Cổ Đại Dung Hoạ Khắc Bóng Tâm - Sainry

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Sainry, 5 Tháng bảy 2021.

  1. Sainry

    Bài viết:
    22
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Thành Gia tròng mắt đỏ hoe mang dáng vẻ thích thú nhìn bộ dạng bị nhuốm đỏ bởi máu của Vạn Nguyệt Tâm, hắn chầm chậm tiến lại gần về phía nàng: "Thật xinh đẹp.." Một câu từ cảm thán khiến cho Vạn Nguyệt Tâm không khỏi nhíu mày, cơn đau đớn ồ ập trong cơ thể của nàng làm cho thần trí của nàng như có tảng đá nặng đè lên đầu. Cái tên gia hỏa này thực sự là điên rồi.

    Nói đoạn, Tạ Thành Gia kéo gần khoảng cách giữa hai người xong, tròng mắt đỏ hoe của hắn vẫn giữ nguyên như ban nãy, tâm tư hắn lúc này như con thú hoang thích nhìn con mồi của mình quằn quại trộn lẫn màu máu: "Vạn Ái Nữ, nàng thật giống Lan Doãn.." Tạ Thành Gia cất lên giọng nói trầm trầm khàn khàn ghê rợn nói với nàng, sau đó ngón tay hắn vươn lên chạm tới gương mặt xinh đẹp thanh tao kia một cái thật nhẹ. Rồi hắn cười, nụ cười khó hiểu một cách kinh sợ.

    Rắc.

    Thời điểm ngón tay của Tạ Thành Gia vừa vặn động tới làn da trắng muốt của Vạn Nguyệt Tâm, ánh mắt nàng đột ngột sắc bén lóe lên tia giận dữ, sau đó nàng liền mở miệng dùng chút nội lực còn sót lại trong cơ thể cắn thật mạnh vào ngón tay hắn. Tiếng xương vỡ vụn vang lên trong không trung khiến người ta phải một phen kinh hãi, nhưng chỉ riêng tên nam nhân điên trước mặt nàng này vẻ mặt vẫn bình thản như chuyện ban nãy với hắn không hề có chút quan hệ: "Ngón tay của ta ngon lắm sao?" Nụ cười quỷ dị của Tạ Thành Gia lại xuất hiện, điều này khiến cho Vạn Nguyệt Tâm đang giận dữ giờ càng giận dữ hơn: "Đừng gọi tên mẹ ta với mồm miệng của ngươi, thật khiến ta ghê tởm tới cực độ." Vạn Nguyệt Tâm tròng mắt sắc bén kiên định nói. Nàng cho dù không có nhiều tình thương của mẹ, nhưng nhất định nàng là người yêu mẹ hơn bất cứ ai trên đời.

    "Phụt.. ha ha ha.." Đến cả bộ dạng tức giận cũng xinh đẹp thanh tao đến như vậy, ngón tay Tạ Thành Gia cong veo một đường ngược lại với ngón tay ban đầu, nhưng hắn lại chỉ một mực tâm tư để ý tới nàng. Còn có gì hoàn mỹ hơn nữa nếu như Vạn Ái Nữ trở thành của hắn? Đúng, nàng phải là của hắn. Giống như Lan Doãn, nàng nhất định phải là của hắn.

    Tạ Thành Gia chầm chậm cầm con dao nhỏ được dắt ở bên eo, sau đó hắn đưa tới chạm lên chiếc cổ xinh đẹp mong manh của nàng, hắn tàn nhẫn rạch một đường thật dài từ đuôi tai của nàng xuống. Đường cắt tuyệt hảo đến nỗi từng vệt máu chảy xuống đều đều và chầm chậm. Cơn đau nhói buốt lần nữa xâm nhập tới tâm trí của Vạn Nguyệt Tâm, cổ họng của nàng không thể thốt lên được câu từ nào, nàng cắn chặt môi dưới, mùi máu tanh lại trộn lẫn vào khuôn miệng nhỏ nhắn khiến cho nàng lần nữa choáng váng khó chịu.

    Ánh mắt của Vạn Nguyệt Tâm dần trở nên mờ ảo, ý thức nàng giống như đang dần chìm vào bóng đêm vô tận. Thật đáng trách, trong người nàng bây giờ không thể sử dụng chút nội lực nào, mồ hôi lạnh đã xuất hiện ướt đẫm trán của nàng, Vạn Nguyệt Tâm khó khăn liếc về phía Tạ Thành Gia rồi lại liếc sang bóng đen đang nằm thoi thóp ở trong góc tường kia, không được, tên Tạ Thành Gia này muốn đem nàng đi hành hạ tới chết?

    "Không đau sao Vạn Ái Nữ?" Giọng nói trầm thấp vang lên, Tạ Thành Gia có chút không thỏa mãn với dáng vẻ hiện tại của nàng. Hắn chính là muốn được nghe nàng quằn quại trong đau đớn và sự tra tấn của hắn mà cầu xin tha chết.

    Câu từ vừa thốt ra từ miệng hắn xong thì Tạ Thành Gia cũng cùng theo đó một dao cắm thật mạnh vào đầu gối của Vạn Nguyệt Tâm, máu từ phía đầu gối tuôn ra như thác nước chảy dài trên y phục thanh tao xinh đẹp của nàng, nhưng có vẻ như nàng vẫn không hề có chút biểu hiện gì là muốn la hét, được lắm, không hổ danh là nhi nữ của Y Lan Doãn, ý chí thật đáng nể phục.

    Thời điểm mạch suy nghĩ của Tạ Thành Gia bất chợt đang phấn khích, Vạn Nguyệt Tâm vẫn chỉ im lặng không phát ra bất cứ âm thanh đau đớn nào, đôi môi nàng đang bị cắn nát đến mức rỉ máu cơn đau buốt cắt da cắt thịt khiến cho nàng càng thêm thống khổ, mồ hôi đã ướt đẫm toàn bộ gương mặt xinh đẹp của nàng.

    Nếu bảo là không đau thì sẽ là nói dối, nàng thực sự rất đau, nàng đang bị mất máu quá nhiều, nàng không thể cử động được. Nhưng nàng không được phép mất tỉnh táo, nàng phải tỉnh táo, nhưng vì sao ý thức của nàng lại thế này? Nàng sẽ phải chết dưới tay của hắn sao? Không được, nàng còn chưa tìm được Sở, nàng không cam tâm. Sở của ta, đứa trẻ xinh đẹp của ta. Nghĩ đến đây, Vạn Nguyệt Tâm không cam tâm chống cự lại cơn đau nhưng rồi ý thức của nàng cũng dần mất đi trước nụ cười man rợ ghê hãi của Tạ Thành Gia.

    Ở cùng thời điểm đó, dưới hang động tối tăm lạnh lẽo ẩm ướt, Huân Lăng Sở một thân y phục bụi bặm vẫn cật lực tìm kiếm cái vòng tay mà sư tôn ban tặng. Không ai biết y đã tìm kiếm trong bao lâu, chỉ thấy rằng bàn tay của y khẩn trương cực điểm đào bới đến mức rỉ máu y vẫn không hề mảy may để tâm.

    Rốt cuộc là đã làm rơi ở chỗ nào? Trong lòng Huân Lăng Sở đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành, tim của hắn bỗng nhói lên một nhịp. Cảm giác này là gì?

    Huân Lăng Sở ôm chặt ngực khó thở cảm nhận, linh cảm này thật mạnh mẽ xâm chiếm lấy thần trí của hắn. Trong hắn bỗng dưng nhớ tới Vạn Nguyệt Tâm và giọng nói trong trẻo thanh tao của nàng. Sư tôn?
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Sainry

    Bài viết:
    22
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huân Lăng Sở ôm chặt ngực nơi trái tim nhíu mày, cảm giác bất an khó chịu này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao người đầu tiên xuất hiện trong đầu y lại là sư tôn? Nghĩ đến đây, Huân Lăng Sở mò mẫm đôi tay rơm rớm vết máu tìm điểm tựa để đứng lên. Không được, y phải nhanh một chút tìm cách thoát khỏi đây, bằng không y sẽ bất an đến chết mất.

    Bên ngoài, thời điểm Vạn Nguyệt Tâm bất tỉnh trước mặt của Tạ Thành Gia, hắn nở nụ cười hình bán nguyệt ghê rợn ngắm nhìn bộ dạng của nàng. Nhưng rồi bóng đen kia đột ngột đứng dậy, nó nhanh chóng báo tin qua linh cảm cho hắn rằng, có một tên nam nhân đang lượn lờ ở dưới kia. Tạ Thành Gia vẻ mặt vô cảm thu gọn lại nụ cười ban nãy, chỉ thấy rằng hắn nghiêng đầu một cái, bóng đen kia ngay lập tức bày ra bộ dạng sẵn sàng đợi mệnh lệnh: "Một tên mù lòa từ đâu lại lạc vào nơi của ta? Nhưng tên nhìn có vẻ có tư chất làm đệ tử bế quan đấy nhỉ?"

    Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm khác hẳn hoàn toàn khi nãy cất lên, Tạ Thành Gia đưa tay lên sờ nhẹ cằm bày tỏ vẻ suy tư, rồi hắn lạnh lùng quay người lại, mắt liếc về phía Vạn Nguyệt Tâm không rời, rồi hắn nghiêng đầu sang bên cạnh, một nửa gương mặt của hắn lộ ra đẹp đẽ không góc chết. Âm thanh như diêm vương từ địa ngục vang lên ra lệnh: "Mang hắn về cho ta."

    Câu từ vừa dứt lời xong, bóng đen kia ngay lập tức biến mất không còn một chút động tĩnh nào.

    Bên này, Tạ Thành Gia khôi phục lại dáng vẻ điên cuồng như thú dã nhìn Vạn Nguyệt Tâm. Hắn đưa tay chạm vào con dao đang được ghim chặt chẽ ở đầu gối mỏng manh của nàng, rồi mạnh mẽ rút ra không thương tiếc, điều đó khiến cho máu từ đầu gối nàng chảy dài thấm đẫm cả y phục bên dưới.

    Cơn đau xé gan xé thịt đánh động vào tâm trí của Vạn Nguyệt Tâm, nàng nhíu chặt mày lờ mờ mở mắt. Thật đau quá. Cảm giác như chết đi sống lại. Máu trên chiếc cổ trắng nõn nà của nàng vẫn cứ tuôn ra từng đợt, khiến cho Vạn Nguyệt Tâm choáng váng, thật khó chịu: "Nàng tỉnh rồi?" Giọng nói ghê tởm chạm tới tận dây thần kinh của Vạn Nguyệt Tâm khiến cho nàng có chút tỉnh táo liếc sang. Bộ dạng nam nhân trên tay cầm con dao phủ đầy máu tươi với ánh mắt đỏ hoe điên cuồng của hắn thật đáng hận, trong lòng Vạn Nguyệt Tâm lúc này định hình được bản thân có lẽ sắp chết, nàng một mực chỉ muốn được có thể gặp lại Sở, nàng không cam tâm chút nào.

    Vụt.

    Tiếng gió nhanh thoăn thoắt trong không khí vang lên, trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng quen thuộc mà nàng vẫn luôn muốn tìm kiếm, nam nhân với y phục trắng như tiên tử cùng mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, trên mắt còn có mảnh vải trắng tinh thắt ra đằng sau. Vạn Nguyệt Tâm lúc này như được thúc đẩy tinh thần tỉnh táo hoàn toàn, nàng mở to mắt ra mặc kệ cơn đau nhói nhìn về phía y. Là Sở.

    "Hử?" Tạ Thành Gia trong nháy mắt thu về toàn bộ hành động biểu cảm của nàng xong, hắn nhìn về phía tên nam nhân đang bất tỉnh kia nhíu mày. Nàng có quan hệ gì với kẻ vớ vẩn này?

    Huân Lăng Sở khẽ động, y chầm chậm cảm nhận xúc giác xem là bản thân đang ở chốn nào? Chỉ thấy rằng trong không khí y ngửi được mùi máu, có người chết sao?

    "Vốn định muốn thu nhận ngươi, nhưng có vẻ ngươi thích hợp bị ta ép thu nhận hơn." Lời này của Tạ Thành Gia là có ý gì? Vạn Nguyệt Tâm chưa kịp phản ứng lại liền nghe thấy loại ngôn từ này phát ra, ánh mắt nàng sắc bén liếc về phía hắn, biểu thị rằng ngươi động vào y thử xem? Ta liều chết với ngươi.

    Tạ Thành Gia đương nhiên phát giác được cái nhìn đầy phẫn nộ của nàng, nhưng cũng nhờ sự kích động này của nàng mà hắn đã biết được rằng, kẻ này trong lòng nàng có địa vị không hề nhỏ.

    Mọi chuyện có vẻ sẽ vui lắm đây, trong lòng hắn không ngừng phấn khích.

    "Ngươi là ai?" Huân Lăng Sở cảnh giác quay ra hỏi, y chầm chậm đứng dậy bày ra bộ dạng phòng thủ, lời nói ban nãy là ai nói? Vì sao y có cảm giác uy hiếp cao đến như vậy?

    "Là ai đều không quan trọng, quan trọng chính là ngươi có tố chất để kế thừa ta." Tạ Thành Gia một bước lại một bước tiến về phía của Huân Lăng Sở, khiến cho Vạn Nguyệt Tâm từng bước lại khẩn trương thêm vài bậc, nàng từng nghe cha nói rằng Tạ Thành Gia vốn không phải kẻ tầm thường, hắn có sở thích quái đản ghê tởm không thể lường trước được, nếu có kẻ nào lọt vào mắt của hắn, nhất định không thể thoát khỏi sự giày vò của hắn.

    Nghĩ đến đây, Vạn Nguyệt Tâm nhịn đau không phát ra tiếng cố gắng đẩy ngược nội lực bên trong người, nàng được cha dạy cho một cách phá giải điểm huyệt duy nhất có hiệu quả trong mọi trường hợp. Nhưng đồng thời nó cũng sẽ gây ra nội thương nghiêm trọng cho nội tạng của người sử dụng nó.

    Vạn Nguyệt Tâm không do dự tập trung trong đầu, hơi thở cùng nhịp tim của nàng dần tăng mạnh, máu trong cơ thể nàng sôi sục như muốn bùng nổ ra ngoài, hai tay của nàng nắm thật chặt thành quyền. Nàng bây giờ đang đẩy toàn bộ cơ thể đến cực điểm, rồi nội lực của nàng sẽ trào ngược lại và giải phóng toàn bộ huyệt đạo, trở thành trạng thái 'Tiêu Nguyên Y'. Trạng thái mạnh mẽ nhất trong toàn bộ thức cửu của Vạn Nguyệt Tâm.

    "Chuyện gì thế này?" Tạ Thành Gia nhận thấy được sát ý chết người từ phía của Vạn Nguyệt Tâm, sau đó hắn kinh ngạc nhìn nàng với y phục nhuốm máu dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát của Ma. Hắn từng thấy một lần duy nhất trạng thái đẩy ngược nội lực này là vào hàng chục năm trước lúc hắn đối đầu với tên các chủ của Y Tề - Vạn Mộ Ngôn.

    Lúc này, Huân Lăng Sở như cảm nhận được khí lực quen thuộc, linh cảm mách bảo rằng đang có chuyện gì chẳng lành sắp xảy ra, y nắm chặt tay. Cảm giác bất an này, khí lực quen thuộc này, lẽ nào.. sư tôn?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...