Chương 10: Núi và sông không lối thoát
Vu Lôi không uống hết nước trong tay, mà nhấp hai ngụm rất trân quý, làm dịu cơn khát rồi cầm trong tay. Hắn nhìn thấy Lâm Bán Hạ uống nước xong, đang chăm chú đào chiếc rương. Nhưng sắc mặt của cô trở nên rất kỳ quái, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Trong rương có gì thế?"
Thực ra bản thân hắn cũng không biết trong cái rương khá nhỏ này có gì, trong tình huống thần trí không rõ, hắn chỉ đảm bảo không lấy nhầm nước rót vào là được. Nhưng cái rương này tiện tay lấy tới..
Lâm Bán Hạ vô cảm nhìn hắn một cái, sau đó kéo một dải ruy băng màu sắc rực rỡ từ trong rương ra..
Vu Lôi kinh ngạc mở miệng, không nói được lời nào, bởi vì hắn vẫn thấy cái tay khác của Lâm Bán Hạ cầm một vòng hoa lễ Giáng sinh.
"Sao lại có thể như vậy được!" Vu Lôi lảo đảo nhảy đến bên cạnh Lâm Bán Hạ, nhìn đồ vật bên trong rương không khỏi sửng sốt.
Trong rương chứa tất cả những đồ trang trí cần thiết cho tiệc tối lễ Giáng sinh và Tết Nguyên Đán, từ những cây thông Noel rất nhỏ, đến đèn đủ màu, đồ trang trí, bóng bay và thậm chí chén dĩa đều có nhưng lại không có đồ ăn. Rõ ràng là đội thu mua được phân công đến từng phòng điều khiển, chuẩn bị dùng để bố trí cho lễ Giáng sinh và Tết Nguyên Đán.
"Tốt lắm, xem ra chúng ta không phải lo về bố trí cho đêm Giáng sinh trong vài ngày tới rồi." Lâm Bán Hạ lẽ ra nên tuyệt vọng đến cực điểm, nhưng hết lần này đến lần khác những thứ dị thường trước mắt này làm nàng lóa mắt, tương phản to lớn ngược lại làm nàng cảm thấy đặc biệt buồn cười.
"Ách, cô không thấy trớ trêu sao?" Vu Lôi cẩn thận nhích người ra, cách xa cô nàng bạo lực một khoảng cách.
"Hoho, sao có thể trớ trêu được chứ?" Lâm Bán Hạ đội vòng hoa lễ Giáng sinh lên đầu, mỉm cười hỏi: "Anh nói xem tôi đẹp không?"
Xong rồi, cô gái này hoàn toàn bị hắn làm cho phát điên rồi.
Vu Lôi vội vàng gật đầu, nhưng lại lo giây sau cô sẽ nhảy dựng lên, trực tiếp đạp hắn xuống nước. Nghĩ đến đây, lồng ngực Vu Lôi vừa bị nàng đánh lại bắt đầu đau nhức.
Lâm Bán Hạ mặc kệ hắn, lúc sau lật xem cái rương một hồi, xác nhận không có thứ gì cần thiết liền thở dài đóng rương lại. "May mà có thùng nước này. Ước tính chúng ta có thể sống sót trong ba bốn ngày. Hy vọng trong vòng ba bốn ngày này, nước sẽ rút đi."
"Hả?" Vu Lôi hơi không thích ứng nàng đột nhiên dịu dàng.
Lâm Bán Hạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, anh ta coi mình thành cái gì rồi? Sao lại đề phòng nhìn nàng như thế? Nếu không phải vì vừa rồi nàng quá lo lắng cho hắn nên mới có thể kích động như vậy sao? Người đàn ông này thực sự không đáng để mong chờ. Lâm Bán Hạ lười giải thích tiểu tâm tình của mình với hắn, dùng chiếc mũi xinh hừ một âm ngắn, lạnh lùng nói: "Vừa rồi anh không phát hiện ra sao? Từ sân nhà này của chúng ta xuống bậc thang phía dưới, anh đi trong 20 phút cũng duy trì được mười bảy bước, tốc độ lên của nước đã hoàn toàn dừng lại. Chúng ta có thể nói, trong vòng vài ngày nước sẽ rút đi nha?"
Vu Lôi sửng sốt, khi mới bước lên bởi vì đang suy nghĩ về sự tình mất tích bí ẩn của đầu đạn hạt nhân nên đã quên không đếm bước. Nếu như lời nàng nói là thật, nó thật sự là có khả năng. Tuy nhiên, Vu Lôi giật giật khóe miệng, trở nên bình tĩnh lạ thường: "Đây là tình trạng tốt nhất mà cô dự đoán. Nếu nước rút, nó cũng không rút tới mực nước chúng ta có thể chạy thoát ra? Tình huống tệ hơn nữa là vỏ trái đất thay đổi, bây giờ chúng ta còn đang ở dưới đáy biển.." Nói rồi hắn chỉ tay về phía giếng bắn.
Lâm Bán Hạ không thể không thuận theo ngón tay của hắn nhìn lại, vừa lúc bị ánh đèn khẩn cấp nhấp nháy làm cho chóng mặt, lỗ tai đón thêm phán đoạn cực kì tuyệt vọng của Vu Lôi, dọa đến gương mặt nàng hệt như giấy trắng.
Vu Lôi thấy thế, âm thầm mừng trộm trong lòng. Hắn nói lung tung, bọn họ đang ở Thái Hành sơn nha! Nằm giữa đất liền, cho dù vỏ trái đất có biến đổi nghiêm trọng đến đâu, độ cao hơn một nghìn mét so với mặt biển cũng không thể bị nước biển nhấn chìm hoàn toàn.
Cắt, rõ ràng hắn không dám lấy lại danh dự, nhưng việc hù dọa nàng hắn vẫn có thể làm được.
Ít ra thì hắn đã báo thù vì ngực suýt thì bể nát.
Nếu Lâm Bán Hạ biết Vu Lôi coi hành động cứu người của nàng thành hại người, nàng sẽ lao đến và đá hắn xuống nước lần nữa. Chỉ tiếc trong đầu nàng giờ toàn là những cảnh tượng đáng sợ khi bản thân mình chìm sâu dưới đáy biển, vốn dĩ không nhận ra vẻ đắc ý trong khoé mắt Vu Lôi.
"Vậy thì.. Chúng ta làm gì bây giờ?" Lúc lâu Lâm Bán Hạ mới tìm về được giọng nói của mình, sau đó nàng cúi xuống nhìn cái rương trước mặt, nói ra một câu Vu Lôi không hề ngờ tới: "Có lẽ chúng ta có thể sống qua lễ Giáng sinh nhỉ? Vậy thì ít nhất cái rương này cũng không có lấy không.."
Vu Lôi suýt chút thì ngã ra đất. Hắn còn tưởng nàng nhất định sẽ chỉ trích hắn vô dụng, thế mà mang về cái rương đồ vô dụng, ai lại biết nàng suy nghĩ về vấn đề này.
Nghĩ tới đây, Vu Lôi đột nhiên cảm thấy mình thật hèn hạ, tình cảm đối với người phụ nữ này càng nhiều hơn. "Không sao, trong rương này hẳn là có đồ vật hữu dụng."
Mặt mũi Lâm Bán Hạ tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn qua: "Anh nói có thứ gì đó trong này sẽ giúp chúng ta sống sót? Không có mà? Tôi đều đã nhìn thấy hết mà!"
Vu Lôi cười đi tới, mở nắp rương lấy ra một túi đồ.
"Đây là bóng bay?"
"Đúng vậy, chúng là bóng bay. Những bóng bay này được làm từ phế liệu polyme của thời kỳ trước. Chúng có thể chịu được áp lực nước. Ta có thể thử thổi vào khí cầu rồi lặn xuống dưới xem như dùng làm túi dưỡng khí. Nếu không thổi được quá đầy thì lấy thêm vài cái xuống, hẳn sẽ không bị áp lực nước đè lên." Vu Lôi không nói không cần lặn quá sâu, bởi vì hắn chưa tìm ra cách giải thích với nàng về việc cách gần như thế mà hắn có thể vào phòng điều khiển và trở về còn suýt chết khi sử dụng hết bình oxy.
"Dây đeo khoang chì để lặn cũng bị anh làm mất, tôi không thể lặn xuống sâu như vậy.." Lâm Bán Hạ do dự.
"Không thành vấn đề, tôi có thể tay không lặn." Vu Lôi tràn đầy tự tin, mặc dù hiện tại hắn bị gãy một cái chân, nhưng nếu thật sự không được, hắn có thể dùng tay leo xuống bậc thang này. Vừa nói, hắn vừa xé túi nhựa đựng bóng bay, cầm một quả bóng bay lên rồi thổi lên.
Thế nhưng Lâm Bán Hạ duỗi tay ngăn cản, "Thổi sao? Chẳng lẽ là thổi vào CO2 sao? Này! Đừng có trừng, tôi biết hơi thở một người thở ra có chứa dưỡng khí bên trong, nhưng chỉ là một lượng nhỏ mà thôi!"
Vu Lôi sững sờ một lúc, sau đó nhớ đến khi vừa mở túi nhựa, trên tay cảm giác được xúc cảm kì quái.
"Có chuyện gì vậy? Cảm thấy thủ đoạn này sẽ không hiệu quả rồi sao?" Lâm Bán Hạ rất hoài nghi về cái đề nghị này
"Không, tôi hoàn toàn có thể giải quyết nghi ngờ cô vừa nêu ra." Vu Lôi vẻ mặt kỳ quái thò tay vào túi, sau đó lấy đồ mà bản thân sờ được đưa cho nàng.
Đó là một cái máy bơm nhỏ, phụ tặng của túi bóng bay..
Thực ra bản thân hắn cũng không biết trong cái rương khá nhỏ này có gì, trong tình huống thần trí không rõ, hắn chỉ đảm bảo không lấy nhầm nước rót vào là được. Nhưng cái rương này tiện tay lấy tới..
Lâm Bán Hạ vô cảm nhìn hắn một cái, sau đó kéo một dải ruy băng màu sắc rực rỡ từ trong rương ra..
Vu Lôi kinh ngạc mở miệng, không nói được lời nào, bởi vì hắn vẫn thấy cái tay khác của Lâm Bán Hạ cầm một vòng hoa lễ Giáng sinh.
"Sao lại có thể như vậy được!" Vu Lôi lảo đảo nhảy đến bên cạnh Lâm Bán Hạ, nhìn đồ vật bên trong rương không khỏi sửng sốt.
Trong rương chứa tất cả những đồ trang trí cần thiết cho tiệc tối lễ Giáng sinh và Tết Nguyên Đán, từ những cây thông Noel rất nhỏ, đến đèn đủ màu, đồ trang trí, bóng bay và thậm chí chén dĩa đều có nhưng lại không có đồ ăn. Rõ ràng là đội thu mua được phân công đến từng phòng điều khiển, chuẩn bị dùng để bố trí cho lễ Giáng sinh và Tết Nguyên Đán.
"Tốt lắm, xem ra chúng ta không phải lo về bố trí cho đêm Giáng sinh trong vài ngày tới rồi." Lâm Bán Hạ lẽ ra nên tuyệt vọng đến cực điểm, nhưng hết lần này đến lần khác những thứ dị thường trước mắt này làm nàng lóa mắt, tương phản to lớn ngược lại làm nàng cảm thấy đặc biệt buồn cười.
"Ách, cô không thấy trớ trêu sao?" Vu Lôi cẩn thận nhích người ra, cách xa cô nàng bạo lực một khoảng cách.
"Hoho, sao có thể trớ trêu được chứ?" Lâm Bán Hạ đội vòng hoa lễ Giáng sinh lên đầu, mỉm cười hỏi: "Anh nói xem tôi đẹp không?"
Xong rồi, cô gái này hoàn toàn bị hắn làm cho phát điên rồi.
Vu Lôi vội vàng gật đầu, nhưng lại lo giây sau cô sẽ nhảy dựng lên, trực tiếp đạp hắn xuống nước. Nghĩ đến đây, lồng ngực Vu Lôi vừa bị nàng đánh lại bắt đầu đau nhức.
Lâm Bán Hạ mặc kệ hắn, lúc sau lật xem cái rương một hồi, xác nhận không có thứ gì cần thiết liền thở dài đóng rương lại. "May mà có thùng nước này. Ước tính chúng ta có thể sống sót trong ba bốn ngày. Hy vọng trong vòng ba bốn ngày này, nước sẽ rút đi."
"Hả?" Vu Lôi hơi không thích ứng nàng đột nhiên dịu dàng.
Lâm Bán Hạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, anh ta coi mình thành cái gì rồi? Sao lại đề phòng nhìn nàng như thế? Nếu không phải vì vừa rồi nàng quá lo lắng cho hắn nên mới có thể kích động như vậy sao? Người đàn ông này thực sự không đáng để mong chờ. Lâm Bán Hạ lười giải thích tiểu tâm tình của mình với hắn, dùng chiếc mũi xinh hừ một âm ngắn, lạnh lùng nói: "Vừa rồi anh không phát hiện ra sao? Từ sân nhà này của chúng ta xuống bậc thang phía dưới, anh đi trong 20 phút cũng duy trì được mười bảy bước, tốc độ lên của nước đã hoàn toàn dừng lại. Chúng ta có thể nói, trong vòng vài ngày nước sẽ rút đi nha?"
Vu Lôi sửng sốt, khi mới bước lên bởi vì đang suy nghĩ về sự tình mất tích bí ẩn của đầu đạn hạt nhân nên đã quên không đếm bước. Nếu như lời nàng nói là thật, nó thật sự là có khả năng. Tuy nhiên, Vu Lôi giật giật khóe miệng, trở nên bình tĩnh lạ thường: "Đây là tình trạng tốt nhất mà cô dự đoán. Nếu nước rút, nó cũng không rút tới mực nước chúng ta có thể chạy thoát ra? Tình huống tệ hơn nữa là vỏ trái đất thay đổi, bây giờ chúng ta còn đang ở dưới đáy biển.." Nói rồi hắn chỉ tay về phía giếng bắn.
Lâm Bán Hạ không thể không thuận theo ngón tay của hắn nhìn lại, vừa lúc bị ánh đèn khẩn cấp nhấp nháy làm cho chóng mặt, lỗ tai đón thêm phán đoạn cực kì tuyệt vọng của Vu Lôi, dọa đến gương mặt nàng hệt như giấy trắng.
Vu Lôi thấy thế, âm thầm mừng trộm trong lòng. Hắn nói lung tung, bọn họ đang ở Thái Hành sơn nha! Nằm giữa đất liền, cho dù vỏ trái đất có biến đổi nghiêm trọng đến đâu, độ cao hơn một nghìn mét so với mặt biển cũng không thể bị nước biển nhấn chìm hoàn toàn.
Cắt, rõ ràng hắn không dám lấy lại danh dự, nhưng việc hù dọa nàng hắn vẫn có thể làm được.
Ít ra thì hắn đã báo thù vì ngực suýt thì bể nát.
Nếu Lâm Bán Hạ biết Vu Lôi coi hành động cứu người của nàng thành hại người, nàng sẽ lao đến và đá hắn xuống nước lần nữa. Chỉ tiếc trong đầu nàng giờ toàn là những cảnh tượng đáng sợ khi bản thân mình chìm sâu dưới đáy biển, vốn dĩ không nhận ra vẻ đắc ý trong khoé mắt Vu Lôi.
"Vậy thì.. Chúng ta làm gì bây giờ?" Lúc lâu Lâm Bán Hạ mới tìm về được giọng nói của mình, sau đó nàng cúi xuống nhìn cái rương trước mặt, nói ra một câu Vu Lôi không hề ngờ tới: "Có lẽ chúng ta có thể sống qua lễ Giáng sinh nhỉ? Vậy thì ít nhất cái rương này cũng không có lấy không.."
Vu Lôi suýt chút thì ngã ra đất. Hắn còn tưởng nàng nhất định sẽ chỉ trích hắn vô dụng, thế mà mang về cái rương đồ vô dụng, ai lại biết nàng suy nghĩ về vấn đề này.
Nghĩ tới đây, Vu Lôi đột nhiên cảm thấy mình thật hèn hạ, tình cảm đối với người phụ nữ này càng nhiều hơn. "Không sao, trong rương này hẳn là có đồ vật hữu dụng."
Mặt mũi Lâm Bán Hạ tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn qua: "Anh nói có thứ gì đó trong này sẽ giúp chúng ta sống sót? Không có mà? Tôi đều đã nhìn thấy hết mà!"
Vu Lôi cười đi tới, mở nắp rương lấy ra một túi đồ.
"Đây là bóng bay?"
"Đúng vậy, chúng là bóng bay. Những bóng bay này được làm từ phế liệu polyme của thời kỳ trước. Chúng có thể chịu được áp lực nước. Ta có thể thử thổi vào khí cầu rồi lặn xuống dưới xem như dùng làm túi dưỡng khí. Nếu không thổi được quá đầy thì lấy thêm vài cái xuống, hẳn sẽ không bị áp lực nước đè lên." Vu Lôi không nói không cần lặn quá sâu, bởi vì hắn chưa tìm ra cách giải thích với nàng về việc cách gần như thế mà hắn có thể vào phòng điều khiển và trở về còn suýt chết khi sử dụng hết bình oxy.
"Dây đeo khoang chì để lặn cũng bị anh làm mất, tôi không thể lặn xuống sâu như vậy.." Lâm Bán Hạ do dự.
"Không thành vấn đề, tôi có thể tay không lặn." Vu Lôi tràn đầy tự tin, mặc dù hiện tại hắn bị gãy một cái chân, nhưng nếu thật sự không được, hắn có thể dùng tay leo xuống bậc thang này. Vừa nói, hắn vừa xé túi nhựa đựng bóng bay, cầm một quả bóng bay lên rồi thổi lên.
Thế nhưng Lâm Bán Hạ duỗi tay ngăn cản, "Thổi sao? Chẳng lẽ là thổi vào CO2 sao? Này! Đừng có trừng, tôi biết hơi thở một người thở ra có chứa dưỡng khí bên trong, nhưng chỉ là một lượng nhỏ mà thôi!"
Vu Lôi sững sờ một lúc, sau đó nhớ đến khi vừa mở túi nhựa, trên tay cảm giác được xúc cảm kì quái.
"Có chuyện gì vậy? Cảm thấy thủ đoạn này sẽ không hiệu quả rồi sao?" Lâm Bán Hạ rất hoài nghi về cái đề nghị này
"Không, tôi hoàn toàn có thể giải quyết nghi ngờ cô vừa nêu ra." Vu Lôi vẻ mặt kỳ quái thò tay vào túi, sau đó lấy đồ mà bản thân sờ được đưa cho nàng.
Đó là một cái máy bơm nhỏ, phụ tặng của túi bóng bay..