Chương 10: Núi và sông không lối thoát Bấm để xem Vu Lôi không uống hết nước trong tay, mà nhấp hai ngụm rất trân quý, làm dịu cơn khát rồi cầm trong tay. Hắn nhìn thấy Lâm Bán Hạ uống nước xong, đang chăm chú đào chiếc rương. Nhưng sắc mặt của cô trở nên rất kỳ quái, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Trong rương có gì thế?" Thực ra bản thân hắn cũng không biết trong cái rương khá nhỏ này có gì, trong tình huống thần trí không rõ, hắn chỉ đảm bảo không lấy nhầm nước rót vào là được. Nhưng cái rương này tiện tay lấy tới.. Lâm Bán Hạ vô cảm nhìn hắn một cái, sau đó kéo một dải ruy băng màu sắc rực rỡ từ trong rương ra.. Vu Lôi kinh ngạc mở miệng, không nói được lời nào, bởi vì hắn vẫn thấy cái tay khác của Lâm Bán Hạ cầm một vòng hoa lễ Giáng sinh. "Sao lại có thể như vậy được!" Vu Lôi lảo đảo nhảy đến bên cạnh Lâm Bán Hạ, nhìn đồ vật bên trong rương không khỏi sửng sốt. Trong rương chứa tất cả những đồ trang trí cần thiết cho tiệc tối lễ Giáng sinh và Tết Nguyên Đán, từ những cây thông Noel rất nhỏ, đến đèn đủ màu, đồ trang trí, bóng bay và thậm chí chén dĩa đều có nhưng lại không có đồ ăn. Rõ ràng là đội thu mua được phân công đến từng phòng điều khiển, chuẩn bị dùng để bố trí cho lễ Giáng sinh và Tết Nguyên Đán. "Tốt lắm, xem ra chúng ta không phải lo về bố trí cho đêm Giáng sinh trong vài ngày tới rồi." Lâm Bán Hạ lẽ ra nên tuyệt vọng đến cực điểm, nhưng hết lần này đến lần khác những thứ dị thường trước mắt này làm nàng lóa mắt, tương phản to lớn ngược lại làm nàng cảm thấy đặc biệt buồn cười. "Ách, cô không thấy trớ trêu sao?" Vu Lôi cẩn thận nhích người ra, cách xa cô nàng bạo lực một khoảng cách. "Hoho, sao có thể trớ trêu được chứ?" Lâm Bán Hạ đội vòng hoa lễ Giáng sinh lên đầu, mỉm cười hỏi: "Anh nói xem tôi đẹp không?" Xong rồi, cô gái này hoàn toàn bị hắn làm cho phát điên rồi. Vu Lôi vội vàng gật đầu, nhưng lại lo giây sau cô sẽ nhảy dựng lên, trực tiếp đạp hắn xuống nước. Nghĩ đến đây, lồng ngực Vu Lôi vừa bị nàng đánh lại bắt đầu đau nhức. Lâm Bán Hạ mặc kệ hắn, lúc sau lật xem cái rương một hồi, xác nhận không có thứ gì cần thiết liền thở dài đóng rương lại. "May mà có thùng nước này. Ước tính chúng ta có thể sống sót trong ba bốn ngày. Hy vọng trong vòng ba bốn ngày này, nước sẽ rút đi." "Hả?" Vu Lôi hơi không thích ứng nàng đột nhiên dịu dàng. Lâm Bán Hạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, anh ta coi mình thành cái gì rồi? Sao lại đề phòng nhìn nàng như thế? Nếu không phải vì vừa rồi nàng quá lo lắng cho hắn nên mới có thể kích động như vậy sao? Người đàn ông này thực sự không đáng để mong chờ. Lâm Bán Hạ lười giải thích tiểu tâm tình của mình với hắn, dùng chiếc mũi xinh hừ một âm ngắn, lạnh lùng nói: "Vừa rồi anh không phát hiện ra sao? Từ sân nhà này của chúng ta xuống bậc thang phía dưới, anh đi trong 20 phút cũng duy trì được mười bảy bước, tốc độ lên của nước đã hoàn toàn dừng lại. Chúng ta có thể nói, trong vòng vài ngày nước sẽ rút đi nha?" Vu Lôi sửng sốt, khi mới bước lên bởi vì đang suy nghĩ về sự tình mất tích bí ẩn của đầu đạn hạt nhân nên đã quên không đếm bước. Nếu như lời nàng nói là thật, nó thật sự là có khả năng. Tuy nhiên, Vu Lôi giật giật khóe miệng, trở nên bình tĩnh lạ thường: "Đây là tình trạng tốt nhất mà cô dự đoán. Nếu nước rút, nó cũng không rút tới mực nước chúng ta có thể chạy thoát ra? Tình huống tệ hơn nữa là vỏ trái đất thay đổi, bây giờ chúng ta còn đang ở dưới đáy biển.." Nói rồi hắn chỉ tay về phía giếng bắn. Lâm Bán Hạ không thể không thuận theo ngón tay của hắn nhìn lại, vừa lúc bị ánh đèn khẩn cấp nhấp nháy làm cho chóng mặt, lỗ tai đón thêm phán đoạn cực kì tuyệt vọng của Vu Lôi, dọa đến gương mặt nàng hệt như giấy trắng. Vu Lôi thấy thế, âm thầm mừng trộm trong lòng. Hắn nói lung tung, bọn họ đang ở Thái Hành sơn nha! Nằm giữa đất liền, cho dù vỏ trái đất có biến đổi nghiêm trọng đến đâu, độ cao hơn một nghìn mét so với mặt biển cũng không thể bị nước biển nhấn chìm hoàn toàn. Cắt, rõ ràng hắn không dám lấy lại danh dự, nhưng việc hù dọa nàng hắn vẫn có thể làm được. Ít ra thì hắn đã báo thù vì ngực suýt thì bể nát. Nếu Lâm Bán Hạ biết Vu Lôi coi hành động cứu người của nàng thành hại người, nàng sẽ lao đến và đá hắn xuống nước lần nữa. Chỉ tiếc trong đầu nàng giờ toàn là những cảnh tượng đáng sợ khi bản thân mình chìm sâu dưới đáy biển, vốn dĩ không nhận ra vẻ đắc ý trong khoé mắt Vu Lôi. "Vậy thì.. Chúng ta làm gì bây giờ?" Lúc lâu Lâm Bán Hạ mới tìm về được giọng nói của mình, sau đó nàng cúi xuống nhìn cái rương trước mặt, nói ra một câu Vu Lôi không hề ngờ tới: "Có lẽ chúng ta có thể sống qua lễ Giáng sinh nhỉ? Vậy thì ít nhất cái rương này cũng không có lấy không.." Vu Lôi suýt chút thì ngã ra đất. Hắn còn tưởng nàng nhất định sẽ chỉ trích hắn vô dụng, thế mà mang về cái rương đồ vô dụng, ai lại biết nàng suy nghĩ về vấn đề này. Nghĩ tới đây, Vu Lôi đột nhiên cảm thấy mình thật hèn hạ, tình cảm đối với người phụ nữ này càng nhiều hơn. "Không sao, trong rương này hẳn là có đồ vật hữu dụng." Mặt mũi Lâm Bán Hạ tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn qua: "Anh nói có thứ gì đó trong này sẽ giúp chúng ta sống sót? Không có mà? Tôi đều đã nhìn thấy hết mà!" Vu Lôi cười đi tới, mở nắp rương lấy ra một túi đồ. "Đây là bóng bay?" "Đúng vậy, chúng là bóng bay. Những bóng bay này được làm từ phế liệu polyme của thời kỳ trước. Chúng có thể chịu được áp lực nước. Ta có thể thử thổi vào khí cầu rồi lặn xuống dưới xem như dùng làm túi dưỡng khí. Nếu không thổi được quá đầy thì lấy thêm vài cái xuống, hẳn sẽ không bị áp lực nước đè lên." Vu Lôi không nói không cần lặn quá sâu, bởi vì hắn chưa tìm ra cách giải thích với nàng về việc cách gần như thế mà hắn có thể vào phòng điều khiển và trở về còn suýt chết khi sử dụng hết bình oxy. "Dây đeo khoang chì để lặn cũng bị anh làm mất, tôi không thể lặn xuống sâu như vậy.." Lâm Bán Hạ do dự. "Không thành vấn đề, tôi có thể tay không lặn." Vu Lôi tràn đầy tự tin, mặc dù hiện tại hắn bị gãy một cái chân, nhưng nếu thật sự không được, hắn có thể dùng tay leo xuống bậc thang này. Vừa nói, hắn vừa xé túi nhựa đựng bóng bay, cầm một quả bóng bay lên rồi thổi lên. Thế nhưng Lâm Bán Hạ duỗi tay ngăn cản, "Thổi sao? Chẳng lẽ là thổi vào CO2 sao? Này! Đừng có trừng, tôi biết hơi thở một người thở ra có chứa dưỡng khí bên trong, nhưng chỉ là một lượng nhỏ mà thôi!" Vu Lôi sững sờ một lúc, sau đó nhớ đến khi vừa mở túi nhựa, trên tay cảm giác được xúc cảm kì quái. "Có chuyện gì vậy? Cảm thấy thủ đoạn này sẽ không hiệu quả rồi sao?" Lâm Bán Hạ rất hoài nghi về cái đề nghị này "Không, tôi hoàn toàn có thể giải quyết nghi ngờ cô vừa nêu ra." Vu Lôi vẻ mặt kỳ quái thò tay vào túi, sau đó lấy đồ mà bản thân sờ được đưa cho nàng. Đó là một cái máy bơm nhỏ, phụ tặng của túi bóng bay..
Chương 11: Bấm để xem "Phì! Coi như vận khí của chúng ta cũng không tệ." Lâm Bán Hạ đã chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được nữa liền cười phì một tiếng. Vu Lôi thấy cô nàng cười như vậy, cũng không khỏi nhếch miệng: "Cô cũng phải chờ tôi lặn xuống dưới xem thử quả cầu có hoạt động giống như chúng ta nghĩa không chứ, mà sau đó tôi còn tìm được thứ gì đó để ăn nữa, này coi như vận khí rất không tệ a." Ngay lúc Vu Lôi muốn đứng dậy, Lâm Bán Hạ liền đưa tay đỡ lấy cổ tay hắn: "Giờ cũng nửa đêm rồi, anh chắc hẳn là mệt mỏi lắm. Chúng ta nên nghỉ một chút đi, để sáng mai tỉnh dậy rồi thử đi lần nữa ha?" Vu Lôi bắt gặp được ánh mắt quan tâm của cô nàng, lúc này mới chú ý tới, hiện giờ cũng sắp sáng tới nơi rồi, được cô nàng nói như vậy thì bàn chân tự nhiên thấy đau và toàn cơ thể đột nhiên mệt rã, ngay lập tức khiến cho hắn cảm thấy yếu ớt hẳn đi. Tính ra chỉ vài giờ ngắn ngủi tối hôm nay thôi mà hắn đã cùng thần chết lướt qua nhau vài lần. Vu Lôi nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu đem bộ đồ lặn cởi ra. Nghỉ ngơi vẫn còn cần thiết lắm a, nếu cứ tiếp tục ở dưới nước thì sợ rằng cơ thể sẽ không chịu đựng nổi, chẳng phải nếu xúi quẩy thì sẽ chết mất sao? Lâm Bán Hạ thấy Vu Lôi để lộ ra cái cổ màu bánh mật cùng với lòng ngực săn chắc, làm nàng không khỏi kéo chặt vạt đang mặc một tí, "Tôi nói trước đó nha! Áo sơ mi của anh tôi không trả lại đâu đó!" Vu Lôi cười khổ, hắn cũng không quan tâm nàng có quay người lại hay không. Phải biết là trên người nàng chỉ mặc mỗi cái áo lót thôi nếu so ra thì chính cô nàng có lực hấp dẫn hơn cô nghĩ nhiều. "Tôi không biết cô muốn gì, nhưng bất quá, cô có thể đưa tôi cái quần ở phía sau được không?" Lâm Bán Hạ khuôn mặt đỏ ửng nhìn hắn một cái rồi quay đầu sang chỗ khác, đem chiếc quần phía sau ném cho hắn, thiếu chút nữa làm rơi xuống đất. Vu Lôi đưa tay chụp lấy chiếc quần còn hơi ướt đang bay tới trước khi nó rơi xuống. Sau khi mặc quần có chút không được lưu loát cho lắm, Vu Lôi ngồi xuống, tay cầm lấy ly nước hớp một hơi, "Chúng ta.. ngủ đi.." Hắn nói xong, nhịn không được nhìn một chút xuống thân trên đang "trần trụi" của mình, rồi nhìn qua Lâm Bán Hạ đang mặc áo sơ mi của hắn để lộ ra cặp đùi của cô, có chút lúng túng gãi gãi đầu một cái. Những lời này sao tự nhiên nghe kì kì vậy a? Lâm Bán Hạ hình như không chú ý tới, nàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái chân phải hoạt động có chút bất tiện của Vu Lôi, như đang suy nghĩ điều gì đó. "Làm sao vậy?" Vu Lôi bị nàng nhìn chằm chằm đến dựng cả lông. "Anh trước hết cứ ngồi yên đã." Lâm Bán Hạ mở chiếc hộp đựng đồ trang trí Giáng sinh, sau đó lấy ra một cây thông noel và sợi dây kim tuyến. Vu Lôi kinh ngạc nhìn nàng, lại phát hiện nàng cũng không phải là nhất thời cao hứng mà muốn bày trí Giáng sinh, nàng còn mượn hắn một quân đao Thụy Sĩ, nàng đem toàn bộ những cành cây cắt bỏ, cuối cùng lại đem các cành khô đó chẻ làm hai khúc. "Cảm ơn" Vu Lôi đã nhìn ra được là nàng đang muốn làm gì, cảm động mà nói. "Đã biết rồi còn không mau đưa chân đây?" Lâm Bán Hạ giả vờ đưa con dao trong tay lên ra hiệu còn bắt chước giọng điệu y như người xấu, hung hăng nói. Nhưng nói xong thì tự chính mình lại nhịn không được mà bật cười, nàng đứng dậy đi đến chỗ của Vu Lôi. Vu Lôi phát hiện ra, cô gái này thực sự rất thích cười, hơn nữa nụ cười của cô ấy cứ như có ma lực, khiến người ta không kiềm chế được mà bất giác cảm thấy yêu thích hơn. Lâm Bán Hạ trước hết kiểm tra một chút về tình trạng của xương mắt cá chân của hắn, xác định là không có bị lệch khớp xương, sau đó nàng cẩn thận đặt hai thân cây vào ngay cổ chân, dùng sợi dây kim tuyến kia buộc chặt chúng lại với nhau. "Chà, không tệ, là một kiệt tác khá hoàn mỹ nha." Lâm Ban Hạ cười hài lòng. Quả thực là một kiệt tác.. Vu Lôi nhìn cái nơ thấy ghê mà còn rất lớn ở trên chân mình, nhất thời cảm thấy trong lòng đột nhiên cảm thấy chân mình bị xem như một món quà mà gói lại. "Được rồi, đi ngủ thôi! Ngủ ngon!" Lâm Ban Hạ tự mình đứng dậy, xoay người rồi nằm xuống, không bao lâu thì nghe được những tiếng hít thở đều đều. Vu Lôi cũng nằm trên mặt đất, đầu ngửa lên nhìn đến ánh đèn khẩn cấp đang nhấp nháy, nằm an ổn rồi trong đầu không khỏi hiện lên một khuôn mặt. Cô ấy bây giờ đang làm gì? Có thể nào, cô ấy vẫn còn nghĩ về hắn không? Nhưng sau đó khuôn mặt của Lưu Vũ Đình lại chen vào, việc này khiến cho Vu Lôi bất giác nhíu mày. Nhắm mắt lại, xua đi những hình ảnh làm người ta cảm thấy chán ghét ở trong đầu, sau đó liền chìm vào giấc ngủ. 23 giờ 58 phút ngày 21/12/2012, hắn sống sót sau ngày tận thế. Sáu giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Vu Lôi khiến cho hắn tỉnh giấc theo thói quen. Thấy được xung quanh vẫn là một mảng tối đen, Vu Lôi trước hết là ngồi dậy lười biếng vương vai, vận động xương cốt một chút. Nền đất khá cứng mà còn lạnh nữa, khiến cho hắn đêm qua khó ngủ cực kì. Nghĩ đến đây, hắn chịu không nổi liền đứng dậy đi ra chỗ khác đứng rồi xoay người nhìn lại, chỉ là thấy Lâm Bán Hạ vẫn đang ngủ, nhưng nàng đã cuộn tròn thành một đoàn, ngủ rất không yên. Vu Lôi suy nghĩ một chút, liền sờ sờ chiếc quần đã khô được mặc trên người, cởi ra đắp lên người nàng. Dù sao một lát nữa hắn cũng sẽ xuống nước, còn cái quần này không thể bị ướt được. Chiếc quần mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, làm cho Lâm Bán Hạ đang trong mộng bất giác cong cong khóe miệng, hừ mũi thoải mái một tiếng. Vu Lôi tiếc nuối sờ những sợi râu bắt đầu mọc dài ra trên cằm, nếu không phải nơi này quá hẹp, hắn nhất định sẽ đề nghị ôm ôm một chút để cả hai được sưởi ấm khi ngủ. Sau khi tự mình yy, hắn lại bắt đầu chuẩn bị cho việc lặn tiếp theo. Cẩn thận nhẹ nhàng mở chiếc hộp để không phát ra tiếng động quá ồn, hắn dùng một cái ống để thổi khí cầu. Việc đó cũng không tốn quá nhiều sức, thổi một lúc thì đã căng tròn mà còn rất đàn hồi nữa. Sau đó đen miệng khí cầu quấn quanh ngón tay, như vậy cũng sẽ không bị xì hơi. Về bộ đồ lặn, Vu Lôi thấy nó quá phiền phức nên không muốn mặc vào, tình hình dưới nước thì hôm qua hắn cũng đã hiểu rõ rồi, biết về tình hình dưới nước, với cả hắn cũng có kính lặn và đèn pin nữa, chắc không có vấn đề gì. Một tay cầm theo sáu quả khí cầu, Vu Lôi từng bước từng bước đi xuống các bậc thang, đến bậc thang cuối cùng liền cười cười. Cỡ mười tám bậc thang, quả nhiên là nước đang bắt đầu rút. Khi Lâm Bán Hạ mở mắt ra, thì phát hiện có một cái quần của nam đang đắp trên người mình. Mặc dù cô rất vui vì người đàn ông đó quan tâm đến mình, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên thể hiện sự chán ghét, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này mặc quân phục. Mặc dù bộ quân phục vẫn còn khá ướt, nhưng nó đủ để khiến Lâm Bán Hạ kinh ngạc nói không nên lời. "Cô tỉnh rồi à? Ôi ôi, tôi cũng mang cho cô một bộ, vẫn còn đang phơi khô đây." Vu Lôi cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp. Quả nhiên cách dùng khí cầu làm túi oxy rất tốt, hắn trước sau đã lặn xuống dưới tới ba lần, hắn giờ đã tìm thấy vài thứ có thể sử dụng được. "A, thành công rồi sao?" Một lúc lâu sau Lâm Ban Hạ mới tìm lại được giọng nói, nàng chỉ mới vừa ngủ một lát, mà anh ta đã anh ta đã giải quyết được vấn đề lớn nhất, điều này thực sự khiến nàng kinh ngạc không biết nên nói gì. "Đúng vậy, có đói bụng không? Đây nè, nước và bánh quy. Đừng tiết kiệm nước, cứ uống thoải mái. Tôi tìm thấy rất nhiều bình nước đây. Nhưng tôi không thể lặn vào khu sinh hoạt được, chỉ có thể tìm được một ít lương khô với đồ hộp trong phòng điều khiển thôi." Vu Lôi ngại ngùng cười cười. Lâm Bán Hạ ngơ ngác nhận lấy cốc nước, vậy mà phát hiện ra nước này vẫn còn ấm! Vu Lôi cười chỉ vào đống tro tàn ở một bên, "Tôi vừa thử đun một ít nước, là do hồi còn đi học học được cách đun sôi nước bằng ly giấy, thí nghiệm đun chén giấy cũng không phải là lừa đảo ha. Củi cũng có sẵn, chính là từ cây thông noel hôm qua cô đã bẻ." Lâm Bán Hạ vẫn còn đang suy nghĩ, khó hiểu hỏi: "Vậy.. anh lấy lửa từ nơi nào hả?" "Bởi vì tôi tìm được cái này!" Vu Lôi như có phép thuật, trong tay biến ra một món đồ, "Một chiếc zippo hàng real, không sợ nước!".