Hình bóng người đàn ông đó ở trước mắt hai người Thiên Lộ với Sầm Tuyết giống như là một tòa núi lớn! Ngồi tít trên cao làm người ta thở không ra hơi.
Tiếp đó hai bên đỉnh đầu người đàn ông dần dần hiện ra một đôi sừng thú cực kỳ to!
Đồng tử Thiên Lộ hơi co rút: "Vậy mà là.. Thần Nông Thị.."
Thần Nông Thị cũng xưng Viêm Đế là một trong năm thiên đế thượng cổ gánh vác hy vọng của dân chúng không thể nói là không cao, dù ở hiện đại cũng vẫn còn lưu truyền thần thoại của ông.
Thiên Lộ trước đó thật ra cũng không biết Giang Hoa Đình nói thiên đế đến cùng là thiên đế nào, rất lâu rất lâu trước kia thiên đế thực sự quá nhiều, có thiên đế mọi người đều biết mà cũng có thiên đế thầm lặng không chút tiếng tăm nhưng mà anh ta hoàn toàn chưa từng nghĩ tới sẽ là ngũ đế thượng cổ!
Vậy thiên đế trước đó.. Bị cha mẹ của anh ta dùng phù thỉnh thần đưa đi..
Chắc chắn cũng là một trong năm thiên đế thượng cổ!
Chẳng trách cần mạng của hai thiên sư!
Trong mắt Thiên Lộ xuất hiện tia đỏ muốn đi lên liều với vị Thần Nông Thị! Lúc này bên cạnh anh ta lại truyền đến tiếng Sầm Tuyết nghẹn ngào đau khổ.
Bất đắc dĩ Thiên Lộ đành phải phân ra chút sự chú ý xem thử Sầm Tuyết.
Chỉ thấy cả mặt Sầm Tuyết đỏ bừng trên trán trải đầy giọt mồ hôi nhỏ bé dày đặc, cả gương mặt xinh đẹp co rúm lại.
"Cậu.." '
Thiên Lộ vừa nói xong một chữ liền nhìn thấy trên người Sầm Tuyết cuồn cuộn dâng trào như muốn tuôn ra! Tựa như muốn từ trên người Sầm Tuyết thoát ra!
Nhưng Thiên Lộ cũng biết âm khí trên người Sầm Tuyết là bẩm sinh đã trở thành một phần cơ thể Sầm Tuyết, số âm khí này một khi thoát ra ngoài..
Sầm Tuyết cho dù không chết thì cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Thiên Lộ cau mày lại: "Ráng chịu đựng."
Anh ta đánh mấy cái phù quyết lên trên người Sầm Tuyết để anh ta dễ chịu chút.
Thần Nông Thị trên đầu đã hiện lên ra cơ thể hoàn chỉnh của ông ta, trên tay ông cầm thực vật không biết tên với một cái vò gốm cực to không chút cảm xúc vẩy về phía vùng đất đang dần biến thành màu vàng!
Thiên Lộ rõ ràng không nhìn thấy gì cả lại cảm giác được một luồng hơi nóng cực mạnh ập về phía anh ta!
Luồng hơi nóng cực cao làm người ta thở không nổi như muốn hòa tan anh ta! Trong lúc mơ hồ Thiên Lộ nghe được tiếng gọi của một loại động vật nào đó như dê như trâu.. Như nai lại như hổ..
Trong đầu Thiên Lộ tựa như có thứ gì đó chợt lóe lên nhưng anh ta không kịp nghĩ nhiều chỉ có thể dùng hết toàn bộ sức lực ném hết toàn bộ phù ra! Sâu trong ý thức không thể để Thần Nông Thị hủy nơi đây!
Chớp mắt tiếp theo trước mắt Thiên Lộ tối đen!
Giang Hoa Đình đang trong phòng khám khám bệnh cho bệnh nhân thì bỗng nhiên một cơn chóng mặt rất mạnh ập tới, Giang Hoa Đình còn chưa kịp nói câu nào đã vang lên tiếng thùng đầu đập mạnh lên trên bàn! Dọa cho người cả phòng khám đều sợ hết hồn! Đặc biệt là người bệnh được Giang Hoa Đình bắt mạch suýt chút bị dọa tới bộc phát bệnh tim!
Mao Cao Minh cách Giang Hoa Đình gần nhất nghe được âm thanh lớn thế này liền vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua thấy là Giang Hoa Đình ngã xuống thì vội vàng đứng dậy ngay cả ghế cũng bị làm ngã!
"Mau chuẩn bị cáng cứu thương!"
Mao Cao Minh bảo người bệnh đó nhường chỗ, phát hiện hô hấp của Giang Hoa Đình rất dồn dập, trên mặt một mảnh đỏ rực liền duỗi tay sờ thử cũng có thể chiên trứng luôn rồi!
Nâng Giang Hoa Đình đi xong Mao Cao Minh bảo y tá đi gọi Doãn Thu, chưa được mấy phút y tá đó đã vội vàng chạy về tới
"Bác sĩ Mao! Ngài Doãn cũng đã ngất xỉu! Tình huống giống với của bác sĩ Giang!"
Mao Cao Minh: "Đệt!" Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Thiên Linh Linh ban ngày ngủ một giấc, giờ sửu vừa đến là đúng giờ tỉnh lại!
"Ừm! Đi nhận người!"
Thiên Linh Linh cầm đèn pin, bước chân nhẹ nhàng thoải mái leo lên núi, thực vật xung quanh cũng không hề quấy nhiễu tới cô, cứ như âm hồn bay lượn trong núi.
Lúc Thiên Lộ được tìm thấy Thiên Linh Linh suýt chút hạ đường huyết.
"Oa! Anh, sao cả người anh toàn màu đen? Lăn trong đống than hả?" Thiên Linh Linh kinh hoàng gấp gáp chạy qua đó đỡ Thiên Lộ dậy.
Nhìn thấy xe lăn đã biến thành sắt vụn Thiên Linh Linh im lặng một lúc: "Anh, xe lăn là đặc chế tuy trong nhà còn có nhưng mà ở đây không có, anh chắc không phải là muốn em gái anh cõng anh xuống dưới đi?"
Thiên Lộ còn hơi suy nhược yếu: "Anh tin tưởng em có thể." Nói xong lại ngất xỉu.
Thiên Linh Linh: "..."
Tên hố em gái này!
Thiên Linh Linh đang nghĩ có thể cứu vớt đống sắt vụn này không thì phát hiện bên cạnh vậy mà còn có một người đàn ông.
"Oa!" Thiên Linh Linh không nhịn được phát ra một tiếng tán thưởng, "Người đàn ông này đẹp quá, anh cả đi lên chắc không phải chỉ là vì gặp người đẹp này đâu ha?"
Do màu trời quá tối nên Thiên Linh Linh nhìn không thấy thay đổi của thực vật sau lưng cô mà chỉ nhìn thấy được hoàn cảnh gần Thiên Lộ với Sầm Tuyết cho nên cũng không biết ở nơi cách cô không tới ba mét đã thành một vùng đất chết.
Hai người..
Thiên Linh Linh không làm được chuyện thấy chết không cứu, vậy thì đành phải gọi điện thoại cầu cứu thôi.
Điện thoại vừa gọi đi người nhận điện thoại lại là một giọng nói lạ.
"
Nhóc Giang vừa tỉnh lại, cô chờ chút tôi đưa điện thoại cho cậu ấy."
Thiên Linh Linh ngẫm nghĩ: "Anh là bác sĩ Mao?"
Mao Cao Minh hơi khựng lại: "Đúng."
"Vậy cũng không có gì, tìm anh cũng vậy, anh nói bác sĩ Giang sao rồi?"
"Cậu ấy đã ngất xỉu, sốt cao phát lạnh liên tục nhưng trước mắt tạm thời tra không ra nguyên nhân vừa nãy mới tỉnh lại."
"Không sao là được." Thiên Linh Linh thở phào một hơi, nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút có thể phái người qua tới giúp tôi chút không? Anh tôi đã ngất xỉu, bây giờ chúng ta ở núi Hủy thành phố C."
Mao Cao Minh: ".. Mấy người không có việc gì lại chạy đi núi Hủy làm gì?"
Thiên Linh Linh nói: "Tất nhiên là có việc bằng không chúng tôi chạy tới đây làm gì?"
Mao Cao Minh: "..."
Sao tôi biết được!
"Nhưng mà thành phố C quá xa chúng tôi gọi người qua đó rồi lại đưa tất cả mọi người về nói không chừng còn chậm trễ mấy người, cô gọi 120 vùng đó đi." Mao Cao Minh cực kỳ thành khẩn kiến nghị.
Thiên Linh Linh: "..."
Tuy biết đối phương là ý tốt nhưng một chút cũng không giúp được cô.
Giang Hoa Đình hơi tỉnh táo chút liền nhìn thấy Mao Cao Minh đang cầm điện thoại di động của cậu nói chuyện, nóng lòng bảo vệ điện thoại liền bảo Mao Cao Minh cầm điện thoại tới, đây là điện thoại di động nhóc Thu tặng cậu!
Mao Cao Minh đành phải đưa cho cậu: "Điện thoại của cô Thiên."
Giang Hoa Đình gật đầu: "Biết rồi ^"
Nghe được giọng của Giang Hoa Đình, Thiên Linh Linh vội vàng nói rõ tình trạng lúc này của bọn họ cho Giang Hoa Đình nghe, Giang Hoa Đình nói: "Mấy người chờ lát, gửi định vị cho tôi trước."
Chưa được mấy giây Giang Hoa Đình đã nhận được thông tin định vị.
Mao Cao Minh bỗng nhiên nói: "Nhóc Giang lúc cậu ngất xỉu Doãn Thu cũng ngất xỉu rồi."
Giang Hoa Đình trừng to mắt vội vàng nhảy từ trên giường dậy, động tác lưu loát tới mức không hề giống người vừa mới hôn mê tỉnh lại!
"Anh ấy ở đâu?"
"Ở căn phòng bên cạnh."
Giang Hoa Đình ngay cả giày cũng không mang trực tiếp chạy đi! Mao Cao Minh đành phải nhận mệnh nhặt giày lên đi căn phòng bên cạnh.
Sau đó anh ta nhìn thấy Giang Hoa Đình đã cực kỳ lưu loát nằm ở bên cạnh Doãn Thu.
Mao Cao Minh: "..."
"Đúng rồi cậu cả Giang trong lúc cậu ngất xỉu cũng gọi điện thoại cho cậu ban đầu rất nôn nóng sau đó lại yên tĩnh rồi."
Giang Hoa Đình rất tò mò: "Ò? Anh đến cùng đã nói rồi gì?"
Mao Cao Minh nhớ lại: "Tôi chỉ nói một câu là cậu cũng đã ngất xỉu. Sau đó cậu cả Giang nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Rồi cúp điện thoại."
Giang Hoa Đình: "..."
Tình anh em của bọn họ đúng là còn giả hơn cả plastic.
Chẳng qua Giang Hoa Đình cũng bởi vậy đoán ra được chắc chắn là chị dâu tương lai xảy ra chuyện.
Giang Hoa Đình gọi điện thoại cho Giang Trung Đình quả nhiên đối phương cũng không nghỉ ngơi bởi vì anh ta muốn trông coi Kỳ Nam Nam mà! Tất nhiên không thể nghỉ ngơi!
"Nhóc Hoa tỉnh rồi sao?"
"Ừm, chị dâu tỉnh chưa?" Tuy hai người còn chưa kết hôn nhưng không ảnh hưởng tới việc Giang Hoa Đình gọi Kỳ Nam Nam là chị dâu,
Dù sao cũng là sự thật hơn cả sắt!
"Vừa tỉnh còn có chút lơ mơ, em khỏe chút chưa?" Giang Trung Đình mệt nhọc nói.
"Em khỏe hơn rất nhiều rồi có thể chạy nhảy rồi, yên tâm đi chị dâu không sao đâu."
Lúc này tâm trạng Giang Trung Đình mới thoải mái hơn chút: "Đúng rồi em tìm anh có chuyện gì sao?"
Giang Hoa Đình lập tức nói: "Là thế này.."
Thiên Lộ tỉnh lại liền phát hiện bản thân ở trong phòng bệnh quen thuộc, vừa động một chút đã kéo tới dây truyền nước biển đang cắm trên mu bàn tay.
Thiên Linh Linh bị giật mình tỉnh dậy.
"Anh! Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi?"
Thiên Lộ phát hiện chỉ có anh ta với Thiên Linh Linh: "Còn có một người đâu?"
Thiên Linh Linh nói: "Bị người ta cướp đi rồi."
Thiên Lộ cau mày: "Ý là gì?"
"Là em nhờ bác sĩ Giang giúp, sau đó bác sĩ Giang phái máy bay trực thăng tới đón chúng ta vốn dĩ chúng ta nên là ba người cùng về nhưng mà lúc lên máy bay đột nhiên nhảy ra một nhóm người cướp người đàn ông xinh đẹp đi mất! Em bảo vệ anh còn không kịp, sao có thể rảnh rỗi đi bảo vệ người khác?"
Thiên Linh Linh sợ bị Thiên Lộ dạy bảo vội vàng rũ sạch trách nhiệm.
Thì chuyện thường tình tới nói cô ta làm cũng không sai.
Cứu người thân nhất trước.
Bản năng của con người.
Thiên Lộ day day ấn đường: "Cậu ta còn sống không?"
"Anh nói người đàn ông xinh đẹp đó sao?" Thiên Linh Linh nghi ngờ anh cô ấy sao có thể đột nhiên quan tâm tới người khác như thế, "Trước khi bị giật đi còn có hô hấp nhưng bây giờ thì em không biết."
Thiên Lộ hơi cau mày như không hề hài lòng với câu trả lời này.
Nghi ngờ trong lòng Thiên Linh Linh càng lớn hơn.
"Anh chắc không phải là thích người ta rồi đi?"
Động tác của Thiên Lộ dừng lại ánh mắt lạnh buốt nhìn tới mức Thiên Linh Linh cảm thấy bản thân tựa như đang từng tấc một kết băng từ dưới chân lên!
"Anh thích thì thế nào, không thích thì thế nào?"
Thiên Linh Linh: "..."
"Nhà họ Thiên chẳng lẽ còn muốn nối dõi tông đường? Chỉ với cái chân què này của anh sao?"
Thiên Linh Linh hiếm khi nghe được Thiên Lộ phát tiết nhưng trong thoáng chốc cũng không biết nên nói gì mới tốt.
"Cái chân què này của anh chữa được chỉ là anh cứ không cho tôi chữa mà thôi." Giọng của Giang Hoa Đình từ phía cửa truyền vào chỉ thấy vẻ mặt của đối phương không vui nhìn anh em họ Thiên.
"Hai người lần sau có thể dẫn thêm mấy người ra ngoài? Thế này thì không cần vừa đi vừa về chậm trễ thời gian rồi!" Giang Hoa Đình tức tối trừng Thiên Lộ, "Anh biết rõ chân của anh không làm được gì còn ra ngoài khoe khoang? Dù là trời sập xuống cũng có người cao chống cần anh nửa người tàn phế đi bán mạng sao?"
Thiên Lộ không nổi giận chỉ bình tĩnh nói: "Người cao đều chết hết rồi thì chống kiểu gì?"
Giang Hoa Đình: "..."
Quả thật đang dùng khí thế đè ép cậu!
"Hai người nôn nóng vội vã ra đi thế này làm cái gì?" Giang Hoa Đình dứt khoát trực tiếp vào chủ đề chính, "Có phải lại xuất hiện thiên đế rồi không?"
"Cậu có cảm giác sao?"
Giang Hoa Đình trợn mắt: "Tôi cũng không phải người chết, lần trước lúc thiên đế đó xuất hiện tôi như bị hơ lửa rồi bị đóng băng, ký ức cảm giác đó vẫn còn mới! Thì thế tôi lại lại trải nghiệm một lần nữa tuy cảm giác không mãnh liệt như lần trước, có thể là do không phải tiếp xúc gần đi?"
Giang Hoa Đình thật ra rất tò mò tại sao thiên đế vừa xuất hiện cậu lại xuất hiện tình trạng này.
"Lần này ngất xỉu đi còn có nhóc Thu với chị dâu tương lai nhà tôi cho nên thiên đế chắc chắn xuất hiện! Lần này anh có thể nói cho tôi biết thiên đế đến cùng là vị nào rồi ha?"
Giang Hoa Đình cũng chỉ tùy ý hỏi thử không ngờ Thiên Lộ vậy mà đồng ý.
"Có thể."
Giang Hoa Đình kinh ngạc: "Thật ư?"
"Ừm."
Giang Hoa Đình vội vàng kéo một cái ghế qua tới ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng chuẩn bị nghe câu chuyện.
Lúc này Doãn Thu cũng qua tới, lúc Giang Hoa Đình nhìn thấy Doãn Thu vội vàng nhường ghế tự cậu đứng đó. Thiên Linh Linh nhìn thấy một màn này tự mình suy ngẫm anh cả có phải đã nhìn nhiều cảnh chồng chồng bác sĩ Giang ở chung với nhau cho nên mới thích đàn ông?
Doãn Thu bị Giang Hoa Đình đè ngồi trên ghế: "Làm gì?" Anh qua tới là có chuyện muốn hỏi.
Giang Hoa Đình nói: "Nghe kể chuyện."
Doãn Thu: "..."
Giang Hoa Đình nói với Thiên Lộ: "Anh có thể bắt đầu rồi."
Thiên Lộ: "..."
Thấy Doãn Thu cũng nhìn qua Thiên Lộ chỉ đành nói: "Lần này thiên đế xuất hiện là Viêm Đế chúng ta nghe nhiều quen tai một trong năm thiên đế thượng cổ."