Chương 28.2: Hối tiếc
[HIDE-THANKS]Tây Chi trả lời xong mấy câu hỏi của mấy bạn học, nhìn thời gian, dự định đến căng tin học sinh ăn cơm tối.
Căng tin lớn A có đầy đủ các món ăn, hương vị cũng không tệ, mỗi lần anh trở lại trường học sẽ đi ăn một bữa cơm, nhớ lại thời đại học.
Thời gian tan học, đám người trong căng tin nhộn nhịp, anh nhất thời bưng khay cơm không tìm được chỗ ngồi.
- Thầy Tây!
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi kích động, Tây Chi xoay người nhìn thấy một nam sinh mặc quần áo Pikachu cười vẫy tay với anh, đứng trong đám người rất dễ thấy, hình như là học sinh vừa rồi trong lớp của anh.
Anh đến gần hơn một chút, mới phát hiện vừa rồi trong góc bị ngăn trở, Hoắc Tri đang ngồi ở đó sắc mặt đen sầm.
Tây Chi dừng bước, Hoắc Tri mở tầm mắt ra.
"Pikachu" không cảm thấy bầu không khí kì lạ giữa họ, tiếp tục vẫy tay nhiệt tình: "Thầy Tây, đến đây ngồi đi!"
Một vòng nam sinh đều đứng lên nhường chỗ cho anh, Tây Chi chỉ có thể tiếp tục đi qua, ngồi xuống giữa bọn họ.
"Chào thầy, em là Hoàng Văn Duệ." Nam sinh mặc quần áo Pikachu tự giới thiệu, trên mặt không tự chủ được nổi lên một chút đỏ.
Những người khác cũng nhao nhao chào nói, chỉ có hai môi Hoắc Tri mím chặt, đứng bên cạnh như tượng khắc.
Nam sinh ngồi bên cạnh hắn dùng khuỷu tay khẽ đụng vào hắn, ý tứ là: Thấy giáo viên còn căng mặt không chào hỏi, muốn treo môn học sao?
Hoắc Tri không muốn người khác biết hắn và Tây Chi quen biết nhau, đành phải thần sắc mất tự nhiên nhanh chóng nói với Tây Chi một câu: "Xin chào thầy."
Tây Chi đem bộ dáng nghẹn khuất của hắn nhìn ở trong mắt, cảm thấy có chút buồn cười, một tia tức giận từ buổi sáng chôn trong lòng cũng quét sạch, biểu tình thản nhiên trả lời: "Xin chào."
Anh ngồi xuống, các sinh viên bắt đầu thao thao bất tiệt, hận không thể giảng một bài học đơn giản như chìa khóa để soi sáng cuộc sống.
"Cám ơn, hy vọng đề thi của các cậu cũng có thể đặc sắc như vậy." Tây Chi thẳng thắng cắt chỗ yếu hại.
"Ha ha ha có nghe thấy không, ý của thầy Tây là vỗ mông ngựa cũng sẽ không có ưu tiên."
"Đáng ghét, bị nhìn thấu, tuy rằng lời tôi nói là thật lòng."
- Vốn tưởng rằng thầy rất lạnh lùng, không nghĩ tới bình dị gần gũi như vậy!
Một đám nam sinh lớn gặp được thầy giáo trẻ, mỗi người đều thành thục, xen vào khoa học gây náo loạn nghiêng trời, chỉ có Hoắc Tri ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Tây Chi không quen với sự nhiệt tình mãnh liệt này của bọn họ, chuyển đề tài: "Năm thứ ba các cậu hiện tại học lớp gì, sinh lý bệnh lý?"
"Có bệnh lý, sinh lý, còn có Dược lý học, Giải phẫu.. Thật sự là học muốn điên rồi."
Các nam sinh nhất thời ỉu rạp xuống, Tây Chi cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều.
"Học cứng nhắc nhất định sẽ quên, các cậu có thể kết hợp nội dung chương tương tự" Sinh lý học "trước đó, làm bản đồ tư duy, hiệu suất sẽ cao hơn một chút."
Anh vừa lựa ớt trong phần cơm, vừa đề nghị.
- "Không hổ là đại thần từng thi điểm tuyệt đối, thầy Trương bây giờ còn ở trong lớp khen thầy a!" Ngưỡng mộ Trong ánh mắt Hoàng Văn Duệ cũng không giấu được, Hoắc Tri đang ngồi đối diện hắn, thấy rõ ràng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nịnh bợ.
Hoàng Văn Duệ thật vất vả mới nói chuyện được với Tây Chi, có chút khẩn trương tiếp tục nói: "Học kỳ trước, ghi chép" Sinh lý học "của thầy, có người ở trong khoa bán một trăm đồng."
"Còn có loại chuyện này?" Tây Chi cảm thấy kinh ngạc, cái này cũng quá đen lòng.
"Mấu chốt là người mua đều thi không tệ, có người bày ở đầu giường cũng không thèm học, chúng em gọi là huyền học." Một nam sinh xen vào.
Sau đó, họ bắt đầu nói chuyện về những kỳ quan của trường.
Tây Chi lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy rất thú vị, giống như trở về thời điểm mình làm học sinh.
Tuy rằng khi đó cuộc sống của anh cũng rất khô khan, cơ bản là ở phòng thí nghiệm, thư viện, lớp học, nhưng trở về phòng ngủ Trần Phong và Phan Triển Dương luôn thích lôi kéo anh nói chuyện trên trời dưới đất, anh không muốn bị ép tiếp nhận bát quái trong trường học chỉ có thể giả bộ ngủ.
Cho dù là những ngày như vậy, Hoắc Tri đại khái cũng chưa từng trải qua một ngày nào.
Anh không hiểu tại sao nhân cách này chọn trở lại trường học, có thể là một số loại chấp niệm chưa hoàn thành.
Tây Chi xuất thần, ánh mắt không tự chủ được bay về phía Hoắc Tri trong góc, lại vừa vặn đối diện với tầm mắt Hoắc Tri nhìn qua.
Biểu tình Hoắc Tri rõ ràng cứng đờ, trong âm thanh bối cảnh mọi người cười đùa, bọn họ cứ như vậy kỳ quái nhìn nhau hai giây, sau đó mỗi người rời mắt đi.
Tây Chi thường ở phòng phẫu thuật ăn cơm, tốc độ so với sinh viên nhanh hơn nhiều, anh trở về khoa thăm bệnh nhân một chuyến, liền cáo biệt bọn họ trước, lúc đi cũng không có đặc biệt nhìn Hoắc Tri một cái.
Sau khi anh đi ra ngoài, Hoàng Văn Duệ lập tức đứng lên, tựa hồ do dự muốn nói cái gì.
Nam sinh bên cạnh vỗ vỗ bả vai cậu, khuyến khích nói: "Đi đi! Lần sau không biết khi nào có cơ hội."
Hoàng Văn Duệ nghe xong bị khơi dậy quyết tâm, nhanh chóng xuyên qua mọi người chạy ra ngoài.
Mi tâm Hoắc Tri hơi nhíu lại, trong tiếng bát quái mọi người thảo luận có phải muốn thổ lộ hay không, như không có việc gì mà gắp một khối bông cải xanh trong đĩa.
Sau nửa phút, một phút.. Đột nhiên, hắn đặt đũa xuống, đứng dậy, bỏ lại một câu "Tôi đi trước" vội vã rời đi.
Tây Chi không đi được bao xa, bị người từ phía sau gọi lại.
Nam sinh in hình Pikachu trên quần áo vì chạy thở hồng hộc, hai má đỏ lên, nhưng ánh mắt rất kiên quyết: "Thầy Tây, em có thể thêm wechat của thầy không?"
"Tại sao?" Tây Chi rất trực tiếp hỏi.
Nhìn anh nghiêm túc như vậy, Hoàng Văn Duệ thoáng cái khẩn trương: "Cái kia.. Kì thực, em tự tham khảo các mô hình trong ghi chú của thầy, một số kiến thức chuyên ngành đã được tóm tắt, nhưng vẫn còn một số khó hiểu, giáo viên có thời gian rảnh rỗi có thể hướng dẫn em."
Tây Chi nhìn dáng vẻ rất nghiêm túc của nam sinh trước mắt, trong giọng nói cũng có thêm một phần thưởng thức: "WeChat thì không cần, sau giờ học tiếp theo chúng ta thảo luận một chút, hy vọng tôi còn chưa quên những kiến thức đó."
Rõ ràng là bị cự tuyệt, nhưng trong lòng Hoàng Văn Duệ lại càng cao hứng, cảm giác bọn họ có ước định riêng biệt.
"Cảm ơn thầy!" Cậu thấy Tây Chi trì phải đi, lại vội vàng nói, "Còn có một chuyện nữa, thầy, em nghe nói thầy đang làm đề tài điều trị bệnh tâm thần bằng tế bào gốc, em đặc biệt hứng thú, nếu phòng thí nghiệm cần người giúp em có thể đi không?"
Tây Chi cảm thấy rất bất ngờ, đề tài mới của anh mới bắt đầu, bạn học này cũng không biết từ đâu nghe được, xem ra là người thật lòng yêu thích phương hướng này.
Giai đoạn đầu của thí nghiệm thực sự sẽ thiếu nhân sự, vì vậy anh nói với Hoàng Văn Duệ: "Cậu gửi sơ yếu lý lịch của cậu đến hộp thư của tôi trước, tôi sẽ trả lời cậu sau."
Hoàng Văn Duệ vui vẻ đến sắp nhảy dựng lên, chờ sau khi hắn đi, Tây Chi nghe được chung quanh truyền đến một tiếng cười khẽ trào phúng.
Lúc này anh mới chú ý tới, Hoắc Tri đứng dưới một cái cây cách đó không xa, không biết là từ khi nào tới.
Anh lẳng lặng đứng, không có ý định để ý tới đối phương, nhưng cũng không trực tiếp rời đi.
"Nếu bây giờ cậu thảo luận về chủ đề này với cậu ta, cậu sẽ thấy rằng cậu ta không biết gì cả." Hoắc Tri lạnh lùng nói.
Tây Chi cảm thấy hắn quả thực khó hiểu: "Làm sao anh biết?"
Hoắc Tri nhìn chằm chằm vào anh đến gần: "Bởi vì mục đích của cậu ta là cậu."
Biểu tình Tây Chi hơi chậm lại, lười nói thêm với hắn: "Anh rất nhàm chán, tôi phải đi rồi."
- "Cậu thật sự nhìn không ra, hay là đang muốn lạt mềm buộc chặt?" Hoắc Tri nhíu mày, trong giọng nói ẩn chứa bắt đầu khởi động sóng ngầm, "Có phải cậu rất hưởng thụ loại cảm giác này không?"
Tây Chi nghe, sắc mặt đã hoàn toàn lạnh xuống, ánh lửa thật vất vả mới bình ổn lại nổi lên, người này đặc biệt đi theo chính là vì châm chọc anh?
Anh không rõ, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, vì sao nhìn Hoắc Tri lại khiến người ta tức giận.
"Cho dù cậu ta khó lường, thì có quan hệ gì với anh không?" anh lạnh lùng hỏi.
Hoắc Tri bị anh hỏi đến nhất thời bị nghẹn lại, trong lòng không hiểu sao lại phiền não, trong các loại ký ức bị cậu cưỡng bức, Tây Chi luôn yên tĩnh như một mặt hồ nước, bị chọc giận nhiều lắm là nhàn nhạt trừng mắt nhìn.[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Tây Chi trả lời xong mấy câu hỏi của mấy bạn học, nhìn thời gian, dự định đến căng tin học sinh ăn cơm tối.
Căng tin lớn A có đầy đủ các món ăn, hương vị cũng không tệ, mỗi lần anh trở lại trường học sẽ đi ăn một bữa cơm, nhớ lại thời đại học.
Thời gian tan học, đám người trong căng tin nhộn nhịp, anh nhất thời bưng khay cơm không tìm được chỗ ngồi.
- Thầy Tây!
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi kích động, Tây Chi xoay người nhìn thấy một nam sinh mặc quần áo Pikachu cười vẫy tay với anh, đứng trong đám người rất dễ thấy, hình như là học sinh vừa rồi trong lớp của anh.
Anh đến gần hơn một chút, mới phát hiện vừa rồi trong góc bị ngăn trở, Hoắc Tri đang ngồi ở đó sắc mặt đen sầm.
Tây Chi dừng bước, Hoắc Tri mở tầm mắt ra.
"Pikachu" không cảm thấy bầu không khí kì lạ giữa họ, tiếp tục vẫy tay nhiệt tình: "Thầy Tây, đến đây ngồi đi!"
Một vòng nam sinh đều đứng lên nhường chỗ cho anh, Tây Chi chỉ có thể tiếp tục đi qua, ngồi xuống giữa bọn họ.
"Chào thầy, em là Hoàng Văn Duệ." Nam sinh mặc quần áo Pikachu tự giới thiệu, trên mặt không tự chủ được nổi lên một chút đỏ.
Những người khác cũng nhao nhao chào nói, chỉ có hai môi Hoắc Tri mím chặt, đứng bên cạnh như tượng khắc.
Nam sinh ngồi bên cạnh hắn dùng khuỷu tay khẽ đụng vào hắn, ý tứ là: Thấy giáo viên còn căng mặt không chào hỏi, muốn treo môn học sao?
Hoắc Tri không muốn người khác biết hắn và Tây Chi quen biết nhau, đành phải thần sắc mất tự nhiên nhanh chóng nói với Tây Chi một câu: "Xin chào thầy."
Tây Chi đem bộ dáng nghẹn khuất của hắn nhìn ở trong mắt, cảm thấy có chút buồn cười, một tia tức giận từ buổi sáng chôn trong lòng cũng quét sạch, biểu tình thản nhiên trả lời: "Xin chào."
Anh ngồi xuống, các sinh viên bắt đầu thao thao bất tiệt, hận không thể giảng một bài học đơn giản như chìa khóa để soi sáng cuộc sống.
"Cám ơn, hy vọng đề thi của các cậu cũng có thể đặc sắc như vậy." Tây Chi thẳng thắng cắt chỗ yếu hại.
"Ha ha ha có nghe thấy không, ý của thầy Tây là vỗ mông ngựa cũng sẽ không có ưu tiên."
"Đáng ghét, bị nhìn thấu, tuy rằng lời tôi nói là thật lòng."
- Vốn tưởng rằng thầy rất lạnh lùng, không nghĩ tới bình dị gần gũi như vậy!
Một đám nam sinh lớn gặp được thầy giáo trẻ, mỗi người đều thành thục, xen vào khoa học gây náo loạn nghiêng trời, chỉ có Hoắc Tri ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Tây Chi không quen với sự nhiệt tình mãnh liệt này của bọn họ, chuyển đề tài: "Năm thứ ba các cậu hiện tại học lớp gì, sinh lý bệnh lý?"
"Có bệnh lý, sinh lý, còn có Dược lý học, Giải phẫu.. Thật sự là học muốn điên rồi."
Các nam sinh nhất thời ỉu rạp xuống, Tây Chi cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều.
"Học cứng nhắc nhất định sẽ quên, các cậu có thể kết hợp nội dung chương tương tự" Sinh lý học "trước đó, làm bản đồ tư duy, hiệu suất sẽ cao hơn một chút."
Anh vừa lựa ớt trong phần cơm, vừa đề nghị.
- "Không hổ là đại thần từng thi điểm tuyệt đối, thầy Trương bây giờ còn ở trong lớp khen thầy a!" Ngưỡng mộ Trong ánh mắt Hoàng Văn Duệ cũng không giấu được, Hoắc Tri đang ngồi đối diện hắn, thấy rõ ràng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nịnh bợ.
Hoàng Văn Duệ thật vất vả mới nói chuyện được với Tây Chi, có chút khẩn trương tiếp tục nói: "Học kỳ trước, ghi chép" Sinh lý học "của thầy, có người ở trong khoa bán một trăm đồng."
"Còn có loại chuyện này?" Tây Chi cảm thấy kinh ngạc, cái này cũng quá đen lòng.
"Mấu chốt là người mua đều thi không tệ, có người bày ở đầu giường cũng không thèm học, chúng em gọi là huyền học." Một nam sinh xen vào.
Sau đó, họ bắt đầu nói chuyện về những kỳ quan của trường.
Tây Chi lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy rất thú vị, giống như trở về thời điểm mình làm học sinh.
Tuy rằng khi đó cuộc sống của anh cũng rất khô khan, cơ bản là ở phòng thí nghiệm, thư viện, lớp học, nhưng trở về phòng ngủ Trần Phong và Phan Triển Dương luôn thích lôi kéo anh nói chuyện trên trời dưới đất, anh không muốn bị ép tiếp nhận bát quái trong trường học chỉ có thể giả bộ ngủ.
Cho dù là những ngày như vậy, Hoắc Tri đại khái cũng chưa từng trải qua một ngày nào.
Anh không hiểu tại sao nhân cách này chọn trở lại trường học, có thể là một số loại chấp niệm chưa hoàn thành.
Tây Chi xuất thần, ánh mắt không tự chủ được bay về phía Hoắc Tri trong góc, lại vừa vặn đối diện với tầm mắt Hoắc Tri nhìn qua.
Biểu tình Hoắc Tri rõ ràng cứng đờ, trong âm thanh bối cảnh mọi người cười đùa, bọn họ cứ như vậy kỳ quái nhìn nhau hai giây, sau đó mỗi người rời mắt đi.
Tây Chi thường ở phòng phẫu thuật ăn cơm, tốc độ so với sinh viên nhanh hơn nhiều, anh trở về khoa thăm bệnh nhân một chuyến, liền cáo biệt bọn họ trước, lúc đi cũng không có đặc biệt nhìn Hoắc Tri một cái.
Sau khi anh đi ra ngoài, Hoàng Văn Duệ lập tức đứng lên, tựa hồ do dự muốn nói cái gì.
Nam sinh bên cạnh vỗ vỗ bả vai cậu, khuyến khích nói: "Đi đi! Lần sau không biết khi nào có cơ hội."
Hoàng Văn Duệ nghe xong bị khơi dậy quyết tâm, nhanh chóng xuyên qua mọi người chạy ra ngoài.
Mi tâm Hoắc Tri hơi nhíu lại, trong tiếng bát quái mọi người thảo luận có phải muốn thổ lộ hay không, như không có việc gì mà gắp một khối bông cải xanh trong đĩa.
Sau nửa phút, một phút.. Đột nhiên, hắn đặt đũa xuống, đứng dậy, bỏ lại một câu "Tôi đi trước" vội vã rời đi.
Tây Chi không đi được bao xa, bị người từ phía sau gọi lại.
Nam sinh in hình Pikachu trên quần áo vì chạy thở hồng hộc, hai má đỏ lên, nhưng ánh mắt rất kiên quyết: "Thầy Tây, em có thể thêm wechat của thầy không?"
"Tại sao?" Tây Chi rất trực tiếp hỏi.
Nhìn anh nghiêm túc như vậy, Hoàng Văn Duệ thoáng cái khẩn trương: "Cái kia.. Kì thực, em tự tham khảo các mô hình trong ghi chú của thầy, một số kiến thức chuyên ngành đã được tóm tắt, nhưng vẫn còn một số khó hiểu, giáo viên có thời gian rảnh rỗi có thể hướng dẫn em."
Tây Chi nhìn dáng vẻ rất nghiêm túc của nam sinh trước mắt, trong giọng nói cũng có thêm một phần thưởng thức: "WeChat thì không cần, sau giờ học tiếp theo chúng ta thảo luận một chút, hy vọng tôi còn chưa quên những kiến thức đó."
Rõ ràng là bị cự tuyệt, nhưng trong lòng Hoàng Văn Duệ lại càng cao hứng, cảm giác bọn họ có ước định riêng biệt.
"Cảm ơn thầy!" Cậu thấy Tây Chi trì phải đi, lại vội vàng nói, "Còn có một chuyện nữa, thầy, em nghe nói thầy đang làm đề tài điều trị bệnh tâm thần bằng tế bào gốc, em đặc biệt hứng thú, nếu phòng thí nghiệm cần người giúp em có thể đi không?"
Tây Chi cảm thấy rất bất ngờ, đề tài mới của anh mới bắt đầu, bạn học này cũng không biết từ đâu nghe được, xem ra là người thật lòng yêu thích phương hướng này.
Giai đoạn đầu của thí nghiệm thực sự sẽ thiếu nhân sự, vì vậy anh nói với Hoàng Văn Duệ: "Cậu gửi sơ yếu lý lịch của cậu đến hộp thư của tôi trước, tôi sẽ trả lời cậu sau."
Hoàng Văn Duệ vui vẻ đến sắp nhảy dựng lên, chờ sau khi hắn đi, Tây Chi nghe được chung quanh truyền đến một tiếng cười khẽ trào phúng.
Lúc này anh mới chú ý tới, Hoắc Tri đứng dưới một cái cây cách đó không xa, không biết là từ khi nào tới.
Anh lẳng lặng đứng, không có ý định để ý tới đối phương, nhưng cũng không trực tiếp rời đi.
"Nếu bây giờ cậu thảo luận về chủ đề này với cậu ta, cậu sẽ thấy rằng cậu ta không biết gì cả." Hoắc Tri lạnh lùng nói.
Tây Chi cảm thấy hắn quả thực khó hiểu: "Làm sao anh biết?"
Hoắc Tri nhìn chằm chằm vào anh đến gần: "Bởi vì mục đích của cậu ta là cậu."
Biểu tình Tây Chi hơi chậm lại, lười nói thêm với hắn: "Anh rất nhàm chán, tôi phải đi rồi."
- "Cậu thật sự nhìn không ra, hay là đang muốn lạt mềm buộc chặt?" Hoắc Tri nhíu mày, trong giọng nói ẩn chứa bắt đầu khởi động sóng ngầm, "Có phải cậu rất hưởng thụ loại cảm giác này không?"
Tây Chi nghe, sắc mặt đã hoàn toàn lạnh xuống, ánh lửa thật vất vả mới bình ổn lại nổi lên, người này đặc biệt đi theo chính là vì châm chọc anh?
Anh không rõ, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, vì sao nhìn Hoắc Tri lại khiến người ta tức giận.
"Cho dù cậu ta khó lường, thì có quan hệ gì với anh không?" anh lạnh lùng hỏi.
Hoắc Tri bị anh hỏi đến nhất thời bị nghẹn lại, trong lòng không hiểu sao lại phiền não, trong các loại ký ức bị cậu cưỡng bức, Tây Chi luôn yên tĩnh như một mặt hồ nước, bị chọc giận nhiều lắm là nhàn nhạt trừng mắt nhìn.[/HIDE-THANKS]