[Quyển 5 - Thục Trung Từ]
Chương 12: Lãng quên giang hồ
Chương 12: Lãng quên giang hồ
Bích Tửu từng bước đi tới trước mặt Hà Đông Thi đã ngã xuống, do dự một lúc, vẫn ngồi xuống, định đem nàng lật lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngươi không nên trách ta, ai bảo ngươi cứ thích xen vào chuyện của người khác."
Lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên Hà Đông Thi trở tay đập một cái, bắt được mắt cá chân nàng lộn một vòng tại chỗ, tiếp đó xoay người nhảy lên, hai chân liên tiếp đá vào cây gậy trúc trước ngực Bích Tửu, đem nàng bị đánh bất ngờ liên tiếp lùi về phía sau. Bích Tửu lảo đảo mấy bước, mới dừng lại, sau đó gương mặt xinh đẹp kinh ngạc ngước nhìn, không dám tin nhìn về Hà Đông Thi đã nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Chỉ thấy Hà Đông Thi khoanh tay ôm ngực, ngăn trước mặt mình ba bước, cho dù cách nón lá, cũng có thể cảm nhận được trong mắt nàng mang theo giễu cợt, lại nghe Hà Đông Thi cười lạnh nói: "Cắt, không trách ngươi thì trách ai! May ta phản ứng nhanh trí, mới không bị rắn độc của ngươi cắn chết." Âm thanh đã khôi phục lại bình thường, rõ ràng là âm thanh nữ hài mềm ngọt thanh thúy Giang Nam, tuyệt không giống Hà Đông Thi giọng nói to khỏe vùng Thiểm Tây phía bắc.
"Ta phi!" Còn chưa chờ Bích Tửu phản ứng, lại một tiếng hừ lạnh khinh thường của nam nhân phía sau lưng nàng mười bước vang lên, đảo mắt liền như ma quỷ chạy tới sau lưng nàng, "Muội phản ứng kiểu gì vậy? Rắn còn chưa tới gần đã ngã xuống, may mà gặp Bích giáo chủ nhãn lực kém lại ngu ngốc, đổi lại là ta, đã sớm vạch trần muội, trực tiếp bổ xuống một kiếm rồi!"
"Huynh huynh huynh! Hồ ly chết tiệt quá độc ác!" Hắc y thiếu nữ giả trang Hà Đông Thi tháo nón lá xuống, trực tiếp ném về phía Triển Đằng Vân, mượn ánh trăng sáng, thấy được gương mặt nhỏ nhắn của nàng giận đến căng tròn, hai ánh mắt lưỡi liềm cong cong đã biến thành trăng tròn đầy tháng.
Tường Phong không chút để ý đến sắc mặt Bích Tửu đã biến sắc, tự nhiên chỉ vào Triển Đằng Vân: "Nhưng cái đó là rắn độc! Huynh nghĩ ta ngu sao, thật sự để cho bọn nó cắn?"
"Ta không phải đã bôi hùng hoàng cho muội rồi còn gì, lại cho người bao mấy tầng vải phòng vệ, muội đúng là không có tiền đồ, một chút tinh thần chuyên nghiệp cũng không có." Triển Đằng Vân dửng dưng giũ quạt xếp ra, một tay đùa nghịch nón lá mới bắt được.
Dứt lời, Triển Đằng Vân cũng không để ý đến Tường Phong đang làm mặt quỷ, rốt cuộc nhìn về phía Bích Tửu vừa bị hắn cùng Tường Phong tóm được đuôi, ngoài miệng vẫn tươi cười hòa khí: "Bích Tửu, cô nói sao đây?"
Bích Tửu cắn răng không nói, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại buông, nàng khẽ dời bước chân, đang muốn thử chạy, nhưng không ngờ Tường Phong cùng Triển Đằng Vân so với nàng còn nhanh hơn, chỉ thấy vạt áo khẽ giơ lên, đã phối hợp ăn ý phong bế đường lui của nàng. Mắt thấy không trốn được, lòng Bích Tửu trầm xuống. Nàng cắn môi, nhìn chằm chằm Triển Đằng Vân hỏi nhỏ: "Huynh phát hiện lúc nào?"
"A, từ lần đầu tiên cô hãm hại Thi Thi đã bắt đầu hoài nghi." Triển Đằng Vân nhìn lướt sau lưng Bích Tửu, Tường Phong thấy nàng không còn chuyện gì, đã sớm ngồi xuống, móc hạt dưa nhiệt tình cắn, đối với đối thoại hai người làm như không nghe thấy.
Triển Đằng Vân lắc đầu một cái, thu lại ánh mắt nhìn về phía Bích Tửu đang mở to hai mắt, hắn ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giải thích: "Thi Thi có chút lỗ mãng, nhưng nàng ý luôn thẳng thắn, sẽ không sử dụng âm mưu quỷ kế, càng không có lòng dạ tính toán người khác. Nhưng tình cảnh lúc đó, người bị trói vô căn cứ biến mất, ta nghĩ cô nhất định sẽ có đồng bọn, hơn nữa bắt kẻ gian phải có tang vật, vì vậy, ta chỉ có thể trước liền ủy khuất nàng ý. Sau đó, trong lúc ở XX giáo mấy ngày, đem tình huống giáo của cô nắm bắt tám chín phần."
"Ha ha, Hầu ca nhà ta hiện tại đang cùng Hà tỷ tỷ xông vào giáo các ngươi cứu người, đồng hành còn có An Đường Nhiên cùng Hoắc Hương, lần này xem ngươi còn gì để nói!" Tường Phong nhổ vỏ dưa trong miệng ra, đứng dậy phủi y phục, đưa ngón trỏ quơ trước gương mặt tái nhợt của Bích Tửu, lại thương xót thở dài nói, "Đáng tiếc, ca ta vẫn mềm lòng, không cho đám người Miêu kia làm chứng, thật là tiện nghi cho ngươi."
Bích Tửu nhìn nam nhân hắc y đối diện vừa quen thuộc nhưng lại xa lạ, đột nhiên bi ai phát hiện, hóa ra mình một chút cũng không hiểu được lòng hắn. Miệng nàng giật giật, cuối cùng thẫn thờ mở miệng tiếp tục hỏi: "Chân tướng ta bị thương đêm đó, huynh cũng đã sớm biết?"
"Ừ". Ánh mắt Triển Đằng Vân nhàn nhạt liếc lớp vải thưa ở cổ nàng, "Thi Thi cho tới giờ đều bụng dạ thẳng thắn, nếu nàng ý thật sự muốn chém cô, nhất định sẽ từ chính diện, tuyệt đối không làm ra hành vi đánh lén sau lưng. Huống chi, ta đã cẩn thận kiểm tra vết thương, nếu thật có người công kích từ phía sau, vết thương sẽ là trước nông sau sâu, nhưng của cô vừa vặn lại ngược lại, hơn nữa tình huống da thịt bị lật ra cũng không đúng. Vết thương nhìn thì dọa người, nhưng lực đạo cùng vết thương lại không phải trí mạng, tính toán vừa đúng, có thể thấy, tám chín phần là chính cô chém."
Bích Tửu cười khổ một hồi, lảo đảo đi về phía trước mấy bước, sắc mặt như tro tàn, khẽ thở dài: "Huynh quả nhiên vẫn tin tưởng nàng ta."
"Đó là dĩ nhiên, Hà tỷ tỷ là đại tẩu tương lai của ta, với quan hệ của chúng ta thì ngươi không cách nào sánh được." Tường Phong ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, luôn miệng thúc giục, "Này, trời cũng sắp sáng rồi, ngươi không cần kéo dài thời gian, nhanh nói đi, ai đứng sau ngươi?"
Bích Tửu chấn động, hít sâu một hơi, lắc đầu phủ nhận: "Không có ai xúi giục, mọi chuyện đều là do ta làm." Vừa nói, nản lòng nhìn Triển Đằng Vân gương mặt không cảm xúc, "Huynh cứ trói ta đi gặp quan đi."
Triển Đằng Vân không có tiếp lời, chẳng qua là dùng tròng mắt sâu thẳm khóa chặt Bích Tửu, "Tại sao phải làm ra chuyện này? Tại sao phải hại nhiều người như vậy?"
"Ta.." Bích Tửu cứng họng một trận, hồi lâu, mới hối hận cúi đầu nói, "Ban đầu ta cũng không có cách nào, những người trong giáo đi thì đi, chạy cũng chạy, ta không muốn trơ mắt nhìn tâm huyết tổ sư gia bị diệt trong tay ta. Bọn họ đến tìm ta, đưa cho ta điều kiện phong phú, cho nên.. Ta mới bị quỷ mê hoặc."
Vừa nói, nàng ngẩng đầu lên, tròng mắt chứa hơi nước, "Một bước sai, liền không thể quay đầu. Sau đó, ta thấy bọn họ đem người biến thành nửa sống nửa chết quay về, liền muốn rút lui, nhưng là, bọn họ uy hiếp ta, vì vậy, ta chỉ có thể thỏa hiệp nghe lệnh."
"Thổ ty kia thì sao?" Tường Phong ở sau lưng Bích Tửu đột nhiên chen miệng hỏi, "Người xúi giục ngươi muốn đều là thiếu nam thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, cùng Thổ ty đại thúc không có quan hệ gì đi, tại sao ngươi lại hạ cổ Thổ ty đại thúc? Mau đem giải dược cho ta."
"Ta không có giải dược." Bích Tửu liên tục lắc đầu, thấy dáng vẻ không ý kiến của Triển Đằng Vân, lại vội vàng giải thích, "Thật đó, bọn họ đưa thuốc cùng cổ trùng cho ta, bảo ta nhân lúc Thổ ty không chú ý, hạ xuống đồ ăn của hắn. Bọn họ nói, loại độc bù nhìn này là độc đặc chế, người sau khi trúng cổ liền trở nên không chịu không chế của bản thân, giống như tượng gỗ chỉ có thể nghe lời người thao túng, giải dược chỉ bọn họ mới có."
"Vậy các ngươi khống chế Thổ ty đại thúc làm gì?" Tường Phong truy hỏi, đột nhiên chỉ Bích Tửu cười nghiêng ngả, "Ha ha, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp chức, làm nữ Thổ ty?"
Gương mặt Bích Tửu trở nên nghiêm nghị, không nhịn được xấu hổ nói: "Có gì buồn cười! Người Hán các ngươi đối với người Miêu luôn bóc lột chèn ép, chúng ta cũng vì sinh tồn mà chiến đấu, có gì không đúng? Thổ ty này sinh ra đã mềm yếu, không dám đắc tội triều đình, ta chỉ không muốn hắn làm vướng tay chân thôi."
"Hoang đường, đúng là hoang đường." Triển Đằng Vân vẫn một mực không lên tiếng đột nhiên cười lạnh, vừa nói, thản nhiên đi tới một tảng đá, vén áo gác chân ngồi xuống, "Cô cho là chỉ bằng đám người các cô cầm cuốc đứng lên tạo phản, khiến biên cương hỗn loạn, liền có thể thay đổi tình cảnh hôm nay? Đúng là ngây thơ."
Hắn dừng một chút, thấy gương mặt Bích Tửu hết xanh rồi lại trắng, lại chậm giọng: "Cho dù các ngươi có thắng một hai lần thì sao? Thắng lợi, bất quá chỉ là khởi đầu của diệt vong. Đến lúc đó, triều đình điều động quân đến, đó mới là tai ương của các ngươi." Vừa nói, Triển Đằng Vân rung đùi đắc ý thở dài nói, "Cho nên nói, đoàn kết ổn định lúc nào cũng cần thiết."
Phốc, Tường Phong không nhịn được bật cười, vừa thấy ánh mắt uy hiếp của Triển Đằng Vân quét tới, lại vội vàng che miệng, ngoan ngoãn cúi đầu gặm hạt dưa. Hừ hừ, hồ ly chết tiệt lại làm bộ làm tịch lừa dối thiếu nữ ngu ngốc.
Triển Đằng Vân thu hồi ánh mắt, đứng dậy, chắp tay sau lưng ngẩng đầu, vô cùng đau lòng than thở: "Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi, giang hồ nhốn nháo đều vì danh. Bích Tửu, chủ mưu sau màn tâm địa không dò được, mong muốn không chỉ là gây hỗn loạn phía tây nam, cô bị lợi dụng. Thôi được rồi, cô không chịu nói cũng được đi, sau này tự mình sắp xếp ổn thỏa."
Bích Tửu muốn nói lại thôi, thần sắc đã có chút buông lỏng, đang định mở miệng, bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân vội vã hướng ba người đi tới, cùng với đó là tiếng kêu của Hà Đông Thi: "Triển đại huynh đệ, chúng ta đã tìm được người rồi, mấy giáo chúng khác cũng bị chế ngự, bên các ngươi như nào rồi?"
Âm thanh từ xa đến gần, người rất nhanh đã tới. Nghe tiếng, Bích Tửu không khỏi nắm chặt tay, thân người cũng không ngừng run rẩy. Triển Đằng Vân lại không lưu ý đến khác thường của nàng, lập tức xoay người hướng Hà Đông Thi bước nhanh tới nghênh đón, trong miệng vui vẻ giành công: "Thi Thi, chỗ ta đã làm xong rồi."
Lời còn chưa dứt, Triển Đằng Vân vui quá mà bất cẩn dưới chân đảo một cái, bị cành cây vắt ngang ven đường gạt cho té lộn nhào, cả người nhất thời phi tới phía Hà Đông Thi, có chết cũng phải rơi xuống trên người Hà Đông Thi. Mà lúc này, hai đạo bóng đen dài nhỏ trực tiếp hướng Hà Đông Thi đánh tới, Triển Đằng Vân té lộn nhào vừa vặn chắn ngang trước mặt Hà Đông Thi, vì vậy, thanh xà của Bích Tửu vừa vặn cắn lên lưng hắn.
"A, Bích Tửu cô lại để rắn cắn ta!" Triển Đằng Vân lập tức kêu to.
"Triển đại huynh đệ, sao huynh xui xẻo như vậy, đừng động đậy, để ta hút máu cho huynh!" Hà Đông Thi cũng không kịp mắng Triển Đằng Vân đang đè lấy mình, vừa nghe hắn bị rắn cắn, vội vàng lo lắng đỡ hắn ngồi xuống, kiểm tra vết thương.
"Ca, xem đi, muội đã nói hùng hoàng của huynh không đuổi được loại rắn này, may lúc trước không có nghe lời huynh." Tường Phong vỗ ngực một cái, hô to may mắn.
Mà trong mảnh hỗn loạn, Bích Tửu đả thương người lại một bộ dạng đau lòng muốn chết, cố gắng chống đỡ thân thể thở dài nói: "Triển đại ca, hóa ra người huynh một mực yêu thương là nàng, vì cứu nàng mà không để ý đến thân mình như vậy, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không cần."
"..."
Con mẹ nó, rõ ràng là ta bị trật chân té ngã được không hả.
"..."
A, hóa ra Triển đại huynh đệ là xả thân cứu người, nguy hiểm nguy hiểm thật, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã đem gậy răng sói trực tiếp nện hắn.
"..."
Ha ha ha, chết cười ta, con hồ ly chết tiệt nào có giác ngộ cao như vậy. Di, hắn không phải cố ý ăn đậu hũ chị dâu đi, chẳng lẽ chiêu này là Tiểu Hầu dạy hắn?
Bích Tửu không quan tâm ba người mỗi người một ý xấu, nàng thần sắc ảm đạm, cũng không để ý Triển Đằng Vân đang giãy giụa trên đất, liền phi thân nhảy lên, bay thẳng đi.
Dày vò cả một đêm, trừ việc Triển Đằng Vân vinh quang bị thương, mọi chuyện coi như tương đối viên mãn. Nam nữ bị trói đã được đưa về nhà, giáo chúng được giấu kín cũng từng người trấn an, chuyện này của Bích Tửu không có quá nhiều người biết, dù sao sau này có Hoắc Hương, bắt được cái đuôi của Bích Tửu, cũng không sợ nàng làm bậy. Chẳng qua là, Thổ ty vẫn không tốt hơn, mà Bích Tửu cũng mất tăm mất tích, giống như cố ý trốn tránh mọi người, ở trong giáo cũng không tìm được người.
Mà Triển Đằng Vân bị rắn cắn, lần này không có buông lỏng như vậy. Hóa ra, rắn độc của Bích Tửu có linh tính, trước kia độc tính không mạnh, cho nên có thể hút máu ra là không sao. Nhưng là, đến đêm trăng tròn thanh xà sẽ biến to, độc tính cũng mạnh, vì vậy, lần này cũng khiến Triển Đằng Vân bị hành hạ hết sức, cắt mấy đao, đổ mấy bát thuốc đắng của Diêu Hoàng, vẫn không thấy có hiệu quả.
Diêu Hoàng quả thực hết cách, liền nói đến phương pháp dùng bách độc lấy độc trị độc, ai ngờ lúc này liền gặp phải Tường Phong cùng Triển Đằng Vân đồng thanh khinh bỉ từ chối. Ngay cả khi ở trên giường bệnh kêu la om sòm, Triển Đằng Vân cũng không quên nhìn Cố Ỷ Lâu đã sớm lẩn ra xa châm chọc một phen: "Đây chính là thuộc hạ tốt của ngươi! Đúng là chủ tớ đều một chủ ý xấu, một chút cũng không đáng tin!"
"..."
Đêm hôm đó, một mực nhẫn nhục chịu đựng phục vụ Triển Đằng Vân "xả thân cứu mình", Hà Đông Thi vất vả hồi lâu cũng có thể chợp mắt một lúc. Đột nhiên, trong lúc mê man nàng cảm thấy có bóng người lóe lên ngoài cửa sổ, Hà Đông Thi lập tức mở mắt, vác gậy răng sói lên, nhảy ra khỏi phòng Triển Đằng Vân đuổi theo.
Đến trong rừng trúc, thân ảnh phía trước dừng lại, xoay người lại, chính là Bích Tửu mọi người một mực tìm kiếm. Hai người yên lặng không nói, Bích Tửu mới giang tay ra, lộ ra bình hình rắn, chậm rãi mở miệng: "Đây là giải dược."
Hà Đông Thi hơi sững sờ, nhưng vẫn tiến lên nhận lấy, chỉ cảm thấy một trận khí lạnh như băng, không khỏi có chút chần chừ. Bích Tửu lạnh lùng hừ một tiếng, lành lạnh nói: "Nếu ngươi không yên tâm, không bằng để ta cho rắn cắn ngươi mấy cái, ngươi có thể thử xem thuốc có hiệu quả hay không."
Hà Đông Thi gãi đầu một cái, trên mặt đã có biểu tình muốn thử. Thấy bộ dạng của nàng, Bích Tửu không nhịn được tức giận, giậm chân mắng: "Con người ngươi sao thành thực như vậy." Vừa nói, dần dần thấp giọng: "Ta trước kia.. thật không phải muốn đưa ngươi vào chỗ chết."
"Nga." Hà Đông Thi không biết nói gì, chỉ đành mờ mịt trả lời một câu. Lại yên lặng hồi lâu, thấy không có gì để nói, Hà Đông Thi liền cầm thuốc ngượng ngùng nói: "Ta còn phải cho Triển đại huynh đệ uống thuốc, đi về trước đây."
Đi mấy bước, quay đầu thấy Bích Tửu đang ngẩn ngơ tại chỗ, không nhúc nhích nhìn cửa sổ lầu gỗ xuất thần, ánh trăng chiếu lên gương mặt trái xoan tiều tụy của nàng, tăng thêm mấy phần đáng thương. Thấy vậy, Hà Đông Thi kìm lòng trắc ẩn, đề nghị: "Hay là, ngươi vào thăm huynh ý một lần? Yên tâm, Tiểu Phượng bọn họ đã ngủ rồi, ngươi sẽ không bị phát hiện."
Lúc này, phía sau cây trúc cách hai người hơn mười bước, nhanh chống lóe lên một thân ảnh kiều diễm, xoay người im hơi lặng tiếng lao về phía lầu gỗ, không chút kinh động tới hai người.
Nghe vậy, Bích Tửu nâng đôi mắt kinh ngạc, thần sắc không rõ nhìn Hà Đông Thi, không kìm được cười ra tiếng, lắc đầu từ chối: "Không được, ta đi đây." Dứt lời, nàng thu hồi ánh mắt quyến luyến, dứt khoát xoay người rời đi, dần biến mất sâu trong rừng trúc.
**
Có giải dược của Bích Tửu, Triển Đằng Vân rất nhanh liền khôi phục tinh thần, tĩnh dưỡng mấy ngày, liền đến hai mươi tháng sáu ---- ngày đại hội võ lâm. Là gia chủ Sử Bút sơn trang, Triển Đằng Vân vẫn phải làm tròn trách nhiệm, vô cùng vui thích sửa soạn trang phục một phen, ngồi lên kiệu tám người khiêng mà Đường Thanh Ca phái tới đón hắn, một đường rêu rao đi đến hiện trường tổ chức ở huyện Thần Sơ.
Mà Cố Ỷ Lâu đáp ứng đảm nhiệm vai trò giám khảo lần này, thì vô cùng bất đắc dĩ xoa trán, ngồi lên chiếc kiệu xanh thẫm khác, mãnh liệt yêu cầu đối phương đi theo sau Triển Đằng Vân ít nhất một trăm bước. Còn đám người Hà Đông Thi, mặc dù là người thân của Triển Đằng Vân, Tường Phong vẫn như cũ chạy lẫn vào trong đám người, cùng mọi người xem náo nhiệt.
Thật ra thì, đại hội võ lâm vô cùng khô khan, song phương đánh nhau tài nghệ kém hết sức, đều là khoa chân múa tay lúc ẩn lúc hiện, người xem mơ màng buồn ngủ. Nhưng Đường Thanh Ca đúng là có chiêu, không chỉ mời những công tử nổi tiếng như Triển Đằng Vân cùng Cố Ỷ Lâu ngồi trên chủ tịch đài mời chào nhân khí, còn mời không ít hào môn đệ tử đến xem, vì vậy, hấp dẫn nhiều thiếu nam thiếu nữ chu vi trăm dặm lặn lội tới xem. Vốn là một sự kiện không quá đáng giá, lại làm nóng đến mức khó khăn.
Ở trên cây liên tục hai ngày, Tường Phong cũng không chịu nổi đám người ồn ào chật chội, mà Hà Đông Thi còn chưa đã, kiên trì ở giữa đám nữ nhân son phấn, khăn tay quơ loạn, kiên nhẫn học tập không từ bỏ. Thấy nàng cùng An Đường Nhiên không có ý định rút lui, Tường Phong bĩu môi, cũng không yên lòng báo bọn họ một tiếng, liền trốn ra khỏi hội trường, đi lang thang trong huyện thành.
Dọc đường đi, người ít hơn bình thường rất nhiều, phần lớn đều đã chen chúc đến hiện trường đại hội võ lâm xem náo nhiệt. Sắp tới xế trưa, Tường Phong bụng đói cồn cào liền tìm một tửu lâu sang trọng chui vào. Sau khi ngồi vào chỗ của mình nhìn xung quanh, chỉ thấy trên vách tường tửu lâu dán đầy biểu ngữ:
"Đại hội võ lâm tài trợ thương gia, chất lượng tin tưởng đơn vị ------Đường môn tửu quán chúc đại hội võ lâm tổ chức lần thứ X thành công rực rỡ!"
"Nhiệt liệt chúc mừng đại hội võ lâm được tổ chức ở huyện Thần Sơ, Đường Môn tặng mỗi bàn một chai rượu dưỡng nhan, tới sẽ được, cùng ngài thưởng thức giang hồ thịnh yến!"
"Đại hội võ lâm mở ra thời kỳ đại hạ giá, khách hàng nào sinh ngày mùng 6 tháng 6, mùng 7 tháng 7 đều được hưởng chính sách miễn phí ở bốn cửa hàng!"
Thấy câu cuối cùng, ánh mắt Tường Phong nhất thời phát sáng, ngửa mặt lên trời cười lớn, lập tức kêu ông chủ qua, phe phẩy quạt, mặt mày hớn hở: "Ta chính là người sinh ngày 7 tháng 7, miễn phí miễn phí!"
Ông chủ râu quai nón ngẩn ra, nhìn Tường Phong đang cười gian trá một phen, ánh mắt dừng lại trên chữ "Khanh" cực lớn trên mặt quạt, cuối cùng, ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nhắc nhở: "Cô nương có gì chứng minh?"
Tường Phong a a cười, móc giấy thông hành ra, quơ trước mặt hắn, "Xem đi xem đi, trên này còn có con dấu của quan phủ, ta giống cái loại người lừa gạt thế sao?"
Ông chủ nhận giấy thông hành, đi tới trước quầy, cầm kính lên kiểm tra nửa ngày, mới xác nhận là thật, vì vậy đành vuốt râu, gật đầu một cái, gọi tiểu nhị qua thấp giọng phân phó mấy câu. Tiểu nhị kia liếc nhìn Tường Phong mấy cái, thần sắc kinh ngạc, vội vàng nhân lúc không có ai để ý, lén chạy ra ngoài.
Lúc này ông chủ mới lần nữa trở lại bàn Tường Phong, trả giấy thông hành, lại cười nói: "Cô nương quả thật sinh ngày 7 tháng 7, có thể miễn phí ăn uống."
Tường Phong thu lại cây quạt, cười to, nhảy lên một cái, kéo lấy ông chủ tiêu tiền như rác, luôn miệng thúc giục: "Vậy nhanh lên một chút, đem toàn bộ đồ ăn đắt nhất nơi này của ngươi tới đây, ta đảm bảo ăn sạch sẽ."
"..."
Một lúc sau. Tường Phong ăn uống no nê vuốt cái bụng nhỏ, chậm chạp bước ra khỏi cửa. Giữa trưa mặt trời chiếu gắt khiến không mở nổi mắt, trên đường phố bóng người thưa thớt, trên cây cổ thụ ven đường ve kêu râm ran đến khàn cả giọng, dưới bóng cây chó đại hoàng lim dim hóng mát.
Tường Phong nhổ tăm trong miệng ra, nâng tay che ánh mặt trời, đang tính toán tìm chỗ nào mát mát để đánh một giấc. Nghĩ như vậy, bất tri bất giác đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Tường Phong bỗng dưng dừng chân nhìn lại, chỉ thấy một bóng nam nhân thật cao đứng trong hẻm, ánh nắng chói mắt chiếu từ sau lưng hắn, dị thường chói mắt.
Tường Phong nheo mắt lại, chỉ mơ hồ thấy nam nhân kia đi về phía này, nàng cười hì hì, đang định mở miệng, "Thật trùng hợp.." Lời còn chưa dứt, trước mắt kim quang chợt lóe, trường kiếm đâm thẳng cổ họng nàng. Tường Phong không kịp ngẫm nghĩ, hai cánh tay theo bản năng nâng lên dùng sức ngăn lại, mũi chân điểm một cái, trượt về sau mấy bước.
Ai ngờ người còn chưa đứng vững, kiếm quang lại tới, vây bản thân trong thế tấn công. Tường Phong vừa nhảy lên đỡ, vừa chửi mắng: "Cái đồ điên này, một năm không gặp, vừa gặp liền đánh! Ngao.."
Bỗng nhiên, sau lưng nàng một bóng tím nhào ra, ánh đao hàn liệt, đánh thẳng sau lưng. Trong nháy mắt, Tường Phong bị hai người dồn vào góc tường, dưới chân nàng chợt lóe, hai tay nâng lên một tay đỡ một người. Ai ngờ thiếu nữ áo tím cũng không đơn giản, tay trái khẽ vung, một loại bột không tên bay về phía mặt nàng. Tường Phong trợn to mắt, lần này, còn chưa kịp mắng chửi người, liền mềm nhũn ngã xuống..
Bóng đen hạ xuống, dưới hành lang đèn lồng đã được thắp sáng, ánh lửa mờ mịt chiếu sáng phòng chứa củi, chiếu lên mặt Tường Phong nửa tối nửa sáng. Ngón tay Tường Phong hơi động một chút, nàng khẽ mở mắt nhìn đỉnh đầu một chút, xác định vị trí của mình. Sau đó, xoa bả vai chậm rãi bò lên người, bên trong nhà không có người trông chừng, nhưng nghe thấy bên ngoài có tiếng người cùng bước chân nhỏ vụn đi tới đi lui, xem chừng canh phòng vẫn khá nghiêm ngặt.
Tường Phong nâng cùi chỏ, bất ngờ phát hiện, trên tay chân mình đều bị xích. Lại sờ lên người, được a, du long kiếm, bạc vụn, lọ thuốc trên người, một đống đồ lớn đều bị tịch thu. Nàng đề khí cử động, muốn thử xem có chặt đứt được xích sắt hay không, thử lần này, lại có chút kinh ngạc, toàn thân trống rỗng, chân khí tựa như biến mất vô căn cứ.
Tường Phong ngã xuống đống cỏ, trong lòng thấp thỏm bất an. Đối phương tâm tư kín đáo như vậy, một cơ hội chạy trốn cũng không lưu lại cho mình, thật khó giải quyết. Đang tính toán, chợt nghe ngoài cửa truyền tới một trận tiếng nói, tiếp đó cửa phòng cũng được mở khóa, Tường Phong vội vàng nằm xuống đưa lưng về phía cửa giả bộ ngủ.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, sau đó chính là tiếng bánh xe cọc cọc trên nền nhà, cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng. Lại nghe giọng nói nam nhân trẻ tuổi trong trẻo vang lên trên đầu: "Đây chính là.. nữ nhân tìm được lần này?"
"Vâng." Một giọng nói cung kính của thiếu nữ vang lên, trong giọng nói mang chút sợ hãi, "Bởi vì nữ hài này có công phu quyền cước, Đại tiểu thư đã hạ nhuyễn cân tán cho nàng. Đường chưởng quỹ đã nhiều lần xác nhận giấy thông hành, nữ hài này cùng Thiếu chủ đều sinh ngày 7 tháng 7 năm Mậu Thìn, không sai được, Đại tiểu thư rất cao hứng, phân phó thuộc hạ nhất định phải trông coi nghiêm ngặt."
"Đủ rồi, một câu lại một câu" Đại tiểu thư ", Sa Phi ngươi cuối cùng là thuộc hạ của ai?" Nam nhân tựa hồ không nghe được ba chữ "Đại tiểu thư", lập tức tránh mắng, thiếu nữ tên "Sa Phi" kia lập tức câm như hến, không dám nói tiếp.
Nam nhân lại cúi đầu, quan sát tỉ mỉ Tường Phong một phen, hướng Sa Phi phân phó: "Lật người nàng lại, ta muốn xem một chút." Sa Phi vội vàng nghe lệnh tiến tới lật người Tường Phong lại, Tường Phong nắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy đỉnh đầu một đạo ánh mắt sắc bén phóng tới nhìn mình chằm chằm. "Là nàng?" Chỉ nghe nam nhân kinh ngạc thốt lên, tiếp đó đổi lại giọng giễu cợt, "Hừ, mụ la sát này cũng có ngày hôm nay! Lần trước hạ độc nàng thế mà lại vô dụng."
Khóe miệng Tường Phong co quắp, cuối cùng cũng nhớ ra nam nhân này là ai, nghe cái giọng điệu căm phẫn tựa như người khắp thiên hạ này đều thiếu nợ hắn, không phải chính là thiếu niên lạnh lùng xấu tính bị bắt vào ổ thổ phỉ lúc mình mới tới đất Thục hay sao, thật không nghĩ ra, hóa ra nhà hắn mới là ổ thổ phỉ lớn nhất.
Thiếu niên ngồi trên xe cố gắng đưa chân phải ra, dùng sức đạp lên người Tường Phong đang giả chết, lại hướng Sa Phi lạnh giọng phân phó: "Đỡ ta qua, mụ la sát này ngày đó khi dễ ta, hôm nay ta phải trả thù."
Âm thanh Sa Phi có chút chần chờ: "Thiếu chủ, ngài bị thương trên người, đi đứng bất tiện, không thể vọng động."
Ba một tiếng, thiếu niên đập mạnh tay lên thành tay vịn xe lăn, giọng không tốt: "Ngươi nói ai không động được! Ta sẽ làm cho các ngươi nhìn cho rõ." Vừa nói, hắn đẩy Sa Phi đang nơm nớp lo sợ ra, cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt, lảo đảo đứng lên, một mình lảo đảo dịch chuyển chân, nâng chân trái lên dùng sức đạp xuống người Tường Phong.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Tường Phong bỗng dưng mở mắt, lăn tại chỗ, nhẹ nhàng né tránh cước chân hắn, thuận thế lật chân, liên tiếp đá lên xương ống chân thiếu niên. Ngay sau đó, nàng như cá chép vượt thác nhảy lên, hướng thiếu niên vừa mới bị ngã xuống liên tiếp đấm đá, sau đó lại nâng cánh tay lên, đem xích sắt vòng qua cổ thiếu nhiên đang thở hổn hển, cưỡng ép hắn nâng nửa người, quay đầu hướng Sa Phi đang muốn hét lớn tiến lên cứu người: "Không được mở miệng, nếu không chúng ta dùng mạng đổi mạng."
Sa Phi cả kinh, vội vàng dừng chân, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tường Phong nhân lúc này quan sát nàng một phen, vẻ mặt xinh đẹp như tiên, y phục màu tím tung bay, chính là thiếu nữ đã tập kích mình trong hẻm. Vì vậy, Tường Phong hạ tay nặng hơn, khiến thiếu niên hừ một tiếng, "Lý nào lại thế, tiểu tử ngươi lại dùng thủ đoạn bắt người này, thật không nhìn ra a, quỷ háo sắc."
Thiếu niên đỏ mặt cố sức giãy giụa phản kháng, trong miệng không chịu nhượng bộ: "Cắt, mụ la sát nhà ngươi, có người muốn mới lạ, ai u.." lời nói chưa dứt, đùi phải lại bị đạp một cái, nhất thời đau đến nỗi phải khụy chân xuống.
Sa Phi nóng nảy một trận không biết làm sao, nhưng Thiếu chủ nhà mình đang nằm trong tay Tường Phong, chỉ đành một bên chu toàn cho nàng, đóng cửa phòng lại, một bên phái người đi thông báo Đại tiểu thư.
Tường Phong nhíu mày, nhìn tình cảnh giằng co trước mắt, nội công mất hết, khinh công cũng không dùng được, chỉ dựa vào thiếu niên bệnh tật không có võ công này, nếu muốn bình yên thoát thân cũng không dễ.
Bỗng nhiên, ống tay áo phải của thiếu niên khẽ động, Tường Phong nhanh nhẹn ngăn lại, bắt cổ tay hắn dùng sức siết chặt. Trong nháy mắt, thù cũ hận mới đồng loạt xông lên, không nhịn được mắng chửi: "Tiểu tử thối, lần trước chính là ngươi hạ độc ta, may ta mạng lớn."
Vừa nói, Tường Phong nheo mắt lại, bật ra nụ cười so với thiếu niên còn lạnh nhạt châm biếm hơn quét hắn từ trên xuống dưới. Thiếu niên bị nàng nhìn đến sởn da gà, nhưng vẫn giả bộ hung ác mắng chửi: "Ngươi, ngươi muốn gì?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tường Phong nhào tới, đè hắn xuống bên dưới, không chút để ý cắn xé nện hắn, cưỡng ép lột y phục hắn, lật tay áo, vạt áo thậm chí lòng bàn chân, chỗ nào có thể cất đồ đều lột hết ra, thấy bất kỳ cái gì nghi là chứa thuốc đều ném qua một bên..
Chờ đến khi Đường Thanh Ca ở tiệc rượu đại hội võ lâm nghe tin phi ngựa không ngừng quay về, liền nhìn thấy tình cảnh khiến người ta giận sôi người:
Thiếu nữ một thân y phục màu vàng nhạt, trên mặt bẩn thỉu, trên tóc còn dính vài cọng rơm, quăng xích sắt trên tay, ngông cuồng đứng giữa phòng chứa củi, cười to chỉ trời: "Bạn nhỏ à, xem ngươi lần này còn có thể hạ độc được ta nữa không!"
Ở dưới chân nàng, thiếu niên y phục xốc xếch, áo ngoài cơ hồ bị xé thành nhiều mảnh rơi trên người hắn, lộ ra trung y trắng như tuyết còn loang lổ mấy vết đen, dấu tay dấu chân nhìn đến rợn người. Thiếu niên mặc dù dùng hết sức kéo, nhưng khí lực không bằng được người thường, giống như cá nằm trên thớt, chỉ còn lại cái đầu đong đưa, há miệng muốn mắng chửi người. Đây không phải đệ đệ bảo bối mà mình yêu thương còn hơn mạng Đường Mộc Ly thì là ai?
Dưới chân Đường Thanh Ca lảo đảo, lau mồ hôi, âm thầm than thở, di, Ly đệ rất lâu rồi không có tinh thần phấn chấn đầy sức sống như vậy a. Nàng hắng giọng, chỉnh lại y phục, đầu tóc có chút rối vì vội vàng chạy về, bày ra dáng vẻ chủ nhân cất giọng nói: "Cuối cùng là có chuyện gì?"
(Có thể suy ra tương lai bi thảm của hồ ly ca cùng tẩu tử bá đạo sư tử Hà Đông)
* * *
Sa Phi, nữ đệ tử Đường Môn, tỷ muội ruột của Ức Tiểu Lâu. Ức Tiểu Lâu năm Ất Dậu bỏ mạng ở Cẩm Hồ Giang Nam, Sa Phi thuở nhỏ theo hầu Đường môn thiếu chủ Đường Mộc Ly, giỏi đao pháp, mặc áo tím, trung thành vô cùng. Đường Mộc Ly hỉ nộ vô thường, bản tính nghi ngờ, khó có ai hầu hạ được lâu dài, duy chỉ có Sa Phi trước sau không bỏ cuộc. Sau Đường môn gặp biến lớn, Sa Phi cùng Đường Thanh Ca tung tích không rõ, Mộ Dung Cẩm Y từng đi hỏi thăm tung tích, đều không có kết quả. ---《 Võ lâm chí • Đường môn thế gia 》
Cái gọi là tùy cơ ứng biến, chính là lão bà nói bên trái, muội muội nói bên phải, thì bản thân phải lập tức nằm xuống giả chết. --《 Ghi chép của hồ ly thối 》
Lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên Hà Đông Thi trở tay đập một cái, bắt được mắt cá chân nàng lộn một vòng tại chỗ, tiếp đó xoay người nhảy lên, hai chân liên tiếp đá vào cây gậy trúc trước ngực Bích Tửu, đem nàng bị đánh bất ngờ liên tiếp lùi về phía sau. Bích Tửu lảo đảo mấy bước, mới dừng lại, sau đó gương mặt xinh đẹp kinh ngạc ngước nhìn, không dám tin nhìn về Hà Đông Thi đã nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Chỉ thấy Hà Đông Thi khoanh tay ôm ngực, ngăn trước mặt mình ba bước, cho dù cách nón lá, cũng có thể cảm nhận được trong mắt nàng mang theo giễu cợt, lại nghe Hà Đông Thi cười lạnh nói: "Cắt, không trách ngươi thì trách ai! May ta phản ứng nhanh trí, mới không bị rắn độc của ngươi cắn chết." Âm thanh đã khôi phục lại bình thường, rõ ràng là âm thanh nữ hài mềm ngọt thanh thúy Giang Nam, tuyệt không giống Hà Đông Thi giọng nói to khỏe vùng Thiểm Tây phía bắc.
"Ta phi!" Còn chưa chờ Bích Tửu phản ứng, lại một tiếng hừ lạnh khinh thường của nam nhân phía sau lưng nàng mười bước vang lên, đảo mắt liền như ma quỷ chạy tới sau lưng nàng, "Muội phản ứng kiểu gì vậy? Rắn còn chưa tới gần đã ngã xuống, may mà gặp Bích giáo chủ nhãn lực kém lại ngu ngốc, đổi lại là ta, đã sớm vạch trần muội, trực tiếp bổ xuống một kiếm rồi!"
"Huynh huynh huynh! Hồ ly chết tiệt quá độc ác!" Hắc y thiếu nữ giả trang Hà Đông Thi tháo nón lá xuống, trực tiếp ném về phía Triển Đằng Vân, mượn ánh trăng sáng, thấy được gương mặt nhỏ nhắn của nàng giận đến căng tròn, hai ánh mắt lưỡi liềm cong cong đã biến thành trăng tròn đầy tháng.
Tường Phong không chút để ý đến sắc mặt Bích Tửu đã biến sắc, tự nhiên chỉ vào Triển Đằng Vân: "Nhưng cái đó là rắn độc! Huynh nghĩ ta ngu sao, thật sự để cho bọn nó cắn?"
"Ta không phải đã bôi hùng hoàng cho muội rồi còn gì, lại cho người bao mấy tầng vải phòng vệ, muội đúng là không có tiền đồ, một chút tinh thần chuyên nghiệp cũng không có." Triển Đằng Vân dửng dưng giũ quạt xếp ra, một tay đùa nghịch nón lá mới bắt được.
Dứt lời, Triển Đằng Vân cũng không để ý đến Tường Phong đang làm mặt quỷ, rốt cuộc nhìn về phía Bích Tửu vừa bị hắn cùng Tường Phong tóm được đuôi, ngoài miệng vẫn tươi cười hòa khí: "Bích Tửu, cô nói sao đây?"
Bích Tửu cắn răng không nói, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại buông, nàng khẽ dời bước chân, đang muốn thử chạy, nhưng không ngờ Tường Phong cùng Triển Đằng Vân so với nàng còn nhanh hơn, chỉ thấy vạt áo khẽ giơ lên, đã phối hợp ăn ý phong bế đường lui của nàng. Mắt thấy không trốn được, lòng Bích Tửu trầm xuống. Nàng cắn môi, nhìn chằm chằm Triển Đằng Vân hỏi nhỏ: "Huynh phát hiện lúc nào?"
"A, từ lần đầu tiên cô hãm hại Thi Thi đã bắt đầu hoài nghi." Triển Đằng Vân nhìn lướt sau lưng Bích Tửu, Tường Phong thấy nàng không còn chuyện gì, đã sớm ngồi xuống, móc hạt dưa nhiệt tình cắn, đối với đối thoại hai người làm như không nghe thấy.
Triển Đằng Vân lắc đầu một cái, thu lại ánh mắt nhìn về phía Bích Tửu đang mở to hai mắt, hắn ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giải thích: "Thi Thi có chút lỗ mãng, nhưng nàng ý luôn thẳng thắn, sẽ không sử dụng âm mưu quỷ kế, càng không có lòng dạ tính toán người khác. Nhưng tình cảnh lúc đó, người bị trói vô căn cứ biến mất, ta nghĩ cô nhất định sẽ có đồng bọn, hơn nữa bắt kẻ gian phải có tang vật, vì vậy, ta chỉ có thể trước liền ủy khuất nàng ý. Sau đó, trong lúc ở XX giáo mấy ngày, đem tình huống giáo của cô nắm bắt tám chín phần."
"Ha ha, Hầu ca nhà ta hiện tại đang cùng Hà tỷ tỷ xông vào giáo các ngươi cứu người, đồng hành còn có An Đường Nhiên cùng Hoắc Hương, lần này xem ngươi còn gì để nói!" Tường Phong nhổ vỏ dưa trong miệng ra, đứng dậy phủi y phục, đưa ngón trỏ quơ trước gương mặt tái nhợt của Bích Tửu, lại thương xót thở dài nói, "Đáng tiếc, ca ta vẫn mềm lòng, không cho đám người Miêu kia làm chứng, thật là tiện nghi cho ngươi."
Bích Tửu nhìn nam nhân hắc y đối diện vừa quen thuộc nhưng lại xa lạ, đột nhiên bi ai phát hiện, hóa ra mình một chút cũng không hiểu được lòng hắn. Miệng nàng giật giật, cuối cùng thẫn thờ mở miệng tiếp tục hỏi: "Chân tướng ta bị thương đêm đó, huynh cũng đã sớm biết?"
"Ừ". Ánh mắt Triển Đằng Vân nhàn nhạt liếc lớp vải thưa ở cổ nàng, "Thi Thi cho tới giờ đều bụng dạ thẳng thắn, nếu nàng ý thật sự muốn chém cô, nhất định sẽ từ chính diện, tuyệt đối không làm ra hành vi đánh lén sau lưng. Huống chi, ta đã cẩn thận kiểm tra vết thương, nếu thật có người công kích từ phía sau, vết thương sẽ là trước nông sau sâu, nhưng của cô vừa vặn lại ngược lại, hơn nữa tình huống da thịt bị lật ra cũng không đúng. Vết thương nhìn thì dọa người, nhưng lực đạo cùng vết thương lại không phải trí mạng, tính toán vừa đúng, có thể thấy, tám chín phần là chính cô chém."
Bích Tửu cười khổ một hồi, lảo đảo đi về phía trước mấy bước, sắc mặt như tro tàn, khẽ thở dài: "Huynh quả nhiên vẫn tin tưởng nàng ta."
"Đó là dĩ nhiên, Hà tỷ tỷ là đại tẩu tương lai của ta, với quan hệ của chúng ta thì ngươi không cách nào sánh được." Tường Phong ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, luôn miệng thúc giục, "Này, trời cũng sắp sáng rồi, ngươi không cần kéo dài thời gian, nhanh nói đi, ai đứng sau ngươi?"
Bích Tửu chấn động, hít sâu một hơi, lắc đầu phủ nhận: "Không có ai xúi giục, mọi chuyện đều là do ta làm." Vừa nói, nản lòng nhìn Triển Đằng Vân gương mặt không cảm xúc, "Huynh cứ trói ta đi gặp quan đi."
Triển Đằng Vân không có tiếp lời, chẳng qua là dùng tròng mắt sâu thẳm khóa chặt Bích Tửu, "Tại sao phải làm ra chuyện này? Tại sao phải hại nhiều người như vậy?"
"Ta.." Bích Tửu cứng họng một trận, hồi lâu, mới hối hận cúi đầu nói, "Ban đầu ta cũng không có cách nào, những người trong giáo đi thì đi, chạy cũng chạy, ta không muốn trơ mắt nhìn tâm huyết tổ sư gia bị diệt trong tay ta. Bọn họ đến tìm ta, đưa cho ta điều kiện phong phú, cho nên.. Ta mới bị quỷ mê hoặc."
Vừa nói, nàng ngẩng đầu lên, tròng mắt chứa hơi nước, "Một bước sai, liền không thể quay đầu. Sau đó, ta thấy bọn họ đem người biến thành nửa sống nửa chết quay về, liền muốn rút lui, nhưng là, bọn họ uy hiếp ta, vì vậy, ta chỉ có thể thỏa hiệp nghe lệnh."
"Thổ ty kia thì sao?" Tường Phong ở sau lưng Bích Tửu đột nhiên chen miệng hỏi, "Người xúi giục ngươi muốn đều là thiếu nam thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, cùng Thổ ty đại thúc không có quan hệ gì đi, tại sao ngươi lại hạ cổ Thổ ty đại thúc? Mau đem giải dược cho ta."
"Ta không có giải dược." Bích Tửu liên tục lắc đầu, thấy dáng vẻ không ý kiến của Triển Đằng Vân, lại vội vàng giải thích, "Thật đó, bọn họ đưa thuốc cùng cổ trùng cho ta, bảo ta nhân lúc Thổ ty không chú ý, hạ xuống đồ ăn của hắn. Bọn họ nói, loại độc bù nhìn này là độc đặc chế, người sau khi trúng cổ liền trở nên không chịu không chế của bản thân, giống như tượng gỗ chỉ có thể nghe lời người thao túng, giải dược chỉ bọn họ mới có."
"Vậy các ngươi khống chế Thổ ty đại thúc làm gì?" Tường Phong truy hỏi, đột nhiên chỉ Bích Tửu cười nghiêng ngả, "Ha ha, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp chức, làm nữ Thổ ty?"
Gương mặt Bích Tửu trở nên nghiêm nghị, không nhịn được xấu hổ nói: "Có gì buồn cười! Người Hán các ngươi đối với người Miêu luôn bóc lột chèn ép, chúng ta cũng vì sinh tồn mà chiến đấu, có gì không đúng? Thổ ty này sinh ra đã mềm yếu, không dám đắc tội triều đình, ta chỉ không muốn hắn làm vướng tay chân thôi."
"Hoang đường, đúng là hoang đường." Triển Đằng Vân vẫn một mực không lên tiếng đột nhiên cười lạnh, vừa nói, thản nhiên đi tới một tảng đá, vén áo gác chân ngồi xuống, "Cô cho là chỉ bằng đám người các cô cầm cuốc đứng lên tạo phản, khiến biên cương hỗn loạn, liền có thể thay đổi tình cảnh hôm nay? Đúng là ngây thơ."
Hắn dừng một chút, thấy gương mặt Bích Tửu hết xanh rồi lại trắng, lại chậm giọng: "Cho dù các ngươi có thắng một hai lần thì sao? Thắng lợi, bất quá chỉ là khởi đầu của diệt vong. Đến lúc đó, triều đình điều động quân đến, đó mới là tai ương của các ngươi." Vừa nói, Triển Đằng Vân rung đùi đắc ý thở dài nói, "Cho nên nói, đoàn kết ổn định lúc nào cũng cần thiết."
Phốc, Tường Phong không nhịn được bật cười, vừa thấy ánh mắt uy hiếp của Triển Đằng Vân quét tới, lại vội vàng che miệng, ngoan ngoãn cúi đầu gặm hạt dưa. Hừ hừ, hồ ly chết tiệt lại làm bộ làm tịch lừa dối thiếu nữ ngu ngốc.
Triển Đằng Vân thu hồi ánh mắt, đứng dậy, chắp tay sau lưng ngẩng đầu, vô cùng đau lòng than thở: "Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi, giang hồ nhốn nháo đều vì danh. Bích Tửu, chủ mưu sau màn tâm địa không dò được, mong muốn không chỉ là gây hỗn loạn phía tây nam, cô bị lợi dụng. Thôi được rồi, cô không chịu nói cũng được đi, sau này tự mình sắp xếp ổn thỏa."
Bích Tửu muốn nói lại thôi, thần sắc đã có chút buông lỏng, đang định mở miệng, bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân vội vã hướng ba người đi tới, cùng với đó là tiếng kêu của Hà Đông Thi: "Triển đại huynh đệ, chúng ta đã tìm được người rồi, mấy giáo chúng khác cũng bị chế ngự, bên các ngươi như nào rồi?"
Âm thanh từ xa đến gần, người rất nhanh đã tới. Nghe tiếng, Bích Tửu không khỏi nắm chặt tay, thân người cũng không ngừng run rẩy. Triển Đằng Vân lại không lưu ý đến khác thường của nàng, lập tức xoay người hướng Hà Đông Thi bước nhanh tới nghênh đón, trong miệng vui vẻ giành công: "Thi Thi, chỗ ta đã làm xong rồi."
Lời còn chưa dứt, Triển Đằng Vân vui quá mà bất cẩn dưới chân đảo một cái, bị cành cây vắt ngang ven đường gạt cho té lộn nhào, cả người nhất thời phi tới phía Hà Đông Thi, có chết cũng phải rơi xuống trên người Hà Đông Thi. Mà lúc này, hai đạo bóng đen dài nhỏ trực tiếp hướng Hà Đông Thi đánh tới, Triển Đằng Vân té lộn nhào vừa vặn chắn ngang trước mặt Hà Đông Thi, vì vậy, thanh xà của Bích Tửu vừa vặn cắn lên lưng hắn.
"A, Bích Tửu cô lại để rắn cắn ta!" Triển Đằng Vân lập tức kêu to.
"Triển đại huynh đệ, sao huynh xui xẻo như vậy, đừng động đậy, để ta hút máu cho huynh!" Hà Đông Thi cũng không kịp mắng Triển Đằng Vân đang đè lấy mình, vừa nghe hắn bị rắn cắn, vội vàng lo lắng đỡ hắn ngồi xuống, kiểm tra vết thương.
"Ca, xem đi, muội đã nói hùng hoàng của huynh không đuổi được loại rắn này, may lúc trước không có nghe lời huynh." Tường Phong vỗ ngực một cái, hô to may mắn.
Mà trong mảnh hỗn loạn, Bích Tửu đả thương người lại một bộ dạng đau lòng muốn chết, cố gắng chống đỡ thân thể thở dài nói: "Triển đại ca, hóa ra người huynh một mực yêu thương là nàng, vì cứu nàng mà không để ý đến thân mình như vậy, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không cần."
"..."
Con mẹ nó, rõ ràng là ta bị trật chân té ngã được không hả.
"..."
A, hóa ra Triển đại huynh đệ là xả thân cứu người, nguy hiểm nguy hiểm thật, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã đem gậy răng sói trực tiếp nện hắn.
"..."
Ha ha ha, chết cười ta, con hồ ly chết tiệt nào có giác ngộ cao như vậy. Di, hắn không phải cố ý ăn đậu hũ chị dâu đi, chẳng lẽ chiêu này là Tiểu Hầu dạy hắn?
Bích Tửu không quan tâm ba người mỗi người một ý xấu, nàng thần sắc ảm đạm, cũng không để ý Triển Đằng Vân đang giãy giụa trên đất, liền phi thân nhảy lên, bay thẳng đi.
Dày vò cả một đêm, trừ việc Triển Đằng Vân vinh quang bị thương, mọi chuyện coi như tương đối viên mãn. Nam nữ bị trói đã được đưa về nhà, giáo chúng được giấu kín cũng từng người trấn an, chuyện này của Bích Tửu không có quá nhiều người biết, dù sao sau này có Hoắc Hương, bắt được cái đuôi của Bích Tửu, cũng không sợ nàng làm bậy. Chẳng qua là, Thổ ty vẫn không tốt hơn, mà Bích Tửu cũng mất tăm mất tích, giống như cố ý trốn tránh mọi người, ở trong giáo cũng không tìm được người.
Mà Triển Đằng Vân bị rắn cắn, lần này không có buông lỏng như vậy. Hóa ra, rắn độc của Bích Tửu có linh tính, trước kia độc tính không mạnh, cho nên có thể hút máu ra là không sao. Nhưng là, đến đêm trăng tròn thanh xà sẽ biến to, độc tính cũng mạnh, vì vậy, lần này cũng khiến Triển Đằng Vân bị hành hạ hết sức, cắt mấy đao, đổ mấy bát thuốc đắng của Diêu Hoàng, vẫn không thấy có hiệu quả.
Diêu Hoàng quả thực hết cách, liền nói đến phương pháp dùng bách độc lấy độc trị độc, ai ngờ lúc này liền gặp phải Tường Phong cùng Triển Đằng Vân đồng thanh khinh bỉ từ chối. Ngay cả khi ở trên giường bệnh kêu la om sòm, Triển Đằng Vân cũng không quên nhìn Cố Ỷ Lâu đã sớm lẩn ra xa châm chọc một phen: "Đây chính là thuộc hạ tốt của ngươi! Đúng là chủ tớ đều một chủ ý xấu, một chút cũng không đáng tin!"
"..."
Đêm hôm đó, một mực nhẫn nhục chịu đựng phục vụ Triển Đằng Vân "xả thân cứu mình", Hà Đông Thi vất vả hồi lâu cũng có thể chợp mắt một lúc. Đột nhiên, trong lúc mê man nàng cảm thấy có bóng người lóe lên ngoài cửa sổ, Hà Đông Thi lập tức mở mắt, vác gậy răng sói lên, nhảy ra khỏi phòng Triển Đằng Vân đuổi theo.
Đến trong rừng trúc, thân ảnh phía trước dừng lại, xoay người lại, chính là Bích Tửu mọi người một mực tìm kiếm. Hai người yên lặng không nói, Bích Tửu mới giang tay ra, lộ ra bình hình rắn, chậm rãi mở miệng: "Đây là giải dược."
Hà Đông Thi hơi sững sờ, nhưng vẫn tiến lên nhận lấy, chỉ cảm thấy một trận khí lạnh như băng, không khỏi có chút chần chừ. Bích Tửu lạnh lùng hừ một tiếng, lành lạnh nói: "Nếu ngươi không yên tâm, không bằng để ta cho rắn cắn ngươi mấy cái, ngươi có thể thử xem thuốc có hiệu quả hay không."
Hà Đông Thi gãi đầu một cái, trên mặt đã có biểu tình muốn thử. Thấy bộ dạng của nàng, Bích Tửu không nhịn được tức giận, giậm chân mắng: "Con người ngươi sao thành thực như vậy." Vừa nói, dần dần thấp giọng: "Ta trước kia.. thật không phải muốn đưa ngươi vào chỗ chết."
"Nga." Hà Đông Thi không biết nói gì, chỉ đành mờ mịt trả lời một câu. Lại yên lặng hồi lâu, thấy không có gì để nói, Hà Đông Thi liền cầm thuốc ngượng ngùng nói: "Ta còn phải cho Triển đại huynh đệ uống thuốc, đi về trước đây."
Đi mấy bước, quay đầu thấy Bích Tửu đang ngẩn ngơ tại chỗ, không nhúc nhích nhìn cửa sổ lầu gỗ xuất thần, ánh trăng chiếu lên gương mặt trái xoan tiều tụy của nàng, tăng thêm mấy phần đáng thương. Thấy vậy, Hà Đông Thi kìm lòng trắc ẩn, đề nghị: "Hay là, ngươi vào thăm huynh ý một lần? Yên tâm, Tiểu Phượng bọn họ đã ngủ rồi, ngươi sẽ không bị phát hiện."
Lúc này, phía sau cây trúc cách hai người hơn mười bước, nhanh chống lóe lên một thân ảnh kiều diễm, xoay người im hơi lặng tiếng lao về phía lầu gỗ, không chút kinh động tới hai người.
Nghe vậy, Bích Tửu nâng đôi mắt kinh ngạc, thần sắc không rõ nhìn Hà Đông Thi, không kìm được cười ra tiếng, lắc đầu từ chối: "Không được, ta đi đây." Dứt lời, nàng thu hồi ánh mắt quyến luyến, dứt khoát xoay người rời đi, dần biến mất sâu trong rừng trúc.
**
Có giải dược của Bích Tửu, Triển Đằng Vân rất nhanh liền khôi phục tinh thần, tĩnh dưỡng mấy ngày, liền đến hai mươi tháng sáu ---- ngày đại hội võ lâm. Là gia chủ Sử Bút sơn trang, Triển Đằng Vân vẫn phải làm tròn trách nhiệm, vô cùng vui thích sửa soạn trang phục một phen, ngồi lên kiệu tám người khiêng mà Đường Thanh Ca phái tới đón hắn, một đường rêu rao đi đến hiện trường tổ chức ở huyện Thần Sơ.
Mà Cố Ỷ Lâu đáp ứng đảm nhiệm vai trò giám khảo lần này, thì vô cùng bất đắc dĩ xoa trán, ngồi lên chiếc kiệu xanh thẫm khác, mãnh liệt yêu cầu đối phương đi theo sau Triển Đằng Vân ít nhất một trăm bước. Còn đám người Hà Đông Thi, mặc dù là người thân của Triển Đằng Vân, Tường Phong vẫn như cũ chạy lẫn vào trong đám người, cùng mọi người xem náo nhiệt.
Thật ra thì, đại hội võ lâm vô cùng khô khan, song phương đánh nhau tài nghệ kém hết sức, đều là khoa chân múa tay lúc ẩn lúc hiện, người xem mơ màng buồn ngủ. Nhưng Đường Thanh Ca đúng là có chiêu, không chỉ mời những công tử nổi tiếng như Triển Đằng Vân cùng Cố Ỷ Lâu ngồi trên chủ tịch đài mời chào nhân khí, còn mời không ít hào môn đệ tử đến xem, vì vậy, hấp dẫn nhiều thiếu nam thiếu nữ chu vi trăm dặm lặn lội tới xem. Vốn là một sự kiện không quá đáng giá, lại làm nóng đến mức khó khăn.
Ở trên cây liên tục hai ngày, Tường Phong cũng không chịu nổi đám người ồn ào chật chội, mà Hà Đông Thi còn chưa đã, kiên trì ở giữa đám nữ nhân son phấn, khăn tay quơ loạn, kiên nhẫn học tập không từ bỏ. Thấy nàng cùng An Đường Nhiên không có ý định rút lui, Tường Phong bĩu môi, cũng không yên lòng báo bọn họ một tiếng, liền trốn ra khỏi hội trường, đi lang thang trong huyện thành.
Dọc đường đi, người ít hơn bình thường rất nhiều, phần lớn đều đã chen chúc đến hiện trường đại hội võ lâm xem náo nhiệt. Sắp tới xế trưa, Tường Phong bụng đói cồn cào liền tìm một tửu lâu sang trọng chui vào. Sau khi ngồi vào chỗ của mình nhìn xung quanh, chỉ thấy trên vách tường tửu lâu dán đầy biểu ngữ:
"Đại hội võ lâm tài trợ thương gia, chất lượng tin tưởng đơn vị ------Đường môn tửu quán chúc đại hội võ lâm tổ chức lần thứ X thành công rực rỡ!"
"Nhiệt liệt chúc mừng đại hội võ lâm được tổ chức ở huyện Thần Sơ, Đường Môn tặng mỗi bàn một chai rượu dưỡng nhan, tới sẽ được, cùng ngài thưởng thức giang hồ thịnh yến!"
"Đại hội võ lâm mở ra thời kỳ đại hạ giá, khách hàng nào sinh ngày mùng 6 tháng 6, mùng 7 tháng 7 đều được hưởng chính sách miễn phí ở bốn cửa hàng!"
Thấy câu cuối cùng, ánh mắt Tường Phong nhất thời phát sáng, ngửa mặt lên trời cười lớn, lập tức kêu ông chủ qua, phe phẩy quạt, mặt mày hớn hở: "Ta chính là người sinh ngày 7 tháng 7, miễn phí miễn phí!"
Ông chủ râu quai nón ngẩn ra, nhìn Tường Phong đang cười gian trá một phen, ánh mắt dừng lại trên chữ "Khanh" cực lớn trên mặt quạt, cuối cùng, ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nhắc nhở: "Cô nương có gì chứng minh?"
Tường Phong a a cười, móc giấy thông hành ra, quơ trước mặt hắn, "Xem đi xem đi, trên này còn có con dấu của quan phủ, ta giống cái loại người lừa gạt thế sao?"
Ông chủ nhận giấy thông hành, đi tới trước quầy, cầm kính lên kiểm tra nửa ngày, mới xác nhận là thật, vì vậy đành vuốt râu, gật đầu một cái, gọi tiểu nhị qua thấp giọng phân phó mấy câu. Tiểu nhị kia liếc nhìn Tường Phong mấy cái, thần sắc kinh ngạc, vội vàng nhân lúc không có ai để ý, lén chạy ra ngoài.
Lúc này ông chủ mới lần nữa trở lại bàn Tường Phong, trả giấy thông hành, lại cười nói: "Cô nương quả thật sinh ngày 7 tháng 7, có thể miễn phí ăn uống."
Tường Phong thu lại cây quạt, cười to, nhảy lên một cái, kéo lấy ông chủ tiêu tiền như rác, luôn miệng thúc giục: "Vậy nhanh lên một chút, đem toàn bộ đồ ăn đắt nhất nơi này của ngươi tới đây, ta đảm bảo ăn sạch sẽ."
"..."
Một lúc sau. Tường Phong ăn uống no nê vuốt cái bụng nhỏ, chậm chạp bước ra khỏi cửa. Giữa trưa mặt trời chiếu gắt khiến không mở nổi mắt, trên đường phố bóng người thưa thớt, trên cây cổ thụ ven đường ve kêu râm ran đến khàn cả giọng, dưới bóng cây chó đại hoàng lim dim hóng mát.
Tường Phong nhổ tăm trong miệng ra, nâng tay che ánh mặt trời, đang tính toán tìm chỗ nào mát mát để đánh một giấc. Nghĩ như vậy, bất tri bất giác đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Tường Phong bỗng dưng dừng chân nhìn lại, chỉ thấy một bóng nam nhân thật cao đứng trong hẻm, ánh nắng chói mắt chiếu từ sau lưng hắn, dị thường chói mắt.
Tường Phong nheo mắt lại, chỉ mơ hồ thấy nam nhân kia đi về phía này, nàng cười hì hì, đang định mở miệng, "Thật trùng hợp.." Lời còn chưa dứt, trước mắt kim quang chợt lóe, trường kiếm đâm thẳng cổ họng nàng. Tường Phong không kịp ngẫm nghĩ, hai cánh tay theo bản năng nâng lên dùng sức ngăn lại, mũi chân điểm một cái, trượt về sau mấy bước.
Ai ngờ người còn chưa đứng vững, kiếm quang lại tới, vây bản thân trong thế tấn công. Tường Phong vừa nhảy lên đỡ, vừa chửi mắng: "Cái đồ điên này, một năm không gặp, vừa gặp liền đánh! Ngao.."
Bỗng nhiên, sau lưng nàng một bóng tím nhào ra, ánh đao hàn liệt, đánh thẳng sau lưng. Trong nháy mắt, Tường Phong bị hai người dồn vào góc tường, dưới chân nàng chợt lóe, hai tay nâng lên một tay đỡ một người. Ai ngờ thiếu nữ áo tím cũng không đơn giản, tay trái khẽ vung, một loại bột không tên bay về phía mặt nàng. Tường Phong trợn to mắt, lần này, còn chưa kịp mắng chửi người, liền mềm nhũn ngã xuống..
Bóng đen hạ xuống, dưới hành lang đèn lồng đã được thắp sáng, ánh lửa mờ mịt chiếu sáng phòng chứa củi, chiếu lên mặt Tường Phong nửa tối nửa sáng. Ngón tay Tường Phong hơi động một chút, nàng khẽ mở mắt nhìn đỉnh đầu một chút, xác định vị trí của mình. Sau đó, xoa bả vai chậm rãi bò lên người, bên trong nhà không có người trông chừng, nhưng nghe thấy bên ngoài có tiếng người cùng bước chân nhỏ vụn đi tới đi lui, xem chừng canh phòng vẫn khá nghiêm ngặt.
Tường Phong nâng cùi chỏ, bất ngờ phát hiện, trên tay chân mình đều bị xích. Lại sờ lên người, được a, du long kiếm, bạc vụn, lọ thuốc trên người, một đống đồ lớn đều bị tịch thu. Nàng đề khí cử động, muốn thử xem có chặt đứt được xích sắt hay không, thử lần này, lại có chút kinh ngạc, toàn thân trống rỗng, chân khí tựa như biến mất vô căn cứ.
Tường Phong ngã xuống đống cỏ, trong lòng thấp thỏm bất an. Đối phương tâm tư kín đáo như vậy, một cơ hội chạy trốn cũng không lưu lại cho mình, thật khó giải quyết. Đang tính toán, chợt nghe ngoài cửa truyền tới một trận tiếng nói, tiếp đó cửa phòng cũng được mở khóa, Tường Phong vội vàng nằm xuống đưa lưng về phía cửa giả bộ ngủ.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, sau đó chính là tiếng bánh xe cọc cọc trên nền nhà, cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng. Lại nghe giọng nói nam nhân trẻ tuổi trong trẻo vang lên trên đầu: "Đây chính là.. nữ nhân tìm được lần này?"
"Vâng." Một giọng nói cung kính của thiếu nữ vang lên, trong giọng nói mang chút sợ hãi, "Bởi vì nữ hài này có công phu quyền cước, Đại tiểu thư đã hạ nhuyễn cân tán cho nàng. Đường chưởng quỹ đã nhiều lần xác nhận giấy thông hành, nữ hài này cùng Thiếu chủ đều sinh ngày 7 tháng 7 năm Mậu Thìn, không sai được, Đại tiểu thư rất cao hứng, phân phó thuộc hạ nhất định phải trông coi nghiêm ngặt."
"Đủ rồi, một câu lại một câu" Đại tiểu thư ", Sa Phi ngươi cuối cùng là thuộc hạ của ai?" Nam nhân tựa hồ không nghe được ba chữ "Đại tiểu thư", lập tức tránh mắng, thiếu nữ tên "Sa Phi" kia lập tức câm như hến, không dám nói tiếp.
Nam nhân lại cúi đầu, quan sát tỉ mỉ Tường Phong một phen, hướng Sa Phi phân phó: "Lật người nàng lại, ta muốn xem một chút." Sa Phi vội vàng nghe lệnh tiến tới lật người Tường Phong lại, Tường Phong nắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy đỉnh đầu một đạo ánh mắt sắc bén phóng tới nhìn mình chằm chằm. "Là nàng?" Chỉ nghe nam nhân kinh ngạc thốt lên, tiếp đó đổi lại giọng giễu cợt, "Hừ, mụ la sát này cũng có ngày hôm nay! Lần trước hạ độc nàng thế mà lại vô dụng."
Khóe miệng Tường Phong co quắp, cuối cùng cũng nhớ ra nam nhân này là ai, nghe cái giọng điệu căm phẫn tựa như người khắp thiên hạ này đều thiếu nợ hắn, không phải chính là thiếu niên lạnh lùng xấu tính bị bắt vào ổ thổ phỉ lúc mình mới tới đất Thục hay sao, thật không nghĩ ra, hóa ra nhà hắn mới là ổ thổ phỉ lớn nhất.
Thiếu niên ngồi trên xe cố gắng đưa chân phải ra, dùng sức đạp lên người Tường Phong đang giả chết, lại hướng Sa Phi lạnh giọng phân phó: "Đỡ ta qua, mụ la sát này ngày đó khi dễ ta, hôm nay ta phải trả thù."
Âm thanh Sa Phi có chút chần chờ: "Thiếu chủ, ngài bị thương trên người, đi đứng bất tiện, không thể vọng động."
Ba một tiếng, thiếu niên đập mạnh tay lên thành tay vịn xe lăn, giọng không tốt: "Ngươi nói ai không động được! Ta sẽ làm cho các ngươi nhìn cho rõ." Vừa nói, hắn đẩy Sa Phi đang nơm nớp lo sợ ra, cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt, lảo đảo đứng lên, một mình lảo đảo dịch chuyển chân, nâng chân trái lên dùng sức đạp xuống người Tường Phong.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Tường Phong bỗng dưng mở mắt, lăn tại chỗ, nhẹ nhàng né tránh cước chân hắn, thuận thế lật chân, liên tiếp đá lên xương ống chân thiếu niên. Ngay sau đó, nàng như cá chép vượt thác nhảy lên, hướng thiếu niên vừa mới bị ngã xuống liên tiếp đấm đá, sau đó lại nâng cánh tay lên, đem xích sắt vòng qua cổ thiếu nhiên đang thở hổn hển, cưỡng ép hắn nâng nửa người, quay đầu hướng Sa Phi đang muốn hét lớn tiến lên cứu người: "Không được mở miệng, nếu không chúng ta dùng mạng đổi mạng."
Sa Phi cả kinh, vội vàng dừng chân, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tường Phong nhân lúc này quan sát nàng một phen, vẻ mặt xinh đẹp như tiên, y phục màu tím tung bay, chính là thiếu nữ đã tập kích mình trong hẻm. Vì vậy, Tường Phong hạ tay nặng hơn, khiến thiếu niên hừ một tiếng, "Lý nào lại thế, tiểu tử ngươi lại dùng thủ đoạn bắt người này, thật không nhìn ra a, quỷ háo sắc."
Thiếu niên đỏ mặt cố sức giãy giụa phản kháng, trong miệng không chịu nhượng bộ: "Cắt, mụ la sát nhà ngươi, có người muốn mới lạ, ai u.." lời nói chưa dứt, đùi phải lại bị đạp một cái, nhất thời đau đến nỗi phải khụy chân xuống.
Sa Phi nóng nảy một trận không biết làm sao, nhưng Thiếu chủ nhà mình đang nằm trong tay Tường Phong, chỉ đành một bên chu toàn cho nàng, đóng cửa phòng lại, một bên phái người đi thông báo Đại tiểu thư.
Tường Phong nhíu mày, nhìn tình cảnh giằng co trước mắt, nội công mất hết, khinh công cũng không dùng được, chỉ dựa vào thiếu niên bệnh tật không có võ công này, nếu muốn bình yên thoát thân cũng không dễ.
Bỗng nhiên, ống tay áo phải của thiếu niên khẽ động, Tường Phong nhanh nhẹn ngăn lại, bắt cổ tay hắn dùng sức siết chặt. Trong nháy mắt, thù cũ hận mới đồng loạt xông lên, không nhịn được mắng chửi: "Tiểu tử thối, lần trước chính là ngươi hạ độc ta, may ta mạng lớn."
Vừa nói, Tường Phong nheo mắt lại, bật ra nụ cười so với thiếu niên còn lạnh nhạt châm biếm hơn quét hắn từ trên xuống dưới. Thiếu niên bị nàng nhìn đến sởn da gà, nhưng vẫn giả bộ hung ác mắng chửi: "Ngươi, ngươi muốn gì?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tường Phong nhào tới, đè hắn xuống bên dưới, không chút để ý cắn xé nện hắn, cưỡng ép lột y phục hắn, lật tay áo, vạt áo thậm chí lòng bàn chân, chỗ nào có thể cất đồ đều lột hết ra, thấy bất kỳ cái gì nghi là chứa thuốc đều ném qua một bên..
Chờ đến khi Đường Thanh Ca ở tiệc rượu đại hội võ lâm nghe tin phi ngựa không ngừng quay về, liền nhìn thấy tình cảnh khiến người ta giận sôi người:
Thiếu nữ một thân y phục màu vàng nhạt, trên mặt bẩn thỉu, trên tóc còn dính vài cọng rơm, quăng xích sắt trên tay, ngông cuồng đứng giữa phòng chứa củi, cười to chỉ trời: "Bạn nhỏ à, xem ngươi lần này còn có thể hạ độc được ta nữa không!"
Ở dưới chân nàng, thiếu niên y phục xốc xếch, áo ngoài cơ hồ bị xé thành nhiều mảnh rơi trên người hắn, lộ ra trung y trắng như tuyết còn loang lổ mấy vết đen, dấu tay dấu chân nhìn đến rợn người. Thiếu niên mặc dù dùng hết sức kéo, nhưng khí lực không bằng được người thường, giống như cá nằm trên thớt, chỉ còn lại cái đầu đong đưa, há miệng muốn mắng chửi người. Đây không phải đệ đệ bảo bối mà mình yêu thương còn hơn mạng Đường Mộc Ly thì là ai?
Dưới chân Đường Thanh Ca lảo đảo, lau mồ hôi, âm thầm than thở, di, Ly đệ rất lâu rồi không có tinh thần phấn chấn đầy sức sống như vậy a. Nàng hắng giọng, chỉnh lại y phục, đầu tóc có chút rối vì vội vàng chạy về, bày ra dáng vẻ chủ nhân cất giọng nói: "Cuối cùng là có chuyện gì?"
(Có thể suy ra tương lai bi thảm của hồ ly ca cùng tẩu tử bá đạo sư tử Hà Đông)
* * *
Sa Phi, nữ đệ tử Đường Môn, tỷ muội ruột của Ức Tiểu Lâu. Ức Tiểu Lâu năm Ất Dậu bỏ mạng ở Cẩm Hồ Giang Nam, Sa Phi thuở nhỏ theo hầu Đường môn thiếu chủ Đường Mộc Ly, giỏi đao pháp, mặc áo tím, trung thành vô cùng. Đường Mộc Ly hỉ nộ vô thường, bản tính nghi ngờ, khó có ai hầu hạ được lâu dài, duy chỉ có Sa Phi trước sau không bỏ cuộc. Sau Đường môn gặp biến lớn, Sa Phi cùng Đường Thanh Ca tung tích không rõ, Mộ Dung Cẩm Y từng đi hỏi thăm tung tích, đều không có kết quả. ---《 Võ lâm chí • Đường môn thế gia 》
Cái gọi là tùy cơ ứng biến, chính là lão bà nói bên trái, muội muội nói bên phải, thì bản thân phải lập tức nằm xuống giả chết. --《 Ghi chép của hồ ly thối 》