Chương 140: Lần Đầu Tiên Nhìn Thấy Cô, Đã Muốn Chiếm Thành Của Riêng Mình
Chu Dĩ Thâm đã nghe được một chút về chuyện xảy ra tối qua, lúc này hắn chỉ muốn tán thưởng vụ án này, sung sướng hét lên: Đáng đời!
Lá gan của bọn họ thật là lớn, dám trước mặt Tam ca khi dễ Vãn Vãn, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Theo hắn thấy, ngồi tù vẫn là còn nhẹ!
Sau khi Bạch Lộ biết rõ đầu đuôi sự việc, dùng đũa chọc mạnh vào cơm, than thở thay cho Ôn Vãn.
"Cái gia đình này đúng là phiền phức, bọn họ vẫn luôn như vậy chèn ép cậu, tùy tiện bắt nạt cậu, quá đáng rồi!"
"Cũng may tối hôm qua Tư tiên sinh tới kịp thời, dạy cho bọn họ một bài học. Để xem sau này còn ai dám khi dễ cậu nữa không!"
Nhắc đến chuyện tối hôm qua, khi Ôn Vãn nghĩ đến cảnh Tư Cảnh Hạc kịp thời xuất hiện để bảo vệ cô, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp.
Cô bỏ một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của người đàn ông, thản nhiên nói: "Ăn thử món sườn do Lộ Lộ làm, rất ngon!"
Hành động nhỏ này khiến cả phòng ăn lập tức im bặt.
Bạch Lộ và Chu Dĩ Thâm nhìn nhau, cảm thấy thật khó tin, trong ấn tượng của họ, Ôn Vãn luôn lạnh lùng với Tư Cảnh Hạc, nhưng bây giờ.. vậy mà lại cho gắp thức ăn cho anh!
Tư Cảnh Hạc cũng giật mình.
Sau đó, môi mỏng nở một nụ cười hạnh phúc mãn nguyện, thấp giọng nói: "Cảm ơn Vãn Vãn!"
Ôn Vãn không trả lời, vừa ngước mắt liền bắt gặp hai ánh mắt rực lửa.
Sau đó, nghe thấy hai người đồng thanh nói--
"Vãn Vãn, tôi cũng muốn ăn sườn!"
"Anh Vãn, gắp cho anh một miếng thịt đi!"
Cô còn chưa kịp nói, người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng trước, "Tay các người không dài sao? Để tôi gắp cho các người nhé?"
Chu Dĩ Thâm vội vàng lắc đầu, "Không cần không cần, tôi có tay! Mà này, Tiểu Bạch, em muốn ăn sườn đúng không?"
Hắn bỏ vào bát Bạch Lộ một miếng sườn non, giọng nói vô cùng ôn nhu, "Hôm nay nấu ăn vất vả, ăn nhiều để bồi bổ cơ thể, lát nữa em nghỉ ngơi đi, anh đi rửa chén!"
Trong gia đình nơi Bạch Lộ từng ở, đều là phụ nữ giặt giũ, nấu nướng và làm việc nhà, đàn ông thậm chí không rửa bát, ngay cả uống nước cũng muốn phụ nữ hầu hạ bọn họ.
Không ngờ Chu Dĩ Thâm, con nhà giàu có quyền quý lại đề nghị rửa bát..
Bạch Lộ gật gật đầu, má ửng hồng ăn sườn.
Ôn Vãn lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa hai người đối diện, đột nhiên cảm thấy nếu Lộ Lộ có thể tu thành chín quả với anh chàng này, đó cũng là một lựa chọn tốt!
Sau khi cơm nước xong, Chu Dĩ Thâm rửa bát trong bếp, Bạch Lộ đang vẽ bản thảo thiết kế trong phòng làm việc, Ôn Vãn và Tư Cảnh Hạc đang ngồi trên ban công phơi nắng.
Nói chính xác, Ôn Vãn đang nép mình trong chiếc ghế tựa, lấy một tờ tạp chí che khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, ngủ một cách uể oải.
Sau khi Tư Cảnh Hạc hoàn thành công việc trong tay, anh đóng laptop lại, đặt sang một bên, ánh mắt ôn nhu rơi trên người cô gái.
Cô gái lúc này đang cuộn tròn hai chân trên ghế tựa ngủ trưa, ánh mặt trời vàng óng chiếu lên người cô, khiến làn da mỏng manh của cô trở nên trắng nõn đặc biệt, mắt cá chân mảnh khảnh dưới váy trắng đến mức gần như phát sáng.
Tư Cảnh Hạc chưa bao giờ thấy một cô gái nào trắng như Ôn Vãn.
Cô giống như một khối ngọc trắng, trong suốt như pha lê, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, Tư Cảnh Hạc đã muốn chiếm lấy cô làm của riêng, nắm trong tay để bảo vệ cô.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cất cuốn tạp chí, uể oải mở mắt, bắt gặp ánh mắt của anh--
"Tư tiên sinh, anh luôn nhìn tôi chằm chằm như vậy, người không biết cho rằng anh tám đời chưa từng gặp qua nữ nhân sao?"
Lá gan của bọn họ thật là lớn, dám trước mặt Tam ca khi dễ Vãn Vãn, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Theo hắn thấy, ngồi tù vẫn là còn nhẹ!
Sau khi Bạch Lộ biết rõ đầu đuôi sự việc, dùng đũa chọc mạnh vào cơm, than thở thay cho Ôn Vãn.
"Cái gia đình này đúng là phiền phức, bọn họ vẫn luôn như vậy chèn ép cậu, tùy tiện bắt nạt cậu, quá đáng rồi!"
"Cũng may tối hôm qua Tư tiên sinh tới kịp thời, dạy cho bọn họ một bài học. Để xem sau này còn ai dám khi dễ cậu nữa không!"
Nhắc đến chuyện tối hôm qua, khi Ôn Vãn nghĩ đến cảnh Tư Cảnh Hạc kịp thời xuất hiện để bảo vệ cô, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp.
Cô bỏ một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của người đàn ông, thản nhiên nói: "Ăn thử món sườn do Lộ Lộ làm, rất ngon!"
Hành động nhỏ này khiến cả phòng ăn lập tức im bặt.
Bạch Lộ và Chu Dĩ Thâm nhìn nhau, cảm thấy thật khó tin, trong ấn tượng của họ, Ôn Vãn luôn lạnh lùng với Tư Cảnh Hạc, nhưng bây giờ.. vậy mà lại cho gắp thức ăn cho anh!
Tư Cảnh Hạc cũng giật mình.
Sau đó, môi mỏng nở một nụ cười hạnh phúc mãn nguyện, thấp giọng nói: "Cảm ơn Vãn Vãn!"
Ôn Vãn không trả lời, vừa ngước mắt liền bắt gặp hai ánh mắt rực lửa.
Sau đó, nghe thấy hai người đồng thanh nói--
"Vãn Vãn, tôi cũng muốn ăn sườn!"
"Anh Vãn, gắp cho anh một miếng thịt đi!"
Cô còn chưa kịp nói, người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng trước, "Tay các người không dài sao? Để tôi gắp cho các người nhé?"
Chu Dĩ Thâm vội vàng lắc đầu, "Không cần không cần, tôi có tay! Mà này, Tiểu Bạch, em muốn ăn sườn đúng không?"
Hắn bỏ vào bát Bạch Lộ một miếng sườn non, giọng nói vô cùng ôn nhu, "Hôm nay nấu ăn vất vả, ăn nhiều để bồi bổ cơ thể, lát nữa em nghỉ ngơi đi, anh đi rửa chén!"
Trong gia đình nơi Bạch Lộ từng ở, đều là phụ nữ giặt giũ, nấu nướng và làm việc nhà, đàn ông thậm chí không rửa bát, ngay cả uống nước cũng muốn phụ nữ hầu hạ bọn họ.
Không ngờ Chu Dĩ Thâm, con nhà giàu có quyền quý lại đề nghị rửa bát..
Bạch Lộ gật gật đầu, má ửng hồng ăn sườn.
Ôn Vãn lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa hai người đối diện, đột nhiên cảm thấy nếu Lộ Lộ có thể tu thành chín quả với anh chàng này, đó cũng là một lựa chọn tốt!
Sau khi cơm nước xong, Chu Dĩ Thâm rửa bát trong bếp, Bạch Lộ đang vẽ bản thảo thiết kế trong phòng làm việc, Ôn Vãn và Tư Cảnh Hạc đang ngồi trên ban công phơi nắng.
Nói chính xác, Ôn Vãn đang nép mình trong chiếc ghế tựa, lấy một tờ tạp chí che khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, ngủ một cách uể oải.
Sau khi Tư Cảnh Hạc hoàn thành công việc trong tay, anh đóng laptop lại, đặt sang một bên, ánh mắt ôn nhu rơi trên người cô gái.
Cô gái lúc này đang cuộn tròn hai chân trên ghế tựa ngủ trưa, ánh mặt trời vàng óng chiếu lên người cô, khiến làn da mỏng manh của cô trở nên trắng nõn đặc biệt, mắt cá chân mảnh khảnh dưới váy trắng đến mức gần như phát sáng.
Tư Cảnh Hạc chưa bao giờ thấy một cô gái nào trắng như Ôn Vãn.
Cô giống như một khối ngọc trắng, trong suốt như pha lê, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, Tư Cảnh Hạc đã muốn chiếm lấy cô làm của riêng, nắm trong tay để bảo vệ cô.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cất cuốn tạp chí, uể oải mở mắt, bắt gặp ánh mắt của anh--
"Tư tiên sinh, anh luôn nhìn tôi chằm chằm như vậy, người không biết cho rằng anh tám đời chưa từng gặp qua nữ nhân sao?"