Ngôn Tình [Dịch] Trông Cậu Có Chút Đẹp Trai - Cẩm Hạ Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoa20072002, 14 Tháng một 2022.

  1. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 130: Tôi không phải người xấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Vy Vy vẫn còn muốn kiên trì, Tần Lạc Viễn liếc mắt nhìn cô. Cô nghĩ tới lời Tần Lạc Viễn nói tối qua, sợ ảnh hưởng tới sức khỏe Nguyễn Ngọc Quyên, cô chỉ đành đồng ý: "Vậy đợi mẹ kiểm tra xong thì con đi."

    Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của cô rồi. Nguyễn Ngọc Quyên cũng biết tính khi cô, bà không nói thêm nhiều, để y tá đẩy xe lăn đi.

    Chân Nguyễn Ngọc Quyên không bị thương nhưng bây giờ bà đang mất máu trầm trọng, kho dự trữ máu của bệnh viện lại đang thiếu thốn, không đủ máu cung cấp cho người bệnh, cho nên cơ thể bà rất yếu, cần y tá đẩy xe lăn đi.

    * * *

    Buổi kiểm tra của Nguyễn Ngọc Quyên diễn ra rất nhanh, tất cả đều vô cùng thuận lợi, miệng vết thương đã dần dần hồi phục, nhưng tuần tiếp theo không thể cử động linh tinh được.

    "Bây giờ con yên tâm rồi chứ?" Nguyễn Ngọc Quyên nhìn về phía La Vy Vy.

    La Vy Vy nhìn dáng vẻ trầm ổn của Nguyễn Ngọc Quyên, trong lòng cô đã yên tâm hơn.

    Người lớn thì vẫn là người lớn, có thể chấp nhận hiện thực hơn nhiều so với trẻ con. Bọn họ lăn lộn trong bụi gai của cuộc sống, cả người đã thương tích từ lâu, mặc dù vẫn sẽ vấp ngã nhưng bọn họ đã học được cách nhẫn nại.

    Nhẫn nhịn mọi khổ đau của cuộc sống.

    La Vy Vy gật đầu: "Vậy con đi đây, con sẽ gọi điện cho mẹ."

    "Mẹ biết rồi." Nguyễn Ngọc Quyên nhìn La Vy Vy, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác La Vy Vy không còn như trước nữa, cũng không biết là bà cảm nhận sai hay có lí do gì khác nữa. Nhưng thân là một bác sĩ tâm lí, thường bà sẽ không phán đoán sai, hơn nữa cảm giác khác lạ này không phải chuyện xấu.

    "Chú đưa cháu ra trạm xe." Tần Lạc Viễn nói.

    "Không cần đâu ạ." La Vy Vy vội vàng xua tay: "Dù sao cũng là bắt xe đi cả, chú cho cháu tiền là được, đỡ phải gọi xe về. Chú ở đây chăm soc scho mẹ cháu đi."

    "

    " Vậy.. "Tần Lạc Viễn nhìn về phía Nguyễn Ngọc Quyên.

    La Vy Vy không còn là đứa trẻ nữa, chỉ một năm nữa là cô đã thành niên. Cho dù đây là lần đầu tiên cô tới thành phố A, nhưng La Vy Vy vẫn rất thông minh lanh lợi, không đi lừa người khác đã là may lắm rồi, chứ đừng nói là bị người khác lừa.

    Nguyễn Ngọc Quyên gật đầu:" Vậy con đi cẩn thận, lên xe rồi thì gọi cho mẹ. "

    " Vâng. "

    La Vy Vy lấy tiền từ chỗ Tần Lạc Viễn, sau đó tự mình bắt xe tới trạm xe Kinh Đô.

    Trên đường quay về, cuối cùng cô đã có tâm trạng ngắm nhìn thành phố này.

    Giao thông cầu đường rắc rối phức tạp, những tòa nhà cao chót vót, công cuộc xanh hóa rất tốt, vô cùng sạch sẽ, mỗi một đoạn đường đều có người dọn dẹp vệ sinh, người đi trên đường ăn mặc lộng lẫy, không chút nhếch nhác, đi có hàng có lối, nhưng dường như vẫn thiếu gì đó so với Thành Đô.

    Cô nghĩ kĩ lại xem thiếu gì, khi xuống xe nhìn thấy dòng chữ trạm xe Kinh Đô, cô cuối cùng cũng hiểu: Thiếu đi cảm giác thân thuộc.

    * * *

    Địa điểm lên xe và xuống xe là hoàn toàn khác nhau, La Vy Vy hỏi mấy người đi đường mới tìm được chỗ mua vé. Nhân viên bán vé tươi cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng, nhưng giọng điệu lại vô cùng máy móc:" Vé đi Thành Đô lúc mười giờ mười phút là ba trăm nghìn, mời cô lấy chứng minh thư ra. "

    La Vy Vy đưa chứng minh thư cho nhân viên, người đàn ông sau lưng đẩy người cô, nói vào cửa sổ:" Cô ơi, tôi cũng đi Thành Đô! Cô lấy hai vé luôn đi, tiết kiệm thời gian! "

    Người đàn ông đó nói xong thì đưa chứng minh thư và hai tờ tiền màu đỏ ra.

    La Vy Vy ngây người, cảnh giác nhìn, người đàn ông đó trông khá sáng sủa, nhưng trong mắt lại mang theo chút du côn, anh ta mặc một bộ quần áo đắt tiền. Thấy cô, anh ta cười để lộ ra hai cái răng nanh:" Em gái, mua hộ vé cho em luôn rồi, không cần cảm ơn đâu, sau khi tới Thành Đô em chỉ đường cho anh là được. "

    Tên tự dưng xuất hiện này thường chẳng có ý tốt gì. Nhưng ông trời sẽ không tự dưng cho bạn chiếc bánh, bên cạnh bạn cũng sẽ không xuất hiện người tốt trả tiền cho bạn, cho dù tên này rất đẹp trai, nhưng ai bảo người xấu là không được đẹp?

    Hơn nữa, cô nhìn thấy Phàm Nhất Hàng suốt, cho nên cơ thể đã sớm miến dịch với mức độ đẹp trai thông thường này.

    La Vy Vy vô cảm, từ chối ý tốt của đối phương, chuyển ba trăm nghìn của mình qua:" Cô ơi, cháu tự trả tiền. "

    Nhân viên bán vé đó nghe ra được hai người không quen biết nhau, bà ấy không thu thừa tiền của người đàn ông, cố ý tách vị trí của hai người ra xa nhau.

    " Cháu cảm ơn. "La Vy Vy cầm lấy vé, nói lời cảm ơn, sau đó quay người rời đi.

    La Vy Vy dừng bước, dùng ánh mắt hung dữ nhìn người đàn ông:" Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh đi theo tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát! Còn nữa, tôi là người đã luyện võ, anh gần tôi một bước tôi sẽ cho anh không đi được! "

    Người đàn ông vội vàng cầm vé đuổi theo:" Này em gái! "

    Người đàn ông lúc đầu nghe vậy còn sững người, về sau liền bật cười.

    " Anh cười cái gì? "La Vy Vy tức tới nỗi nắm chặt tay, nghĩ bụng tên này còn cười nữa cô sẽ đấm gãy mũi anh ta!

    Người đàn ông nhịn cười, khi nói miệng lại không nhịn được, anh ta lau giọt nước mắt vì cười mà chảy ra:" Em gái này, em buồn cười quá đi mất. "

    " Tôi chỉ muốn nói với em, cửa soát vé ở bên kia, em đi sai hướng rồi. "

    La Vy Vy:"... "

    Mấy phút sau, La Vy Vy đi vào cửa soát vé, người đàn ông kia vẫn đi theo sau cô, hai người mua cùng một chuyến xe, vậy nên chỗ đợi xe chạy cũng cùng một lúc.

    La Vy Vy cố ý tìm một chỗ nhiều người chút, tránh cho tên kia lại muốn làm gì đó ở chỗ không người.

    Cô ngồi xuống, quả nhiên người đàn ông kia cũng đi theo, lại còn ngồi bên cạnh cô.

    La Vy Vy ném ánh mắt cảnh cáo qua, người đàn ông kia không chút sợ hãi, mà lại còn bật cười.

    " Em gái này, tôi không phải người xấu đâu. "Anh ta cong mày, đôi mắt đào hoa hơi giống Thẩm Mộ Thành, thế nhưng tên này không có vẻ bất chính như Thẩm Mộ Thành, nhưng cũng chẳng đoan trang gì.

    La Vy Vy không chút khách sáo đáp:" Người xấu đều nói như vậy. "

    Người đàn ông dựa vào phía sau, gác hai chân lên:" Lời này em nói cũng không sai, con gái ở bên ngoài cần cảnh giác tí, tránh bị người xấu đưa đi. "

    " À này, em là người Thành Đô hả? Hay là.. tới đó chơi? Tôi tự giới thiệu trước, tôi tên Triệu Hòa An, tới Thành Đô để gặp bạn. "

    La Vy Vy không tiếp lời, không muốn để lộ thông tin của mình.

    Triệu Hòa An là người nhiệt tình, cho dù La Vy Vy không nhìn anh ta anh ta vẫn tiếp tục độc thoại như cũ:" Haiz, tôi cũng đen thật đấy, lúc trốn học vừa hay gặp phải bố tôi, tôi sợ ông ấy giết tôi mất nên dứt khoát dọn hành lí bỏ chạy. "

    La Vy Vy nghe thấy hai chữ trốn học, cô ngước mắt lên, nhưng vẫn không nói gì.

    " Phải rồi em gái, em vẫn chưa trả lời tôi, em là người Thành Đô hả? Điện thoại tôi bị tịch thu rồi, không có phương thức liên lạc với bạn tôi, nhưng tôi biết cậu ấy học trường nào, tôi phải đợi cậu ấy ở cổng trường trước khi cậu ấy tan học. "

    La Vy Vy cũng không biết lời người đàn ông này nói là thật hay giả, bỏ nhà ra đi, điện thoại bị thu, chuyện như này ghép lại với nhau có hơi kì quặc. CÔ nói dối:" Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng lần đầu tới thôi. "

    Buổi sáng cô đã cởi đồng phục ra, nhét vào cặp sách, vậy nên không cần lo sẽ để lộ thân phận.

    Triệu Hòa An thở dài, tiếc nuối nói:" Được rồi, khi tôi tới sẽ bắt xe, thế nhưng không biết chỗ nhỏ xíu này có taxi không nữa."

    La Vy Vy chỉ muốn nhảy ra đạp cho anh ta một trận. Mặc dù Thành Đô chỉ là một thị xã, nhưng cũng không hề nhỏ, không phải kiểu taxi cũng không có!

    Thế nhưng cô vẫn nhịn, tránh gây rắc rối với tên còn phiền phức hơn cả Đường Tăng này!

    Hết chương 130
     
  2. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 131: Sự dịu dàng của cậu ấy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Quý khách đi chuyến 10 giờ 10 phút tới Thành Đô xin mời tới cửa số 2 soát vé."

    Trên loa truyền tới tiếng thông báo khởi hành, La Vy Vy thở dài một hơi, cầm cặp sách lên ra cửa soát vé.

    Sau lưng truyền tới tiếng hét của Triệu Hòa An: "Này em gái, em đợi tôi với!"

    Tên đó kéo vali, chạy khá chậm, La Vy Vy nghe thấy giọng nói anh ta thì lập tức gia tăng tốc độ, chạy tới cửa soát vé.

    "Mời đưa vé ra."

    La Vy Vy vội vàng lấy vé của mình ra, nhanh chân chạy lên xe.

    Đợi sau khi tìm được số ghế của mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy cô đã lén lút nhìn chỗ của tên kia, cô ngồi số 7, anh ta ngồi số 22, cách nhau cả ngàn dặm.

    Sau khi lên xe tìm thấy La Vy Vy, Triệu Hòa An tiếc nuối nói: "Chúng ta mua vé cùng lúc mà lại không ngồi cùng nhau."

    Trong lòng La Vy Vy vô cùng vui mừng. Tên này rắn mềm không chơi, uy hiếp anh ta cũng vô dụng, bơ anh ta vẫn thế, cô thật sự không xử nổi loại người này, cuối cùng cũng có thể vứt đối phương đi, cô đương nhiên phải vui rồi.

    Thế nhưng cô vẫn rất phối hợp gật đầu: "Đúng đó."

    "Thế nhưng anh phải ngồi đúng chỗ."

    Triệu Hòa An nhìn vẻ mặt La Vy Vy, nhướn mày: "Đương nhiên, tôi là công dân biết tuân thủ pháp luật đấy."

    Trong lòng La Vy Vy thầm nói "yes", sau đó cô nghe thấy Triệu Hòa An nói với người ngồi số 8: "Chú ơi, cháu có thể đổi chỗ với chú được không ạ?"

    Người chú đó là người Thành Đô, ông mang theo giọng nói đặc trưng của vùng miền: "Được chứ, cháu số mấy?"

    La Vy Vy: "..."

    Triệu Hòa An nói lời cảm ơn, ngồi xuống bên cạnh La Vy Vy: "Đây không tính là cướp chỗ chứ?"

    La Vy Vy không nói gì, sắc mặt không ổn lắm.

    Cũng may sau khi xe khởi động, có lẽ Triệu Hòa An nói mệt rồi, anh ta nhanh chóng ngủ đi, La Vy Vy lắc đầu, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Xe đi lên đường cao tốc, ngày một cách xa thành phố cô từng hy vọng tới này.

    Trong xe rất yên tĩnh, cô gần như chưa ngủ một đêm cũng dần dần thiếp đi.

    * * *

    Ba tiếng sau, xe đi xuống khỏi đường cao tốc, đi về phía trạm xe Thành Đô. Thân xe bắt đầu rung lắc dữ dội. La Vy Vy bị thức giận, nhận ra bản thân mình đã dựa lên vai Triệu Hòa An từ lúc nào.

    Cô lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng lên.

    Triệu Hòa An đã tỉnh từ lâu, khóe miệng nở nụ cười: "Em gái tỉnh rồi à?"

    La Vy Vy cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý.."

    Triệu Hòa An không hề nói đùa, anh ta nói câu không sao rồi cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

    Sau một hồi yên lặng, La Vy Vy cũng hơi tin Triệu Hòa An không phải người xấu, ít nhất anh ta không nói nhiều như người xấu hoặc kẻ lừa bịp. Hơn nữa cô nhận ra nhãn hiệu chiếc áo T shirt trên người anh ta, Phàm Nhất Hàng cũng có chiếc áo của nhãn hiệu này, khi đó trên lớp có bạn nam đã search, là chiếc áo hơn 3 triệu.

    Người mặc một chiếc áo T shirt hơn 3 triệu chắc chắn không phải đang thèm để ý tới tiền nong trên người cô, nhưng anh ta cũng không nhân lúc cô ngủ mà động tay động chân, chứng tỏ anh ta chắc chắn không phải người xấu.

    Cô do dự một hồi, hỏi: "Anh nói trường học kia.."

    "Hả?" Triệu Hòa An nghiêng đầu nhìn cô.

    La Vy Vy dừng lại rồi nói: "Anh nói anh phải đi tới trường tìm bạn anh, là trường nào? Có lẽ tôi cũng biết."

    "Thật sao?"

    La Vy Vy sợ đối phương bám chặt vào điểm lời nói bất động của cô, cô do dự một hồi: "Không hẳn, anh cứ nói trước đi."

    "Thất trung, là Thất trung của Thành Đô."

    La Vy Vy: ".. Hả?"

    Thất trung không phải trường cô sao? Đúng thật là trùng hợp.

    La Vy Vy nghĩ lát nữa mình cũng đi thẳng tới trường, cô tốt bụng nói: "Vậy lát nữa anh đi xe bus với tôi, tôi cũng tới đó."

    "Em tới đó làm gì vậy? Không phải em tới đây chơi à?" Triệu Hòa An tò mò hỏi: "Em cũng đi tìm bạn hả?"

    La Vy Vy cười khan: ".. Đúng vậy."

    * * *

    Xe bắt đầu đi vào trạm xe Thành Đô, La Vy Vy cầm cặp sách xuống xe, đứng đợi Triệu Hòa An lấy vali.

    Cô đã hơi hối hận vì dẫn theo tên này, nó làm cô rất lúng túng.

    Con người quả nhiên không thể nói dối, nói dối giống như đá cầu tuyết, chỉ cần đá sẽ ngày càng lăn xa, nói dối một lần chắc chắn sẽ thêm nhiều lần nữa.

    "Được rồi, chúng ta đi thôi."

    Triệu Hòa An kéo vali đi tới.

    La Vy Vy đi trước dẫn đường, vừa ra khỏi trạm xe, cô liền nhìn thấy bóng hình cao gầy quen thuộc.

    Là cô nhìn nhầm sao? Cô dừng bước, híp mắt nhìn lại, chàng thiếu niên cao gầy nhưng khỏe mạnh vừa hay quay người lại, ánh mắt hai người trạm nhau. Mặc dù để đầu đinh nhưng trông vẫn rất đẹp trai, mọi người đều nói người đẹp là ở bên trong chứ không phải bên ngoài, lời này đối với nam sinh cũng có thể áp dụng, cho dù nhìn góc độ nào đi nữa cậu cũng vẫn rất hút mắt.

    Quả nhiên là Phàm Nhất Hàng.

    Thế nhưng sao cậu lại ở đây?

    La Vy Vy nghĩ tới lúc trên đường đi từ bệnh viện tới trạm xe Kinh Đô, cô thật sự đã gửi cho Phàm Nhất Hàng giờ mình tới nơi, nhưng cô không ngờ Phàm Nhất hàng sẽ tới trạm xe đón cô.

    Nhịp tim cô mất kiểm soát, cô đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Phàm Nhất Hàng, cả đầu trống rỗng, tiếp đó cô nhướn môi, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng.

    Phàm Nhất Hàng cảm nhận được ánh mắt cô, cậu ngước mắt lên nhìn.

    La Vy Vy đứng trên bậc cao nhất, nhìn Phàm Nhất hàng qua đám người.

    "Bang bang bang.." Là tiếng nhịp tim đập.

    Cô đang định chạy qua thì Triệu Hòa An ở bên cạnh đột nhiên xông ra trước.

    Người này bị gì vậy? Mình vẫn còn chưa đi mà.

    La Vy Vy ngây người hét: "Này!"

    Triệu Hoa An như bị điếc, không để ý tới cô, ngay cả vali cũng không cần, cứ thế lao về phía trước.

    Người này không thông thuộc Thành Đô, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

    La Vy Vy không thể không giúp Triệu Hòa An kéo vali, cô đuổi theo, nhưng đuổi được mấy bước thì dừng lại.

    Bởi vì cô nhìn thấy Triệu Hòa An xông về phía Phàm Nhất Hàng.. ôm cậu?

    Trong đầu La Vy Vy nghĩ tới đoạn đối thoại lúc trước của cô và Triệu Hòa An.

    "Anh nói anh phải tới trường tìm bạn anh, là trường nào, chắc tôi cũng biết."

    "Thật sao?"

    "Không chắc, anh cứ nói trước đi."

    "Thất trung, Thất trung của Thành Đô."

    Tìm bạn, Thất trung Thành Đô.. Phàm Nhất Hàng?

    La Vy Vy ngây người, cảm thấy thế giới này quá trùng hợp mất rồi.

    Khi Triệu Hòa An sắp đập vào người mình Phàm Nhất Hàng mới nhìn thấy cậu ta. Trước đó trong mắt cậu chỉ nhìn thấy La Vy Vy.

    Khi Triệu Hòa An sắp va vào mình, cậu vô cảm, nhanh chóng nghiêng người, tránh cái ôm của Triệu Hòa An, sau khi tránh được cậu thở phào nhẹ nhõm..

    Nguy hiểm quá..

    "Hàng!" Triệu Hòa An dừng bước, ủy khuất đi tới trước mặt Phàm Nhất Hàng: "Tại sao cậu không để tôi ôm?"

    Lời này vừa nói ra, người đi đường liền lần lượt quay đầu lại nhìn.

    Có nữ sinh còn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, rõ ràng đã hiểu lầm.

    Sắc mặt Phàm Nhất Hàng trầm xuống, cậu còn chưa mở miệng Triệu Hòa An đã khôi phục lại vết thương cảm xúc của mình, cười khà khà nói: "Có phải bố tôi đã nói với cậu rồi nên cậu tới đây đón tôi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, lần này tôi phải ở đây một hai tháng mới quay về!"

    Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt liếc Triệu Hòa An một cái, sau đó nhìn về phía sau cậu ta.

    "Đi thôi." Giọng nói còn có chút dịu dàng.

    Triệu Hòa An ngây người quay đầu lại, ánh mắt họ chạm nhau.

    Hết chương 131
     
  3. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 132: Các cậu đã hôn nhau chưa?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Vy Vy kéo vali đi tới trước mặt Phàm Nhất Hàng và Triệu Hòa An, trong mắt đầy sự kinh ngạc và tò mò.

    Mặc dù Phàm Nhất Hàng đã trốn cái ôm của Triệu Hòa An, những rõ ràng hai người có quen biết nhau. Nhìn tình hình này, có lẽ còn rất thân là đằng khác, dù sao cô vẫn chưa từng nhìn thấy ai sẽ dán lên tảng băng lạnh như Phàm Nhất Hàng.

    Triệu Hòa An nhìn theo tầm mắt Phàm Nhất Hàng, người cậu ấy nhìn thấy là cô em gái mình trùng hợp quen được. Cậu ấy nhìn La Vy Vy, lại quay đầu nhìn lại, hỏi: "Hai người quen nhau?"

    La Vy Vy lúng túng gãi đầu: "Ừ.."

    "Không phải chứ." Triệu Hòa An truy hỏi: "Không phải cậu nói cậu cũng như tôi, tới đây chơi thôi sao?"

    La Vy Vy càng xấu hổ hơn, cô thật sự không dám lừa tên Triệu Hòa An nay, nhưng ai có thể ngờ được cậu ấy lại quen Phàm Nhất Hàng! Hơn nữa giờ đã rất rõ ràng, người bạn đáng tin mà Triệu Hòa An tìm chính là Phàm Nhất hàng.

    Chết tiệt..

    La Vy Vy hối hận đến chết.

    Thế nhưng Triệu Hòa An cũng là người tinh mắt, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của La Vy Vy, trong lòng đột nhiên hiểu ra, thì ra mấy câu "tôi cũng không quen nơi này lắm", "tới đây chơi" chỉ là lừa cậu ấy. Thảo nào về sau cô lại chủ động nói sẽ dẫn cậu tới Thất trung, sau khi xuống xe lại còn rất quen thuộc nơi này, căn bản người ta đâu có tin cậu nên không nói cho cậu biết sự thật là phải rồi.

    "Không sao không sao."

    Triệu Hòa An cười: "Khi ra ngoài con gái nên cảnh giác mà."

    Triệu Hòa An nói, giải thích với Phàm Nhất Hàng: "Hai chúng tôi vừa hay đi cùng một chuyến xe, cũng quen biết rồi."

    "Ừ."

    Phàm Nhất Hàng gật đầu, không nói gì, cậu chỉ nhắc nhở Triệu Hòa An: "Vali của cậu."

    "À à, phải phải." Triệu Hòa An vỗ đầu, vội vàng đi tới lấy vali từ tay La Vy Vy, nói một câu cảm ơn.

    "Đi thôi chứ?" Phàm Nhất Hàng nhìn về phía La Vy Vy, hỏi: "Về trường chứ?"

    "Ừm." La Vy Vy gật đầu: "Về trường chào hỏi chủ nhiệm Lưu, sau đó quay lại học."

    "Phải rồi, đang là giờ lên lớp, sao cậu lại tới đây?"

    Cô nhìn về phía Triệu Hòa An, trong lòng không chắc lắm rằng Phàm Nhất hàng tới đón cô, có lẽ người ta tới đón Triệu Hòa An.

    Quả nhiên, Phàm Nhất hàng nhìn Triệu Hòa An một cái rồi trả lời cô: "Đón người."

    La Vy Vy âm thầm nắm chặt tay, cảm thấy niềm vui vừa nãy của mình đều vứt cho chó ăn cả rồi.

    "Vậy các cậu đi đi, tôi đi nhà vệ sinh rồi tự quay về trường."

    Trong lòng La Vy Vy không nén nổi cơn giận, cô không muốn ở cùng bọn họ, quay người đi về phía nhà vệ sinh trạm xe.

    Phàm Nhất Hàng nhíu mày nhìn bóng lưng xa dần của La Vy Vy.

    Triệu Hòa An đứng bên cạnh dần tiến lại gần: "Bạn học cậu hả?"

    Phàm Nhất Hàng thu lại tầm mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt hóng chuyện của Triệu Hòa An, cậu không đáp mà chỉ bày ra bộ mặt vô tình, hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"

    "Không phải bố tôi gọi điện cho cậu sao? Tôi bỏ nhà đi." Triệu Hòa An nói, đột nhiên nghĩ ra điều gì, cậu ta vỗ tay cái, chỉ tay vào Phàm Nhất Hàng: "Tên nhóc nhà cậu.. vốn dĩ không nhận được điện thoại của bố tôi, vốn dĩ không phải tới đón tôi đúng không?"

    Bị nói trúng tim đen, Phàm Nhất Hàng cũng không giận, mặt vô cảm đáp: "Đúng."

    "Mẹ nó! Cậu còn thừa nhận nữa? Tên nhóc này.. không phải tới đây học sao? Sao lại làm với cô gái nhỏ.." Triệu Hòa An cảm thấy tế bào não của mình không đủ dùng rồi.

    Cậu ấy vốn nghĩ đợi tên nhóc Phàm Nhất Hàng này nghĩ thông chắc cả đời cũng không đợi được, không ngờ chưa tới một tháng đã thay đổi như vậy!

    Ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng Triệu Hòa An phần nhiều là hứng thú, cậu ấy hóng hớt: "Các cậu.. đã hôn nhau chưa?"

    Phàm Nhất hàng nhíu mày: "Pua pua* cái gì?"

    *Hôn nhau mà Triệu Hòa An nói là dùng từ đông âm, cách đọc giống âm thanh phát ra khi hôn nên Phàm nhà ta không hiểu.

    "Thì là.. chụt chụt."

    Phàm Nhất Hàng vẫn không hiểu: "Nói tiếng người!"

    "Hơ!" Triệu Hòa An giậm chân: "Thì là hôn môi đấy! Hôn môi!"

    Người đi đường nhìn qua, cảnh tượng này sao lại giống hai anh đẹp trai hôn nhau vậy? Thế giới này.. không thể để cho con gái một đường sống được sao?

    Sắc mặt Phàm Nhất Hàng trầm xuống, cậu mở miệng: "Tôi cho cậu địa chỉ nhà tôi, cậu bắt xe tới đó, sau đó sáng mai quay về cho tôi."

    "Không phải chứ.. Tôi định ở hai tháng cơ!" Triệu Hòa An tủi thân: "Cậu đuổi tôi đi như vậy sao?"

    Mặt Phàm Nhất Hàng vô tình.

    Triệu Hòa An cắn răng: "Được rồi."

    "Tên trọng sắc khinh bạn nhà cậu! Uổng công trước đây tôi đối xử tốt với cậu!"

    Phàm Nhất Hàng vẫn vô tình như cũ: "Sáng sớm mai cậu ra ngoài với tôi, tôi gọi xe tới trạm xe cho cậu."

    Cậu nói xong thì nhấc chân rời đi: "Tối nay tôi có thể cho cậu ở một đêm, ra ngoài đi, tôi gọi xe cho cậu."

    Triệu Hòa An chỉ cảm thấy đầu đau nhức, sao tên này không có chút tình người nào vậy? Chỉ đành đợi tới khi đến nhà họ Phàm cầu xin ông nội Phàm vậy, cậu ấy quen ông Phàm, lại biết ăn nói nữa.

    Triệu Hòa An nhún vai: "Được thôi! Vậy tôi về trước, không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa."

    Phàm Nhất Hàng nhíu mày: "Đừng nói linh tinh."

    Triệu Hòa An quay đầu nhìn cậu: "Hả? Xem ra còn chưa tu thành chính quả rồi? Tôi còn tưởng hai người các cậu đã nước chảy thành sông rồi cơ! Thế nhưng với tính cách khó chiều này của cậu cũng khó mà thành được. Có cần đại sư tôi bày chiêu cho cậu không, dạy cậu theo đuổi người ta thế nào?"

    "Không cần." Phàm Nhất Hàng xua tay.

    Trạm xe Thành Đô không lớn như thành phố lớn nên cũng không có xe taxi chuyên chuyển, xe taxi ở đây đều dừng tùy tiện, có khách thì đi, không có khách thì dừng bên đường.

    Một chiếc xe taxi đi tới, Phàm Nhất hàng mở cửa xe ra, nói địa chỉ với tài xế, sau đó nhét Triệu Hòa An vào, nói cậu "làm phiền bác rồi", rồi đóng cửa "bang" một tiếng.

    Khi cậu vừa chuẩn bị quay vào trong tìm La Vy Vy, Triệu Hòa An đã kéo cửa sổ xuống gọi cậu: "Này! Nhất Hàng! Cậu thật sự không cần tôi bày chiêu cho sao? Như này đi, cậu để tôi ở một tháng, tôi bảo đảm trong vòng một tháng có thể để em gái kia si mê cậu!"

    "Ai là em gái nhỏ của cậu?" Phàm Nhất Hàng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía tài xế: "Bác à, lái xe đi."

    Tiền xe vừa nãy Phàm Nhất Hàng đã trả rồi, tài xế đương nhiên nghe lời Phàm Nhất hàng, giẫm chân ga rời đi.

    Cuối cùng bên tai cũng không còn tiếng nói râm ran của Triệu Hòa An nữa, cậu xoa tai, quay người đi.

    Vừa nhấc chân, cậu vừa hay nhìn thấy La Vy Vy đang đứng ở cửa sảnh chính trạm xe, cặp sách trên lưng hơi xệ xuống.

    Bầu trời đột nhiên có mưa rơi, thời tiết Thành Đô lúc lúc lại thay đổi.

    La Vy Vy đi tới cổng trạm xe thì đột nhiên thấy hơi lạnh, nhất là chỗ đợi xe, gió vừa thổi tới, cả người cô đều run lên, chỉ trách cô ăn mặc phong phanh nên giờ như chuột rét run.

    Cô nghĩ tới trong cặp vẫn còn áo đồng phục, cô kéo cặp sang một bên, quay người lấy áo khoác ra.

    Mới kéo được một nửa, trên vai đột nhiên được khoác lên một cái áo, kế đó là giọng Phàm Nhất Hàng: "Mặc lên đi, mưa hơi lạnh đấy."

    La Vy Vy tức vì tự mình đã tình, cô nhìn thấy Phàm Nhất Hàng đã khó chịu, đều tại cậu ta cả!

    Cô không thèm lắc vai một cái, áo khoác rơi xuống đất.

    "Không cần!" Cô cứng đầu nói.

    Hết chương 132
     
  4. hoa20072002

    Bài viết:
    140
  5. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 134: Tìm cô ta tính sổ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi La Vy Vy đi ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm vừa đúng là thời gian tan học. Trên hành lang vô cùng hỗn loạn, không ít người đều đang đuổi nhau nô đùa. Học sinh vào những năm tháng như vậy giống như cỗ động cơ, có sức sống bất tận.

    Chỉ có mình La Vy Vy mặt đờ đẫn đi trong dòng người, ánh mắt trống rỗng, biểu cảm trên mặt không thể dùng lời để miêu tả.

    "Ấy La Vy Vy? Em quay về rồi sao?"

    Có người ở trước mặt ngăn cô lại, La Vy Vy ngẩng đầu lên mới nhìn thấy là giáo viên toán.

    Cô nghĩ tới trước khi mình rời đi còn quên cả chào thầy ấy, nên vội vàng đứng thẳng người, cúi đầu xin lỗi: "Em xin lỗi thầy, hôm qua là vì.."

    "Không cần nói nữa, thầy biết cả rồi." Giáo viên toán xua tay phải, thở dài: "Cô Lưu của bọn em nói với thầy rồi, mẹ em không sao chứ?"

    "Không sao ạ, chỉ làm phẫu thuật thôi, phẫu thuật rất thành công."

    Cô không nói nhiều bởi vì có lúc sự thăm hỏi của người khác không phải là sự quan tâm thật lòng mà chỉ đơn thuần do phép lịch sự mà thôi.

    Giáo viên toán hiển nhiên thuộc vế sau, nghe La Vy Vy nói vậy, ông gật đầu: "Không sao là tốt rồi, vậy em nên bình tĩnh lại để nghiêm túc học hành."

    "Chuyện hôm qua vì có nguyên do chính đáng nên thầy không truy cứu, nhưng sau này không được như vậy nữa, chuyện có gấp hơn đi chăng nữa cũng phải báo cáo một tiếng, không tốn quá nhiều thời gian của em đâu."

    La Vy Vy im lặng đứng tại chỗ, gật đầu.

    Giáo viên toán thấy dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của cô, trong lòng cũng không giận dữ nữa, thậm chí thật sự bắt đầu thích cô bé này.

    "Sau này có gì không hiểu có thể tới hỏi thầy bất cứ lúc nào, đương nhiên, cũng có thể hỏi bạn cùng bàn của em, thành tích toán của em ấy khá tốt."

    Nhắc tới Phàm Nhất Hàng, vẻ mặt La Vy Vy có hơi hốt hoảng, cũng may cô nhanh chóng hoàn hồn, đáp "vâng" một tiếng: "Vậy em về lớp trước đây ạ."

    "Được, em đi đi." Ánh mắt giáo viên toán hiền từ, La Vy Vy không chịu nổi sự biến chuyển như vậy của các thầy cô. Cho dù là chủ nhiệm hay giáo viên toán, cô cảm thấy mọi người vẫn nên bình thường chút đi, đừng làm như cô vô cùng đáng thương nữa.

    La Vy Vy đi tới cửa lớp học, vừa hay chạm mặt mấy bạn nữ trong đội bóng rổ. Nghĩ tới vốn dĩ bọn họ đã hẹn mình hôm qua sau khi tan học đi luyện tập, cô dừng bước, đi qua, xoa tay, mở miệng nói: "Ừm.. Hôm qua nhà tôi có chút chuyện, vậy nên để các cậu leo cây. Như vậy đi, hôm nay sau khi tan học, tôi.."

    "Không sao đâu." Một bạn nữ trong số đó, tên Mạnh Hân Di dịu dàng nói: "Ngày kia là phải thi rồi, vậy nên hai ngày này cứ bỏ đi. Đợi thi xong chúng ta xếp lịch sau."

    "

    Một bạn nữ khác trước đó không hề ưa La Vy Vy chút nào cũng không hề trách cô mà chỉ nói:" Dù sao chúng tôi cũng không định giành quán quân, tới lúc đó đừng để chúng tôi mất mặt quá là được, hai ngày cuối tuần là đủ rồi. "

    La Vy Vy kinh ngạc, sao những người này lại đột nhiên trở nên dễ ăn nói như vậy, cô cảm thấy có lẽ do trước đây mình hiểu lầm là bọn họ khó gần rồi.

    " Cảm ơn các cậu. "

    La Vy Vy hơi cảm động.

    Mạnh Hân Di cười nói:" Có gì mà cảm ơn chứ, chúng tôi hiểu mà. "

    La Vy Vy ngơ người, bọn họ hiểu gì chứ?

    Không đợi cô hỏi, chuông vào học đã vang lên, cô chỉ đành quay về chỗ ngồi trước.

    Tiết này là tiết tự học, Lưu Lạc Lạc đã đi họp, cho nên Tàn Thiên Thiên sẽ ngồi trên bàn giáo viên quản lý kỷ luật lớp học.

    Trên tay Tần Thiên Thiên có một quyển sổ ghi chép, nếu như có người vi phạm kỷ luật trong tiết học, cô ta sẽ ghi vào sổ. Mỗi một tuần Lưu Lạc Lạc sẽ gọi học sinh bị ghi tên đến văn phòng uống nước chè, vậy nên mọi người vẫn rất sợ quyển sổ ghi chép này.

    Tần Thiên Thiên cầm trong tay sổ ghi chép, vậy nên cho dù không phải Lưu Lạc Lạc trông lớp, chỉ là tiết tự học nhưng lớp vẫn rất yên lặng. Đương nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài, điển hình như Tống Ninh Viễn, người ngồi ngay bên dưới Tần Thiên Thiên đang dùng điện thoại gửi tin nhắn cho La Vy Vy.

    " Lão đại, cậu quay về lúc nào đấy? "

    La Vy Vy nhìn thấy tin nhắn này, cô rep lại" vừa nãy ", cũng không cất điện thoại đi. Phàm Nhất Hàng ngồi bên cạnh, cô không dám nhìn cậu lấy một cái, trong đầu không kiểm soát được nghĩ tới những lời chủ nhiệm nói với cô lúc sắp đi.

    " Đứa trẻ này xin cô nghỉ một tiết, nói phải tới trạm xe đón một người rất quan trọng, hỏi em ấy là ai em ấy cũng không nói. "

    " Nhưng cô nghe giọng điệu của em ấy thì cảm thấy không đúng lắm, nếu như có dấu hiệu yêu sớm, em nhất định phải báo cho cô đấy. Đứa trẻ này rất có tương lai, không thể bị việc yêu sớm làm lỡ dở được. "

    La Vy Vy cúi đầu, tìm sách trong ngăn bàn, tai đỏ bừng.

    Mặc dù khi đó Triệu Hòa An cũng ở đó, nhưng cô nghe lời chủ nhiệm nói cứ cảm thấy có lẽ Phàm Nhất Hàng tới đón mình.

    Vậy nên bản thân chính là người mà cậu nói.. là người rất quan trọng của cậu sao? Cô không chắc lắm, nhưng không dám đi kiểm chứng.

    Mặc dù cô xem Phàm Nhất Hàng như không tồn tại, nhưng Phàm Nhất Hàng lại chủ động tìm cô.

    " Đây là vở ghi chép bài mới ngày hôm qua, cậu cầm về mà đọc. Còn có phạm vi bài thi nữa, hôm qua các thầy cô đều nói rồi, cậu lại không ở lớp. "

    Phàm Nhất Hàng đẩy hai quyển vở qua.

    La Vy Vy ừ một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vẫn không nhìn về phía hai quyển vở.

    Điện thoại tỏng cặp sách ở dưới ngăn bàn lại rung lên, cô quên tắt chế độ rung.

    Cô lấy điện thoại ra xem, vẫn là tin nhắn của Tống Ninh Viễn:" Lớp trưởng nói mẹ cậu xảy ra sự cố rất nghiêm trọng, đang cấp cứu. Cô không sao chứ? Cậu quay về rồi chắc là cô ấy không sao đâu nhỉ? "

    Thấy tin nhắn Tống Ninh Viễn gửi, La Vy Vy nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm câu" lớp trưởng nói mẹ cậu gặp sự cố rất nghiêm trọng ", trong lòng chợt tức giận.

    Cô bảo mà! Cô để mấy bạn nữ kia leo cây mà họ lại không hề trách cô, còn không phải do Tần Thiên Thiên đã" giải thích "giúp cô rồi hay sao?

    Nhưng chuyện cá nhân như này, cô là con gái ruột của Nguyễn Ngọc Quyên còn chưa nói gì, Tần Thiên Thiên dựa vào đâu để nói ra? Lại còn.. sự cố rất nghiêm trọng? Tần Thiên Thiên còn sợ Nguyễn Ngọc Quyên không khỏe lại nữa hay sao?

    " La Vy Vy? "

    " La Vy Vy! "

    Giọng Phàm Nhất Hàng vang lên bên tai, La Vy Vy hoàn hồn, cúi đầu nhìn Phàm Nhất Hàng, không biết từ khi nào quyển vở cô cầm trong tay đã bị cô vò nát, lòng bàn tay cũng đỏ bừng lên.

    Lúc này cô mới nhận ra, nhíu mày, dùng tay kia duỗi thẳng vở ra.

    " Cậu sao thế? "Sắc mặt Phàm Nhất Hàng nghiêm trọng, hỏi. Bởi vì Tần Thiên Thiên đang ngồi trông lớp ở trên nên cậu nói rất nhỏ, càng tăng thêm phần gợi cảm.

    La Vy Vy vừa xoa lòng bàn tay vừa nói:" Tôi chỉ.. đột nhiên hiểu ra một chuyện. "

    Phàm Nhất Hàng không nói gì, đợi cô nói tiếp.

    La Vy Vy thở dài, hơi đắn đo:" Tôi không biết.. là vấn đề của tôi hay của cô ta nữa. "

    Phàm Nhất Hàng lập tức đoán ra cô ta mà La Vy Vy nói là ai, cậu đoán:" Là bởi vì Tần Thiên Thiên nói chuyện của mẹ cậu trước mặt cả lớp sao? "

    La Vy Vy ngây người, kinh ngạc hỏi:" Sao cậu biết? "

    Phàm Nhất Hàng nhìn cô, nói:" Bởi vì khi đó tôi nghe thấy đã cả thấy hơi khó chịu rồi. Nếu như ông nội tôi ốm, tôi cũng không muốn người khác nói cho cả lớp biết, cho dù phải nói cũng là tôi tự nói. Tôi không cần sự đồng cảm của người khác, cậu cũng vậy, không đúng sao? "

    La Vy Vy như sắp khóc tới nơi, Phàm Nhất Hàng cũng hiểu cô quá rồi.

    Cô nắm chặt tay, cắn răng nghiến lợi nói:" Tan học tôi sẽ tìm cô ta tính sổ!"

    Hết chương 134
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  6. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 135: Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phàm Nhất Hàng nhìn dáng vẻ tức giận tới mức có thể sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào, cậu liền nhíu mày.

    Cậu lắc đầu: "Không được. Rất nhiều người, việc không xảy ra với mình sẽ không thể nào đồng cảm được, nếu như cậu vì chuyện này đi gây rối với cậu ấy, mọi người sẽ chỉ thấy cậu vô lí."

    La Vy Vy không chút quan tâm, hất hàm lên.

    "Vô lí thì vô lí thôi! Dù sao cũng chẳng ai cảm thấy tôi có lí cả!"

    "La Vy Vy!" Sắc mặt Phàm Nhất Hàng hơi trầm xuống, khiến cô không dám nói gì.

    Tại sao Phàm Nhất Hàng còn để ý tới chuyện người khác cảm thấy cô vô lí hơn cả cô vậy? Rõ ràng cậu không để ý tới ánh mắt người khác hơn cả cô cơ mà, vậy nên mới bị mọi người nghĩ cậu không để ai vào mắt, rất khó tiếp xúc.

    Thế nhưng Phàm Nhất Hàng như vậy, không phải chứng minh rằng.. vị trí của cô trong lòng cậu cũng có chút khác biệt hay sao?

    La Vy Vy rất muốn hỏi cậu xin nghỉ một tiết tới trạm xe có phải đi đón cô hay không, nhưng lời tới bên miệng lại biến thành: "Thế nhưng trong từ điển của La Vy Vy tôi không có chữ nhịn."

    Phàm Nhất Hàng nhìn cô, nói: "Không ai kêu cậu nhịn cả, chuyện này không cần nhịn. Nếu như cậu ta đã nấu dâng tới tận miệng cho cậu thì cậu nên biết tận dụng, thưởng thức."

    La Vy Vy: "Hả?"

    Phàm Nhất Hàng dừng lại, biết lời mình nói không hợp cho lắm, nhưng nghĩ tới những người từng nói xấu La Vy Vy kia, cậu vẫn tiếp tục nói: "Trước đây bởi vì cậu quá kiên cường mạnh mẽ nên mới khiến Tần Thiên Thiên được lợi. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để cậu và cậu ta đổi vị trí, chẳng qua là xem cậu có lợi dụng được nó hay không thôi."

    La Vy Vy bàng hoàng, hiểu được lời Phàm Nhất Hàng nói có ý gì.

    Ý cậu là kêu cô học dáng vẻ yếu đuối đáng thương của Tần Thiên Thiên! Chuyện này cô không muốn làm cho lắm, nhưng trong lòng cô quả thật hơi muốn để mọi người thay đổi cách nhìn về cô. "

    Phàm Nhất Hàng lại nói:" Tôi cũng không kêu cậu lợi dụng sự đồng cảm của người khác làm chuyện xấu hại người, nhưng cậu có thể dùng cơ hội này để thay đổi cách nhìn của mọi người với cậu. "

    La Vy Vy hất cằm:" Nhưng.. "

    Cô há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời nói bướng bỉnh kia lại.

    Được thôi, nếu muốn thay đổi, không muốn kéo chân Phàm Nhất Hàng, muốn để Nguyễn Ngọc Quyên yên tâm, vậy cô phải làm gì đó khác biệt.

    Mà muốn thay đổi, đương nhiên phải bắt đầu từ cách nhìn của bạn học với cô.

    Bởi vì dư luận về cô không tốt nên Tần Thiên Thiên đã được hưởng lợi quá đủ rồi.

    Để bạn học thay đổi cách nhìn về cô, cô không cần nó, nhưng cô nhất định phải làm như vậy.

    " Trước tiên hãy đọc qua phạm vi kỳ thi đi, mặc dù trước đó giáo viên đã nói rồi, nhưng hôm qua các giáo viên đều cho phạm vi chi tiết hơn, còn trọng điểm thi nữa. Cậu xem trước đó, sau đó nói cho tôi biết cậu yếu chỗ nào, tôi giảng cho cậu. "

    Phàm Nhất Hàng giở quyển vở ghi chép phạm vi kỳ thi ra cho cô, giọng điệu rất nhẫn nại.

    La Vy Vy cắn môi, hỏi:" Cậu giảng cho tôi.. liệu có ảnh hưởng tới việc ôn tập của cậu không? "

    " Không đâu. "Sự chắc chắn trong giọng điệu của Phàm Nhất Hàng khiến La Vy Vy muốn đấm cậu cái.

    " Đừng có mà tự tin thái quá, kẻo chừng lật xe đấy. "La Vy Vy nói đùa.

    Phàm Nhất Hàng nhìn cô, im lặng hai giây, rồi hỏi:" La Vy Vy, cậu có biết không.. "

    Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, La Vy Vy không nghe rõ cậu nói gì đằng sau, cô cúi đầu, vểnh tai lên hỏi:" Cái gì cơ? "

    " Không có gì. "Phàm Nhất Hàng thu hồi tầm mắt, đưa tay ra lấy bút.

    Nhưng tay cậu còn chưa chạm vào bút, La Vy Vy đã đưa tay ra ấn lên cái bút đó, cậu không kịp thu tay, bàn tay phủ lên tay La Vy Vy.

    Hai tay chạm vào nhau, hai người ngây ngốc.

    La Vy Vy rút mạnh tay về, mặt đỏ bừng. Cô biết càng là lúc này càng không thể thể hiện ra cảm xúc thật sự của mình được, thế là cô nuốt nước bọt, mặt dày nói:" Nắm tay tôi rồi thì cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy em Phàm. "

    Cô muốn dùng câu nói đùa hóa giải lúng túng, ai ngờ Phàm Nhất Hàng im lặng hai giây sau đó" ừm "một tiếng.

    La Vy Vy:"... "

    Yết hầu Phàm Nhất Hàng trượt lên xuống:" Cậu phải cố gắng học hành trước, tôi mới chịu trách nhiệm với cậu được. "

    " Hơn nữa La Vy Vy, tôi chỉ thích con gái cố gắng học hành thôi, vậy nên cậu phải cố gắng. "

    La Vy Vy:"... "

    " Còn nữa, vừa nãy điều tôi muốn nói là, cậu có biết thi xong là tôi không thể làm bạn cùng bàn của cậu nữa không? "

    La Vy Vy ngơ ngác gật đầu.

    " Vậy nên cậu phải cố gắng thi tới bên cạnh tôi. "

    Phàm Nhất Hàng ngay thẳng nói, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có ánh sáng lấp lánh.

    Ngoại trừ im lăng, La Vy Vy vẫn chỉ im lặng, bởi vì cô không biết phải tiếp lời thế nào nữa.

    Tên Phàm Nhất Hàng này.. tại sao có thể ngay thẳng trêu ghẹo người ta thế được? Rốt cuộc cậu có biết mình đang nói gì hay không?

    Tần Thiên Thiên trên bục giảng không nhịn nổi khi nhìn thấy hai người cứ liên tục nhìn nhau như vậy, cô ta hắng giọng:" Phàm Nhất Hàng, La Vy Vy, nghiêm túc ôn bài đi. "

    Các bạn trong lớp nhìn qua, La Vy Vy chột dạ cúi đầu đọc vở ghi chép, trong đầu lại không đọc được chữ nào.

    Tên Phàm Nhất Hàng này..

    Tên này không thể nói rõ hơn chút được hay sao? Cũng có phải không biết đầu óc cô không tốt đâu, bây giờ trong lòng cô rất vui, nhưng vẫn mù mịt như cũ.

    Thế nhưng cô hơi hiểu ý Phàm Nhất Hàng rồi.

    Cô nhất định phải học hành nghiêm túc, La Vy Vy nắm chặt góc vở, đỏ mặt, kiên định nghĩ.

    Suốt tiết tự học, Phàm Nhất Hàng chủ yếu đều giảng bài môn tự nhiên cho La Vy Vy. Một là vì giờ có bổ sung kiến thức xã hội cũng không kịp nữa, hai vì vốn dĩ môn tự nhiên là điểm yếu của cô, bổ sung rồi là có thể kéo được nhiều điểm hơn.

    Chuông tan học vang lên, Lâm Thiên Viễn ở phía trước quay đầu lại, ủy khuất nhìn Phàm Nhất Hàng:" Anh Hàng, lên lớp cậu giảng bài cho La đại ca, tan học có thể giảng bài cho tôi không? "

    Phàm Nhất Hàng không chút lưu tình từ chối:" Không được. "

    Lâm Thiên Viễn:".. Phàm Nhất Hàng! Cậu.. Cậu trọng sắc khinh bạn. "

    Phàm Nhất Hàng không nói gì, vẫn im lặng thừa nhận.

    " Mẹ nó! "Lâm Thiên Viễn tức tới nỗi đứng bật dậy:" Không làm nữa! Không có nhân quyền! Tôi không muốn làm bạn thân của cậu nữa! "

    Nói xong, cậu ta hứ hai tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

    Phàm Nhất Hàng nhìn dáng vẻ như cô vợ nhỏ ủy khuất của Lâm Thiên Viễn, khóe môi cong lên.

    La Vy Vy nhìn vẻ mặt Phàm Nhất Hàng, thấp giọng nói:" Đừng cử động, duy trì biểu cảm này! Phàm Nhất Hàng, cậu cười lên đẹp trai lắm, khuôn mặt như lão cán bộ kia xảy ra chuyện gì vậy? "

    Phàm Nhất Hàng khôi phục vẻ mặt bình thường, lạnh nhạt nhìn cô, nhắc nhở:" Cậu còn mười điểm phải ôn nữa đấy. "

    La Vy Vy:".. Coi như là cậu ác! "

    Cô vừa định ôn bài, trên mặt bàn hắt xuống một bóng người, Tần Thiên Thiên đi tới thân thiết hỏi:" Vy Vy, mẹ sao rồi? "

    La Vy Vy khó chịu bĩu môi:" Có lời chúc của cô, xay ra sự cố rất nghiêm trọng. "

    Sắc mặt Tần Thiên Thiên tái xanh.

    La Vy Vy vẫn muốn chửi cô ta, Phàm Nhất Hàng đã ho hai tiếng, giống như đang hắng giọng, nhưng thật ra đang nhắc nhở cô.

    Nghĩ tới lời nói lúc tự học, La Vy Vy cố gắng kìm nén tính khí:" Vẫn đang trong thời gian quan sát. "

    " Vậy thì tốt. "

    Tần Thiên Thiên thở phào:" Tối qua em lo lắng tới mất ngủ, muốn chạy tới ngay trong đêm nhưng lúc đó hết xe rồi. "

    La Vy Vy cố nặn ra nụ cười:" Cảm ơn lòng tốt của cô nhé. "

    Tần Thiên Thiên sững sờ ngước mắt nhìn vẻ mặt La Vy Vy, không hiểu nổi.

    Không nên như vậy mới đúng, cô ta nói thế, theo tính La Vy Vy thì cô ấy sẽ nói mấy câu kiểu" Không cần cô mèo mù khóc chuột "mới đúng.

    Có chuyện gì xảy ra vậy?

    " Lão đại! "Tống Ninh Viễn chạy tới, cúi người nhỏ giọng nói:" Thẩm Mộ Thành tới rồi."

    Hết chương 135
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  7. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 136: Ai mới là đại ca

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thẩm Mộ Thành tới rồi?" La Vy Vy bày ra dáng vẻ kinh ngạc.

    Tống Ninh Viễn vỗ tay: "Đúng vậy! Đang ở bên ngoài đấy."

    La Vy Vy lập tức thu lại biểu cảm kinh ngạc, khinh bỉ: "Liên quan quái gì tới tôi!"

    Tống Ninh Viễn lo lắng: "Đương nhiên là có rồi! Lão đại, anh ta tới tìm cậu đấy, kêu tôi gọi cậu ra."

    "Anh ta kêu cậu gọi tôi ra là cậu gọi liền? Tôi là đại ca cậu hay anh ta là đại ca cậu?"

    Tống Ninh Viễn không cãi được, thấp giọng nói: "Đương nhiên là cậu.."

    "Vậy anh ta kêu cậu gọi tôi là cậu gọi?"

    "Tôi.." Tống Ninh Viễn lắc đầu, nghoẹo cổ rời đi.

    La Vy Vy lắc đầu bĩu môi, tiếp tọc đọc sách ôn tập trên tay.

    Tần Thiên Thiên cũng không tiện nói thêm gì, quay người rời đi, trên đường đi không nhịn được mà quay đầu nhìn ra bên ngoài.

    Thông qua cánh cửa sổ, cô ta nhìn thấy Thẩm Mộ Thành đang đứng ở hành lang bên ngoài, dựa người vào lan can nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa vô cùng thu hút người khác, khiến bao cô gái đi qua phải ngoái đầu nhìn lại.

    Trong quá trình đi học, vào đợt xếp hàng tham gia đêm hội Tết Nguyên Đán của trường, Tần Thiên Thiên đã từng gặp Thẩm Mộ Thành, đây là nhân vật làm mưa làm gió ở Thất Trung, thân thiết với rất nhiều người, nhìn có vẻ dễ gần. Thế nhưng sau khi tiếp xúc rồi bạn sẽ biết thật ra người này luôn giữ một khoảng cách nhất định với người khác.

    Cô ta cũng muốn kết bạn với Thẩm Mộ Thành nhưng thái độ của Thẩm Mộ Thành rất thờ ơ. Có lúc sẽ nói đùa với cô ta, nhưng lát sau đã có thể nói cười với người khác.

    Cô ta còn nghe nói, tốc độ anh ta thay bạn gái còn nhanh hơn cả tốc độ thay đổi thời tiết ở Thành Đô, là một người có vẻ ngoài dễ gần nhưng không ai có thể thăm dò kết thân được.

    Thế nhưng cô ta không ngờ ngay cả cô ta cũng không làm thân được với Thẩm Mộ Thanh, vậy mà La Vy Vy lại có thể khiến Thẩm Mộ Thành tự tìm tới tận cửa. Bọn họ đã thân tới mức độ này rồi hay sao? Rốt cuộc từ khi nào vậy?

    Bất giác hai tay Tần Thiên Thiên đã nắm chặt thành nắm đấm, ngón tay cắm sâu vào da thịt nhưng cô ta không hề hay biết.

    Cô ta nhìn thấy Tống Ninh Viễn đi ra khỏi lớp học, nói gì đó với Thẩm Mộ Thành. Thẩm Mộ Thành ngước mắt nhìn vào trong, sau đó nhìn vào La Vy Vy, cong môi, quay người rời đi.

    Tần Thiên Thiên hơi híp mắt, cầm cốc nước giả vờ vô thức đi tới trước cửa, vừa hay chạm mặt Thẩm Mộ Thành.

    Cô ta nghiêng tay, nước trong cốc đổ hết lên quần áo, nội y màu tím nhạt bên trong lộ ra hết.

    "A.." Tần Thiên Thiên kinh ngạc hét lên, không quan tâm cốc nước rơi xuống đất, hai tay ôm trước ngực, sợ hãi nhìn Thẩm Mộ Thành đang dừng bước bên cạnh.

    Thẩm Mộ Thành cao hơn cô ta một cái đầu, anh ta rủ mắt nhìn cô ta, ánh mắt rất bình tĩnh, đáy mắt có một cảm xúc thâm trầm, ánh nhìn đó khiến Tần Thiên Thiên kinh ngạc. Cô ta cho rằng Thẩm Mộ Thành nhìn ra bản thân cố ý tìm thời cơ va vào anh ta.

    Một giây sau, Thẩm Mộ Thành đã cởi áo khoác trên người mình ra, đưa cho Tần Thiên Thiên: "Che đi."

    "Cảm ơn.." Tần Thiên Thiên đưa tay nhận lấy, vừa định nói gì đó, trước mặt đã có một trận gió thổi qua, tóc bị gió thổi tứ tung.

    Cô ta ngơ ngác nhìn lên, Thẩm Mộ Thành đã rời đi.

    "Xin lỗi nhé người đẹp." Nam sinh đi sau Thẩm Mộ Thành xin lỗi hộ anh ta một tiếng, sau đó đuổi theo Thẩm Mộ Thành, thì thầm: "Thành này, sau cậu không xin lỗi cô bé nhỏ đấy?"

    Mặc dù nói ở trường Thẩm Mộ Thành là người đầu gấu nhưng vẫn rất khách sao với con gái.

    Thế nhưng không biết hôm nay bị làm sao, va vào người ta, làm quần áo đối phương bị ướt mà cũng chỉ đưa áo khoác cho đối phương, ngay cả xin lỗi cũng không nói.

    Nam sinh nghĩ Thẩm Mộ Thành là vì La Vy Vy không ra gặp nên tâm trạng mới thành ra vậy, cậu ta an ủi: "Thành này, đừng để một đứa con gái ảnh hưởng tới tâm trạng."

    Thẩm Mộ Thành cười lạnh một tiếng, không nói gì, đi nhanh hơn.

    Nam sinh nghiêng đầu đuổi theo, hỏi: "Không phải.. Cậu cười cái gì"

    Khi sắp tới lớp mình Thẩm Mộ Thành mới nói: "Cô gái đó đã tính thời gian để mình va vào tôi rồi. Rõ ràng như vậy mà cậu không nhìn ra sao, cậu mù hả?"

    "Tự mình va vào?" Nam sinh sững người, sau đó bật cười: "Xem ra người ta có ý với cậu đó! Cô gái đó trông cũng xinh phết, đáng tiếc, hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Thế nhưng nếu cậu đã không có ý gì với người ta, lại còn biết cô ta cố ý, sao còn đưa áo khoác cho cô ta?"

    Thẩm Mộ Thành nghiêng người nhìn nam sinh, nhướn mày: "Bởi vì tôi nhớ cô ta là em gái La Vy Vy."

    "Vậy nên?"

    Thẩm Mộ Thành lộ ra nụ cười lười biếng: "Em gái La Vy Vy chính là em gái tôi, em gái phạm lỗi cần bao dung chút. Nếu không người làm anh rể như tôi cũng nhỏ mọn quá rồi."

    Nam sinh giơ ngón giữa: "ahihi you!"

    Thẩm Mộ Thành nhún vai, đi vào lớp.

    "Cậu không tìm La Vy Vy nữa hả?" Nam sinh đuổi theo hỏi.

    "Đợi tan học."

    Thời gian vào lớp La Vy Vy chắc chắn không gặp anh ta, anh ta lại không thể xông vào lớp tìm cô được, tránh cô nổi giận, vậy thì cứ đợi tan học chặn cô lại thôi.

    "Giúp cô chuyển vài câu."

    Thẩm Mộ Thành gọi điện cho Tống Ninh Viễn: "Kêu La Vy Vy tan học đừng đi vội."

    Tống Ninh Viễn ở đầu bên kia giật mình, còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã tắt máy.

    Tống Ninh Viễn rất sợ Thẩm Mộ Thành, dù sao cậu ta còn chẳng làm nổi lão đại lớp 10, Thẩm Mộ Thành còn là lão đại của Thất Trung đấy.

    Chuông vào lớp đã vang lên, cậu ta chỉ đành gửi tin nhắn lời Thẩm Mộ Thành nói cho La Vy Vy.

    La Vy Vy đã tắt chế độ rung, đang chuyên tâm ôn tập, mãi tới khi tan học, lấy điện thoại ra, cô mới nhìn thấy tin nhắn.

    Trước đó, cô đã đồng ý với Tần Thiên Thiên tan học cùng nhau về, tới nhà cô Tần Thiên Thiên ăn cơm.

    Triệu Hòa An vẫn đang đợi ở nhà Phàm Nhất Hàng, cậu chào La Vy Vy cái rồi lập tức đi luôn.

    Tần Thiên Thiên đeo cặp sách đi tới: "Đi thôi."

    "Đợi đã."

    La Vy Vy kéo cô ta lại, quay đầu nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng Thẩm Mộ Thành đâu cô mới thở phào, kéo Tần Thiên Thiên nói: "Chúng ta đừng đi cửa chính, đi cửa phụ đi."

    "Tại sao?" Tần Thiên Thiên tò mò hỏi.

    "Chẳng tại sao cả, đi theo tôi."

    La Vy Vy không định nói nhiều, kéo Tần Thiên Thiên đi sang một cầu thang khác.

    Tòa nhà học có hai cầu thang, một cầu thang gần cửa chính, bình thường mọi người đều đi cầu thang đó. Cầu thang còn lại gần cửa đông, cửa đông khá xa nên ít khi mở, nhưng sau khi tan học đều mở hết.

    "Cửa đông cách nhà cô xa quá, chúng ta vẫn đi cửa chính đi." Tần Thiên Thiên không phối hợp lắm, suốt chặng đường đều phải kéo cô ta cô ta mới chịu đi. La Vy Vy biết, cô ta đang nhân cơ hội cố ý ép cô nói ra nguyên nhân đi cửa đông.

    Hết cách, cô chỉ đành nói: "Tôi trốn người! Nếu như cô muốn bị cản lại thì cứ đi đi!"

    Tần Thiên Thiên hỏi: "Trốn ai?"

    La Vy Vy nhắm mắt, bất lực đáp: "Thẩm Mộ Thành! Bây giờ có thể đi chưa?"

    Tần Thiên Thiên lại dừng hẳn bước chân lại, nhìn phía sau La Vy Vy, ngây người nói: "Nhưng.. Thẩm Mộ Thành không phải đang ở cửa đông sao?"

    "Cô nói cái gì?" La Vy Vy mở to mắt, hoảng sợ quay người lại.

    Quả nhiên Thẩm Mộ Thành đang đợi ở cửa đông, cũng là góc cô có thể nhìn thấy, vừa hay có thể nhìn sang được bến đó, nhưng bên này có cây chắn, đầu đó khó mà nhìn sang được.

    "Đi đi đi!" La Vy Vy giật nảy mình, kéo Tần Thiên Thiên đi ra phía cửa chính: "Chúng ta đi cửa chính!"

    Thế nhưng cô vẫn còn chưa kịp đi mấy bước, trước mặt Tống Ninh Viễn đã dẫn một đám người vội vàng chạy tới.

    "Lão đại! Cậu mau đi cửa sau!"

    La Vy Vy nhíu mày: "Sau cái đầu cậu! Từ bao giờ mà La đại ca cậu lại phải đi cửa sau!"

    Hết chương 136
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  8. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 137: Lấy thân báo đáp đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Vy Vy nhấc chân định đi về phía cửa chính, cô không muốn dây dưa gì với Thẩm Mộ Thành nữa, đỡ khiến cố hiểu lầm

    "Đừng mà lão đại!" Tống Ninh Viễn ngăn cô lại, thở hổn hển nói: "Ở cửa chính có người ngăn cậu đấy!"

    La Vy Vy cười một tiếng, nhướn mày: "Trùng hợp ghê, cửa sau cũng có."

    "Hả?" Tống Ninh Viễn kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi: "Ai thế?"

    "Thẩm Mộ Thành." Cô dừng lại, rồi hỏi: "Ở cửa chính là ai cản tôi?"

    "Là tên Liêu Nhuận của Trung học số 13, là lão đại của bọn họ."

    La Vy Vy đau đầu: "Gần đây tôi phạm phải sao Thái Tuế à? Đây cũng đâu phải năm hạn của tôi đâu.."

    Trước có Liêu Nhuận sau có Thẩm Mộ Thành, còn để cho cô có đường sống không hả? Không để cho cô sống thì nói sớm đi, cô không vùng vẫy nữa, ngồi chờ chết cho lành.

    Tống Ninh Viễn đương nhiên nhớ chuyện Thẩm Mộ Thành kêu La Vy Vy tan học đừng về vội, vậy nên sau khi tan học, cậu ta thấy La Vy Vy kéo Tần Thiên Thiên đi cầu thang kia cậu ta cũng chẳng kinh ngạc gì. Thế nhưng cậu ta không ngờ khi mình đi tới cửa chính lại nghe thấy đám người Liêu Nhuận hỏi "Ngụy Vy Vy của trường các cậu học lớp nào".

    Ngụy Vy Vy là ai? Không phải là tên biến hóa của La Vy Vy hay sao? Lần trước La Vy Vy lừa Liêu Nhuận mình tên Ngụy Vy Vy.

    Cậu ta sợ Liêu Nhuận nhận ra mình nên lập tức quay người đi cửa sau, không ngờ không hiểu sao La Vy Vy lại từ cửa sau đi về phía cửa trước.

    Bây giờ cậu ta biết rồi, thì ra cửa sau đã có Thẩm Mộ Thành đợi.

    Đây đúng là phía trước có sói phía sau có hổ.

    "Vậy chúng ta đi cửa nào?" Tống Ninh Viễn bi ai khóc, hỏi.

    Bất kể như nào cũng phải đi ra ngoài chứ.

    La Vy Vy vỗ vào ngực Tống Ninh Viễn: "Đồ ngốc! Đương nhiên là cửa sau!"

    Thẩm Mộ Thành chỉ hơi phiền chút thôi, còn cô thật sự không biết Liêu Nhuận sẽ làm ra chuyện gì. Mặc dù cô cùng hơi tò mò tại sao Liêu Nhuận không tìm Phàm Nhất Hàng mà lại tìm cô?

    Thẩm Mộ Thành đã đợi La Vy Vy ở cửa sau lâu lắm rồi, anh ta đang nghĩ có phải anh ta đã đoán sai hướng đi của cô rồi hay không, định kêu người đi ra cửa chính xem xem, thì nhìn thấy đám người La Vy Vy đang đi tới bên này.

    Còn có cô em gái của La Vy Vy nữa, trên người vẫn khoác áo khoác anh ta đưa.

    Thẩm Mộ Thành nhíu mày, đi lên trước, học dáng vẻ chào hỏi trong phim cổ trang, nói: "Cô La, đợi cô đã lâu."

    La Vy Vy đi tới cửa, mắt nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận không có người của Liêu Nhuận, cô mới nhìn Thẩm Mộ Thành, hỏi: "Anh đợi tôi làm gì?"

    Giọng điệu của La Vy Vy không chút khách sáo, Tống Ninh Viễn ở bên cạnh nghe mà toát mồ hôi hột, ra sức ám hiệu.

    Thế nhưng Thẩm Mộ Thành lại không để ý, nụ cười trên mặt còn đậm hơn.

    "Anh có lời muốn nói với em." Anh ta nói, có lẽ đoán được La Vy Vy sẽ kêu anh ta nói thẳng ở đây, nên bổ sung thêm ba chữ: "Nói chuyện riêng."

    Ánh mắt Thẩm Mộ Thành nóng hầm hập, bầu không khí hơi dị thường.

    Tống Ninh Viễn mở to mắt kinh ngạc.

    Cậu ta có nghe Sơn Dương nói, người của lớ 12 đều đang đồn nhau Thẩm Mộ Thành theo đuổi La Vy Vy, nhưng cậu ta chưa từng thật sự thấy hai người có hành động gì đặc biệt, ngoại trừ hôm nay Thẩm Mộ thành tớI tìm La Vy Vy.

    Nhưng bây giờ thấy vậy, Sơn Dương không hề nói linh tinh! Trách cậu ta vẫn nghĩ rằng Thẩm Mộ Thành muốn tìm La Vy Vy gây sự, cho rằng anh ta muốn dạy dỗ cô.

    Tâm trạng Tống Ninh Viễn chợt hơi phức tạp. Cậu ta phòng Phàm Nhất Hàng nhưng quên mất kẻ địch bên ngoài, Thẩm Mộ Thành cứ thể nhìn trúng lão đại nhà mình, cậu ta thật sự có cảm giác củ cải nhà mình bị đại vương bên cạnh trộm mất.

    Nhưng bất luận như nào, Thẩm Mộ Thành cũng tốt hơn Phàm Nhất Hàng! Ít nhất mặc dù Thẩm Mộ Thành là lão đại Thất trung, nhưng khi nói chuyện với anh ta vẫn phải khách sáo chút.

    Còn Phàm Nhất Hàng chẳng là gì hết, nhưng vẫn kiêu ngạo thế!

    Nghĩ tới đây, Tông Ninh Viễn cũng biết đường lui, còn không quên kéo Tần Thiên Thiên theo.

    "Lớp trưởng, chúng ta ra phía trước đợi đi."

    Tần Thiên Thiên không muốn đi lắm, nhưng cô ta đè nén cảm xúc trong lòng, phối hợp đi theo Tống Ninh Viễn, ra phía xa đợi.

    La Vy Vy nhìn Thẩm Mộ Thành, cô có thể đoán ra được Thẩm Mộ Thành định nói gì.

    "Được rồi, bọn họ đi rồi, bây giờ anh có thể nói được rồi."

    Thẩm Mộ Thành rút tay đang đút trong túi áo ra, xoa hai cái, mở miệng nói: "Anh nghe nói.. mẹ em xảy ra chuyện rồi."

    La Vy Vy gật đầu, nhìn ra chỗ khác: "Đúng, cảm ơn sự quan tâm của anh, thế nhưng bây giờ bà ấy không sao nữa rồi."

    "Không phải."

    Thẩm Mộ thành nhìn La Vy Vy đã định rời đi, anh ta vội vàng nói: "Anh muốn hỏi mẹ em ở bệnh viện nào, anh nghe nói mẹ em nằm viện ở thành phố A."

    "Anh hỏi cái này làm gì?"

    "Là như này. Trước khi làm bên kiến trúc bố anh có học y, ông ấy có rất nhiều bạn đang làm bác sĩ ở thành phố A. Ở bệnh viện có người quen vẫn tốt hơn, bác sĩ cũng nghiêm túc với tình hình bệnh nhân hơn chút." Thẩm Mộ Thành dừng lại rồi nói: "Đương nhiên còn phải xem em có cần không, nếu như không cần thì thôi."

    "

    La Vy Vy không muốn nợ ân tình của Thẩm Mộ Thành, nhưng cô vừa mở miệng, lời từ chối lại không nói ra nổi.

    Chỉ cần nghĩ tới Tần Lạc Viễn nói sau này Nguyễn Ngọc Quyên không viết được chữ nữa, cô liền cảm thấy ngực đau nhói.

    La Vy Vy nắm chặt tay lại.

    " Mẹ tôi.. "Cô cắn môi, khó khăn lên tiếng:" Tay bà ấy đứt rất nhiều gân, hôm qua đã làm phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công. Nhưng bác sĩ nói, cho dù phẫu thuật thành công cũng khó khôi phục lại trạng thái trước đây, có lẽ cũng không thể viết chữ được. "

    Thẩm Mộ Thành ngơ ngác, mấy giây sau mới hoàn hồn:" Gân tay sao lại.. "

    " Là vì đuổi theo một cậu học sinh, cậu học sinh đó.. "La Vy Vy cắn răng:" Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu! "

    " Đừng. "Thẩm Mộ thành nhắc nhở cô:" Nếu như đã hai người vậy thì chắc chắn học sinh đó phải chịu trách nhiệm pháp luật. Nếu như em tìm tới cửa, tới lúc đó em cũng sẽ bị dẫn đi theo, về chuyện mẹ em, anh về nhà sẽ hỏi bố giúp em, vừa hay hai ngày nay ông ấy đều ở nhà. Phải rồi, là bệnh viện nào thế? "

    " Bệnh viện số 1. "

    " Được. "Thẩm Mộ Thành gật đầu:" Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách giúp em. "

    Nghe thấy lời đảm bảo của Thẩm Mộ Thành, đáy mắt La Vy Vy lướt qua tia hy vọng, nhưng lại nhanh chóng tối đi.

    Cô mím môi:" Thẩm Mộ Thành, nếu như anh thật sự có thể giúp tôi, tôi.. đợi sau này tôi có tiền, tôi nhất định sẽ trả ân tình này cho anh. "

    " Hoặc sau này có gì cần tôi giúp, gọi tôi lúc nào tôi sẽ tới lúc đó. "

    Thẩm Mộ Thành lắc đầu, giơ ngón trỏ tay phải lên:" Em muốn trả ân tình rất đơn giản, lấy thân báo đáp là được. "

    La Vy Vy nhíu mày:" Anh.. "

    " Nói đùa thôi. "

    Thẩm Mộ Thành nhún vai, nói:" Chỉ cần sau này em đừng trốn anh, anh đã cảm ơn trời đất lắm rồi. "

    " Xin lỗi.. "La Vy Vy cắn môi.

    " Lại xin lỗi! Sau này em không được phép nói ba chữ này với tôi nữa, còn nữa, mấy câu như cảm ơn, có chuyện gì cũng không được nói! "

    La Vy Vy im lặng gật đầu.

    " Được rồi, chắc bọn họ đợi lâu rồi, đi thôi. "

    Thẩm Mộ Thành nhấc chân rời đi.

    Tần Thiên Thiên thấy hai người đi tới, khóe môi nở nụ cười, kéo áo khoác Thẩm Mộ Thành trên người, đi lên trước.

    " Anh Thẩm, áo khoác anh đưa em mang về giặt, sau trả lại anh nhé. "Tần Thiên Thiên dùng giọng điệu mềm mại nói.

    La Vy Vy dừng bước, tò mò nhìn Thẩm Mộ Thành:" Hai người?"

    Hết chương 137
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  9. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 138: Bọn em không có gì hết!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bọn em không có gì hết!"

    Không đợi Thẩm Mộ Thành lên tiếng, tự Tần Thiên Thiên đã xua tay giải thích: "Là bởi vì em bất cẩn va vào anh Thẩm, nước trong cốc đổ lên quần áo, anh Thẩm tốt bụng cho em mượn áo khoác."

    Giọng điệu cô ta hơi lo lắng, lời nói cũng bị nhịu, giống như lo La Vy Vy sẽ hiểu lầm gì đó.

    Nhưng cô ta càng như vậy, trong mắt người bên cạnh lại càng thấy giống Thẩm Mộ Thành và cô ta có gì đó.

    Thẩm Mộ Thành nhìn chằm chằm Tần Thiên Thiên, khóe miệng nở nụ cười sâu xa, thế nhưng môi lại đang mím chặt, đáy mắt hơi lạnh.

    "Thì ra là như vậy."

    La Vy Vy nhìn chiếc áo khoác trùm trên người Tần Thiên Thiê, giọng điệu rất tùy ý, thậm chí cô còn hơi thất vọng. Tần Thiên Thiên và Thẩm Mộ Thành có quan hệ gì đó thì càng tốt.

    Tốt nhất Thẩm Mộ Thành có thể trở thành em rể cô, như vậy em rể giúp cô gì đó thì chút ân tình này cũng coi như bỏ được.

    "Lão đại!" Tống Ninh Viễn hạ thấp giọng, tiến lại gần La Vy Vy: "Có người nói với tôi Liêu Nhuận đi rồi, tôi lo anh ta sẽ đi sang bên này, chúng ta mau đi thôi."

    "Được." La Vy Vy gật đầu, nhìn về phía Thẩm Mộ Thành, nói: "Thời gian không sớm nữa, vậy chúng tôi đi trước đây. Ừm.. cảm ơn anh nhé."

    "

    Thẩm Mộ Thành nhíu mày:" Vừa nãy nói gì rồi? Không được nói cảm ơn với anh. "

    La Vy Vy nhún vai, gọi Tần Thiên Thiên rồi nhanh chóng rời đi.

    Tần Thiên Thiên đang định đi theo, Thẩm Mộ Thành đột nhiên tiến lên trước một bước, ngăn cô ta lại, không chút tình cảm nào nói:" Sau khi cô về thì vứt áo tôi đi, không cần trả lại đâu. Tôi không mặc quần áo người khác đã mặc. "

    "

    Tần Thiên Thiên ngước mắt lên, tầm mắt vừa hay chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Mộ Thành, ánh mắt đi như có thể nhìn xuyên thấu cô ta, biết cô ta đang nghĩ gì.

    Cô ta cứng người, bỗng thẳng lưng.

    Một giây sau, cô ta không dám nhìn nữa, vội vàng rời đi.

    Tên Thẩm Mộ Thành này.. Sau này cô ta vẫn không nên dây vào thì hơn, nếu như anh ta thật sự thành đôi với La Vy Vy.. Mặc dù trong lòng không vui cho lắm, cảm thấy con bé kia được lợi, nhưng nếu như hai người thật sự ở bên nhau, vậy vừa hay Phàm Nhất Hàng chính là người của cô ta rồi!

    "Vy Vy đợi em với!" Tần Thiên Thiên nhanh chóng đuổi theo, chỉ cảm thấy sau lưng luôn có ánh mắt lạnh lẽo dõi theo. Mãi cho tới khi cô ta chạy xa rồi, quay đầu không nhìn thấy Thẩm Mộ Thành nữa, cô ta mới thở phào.

    "Đi bên này hay bên kia?" La Vy Vy chỉ hai chỗ rẽ phía trước.

    Hồi lâu mà vẫn không có ai đáp trả, La Vy Vy quay đầu lại nhìn, thấy Tần Thiên Thiên đang quay đầu ra sau nhìn gì đó, cô cũng tới gần, nhưng phía sau chẳng có gì cả.

    "Tần Thiên Thiên, cô đang nhìn gì thế?" Cô đẩy cánh tay Tần Thiên Thiên, hỏi.

    Tần Thiên Thiên hoàn hồn, chỉ một con đường: "Bên này."

    La Vy Vy nghiêng đầu, không nghĩ nhiều, đi theo đường Tần Thiên Thiên chỉ.

    Nguyễn Ngọc Quyên và Tần Lạc Viễn đều không có Thành Đô, trong nhà không có ai nấu cơm, vậy nên bọn họ bảo với Tần lạc Viễn, mấy ngày nay đều sẽ ăn cơm tối ở nhà cô Tần Thiên Thiên.

    Khi sắp tới nơi, có một cậu bé đứng ở giữa đường, nhìn thấy hai người họ, cậu bé liền xông về phía họ.

    Cậu bé vừa chạy vừa hét: "Chị Vy Vy!"

    La Vy Vy nhướn mày, ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay: "Mao Mao!"

    Cậu bé cao chưa tới eo cô lập tức bổ nhào vào lòng La Vy Vy, ngọt ngào gọi: "Chị Vy Vy! Chị tới rồi! Mẹ em nói với em chị tới nhà ăn cơm, em đợi chị lâu lắm rồi!"

    Cậu bé đó là con trai của cô Tần Thiên Thiên, tên ở nhà là Mao Mao, năm nay vừa tròn bốn tuổi.

    Thế nhưng từ khi sinh ra, Mao Mao đã không thân thiết với chị họ Tần Thiên Thiên, nhưng lại rất bám cô, cô lại rất thích trẻ con nên rất thân thiết với Mao Mao.

    La Vy Vy lấy viên kẹo cô mua lúc ở trạm xe Thành Đô ra cho cậu bé, xoa đầu cậu bé, nói: "Mao Mao ngoan lắm!"

    "Em cảm ơn chị Vy Vy, chị Vy Vy là tốt nhất!" Mao Mao nhận lấy kẹo, ngước mắt lên, nhìn thấy Tần Thiên Thiên không có biểu cảm gì ở bên cạnh, dè dặt gọi một tiếng "chị họ", sau đó ôm kẹo chạy đi, vừa chạy vừa hét: "Mẹ ơi! Chị Vy Vy tới rồi!"

    Tần Thiên Thiên gần như bị coi như vô hình, sắc mặt hơi khó coi.

    Không biết tại sao, những người khác giới đều thích La Vy Vy hơn, Phàm Nhất Hàng cũng vậy, Thẩm Mộ Thành thì thôi đi, ngay cả em họ bốn tuổi cũng thích La Vy Vy hơn! Lẽ nào đàn ông đều thích hồ ly tinh sao?

    Cô ta mím chặt môi, không nói lời nào, sau đó đi vào nhà của cô.

    Cô của Tần Thiên Thiên cũng chính là em gái của Tần Lạc Viễn, tên Tần Lộ Ảnh. Bởi vì công việc kinh doanh của chồng ngày càng tốt nên sau khi sinh Mao Mao ra, cô ấy không đi làm nữa, chuyên tâm ở nhà làm người phụ nữ nội trợ.

    Hoàn toàn ngược lại với Mao Mao, Tần Lộ Ảnh rất quan tâm cháu gái mình, nhưng lại lạnh nhạt với La Vy Vy.

    Vỗn dĩ cô ấy và La Vy Vy không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, sau khi nghe Tần Thiên Thiên nói vài chuyện về La Vy Vy xong, cô ấy không thích đứa cháu gái tự dưng xuất hiện này.

    Nghe thấy tiếng gọi của Mao Mao, Tần Lộ Ảnh cầm xẻng nấu chạy lra, nhiệt tình chào hỏi Tần Thiên Thiên: "Tới rồi hả? Cô làm món cá sốt cà chua mà cháu thích nhất này, mau vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."

    Tần Thiên Thiên cười: "Cháu biết cô tốt với cháu nhất mà!"

    "Cháu biết là tốt rồi!"

    Tần Lộ Ảnh đưa tay ra định đóng cửa, La Vy Vy còn chưa kịp đi vào cửa đã ngơ người gọi một tiếng cô. Động tác đóng cửa của Tần Lộ Ảnh dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô, cười khan: "Xem đầu óc tôi này, suýt thì quên mất cháu, mau vào rửa tay ăn cơm đi."

    La Vy Vy: ".. Vâng."

    Cô không tin Tần Lộ Ảnh quên mất cô, dù sao một phút trước Mao Mao vừa nhắc "chị Vy Vy tới rồi" xong.

    Thế nhưng cô không để ý, Tần Lộ Viễn không phải người cô để tâm, vậy nên cô cũng không cần để ý tới thái độ của Tần Lộ Ảnh.

    Thế nhưng kỹ năng diễn xuất của Tần Lộ Viễn quá kém, bị đối xử khác biệt rõ rệt như vậy, cô vẫn cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu.

    La Vy Vy hắng giọng đi vào.

    Tần Lộ Ảnh làm rất tốt công việc nội trợ của mình, phòng khách được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không khiến người khác có cảm giác chật hẹp âm u.

    Khi La Vy Vy rửa tay xong, ra ngoài ăn cơm thì thấy Tần Thiên Thiên và Tần Lộ Ảnh đang nói tới chuyện Nguyễn Ngọc Quyên bị thương.

    "Vậy nên ý là tay bị liệt rồi hả? Sau này ai làm việc nhà?"

    La Vy Vy nhíu mày, chỉ cảm thấy mấy chữ "tay liệt" nghe rất chói tai.

    Tần Thiên Thiên nhỏ giọng nói: "Không phải nói vậy đâu, hình như sẽ dần dần hồi phục thôi."

    Có lẽ nghe thấy động tĩnh, Tần Lộ Ảnh ho khan một tiếng, đổi chủ đề khác: "Còn một tiếng nữa là nhà ở khu mới sửa xong rồi."

    "Sau này không cần phải ở trong căn nhà nát này nữa rồi."

    La Vy Vy i lặng ngồi xuống bàn ăm cơm, trên bàn toàn món Tần Thiên Thiên thích ăn, không có một món nào là cô thích ăn cả.

    Hoàn toàn nằm trong dự liệu.

    Tần Thiên Thiên lén lút nhìn La Vy Vy, thấy sắc mặt cô không có chút biến hóa gì, cô ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời Tần Lộ Ảnh: "Sửa xong rồi cũng không thể chuyển vào luôn được đâu, khi cháu học môn hóa giáo viên có nói, nhà mới xây sẽ có folmandehyde, phải thông gió một khoảng thời gian mới có thể dọn vào ở được.

    La Vy Vy nuốt cơm trong miệng xuống, cười nói:" Phải đấy cô, không thể chuyển vào ở luôn được đâu. Đương nhiên, người dễ bị tật mà! "

    Cô cố ý nhấn mạnh chữ" tật", Tần Lộ Ảnh và Tần Thiên Thiên nghe vậy, sắc mặt liền đen sì.

    Hết chương 138
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  10. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 139: Cháu không ăn bữa cơm này nữa!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    So với sức chịu đựng của Tần Thiên Thiên, rõ ràng Tần Lộ Ảnh không nín nhịn được lâu như vậy.

    Cô ta cười như không cười với La Vy Vy, trong lòng lại bùng lên ngọn lửa. Cô ta đập bàn một cái, đứng dậy, trừng mắt chất vấn La Vy Vy: "Cháu nói lời này là có ý gì?"

    Mao Mao ngồi trên ghế trẻ em ăn cơm bị dọa sợ, cậu bé bật khóc, trong phòng ăn lập tức toàn tiếng huyên náo.

    Từ nhỏ La Vy Vy đã lớn lên trong tiếng la hét, thứ cô không sợ nhất chính là sợ la hét như vậy của người lớn.

    Ý cười trên mặt cô không hề nhạt đi, ngược lại càng đậm hơn, cô vô tội xòe hai tay ra: "Cô, cô nói gì thế? Cháu đang tiếp lời của Thiên Thiên thôi mà, để cô không cần lo lắng nữa, cô đừng hiểu lầm ý tốt của cháu. Nếu như cô không yên tâm về lời cháu nói, cô có thể lên mạng tra xem chất hóa học đó là gì. Tài liệu trên mạng sẽ không lừa cô đâu nhỉ?"

    Tần Lộ Ảnh bị lời của La Vy Vy làm cho nghẹn họng, mặt đỏ bừng, cô ta cắn răng nói: 'Ai kêu cháu nói mấy cái này? Vừa nãy cháu nói với cô liệt rồi.. có phải cháu.. "

    " Có phải cái gì ạ? "La Vy Vy nghiêng đầu, vẻ mặt muốn vô tội bao nhiêu thì có bấy nhiêu, làm mấy lời Tần Lộ Ảnh vốn muốn nói đều nuốt ngược vào trong.

    Có lẽ.. con bé thật sự không nghe thấy gì, tiện miệng nhắc nhở đi.

    Mao Mao vẫn đang khóc, khóc nấc cả lên, rõ ràng đã bị dọa sợ lắm.

    Tần Lộ Ảnh nhịn một hơi, không nói gì, ôm Mao Mao vào phòng ngủ.

    Cửa phòng ngủ đóng lại, cũng ngăn luôn tiếng khóc của Mao Mao.

    Tần Thiên Thiên nhìn La Vy Vy, cười khuyên bảo:" Chị, chúng ta tới nhà cô ăn cơm, là khách, chị đi chọc giận chủ làm gì? Như vậy đi, lát nữa chị xin lỗi với cô đi. "

    La Vy Vy đang ăn cơm rất ngon, nghe thấy lời này, cô cười lạnh một tiếng, và vội cơm, sau đó đặt đũa xuống bàn, đứng dậy.

    " Tôi ăn xong rồi, đi đây. "

    " Này.. Cô vẫn chưa ra mà? Dù sao thì chị cũng nên xin lỗi cô tiếng rồi đi chứ. "Tần Thiên Thiên gọi cô.

    La Vy Vy dừng bước chân, nghiêng đầu nói:" Tôi không sai, tại sao phải xin lỗi? Người sai là các người chứ? Tần Thiên Thiên, mẹ tôi đối xử tốt với cô như vậy, còn tốt hơn với tôi nữa, cô cứ thể chửi mẹ tôi ở sau lưng vậy sao? "

    Sắc mặt Tần Thiên Thiên cứng lại, bỗng dưng hiểu ra vừa nãy La Vy Vy đều đang giả vờ trước mặt Tần Lộ Ảnh, cô ta đều nghe thấy hết! Đang cố ý chọc tức Tần Lộ Viễn thôi!

    " Em.. Em không nguyền rủa bà ấy! "Tần Thiên Thiên giải thích:" Là cô hỏi em mẹ chị như nào, em chỉ nói với cô ấy thôi. Chị hiểu lầm rồi! "

    " Hả? Vậy là cô cô rủa mẹ tôi rồi? Khi mẹ tôi vừa gả về đây, cô côc đã lạnh lùng châm chọc bà ấy, lúc lúc lại treo mấy chữ đi bước nữa ở bên miệng. Sao nào? Bố cô không phải đi bước nữa sao? "

    Tần Thiên Thiên nhịn tới nối mặt đỏ bừng, đứng dậy:" Nói cho đàng hoàng, chị lỗi mấy chuyện này ra làm gì? Chuyện chị chọc tức cô là thật chứ? Khoảng thời gian này chúng ta đều phải tới đây ăn cơm tối, chị không ngại khi nói như vậy với cô sao? "

    " Ha ha. "La Vy Vy cười lạnh:" Vậy cô đi nói với cô ấy, La Vy Vy tôi ahihi không ăn bữa cơm này nữa! "

    Cô sờ túi, lấy ra hai trăm, đập lên bàn:" Đây là tiền cơm hôm nay! Gửi lời cảm ơn của tôi tới cô vì đã nấu một bàn đồ ăn ngon như vậy! "

    Nói xong, La Vy Vy quay người rời đi, mặc kệ Tần Thiên Thiên ở phía sau hét lớn như nào.

    Dù sao Tần Lộ Ảnh cũng chỉ muốn để mình Tần Thiên Thiên tới ăn cơm, vậy cứ để Tần Thiên Thiên ăn đi, cô không rước nhục vào nữa được chưa?

    La Vy Vy đi linh tinh hồi lâu, bởi vì trong lòng toàn là cơn giận nên trên đường đi cô không chú ý gì, không cẩn thận va vào người khác.

    " Xin lỗi. "Cô vội vàng nói, người kia cứ thế vội vàng đi luôn, không trách cô chút nào.

    La Vy Vy cảm thấy kỳ lạ, cô đưa tay ra sờ túi quần, nhận ra ví tiền đã mất từ khi nào.

    Cô nghĩ tới người vừa nãy mình va vào, ngẩng đầu lên nhìn, người đó cũng đang nhìn sang bên cô, bốn mắt chạm nhau, người đó chột dạ cong chân bỏ chạy.

    " Trộm kia đừng chạy! "La Vy Vy lập tức phản ứng lại, nhấc chân đuổi theo.

    Đây là con đường ở gần khu phố xá huyên náo, dọc đường có rất nhiều hàng quán, không tránh khỏi người đông như kiến, nhưng cô đuổi theo một đoạn đường dài vẫn không có ai giúp cô ngăn tên trộm kia lại.

    " Đứng lại! "La Vy Vy vừa đuổi vừa ôm bụng, cô vừa ăn cơm xong, chạy làm bụng đau.

    Nhưng trong ví là tiền sinh hoạt hai tuần của cô, Nguyễn Ngọc Quyên phải nằm viện ít nhất hai tuần nữa, cũng có nghĩa là nếu như cô không lấy lại được ví tiền, cô sẽ phải quay về chỗ Tần Lộ Viễn ăn cơm

    So với điều đó, cô thà chết đói còn hơn!

    " Anh đứng lại cho tôi! Tên trộm chết tiệt kia! "Cô ôm bụng, cắn chạy chạy về phía trước.

    Thể lực của La Vy Vy rất tốt, nếu như là con gái bình thường, lúc này đã mệt tới bò luôn rồi, nhưng rõ ràng tên trộm này cũng là người nhanh nhẹn, cả quãng đường bị cô đuổi nhưng không hề dừng lại.

    Hai chân cô dần nặng trĩu, trong lòng La Vy Vy chỉ có một câu: Nhất định phải lấy lại được tiền!

    Cũng may ở phía trước có đèn giao thông, thấy đèn xanh ở chỗ người đi bộ sắp chuyển sang đỏ, tên trộm nhân lúc ba giây đèn xanh cuối cùng chạy đi.

    Thế nhưng khi cô chạy tới ngã tư, đèn xanh đã chuyển thành đỏ, hàng xe chạy qua đã cản tầm nhìn của cô.

    Tên trộm chắc chắn đã chạy xa rồi, còn cô lại bị hàng người ngăn cản.

    Chết chắc rồi..

    Sắc mặt La Vy Vy tái nhợt, suýt chút nữa ngất đi.

    Nhìn dòng xe qua lại, đầu cô trống rỗng, vô lực dựa vào cột đèn, ngồi xổm xuống.

    Người đen đuổi uống nước lạnh cũng bị cóng gãy răng, trước đây cô không tin câu này, trên thế giới làm gì có người đen thế.

    Mãi cho tới tận hôm nay, trên đường vô tình va vào người mà vẫn bị trộm mất ví tiền.. cô đã tin rồi.

    Sao cô đen đủi thế nhỉ!

    Bây giờ làm sao giờ?

    La Vy Vy đau đầu nghĩa ra hai cách: Một là đi tìm Tần Lộ Ảnh xin lỗi, hai là gọi điện cho Tần Lạc Viễn, nói với ông mình mất tiền rồi.

    Hai cách này đều thảm như nhau, nhưng cô không nghĩ ra được cách nào tốt hơn nữa.

    Cơ thể Nguyễn Ngọc Quyên vẫn còn rất yếu, cô không thể để Nguyễn Ngọc Quyên nằm trên giường bệnh vẫn phải lo cho cô, vậy nên cách thứ hai không dùng được, chỉ có thể đi tìm Tần Lộ Ảnh xin lỗi, khoảng thời gian sau đó phải thắt lưng buộc bụng rồi.

    Hoặc..

    Cô thở dài, nghĩ: Mấy ngay này không ăn sáng không ăn tối cũng không chết được, khi ăn trưa thì có thẻ ăn nhà ăn trường rồi, trong thẻ ăn cô còn thừa hẳn một tháng ăn nữa cơ mà.

    Đèn giao thông chuyển màu, hàng xe dừng lại phía sau.

    La Vy Vy dựa vào cột đèn, ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị đứng dậy thì trước mắt đột nhiên xuất hiện hai chân, chân đeo đôi giày cổ điển.

    Cô ngây người, tầm mắt dần dần chuyển lên trên, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt cấm dục của Phàm Nhất Hàng.

    Cậu rủ mi, dưới mắt có một quầng bóng đen, khàn giọng nói ra tên cô.

    " La Vy Vy."

    Sau lưng Phàm Nhất Hàng, Triệu Hòa An đang túm cổ tên trộm kia lại.

    Hết chương 139
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...