Định Mệnh Hận Và Yêu - Thất Tịch Bất Vũ

Discussion in 'Truyện Drop' started by thattichbatvu, May 30, 2019.

  1. thattichbatvu Thất Tịch Bất Vũ

    Messages:
    1
    Chương 10.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện ngày hôm đó vẫn đeo đuổi trong suy nghĩ của tôi từng phút từng giây khi tôi ở cạnh hắn, nét mặt đó cùng thái độ giận dữ ấy, thật tâm trạng của tôi rất mơ hồ. Có điều này, lòng tôi hoài nghi không chỉ hắn mà còn cả dì Ái Hân, những hình ảnh của cậu bé anh tuấn ấy cứ ùa về, nhất là đôi mắt nghiêm nghị đó, lòng tôi càng lại nghi ngờ hơn. Nắm chặt lấy chiếc chăn, tôi liếc nhẹ gương mặt còn đang ngáy ngủ của hắn, hắn soái lắm, cơ bắp thì đẹp khỏi chê vào đâu được, nằm cạnh một mỹ nam như hắn, đáng lý tôi phải thích thú chứ nhưng tại sao tâm tôi muốn xông vào và bóp chết hắn đến như vậy? Lạc đề rồi! Tôi đã từng thấy bức ảnh gia đình của dì Ái Hân, họ đúng là một gia đình tài sắc vẹn toàn, nhưng ánh mắt của thằng nhóc ấy rất ấm áp và hiền hòa, nhìn sơ qua thì rất khác nhưng mà kỹ càng một chút, hẳn là y như đúc. Tôi không phải là không nghĩ đến quan hệ của họ sẽ là gì, đúng là ban đầu, tôi thừa nhận mình có đôi ba phần sốc nhẹ, nhưng thiết nghĩ vì dì Ái Hân rõ tính nết của hắn nên khi biết đến tôi, chắc chắn là dì thay mặt hắn mà chăm sóc cho tôi thật chu đáo, dù gì nghĩ đi nghĩ lại, đời này cồn có chút thiên lý dành cho tôi.

    Tôi biết nói ra chuyện này là không phải nhưng vẫn phải phản ánh, hắn không chỉ là một tên biến thái mà còn là một kẻ đạo đức giả vô cùng và cực kỳ điêu ngoa. Những chuyện cần nhớ thì không, còn những thứ không cần hắn nhắc cũng là nhắc hoài hoài, không ngưng. Nhưng may thay cho tôi vào những ngày sắp sửa được nghỉ tết, phòng thông kê của công ty lúc nào cũng thuộc dạng báo động đỏ, vì là trưởng phòng tốt bụng nên những người làm dưới tôi chỉ cần làm tới tám giờ tối, còn tôi là tận mười một, mười hai giờ mới xong việc. Hắn cũng chẳng kém gì, cuối năm là phải đi công tác liên miên, họp hành gì đó nên cũng thành hiếm khi gặp mặt tôi rồi, nên lòng thầm mừng vô đối. Bây giờ tôi mới biết thế nào là sự tự do đang đến cùng mình, hắn không có ở đây, Hoằng Ninh cũng đi theo chuyên trở hắn, chỉ mỗi Mạnh quản gia thì vẫn còn ở lại, thật không có gì bằng như những lúc này cả, sung sướng!

    - Tiểu Nghi, đợi tớ có lâu không?

    Tâm Nghiêm lại đến đó tôi nữa rồi, đã một tuần nay, lúc nào cũng chịu thiệt thòi chạy xe đến chỗ tôi rồi rước tôi đi đi về về như vậy, dù mặt có dày đến mấy lời cảm ơn bắt buộc phải có, sau là để mặt cậu ta đưa tôi đi đâu thì đi, dù gì ở bên cạnh cậu ấy rất là vui. Nhưng thật lòng mà nhận xét thì chúng tôi đang khởi đầu cho một mối quan hệ bất chính, Huỳnh Hiểu Phàm có thể đứng trước mặt mà tức giận chỉ thẳng vào bọn tôi là bọn cẩu nam cẩu nữ cũng được, chứ đừng để hắn giở ra thủ đoạn ra, đi làm tên sát nhân rồi giết từng người, mới nghĩ đến đã rùng mình rồi. Tôi quả thật bị hắn biến cho thành một con thỏ đế mũm mĩm hay hoảng loạn tinh thần mất rồi.

    - Tiểu Nghi, vài hôm trước tớ nghe Hạ Duyên nói sẽ đến đây vào vài ngày tết đấy. Em ấy nói nhớ cậu rất nhiều nữa, hình như là ngày mai em ấy sẽ đến đó, bảo tớ đi ra ngoài đó đón nữa.

    Tôi trợn tròn mắt nhìn Tâm Nghiêm, chèn ơi, đừng nói con nhỏ đó là em tôi được không, người gì đâu mà mê trai dễ sợ, chị nó thì chẳng biết nó sẽ đến còn Tâm Nghiêm thì đã rõ giờ giấc đến thế, quả thật đứa em này làm tôi sôi cả máu lên. Nhưng nghĩ lại, Tâm Nghiêm ngày trước đã rút lấy hết tâm tư của Hạ Duyên, lúc mà Tâm Nghiêm đến nhà tôi trả sách và Hạ Duyên trong thấy, tất nhiên em ấy đã dụ dỗ tôi để tôi xì ra các cách thức liên lạc, nên giờ thì nghe tin người yêu thương về, nên muốn bay thật nhanh sang bên đây đó mà. Nhưng xui rủi thay, ngày mai là ngày kẻ hắc ám kia về nước, cũng chỉ xê dịch nhau chỉ khoảng ba mươi phút. Nếu như ngày mai tôi và Tâm Nghiêm đi ra đón Hạ Duyên, thể nào gã tư bản vô nhân mà thấy là no đòn cùng hắn cho xem.

    - Tâm Nghiêm, chuyện ngày mai..

    Tôi tuôn một tràn giải thích cho Tâm Nghiêm nghe, bằng hết cả tấm lòng đang bị rúng động cực độ, tôi phải bảo vệ cho Tâm Nghiêm và Hạ Duyên tránh khỏi nanh vuốt kia của gã bạo thú ấy. Tâm Nghiêm nghe mà gương mặt thoáng buồn, không phải là vì Hạ Duyên mà vì nổi sợ trong tôi lớn quá, khó mà có thể dập tắt được. Ừ, làm sao mà dập tắt được, nó ăn thẳng vào xương tủy tôi rồi, mọi lúc mọi nơi đều phải cảnh giác cao độ cùng hắn, hoặc cũng có thể tôi là một con hổ được huấn luyện, cái gì cũng nghe râm rấp lời chủ. Thật sự, tôi cũng đã bó tay với bản thân mình rồi, vô phương cứu chữa.

    Chín tiếng trôi qua nhanh quá, tôi phải chuẩn bị lại tinh thần gặp lại tên ác quỷ đầu bò kia, tự dưng trong người cảm thấy anh ách khó chịu làm sao. Nhom nhóm người tìm hắn, ra vẻ như mình là hiền thê ngóng trông đợi hắn trở về nhà. Quả thật hắn đã thấy cái dáng vẻ ngô ngố ấy của tôi, môi cũng khéo đã nhếch lên tỏ vẻ hào hoa lắm, hướng đi cũng tiến đến chỗ tôi, theo sau đó là Hoằng Ninh đang kéo hai chiếc va li, nhìn thật ra dáng bọn gian thương làm sao. Thường thì hắn về sẽ đi cùng bọn người giám đốc hay thư ký của mình, nhưng có vài lần thì không, những lần đó đều bắt tôi nai lưng ra đón hắn, phá hoại cả một giấc ngủ ngon lành của tôi, thật đáng ghét. Hắn là kẻ tư bản, không hề biết đến chuyện lãng mạn ở sân bay là gì, mặt mày thì cứ nghiêm nghiêm, trông đạo đức lắm, nhưng thử về nhà, đóng cửa lại xem, chắc chắn là sẽ không đạo mạo vậy đâu, hệt như người đói khát mà lao vào rồi nuốt chửng mình như sói nuốt trọn cừu bụng.

    - Hiểu Phàm, anh có thể đợi một chút được chứ?

    Hắn đưa mắt nhìn tôi có chút hỏi, một tay bỏ vào túi quần trong, tỏ vẻ rất nam tính giữa chốn đông người này. Nhưng nói đi cũng nói lại, hắn cũng chẳng phải thần thánh gì, chuyện Hạ Duyên sắp hạ cánh đến Thanh Đảo, hắn chẳng hề nắm lấy một thông tin nào, cứ thế mà đợi tôi nói ra cho nghe.

    - Hạ Duyên sẽ đến đây, máy bay hạ cánh sau anh nửa tiếng.

    Chưa gì bị nét mặt lạnh tanh như tiền của hắn dọa đến trắng bệch cả mặt rồi, gã đạo đức giả vốn biết nếu Hạ Duyên đến đây, chắc chắn buổi tối tôi sẽ đeo em ấy ngủ đến sáng, hắn thì chẳng có cơ hội để nếm thử tôi vào những buổi tối nữa. Cũng phải tôi, có em vợ ở đó, đối với một người khuôn mẫu như hắn, không dám bơ mặt ra đòi tôi đâu. Chao ôi! Hạ Duyên ơi, em là tất cả hy vọng của chị, là cứu tinh cho đời sống chị, Hạ Duyên, chị yêu em.

    Hạ Duyên là một mỹ nữ chân ngắn, vừa bước ra là đã thấy có hai ba gã đàn ông chạy theo xin số, nhìn nó mà tủi khổ cho bản thân. Tôi thừa cơ hội lúc gã tư bản nói chuyện điện thoại, tôi nhanh chân tiến vào dòng người qua lại để đón đứa em gái xấu tính này của mình.

    - A! Chị hai..

    Hạ Duyên vừa thấy tôi đã lao đầu chạy đến, bỏ mặt mấy gã đàn ông đang dày mặt chạy theo. Có cần phấn kích như thế không, hay là lấy cô chị của em ra là bia đỡ đạn cho em ấy hả? Đúng là sau một giây thì nó đã ngó nghiêng đi tìm Tâm Nghiêm rồi, đứa em này quả là mê trai nhất quả đất. Tôi chau mày, chỉ chỉ vào đầu Hạ Duyên cùng vẻ mặt ganh tỵ, đúng thật là để gã hắc ám nghe đến Tâm Nghiêm thì hơi bị rắc rối đây.

    - Em đây, đừng luyên thuyên tên của Tâm Nghiêm được không? Hôm nay có anh rể thần tượng của em đến rước đấy. Cứ mà líu lo Tâm Nghiêm đi, chị bảo cậu ta trốn luôn đấy.

    Hạ Duyên nũng nịu, rồi đung đưa tay tôi rồi tỏ ra vẻ đáng yêu.

    - Chị Uyển Văn yêu dấu của em, em hứa là em sẽ không nói đâu. Em thề nguyện suốt đời là đồng minh của chị, có chuyện gì cũng về phe của chị hết.

    Xem kìa! Cái miệng dẻo quẹo của nó làm tôi không khỏi tự hào rằng mình có một đứa em gái rất ngoan, rất biết nghe lời. Nhưng năm giây sau, bóng dáng kẻ hắc ám xuất hiện, ai đó đang bám víu tay tôi đã chạy theo gã ấy xua nịnh rồi. Hạ Duyên ơi! Em không phải là em gái của chị, không phải là đồng minh của chị mà là đồng minh của kẻ thù chị, em xấu lắm.

    Ba ngày nữa là tới tết rồi, nên Hạ Duyên sang đây trước, ba mẹ sẽ sang sau, tôi vô cùng háo hức đợi chờ họ. Bữa ăn tối ngày hôm nay đã xuất hiện cô em dâu nên có chút thịnh soạn hơn trước rất nhiều. Chủ tọa ngồi đầu bàn và hai nữ thần dân ngồi hai bên, mặt đối mặt nhau, chợt cười hí hửng, bỏ lơ một người nào đó mình ghét liền tâm trạng trở nên hạnh phúc vô biên.

    - Thức ăn hợp khẩu vị em không?

    Hắn giở giọng quan tâm đến cô em dâu của mình, trông dáng vẻ rất dịu dàng ấy, chợt cảm thấy rùng mình. Hạ Duyên vội vàng đáp lời, giọng điệu cực kỳ xua nịnh gã tư bản ấy.

    - Là đồ nhà anh nấu thì phải là cao lương mỹ vị, không ai bằng rồi.

    - Em đừng giở giọng nịnh hót nữa.

    Tôi hằng giọng với nó một tiếng, mắc công gã tư bản chút hồi nở lỗ mũi, lại tuôn lời vẹo vọ tôi nữa. Nói rồi lại nhưng một cái máy ăn không ngừng nghỉ, Uyển Văn này không ai ngăn lại sẽ chết vì no đấy. Hạ Duyên nghe tôi nhắc nhở liền có chút nhăn mặt khó chịu nhưng trong lại đẹp vô, Tiểu Quân ơi Tiểu Quân, nhìn nhà ngươi mà ta lại thấy máu trong lòng mình sôi sục lên biết bao nhiêu. Tự hỏi tại sao cùng một huyết thống, tôi chẳng phải là mỹ nữ nào hết, mà nó thì hệt như tiên giáng trần, nhiều lần đau khổ khi thấy nó mang về sấp thư tình hay vài món quà, nhìn lại cảm thấy vô cùng tủi khổ. Khóc thương cho bản thân!

    - Anh rể, có phải chị ấy ăn nhiều lắm đúng không? Ở nhà ngày trước em toàn bị chị ấy giành đồ ăn thôi.

    Hạ Duyên lại sĩ nhục tôi nữa rồi, hết gã tư bản rồi lại tới em gái xấu xa của tôi, rốt cuộc em đang là đồng minh của ai? Hắn nghe nói đến chuyện mất mặt này của tôi thì cười nhẹ, gương mặt lãng tử biết bao, tôi thật sự mắc ói vì hắn.

    - Cô ấy ăn nhiều thật nhưng mà chứng tỏ cô ấy rất dễ nuôi.

    Dễ nuôi? Hơ hơ hơ, thử đem vào tay hắn xem, từ trẻ em nào khó nuôi sẽ trở thành là dễ nuôi ngay lập tức, còn ở đó giở ra giọng điệu hào phóng lắm vậy. Tôi ngồi cạnh bên bị sặc đồ ăn mà đỏ cả mặt, làm cho Hạ Duyên hiểu lầm và nó cứ oan oan lên tôi xấu hổ trước mặt hắn. Còn gì mà mất mặt với hắn chứ, hắn ăn sạch sành sanh sĩ diện của tôi rồi còn đâu nữa mà xấu với chả hổ. Đã thế điều làm tôi muốn ói thêm tập hai đó chính là lời khen ngợi hắn đẹp trai, rất ga lăng và hào phóng, là mẫu hình của bảo nhiêu phụ nữ, bóc xì, hắn đang điêu trước mặt thiên hạ đó thôi. Thật lòng muốn đập bàn thật mặt rồi chạy lại xé toạc chiếc mặt nạ ấy của hắn ra, thế nhưng lòng can đảm của tôi bao giờ là đủ đây, khi hắn vẫn là bá chủ của căn nhà này.

    Đúng là hai ngày nay có Hạ Duyên làm tâm tư được thư thái trong những ngày cận tết như thế này. Gã hắc ám được Hạ Duyên này tâng bốc nhiều quá nên chuyện đi ra ngoài cùng tôi cũng chẳng xiên xéo nhau nữa rồi, quả là nữ nhân tài hoa nhà họ Dương mà. Thế nhưng suốt tận hai ngày, thấy con bé ấy cứ đeo dính lấy Tâm Nghiêm, tôi thực sự cảm thấy không vui tý nào, trong lòng cứ hậm hực làm sao đó, khó chịu vô cùng. Đi xem phim cũng ngồi cạnh, đi chụp hình thì tới đâu cũng chụp được với Tâm Nghiêm, cả đồ ăn cũng liền tỏ vẻ muốn ăn phần đôi với người ý nữa, mình đi chung cứ hệt như bù nhìn vậy. Lúc còn đi học, Tâm Nghiêm được bọn con gái bu dính lấy, tủ đồ cũng đầy thư tình, đôi lúc hộc bàn còn có cả quà hay và kẹo socola, tôi nhìn mà mắt cứ giật giật lên. Tôi đâu có ngờ lúc đó mình trẻ con quá, ấu trĩ quá, giận Tâm Nghiêm đến nổi tôi đi đâu cũng làm lơ cậu ấy, không thèm nói chuyện, không thèm giỡn. Tôi nghĩ lúc đó là mình bị tổn thương, không phải vì ghen mà vì thấy tủi thân vô cùng, vì từ bé đến lớn chẳng ai gửi thư tỏ tình mình cả, còn kẻ luôn đối đầu với mình thì có đầy một tủ, chao ôi, máu hận bóc lên nghi ngút. Còn bây giờ, tuy là xinh hơn trước, mập mạp hơn nhiều, cũng có tý người quan tâm nhưng mà sao trước cái cảnh tượng Hạ Duyên cứ khoác tay Tâm Nghiêm, tôi lại uất thế này, hay là tôi..

    Lại thêm một ký ức lại ùa về, nhưng chẳng phải là Vương Tâm Nghiêm mà là về Hồ Nam. Lúc chúng tôi quen nhau, quả thật có nhiều người mỉa mai và chê trách tôi rất nhiều, cũng phải, vì Hồ Nam là siêu sao còn tôi chỉ là một người phàm, cũng như khoảng cách về mức độ hoàn hảo của tôi và anh ấy quá xa. Thời gian đầu khi quen anh, tôi tự ti vô cùng, so với một đứa trẻ ương ngạnh như tôi, thời gian đó vô cùng khủng khiếp. Tôi nhìn chung quanh anh, mỹ nữ hay tài nhân đều có cả, con trai nam tính như anh mà có thêm bạn gái quả thật càng tăng thêm độ hấp dẫn cho mình, thật lòng tôi không tự tin vào mối quan hệ giữa anh và tôi là bao. Sau đó, cả tuần tôi đã né mặt anh, né vô tội vạ, gặp anh ở đâu là tôi khép nép sang chỗ khác, còn điện thoại thì lúc đó tôi chẳng có nên anh cũng chẳng thể liên lạc được. Ngày đầu quen nhau, anh nào biết chỗ tôi hay lui đến là đâu nên cứ mỏi giờ ăn tôi đều chạy đến bên hông ban công trường đọc truyện tranh, nhiều khi là ngủ gục tại đó. Rồi đến một ngày gió thổi hiu hiu mát, tôi đánh một giấc rất ngon nhưng khi mở mắt ra, tôi thấy nụ cười nhẹ nhàng ấy của anh mỉm nhẹ, mắt tôi như mở toan ra, rồi lưng tròng nước mắt.

    - Sao lại trốn anh?

    Tôi nghẹn họng chỉ lắc đầu, nhưng rồi cúi đầu xuống lí nhí vài tiếng.

    - Em cảm thấy mình tự ti, bên anh có rất là nhiều cô gái đẹp, em sợ..

    Rồi không biết từ khi nào sùi sụt nước mắt, tôi òa lên vài tiếng khóc nức nở. Ngay lúc đó, cái ôm trong truyền thuyết đã xuất hiện và nữ chính đã òa khóc như mưa, làm ướt cả mảnh áo bên phải của nam chính, rồi sau đó thì ngưng khóc bởi lời dỗ dành đầy ngọt nào kia.

    - Tiểu Nghi, đồ ngốc này, là anh sai nên mới để em chịu uất. Bọn họ thì sao nào, đẹp thật nhưng chỉ là những viên ngọc trai mang màu sắc trắng ngà lấp lánh, còn em, em chính là viên hắc ngọc kỳ bí mà anh phải đi tìm. Vì thế đừng lo, hãy tin anh và hãy để thế giới này cho anh lo.

    Khoảng khắc đó, tôi bị anh làm cho đổ hoàn toàn rồi, những lời tuy ướt át nhưng lại làm cho trái tim tôi đập loạn xạ, đập đến điên cuồng mà không có điểm dừng..

    Có lẽ, bây giờ cái cảm giác tự ti ấy lại ùa về trong đôi mắt tôi khi đứng trước một đứa em gái quá hoàn mỹ này. Từ bé sinh ra, tôi đã không bằng nó, cô bác láng giềng chỉ toàn khen nó, còn tôi thì quẳng đi một xó nào đó; việc học tập thì lúc nào nó cũng rinh về nhà những bằng xuất sắc, còn tôi giỏi lắm chỉ là bằng thứ mà thôi. Tôi cảm thấy buồn quá, chắc tôi chỉ có thể là con búp bê trong tay gã hắc ám kia mà thôi.

    Tự động tôi bỏ đi vì cái uất trong lòng lớn quá, bởi thế người ta mới nói hai nam một nữ hay hai nữ một nam cùng đi chơi thì chắc chắn sẽ có một người bị bỏ rơi mà tôi, đó chỉ là tôi đây nè. Tôi ở lại đó lâu quá thì thành ra cản đường Hạ Duyên mất rồi, dù có ganh tỵ tới mấy nhưng nó là em gái mà. Loay hoay giữa dòng người và xe tấp nập này, một cô gái như tôi chính là đang bôi nhọ nhịp sống này, có người yêu thì cũng phải để ra đi, có chồng thì chỉ là bị ép buộc mới cưới, rồi giờ đây tự ti với nếp sống và vẻ ngoài của mình trước một đứa em gái sống với nhau từ khi mới sinh ra, thật thê thảm quá mà. Tôi cứ đi và đi, đi cho đến khi tôi phát hiện rằng mình đang đứng trước một nơi mà mình chưa bao giờ bước đến, đó là tòa nhà XX, chuyên lưu trữ những di vật của người đã khuất. Hôm nay được biết nơi này, tôi không ngừng ngại bước vào trong, chắc có lẽ là lòng tôi đã dự sẵn sẽ đi đăng ký sẵn cho mình một phần ở đây.

    Vừa bước vào cửa, tôi đã được một bác bảo vệ già gửi nhành hoa hồng trắng, rất đúng với tác phong của những người đến viếng, khi nhận hoa, tôi chỉ im lặng mà cúi nhẹ đầu cảm ơn. Tiến thêm vài bước nữa, tôi thật sự ngạc nhiên vì độ hoành tráng còn hơn cả một bảo tàng nghệ thuật ở YY kia. Cách bối trí nơi này chẳng khác gì những cái đường hầm theo phong cách Anh vô cùng hiện đại; hai bên tay tôi là cầu thang đi lên từng hai được làm bằng đá hoa cương đen rất đẹp; còn những phía khác là những cánh cửa gỗ màu nâu vô cùng đơn sơ, được chia từ số một đến số bảy, nhìn rất là trang trọng. Tiếng bước chân vô thức của tôi vang dội hết cả khu A tầng trệt này, dường như tôi cảm nhận được rằng ai đó đang kêu mình bằng giọng nói vô cùng khẩn thiết và yêu thương, tôi cứ thế mà bước đi cho đến đi trước mắt tôi hiện lên ba chữ ' Mộc Quân Đàm '. Nhành hoa trên tay tôi bất giác rơi xuống nước, chân tôi cũng luôn lại phía sau với một trạng thần thái vô cùng ngạc nhiên. Cái tên ' Mộc Quân Đàm ' mà ngày nào gã hắn ám nhắc đến cứ như tiếng chuông đồng đang lắc lư như điếu đổ vào tâm thần tôi, nghe mà ong ong cả đầu lên. Nhưng chỉ vài giây sau đó, tôi cầm lấy nhành hoa lên rồi tiến lại gần nơi tưởng niệm ấy, mắt tôi chăm chăm nhìn vào đó mà lòng dâng lên sự xúc động đến không ngờ.

    - Mộc Quân Đàm

    (01/02/1956 - 22/09/2000) -

    Thì ra hôm nay là sinh nhật của Mộc tiên sinh, thật thất lễ cùng chú ấy, đành tặng chú nhành hoa hồng này, xem như giữa tôi và chú ấy có một duyên phận muộn được chớm nở. Tôi không biết giữa Mộc tiên sinh và gã hắn ám có chuyện gì, nhưng dường như hắn ta rất hận chú ấy. Vài lần hắn vẫn nhắc đến tên chú trong tức giận nhưng rồi lại hầm hực mà chẳng đáp lại câu hỏi của tôi. Thế thì sau thời gian thắc mắc ấy của tôi đã được giải đáp, tôi thật lòng rất vui khi được biết chú, xem như là ta có duyên gặp nhau giữa xã hội cua đồng này. Tiếng chuông điện thoại rung lên đầy thất lễ, tôi như người tâm thần rối loạn mà bắt lấy cú điện thoại ấy.

    - Em nghe đây!

    - Em đang ở đâu?

    Giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên đầu dây bên kia, hình như là hắn biết tôi không đi cùng với Hạ Duyên. Chẳng cần đứng trước mặt hắn, tôi cũng đã có thể nhìn thấy được vẻ mặt đã đen đi một nửa của hắn. Còn tôi bên đầu dây này, chân tay đã tê rần hệt như ai đang chích điện lấy tôi, một phát mà co cứng cả thân người.

    - Em đang viếng mộ người tên là Mộc..

    Lại thêm một lần nữa, ba chữ ' Mộc Uyển Văn ' nho nhỏ lại đập vào mắt tôi đầy kiêu ngạo nhưng lại vô cùng thân thuộc. Tôi biết cái tên ấy là tên ở nhà của tôi nhưng lại sao tôi lại nghe loáng thoáng tên mình, ai đang kêu tên ấy, vô cùng ngọt ngào và ấm áp. Tim tôi trong khoảng khắc bị rơi vào hố đen vũ trụ, dường như tôi có thể cảm thấy trái tim tôi bị bàn tay ai đó bóp lấy, rất đau, đau đến nổi nước mắt đột nhiên rơi.

    - Ba mẹ em đã đến đây rồi, mau về đi, đừng đi lung tung ở ngoài nữa.

    Hắn vẫn bản chất đó mà lằng nhằng cùng với tôi, kẻ tư bản này trước giờ vẫn là bá chủ nên chỉ cần nói là về thì phải nhanh chân về, tôi cũng chỉ dạ một tiếng rồi tắt máy đi. Trước lúc tôi bước đi, tôi đã nhìn vào tấm di ảnh ấy, lòng chợt dâng lên một thứ cảm giác đầy sự quyến luyến, nửa muốn bước đi nhưng nửa muốn ở lại. Tại sao thế? Đây là lần đầu tôi gặp người lạ này nhưng vô cùng thân thuộc ấy, lại còn có thêm một đứa trẻ tên là Mộc Uyển Văn, quá bất ngờ khi tâm trạng tôi đây đang dâng trào một thứ cảm giác nghi hoặc nào đó, nhưng thật mờ ảo.
     
  2. thattichbatvu Thất Tịch Bất Vũ

    Messages:
    1
    Chương 11.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. thattichbatvu Thất Tịch Bất Vũ

    Messages:
    1
    Chương 12.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: Jul 13, 2019
  4. thattichbatvu Thất Tịch Bất Vũ

    Messages:
    1
    Chương 13.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: Jul 13, 2019
  5. thattichbatvu Thất Tịch Bất Vũ

    Messages:
    1
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _Tiểu Văn, khi con lớn lên rồi, con sẽ làm gì nè?

    Giọng nói ấm áp của ông Mộc vang lên cạnh bên Uyển Văn, một đứa trẻ nhỏ tầm sáu tuổi đang nhoẻ miệng cười, nụ cười tràn ngập hạnh phúc biết bao.

    - Tiểu Văn thích chị Jollina, chị ấy là thần tượng của Tiểu Văn. Ba xem, chị Jollina thấy Tiểu Văn đau bụng, liền hô biến thì bụng Tiểu Văn hết đau, còn nữa chị ấy lại khen con xinh đẹp nữa.

    Uyển Văn mỉm cười ôm con gấu mà bác sĩ Jollina tặng cho, giọng nói trong trẻo đó khiến cho ông Mộc trở nên trầm lặng xuống, khoé mắt có chút ương ướt. Uyển Văn lại chạy lung tung rồi chợt lăn ra ngất, không rõ là như thế nào, chỉ là thấy rất đau và rất tối..

    - Tiểu Nghi, em tỉnh lại rồi!

    Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vui vẻ đó của chị Tình Ngôn khiến tôi có chút ngạc nhiên, sao chị lại ở đây và hai gã đàn ông kia thì đã biến mất dạng ở đâu rồi? Chị chạy đến đỡ tôi ngồi dậy, môi vẫn gắn lên nụ cười sắc xảo ấy. Dường như lúc này, cái tên Mộc Uyển Văn ấy vẫn cô động trong trí óc của tôi bằng một lời nói tức giận của Tâm Nghiêm, tôi đành buộc miệng hỏi người đối diện mình, người được xem là thanh mai trúc mã của ai đó.

    - Tình Ngôn tỷ tỷ, tỷ biết Mộc Uyển Văn là ai không?

    Vừa nghe cái tên đó, chị Vương đã có chút dao động trên đôi mắt long lanh ấy, hình như là chị biết nhưng lại là vấn vương một sự gì đó oán giận.

    - Tại sao em biết cô gái đó?

    Giọng chị hơi run run nên làm câu nói cũng có chút dư thừa. Tôi mím môi lại nhìn chị, vẻ mặt lại càng thêm buồn bã, mệt mỏi.

    - Chị kể em nghe đi!

    Chị Tình Ngôn vì thấy tôi có vẻ muốn nghe liền từ miệng kể ra mọi thứ, nhưng lại chứa một sự uẫn ức nào đó.

    - Gia đình chị và Hiểu Phàm vốn là ở Thượng Hải, chứ không phải ở Thanh Đảo hay là Thâm Quyến đâu. Lúc ấy chị mới mười tuổi, còn Hiểu Phàm thì mười bốn tuổi, chị Hiểu Nhi là chị gái của Hiểu Phàm cũng được hai mươi mốt tuổi.

    Hiểu Nhi? Chị gái? Tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng chợt nhớ lại cô gái có nụ cười tỏa nắng ấy, tôi chợt thấy đau lòng.

    - Người nhà họ Huỳnh rất giỏi, chị Hiểu Nhi tốt nghiệp loại ưu chuyên ngành bác sĩ đa khoa khi mới hai mươi tuổi..

    Cái gì? Hai mươi tuổi sao? Vậy là chị học chỉ có hai năm thôi sao?

    - Điều đáng nói nhất ở đây chính là cô bé tên Mộc Uyển Văn, vốn chỉ mới bảy tuổi, là con một của bạn ba Hiểu Phàm. Đứa trẻ ấy ốm yếu lắm nên thường xuyên bị bệnh, nhưng chị Hiểu Nhi thì đặc biệt yêu thương đứa trẻ đó, không hiểu đó là cảm giác gì nơi chị ấy. Thế nhưng người ba họ Mộc kia đã vì đứa con gái của mình mà cướp đi sự sống của sức trẻ đôi mươi. Khi biết đứa con gái đó của mình bị bệnh tim và chị Hiểu Nhi lại nói sẽ hiến xác cho y học, vì thế ông ta đã không từ thủ đoạn giết chết chị Hiểu Nhi..

    Nói đến lúc này chị đã òa khóc lên nức nở, lời nói lại càng lên án mạnh mẽ hơn nữa. Còn tôi, tôi chỉ biết lặng im vào khoảng không gian của sự đau đớn, từ lúc một, tôi không thể nào kiềm hãm bản thân mình được.

    - Đứa trẻ đó cuối cùng cũng có trái tim của chị Hiểu Nhi, nhưng lại không thể có được sự tự do mong muốn. Hiểu Phàm lúc đó đã tuyên bố thẳng thừng ' Mộc Uyển Văn mãi mãi thuộc về tôi, thuộc về gia đình nhà họ Huỳnh!'. Thế nhưng, đứa con gái ấy lại biến mất không một dấu vết, Hiểu Phàm đã điên tiết lên mà đi tìm đứa con gái ấy khắp Thượng Hải nhưng lại không thể tìm được. Rồi Hiểu Phàm hay tin đứa trẻ đó đã đến Anh Quốc xa xôi, anh đi tìm đứa trẻ đó trong những ngày nghỉ hè hay đông. Không chỉ ở Anh, anh còn đi Mỹ, Úc.. Hiểu Phàm đã lùng sục khắp nơi để tìm cô gái ấy ròng rã mười một năm và năm năm còn lại, anh như con hổ gầm gừ, anh đã quan sát cô gái ấy..

    Anh ta đã dành chừng ấy thời gian ra chỉ để giày vò tôi hay sao? Tôi là gì chứ? Chỉ là một đứa trẻ mang trái tim của chị anh ta thôi mà.

    - Vậy người kết hôn với anh Huỳnh, chị có nghĩ là người tên Uyển Văn không?

    Chị quay lại nhìn tôi, ánh mắt buông thả nỗi buồn man mát, nụ cười có chút chua xót.

    - Chị hy vọng không phải là như vậy. Chị yêu anh ấy, rất yêu nhưng anh ấy vì hận đứa trẻ ấy lại không thể được hình bóng đó ra khỏi tâm mình. Bằng chừng ấy năm, chị sợ anh ấy đã hóa hận thành yêu mất rồi.

    - Yêu..

    Tôi lạnh nhạt nói lên từ đó từ khoé miệng của mình, rồi cười khinh bỉ một tiếng. Hắn yêu tôi sao? Tôi không hề nghĩ như vậy. Cứ cho là hắn đi tìm tôi đi, nhưng những năm sống cùng với hắn, việc giày vò một người thì gọi là yêu sao? Tôi cứ nghĩ là vì tôi số tôi đen nên mới gặp hắn nhưng nào ngờ số tôi định sẵn là bị hắn giày vò cho đến chết mà. Trái tim này vì sao lại đến từ nước mắt và lòng hận thù chứ? Nếu như lúc đó ba đừng làm thế, nếu như lúc đó chị đừng hiến thân mình và tôi cũng chẳng mắc bệnh thì chắc chắn tôi sẽ không gặp hắn, rồi sau đó là một cuộc sống đẹp dường nào..

    - Tiểu Nghi, nhịp tim của em..

    Giọng nói run rẩy kia của chị Tình Ngôn làm tôi thêm phần khó thở, mặt vẫn bừng nóng, không rõ nước mắt đã trực trào như thế nào..

    * * *

    Thế này nên gọi là gì nhỉ? Tôi đã ngất đi hai lần và tỉnh lại, tại sao lại không chết quách nó luôn đi, không biết rằng lần thứ ba này tôi sẽ còn nghe chuyện gì nữa đây. Tôi nằm trên giường, đưa mắt sang trái rồi sang phải, sau là lại phát thét lên vì ánh mắt lãnh đạm ấy của hắn, lòng khéo đã kinh hãi. Hắn thấy tôi đã tỉnh dậy nên kéo ghế lại gần, hình như hắn đang lo lắng, nét mắt gắng gượng cho tự nhiên vào khi đôi tay ấy động vào tôi. Thật sự tôi muốn đẩy hắn ra và mắng té tát vào, nhưng mệt quá, tôi lại chẳng thể nào chống trả nổi nữa rồi, nước mắt khẽ lăn dài xuống hai vầng thái dương. Hắn đưa tay toan lau lấy nó nhưng rồi liền bị cái nét mặt tránh né đó của tôi làm cho hắn khựng lại.

    - Vì trái tim này mà anh đã tìm tôi mười sáu năm, thêm ba năm giày vò thân thể tôi.. Anh vẫn không hề nói cho tôi biết lý do anh giữ tôi bên cạnh là gì. Nhưng bây giờ, chuyện đó thì không cần nữa rồi, khi nghe được những gì từ miệng người khác nói, tôi cảm thấy rất sốc vì sao? Vì tôi mà chị gái anh chết, vì tôi mà anh đã bỏ phí cả một cuộc đời, vì tôi..

    Những lời nói kích động ấy làm hắn nổi khùng lên, gân xanh gân đỏ trên mặt đều nổi lên hết, nhất là đôi mắt thì lại bắn ra tia hận thù áp vào thẳng mặt tôi, tay cũng bóp chặt cả cổ của tôi, hắn gầm lên như một con thú xổng chuồng.

    - Đúng thế, vì em mà chị tôi mất, cả đời này của em, tôi luôn nghĩ em thuộc về Huỳnh gia này nên đã tốn biết bao nhiêu thời gian đó đi tìm em. Nhưng kẻ ngu ngốc như em, tôi hận vì đã để em trôi qua mười sáu năm mới bắt em lại, để em yêu hai người đàn ông đó thật là làm ô nhơ trái tim đó của chị tôi..

    Hắn vừa dứt lời thì đã áp đến môi của tôi, cuồng dã hôn lấy, mạnh bạo đến mức tôi đã cắn vào môi hắn, máu từ hắn trào vào khoang miệng tôi nghe mùi tanh tanh, thế nhưng hắn chẳng có một dấu hiệu nào dừng lại cả. Hắn làm tôi ngộp thở, nhưng nhanh chóng đã chuyển làn môi ấy đi đến vành tai tôi, vốn là chỗ nhạy cảm vô cùng của tôi, hắn đang muốn ăn tôi. Những thứ sau này, tôi không muốn nói đến, chỉ là phát hiện rằng thân thể này của tôi đã bị nhúng chàm quá lâu rồi, muốn thoát cũng khó khăn. Và như thường lệ, hắn ôm chặt lấy tôi, cọ nhẹ mũi vào cổ, rồi cằm thì đặt nhẹ nhàng trên vai tôi, tư thế này hệt như là hắn đang chẳng muốn để tôi đi chút nào. Bình tâm lại sau hai lần ngất đi, tôi thầm than lên rằng mình đã bỏ qua nhiều thứ quá rồi nên từ lúc nào đây chẳng còn là bệnh viện, mà là phòng riêng của hắn. Cứ thế tôi bị hắn giam cầm.

    Buổi sáng tỉnh dậy liền cảm thấy thân thể mỏi nhừ, lại còn đau nhức kinh khủng, nhất là cái chân bị trật đấy lại hành tôi cả sáng rên rỉ. Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, vậy mà lại muối mặt nhìn bộ đồ bị rách nát kia, lại chỉ biết cuộn mình trong chiếc chăn bông đỏ kia. Tiếng cửa phòng gõ nhẹ làm tôi rùng mình, tay đưa lên khoé mắt lau dọn những tàn dư của nước mắt. Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, thấp thoáng tôi bắt gặp được vẻ mặt kính cẩn của Mạnh quản gia. Vẫn phong cách chuyên nghiệp ấy, bà đặt quần áo của tôi xuống rồi lui ra như những bà ma ma trong phim, còn tôi là phi tần vừa được sủng. Tạm gác cái chuyện vô bổ đó, quần áo phẳng phiu, thơm mùi nước xả, tôi với tay đến cạnh giường lấy chiếc nẹp gỗ để đi. Hôm nay là ngày hắn đi công tác nên từ sớm đã không có ở nhà, chỉ là hắn vì tôi dạo này bất ổn, nên đã đến nơi bàn giao với đối tác phải đi vội vàng.

    Cuối cùng thì tôi đã trèo lên được phòng mình và nhất là hai đầu gối đã bị bầm dập, đau như bị ai véo vào. Tôi ngã người lên giường rồi lôi điện thoại ra ngấm nghía, cốt là chờ đợi Tâm Nghiêm gọi điện cho tôi. Năm phút đồng hồ trôi qua, kéo theo bao sự tĩnh lặng của cuộc sống, tôi đã quyết định một chuyện hệ trọng rồi. Quả là tôi còn mơ hồ rất nhiều thứ, nhưng đã biết được lý do tại sao gã biến thái đó muốn giày vò tôi rồi thì nhất thiết cần ở lại đây nữa hay không? Tôi lết cái chân đau buốt kia đến gần tủ áo rồi lôi chiếc vali màu xanh ra, thuần thục và gấp gáp mở khóa. Đưa tay bám vào cửa tủ, tôi cứ thế điên cuồng mà lôi hết những bộ đồ công sở, rồi những bộ đồ thường nhật mà tôi mặt đều nằm tứ tung trên đất rồi trên vali, chỉ còn mỗi những bộ dạ hội ít khi đụng đến nên tôi đã bỏ lại không mang theo. Tuy tôi có chút hậu đậu, ngu ngốc nhưng đối với những chuyện này thì AQ lên cao ngất ngưỡng, hành động cũng nhanh chóng và sạch sẽ. Chưa đầy hai mươi phút, đồ đạc của tôi đã sắp xếp đâu vào đó, chỉ cần gọi chi viện đến cứu giúp mà thôi. Nhưng gọi cho ai bây giờ? Hương Trúc bây giờ nào còn tin tưởng đối với tôi, từ lúc hay tin Hương Trúc phản bội tôi thì cả thế giới này sụp đỗ hết rồi, bạn bè thân thiết cũng tan thành mây khói, bay đi mà không chút do dự. Ngay cả chị Tình Ngôn, tôi cũng không tin, con người có cái tên Vương Tình Ngôn này chỉ một lòng nghe theo lời gã cầm thú ấy thôi. Vương Tâm Nghiêm, tôi phải gọi cho người yêu của tôi, tất nhiên là tràn đầy hy vọng rồi. Giọng nói vui mừng kia vang lên bên tai tôi, nghe mà ấm lòng, đơn giản chỉ muốn lao đến ôm Tâm Nghiêm mà thôi.

    - Hắn ta đi rồi, anh đến đây đưa em đi đi.

    Lần đầu tiên tôi đổi cách xưng hô, có chút ngọt, có chút yêu thương và kỳ vọng. Mười phút sau, tôi đã nghe tiếng Mạnh quản gia hỏi chuyện, chắc lần đầu thấy đàn ông đến kiếm tôi đây mà. Nhưng sau, thấy tôi từ trên lầu vọng tiến xuống gọi Tâm Nghiêm thì bà ấy lại im bặt, lui sang một bên. Không cho Mạnh quản gia có cơ hội giữ Tâm Nghiêm và tôi ở lại, liền bảo Tâm Nghiêm lên thẳng phòng của tôi, không một chút do dự. Tâm Nghiêm được thế nên nhanh chóng đã mang hai chiếc vali xuống, sau ba phút thì lại lên lầu, cõng tôi và đưa tôi xuống nhà dưới. Thấp thoáng, tôi thấy Mạnh quản gia đã ở bên chiếc điện thoại mà lẩm bẩm chuyện, biết ngay là bà ta đang nói chuyện với gã tư bản ấy, thật đáng gờm. Tôi cùng Tâm Nghiêm đi mà chẳng một lời từ giã, sớm đã ngồi trong chiếc xe thể thao siêu xịn của Tâm Nghiêm rồi. Chiếc xe vút đi, mang bao nhiêu sự sợ hãi theo trong gió, nhanh đã hòa vào dòng xe đông đúc.

    - Không đến chung cư của anh sao?

    Tôi ngạc nhiên nhìn chung quanh rồi nhìn Tâm Nghiêm chớp mắt. Ai kia cười mỉm rồi nhẹ nhàng nói, ngọt ngào quá đi thôi.

    - Không! Nếu như đến căn hộ đó thì chị hai sẽ nói cho anh ta nghe, anh không muốn anh ta cướp em đi một lần nữa.

    Tôi ôm chặt cánh tay của Tâm Nghiêm, vẻ mặt gượng cười.

    - Không ngờ anh thông minh hơn em nghĩ đấy, nhưng ta sẽ đi đâu?

    Chiếc xe dừng nhẹ nhàng ngay đèn đỏ, Tâm Nghiêm quay sang nhìn tôi rồi mỉm cười, vút nhẹ chóp mũi của tôi.

    - Em thật là đáng ghét! Anh có bạn từng sống ở đây, nhưng đã sang Mỹ du học, để nhà đó bảo anh trông chừng đấy.

    Tôi lè lưỡi ra vẻ như con nít, rồi cắn móng tay vờ suy nghĩ rồi quay mặt sang nhìn Tâm Nghiêm.

    - Lần đầu tiên em mới biết cậu ấm như anh cũng có ngày đi trông nhà đấy.

    - Hừm, em.. Giận!

    Tâm Nghiêm nhìn tôi, cau mày làm nũng rồi vờ làm lơ tôi, nét mặt cứ như con nít vậy. Tôi ôm một bụng cười, rồi nắm chặt lấy tay Tâm Nghiêm, làm anh có chút phút giây dỗi hờn tôi. Căn hộ cách rất xa nhà của Tâm Nghiêm và gã cầm thú, nhưng lại tạo cảm giác an toàn hơn rất nhiều. Tâm Nghiêm cùng tôi bước vào thang máy, chỗ đứng tuy gần nhưng không quá lộ liễu, thế mà tôi sắp sửa ọc máu rồi đấy, mấy cô gái cứ cười cùng Tâm Nghiêm đẹp quá, bắt đầu thấy tự ti về sắc đẹp bị hao mòn này của mình rồi.

    - Tiểu Nghi, vào đi!

    Tâm Nghiêm đỡ tôi vào ghế ngồi, rồi nhanh chóng đi xuống bếp. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà chẳng khác gì mấy những căn chung cư trong phim Hàn Quốc, trong sạch sẽ và rất mang phong cách nghệ thuật, khi trước mặt là một cái ti vi màn hình cong siêu mỏng, hai bên lại có dàn âm thanh mang đậm chất rock, trong oách làm sao. Nhúng nhúng cái ghế sofa màu sữa, tôi có chút thích thú với mùi thức ăn từ bếp truyền đến, thơm hơn hết. Còn nhớ lần đầu tiên ăn món mỳ ý của Tâm Nghiêm làm tại nhà, quả thật là mặt đỏ còn hơn quả cà chua trên tay Tâm Nghiêm. Món mỳ làm rất ngon, ngon đến mức hai đứa cùng ăn một cọng mỳ và một tiếng ' chốc ' vang lên, ửng đỏ mặt. Lần đó là nụ hôn đầu tiên giữa tôi và Tâm Nghiêm, nghĩ lại không biết trốn đi đâu cả.

    - Chưa ăn sáng đúng không? Ăn một chút bánh pancake anh làm đi.

    Tôi mỉm cười đón nhận chiếc đĩa ngon lành từ tay Tâm Nghiêm, mùi thơm của bánh đi xuyên vào khứu giác, khiến tôi có chút hạnh phúc. Tâm Nghiêm không ăn, chỉ là ngồi đó nhìn tôi thủng cả mặt, trong gương mặt anh rất đẹp.

    - Anh đừng nhìn em nữa, em không ăn được.

    Tôi đưa tay che mắt Tâm Nghiêm, trách hờn. Tâm Nghiêm chụp lấy tay tôi rồi kéo xuống cười, nụ cười gian manh.

    - Em có biết trong em ăn là lúc xấu nhất không?

    Tôi phụng phịu nhìn Tâm Nghiêm, đánh nhẹ vào người.

    - Tâm Nghiêm, anh đừng gọi em là Tiểu Nghi nữa, em có tên, tên em là Mộc Uyển Văn.

    Ánh mắt tôi nhanh chóng trùng xuống, gương mặt thoáng buồn, mặt cui cúi nhìn vào cái chân đang bị thương kia. Một đôi tay thanh mảnh và ấm áp chạm gương mặt của tôi, rồi nâng nó lên áp nhẹ vào mi mắt một nụ hôn. Tâm Nghiêm trong như thế này thì thật là phong lưu làm sao, tôi rất ghét cái điểm này của anh.

    - Uyển Văn chỉ là một người mang trái tim của Huỳnh Hiểu Nhi, nên thuộc về nhà họ Huỳnh. Nhưng em mang họ Dương, tên em là Thiên Nghi, thì em thuộc về tự do của em, nên vì thế anh muốn gọi em bằng Tiểu Nghi.

    Lời nói dẻo ngọt này của Tâm Nghiêm làm tôi cảm thấy ấm lòng, nhất là nụ hôn dịu nhẹ như nước ấy đã quyến rũ tôi ngã vào vòng tay của Tâm Nghiêm. Suýt chút nữa, tôi bị anh hút hồn rồi, may mà điện thoại của tôi van lên như điếu đổ. Màn hình hiện lên đầy đủ họ tên của hắn, thoáng chút đã lưỡng lự không muốn nghe, Tâm Nghiêm nhìn tôi cũng lắc đầu. Một lần, hai lần và ba lần tôi mới bắt máy, nhưng chẳng vội nói từ nào. Thanh âm bên kìa gầm lên lạnh lùng, dường muốn rút cả lấy linh hồn của tôi.

    - Đang ở cùng với Tâm Nghiêm sao? Có cần tôi đến đón em về không?

    Tôi nhìn Tâm Nghiêm, hít thở một hơi thật sau rồi hầm hực ngược lại với hắn.

    - Chủ tịch Huỳnh, tôi muốn tự do, anh giam cầm tôi ba năm rồi còn chưa đủ hay sao? Anh buông tha cho tôi đi.

    Bên đầu dây bên kia im lặng, rồi thanh âm trầm tĩnh lại cất lên.

    - Em muốn ly hôn sao?

    Cuối cùng hắn cũng nói ra những gì mà tôi mong muốn, nhưng lời nói đó, tại sao tôi lại cảm thấy thật nặng nề. Tôi 'ừm' một tiếng vẻ ưng thuận lời hắn vừa nói, rồi lại im để xem thử tâm trạng hắn đang gay gắt đến cỡ nào. Nhưng đám lại sự mong đợi đó của tôi là một tiếng ngân dài im lặng, đưa điện thoại ra trước mặt nhìn, phát hiện ra hắn đã tắt máy từ lúc nào. Xoay sang nhìn Tâm Nghiêm, nét mặt thoáng đã im lặng đợi chờ tôi và cũng là lần đầu tiên tôi thấy Tâm Nghiêm trầm tĩnh đến vậy. Nhưng rồi một tay của Tâm Nghiêm nắm lấy tay tôi, một tay đặt nhẹ lên cổ áo của tôi vẻ quyến rũ. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy đến nên liền gạc tay Tâm Nghiêm ra, rồi xoay đầu đi chỗ khác.

    - Đợi em cắt đứt mọi quan hệ với anh ta được không? Em bây giờ cảm thấy mình không tự tin..

    - Ngày mai anh chuẩn bị đơi ly hôn cho em nhé!

    Tâm Nghiêm nghiêng người nhìn tôi, lời nói thì nghiêm túc vô cùng. Tôi biết Tâm Nghiêm là người có gia thế, kiếm cho tôi một đoàn luật sư giỏi để thoát khỏi gã hắc ám đó cũng không có gì là khó. Nhưng như thế thì được gì, hắn hoàn toàn không muốn cho tôi đi, thì dù có muốn sống trên đất này cũng bị hắn giở thủ đoạn lôi kéo về thôi.

    - Tâm Nghiêm, mai em đến công ty nghỉ việc nhé! Anh đi với em không?

    Tôi ngã vào lòng Tâm Nghiêm, nét mặt dỗ dành lấy anh.

    - Anh không muốn em gặp anh ta, em nghỉ ngơi đi, dù gì vẫn còn dưỡng thương mà. Hôm nay em ở nhà một mình được chứ?

    - Sao thế?

    Tôi bật người ngồi dậy, nhưng ngồi lại được Tâm Nghiêm ôm vào lòng.

    - Hôm nay anh phải giải quyết chuyện trong công ty, còn liên hệ người bên tòa án.

    Nói rồi lại hôn lên trán tôi một cái rất nhẹ, mang theo mùi hương đến lạ thường. Nếu như tôi gặp Tâm Nghiêm sớm hơn thì sẽ ở cạnh anh như thế này, và nếu tôi không là Mộc Uyển Văn thì chắc tôi sẽ không bị gã họ Huỳnh ấy giam cầm. Tôi ước gì..
     
    Last edited by a moderator: Jul 13, 2019
Trả lời qua Facebook
Loading...