Bài viết: 1 

Chương 316: Ông cố nhà họ Sầm (2}
Doãn Thu không chút cảm xúc nhìn chằm chằm điểm đỏ phía trên không hề nhúc nhích, nói: "Ở tổ huyền học ngây người lâu như thế mà chỉ có chút thường thức thế này? Cậu muốn về huấn luyện lần nữa sao?"
Anh binh sĩ nói chuyện ngậm miệng lại.
Thẩm Vĩ nói: "Chúng ta không tìm thấy rất có thể là bị phù lục như phù ẩn thân giấu đi rồi."
Có mấy anh binh sĩ đối với huyền học không hiểu lắm líu lưỡi: "Cả một tòa nhà cũng có thể giấu đi sao? Vậy cũng quá lợi hại luôn! Nếu như đột nhiên xuất hiện chẳng phải trở thành ảo ảnh sao?"
Có người nói lời khiêu khích soi mói: "Có phải cậu đối với ảo ảnh hiểu sai gì rồi không?"
Doãn Thu hơi nhíu mày tất cả mọi người đều lập tức ngậm miệng lại.
"Yên lặng chờ."
"Vâng!"
Doãn Thu nhìn chằm chằm nơi nhìn như bãi phế liệu, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Giang Hoa Đình nhìn cụ già ngồi tít trên cao, nói: "Hiếm có khi ông còn nhớ mẹ tôi. Chẳng qua tôi rất tò mò nhiều con cái như thế tôi không cảm thấy ông sẽ nhớ hết, sao lại nhớ kỹ được mẹ tôi?"
Cụ già khép hờ mắt dùng độ cao của ông ta nhìn Giang Hoa Đình thì Giang Hoa Đình giống như một đứa trẻ vẫn chưa lớn.
"Cậu moi thông tin từ chỗ tôi sao?"
Giang Hoa Đình không sao cả nhún vai: "Ông thích thì nói không thì thôi, tôi không sao cả."
Đối phương là một con yêu quái già, muốn giấu đối phương? Đó là không thể nào. So với phí chút sức này còn không bằng ngay từ đầu đã nói rõ lập trường của mình.
"Chả sao cả." Cụ già nói: "Dù sao cậu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phần tử của chúng tôi."
Chân mày Giang Hoa Đình giật giật, cái này ai biết chứ? Ông cụ này lấy tự tin ở đâu ra?
"Thư Man từ lúc ra đời đã mang theo một kiểu" Vận ", kiểu vận đó tuy không bằng năm vận nhưng cũng đủ đặc biệt, gần với vận may của năm vận là thứ rất nhiều người cầu mà không được."
Cụ già nói rất chậm, Giang Hoa Đình nghe rất rõ cũng không sót từ khóa năm vận này.
"Vận này để ở trên người bình thường có chút lãng phí, vì để không lãng phí thì chỉ có thể rút ra." Cụ già nói tới đây trong giọng nói có chút đáng tiếc, "Đáng tiếc là bất kể tôi dùng rồi phương pháp gì cũng không rút được số vận đó."
Ngắn ngủi mấy câu đã để trong lòng Giang Hoa Đình tràn ngập giận dữ!
Bất kể dùng phương pháp gì!
Chỉ bằng sáu chữ này Giang Hoa Đình đã có thể tưởng tượng được những đau khổ năm đó mẹ cậu Sầm Thư Man chịu đựng!
Thứ số mệnh kiểu này muốn rút ra khỏi người chủ cũ trong quá trình rút ra, chủ nhân cũ không thể chết. Rút số mệnh là xé rách cơ thể của người đang sống sờ sờ, thì có khác gì để người đó nhìn nội tạng, xương của mình bị móc ra?
Vận xui của Giang Hoa Đình quay cuồng tựa như muốn xông ra ràng buộc vậy, sôi trào mạnh mẽ.
Cụ già híp mắt lóe lên một tia sáng nói: "Nói không chừng cậu có thể rút số mệnh trên người Thư Man ra." Giọng nói của Giang Hoa Đình lạnh băng, "Ông cảm thấy tôi sẽ làm mấy chuyện này sao?"
Cụ già hơi cười: "Đó thì không thể do cậu quyết định."
Bàn tay cực kỳ to không biết từ lúc nào đã vươn tới đầu Giang Hoa Đình! Làn da cụ già để lộ ra biến thành màu đen, phía trên giống như còn đang chảy mủ thối hoắc, từng giọt thuận tay ông ta chảy vào bên trong..
Giang Hoa Đình nhìn tới buồn nôn bước nhanh lùi về phía sau mấy bước, không ngờ tay đó vậy mà lại duỗi dài ra thế mà đuổi theo Giang Hoa Đình! Giang Hoa Đình bắt đầu cẩn thận, trong tay cầm năm tấm phù nổ phá như không cần tiền ném đến cánh tay to đó _
Ầm ầm ầm mấy âm thanh nổ tung, còn có sức nổ cả căn nhà cũng không ngừng chấn động.
Sầm Tuyết đang muốn rời khỏi lại nghe được tiếng vang cực lớn này liền dừng bước nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
"Ai đang vẽ phù nổ phá trung cấp?"
Một mình tự nói một câu như thế rồi Sầm Tuyết nhấc chân muốn đến bên đó nhưng chưa đi được mấy bước anh ta đã bị người ta chặn lại.
"Cậu Tuyết, cụ Sầm đã nói phạm vi hoạt động của cậu không ở bên này."
Sầm Tuyết lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nếu như tôi cứ muốn qua đó?"
Người ngăn anh ta lại không chút cảm xúc: "Vậy chúng tôi chỉ đành phải đắc tội rồi."
Sầm Tuyết lạnh lùng hừ rồi xoay người đi luôn.
Mấy người đó thấy Sầm Tuyết đi ra thì lập tức xoay người lại tiếp tục canh gác. Ai ngờ Sầm Tuyết vậy mà lẳng lặng không tiếng động xoay người dùng tốc độ nhanh nhất dán hai tấm phù cố định lên trên người bọn họ!
Sầm Tuyết cười lạnh lùng nói: "Tôi vẫn rất tò mò về bên đó, lần này tôi cứ muốn qua đó xem thử!"
Giang Hoa Đình khó xử nhìn ông cụ khổng lồ này, thịt mỡ thối rữa trên người người này quá nhiều, cậu đánh nhau rất tốn sức, phù nổ phá một lần ném năm tấm ra ngoài, không chỉ không làm tổn thương đối phương chút nào mà còn làm bản thân buồn nôn rồi gần chết!
Thua thiệt lớn!
"Quả là một đứa trẻ không nghe lời." Cụ già ra vẻ như đáng tiếc nói, thực ra thì trong mắt tràn ngập là tán thưởng với quyết tâm phải có được!
Giống như trên người Giang Hoa Đình có thứ gì đó ông ta muốn có!
"Tôi phải để cậu biết thiên sư với đại sư chênh lệch ở đâu."
Giang Hoa Đình phát ra tiếng ha: "Còn không bằng ông nói với tôi, thịt thối với thịt tươi đến cùng có gì khác nhau đó."
Nói rồi Giang Hoa Đình lại ném đi mấy tấm phù lục có lực công kích khá cao thế mà đều bị cụ già hết sức ung dung hóa giải. Cho dù phù lục của Giang Hoa Đình không phát huy ra hết tác dụng chúng nó nên có nhưng cụ già vẫn là cực kỳ hài lòng.
"Không tệ, trong tình huống huyết mạch thiên sư còn chưa thức tỉnh vậy mà đã có thể vẽ ra phù lục cao cấp như thế, quả thật sự còn có thiên phú hơn cả Sầm Tuyết."
"Chỉ là hiệu lực của phù lục cũng không thể đạt tới mức thiên sư." Trong mắt cụ già rất điên cuồng, "Nếu như trở thành thiên sư.."
"Vậy thì trên đời này không còn ai có thể là đối thủ của cậu nữa!"
Cụ già nói tới mức tự đại giống như đã nhìn thấy Giang Hoa Đình trở thành thiên sư rồi vậy.
Nói tới cũng kỳ lạ Giang Hoa Đình trở thành thiên sư tại sao ông ta lại vui vẻ tới thế?
Giang Hoa Đình đang bối rối, cụ già liền đè nén không nổi kích động trong lòng nói hết những gì nghĩ trong lòng ra: "Thế này sẽ có cái xác đủ mạnh mẽ gánh chịu linh hồn của tôi rồi!"
Đoạt xá!
Đồng tử Giang Hoa Đình co rút một phen, yêu quái này quả nhiên không phải là người bình thường!
Bên trong thân xác cụ già là linh hồn thiên sư không biết đã sống bao lâu!
Giang Hoa Đình không biết linh hồn thiên sư đó đến cùng là ông cố nhà họ Sầm hay là linh hồn thiên sư của gia tộc khác nhưng bây giờ cậu cũng hết cách suy nghĩ kỹ bởi vì cụ già này lại ra tay!
Một luồng khí thế đè ép như tới từ thời đại xa xưa lập tức đè ép xuống.
Cụ già vẻ mặt hiền từ tán thưởng nhìn giây phút Giang Hoa Đình bị ép tới thay đổi vẻ mặt tuy chỉ có thể nhìn được phần mắt của cậu nhưng cũng không trở ngại ông ta tán thưởng.
Đây là khí thế đè ép thuộc về thiên sư à! Còn có khí thế đè ép của huyết thống!
Không thể phủ nhận trên người Giang Hoa Đình quả thực có huyết thống của nhà họ Sầm, điểm này đối với ông cụ cũng là thua thiệt, cũng là Giang Hoa Đình chưa từng nghĩ tới.
Ai có thể tưởng tượng ra được, huyết mạch thiên sư còn có thể dùng thế này?
Giang Hoa Đình cắn chặt răng chống đỡ, có lẽ luồng sức mạnh không chịu thua đó lại có lẽ là cái khác mà vận xui ẩn náu trên người cậu cuồn cuộn ngóc dậy.
Cụ già rất vui vẻ yên tâm: "Không tệ còn biết dùng số mệnh chống đỡ, vừa như thế thì trong năm vận nhà họ Sầm chúng ta đã có hai, quả thật không tệ.."
Sầm Thư Man lạnh lẽo nhìn anh trai chị dâu đang khóc tố khổ trước mặt bà, mặc thành thế này mà còn có thể tới khóc tố khổ? Sầm Thư Man cũng có chút nghe không nổi nữa.
"Tôi nghe mấy người khóc lóc mười phút kết quả nói tới nói lui chỉ là nhà họ Giang chúng tôi cắt vụ làm ăn với nhà họ Sầm mấy người cho nên muốn chúng tôi chịu trách nhiệm." Sầm Thư Man lạnh nhạt nói: "Nếu như mấy người coi nhà họ Giang chúng tôi là mở từ thiện thì bây giờ mấy người có thể đi rồi."
"Chúng tôi có thể giúp đỡ người nghèo, có thể nuôi một con chó, hơn mười ngàn con cũng được duy nhất không nuôi kẻ lười."
Mặt của cha mẹ Sầm Tuyết trong nháy mắt nhăn nhó chẳng qua nghĩ tới tài sản ròng của đối phương trong lòng ghen ghét đồng thời lại không nhịn được muốn chiếm chút hời.
"Tiểu Man em nói như vậy bọn chị, bọn chị quá thương tâm, ai không muốn con trai con gái nhà mình tốt chứ." Mẹ Sầm lau đi nước mắt không hề tồn tại, "Nói tới, Tiểu Man em cũng có một đứa con trai đi, nhỏ hơn Tuyết nhà bọn chị mấy tuổi mấy tuổi rất giống với chồng em? Hôm nay hình như chị nhìn thấy nó rồi.."
"Mấy người nhìn thấy nó rồi? Ở đâu!" Vẻ mặt Sầm Thư Man phẫn nộ! Chuyện của con trai cô chưa từng nói với người nhà họ Sầm!
Cho dù giấu không được lão già nhà họ Sầm nhưng mà anh trai chị dâu bọn họ là không biết!
Cha Sầm lập tức đắc ý: "Cho anh một trăm triệu, anh sẽ nói với em bằng không em vĩnh viễn cũng không biết tung tích của con trai em."
Nhưng mà khác với dự đoán của cha Sầm là Sầm Thư Man lại rất tỉnh táo.
"Đừng nói một trăm triệu, một cắc tôi cũng sẽ không cho mấy người! Cút đi!" Nói xong, Sầm Thư Man trực tiếp đấm một cú hung ác về phía bụng cha Sầm!
Mẹ Sầm bị thô lỗ của Sầm Thư Man sợ tới mức gào lên như giết heo! Cha Sầm thì bị đánh tới mức túi mật cũng muốn phun ra!
Sầm Thư Man đẩy mẹ Sầm ra chạy đến một chiếc xe gần nhất mở ra đạp ga! Cứ thế bày ra tư thế lái xe hơi bình thường như xe đua!
Cha Sầm tức giận nói: "Cô, tôi phải kiện cô!"
Vẻ mặt vui cười của Giang Trì Bắc xuất hiện ở trước mặt hai người: "Mấy người muốn kiện ai? Tôi nghĩ tôi có thể giúp mấy người một chút."
Cha mẹ Sầm Tuyết tỏ vẻ sợ hãi nhìn người đàn ông mặt búp bê cười híp mắt.
Cơ thể Giang Hoa Đình bị đè ép tới mức không thể động đậy, dù là di chuyển đầu ngón tay cũng cực kỳ gian nan.
Nhưng cậu cũng không từ bỏ.
Cơ thể không thể động đậy thì cậu còn có miệng!
"Lâm, binh, môn, giả, giải, trận, liệt, tại, thiên!"
Giang Hoa Đình phun ra đồng thời cắn rách đầu lưỡi của cậu, nước bọt và máu cùng phun ra! Đồng thời vận xui vẫn luôn nôn nóng giống như cuối cùng cũng tìm thấy chỗ thoát ra hòa vào nước bọt!
Một thức thần hạc giấy nhỏ xíu từ trong ba lô Giang Hoa Đình bò ra chạy về phía nước bọt đó, trong chớp mắt tiếp xúc hạc giấy biến thành một con phượng hoàng tắm lửa vừa đỏ lại đen!
Nét mặt Giang Hoa Đình lạnh lùng nói ra hai chữ cuối cùng: "Tru tà!'
Phượng hoàng tắm lửa kêu rồi hóa thành một ngọn lửa đỏ đen xông về phía ông cụ!
Nhiệt độ siêu cao với ngọn lửa nồng nặc tựa như muốn hủy diệt cả thế giới này vậy! Thế mà vẻ mặt của cụ già trước sau không thay đổi thậm chí cực kỳ bình tĩnh lại vui vẻ yên tâm.
" Không tệ "
Đôi mắt hơi híp lại cuối cùng chậm rãi mở ra:" Đáng tiếc vẫn kém chút, nên là lúc để cậu khắc sâu nhận thức thiên sư kém đại sư ở đâu rồi. "
" Phải không? Vậy cộng thêm tôi thì thế nào? "Giọng nói quen thuộc, hai người trong phòng hơi chấn động.
Giang Hoa Đình ngay cả quay đầu cũng khó nhưng không trở ngại cậu cảm thấy giọng nói này quen thuộc.
" Sầm. Tuyết? "
Biểu cảm của ông cụ cuối cùng cũng biến thành không vui:" Tại sao ai nấy cũng đều không nghe lời của tôi? "
Sầm Tuyết cười lạnh lùng, động tác trên tay lại không chút chần chừ:" Nghe lời ông để tên thiên đế rắm thúi đó chiếm lĩnh quyền chủ đạo cơ thể của tôi? Tự tôi chờ chết? "
Ông cũng vĩ đại ghê!"
Cụ già tức tới thịt mỡ trên mặt rung mãi!
Cửu tự chân ngôn cũng từ trong miệng Sầm Tuyết cực kỳ nhanh phun ra: "Tru tà!"
Vừa nói xong hai chữ này Sầm Tuyết đã phun ra một ngụm máu tươi nhưng không trở ngại anh ta đã làm phép xong.
Thức thần của anh ta là một võ tướng vung một thanh đao uy phong về phía cụ già, cùng với phượng hoàng tắm lửa của Giang Hoa Đình tập kích trái phải!
Cụ già trong mắt tràn ngập hung bạo ác liệt: "Tài vặt!"
Doãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng rất bất an mí mắt giật giật mãi không thôi.
"Còn chưa tìm thấy sao?"
Những người khác tìm tới tìm lui đều tìm không thấy cửa vào thậm chí còn đá về phía khu đất hoang phế đó một cước đều như đá vào lớp bông mềm mại: "Không."
Tim Doãn Thu đập càng ngày càng nhanh, anh quyết định không chờ nữa.
"Chuẩn bị một trăm tấm phù nổ phá."
Mấy anh binh sĩ giật mình: "Nhưng đội trưởng Thu, chúng ta vừa nãy chẳng phải đã dùng phù nổ phá thử qua rồi sao.." Căn bản vô dụng.
Doãn Thu cố hết sức để bản thân tỉnh táo lại, nói: "Một tờ không được thì dùng một trăm tờ! Một trăm tờ không được thì dùng một ngàn tờ!" Anh không tin đây là một tường thành vững chắc không gì có thể đẩy ngã!
Ngay lúc anh binh sĩ chuẩn bị xong phù nổ phá thì đột nhiên nghe được một hồi tiếng xe cảnh sát vang lên như có như không.
Mấy anh binh sĩ: "?"
Anh binh sĩ nói chuyện ngậm miệng lại.
Thẩm Vĩ nói: "Chúng ta không tìm thấy rất có thể là bị phù lục như phù ẩn thân giấu đi rồi."
Có mấy anh binh sĩ đối với huyền học không hiểu lắm líu lưỡi: "Cả một tòa nhà cũng có thể giấu đi sao? Vậy cũng quá lợi hại luôn! Nếu như đột nhiên xuất hiện chẳng phải trở thành ảo ảnh sao?"
Có người nói lời khiêu khích soi mói: "Có phải cậu đối với ảo ảnh hiểu sai gì rồi không?"
Doãn Thu hơi nhíu mày tất cả mọi người đều lập tức ngậm miệng lại.
"Yên lặng chờ."
"Vâng!"
Doãn Thu nhìn chằm chằm nơi nhìn như bãi phế liệu, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Giang Hoa Đình nhìn cụ già ngồi tít trên cao, nói: "Hiếm có khi ông còn nhớ mẹ tôi. Chẳng qua tôi rất tò mò nhiều con cái như thế tôi không cảm thấy ông sẽ nhớ hết, sao lại nhớ kỹ được mẹ tôi?"
Cụ già khép hờ mắt dùng độ cao của ông ta nhìn Giang Hoa Đình thì Giang Hoa Đình giống như một đứa trẻ vẫn chưa lớn.
"Cậu moi thông tin từ chỗ tôi sao?"
Giang Hoa Đình không sao cả nhún vai: "Ông thích thì nói không thì thôi, tôi không sao cả."
Đối phương là một con yêu quái già, muốn giấu đối phương? Đó là không thể nào. So với phí chút sức này còn không bằng ngay từ đầu đã nói rõ lập trường của mình.
"Chả sao cả." Cụ già nói: "Dù sao cậu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phần tử của chúng tôi."
Chân mày Giang Hoa Đình giật giật, cái này ai biết chứ? Ông cụ này lấy tự tin ở đâu ra?
"Thư Man từ lúc ra đời đã mang theo một kiểu" Vận ", kiểu vận đó tuy không bằng năm vận nhưng cũng đủ đặc biệt, gần với vận may của năm vận là thứ rất nhiều người cầu mà không được."
Cụ già nói rất chậm, Giang Hoa Đình nghe rất rõ cũng không sót từ khóa năm vận này.
"Vận này để ở trên người bình thường có chút lãng phí, vì để không lãng phí thì chỉ có thể rút ra." Cụ già nói tới đây trong giọng nói có chút đáng tiếc, "Đáng tiếc là bất kể tôi dùng rồi phương pháp gì cũng không rút được số vận đó."
Ngắn ngủi mấy câu đã để trong lòng Giang Hoa Đình tràn ngập giận dữ!
Bất kể dùng phương pháp gì!
Chỉ bằng sáu chữ này Giang Hoa Đình đã có thể tưởng tượng được những đau khổ năm đó mẹ cậu Sầm Thư Man chịu đựng!
Thứ số mệnh kiểu này muốn rút ra khỏi người chủ cũ trong quá trình rút ra, chủ nhân cũ không thể chết. Rút số mệnh là xé rách cơ thể của người đang sống sờ sờ, thì có khác gì để người đó nhìn nội tạng, xương của mình bị móc ra?
Vận xui của Giang Hoa Đình quay cuồng tựa như muốn xông ra ràng buộc vậy, sôi trào mạnh mẽ.
Cụ già híp mắt lóe lên một tia sáng nói: "Nói không chừng cậu có thể rút số mệnh trên người Thư Man ra." Giọng nói của Giang Hoa Đình lạnh băng, "Ông cảm thấy tôi sẽ làm mấy chuyện này sao?"
Cụ già hơi cười: "Đó thì không thể do cậu quyết định."
Bàn tay cực kỳ to không biết từ lúc nào đã vươn tới đầu Giang Hoa Đình! Làn da cụ già để lộ ra biến thành màu đen, phía trên giống như còn đang chảy mủ thối hoắc, từng giọt thuận tay ông ta chảy vào bên trong..
Giang Hoa Đình nhìn tới buồn nôn bước nhanh lùi về phía sau mấy bước, không ngờ tay đó vậy mà lại duỗi dài ra thế mà đuổi theo Giang Hoa Đình! Giang Hoa Đình bắt đầu cẩn thận, trong tay cầm năm tấm phù nổ phá như không cần tiền ném đến cánh tay to đó _
Ầm ầm ầm mấy âm thanh nổ tung, còn có sức nổ cả căn nhà cũng không ngừng chấn động.
Sầm Tuyết đang muốn rời khỏi lại nghe được tiếng vang cực lớn này liền dừng bước nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
"Ai đang vẽ phù nổ phá trung cấp?"
Một mình tự nói một câu như thế rồi Sầm Tuyết nhấc chân muốn đến bên đó nhưng chưa đi được mấy bước anh ta đã bị người ta chặn lại.
"Cậu Tuyết, cụ Sầm đã nói phạm vi hoạt động của cậu không ở bên này."
Sầm Tuyết lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nếu như tôi cứ muốn qua đó?"
Người ngăn anh ta lại không chút cảm xúc: "Vậy chúng tôi chỉ đành phải đắc tội rồi."
Sầm Tuyết lạnh lùng hừ rồi xoay người đi luôn.
Mấy người đó thấy Sầm Tuyết đi ra thì lập tức xoay người lại tiếp tục canh gác. Ai ngờ Sầm Tuyết vậy mà lẳng lặng không tiếng động xoay người dùng tốc độ nhanh nhất dán hai tấm phù cố định lên trên người bọn họ!
Sầm Tuyết cười lạnh lùng nói: "Tôi vẫn rất tò mò về bên đó, lần này tôi cứ muốn qua đó xem thử!"
Giang Hoa Đình khó xử nhìn ông cụ khổng lồ này, thịt mỡ thối rữa trên người người này quá nhiều, cậu đánh nhau rất tốn sức, phù nổ phá một lần ném năm tấm ra ngoài, không chỉ không làm tổn thương đối phương chút nào mà còn làm bản thân buồn nôn rồi gần chết!
Thua thiệt lớn!
"Quả là một đứa trẻ không nghe lời." Cụ già ra vẻ như đáng tiếc nói, thực ra thì trong mắt tràn ngập là tán thưởng với quyết tâm phải có được!
Giống như trên người Giang Hoa Đình có thứ gì đó ông ta muốn có!
"Tôi phải để cậu biết thiên sư với đại sư chênh lệch ở đâu."
Giang Hoa Đình phát ra tiếng ha: "Còn không bằng ông nói với tôi, thịt thối với thịt tươi đến cùng có gì khác nhau đó."
Nói rồi Giang Hoa Đình lại ném đi mấy tấm phù lục có lực công kích khá cao thế mà đều bị cụ già hết sức ung dung hóa giải. Cho dù phù lục của Giang Hoa Đình không phát huy ra hết tác dụng chúng nó nên có nhưng cụ già vẫn là cực kỳ hài lòng.
"Không tệ, trong tình huống huyết mạch thiên sư còn chưa thức tỉnh vậy mà đã có thể vẽ ra phù lục cao cấp như thế, quả thật sự còn có thiên phú hơn cả Sầm Tuyết."
"Chỉ là hiệu lực của phù lục cũng không thể đạt tới mức thiên sư." Trong mắt cụ già rất điên cuồng, "Nếu như trở thành thiên sư.."
"Vậy thì trên đời này không còn ai có thể là đối thủ của cậu nữa!"
Cụ già nói tới mức tự đại giống như đã nhìn thấy Giang Hoa Đình trở thành thiên sư rồi vậy.
Nói tới cũng kỳ lạ Giang Hoa Đình trở thành thiên sư tại sao ông ta lại vui vẻ tới thế?
Giang Hoa Đình đang bối rối, cụ già liền đè nén không nổi kích động trong lòng nói hết những gì nghĩ trong lòng ra: "Thế này sẽ có cái xác đủ mạnh mẽ gánh chịu linh hồn của tôi rồi!"
Đoạt xá!
Đồng tử Giang Hoa Đình co rút một phen, yêu quái này quả nhiên không phải là người bình thường!
Bên trong thân xác cụ già là linh hồn thiên sư không biết đã sống bao lâu!
Giang Hoa Đình không biết linh hồn thiên sư đó đến cùng là ông cố nhà họ Sầm hay là linh hồn thiên sư của gia tộc khác nhưng bây giờ cậu cũng hết cách suy nghĩ kỹ bởi vì cụ già này lại ra tay!
Một luồng khí thế đè ép như tới từ thời đại xa xưa lập tức đè ép xuống.
Cụ già vẻ mặt hiền từ tán thưởng nhìn giây phút Giang Hoa Đình bị ép tới thay đổi vẻ mặt tuy chỉ có thể nhìn được phần mắt của cậu nhưng cũng không trở ngại ông ta tán thưởng.
Đây là khí thế đè ép thuộc về thiên sư à! Còn có khí thế đè ép của huyết thống!
Không thể phủ nhận trên người Giang Hoa Đình quả thực có huyết thống của nhà họ Sầm, điểm này đối với ông cụ cũng là thua thiệt, cũng là Giang Hoa Đình chưa từng nghĩ tới.
Ai có thể tưởng tượng ra được, huyết mạch thiên sư còn có thể dùng thế này?
Giang Hoa Đình cắn chặt răng chống đỡ, có lẽ luồng sức mạnh không chịu thua đó lại có lẽ là cái khác mà vận xui ẩn náu trên người cậu cuồn cuộn ngóc dậy.
Cụ già rất vui vẻ yên tâm: "Không tệ còn biết dùng số mệnh chống đỡ, vừa như thế thì trong năm vận nhà họ Sầm chúng ta đã có hai, quả thật không tệ.."
Sầm Thư Man lạnh lẽo nhìn anh trai chị dâu đang khóc tố khổ trước mặt bà, mặc thành thế này mà còn có thể tới khóc tố khổ? Sầm Thư Man cũng có chút nghe không nổi nữa.
"Tôi nghe mấy người khóc lóc mười phút kết quả nói tới nói lui chỉ là nhà họ Giang chúng tôi cắt vụ làm ăn với nhà họ Sầm mấy người cho nên muốn chúng tôi chịu trách nhiệm." Sầm Thư Man lạnh nhạt nói: "Nếu như mấy người coi nhà họ Giang chúng tôi là mở từ thiện thì bây giờ mấy người có thể đi rồi."
"Chúng tôi có thể giúp đỡ người nghèo, có thể nuôi một con chó, hơn mười ngàn con cũng được duy nhất không nuôi kẻ lười."
Mặt của cha mẹ Sầm Tuyết trong nháy mắt nhăn nhó chẳng qua nghĩ tới tài sản ròng của đối phương trong lòng ghen ghét đồng thời lại không nhịn được muốn chiếm chút hời.
"Tiểu Man em nói như vậy bọn chị, bọn chị quá thương tâm, ai không muốn con trai con gái nhà mình tốt chứ." Mẹ Sầm lau đi nước mắt không hề tồn tại, "Nói tới, Tiểu Man em cũng có một đứa con trai đi, nhỏ hơn Tuyết nhà bọn chị mấy tuổi mấy tuổi rất giống với chồng em? Hôm nay hình như chị nhìn thấy nó rồi.."
"Mấy người nhìn thấy nó rồi? Ở đâu!" Vẻ mặt Sầm Thư Man phẫn nộ! Chuyện của con trai cô chưa từng nói với người nhà họ Sầm!
Cho dù giấu không được lão già nhà họ Sầm nhưng mà anh trai chị dâu bọn họ là không biết!
Cha Sầm lập tức đắc ý: "Cho anh một trăm triệu, anh sẽ nói với em bằng không em vĩnh viễn cũng không biết tung tích của con trai em."
Nhưng mà khác với dự đoán của cha Sầm là Sầm Thư Man lại rất tỉnh táo.
"Đừng nói một trăm triệu, một cắc tôi cũng sẽ không cho mấy người! Cút đi!" Nói xong, Sầm Thư Man trực tiếp đấm một cú hung ác về phía bụng cha Sầm!
Mẹ Sầm bị thô lỗ của Sầm Thư Man sợ tới mức gào lên như giết heo! Cha Sầm thì bị đánh tới mức túi mật cũng muốn phun ra!
Sầm Thư Man đẩy mẹ Sầm ra chạy đến một chiếc xe gần nhất mở ra đạp ga! Cứ thế bày ra tư thế lái xe hơi bình thường như xe đua!
Cha Sầm tức giận nói: "Cô, tôi phải kiện cô!"
Vẻ mặt vui cười của Giang Trì Bắc xuất hiện ở trước mặt hai người: "Mấy người muốn kiện ai? Tôi nghĩ tôi có thể giúp mấy người một chút."
Cha mẹ Sầm Tuyết tỏ vẻ sợ hãi nhìn người đàn ông mặt búp bê cười híp mắt.
Cơ thể Giang Hoa Đình bị đè ép tới mức không thể động đậy, dù là di chuyển đầu ngón tay cũng cực kỳ gian nan.
Nhưng cậu cũng không từ bỏ.
Cơ thể không thể động đậy thì cậu còn có miệng!
"Lâm, binh, môn, giả, giải, trận, liệt, tại, thiên!"
Giang Hoa Đình phun ra đồng thời cắn rách đầu lưỡi của cậu, nước bọt và máu cùng phun ra! Đồng thời vận xui vẫn luôn nôn nóng giống như cuối cùng cũng tìm thấy chỗ thoát ra hòa vào nước bọt!
Một thức thần hạc giấy nhỏ xíu từ trong ba lô Giang Hoa Đình bò ra chạy về phía nước bọt đó, trong chớp mắt tiếp xúc hạc giấy biến thành một con phượng hoàng tắm lửa vừa đỏ lại đen!
Nét mặt Giang Hoa Đình lạnh lùng nói ra hai chữ cuối cùng: "Tru tà!'
Phượng hoàng tắm lửa kêu rồi hóa thành một ngọn lửa đỏ đen xông về phía ông cụ!
Nhiệt độ siêu cao với ngọn lửa nồng nặc tựa như muốn hủy diệt cả thế giới này vậy! Thế mà vẻ mặt của cụ già trước sau không thay đổi thậm chí cực kỳ bình tĩnh lại vui vẻ yên tâm.
" Không tệ "
Đôi mắt hơi híp lại cuối cùng chậm rãi mở ra:" Đáng tiếc vẫn kém chút, nên là lúc để cậu khắc sâu nhận thức thiên sư kém đại sư ở đâu rồi. "
" Phải không? Vậy cộng thêm tôi thì thế nào? "Giọng nói quen thuộc, hai người trong phòng hơi chấn động.
Giang Hoa Đình ngay cả quay đầu cũng khó nhưng không trở ngại cậu cảm thấy giọng nói này quen thuộc.
" Sầm. Tuyết? "
Biểu cảm của ông cụ cuối cùng cũng biến thành không vui:" Tại sao ai nấy cũng đều không nghe lời của tôi? "
Sầm Tuyết cười lạnh lùng, động tác trên tay lại không chút chần chừ:" Nghe lời ông để tên thiên đế rắm thúi đó chiếm lĩnh quyền chủ đạo cơ thể của tôi? Tự tôi chờ chết? "
Ông cũng vĩ đại ghê!"
Cụ già tức tới thịt mỡ trên mặt rung mãi!
Cửu tự chân ngôn cũng từ trong miệng Sầm Tuyết cực kỳ nhanh phun ra: "Tru tà!"
Vừa nói xong hai chữ này Sầm Tuyết đã phun ra một ngụm máu tươi nhưng không trở ngại anh ta đã làm phép xong.
Thức thần của anh ta là một võ tướng vung một thanh đao uy phong về phía cụ già, cùng với phượng hoàng tắm lửa của Giang Hoa Đình tập kích trái phải!
Cụ già trong mắt tràn ngập hung bạo ác liệt: "Tài vặt!"
Doãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng rất bất an mí mắt giật giật mãi không thôi.
"Còn chưa tìm thấy sao?"
Những người khác tìm tới tìm lui đều tìm không thấy cửa vào thậm chí còn đá về phía khu đất hoang phế đó một cước đều như đá vào lớp bông mềm mại: "Không."
Tim Doãn Thu đập càng ngày càng nhanh, anh quyết định không chờ nữa.
"Chuẩn bị một trăm tấm phù nổ phá."
Mấy anh binh sĩ giật mình: "Nhưng đội trưởng Thu, chúng ta vừa nãy chẳng phải đã dùng phù nổ phá thử qua rồi sao.." Căn bản vô dụng.
Doãn Thu cố hết sức để bản thân tỉnh táo lại, nói: "Một tờ không được thì dùng một trăm tờ! Một trăm tờ không được thì dùng một ngàn tờ!" Anh không tin đây là một tường thành vững chắc không gì có thể đẩy ngã!
Ngay lúc anh binh sĩ chuẩn bị xong phù nổ phá thì đột nhiên nghe được một hồi tiếng xe cảnh sát vang lên như có như không.
Mấy anh binh sĩ: "?"