Ban đầu còn tính thuận lợi nhưng mà càng về sau càng khó!
Có thể là phần sau thời gian dung hợp đủ dài đã có hiện tượng đồng hóa đã rất khó phân rõ đến cùng đồ của ai với ai.
Âm khí chia ra mất đi hiệu quả của phù tụ âm đã bắt đầu từng chút một quay về trong cơ thể Sầm Tuyết, Giang Hoa Đình cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Hỏng bét."
Thiên Lộ cũng biết Giang Hoa Đình gian nan nhưng mà tách rời thì anh ta không giúp được gì: "Cứ tiếp tục thế này thì cơ thể của Sầm Tuyết sẽ chống đỡ không nổi, có thể ép linh hồn của họ ra trước không?"
Nếu như có thể để Sầm Tuyết tự khôi phục thần trí thì có lẽ phần còn lại sẽ không cần phiền phức tới thế nữa.
Giang Hoa Đình nhìn phần âm khí chưa tách ra chỉ còn lại có một chút xíu liền đồng ý.
Linh hồn bị ép ra..
Mắt của Sầm Tuyết không trống rỗng mà ánh mắt của Tần Thủy Hoàng thì là tà ác đắc ý, vừa nhìn đã biết bây giờ là Tần Thủy Hoàng chủ đạo.
Tần Thủy Hoàng ôm chặt Sầm Tuyết nói với Giang Hoa Đình: "Quả thật là một tên không bớt lo!"
"Nếu mà bớt lo thì người nhà họ Sầm còn cần hả?" Thiên Lộ hỏi ngược một câu rồi lập tức vứt một tờ phù qua đó muốn tách hai người ra.
Đáng tiếc hiệu quả cũng không phải rất lớn.
Giang Hoa Đình thấy thế: "Tôi dạy anh một đoạn khẩu quyết, anh làm theo khẩu quyết của tôi."
"Được."
Giang Hoa Đình dạy cho Thiên Lộ là một đoạn ngắn trong thuật phân tách linh hồn nhà họ Kỳ, cố ép tách rời.
Tình trạng của Sầm Tuyết thật sự rất hỏng bét nếu như không phải nhìn thấy trạng thái linh hồn của bọn họ là thế này thì Giang Hoa Đình cũng sẽ không dùng thuật pháp này, cố tách rời chỉ sơ ý một chút rất có thể linh hồn bị tách rời sẽ chịu tổn hại.
Hậu quả của việc bị tổn hại..
Thì gần giống với bị bệnh Alzheimer hoặc càng thảm hơn.
Có Giang Hoa Đình chỉ dẫn, Thiên Lộ dùng thuật pháp đó tuy có chút khập khiễng nhưng cũng có chút hiệu quả.
Mắt Sầm Tuyết bắt đầu dần dần khôi phục sự sáng tỏ, thần trí cũng chầm chậm quay về.
"Giang.. Hoa Đình?"
Giọng của linh hồn Sầm Tuyết cực kỳ nhỏ y như muỗi kêu may người ở hiện trường có khả năng nghe hơn người cộng thêm Thiên Lộ vẫn luôn chú ý tình trạng của Sầm Tuyết thì càng không bỏ sót.
Thiên Lộ nhớ tới lời của Giang Hoa Đình, phải để Sầm Tuyết tỉnh táo, tốt nhất để chính anh ta phân chia thứ không thuộc về mình ra.
"Tôi cũng ở đây đó, sao không thấy cậu gọi tôi hả?"
Đầu của Sầm Tuyết vẫn còn lâng lâng, anh ta hoàn toàn không có chút ký ức gì về mấy ngày nay chỉ có trống rỗng hoàn toàn tiếp nhận không nổi một màn này.
Bỗng dưng nghe thấy được lời nói của Thiên Lộ, Sầm Tuyết sửng sốt một lúc đầu óc trong nháy mắt mơ màng, gọi Thiên Lộ làm gì? Bọn họ rất quen thuộc hả? Thấy Sầm Tuyết phản ứng chậm thế này nếu như không phải tình huống đặc biệt thì Thiên Lộ cũng không nhịn được cảm thấy anh ta khá đáng yêu.
"Vẫn chưa ngủ tỉnh hả?"
Sầm Tuyết: "?" Ngủ gì? Hình như anh ta đã ngủ rất lâu.
"Còn không tỉnh thì người ôm chặt cậu sắp hôn cậu rồi đó." Thiên Lộ nói.
Giống như chứng minh lời của Thiên Lộ vậy, tay đang ôm chặt Sầm Tuyết của Tần Thủy Hoàng siết chặt lại.
Sầm Tuyết: "!"
Lúc này Sầm Tuyết bỗng dưng phát hiện ra trạng thái của bản thân cực kỳ không đúng! Giờ phút này anh ta thế mà trong trạng thái linh hồn! Mà cơ thể của anh ta lại nằm ở trên giường, vẻ mặt trắng tới mức như một người chết vậy!
Doãn Thu ngẫm nghĩ: "
Nhóc Hoa, cần giúp không?"
Giang Hoa Đình giật nảy mình rồi lập tức nói đùa: "Chỉ còn lại có chút xíu thôi, hay là nhóc Thu tới giúp tôi chia ra đi?"
Doãn Thu gật đầu: "Được."
Giang Hoa Đình: "..."
Cậu chỉ là tùy ý nói chút mà thôi.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà Giang Hoa Đình cảm thấy hình như từ khoảnh khắc Doãn Thu bước vào trong trận pháp đó, thì âm khí rục rịch ngóc đầu dậy muốn dung hợp lại với nhau như cứng đờ vậy, không.. Dám di chuyển lắm?
Chỉ thấy Doãn Thu không chút cảm xúc hất mạnh tay với đóm âm khí không chịu tách rời đó, đóm âm khí đó như cực kỳ sợ Doãn Thu mà liều mạng trốn!
Giang Hoa Đình: "?"
Doãn Thu nhíu mày, nói: "Tách ra cho tôi!"
Thiên Lộ: "..."
Tần Thủy Hoàng giễu cợt: "Cậu nói tách thì tách hả, cậu tưởng phần khí đó thuộc về cậu chắc?"
Làm người tuyệt đối đừng lập flag bằng không một giây sau sẽ linh nghiệm!
Chỉ thấy hai đám âm khí vừa nãy còn dây dưa tới mức khó mà tách rời.. Không, là âm khí của Sầm Tuyết giống như cặp đôi trung học đang yêu bị phụ huynh phát hiện vậy! Nơm nớp lo sợ "Buông" âm khí của Tần Thủy Hoàng ra rồi lấy lòng xoay quanh Doãn Thu.
Giang Hoa Đình: "..."
Sớm biết sẽ đơn giản đến thế, cậu còn chế tạo phù tách rời dị kỷ gì nữa? Quả nhiên con rơi với con cưng thì không thể so sánh.
Tần Thủy Hoàng: "..."
Cái gì gọi là vả mặt? Đây là vả mặt!
Tần Thủy Hoàng cũng sắp tức tới nổ! Lập tức khống chế âm khí của mình muốn đuổi theo ngặt nỗi ngay cả âm khí vốn thuộc về mình cũng bắt đầu không nghe anh ta sai sử!
Chỉ thấy Giang Hoa Đình vậy mà mở túi khóa linh ra bắt đầu thu gom âm khí của Tần Thủy Hoàng!
Giang Hoa Đình quát về phía Thiên Lộ: "Mau tách bọn họ ra!"
Tần Thủy Hoàng lại phản ứng nhanh hơn Thiên Lộ chút, mà vị trí của anh ta chiếm ưu thế hơn Thiên Lộ!
Tần Thủy Hoàng ôm chặt lấy eo của Sầm Tuyết, dán "Người" càng gần sát mình hơn.
Chẳng biết tại sao lúc Tần Thủy Hoàng vừa làm xong động tác này mọi người trong chớp mắt bỗng nổi da gà! Run! Cảm giác đó tới rất nhanh đi cũng rất nhanh nếu như không phải da gà trên cánh tay còn chưa tan đi thì bọn họ cũng suýt chút tưởng là ảo giác rồi
Tần Thủy Hoàng dùng sức nắn cằm Sầm Tuyết: "Chỉ cần tôi hút hết khí của cậu thì" Sầm Tuyết "sẽ không còn nữa, dư lại chỉ là chính tôi."
Sầm Tuyết trừng to đôi mắt dùng sức đẩy đầu đối phương ra liều chết đấu tranh! Ngặt nỗi trạng thái linh hồn của chính anh ta đã yếu hơn Tần Thủy Hoàng, sức mạnh cũng không theo kịp đối phương chỉ có thể trơ mắt nhìn môi Tần Thủy Hoàng cách bản thân càng ngày càng gần!
"Sầm Tuyết!" Giọng của Thiên Lộ bỗng nhiên vang lên!
Chỉ thấy Thiên Lộ không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh giường của Sầm Tuyết, tay còn đang nắn mặt Sầm Tuyết.
"Cậu không quay lại thì tôi sẽ hôn đó."
Trong lòng Sầm Tuyết giật mình: "Cậu dám?"
Thiên Lộ bỗng nhiên cong khóe môi, người bình thường nhìn như không có biểu cảm gì giờ phút này vậy mà có kiểu làm tim người ta không khỏi đập nhanh.
"Vừa hay, cơ thể của cậu.."
Ngón trỏ thon dài của Thiên Lộ từ trên môi Sầm Tuyết bắt đầu dần dần trượt xuống.. Cổ.. Hầu kết..
Rõ ràng bây giờ anh ta có trạng thái linh hồn sẽ không có cảm giác khác! Nhưng Sầm Tuyết vẫn cứ có cảm giác bị chạm vào! Nơi trên cơ thể bị sờ qua bây giờ anh ta cũng cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng!
"Tôi cũng rất hứng thú.." Thiên Lộ cười như không cười nói, chỉ thấy vừa hay trượt qua nốt trên ngực Sầm Tuyết..
"Á á á á á á!"
Sầm Tuyết lập tức nổ luôn! Không biết lấy đâu ra sức mạnh một cước đá Tần Thủy Hoàng đang ôm chặt lấy mình ra! Lập tức về đến trong cơ thể chính mình!
Giang Hoa Đình lập tức bắt lấy cơ hội dùng phù trói linh trói Tần Thủy Hoàng với cả âm khí của anh ta lại rồi thu hết vào trong túi khóa linh! Tần Thủy Hoàng bị thu vào trong túi khóa linh cũng không thành thật, cho dù là túi khóa linh phiên bản gia cố cũng bị anh ta đập tới mức u lên một cục như bất cứ lúc nào cũng sẽ xông ra vậy.
Bất đắc dĩ Giang Hoa Đình đành phải ở phía trên vẽ thêm mấy phù văn phù khóa linh.
Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Thiếu đi âm khí của Tần Thủy Hoàng, Doãn Thu cũng buông âm khí của Sầm Tuyết ra để chúng nó quay trong cơ thể của ký chủ.
Giang Hoa Đình làm xong bên này cuối cùng cũng rảnh đi xem tình hình bên chỗ Sầm Tuyết.
Chỉ thấy Thiên Lộ không chút cảm xúc cầm lên khăn tay để ở bên cạnh lau ngón tay.
Hơi thở tỏa ra từ trong người toàn là lạnh băng, ghét bỏ.
Giang Hoa Đình: "..."
Cậu cũng suýt chút cho rằng vừa nãy Thiên Lộ nói là thật sự.
Lúc đó Thiên Lộ cực kỳ sắc tình!
Linh hồn Sầm Tuyết quay về còn cần thích ứng với cơ thể của mình. Thiếu đi kẻ ác phá hoại Tần Thủy Hoàng, vẻ mặt của Sầm Tuyết tốt hơn rất nhiều.
Không biết có phải do mới vừa bị trùng kích mà chân mày Sầm Tuyết nhíu chặt, giọt mồ hôi tranh nhau túa ra như đang ác mộng run lên!
"Á!"
Sầm Tuyết bỗng dưng mở mắt thét chói tai rồi ngồi dậy!
Nhìn thấy Thiên Lộ gần ngay sát bên thế mà từ trên giường lăn xuống dưới: "Ui da!"
Thiên Lộ: "..."
Thiên Lộ có phản ứng chật vật tới như thế, Giang Hoa Đình với Doãn Thu đều có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Vừa muốn qua đó đỡ người dậy nhưng cơ thể hai người lại không hẹn mà cùng cứng đờ! Ánh mắt nhìn chằm chằm cửa lớn.
Sầm Tuyết đang đấu tranh muốn dậy ai ngờ đột nhiên cảm thấy một luồng tim đập nhanh, chân bủn rủn, cơ thể mới ngồi dậy một nửa đã sắp lần nữa ngã xuống, một bàn tay kéo anh ta dậy để anh ta nằm lên giường.
Nét mặt Sầm Tuyết phức tạp nhìn Thiên Lộ.
Tuy Thiên Lộ chỉ là chạm vào người có một chút nhưng lại có thể cảm nhận được anh ta đang run rẩy.
Giang Hoa Đình bỗng nhiên nói: "Nếu đã tới đây sao không đi vào?"
Một tiếng cười khẽ truyền vào trong tai của tất cả mọi người, cửa bị mở ra từ từ vang lên tiếng cọt kẹt.
Đứng ở người bên ngoài quả nhiên là A Phúc.
Khóe miệng A Phúc ngậm một ý cười nhạt nhìn người trong phòng, ánh mắt hờ hững liếc thoáng qua túi khóa linh trong tay Giang Hoa Đình sau đó lại nhìn về phía Giang Hoa Đình.
Giang Hoa Đình nói: "Anh đã tới đây từ sớm?"
A Phúc cười: "Làm sao mà biết?"
Giang Hoa Đình nói: "Trước đó trong nháy mắt tôi có thể cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ tuy không biết sau đó tại sao anh lại đè xuống nhưng tôi cảm thấy, anh hẳn là vẫn luôn ở đây nhìn."
A Phúc hơi khép hờ mắt: "Đúng vậy tôi vẫn luôn nhìn."
Doãn Thu bỗng nhiên nói: "Cho nên bây giờ tình trạng các nơi trong nước, anh đều biết."
"Ừm, biết."
"Tại sao không giúp?"
A Phúc nói: "Loài người phải dựa vào sức của mình vượt qua bờ vực này bằng không giúp bao nhiêu lần cũng đều giống như nhau chỉ sẽ làm nhân loại cảm thấy như lẽ đương nhiên."
Doãn Thu mím chặt môi không tiếp tục hỏi.
A Phúc nhìn Doãn Thu hàm ý không rõ nói: "Chẳng trách vận may sẽ chọn cậu, có tấm lòng này đã mạnh hơn người nhà họ Cơ không biết bao nhiêu lần."
Lương thiện lại lý tính.
Không phải thánh mẫu nên chỉ cần là người đều thích.
Doãn Thu không phải hiểu ý của A Phúc lắm, những người khác cũng không hiểu nhưng A Phúc cũng không có ý giải thích.
Giang Hoa Đình biết hỏi: "A Phúc anh tới đây làm gì? Anh nhìn đi, anh vừa tới là những người khác đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, anh cứ tiếp tục ở lại thì đoán chừng tuổi thọ của bọn họ cũng sẽ giảm bớt tận mấy năm. Có chuyện gì thì nói mau đi."
Biết Giang Hoa Đình nói chuyện rất tùy ý nhưng mà không ngờ cậu thế mà sẽ gan to tày trời tới vậy, thế mà mở miệng bảo A Phúc mau đi đi! Cũng không sợ A Phúc không vui sẽ cho cậu đi đời!
A Phúc cũng không để ý chuyện Giang Hoa Đình không lễ phép, ngược lại rất vui vì tính thẳng thắn của Giang Hoa Đình.
"Tôi tới đón người."
Giang Hoa Đình cau mày: "Ai?"
A Phúc muốn đón ai đi?
Ở đây chỉ có cậu với Doãn Thu, Thiên Lộ với Sầm Tuyết, mỗi người đều tiếp xúc không nhiều với A Phúc.
Duy nhất không nắm rõ chỉ có..
Tầm mắt của Giang Hoa Đình nhìn về phía túi khóa linh trong tay.
Cũng chỉ có ma hoàng đế này là cậu là không nắm rõ.
Chẳng lẽ..
A Phúc khẽ cười, ánh mắt nhìn túi khóa linh tràn đầy dịu dàng với hoài niệm: "Cậu nghĩ không sai, là người đó."
Đồng tử Giang Hoa Đình hơi co, trong đầu của cậu giờ phút này có một ý nghĩ cực kỳ khổng bố!
Không chỉ Giang Hoa Đình mà những người khác đều nghĩ tới cùng một khả năng!
Người chỉ đứng ở trước mặt bọn họ không cử động đã để bọn họ không dám lơ là cảnh giác, không dám tùy ý nói chuyện chỉ sợ chọc giận rồi đối phương!
Có thể thấy thực lực của đối phương xa cao hơn bọn họ rất nhiều!
Đến nỗi Giang Hoa Đình còn nhớ từng lời A Phúc đã từng nói, bạn bên cạnh anh ta đều chết hết rồi, vẫn còn một người là hổ thẹn.
Quen biết Tần Thủy Hoàng mà lại rất được Tần Thủy Hoàng tín nhiệm, thời Tần người cầu đạo nổi tiếng, người nhà Đạo nổi tiếng còn đã từng là ngự y của Tần Thủy Hoàng! Đến nỗi còn muốn tìm đơn trường sinh bất lão cho Tần Thủy Hoàng..
Doãn Thu cẩn thận nói: "Cho nên tên thật của anh hẳn là Từ Phúc?"