397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0060 - Gặp phụ mẫu

Chương 60: Gặp Phụ Mẫu

Dương Viễn chợt nghĩ, chuyện này rất có thể xảy ra.

Mấy cô thiếu nữ ngoại tộc kia, không ít người có nhan sắc, lại thêm chủ động theo đuổi, mấy ai là nam nhân không động lòng.

Có điều, biểu hiện của Dương Thần quả thực khác thường. Nhưng nếu có Phong Tuyết Vũ ở đó, thì mọi chuyện lại khác. Dù sao, so với Phong Tuyết Vũ, mấy cô gái ngoại tộc kia có chút kém sắc.

"Ngươi đoán đúng một nửa thôi. Chuyện của Dương Thần và Phong Tuyết Vũ, lão phu cũng không rõ đầu đuôi, kể ra thì dài dòng lắm." Dương nhị gia thở dài nói.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Dương Viễn nhíu mày.

"Ha ha, thằng nhóc Dương Thần này giấu kỹ thật đấy, nói ra không sợ ngươi hết hồn, nó còn là một Đan Sư đấy!" Dương nhị gia chắp tay sau lưng, cười nói.

Dương Viễn ngẩn người: "Đan Sư? Sao có thể!"

"Theo lời nó, thì trong lúc vô tình nó có được một quyển sách hướng dẫn nhập môn Đan Sư, từ đó mới bắt đầu nghiên cứu. Ta thì thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Dương Thần, mới mười ba tuổi, đã trở thành Đan Sư! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e là.." Dương nhị gia lẩm bẩm.

"Nếu đúng như vậy, tin này phải báo cho tộc trưởng ngay. Hơn nữa, phải phong tỏa chuyện này, không để quá nhiều người biết. Những người có quan hệ tốt với Dương gia, có lẽ sẽ nể nang Dương Thần, nhưng những kẻ không ưa Dương gia thì.." Dương Viễn chưa nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Thân phận Đan Sư quá nhạy cảm.

Dương nhị gia hít sâu một hơi, đến giờ vẫn thấy như mộng: "Chuyện này quan trọng lắm, Dương Thần không kể với ta, chứng tỏ nó cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề. Năm xưa, ta cũng từng có ý định nghiên cứu y thuật, chỉ là không có phương pháp, lại chẳng có thiên phú. Nên ta đành bỏ dở, không ngờ, tâm nguyện của ta lại được Dương Thần hoàn thành."

Mặt ông lộ vẻ hài lòng, vui sướng.

Dương Viễn cũng không khỏi kinh ngạc: "Con đường Đan Sư này, học tập đã khó, dù là người có dị bẩm thiên phú, cũng phải hao tổn rất nhiều tâm sức. Thảo nào nó lại thua Vương Nhân lần trước, còn mất mặt mũi. Nếu nó dồn hết tâm trí vào luyện đan, thì chắc chắn sẽ không làm suy yếu võ đạo."

"Đúng vậy, bây giờ ta mới hiểu ra, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thiên phú của Dương Thần rồi. Thằng nhóc này, đúng là không biết sẽ mang lại bao nhiêu bất ngờ nữa." Dương nhị gia vuốt râu cười.

"Nhắc đến mới nhớ, chuyện của Phong Tuyết Vũ và Dương Thần.."

Dương nhị gia nói: "Xem ra Phong gia muốn kết giao với Dương Thần. Ta cũng không phản đối, Phong gia ít ra không hà khắc với mấy bộ tộc tầm trung như chúng ta, hơn nữa, Dương Thần cũng xứng với Phong Tuyết Vũ."

"Thì ra là vậy." Dương Viễn thông minh, thoáng nghĩ đã hiểu ý của Dương nhị gia.

"Tuy vậy, vẫn phải đề phòng. Dù ta không nghĩ ra lý do gì để Phong gia hại Dương Thần, nhưng ngươi vẫn phải bảo vệ an toàn cho nó. Chuyện của tộc trưởng, ta sẽ tự đi nói, còn về an toàn của Dương Thần, cứ giao cho ngươi và Thân Chinh. Phải nhớ, tuyệt đối không được để Dương Thần xảy ra chuyện gì!" Dương nhị gia dặn dò.

"Nhị gia, ngài yên tâm giao cho ta. Dương gia hiếm khi xuất hiện một viên ngọc thô, ta sẽ không để ai chà đạp nó đâu!" Ánh mắt Dương Viễn kiên định.

* * *

Đến Phong gia, Dương Thần mới thấy rõ sự khác biệt giữa Dương gia và Phong gia.

Nơi này mọi thứ đều rất trật tự, dù là người hay đồ vật, đều khiến người ta cảm thấy an tâm.

"Phía trước là nhà ta, mẹ ta ngày nào cũng nhắc đến ngươi đó." Phong Tuyết Vũ cười tươi rói, nụ cười rạng rỡ như hoa, vừa dẫn đường cho Dương Thần vừa chào hỏi người hầu trong nhà.

"Tiểu thư!"

"Tiểu thư về rồi ạ?"

Người hầu vô cùng tôn kính Phong Tuyết Vũ, mà nàng cũng không hề tỏ vẻ tiểu thư cao ngạo, cử chỉ của nàng khiến Dương Thần có chút coi trọng. Tuy Phong Tuyết Vũ xuất thân từ một nơi nhỏ bé như Đại Hoang, nhưng khí chất của nàng lại là thứ mà những gia tộc lớn khác khó mà có được.

Chẳng mấy chốc, Phong Tuyết Vũ dừng lại, Dương Thần cũng theo nàng vào sân trong của phủ đệ.

"Mẹ." Phong Tuyết Vũ cất tiếng gọi thân thiết, giọng đầy vui mừng.

Dương Thần nhìn theo ánh mắt nàng, thấy một phụ nhân xinh đẹp đang ngồi trên ghế, tươi cười, khí tức hiền hòa, khiến người nhìn vào cảm thấy ấm áp như gió xuân.

Đã gặp đối phương một lần, Dương Thần không thấy xa lạ, nhẹ nhàng nói: "Phong phu nhân."

"Dương Thần, ngóng trông mãi, cuối cùng cũng gặp được con rồi. Tuyết Vũ, con cứ dính lấy mẹ mãi thế, khách đến rồi, còn không mau pha trà, đúng rồi, còn gọi cả cha con ra đây. Ông ấy chẳng phải vẫn luôn muốn cảm ơn Dương Thần sao?" Phong phu nhân vội vã dặn dò.

Phong Tuyết Vũ vội vàng đáp ứng, đứng dậy đi pha trà rót nước.

"Dương Thần, mau ngồi đi." Phong phu nhân ánh mắt đầy thiện ý. "Con không cần khách sáo, cứ gọi ta là bá mẫu đi."

"Sao con dám? Trông bá mẫu đã khỏe hơn rồi ạ." Dương Thần nói.

Không khó để nhận ra, sắc mặt người phụ nữ này đã hồng hào hơn, không còn vẻ ốm yếu như trước nữa.

Bệnh tình đã thuyên giảm, tinh thần cũng theo đó mà phấn chấn, khí chất và dung mạo đều tự nhiên phóng khoáng.

Phải thừa nhận, đối phương đúng là một mỹ nhân, nếu không, làm sao có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Phong Tuyết Vũ.

"Cũng nhờ có con giúp đỡ, nếu không có phương pháp của con, bệnh của ta không biết đến bao giờ mới khỏi được. Thực ra, ta tuổi cao rồi, có chút bệnh tật cũng không sao, chỉ sợ Tuyết Vũ cứ tất bật ngược xuôi, làm mẹ như ta nhìn mà đau lòng." Phong phu nhân thở dài.

"Dương Thần, con uống trà đi. À đây là cha ta." Phong Tuyết Vũ bưng trà ra, từ bên cạnh bước tới.

Dương Thần ngước nhìn, thấy một người đàn ông trung niên cao lớn, uy nghiêm đứng sau lưng Phong Tuyết Vũ. Người này mặc áo bào rộng, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Hai người vừa chạm mắt, Dương Thần đã cảm nhận được một cỗ uy nghiêm đáng sợ từ người đàn ông trung niên này, đồng thời cũng cảm nhận được sự áp bức từ đối phương.

Trong lòng Dương Thần giật mình, theo bản năng phản kháng, trừng mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên kia, không hề tỏ ra nhượng bộ.

Cha của Phong Tuyết Vũ sững sờ, rồi kinh ngạc nói: "Hảo tiểu tử, Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu?"
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0061 - Đây cũng là Đan Y 1 bộ phận

Chương 61: Đây cũng là một phần của Đan Y

Nam tử trung niên vừa dứt lời, mẫu thân của Phong Tuyết Vũ và cả nàng đều kinh ngạc. Đặc biệt là Phong Tuyết Vũ, miệng nhỏ khẽ há, dường như không tin vào tai mình. Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu? Dương Thần mới bao nhiêu tuổi, tu vi lại có thể đạt đến mức độ tinh xảo như vậy?

Mấu chốt là, Dương Thần chẳng phải là Đan Y sao?

Trên con đường Đan Y đã có thành tựu, tu vi võ đạo còn có thể cao siêu vượt bậc đến vậy sao?

Mẫu thân của Phong Tuyết Vũ tuy không bước chân vào võ đạo, nhưng thân là người Phong gia, bà hiểu rõ việc người trẻ tuổi nắm giữ tu vi Luyện Thể Cảnh tầng thứ ba có ý nghĩa gì.

Dương Thần cũng bất ngờ.

Hắn biết có một số cường giả có thể liếc mắt nhìn ra tu vi võ đạo của người khác, nhưng không ngờ Phong gia lại có cao thủ như vậy. Phải biết, gia chủ Dương gia còn không nhìn ra tu vi của hắn.

Phong Trường Không nhìn thấu sự kinh ngạc của Dương Thần, ôn hòa nói: "Không cần ngạc nhiên, Phong gia ta là một trong số ít các bộ tộc Đại Hoang nắm giữ công pháp hoàn chỉnh 'Tứ Tượng Minh Quyết'. Người tu luyện Tứ Tượng Minh Quyết có giác quan vô cùng nhạy bén, khi tu luyện thành công, có thể nhìn ra tu vi võ đạo của người khác."

"Ra là vậy." Dương Thần lúc này mới giãn mày, bất ngờ duy nhất là Phong gia lại nắm giữ công pháp hoàn chỉnh, hơn nữa Phong Trường Không còn thẳng thắn nói ra điều này.

Phong Trường Không không hề thu lại ánh mắt quan sát Dương Thần, vừa rồi ông chỉ thoáng dò xét, không hề có ác ý. Chỉ là kết quả của sự dò xét này vượt xa dự liệu của ông.

Nếu là những thiếu niên khác, bị nhìn thẳng như vậy, sao có thể giữ được vẻ ung dung? Dương Thần không những làm được, mà trong ánh mắt còn giữ được sự bình tĩnh. Có thể thấy tâm tính của thiếu niên này không hề tầm thường.

Mấu chốt nhất chính là tu vi võ đạo của Dương Thần.

Ban đầu, ông để Phong Tuyết Vũ dẫn Dương Thần đến Phong gia, chỉ là vì coi trọng tuyệt học Đan Y của hắn, muốn thay mặt Phong gia kết giao với hắn mà thôi.

Đương nhiên, chỉ là kết giao thôi.

Thân phận Đan Y của Dương Thần tuy đáng quý, nhưng không có nghĩa là chắc chắn lọt vào mắt xanh của Phong gia.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.

Vừa rồi, sau khi Phong Tuyết Vũ về nhà, còn kể cho ông nghe chuyện thiếu niên này tỷ thí với Vương Nhân.

Luyện đan, võ đạo, cả Đan Y chi đạo đều có thiên phú kinh người, lại thêm khí chất bình tĩnh, không hề sợ hãi trước biến cố, thiếu niên này không hề đơn giản..

Nghĩ đến đây, Phong Trường Không hơi nhướn mày, hay là thiếu niên này thật sự có thể giải quyết mối bận tâm của ông cũng nên?

"Dương Thần tiểu hữu, không cần câu nệ, cứ coi như nhà mình là được." Phong Trường Không bình thản nói, rồi quay sang dặn dò: "Tuyết Vũ, con cứ đứng bên cạnh đi."

"Dạ!" Phong Tuyết Vũ ngẩn người một chút, rồi đứng bên cạnh cha mình.

Dương Thần nghe Phong Trường Không nói vậy, quả thực có chút sửng sốt.

Đối với các thiên kim tiểu thư, bình thường chỉ có khi trưởng bối chiêu đãi 'khách quý', những tiểu thư này mới không được ngồi cùng. Đó không phải là kỳ thị, mà là một sự tôn kính. Phong Trường Không chỉ bằng một câu nói đơn giản, đã coi hắn là khách quý mà đối đãi rồi sao?

Dương Thần ngoài mặt không hề biến sắc, nhưng trong lòng đã suy nghĩ ngàn vạn.

Mẫu thân Phong Tuyết Vũ liếc nhìn Phong Trường Không, rồi nở nụ cười: "Dương Thần, lần trước con giúp ta giải quyết chứng bệnh khó chữa, bá mẫu còn chưa kịp cảm ơn con. Bá mẫu thấy con thật lòng rất vui, nghe nói từ nhỏ con đã mồ côi cha mẹ, bá mẫu đau lòng lắm. Nếu con không chê, sau này nơi này chính là nhà của con. Con cứ thường xuyên đến đây chơi, không sao đâu."

Nghe có vẻ như một lời nói đơn giản, nhưng Dương Thần hiểu rõ ý tại ngôn ngoại của mẫu thân Phong Tuyết Vũ.

Đối phương đang muốn lấy lòng hắn, chờ hắn bày tỏ thái độ.

Nghĩ một chút, Dương Thần ôn hòa nói: "Có thời gian, nhất định sẽ đến bái phỏng. Mong bá mẫu đừng chê."

"Sao ta lại chê con được, ta còn muốn nhận con làm con nuôi ấy chứ, chỉ sợ con không chịu thôi." Mẫu thân Phong Tuyết Vũ lại nói tiếp.

Dương Thần không nghĩ đó chỉ là một câu nói đùa, liền bật cười: "Bá mẫu nói đùa rồi, Dương Thần xuất thân từ bộ tộc nhỏ bé, sao dám sánh với thân phận này."

Lời nói của Dương Thần không nghi ngờ gì khiến Phong Tuyết Vũ đứng bên cạnh thất vọng.

Vừa rồi mẫu thân nàng nói có vẻ tùy ý, nhưng thực tế là đang chờ Dương Thần bày tỏ thái độ, còn lời nói của Dương Thần rõ ràng là khéo léo từ chối ý định của bà.

Điều này khiến Phong Trường Không đang đứng quan sát trong lòng lại càng thêm hài lòng.

Với sự thông minh của ông, không khó để nhận ra Dương Thần không từ chối việc kết giao với Phong gia, nhưng hiện tại vẫn còn chút đề phòng với Phong gia.

Tâm tính như vậy, ngược lại khiến ông yêu thích. Tuổi còn trẻ, đã hiểu rõ những ám chỉ, lại còn có tâm tính như vậy, thật không dễ dàng gì.

Nghĩ thầm, Phong Trường Không bắt đầu nóng lòng: "Dương Thần, hôm nay đã mời con đến đây, ta cũng không giấu giếm nữa, tránh gây hiểu lầm. Ta muốn hỏi con, y thuật của con, đã học được bao lâu rồi?"

"Hơn hai năm." Dương Thần trả lời.

"Ta thấy con dễ dàng giải quyết được bệnh tình của mẫu thân Tuyết Vũ, không biết, nếu đổi thành những vết thương khác, con có cách giải quyết không?" Phong Trường Không tràn đầy mong đợi nhìn Dương Thần.

Câu hỏi này khiến Dương Thần sửng sốt, cuối cùng đã hiểu mục đích Phong Trường Không mời hắn đến đây.

Hóa ra Phong gia còn có người bị bệnh hay sao?

Dương Thần do dự một chút: "Ta không dám chắc, y thuật vốn biến hóa khôn lường. Ta cần phải gặp bệnh nhân mới có thể biết được."

Nghe Dương Thần nói vậy, Phong Trường Không lộ vẻ vui mừng: "Dương Thần, con đã nói đến nước này. Ta cũng nói thẳng luôn, hôm nay ta mời con đến đây, chính là muốn nhờ con thể hiện y thuật. Chỉ cần con có thể giải quyết được, con muốn gì, ta đều cho con cái đó."

Dương Thần không vội vàng trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Phong Tuyết Vũ.

Phong Tuyết Vũ khẽ thở dài: "Dương Thần, xin lỗi. Ban đầu ta có chút giấu giếm con, cũng là vì chuyện này quá lớn. Ta hy vọng con có thể giúp ta một lần."

Dương Thần khẽ nhíu mày, rồi nói: "Lần trước ta giúp Phong cô nương là vì tấm lòng hiếu thảo của cô ấy, không cầu báo đáp, lần này cũng vậy. Nếu bá phụ đã thẳng thắn, Dương Thần sao có thể quanh co, chuyện của bá mẫu, ta sẽ giúp. Chỉ là, việc này có thành công hay không, vãn bối không dám chắc!"

Phong Trường Không cười lớn: "Dương Thần, con có thể giúp một tay là được rồi. Thành công hay không, cứ để tùy duyên."

"Nhưng, bệnh của bá mẫu đã khỏi, còn thân thể của bá phụ lại khỏe mạnh vô cùng. Nếu nói có chút bất trắc, thì có lẽ gần đây phương diện tu luyện của bá phụ không được hài lòng, có chút vấn đề nhỏ. Cũng không đáng ngại, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng sẽ hồi phục nguyên trạng, ngoài ra, cũng không có gì nữa." Dương Thần lên tiếng.

Câu nói tưởng chừng đơn giản, lại khiến Phong Trường Không lần nữa đánh giá cao Dương Thần, ông không chớp mắt nhìn Dương Thần: "Con có thể nhìn ra phương diện tu luyện của ta gần đây không được hài lòng?"

"Đây cũng là một phần của nhập môn Đan Y." Dương Thần nói như thật.
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0062 - Biện pháp là có

Chương 62: Biện pháp là có

"Ha ha ha, được!"

Phong Trường Không sang sảng đứng dậy: "Dương Thần, bây giờ ta yên tâm về ngươi hơn rồi. Đi theo ta, ta dẫn ngươi gặp phụ thân ta, cũng chính là tộc trưởng Phong gia hiện tại."

"Cái gì?" Dương Thần khẽ giật mình.

Tộc trưởng Phong gia?

Xem ra hôm nay mình đến Phong gia, thật sự là chữa bệnh cho một nhân vật không tầm thường rồi.

Hắn không dám lơ là, vội cùng Phong Tuyết Vũ theo sát sau lưng Phong Trường Không.

Phong Trường Không dẫn Dương Thần vòng qua mấy dãy nhà trong phủ đệ, rồi đến một khu viện vắng vẻ.

"Cót két!"

Phong Trường Không đẩy cửa ra.

Đột ngột, một luồng gió lạnh từ trong nhà thổi ra, buốt giá thấu xương, khiến người ta cảm thấy rét run.

"Phụ thân." Đến cửa, Phong Trường Không cung kính nói: "Con dẫn Dương Thần đến rồi."

"Tiểu tử kia đến rồi sao.."

Một giọng nói già nua vang lên từ trong nhà.

Dương Thần không dám sơ suất: "Bái kiến tiền bối."

"Ha ha, ta thấy rồi. Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu, Dương gia lần này đúng là có mầm tốt. Được rồi, vào đi, tất cả vào đi." Lão giả bình thản nói.

Phong Trường Không lúc này mới dám dẫn Dương Thần và Phong Tuyết Vũ vào trong nhà.

Khi vào đến nơi, Dương Thần mới nhìn rõ diện mạo của lão nhân. Đó là một ông lão gầy gò như que củi. Đôi tay già nua như móng gà, trông rất đáng sợ, khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy.

Nhưng Dương Thần dù sao cũng là người từng trải, chỉ kinh ngạc thoáng qua, rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

"Gia gia, gần đây thương thế của người có chuyển biến tốt hơn không?" Giọng Phong Tuyết Vũ đầy lo lắng.

Lão giả cười ha hả: "Nha đầu à, thương thế của gia gia con muốn khỏi e là không dễ. Ban đầu đánh một trận với lão tặc kia, đúng là tổn thương nguyên khí. Muốn khôi phục cũng không dễ dàng. Cái thân già này của ta không đáng gì, chỉ sợ đến lúc lão tặc kia quay lại, Phong gia không ai địch nổi, thật là đáng lo. Trường Không, tu vi võ đạo của con còn kém lắm."

"Phụ thân, con biết, chẳng phải con đã mang Dương Thần đến rồi sao?" Phong Trường Không nói.

Lão giả nhìn sâu vào Dương Thần một cái, rồi nghiêm giọng nói: "Thương thế của ta ta rõ nhất, đan dược dù hiếm, nhưng con mang một tiểu oa nhi đến thì có thể làm gì? Dương Thần tiểu hữu, không phải lão phu xem thường ngươi, mà là ta đã sớm không thấy hy vọng.."

Dương Thần hơi nhíu mày, hắn không khó nhận ra thương thế của lão giả này vô cùng nghiêm trọng, có thể giữ được tính mạng đến giờ đã là một điều kỳ tích.

Nghĩ đến đây, Dương Thần cung kính nói: "Tiền bối, có thể giải quyết vấn đề của ngài hay không, không phải ngài nói là được, mà phải là do ta. Ta nói không được, thì mới thật sự là không được."

Điều này khiến lão giả bật cười: "Tiểu tử nhà ngươi, ngược lại cũng có ý tứ đấy."

Dương Thần không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi: "Tiền bối, rốt cuộc vết thương của ngài là do đâu mà ra?"

"Do đâu mà ra ư.." Lão nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm: "Hồng Y Mã Tặc Bang, chắc ngươi biết chứ?"

"Vâng, tất nhiên biết." Dương Thần đáp.

"Khi Hồng Y Mã Tặc Bang mới đặt chân đến Đại Hoang, chúng ức hiếp các tộc ở đây. Mười hai đại bộ tộc đã cử người đại diện, cùng Hồng Y Mã Tặc Bang giao chiến. Trong đó, ta, Mộ Dung gia và Trương gia đích thân ra tay, giao chiến với đại đương gia của bọn chúng."

Lão giả thở dài: "Đại đương gia kia tu vi rất cao, thực lực vô cùng mạnh. Ba người chúng ta liên thủ vẫn chỉ hòa. Ta là người chủ công nên trúng phải Âm Dương Pháp Quyết của hắn. Thương thế cũng từ đó mà ra. Ta vốn tưởng sẽ sớm lành, ai ngờ pháp môn tu luyện của lão tặc kia rất quái dị, mấy năm nay chạy chữa khắp nơi mà không những không khỏi, ngược lại ngày càng tệ."

Dương Thần nhíu mày: "Đại đương gia kia lợi hại đến vậy sao?"

"Sao lại không lợi hại? Bất quá, ta tuy bị thương, nhưng lão tặc kia cũng đừng mong sống yên ổn, không mười mấy năm dưỡng thương, hắn cũng đừng mong khỏi hẳn.'Tứ Tượng Minh Quyết' của Phong gia ta đâu phải là trò đùa." Lão giả hừ lạnh một tiếng.

Điều này khiến Dương Thần thay đổi cách nhìn về ông lão.

Ít nhất, nếu năm đó không phải ông lão ra tay, cùng đại đương gia kia tử chiến, e rằng các tộc ở Đại Hoang giờ còn thê thảm hơn. Bọn mã tặc kia chắc chắn sẽ càng hung hăng càn quấy.

"Tiểu tử, Âm Dương Pháp Quyết kia là công pháp rất lợi hại. So với 'Tứ Tượng Minh Quyết' của Phong gia ta còn cao thâm hơn nhiều. Muốn chữa trị rất gian nan, thậm chí mạo muội đụng vào ta, sẽ bị phản lại lực lượng của Âm Dương Pháp Quyết đó, với tu vi của ngươi, lập tức sẽ mất mạng. Ngươi bây giờ còn cảm thấy có thể chữa cho ta sao?" Lão giả lạnh lùng nói.

Dương Thần bật cười, không ngờ ông lão này lại có tính khí ngang bướng như vậy.

Nhưng, hắn đã nhận lời thì chưa bao giờ thất bại: "Tiền bối, khoan hãy nói, thương thế này, ta thật sự có biện pháp giải quyết."

"Cái gì!" Lão giả trừng mắt: "Lời này của ngươi là thật? Nếu dám lừa lão phu, thì đừng trách lão phu nổi giận. Dù không giết ngươi, chỉ cần trừng phạt ngươi một chút, Dương gia nhà ngươi cũng không dám hé răng trước mặt ta. Đương nhiên, nếu ngươi thật sự chữa được cho ta, hắc hắc, lão phu tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."

Ông ta không thấy hy vọng, nhưng không có nghĩa là ông ta không mong muốn thương thế của mình có thể khỏi.

"Cha, Dương Thần tiểu hữu cũng có ý tốt, người như vậy.." Phong Trường Không ho khan vài tiếng.

"Tiểu tử thối, cút sang một bên, lão tử đang nói chuyện, có phần ngươi chen vào sao?" Lão nhân quát.

Phong Tuyết Vũ thấy vậy, giận dỗi nói: "Gia gia, ý của người là gì? Dương Thần là bạn tốt của con. Người còn như vậy, sau này con sẽ không đến thăm người nữa. Sao người lại đối xử với khách như thế? Còn không mau xin lỗi Dương Thần đi."

"Ấy.." Lão nhân nghe Phong Tuyết Vũ nói vậy thì xoa xoa lông mày: "Cháu gái ngoan, con và Dương Thần này quan hệ thế nào? Lần đầu tiên ta thấy con bảo ta phải xin lỗi người khác đấy. Thôi được rồi, gia gia sợ con bé giận, là lỗi của ta, lỗi của ta. Ta rút lại lời vừa rồi, Dương Thần tiểu hữu, ngươi thật sự có phương pháp sao?"

Dương Thần thấy ông lão này tính tình như trẻ con, vừa buồn cười vừa bất lực, rồi nghiêm nghị nói: "Tiền bối, ta muốn bắt đầu bắt mạch rồi."

"Tiểu tử, ta trúng phải 'Âm Dương Pháp Quyết' của lão tặc kia, toàn thân đều trúng kịch độc, ngươi dám bắt mạch cho ta? Ta vừa rồi đã nhắc nhở ngươi rồi, sẽ không nhắc lại lần thứ ba đâu. Nếu ngươi không muốn sống nữa thì cứ bắt mạch đi." Lão giả cười khẩy.

Dương Thần cũng vui vẻ nói: "Tiền bối yên tâm, ta có cách vừa giúp ngài bắt mạch vừa không bị ảnh hưởng bởi kịch độc!"
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0063 - Chữa trị kết quả

Chương 63: Kết Quả Chữa Trị

Nếu ngay cả vấn đề ấy mà hắn cũng không giải quyết được thì hắn cũng chẳng cần đến cái danh Đan Y này nữa.

Bây giờ hắn không trì hoãn thêm nữa, phân phó: "Bá phụ, Phong cô nương, giúp ta tìm một ít linh thảo. Những linh thảo này số lượng khá nhiều, các người cần phải nhớ rõ. Theo thứ tự là cỏ sơn dương, sương sớm dương triều.. Các loại, tổng cộng có hơn hai mươi loại, tuy đều là bảo vật quý hiếm, nhưng ta nghĩ, Phong gia chắc có thể gom đủ."

"Đây.." Phong Trường Không đếm kỹ tên các loại linh dược này, dở khóc dở cười nói: "Những bảo vật này đều là thảo dược quý giá, cũng may Phong gia ta còn có chút tích trữ. Ta sẽ đi lấy ngay."

"Đa tạ bá phụ." Dương Thần cung kính nói.

Phong Trường Không đứng dậy rời đi.

Lão giả nhìn Dương Thần một cái thật sâu, thấy Dương Thần phân phó đâu ra đấy, ông cũng không khỏi kinh ngạc: "Tiểu tử, những linh dược này thật sự có thể chữa khỏi cho lão phu?"

"Tiền bối cứ chờ xem." Dương Thần đoán được sự hoài nghi của lão nhân này.

Có lẽ đối phương bây giờ cũng chỉ còn cách "chết ngựa làm thầy thuốc", nhưng ông ta không thể ngờ rằng, gặp được mình, thực sự là phúc của ông ta.

Nếu không, đừng nói là ở Đại Hoang này, ngay cả đi đến Bắc Sơn quận tìm thầy trị, e rằng cũng chỉ vô ích mà thôi.

Thấy Dương Thần úp mở, lão nhân phì phò thổi râu, mắt híp lại nhìn quanh, không biết đang suy nghĩ gì.

Vì có liên quan đến cha mình, Phong Trường Không làm việc vô cùng hiệu quả, chỉ chưa đầy nửa giờ, Phong Trường Không đã nhanh chóng trở lại, trên tay là một túi trữ vật, thở phào nhẹ nhõm: "Dương Thần tiểu hữu, những linh thảo mà ngươi cần đã thu thập đủ rồi."

Dương Thần nhận lấy túi trữ vật, quan sát một lượt, thấy các loại linh thảo đúng là đã đủ.

Hắn liền lấy toàn bộ ra, sau đó dùng "sương sớm dương triều" rửa tay.

Sau khi rửa tay bằng sương sớm dương triều xong, Dương Thần lại ăn thêm một viên linh thảo, rồi dứt khoát nắm lấy cổ tay của lão giả, bắt mạch.

Điều này khiến lão giả hoảng sợ trợn to mắt: "Tiểu tử, ngươi không sao ư? Vừa rồi ngươi làm gì mà có thể coi thường khí lực Âm Dương Pháp Quyết trên người ta?"

Đó là khí lực của một cao thủ Linh Vũ Cảnh, mà một Luyện Thể Cảnh như hắn lại có thể chống cự được?

Dương Thần khẽ mỉm cười: "Âm Dương Pháp Quyết tuy có chữ 'dương', nhưng tiền bối vừa nói, đại đương gia tu luyện Âm Quyết chứ không phải Dương Quyết. Có thể thấy khí lực của đại đương gia thuộc âm."

"Ừ, ngươi đoán không sai, nhưng ngươi làm như thế nào?" Lão giả tò mò hỏi.

"Sương sớm dương triều chính là sương đọng trên cây cỏ khi mặt trời vừa mọc, chứa đựng chí dương chi khí. Dùng sương này rửa tay, hai tay ta bây giờ đều mang sức mạnh chí dương. Đại đương gia tu luyện pháp quyết thuộc âm, nhưng so với sức mạnh chí dương tự nhiên này thì vẫn kém xa." Dương Thần chậm rãi nói.

Âm dương ngũ hành biến hóa, chính là mấu chốt của y thuật, Dương Thần thân là một đời Đan Y, đương nhiên không phụ danh tiếng.

Đạo âm dương ngũ hành này, hắn đã vận dụng đến mức thuần thục.

Lão giả nghe Dương Thần giải thích, mắt hơi sáng lên: "Ha ha, thú vị, thú vị. Tiểu tử ngươi thật là thú vị. Tuyết Vũ, con quen được một người bạn tốt, có thể kết giao sâu, có thể kết giao sâu."

Phong Tuyết Vũ mặt đỏ lên, trong mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên gia gia khen ngợi ai đến mức này, lại còn trực tiếp nói "có thể kết giao sâu". Dương Thần dù sao cũng là nam nhi, gia gia có đánh giá cao hơn nữa thì câu "kết giao sâu" cũng không dễ thốt ra.

Phải biết rằng, những khuê mật thân thiết của nàng cũng chưa từng nhận được đánh giá như vậy từ gia gia.

Nghĩ đến đây, nàng không chớp mắt nhìn bóng lưng Dương Thần, suy nghĩ kỹ càng, đôi mắt to lộ vẻ rạng rỡ, thực sự quyến rũ động lòng người.

Phong Trường Không cũng nhìn Dương Thần, dần dần rơi vào trầm tư.

Lúc này Dương Thần đang bắt mạch cho lão nhân, đến đây, hắn cẩn thận nói: "Tiền bối, vãn bối cần phải bắt mạch kỹ càng, mạch tượng rất quan trọng. Tiền bối xin đừng nói gì nữa."

"Ngươi tiểu tử này.." Lão nhân cười hai tiếng, rồi dứt khoát ngậm miệng lại.

Dương Thần cau mày, tập trung tinh thần.

Mạch tượng nhảy nhót, ẩn chứa đạo lý y học sâu xa, Dương Thần không dám lơ là, dồn hết tinh thần vào đó.

Sau một khoảng thời gian uống cạn chén trà, Dương Thần mới mở mắt, nhẹ thở ra một hơi: "Bệnh tình của tiền bối, quả nhiên không khác với dự đoán của ta. Khí lực Âm Dương Pháp Quyết đã xâm nhập vào cơ thể tiền bối, nếu không cứu chữa kịp thời, dù tiền bối thực lực cao thâm khó lường, e rằng cũng khó sống qua năm nay."

"Tê.."

Nghe đến đây, Phong Trường Không và Phong Tuyết Vũ đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Lão giả ngược lại ung dung trấn định: "Ừ, ngươi nói cũng không sai. Lão phu cũng cảm thấy cơ thể ngày một suy yếu, lão tặc kia tu luyện Âm Dương Pháp Quyết thật là độc ác. Bây giờ lão phu nói mình bệnh đến giai đoạn cuối cũng không ngoa, nhưng tiểu tử ngươi cũng đừng hù dọa lão phu, rốt cuộc có chữa được hay không thì cứ nói thật, lão phu cũng không đến mức làm khó một đứa trẻ con như ngươi."

Dương Thần xoa xoa lông mày, tuy lão giả này ăn nói không dễ nghe, nhưng đối phương không có ác ý với mình, đó mới là mấu chốt khiến hắn chữa trị cho ông.

Nghĩ đến đây, Dương Thần chậm rãi nói: "Thương thế này, có thể chữa được."

"Thật không?"

"Dương Thần tiểu hữu nói thật chứ?"

Lão nhân và Phong Trường Không đều có tâm tình dao động rõ rệt.

Phong Tuyết Vũ không lên tiếng, nhưng đôi mắt to nhìn chằm chằm Dương Thần, hiển nhiên cũng mang vẻ mong chờ.

Dương Thần bật cười: "Đương nhiên là thật."

"Gia gia, Dương Thần tuyệt đối không nói dối, lần trước hắn cũng đảm bảo với mẫu thân ta như vậy, rồi mẫu thân ta khỏi bệnh 'ngọc nhân'." Phong Tuyết Vũ mừng rỡ nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ như hoa, xinh đẹp động lòng người.

"Dương Thần tiểu hữu, bệnh tình của gia phụ, vậy phải làm như thế nào? Ngài cứ cho biết từng bước." Giọng của Phong Trường Không đã trở nên đầy vẻ tôn kính.

Dương Thần nắm giữ sinh tử của cha ông, ông không dám hàm hồ.

"Bá phụ không cần khách khí như vậy, thật ra đối với Đan Y chúng ta mà nói, những bệnh bẩm sinh mới khó chữa, còn những thương thế và bệnh tật do hậu thiên gây ra, dù có khó khăn đến đâu, cũng có cách giải quyết." Dương Thần ôn hòa nói, "Những linh dược vừa rồi đều ở đây! Tiếp theo, ta sẽ kê thêm một phương thuốc nữa!"

"Dương Thần tiểu hữu cứ nói." Phong Trường Không không dám chậm trễ.

Dương Thần từ từ trình bày cách phối chế thuốc, một năm một mười nói cho Phong Trường Không: "Những dược vật này, nhất định phải chế biến vào giữa trưa, trải qua ánh mặt trời kích thích, thuốc nước sẽ tràn đầy dương khí. Đến lúc đó cho Phong tiền bối uống, không đến nửa tháng sẽ có chuyển biến tốt. Đương nhiên, dương khí này va chạm với linh lực của đại đương gia trong cơ thể Phong tiền bối, quá trình.."

"Hắc hắc, quá trình nhất định sẽ khiến lão phu rất khó chịu đúng không." Lão nhân này cũng không hề ngốc, đơn giản nói thẳng.

"Đúng là như vậy." Dương Thần lúng túng nói.

"Vậy cũng không sao, lão phu tung hoành Đại Hoang mấy chục năm, có nỗi khổ nào chưa từng trải, có thể giữ lại được mạng đã là tốt lắm rồi, còn bận tâm chuyện nhỏ nhặt kia làm gì? Ngược lại là ngươi, nếu lão phu thật sự có hiệu quả trong nửa tháng, thì việc báo đáp ngươi, lão phu sẽ phải suy nghĩ thật kỹ."
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0064 - Ai nói Phong Tuyết Vũ không thích_

Chương 64: Ai nói Phong Tuyết Vũ không thích?

Lão nhân trầm ngâm hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Ta, Phong Vũ Dương, cả đời này chưa từng nợ ai cái gì. Ồ, có lẽ có, đợi khi lão phu bình phục hoàn toàn, nhất định sẽ dâng lên ngươi một phần đại lễ. Ha ha ha ha!"

Lão giả cất tiếng cười sang sảng, trong tiếng cười ấy tràn đầy sự kiên định và khí phách.

Dương Thần không khỏi có thêm vài phần thiện cảm với lão nhân này. Ít nhất qua những tiếp xúc vừa rồi, hắn có thể thấy lão giả là một người chính trực, không phải hạng người ngoài mặt một kiểu sau lưng một nẻo.

"Xin nhớ kỹ phương thuốc này, đúng giờ uống. Nếu có gì khó chịu, vãn bối sẽ đến Phong gia một chuyến, giúp tiền bối chữa trị dứt điểm. Còn chuyện báo đáp, cơ hội vẫn luôn có." Dương Thần cũng không phải kẻ giả tạo, hắn cười tươi đáp lại.

"Được, được, được, xem ra tiểu tử ngươi cũng là người sảng khoái, lão phu thích nhất người sảng khoái. Ha ha ha!" Ánh mắt của lão giả nhìn Dương Thần dần dần có sự thay đổi.

Dương Thần không để ý đến điều này. Dù sao kết giao được với một cao thủ như vậy, sau này ở chốn đại hoang, hắn cũng có thêm một tấm bùa hộ mệnh. Tuy hắn không thích dựa dẫm vào người khác, nhưng hiện tại thực lực còn yếu, có chỗ dựa cũng không tệ.

Phong Trường Không càng thêm cảm khái. Ngay sau đó, ông mở lời: "Dương Thần tiểu hữu, đại ân này của ngươi, xin nhận bá phụ một lễ!"

Nói xong, Phong Trường Không cúi người xuống. Rồi ông quay sang gọi: "Tuyết Vũ."

Phong Tuyết Vũ nghe vậy, vội vàng khom người theo, để bày tỏ lòng biết ơn.

"Này.. Bá phụ, Phong cô nương, sao có thể thế được?" Dương Thần có chút luống cuống tay chân.

"Có thể, nhất định phải thế." Phong Vũ Dương cười ha hả nói: "Ta là cha của hai đứa nó. Cha bây giờ mang ơn lớn của ngươi, hai đứa nó bái lạy, vốn là lẽ đương nhiên."

Dương Thần dở khóc dở cười, vội vàng đỡ hai người dậy: "Phong cô nương, bá phụ, tuy ta là Đan Y, nhưng cũng biết một chuyện quy một chuyện. Ta không thu thù lao của Phong tiền bối. Hai người làm đại lễ này, không sao, nhưng ta đã hứa nhận thù lao, hai người làm thế chẳng phải khiến ta tổn thọ sao?"

Phong Vũ Dương nghe Dương Thần nói vậy, hài lòng gật đầu: "Ngươi tên là Dương Thần phải không?"

"Đúng vậy." Dương Thần đáp.

"Dương Thần, cả đời này ta xem người chưa từng sai. Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ mà đã hiểu đạo lý ân đền oán trả, lại không hề kiêu ngạo vì đã cứu lão phu. Chỉ riêng điểm này, ta đã không nhìn lầm ngươi. Hiện tại lão phu chưa bình phục hoàn toàn, không tiện nói nhiều. Đợi khi nào khôi phục thực lực, ngoài thù lao đã hứa, lão phu còn có thể giúp ngươi ra tay một lần. Ngươi cứ bảo ta đi tìm đại đương gia kia gây phiền phức, lão phu tuyệt không từ nan." Lão giả thản nhiên nói.

Dương Thần hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, hắn lúng túng đáp: "Tiền bối, không cần đâu ạ."

"Ta nói cần là cần. Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, tộc nhân của ngươi chắc cũng đang mong, thân già này của ta xương cốt yếu lắm. Tuyết Vũ, tiễn khách đi." Phong Vũ Dương xua tay.

Dương Thần hiểu rằng Phong Vũ Dương không hề muốn đuổi mình đi, mà chỉ không muốn khách sáo thêm nữa.

Nghĩ đến đây, hắn tính toán thời gian, cũng nên đứng dậy rời đi, liền không nói lời khách sáo: "Đã vậy, bá phụ, tiền bối, vãn bối xin cáo từ trước."

"Dương Thần, ta tiễn ngươi." Phong Tuyết Vũ vội vàng bước theo sau.

"Phong cô nương dừng bước, Phong tiền bối sau này còn cần cô nương chiếu cố nhiều hơn. Ta chỉ là người Dương gia, sao dám phiền Phong cô nương hạ cố." Dương Thần hơi chắp tay, rồi rời đi.

"Có thể là.." Phong Tuyết Vũ vừa định nói gì, nhưng khi nhìn Dương Thần đã vội vàng rời đi.

Phong Vũ Dương lẩm bẩm: "Tiểu tử này thật là, tôn nữ bảo bối của ta chủ động tiễn hắn, đó là phúc của hắn. Kẻ muốn được ở riêng với tôn nữ bảo bối của ta xếp hàng dài tới tận Đại Hoang, mà tiểu tử này lại dám từ chối. Nếu không phải nó cứu lão tử, lão tử đảm bảo sẽ cho nó một bài học."

"Chẳng lẽ nói Dương Thần không thích Tuyết Vũ?" Phong Trường Không xoa xoa trán.

"Nói bậy, ta không tin tiểu tử này không thích tôn nữ bảo bối của ta. Cháu gái ta có chỗ nào không tốt? Cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi, lại còn hiểu lễ nghĩa, lớn lên xinh đẹp. Đàn ông nào mà không động lòng? Tiểu tử này không thích cháu gái ta? Trừ khi nó bị yếu sinh lý." Phong Vũ Dương hừ lạnh.

Phong Tuyết Vũ nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Gia gia, ngài nói cái gì vậy?"

"Hắc hắc, được, được, được, là gia gia nói sai. Bất quá, ta phải nói, tiểu tử này đúng là một nhân kiệt." Lão giả lẩm bẩm.

Điều này khiến Phong Trường Không suy tư: "Ý của phụ thân là.."

"Tuy vừa rồi ta cố ý ép thằng nhóc đó, nhưng ta làm vậy là để thử lòng nó. Theo lý mà nói, với tuổi của nó, bị ta thúc ép như vậy, dù không tức giận thì cũng phải có chút biểu hiện gì đó. Nhưng tiểu tử này không hề có chút ý tứ giận dữ nào, có thể thấy tâm tính của nó quả thực rất tốt. Nếu thiên phú lại kinh người, thì sau này thành tựu nhất định không thể lường được."

Lão giả cười hắc hắc: "Mà đúng lúc nó lại có thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã đặt chân vào hàng Đan Y, thậm chí tu vi võ đạo còn đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ sáu. Trong Đại Hoang bách tộc xuất hiện nhân tài như vậy, thật sự là hiếm thấy. Cho nó cưới cháu gái ta cũng không thiệt thòi."

"Gia gia, ngài.." Phong Tuyết Vũ trợn tròn mắt.

Phong Vũ Dương vuốt râu: "Nếu có thể thì để Phong Tuyết Vũ gả cho tiểu tử này cũng tốt. Ngày khác, Trường Không, con có thể cùng Dương Kim Hòa, nếu không được thì tìm đại trưởng lão Dương Chính Nhất của Dương gia nói chuyện hôn sự này cũng được. Dù sao Dương gia cũng là do lão tiểu tử kia làm chủ."

"Cha, chuyện này.. Sao có thể được? Dù sao cha cũng phải hỏi ý kiến của Tuyết Vũ, hơn nữa đại bộ tộc gả cho trung đẳng bộ tộc, hoặc trung đẳng bộ tộc thông gia, xưa nay chưa có tiền lệ. Cho dù thông gia thì cũng là trung đẳng bộ tộc cầu xin đại bộ tộc, chứ đâu có chuyện đại bộ tộc chủ động đề nghị." Phong Trường Không ngẩn người.

Phong Vũ Dương lạnh giọng: "Ai nói đại bộ tộc không thể gả cho trung du bộ tộc, hoặc thông gia với trung du bộ tộc? Trước kia không có tiền lệ là vì trước kia trung du bộ tộc không có ai tài giỏi. Bây giờ có rồi, thì phải có tiền lệ."

"Nhưng mà cha, ít nhất cha cũng nên cân nhắc ý của Tuyết Vũ chứ." Phong Trường Không hiển nhiên rất yêu chiều con gái.

"Hừ, Trường Không, con có biết gia tộc là gì không? Tuyết Vũ là con gái con, nhưng không phải là cháu gái của ta sao? Ta lại không thương nó chắc? Con nên nghĩ kỹ đi, từ nhỏ đến giờ, những lựa chọn ta đưa ra cho nó, có lần nào sai không? Nó là con gái, ta có chê bai nó không? Không hề, vì ta biết rõ, đây là gia tộc. Dù thế nào, nó cũng là cháu gái ta, là người của Phong gia."

Phong Vũ Dương không chút cảm xúc nói: "Gia tộc bồi dưỡng nó, để nó hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất, không phải để nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi, sau này nó chắc chắn phải hồi báo lại gia tộc. Tiểu tử này dù là đức hạnh, thiên phú hay tâm tính đều là lựa chọn tốt nhất. Sau này nhất định có tiền đồ vô lượng, để Tuyết Vũ gả cho nó thì có gì không tốt?"

"Hơn nữa, cái đầu óc của con sao mà không thông suốt thế? Con mắt nào của con thấy Tuyết Vũ không thích tiểu tử này?"

Những lời dài dòng trước đó Phong Trường Không đều nghe tai nọ xọ tai kia, nhưng câu nói cuối cùng lại khiến ông có chút ngẩn ngơ.

Lúc này ông mới hồi tưởng lại.

Đúng vậy, Phong Tuyết Vũ dường như không hề nói là không thích Dương Thần mà?

Nghĩ đến đây, ông quay sang nhìn con gái, lúc này mới thấy con gái mặt đã đỏ bừng vì những lời bàn tán của họ, nhưng từ đầu đến cuối, cô không hề nói một chữ "không"!

Chữ "không" kia mới là mấu chốt.

Khuê nữ của mình, có vẻ cũng không ghét Dương Thần thì phải.

"Đương nhiên, ta, Phong Vũ Dương làm việc cũng không hề võ đoán. Nếu con vẫn còn băn khoăn, thì đợi đến ngày bách tộc thí luyện đi. Nhưng ta e rằng, chỉ một cuộc bách tộc thí luyện, không thể trói buộc được tiểu tử này. Hơn nữa, nếu đến bách tộc thí luyện mới cầu hôn thì có vẻ hơi muộn." Phong Vũ Dương xoa xoa lông mày, vừa nói vừa suy tư.

Phong Trường Không bỗng giật mình.

Đây là lần đầu tiên ông nghe cha mình đánh giá một người trẻ tuổi cao đến vậy.

* * *
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0065 - Trọng Lực Đan ra đời

Chương 65: Trọng Lực Đan ra đời

Dương Thần từ Phong gia trở về Dương gia, không dừng lại bao lâu, liền đến thẳng viện của Dương nhị gia. Khác với lần trước, khi đến nơi, cậu thấy ngay đan đồng Từ Tam đang canh cửa.

Điều khiến Dương Thần bất ngờ là, Từ Tam khác hẳn vẻ thường ngày. Vừa thấy cậu, hắn lập tức cúi người, gật đầu, chạy tới ân cần hỏi han: "Dương Thần thiếu gia, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Chắc ngài đến tìm Nhị gia, mời ngài vào, mời ngài vào!"

Dương Thần hờ hững liếc Từ Tam một cái, nhận ra sự nịnh bợ của đối phương, không còn chút nào vẻ khinh khỉnh trước kia.

Điều này khiến Dương Thần bật cười. Xem ra Từ Tam cũng là kẻ thức thời. Sau khi biết được thành tích của cậu trong Lễ thành nhân, hắn biết không thể đắc tội, cũng không dám gây khó dễ cho cậu nữa.

Tuy nhiên, để phòng ngừa, cậu vẫn lơ đãng nhìn vào mắt Từ Tam.

Chỉ một cái liếc mắt, Dương Thần phát hiện trong mắt Từ Tam lóe lên một tia âm độc.

Từ Tam cho rằng mình giấu quá kỹ, nhưng hắn không biết rằng, tia âm độc ấy đã bị Dương Thần nhìn rõ mồn một.

"Xem ra mình nghĩ nhiều rồi." Dương Thần nhếch mép, tự nhủ.

Từ Tam đúng là ngoài mặt nịnh bợ, nhưng trong lòng vẫn không thay đổi ý định.

Cậu không hề lộ vẻ gì khác lạ, vẫn như thường ngày, cứ như không hề phát hiện ra tâm tư của Từ Tam. Nhưng trong lòng cậu đã dấy lên một tia cảnh giác. So với kiếp trước, lòng cảnh giác của cậu đã mạnh hơn rất nhiều. Ngoại trừ một vài người, cậu sẽ không tin bất cứ ai.

Điều cậu tò mò lúc này là, rốt cuộc Từ Tam đang có ý đồ gì.

Dương Thần chắp tay sau lưng, ngược lại cảm thấy rất thú vị. Cậu không chủ động gây chuyện, nhưng chưa bao giờ sợ chuyện.

"Dương Thần, con đến rồi à." Dương nhị gia thấy Dương Thần bước vào, mừng rỡ nói.

Không khó nhận ra, tâm trạng Dương nhị gia rất tốt, chòm râu cũng như đang nhảy múa.

Chẳng có gì khác, chỉ là vì mấy ngày trước, ông đi tìm tộc trưởng, báo cáo chuyện Dương Thần là Đan Sư, khiến Dương Kim Hòa vô cùng kinh ngạc.

Vì vậy, Dương Kim Hòa thậm chí không tiếc lời xin lỗi ông, nói rằng thời gian trước đã sơ suất với Dương Thần, đó quả thực là sai lầm của ông ta.

Một lời nhận sai như vậy, sao ông không vui cho được? Phải biết, Dương Kim Hòa là tộc trưởng, dù có sai, ông ta cũng không bao giờ chủ động nhận lỗi.

Dương Thần cung kính nói: "Nhị gia, cháu mạo muội đến đây, mong người đừng để bụng."

"Nói gì vậy, ta đã nói rồi, viện của ta, con muốn đến lúc nào thì đến!" Dương nhị gia mỉm cười đáp.

"Nếu vậy, vãn bối xin phép không khách sáo. Thực không dám giấu giếm, gần đây luyện đan của cháu không được hiệu quả lắm, muốn mượn phòng luyện đan của Nhị gia một chút!" Dương Thần nói.

"Ừ, không thành vấn đề. Dương Thần, phòng luyện đan của Nhị gia, cũng là phòng luyện đan của con. Được rồi, đi theo ta." Dương nhị gia vuốt râu nói.

Dương Thần gật đầu, đi theo Dương nhị gia vào phòng luyện đan.

Dương nhị gia chắp tay sau lưng: "Con cứ luyện đan trong này, để con có không gian luyện đan tốt nhất, ta sẽ chờ bên ngoài. Đợi đến khi con luyện đan xong, ta sẽ vào xem thành quả của con, cho con vài lời chỉ điểm, hy vọng con cố gắng."

"Nhất định không phụ sự kỳ vọng của người!" Dương Thần chắp tay đáp.

Rất nhanh, Dương nhị gia rời đi, trong phòng luyện đan chỉ còn lại một mình Dương Thần.

Lúc này, Dương Thần đứng giữa phòng luyện đan, ánh mắt tập trung vào lò luyện đan trước mặt.

"Nhắc mới nhớ, trong số tài liệu mà tộc trưởng đưa mấy ngày trước, lại có hai quả Hỏa Hồng. Đây quả là một chuyện ngoài ý muốn. Có Hỏa Hồng Quả, mình lại có thể luyện thêm chút Trọng Lực Đan. Tuy rằng mình đã dùng Trọng Lực Đan một lần, tác dụng tăng tiến tu vi võ đạo hiện tại không còn rõ rệt như lần đầu, nhưng nó có thể giúp mình tiến vào đỉnh phong Luyện Thể cảnh tầng sáu, vậy cũng đủ rồi."

Dương Thần nghĩ thầm trong lòng, lại lẩm bẩm: "Hơn nữa, coi như đây là món quà lớn mà mình đáp lại Dương gia vậy. Dù sao thì việc mình có thể đoạt lại Tử Tú Đan Lô từ tay Vương gia, Dương gia cũng đã giúp không ít."

Nghĩ đến đây, Dương Thần không chần chừ nữa, lần lượt bỏ các nguyên liệu luyện Trọng Lực Đan vào trong lò luyện.

Ngay sau đó, cậu nhanh chóng nhóm lửa, khống chế ngọn lửa cháy đều.

Động tác của Dương Thần vô cùng thành thạo, không có bất cứ động tác thừa nào. Nhờ có phòng luyện đan hỗ trợ, chưa đến thời gian một chén trà, việc luyện đan đã sắp kết thúc.

"Được!" Dương Thần khẽ quát.

Sau một khắc, bên trong lò luyện đan tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt.

Mùi thơm này vô cùng nồng nặc, chính là đặc trưng của Trọng Lực Đan.

Thậm chí, Dương nhị gia ở bên ngoài cũng ngửi thấy mùi thơm này.

"Hử?" Dương nhị gia chắp tay sau lưng, đợi đến khi mùi thơm xông vào mũi, ông lộ vẻ nghi hoặc: "Có gì đó không đúng, mùi thơm này rất lạ. Trước đây, chưa từng có đan hương nào như vậy. Chẳng lẽ là luyện đan thất bại? Không, không thể nào, luyện đan thất bại phải có mùi khét rất khó chịu. Đan hương này tuy nồng nặc, lại không hề có mùi khét."

Là Đại Luyện Đan Sư của Dương gia, Dương nhị gia vẫn còn nhớ rõ mùi thơm khi các loại đan dược thành đan. Có thể nói, chúng đã khắc sâu vào trong đầu ông.

Còn mùi hương mà Dương Thần đang luyện, ông chưa bao giờ ngửi thấy.

Chưa từng gặp bao giờ.

"Chuyện gì xảy ra?" Vẫn còn nghi ngờ, Dương nhị gia tò mò mở cửa bước vào phòng luyện đan.

"Nhị gia, người đến rồi." Dương Thần thấy Dương nhị gia bước vào, không tỏ vẻ gì bất ngờ, chỉ giả bộ như đang cố gắng bình tĩnh.

"Dương Thần, con đang luyện loại đan dược gì vậy? Đan hương này, ta không hề có chút ấn tượng nào, chẳng lẽ trong lúc luyện đan đã xảy ra sai sót gì sao?" Dương nhị gia không hiểu hỏi.

Dương Thần đã nghĩ sẵn lời giải thích, cậu lên tiếng: "Nhị gia, thực ra là thế này, từ trước Lễ thành nhân, con đã bắt đầu chế tạo một loại đan dược mới, tên là Trọng Lực Đan. Thành phần chính của loại đan dược này là Hỏa Hồng Quả, Thiết Tú Đan là phụ. Nhị gia cũng biết, Thiết Tú Đan có thể cường thân kiện thể, còn Hỏa Hồng Quả sau khi ăn có thể tăng cường sức mạnh cánh tay. Dương Thần liền mạo muội nghĩ, nếu hai thứ này kết hợp lại, phối hợp thêm các nguyên liệu khác, luyện thành đan dược, có lẽ sẽ có hiệu quả bất ngờ."

"Ý con là.. Con, con tự nghĩ ra đan dược? Loại đan dược này không phải con dựa theo đan phương có sẵn mà luyện chế, mà hoàn toàn là do con thử nghiệm?" Dương nhị gia há hốc miệng, vẻ mặt ngỡ ngàng.

"Đúng là như vậy." Dương Thần ôn tồn đáp.

Dương nhị gia hít sâu một hơi: "Không, chuyện này.."

Ông gần như không tin vào tai mình, vội vàng mở lò luyện đan ra, thấy mấy viên đan dược tinh xảo nằm ngay ngắn bên trong. Màu sắc của thuốc rất nhu hòa, nhìn qua không phải là loại đan dược thất bại.

Lúc này, ông hoàn toàn kinh động.

Phải biết, việc tự nghĩ ra đan dược khó khăn đến nhường nào. Nó đòi hỏi nhiều lần lý luận và thực hành, mà bước khó nhất chính là thành đan. Có thể nói, cho dù có đan phương và các bước luyện đan cố định, muốn thành đan cũng khó như lên trời. Còn việc mò mẫm trong bóng tối, lại càng khó khăn gấp bội.

"Dương Thần, con nói loại đan dược này tên là Trọng Lực Đan?" Dương nhị gia hỏi.

"Vâng." Dương Thần đáp lời như thật.

Dương nhị gia cố nén sự rung động trong lòng: "Loại đan dược này, theo dự đoán của con, sau khi luyện chế thành công, sẽ có hiệu quả gì?"

"Theo dự đoán của vãn bối, sau khi phục dụng và luyện hóa Trọng Lực Đan, nó sẽ giúp võ giả Luyện Thể Cảnh tăng lên một tầng tu vi. Nói đơn giản là tăng trực tiếp 300 cân lực đạo. Đương nhiên, giới hạn của cơ thể con người còn phụ thuộc vào khả năng khai phá của mỗi người. Đối với loại đan dược này, chỉ có lần sử dụng đầu tiên là có tác dụng mạnh nhất." Dương Thần giải thích.

"Võ giả Luyện Thể Cảnh tăng trực tiếp một tầng tu vi?" Trong lòng Dương nhị gia tràn ngập kinh hãi.

Chẳng lẽ, Dương Thần đang đùa với ông hay sao?
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0066 - Ta ngược lại thật ra hiếu kỳ ngươi bán thế nào!

Chương 66: Ta ngược lại thật sự hiếu kỳ ngươi bán thế nào!

Hắn không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này ra sao: "Dương Thần, đan dược này là do con luyện chế, Nhị gia có thể giúp con thử đan được không?"

"Được Nhị gia đích thân thử đan, đó là phúc phận của con." Dương Thần khẽ mỉm cười.

Thử đan là một bước cần thiết.

Khi một loại đan dược mới được tạo ra, dù là người sáng chế cũng không dám chắc chắn 100% hiệu quả của nó sẽ giống như dự đoán. Vì vậy, cần phải có người thử đan. Mà một Đại Luyện Đan Sư như Nhị gia, thử đan càng có khả năng lý giải thấu đáo thành phần và hiệu dụng của đan dược.

Dương Thần rất tự tin vào Trọng Lực Đan, nên không hề sợ Nhị gia thử đan.

Dương Nhị gia không hề vòng vo, trực tiếp cầm một viên Trọng Lực Đan nuốt vào bụng.

Rất nhanh, ông khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa đan dược.

Dương Nhị gia không có thiên phú võ đạo, hơn nữa khi còn nhỏ đã bắt đầu nghiên cứu luyện đan, tu vi võ đạo chỉ đạt Luyện Thể Cảnh tầng thứ ba.

Cũng chính vì tu vi võ đạo không cao, mới dễ dàng khảo sát hiệu quả của đan dược.

Dương Nhị gia hết sức chuyên chú, luyện hóa thành phần của Trọng Lực Đan.

Dần dần..

Dương Nhị gia cảm nhận rõ lực đạo của mình đang tăng lên nhanh chóng.

Xương cốt, gân cốt như thể đều đang biến đổi.

Ước chừng một canh giờ, Dương Nhị gia đột nhiên đứng dậy, vung nắm đấm: "Thật sự, thật sự là thật!

Luyện Thể Cảnh tầng thứ tư rồi. Ta đã tiến vào Luyện Thể Cảnh tầng thứ tư. Dương Thần, con sáng chế ra Trọng Lực Đan này, thật sự có khả năng tăng lên một tầng thực lực cho võ giả Luyện Thể Cảnh!"

Thân thể ông giờ đây cứng đờ, giọng nói cũng có chút run rẩy.

Quá chấn động!

Thật không thể tin đây là sự thật.

Dương Thần rốt cuộc là thiên tài đến mức nào, đầu óc ra sao, không những là Đan Y mà còn có thể tự nghĩ ra đan phương!

"Nhị gia, nếu đan dược này thật sự có hiệu quả, vậy thì tốt quá rồi." Dương Thần cũng giả bộ kinh ngạc nói.

Thực tế, Trọng Lực Đan này hắn đã sáng chế từ lâu rồi.

Dương Nhị gia mừng rỡ nói: "Dương Thần, con luyện chế được Trọng Lực Đan, đó là tin tốt lành cho Dương gia. Con phân chia Trọng Lực Đan như thế nào tùy con, nhưng ta vẫn hy vọng con có thể chia sẻ đan phương cho gia tộc. Chuyện này liên quan quá lớn, nếu có đan dược này, Dương gia chúng ta chắc chắn sẽ trở thành một đại tộc trong vòng năm năm!"

"Nhị gia, con sáng chế đan dược này, vốn dĩ là muốn báo đáp gia tộc." Dương Thần cung kính nói.

Những lời này của hắn, không hề giả dối.

Hắn đoạt lại được Tử Tú Đan Lô, Dương gia có công không nhỏ.

Dương Thần không phải kẻ vong ân bội nghĩa. Hắn hiểu rõ, nếu chỉ có một mình hắn, liệu có thể tạo ra áp lực lớn đến Vương gia như vậy không. Nếu không có Dương gia làm chỗ dựa, Vương gia quyết tâm chơi xấu, hắn sẽ ra sao?

Người khác kính ta một thước, ta nhất định đáp lại một trượng, đó là quy tắc sống của Dương Thần.

Cho nên, hắn mới giả vờ mượn phòng luyện đan, thực chất là muốn chào hàng Trọng Lực Đan cho Dương gia.

Những điều này, hắn chỉ có thể làm được cho Dương gia đến vậy.

Có Trọng Lực Đan, thực lực Dương gia chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể, nhưng có trở thành đại tộc được hay không, không liên quan đến hắn nữa. Những gì hắn báo đáp, đã đủ bù đắp những gì Dương gia đã làm cho hắn.

"Tốt, tốt, tốt, Dương Thần, có tấm lòng này, Dương gia nhất định không bạc đãi con. Giờ ta sẽ dẫn con đi gặp tộc trưởng, lập tức mở cuộc họp cao nhất của gia tộc!" Dương Nhị gia kéo Dương Thần, không thể chờ đợi để báo cáo chuyện này cho các bậc cao tầng trong tộc.

* * *

Chuyện Trọng Lực Đan nhanh chóng được Dương Nhị gia thông báo cho Dương Kim Hòa, ông ta kinh ngạc vô cùng. Lập tức triệu tập cuộc họp cao nhất của gia tộc, toàn bộ các cao tầng Dương gia tề tựu một chỗ, để bàn về cách giải quyết vấn đề Trọng Lực Đan này.

Dương Thần, người sáng chế Trọng Lực Đan, đương nhiên cũng có mặt.

"Trọng Lực Đan này là thật sao?"

"Ai mà biết được."

Bên trong căn phòng, các cao tầng Dương gia xôn xao bàn tán.

Dương Bát gia ngồi đó, giễu cợt nói: "Ta thấy chắc chắn là giả, một thằng nhóc miệng còn hơi sữa, nảy ra ý tưởng thì bình thường, may mắn chế được đan dược, đã vội nói hiệu quả kinh người. Ta hiểu, nhưng hiệu quả của đan dược này thế nào, phải kiểm nghiệm rồi mới biết."

Dương Bát gia khịt mũi coi thường.

Lại là Dương Thần?

Đùa à, sáng chế đan dược đâu phải chuyện dễ dàng như thế.

Nghe Dương Bát gia nói, Dương Kim Hòa mặt không đổi sắc nói: "Bát trưởng lão, ý của ông là, nếu ta không kiểm nghiệm kỹ hiệu quả đan dược, sẽ rỗi hơi mà mời chư vị tới đây, mở cuộc họp cao nhất này sao?"

Ngay khi Dương Nhị gia đưa Dương Thần đến, ông đã kiểm nghiệm hiệu quả của đan dược rồi.

Kết quả, tất nhiên là thật.

Dương Bát trưởng lão vốn mang thành kiến, nhưng nghe nói đan dược đã được kiểm nghiệm, sợ đến ngây người: "Tộc trưởng, chuyện này tuyệt đối không thể đùa được."

"Bát trưởng lão, ông nghĩ ta sẽ đùa với ông chắc?" Dương Kim Hòa hừ lạnh một tiếng, vô cùng chán ghét lời nói của Dương Bát trưởng lão.

Dương Bát trưởng lão hít sâu một hơi: "Nếu chuyện này là thật, thì liên quan đến quá lớn!"

"Đúng vậy, chuyện này liên quan quá lớn. Tộc trưởng, Trọng Lực Đan này là dùng riêng cho Dương gia chúng ta, hay là bán ra ngoài, là một vấn đề đáng cân nhắc." Dương Tứ gia nói.

"Ta cũng đang nghĩ đến chuyện này. Dương Thần, Trọng Lực Đan có thể luyện chế với số lượng lớn không?" Dương Kim Hòa hỏi.

"Nếu có đủ Hỏa Hồng Quả, luyện chế số lượng lớn không thành vấn đề. Nguyên liệu chính của đan dược này là Hỏa Hồng Quả, những nguyên liệu khác cũng không khó kiếm. Cho nên, luyện chế số lượng lớn không có gì khó." Dương Thần thật thà nói.

Dương Kim Hòa nghe vậy, mừng rỡ nói: "Nếu như vậy, thì tốt quá. Nếu đủ để luyện chế Trọng Lực Đan với số lượng lớn, Dương gia chúng ta không thể nuốt trôi hết được. Hoàn toàn có thể lựa chọn bán ra bên ngoài, đương nhiên giá cả phải đẩy lên cao. Các gia tộc khác muốn có Trọng Lực Đan, phải trả giá."

Dương Thần gật đầu, quyết định này của Dương Kim Hòa rất đúng đắn.

Bởi vì để một gia tộc cường thịnh, không chỉ dựa vào đan dược, mà còn phải dựa vào linh thạch và các loại tài lực khác.

Nếu tài lực không đủ, dù Dương gia có tăng lên một bậc, sớm muộn cũng sẽ lộ ra vấn đề nội tình của một gia tộc trung lưu không đủ vững chắc.

"Nhưng làm thế nào để bán, lại là một vấn đề. Dương gia chúng ta cũng đâu phải thương hội."

"Gần đây chúng ta vừa hợp tác với Lý gia thương hội, giao Trọng Lực Đan cho họ xử lý, không phải tốt sao? Đến lúc đó, chia cho họ một thành lợi nhuận, là đủ rồi." Dương Bát gia mừng rỡ nói: "Dương Thần, con có nghĩa vụ cống hiến đan phương này cho gia tộc. Đến lúc đó, gia tộc tuyệt đối không bạc đãi con."

Ông ta bây giờ vui đến phát điên rồi.

Phải biết, một khi Trọng Lực Đan được bán ra ngoài, đó tuyệt đối là một khoản tiền khổng lồ chảy vào Dương gia.

Đến lúc đó, ông ta là một trong những cao tầng của gia tộc, chắc chắn sẽ được chia lợi.

Chỉ cần được một thành trong đó, thì cả đời này không phải lo lắng gì nữa.

Thấy vẻ mặt của Dương Bát gia, Dương Thần thoáng qua chút ghét bỏ trong lòng, mặt không đổi sắc nói: "Vậy Bát trưởng lão định báo đáp con thế nào?"

"Hừ, Dương gia sao có thể bạc đãi con? Nếu con cống hiến đan phương này cho gia tộc, con muốn tài nguyên gì, Dương gia đều có thể cho con." Dương Bát gia chậm rãi nói.

"Ha ha ha, Bát trưởng lão, ông đang đuổi ăn mày sao? Con muốn tài nguyên gì, Dương gia đều có thể cho con? Vậy chẳng phải có nghĩa là, đan dược do con chế tạo, đến cả quyền khống chế con cũng mất sao?" Dương Thần quát: "Đan phương này xử lý thế nào, đó là do con quyết định, hình như không đến lượt Bát trưởng lão chen vào."

Đùa với hắn chắc?

Trọng Lực Đan do hắn sáng chế, xử lý ra sao, quyền khống chế thuộc về hắn.

Ít nhất, lợi nhuận khi bán Trọng Lực Đan ra ngoài, phải chia cho hắn hai thành.

Dương Bát gia nghĩ hay thật, cho hắn chút tài nguyên rồi đuổi đi?

Xem hắn là trẻ con chắc? Tài nguyên có nhiều đến đâu, có thể sánh được với lợi nhuận từ Trọng Lực Đan? Cho dù chỉ được chia hai thành lợi nhuận từ Trọng Lực Đan, cũng mạnh hơn gấp trăm ngàn lần cái gọi là tài nguyên mà Dương Bát gia đảm bảo.

Dương Bát gia thấy Dương Thần như vậy, nhất thời tức giận nói: "Dương Thần, ý con là sao? Con cho rằng Trọng Lực Đan do con sáng chế ra, nếu không có Dương gia, con có thể bán được sao? Con là người của Dương gia, cống hiến cho Dương gia là phải."

"Ha ha, Bát trưởng lão, ông cứ một câu gia tộc, hai câu gia tộc, ý ông là ông có thể đại diện cho gia tộc sao? Trọng Lực Đan do con sáng chế ra, nếu hôm nay không đến mức phải mở cuộc họp này, thì con đã định cống hiến cho Dương gia rồi. Nhưng ông phải hiểu rõ, Trọng Lực Đan là do con sáng chế, không phải của ông!"

Dương Thần lạnh giọng nói: "Đương nhiên, nếu Bát trưởng lão cảm thấy Dương Thần này có hay không cũng được thì tốt, vậy thì tốt thôi, đan phương Trọng Lực Đan con không giao nữa. Con ngược lại thật sự hiếu kỳ Bát trưởng lão sẽ bán Trọng Lực Đan này thế nào!"
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0067 - Bát trưởng lão không có tư cách

Chương 67: Bát trưởng lão không có tư cách

Hắn thân là người sáng chế ra đan dược, còn chưa lên tiếng, vậy mà Dương bát gia đã bắt đầu bàn chuyện chia chác lợi ích từ Trọng Lực Đan.

Thật nực cười!

Nếu cảm thấy hắn có hay không cũng chẳng sao, vậy thì đơn thuốc này hắn không giao nữa.

"Ngươi!" Dương bát gia bị Dương Thần chặn họng, nhất thời chỉ tay vào hắn, muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì.

Dương Kim Hòa lên tiếng với giọng cứng rắn: "Được rồi, Bát trưởng lão. Trọng Lực Đan là do Dương Thần sáng chế, đương nhiên nó có quyền quyết định việc tiêu thụ. Dương Thần, về chuyện này, con nghĩ thế nào?"

"Rất đơn giản, cách tốt nhất để giải quyết việc Trọng Lực Đan trước mắt là giao cho thương hội Lý gia. Nếu họ có thể đặt chân ở khu vực này, ắt phải có bản lĩnh hơn người. Ta thấy trước mắt, bán đấu giá là thích hợp nhất. Cứ như vậy, người ngoài tộc khát khao Trọng Lực Đan bao nhiêu, sẽ phải trả giá bấy nhiêu. Chúng ta chỉ cần dựa vào giá đấu cuối cùng, giảm bớt chút ít, rồi bán ra với số lượng lớn. Như thế, ít nhất sẽ không phán đoán sai về giá trị thực sự của Trọng Lực Đan." Dương Thần nói.

"Ừ, lời này có lý." Dương Kim Hòa gật đầu.

Hắn có chút bất ngờ, Dương Thần tuổi còn trẻ mà đã suy nghĩ được nhiều như vậy.

Phải nói, cách này của Dương Thần không tệ, có thể đo lường chính xác giá trị của Trọng Lực Đan.

Các trưởng lão khác trong tộc cũng xôn xao bàn tán, hiển nhiên rất tán đồng cách của Dương Thần.

Dương Thần nói tiếp: "Sau đó là về phân chia lợi nhuận. Lợi nhuận từ việc bán Trọng Lực Đan, ta sẽ lấy một thành, Nhị gia một thành, thương hội Lý gia một thành. Các trưởng lão trong tộc tổng cộng ba thành, còn lại bốn thành dùng để bồi dưỡng đời sau!"

"Ừ, được thôi, không thành vấn đề." Dương Kim Hòa hoàn toàn đồng ý.

Các trưởng lão khác nhìn nhau, không ai phản đối.

Chỉ có Dương bát gia vừa nghe xong đã lạnh giọng: "Dựa vào cái gì mà Nhị trưởng lão được một thành? Ta không đồng ý!"

"Chỉ bằng Trọng Lực Đan là do ta sáng chế, ta có quyền phân chia!" Dương Thần quát lên. "Tộc trưởng, con còn có một yêu cầu. Nếu tộc trưởng không đồng ý, vậy xin lỗi, con sẽ không giao ra đơn thuốc này."

Dương Kim Hòa khó chịu liếc nhìn Dương bát trưởng lão. Vốn tưởng mọi chuyện đã xong, việc phân chia lợi ích của Dương Thần ít nhất cũng sẽ bịt được miệng của không ít trưởng lão. Ai ngờ Dương bát gia cứ phải xen vào, lại còn làm ầm ĩ, chọc tức Dương Thần.

Nếu Dương Thần thật sự đổi ý, hắn biết làm sao?

"Dương Thần, con muốn gì?" Dương Kim Hòa dịu giọng hỏi Dương Thần. Hắn hiểu rõ con người của Dương Thần.

Dương Thần chậm rãi nói: "Yêu cầu của con cũng không quá đáng. Ba thành lợi nhuận chia cho các trưởng lão, nhưng không bao gồm Bát trưởng lão. Nói rõ hơn, Bát trưởng lão sẽ không có quyền nhận bất cứ phần lợi nhuận nào từ Trọng Lực Đan. Nếu tộc trưởng không đáp ứng, con xin lỗi, không thể giao đơn thuốc này được."

"Dương Thần, ý con là gì?" Dương bát trưởng lão tức giận đứng bật dậy.

Dương Thần không hề vội vàng: "Rất đơn giản, Bát trưởng lão, ông làm con bực rồi. Con đã nói rõ rồi, nếu ông có bản lĩnh, ông tự luyện Trọng Lực Đan đi. Đến lúc đó ông muốn phân chia thế nào, con không can thiệp."

Dương Kim Hòa hờ hững nhìn Bát trưởng lão, rồi nói: "Bát trưởng lão, chuyện này kết quả thế nào thì còn phải xem ý kiến của các trưởng lão khác. Về việc Bát trưởng lão không được chia lợi nhuận từ Trọng Lực Đan, mọi người thấy sao?"

Trong tình huống này, hắn chỉ có thể lựa chọn cách thiểu số phục tùng đa số.

Nếu không, sẽ mang tiếng thiên vị Dương Thần.

Các trưởng lão liếc nhau, rồi một người lên tiếng: "Bát trưởng lão, nếu không thì phần lợi nhuận này ông đừng mơ tưởng đến nữa đi."

"Đúng vậy."

"Bát trưởng lão tự mình gây chuyện, cuối cùng bị Dương Thần tước đoạt tư cách, không thể trách chúng tôi được. Đừng để cuối cùng đến phần của chúng tôi cũng không còn."

Rõ ràng, các trưởng lão không ngại bớt đi một người chia lợi.

Bớt đi Dương bát gia, phần của ông ta sẽ được chia cho những người khác.

Có gì mà không làm?

"Ngươi, các ngươi.." Dương bát gia giận dữ: "Chỉ vì một viên Trọng Lực Đan mà các ngươi bị mua chuộc sao? Dựa vào cái gì mà tước đoạt tư cách của ta?"

"Được rồi, Bát trưởng lão, nếu mọi người đều đồng ý với ý kiến của Dương Thần, thì ông hãy phục tùng quyết định của tộc." Dương Kim Hòa lười giải thích thêm, trực tiếp tuyên bố.

"Không, ta không phục!" Dương bát trưởng lão giận đỏ mặt tía tai.

"Bát trưởng lão, ta không muốn phải nhắc lại lần thứ hai!" Dương Kim Hòa quát lớn.

Dương bát trưởng lão toàn thân căng thẳng, rồi ánh mắt đầy thù hận nhìn Dương Thần: "Được, được, được, Dương Thần, ta nhớ kỹ ngươi rồi."

Dương Thần coi như không nghe thấy, ngáp một cái. Hắn chưa bao giờ coi Dương bát trưởng lão ra gì. Nếu Dương bát gia không chọc giận hắn, hắn cũng không làm những chuyện gây mất hòa khí. Nhưng Dương bát gia không xem hắn ra gì, vậy sao hắn phải coi Dương bát gia ra gì?

Việc tước đoạt quyền lợi của ông ta, chỉ là chuyện đương nhiên.

* * *

Đương nhiên, Trọng Lực Đan tạm thời chưa được bán ra ngoài. Chiến lược của Dương gia rất rõ ràng. Nói chung, Dương gia phải là người được lợi đầu tiên, sau khi Trọng Lực Đan đã hoàn toàn 'tạo phúc' cho Dương gia, mới bắt đầu bán ra bên ngoài để thu lợi từ người ngoài tộc.

Dương Thần và Dương Kim Hòa đã bàn bạc riêng khoảng một giờ về chuyện này. Sau khi có kết luận cuối cùng, Dương Thần không có ý kiến gì khác, liền giao đơn thuốc Trọng Lực Đan cho Dương Kim Hòa.

Sau chuyện này, coi như không còn liên quan gì đến hắn nữa.

Hắn và Dương Kim Hòa đã nói rõ ràng, hắn có thể giao đơn thuốc, nhưng sẽ không luyện chế.

Đương nhiên, Trọng Lực Đan cũng không khó luyện. Chỉ cần có đơn thuốc, các luyện đan sư của Dương gia có thể luyện chế được loại đan dược này, không phải chuyện khó.

Vì Dương gia mà làm được những việc này, Dương Thần cảm thấy mình cũng đã hết lòng hết dạ. Còn những chuyện sau đó, không phải là việc hắn muốn nhúng tay vào.

Hai ngày sau, Dương Thần ở trong nhà bế quan tu luyện.

Hắn luyện chế ra Trọng Lực Đan, Dương Kim Hòa lấy đi một viên, Nhị gia dùng một viên, còn lại hai viên.

Trong hai ngày này, hắn đã luyện hóa hoàn toàn hai viên Trọng Lực Đan, tu vi võ đạo lại tăng lên một bước. Trực tiếp từ Luyện Thể Cảnh tầng sáu sơ kỳ, tăng lên đến Luyện Thể Cảnh tầng sáu đỉnh phong. Chỉ còn một bước ngắn nữa là đến Luyện Thể Cảnh tầng bảy.

Sự tăng tiến này cũng là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì dù sao lúc đầu hắn đã dùng một viên Trọng Lực Đan, nên hai viên còn lại khó mà có tác dụng tốt như lần đầu.

Nhưng Dương Thần biết tham thì thâm, có thể đạt đến Luyện Thể Cảnh tầng sáu đỉnh phong, hắn đã rất hài lòng.

Lúc này, Dương Thần ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, tay cầm lò luyện đan màu tím không lớn không nhỏ, ngắm nghía hồi lâu.

"Lò Tử Tú Đan này, tuy không phải là loại lò luyện đan quý hiếm gì, nhưng chất liệu cũng không tệ. Sau này dùng để mang theo bên người luyện đan, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với lò luyện đan thông thường." Dương Thần khẽ mỉm cười.

Rồi hắn nhảy xuống giường, gọi lớn: "Minh Nguyệt!"

Ngoài dự liệu của hắn, Cố Minh Nguyệt không giống như mọi ngày, lập tức đáp lời.

Điều này khiến Dương Thần có chút ngạc nhiên: "Minh Nguyệt?"

"A.. A, thiếu gia, ta nghe thấy rồi." Cố Minh Nguyệt vội vàng đẩy cửa phòng Dương Thần ra, lộ ra khuôn mặt nhu mì, dịu dàng nhưng lại có chút hoảng hốt: "Thiếu.. Thiếu gia, ngài có gì sai bảo ạ?"
 
397 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 0068 - Cố gia biến cố

Chương 68: Cố gia biến cố

"Không có gì, chỉ là mấy ngày nay không thấy tỷ tỷ của ta, tỷ ấy đi đâu rồi?" Dương Thần tò mò hỏi.

Cố Minh Nguyệt khẽ đáp: "Thiếu gia, tiểu thư chỉ nói với Minh Nguyệt là muốn giải quyết chút chuyện, cụ thể thế nào thì Minh Nguyệt cũng không rõ."

Điều này khiến Dương Thần thấy lạ, từ sau lễ thành nhân lần trước, hắn rất ít khi gặp lại Dương Thải Điệp. Nhưng hắn cũng không để bụng, dù sao Dương Thải Điệp cũng đã trưởng thành, cần có không gian riêng.

Ngược lại, hôm nay thái độ của Cố Minh Nguyệt rất khác thường, khiến hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đối phương, muốn dò xét xem trong đôi mắt nàng có ẩn giấu điều gì.

Bị Dương Thần nhìn như vậy, Cố Minh Nguyệt vội né tránh ánh mắt, sợ bị hắn phát hiện điều gì.

"Minh Nguyệt, hình như ngươi có tâm sự gì?" Dương Thần nghi ngờ hỏi.

Nghe vậy, thân thể Cố Minh Nguyệt khẽ run lên, nhưng ngay lập tức nàng đáp: "Không có, thiếu gia, Minh Nguyệt sao có thể có tâm sự được."

"Ngươi đang nói dối." Dương Thần chậm rãi nói.

"Ta không có." Cố Minh Nguyệt vội vàng phản bác.

"Nếu không nói dối, sao ngươi không dám nhìn vào mắt ta?" Dương Thần nhíu mày.

Cố Minh Nguyệt không thể cãi lại, chỉ định thử nhìn Dương Thần một cái, nhưng lại nhanh chóng né tránh. Đôi mắt Dương Thần sáng như sao, dường như có thể nhìn thấu tâm can nàng, điều này khiến nàng hoảng hốt, bồn chồn, sự bất an hiện rõ trên mặt.

Lúc này, nếu Dương Thần không nhận ra Cố Minh Nguyệt có tâm sự thì thật là ngốc nghếch. Hắn nghiêm giọng: "Minh Nguyệt, ngươi phải biết, ta coi ngươi như người thân. Ngươi có tâm sự gì sao lại giấu trong lòng? Chẳng lẽ ngươi không xem ta là người nhà?"

"Không, không phải vậy." Giọng Cố Minh Nguyệt càng lúc càng nhỏ, bất chợt, đôi mắt trong veo của nàng ngấn lệ, rồi không kìm được mà bật khóc.

"Ngươi còn nói không có tâm sự, Minh Nguyệt, có phải ai bắt nạt ngươi?" Dương Thần lên tiếng, trong giọng nói có thêm vài phần tức giận.

Thấy chuyện đã bại lộ, Cố Minh Nguyệt vội lau nước mắt, nức nở: "Thiếu.. Thiếu gia, ta, ta sợ.."

"Sao thế?" Dương Thần thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cố Minh Nguyệt khóc như mưa: "Ta vừa nghe mấy người hầu khác nói, Cố gia chúng ta có người chọc phải Mã Tặc Bang, bọn chúng nổi cơn thịnh nộ, tàn sát Cố gia. Ta, tỷ tỷ của ta, còn cả cha mẹ ta nữa.."

"Chuyện xảy ra từ bao giờ?" Dương Thần khẽ giật mình.

"Ngay từ ba canh giờ trước." Giọng Cố Minh Nguyệt run rẩy.

Nghe vậy, Dương Thần cau mày: "Ba canh giờ, vậy hẳn là chưa kết thúc. Minh Nguyệt, chúng ta đi."

"Thiếu gia.. Ngài, ngài định làm gì?" Cố Minh Nguyệt giật mình, khóc cũng không ra khóc, trợn mắt nhìn Dương Thần.

"Mã Tặc Bang không thể vô cớ muốn tiêu diệt Cố gia, nhất định có nguyên do. Nhưng dù thế nào đi nữa, Cố gia chỉ là một tiểu tộc, dù có chọc giận Mã Tặc Bang, các đại tộc cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, không vì chuyện này mà đối đầu với chúng."

Dương Thần thở dài: "Thiếu gia của ngươi vô dụng, Cố gia gặp chuyện, với thực lực hiện tại của ta, căn bản không giúp được gì. Nhưng dù sao đó cũng là nhà ngươi, ta cũng nên dẫn ngươi đi nhìn một chút, nếu có thể cứu được người nào, coi như là một chút an ủi."

"Thiếu gia, ngài tuyệt đối không vô dụng, hơn nữa, ngàn vạn lần ngài không được đi. Chuyện mới xảy ra ba canh giờ, bọn Mã Tặc Bang chắc chắn vẫn còn ở Cố gia, giờ ngài mà đến chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?" Cố Minh Nguyệt nóng như lửa đốt.

Các đại tộc đều làm ngơ trước chuyện này, Dương Thần không thể can thiệp, vậy sao có thể nói là vô dụng?

Hơn nữa, Dương Thần lại còn muốn vì nàng mà mạo hiểm.

Cố Minh Nguyệt cảm động vô cùng, nhưng cũng biết đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, liền vội kéo tay Dương Thần, sợ hắn hành động thiếu suy nghĩ.

"Yên tâm, ta biết chừng mực. Nhanh cùng ta đi thôi, chậm trễ thì không kịp nữa." Dương Thần không nói nhiều, nắm tay Cố Minh Nguyệt kéo ra ngoài.

* * *

Trong nháy mắt, tại sân nhà Dương Vũ.

Dương Vũ đứng trong sân, tay cầm một thanh phác đao, vung múa uy phong lẫm lẫm. Có thể thấy, hắn đã bỏ rất nhiều công sức vào luyện đao. Dù chỉ còn một tay, nhưng điều đó càng thể hiện sự cố gắng của hắn, khiến ý chí của hắn thêm kiên định.

"Uống!" Dương Vũ vung đao, uy thế kinh người.

"Dương Vũ." Lúc này, giọng Dương Thần đột nhiên vang lên, vọng vào tai Dương Vũ.

"Dương Thần?" Dương Vũ thấy Dương Thần và Cố Minh Nguyệt vội vã đi tới, "Sao các ngươi lại đến đây?"

Dương Thần hít sâu một hơi: "Cho ta mượn một con ngựa nhanh."

"Ngươi mượn ngựa làm gì?" Dương Vũ nghi ngờ hỏi.

"Đi Cố gia." Dương Thần đáp.

"Cái gì!" Dương Vũ trợn tròn mắt: "Ngươi biết chuyện Cố gia rồi hả? Nơi đó đã bị Mã Tặc Bang bao vây, nước chảy không lọt. Ngươi giờ còn muốn đến Cố gia? Không có người trong tộc bảo vệ, bị bọn chúng bắt được, chúng còn không lột da ngươi sống sao? Không được, chuyện này không thể được, cha ta mà biết ta không ngăn được ngươi, chắc chắn sẽ đánh gãy chân ta."

Hắn biết rõ Dương Thần quan trọng với Dương gia như thế nào, ngay cả cha hắn là Dương Viễn cũng nói, Dương Thần chính là hy vọng tương lai của Dương gia. Để Dương Thần đi chịu chết, vậy hắn chẳng phải mang tội lớn sao?

Dương Thần hít sâu một hơi: "Dương Vũ, ta coi Minh Nguyệt như người thân, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, Cố gia xảy ra chuyện lớn như vậy, ta nói gì cũng phải đến xem."

Nghe vậy, Cố Minh Nguyệt lại không kìm được mà rơi nước mắt, nàng khóc nức nở: "Thiếu gia, ngài xem Minh Nguyệt như người thân, Minh Nguyệt đã rất cảm động. Nhưng ngài ngàn vạn lần không được đến Cố gia, Vũ thiếu gia, ngươi nói gì cũng phải khuyên can thiếu gia nhà ta."

Dương Vũ nghiêm trọng nhìn Dương Thần: "Dương Thần, chuyện này phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm."

"Dương Vũ, trước đây ta với ngươi có mâu thuẫn, nhưng ta vì ngươi mà dám đối đầu với Vương Vân Khai. Vì Minh Nguyệt, ta cũng có thể đối đầu với Mã Tặc Bang, ngươi hiểu chưa?" Dương Thần nhìn thẳng vào mắt Dương Vũ.

Nghe vậy, Dương Vũ hơi sững sờ, nhớ lại chuyện Dương Thần vì mình mà đối đầu với Vương Vân Khai, hắn cắn răng: "Thôi được, Dương Thần, ngươi muốn đi thì cứ đi, nhưng ta phải đi cùng ngươi, như vậy ta mới yên tâm phần nào. Chỉ tiếc phụ thân không ở đây, nếu có ông ấy đi cùng ngươi, thì ta còn đỡ lo lắng."

"Ngươi không cần lo, chúng ta chỉ đứng từ xa quan sát, chuyện liều mạng ta sẽ không làm. Nếu có thể cứu được ai thì hay, bằng không thì thôi." Dương Thần nói, "Nhưng Dương Vũ, chuyện này vẫn có không ít nguy hiểm, ngươi không cần phải đi theo đâu."

"Dương Thần, ngươi coi Dương Vũ ta là hạng người gì? Nếu hôm nay để cha ta biết chuyện này, ông ấy không đánh gãy chân ta thì thôi, ta không đi theo ngươi, trong lòng sao mà yên ổn được?" Dương Vũ nghiến răng nói.

Dương Thần thấy vậy, cười lớn: "Được, được, được, vậy chúng ta cùng đi, lên đường thôi."

Dương Vũ nhanh chóng dắt ngựa chiến ra: "Đừng nói nhiều nữa, mau lên ngựa."
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back