397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0090 - Mã tặc bang xuất hiện

Chương 90: Mã tặc bang xuất hiện

"Nhận thua rồi?"

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Mộ Dung Lưu Hà nhận thua rồi."

"Vừa nãy giao đấu có chuyện gì vậy? Ta chỉ thấy đao của Mộ Dung Lưu Hà loé lên ánh bạc, trong tích tắc thôi. Đến khi hoàn hồn thì Mộ Dung Lưu Hà đã nhận thua rồi."

"Ta mơ hồ thấy hình như Dương Thần đã kề mũi thương vào cổ Mộ Dung Lưu Hà thì phải."

"Ngươi nhìn nhầm rồi, làm sao có chuyện đó được. Dương Thần làm gì đạt đến trình độ đó chứ?"

"Vậy sao Mộ Dung Lưu Hà lại thua?"

"Ta thấy chắc là Dương Thần dùng thủ đoạn gì đó bẩn thỉu."

"Ta lại thấy Dương Thần chỉ là ăn may thôi, Mộ Dung Lưu Hà sao có thể nhận thua chứ? Phải biết, Mộ Dung Lưu Hà ngạo khí ngút trời, tiếng tăm lừng lẫy trong đại hoang này đấy."

Mộ Dung Sơn nhìn thật sâu vào Dương Thần đang đứng trên đài chiến thắng, kinh hãi nói nhỏ: "Sao có thể chứ, Lưu Hà đã dùng hết đao pháp 'Rắn bò' rồi. Cho dù có thua thì đối phương cũng phải thảm thắng mới đúng. Dương Thần tiểu tử này.. Vậy mà không hề hấn gì đã đành, còn khiến Lưu Hà nhận thua, đến ý định đánh tiếp cũng mất."

Một kẻ có ngạo cốt như thiên tài, chưa đến đường cùng sẽ không bao giờ nhận thua.

Người nhà họ Dương đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

"Dương Thần thắng rồi sao?"

"Lọt vào top 15?"

"Chuyện này.."

"Đã bao nhiêu năm rồi, nhà họ Dương hiếm khi nào lọt vào top 15. Lần trước là nhờ Dương Thải Điệp liều mạng mới may mắn vào được top 30. Không ngờ đệ đệ của cô ấy lại lợi hại hơn, lọt vào top 15."

"Đó là đương nhiên, dù sao hai người họ cũng là tỷ đệ mà."

Dương Kim Hòa lúc này mừng như điên, gần như không tin vào mắt mình: "Chẳng lẽ Dương Thần là khắc tinh của Mộ Dung Lưu Hà sao? Lần nào cũng khiến Mộ Dung Lưu Hà nhận thua?"

Theo quan điểm của ông ta, việc Dương Thần và Mộ Dung Lưu Hà giao thủ không khó để nhận ra, nhưng ông ta chỉ cho rằng Dương Thần gặp may, hoặc là, Dương Thần thật sự là khắc tinh của Mộ Dung Lưu Hà. Nếu đổi người khác, Dương Thần chưa chắc đã có vận may như vậy.

Không phải ông ta xem thường Dương Thần, chỉ là, ông ta thực sự không thể tin được Dương Thần lọt vào top 15 là sự thật, chuyện này đối với một bộ tộc trung đẳng mà nói, quả thực khó như lên trời.

Đến lúc này, ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Dương Thần.

Rất nhiều người đều tò mò, Dương Thần là thần thánh phương nào.

Suy cho cùng, Mộ Dung Lưu Hà đâu phải loại người tùy tiện như Trương Thắng Nghĩa mà muốn giải quyết là được.

Lần đầu, Mộ Dung Lưu Hà chọn cách tránh né, có thể hiểu là do thể lực không chống đỡ nổi.

Lần thứ hai này thì sao?

Dương Thần, không thể nghi ngờ đã trở thành một dị loại trong cuộc chiến bách tộc thí luyện lần này.

Dương Thần đối với việc này ngược lại không có chút cảm giác nào, hắn đứng trên lôi đài, nhìn theo các trận chiến khác, suy nghĩ miên man.

Vương Đức thực lực quả thực rất mạnh, giải quyết đối thủ có thể nói không tốn nhiều sức.

Ngoài ra, còn có Mộ Dung Văn của nhà họ Mộ Dung. Thực lực của Mộ Dung Văn không phải dạng vừa, có thể khiến một thiên tài như Mộ Dung Lưu Hà phải xếp thứ hai, đủ thấy trình độ của Mộ Dung Văn cao đến đâu.

Thời gian không lâu, các trận đấu chọn ra mười lăm người từ ba mươi người cũng dần phân thắng bại.

Trong đó, gia tộc Tiền gia là nổi bật nhất, có đến ba thiên tài lọt vào top 15, các bộ tộc khác thì hơi lép vế, như Phong gia và Mộ Dung gia, đều chỉ có một thiên tài vào được top 15. Một số đại bộ tộc khác thì lại bị loại hết.

Đây là điều mà các đại bộ tộc không hề nghĩ tới.

Phong Trường Không không hài lòng với thành tích của các đệ tử nhà mình, nhưng giờ giao đấu đã kết thúc, ông ta cũng không thể bỏ mặc, chắp tay sau lưng, mở miệng nói: "Bây giờ, ba mươi vào mười lăm đã kết thúc. Tiếp theo sẽ là bốc thăm để chọn ra tám người đứng đầu."

"Trong mười lăm người, sẽ có một người được miễn đấu, tự động vào top tám. Sau khi vào top tám, sẽ tiến hành các trận chiến phân thứ hạng." Mộ Dung Sơn tiếp lời.

Nhưng lời này vừa dứt, đột nhiên một tiếng nổ vang như sấm sét giữa trời quang, khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.

"Ha ha, miễn đấu thì có gì thú vị chứ? Các tiểu bối của các tộc, có muốn bọn mã tặc bang chúng ta thêm chút vui không?"

Thanh âm này đinh tai nhức óc, đủ thấy người nói có tu vi võ đạo thâm hậu, khiến người ta kinh hãi.

Những thiếu niên có tu vi võ đạo thấp, bịt tai lại, thậm chí có người còn bị chảy máu tai, hiển nhiên là đã bị thương.

Theo tiếng nói dần tắt, rất nhanh, trong tầm mắt mọi người xuất hiện một đoàn người.

Đoàn người này, cưỡi tuấn mã, ăn mặc xộc xệch, thô lỗ vô cùng, toàn thân quấn vải đỏ, nhìn kỹ, không phải người của mã tặc bang thì là ai?

Dẫn đầu, không ai khác chính là Tam đương gia mà Dương Thần đã từng gặp.

"Là người của mã tặc bang."

"Mã tặc đến rồi, chạy mau thôi."

"Sợ gì chứ, mười hai người của các đại bộ tộc đều ở đây, mã tặc bang dù lợi hại hơn nữa thì chúng ta cũng đâu có sợ? Hơn nữa hôm nay mã tặc bang đến đây có chút người này, chắc không phải gây chuyện đâu."

Phong Trường Không không cho rằng lũ mã tặc này đến đây không phải để gây chuyện.

Ít nhất, bọn chúng dù không gây chuyện thì cũng không thiếu những chuyện làm bậy.

Mộ Dung Sơn, với tư cách đại diện của một đại bộ tộc, nhìn đoàn người của mã tặc bang, quát lên: "Lưu Tam đương gia, cuộc chiến bách tộc thí luyện này, hình như không có mời người của mã tặc bang các ngươi đến đây thì phải?"

"Ha ha, vậy ta đây xem như là không mời mà đến vậy." Tam đương gia cười hề hề nói: "Thật ra hôm nay ta đến đây cũng không có chuyện gì khác, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, muốn cho thiên tài của mã tặc bang ta ra luyện tay một chút thôi. Vừa đúng các ngươi mười lăm vào tám thiếu một người, hay là ta giúp các ngươi thêm một người, cho vừa mười sáu vào tám?"

Phong Trường Không lạnh mặt nói: "Lưu Tam đương gia, ta nể mặt mã tặc bang các ngươi, nhưng các ngươi đừng có quá đáng, mã tặc bang các ngươi đã không cần tham gia thí luyện mà vẫn vào được Yêu Thú Sơn. Đến đây làm gì!"

"Hắc hắc, chỉ là đùa chút thôi mà, yên tâm, ta sẽ không để cho thiên tài lợi hại nhất của mã tặc bang ta ra khi dễ các ngươi đâu, Trương Ưng, ngươi ra chơi với bọn chúng đi. À, quên giới thiệu một chút, Trương Ưng, Trương Long là thiên tài do đại đương gia của mã tặc bang ta tự tay bồi dưỡng, Trương Ưng nha, chỉ kém một chút thôi, là thiên tài thứ hai của mã tặc bang ta. Đừng nói với ta, mấy đứa nhãi ranh các ngươi, đến gan tỷ thí cũng không có." Tam đương gia nheo mắt, không tiếc lời châm chọc.

"Đánh rắm, ai mà không dám so chứ?"

"Đúng đấy, kêu cái tên Trương Ưng đó xuống đây cho ta."

Mấy thiên tài này đều là đám thiếu niên đầy nhiệt huyết, há có thể dễ dàng bỏ qua sự khiêu khích này, Tam đương gia chỉ vài ba câu đã chọc giận không ít thiên tài.

Chỉ có Dương Thần là chắp tay sau lưng, nhìn Trương Ưng và Trương Long, suy nghĩ miên man.

Ít nhất, hai người này đều không phải là hạng dễ đối phó.

Xem ra tiêu chuẩn của mã tặc bang quả thực còn mạnh hơn cả mười hai đại bộ tộc, chỉ cần nhìn Trương Ưng và Trương Long là đủ biết.

Chỉ là không biết lũ mã tặc này đột nhiên xuất hiện, lại có ý gì. Hắn có thể cảm giác được lũ mã tặc này hôm nay đến đây chắc chắn không đơn giản, hơn phân nửa là có liên quan đến chuyến đi Yêu Thú Sơn sắp tới. Nếu không mã tặc bang, tuyệt đối không thể đột ngột xuất hiện ở đây, còn đưa ra yêu cầu như vậy.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0091 - Ta cũng cảm thấy vận khí của ta kém

Chương 91: Ta cũng thấy vận may của mình tệ thật

Mộ Dung Sơn, Phong Trường Không và Dương Thần đều có chung một suy nghĩ, họ không tài nào đoán được Tam đương gia đang tính toán điều gì, vốn dĩ không muốn chấp nhận. Nhưng ai ngờ đám thiếu niên dưới trướng lại một mực hăng hái, chuyện đã đến nước này, nếu còn từ chối nữa, chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi hay sao?

Nhiều thiên tài như vậy, ngay cả thiên tài số hai của Mã tặc bang cũng không dám ra mặt, thật là chuyện nực cười.

Phong Trường Không và Mộ Dung Sơn nhìn nhau, sau đó Mộ Dung Sơn lên tiếng: "Nếu Tam đương gia đã có nhã hứng, vậy mười hai đại bộ tộc chúng ta xin được phụng bồi. Chỉ có điều, mọi thứ đều phải theo quy củ. Các ngươi đột nhiên nhảy vào, nếu Trương Ưng tiểu tử này bị loại ngay vòng này thì chẳng phải Mã tặc bang sẽ mất một người vào Yêu Thú Sơn sao?"

"Ha ha, cứ yên tâm. Nếu Trương Ưng tiểu tử này mà bị loại sớm thế thì ta sẽ không cho hắn vào Yêu Thú Sơn!" Tam đương gia cười ha hả, nụ cười tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.

Màn nhạc đệm này khiến những người xem náo nhiệt càng thêm xôn xao.

Phong Trường Không có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn tiến hành bốc thăm lại, sau khi nghỉ ngơi một chút, ông ra lệnh cho các tộc trưởng lên bốc thăm.

Kết quả bốc thăm nhanh chóng có ngay.

"Tiền Triều Phong đối đầu với Tiền Đường!"

"Người Tiền gia tự đánh lẫn nhau à? Lần này thú vị đây, ha ha."

"Dương Thần đối đầu với Vương Đức!"

Kết quả bốc thăm vừa công bố, cả khán đài ồ lên.

"Dương Thần đối đầu với Vương Đức?"

"Xem ra lần này sẽ biết Dương Thần là rồng hay là giun. Nhưng phải nói rằng, Dương Thần số nhọ thật, vừa may mắn lọt vào top 15 đã phải đụng ngay Vương Đức. Vương Đức là người có thực lực tranh vô địch trong cuộc chiến Bách tộc thí luyện lần này đấy."

Nghe được kết quả bốc thăm, Vương Đức đứng trong đám người, hai mắt híp lại, lóe lên vẻ dữ tợn.

Hắn liếm môi, vỗ vai Vương Nhân, em trai mình: "Dương Thần à Dương Thần, cuối cùng cũng để ta gặp được ngươi. Em trai, lần này, anh sẽ cho em thấy Dương Thần sẽ quỳ rạp dưới đất cầu xin anh tha mạng."

"Anh hai, anh nhất định phải giúp em báo thù. Nếu có thể, nhất định phải khiến Dương Thần đi không trở về! Ít nhất cũng phải phế một tay của hắn!" Vương Nhân độc địa nói.

"Yên tâm, anh mày sẽ không nương tay. Dương Thần gặp phải tao là số hắn xui xẻo nhất đời. Tao sẽ cho hắn biết, hắn và tao khác biệt như thế nào." Vương Đức hừ lạnh, sát khí đằng đằng.

Nghe tin Dương Thần phải đối đầu với Vương Đức, vẻ mặt người Dương gia ai nấy đều lo lắng.

Đặc biệt là Dương Kim Hòa, ông ta sốt ruột đi đi lại lại.

Rất nhanh, ông ta không thể ngồi yên được nữa, đi tới chỗ Dương Thần: "Dương Thần, con phải nhớ kỹ, khi giao đấu với Vương Đức, tuyệt đối không được ham chiến. Vừa thấy không ổn thì nhảy xuống đài ngay, nhận thua cũng không mất mặt. Vương Đức có thực lực tranh hạng nhất trong cuộc chiến Bách tộc thí luyện lần này đấy."

Dương Thần bật cười, sao Dương Kim Hòa lại thiếu tự tin vào mình đến thế?

Dương Vũ và Dương Nhất Minh đứng bên nghe Dương Kim Hòa lo lắng cũng che miệng cười, Dương Kim Hòa không biết, nhưng họ thì biết rõ thực lực của Dương Thần.

Đương nhiên, Dương Thần cũng không xem lời Dương Kim Hòa như gió thoảng bên tai, cậu mở miệng nói: "Tộc trưởng, con biết rồi."

Đối đầu với Vương Đức, cậu cũng không thấy lạ, bởi vì trong mắt cậu, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Bây giờ, điều cậu quan tâm hơn cả là con chim ưng kia..

"Trương Ưng đối đầu với Mộ Dung Văn!" Dương Thần nhướng mày, nhìn Mộ Dung Văn, thiên tài số một của Mộ Dung gia, người còn xuất sắc hơn cả Mộ Dung Lưu Hà, cậu trầm tư không nói.

Nhưng rất nhanh, cậu cảm thấy có một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn mình, cậu quay đầu lại, vừa đúng đối diện với Vương Đức.

Vương Đức cười nham hiểm, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Điều này khiến khóe miệng Dương Thần nhếch lên.

Cậu đang cười, nhưng nụ cười đó không phải là nụ cười vui vẻ.

Nếu Vương Đức đã đối đầu với cậu, vậy thì cậu sẽ tính cả món nợ của Dương Nhất Minh với hắn một thể.

Không lâu sau, Phong Trường Không bắt đầu tuyên bố các trận đấu.

Các thiên tài lên đài, đưa nhịp điệu của cuộc chiến thí luyện lên cao trào.

Tiếng hoan hô của khán giả càng lúc càng lớn, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Thực ra, người căng thẳng nhất vẫn là người Dương gia.

Một đám trưởng bối Dương gia, đặc biệt là Dương Kim Hòa, hồi tưởng lại cảnh Dương Nhất Minh suýt bị Vương Đức chém đầu, ông ta rất sợ Dương Thần cũng sẽ gặp phải kết cục tương tự. Nếu Dương Thần thật sự bị Vương Đức giết chết, thì ông ta chỉ còn nước khóc không ra nước mắt.

Đây chính là thiên tài mà Dương gia đợi bao nhiêu năm cũng không có được.

"Tứ gia, ông phải chú ý cẩn thận." Dương Kim Hòa hít sâu một hơi.

"Yên tâm, tộc trưởng. Lão hủ ở đây rồi, nếu có gì bất trắc, ta sẽ lập tức cứu Dương Thần, tuyệt đối không để Dương Thần gặp bất kỳ nguy hiểm nào." Dương tứ gia thần sắc nghiêm nghị, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

"Như thế thì tốt rồi, bây giờ ta cũng không biết chuyện sớm bán Trọng Lực Đan đi là tốt hay xấu. Tu vi võ đạo của Vương Đức mạnh quá, ăn Trọng Lực Đan vào, thằng nhóc đó có thể một bước lên trời, đạt tới đỉnh phong Luyện Thể Cảnh tầng sáu. Giao đấu với nó, muốn bất bại quả là quá khó khăn." Dương Kim Hòa bắt đầu hối hận.

Cùng lúc đó, Dương Thần và Vương Đức cũng cùng nhau bước lên lôi đài.

Vương Đức bây giờ tràn đầy tự tin, đặc biệt là sau khi dễ dàng đánh bại mấy đối thủ của các đại bộ tộc, hắn càng cảm thấy mình vô địch trong cuộc chiến Bách tộc thí luyện lần này. Bản thân Vương gia có Hổ Linh Đao Pháp đã chiếm ưu thế, lại thêm tu vi võ đạo của hắn dẫn trước hết thảy các thiên tài khác một bậc, sao hắn không thể tự hào cho được?

Dương Thần, dù lợi hại đến đâu, cũng chỉ là đối đầu được với các thiên tài của những bộ tộc lớn mà thôi.

Loại thiên tài yêu nghiệt như thế đối với các bộ tộc tầm trung mà nói thì đúng là bảo bối quý giá, nhưng trình độ thì cũng chỉ có thế.

Vương Đức cười lạnh nói: "Dương Thần, vận may của ngươi cũng chẳng ra gì nhỉ, ta còn tưởng sẽ để ngươi lừa phỉnh thêm được vài vòng, cuối cùng mới gặp lại ta. Không ngờ vận may của ngươi tệ thật, nhanh như vậy đã đối đầu với ta. Vậy thì ta cũng chỉ có thể nói, con đường của ngươi chỉ đến đây thôi."

"Vậy sao, ta cũng thấy vận may của mình tệ thật, vậy mà đến giờ mới gặp được ngươi." Dương Thần lười biếng đáp.

"Ý ngươi là ngươi rất muốn gặp ta?" Vương Đức lạnh giọng nói.

"Ngươi nghĩ sao?" Dương Thần chậm rãi nói: "Nếu ngay cả ý này mà còn không hiểu, thì xem ra ta cũng không cần phải giải thích làm gì."

"Ha ha ha, Dương Thần, ngươi đúng là cuồng vọng, xem ra ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hay là, ngươi vẫn chưa hiểu ý ta. Con đường mà ta nói sẽ chấm dứt, không chỉ là con đường trong cuộc chiến Bách tộc thí luyện hôm nay, mà là cả con đường võ đạo của ngươi cũng chấm dứt!" Vương Đức đột nhiên quát lớn.

Sau một khắc, hắn đột ngột rút đao.

Dương Thần lắc đầu: "Con đường võ đạo của ta chấm dứt sao? Vương Đức, xem ra ta đối với ngươi, thật sự không cần phải nương tay!"
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0092 - Dương Thần tu vi võ đạo

Chương 92: Dương Thần tu vi võ đạo

"Lưu tình với ta ư? Ha ha, Dương Thần, ngươi không thấy mình tự đánh giá cao bản thân quá rồi sao?" Vương Đức cười nhạo, giọng đầy châm biếm.

Đao pháp của hắn và Vương Vân Khai giống nhau, đều là "Hổ Linh Đao Pháp" của Vương gia. Chỉ là so về trình độ, hắn là thiên tài số một của Vương gia, nên chiêu "Hổ Linh Đao Pháp" này được hắn thi triển còn mạnh hơn Vương Vân Khai nhiều. Một đao vung lên, tựa như có thể cảm nhận được hổ uy trên lưỡi đao.

Nhưng với Dương Thần, tất cả đều vô nghĩa.

Hổ Linh Đao Pháp quả thực rất lợi hại, nhưng không thể thay đổi được sự chênh lệch thực lực vốn có.

Vương Đức vẫn không hiểu rằng thực lực của hắn và mình khác xa nhau một trời một vực.

Đương nhiên, để cho đối phương hiểu được sự khác biệt lớn này, thật ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Dương Thần không có thời gian đôi co với Vương Đức, hắn phất tay, nắm chặt ngân thương, đối diện với thanh kim đao đang lao tới. Chỉ nghe "keng" một tiếng, hắn đã chặn được thế đao của Vương Đức.

Vương Đức giật mình kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra?"

Hắn dồn toàn bộ sức lực, muốn ép lưỡi kim đao tiến lên thêm một bước, nhưng phát hiện, ngân thương của Dương Thần đứng đó như một ngọn núi lớn không thể vượt qua, khiến kim đao không thể nhích thêm chút nào.

Vương Đức hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao Dương Thần có thể dễ dàng chặn được kim đao của hắn như vậy?

"Ngươi dùng quỷ kế gì?" Vương Đức trầm giọng hỏi.

Dương Thần lắc đầu.

Vương Đức đến giờ vẫn còn nghĩ hắn dùng quỷ kế?

Xem ra, Vương Đức quá tự tin vào thực lực của mình.

Lẽ nào đối phương thật sự nghĩ, trong cuộc bách tộc thí luyện này, tu vi võ đạo của hắn là mạnh nhất sao?

Nghĩ đến đây, Dương Thần không còn nương tay, giọng nói cứng rắn: "Toàn thân sơ hở."

Khi giao thủ với Vương Đức, hắn cảm thấy áp lực còn không bằng khi đối đầu với Mộ Dung Lưu Hà.

Mộ Dung Lưu Hà rõ ràng là một đối thủ có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, vừa ra tay đã biết được hư thực của đối phương. Còn Vương Đức, tuy nói tu vi võ đạo rất mạnh, nhưng kinh nghiệm chém giết thực sự quá ít. Hắn chỉ muốn dùng tu vi võ đạo để áp chế người khác, mà thực tế lại đầy sơ hở.

Nếu tu vi võ đạo không bằng Vương Đức, tự nhiên sẽ chịu thiệt.

Nhưng nếu tu vi võ đạo không thua Vương Đức, thì ác mộng của Vương Đức đã đến.

Để đối phó với Vương Đức này, hắn thậm chí không cần phải dùng đến Song Ảnh Như Long.

Dương Thần nhìn chằm chằm Vương Đức, ngay sau đó, cánh tay hắn rung lên, một luồng sức mạnh khổng lồ trực tiếp bao phủ lấy Vương Đức.

Vương Đức đang cố gắng tìm cách phá giải thế phòng thủ của Dương Thần, nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh còn mạnh hơn rất nhiều ập đến.

So với luồng sức mạnh đó, sức lực của hắn chẳng khác nào gặp sư phụ, không có chút khả năng so sánh.

Phải biết, tu vi võ đạo của Dương Thần đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong, so về sức mạnh thuần túy, Vương Đức chỉ là Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu đỉnh phong, làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Đây là sự so tài giữa hai cấp bậc!

Vương Đức muốn đối đầu trực diện với sức mạnh này, nhưng rất nhanh, một cơn đau đớn dữ dội ập đến.

"..."

Vương Đức phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Vương Đức hình như bị đánh bại rồi."

"Mọi người mau nhìn."

"Sao có thể, Vương Đức thua rồi?"

"Không, không phải thua, chỉ là bị đánh bại trong nháy mắt, gần như không tốn chút sức lực nào. Rốt cuộc là chuyện gì?"

Không thể không nói, trận giao thủ giữa Dương Thần và Vương Đức đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các tộc trong cuộc bách tộc thí luyện.

Nhiều người ban đầu nghĩ rằng cuộc chiến này sẽ có sự chênh lệch lớn, có lẽ sẽ nhanh chóng phân thắng bại.

Nhưng không ai ngờ rằng, thắng bại đúng là được phân định rất nhanh, nhưng người chiến thắng lại là Dương Thần, chứ không phải Vương Đức.

"Vương Đức bị đánh bại trong nháy mắt."

"Điều này sao có thể, Vương Đức đã đạt tới tu vi võ đạo Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu đỉnh phong, Dương Thần dù có vài quỷ kế, cũng không thể nào có thể so được với thực lực của Vương Đức chứ."

Cảnh tượng này không nghi ngờ gì đã làm kinh động tất cả mọi người.

Vương Đức cũng không thể tin được đó là sự thật.

Hắn ôm ngực, lúc này ngay cả kim đao cũng không cầm nổi, hai tay bị luồng sức mạnh lớn của Dương Thần làm cho tê dại, khó có thể tiếp tục chiến đấu.

"Sao có thể, sao có thể, ngươi.. Ngươi vậy mà đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy!" Vương Đức hét lớn.

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

"Đây.."

"Vương Đức vừa nói gì?"

"Ngươi không nghe rõ sao, Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy, Dương Thần đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy!"

"Cái gì, Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy? Điều này sao có thể, Vương Đức Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu đỉnh phong đã có thể đứng đầu bách tộc thí luyện rồi. Còn Dương Thần.. Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy?"

Người của Dương gia cũng bắt đầu xôn xao.

Dương Kim Hòa và Dương tứ gia nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.

Trong lòng họ dấy lên sóng to gió lớn, khó mà bình tĩnh lại.

Dương tứ gia thì còn đỡ, ông đã biết tu vi võ đạo của Dương Thần không đơn giản như mọi người suy đoán, nhưng ông cũng chỉ nghĩ Dương Thần nhiều nhất là Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu đỉnh phong, miễn cưỡng có thể đánh ngang tay với Vương Đức.

Thậm chí, với võ kỹ không bằng Vương Đức, Dương Thần rất khó giành chiến thắng.

Nhưng ai có thể ngờ được, tu vi võ đạo của Dương Thần lại đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy.

Điều này đã vượt xa tu vi võ đạo của các tộc khác rồi.

Dương Kim Hòa lúc này thì sợ đến há hốc mồm, ông dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, thật sự không thể tin được đây là sự thật: "Tu vi võ đạo của Dương Thần đã đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy, chuyện gì xảy ra?"

"Đây.."

Không ai biết.

Dương tứ gia nhìn hai người Dương Nhất Minh và Dương Vũ đang xì xào bàn tán, hỏi: "Dương Vũ, Nhất Minh, hai cháu đã sớm biết tu vi võ đạo của Dương Thần rồi sao?"

"Híc, cái gì cũng không qua mắt được Tứ gia." Dương Vũ gãi đầu.

"Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc thực lực của Dương Thần đến đâu, cho dù là Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy, cũng không thể dễ dàng đánh bại Vương Đức như vậy được." Dương tứ gia dù sao cũng là người từng trải, ông nhìn ra được, Dương Thần đánh bại Vương Đức gần như không tốn chút sức lực nào. Đây không phải là chuyện mà một người vừa đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy có thể làm được.

Dương Nhất Minh vốn là người hay bô bô, hắn cười hắc hắc: "Tứ gia, thật ra tu vi võ đạo của Dương Thần, quả thật đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy.."

Nói đến đây, giọng của Dương Nhất Minh nhỏ dần.

Dương Thần nói với bọn họ là Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy, nhưng bọn họ không biết, Dương Thần vẫn còn che giấu, tu vi của hắn còn xa mới chỉ có Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy.

Nhưng những điều này cũng đã đủ để làm người của Dương gia chấn động rồi.

Dương Kim Hòa, Dương tứ gia và những người Dương gia đứng gần đó, khi biết được tu vi võ đạo thật sự của Dương Thần, đều hít sâu một hơi. Trong lòng dậy sóng, khó mà bình tĩnh lại được, họ đã không còn từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng lúc này.

Dương Thần, lẽ nào thật sự là một yêu nghiệt sao?

Tên này, còn có thể dùng lẽ thường để hình dung được sao?

* * *
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0093 - Vương gia tức giận

Chương 93: Vương gia tức giận

Chỉ đánh bại Vương Đức thôi, Dương Thần không dễ gì từ bỏ ý định.

Người khác kính mình một thước, mình kính người khác một trượng.

Hắn thích gậy ông đập lưng ông! Vương Đức đối với Dương Nhất Minh đã làm chuyện xấu, còn muốn giết hắn, vậy hắn có gì cần phải nương tay với Vương Đức?

Dương Thần quyết không hàm hồ, ngay lúc Vương Đức bay ngược ra ngoài, hắn lập tức ra tay, lao thẳng tới chỗ Vương Đức.

Vương Đức thấy Dương Thần không dừng tay, hoảng sợ kêu lên: "Dương Thần, ngươi còn muốn làm gì?"

"Ta muốn làm gì ư? Chẳng phải ngươi nói muốn phế con đường võ đạo của ta sao? Được thôi, bây giờ, ta cho ngươi biết thế nào là con đường võ đạo chấm dứt." Dương Thần trầm giọng đáp.

Dứt lời, hắn cầm thương, nhắm thẳng cánh tay Vương Đức mà đâm tới.

"Dương Thần, ngươi dám!" Thấy Dương Thần định ra tay với Vương Đức, lão tổ Vương gia là Vương Đại Chùy không thể ngồi yên.

Ông ta gầm lên giận dữ, thanh âm như sấm nổ giữa trời quang, mang theo sức mạnh của cường giả Linh Vũ Cảnh, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đến Dương Thần. Nhưng ý chí Dương Thần đã quyết, há dễ gì bị người khác ngăn cản.

Ngươi dám giở trò trên đầu ta, ắt phải trả giá đắt!

Dương Thần mắt không hề chớp, ngân thương đâm thẳng vào cánh tay phải Vương Đức.

Máu tươi văng tung tóe, cánh tay Vương Đức "rắc" một tiếng, lìa khỏi thân thể.

"Không!" Vương Đại Chùy nổi giận gầm lên: "Dương gia tiểu nhi, ngươi dám làm bị thương đệ tử Vương gia ta, ta muốn ngươi chết!"

Sao ông ta không giận cho được?

Nếu ông ta không ra tay thì thôi, đằng này đã xuất thủ, Dương Thần lại dám xem thường ông ta, làm bị thương Vương Đức, chẳng phải là không để ông ta vào mắt sao?

Vương Đại Chùy nổi trận lôi đình, ra tay bằng một luồng kình lực vô hình cuốn thẳng về phía Dương Thần. Luồng kình lực này thậm chí còn hóa thành một con mãnh hổ. Mãnh hổ vừa gầm, khiến người ta cảm thấy uy áp kinh khủng từ Vương Đại Chùy.

Đây là sự chèn ép tuyệt đối đến từ Linh Vũ Cảnh!

"Vương Đại Chùy, khi dễ tiểu bối Dương gia có gì hay, để lão phu đến gặp ngươi." Ngay khi Vương Đại Chùy ra tay, một giọng nói già nua, ung dung vang lên.

Ngay sau đó, trước mặt Dương Thần xuất hiện một ông lão tóc bạc.

Toàn thân ông lão bốc lửa hừng hực. Ngọn lửa vừa bùng lên, liền chạm vào mãnh hổ kia, hai luồng kình lực mạnh mẽ va vào nhau, cuối cùng tan thành hư vô.

Tuy nhiên, ông lão tóc bạc đỡ chiêu của Vương Đại Chùy cũng phải lùi lại hai, ba bước, hiển nhiên giao đấu với Vương Đại Chùy, ông ta cũng tốn không ít sức.

"Đại trưởng lão!"

"Đại trưởng lão!"

Người Dương gia lúc này đều nhảy ra, cung kính hô lên với ông lão tóc bạc.

Dương Thần ngẩn người, nhìn kỹ lại, lúc này mới hiểu, thì ra người cứu mình lại chính là Đại trưởng lão Dương gia xưa nay chưa từng lộ diện.

Vương Đại Chùy nhìn lão nhân tóc bạc, lạnh giọng: "Dương Chính Nhất, ngươi bao năm nay đều không ló mặt, xem ra là tìm được công pháp lợi hại nào đó để tu luyện rồi. Dĩ nhiên có thể đỡ được chiêu Hổ Linh Đao Pháp đã đại thành của ta, sao, ngươi nghĩ mình có thể cản được ta sao?"

"Lão tổ, lão tổ.. Ngài nhất định phải giúp ta báo thù!" Vương Đức ôm cánh tay bị đứt, hai mắt đỏ ngầu gào lên.

"Vương tiền bối, tiểu bối tỷ thí, bị thương là chuyện khó tránh, ngài làm vậy là có cần thiết không?" Lúc này, Mộ Dung Sơn và Phong Trường Không vội vàng tiến lên.

Với tư cách là người phụ trách chính của cuộc chiến Bách Tộc Thí Luyện, thấy tình huống như vậy, bọn họ đương nhiên không thể ngồi yên.

Mộ Dung Sơn và Dương gia không có quan hệ gì, rõ ràng là giữ thái độ trung lập, nhưng Phong Trường Không thì khác, hắn vội vàng chạy tới, rất sợ Dương Thần xảy ra chuyện gì. Hắn nheo mắt, đứng rất gần Dương gia, ý tứ đã quá rõ ràng.

Thấy vậy, Dương Kim Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra ngày đó Phong Trường Không cầu hôn không phải là giả, ít nhất hắn cũng có một chàng rể tốt ở đây, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Phong Trường Không cũng không tìm được người thứ hai.

Phong Trường Không muốn bảo đảm cho Dương Thần, không chỉ vì Dương Thần và Phong Tuyết Vũ, mà còn vì thân phận Đan Y của Dương Thần.

Thêm nữa, Dương Thần thật sự quá ưu tú, Phong Trường Không càng kiên định ý nghĩ của mình: "Vương tiền bối, ngài làm vậy không hợp quy củ rồi. Ta gọi ngài một tiếng trưởng bối, cũng hy vọng ngài có thể tuân thủ quy tắc của cuộc chiến Bách Tộc Thí Luyện. Quy tắc này lúc quyết định, ngài cũng có một phần, chắc không cần ta nhắc nhở chứ?"

"Tiểu tử này làm gãy tay cháu ta, chuyện này cứ như vậy là xong sao?" Vương Đại Chùy lạnh giọng quát. "Tiểu tử, đấu võ, nhường nhịn một chút đạo lý này, ngươi không hiểu sao?"

Dương Thần mặt không cảm xúc đáp: "Vương Đức hắn có nghĩ đến việc tha cho người Dương gia ta không? Ha ha, Vương tiền bối, ta cũng gọi ngài một tiếng tiền bối, xin hỏi khi Dương Nhất Minh giao đấu với Vương Đức, nếu ta không kịp thời ra tay cứu, thì Nhất Minh sẽ ra sao?"

"Nhưng tay Dương Nhất Minh nhà ngươi chung quy không bị gãy!" Vương Đại Chùy giận dữ quát.

"Đó là do ta phát hiện và ra tay kịp thời. Nếu ta chậm một chút, thì kết quả sẽ thế nào!" Dương Thần không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Vương Đại Chùy.

Điều này khiến Vương Đại Chùy trừng mắt hổ: "Nhưng Vương Đức đã thua rồi."

"Ta không nghe thấy hắn nói nhận thua. Hơn nữa, Vương tiền bối, ngài nên nhớ kỹ, Nhất Minh kêu nhận thua, Vương Đức vẫn không chịu bỏ qua. Còn Vương Đức thì chưa hô nhận thua, ta đã ra chiêu, làm sao có thể thu tay lại? Đạo lý này, chắc không cần một tiểu bối như ta phải nói rõ với ngài như vậy chứ?" Dương Thần trầm giọng nói.

Vương Đức đúng là không có hô nhận thua, lúc đó hắn sợ đến choáng váng, không nói được gì, làm sao có thể kêu hai tiếng nhận thua.

Bị một tiểu bối như Dương Thần dạy dỗ, Vương Đại Chùy trừng mắt nhìn Vương Đức, khiến Vương Đức run rẩy cả người.

Phong Trường Không chậm rãi nói: "Bây giờ Vương tiền bối đã hiểu rõ ngọn nguồn rồi chứ? Ngài định thế nào?"

"Lão tổ, ngài ngàn vạn lần phải báo thù cho ta!" Vương Đức lạc giọng kêu lên.

"Ngươi câm miệng cho ta!" Vương Đại Chùy gần như bị Vương Đức làm cho tức điên.

Nếu ngươi kêu nhận thua, Dương Thần làm gãy tay ngươi, ta còn có lý lẽ để nói.

Đằng này ngươi đến nhận thua cũng không thèm kêu, người ta gãy tay ngươi, ai phục ngươi?

Vương Đại Chùy nhìn chằm chằm Dương Kim Hòa và Dương Chính Nhất, khiến ông ta bỏ qua chuyện này, tuyệt đối không thể được. Chuyện này người Vương gia phải nhận, sau này còn mặt mũi nào đi gặp người khác?

Nghĩ đến đây, Vương Đại Chùy trầm giọng nói: "Dương Chính Nhất, ta cho ngươi một lựa chọn, chỉ cần ngươi giao Dương Thần ra đây, ta, Vương Đại Chùy, sẽ tự tay dâng lên ba vạn linh thạch. Hơn nữa, ta đảm bảo Dương gia ngươi sau này sẽ trở thành một bộ tộc sánh vai với các đại bộ tộc khác, ngươi thấy thế nào?"

"Vương Đại Chùy, ngươi đang sỉ nhục ta sao?" Dương Chính Nhất không hề do dự, lạnh giọng đáp.

Đùa à?

Thiên tài như Dương Thần có phải dùng linh thạch và tài nguyên là có thể bồi dưỡng được sao?

Lấy linh thạch để cân đo giá trị của Dương Thần, ông ta - Dương Chính Nhất - không phải kẻ ngu!

Giao Dương Thần ra, đúng là ý nghĩ ngu ngốc!
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0094 - Duy nhất hy vọng

Chương 94: Hy vọng duy nhất

Vương Đại Chùy nghe vậy, nắm chặt nắm đấm: "Được, được, được! Dương Chính Nhất, ngươi được lắm! Xem ra ngươi coi Dương Thần như bảo bối nhỉ? Vậy thì cứ giữ kỹ cái bảo bối của ngươi đi!"

"Chuyện này không đến lượt ngươi quan tâm." Dương Chính Nhất thấy đối phương không nể mặt, tự nhiên cũng chẳng cần khách khí.

Phong Trường Không thì ngược lại vui vẻ khi thấy Dương gia và Vương gia bất hòa. Nếu Dương gia gặp chuyện, cần đến Phong gia ra tay, vậy thì có phải Phong gia sẽ dễ dàng mượn được Dương Thần, người có y thuật cao siêu kia hay không?

Vương Đại Chùy chẳng chiếm được lợi lộc gì, tự nhiên cũng không ở lại lâu, quay đầu bỏ đi.

"Lão tổ, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Dương Thần phế mất một tay của con mà!" Vương Đức rên rỉ.

Vương Đại Chùy vốn đã một bụng lửa giận không có chỗ xả, nghe Vương Đức gào lên, lập tức giáng cho một bạt tai. Hắn bây giờ hận tên cháu mình không thành thép. Cái tên Vương Đức này, tự mình phế vật thì thôi đi, lẽ ra chỉ cần có một chút lý do, hắn cũng có thể gây phiền phức cho Dương gia rồi.

Nhưng tên Vương Đức này thì sao?

Khi thấy Vương Đức ngay cả trước mặt lão tổ cũng không biết điều, mặt của Vương Nhân, đệ đệ hắn, tái mét. Ngay lúc anh trai mình ngã xuống, Vương Nhân cũng trợn trắng mắt, ngất đi.

Vương Đại Chùy không có thời gian để ý đến Vương Nhân. Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là chuyện của Dương Thần.

"Nói đi nói lại, tên nhóc Dương Thần này tu vi võ đạo chắc chắn đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy. Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy.. Tên nhóc này, chắc chắn sẽ là mối họa lớn. Vương gia ta và Dương gia ở gần nhau, Dương gia quật khởi, người đầu tiên bị ảnh hưởng chính là Vương gia. Dù thế nào, ta cũng phải tìm cách diệt trừ Dương Thần." Vương Đại Chùy thầm nghĩ.

* * *

Bên phía Dương gia, mọi chuyện đã được giải quyết. Dương Thần nhìn theo Đại trưởng lão Dương Chính Nhất, cung kính nói: "Dương Thần bái kiến Đại trưởng lão, đa tạ Đại trưởng lão đã cứu mạng."

Dương Kim Hòa mỉm cười nói: "Dương Thần, trước đây chưa từng nói với ngươi, bây giờ ta nói luôn, đây là Đại trưởng lão của Dương gia, cũng là cao thủ số một của Dương gia. Có ông ấy, Dương gia chúng ta mới có thể đứng vững ở Đại Hoang này."

Dương Chính Nhất xua tay: "Được rồi, không cần nói thêm lời đó nữa, ta tuổi cũng đã cao rồi, chẳng sống được bao lâu. Tương lai, tất cả đều phải dựa vào các ngươi."

Nói xong, Dương Chính Nhất nhìn Dương Thần, nở nụ cười hài lòng.

"Dương Thần, không tệ!" Dương Chính Nhất chậm rãi nói: "Cố gắng lên, con đường của ngươi còn rất dài!"

"Đa tạ Đại trưởng lão chỉ dạy!" Dương Thần cung kính nói.

Phong Trường Không cũng định nói gì đó với Dương Thần, đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Chuyện gì vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Hình như là ở lôi đài của Mộ Dung Văn."

"Mộ Dung Văn, đối thủ của Mộ Dung Văn chẳng phải là Trương Ưng của đám mã tặc sao?"

"Hai người bọn họ thế nào rồi?"

Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, Dương Thần không khỏi nhìn về phía lôi đài của Mộ Dung Văn.

Thực lực của Mộ Dung Lưu Hà hắn đã thấy qua, điều này khiến hắn thừa nhận rằng Mộ Dung gia, một trong mười hai đại tộc như Phong gia, có cách bồi dưỡng người rất tốt. Mộ Dung Lưu Hà đã vậy, thì Mộ Dung Văn, thiên tài ưu tú hơn Mộ Dung Lưu Hà, chắc chắn sẽ còn mạnh hơn.

Nhưng kết quả giao đấu với Trương Ưng lại vượt xa dự đoán của mọi người.

"Mộ Dung Văn thua rồi!"

"Mộ Dung Văn lại thua rồi!"

"Hơn nữa quá trình rất nhanh, chưa đến mười hiệp, Mộ Dung Văn đã thua trận."

Thực tế, khoảng thời gian từ lúc Dương Thần đánh bại Vương Đức đến bây giờ căn bản không dài. Một trận đấu võ, so với nửa canh giờ cũng rất có thể, Mộ Dung Văn bây giờ đã thua, quả thật quá nhanh khiến người ta bất ngờ.

Nhìn xem, Mộ Dung Văn miệng phun máu tươi, ngã xuống đất co giật, không biết sống chết ra sao, bộ dạng vô cùng thảm thiết.

Thấy cảnh này, Mộ Dung Sơn đang ngồi không yên: "Đáng ghét!"

Sau một khắc, Mộ Dung Sơn không nói hai lời, lập tức chạy đến xem xét đứa con trai bảo bối của mình là Mộ Dung Văn.

Phong Trường Không thấy vậy, bất đắc dĩ nói: "Chư vị Dương gia, ngày khác lại gặp, Dương tiểu hữu, sau này mong có dịp đến Phong gia chơi."

"Nhất định." Dương Thần chắp tay đáp.

Đợi đến khi Phong Trường Không rời đi, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trương Ưng, kẻ đang đứng trên lôi đài, không ai bì nổi.

Dương Thần cũng nheo mắt lại, quan sát kỹ tên mã tặc Trương Ưng này. Có thể nói, việc tên mã tặc Trương Ưng này đánh bại Mộ Dung Văn, thiên tài số một của Mộ Dung gia, hắn không hề cảm thấy kỳ lạ. Nhưng Mộ Dung Văn không phải dạng vừa, nhanh như vậy đã thua trận, quả thật có chút ngoài dự liệu của hắn.

Nói như vậy, thực lực của Trương Ưng này không thể xem thường được..

Không ít người khó có thể chấp nhận kết quả này.

Mộ Dung Văn có thể nói là thiên tài số một đã được công nhận ở Đại Hoang. Hắn không giống Vương Đức, phải dùng Trọng Lực Đan mới lật ngược tình thế. Mộ Dung Văn là người thật tài giỏi, dựa vào thiên phú của mình mà có được tu vi võ đạo như hiện tại. Có thể nói, người ta mong chờ lần đoạt cúp này, chính là để phân định thắng bại giữa Mộ Dung Văn và Vương Đức.

Nhưng bây giờ..

Mộ Dung Văn và Vương Đức đều thua.

Vậy sao có thể không khiến người ta xôn xao.

"Khó tin quá! Mộ Dung Văn lại thua, hơn nữa còn là thảm bại. Ta vừa nãy thấy rõ ràng, Mộ Dung Văn so với Trương Ưng, thậm chí còn không qua nổi một chiêu. Chênh lệch quá xa! Chưa đến mười hiệp, Mộ Dung Văn đã dùng hết chiêu thức mà vẫn không làm gì được Trương Ưng."

"Chuyện này kỳ lạ quá!"

"Cũng phải, dù sao Trương Ưng cũng là thiên tài do đám mã tặc bồi dưỡng mà."

"Thực lực của đám mã tặc, nếu so với Mộ Dung gia và Phong gia còn mạnh hơn một bậc, thiên tài do bọn họ bồi dưỡng sao có thể không mạnh."

"Vậy bây giờ phải làm sao? Mộ Dung Văn đã thua, chẳng lẽ cứ để Trương Ưng này ở đây dương oai diễu võ? Đại Hoang bách tộc chúng ta, chẳng lẽ không có một ai có thể đối đầu với Trương Ưng sao?"

"Đúng vậy, bọn mã tặc kia chắc chắn sẽ càng thêm đắc ý, đến cả Mộ Dung Văn còn thua, Trương Ưng chắc chắn cũng đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy. Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy, ai còn là đối thủ của Trương Ưng nữa?"

"Vừa nãy Dương Thần không phải đã đánh bại Vương Đức sao? Tu vi võ đạo của Dương Thần chắc cũng đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy rồi."

"Dương Thần? Đúng đó, còn có Dương Thần, Dương Thần đánh bại Vương Đức cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

"Dương Thần, liệu hắn có làm được không?"

Vào lúc này, không ít người đều hướng ánh mắt về phía Dương Thần.

Có lẽ ngày thường, Đại Hoang bách tộc không đoàn kết.

Nhưng chỉ cần mã tặc xuất hiện, mọi người sẽ đồng loạt hướng mũi nhọn về phía mã tặc.

Mộ Dung Văn đã thua, mọi người không khỏi nghĩ đến Dương Thần, người vừa đánh bại Vương Đức. Không khó để nhận ra tu vi võ đạo của Dương Thần cũng đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy. Đến nay, Dương Thần không thể nghi ngờ đã trở thành hy vọng duy nhất trong mắt mọi người.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0095 - Tôn nghiêm là chính mình tranh thủ

Chương 95: Tôn nghiêm là tự mình giành lấy

Dương Thần không mấy để tâm, chỉ chăm chú quan sát Trương Ưng. Hắn nhận thấy, sau khi đánh bại Mộ Dung Văn, Trương Ưng càng trở nên ngạo mạn: "Ha ha, cái gọi là thiên tài đệ nhất của Đại Hoang bách tộc chỉ có thế này thôi sao? Ta thấy cũng thường thôi. Đại Hoang bách tộc các ngươi chỉ được đến thế à? Cái danh thiên tài đệ nhất mà yếu đến độ không đủ nhét kẽ răng cho ta nữa chứ, ha ha!"

Tam đương gia đứng sau cũng không nhịn được châm chọc: "Mộ Dung Sơn, cái tên tiểu thiên tài nhà ngươi có ra gì đâu, ha ha."

Mộ Dung Sơn mặt mày tái mét, nghiến răng nghiến lợi: "Lưu Tam đương gia, món nợ này ta, Mộ Dung Sơn, xin ghi nhớ."

"Hắc hắc, yên tâm, ta sẽ bảo Trương Ưng chừa cho cục cưng nhà ngươi một cái mạng, được rồi. Trương Ưng, lui về đi." Tam đương gia cười khẩy.

Mộ Dung Sơn giờ phút này chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Dù sao cũng là lôi đài tỷ thí, thua chỉ có thể trách Mộ Dung Văn tài nghệ kém cỏi, hắn còn có thể nói gì?

Đi gây sự với bọn mã tặc?

Mộ Dung gia hắn dù có đứng đầu Đại Hoang bách tộc, thì khi đơn độc đối đầu với mã tặc bang vẫn phải chịu phần lép vế.

Trương Ưng trở lại bên cạnh Tam đương gia, dương dương tự đắc nói: "Tam đương gia, đám thiên tài của Đại Hoang bách tộc cũng chỉ có vậy. Ta thấy chức vô địch này coi như đã nằm trong tay rồi. Hắc hắc, tất nhiên, theo ý của đại đương gia, trong quá trình này, ta sẽ phế bỏ thêm vài tên gọi là thiên tài nữa. Thật ra thì, ta thấy đại đương gia quá lo xa rồi, cái kế hoạch của chúng ta ấy mà, sợ gì mấy tên phế vật này cản trở? Ta và đại ca mà tiến vào Đại Hoang, thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!"

"Hừ, ngươi đang nghi ngờ ý của đại đương gia đấy à?" Tam đương gia nhìn vẻ đắc ý vênh váo của Trương Ưng, gắt giọng: "Ngươi nói đến chức vô địch bây giờ vẫn còn sớm lắm. Cái tên Mộ Dung Văn kia chẳng qua chỉ là thiên tài đệ nhất trên danh nghĩa của Đại Hoang thôi!"

"Sao, cuộc thí luyện này vẫn còn người nào lợi hại hơn Mộ Dung Văn sao?" Trương Ưng ngẩn người.

Tam đương gia lạnh lùng nói: "Vừa rồi ngươi giao đấu với Mộ Dung Văn, nên không biết thôi. Trương Long, ngươi kể cho em trai nghe đi."

Trương Long khoanh tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Trong cuộc thí luyện lần này, có một kẻ tên Vương Đức đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu, giống như chúng ta, dùng Trọng Lực Đan. Tu vi võ đạo của hắn đột ngột tăng mạnh, đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu đỉnh phong."

"Ồ, còn có nhân vật như vậy sao? Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu đỉnh phong, vậy thì có chút thú vị hơn Mộ Dung Văn rồi. Mà tiểu tử đó đang ở đâu vậy?" Trương Ưng tò mò hỏi.

"Hắn bị người đánh bại, chỉ trong một chiêu." Tam đương gia thong thả nói.

"Cái gì, một chiêu?" Trương Ưng kinh ngạc.

Tam đương gia khinh khỉnh: "Tiểu tử đó chính là Dương Thần mà ta và hai ngươi đã nhắc đến, người chế tạo ra Trọng Lực Đan."

"Đánh bại Từ Hổ phế vật kia, lại là Dương Thần?" Trương Ưng sững sờ. "Nhưng mà, chẳng phải tiểu tử đó mới ở Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm thôi sao?"

"Ba ngày không gặp, đúng là phải nhìn người bằng con mắt khác. Cái tên Dương Thần này đúng là yêu nghiệt, vượt xa những gì ta tưởng tượng. Trong khoảng thời gian ngắn mà hắn đã đột phá hai cảnh giới, giờ chắc cũng phải đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy rồi, so với ngươi có khi cũng không kém cạnh đâu. Hừ, cũng chỉ vì bang ta có tai mắt trong Dương gia, nên mới có được mấy viên Trọng Lực Đan. Nếu không thì, chưa chắc ngươi đã là đối thủ của tiểu tử đó đâu." Tam đương gia lạnh giọng nói.

Nghe đến đây, Trương Ưng giật mình: "Trong Đại Hoang lại còn có thiên tài như thế?"

"Giờ thì biết rồi chứ gì. Bất quá, tu vi võ đạo của Dương Thần chắc cũng không bì kịp ngươi. Ngươi mà giao đấu với nó, thì phải ra tay nhanh và tàn nhẫn một chút. Đánh bại hắn cũng không phải chuyện gì khó." Tam đương gia thản nhiên khoanh tay, nhẹ giọng nói. "Nhớ kỹ, đừng để tiểu tử đó có cơ hội nào, có thể giết thì cứ giết. Cái Dương gia đó, cũng không dám xích mích với chúng ta đâu!"

"Tam đương gia, ta hiểu rồi. Dương Thần.. Hắc hắc, ta sẽ cho hắn biết tay." Dứt lời, Trương Ưng nhìn về phía Dương Thần.

Dương Thần có khứu giác vô cùng nhạy bén, cảm thấy có người đang nhìn mình, liền quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau.

"Hử?" Dương Thần thoáng cau mày.

Trương Ưng liếm môi, làm một động tác cứa cổ về phía hắn, ý uy hiếp rất rõ ràng.

Điều này khiến Dương Thần bật cười.

Thú vị đấy, xem ra con ưng này đã nhắm vào mình rồi.

Hắn không thấy lạ về chuyện này, điều khiến hắn thắc mắc là một chuyện khác.

"Lạ thật.." Dương Thần lẩm bẩm: "Vừa rồi rõ ràng là từ trên người Trương Ưng, ta cảm nhận được đặc tính của người dùng Trọng Lực Đan."

Trọng Lực Đan là do hắn chế tạo, người sử dụng sẽ có đặc điểm gì, hắn liếc mắt là nhận ra.

Trên người Trương Ưng, quả thật có đặc điểm của người đã dùng Trọng Lực Đan.

"Nhưng mà, Trọng Lực Đan chỉ bán ra bên ngoài có một viên, không có viên thứ hai. Chuyện này ta rõ mồn một, vậy Trương Ưng làm sao có được Trọng Lực Đan thật được chứ?" Dương Thần suy nghĩ, nhanh chóng tìm ra đáp án: "Dương gia, có nội gián!"

Trọng Lực Đan ở Dương gia không phải là chuyện hiếm có gì, có thể nói là không thiếu. Nếu Dương gia có nội gián của mã tặc bang, thì việc tuồn ra một ít Trọng Lực Đan cũng không phải chuyện lạ.

Điều này cũng khiến Dương Thần thông suốt.

Hắn vẫn cảm thấy Trương Ưng quá yêu nghiệt.

Mã tặc bang dù mạnh, nhưng Mộ Dung gia cũng không yếu, thiên tài bồi dưỡng ra cũng không đến nỗi chênh lệch quá xa như vậy.

Trương Ưng đối đầu với Mộ Dung Văn chẳng khác nào nghiền ép. Đối đầu với thiên tài của các đại bộ tộc khác cũng vậy.

Hóa ra, tất cả là do dùng Trọng Lực Đan.

Nếu không dùng Trọng Lực Đan, thì chưa biết chừng ai sẽ thắng ai giữa con ưng này và Mộ Dung Văn.

"Nội gián à.. Chuyện này có chút không ổn." Dương Thần xoa xoa lông mày, có chút lo lắng không biết phải nói chuyện này với Dương Kim Hòa như thế nào.

Chẳng lẽ lại nói thẳng với ông ta là Dương gia có nội gián?

Nghĩ một lát, Dương Thần lắc đầu.

Ngay lúc hắn đang suy tư, Dương Nhất Minh hớt hải chạy tới: "Thần ca, Mộ Dung Lưu Hà tới tìm huynh kìa."

"Mộ Dung Lưu Hà?" Dương Thần có chút bất ngờ: "Hắn đến làm gì?"

"Ta cũng không biết, hắn còn dẫn theo muội muội của hắn nữa.." Dương Nhất Minh đỏ mặt: "Muội muội của Mộ Dung Lưu Hà lớn lên xinh đẹp lắm."

"..."

Dương Thần dở khóc dở cười: "Đi, cùng ta ra xem."

Vừa nói, Dương Thần và Dương Nhất Minh sóng vai đi tới chỗ Mộ Dung Lưu Hà đang đợi.

Đúng như Dương Nhất Minh miêu tả, Mộ Dung Lưu Hà cùng muội muội của hắn đang đứng đó.

Mộ Dung Lưu Hà vốn đã là một tuấn nam, muội muội của hắn cũng không kém cạnh gì, mắt phượng mày ngài, môi đỏ như son, tựa như một mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ, tuổi chừng mười bốn. Khuôn mặt ửng hồng, đi theo sau lưng ca ca, khi nhìn thấy Dương Thần thì mặt càng đỏ hơn, nắm chặt vạt áo của Mộ Dung Lưu Hà, rụt rè trốn ra sau.

Thấy cảnh này, Mộ Dung Lưu Hà bật cười: "Đây là muội muội của ta, Mộ Dung Đào Hoa. Đào Hoa rất ngưỡng mộ Dương Thần huynh, chỉ là còn lạ lẫm nên không dám lên tiếng, mong Dương Thần huynh thứ lỗi."

"Ca ca." Mộ Dung Đào Hoa cúi gằm mặt, xấu hổ dậm chân.

Nàng đã nói với ca ca là rất ngưỡng mộ Dương Thần, nhất định phải đi theo ca ca đến gặp Dương Thần một lần, ai ngờ ca ca lại nói ra mất rồi.

Dương Thần mỉm cười: "Không sao. Mà nhắc mới nhớ, Lưu Hà huynh tìm ta có việc gì vậy?"

Mộ Dung Lưu Hà mặt già đỏ lên, có chút lúng túng nói: "Dương Thần, nói ra thì có chút xấu hổ, nhưng thật lòng thì sau thất bại của Mộ Dung Văn, trong lòng ta khó mà nguôi ngoai được."

"Sao thế?" Dương Thần cau mày.

"Mộ Dung Văn, phế rồi.." Mộ Dung Lưu Hà thở dài: "Cả đời ta không có mấy người thật sự kính nể, một là Mộ Dung Văn, hai là Dương Thần ngươi. Nhưng bây giờ Mộ Dung Văn.."

"Cái này.." Dương Thần hít vào một hơi.

Không trách sắc mặt của Mộ Dung Sơn khó coi đến vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, tác phong của bọn mã tặc đó, đã có cơ hội thì sao không ra tay giết Mộ Dung Văn? Không giết thì cũng phế, võ đạo tiền đồ của Mộ Dung Văn coi như xong.

Mộ Dung Lưu Hà hít sâu một hơi: "Ta đến tìm ngươi cũng vì chuyện này. Nếu có thể, ta hy vọng Dương Thần ngươi sẽ đánh bại Trương Ưng!"

"Ngươi cảm thấy ta có thể làm được không?" Dương Thần hiếu kỳ hỏi.

"Trương Ưng rất mạnh, nhưng trực giác mách bảo ta rằng, Dương Thần ngươi còn mạnh hơn." Mộ Dung Lưu Hà hai mắt sáng quắc.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0096 - Toàn trường chú ý

Chương 96: Toàn trường chú ý

"Đánh bại Trương Ưng, vốn là việc ta phải làm." Dương Thần nói.

"Không, không giống nhau." Mộ Dung Lưu Hà chau mày nói: "Dương Thần, ngươi cũng biết, kẻ thù chung của Đại Hoang bách tộc, kỳ thực chính là lũ mã tặc này. Trương Ưng hôm nay dám khiêu khích thiên tài Đại Hoang bách tộc, ai có thể nhịn được? Ta, Mộ Dung Lưu Hà, thực lực không đủ, chỉ hận mình bất tài, nhưng ngươi lại khác!"

Mộ Dung Lưu Hà thở dài: "Đây là tôn nghiêm!"

"Tôn nghiêm là do chính mình giành lấy, không phải người khác cho." Dương Thần đáp.

"Ta biết, cho nên mới đến nhờ ngươi, Dương Thần!" Mộ Dung Lưu Hà cúi người.

Mộ Dung Lưu Hà khẩn cầu, vượt ngoài dự liệu của Dương Thần.

Ngẫm kỹ lại, hắn cũng hiểu được tâm tình của Mộ Dung Lưu Hà.

Mộ Dung Lưu Hà là thiên tài đứng đầu Đại Hoang bách tộc, tự nhiên có kiêu ngạo của một thiên tài. Giờ đây, Trương Ưng công khai chà đạp sự kiêu ngạo đó, lại còn phế cả huynh trưởng của hắn, đối phương há chẳng nổi cơn thịnh nộ?

Cũng vì lẽ đó, dù biết rõ Dương Thần sớm muộn cũng sẽ đối đầu với Trương Ưng, Mộ Dung Lưu Hà vẫn đến đây khẩn cầu hắn.

Dương Thần như có điều suy nghĩ nói: "Ta hiểu rồi."

Mộ Dung Lưu Hà nhìn sâu vào mắt Dương Thần: "Đa tạ."

Nói xong, Mộ Dung Lưu Hà dẫn Mộ Dung Đào Hoa rời đi.

Dương Nhất Minh cũng sôi sục nói: "Thần ca, tên Trương Ưng đó lợi hại đến vậy sao?"

"Rất lợi hại." Dương Thần cười khổ.

"Ngài có thể đánh bại hắn không?" Dương Nhất Minh tò mò.

"Tên Trương Ưng này, không phải hạng người như Vương Đức có thể so sánh đâu." Dương Thần nói lấp lửng.

Thực tế, rất nhiều người đang đặt ánh mắt mong chờ vào Dương Thần, hy vọng hắn có thể đánh bại Trương Ưng, dẹp bỏ sự kiêu ngạo của đối phương. Lũ mã tặc chỉ một thiên tài số hai đã dám hoành hành như vậy, nếu thiên tài số một ra mặt, mặt mũi Đại Hoang bách tộc để đâu?

Lúc này, cần có một người có thể đối đầu với Trương Ưng.

Mà chỉ xét về tu vi võ đạo, trong cuộc thí luyện lần này, không ai đạt đến Luyện Thể Cảnh đệ thất trọng.

Dương Thần lại là một ngoại lệ xuất hiện bất ngờ.

"Mười sáu chọn tám, không biết khi nào Dương Thần mới đụng độ Trương Ưng."

"Dương Thần có thắng được Trương Ưng không?"

"Ta thấy khó."

"Lũ mã tặc kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, Trương Ưng tu vi võ đạo lại cao hơn, dù sao cũng mạnh hơn cái tên ngậm thìa vàng mà ra đời như Dương Thần nhiều."

"Ai nói Dương Thần nhà ta ngậm thìa vàng ra đời hả? Biết Từ Hổ không? Dương Thần ở Luyện Thể Cảnh đệ ngũ trọng đã đánh bại Từ Hổ rồi! Mà Từ Hổ cũng là người của mã tặc bang đó."

Tiếng bàn tán không ngớt.

Thất bại của Mộ Dung Văn không làm ảnh hưởng đến vòng tiếp theo của thí luyện bách tộc. Sau hai canh giờ nghỉ ngơi, Phong Trường Không lên tiếng tuyên bố: "Bây giờ bắt đầu vòng tranh tài xác định thứ hạng tám người đứng đầu, mời các vị tộc trưởng lên bốc thăm."

Quá trình bốc thăm diễn ra chóng vánh, chưa đến một chén trà đã có kết quả.

"Dương Thần đấu với Trương Hoài Trung!"

"Phong Khiếu Thiên đấu với Tiền Mãnh!"

"Trương Ưng đấu với Chu Tùng!"

"Trần Đình đấu với Hà Thành Văn!"

Nghe kết quả bốc thăm, sắc mặt Dương Thần không hề thay đổi.

Trương Hoài Trung, thiên tài số một của đại tộc Trương gia, Luyện Thể Cảnh đệ lục trọng sơ kỳ, mạnh hơn Trương Thắng Nghĩa rất nhiều. Hắn là người có thực lực thật sự, Dương Thần đương nhiên không dám khinh địch.

Nhưng chênh lệch thực lực vẫn tồn tại, sau ba hiệp giao đấu, Trương Hoài Trung bị Dương Thần đánh bại bằng sức mạnh tuyệt đối.

Còn Trương Ưng, sau khi chứng kiến kết cục của Mộ Dung Văn, Chu Tùng đã trực tiếp chọn đầu hàng.

Đây không nghi ngờ là lựa chọn sáng suốt nhất.

Suy cho cùng, ai cũng không cho rằng mình mạnh hơn Mộ Dung Văn.

Điều này gián tiếp làm cho đám thiên tài Đại Hoang bách tộc phẫn nộ, có người quá khích còn mắng Chu Tùng nhát như chuột, làm mất mặt Đại Hoang bách tộc.

Lúc này, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Thần.

Điều này khiến người Dương gia có chút lo lắng.

Tình hình này không tốt chút nào.

Càng bị nhiều người chú ý, áp lực đặt lên Dương Thần càng lớn.

Quả nhiên, điều lo sợ đã đến.

Trong vòng hai chọn một, Dương Thần bốc thăm trúng Trương Ưng.

"Dương Thần đấu với Trương Ưng!" Phong Trường Không tuyên bố kết quả bốc thăm, vừa dứt lời, hắn đã cau mày, ánh mắt nhìn về phía Dương Thần, rõ ràng là đang lo lắng.

Nhưng các thiên tài khác lại không nghĩ vậy, ai nấy đều gào thét: "Dương Thần, trông cậy vào ngươi đó!"

"Dương Thần, đánh gục Trương Ưng!"

Nghe tiếng hò hét vang vọng, Dương Kim Hòa hít sâu một hơi, không khỏi hỏi: "Dương Thần, ngươi đối đầu với Trương Ưng, phần thắng được bao nhiêu?"

"Khó nói." Dương Thần đáp.

Nghe vậy, Dương Kim Hòa càng thêm lo lắng: "Nếu không nắm chắc, cứ nhận thua đi, Trương Ưng là thiên tài số hai mà mã tặc bang bồi dưỡng, ngươi là người Dương gia, nhận thua cũng không có gì xấu hổ."

"Tộc trưởng, sao lại bắt Thần ca nhận thua chứ." Dương Nhất Minh nhiệt huyết bừng bừng, nghe đến đây liền bất mãn.

"Im miệng." Dương tứ gia chau mày: "Nếu Dương Thần xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi không?"

Dương Thần dở khóc dở cười trước sự bênh vực của Dương tứ gia và Dương Kim Hòa: "Tộc trưởng, tứ gia, ta hiểu ý tốt của mọi người, nhưng ta xin hỏi, nếu chỉ biết khó mà rút lui, không dám đánh, vậy đợi đến lúc Trương Ưng bắt nạt đến tận cửa nhà Dương gia, chẳng lẽ ta còn phải lùi bước nữa sao?"

"Cái này.." Dương Kim Hòa và Dương tứ gia nhìn nhau, không thể không nói, những lời của Dương Thần khiến họ á khẩu.

Dương Thần chậm rãi nói: "Tộc trưởng, ta biết các người lo lắng cho Dương Thần, nhưng ta nghĩ, đại trượng phu phải có khí khái xông pha, không sợ hãi. Dương gia ta tuyệt không có kẻ hèn nhát, chí ít ta không phải là kẻ hèn nhát đó."

"Hay! Hay! Hay!" Đại trưởng lão Dương Chính Nhất đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng lớn tiếng khen ngợi: "Dương Thần, thiếu niên phải như ngươi, tuổi trẻ ai chẳng ngông cuồng, thời niên thiếu, cứ việc cuồng nhiệt lên. Mặc kệ là mã tặc hay thiên vương lão tử, nam nhi Dương gia há lại sợ bọn chúng?"

"Đại trưởng lão nói chí phải." Dương tứ gia hít sâu một hơi: "Ngược lại là ta già rồi, mất hết huyết tính của tuổi trẻ, không còn gì không dám làm. Chúng ta không thể cứ coi con cháu như trẻ con mãi được, sớm muộn gì chúng cũng phải tự mình gánh vác một phương."

Dương Kim Hòa cũng cảm khái nói: "Dương Thần, ngươi cứ việc buông tay đánh một trận đi."

Dương Thần khom người tỏ vẻ tôn kính.

Hắn gật đầu, cầm trường thương, hướng thẳng về phía lôi đài.

Lúc này, dưới đài vang lên tiếng reo hò như sấm dậy.

"Dương Thần cố lên!"

"Dương Thần cố lên!"

Dương Thần, bất tri bất giác, đã trở thành tâm điểm của toàn trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người thiếu niên này.

Nghe tiếng reo hò bên tai, Dương Thần bước một bước, lên đến lôi đài.

Trận đấu này, có lẽ cả những trận đấu khác trong thí luyện bách tộc, đều sẽ trở nên lu mờ.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0097 - Tuyệt đối áp chế

Chương 97: Tuyệt đối áp chế

"Dương Thần, giết chết tên Trương Ưng kia đi, đừng làm mất mặt thiên tài của Đại Hoang bách tộc chúng ta!"

"Dương Thần cố lên!"

Những tiếng cổ vũ này đối với Dương Thần mà nói là động lực không nhỏ, nhưng với Trương Ưng thì lại chẳng lọt tai chút nào.

Nghe những âm thanh huyên náo, Trương Ưng cười khẩy: "Dương Thần, ta thật không ngờ ngươi còn dám lên lôi đài. Thật tình mà nói, ta cứ tưởng ngươi không dám tới cơ, hay là vì muốn hưởng thụ khoảnh khắc vạn người chú ý này mà ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ta xẻ làm tám mảnh rồi?"

"Trương Ưng, ngươi biết không? Vương Đức cũng ăn Trọng Lực Đan đấy." Dương Thần thản nhiên nói.

Nghe câu nói nửa vời này, Trương Ưng nheo mắt: "Ngươi có ý gì?"

"Đơn giản thôi, Trọng Lực Đan là do ta sáng chế, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ăn đan dược do ta làm ra thì có thể nghênh ngang múa may trước mặt ta. Bởi vì, thứ ngươi dùng cuối cùng cũng chỉ là đồ của ta mà thôi." Dương Thần điềm tĩnh đáp.

"Ta không hề dùng Trọng Lực Đan nào cả." Trương Ưng trầm giọng nói.

"Thật không?" Khóe miệng Dương Thần nhếch lên.

Sắc mặt Trương Ưng lạnh lẽo, âm trầm. Vài câu nói của Dương Thần nghe qua tưởng chừng bình thản, nhưng lại đâm trúng chỗ đau của hắn. Bởi vì hắn biết rõ, nếu không nhờ Trọng Lực Đan, chỉ xét về tu vi võ đạo, hắn thật sự không phải đối thủ của Dương Thần.

Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng: "Dương Thần, ta ngược lại muốn xem lát nữa ngươi còn cười nổi không. Ta, Trương Ưng, không phải thứ phế vật như Từ Hổ kia, càng không phải lũ vô dụng như Vương Đức!"

Vừa dứt lời, Trương Ưng rút trường kiếm bên hông, một tiếng "vút" xé gió vang lên, lưỡi kiếm vung ra tạo thành những tiếng nổ liên tiếp hướng về phía Dương Thần.

"Là Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm! Tuyệt kỹ thành danh của Nhị đương gia Mã tặc bang, quả thực là một môn công pháp hàng thật giá thật!" Một lão nhân từng trải nhận ra kiếm pháp của Trương Ưng, trong lòng kinh hãi.

Phong Trường Không nhíu mày: "Tên Trương Ưng này giấu nghề thật kỹ, ngay từ đầu đấu với Mộ Dung Văn, hắn căn bản không dùng đến Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm."

"Cha, Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm là gì vậy?" Phong Tuyết Vũ lo lắng hỏi.

"Đây là một môn công pháp vô cùng quỷ dị. Lấy dòng chảy làm tên, kiếm pháp này vừa xuất chiêu thì như mưa phùn kéo dài, biến số vô cùng, khiến người khó lòng phòng bị, khó mà tìm ra sơ hở. Năm xưa, Nhị đương gia của Mã tặc bang đã dùng Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm này, giết không biết bao nhiêu tiền bối của Đại Hoang bách tộc chúng ta. Mấu chốt là, Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm còn là một công pháp hoàn chỉnh." Phong Trường Không hạ giọng nói.

"Vậy.. Vậy Dương Thần có thắng được không?" Mặt Phong Tuyết Vũ đỏ bừng, đầy vẻ lo lắng.

"Cái này.." Phong Trường Không không đáp lời.

Thật lòng mà nói, trong lòng ông cũng không chắc chắn.

Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm, quả thật là công pháp hàng thật giá thật, chứ không phải bản tàn khuyết.

Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào trận chiến này.

Trương Ưng vừa ra tay đã nắm thế chủ động, kiếm pháp trong tay hắn quả thật được múa may uy phong lẫm liệt, hơn nữa cái uy phong lẫm liệt ấy đúng như lời Phong Trường Không nói. Kiếm pháp như mưa phùn kéo dài, mỗi chiêu mỗi thức đều khiến người khó tìm ra sơ hở, đánh xuống thậm chí còn mang lại cảm giác da đầu tê dại.

"Dương Thần vừa lên đã rơi vào thế bất lợi rồi!"

"Nguy rồi!"

"Ta đã nói rồi, Dương Thần chỉ được cái mã bề ngoài thôi."

"Hắn có thắng được Trương Ưng không? Nực cười!"

"Ngươi giỏi thì ngươi lên đi?"

"Ta không được thì ta không được, hắn không được thì hắn trả lại."

"Mẹ kiếp nhà ngươi, ngươi mà lên thì một hiệp đã gục rồi."

Một số bộ tộc vốn không ưa Dương gia, thừa cơ Dương Thần giao đấu với Trương Ưng thì buông lời mỉa mai.

Quả thật, vừa giao thủ, Dương Thần đã bị Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm pháp này làm cho choáng váng đầu óc.

Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm pháp, quả thực có chút bản lĩnh.

"Xem ra Mã tặc bang này đúng là từ ngoại giới đến, nếu không thì Trương Ưng còn trẻ như vậy, sao có thể có công pháp hoàn chỉnh được. Bất quá công pháp này.." Dương Thần vừa đối địch, vừa dần dần tìm ra mấu chốt: "Trước mặt Hỗn Nguyên Thương Pháp, Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm tính là cái gì."

Sát khí của Dương Thần bùng nổ, khí thế trong nháy mắt trở nên cường đại.

"Hử?" Trương Ưng dù sao cũng xuất thân từ Mã tặc bang, từ nhỏ đã lăn lộn trong ổ của bọn cướp, kinh nghiệm đầy mình.

Cảm nhận được khí thế của Dương Thần trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ, thậm chí còn vượt qua hắn, hắn lập tức có phản ứng, điều chỉnh chiêu thức để đối phó.

Nhưng chiêu thức của Dương Thần có dễ dàng phòng thủ đến vậy sao?

"Ngươi không có cơ hội đâu." Dương Thần chậm rãi nói.

Trương Ưng ngẩn người.

Dương Thần trong nháy mắt chuyển từ thế thủ sang thế công.

Thương, chỉ có tấn công chứ không hề phòng thủ.

Phòng thủ, không phải là đạo của thương pháp.

Hỗn Nguyên Thương Pháp - Khắc Địch Thức, tên của thức này đã nói lên tất cả.

Nếu như Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm đắt ở chữ "quỷ dị", thì Hỗn Nguyên Thương Pháp lại lợi hại ở chữ "bá đạo"!

Đúng vậy, tuyệt đối bá đạo.

Giống như bây giờ, khi Dương Thần trong nháy mắt chuyển từ thế thủ sang thế công, thì đã đè ép Trương Ưng xuống mà đánh.

"Coong!"

Một thương xuất ra, mũi thương của Dương Thần nhắm thẳng vào Trương Ưng.

"Thương nhanh quá!" Vẻ mặt Trương Ưng dần trở nên khó coi, bởi vì hắn phát hiện, dưới sự áp bách của thương pháp Dương Thần, Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm pháp của hắn đã bắt đầu trở nên bất lực, khó mà thi triển được.

"Không ổn rồi."

Ngay lúc này, Tam đương gia ngồi trên khán đài đã nhận ra vấn đề: "Trương Ưng bị thương pháp của Dương Thần áp chế rồi."

"Chuyện gì xảy ra?" Trương Long, anh trai của Trương Ưng, nghi ngờ hỏi.

"Ta đã đánh giá thấp tên tiểu tử Dương Thần này rồi, bị áp chế rồi, hơn nữa còn là bị áp chế tuyệt đối. Không chỉ công pháp bị áp chế, ngay cả tu vi võ đạo cũng bị áp chế. Thậm chí, kinh nghiệm thực chiến, Trương Ưng cũng không bằng tên tiểu tử này. Rốt cuộc tên tiểu tử này là yêu nghiệt từ đâu ra vậy!" Tam đương gia càng nghĩ càng thấy kinh hãi.

Dương gia sao lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy chứ?

Trương Long nghe Tam đương gia đánh giá thì ngẩn người: "Không thể nào, Tam đương gia, Trương Ưng đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy trung kỳ rồi, tu vi võ đạo của Dương Thần còn mạnh hơn hắn, vậy phải đạt đến trình độ nào?"

"Nếu ta không nhìn lầm, tu vi võ đạo của người này, e rằng đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong rồi.."

Lúc này, mọi người cũng đều nhìn ra sự thật.

Ngay từ đầu, Dương Thần giao đấu với người khác đều không dùng toàn lực, nên không ai biết thực lực thật sự của hắn rốt cuộc là bao nhiêu.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

"Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong!"

"Dương gia này đúng là xuất hiện một yêu nghiệt, thiên tài cũng khó mà hình dung được hắn, hắn mới bao nhiêu tuổi mà đã là Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong rồi?"

Vương Đại Chùy, lão tổ của Vương gia, không vui nói: "Hừ, chẳng qua là Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong thì đã sao? Từng lão già một cứ kinh ngạc như vậy, tu vi võ đạo đâu phải là tuyệt đối, tên nhãi Dương Thần kia muốn thắng cũng không dễ dàng như vậy."

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn đã sớm dậy sóng rồi.

Thật đáng thương cho Vương Đức của Vương gia dám giao đấu với Dương Thần, đúng là lấy trứng chọi đá mà thôi.

Dương gia, chẳng lẽ thật sự muốn quật khởi rồi sao?
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0098 - Khiếp sợ toàn trường

Chương 98: Khiếp Sợ Toàn Trường

Không trách những lão gia này kinh hãi đến vậy.

Bình thường, thiên tài các đại bộ tộc dù có chút chênh lệch, cũng không quá lớn. Ví như Mộ Dung Văn, vốn được xem là đệ nhất thiên tài Đại Hoang, tu vi võ đạo của hắn cũng chỉ hơn các thiên tài khác một chút mà thôi.

Cùng vạch xuất phát, mạnh hơn một chút đã là điều đáng kinh ngạc.

Vậy mà Dương Thần thì sao?

Xuất thân từ bộ tộc tầm thường, tài nguyên đã kém xa so với những thiên tài đại bộ tộc ngậm thìa vàng mà ra, tu vi võ đạo lại còn bỏ xa đám thiên tài đó một khoảng lớn. Đem Mộ Dung Văn so với Dương Thần chẳng khác nào một trời một vực, không thể nào so sánh được.

"Chẳng lẽ sau Trương Mỹ Nhân, Đại Hoang bách tộc lại xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt đối nữa sao?"

Thế nào là yêu nghiệt?

Đó là người mà những thiên tài cao cao tại thượng cũng phải ngước nhìn.

"Chỉ tiếc, năm xưa Trương Mỹ Nhân quá kén chọn, không coi ai ra gì. Cũng không thể trách cô ta, ai bảo nàng ta ưu tú như vậy? Chỉ không biết Dương Thần có kén chọn như thế không, hy vọng đừng giống Trương Mỹ Nhân năm đó."

"Đúng vậy, Trương Mỹ Nhân đã rời đi xông pha bên ngoài từ lâu rồi, bây giờ không biết đã làm nên trò trống gì chưa."

"Nếu năm đó có người leo lên được cành cao Trương Mỹ Nhân, chắc giờ đã thăng quan tiến chức vù vù rồi."

"Thiên phú của Dương Thần sau này không biết sẽ ra sao. Nếu hắn không kén chọn như Trương Mỹ Nhân, các cô nương trong tộc chúng ta vẫn còn cơ hội."

Rất nhiều người bắt đầu bàn tán.

Ngay bây giờ, dù Dương Thần không đánh bại Trương Ưng, chỉ cần lộ ra tu vi võ đạo này thôi, cũng đủ để danh tiếng của hắn vang vọng Đại Hoang sau Bách tộc thí luyện chiến, trở thành nhân vật ai ai cũng biết.

Huống chi, hiện tại Dương Thần còn chế trụ được Trương Ưng trong khi giao đấu.

Giống như Tam đương gia đã thấy, Dương Thần lúc này đã hoàn toàn phản công. Hay nói đúng hơn, Dương Thần hoàn toàn làm chủ trận đấu này. Cho dù là tu vi võ đạo, công pháp hay kinh nghiệm thực chiến, Dương Thần đều áp chế Trương Ưng một cách hoàn hảo.

"Dương Thần bắt đầu chiếm thế thượng phong rồi!"

"Dương Thần cố lên!"

"Cho bọn mã tặc biết sự lợi hại của Đại Hoang bách tộc! Phải cho chúng biết, Bách tộc thí luyện chiến này do chúng ta hợp sức tổ chức, tuyệt không phải là nơi bọn chúng có thể tùy ý làm càn, giương oai!"

Dưới đài reo hò ầm ĩ.

Trên đài, mồ hôi từ trán Trương Ưng rơi xuống như mưa.

Trong lúc giao đấu, hắn còn nuốt nước miếng ừng ực. Càng đánh với Dương Thần, hắn càng cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm lấy mình.

"Tu vi võ đạo của ngươi đã đạt đến đỉnh phong Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy!" Con ngươi Trương Ưng co rút dữ dội. Đến lúc này, hắn mới hiểu được nguyên nhân vì sao không thể chiếm được lợi thế từ Dương Thần.

Chênh lệch về công pháp, chênh lệch về tu vi võ đạo.

Lúc này, chiêu kiếm Thanh Vân Lưu Thủy Kiếm của Trương Ưng bị Dương Thần áp chế gắt gao, khiến hắn nóng như lửa đốt. Trong cơn giận dữ, hắn quát lên: "Dương Thần, ăn ta một chiêu!"

Dứt lời, Trương Ưng không màng đến đường tấn công của Dương Thần, mà lựa chọn một đòn tấn công vô cùng mạo hiểm.

Thực tế, lựa chọn của hắn lúc này không sai.

Khi ở thế yếu, lựa chọn mạo hiểm là cách tốt nhất.

"Ta không tin chiêu này ngươi có thể đỡ được!" Trương Ưng nghiến răng nghiến lợi, lợi kiếm trong tay lóe lên những vệt hoa quang.

Vầng sáng ấy mang lại một cảm giác khác thường. Ngay sau đó, Trương Ưng hét lớn một tiếng: "Tinh Đình Kiếm!"

Một kiếm này hạ xuống, giống như sao băng từ trên trời lao đến, mũi kiếm nhẹ nhàng chạm vào, không thể phòng ngự.

Nhưng Trương Ưng không biết, Dương Thần đang chờ thời khắc này.

Hắn không chọn phòng thủ, chỉ nâng ngân thương lên, làm một tư thế kỳ dị.

"Song Ảnh Như Long!"

Ngân thương nhanh như chớp giật, hóa thành hai bóng, khiến Trương Ưng đang ra chiêu không thể nào phân biệt thật giả. Nhát kiếm Tinh Đình cũng nhất thời mất đi phương hướng.

Chính trong khoảnh khắc đó, thương của Dương Thần điểm trúng người Trương Ưng.

"Phụt!"

Máu tươi bắn tung tóe. Trương Ưng phản ứng cực nhanh, tránh được một đòn chí mạng của Dương Thần, lùi lại bốn năm bước.

"Hử?" Dương Thần nheo mắt, thầm nghĩ: "Trương Ưng này phản ứng thật nhanh!"

Nhát thương vừa rồi vốn định lấy mạng Trương Ưng, dù sao hắn và bọn mã tặc vốn có thù cũ, cũng không ngại thêm một chút thù mới. Hơn nữa, Đại Hoang bách tộc đều ở đây, Tam đương gia của hắn cũng không thể làm gì được.

Nhưng khả năng phản ứng của Trương Ưng rất nhanh, cho thấy bản lĩnh lăn lộn trong ổ mã tặc từ nhỏ. Ngay cả chiêu Song Ảnh Như Long của hắn cũng có thể tránh được.

Đương nhiên, Trương Ưng bị thương là điều tất nhiên.

Lúc này, Trương Ưng thở hồng hộc, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Hắn vội vàng lùi lại, hoảng sợ kêu lên: "Ta nhận thua!"

Hắn thực sự không dám đánh nữa. Nhát thương vừa rồi của Dương Thần gây cho hắn một cú sốc quá lớn. Nếu không phải hắn sớm nhận ra nguy hiểm, nghiêng người đi một chút, có lẽ giờ đã thành một cái xác lạnh rồi.

Hắn không có can đảm thử lại lần thứ hai, không dám giao đấu tiếp với Dương Thần nữa, trực tiếp hô lên nhận thua.

Dương Thần có chút bội phục sự quả quyết của Trương Ưng này, trong lòng cũng thầm tiếc nuối, vậy mà để hắn thoát được một kiếp.

"Trương Ưng, lui xuống đi." Tam đương gia sắc mặt khó coi nói.

Vốn dĩ hắn cho rằng lần này Bách tộc thí luyện chiến, chỉ cần phái một nhân vật số hai đã đủ để đoạt hạng nhất, giẫm đạp lên tôn nghiêm của Đại Hoang bách tộc, để khi tiến vào Yêu Thú Sơn có thể lập uy, khiến bọn họ từ tận đáy lòng khiếp sợ mã tặc bang.

Nhưng ai ngờ, tất cả kế hoạch đều đổ bể vì Dương Thần.

Lúc này, chiến thắng của Dương Thần khiến tất cả mọi người hài lòng.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, trong phút chốc, Bách tộc thí luyện chiến này đã trở thành võ đài của Dương Thần.

"Hay lắm, ha ha!"

"Dương Thần, giỏi lắm!"

"Bọn mã tặc không phải lợi hại sao? Bây giờ thì sao, chẳng phải bị người Đại Hoang bách tộc chúng ta đánh bại rồi sao?"

"Theo ta thấy, bọn mã tặc cũng chỉ có thế thôi."

Nghe những lời châm chọc bên tai, Tam đương gia rên lên một tiếng, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Lúc này, vui mừng nhất vẫn là Dương gia.

Từ trên xuống dưới Dương gia đều vô cùng phấn khởi, không ai ngờ tu vi võ đạo của Dương Thần lại đạt đến đỉnh phong Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy. Ngay cả Dương Nhất Minh cũng không kịp phản ứng, khi Dương Thần nói với ông, chỉ bảo tu vi võ đạo của mình mới ở Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy.

Không ai ngờ, Dương Thần vẫn chưa nói hết sự thật.

Bận rộn nhất lúc này, không ai khác ngoài đại trưởng lão Dương Chính Nhất.

Bởi vì, ngay khi Dương Thần vừa đánh bại Trương Ưng, các bộ tộc khác đã như đã bàn bạc xong, chen chúc nhau đến cầu hôn.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0099 - Các tộc cầu hôn

Chương 99: Các tộc cầu hôn

Vốn dĩ những bộ tộc nhỏ và vừa cũng muốn chen chân vào, xem thử cô nương nhà mình có lọt vào mắt xanh của Dương Thần hay không. Nhưng chẳng bao lâu sau, họ đã ngậm ngùi từ bỏ ý định hão huyền đó.

Bởi lẽ, ngay cả tộc trưởng và đại diện các đại bộ tộc cũng lũ lượt kéo đến Dương gia, xem bộ dạng kia, rõ ràng là mang ý định cầu hôn. Đâu còn chỗ cho mấy bộ tộc nhỏ và vừa, chỉ cần Dương gia không ngốc, chọn thông gia, mục tiêu chắc chắn là các đại bộ tộc rồi.

Dương Chính Nhất giờ phút này nghiễm nhiên trở thành người được săn đón. Mấy lão già của các đại bộ tộc mắt rất tinh, thừa biết người thật sự làm chủ Dương gia là Dương Chính Nhất, nên trực tiếp lơ Dương Kim Hòa, tìm đến Dương Chính Nhất bàn chuyện.

Mộ Dung Sơn là người đến nhanh nhất. Mộ Dung Văn thất bại, khiến Mộ Dung gia nóng lòng muốn tìm người gánh vác tương lai. Mà tìm ngay người có sẵn, chỉ có thể là con rể.

Một người con rể có thể gánh vác đại kỳ tương lai, chỉ cần không mù, ai cũng thấy Dương Thần là lựa chọn tốt nhất.

Mộ Dung Sơn cũng là người quyết đoán, chẳng màng mặt mũi đại bộ tộc, nói thẳng: "Dương lão ca, ta Mộ Dung Sơn là người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám. Mộ Dung Đào Hoa nhà ta ở Đại Hoang cũng có chút danh tiếng. Chắc hẳn ngài cũng nghe qua, dung mạo tuyệt đối không làm Dương Thần thiệt thòi, tính cách, đức hạnh lại càng không chê vào đâu được."

"Ta thấy, hôn sự này đúng là trời định, hơn nữa.. Khụ khụ. Đào Hoa nhà ta đối với Dương Thần cũng ngưỡng mộ đã lâu. Có thời gian, để hai đứa gặp mặt xem sao. Biết đâu, chuyện này cứ thế mà định."

Dương Chính Nhất cũng là cáo già, sao không biết Dương Thần giờ được săn đón thế nào. Ông vuốt cằm, không biết đang suy tính gì.

Mộ Dung Sơn thấy Dương Chính Nhất không đáp lời, lông mày nhíu lại, có chút không vui.

Nhưng nhớ đến thiên phú kinh người của Dương Thần, lại thêm chuyện Mộ Dung Văn thất bại, ông ta cũng không để ý đến thể diện đại bộ tộc, lên tiếng: "Dương lão ca, chuyện này ý ông thế nào?"

"Ý gì là ý gì? Với thiên phú của Dương Thần, đương nhiên phải chọn người ưu tú nhất, chứ đâu phải cô nhóc nào chưa trải sự đời cũng xứng với Dương Thần. Mộ Dung Đào Hoa nhà các người quả thật xinh đẹp, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời, sao gánh vác nổi một phương trời?"

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo bào rộng chậm rãi đi tới, không ai khác chính là trưởng lão Văn gia nghe tin mà đến.

"Nghe tin đến, chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì về chuyện thông gia này?" Mộ Dung Sơn hừ một tiếng.

Nghe tin đến cười hắc hắc: "Ý kiến thì chắc chắn là có, ta phải nói, Văn Triều Anh của Văn gia chúng ta còn hơn Mộ Dung Đào Hoa nhà các ngươi nhiều. Dù sao Văn Triều Anh nhà ta cũng là một trong Tam Đại Kim Sai của Đại Hoang bách tộc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Mắt nhìn của Đại Hoang bách tộc chắc cũng không kém Mộ Dung Sơn ngài đâu. Ta phải nói, Dương lão ca, ngài nên cân nhắc Văn Triều Anh nhà ta mới phải. Cô nương đó, ngài cũng từng gặp rồi."

"Văn Triều Anh?" Dương Chính Nhất mắt hơi sáng lên.

Cô nương đó quả thật rất tốt, ông cũng từng gặp, rất vừa ý. Để cho con cháu nhà mình cưới, quả là một lựa chọn tốt.

Nhưng mà..

"Tam Đại Kim Sai thì có gì ghê gớm?" Bỗng nhiên lại có một giọng nói vang lên.

Nhìn lại, lại có thêm một người nhúng tay vào, chính là gia chủ Trương gia.

Gia chủ Trương gia chậm rãi nói: "Văn Triều Anh nhà các ngươi đúng là cầm kỳ thi họa tinh thông, nhưng tu vi võ đạo lại kém một chút, không như Trương Dĩnh Nhược nhà ta, tuổi còn trẻ đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ tư. Ở cái thế giới lấy võ vi tôn này, tu vi võ đạo của nữ tử vẫn rất quan trọng."

"Vớ vẩn, cưới một cô vợ có tu vi võ đạo cao làm gì?"

"Ai nói không cần?"

Vài ba câu không vừa ý, ba vị gia chủ đại bộ tộc liền bắt đầu không nể nang gì mà lớn tiếng cãi nhau. Rõ ràng là vô cùng coi trọng chuyện này.

Điều này khiến Dương Chính Nhất và những người vây xem vô cùng lúng túng.

Mà gia chủ Trần gia ở gần đó thì mặt lộ vẻ khó xử, không biết đang nghĩ gì.

Trưởng lão Trần gia thấy tộc trưởng nhà mình do dự không quyết, nghi ngờ hỏi: "Tộc trưởng, ngài còn do dự gì nữa, Dương Thần giờ đang được săn đón đấy. Nhân lúc ba nhà kia đang tranh cãi kịch liệt, chúng ta có thể nhảy vào đục nước béo cò một phen. Thiên tài tốt thế này, tuyệt đối không thể để rơi vào tay người khác."

"Đấy.. Hữu trưởng lão ngươi nói, ta đây làm tộc trưởng sao lại không biết. Nhưng mà thế hệ này nhà ta, đâu có mấy cô nương xinh đẹp trẻ tuổi. Ngươi bảo ta phải nói thế nào? Ngươi cứ nhìn Mộ Dung Đào Hoa, Văn Triều Anh, Trương Dĩnh Nhược mà xem. Ai mà không xinh đẹp tuyệt trần? Còn chưa sợ chuyện hay sao, cô nương thế hệ này nhà ta.." Gia chủ Trần gia cười khổ nói.

Đùa sao, ngươi nghĩ ta không muốn đi à?

Không có cô nương nào ra hồn, sao mà đi?

"Khụ khụ, các vị, chúng ta cãi nhau ầm ĩ thế này, hay là nghe ý kiến của Dương lão ca đi." Mộ Dung Sơn lười tranh cãi với mấy người kia, trực tiếp đẩy chuyện cho Dương Chính Nhất.

Dương Chính Nhất vuốt cằm, vừa định lên tiếng, thì Dương Kim Hòa vội vàng chạy tới, ghé vào tai Dương Chính Nhất thì thầm.

Dương Chính Nhất nhướng mày: "Tiểu tử nhà ngươi, sao lại nhanh chóng đồng ý như vậy?"

"Ta, ta cũng không biết Dương Thần lại thể hiện xuất sắc như thế mà." Dương Kim Hòa than thở nói.

Dương Chính Nhất xoa xoa đầu: "Thôi, ngươi lui xuống trước đi."

Ông không ngờ, ngoài ba nhà này ra, còn có một Phong gia?

Thật là thú vị.

Dương Chính Nhất dù sao cũng là người thông minh, mở miệng nói: "Mấy vị, chuyện cưới gả là chuyện trọng đại. Cụ thể thế nào, còn phải xem Dương Thần lựa chọn ra sao. Hôm nay cuộc chiến Bách tộc thí luyện vẫn còn đang diễn ra, chuyện này để ngày khác bàn lại, thế nào?"

"Cũng được." Mộ Dung Sơn thấy không có kết quả, đành phải dừng tay.

Nghe tin đến bất đắc dĩ nói: "Hy vọng Dương lão đệ sẽ cân nhắc thật kỹ Văn Triều Anh nhà ta."

Mấy người cũng không nói thêm gì, lũ lượt rời đi.

Người Trương gia là lưu luyến nhất, đến lúc đi rồi vẫn có chút không nỡ.

Trưởng lão Trương gia không khỏi nói: "Tộc trưởng, chuyện này chúng ta phải nắm chắc mới được, năm xưa Trương gia chúng ta đã từng có một Trương Mỹ Nhân, khiến cho Trương gia trở thành đại bộ tộc. Nhưng giờ những gì nàng để lại cho con cháu cũng sắp hết rồi, Trương gia cần gấp một chỗ dựa mới."

Gia chủ Trương gia thở dài: "Chuyện này không gấp được, nếu thật sự không được, thì lấy mấy món đồ tổ tông để lại ra vậy, tin rằng Dương Thần sẽ không không hứng thú."

"Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.."

Hai người cứ bàn luận xôn xao như vậy, cuối cùng cũng quay về lãnh địa của mình.
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back