thực nàng hoài nghi thân thế Nhuyễn Nguyễn, thậm chí có thể tiếp nhận Nhuyễn Nguyễn không phải huyết mạch thật sự của Phù gia, nhưng làm sao Phù Niệm Niệm cũng không nghĩ ra, phía sau đệ đệ mình thương nhất yêu nhất lại còn có một câu chuyện xưa khúc chiết như vậy.

Nhiễm Chính nhàn nhạt cười một tiếng: "Nàng nhìn xem, phía trước ổ khóa này còn khắc mây, bởi vì quý phi gọi là Tô Vân Cấp mới có thể như thế. Khi còn bé ta từng gặp mặt quí phi mấy lần, bà ấy đối xử với mọi người rất tốt, ta tận mắt nhìn thấy Tô gia đưa chiếc khóa này cho quý phi, trên đời không có một chiếc thứ hai giống như đúc."

Phù Niệm Niệm trầm mặc, nàng không có cách nào phản bác, chỉ có thể quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Tây Sơn kia.. phía dưới cánh đồng hoa trong phủ của nương ta có chôn đồ vật, có thể phía dưới mảnh diên vĩ ở Tây Sơn cũng chôn cái gì hay không?"

Phù Niệm Niệm nói những lời này, Nhiễm Chính cũng không phải không nghĩ đến, thế nhưng rốt cuộc trên Tây Sơn chôn cái gì, hắn căn bản không dám suy nghĩ.

Kỳ thật lúc Phù Niệm Niệm nói chuyện Đàm thị đặt trái cây điểm tâm dưới đất, Nhiễm Chính đã cảm thấy người Đàm thị đi tìm có lẽ cũng không phải là người sống, nhưng hắn vẫn không muốn hết hi vọng, hắn luôn cảm thấy nói không chừng cô mẫu vẫn còn trên nhân thế.

Hắn nghiêng mặt qua, sợ bị Phù Niệm Niệm trông thấy nét mặt của mình, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Ta tìm Văn Điều, hiện tại sẽ dẫn người đi đào."

- - -- -- --

Trải qua rất nhiều năm phơi gió phơi nắng, Phù Niệm Niệm chỉ đến nơi cỏ dại rậm rạp, đã sớm không nhìn ra nơi này từng có hoa diên vĩ.

Cẩm Y Vệ nghiêm túc phối hợp dọn dẹp, rất nhanh đã làm mảnh đất hoang đầy cỏ dại sạch sẽ, gọn gàng hơn, chờ đến khi dọn xong cỏ hoang, từng chuôi thuổng sắt lập tức được huy động, đất cát bị cuốc bay lên giống như một cơn lốc cát vàng.

Phù Niệm Niệm ở xa xa nhìn, tâm trạng đã khác quá nhiều so với nhiều năm trước nhìn lén nương nàng tới đây. Từ đầu đến cuối nàng vẫn không thể tin được, nương nàng là một nữ tử yếu đuối như vậy, vậy mà to gan như vậy, dám gạt tất cả mọi người vụng trộm cất giấu bí mật động trời.

Đàm thị cùng quý phi có lẽ căn bản không nghĩ tới, Hoằng Đức Hoàng đế sẽ có một ngày phục vị, các nàng chỉ là cố gắng hết khả năng để Nhuyễn Nguyễn sống sót.

Khóe mắt Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng rủ xuống, cảm xúc mất mác không cần nói cũng biết. Nàng không khỏi nghĩ tới kiếp trước, mình thật sự là quá mức ngây thơ chấp nhất, cho nên cũng bỏ lỡ quá nhiều.

Lúc này, Văn Điều ở một đầu khác cũng không rảnh suy nghĩ, bởi vì nơi này quả thực chôn quan tài, lại còn chôn rất sâu, mất rất nhiều công sức mới đào được một góc.

Văn Điều lại phân phó đám người cẩn thận từng li từng tí phủi bụi đất phía trên, bí mật hoa diên vĩ hạ cuối cùng mới có thể lại thấy ánh mặt trời. Sau đó, hắn gật gật đầu với Nhiễm Chính đang ngồi trên xe ngựa, ra hiệu mọi chuyện đều đã kết thúc.

Một tia hy vong Tô quý phi còn sống cuối cùng cũng hoàn toàn bị chặt đứt, hơi thở như nín lại của Nhiễm Chính biến mất vào giờ khắc này, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Phù Niệm Niệm ngồi ở bên người Nhiễm Chính duỗi đầu ra sững sờ nhìn, cái mà nói là quan tài ở dưới đất kia, kỳ thật chẳng qua chỉ là mấy ván gỗ ghép lại với nhau, hẹp dài lại co quắp, miễn cưỡng cũng ra hình dạng cái quan tài, phần sau bởi vì chôn trong đất quá lâu nên đã mục nát.

Nhưng cho dù quan tài đơn sơ như thế, nghĩ đến cũng là Đàm thị dốc hết toàn lực cấp cho Tô Vân Cấp thể diện sau cùng.

Ai cũng không biết Đàm thị đã làm cái gì, càng không biết bà ấy làm thế nào bằng sức một mình không làm cho người khác chú ý, mà có thể chôn quan tài sâu đến như vậy.

Tim Phù Niệm Niệm vẫn luôn bị bóp chặt, cái quan tài này mục nát quá mức nghiêm trọng, nàng sợ cái quan tài này sẽ bị nát ra lúc mọi người đào hố đất.

Còn may, tất cả vẫn được xem là thuận lợi.

Văn Điều lập tức tuân theo phân phó Nhiễm Chính, bí mật đưa quan tài về trấn phủ ti.

Nhiễm Chính thì muốn lập tức tiến cung bẩm báo tin tức này cho Hoàng Thượng, bọn hắn không có thời gian nhàn hạ bi thương vì tin Tô Vân Cấp chết, trước mắt Nhuyễn Nguyễn mới là người mà không thể xảy ra ngoài ý muốn nhất.

Ai cũng hiểu rõ đứa bé từ trên trời giáng xuống này có ý nghĩa như thế nào với Hoằng Đức Hoàng đế, bởi vì Hoằng Đức Hoàng đế không có con nên nhận phải vô số công kích của triều thần, càng phải chịu sự uy hiếp thời thời khắc khắc của Chu Ninh Cực, nhìn chung tình thế trong triều, tầm quan trọng của Nhuyễn Nguyễn không cần nói cũng biết.

Đứa bé này mang ý nghĩa giang sơn đã có nơi gửi gắm, càng mang ý nghĩa lý do Chu Ninh Cực chiếm vị trí Thái tử đã tan thành mây khói, hắn không chỉ đại diện cho tình cảm chân thành của Hoằng Đức Hoàng đế với Tô quý phi, mà còn là hi vọng duy nhất của Hoằng Đức Hoàng đế.

Màu sắc các đám mây nơi chân trời xinh đẹp đến cực điểm, Hoằng Đức đế nghe thấy tin tức thì vẻ mặt không lộ cảm xúc gì, nhưng tay cầm bút lại không tự chủ được run rẩy, khiến cho khắp nơi lưu lại vết mực đỏ.

Hắn nhìn Nhiễm Chính, dường như có chút khó mà tin được: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Nhiễm Chính chắp tay quỳ xuống đất: "Tô quý phi đã qua đời, quan tài đang ở Nam trấn phủ ti, trước khi quý phi qua đời còn vì Thánh thượng mà hạ sinh Long nhi, Thánh thượng có hậu rồi."

"Vân Cấp.. Vân Cấp nàng ấy.." Giọng nói Hoằng Đức đế có chút run rẩy: "Đứa bé ở nơi nào, năm nay chắc cũng sáu tuổi rồi? Ngươi mau dẫn đứa bé kia tiến cung, trẫm.. Trẫm muốn nhìn nó một chút."

"Vâng." Nhiễm Chính vội vàng lĩnh mệnh.

Cho dù ngựa không dừng vó chạy về Nhiễm phủ thì lúc bước vào cửa màn đêm cũng đã buông xuống rồi.

Nhiễm Chính bước nhanh vào trong phòng, mới vào cửa đã nhìn thấy Phù Niệm Niệm đã giúp Nhuyễn Nguyễn mặc một bộ y phục mới hoàn toàn, còn treo khóa trường mệnh ở trên cổ Nhuyễn Nguyễn. Nàng giương mắt nhìn thấy bóng dáng Nhiễm Chính, lập tức cười với Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn, đệ có muốn gặp phụ thân hay không?"

Nhuyễn Nguyễn đưa lưng về phía Nhiễm Chính, trong ngực còn ôm ngỗng lớn của hắn, bi bô hỏi: "Các ngươi không phải đều nói phụ thân đã đi lên trời rồi sao?"

Nhiễm Chính liền đi qua ngồi xổm xuống: "Đó là phụ thân thứ nhất, Nhuyễn Nguyễn còn có một người phụ thân khác, hắn đang chờ đệ đấy."

Nhuyễn Nguyễn quay đầu lại, một đôi mắt to nhìn Nhiễm Chính: "Hai phụ thân? Mấy ca ca tỷ tỷ đều nói đệ không phải hài tử của Phù gia, phụ thân đệ thật sự là dã nam nhân sao?"

Phù Niệm Niệm vội vàng che miệng Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn, không được nói lung tung, phụ thân đệ là Cửu Ngũ Chí Tôn, mẫu thân đệ là quý phi nương nương."

Nhuyễn Nguyễn nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên cười lên: "Mẫu thân là quý phi? Vậy tỷ tỷ cũng là hài tử của quý phi nương nương sao?"

Phù Niệm Niệm sờ đầu Nhuyễn Nguyễn: "Mẫu thân tỷ tỷ không phải, mẫu thân của đệ mới phải."

Ý cười cứng lại trên mặt Nhuyễn Nguyễn, hắn ôm ngỗng không nhúc nhích, giống như hiểu rõ cái gì, có chút mất mác hỏi: "Tỷ tỷ có phải không cần đệ nữa hay không?"

Phù Niệm Niệm ôm Nhuyễn Nguyễn, trong mắt lấp lánh ánh lệ: "Tỷ tỷ không nỡ Nhuyễn Nguyễn, thế nhưng phụ thân của đệ cũng rất cần đệ, nếu như tỷ tỷ giữ Nhuyễn Nguyễn vĩnh viễn ở bên người, đó chính là tỷ tỷ ích kỷ. Nhuyễn Nguyễn suy nghĩ một chút xem, nếu Lâm Tả Nhi giữ đệ lại không cho đệ về bên cạnh tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ có phải cũng sẽ rất khó chịu hay không?"

Nhuyễn Nguyễn vội vàng đưa tay lau nước mắt cho Phù Niệm Niệm: "Tỷ tỷ đừng khóc, đệ sẽ nghe lời, chỉ cần tỷ đừng bỏ rơi đệ, thì chuyện gì đệ cũng nghe theo tỷ tỷ hết."

Nhiễm Chính khe khẽ thở dài, hắn vỗ vỗ đầu vai Phù Niệm Niệm: "Đi thôi, chúng ta tiến cung đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Nhuyễn Nguyễn: Cha ta thật sự là dã nam nhân sao?

Hoằng Đức đế: Có phải biểu hiện của trẫm không đủ bạo quân hay không, cho nên cho các ngươi lá gan..

- - -- -- --

Thành viên mới "Anh quốc công Phù Triệu" đã gia nhập group chat tổ chức 3.0 nón xanh, mau tới cùng hắn chào hỏi a~

Dụ Thiên Thương: Hoan nghênh!

Lý Hoàn: Cùng một thế giới, cùng một loại nhan sắc, ngươi sẽ không cô đơn!

Phù Triệu: Ta cảm thấy ta không phải, ta không có, các ngươi không cần kéo loạn! Đây là cái gì mọi người? Có thể rút lui không? Gấp, online chờ!

Spoil chương sau:

Sau khi cảm thán xong, Hoằng Đức đế vui đến phát khóc, tay của hắn nhanh chóng khẽ bóp ổ khóa, thì bên trong liền bắn ra một cái lò xo. Sau khi đám người kinh ngạc xong, Hoằng Đức đế lại cầm khóa vàng thuận theo lò xo chia khóa thành hai nửa.

Lúc này Phù Niệm Niệm cùng Nhiễm Chính ở một bên mới chú ý tới trong đó còn có càn khôn khác, bên trong khóa cất giấu một tấm gấm lụa, phía trên có chữ nhỏ được viết tỉ mỉ, đây là trước khi lâm chung Tô quý phi tự tay viết.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 61

[HIDE-THANKS]
"Tỷ tỷ, trong cung chơi vui không?" Ngồi trên xe ngựa nửa ngày, cuối cùng Nhuyễn Nguyễn cũng không nhịn được hỏi.

Phù Niệm Niệm gật đầu: "Trong cung có rất nhiều người, còn có ao lớn."

"Vậy có viên đường ăn không?" Nhuyễn Nguyễn lại hiếu kỳ nói.

Phù Niệm Niệm cười khẽ, không trả lời vấn đề này của Nhuyễn Nguyễn, nàng khoác tay lên vai Nhuyễn Nguyễn, nhìn Nhuyễn Nguyễn hết sức chuyên chú: "Chờ một lát nữa nhìn thấy người mặc trang phục màu vàng có râu dài, đó chính là phụ thân đệ, đệ phải nhớ kỹ gọi là phụ hoàng."

Nhuyễn Nguyễn cau mày một cái, gương mặt non nớt mang theo phiền muộn không hợp với tuổi tác của hắn: "Tỷ tỷ, nhất định phải như vậy sao?"

"Nhuyễn Nguyễn, đệ vốn nên họ Chu, không nên họ Phù, là quý phi nương nương cùng mẫu thân dấu giếm, tỷ tỷ mới có thể có đệ đệ tốt như đệ, bây giờ đệ phải về bên cạnh bệ hạ, nhất định phải hiểu rõ, cho dù là đối với người thân, đối với người yêu, hay là đối với bằng hữu, yêu tuyệt đối không phải là chiếm hữu, mà là cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì đều có thể dũng cảm đối mặt chống đỡ." Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng nói.

"Vậy sau khi đệ gặp phụ hoàng, còn có thể lại về Nhiễm Phủ với tỷ tỷ không? Đệ muốn ở một chỗ với tỷ tỷ." Nhuyễn Nguyễn cúi đầu.

Nhiễm Chính sờ sờ trán Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện đều không có lựa chọn, chúng ta nhất định phải học cách lớn lên, có như vậy mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người khác."

Nhuyễn Nguyễn mím môi gật gật đầu: "Đệ nhớ kỹ, đệ muốn lớn lên trở thành người như ca ca."

Nhiễm Chính cười nhạt một tiếng, đang định di chuyển ánh mắt khỏi đó, thì lại đối diện với ánh mắt Phù Niệm Niệm chuyển tới. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết là ai tràn lên gợn sóng trước, Nhiễm Chính cùng Phù Niệm Niệm liền lần lượt cười lên.

Xe ngựa chạy chậm một đường, chở ba người vào bên trong bức tường đỏ.

Nhiễm Chính ôm Nhuyễn Nguyễn xuống xe trước, sau đó lại đưa tay đỡ Phù Niệm Niệm ở phía sau. Quỷ thần xui khiến ánh mắt của hắn rơi vào lòng bàn tay mình, ngay sau đó hắn chú ý tới vết sẹo trong lòng bàn tay mình kia kéo dài như một con rết.

Nhiễm Chính nhướng mày cuộn tròn tay, nhân lúc Phù Niệm Niệm không chú ý, vội vàng thu về.

"Sao thế?" Phù Niệm Niệm bị hành động này của hắn kinh động, hỏi hắn trong giọng nói cũng mang theo nghi vấn.

Nhiễm Chính không giải thích, cũng không nói nhiều, hắn dứt khoát tiến lên một bước, ôm ngang Phù Niệm Niệm, ôm nàng vào trong ngực của mình rồi nâng lên.

Ánh mắt cung nhân xung quanh đều nhao nhao né tránh.

"Chàng làm gì vậy? Đây là trong cung đó." Hai má Phù Niệm Niệm ửng hồng, nhẹ giọng quát lớn đồng thời còn quơ chân giãy dụa: "Nhiều người nhìn như vậy, chàng mau buông ta ra."

Nhuyễn Nguyễn ở một bên khác cũng phối hợp che mắt của mình lại: "Xấu hổ quá."

Ánh mắt Nhiễm Chính nhiễm ý cười, khóe môi nhẹ cong, tuyệt không vội vàng giải thích, hắn khom người để Phù Niệm Niệm vững vàng đứng xuống đất, lúc này mới buông đôi tay đang siết chặt ra, tay giữ lấy eo nhỏ của Phù Niệm Niệm.

"Chàng còn là chính nhân quân tử không, mất mặt chết rồi." Phù Niệm Niệm vội vàng kéo tay Nhuyễn Nguyễn, bỏ Nhiễm Chính lại bước nhanh đi.

Nhiễm Chính liền chậm rãi dạo bước sau lưng hai người, nơi cần đến không xa, cũng không gần.

Trần Túc đã sớm chờ ở cửa cung, nhìn thấy Nhiễm Chính đi sau lưng Phù Niệm Niệm tới, đám tiểu thái giám vội vàng chào hỏi rồi cùng nhau nghênh đón.

Phù Niệm Niệm cùng Nhuyễn Nguyễn cứ tiền hô hậu ủng như vậy mà đến trước một gian điện các, Trần Túc cong người bẩm báo, cửa được cung nhân đẩy ra từ bên trong.

Chỉ thấy Hoằng Đức đế chắp tay sau lưng, đang có chút lo nghĩ đi đi lại lại trước cửa. Mà trong nháy mắt cửa bị mở ra, bước chân của hắn dừng một chút, xoay đầu lại quan sát người ngoài cửa, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Nhuyễn Nguyễn.

Hoằng Đức đế ngẩn người, chậm rãi nhíu mày, hắn rõ ràng chưa từng gặp đứa bé này, thế nhưng từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa nhỏ này thì trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.

Hoằng Đức đế cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn lại có con trai, là đứa bé mà Vân Cấp sinh cho hắn. Ánh mắt của hắn lập tức nhu hòa xuống, mà cùng lúc đó, Nhuyễn Nguyễn trong tầm mắt của hắn cũng không sợ người lạ chút nào, ngửa đầu cười ngọt ngào với hắn.

Nụ cười này, chính là xuân phong hóa vũ, cực kỳ giống Tô Vân Cấp.

Phù Niệm Niệm vỗ nhẹ vai Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn, trong xe ngựa chúng ta đã nói, nên kêu như thế nào?"

Nhuyễn Nguyễn gật đầu với Phù Niệm Niệm, khóe miệng càng cong hơn, hắn ngọt ngào kêu thành tiếng: "Phụ hoàng."

Hoằng Đức chỉ cảm thấy dưới chân lảo đảo một cái, hắn đi đến bên cạnh Nhuyễn Nguyễn, ngồi xổm xuống sờ lên mặt Nhuyễn Nguyễn. Đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành, nhưng đôi mắt với cái mũi đã cực kỳ giống Tô Vân Cấp.

Ánh mắt chuyển xuống chút nữa, ánh mắt Hoàng đế liền rơi vào khóa trường mệnh trên cổ Nhuyễn Nguyễn.

Hắn nhẹ nhàng nâng khóa vàng lên, tay không nhịn được run rẩy, bờ môi Hoằng Đức đế hơi hé, chậm rãi nói hai chữ: "Vân Cấp."

Trong chớp mắt cung điện trở nên mất đi ánh sáng rực rỡ vốn có, Hoằng Đức đế cô độc giãy dụa trong vực sâu đau khổ dường như được cứu rỗi trong nháy mắt, hắn ngửa đầu nhìn trời cười: "Vân Cấp, hóa ra nàng không nỡ để trẫm một mình cô độc ở trên cõi đời này nên mới đưa tới cho trẫm một đứa con trai."

Sau khi cảm thán xong, Hoằng Đức đế vui đến phát khóc, tay của hắn nhanh chóng khẽ bóp ổ khóa, bên trong liền bắn ra một cái lò xo. Sau khi đám người kinh ngạc xong, Hoằng Đức đế lại cầm khóa vàng thuận theo lò xo chia khóa thành hai nửa.

Lúc này Phù Niệm Niệm cùng Nhiễm Chính ở một bên mới chú ý tới trong đó còn có càn khôn khác, bên trong khóa cất giấu một tấm lụa gấm, phía trên có chữ nhỏ được viết tỉ mỉ, đây là trước khi lâm chung Tô quý phi tự tay viết. Phía trên đơn giản giao phó chuyện sau khi trốn đi với thân thế Nhuyễn Nguyễn.

Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, ai cũng cũng không biết ổ khóa còn có cơ quan này, xem ra nhất định là bí mật giữa hai người Hoằng Đức đế với Tô quý phi.

Hoằng Đức đế ôm Nhuyễn Nguyễn vào trong ngực, trong mắt nồng đậm kinh hỉ, nhưng mặt ngoài vẫn miễn cưỡng khắc chế mình, đều đâu vào đấy quay đầu phân phó Trần Túc: "Đi, nhanh đi thông báo cho tổ tiên với Lễ bộ bàn bạc ngay trong đêm."

Trần Túc vội vàng xoay người: "Bệ hạ, danh tự của tiểu điện hạ.. Muốn thông báo cho Lễ bộ cùng nhau chọn một cái thật tốt hay không?"

"Không cần." Hoằng Đức đế khoát khoát tay: "Cứ gọi là Ninh Hủ đi, ngày mai để Hàn Lâm quan đến giảng bài cho Ninh Hủ."

Hắn dứt lời lại thấp giọng bổ sung: "Lại bắt đầu chuẩn bị thủ tục sắc phong cho Ninh Hủ, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ."

Trần Túc nghe vậy, lông mày nhíu lại lập tức giãn ra, hắn vội vàng lĩnh mệnh: "Lão nô đi làm ngay."

Trong cung điện thêm ra một chút không khí không rõ ý vị, Phù Niệm Niệm không khỏi lặng lẽ giương mắt liếc nhìn Nhiễm Chính.

Mà Nhiễm Chính đứng ở một bên mặc dù không quay đầu nhìn nàng, nhưng lại giống như tâm ý tương thông cảm nhận được cảm xúc của Phù Niệm Niệm, hắn chắp tay hành lễ với Hoàng Thượng, thấy ánh mắt Hoằng Đức đế chuyển tới đây, Nhiễm Chính mới chậm rãi mở miệng: "Phụ thê thảo dân không nên ở lâu trong cung, hơn nữa điện hạ còn phải chuyển vào trong cung, trong phủ còn có rất nhiều đồ vật cần chuẩn bị, còn xin bệ hạ.."

Lúc này Hoằng Đức đế hiểu rõ ý Nhiễm Chính, gật đầu với hắn nói: "Đi đi."

Nhuyễn Nguyễn thấy Nhiễm Chính với Phù Niệm Niệm muốn đi, há miệng muốn gọi bọn hắn lại, thế nhưng lại nghĩ tới lời nói Phù Niệm Niệm nói với hắn, thế là đành phải mím môi thật chặt, mặc cho nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Phù Niệm Niệm cũng có chút không đành lòng, nên trước lúc rời đi lại quay đầu nhìn Nhuyễn Nguyễn một cái. Mặc dù Nhuyễn Nguyễn không phải đệ đệ ruột của nàng, thế nhưng bọn họ sống cùng nhau nương tựa lẫn nhau năm năm, với Phù Niệm Niệm mà nói, Nhuyễn Nguyễn đã sớm thân thiết hơn người thân của nàng.

Bây giờ bỗng nhiên bọn hắn bị tách ra, Phù Niệm Niệm không có cách nào tuỳ tiện buông tay Nhuyễn Nguyễn, cho dù nàng biết Hoàng Thượng sẽ đối xử với Nhuyễn Nguyễn rất tốt, cho dù nàng cũng biết trong Tử Cấm thành không có người dám ức hiếp Nhuyễn Nguyễn, nhưng Phù Niệm Niệm vẫn không yên tâm.

Đạo lý nàng dạy cho Nhuyễn Nguyễn hoàn toàn đều là xuất phát từ tấm lòng, nhưng đến lúc thực sự phải đối mặt, lại hoàn toàn là một loại cảnh ngộ khác.

Phù Niệm Niệm chỉ cảm thấy trước mắt mình có chút mơ hồ, lập tức liền bị Nhiễm Chính cầm tay áo kéo về phía trước, lảo đảo hai, ba bước, hai người liền vượt qua góc tường, từ đó rời khỏi tầm mắt của Nhuyễn Nguyễn.

"Đừng để Nhuyễn Nguyễn nhìn thấy nàng đang khóc." Lúc này Nhiễm Chính mới dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Phù Niệm Niệm.

Phù Niệm Niệm nhàn nhạt trả lời: "Ta biết.. Thế nhưng ta không nhịn được."

"Ngày sau vẫn có cơ hội tiến cung." Nhiễm Chính lại an ủi: "Thời gian quá muộn, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi."

Phù Niệm Niệm vốn còn muốn hỏi thêm vài câu nữa nhưng nhìn xung quanh khắp nơi đều có thể thấy cung nhân, cuối cùng vẫn hậm hực im lặng, vẫn luôn chờ Nhiễm Chính đi theo lên xe ngựa, mới phát hiện mình dễ chịu hơn một chút, ngược lại hỏi: "Chàng không quay về sao?"

"Quan tài quý phi còn ở nam trấn, ta phải đi tìm Văn Điều." Nhiễm Chính hôn lên trán Phù Niệm Niệm để an ủi: "Trước mắt tin tức này còn chưa thể lộ ra, cần tốc chiến tốc thắng, Hoàng Thượng đã muốn sắp xếp sắc phong cho Nhuyễn Nguyễn, vậy chính là có ý muốn lập Thái tử. Chỉ sợ bệ hạ còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, bên phía Thái tử sẽ chó cùng rứt giậu."

Phù Niệm Niệm khéo léo gật gật đầu, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Nhiễm Chính thấy thế, lại nói với nàng: "Bây giờ thân phận Nhuyễn Nguyễn đặc biệt, sớm tiến cung ở bên cạnh bệ hạ dù sao cũng an toàn hơn so với Nhiễm Phủ. Từ sau khi Chương Miễn Thái tử qua đời bệ hạ vẫn luôn cực kỳ bi thương, chưa từng vui vẻ, bây giờ bỗng nhiên có được Nhuyễn Nguyễn con trai độc nhất này, nhất định sẽ toàn lực bảo vệ hắn ở dưới đôi cánh của mình. Việc này đối với Nhuyễn Nguyễn mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nàng không cần quá lo lắng."

"Ta sợ hắn ngủ không quen giường trong cung, lại sợ hắn kén ăn không chịu ăn cơm cho tốt, sợ hắn ăn nhiều kẹo không ai trông coi hắn, không biết bên cạnh hắn có người vừa ý đi theo hắn hay không." Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng thở dài: "Khi nói với Nhuyễn Nguyễn thì còn có không để ý, thế nhưng thật sự mang Nhuyễn Nguyễn từ bên cạnh ta đi, thì cứ giống như khoét mất một miếng thịt trong lòng ta vậy."

Nhiễm Chính ôm Phù Niệm Niệm vào trong ngực của mình, thấm thía nói: "Chúng ta giúp Nhuyễn Nguyễn thu dọn vài thứ, sau đó để Mạt Lỵ mang theo chiêm chiếp tiến cung đi. Mạt Lỵ vẫn luôn đi theo Bạch Trà chăm sóc Nhuyễn Nguyễn, ít nhiều gì cũng coi như là xe nhẹ đường quen."

Lúc này vẻ mặt Phù Niệm Niệm cuối cùng mới hiện ra chút vui mừng, nàng nhẹ cọ đầu trong ngực Nhiễm Chính: "Trong xe này thật là lạnh, chàng ôm chặt một chút."

Tiếng nói mới dứt, quả nhiên cánh tay ôm Phù Niệm Niệm lại càng dùng sức hơn, ý cười lộ rõ trên mặt Nhiễm Chính, ngoài miệng lại cũng không nhiều lời.

Phù Niệm Niệm lập tức duỗi hai cánh tay ra bưng mặt Nhiễm Chính, đem đầu hắn nhẹ nhàng tựa ở trên vai mình: "Một lát nữa còn phải tìm Văn Điều, vậy bây giờ chàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút trước đi, trước khi hồi phủ không cho phép tỉnh lại."

Nhiễm Chính cười một tiếng, ngoan ngoãn gối lên trên vai Phù Niệm Niệm: "Đầu ta rất nặng, nếu trước khi nàng hồi phủ đã bị tê mỏi thì cũng đừng gọi ta."

Phù Niệm Niệm một tay bịt miệng Nhiễm Chính: "Ngoan ngoãn đi ngủ đi."

Quả nhiên Nhiễm Chính không nói thêm nữa, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, gác mặt lên một bên hõm vai Phù Niệm Niệm, dùng sức hít hít hương đào quen thuộc: "Niệm Niệm thật là biết nghe lời."

Phù Niệm Niệm bị câu này nói làm mặt đỏ lên, nàng vô thức cúi đầu trừng Nhiễm Chính, đột nhiên gò má dán lên trên mặt Nhiễm Chính. Mặc dù trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, nhưng cái động tác thân mật này vẫn khiến mặt Phù Niệm Niệm càng ngày càng nóng, nàng phát hiện mình lại xấu hổ nói không ra lời.

Nhiễm Chính nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như hồ ly giảo hoạt được như ý, hắn xích vào bên trong, lại hôn lên cái cổ trắng nõn của Phù Niệm Niệm.

"Chàng.." Phù Niệm Niệm luôn luôn bị động rõ ràng có chút bất mãn, thế nhưng nàng bị Nhiễm Chính ôm rất chặt, muốn tránh thoát rõ ràng có chút khó khăn, thế là đành phải ngoài miệng đánh trả: "Chàng thật là biết chơi xấu."

"Chơi xấu cái gì, ta không biết, ta ngủ thiếp đi rồi." Nhiễm Chính từ từ nhắm hai mắt lại: "Nhiễm phu nhân nói ta chưa hồi phủ thì không cho phép tỉnh lại, ta muốn nghe theo nàng ấy."

Phù Niệm Niệm lập tức bị chọc cười, nàng vươn tay nhẹ nhàng véo tai Nhiễm Chính: "Vậy chàng nhất định phải nghe Nhiễm phu nhân, tuyệt đối không được tỉnh nha."

Nhiễm Chính bị đau, tiếng kêu xuyên qua màn xe ngựa tan vào tiếng chuông, dần dần phiêu tán, ánh trăng cùng hàn ý đều bị ngăn cách ở bên ngoài màn, mà trong xe chỉ còn lại tiếng cười đùa.

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗ Quỳ: Chu Ninh.. Thụ? Thôn? Chu? Đều thật là khó nghe, nếu không liền gọi Chu Ninh Mông a?

Nhuyễn Nguyễn: Chờ đến khi ta làm Hoàng Thượng, ta muốn ném tác giả cho cá mập ăn!

Spoil chương sau:

Bốn mắt nhìn nhau, Văn Điều cuối cùng thở phào một hơi: "Còn tưởng rằng ngươi không trở lại."

"Sao vậy? Không phải đã nói ta đi nam trấn rồi sao?" Nhiễm Chính nhảy xuống xe: "Có việc gấp?"

Văn Điều gật đầu, cau mày: "Vô cùng khẩn cấp."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 62

[HIDE-THANKS]
"Niệm Niệm, nhẹ chút, đau.." Nhiễm Chính nhíu mày, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.

Cả người Phù Niệm Niệm nhất thời cứng đờ, chân tay có chút luống cuống: "Ta.. Ta còn chưa dùng sức véo đâu."

Ánh trăng lặng lẽ chui vào từ khe màn, Phù Niệm Niệm định thần nhìn Nhiễm Chính, gương mặt hắn trắng nõn giống như được đúc bằng ngọc, mà bên khóe mắt lấp lánh ánh nước, dường như thật sự có nước mắt đang đảo quanh.

Từ trước đến nay Nhiễm Chính luôn nho nhã đúng mực, Phù Niệm Niệm chưa bao giờ thấy hắn thất thố như vậy.

Nàng sững sờ, không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ thật sự véo đau Nhiễm Chính rồi?

Dưới tình thế cấp bách Phù Niệm Niệm cuống quít ôm Nhiễm Chính, lại vỗ vỗ lưng Nhiễm Chính như dỗ dành Nhuyễn Nguyễn. Nàng không chú ý tới ngay cả giọng nói mình cũng đã gấp đến hơi nghẹn ngào: "Không phải ta cố ý đâu, chàng đừng như vậy, sau này ta không véo chàng nữa còn không được sao?"

Nhiễm Chính nghe vậy "Xùy" cười ra tiếng.

Nghe thấy động tĩnh này, Phù Niệm Niệm lập tức đen mặt: "Có phải chàng lại gạt ta hay không?"

"Không." Nhiễm Chính kéo dài giọng, không nguyện ý chôn mặt lên trên người Phù Niệm Niệm, giống như muốn làm nũng.

Toàn thân Phù Niệm Niệm run lên, đẩy đầu Nhiễm Chính ra tức giận nói: "Chàng đứng lên cho ta, ta bị chàng gối lên tê hết cả rồi."

"Không muốn." Tay Nhiễm Chính càng ôm càng chặt hơn, hận không thể nhào cả người vào trong ngực Phù Niệm Niệm: "Ta không ra nổi."

"Chàng làm sao mà cứ như muốn dính lên người ta vậy?" Phù Niệm Niệm có chút ghét bỏ rút tay mình ra: "Thiệt thòi ta trước kia còn cảm thấy ngươi bên trong nghiêm khắc bên ngoài ôn hòa, không nghĩ rằng chàng thuộc họ mèo."

"Lửa suối lụi tàn, thảm Man ấm, chẳng ra khỏi cửa với mèo lười." (*) Nhiễm Chính nhẹ giọng ngâm nga nói: "Niệm Niệm là muốn ta ở lại trong phủ với nàng, không nỡ để ta đi sao?"

Phù Niệm Niệm: "..."

Nàng bĩu môi, Nhiễm Chính so với mèo hẳn là còn thiếu mỗi cái đuôi thôi?

Sau khi sững sờ xong, xe ngựa chợt dừng lại, Phù Niệm Niệm còn chưa lấy lại tinh thần, Nhiễm Chính đã nhạy bén ngẩng đầu, ánh mắt cũng theo đó trở nên sắc bén hơn. Hắn vén rèm xe thò người ra, thì nhìn thấy Văn Điều chờ nghiêm túc, có vẻ như có việc đợi trước cửa phủ.

Bốn mắt nhìn nhau, Văn Điều cuối cùng thở phào một hơi: "Còn tưởng rằng ngươi không trở lại."

"Sao vậy? Không phải đã nói ta đi nam trấn rồi sao?" Nhiễm Chính nhảy xuống xe: "Có việc gấp?"

Văn Điều gật đầu, cau mày: "Vô cùng khẩn cấp."

"Đi, đi vào nói." Nhiễm Chính dắt Phù Niệm Niệm xuống xe, mấy người nhanh chóng bước vào đại phòng.

Xác định xung quanh không có dị thường, Văn Điều mới ở bên tai Nhiễm Chính thấp giọng nói: "Lấy được tin tức từ bên Nhiễm Mính, Chu Ninh Cực rất có thể muốn bức bệ hạ thoái vị, chẳng qua ta còn chưa thể xác định thời gian, nhưng bọn hắn thật sự có ý định này."

Ánh mắt Nhiễm Chính hơi ngưng lại, lập tức lâm vào trầm tư, hắn nhanh chóng phân tích quan hệ lợi hại trong này: "Hiện tại thời gian đã không còn quan trọng, nếu tin tức Nhuyễn Nguyễn tiến cung rò rỉ ra ngoài, hắn lúc nào cũng có thể bức vua thoái vị trước thời hạn. Trước mắt phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách, chúng ta lập tức tiến cung, bàn bạc việc này với bệ hạ."

"Còn có.. vị Thượng thư nhị phòng kia của các ngươi cũng tham dự trong đó." Văn Điều bĩu môi: "Là lúc đại nghĩa diệt thân."

Nhiễm Chính ẩn dấu vẻ mặt lo lắng của bản thân: "Hôm nay Nhiễm Thung không ở đây, ta với ngươi vào cung, trong phủ chỉ còn lại Nhiễm gia Tam thúc với nữ quyến thấp cổ bé họng, chuyện xảy ra đột ngột, thực sự khiến cho người ta không an tâm."

"Không phải có Ngâm Lương sao?" Văn Điều ngẩng đầu: "Huống chi hôm nay ta mang theo rất nhiều người từ nam trấn đến, có thể cùng ở lại nghe sai khiến của Ngâm Lương."

"Cũng tốt." Nhiễm Chính gật đầu: "Niệm Niệm còn phải thu dọn đồ của Nhuyễn Nguyễn mau chóng đưa vào cung, ta đi trước dặn dò nàng vài câu, sau đó sẽ đi theo ngươi."

"Vậy ngươi đưa luôn cái này cho phu nhân đi." Văn Điều bất tri bất giác lấy một phong thư từ trong ngực ra: "Lúc trước ngươi muốn điều tra chuyện Đàm thị, có chút manh mối, hai ngày này bận quá, ta không có thời gian nói tỉ mỉ với ngươi."

Nhiễm Chính nhận phong thư bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy Phù Niệm Niệm đang đợi ở trong viện của nàng.

Hắn liền tranh thủ thay đổi thành vẻ mặt có ba phần cười: "Đừng sợ, không có việc lớn gì."

"Ta không phải sợ, ta chỉ hơi lo lắng cho chàng." Phù Niệm Niệm vội ôm lấy Nhiễm Chính, vùi mặt vào trong người hắn, dường như làm vậy mới có cảm giác an toàn.

"Ta phải lại tiến cung một chuyến, nàng phải ở trong phủ thật tốt, nhớ kỹ trước khi ta trở về thì không được đi chỗ khác." Vẻ mặt Nhiễm Chính dần dần trở nên ngưng trọng: "Ta sẽ để cho Oánh Nương luôn đi theo bên cạnh nàng, nàng cùng đại phòng tam phòng đều nên nghe theo Oánh Nương."

Phù Niệm Niệm vội vàng gật đầu, tựa hồ có chút muốn nói lại thôi.

Nhiễm Chính lại lấy phong thư Văn Điều ra đưa cho Phù Niệm Niệm: "Đây chính là nguyên nhân cái chết của mẫu thân nàng."

Phù Niệm Niệm đang đưa tay nhận thì Nhiễm Chính chợt thu tay lại: "Nội dung trong này ta chưa xem một chữ, ta không biết nàng có thể tiếp nhận hay không, nhưng ta cảm thấy nàng hẳn nên biết chân tướng. Đồng ý với ta, cho dù như thế nào, chúng ta đều cùng nhau đối mặt, được không?"

Phù Niệm Niệm vui vẻ gật đầu: "Ta chờ chàng."

Nhiễm Chính bỏ thư phong vào tay áo Phù Niệm Niệm: "Ta sẽ mau chóng trở về."

Phù Niệm Niệm đưa mắt nhìn Nhiễm Chính rời đi, không biết làm sao, luôn mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Trong lòng nàng khát vọng có thể đi theo bên người Nhiễm Chính, thậm chí nàng từng nghĩ thẳng thắn với Nhiễm Chính chuyện mình từng giết người, vào lúc cần thiết, Phù Niệm Niệm cảm thấy mình có lẽ có thể bảo vệ hắn.

Nhưng Nhiễm Chính bảo nàng ở lại, nàng cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Phù Niệm Niệm mở phong thư Nhiễm Chính để lại ra, liên quan tới chân tướng mẫu thân qua đời, nàng đã tìm quá lâu quá lâu. Chuyện cho tới bây giờ, mọi chuyện sắp rõ ràng trước mặt nên tay Phù Niệm Niệm không nhịn được run rẩy.

Bạch Trà vội vàng khoác thêm một cái áo lên người Phù Niệm Niệm, lại chuyển một cái ghế trống đến, hầu ở bên người Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng an ủi nàng, cuối cùng làm Phù Niệm Niệm tỉnh táo lại.

Phù Niệm Niệm bình tĩnh hít một hơi xem hết tất cả nội dung, trong lòng lập tức ngũ vị tạp trần.

Hóa ra Đàm thị tự mình nhảy vào ao cầu nguyện, bà ấy muốn dùng mạng của mình để ngăn cản người Phù gia, làm cho bọn hắn hoàn toàn từ bỏ truy hỏi thân thế Nhuyễn Nguyễn. Càng muốn để lại cho Phù Niệm Niệm một điểm hoài nghi, như thế cũng đồng nghĩa với việc để lại một tia cơ hội làm rõ thân phận Nhuyễn Nguyễn.

Chỉ cần Phù Niệm Niệm có năng lực điều tra rõ chân tướng Đàm thị qua đời, thì nàng nhất định có thể tiếp tục tra ra được, Nhuyễn Nguyễn cũng không phải là đứa trẻ của Phù gia.

Nhưng mà khi Đàm thị còn sống sẽ không ngờ tới, Phù Niệm Niệm lại trực tiếp nhìn thấy Hoằng Đức Hoàng đế, cho nên nàng đã lược bỏ rất nhiều đường quanh co, trực tiếp tìm được chân tướng mọi chuyện.

Tin tức này khiến nàng đã bất đắc dĩ vừa lo lắng, Phù Niệm Niệm cảm thấy có chút mỏi mệt, hiện tại nàng chỉ muốn chờ Nhiễm Chính trở về, thế nhưng đã chờ cả đêm, ngay cả một chút tin tức của Nhiễm Chính cũng không truyền về, điều này không khỏi làm Phù Niệm Niệm càng lo lắng hơn.

Cuối cùng nàng nhịn không được, mang theo Bạch Trà đi tìm Oánh Nương hỏi tình huống, nhưng Oánh Nương chỉ lắc đầu, lúc này rốt cục Phù Niệm Niệm mới phát hiện mình gặp chuyện gấp là loạn, Oánh Nương câm điếc, coi như biết cái gì cũng không có cách nào nói với nàng.

Cuối cùng Phù Niệm Niệm cảm nhận được tư vị khó ăn khó uống, ngủ khó có thể bình an, nàng đành phải bất đắc dĩ về phòng mình ngẩn người, bỗng nhiên bị tiếng ồn ào truyền tới từ tiền viện cắt đứt mạch suy nghĩ.

Mắt thấy đã hoàng hôn, Phù Niệm Niệm nhìn Bạch Trà: "Có phải Nhiễm Chính đã trở về hay không?"

Hai chủ tớ chạy tới tiền viện nhìn, mới phát hiện là một đám bắc trấn Cẩm Y Vệ vào phủ, nói là muốn dẫn đại phòng Tôn thị đi.

Hành động không rõ ràng này khó tránh khỏi làm cho người ta sinh nghi, cho nên chỉ để lại một tam phòng Nhiễm Phủ là Nhiễm Đình từ đầu đến cuối không ích lợi gì, vẫn luôn chủ trương chờ Nhiễm Thung trở về. Hai phe không khỏi gây náo loạn, mắt thấy sắp sinh ra xung đột, Ngâm Lương nhanh chóng chạy từ trong viện ra quát bọn họ dừng lại.

Ngâm Lương cầm yêu bài của mình giương ra cho đám người nhìn, lạnh lùng nói: "Nơi này còn chưa tới phiên các ngươi giương oai, xéo đi."

"Nam trấn có gì đặc biệt hơn người? Làm sao? Chỉ một mình ngươi cũng muốn cản trở chúng ta.." Một đám người ồn ào muốn gây khó dễ, làm bộ muốn vây quanh Ngâm Lương.

Vẻ mặt Ngâm Lương không thay đổi: "Nam bắc trấn phủ ti quản lý năm vệ sở, cả trăm ngàn hộ đều thuộc vệ sở, các ngươi thuộc vệ sở nào?"

"Tránh ra, không được chặn đường!" Đứng ở phía trước làm bộ muốn đẩy Ngâm Lương ra.

Ngâm Lương thấy tình thế, nhanh chóng nắm chặt chuôi đao: "Gan to bằng trời, dám giả mạo Cẩm Y Vệ, muốn bị tội gì?"

Tiếng nói hắn vừa dứt, đề kỵ nam trấn mai phục ở xung quanh đều nhao nhao hiện thân, lập tức áp chế mấy bọn chuột nhắt, lần lượt trói lại rồi nhét vào kho củi Nhiễm Phủ.

Từ lúc vừa mới bắt đầu Phù Niệm Niệm đã cảm giác Cẩm Y Vệ xuất hiện ở trong phủ này nhìn quen mắt rồi, nên từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Ngâm Lương, đợi đến khi hắn xuất ra lệnh bài, cuối cùng Phù Niệm Niệm mới xác định phỏng đoán của mình.

Oánh Nương lại là nam nhân, khó trách Nhiễm Chính vẫn luôn để người thân cận như thế ở ngoại viện, mà để chuyện không bị lộ ra, vậy mà hắn lại giả trang câm điếc lâu như vậy, người khác hoàn toàn không nhìn ra một chút đầu mối nào.

Phù Niệm Niệm cố nén chấn kinh, ngay sau đó liền nhớ tới quan hệ của Oánh Nương và Bạch Trà vô cùng thân thiết. Hai nữ tử cùng chung chí hướng, lúc trước thì thấy không có vấn đề gì, thế nhưng bây giờ nếu biết Oánh Nương là một nam nhân, lập tức Phù Niệm Niệm cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.

Ai biết hắn có phải có ý nghĩ gì xấu với Bạch Trà hay không?

Kết quả Phù Niệm Niệm quay sang vụng trộm nhìn vẻ mặt Bạch Trà, dường như Bạch Trà cũng nhận ra kia là Oánh Nương, giờ phút này cũng là vẻ mặt chấn kinh.

Phù Niệm Niệm suy nghĩ một lát, cảm thấy có thể đoán được. Thế là nàng chờ đến khi chuyện được xử lý thỏa đáng, đám người đều tán ra, thì ngăn Ngâm Lương đang ở trên đường lại.

Nàng thấy Vệ Ngâm Lương cúi đầu một mình trở về, liền đi lên phía trước hai bước: "Ngươi là Oánh Nương?"

Ngâm Lương nghe tiếng mới ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Phù Niệm Niệm không trả lời.

Phù Niệm Niệm còn nói: "Lúc trước người đi thăm dò nguyên nhân cái chết Phù Cận Cố cũng là ngươi, người dùng đao ép ta cũng là ngươi, đúng không?"

"Đúng vậy, còn xin phu nhân lượng thứ." Trong giọng nói của Ngâm Lương không nghe ra cảm xúc gì.

Phù Niệm Niệm cười khổ: "Ta biết ngươi là người của Nhiễm Chính, ta cũng không phải là níu lấy chuyện cũ muốn tính sổ với ngươi, ta chỉ hỏi một vấn đề, ngươi luôn tiếp cận Bạch Trà, đây không có khả năng là mệnh lệnh Nhiễm Chính, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"

"Tha thứ khó trả lời." Ngâm Lương cự tuyệt nói: "Nếu phu nhân không có chuyện gì khác, tại hạ xin cáo từ."

"Nếu ngươi dám làm gì với Bạch Trà thì đừng trách ta không khách khí." Phù Niệm Niệm mang theo ý cảnh cáo: "Bạch Trà không chỉ là hạ nhân, nàng ấy càng giống tỷ tỷ của ta hơn, là người thân của ta, nếu ai dám có ý nghĩ xấu với nàng ấy thì cho dù là người của Thiên Vương lão tử.."

Bước chân Ngâm Lương đi lên phía trước dừng lại, hắn không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Bạch Trà là muội muội ta."

Lời nói của Phù Niệm Niệm lập tức nghẹn lại, nàng cau mày chậm rãi hỏi: "Muội muội?"

Ngâm Lương chậm rãi nói: "Bạch Trà vốn tên là Tư Quân, khi còn bé muội ấy bị hạ nhân trong nhà bắt cóc, muội ấy hẳn đã từng nói với phu nhân, nàng vốn họ Vệ, gia phụ từng là một quan nhỏ."

Phù Niệm Niệm nhớ lại năm đó khi Đàm thị chuộc Bạch Trà trở về, mặc dù y phục Bạch Trà bẩn, nhưng quả thật cũng giống nhà giàu sang, nàng nhẹ nhàng nhíu mày: "Bạch Trà ban đầu ở trong tay người môi giới bị đánh đến nửa chết nửa sống, chuyện nhà nàng ấy, nàng ấy cũng không nhớ rõ. Nhưng nếu Bạch Trà là muội muội của ngươi, vì sao ngươi không sớm đến tìm nàng ấy?"

"Năm đó gia phụ chết oan, trong nhà nghèo túng, hạ nhân ly tán dẫn tới Bạch Trà bị bắt cóc." Ngâm Lương dừng một chút: "Ta cũng không phải không đi tìm, chỉ là năng lực có hạn, bây giờ nhờ đại nhân trợ giúp mới gặp được Bạch Trà. Thấy được muội ấy sống rất tốt ở bên người phu nhân thì ta đã yên tâm, cho nên cũng không nóng lòng nhận nhau."

Phù Niệm Niệm có chút thổn thức: "Trước đó là ta hiểu lầm ngươi, còn xin Oánh.. Vệ đại nhân đừng trách."

Ngâm Lương cũng không có xoắn xuýt quá nhiều, chỉ tiếp tục lạnh lùng nói: "Đại nhân mệnh lệnh cho ta bảo vệ tốt Nhiễm Phủ, về công về tư ta đều nên nỗ lực hết sức, xin phu nhân yên tâm."

"Vậy được, làm phiền đại nhân." Phù Niệm Niệm gật đầu: "Bạch Trà.."

"Chuyện của Bạch Trà còn xin phu nhân thay ta giữ bí mật." Ngâm Lương khẽ nói: "Chờ đến khi thời cơ chín muồi, ta muốn tự mình nói cho muội ấy."

Phù Niệm Niệm gật đầu: "Khế ước của Bạch Trà ở Anh quốc công phủ, nếu ngươi muốn lấy, ngày khác ta sẽ thay ngươi tìm tam ca ta lấy trở về."

Tác giả có lời muốn nói:

Mai Mai: Người ta chính là không nghĩ đến mà~

Người khác đều là nữ chính nũng nịu, có phải chúng ta có chỗ nào không đúng lắm hay không?

(*) Trích trong bài thơ "Thập nhất nguyệt tứ nhật phong vũ đại tác" của Lục Du. Nguyên văn câu thơ:

"Khê sài hỏa nhuyễn man thảm noãn

Ngã dữ li nô bất xuất môn."

Dịch thơ:

Đống lửa bên suối đã nhỏ lửa, tấm thảm người Man ấm áp

Ta và chú mèo chẳng bước chân ra khỏi cửa.

Spoil chương sau:

Ngược lại Nhiễm Chính ngồi ở một bên không nói chuyện, hắn yên lặng mở phong thư Đông xưởng đưa tới, muốn một lần nữa cân nhắc lợi hại, ai ngờ giấy viết thư còn chưa rút ra, một nửa móng tay máu thịt be bét đã rơi ra trước.

Nhiễm Chính nhìn một cái liền nhận ra đây là móng tay Phù Niệm Niệm, bị mạnh mẽ rút ra một nửa để trong phong thư. Động tác Nhiễm Chính hơi ngừng lại, cả người lập tức bắt đầu hơi hơi phát run, trong mắt lại càng giận dữ đến phiếm hồng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 63

[HIDE-THANKS]
"Đại ân của phu nhân cùng đại nhân, Ngâm Lương khắc trong tâm khảm." Ngâm Lương gật đầu, trong giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên nghe được mấy phần ôn nhu.

Phù Niệm Niệm nghĩ nghĩ: "Sao Nhiễm Chính đột nhiên tiến cung, ngươi nói thật với ta đi, ta thật sự lo lắng cho chàng."

Ngâm Lương trầm mặc một lát: "Chuyện trong cung, Ngâm Lương quả thực không biết, còn xin phu nhân không nên làm khó."

Phù Niệm Niệm biết hắn cố gắng giấu diếm, nhưng nhiều lời ép buộc hắn cũng không tốt lắm, đành phải bất đắc dĩ bĩu môi: "Vậy được rồi, nếu trong cung có tin tức gì, còn xin ngươi nhất định phải tới thông báo cho ta."

Ngâm Lương vui vẻ đồng ý, sau đó liền cáo từ với Phù Niệm Niệm: "Tình huống bây giờ phức tạp, khó tránh khỏi lại xuất hiện những chuyện khác, thuộc hạ đi ngoại viện trông coi trước."

Phù Niệm Niệm liên tục gật đầu, nhìn Ngâm Lương rời đi mới trở về phòng.

Trong phòng Bạch Trà đã sớm tỉ mỉ chuẩn bị trà xanh với điểm tâm cho Phù Niệm Niệm: "Tiểu thư mau tới ăn một chút."

Phù Niệm Niệm kéo Bạch Trà cùng nhau ngồi xuống, cười cười với nàng ấy: "Ngươi cũng ăn chút đi, chúng ta đợi chút nữa đi thu dọn đồ đạc cho Nhuyễn Nguyễn, đồ chơi đồ ăn vặt của hắn, còn có chiêm chiếp đều phải đưa đi."

Bạch Trà gật gật đầu, vâng vâng dạ dạ rồi nói: "Cũng không biết tiểu thiếu gia có sống quen trong cung không, ta đã ăn xong rồi, hiện tại đi cùng Mạt Lỵ thu dọn đồ đạc trước, tiểu thư người từ từ ăn."

Trong miệng Phù Niệm Niệm đang ăn một miếng điểm tâm, hàm hồ nói: "Vậy ta ăn xong liền đi."

"Tiểu thư đừng nóng vội, cẩn thận nghẹn." Bạch Trà cười nhẹ bước nhanh rời đi.

Phù Niệm Niệm lại nuốt vào một ngụm trà mới nhuận giọng, nàng vội vàng đứng lên muốn đi tìm Bạch Trà mắng, ai biết mới xoay người, một cái phi tiêu phi thẳng sát qua bên tóc mai nàng thẳng tắp đâm vào giá đỡ tranh bên cạnh.

Phù Niệm Niệm lập tức ngây người, còn không kịp phản ứng thì mấy người áo đen đã nhanh chóng xông vào phòng.

Nàng biết kẻ đến không có ý tốt, lúc trước những người kia đến có lẽ chỉ là vì đánh lạc hướng Ngâm Lương, mà mục tiêu hạ thủ thực sự của bọn hắn chính là mình.

Trong phủ đã có người nam trấn phòng thủ, những người áo đen này lại vẫn có thể xông vào Nhiễm Phủ, có thể thấy được là đến có chuẩn bị, Phù Niệm Niệm chỉ có thể gây ra chút động tĩnh lớn làm người khác chú ý. Nàng kêu to đẩy ngã cái bình bên cạnh giá đỡ tranh, còn nhân cơ hội rút chủy thủ ra làm bị thương người áo đen cách mình gần nhất, nhưng là một mình vẫn khó địch nổi.

Đáng tiếc động tác những người áo đen này thực sự nhanh chóng, Phù Niệm Niệm vừa mới lui về sau, liền đụng phải ghế rồi trượt chân, ngay sau đó thì bị người áo đen chụp bao tải đã chuẩn bị xong lên, bị cứng rắn mang ra khỏi Nhiễm Phủ.

Phù Niệm Niệm mơ hồ nghe được tiếng Ngâm Lương đuổi theo, nàng cũng cố gắng giãy dụa, thế nhưng cái bao tải bao phủ cả người dường như cũng giam cầm cả người, Phù Niệm Niệm cảm giác mình không hề có lực hoàn thủ.

Nàng một bên giãy dụa một bên chửi rủa, nhưng hành động phản kháng này cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng Phù Niệm Niệm cũng cảm giác được mình bị người đặt xuống, sau đó bọn người áo đen này lôi nàng từ trong bao ra.

Sắc trời đã thành màu đen.

Phù Niệm Niệm lặng lẽ đánh giá xung quanh, nơi này kín cổng cao tường, làm cho người ta cảm thấy mười phần lạ lẫm.

Nàng đang nghĩ như vậy, người áo đen sau lưng đã lên tiếng: "Điện hạ, đã mang người về."

Phù Niệm Niệm sững sờ, trước kia nàng đã từng nghe thấy giọng nói này, là Bùi Anh Trác của Đông xưởng, tuyệt đối không sai.

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu dò xét, lúc này mới đối diện với ánh mắt vị "Điện hạ" trong miệng Bùi Anh Trác kia.

Người trước mặt thân mang trường bào màu vàng, đầu đội mũ quan, nhưng khuôn mặt lại xa lạ mà Phù Niệm Niệm chưa từng thấy. Nàng biết Bùi Anh Trác bị Nhiễm Chính đuổi ra khỏi kinh đi theo Thái tử, sau đó Đông xưởng liền kiên định không thay đổi vẫn đứng về phía Thái tử, bây giờ người trước mặt hẳn là Chu Ninh Cực con trai trưởng của Thuận Trinh Hoàng đế.

Nếu như không phải vì những người này, mẫu thân nàng sẽ không bị bức tự sát, Tô quý phi càng sẽ không khổ sở đào vong, Phù Niệm Niệm nghĩ đến cái này, trong ánh mắt nhìn hắn lập tức xuất hiện mấy phần hận ý.

Chu Ninh Cực lại không phát hiện cái này, chỉ chậm rãi hỏi: "Đây chính là phu nhân Nhiễm Chính?"

Phù Niệm Niệm không trả lời, nàng vẫn còn tiếp tục suy tư.

Bây giờ Hoằng Đức Hoàng đế hiển nhiên là muốn truyền vị trí Thái tử cho nhi tử ruột là Nhuyễn Nguyễn. Không biết Chu Ninh Cực có phải đã nghe được chuyện Nhuyễn Nguyễn hay không, cho nên mới đặc biệt bắt nàng tới.

Nghĩ đến đây, Phù Niệm Niệm không khỏi mồ hôi lạnh ướt lưng, nàng đành phải cúi đầu xuống che giấu sự bối rối của mình.

Mà Chu Ninh Cực cũng không khách khí, hắn ngồi xổm xuống nắm cằm Phù Niệm Niệm, ép buộc nàng ngẩng mặt lên: "Đã sớm nghe nói Tứ tiểu thư Anh quốc công phủ từ nhỏ đã là một mỹ nhân, bây giờ thấy một lần quả đúng là danh bất hư truyền. Khó trách ngươi đã gả làm vợ người, mà Tô Huyên còn khó quên ngươi như vậy."

Phù Niệm Niệm bị bóp bị đau, không khỏi nhíu chặt mày lại: "Điện hạ muốn làm gì? Từ trước đến nay Nhiễm Chính đi theo điện hạ cung cúc tận tụy, không biết là chọc điện hạ không vui ở chỗ nào, còn xin điện hạ chỉ rõ."

Chu Ninh Cực cười to: "Ta không tìm Nhiễm Chính, mà tìm ngươi. Chỉ cần có ngươi ở đây, ta không sợ Tô Huyên không đến. Đợi đến khi hắn đến một mình chịu chết, chúng ta có thể đảo loạn trình tự của bọn hắn, nhân lúc đó động thủ với người trong cung. Tuy nói là muốn Nhiễm phu nhân ăn chút đau khổ, nhưng ngươi cũng nói là từ trước đến nay Nhiễm Chính luôn cung cúc tận tụy với ta, sẽ không ngay cả chút chuyện này còn không làm chứ?"

"Trong cung.." Phù Niệm Niệm than nhẹ, nàng không biết rốt cuộc Chu Ninh Cực muốn làm gì, nhưng nàng biết Nhuyễn Nguyễn với Nhiễm Chính đều ở trong cung, Phù Niệm Niệm tuyệt đối sẽ không muốn bất cứ người nào trong bọn hắn xảy ra chuyện.

"Không sai, trong cung." Chu Ninh Cực cười buông tay đang bóp cằm Phù Niệm Niệm ra: "Ta có phải nên treo ngươi cao một chút hay không? Như thế Tô Huyên mới có thể sớm trông thấy ngươi một chút?"

Bùi Anh Trác sau lưng Phù Niệm Niệm nhanh chóng tiến lên, không chút do dự dùng đầu gối đè chặt lưng Phù Niệm Niệm, nắm lấy cổ tay của nàng trói lại bằng dây thừng.

Phù Niệm Niệm cau mày một cái: "Điện hạ, Tô Huyên không có khả năng đến, với hắn mà nói có cái gì có thể quan trọng hơn quyền lợi với cừu hận đâu, ta đã là kẻ tàn hoa bại liễu đối với hắn mà nói thì cũng không có giá trị gì."

Chu Ninh Cực cười lạnh nói: "Hắn tới hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao? Hắn đùa bỡn ta thảm như vậy, món nợ này, ta muốn hắn trả lại cả gốc lẫn lãi. Cho nên chỉ có thể tạm thời để ngươi chịu uất ức, ngày sau luận công ban thưởng, ta sẽ không quên phu thê các ngươi."

Phù Niệm Niệm căm hận nhìn Chu Ninh Cực, chỉ cảm thấy hắn cười như ác quỷ.

Chu Ninh Cực còn nói: "Móng tay phu nhân đỏ rực kiều diễm xinh đẹp, không bằng liền nạy xuống cùng đưa vào trong cung luôn? Cho Tô Huyên biết cũng tốt, ta không đùa giỡn với hắn."

Phù Niệm Niệm muốn phản kháng, thế nhưng nàng bị Bùi Anh Trác gắt gao nắm lấy, tựa như cá nằm trên thớt, không hề có sức phản kháng.

- - -- -- --

Đông Xưởng rất nhanh đã đưa tin tức vào cung, vốn dĩ Nhiễm Chính cùng Văn Điều còn bán tín bán nghi, ai ngờ sau một lát Ngâm Lương liền theo sát đưa tin.

"Có người của Đông xưởng giả mạo lẫn vào người nam trấn, mới có thể để những hắc y nhân kia đột nhập vào Nhiễm Phủ." Ngâm Lương cúi người quỳ xuống đất: "Tội Ngâm Lương đáng chết vạn lần, còn xin đại nhân trách phạt."

Lông mày Văn Điều lập tức dựng thẳng lên: "Nam trấn.. Là ta sơ suất.."

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Nhiễm Chính phía sau mình, muốn biết Nhiễm Chính sẽ có quyết định gì.

Hai người hôm qua tiến cung liền phát hiện rõ ràng Chu Ninh Cực đã có hành động gì đó, trong cung là thời buổi rối loạn, Cẩm Y Vệ bảo vệ Hoằng Đức đế là phòng tuyến cuối cùng, giờ phút này tuyệt đối không thể điều động.

Thế nhưng cứ như vậy để Nhiễm Chính vứt bỏ sống chết của Phù Niệm Niệm không để ý tới, đối với Nhiễm Chính mà nói thì tuyệt không có khả năng.

Ngược lại Nhiễm Chính ngồi ở một bên không nói chuyện, hắn yên lặng mở phong thư Đông xưởng đưa tới, muốn một lần nữa cân nhắc lợi hại, ai ngờ giấy viết thư còn chưa rút ra, một móng tay máu thịt be bét đã rơi ra trước.

Nhiễm Chính nhìn một cái liền nhận ra đây là móng tay Phù Niệm Niệm, bị mạnh mẽ rút ra để trong phong thư. Động tác Nhiễm Chính hơi ngừng lại, cả người lập tức bắt đầu hơi hơi phát run, trong mắt lại càng giận dữ đến phiếm hồng.

Không lâu sau, Hoằng Đức Hoàng đế nghe tin tức cũng chạy tới, hắn vỗ vỗ vai Nhiễm Chính: "Nhanh đi, đi cứu nàng ấy, tuyệt đối không nên giống trẫm, vứt bỏ người quan trọng nhất đời này."

Hoàng Thượng lại chuyển sang nói với Văn Điều: "Ngươi lựa một vài cẩm y vệ tinh nhuệ đi theo Huyên nhi, cẩm y vệ trong cung thì nghĩ biện pháp điều chỉnh lại."

"Không, Cẩm Y Vệ tuyệt không thể ít hơn, bệ hạ không thể mạo hiểm." Lông mày Nhiễm Chính nhăn lại sâu hơn: "Để cho ta đi, chỉ cần một mình ta cũng có thể mang Niệm Niệm về."

Văn Điều nhịn không được nói: "Không được, bọn hắn không biết có bao nhiêu người, ngươi đơn độc đi quá mức nguy hiểm."

"Ta sẽ không chết, ít nhất trước khi đưa Niệm Niệm trở về sẽ không." Nhiễm Chính đứng dậy, quay người định rời đi, đi đến cạnh cửa bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Văn Điều, ta giao trong cung cho ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ bệ hạ cẩn thận."

Văn Điều trịnh trọng gật đầu: "Ta sẽ dựa theo sự sắp xếp của ngươi để làm, ngươi cứ yên tâm đi cứu phu nhân, chuyện trong cung vừa kết thúc, ta lập tức dẫn người đi tiếp ứng ngươi."

Nhiễm Chính nhẹ cong khóe miệng, Văn Điều với hắn bốn mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều biết, cái liếc mắt này có ý nghĩa có trọng lượng cỡ nào, Nhiễm Chính giao ra chính là sơn hà, Văn Điều tiếp nhận chính là tín nhiệm.

Thế nhưng chỉ một ánh nhìn thoáng qua này, thì đã không cần nói bất cứ thứ gì.

Nhiễm Chính nhanh chóng thay trang phục mang theo mặt nạ Tô Huyên cưỡi ngựa xuất cung, hắn không có cách nào suy nghĩ lúc Phù Niệm Niệm bị nạy ra đoạn móng tay có bao nhiêu đau đớn, chỉ có thể vung roi cho ngựa chạy càng nhanh một chút, mau một chút đến nơi Chu Ninh Cực muốn hắn một mình đến.

Phù Niệm Niệm bị Bùi Anh Trác trói cổ tay treo trên ngọn đèn đỏ rực trên sông, Tô Huyên cách rất xa đã có thể thấy rõ, hai chân nàng còn bị xích sắt buộc, nếu dây thừng trên tay nàng đứt, cả người sẽ lập tức rơi vào trong sông, nhanh chóng chìm xuống.

Tô Huyên vịn cây bên người rời khỏi lưng ngựa, lần theo bóng đêm lặng lẽ lặn đến bên người Phù Niệm Niệm. Hắn biết mình thế đơn lực bạc, cứng đối cứng tuyệt đối không phải thượng sách.

Dưới kệ đèn có bảy tám người Đông Xưởng đang trông coi, hắn ném ra một cục đá ra bên ngoài hấp dẫn sự chú ý của mấy người, nhanh chóng nhảy ra khỏi bụi cỏ tiến lên muốn mở dây thừng cột vào cột đèn.

Mà cùng lúc đó, Chu Ninh Cực vỗ tay chậm rãi đi tới: "Tô Huyên, cuối cùng ngươi đã đến, anh hùng đau lòng cho mỹ nhân a."

Tô Huyên trầm mặc một lát, xoay người đối diện với ánh mắt Chu Ninh Cực: "Thả Niệm Niệm đi, chuyện của chúng ta thì chúng ta đơn độc giải quyết."

Chu Ninh Cực nhăn nhăn mi: "Ta cũng không ngốc, nếu đã bị ngươi đùa giỡn một lần, ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin ngươi lần thứ hai sao? Nếu Nhiễm Chính biết ngươi ngấp nghé thê tử của hắn, không biết có thể lửa giận ngút trời hay không? Thật thú vị."

"Vốn dĩ Hoàng vị cũng không thuộc về ngươi, ngươi gây nên nhiều sóng lớn như vậy, bị phế cũng là chuyện sớm muộn." Tô Huyên lạnh lùng nói: "Ở chỗ này tổn thương người vô tội, chẳng bằng sớm thu tay lại, ít nhất Thánh thượng còn có thể giữ cho ngươi cả một đời vinh hoa phú quý."

"Ngươi nằm mơ đi." Vẻ mặt Chu Ninh Cực dần dần trở nên vặn vẹo: "Hoàng vị là của ta, thiên hạ cũng là của ta, vị trong cung kia đã không có con nối dõi, giang sơn khó thủ, hắn trở lại vị trí cũ làm gì? Không bằng đem thứ vốn nên thuộc về ta trả lại cho ta, đêm nay ta muốn giết hết các ngươi trước, rồi lại giết cái lão già trong cung kia."

Đột nhiên Tô Huyên rút đao ra gác lên cổ Chu Ninh Cực: "Chỉ bằng Đông xưởng với ngươi? Muốn giết ta có chút khó a? Điện hạ là muốn đánh cược xem đao của ta nhanh như thế nào sao?"

Chu Ninh Cực cười lạnh một tiếng: "Đối phó với ngươi thì hơi khó khăn chút, nhưng mà không phải ở đây còn có Nhiễm phu nhân sao?"

Hắn vừa nói vừa ném ánh nến dùng để chiếu sáng về phía đèn, dây thừng sớm đã bị thấm dầu nhanh chóng bắt lửa, hỏa diễm giống con rắn thuận theo cột đèn leo lên trên, hường về phía Phù Niệm Niệm chạy tới.

Cùng lúc đó, nhóm người Đông xưởng đều cùng nhau tiến lên, cùng Tô Huyên dây dưa cùng một chỗ.

Đột nhiên Tô Huyên kéo Chu Ninh Cực qua, nhanh chóng bóp lấy cổ họng của hắn nói với Bùi Anh Trác: "Dội tắt lửa trên dây thừng đi, nếu không ta bẻ gãy cổ Chu Ninh Cực."

Tiếng nói hắn vừa dứt, tay cũng bắt đầu dùng sức.

Chu Ninh Cực hoảng hốt, vội vàng kêu Bùi Anh Trác dựa theo Tô Huyên nói mà làm.

"Bảo người của Đông xưởng lui xa một chút." Tô Huyên lại nói.

Chu Ninh Cực cau mày muốn nói lại thôi, trong tay chăm chú nắm chặt đoản đao trên người mình, vừa ra lệnh vừa hung hăng ném đao lên trên cột đèn, chém ra một rãnh thật sâu trên cột đèn.

Dây thừng đã bị lửa thiêu đến gần như đứt gãy, bị Chu Ninh Cực chém một nhát thì hoàn toàn đứt.

Cùng lúc đó, đèn đỡ trên đỉnh đầu Phù Niệm Niệm nhanh chóng trượt xuống.

"Niệm Niệm." Tô Huyên phát ra một tiếng gào thét, dường như nội tâm bị xé nát tuyệt vọng.

Spoil chương sau:

Nút buộc lỏng ra, ngay lúc răng nanh mãnh thú sắp trượt xuống khỏi mặt Tô Huyên, Tô Huyên lại một phát bắt được tay Phù Niệm Niệm, mạnh mẽ giữ mặt nạ ở vị trí cũ, che đậy kín dung mạo của mình, lại cảnh cáo Phù Niệm Niệm: "Chớ lộn xộn."

Phù Niệm Niệm cười lạnh: "Ngay cả mặt mình ngươi cũng không dám để cho ta nhìn, còn muốn ta tin tưởng ngươi sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 64



Spoil chương sau:

Nhiễm Chính sau lưng Phù Niệm Niệm có chút lúng túng ho khan hai tiếng.

Văn Điều tập trung nhìn vào, biểu cảm lập tức ngưng tụ ở trên mặt: "Nhiễm.. Nhiễm Chính không phải ngươi ở trong cung sao, chạy thế nào lại đến nơi này rồi? Tô Huyên kia ta.. Còn giết hay không?"
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 66. Kết thúc



Editor có lời muốn nói: Vậy là sau bao ngày lê lết lăn lê bò trườn mình đã hoàn thành xong quyển truyện này rồi, tung hoa. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, đã cho mình động lực. Nếu mình có sai sót chỗ nào mong các bạn góp ý để mình ngày càng tiến bộ hơn.

Hiện tại mình đang edit một bộ mới, thể loại xuyên thư, các bạn nếu có hứng thú thì quá đây ủng hộ nha: Xuyên Không - [Edit]Nam Phụ Yêu Nữ Phụ - La Tam Vương

XIN CẢM ƠN
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back