Ngôn Tình [Dịch] Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tuyeu, 29 Tháng sáu 2021.

  1. tuyeu

    Bài viết:
    94
    trangtt95, Tradino, Annie Dinh1 người nữa thích bài này.
  2. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  3. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 61: Giáo dục của Cam Viện về bản tính chó sói (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dì, cháu xin lỗi ạ." Đứa nhỏ ngoan ngoãn nói xin lỗi.

    Cô gái vẻ mặt xúc động, "Cái này.. cũng không trách các người, đồ cũng không có gì hư hại, số tiền này.."

    Chuyện xảy ra là do đứa bé trai tóc vàng, tính ra Cam Đường còn là người bị hại, đối phương còn chủ động bồi thường, cô đích thực có chút xấu hổ.

    "Lấy đi, đồ đạc cần các người khổ cực thu dọn một chút, đã tăng thêm phiền toái cho các người rồi"


    Đem tiền nhét vào tay đối phương, Cam Viện kéo Cam Đường, cầm lấy đồ của mình rồi bước ra khỏi đám người.

    Sau khi đưa đứa nhỏ vào phòng vệ sinh để thay bộ quần áo bẩn, sau đó rửa sạch mặt, Cam Viện đưa đứa nhỏ đi thẳng ra khỏi trung tâm mua sắm và tìm một nhà hàng gần đó để ăn trưa.

    Sau bữa ăn, cả hai đến hiệu sách mua một vài cuốn sách, đứa nhỏ vẽ tranh nên cần giấy và thuốc màu các loại để vẽ, sau đó ăn tối xong ở bên ngoài..

    Cam Viện liên tục tìm cách làm chậm lại đến bảy giờ tối, điện thoại vẫn luôn yên tĩnh không có vang lên.

    Thấy đứa nhỏ đã bắt đầu ngáp, cô không thể làm gì khác hơn là mang cậu về tiểu khu.

    Trên đường cũng không thấy ai đi theo, trở về tiểu khu cũng không có gì bất thường, hai người về nhà lên lầu, Cam Đường vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, cô thì trở về phòng và đem quần áo mới mua cho đứa nhỏ bỏ vào vali của mình.

    Trên bàn điện thoại di động chợt vang lên, Cam Viện kinh ngạc, vội vàng đứng dậy nghe điện thoại.

    "Ngày mai tám giờ sáng, anh đến đón hai người."

    Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của Hoàng Phủ Quyết mơ hồ lộ mấy phần mệt mỏi.

    Để có thời gian rảnh rỗi, cùng bọn họ đi châu Âu, anh phải hoàn thành công việc của mình trước thời hạn, anh đã bận rộn cả ngày.

    "Không cần, chúng tôi trực tiếp đến sân bay, như vậy có thể tiết kiệm thời gian." Cam Viện hé môi, nhưng vẫn nhịn được không hỏi kết quả giám định "Không có gì tôi tắt nha?"

    "Không được tắt máy."

    Cam Viện nhíu mày, nắm điện thoại và đợi anh nói tiếp, ước chừng năm giây, bên đầu điện thoại bên kia cũng không có thanh âm.

    "Alo, Hoàng Phủ Quyết?"

    "Anh ở đây."

    "Vậy sao anh không nói chuyện?"

    "Anh đang uống rượu."

    Có nhầm hay không? Cô đang ở đây chờ đợi anh nói tiếp, nhưng lão già anh ta lại đang uống rượu.

    "Vậy thì anh từ từ uống, tạm biệt."

    "Không cho phép cúp máy."

    "Anh rốt cục muốn thế nào?"

    "Muốn gặp em."

    Cam Viện bĩu môi, anh cho là mình là hoàng đế miệng vàng lời ngọc muốn gặp ai là gặp sao?

    "Không rãnh."

    Cô nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy.

    Thế giới yên lặng trong ba giây, sau đó điện thoại trong phòng khách lại vang lên.

    Có bệnh!

    Cô giận dữ mắng một tiếng, muốn lao tới chỗ để điện thoại, nhưng Cam Đường người vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã trước một bước nhấc ống nghe lên.

    "Alo.. Chú Hoàng Phủ, cháu là Cam Đường.. có chuyện gì không ạ? Mẹ cháu.. chú chờ một chút."

    Đứa nhỏ đưa ống nghe về phía Cam Viện "Mẹ ơi, chú Hoàng Phủ đang tìm người."

    "Không nhận."

    Đứa nhỏ chăm chú vào cô như một người lớn, giống như một người lớn nhìn chăm chú vào một đứa trẻ đang nổi giận.

    "Mẹ ơi, mẹ đừng ngây thơ như vậy có được không?"

    Cam Viện khinh thường, bước về phía trước, một cái tháo đường dây điện thoại ra.

    "Ngủ đi!"

    Cô quay người đi về phía phòng, đứa nhỏ như một người lớn đứng sau lưng cô lắc đầu một cái.

    "Mẹ, mẹ có phải hay không thích chú Hoàng Phủ?"

    Cam Viện dừng trước cửa, quay lại nhìn con trai một chút rồi đưa ngón tay lên chỉ vào mũi của mình.

    "Mẹ? Thích anh ta? Xem ra, hôm nào đó mẹ phải dẫn con đi kiểm tra thị lực một chút rồi"

    "Nhiều người đàn ông đuổi theo mẹ như vậy, mẹ chỉ mất bình tĩnh với chú Hoàng Phủ" Đứa nhỏ ôm lấy cánh tay, đi tới trước mặt cô.
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  4. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 62: Giáo dục của Cam Viện về bản tính chó sói (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ từng nói, đừng vì những người con không thích mà ảnh hưởng đến cảm xúc của con, nhưng chú Hoàng Phủ thì lần nào cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mẹ, vậy đó không phải là nói, mẹ thích chú ấy sao?"

    Cam Viện cười cúi người xuống, ôm lấy đứa nhỏ đang đứng ở dưới lên và hôn hôn khuôn mặt nhỏ bé của cậu.

    "Nhà trinh thám nhỏ, mẹ chỉ chẳng qua là không hy vọng ảnh hưởng tới giấc ngủ ngon của mẹ. Tối nay ngủ với mẹ có được hay không?"

    Đứa nhỏ vươn tay ôm lấy cổ cô và đem khuôn mặt nhỏ nhắn kề vào cô "Nếu mẹ đã yêu cầu mãnh liệt thế, con liền đáp ứng mẹ."

    Dù gì vẫn là một đứa trẻ, nên đối với mẹ, cậu cũng rất là lưu luyến.

    "Đứa nhỏ xấu xa, giống như con rất là miễn cưỡng vậy!" Cam Viện ôm cậu đi vào phòng ngủ, ném đứa nhỏ lên giường, người liền nhào tới, "Xem mẹ chọc lét con"

    "Đừng.. ha.."

    Đứa nhỏ lập tức co rút thân thể nhỏ nhắn, cái khác thì không sợ, nhưng cậu sợ nhất là nhột.

    Hai mẹ con cười giỡn nháo một trận, Cam Viện quay sang ôm cậu vào lòng, chóp mũi dán vào mái tóc ngắn mềm mại của đứa nhỏ.

    "Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi máy bay!"

    Đứa nhỏ co người vào trong ngực cô, nhẹ nhàng ngửi lấy hơi thở ấm áp trên người của mẹ.

    "Mẹ, ngủ ngon."

    "Ngủ ngon!"

    Không bao lâu, đứa nhỏ đã ngủ trong lòng của cô.

    Giúp đứa nhỏ đắp chăn xong, cô lấy bộ đồ ngủ đến phòng tắm tắm rửa, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của con trai, cô không sấy tóc, chẳng qua là rót một ly rượu cho mình, mới vừa nhấp một ngụm, cô đã nghe thấy tiếng cửa phòng nhẹ vang lên.

    Hơn nửa đêm, chẳng lẽ là ăn trộm.

    Cam Viện cau mày, nhẹ nhàng bước tới, nhìn qua mắt mèo, thấy ngoài cửa đèn kích hoạt bằng âm thanh đang bật sáng, phản chiếu một bóng người cao lớn.

    Người đàn ông lại giơ tay lên gõ cửa.

    Cô quay người, bước trở về phòng khách và tiếp tục lau tóc.

    Cửa lại bị gõ.

    Cô không để ý tới, anh liền gõ tiếp.

    Ba

    Chiếc lược trên tay phát ra âm thanh giòn giã, sau đó rồi gãy một chiếc răng gỗ.

    "Thật là xui xẻo"

    Cô oán giận một câu, xông tới, mở cửa, "Hoàng Phủ Quyết, anh có xong chưa.. Ai cho anh vào?"

    Cô vươn tay định đóng cửa lại, nhưng quá muộn, nửa người đàn ông đã chen vào trong cửa, vươn tay nắm chặt bàn tay cô đang muốn đóng cửa lại, cô rút tay về, rồi liền kìm nén lại cổ họng và nói.

    "Ra ngoài ngay!"

    Hoàng Phủ Quyết liếc nhìn chỉ có phòng khách đang bật đèn "Tiểu Đường đâu?"

    "Nó đã ngủ rồi, cho nên.. xin mời anh đi ra ngoài."

    "Đúng lúc." Người đàn ông cởi âu phục ra treo lên một bên móc cửa "Rượu ở chỗ nào?"

    Làm ơn đi, đây là nhà của cô, người này có hay không có ý thức là đang ở nhà người khác không vậy?

    "Không có."

    Người đàn ông nhìn nghiêng, đôi mắt xanh của anh bắt gặp ánh mắt của cô, tay duỗi một cái liền đem cô kéo qua, Cam Viện vừa muốn phản kháng, trên môi đã cảm giác ấm nóng -đầu lưỡi của người đàn ông đang liếm môi cô.

    Cam Viện đẩy anh ra, giơ mu bàn tay lên lau môi, "Anh.."

    "Em nói dối."

    Lại nhìn sang chỗ khác, anh lập tức chú ý tới ly rượu trên bàn, anh bước đi tới, nắm ly rượu của cô lên và ngửi một chút.

    "Tôi cũng thích Bordeaux năm 1998."

    "Anh đặt xuống cho tôi!"

    Rượu cô tốn bằng hơn một tháng lương mua về, không phải cho anh uống.

    Hoàng Phủ Quyết mặc kệ, giơ tay đưa cái ly lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ.

    "Nhiệt độ rượu còn hơi thấp."

    Cam Viện dừng lại trước mặt anh hai bước và khoanh tay.

    "Đừng lãng phí thời gian, nói đi, anh rốt cục tới làm gì?"

    Hơn nửa đêm chạy tới, chẳng lẽ có kết quả giám định rồi, hay là phát hiện ra mánh khóe của cô?
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  5. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 63: Giáo dục của Cam Viện về bản tính chó sói (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông lắc chiếc ly trên tay và quay mặt lại chăm chú nhìn cô.

    Cô mới vừa tắm xong, mái tóc dài chưa được sấy khô, trên vai còn ướt, trên người mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chiếu xuống làm gò má của cô ánh lên màu vàng nhạt dịu dàng.

    Áo choàng tắm chỉ là một nút thắt lỏng lẻo, bởi vì động tác khoanh tay của cô, cổ áo càng ngày càng tách ra hai bên, hai xương vai xanh nửa lộ ra, giữa cổ áo hiện lên một màu trắng dụ hoặc, rồi hướng xuống, lộ ra một cái bóng khiến người ta không thể ngừng liên tưởng.

    Anh chợt cảm thấy môi hơi khô.

    Để dành ra thời gian một tuần đi cùng mẹ con bọn họ, mấy ngày nay ngày nào anh cũng tăng giờ làm việc đẩy nhanh tốc độ, hôm nay cả ngày đều bận rộn, thẳng đến tối cuối cùng mới nhàn hạ rảnh rỗi.

    Ngay khi anh được rảnh rỗi, người phụ nữ này xuất hiện ở trong đầu anh như một lời nguyền vậy.

    Anh muốn gặp cô ấy.

    Cho nên anh gọi cú điện thoại kia, nhưng nghe giọng cô cũng vô dụng, anh vẫn muốn gặp cô.

    Ý nghĩ đó mạnh đến mức như ngọn lửa thiêu đốt tim phổi của anh, khiến anh đứng ngồi không yên, thôi thúc anh nửa đêm phải ra ngoài, đi qua gần hết nửa thành phố, leo bốn tầng cầu thang để đến gặp cô.

    Bây giờ khi nhìn thấy cô, anh mới hiểu được mình thực sự muốn gì.

    Đặt ly xuống, anh duỗi tay ôm eo cô, cánh tay hơi dùng sức kéo cô vào trong lòng.

    "Này.."

    Cô giãy dụa cũng không thoát ra được nên giơ tay đánh trả.

    Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô và thuận thế kéo cô qua.

    Cô nhấc chân đá tới, anh lùi lại phía sau tránh né, eo đập vào bàn ăn, rượu đỏ trong ly rung lắc dữ dội, chai rượu rơi xuống lăn về phía cạnh bàn.

    "Chết tiệt!"

    Tiến lên một bước, cô đưa tay bắt lấy chai rượu đang lăn đến bên cạnh bàn.

    Không đợi cô có thể đứng vững, người đàn ông đã nắm lấy bả vai cô xoay người cô lại, dùng hai tay ôm eo cô và nhẹ nhàng nâng cô lên, sau đó đặt cô xuống bàn ăn.

    "Hoàng Phủ Quyết!" Cam Viện dùng chai rượu để trước mắt anh "Đây là cơ hội cuối cùng, nếu như anh còn dám đụng.."

    Từ "Tôi" còn chưa nói ra, người đàn ông đã lấn người lên đứng dậy, kéo bàn tay đang nắm lấy chai rượu của cô rồi hôn lên gò má cô.

    Cô quay đầu muốn né tránh, ngón tay của người đàn ông nắm cằm cô, không cho cô cơ hội né tránh, môi liền áp tới ở trên người cô.

    Thân thể bị anh chèn ép, một tay bị anh đè lại, dưới tình thế cấp bách, Cam Viện nâng tay trái đang chống đỡ ở trên bàn, rồi đánh về phía mặt anh.

    Mất đi sự chống đỡ, cô nặng nề ngã xuống bàn ăn, anh còn đè trên người, cái đánh kia rơi vào khoảng không, người đàn ông cũng đã bắt đầu không khách khí tấn công tới.

    Không vội vàng như lần trước, anh từ từ hôn và cắn môi cô, tinh tế thưởng thức mùi rượu trên đó.

    Anh luôn thích nhãn hiệu rượu này, nhưng lần này, nó có mùi vị ngon nhất.

    Cơ thể cô bị anh đè lên bàn ăn, cô thật sự không dùng được nhiều sức, nhưng vẫn dùng tay trái đẩy anh, muốn đẩy người đàn ông này ra.

    Thật vất vả mới lấy được được con mồi Hoàng Phủ Quyết nơi nào sẽ buông tha, mặc cho cô xé cúc áo sơ mi của anh, anh chỉ vừa hôn vừa giữ chặt không thả.

    Và, không còn thỏa mãn với đôi môi của cô, anh thử tách răng cô ra, cô nàng dùng sức cắn chặt răng mình, chính là không cho anh cơ hội.

    Sau nhiều lần cố gắng thử không có kết quả, anh dứt khoát dời chỗ đó đi, tấn công tới cổ cô

    Nụ hôn lan dần xuống dưới..

    Nâng tay trái lên, cô thuận tay thả dao xuống, muốn đánh vào cổ anh một đòn nặng nề, mục đích vốn là động mạch chủ và muốn chỉ dùng một đòn để đánh đối phương.

    Khi tay cô rơi xuống một nửa, ngực cô đột nhiên cảm thấy đau nhói, da thịt co rút lại, động tác biến dạng, con dao trên tay rơi xuống cổ anh đã mất đi mấy phần sức lực.

    P/s Nu9 hung quá
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  6. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 64: Ai thoát khỏi ai (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chai rượu rơi xuống, rượu tràn ra khỏi miệng chai, tràn ra mặt bàn, chảy dọc theo mép bàn xuống đất.

    Trong không khí có mùi rượu, hòa cùng hơi thở của trên người cô khiến người ta say mê.

    Qua lớp áo choàng tắm mềm mại, anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và nhiệt độ từ cơ thể cô.

    Trong đầu, bất giác nhớ tới chuyện điên cuồng sáu năm trước, nhớ tới trải nghiệm tuyệt vời kia, nhớ tới nụ hôn lúc đó..

    Hơi thở của người đàn ông càng trở nên nặng nề hơn, theo bản năng cơ thể của người đàn ông nổi lên sự kích thích.

    "Anh điên rồi, buông ra!"

    Cam Viện vươn tay nắm lấy bả vai anh, dùng sức kéo một cái.

    Nút áo sơ mi của anh đứt ra, rơi xuống bàn và dưới đất, chiếc áo sơ mi vốn đã lỏng lẻo lập tức liền bị cô kéo bung xõa hết ra.

    Hơi thể của người đàn ông nặng nề, trong giây lát bị phân tâm.

    Nhân cơ hội này, Cam Viện giật mạnh lòng bàn tay và rút ngón tay ra, nắm lấy vai và đẩy người đàn ông ra khỏi người mình.

    Bị cô đẩy lùi lại hai bước, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nóng rực.


    Cảm thấy tầm nhìn của đối phương khác thường, Cam Viện vô thức liếc nhìn mình và nhìn thấy mình nửa thân bị lộ ra, cô giật mình tim đập nhanh, vội vàng giơ cánh tay trái lên kéo áo choàng tắm lại lên vai.

    "Tôi bảo anh cút, anh có nghe thấy không?"

    Hoàng Phủ Quyết đứng yên, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt xanh biếc thâm trầm nhìn chăm chú vào mắt cô.

    "Cam Viện, làm người phụ nữ của anh!"

    Người phụ nữ này, anh muốn là của riêng anh, ở bên cô mỗi ngày, miễn là mỗi lúc anh muốn, anh đều có thể nhìn thấy cô, hôn cô, chạm vào cô.. muốn làm tất cả mọi chuyện với cô.

    Cô thở hổn hển, lồng ngực đập lên đâp xuống.

    "Nằm mơ!"

    Người đàn ông nhìn chăm chú vào mặt cô "Anh là nghiêm túc."

    "Liên quan gì tới tôi?" Cam Viện nhìn thẳng vào mặt anh, nói từng chữ, "Tôi, từ, chối!"

    Anh liếc mắt, "Lý do?"

    "Lý do?" Cô chế nhạo, "Hoàng Phủ Quyết, anh thực sự là tự luyến, anh cho là phụ nữ trên toàn thế giới sẽ yêu anh sao?"

    "Tôi không có hứng thú đến phụ nữ trên toàn thế giới, tôi chỉ muốn biết những gì em nghĩ."

    "Ý của tôi là tôi không thích anh."

    "Vậy bắt đầu thích từ bây giờ"

    Cam Viện không nói nên lời.

    Mạch não người này làm sao mà phát triển vậy?

    Lộc cộc!

    Một tiếng vang nhỏ, cánh cửa phòng ngủ ở phía đối diện xéo hé mở.

    Hai người lớn đồng thời quay mặt lại, thấy đứa nhỏ mặc bộ đồ ngủ bước ra nhìn hai người ở bên cạnh bàn, đứa nhỏ sững sờ và lập tức quay trở về phòng.

    "Thật là tối a, cái gì cũng không nhìn thấy, mình vẫn là đi ngủ đi thôi"

    Thế là, cửa phòng lại đóng lại.

    Thẳng quỷ nhỏ này, nhìn thấy mẹ nó bị ức hiếp mà làm như không thấy thật là uổng công sinh nó!

    Cam Viện đưa tay lên và siết chặt áo choàng tắm.

    "Nếu ngày mai anh vẫn muốn gặp tôi ở sân bay thì bây giờ hãy ra ngoài ngay!"

    Cô kìm nén cơn tức giận, nếu không phải lo lắng hù tới con trai, cô đã dùng chai rượu đập bầm dập vào mặt mũi anh.

    "Mấy năm qua.. Anh luôn tìm em."

    Người đàn ông đứng chỗ mờ tối trong phòng ăn, giọng nói khàn khàn, nhưng lại đặc biệt mê người.

    "Tôi nói, anh nhận nhầm người"

    "Không thể nào" "

    Chờ kết quả giám định có, anh sẽ biết, có thể hay là không thể."

    Cô xoay người đi tới cửa phòng, mở cửa ra.

    "Đi ra ngoài."

    Ông -

    Trên giá áo, điện thoại trong túi anh rung lên.

    Hoàng Phủ Quyết đi tới, lấy áo vest xuống và bật trả lời điện thoại.

    "Ngài Công tước, kết quả thẩm định đã có."
     
    Annie DinhGiangVu thích bài này.
  7. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 65: Ai thoát khỏi ai (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh nhướng mắt nhìn chăm chú Cam Viện trước mặt.

    "Như thế nào?"

    Đầu dây bên kia, Will ho nhẹ một tiếng "Không phải."

    Vẻ mặt anh đơ ra trong giây lát.

    "Anh chắc chứ?"

    "Bên kia đã đối chiếu qua hai lần rồi. Giữa hai mẫu hoàn toàn không có quan hệ huyết thống."

    Bàn tay cầm điện thoại chậm rãi buông xuống, Hoàng Phủ Quyết vươn tay cúp điện thoại.

    Cam Viện liếc nhìn tên Will trên màn hình điện thoại, sau đó nhìn vẻ mặt của người đàn ông, cũng đã đoán được gần đúng nội dung cuộc gọi vừa rồi.

    "Tôi nói, anh tìm nhầm người rồi."

    Hoàng Phủ Quyết bước tới, đến trước mặt cô, giơ tay ấn cô vào tường.

    "Em đã đụng tay chân trong đó, phải không?"

    Làm sao có thể?

    Trên đời này làm sao có người giống nhau đến vậy, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.. Anh không tin, cảm giác của anh là sai lầm

    Cam Vện không phản kháng, mà nói một cách bình tĩnh.

    "Ngài Công Tước, anh thật sự phải nhận sai người, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể có quan hệ với anh được?"

    Bàn tay to nâng lên, ôm lấy khuôn mặt của cô, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô.

    Cúi xuống, anh từng chút một tiến lại gần khuôn mặt cô, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào mắt cô.

    "Đêm hôm đó là em. Nói với anh rằng anh không nhận sai người."

    Một câu nói ngắn ngủi lại lộ ra cảm xúc mãnh liệt, có cô đơn, có nghi ngờ.. và còn có hy vọng.

    Khoa học không phải là không bị sai, dựa vào một vài sợi tóc thì có nghĩa gì đâu?

    Hẳn là có gì đó không ổn, hẳn là như vậy!

    Cam Viện hít thở sâu.

    "Không phải."

    Người đàn ông ôm mặt cô bằng những ngón tay khẽ run sau đó anh từng chút đứng thẳng người lên, ngón tay trên mặt cô cũng hơi run rẩy, cuối cùng vẫn phải dời ra xa, cảm nhận được ngón tay ấm áp của anh từ làn da di chuyển ra xa, trái tim cô cũng có một trận đau đớn.

    Nhìn cô chằm chằm một lúc, người đàn ông quay người từ bên cạnh cô bước ra khỏi cửa.

    Ánh sáng kích hoạt bằng giọng nói ngoài cửa mờ đi, và tiếng bước chân của người đàn ông từng bước vang lên..

    Trong bóng tối, Cam Vện hít sâu một hơi, vươn lòng bàn tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy cây lau nhà và giẻ lau, cô nhẹ nhàng dọn dẹp sạch rượu và thủy tinh trên mặt đất.

    Dưới lầu truyền đến tiếng động cơ, cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu đen ở cửa cao ốc đang từ từ khởi động, lái về phía cổng của tiểu khu.

    Rõ ràng kết quả này là điều cô muốn, nhưng vào lúc này, tâm trạng của cô sao lại tệ như vậy?

    Đứa nhỏ khẽ mở cửa và nhìn thấy Cam Viện trong phòng ăn, cậu nghi ngờ mở cửa bước đến bên cạnh cô.

    "Chú Hoàng Phủ đi rồi?"

    "Đừng tới đây, cẩn thận đâm đến chân." Cam Viện vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi xuống quét những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, "Được rồi, về ngủ tiếp đi, mẹ sẽ qua ngay.

    Đứa nhỏ đứng đó không động đậy.

    " Mẹ, con xin lỗi. "

    Cô nghi ngờ ngẩng mặt lên không hiểu hỏi:" Tại sao con lại xin lỗi? "

    Đứa nhỏ bĩu môi" Con vừa nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài và tưởng là trộm. Con không biết đó là mẹ và chú Hoàng Phủ, con.. con không phải cố ý quấy rầy hai người. "

    Bởi vì không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, cậu bé nghĩ rằng mình đã quấy rầy chuyện tốt của họ.

    Mẹ nhà mình thật vất vả mới" nói chuyện yêu đương "mà lại bị cậu phá hỏng, đứa nhỏ rất là tự trách mình.

    Cam Viện dùng giẻ lau sạch rượu trên sàn nhà, ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vẻ mặt phiền muộn của đứa nhỏ.

    " Không có liên quan gì đến con đâu ".


    " Thật? "

    " Thật "

    " Vậy.. "Vẻ mặt đứa nhỏ lần nữa sáng sủa lên" Hai người là chính thức yêu đương sao?
     
    Annie Dinh, GiangVuPhuong mít thích bài này.
  8. tuyeu

    Bài viết:
    94
    chap 66: Ai thoát khỏi ai (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ đang nghĩ gì vậy? Không có gì!"

    Đứa nhỏ bĩu môi, "Mẹ nói dối, con đã thấy mẹ cởi quần áo của chú Hoàng Phủ."

    "Nói bậy, rõ ràng là anh ta cởi mẹ.." nói nửa chừng, cô lại cảm thấy nó không đúng "con biết cái gì, mọi thứ không như những gì con nhìn thấy đâu."

    "Chứ nó là cái gì?"

    "Nó là.." Cam Viện không nói nên lời. Tất nhiên, sự thật không thể nói với cậu. "Còn nhỏ mà quan tâm như vậy làm gì, đi đi, đi ngủ đi"

    Cam Đường giương cao môi như người lớn, vươn tay vỗ vỗ bả vai cô.

    "Người lớn nói chuyện yêu đương là chuyện bình thường, mẹ không cần phải xấu hổ!"

    Cái đứa nhỏ này!

    Cam Viện ngẩng mặt lên, "Mẹ nghiêm túc nói nói lại lần nữa, không có! ĐI về ngủ đi!"

    "Không có thì không có, mẹ hét cái gì"

    Đứa nhỏ bĩu môi, xoay người đi về hướng phòng ngủ, cái miệng nhỏ nhắn lại nhếch lên.

    Không ngờ mẹ cậu lại xấu hổ như vậy, nói chuyện yêu đương cũng không chịu thừa nhận, lần này cậu nhất định phải nghĩ biên pháp, giúp mẹ theo đuổi được chú Hoàng Phủ..

    * * *

    Ngày hôm sau, mọi thứ diễn ra như kế hoạch.

    Cam Viện chở Cam Đường đến sân bay và bên trong phòng VIP mới gặp lại Hoàng Phủ Quyết.

    Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt xanh hiện lên tia máu, rất rõ ràng là anh không có nghỉ ngơi tốt.

    "Chào buổi sáng chú Hoàng Phủ."

    Cam Đường chủ động bước tới chào hỏi anh, anh chẳng qua chỉ nhàn nhạt đáp lại, cả người trở về vẻ thờ ơ, xa cách.

    "Tiểu Đường." Cam Viện sợ đứa nhỏ bị lạnh nhạt, vội vàng bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu "Ngài Hoàng Phủ hình như không được nghỉ ngơi tốt, con đừng quấy rầy ngài ấy."

    Đứa nhỏ cũng không có dừng lại, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, từ trong ba lô lấy ra một hộp đồ ăn nhẹ, đặt lên bàn trước mặt Hoàng Phủ Quyết.

    "Chú Hoàng Phủ, mẹ cháu đưa cho chú cái này."

    Cô?

    Cam Viện nhướng mày "Cam Đường!"

    Đứa nhỏ lập tức che cái miệng nhỏ của mình lại "A, quên mất, mẹ không cho con nói!"

    "Cam Đường!" Cam Viện tức giận hét lên.

    Rõ ràng là cô chuẩn bị cho cậu, đến trong miệng cậu, thì trở thành cố ý mua cho Hoàng Phủ Quyết.

    Cái đứa nhỏ này, còn nghi ngờ cô và Hoàng Phủ Quyết có gì đó với nhau sao?

    Hoàng Phủ Quyết cau mày, hắn không phải kẻ ngốc, cho nên không cần đoán cũng biết đây nhất định không phải Cam Viện chuẩn bị cho hắn.

    Nhìn thấy những chiếc bánh được đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Quyết, sau đó nhìn vào sắc mặt của người đàn ông, Cam Viện mím chặt môi lo lắng.

    Bỏ qua sự tức giận của Cam Viện, đứa nhỏ mở hộp ra, lấy ra một miếng bánh ngọt tinh xảo và đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Quyết.

    "Đây là bánh kem xanh lá cây của Trịnh Minh Chính, ăn ngon lắm." Hoàng Phủ Quyết. Ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của đứa nhỏ trước mặt, đôi mắt đen trắng đang cười nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn đang nâng một khối bánh ngọt trong suốt.

    Nhìn chăm chú đứa nhỏ trước mặt, anh hoảng hốt nhìn thấy chính mình khi còn bé.

    Anh lại nhận sai, đứa nhỏ này không phải con của anh..

    "Cháu không nói dối chú, thật sự rất ngon, chú nếm thử xem?" Đứa nhỏ lại đưa tay hướng lên bên miệng anh.

    "Tiểu Đường." Will cũng thấy tình hình không ổn, vội vã mở miệng muốn thay Hoàng Phủ Quyết tìm cái lý do "Ngài ấy không thích ăn ngọt"

    Anh ta vốn muốn nói là Hoàng Phủ Quyết không thích ăn ngọt, còn chưa nói xong, lòng bàn tay của Hoàng Phủ Quyết đã nâng lên khỏi ghế.

    Hiểu lầm anh muốn nổi giận, Will vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Thưa ngài, Tiểu Đường cũng là có ý tốt"

    Đối diện, hô hấp của Cam Viện cũng từ từ thắt lại.
     
    Annie Dinh, GiangVuPhuong mít thích bài này.
  9. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 67: Ai thoát khỏi ai (4)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Will: Tui khổ quá mà:((
     
    Nau123, Annie Dinh, Vananb06125 người khác thích bài này.
  10. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 68: Ai thoát khỏi ai (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới vừa rồi còn tốt, như thế nào lại nổi giận?

    "Nhưng.." Will cầm miếng bánh "Cô Cam.."

    "Không cho phép ở trước mặt tôi nói tên cô ấy."

    Hoàng Phủ Quyêt sải bước về phía lối ra. Will vội vàng phất tay một cái, một vài vệ sĩ vội vàng đuổi theo.

    Lúc này, mẹ con Cam Viện cũng đã trở về từ phòng vệ sinh, Will cầm đồ ăn nhẹ trên bàn lên, gọi hai người cùng nhau lên máy bay.

    Đi theo sau Hoàng Phủ Quyết qua lối đi đặc biệt và về phía chỗ lên máy bay, Will mỉm cười và nói.

    "Cô Cam, Tiểu Đường, ngài công tước tâm trạng không được tốt.. Nếu giận dữ với hai người. Xin hai người ngàn lần đừng để bụng, gần đây ngài ấy đã.. quá mệt mỏi."

    Đương nhiên, Cam Viện biết lý do khiến đối phương khó chịu là gì, lập tức ngầm gật đầu.

    "Được rồi." "

    Chốc lát, một số ít đã đến nơi để máy bay.

    Các tiếp viên đã xếp hàng chờ dưới chiếc máy bay riêng màu trắng và không đáp lại lời chào của mọi người. Hoàng Phủ Quyết bước nhanh vào máy bay.

    Will đưa mẹ con Cam Viện đi lên sắp xếp cho bọn họ ngồi phía sau Hoàng Phủ Quyết, Cam Viện chủ động ngồi ở phía bên kia, cách Hoàng Phủ Quyết rất xa,

    Máy bay quay đầu chạy lên đường băng chuẩn bị cất cánh, Hoàng Phủ Quyết liền ra lệnh cho Will đem tài liệu cần xử lý đặt ở trên bàn, mở ra.

    Vốn là muốn dùng công việc để phân tán sự chú ý, hết lần này tới lần khác nơi nào càng kìm nén thì lại có phản kháng.

    Nhìn bản thảo thiết kế trong tay anh, khuôn mặt của Cam Viện lại thoáng qua trong đầu anh, nếu cô mặc bộ đồ này thì sẽ như thế nào..

    Chết tiệt! Để ý rằng từ lâu tâm trí anh đã không còn nằm trong tập tài liệu trên tay, anh nặng nề đóng tập tài liệu trên tay lại.

    " Cà phê! "

    Will bận rộn rót cho anh một tách cà phê, cúi xuống đặt ly cà phê lên bàn của Hoàng Phủ Quyết, anh ta lấy can đảm mở miệng

    " Ngài chưa ăn gì vào buổi sáng. Ngài có muốn.. ăn sáng không? Không bằng ăn một lát bánh mì trứng ốp la và một ít trái cây.. "

    Là trợ lý của anh ấy, Will không chỉ phải xem xét vấn đề công việc mà còn có một nhiệm vụ quan trọng là chăm sóc kỹ lưỡng thân thể của anh.

    Rốt cuộc anh cũng không phải người thường, là **** của quốc gia A, sức khỏe của anh liên quan mật thiết đến quốc gia.

    " Hay là, một phần rau cải.. "

    Cảm giác được biểu tình của người đàn ông đã không nhịn được, anh ta vội khép miệng, lui về chỗ ngồi của mình bên kia.

    Trên ghế sau, Cam Đường kéo dây an toàn và nhảy ra khỏi ghế, đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Quyết.

    " Chú Hoàng Phủ, có phải hay không ăn một mình nhàm chán? Sao chú không để mẹ ăn cùng chú? Mặc dù mẹ không biết nấu ăn nhưng mẹ vẫn rất giỏi về ăn "

    Cam Viện không nói nên lời, có người miêu tả mẹ của mình như vậy sao?

    Nghe giọng điệu của cậu, Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng lắc đầu.

    " Không cần, chú không muốn ăn. "

    " Hay là.. "Cam Đường suy nghĩ một chút" Chú chắc chắn không biết, mẹ cháu đánh cờ rất giỏi, hai người đấu một ván? "

    Cam Viện chỉnh cái ghế lại, kéo cái chăn lên đắp trên người.

    " Mẹ mệt nhọc, muốn ngủ. "

    Quay đầu nhìn cô một cái, Cam Đường quay người lại, người ghé vào tai Hoàng Phủ Quyết.

    " Tối hôm qua, cô ấy suy nghĩ đến chú cả đêm đến mất ngủ, nếu không thì hai chúng ta cùng chơi? "

    Cam Viện nghiến răng nghiến lợi ở dưới chăn, nếu không phải giả vờ ngủ, cô phải ném đứa nhỏ này ra khỏi máy bay.

    Hoàng Phủ Quyết nhìn nghiêng và liếc nhìn Cam Viện đang" ngủ ".

    " Được"

    Trạng thái của anh bây giờ cũng không thể làm việc được, vậy cùng đứa nhỏ đánh cờ để giết thời gian vậy.
     
    Annie Dinh, GiangVuPhuong mít thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...