[Dịch] Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Ma - Thẻ Tín Dụng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Husky, 12 Tháng ba 2019.

  1. Husky

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 5.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Hướng Nhu đã nghe đủ câu chuyện, không muốn nhiều lời thêm với hoa đào tinh nữa, trực tiếp phán ngắn gọn: "Cho dù có nói thế nào thì mi cũng đã làm hại người khác. Ta cho mi hai sự lựa chọn, một là chui vào hồ lô của ta rồi biến thành linh khí, hai là để ta mở quỷ môn đưa mi tới địa phủ để nhận phán quyết. Nay mi chỉ còn lại mỗi linh thể, chín bỏ làm mười cũng coi như là ma trong giới yêu tinh rồi, nhanh chóng xuống địa ngục chịu phạt đi, nói không chừng còn có hy vọng được đầu thai."

    Đôi mắt hoa đào tinh đảo tròn, nó nói với nét mặt đầy đáng thương: "Vậy để tôi tới địa phủ đi. Chẳng qua đời này của tôi chỉ là một cái cây, trên người lại mang theo nghiệp chướng, không biết kiếp sau sẽ đầu thai thành cái gì đây."

    Hàn Hướng Nhu thả hoa đào tinh ra, móc một đống bùa chú ra từ trong túi, lựa lựa cả nửa buổi mới rút ra được một lá.

    Hàn Thịnh Vỹ nhìn mà miệng cứ không ngừng giật giật, nếu như không phải do địa điểm không thích hợp thì anh ta nhất định sẽ dạy cô thế nào gọi là phân loại.

    Hoa dào tinh đứng ở bên cạnh Hàn Hướng Nhu, thấy cô lúc này không rảnh chú ý đến mình, cơ thể lập tức hóa thành một làn khói màu hồng rồi bỏ chạy theo đường cửa sổ. Hàn Thịnh Vỹ thấy thế không khỏi la lên: "Nó chạy rồi."

    Hàn Hướng Nhu đến cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, chẳng biết cô lấy ở đâu ra một bình hồ lô, mở nút nhắm thẳng vào hoa đào tinh. Hoa đào tinh vừa mới bay ra khỏi khe cửa sổ thì lập tức cảm thấy một lực hút thật mạnh kéo lại. Nó cố gắng vùng vẫy, nhưng cuối cũng vẫn không chống lại được lực hút đó, bị hút thẳng vào trong hồ lô.

    Hàn Thịnh Vỹ nhìn thấy hoa dào tinh bị hút vào rồi thì mới dám kéo lá bùa trên mặt xuống, cẩn thận từng li từng tí gấp bỏ vào trong túi. Anh đi tới bên cạnh Hàn Hướng Nhu, tò mò nhìn bình hồ lô trong tay cô: "Em móc đâu ra bình hồ lô to như vậy hả?"

    Hàn Hướng Nhu lắc lắc bình hồ lô trong tay, nó nhanh chóng thu nhỏ lại bằng cỡ một chiếc dây chuyền. Cô tiện tay cất hồ lô vào trong miệng túi: "Đây là bảo vật trấn phái của Thiên Nhất bọn em do lão tổ truyền lại, nó có thể hút được mọi vật trên thế gian."

    Hàn Thịnh Vỹ nhìn thấy một chiếc hồ lô lớn như vậy lại có thể thu nhỏ chỉ trong chớp mắt, mắt lập tức trừng to, giọng nói cũng trở nên vô cùng nịnh bợ: "Em gái à, em xem thử xem anh có tư cách gia nhập phái Thiên Nhất không?"

    Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ bả vai Hàn Thịnh Vỹ, vô cùng vui vẻ lắc đầu: "Đã nói là tư cách của anh không được mà, ngưỡng cửa thu nhận đồ đệ của phái Thiên Nhất bọn em rất cao, nếu không thì sao lại chỉ có hai người chứ."

    Hàn Thịnh Vỹ vô cùng ảo não, nên biết rằng không phải trước đây chính bản thân anh đã lấy việc phái Thiên Nhất chỉ có hai người ra trêu ghẹo Hàn Hướng Nhu hay sao, không ngờ lại bị đáp trả nhanh đến như vậy.

    Tuy hoa đào tinh đã bị bắt, nhưng vật nương thân của hoa đào tinh vẫn còn, Hàn Hướng Nhu ném một lá bùa lên khiến chiếc gương màu vàng lập tức bốc lên một ngọn lửa lớn. Nhưng ngọn lửa đó chỉ đốt cháy xung quanh chiếc gương chứ không hề lan ra những chỗ khác. Khoảng hai phút sau, ngọn lửa lụi tắt, gương bị đốt sạch sẽ, chỉ còn để lại ít tro tàn. Hơn nữa mùi hương hoa đào nồng nặc trong phòng cũng đã tan đi theo nó.

    Hàn Hướng Nhu ngáp một cái, nói với Hàn Thịnh Vỹ: "Được rồi, chuyện ở đây đã xử lý xong rồi, chúng ta về nhà thôi, em buồn ngủ rồi."

    Hàn Thịnh Vỹ vội vàng đi mở cửa. Tiết Yến Yến vẫn luôn ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra, cô ta thấy vậy thì chợt nhào tới ôm chặt lấy chân Hàn Hướng Nhu, không chịu buông tay, nói với vẻ mặt tuyệt vọng: "Tôi thì sao đây? Mặt của tôi phải làm sao đây?"

    Hàn Thịnh Vỹ vội vàng kéo Tiết Yến Yến ra rồi ném xuống đất, chỉ sợ cô ta sẽ làm bị thương Hàn Hướng Nhu.

    Hàn Hướng Nhu cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tiết Yến Yến, tiếc nuối lắc lắc đầu: "Cô bị hút đi tinh khí nên tự nhiên sẽ già đi, tôi cũng bó tay rồi. Nhưng mà tôi cho rằng lúc này cô càng nên quan tâm tới vấn đề tuổi thọ của mình hơn chứ."

    Tiết Yến Yến ngồi phịch xuống đất, không kìm được la hét: "Tôi đã già thế này rồi, cho dù có sống đến bảy tám mươi tuổi thì cũng có ích gì chứ?"

    Hàn Hướng Nhu lắc lắc đầu, quay lưng rời đi.

    Hàn Thịnh Vỹ liếc Tiết Yến Yến một cái, trong lòng có chút không nỡ: "Hay là cô thử đi phẫu thuật thẩm mỹ xem, có lẽ sẽ có hiệu quả đó."

    Tiết Yến Yến không nói gì, trông cô ta tuyệt vọng như đã chết.

    Ngày hôm sau, Tiết Yến Yến không đi làm mà gửi cho phòng Nhân sự của công ty một email xin nghỉ việc. Hàn Thịnh Vỹ ký lên đơn xin nghỉ việc mà phòng Nhân sự đưa lên, rồi đưa lại cho người của phòng Nhân sự một tờ đơn đã có chữ ký: "Dù sao thì Tiết Yến Yến cũng là nhân viên kỳ cựu của công ty chúng ta, lần này gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chuyển cho cô ta một khoản tiền bồi thường đi."

    Bên trong tòa nhà dân cư cũ nát, Tiết Yến Yến đang ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế tựa thì bị âm thanh tin nhắn đánh thức. Cô ta uể oải mò lấy chiếc điện thoại, mở phần tin nhắn ra thì thấy hai khoản tiền được gửi vào tài khoản. Tiết Yến Yến nhìn chằm chằm vào khoản tiền bồi thường kia rất lâu rồi bỗng nhiên khóc thét lên.

    * * *

    Hàn Hướng Như xử lý xong hoa đào tinh thì quẳng luôn chuyện này ra khỏi đầu. Sáng sớm cô tới công ty, nhanh chóng tiến vào trạng thái bận rộn.

    "Hàn Hướng Nhu." Trần Lâm, quản lý của phòng thư ký gọi cô một tiếng: "Sếp Cố muốn có tài liệu về công ty Meika, cô sắp xếp xong thì đưa cho anh ấy đi."

    Hàn Hướng Nhu đáp lại một tiếng. Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp tài liệu chỉnh tề rồi đi tới văn phòng giám đốc.

    "Cốc cốc cốc.." Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng gõ vào cửa ba tiếng. Cô nghe thấy bên trong nói "Vào đi", bèn lập tức mở cửa văn phòng.

    "Sếp Cố, đây là tài liệu mà anh cần." Hàn Hướng Nhu đặt tài liệu lên trên bàn của Cố Bách Nhiên.

    Cố Bách Nhiên cầm lấy tập tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, có chút kinh ngạc nhíu mày: "Cô là thư ký mới tới?"

    Hàn Hướng Nhu gật đầu: "Tôi là Hàn Hướng Nhu."

    Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu xinh đẹp hơn người trước mặt, trong lòng chẳng những không vui vẻ mà trái lại cảm thấy hơi đề phòng, anh dời mắt nhìn về phía giấy tờ, mặt không thay đổi dặn dò: "Cô có thể ra ngoài, gọi Trần Lâm vào đây."

    Hàn Hướng Nhu gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

    Một lát sau, Trần Lâm gõ cửa phòng. Cố Bách Nhiên bưng cốc trà Long Tỉnh trên bàn nhấp một hớp, sau đó mới cho Trần Lâm vào.

    "Cô biết là tôi không thích thư ký nữ quá xinh đẹp, vẻ ngoài xuất sắc dễ khiến họ có ý đồ khác." Cố Bách Nhiên đi thẳng vào vấn đề: "Tôi coi trọng năng lực làm việc của thư ký hơn, chứ không phải khuôn mặt."

    Trần Lâm mỉm cười trả lời: "Tổng giám đốc Cố, phòng thư ký vẫn luôn thiếu người. Lần này công ty tuyển được một trăm năm mươi sinh viên đại học, trải qua đào tạo và sát hạch giai đoạn đầu, Hàn Hướng Nhu xuất sắc hơn người khác về mọi mặt, vì vậy mới được phân công đến phòng thư ký."
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  2. Husky

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 6.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bách Nhiên khẽ gật đầu: "Hội nghị phân tích kinh doanh nửa tháng sau, cô để Hàn Hướng Nhu kia chuẩn bị báo cáo tổng kết và hội nghị, tôi xem xem rốt cuộc năng lực của cô ta thế nào. Còn nữa, bình thường cô để ý đến cô ta một chút, tôi không hy vọng phòng thư ký lại xuất hiện người như Lý Trình Lâm và Vương Viện Viện."

    "Vâng, thưa tổng giám đốc Cố." Trần Lâm trả lời, thấy Cố Bách Nhiên không dặn dò gì thêm, lúc này mới xoay người rời đi.

    Lý Trình Lâm và Vương Viện Viện từng là thư ký của Cố Bách Nhiên, đều có khuôn mặt đẹp có thể làm ngôi sao được. Không biết có phải hai cô gái kia đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm quá hay không, sau khi được phân công đến phòng thư ký thì không làm việc cho tốt, ngược lại một lòng một dạ muốn leo cao, vọng tưởng được bay lên cành cao làm phượng hoàng. Vì đều có suy nghĩ giống nhau, ngày đầu tiên bước vào phòng thư ký Lý Trình Lâm và Vương Viện Viện đã không ưa nhau, luôn đấu đá với nhau, hai bên đều coi đối phương là kẻ địch giả tưởng.

    Ngoại trừ đi công tác bên ngoài ra, Cố Bách Nhiên cũng hiếm khi tiếp xúc riêng với thư ký. Lý Trình Lâm và Vương Viện Viện chỉ có thể ngày nào cũng ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp, nghĩ hết mọi cách xuất hiện trước mặt Cố Bách Nhiên. Vì hai người đều không tập trung tinh thần vào công việc, Trần Lâm vô cùng không hài lòng với thái độ làm việc của họ, vì thế chị ta đã liên hệ với bộ phận Nhân sự định sa thải hai người này.

    Lý Trình Lâm biết được chuyện đó thì không cam lòng cứ rời khỏi tập đoàn Thần Huy như vậy, cũng không thể không nói là cô ta vô cùng dũng cảm. Chiều hôm đó, đúng lúc Trần Lâm đến một cuộc họp phối hợp với bộ phận khác, khi Cố Bách Nhiên vừa đi tiếp khách về đang định nghỉ ngơi một lát, Lý Trình Lâm tranh thủ cơ hội lén chạy vào phòng nghỉ của tổng giám đốc, đè Cố Bách Nhiên xuống giường.

    Tuy Cố Bách Nhiên uống chút rượu vang đỏ nhưng không đến mức say, anh đạp thẳng Lý Trình Lâm ra ngoài. Lần này không cần chờ người của bộ phận Nhân sự bàn bạc thảo luận gì nữa, Lý Trình Lâm bị đuổi thẳng cổ. Vương Viện Viện có cùng ý đồ cũng bị liên lụy, bị tập đoàn Thần Huy chấm dứt hợp đồng lao động.

    Vì chuyện này mà Cố Bách Nhiên thẳng tay dọn dẹp phòng thư ký một lần, tất cả thư ký có ý đồ khác đều được điều sang các bộ phận khác, chỉ để lại những người không có suy nghĩ linh tinh và năng lực làm việc tốt.

    Hàn Hướng Nhu không biết mình trở thành đối tượng được Cố Bách Nhiên chú trọng đề phòng, mà cho dù có biết thì cô cũng không để ý. Cô đi làm ở tập đoàn Thần Huy này, một là vì chế độ tiền lương và đãi ngộ tốt hơn những công ty khác, hai là vì làm việc với những đồng nghiệp ở phòng thư ký khá vui vẻ thoải mái, còn về chuyện đàn ông, từ trước đến nay đều không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.

    Trần Lâm giao cho Hàn Hướng Nhu công tác chuẩn bị hội nghị phân tích kinh doanh và tài liệu. Trần Hướng Nhu hỏi xin mấy đồng nghiệp khác một số tài liệu liên quan đến những hội nghị phân tích kinh doanh trước đó, đọc qua một lần để tìm phương pháp, sau đó bắt đầu liên hệ với trưởng phòng các bộ phận để họ báo cáo tài liệu liên quan như thường lệ.

    Đúng lúc Hàn Hướng Nhu đang bận rộn, đột nhiên Hàn Thịnh Vỹ gọi đến, đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Nhu, hôm nay em tăng ca không? Anh có người bạn có chút việc muốn nhờ em giúp một tay."

    Hàn Hướng Nhu liếc mắt nhìn công việc trên tay, tính toán thời gian, lúc này mới trả lời: "Chắc là có thể tan ca như bình thường, có điều bạn anh có chuyện gì cần em giúp?"

    "Chính là chuyện về phương diện kia." Hàn Thịnh Vỹ khẽ nói: "Có điều em yên tâm, cậu ta biết quy định, sẽ chuẩn bị thù lao đầy đủ."

    "Thù lao?" Mắt Hàn Hướng Nhu sáng lên: "Trả tiền à? Vậy không thành vấn đề, em nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ!"

    Hàn Thịnh Vỹ cúp điện thoại, người bạn bên cạnh lập tức hỏi: "Thế nào? Em gái cậu đồng ý không?"

    "Yên tâm đi." Hàn Thịnh Vỹ để di động sang một bên: "Lát nữa tan làm con bé sẽ đến."

    Xế chiều hôm nay, Hàn Thịnh Vỹ nhận được một cuộc gọi của người anh em mới trở về từ nước ngoài, muốn hẹn mấy người bạn tốt cùng tụ tập tán gẫu. Hàn Thịnh Vỹ và anh ta cũng đã lâu không gặp, vội vàng đồng ý, sắp xếp lại công việc trong tay rồi lái xe đến phòng trà đã hẹn.

    Mọi người đến đây đều là bạn thân của Hàn Thịnh Vỹ, có mối quan hệ vô cùng thân thiết với nhau, chẳng qua hiện tại ai cũng có công việc bận rộn, quanh năm suốt tháng không gặp mặt được mấy lần. Lần này nếu không phải Đổng Lực Dương từ nước ngoài quay về sắp xếp tụ tập, cũng không biết bao giờ họ mới có thể ngồi một chỗ tán gẫu uống trà được.

    Cả đám đã lâu không gặp, đều hỏi thăm tình hình của đối phương. Đổng Lực Dương rót trà cho mọi người, cười hỏi: "Các cậu đều có bạn gái rồi chứ? Tôi nói trước, bất kể là ai kết hôn tôi đều sẽ làm phù rể."

    Cao Phong cười nói: "Tôi thì cũng muốn kết hôn đấy, nhưng còn chưa có bạn gái, hơn nữa trong nhóm chúng ta, Hàn Thịnh Vỹ là người đào hoa nhất, tôi đoán người đầu tiên kết hôn sẽ là cậu ta."

    Hàn Thịnh Vỹ vừa nghe đến hai chữ đào hoa đã không nhịn được sợ run cả người, lập tức cười khổ nói: "Thôi đừng nói nữa, tôi bây giờ sợ nhất là hai chữ đào hoa này. Ngày hôm qua tôi bị yêu tinh hoa đào quấn lấy, nếu không phải em gái tôi ra tay, có lẽ bây giờ tôi đã bị yêu tinh hoa đào hút sạch dương khí rồi."

    Anh vừa dứt lời, có người nở nụ cười: "Còn yêu tinh hoa đào, thật hay giả vậy? Người anh em, gần đây có phải cậu đọc nhiều Liêu Trai quá không."

    "Thật sự." Hàn Thịnh Vỹ kể lại chi tiết chuyện ngày hôm qua, cuối cùng còn rút bùa hộ mệnh vẫn luôn mang theo người ra từ trong áo: "Đây là bùa hộ mệnh em gái tôi đưa cho, rất là hữu dụng."

    Đám bạn cười hi hi ha ha, ai nấy đều muốn giơ tay sờ vào lá bùa, Hàn Thịnh Vỹ vội vàng cất đi, sợ bị người khác đụng vào thì sau này lá bùa sẽ không còn linh nghiệm nữa.

    Thanh niên có mấy khi tin tưởng vào mấy chuyện ma quỷ yêu tinh này, cho dù Hàn Thịnh Vỹ kể rất chi tiết và rõ ràng, họ vẫn cho rằng anh đang nói đùa, chỉ có một mình Triệu Tuấn Thanh im lặng không nói gì.

    Đúng lúc bọn họ bắt đầu hi hi ha ha kể lại những chuyện thú vị trước đây, Triệu Tuấn Thanh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Thịnh Vỹ, em gái cậu thật sự có bản lĩnh về chuyện này sao?"

    "Đúng vậy." Hàn Thịnh Vỹ gật đầu: "Nếu không gặp phải loại chuyện này thì tôi cũng không tin được."

    "Vậy không biết cô ấy có thể bắt ma không?" Triệu Tuấn Thanh vuốt mặt nói: "Hình như tôi bị ma ám, đã đi rất nhiều nơi xin bùa chú đều không có tác dụng gì, nếu như có thể tôi muốn mời em gái cậu bắt ma giúp. Đương nhiên, tôi sẽ chuẩn bị tiền thù lao thỏa đáng."

    Vì vậy, Hàn Thịnh Vỹ gọi điện cho Hàn Hướng Nhu.

    Sau khi Triệu Tuấn Thanh nghe thấy Hàn Hướng Nhu đồng ý nhận việc này thì không kìm được thở phào nhẹ nhõm, Đổng Lực Dương nhìn sắc mặt anh ta không tốt, vội vàng rót cho anh ta một cốc trà nóng: "Này anh bạn, rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì? Nói với anh em nghe qua, xem chúng tôi có thể giúp được gì không."
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
  3. Husky

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 6.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Tuấn Thanh khổ sở cười một tiếng: "Đợi Hàn đại sư đến rồi nói một thể đi, tôi không muốn nhớ lại thêm một lần nào nữa."

    Đổng Lực Dương vỗ vỗ vai anh ta, lại kể thêm mấy câu chuyện cười làm bầu không khí náo nhiệt trở lại.

    Đến năm giờ chiều, bọn họ đã đặt sẵn một phòng riêng trong nhà hàng. Hàn Thịnh Vỹ gửi định vị cho Hàn Hướng Nhu. Nhà hàng này cách tòa nhà cao tầng Thần Huy không xa lắm, bọn họ đợi hơn hai mươi phút, Hàn Hướng Nhu mới đến.

    Hàn Hướng Nhu từ công ty đi thẳng đến đây, trên người vẫn mặc bộ đồ công sở, tóc dài cuộn sóng đến eo rủ một nửa xuống trước ngực, xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt được.

    Cánh mày râu ở đây đều mắt dại ra, không ngờ em gái Hàn Thịnh Vỹ lại xinh đẹp đến thế.

    Đổng Lực Dương niềm nở đứng lên, vừa giúp Hàn Hướng Nhu kéo ghế vừa kích động đến mức hai mắt tỏa sáng hừng hực: "Thịnh Vỹ, đây là em gái Tiểu Nhu của chúng ta hả."

    Hàn Thịnh Vỹ quá quen thuộc với ánh mắt của đám bạn này, anh kéo Hàn Hướng Nhu đến ngồi cạnh mình, đề phòng nhìn đám anh em kia: "Cút, đừng có lân la làm quen, tất cả cách xa em gái tôi ra."

    Hàn Hướng Nhu cười cười với họ, sau đó dừng tầm mắt tại chỗ Triệu Tuấn Thanh: "Anh là người cần tôi giúp à?"

    Triệu Tuấn Thanh gật đầu liên tục, Đổng Lực Dương không biết làm sao cô đoán được, nhưng cũng rất nể mặt cổ vũ: "Đoán chuẩn quá, em gái chúng ta giỏi ghê."

    Hàn Thịnh Vỹ trợn mắt coi thường, Triệu Tuấn Thanh nhìn như cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như đã tin tưởng Hàn Hướng Nhu hơn một chút.

    Người đã đến đủ, nhân viên phục vụ đã bưng hết đồ ăn lên từ lâu. Vốn là anh em tụ tập thì kiểu gì cũng phải uống một trận, có điều hôm nay vì chuyện của Triệu Tuấn Thanh nên tất cả mọi người đều không uống rượu, chỉ đơn giản ăn cơm một bữa cơm, sau đó Triệu Tuấn Thanh nói ra chuyện kỳ lạ xảy ra bên cạnh mình.

    "Đại khái là khoảng nửa năm trước tôi phát hiện không đúng." Triệu Tuấn Thanh rút một điếu thuốc ra, nhưng khi thấy Hàn Hướng Nhu hơi nhíu mày thì anh ta lại vội vàng đặt điếu thuốc xuống.

    "Tôi cảm thấy có lẽ trong nhà mình có một con ma." Trên mặt Triệu Tuấn Thanh xuất hiện mấy phần bồn chồn bất an: "Tuy tôi không nhìn thấy cô ta, cô ta cũng làm hại tôi, nhưng mà tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của cô ta."

    "Không phải cậu đa nghi quá chứ?" Cao Phong chen miệng: "Suy cho cùng là cậu cảm thấy không đúng chỗ nào?"

    "Lúc mới bắt đầu tôi chỉ cảm thấy có ai đó cứ nhìn mình chằm chằm, nhưng các cậu biết ngay từ thời đại học tôi đã dọn ra ngoài sống một mình, trong nhà ngoài tôi ra thì chẳng có người thứ hai, cho nên ngay từ đầu tôi không nghĩ theo hướng đó. Mãi đến tận mấy tháng trước, tôi dẫn bạn gái mới quen về nhà." Khuôn mặt Triệu Tuấn Thanh mang theo vài phần hoảng sợ: "Tôi tắm trước rồi leo lên giường nghịch điện thoại, bạn gái tôi đi tắm. Nửa tiếng sau cô ấy ra khỏi phòng tắm, đi một đôi giày vải màu trắng hoa nhỏ. Lúc đó tôi cảm thấy kỳ quái, không nhịn được bèn hỏi một câu là không phải em đi dép lê vào đó sao? Tìm thấy giày vải ở đâu vậy? Lúc ấy bạn gái tôi chỉ nhìn tôi cười mà không nói gì, từ từ bò lên trên giường."

    Triệu Tuấn Thanh sợ hãi nuốt nước bọt: "Tôi phát hiện động tác cô ấy cứng ngắc, con mắt cũng cứ đăm đăm làm sao ấy Đáng sợ nhất là tóc cô ấy vốn chỉ dài đến chỗ xương quai xanh, mà khi cô ấy leo lên giường thì tôi phát hiện tóc cô ấy dài xuống tới ngực rồi."

    "Sau đó thì sao?" Đổng Lực Dương nghe mà mắt cũng trợn tròn lên.

    Triệu Tuấn Thanh xoa xoa mặt, vẻ mặt không ổn cho lắm: "Tôi bị sợ quá ngất xỉu. Sáng hôm sau, khi tỉnh lại tôi phát hiện mình đang nằm trên giường, còn được đắp chăn cho. Bạn gái tôi nằm dưới đất, tóc lại ngắn như ban đầu, chân không đi đôi giày vải nào cả. Sau khi tỉnh lại cô ấy dường như không thể nhớ nổi tại sao mình lại nằm dưới đất, nổi quạu với tôi một trận. Tôi bị chuyện hôm đó dọa sợ, tiện thể chia tay cô ấy luôn."

    Hàn Thịnh Vỹ vỗ vỗ vai Triệu Tuấn Thanh, nhìn anh ta với vẻ mặt thông cảm: "Người anh em, chuyện cậu gặp phải còn đáng sợ hơn chuyện của tôi nhiều."

    Triệu Tuấn Thanh gượng cười một cái: "Tôi cứ ngỡ là chính cô ấy dây vào thứ không tốt gì đó, hôm sau còn vội vàng chạy tới đền thờ gần đó bái lạy, còn gọi người tới dọn dẹp cả căn phòng một lượt. Tôi còn bảo cậu em họ tới đó ở cùng tôi một tuần, thấy không xảy ra chuyện kỳ lạ gì, thế là tôi quăng chuyện này ra sau đầu."

    "Tháng trước, tôi lại quen cô bạn gái khác.."

    Triệu Tuấn Thanh mới nói được một nửa, đám người ở đây lập tức hiểu: "Không phải cậu lại dẫn bạn gái về nhà chứ?"

    Triệu Tuấn Thanh gật đầu: "Tuy đã thay bạn gái mới, nhưng vẫn gặp chuyện giống hệt lần trước. Không còn cách nào khác tôi đành sai người tìm không ít kẻ gọi là cao nhân, còn đến miếu xin rất nhiều bùa bình an về, nhưng mà bạn gái tôi vừa đến nhà tôi thì lại trở nên không bình thường, tuần trước thậm chí còn chảy máu. Tôi sợ hại đến cô ấy nên vội vàng chia tay, bấy giờ trong nhà mới yên tĩnh lại."

    Mọi người nghe xong đều quay sang nhìn nhau. Hàn Thịnh Vỹ với kinh nghiệm phong phú bèn suy đoán trước tiên: "Liệu có phải trong nhà cậu có ma nữ, không muốn thấy cậu vui vẻ bên cạnh cô gái khác nên mới liên tục hành hạ như thế."

    Triệu Tuấn Thanh dường như cũng đoán như vậy, vì vậy sắc mặt rất khó coi.

    Hàn Hướng Nhu ăn xong miếng dưa hấu, cầm khăn ướt bên cạnh lau sạch tay, xách theo ba lô đứng dậy: "Đến nhà anh xem một chút rồi hãng nói."

    Gia đình Triệu Tuấn Thanh rất có điều kiện, anh ta vừa tốt nghiệp đại học đã được ba mẹ mua cho một căn nhà có bốn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông. Mấy năm nay, Triệu Tuấn Thanh vẫn sống một mình ở đây, chỉ có ngày lễ tết mới về nhà ở mấy ngày.

    Hàn Thịnh Vỹ và đám anh em của anh ta đều đi theo, Hàn Thịnh Vỹ lo lắng cho em gái, còn những người kia lần nghe thấy loại chuyện này nên cũng đến hóng chuyện Triệu Tuấn Thanh cũng không ngăn cản, nhiều người thì sẽ càng bạo gan hơn, nếu thật có chuyện gì xảy ra cũng có thể giúp nhau.

    Hàn Thịnh Vỹ vươn cổ nhìn xung quanh, quay đầu lại hỏi Triệu Tuấn Thanh: "Nếu chỗ này của cậu đã không sạch sẽ, sao không chuyển đến nơi khác ở?"

    Gương mặt Triệu Tuấn Thanh đầy vẻ khổ sở: "Đừng nói nữa, cho dù đi đâu tôi cũng cảm thấy có thứ gì đó đi theo, hình như con ma kia theo dõi tôi, tôi đi đâu cũng chẳng có tác dụng."

    Hàn Thịnh Vỹ thông cảm vỗ vỗ vai anh ta, không biết nên an ủi thế nào cho tốt.

    Sau khi đến nhà Triệu Tuấn Thanh, đầu tiên Hàn Hướng Nhu dạo qua một vòng xung quanh, bất ngờ là nhà anh ta ngoại trừ âm khí nhàn nhạt ra thì không nhìn thấy hồn ma gì hết.

    Hàn Hướng Nhu vòng qua vòng lại hai vòng ở nơi âm khí nặng nhất là phòng ngủ chính rồi lập tức đi ra, Triệu Tuấn Thanh lập tức hỏi: "Thế nào? Có ma không?"

    Hàn Hướng Nhu lắc lắc đầu: "Quả thật có dấu vết từng có ma đến đây, có điều lúc này cô ta không ở đây."

    Triệu Tuấn Thanh nghe vậy thì mờ mịt không biết phải làm gì, chẳng lẽ con ma này còn chạy lung tung khắp nơi sao?
     
    Mưa bên dòng nước thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...