Trong căn mật thất tối tăm u ám, vài tia nắng le lói chiếu vào từ lỗ thông gió hắt lên trên người đàn ông đang quỳ rạp dưới nền đất làm hiện lên một cơ thể chằng chịt các vết thương, làn da chai sạn không một chỗ lành lặn nguyên vẹn. Gương mặt hốc hác hai mắt trũng sâu trừng to cùng tóc dài tán loạn trên mặt, thoạt nhìn không khác gì ác quỷ đến từ địa ngục làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
Trước mặt người đàn ông chính là một đôi giày thêu mà chỉ những vương công quý tộc mới có thể mang đi. Trong mảng tối vang lên giọng nói trầm ấm đầy nam tính, "Ai sai khiến ngươi đến ám sát vương phi của bổn vương?" Dần dần từ trong bóng tối hiện lên một gương mặt anh tuấn nhưng ánh mắt âm trầm, chính là Gia Vương. Bàn tay Đông Bích sạch sẽ khẽ nắm tóc người nọ khiến hắn ta phải ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với nhau.
"Vương gia nghĩ có thể hỏi ra được gì từ ta sao, ha.. ha.."
"Khục!"
Không cần nghe những lời nói vô ích đó nữa, Đông Bích ấn mạnh gương mặt hắn ta xuống đất, làm bùn dưới nền đất văng tung tóe khắp nơi.
Trong chớp mắt A Trọng từ trong bóng tối đi ra dâng lên cho Đông Bích một chiếc khăn sạch để hắn lau đi các vết bẩn trên tay, "Xem ra đã có người rục rịch muốn động thủ với ta rồi." Đông Bích vừa nói vừa nhấc chân dẫm lên đầu sát thủ làm cho gương mặt của hắn ta càng lún sâu hơn nữa.
"Có lẽ bọn chúng hay tin vương gia đã không còn binh quyền trong tay nên muốn diệt trừ chướng ngại và bắt đầu từ vương phi chăng?" A Trọng nghi ngờ nói.
Đông Bích thu chân về, "Có khả năng nhưng không quá giống, tại sao lại bắt đầu từ em ấy, làm như thế chỉ càng làm cho ta có đề phòng từ trước mà thôi. Cũng có thể là người có thù oán với em ấy sai khiến." đồng thời xoay người rời khỏi mật thất.
* * *
"A Trọng, ngày mai người gọi Thanh Hà trở về vương phủ một chuyến, ta có việc giao cho nàng." Đông Bích đang nhìn vạt áo trong gương đồng phân phó A Trọng.
"Nô tài nhớ kỹ."
"Ngươi nói Hàn Trùng em ấy đọc sách sử, cho cá ăn sao?" Nghe Lý tổng quản hội báo xong, Đông Bích hơi nheo mắt tươi cười, "Ta nghe nói em ấy rất thích sách lịch sử, à mà ta cũng chưa từng hỏi sở thích của em ấy là gì."
Lý tổng quản cẩn thận phục thị Đông Bích mặc áo, cười nói: "Vương gia có điều không biết, vương phi rất thích ngồi tại Tả Vọng tiểu đình ngắm cảnh và đọc sách. Từ khi được gả vào vương phủ, vương phi chưa bước ra khỏi đại môn của vương phủ nửa bước, rất an phận thủ thường."
La Đông Bích nghe thế khẽ nheo mắt cong miệng cười không nói gì, Lý tổng quản thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, động tác càng nhanh chóng hơn.
Hàn Trùng dạo quanh Tụy Cẩm viên xong thì trời cũng nhá nhem tối nên y trở lại hậu viện. Vừa mới tắm rửa xong, Hàn Trùng như con mèo lười nằm dựa trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, mái tóc y đen tuyền xõa dài tự nhiên cùng với một lớp trung y mỏng manh trên người tràn đầy sự thoải mái.
Yên Nhi nhẹ nhàng tiến lên giúp Hàn Trùng điều chỉnh cái đệm lưng một chút để y nằm thoải mái hơn, "Thiếu gia, Gia Vương sắp trở về rồi, ngài có cần thay y phục và tân trang lại một chút không?"
Hàn Trùng đang lim dim nghe có tiếng nói, lười biếng xoay người, "Ta mệt lắm, để ta nằm thêm xíu nữa đi."
Yên Nhi nhìn thiếu gia lười biếng mà hiểu ý, lui sang một bên không nói gì nữa. Thiếu gia nhà nàng có một tật xấu là khi buồn ngủ rất hay cáu gắt, nhất là khi bị đánh thức giữa chừng thiếu gia sẽ không còn là thiếu gia hiền lành như ngày thường nữa.
Không để cho mọi người đợi lâu, qua một chung trà nhỏ Hàn Trùng rốt cục cũng nhúc nhích, y bước xuống nhuyễn tháp nhìn sắc trời tối đen ngoài sân liền nói với Dung ma ma, "Bảo phòng bếp dọn bữa tối lên đi."
"Thưa thiếu gia, không cần đợi vương gia sao?" Dung ma ma dợm hỏi, "Vương gia nói buổi tối sẽ trở lại."
"Không sao đâu, chuẩn bị đi." Hàn Trùng khoát tay không thành vấn đề, "Giờ này ngài ấy còn chưa trở về, chắc đã dùng cơm ở chỗ Thiên Hưng Vương rồi."
"Vâng lão nô đi ngay." Dung ma ma thi lễ lui xuống, bà đã quen với tính tình của thiếu gia không thích nói nhiều, điều thiếu gia đã nói ra chính là quyết định, nên họ làm hạ nhân cũng sẽ không khiến chủ tử phiền chán.
Thế nhưng rất đúng lúc, khi Đông Bích vào đến cửa phòng thì thức ăn cũng mới vừa dọn lên bàn xong. "Vương gia trở về thật đúng lúc, ngài cũng cùng ngồi vào dùng bữa đi." Hàn Trùng đang chuẩn bị rửa tay nghiêng đầu lại nói.
Đông Bích nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Hàn Trùng, nắm lấy tay y đang ở trong chậu nước một cách tự nhiên, nhìn Hàn Trùng cười nói: "Không cần lấy chậu khác cho ta, ta rửa cùng em ấy là được rồi."
Hàn Trùng nhìn mặt nước vốn yên tĩnh chỉ vì động tác rửa tay của hai người mà không ngừng gợn sóng, y lặng lẽ rút bàn tay trong chậu nước ra ngoài rồi lau khô nước, "Dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì sao, ta thường
xuyên không thấy ngài ở trong phủ."
"Đúng là có một số việc những ta có thể xử lý được, ngày mai ta sẽ dành một ngày cùng em sang nhà nhạc phụ đại nhân chơi, chiều sớm lại về." Đông Bích vừa lau tay, có chút áy náy nói, "Ta muốn vui vẻ ở bên cạnh em trong ba ngày này nhưng không ngờ lại phát sinh chút chuyện."
"Nếu vương gia có việc, không cần phải bận lòng về ta như vậy." Hàn Trùng không để tâm cười khẽ, cầm đũa lên không nói gì nữa. Đông Bích đã quan tâm đến tâm tình của Hàn Trùng như vậy, y đã thỏa mãn rồi. Cũng không dám đòi hỏi gì nhiều hơn, càng hy vọng chỉ càng thêm thất vọng.