Bài viết: 100 

Chapter 17: Fix you
Yoongi đi đến danh bạ và bấm số Jinae. Anh gõ những ngón tay lên quầy bếp khi điện thoại reo. Một lúc sau, Jinae trả lời.
"Hey, Yoongi."
"Hey, Jinae, em có muốn đi uống cà phê sáng mai không?" Yoongi nói vội vàng và cắn môi khi dứt lới, lo rằng Jinae sẽ khước từ đề nghị của anh. Tất nhiên, anh sẽ không trách cô nếu cô làm thế. Song dù sao cũng thật thất vọng.
"Em có, em có một buổi hẹn sáng mai." Anh khá bất ngờ rằng Jinae thừa nhận sự thật một cách dễ dàng, nhưng đây là kế hoạch của anh, Yoongi biết anh sẽ chẳng do dự. Không hề nữa.
"Anh sẽ đưa em đi. Sau đó hai chúng ta có thể mua cà phê."
"Anh không cần làm thế đâu Yoongi." Qua điện thoại, anh có thể nghe thấy cô đang xoay người tới lui, và thấy được cả nét kiệt sức trong giọng nói cô. Cô thậm chí còn không cố can ngăn anh, Yoongi tự hỏi liệu cô không muốn đi hay cô chỉ là không có năng lượng nữa. Tưởng chừng những suy nghĩ báo động này khiến anh bỏ cuộc vì không thoải mái, nó khiến anh càng cương quyết hơn.
"Jinae, anh muốn đưa em đi." Anh ngừng một nhịp. "Anh muốn có mặt tại đó vì em."
"Được." Có một nốt đầu hàng trong âm điệu kia, âm điệu đã gợi lên cơn sóng lo sợ của Yoongi về bạn anh.
"Vậy anh sẽ gặp em sáng mai."
"Vào lúc 9 giờ sáng nhé." Jinae lần nữa có vẻ quả quyết và tự tin. Điều này làm Yoongi cười vì nó tựa hồ như Jinae mà anh quen biết.
"Anh sẽ không tới trễ. Anh hứa."
Ngay khi điện thoại để xuống, Yoongi cài đồng hồ báo thức một cách cẩn thận. Đây không phải thói quen của anh, nhưng anh không muốn gặp bất cứ rủi ro đi trễ nào vào sáng hôm sau. Anh biết Jinae cực kì coi trọng thời gian. Anh chợt nhớ những lần ở cùng cô khi cô muộn. Cô căng thẳng và trở nên bồn chồn. Cả phong thái tự tin hóa thành năng lượng tiêu cực. Anh không muốn là kẻ gây ra điều đó hôm nay. Anh muốn mọi chuyện sẽ êm xuôi với cô.
Lời khuyên Sophie đưa anh đã đươc ghim sâu.
Anh không muốn phá vỡ câu hứa nào nữa.
Anh muốn xây dựng một mối quan hệ tin tưởng, lành mạnh giữa hai người họ.
Anh biết rằng nếu nó liên quan Jinae, thì nó sẽ đồng nghĩa là anh phải giữ lời khi cuộc gặp tới.
* * *
Jinae biết cô không thể tránh cuộc hẹn với bác sĩ Kim tuần này. Chắc chắn không khi Yoongi đã biết cô không đi. Một phần trong cô hi vọng anh sẽ không đề cập về nó.
Thường thì, anh sẽ không. Không phải anh không quan tâm cô. Cô biết vậy là vì trong nhiều trường hợp, anh đã thực hiện. Hai người đã biết đối phương quá lâu để cái nghịch chiều trở thành sự thật. Chỉ là Yoongi đã tiếp diễn một cuộc sống bận rộn đến mức anh không có nhiều thời gian để hành động theo sự quan tâm đó.
Jinae đã quen, và cô ấy đến để mong chờ nó.
Vậy nên khi anh đột ngột bắt đầu hành động, cô đã bất ngờ.
Dĩ nhiên, nếu anh hỏi cách đây một tuần, cô đã thẳng thừng từ chối.
Song, thông báo của mẹ đã đẩy cuộc tranh cãi với Yoongi và lối giải quyết là tránh xa anh tạm gác sang một bên. (On the back burner: Một việc bị gác sang một bên để rồi sẽ giải quyết sau vì nó không quan trọng hay cấp bách)
Không phải như thể cô sẽ tìm anh, mà là cô không có năng lượng hoặc sẽ đủ năng lực đẩy anh ra ngay bây giờ.
Nhưng cô không ngốc, cô biết anh đang nghiêm túc khi đề nghị đưa cô đi vào cái ngày có lịch hẹn kia. Anh biết được ngày và thời gian, nhờ tin nhắn thư kí Bác sĩ Kim đã để lại, và anh cũng mời cô đi uống cà phê cùng nhau vào buổi sáng. Cô có thể thấy được anh đang cố làm gì. Rõ ràng rằng anh mang cà phê cho cô để có thể bảo đảm cô đến cuộc hẹn. Cô không hề muốn anh tới nhưng cũng không thật sự cảm giác như muốn khiêu chiến. Một phần nhỏ trong cô muốn đi và nói với Bác sĩ Kim, nhưng cô không muốn làm một mình. Ý nghĩ ngồi chờ trong căn phòng mang mùi thuốc ho quá mức nản chí. Cô biết cô cần phải đi, và có lẽ với Yoongi ở đó, cô sẽ không cảm thấy cô đơn dường này.
Vậy nên cô chỉ thở dài và cảm nhận lời mời của anh, đặt chuyện cần nói với anh vào lúc khác.
Như việc cô không có năng lượng để chối từ sự hiện diện của Yoongi, cô cũng không có năng lượng để đẩy những suy nghĩ hoài nghi đi. Cô chưa chắc liệu Yoongi sẽ đến đúng giờ, và một phần khác trong cô chẳng hề nghĩ anh sẽ có mặt.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm và uống sinh tố. Đêm trước cô đã không ngủ ngon vì nỗi lo trước phiên sắp tới. Khi cô cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ rồi, cô lại có một cơn ác mộng khác.
Cô lắc đầu cật lực như thể cuốn đi kí ức từ giấc mơ. Thật là tồi tệ, và nếu không bắt buộc cô không muốn nghĩ thêm chút nào về nó nữa.
Cô chỉ hi vọng rằng nhà trị liệu kia sẽ không hỏi về thói quen ngủ của cô hay bất kì điều gì nằm cạnh chủ đề. Cô thật sự không muốn thảo luận chúng.
Cô cũng mong là Yoongi sẽ không hỏi.
Dĩ nhiên, nếu anh đã đòi gặp cô vào buổi sáng vì cuộc hẹn, có lẽ anh cũng sẽ hỏi về thói quen khi ngủ của cô.
Sau tất cả, anh đã dành một đêm với cô cách đây mấy đêm trước.
Một thứ khác mà cô không muốn nhắc lại.
Ngay khi anh rời căn hộ này, đêm hôm trước đã đổ bộ trở lại trong những chi tiết sống động. Ít nhất cô đã xấu hổ. Đây là cái kí ức khó chịu và ngượng ngùng.
Đầy lo âu, Jinae bước đến quán cà phê Yoongi đã hẹn trước. Cô thở sâu để ổn định chính mình. Sẽ chẳng ai nghĩ cô đang lo lắng hay sợ sệt. Cô quét qua cửa hàng hơi trống vắng để tìm ra Yoongi. Không tốn thời gian để thấy anh, sau tất cả, anh là người duy nhất trong hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai và khẩu trang. Dĩ nhiên, cô nắm được cách nhận ra anh ở bất cứ đám đông nào.
Jinae đã ghi nhớ tầm vóc của anh, lập trường của anh, và cả phong cách của anh.
Cô nhận ra cái cách không chắc chắn khi đứng mỗi lần anh lo lắng hay cảm thấy lạc lõng. Cô biết độ dốc khi đôi vai anh thõng xuống, thư giãn.
Jinae hiểu rõ anh, hơn bất cứ kẻ nào khác.
Jinae tiến tới gần Yoongi, người đang chào cô bằng tiếng "chào" mềm mại và thấp. Anh đưa cho cô một tách cà phê và cô cảm ơn lại.
Cô nhấp một ngụm cà phê để xoa dịu căng thẳng đang cảm thấy. Cà phê giống như cô vậy. Mạnh, nhưng ngọt.
Yoongi luôn chọn đúng loại cà phê của cô.
"Em phải đi chuẩn bị đây, hoặc là sẽ bị muộn." Jinae không nói "chúng ta" khi cô hi vọng rằng có lẽ mình có thể có một cơ hội cuối để mang Yoongi rút lui. Đó là sự nỗ lực nửa vời cuối cùng trong việc để Yoongi ra ngoài. Cô vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng khi anh chỉ gật đầu và ra dấu mình cũng sẵn lòng đi cùng.
Jinae khẽ cau mày khi bước đến chỗ lối ra của quán. Thật sự chuyện này không thoát khỏi bàn tay Yoongi. Anh thực lòng đang lên kế hoạch đi cùng cô.
Cô không còn lựa chọn nào ngoài đưa anh theo.

Yoongi đi đến danh bạ và bấm số Jinae. Anh gõ những ngón tay lên quầy bếp khi điện thoại reo. Một lúc sau, Jinae trả lời.
"Hey, Yoongi."
"Hey, Jinae, em có muốn đi uống cà phê sáng mai không?" Yoongi nói vội vàng và cắn môi khi dứt lới, lo rằng Jinae sẽ khước từ đề nghị của anh. Tất nhiên, anh sẽ không trách cô nếu cô làm thế. Song dù sao cũng thật thất vọng.
"Em có, em có một buổi hẹn sáng mai." Anh khá bất ngờ rằng Jinae thừa nhận sự thật một cách dễ dàng, nhưng đây là kế hoạch của anh, Yoongi biết anh sẽ chẳng do dự. Không hề nữa.
"Anh sẽ đưa em đi. Sau đó hai chúng ta có thể mua cà phê."
"Anh không cần làm thế đâu Yoongi." Qua điện thoại, anh có thể nghe thấy cô đang xoay người tới lui, và thấy được cả nét kiệt sức trong giọng nói cô. Cô thậm chí còn không cố can ngăn anh, Yoongi tự hỏi liệu cô không muốn đi hay cô chỉ là không có năng lượng nữa. Tưởng chừng những suy nghĩ báo động này khiến anh bỏ cuộc vì không thoải mái, nó khiến anh càng cương quyết hơn.
"Jinae, anh muốn đưa em đi." Anh ngừng một nhịp. "Anh muốn có mặt tại đó vì em."
"Được." Có một nốt đầu hàng trong âm điệu kia, âm điệu đã gợi lên cơn sóng lo sợ của Yoongi về bạn anh.
"Vậy anh sẽ gặp em sáng mai."
"Vào lúc 9 giờ sáng nhé." Jinae lần nữa có vẻ quả quyết và tự tin. Điều này làm Yoongi cười vì nó tựa hồ như Jinae mà anh quen biết.
"Anh sẽ không tới trễ. Anh hứa."
Ngay khi điện thoại để xuống, Yoongi cài đồng hồ báo thức một cách cẩn thận. Đây không phải thói quen của anh, nhưng anh không muốn gặp bất cứ rủi ro đi trễ nào vào sáng hôm sau. Anh biết Jinae cực kì coi trọng thời gian. Anh chợt nhớ những lần ở cùng cô khi cô muộn. Cô căng thẳng và trở nên bồn chồn. Cả phong thái tự tin hóa thành năng lượng tiêu cực. Anh không muốn là kẻ gây ra điều đó hôm nay. Anh muốn mọi chuyện sẽ êm xuôi với cô.
Lời khuyên Sophie đưa anh đã đươc ghim sâu.
Anh không muốn phá vỡ câu hứa nào nữa.
Anh muốn xây dựng một mối quan hệ tin tưởng, lành mạnh giữa hai người họ.
Anh biết rằng nếu nó liên quan Jinae, thì nó sẽ đồng nghĩa là anh phải giữ lời khi cuộc gặp tới.
* * *
Jinae biết cô không thể tránh cuộc hẹn với bác sĩ Kim tuần này. Chắc chắn không khi Yoongi đã biết cô không đi. Một phần trong cô hi vọng anh sẽ không đề cập về nó.
Thường thì, anh sẽ không. Không phải anh không quan tâm cô. Cô biết vậy là vì trong nhiều trường hợp, anh đã thực hiện. Hai người đã biết đối phương quá lâu để cái nghịch chiều trở thành sự thật. Chỉ là Yoongi đã tiếp diễn một cuộc sống bận rộn đến mức anh không có nhiều thời gian để hành động theo sự quan tâm đó.
Jinae đã quen, và cô ấy đến để mong chờ nó.
Vậy nên khi anh đột ngột bắt đầu hành động, cô đã bất ngờ.
Dĩ nhiên, nếu anh hỏi cách đây một tuần, cô đã thẳng thừng từ chối.
Song, thông báo của mẹ đã đẩy cuộc tranh cãi với Yoongi và lối giải quyết là tránh xa anh tạm gác sang một bên. (On the back burner: Một việc bị gác sang một bên để rồi sẽ giải quyết sau vì nó không quan trọng hay cấp bách)
Không phải như thể cô sẽ tìm anh, mà là cô không có năng lượng hoặc sẽ đủ năng lực đẩy anh ra ngay bây giờ.
Nhưng cô không ngốc, cô biết anh đang nghiêm túc khi đề nghị đưa cô đi vào cái ngày có lịch hẹn kia. Anh biết được ngày và thời gian, nhờ tin nhắn thư kí Bác sĩ Kim đã để lại, và anh cũng mời cô đi uống cà phê cùng nhau vào buổi sáng. Cô có thể thấy được anh đang cố làm gì. Rõ ràng rằng anh mang cà phê cho cô để có thể bảo đảm cô đến cuộc hẹn. Cô không hề muốn anh tới nhưng cũng không thật sự cảm giác như muốn khiêu chiến. Một phần nhỏ trong cô muốn đi và nói với Bác sĩ Kim, nhưng cô không muốn làm một mình. Ý nghĩ ngồi chờ trong căn phòng mang mùi thuốc ho quá mức nản chí. Cô biết cô cần phải đi, và có lẽ với Yoongi ở đó, cô sẽ không cảm thấy cô đơn dường này.
Vậy nên cô chỉ thở dài và cảm nhận lời mời của anh, đặt chuyện cần nói với anh vào lúc khác.
Như việc cô không có năng lượng để chối từ sự hiện diện của Yoongi, cô cũng không có năng lượng để đẩy những suy nghĩ hoài nghi đi. Cô chưa chắc liệu Yoongi sẽ đến đúng giờ, và một phần khác trong cô chẳng hề nghĩ anh sẽ có mặt.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm và uống sinh tố. Đêm trước cô đã không ngủ ngon vì nỗi lo trước phiên sắp tới. Khi cô cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ rồi, cô lại có một cơn ác mộng khác.
Cô lắc đầu cật lực như thể cuốn đi kí ức từ giấc mơ. Thật là tồi tệ, và nếu không bắt buộc cô không muốn nghĩ thêm chút nào về nó nữa.
Cô chỉ hi vọng rằng nhà trị liệu kia sẽ không hỏi về thói quen ngủ của cô hay bất kì điều gì nằm cạnh chủ đề. Cô thật sự không muốn thảo luận chúng.
Cô cũng mong là Yoongi sẽ không hỏi.
Dĩ nhiên, nếu anh đã đòi gặp cô vào buổi sáng vì cuộc hẹn, có lẽ anh cũng sẽ hỏi về thói quen khi ngủ của cô.
Sau tất cả, anh đã dành một đêm với cô cách đây mấy đêm trước.
Một thứ khác mà cô không muốn nhắc lại.
Ngay khi anh rời căn hộ này, đêm hôm trước đã đổ bộ trở lại trong những chi tiết sống động. Ít nhất cô đã xấu hổ. Đây là cái kí ức khó chịu và ngượng ngùng.
Đầy lo âu, Jinae bước đến quán cà phê Yoongi đã hẹn trước. Cô thở sâu để ổn định chính mình. Sẽ chẳng ai nghĩ cô đang lo lắng hay sợ sệt. Cô quét qua cửa hàng hơi trống vắng để tìm ra Yoongi. Không tốn thời gian để thấy anh, sau tất cả, anh là người duy nhất trong hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai và khẩu trang. Dĩ nhiên, cô nắm được cách nhận ra anh ở bất cứ đám đông nào.
Jinae đã ghi nhớ tầm vóc của anh, lập trường của anh, và cả phong cách của anh.
Cô nhận ra cái cách không chắc chắn khi đứng mỗi lần anh lo lắng hay cảm thấy lạc lõng. Cô biết độ dốc khi đôi vai anh thõng xuống, thư giãn.
Jinae hiểu rõ anh, hơn bất cứ kẻ nào khác.
Jinae tiến tới gần Yoongi, người đang chào cô bằng tiếng "chào" mềm mại và thấp. Anh đưa cho cô một tách cà phê và cô cảm ơn lại.
Cô nhấp một ngụm cà phê để xoa dịu căng thẳng đang cảm thấy. Cà phê giống như cô vậy. Mạnh, nhưng ngọt.
Yoongi luôn chọn đúng loại cà phê của cô.
"Em phải đi chuẩn bị đây, hoặc là sẽ bị muộn." Jinae không nói "chúng ta" khi cô hi vọng rằng có lẽ mình có thể có một cơ hội cuối để mang Yoongi rút lui. Đó là sự nỗ lực nửa vời cuối cùng trong việc để Yoongi ra ngoài. Cô vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng khi anh chỉ gật đầu và ra dấu mình cũng sẵn lòng đi cùng.
Jinae khẽ cau mày khi bước đến chỗ lối ra của quán. Thật sự chuyện này không thoát khỏi bàn tay Yoongi. Anh thực lòng đang lên kế hoạch đi cùng cô.
Cô không còn lựa chọn nào ngoài đưa anh theo.