Hiện Đại [Dịch] Dựa Vào Mỹ Thực Trở Thành Quốc Bảo - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tieunguanco, 8 Tháng tám 2021.

  1. tieunguanco

    Bài viết:
    1
    Dựa vào mỹ thực trở thành quốc bảo - Thập vĩ thố

    Dịch: Tiểu Ngư

    * * *

    Chương 20: Nếm thử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng những phần cá để nấu canh thì không nhiều lắm, thịt cá phi lê dùng để làm thịt heo xé phay, chỉ có xương cá mới ninh từ từ thành canh đặc.

    Trình Nguyên Hoa bưng canh cá ra.

    Hương thơm của canh cá rất đậm đà, có một số thực khách vốn không quan tâm cũng đều đổ dồn ánh mắt vào món canh cá này..

    Nước dùng màu trắng sữa, đậm đà, thơm ngon thật làm người ta ngứa ngáy.

    Dùng thìa nhấp một ngụm. Chỉ có thể nói một từ- tươi.

    Tươi mát đến nỗi vị giác không còn cảm giác nào khác, tôi chỉ cảm thấy cả người đang phiêu lãng trong hương thơm đậm đà của bát canh cá.

    Không ngờ rằng món canh được nấu từ những phần còn sót lại này lại ngon như vậy.

    "Trình lão bản! Cô có bán canh cá không?" Có người phấn khích.

    Trình Nguyên Hoa nghiêm túc nghĩ tới, liền nói: "Mấy ngày sau chờ ta đi mua thêm một cái nồi hầm trở về."

    Dùng nồi hầm sẽ tiện hơn khi nấu.

    Đợi tiếp đãi nhóm khách này xong, canh cá trong bếp đã uống hết, muốn đóng gói mang về cũng không còn nữa.

    "Mập mạp, ủy khuất ngươi rồi, ngày mai ta nấu canh cá cho ngươi." Trình Nguyên Hoa an ủi.

    Lưu Toàn Phúc không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng hắn chính là người quan tâm đến thức ăn nhất. Hắn nói rằng nhất định buổi tối hắn phải uống canh cá, nhưng tất cả đều đã được đem ra tặng người rồi..

    Lưu Toàn Phúc tỏ vẻ không thèm để ý, xua tay, "Không sao, tất cả đều là vì mỹ thực Trình ký, ta hiểu mà."

    Trình Nguyên Hoa: "..."

    ? Sao vậy? Điều này hoàn toàn không giống với phong cách của Lưu Toàn Phúc, hắn như thế nào có thể sẵn sàng đưa đồ ăn của mình cho người khác được chứ?

    Quả nhiên, Lưu Toàn Phúc nói thêm: "Tôi đã lén giấu một bát.."

    Trình Nguyên Hoa: "..."

    Nàng còn không có buộc hắn phải "cống hiến" lên, Từ Tú Uyển giận dữ bước vào, "Ta chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy. Ta còn đang muốn mắng hai người không biết xấu hổ đó, không nghĩ tới bọn chúng đã bỏ chạy mất rồi, đã trở lại thành phố."

    Vừa nói xong, chợt có người hét lên ngoài cửa- "Trình lão bản!"

    Trình Nguyên Hoa và Từ Tú Uyển nhìn nhau, lớn tiếng nói: "Mời vào."

    Sau đó, Lý lão mang theo khuôn mặt xấu hổ bước vào.

    Trình Nguyên Hoa thật ra không muốn làm cho một ông lão khó chịu, nàng cười, nhưng thái độ lại xa lánh hơn trước rất nhiều: "Lý lão, có chuyện gì vậy?"

    Lý lão đột nhiên nhìn thẳng nàng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

    Tất nhiên ông biết con trai và con dâu làm gì, ông đã từng ngăn cản, nhưng đó là con ông, ông rất vướng víu, không ngăn cản được họ nhưng cũng không dám báo tin.

    Thấy con trai và con dâu quay lại ông vô cùng vui vẻ, nhưng hai ngày sau, hành vi của họ lại khiến trái tim ông tan nát và khiến ông không biết phải làm sao.

    Ông đã đến cái tuổi này rồi, cũng không có bảo hiểm gì, theo quan điểm chính là nuôi con để đề phòng tuổi già.

    Nên liền giao mọi thứ cho con trai hoặc con gái, sau này trông cậy vào việc họ phụng dưỡng mình, hy vọng khi về già vẫn còn con trai, cũng có thể nhìn thấy cháu nội, cháu ngoại, cả gia đình người một nhà vô cùng sinh động.

    Nhưng hiển nhiên Lý Lập Bằng không phải là người có thể phụng dưỡng lão tuổi già, cho dù thất vọng thì cũng là con của ông, ông cũng không thể chủ động tố giác.

    Bây giờ Trình lão bản đã biết, lại cùng cãi nhau với con dâu một hồi, bây giờ hai vợ chồng nó vỗ mông bỏ đi, ông đương nhiên phải đến để lo liệu hậu quả.

    Lão Lý ngượng ngùng cười cười: "Trình lão bản.. Người không nghe lời nhà tôi đã đi rồi. Đừng lo, tôi đã vứt hết đống đồ lộn xộn bọn họ mua rồi. Sau này nhất định sẽ nuôi cá một cách đàng hoàng!"

    Một lão nhân gia lớn tuổi như vậy, ẩn nhẫn mang theo ý vị cầu xin trước mặt, loại chuyện này thật sự là khiến người ta không đành lòng.

    Giọng nói cẩn thận, thận trọng.

    Trình Nguyên Hoa kiên quyết: "Xin lỗi Lý lão, vì con đã nói không muốn, vậy thì con thực sự không muốn."

    Khi những lời này nói ra, không chỉ Lý lão, Dương Lâm, Từ Tú Uyển và những người khác đều sửng sốt.

    Lý lão lập tức toát mồ hôi, giọng lo lắng: "Trình lão bản! Tôi hứa sẽ không bao giờ.."

    "Ông không đảm bảo được." Trình Nguyên Hoa nhàn nhạt nói, "Con trai và con dâu của ông sau này nhất định sẽ quay lại, dù không ở lâu cũng ở lại ngắn, nếu như bọn họ lại suy nghĩ làm việc này một lần nữa, làm sao ông có thể đảm bảo rằng có thể ngăn chặn được việc đó?"

    Ngay khi Lý lão định nói, Trình Nguyên Hoa đã ngắt lời ông ta: "Hơn nữa, hôm nay con cùng bọn họ kết oán, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ lại làm ra những chuyện như thế này nữa."

    Thêm thức ăn tăng trọng cho gia súc, quả thực chính là một vốn bốn lời.

    Nhiều người có thể không hiểu rằng cái gọi là tăng trọng này nó hại đến mức như thế nào.

    Có thể trước đây nuôi cá nửa năm mới có thể thu được, nhưng sau khi bổ sung thuốc, hai ba tháng là có thể thu được, thậm chí còn lớn hơn so với trước kia.

    Giá của Trình Nguyên Hoa cao như vậy, nhưng không phải để mua loại nuôi dưỡng quy mô lớn đó.

    Nàng mở một cửa tiệm mỹ thực, lại còn là một cửa hàng dành cho người sành ăn. Nàng đương nhiên biết tầm quan trọng của nguyên liệu dùng nấu ăn lớn như thế nào.

    Lão Lý mở miệng, không biết nên nói cái gì.

    Sau một lúc lâu, cuối cùng lão cũng thở dài: "Ai, vậy làm phiền Trình lão bản.."

    Nói xong xoay người, cúi người chuẩn bị rời đi.

    Lúc này, Trình Nguyên Hoa lại nói: "Con không muốn mua cá của Lý lão, nhưng Lý lão có thể giúp chúng ta nuôi cá."

    Lão Lý sửng sốt.

    Nàng thật sự cảm thấy không an tâm nữa, mua đồ của người khác, luôn luôn không thể đáng tin cậy như của chính mình.

    Lý lão là người đáng tin cậy, nhưng gia đình ông không đáng tin cậy, vì vậy Trình Nguyên Hoa đang chuẩn bị ký hợp đồng xây ao cá và thuê Lý lão giống như trang trại gà của Chu Đại Phát.

    Đó là chuyện riêng của lão, con trai và con dâu của ông nếu tốt không làm phiền đến chuyện của Trình Nguyên Hoa, nhưng nếu họ làm loạn, thì Lý lão sẽ mất chức.

    Lý Lập Bằng và Chu Hồng sẽ không bao giờ nghĩ rằng Lý lão bị mất việc, mất thu nhập, có như vậy thì mọi việc mới thuận lợi hơn rất nhiều.

    Lý lão quả nhiên sẵn sàng đồng ý rằng chi phí khoán ao nuôi cá cộng với tiền lương hàng tháng là không thấp, gấp đôi thu nhập ban đầu của Lý lão, và mức lương cũng ngang với công nhân ở bên ngoài.

    Mặc dù chắc chắn không tốt bằng việc tự mình nuôi cá rồi đem bán cho nàng.

    "Cảm ơn Trình lão bản! Cảm ơn Trình lão bản!" Lý lão kích động cảm ơn.

    Con trai và con dâu của ông lại chạy đi chạy lại, sau này có lẽ thực sự không đáng tin cậy, hiện tại ông phải tự tiết kiệm tiền của mình, giữ lại dưỡng già.

    "Không có việc gì, con cũng cần một người như Lý lão có thể nuôi cá." Trình Nguyên Hoa cười nói.

    Lý lão trông có vẻ rối rắm và xấu xí khi đến, nhưng khi ông rời đi, trên khuôn mặt ông đều mang ý cười.

    Cũng may Lý Lập Bằng chỉ ở nhà mấy ngày, trong ao cá cũng không có mấy thứ khác, ảnh hưởng không lớn, có thể lập tức trở lại phương thức nuôi cá ban đầu.

    Chuyện này giao cho Lão Lý, mập mạp đi qua xem thấy không có việc gì, cũng khá tò mò về cách nuôi cá, lão Lý ai tới cũng không cự tuyệt, nếu hắn hỏi ông sẽ sẵn sàng dạy.

    Dương Lâm không có việc gì cũng rất thích đi xem.

    Và vào lúc này, đồ mà Trình Nguyên Hoa mua đã đến – nồi hầm, gạo, cùng hai cái bảng hiệu.

    Trên hai tấm bảng có ghi tên món ăn. Lần này nàng làm hai tấm một lúc. Lưu Toàn Phúc mập mạp không thể chờ đợi được liền cầm lên nhìn!

    "Đầu cá kho tiêu 99 tệ, canh cá 99 tệ." Mập mạp đọc lại, sau đó ngạc nhiên thích thú, "Cô định làm đầu cá kho tiêu sao?"

    Trình Nguyên Hoa: "Ừ."

    Mập mạp nheo mắt lại, ngay lập tức bước tới nói: "Ồ, thật tốt quá! Vừa lúc ta rút thưởng rồi."

    Trình Nguyên Hoa trợn mắt nhìn anh, quay lại phòng bếp nghiên cứu đầu cá.

    Giá món ăn này trong hệ thống cao hơn nhiều so với thịt heo xé phay vị cá, rất phiền phức, Trình Nguyên Hoa đã nghiên cứu mấy ngày, phải chuẩn bị trước một số loại nguyên liệu.

    Đã được vài ngày kể từ khi nàng có công thức này, nàng đang chân chính làm ra đầu cá kho tiêu.

    "Lão bản các người đang làm gì vậy?" Cao Đặc tò mò hỏi.

    Ngồi ở bên cạnh hắn, Diệp Dư Chiêu vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tầm mắt cũng hướng về Lưu Toàn Phúc.

    Mặc dù Lưu Toàn Phúc đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh, nhưng hiện tại hắn đang duỗi cổ nhìn về phía phòng bếp.

    Nghe vậy, anh ta thản nhiên trả lời: "Đầu cá kho tiêu."

    Ánh mắt Cao Đặc sáng lên.

    Đầu cá kho tiêu!

    Món mà hắn rất thích ăn!

    Mùi tiêu và cá sặc trong không khí càng lúc càng nồng, vừa ngửi đã chảy nước miếng, cảm giác này giống như đi ngang qua một quán lẩu trong lúc đói bụng vậy.

    Bây giờ cũng đã quá bữa trưa, những người khách khác đã đi hết.

    Diệp Dư Chiêu cũng định rời đi, nhưng khi nghe thấy Trình Nguyên Hoa đang nấu món mới, anh ta không hề động đậy, trợ lý Cao Đặc bên cạnh cũng không nhắc nhở anh ta.

    Đợi thêm mười phút, Trình Nguyên Hoa mang một cái đĩa đi ra.

    Những người trong phòng ăn đồng loạt nuốt nước bọt.

    "Trình lão bản! Chúng ta có thể mua món này không?" Cao Đặc hào hứng nói.

    Trình Nguyên Hoa sửng sốt, và nói: "Đây là thành phẩm đầu tiên. Chúng tôi vẫn cần gia đình của chúng tôi thử trước."

    Diệp Dư Chiêu ngay lập tức trả lời: "Tôi có thể giúp nếm thử."

    Giọng nói của anh không gấp gáp, nghe rất hay nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự khao khát của anh.

    Người đàn ông này thật đẹp trai, nhìn Trình Nguyên Hoa chăm chú như vậy, nàng còn có ý muốn trực tiếp bưng đĩa đưa cho anh ta..

    Nhưng là, Trình Nguyên Hoa lại mỉm cười: "Vậy thì phân cho các người nếm thử một chút."

    Đưa cho anh ta?

    Không có khả năng a.

    Nếu không phải là một khách hàng quen đã vì nàng mà đóng góp không ít tài phú, Trình Nguyên Hoa ngay cả nửa cái đầu cá cũng không nghĩ muốn chia cho anh ta.

    Diệp Dư Chiêu cho một cái ánh mắt, Cao Đặc lập tức bày ra một cái đĩa trống trên bàn!

    Chiếc đĩa trống này trước chứa đầy trứng trà, có một vết đen nhẹ ở giữa, nhưng thực ra cũng khá sạch sẽ.

    Tổng cộng có hai cái đầu cá, cắt thành bốn nửa, chia cho Diệp Dư Chiêu một miếng, còn lại ba miếng.

    Mập mạp đã đợi sẵn cầm bốn đôi đũa trên tay, Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển đã rửa tay đi tới, chuẩn bị nếm thử.

    Cho dù gần đây luôn ăn đầu cá kho tiêu ở nhà, Dương Lâm cũng mệt làm đầu cá, bọn họ cũng chán ăn rồi.

    Nhưng với tay nghề của Trình Nguyên Hoa, họ vẫn rất là mong chờ.

    Không biết làm thế nào để xử lý đầu cá. Đầu cá được rửa rất sạch, hơi trắng làm cho phần ớt đỏ phía trên càng thêm nổi bật. Nói về "màu sắc" thì chính là tuyệt mỹ.
     
    Sara1609, SSF1237belacmong thích bài này.
  2. tieunguanco

    Bài viết:
    1
    Dựa vào mỹ thực trở thành quốc bảo - Thập vĩ thố

    Dịch: Tiểu Ngư

    * * *

    Chương 21: Bốc thăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương thơm lại càng không phải nói tới, vừa rồi hắn ta gần như muốn lao vào trong bếp giống như bọn họ.

    Còn về hương vị..

    Diệp Dư Chiêu giơ đũa lên gắp vài miếng cá.

    Đầu cá trông rất hoàn chỉnh, nhưng thực tế đã nấu trong thời gian rất lâu, chỉ cần chạm nhẹ vào cá sẽ rơi ra, dễ dàng gắp ra bỏ vào miệng.

    Thịt cá vừa vào trong miệng đã tan, lúc đầu ăn rất ngon, mềm và trơn, sau một lúc tan trong miệng, vị khác từ từ hiện lên..

    Cay!

    Rất cay a!

    Diệp Dư Chiêu chưa ăn những món cay như vậy ở mỹ thực Trình ký bao giờ, thật ra thì trước đây anh cũng không có ăn những món cay nhiều.

    Hương vị kia trong nháy mắt từ trong khoang miệng xông lên đầu, cả người choáng váng.

    Loại cay này không phải cay bình thường, cay cay, thơm thơm cay cay, khẽ há miệng ra hít thở nhưng thơm đến mức không kiềm lại được muốn ăn thêm miếng thứ hai.

    Sau một vài ngụm, anh cũng bắt đầu đổ mồ hôi trên trán.

    "Hít hít!" Diệp Dư Chiêu còn có thể chịu được, nhưng Cao Đặc lại liên tục hít khí, trông như một con chó.

    "Cay quá, cay quá!" Cao Đặc hét lên, cầm ly nước bên cạnh uống mấy ngụm to để bớt cay.

    Đó là một mùi vị cay nồng vô cùng kích thích, hắn vừa mới uống nước xong, lại không thể chờ đợi được vươn tay ra gắp ăn tiếp.

    Bên cạnh, Lưu Toàn Phúc cũng không khác là bao.

    Trình Nguyên Hoa cay đến mức phải uống nước, nàng cũng không phải thích ăn đồ ăn khẩu vị quá nặng như vậy, chỉ nếm thử thấy quả thực rất ngon, rồi bỏ đũa xuống.

    Nàng nhìn hai ông bà vẫn đang ăn cơm bên cạnh, không khỏi thốt lên: "Ông bà ơi, món này rất cay, ông nếm thử chút đi."

    Từ Tú Uyển còn chưa lên tiếng, ông lão đã dùng đũa ăn cơm, thở phì phò nói: "Ngon quá --- Nguyên Hoa, con làm thêm chút nữa đi!"

    Trình Nguyên Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ, may mà bọn họ đã ăn trưa xong, lúc này ăn cay cũng không sợ đau dạ dày.

    Lưu Toàn Phúc ngồi đối diện vốn đã trực tiếp cầm đầu cá lên gặm, hai mắt bị cay nóng rực đến phát khóc, nhưng vẫn vừa "rít gào" vừa liếm đầu cá.

    Bọn họ bên này có ba cái, bên cạnh chỉ có một cái, chẳng mấy chốc thịt bên trên cũng đã hết sạch.

    Trợ lý Cao nhìn Diệp Dư Chiêu, Diệp Dư Chiêu cũng nhìn trợ lý Cao.

    Nghĩ nghĩ, trợ lý Cao nói với ông chủ của mình, "Anh có muốn ăn phần còn lại không?"

    Diệp Dư Chiêu: "..."

    Chỉ còn lại xương, ngươi ăn cái gì?

    Anh đặt đũa xuống, uống nước trong cốc cho đỡ cay.

    Trợ lý Cao hiểu ra, lập tức mỉm cười cầm đầu cá lên, cũng liếm láp, một chút xương cốt cũng không buông tha!

    Diệp Dư Chiêu: "..."

    Mọi người nhanh chóng ăn xong, xương cốt cũng đều sạch sẽ, sau đó ai cũng ôm một chén nước uống lấy uống để.

    Lưu Toàn Phúc lúc này mới có thời gian để nói chuyện, hắn hỏi: "Sư phụ! Sư phụ thật tuyệt vời! Thực sự ăn rất ngon. Lần trước tôi đến tỉnh Hồ Nam, cũng đi tìm ăn đầu cá kho tiêu được cho là ngon nhất ở đó. Tôi cũng nghĩ nó rất ngon, nhưng không ngờ người còn làm cho nó còn ngon hơn rất nhiều nữa!"

    Hít vào một hơi, lại nói tiếp: "Hơn nữa, loại cay này không giống với cay bình thường. Loại cay này thực sự là vừa thơm vừa cay. Rất không bình thường. Cây ớt ngày hôm qua làm là để làm đầu cá kho tiêu hôm nay sao?"

    Trình Nguyên Hoa gật đầu.

    "Cá mềm, mịn, tan trong miệng nhưng khi đặt đũa lên đầu cá thì không thấy rời rạc. Đầu cá được xử lý tốt, vị đậm đà thấm vào trong xương cá lại có hương thơm mạnh mẽ, kích thích. Hương vị thật sự là hoàn mỹ! Tôi tin rằng, dù là những người không ăn cay chỉ cần cắn thử một miếng cũng khó có thể cưỡng lại!". Lưu Toàn Phúc hồi tưởng lại, vẫn còn muốn ăn a!

    Vào lúc này, hắn thực sự cảm thấy rằng việc ở lại đây chính là quyết định sáng suốt nhất!

    Diệp Dư Chiêu gật đầu nhận xét: "Tôi chưa ăn cay bao giờ. Cũng không thích vị cay khó chịu. Nhưng hôm nay, món này khiến tôi không thể cưỡng lại được. Dù cay, dù kích thích vị giác nhưng tôi cũng không khó chịu." lại không nhịn được tiếp tục ăn. Cô nấu thực sự rất ngon. "

    Nghe được bọn họ khen ngợi, Trình Nguyên Hoa bật cười, lúm đồng tiền lún sâu, đôi mắt cũng cong cong lại như trăng lưỡi liềm..

    Diệp Dư Chiêu sửng sốt.

    Trình Nguyên Hoa nói:" Nguyên liệu và cách chế biến đều đã tốt rồi. Công thức để làm món đầu cá kho tiêu này cũng đã hoàn chỉnh. "

    Nàng tự nhận thức được bản thân, sau khi nghiên cứu vài ngày, cuối cùng đã hoàn toàn làm được bản chất của công thức.

    Dương Lâm cười híp mắt:" Nguyên Hoa rất lợi hại! "

    Từ Tú Uyển rất tán thành điều này, gật gật đầu:" Đúng vậy, Nguyên Hoa của chúng ta là lợi hại nhất! "

    Trình Nguyên Hoa nói tiếp:" Đầu cá kho tiêu là món ăn của ẩm thực Hồ Nam, nhiều dầu, màu đậm, cay cay ăn với cơm. Chính công thức đã đem những đặc trưng này phát huy đến cực hạn. Mọi người đừng khoa trương ta nữa, ta rất ngượng ngùng a. "

    Nói xong, nàng nhìn bà ngoại, đứng dậy dọn dẹp bát đĩa.

    Lưu Toàn Phúc nhanh chóng chạy nhanh ra tay," Sư phụ, để ta làm! "

    Trình Nguyên Hoa:"... "

    Chỉ sau vài ngày, món đầu cá kho tiêu chính thức trở thành một trong những món yêu thích của khách quen mỹ thực Trình ký.

    Họ đối với đầu cá kho tiêu như đối với mỹ thực Trình ký vậy. Trước thấy đắt quá nhưng vẫn muốn thử, sau thì tuy đắt nhưng vẫn không kiềm lại muốn ăn tiếp a.

    Thực ra giá đầu cá sặc và canh cá đắt hơn một chút so với thịt heo xé phay vị cá, nhưng vì chúng được làm từ phần nguyên liệu thừa khi làm thịt heo xé phay nên giá cả cũng được khống chế.

    Nhưng đối với nhiều người, nó đã thực rất đắt.

    Vấn đề là bạn vẫn muốn mua nó!

    Mỹ thực Trình ký cũng đổi loại cơm khác, giờ ăn cơm cùng với đầu cá kho tiêu này, ăn hai ba bát cũng không sao!

    Tất cả mọi người đều rất thích ăn, cũng vì đầu cá phải được tẩm ướp từ trước, nên ngày đầu làm nhiều đầu cá thì ngày hôm sau cũng có thể bán tiếp được.

    Một phần ăn là một cái đầu cá cắt đôi, tuy không nhiều nhưng cũng không thể chịu nổi nhiều người đến mua!

    Nên thường chỉ có thể ăn buổi trưa, buổi tối cũng không còn đầu cá kho tiêu.

    " Sư phụ! Ta chuẩn bị rút thưởng! "Lưu Toàn Phúc hét lên.

    Trình Nguyên Hoa còn đang ướp đầu cá thản nhiên gật đầu.

    Sau đó, Lưu Toàn Phúc bắt đầu bốc thăm.

    Lượt chuyển tiếp Weibo của hắn đã lên đến hơn năm nghìn, điều này cho thấy rằng dù giải thưởng là gì thì mọi người vẫn muốn giành được.

    Ba người rất nhanh được chọn, Lưu Toàn Phúc liên hệ từng người một.

    Bởi vì trong lúc quay thưởng, ba người bọn họ tương đối tích cực trên Weibo, ngay sau khi tin tức được gửi đến, ba người đã đến" nhận giải. "

    Có hai người miền nam và một người miền bắc, hai người ở miền nam không cùng thành phố.

    Lưu Toàn Phúc kéo bọn họ vào một nhóm, sau khi ấn định vào thứ bảy và chủ nhật, liền đi mua vé máy bay.

    Lúc sau, tại một thành phố nào đó ở phía nam.

    " Cuối cùng tôi cũng trúng giải trên Weibo, một bữa ăn ở tỉnh khác! "Một phụ nữ trong văn phòng nói.

    Có người hỏi cô:" Ăn cơm sao? Tự trả tiền xe sao? "

    Người phụ nữ lắc đầu:" Không phải, blogger này là một blogger sành ăn. Anh ấy đã ăn đồ ăn của một nhà hàng ở tỉnh L. Sau khi ăn thì thấy kinh ngạc liền bỏ tất cả ở lại học việc. Mọi người đều không tin, vì vậy anh ta đã mời ba người trực tiếp đến ăn thử. Bao ăn, bao ở, bao lộ phí. "

    " Ôi! Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ? Trong tỉnh L có rất nhiều danh lam thắng cảnh, cứ coi như có người mời cô đi du lịch a! "

    Người phụ nữ vẫn còn đang lưỡng lự:" Lỡ may có chuyện gì xảy ra.. "

    " Không phải có ba người sao? Ba người các ngươi hội họp ở sân bay nha. "

    Người phụ nữ nghĩ đến đây, lập tức gật đầu, chuẩn bị đến tỉnh L vào thứ bảy.

    Thứ bảy.

    Ba người trúng thưởng đã gặp nhau ở sân bay.

    Hai người phụ nữ và một người đàn ông, đều là những người trẻ tuổi.

    Người phụ nữ thở phào khi thấy có một cô gái trẻ đẹp khác, giới thiệu cho nhau xong liền đi theo cô gái xinh đẹp.

    Cô gái tên là Trịnh Lan Kỳ, cô gái xinh đẹp đội mũ còn lại tên là Đoạn Giai, còn người đàn ông tên là Tôn Vũ Hâm.

    Sau khi ba người ra khỏi sân bay, Tôn Vũ Hâm đã liên lạc với người viết bài bốc thăm trúng thưởng, nhưng Đoạn Giai đã lấy điện thoại di động ra và bắt đầu phát sóng trực tiếp.

    " Xin chào, chúng tôi đã tới đây, và chúng tôi đang liên lạc với blogger. Anh ấy nói rằng anh ấy đang ở bên ngoài sân bay! "Đoạn Giai cười nói.

    Trịnh Lan Kỳ có chút kinh ngạc:" Ngươi phát trực tiếp sao? "

    Đoạn Giai gật đầu và cười nói:" Họ đều là fan của tôi và những người theo dõi khác của blogger. Mọi người đều tò mò về cái gọi là 'không uổng kiếp này' cùng với cửa tiệm có thể giữ chân blogger kia là như thế nào. Chúng ta có thể phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình và chia sẻ nó với họ. Đồng thời, sự an toàn của chúng ta cũng được đảm bảo. "

    Trịnh Lan Kỳ gật đầu bừng tỉnh đại ngộ.

    Đoạn Giai đọc những lời bình luận của khán giả cho hai người họ nghe--

    " Hahaha, ngươi thật là táo bạo, nhưng là ba người các ngươi cũng không phải sợ, hơn nữa còn có phát sóng trực tiếp. "

    " Được, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ ngay lập tức gọi cho các bạn, đừng lo lắng. "

    " Nghe nói là là vùng tiếp giáp giữa thành thị và nông thôn, có lẽ là rất xa. "

    " Ngươi nếu ăn vào cũng cảm thấy tầm thường, các ngươi nhất định là sầu chết mất! "

    " Không đúng, ít nhất cũng không tốn tiền. "

    " Tôi vẫn nhắc nhở các blogger phải cẩn thận, nếu gặp phải chuyện chuốc mê hoặc lừa đảo, cuối cùng là tống tiền bạn thì thảm lắm. "

    * * *

    Trịnh Lan Kỳ nghe thấy vậy mặt tái mét.

    Đoạn Giai an ủi cô:" Đừng sợ, có rất nhiều khán giả trực tiếp đang xem, toàn bộ video đều được ghi lại. Nếu đây là hành vi tống tiền, lập tức gọi cảnh sát, mọi chứng cứ đều có. "

    Tôn Vũ Hâm gật đầu đồng ý:" Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi. "

    Đoạn Giai liếc nhìn tay chân nhỏ bé của anh ta, nhếch miệng:" Tốt hơn hết ngươi nên tự bảo vệ chính mình. "

    Ba người bọn họ nói xong, thuận lợi gặp được mập mạp hội họp.

    Đoạn Giai thấy là một chiếc xe tốt liền thốt lên:" Ồ, quả nhiên mọi người nói cậu chính là thổ hào! "

    " Là của sư phụ ta, ta không có xe ở Tỉnh L."Lưu Toàn Phúc mặt không biểu tình đáp.

    Hắn đi khắp nơi trên đất nước, làm sao có thể mua được một chiếc xe hơi? Chỉ có một chiếc ô tô ở quê thôi.

    Chiếc xe trước kia lái đến mỹ thực Trình ký vẫn là xe thuê.
     
    SSF1237belacmong thích bài này.
  3. tieunguanco

    Bài viết:
    1
    Dựa vào mỹ thực trở thành quốc bảo - Thập vĩ thố

    Dịch: Tiểu Ngư

    * * *

    Chương 22: Trực tiếp nếm thử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người cùng lên xe, Đoạn Giai và Trịnh Lan Kỳ ngồi ở hàng ghế sau, Đoạn Giai liếc nhìn bình luận rồi cười nói: "Hahaha, khán giả nói rằng chủ bô này hoàn toàn khác với hình tượng cao phú soái trong tưởng tượng! Ngoại trừ giàu có, gì cũng không có!"

    Lưu Toàn Phúc không tức giận, cười nói: "Ta hiện tại ngay cả giàu có cũng không phải nữa, ta toàn bộ ăn ở đều dựa vào sư phụ hết."

    Càng nói, ba người họ càng thực sự mong đợi đó.

    Lúc mới lên xe, ba người còn rất sung sức, còn có thể nói chuyện phiếm, sau một giờ, cả người đều muốn tê liệt.

    Đoạn Giai yếu ớt nói: "Vẫn còn chưa tới sao? Nơi này cũng quá xa đi.."

    "Đến nơi tiếp giáp giữa thành thị - nông thôn thì phải mất nửa tiếng nữa. Đó là vì sân bay cũng ở ngoại ô thành phố. Nếu chúng ta đi từ nội thành tới sẽ mất bốn hoặc năm giờ đồng hồ." Lưu Toàn Phúc giải thích.

    Đoạn Giai: "..."

    Càng ngày càng thấy xa, trong lòng nàng có chút tuyệt vọng, nhưng khi nhìn lướt qua số lượng người xem.. à, nàng lại yên tâm trở lại.

    Rất nhiều người đang theo dõi, cũng có rất nhiều người hâm mộ của nàng, cho dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng nhất định sẽ cứu nàng được.

    Hơn nữa chủ bô này cũng biết rằng họ đang phát sóng trực tiếp, lại không hề chột dạ, hẳn là không có chuyện gì.

    Ngay khi họ còn đang miên man suy nghĩ, chiếc xe đã lái đến mỹ thực Trình ký.

    Trên đường đi, cả ba người họ đều đã muốn không xong.

    Nhưng khi nhìn thấy mỹ thực Trình ký, cả ba đều rất ngạc nhiên.

    Đoạn Giai lại huýt sáo, nhướng mày: "Ngôi nhà này được xây dựng rất tốt."

    Khu vực bình luận phát trực tiếp vốn sắp im ắng, lại một lần nữa sôi nổi--

    "Chà! Có một vẻ đẹp cổ điển!"

    "Căn nhà này nếu không tốn hơn triệu, cũng đừng mong sửa sang được như vậy. Chỉ là một căn nhà, còn chưa bao gồm trang trí. Một căn nhà lớn như vậy, cũng phải tốn tiền triệu a."

    "66666 một ngôi nhà tốt như vậy lại được xây dựng ở đây, tài năng a!"

    "Tôi hiện tại có điểm chờ mong thức ăn của cửa tiệm này đấy."

    * * *

    Lưu Toàn Phúc nói: "Vào đi, đi vào đi, nhớ rõ ta vừa rồi nói, không được quay chủ tiệm đấy."

    Đoạn Giai lập tức gật đầu: "Ta biết, ta biết! Ta không muốn xâm phạm quyền chân dung đâu."

    Lưu Toàn Phúc đưa ba người vào.

    Sân rất đẹp, ba người đều sống ở thành phố, thực sự chưa thấy một ngôi nhà như vậy, rất lạ còn rất đáng ngưỡng mộ.

    Sau sân là cổng của nhà hàng, nó đang mở, vài thực đơn bằng gỗ treo ở bên cạnh.

    Đoạn Giai đưa máy ảnh lên, khu vực bình luận bỗng trở nên náo nhiệt--

    "Thật không ngờ! Giá trên trời a!"

    "Cái giá này hơi thái quá.."

    "Một tô mì trộn tương 45 tệ?"

    "Ngươi xem thịt heo xé phay vị cá, 99 tệ."

    "Mẹ ơi, các chủ bô ngươi sắp bị làm thịt rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi!"

    "Lầu trên nói bừa, bọn họ không phải trả tiền!"

    * * *

    Cả ba cũng rất ngạc nhiên về giá cả.

    Nhưng Đoạn Giai vẫn có thể chấp nhận được, nếu đồ ăn ở đây thực sự ngon, giá cả cũng có thể hiểu được, nàng cũng đã từng ăn những đồ còn mắc hơn.

    Lưu Toàn Phúc hô lên: "Sư phụ! Ta đã đón người về rồi, đến lúc người thể hiện tay nghề của mình rồi đấy, làm tất cả món ăn mỗi thứ một đĩa đi!"

    Đoạn Giai dường như nghĩ tới điều gì đó: "Trong cửa hàng của ngươi chỉ có mấy món ăn treo bên ngoài thôi sao?"

    Đây là vì muốn mời bọn họ, cho nên mới treo vài cái đơn giản?

    Lưu Toàn Phúc không chút nào cảm thấy áy náy, trực tiếp đáp: "Ừ."

    Khu vực bình luận sôi nổi trở lại--

    "Hahahahaha! Ba món thì mở nhà hàng kiểu gì!"

    "Chắc chắn là giả, hẳn là lừa ngươi."

    "Tôi cũng không tin được đầu bếp thế nào mà chỉ có thể phục vụ ba món ăn chứ!"

    "Lầu trên đã nói ra chân tướng a hahaha!"

    "Chủ nhà ta dám cam đoan, nếu thật sự chỉ có ba món, các ngươi ăn xong khẳng định phải thất vọng."

    * * *

    Rõ ràng, cả ba người họ đều có suy nghĩ giống như cư dân mạng.

    Tôn Vũ Hâm nói: "Một tiệm mỹ thực lớn như vậy làm sao có thể có ba món ăn? Làm sao có thể kinh doanh được vậy!"

    Lưu Toàn Phúc nhìn lại, ánh mắt có chút kỳ quái.

    Như nghĩ ra điều gì, hắn cười đầy ẩn ý: "Ta biết các ngươi lo lắng cái gì, đừng lo lắng, trong cửa hàng của chúng ta chỉ có ba món thôi, cũng đủ khiến các ngươi sống không uổng kiếp này rồi!"

    Tôn Vũ Hâm ánh mắt hồ nghi.

    Lưu Toàn Phúc lại nói thêm: "Khi ta mới đến đây, chỉ có mì trộn và trứng trà, cũng không có hai món hay canh như vậy. Hôm đó ăn xong mì trộn, Sư phụ mang ra món thịt heo xé phay vị cá lần đầu tiên. Tất cả các bạn theo dõi tôi trên Weibo đều biết lý do tại sao tôi ở đây, đó là vì món mì trộn."

    "Vậy món ngon nhất ở cửa hàng này là mì trộn sao?" Trịnh Lan Kỳ không khỏi hỏi.

    Lưu Toàn Phúc lắc đầu: "Không phải, mọi thứ trong cửa hàng này đều là một kiệt tác, không có món nào ngon nhất, bởi vì chúng đều rất hoàn mỹ."

    Lại dừng lại chút, rồi nói: "Tôi đến vì mì trộn, vì thịt heo xé phay vị cá mà ở lại, yêu thích canh cá, vì đầu cá kho tiêu mà không muốn rời đi."

    Nói xong mở ghế ra, để Đoạn Giai và Trịnh Lan Kỳ ngồi xuống trước, sau đó ngồi đối diện với Tôn Vũ Hâm.

    Từ Tú Uyển mang lên bốn quả trứng trà.

    Lưu Toàn Phúc mắt sáng lên: "Ta cũng có phần sao!"

    Từ Tú Uyển quay đầu lại, cười đắc ý: "Đương nhiên, Nguyên Hoa nói đều là do ngươi mời, vậy để ngươi cùng ăn đi."

    Sau đó, Từ Tú Uyển lại vào bếp tiếp tục giúp đỡ.

    Lưu Toàn Phúc muốn chiêu đãi người khác, trong bếp chỉ có một mình Nguyên Hoa, bà muốn đi hỗ trợ.

    "Đừng coi thường một quả trứng trà như vậy, đây chắc chắn là quả trứng trà ngon nhất mà mấy người từng ăn." Lưu Toàn Phúc vừa nói vừa bóc nó ra một cách lưu loát.

    Tôn Vũ Hâm cũng không nói gì, lấy một cái bóc ra.

    Trịnh Lan Kỳ có chút do dự, dù sao cũng là người khác làm chủ, liền lấy một cái bóc ra.

    Đoạn Giai: ".. Ta không ăn trứng trà."

    Nàng từ nhỏ đã không thích trứng trà rồi.

    "Nếm thử chút đi." Lưu Toàn Phúc đẩy đĩa thức ăn lại nheo mắt cười.

    Đoạn Giai tiếp tục do dự, một lúc sau, nàng đặt điện thoại sang một bên, lấy khăn giấy ướt bên cạnh lau tay.

    Bình luận lại tiếp tục náo nhiệt trở lại--

    "Hahaha! Không phải chỉ mời các ngươi ăn trứng trà đó chứ!"

    "Hẳn là không đến mức đó. Ít nhất cũng phải ăn ba món, vé máy bay đắt tiền như vậy, ăn ở đều trả hết. Còn thiếu ngươi một bữa ăn sao?"

    ".. Có vẻ có lý."

    "Lầu chủ, mau nói mùi vị gì a!"

    * * *

    Đoạn Giai cẩn thận bóc quả trứng trà, vừa bóc, một mùi thơm nồng đậm tỏa ra.

    Nàng hít mũi, không nhịn được nói: "Mùi rất thơm."

    Sau khi nói xong, nàng phát hiện có một ánh mắt rực lửa đang nhìn mình, Đoạn Giai ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tôn Vũ Hâm.

    Nàng có chút mờ mịt.

    Trước mặt Tôn Vũ Hâm chỉ còn lại vỏ trứng, thứ mà hắn nhìn cũng không phải là Đoạn Giai, mà là trứng trà trong tay Đoạn Giai!

    Thấy nàng ngẩng đầu, hắn lập tức cười nói: "Ừm.. cô không thích trứng trà, hay cho tôi đi."

    Đoạn Giai: "..."

    Nàng có điểm hoài nghi.

    Nhưng trứng trà thật sự rất thơm, bóc vỏ xong Đoạn Giai không khỏi nhanh chóng cắn một miếng.

    Rồi sau đó chính là miếng thứ hai, miếng thứ ba.. liền nhanh chóng ăn xong rồi.

    Ăn xong nàng còn liếm ngón tay nói: "Thơm quá! Còn có trứng trà ngon như vậy sao?"

    Bên cạnh, Trịnh Lan Kỳ yếu ớt nói: "Có lẽ.. chỉ có cửa hàng này mới ngon như vậy."

    Tôn Vũ Hâm nhìn về phía Lưu Toàn Phúc: "Chủ bô, không phải anh mời chúng tôi đi ăn tối sao? Vậy thì ăn thêm vài quả trứng trà đi, thật sự rất ngon!"

    Lưu Toàn Phúc bình tĩnh cự tuyệt hắn: "Không sai, còn có rất nhiều đồ ăn ngon. Ta không thể chỉ để cho ngươi ăn trứng trà liền no rồi!"

    Đoạn Giai nhịn không được muốn ăn một cái khác, nhìn về phía phát sóng trực tiếp nói: "Thực sự rất ngon a!"

    Phòng phát sóng trực tiếp lập tức náo nhiệt--

    "Có vẻ là thực sự ngon!"

    "Chẳng lẽ chúng ta là ếch ngồi đáy giếng sao?"

    "Cắt, trứng trà thì có gì ngon chứ!"

    * * *

    Đoạn Giai đang định giải thích cái gì, lúc này Từ Tú Uyển bưng khay bốn bát mì trộn ra.
     
    SSF1237belacmong thích bài này.
  4. tieunguanco

    Bài viết:
    1
    Dựa vào mỹ thực trở thành quốc bảo - Thập vĩ thố

    Dịch: Tiểu Ngư

    * * *

    Chương 23: Hiện trường vả mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bát cũng rất đẹp, mì trộn tương bên trong cũng rất đẹp.

    "Chúng ta.. ăn mì sao? Ăn một tô này chúng ta còn có thể ăn thêm được nữa sao?" Đoạn Giai nhíu mày.

    "Cứ ăn mì trước đi, mì này được làm ngon lắm." Lưu Toàn Phúc vẻ mặt nghiêm túc xoa xoa tay, nóng lòng muốn ăn mì.

    Tôn Vũ Hâm cũng theo sau ăn mì, sau món trứng trà kia Trịnh Lan Kỳ cũng rất mong đợi mì này sẽ có vị như thế nào, liền trộn nó lên.

    Đoạn Giai vẫn còn đang rối rắm, "Kỳ thật tôi đang giảm cân, tôi không ăn mì đâu, lát nữa tôi sẽ ăn một chút. Tôi không nghĩ mình có thể ăn được một bát mì lớn như vậy. Ăn xong làm sao có thể ăn được các món khác nữa chứ?"

    Phòng phát sóng trực tiếp bình luận liền xoát xoát tang nhanh từng cái một--

    "Hahahaha! Một bát mì trộn lớn như vậy, ăn xong chắc chắn là no luôn rồi!"

    "Đúng vậy, chủ bô có ý gì? Làm sao lại ăn một tô mì xào lớn như vậy trước tiên chứ."

    "Chẳng lẽ các món ăn sau của họ khó ăn đến mức để cho bọn họ no căng bụng với món mì trộn sao?"

    "Vì sao ta cảm thấy phát sóng trực tiếp cũng bị mất mặt thế này?"

    * * *

    Lưu Toàn Phúc đặt bát mì đã chuẩn bị tốt trước mặt Đoạn Giai, rồi bưng bát trộn lên cho nàng.

    Vừa trộn mì, vừa nói: "Cô nếm thử trước, nếm thử đi rồi nói sau. Đối với mỹ thực, trước tiên phải nếm thử rồi mới biết mình có muốn ăn hay không. Nếu chưa có nếm thử thì cô không thể nhận xét món này được."

    Đoạn Giai do dự gật đầu, thấy đối phương đã chuẩn bị xong xuôi, "Được rồi, cám ơn."

    Nói xong liền cúi đầu, dùng đũa ăn một hơi.

    Sau đó--

    Người hâm mộ đã được chứng kiến thứ gọi là tát vào mặt!

    Hồi nãy mới nói mấy câu cái gì mà "giảm cân", "không ăn" và "không thể ăn nữa". Hiện tại, đã không còn chút hình tượng nào. Một đũa lại đến một đũa, ba người còn lại kia cũng vậy.

    Cả bàn ăn, chỉ còn có thanh âm ăn mì, phi thường im lặng.

    Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại liên tục thay đổi--

    "..."

    "?"

    "..."

    "?"

    "Uy? Nói chuyện đi a?"

    * * *

    Những người xem phát sóng trực tiếp không thể không nuốt nước bọt, thầm nghĩ món mì trộn này..

    Có thể thực sự ăn rất ngon a.

    Dù sao.. Tất cả không thể đều bị mua chuộc được?

    Cho đến khi ăn hết một bát mì trộn, bát của Đoạn Giai đã cạn sạch, cô mới lộ ra vẻ hài lòng: "Thật sự ăn rất ngon!"

    Lưu Toàn Phúc hài lòng nở nụ cười, "Đúng vậy, ta lừa các người cái gì? Trên đời này thật sự có đồ ăn ngon như vậy!"

    Cả ba cùng gật đầu.

    Sau đó, Lưu Toàn Phúc xếp bốn cái bát lại với nhau rồi đem chúng trở lại nhà bếp, sau đó bưng ra một cái khay.

    Bên trên là 4 bát cơm, 1 phần thịt heo xé phay vị cá, 1 phần đầu cá kho tiêu cùng 1bát canh cá.

    Đoạn Giai sửng sốt: "Ta ăn no rồi không thể ăn được nữa!"

    Lưu Toàn Phúc: ".. vừa rồi cô cũng nói như vậy."

    Đoạn Giai: "..."

    Nàng thật sự bình thường ăn rất ít nha!

    Nói xong liền mặc kệ phản ứng của bọn họ, bắt đầu dùng đũa như bay ăn cơm, bên cạnh là một đại nam nhân Tôn Vũ Hâm cũng ăn được, cũng cầm lấy đũa ăn.

    Bọn họ rõ ràng đã ăn một bát mì trộn rồi, lại còn ăn rất hăng say, Đoạn Giai và Trịnh Lan Kỳ hai mặt nhìn nhau, cũng không nhịn được cầm đũa lên nếm thử.

    Sau đó--

    Những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn chằm chằm vào cô nàng nhỏ bé xinh đẹp vừa ăn một tô mì lớn xong, lại đang tiếp tục hăng say ăn như gió cuốn.

    Lần này, thay vì im lặng ăn, tất cả họ đều nói chuyện trong khi ăn-

    "Ngon!"

    "Ôi, tôi thích món thịt heo xé phay tẩm hương vị cá này! Thật mềm quá!"

    "Đầu cá kho tiêu này quá cay! Nhưng mà ăn cũng quá ngon rồi!"

    "Tôi chưa bao giờ ăn qua một món ăn ngon như vậy!"

    "Mẹ kiếp! Canh cá này tươi quá!"

    "Ăn ngon! Chừa lại cho ta một ít!"

    "Cái đầu cá này để tôi!"

    * * *

    Trong phòng phát sóng trực tiếp có chút trầm mặc, rồi sau đó liên tục nhảy lên-

    "Mẹ ơi! Ta cũng muốn ăn a!"

    "Ta còn thấy vị đại thần kia thường không ăn cơm tối, có ăn cũng chỉ ăn một chút. Vừa rồi ăn một quả trứng trà, một bát mì, hiện tại lại sắp ăn xong một bát cơm!"

    "Tôi đi đây! Mấy người kia ăn đến không còn hình tượng nữa."

    "Mẹ kiếp nhìn biểu hiện của họ có thể tưởng tượng nó hoàn toàn là mỹ vị!"

    "Ta còn đang nghĩ rằng mình đang xem một buổi phát sóng ăn uống chứ (mukbang) ?"

    "Ahhhhh, nước miếng đều chảy ra! Chủ bô bị vả mặt rồi, tôi cũng bị vả mặt a!"

    "Tôi cũng muốn ăn!"

    * * *

    Chẳng bao lâu, hai chiếc đĩa đã cạn sạch, chút súp cuối cùng cũng bị Tôn Vũ Hâm đổ vào bát uống cạn.

    Cả bốn người hài lòng ngồi phịch xuống ghế, Đoạn Giai từ trước đến nay đều để ý đến hình tượng của mình, nhưng bây giờ lại ăn không thể kiềm chế được. Cô nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, mãn nguyện nói: "Cuối cùng thì em cũng biết sống không uổng kiếp này rồi!"

    Lưu Toàn Phúc híp mắt cười: "Ta nói nhiều như vậy ngươi vẫn là không tin ta, còn cười nhạo ta thu tiền quảng cáo. Nếu lấy tiền làm sao có khả năng bán mình nơi này để học việc!"

    Trịnh Lan Kỳ gật đầu, nàng đã được ăn vô cùng thỏa mãn, cũng phải cho người ta một chút mặt mũi, "Đúng vậy, chúng ta thừa nhận, đồ ăn trong mỹ thực Trình ký thực sự rất ngon! Thật là'sống không uổng kiếp này '!"

    Tôn Vũ Hâm nghĩ đến một điểm mấu chốt: "Chủ bô, có phải chủ tiệm tùy thời luôn cho ra những món ăn mới không?"

    Lưu Toàn Phúc gật đầu: "Phải! Chúng ta chỉ có thể trông đợi!"

    Lúc này Trình Nguyên Hoa bước ra, Lưu Toàn Phúc vừa quay đầu lại, hai mắt sáng lên: "Sư phụ, bọn họ rất tò mò khi nào sẽ có món mới, người sẽ làm món mới gì a!"

    Trình Nguyên Hoa nhìn qua, thấy điện thoại không hướng về phía mình, liền nói: "Gấp cái gì? Ta sẽ nói sau."

    Đoạn Giai ba người nhìn thấy thiếu nữ trẻ tuổi như vậy chính là lão bản, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, há hốc mồm, nhưng nghĩ đến lời dặn dò lúc trước của Lưu Toàn Phúc, bọn họ cũng không nói tới tình huống của lão bản.

    Lão bản còn trẻ quá!

    Trẻ tuổi như vậy đã có tay nghề lợi hại như vậy!

    Cả ba người nghẹn một bụng, không nói gì.

    Chỉ là Đoạn Giai không nhịn được hỏi cô: "Lão bản, làm thế nào ngươi có thể làm ra các món ăn ngon như vậy?"

    Trình Nguyên Hoa ôn hòa cười, đi tới đứng ở bên cạnh bàn khuất ống kính, nhẹ giọng nói --

    "Mấy món này đầu tiên là thịt heo xé phay vị cá, sau đó là canh cá và đầu cá kho tiêu. Phải dùng một con cá mè thật tươi ngon, mổ bụng cá, phần thịt cá cắt nhỏ rồi ướp gia vị. Chặt bỏ đầu cá, còn phần xương cá còn lại cho vào nồi, cùng với các nguyên liệu khác đun từ từ, đun khoảng một đêm, nồi canh đặc từ từ cô đặc lại và chỉ còn một nửa nước, lấy phần nước súp màu trắng sữa phía trên làm nước dùng. Thịt heo và cá đã ướp để riêng cho vào nồi, xào với các nguyên liệu khác, lại lấy nước cốt là dùng nước sốt đặc đã chuẩn bị cho vào, lúc này thịt heo xé phay tẩm vị cá đã sẵn sàng. Nước canh cá là thứ nước canh đặc còn lại sau khi làm thịt heo xé phay vị cá. Còn đầu cá kho tiêu còn lại là.."

    Nàng nói chi tiết về cách làm những món ăn này khiến ai đã ăn no rồi cũng phải chảy nước miếng.

    Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp--

    "Đ. Đ. Đ! Ta chết mất! Lão tử ta thật đói bụng a!"

    "Tôi cũng vậy.. vừa mới đi gọi món, nhưng cũng không muốn ăn gì cả."

    "Woo woo woo woo tôi muốn đến ăn mỹ thực Trình ký a!"

    "Chỉ có mình tôi để ý rằng lão bản có vẻ còn rất trẻ sao?"

    "A a a a a mặc kệ! Ta chính là muốn đến mỹ thực Trình ký a!"

    ".. Chiến sĩ lầu trên, ta cũng muốn đi, bất quá chỉ mới có ý tưởng thôi, thật sự là quá xa! Ngươi cũng thật mạnh mẽ a!"

    "Ta chính là ở tỉnh L a.."

    ".. Chết tiệt! Thật may mắn khi ở gần đó a!"

    * * *

    Đoạn Giai liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp, trong lòng đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nhìn Trình Nguyên Hoa như bị sét đánh ngang tai.

    "Sao vậy?" Trình Nguyên Hoa ngạc nhiên.

    Đoạn Giai suy sụp--

    "Vậy chẳng phải sau khi rời khỏi đây, ta không thể nào ăn đồ của các ngươi nữa sao?"

    Có thể không sao nếu bạn như chưa từng được ăn một món ngon như vậy, nhưng nàng chính là đã được ăn rồi a!

    Nàng cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc khi nghĩ đến trong tương lai mình sẽ không thể được ăn nó nữa, nàng một chút cũng không muốn rời đi.

    Vào lúc này, Đoạn Giai và ba người đã hiểu tại sao Lưu Toàn Phúc lại không rời đi.

    Lưu Toàn Phúc nguyện ý trả giá mọi thứ chỉ vì mỹ thực, mặc dù rất hiếm nhưng nó vẫn tồn tại.

    Bình luận trong nháy mắt náo nhiệt, một số người chủ động đưa ra ý tưởng--

    "Chủ bô! Ngươi hỏi một chút có thể đóng gói hút chân không không?"

    "Đúng, đúng, đóng gói chân không rồi đem bán trực tuyến!"

    "A, ta cũng rất muốn nếm thử."

    "Xin hãy đóng gói chân không!"

    "Mấy lầu trên kia.. các ngươi thực sự không chê quá đắt sao?"

    * * *
     
    SSF1237belacmong thích bài này.
  5. tieunguanco

    Bài viết:
    1
    Dựa vào mỹ thực trở thành quốc bảo - Thập vĩ thố

    Dịch: Tiểu Ngư

    * * *

    Chương 24: Bông sen nhỏ trổ sừng nhọn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Nguyên Hoa không biết những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng nàng đã trả lời câu hỏi của Đoạn Giai: "Ta sẽ không mở chi nhánh.."

    Nói cách khác, nếu như bạn không đến thôn Thang Hòe, thành phố Bạch Dương, tỉnh L, bạn thực sự sẽ không thể ăn những món ngon như vậy được.

    Đoạn Giai vẻ mặt tuyệt vọng, nhìn thấy bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp, mắt nàng chợt sáng lên, lại nhìn Trình Nguyên Hoa, cầu xin: "Lão bản, cô mở cửa hàng online được không?"

    Lời này vừa nói ra, Tôn Vũ Hâm vui mừng nói: "Đúng vậy! Lão bản có thể mở một cửa hàng online! Vậy thì chúng ta có thể đặt mua online nha!"

    Đoạn Giai gật gật đầu: "Đúng vậy! Hơn 5.000 người xem phát sóng trực tiếp đều sẽ là khách hàng tiềm năng của cô nha!"

    Phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức nhảy bình luận liên tục--

    "Mở cửa hàng online đi! Ta mua! Nhất định mua!"

    "Ta cũng mua, ta rất muốn nếm thử mùi vị đồ ăn mà bọn họ tán thưởng như thế nào!"

    "Woo, tôi cũng muốn mua!"

    "Mở một cửa hàng trực tuyến đi, lão bản, ta cũng đã xem lâu như vậy rồi thật đói bụng a!"

    "Thêm một người nhìn mà thật đói bụng, mau mở một cửa hàng trực tuyến đi lão bản!"

    * * *

    Đoạn Giai nhìn bình luận phòng phát sóng trực tiếp, lập tức bổ sung: "Tất cả mọi người đều muốn mua, lão bản! Ngươi liền mở một cửa hàng trực tuyến đi!"

    Trình Nguyên Hoa không nghĩ muốn phiền toái, đang định từ chối thì trong đầu chợt vang lên một giọng nói-

    [Đinh -- Chúc mừng kí chủ đạt được thành tích "Bông sen nhỏ trổ sừng nhọn", thưởng cho công thức [canh cá viên], ký chủ hãy hãy không ngừng cố gắng! 】

    ( "Bông sen nhỏ trổ sừng nhọn, trên đầu có rồng từ lâu." Hai dòng thơ này vốn viết về cảnh sắc mùa xuân, nay được dùng để miêu tả lòng yêu thích cái mới của con người. Ngay khi những điều mới xuất hiện, họ được ủng hộ và ủng hộ nhiệt tình. [Nguyên văn] Đôi mắt xuân lặng mà nhỏ giọt, bóng cây soi bóng nước yêu chiều dịu dàng. Hoa sen nhỏ lộ ra cặp sừng nhọn hoắt, chuồn chuồn từ lâu đã đứng ở trên đầu)

    【Đinh --Nhiệm vụ sơ cấp 3: Mở cửa hàng trực tuyến với phần thưởng 【Gà Hầm Nấm】, thời gian làm nhiệm vụ 7 ngày, nhiệm vụ thất bại, điện giật. 】

    Trình Nguyên Hoa: "..."

    Nàng lập tức nuốt xuống những gì vừa muốn nói, khi mở miệng lần nữa thì thành: "Ồ, điều hạnh phúc nhất của người đầu bếp chính là có người muốn ăn món tôi làm. Nếu mọi người đã rất muốn ăn, vậy ta liền mở một cửa hàng trực tuyến đi!"

    Đoạn Giai cùng mọi người lập tức kinh hô: "Oa! Thật tuyệt!"

    Trình Nguyên Hoa nói thêm: "Nhưng cửa hàng trực tuyến hiện tại chỉ bán trứng trà, còn mì trộn tương cùng những món khác có hay không thì sau này hãy nói đi."

    "Hả? Vậy thì tôi không thể ăn mì trộn tương cùng những món này.." Giọng của Tôn Vũ Hâm vô cùng thất vọng.

    Lưu Toàn Phúc vừa uống nước vừa nói, "Cũng không tệ rồi, chúng tôi chỉ có một đầu bếp. Về sau việc buôn bán càng ngày càng tốt nữa. Các ngươi muốn đầu bếp của chúng ta kiệt sức sao!"

    Trịnh Lan Kỳ thở dài nói: "Có trứng trà cũng rất tốt rồi, còn hơn không mua được cái gì."

    Đoạn Giai nghĩ như vậy, liền gật đầu.

    Đương nhiên, hiện tại bọn họ nhất định không thể nghĩ được rằng, cho dù mỹ thực Trình ký mở cửa hàng trực tuyến, mỗi ngày đều có trứng trà được bán ra, nhưng bọn họ.. vẫn là không thể mua được.

    Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vô cùng kinh hỉ.

    Tôn Vũ Hâm ợ lên một cái, nhớ tới cái gì đó, liền hỏi Lưu Toàn Phúc: "Chủ bô, theo kế hoạch ban đầu, vé máy bay của chúng ta là chiều mai, vậy chúng ta đêm nay, sáng mai và trưa có thể ăn cơm ở đây được không?"

    "Được." Lưu Toàn Phúc không từ chối, chỉ cười, "Nhưng ta đã nói trước rồi sẽ chỉ mời các người ăn một bữa thôi. Nếu muốn ăn tiếp, các ngươi phải tự bỏ tiền ra!"

    Theo kế hoạch ban đầu, sau khi dùng bữa tại mỹ thực Trình ký, mập mạp sẽ đưa họ về thành phố và thanh toán tiền ăn ở.

    Tiếp theo, đi ăn thử một số món ngon địa phương, ngày hôm sau lại đi vòng quanh các danh lam thắng cảnh ở thành phố Bạch Dương, rồi sau đó bay trở về.

    Nhưng bây giờ..

    Ba người họ không muốn vào thành phố nữa, họ chỉ muốn ăn ở đây mỹ thực Trình ký mọi lúc thôi!

    Tại mỹ thực Trình ký một bữa ăn có giá từ bốn đến năm trăm, trung bình hơn một trăm một người, có thể chấp nhận được, vì vậy ba người họ đồng loạt gật đầu.

    Lưu Toàn Phúc lại hỏi Trình Nguyên Hoa: "Lão bản, có chỗ nào để thu xếp cho bọn họ không?"

    "Chờ chút." Trình Nguyên Hoa nói, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

    Bên kia rất nhanh tiếp máy.

    Trình Nguyên Hoa hỏi: "Chú Đại Phát, chú có thể thu xếp được hai phòng ở không? Tối nay cháu có ba vị khách ở đây. Giá cả chú định là được."

    Không biết đầu bên kia đã nói gì, Trình Nguyên Hoa gật đầu: "Được rồi, lát nữa ta sẽ đưa bọn họ tới đó."

    Sau khi cúp điện thoại, Trình Nguyên Hoa nhìn mấy người: "Có nhà một người trong thôn có thể làm nhà trọ. Phòng ốc sạch sẽ. Đã muộn rồi cũng không thể mua ga trải giường mới, nhưng họ sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Một phòng là năm mươi tệ. Tạm thời ở lại vậy đi, nhưng họ không có bàn chải đánh răng và khăn tắm."

    50 tệ mỗi phòng, xét về chi phí ăn ở thì khá rẻ!

    Trình Nguyên Hoa cũng biết nhà của Chu Đại Phát thu xếp rất sạch sẽ, lúc này mới giới thiệu cho bọn họ.

    "Được rồi, tôi không có ý kiến, còn các người thì sao?" Lưu Toàn Phúc hỏi ba người còn lại.

    Cả ba người đều không phản đối, cả hai cô gái đều mang theo bàn chải đánh răng và khăn tắm, Tôn Vũ Hâm cũng có thể mua bàn chải đánh răng ở cửa hàng nhỏ trong thôn, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

    Ba người họ không vội đến nhà Chu Đại Phát, vì vậy Trình Nguyên Hoa để bọn họ tùy ý trong mỹ thực Trình ký, còn mình thì lái xe Cayenne đi mua một số thứ.

    Đoạn Giai và Lưu Toàn Phúc cùng nhau nghiên cứu cách đăng ký một cửa hàng trên Taobao.

    Thực sự là muốn mở một cửa hàng trên Taobao, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị. Trình Nguyên Hoa đến trung tâm mua sắm đồ điện tử mua một cái máy đóng gói hút chân không cùng với một đống túi, sau đó bắt đầu đi mua nguyên liệu cho món "Canh cá viên".

    Chờ cho đến khi mua xong tất cả, liền nhanh chóng trở lại mỹ thực Trình ký.

    Trong cửa tiệm có vài người khách đang chờ, bọn họ đều là người từ trong thành phố Bạch Dương tới, tan ca không có việc gì làm, cứ hẹn nhau năm ba người cùng nhau tới mỹ thực Trình ký ăn cơm.

    "Trình lão bản! Cuối cùng cô cũng trở về rồi!"

    "Mau làm cho chúng tôi ba phần đầu cá kho tiêu, hai phần thịt heo xé phay vị cá, và một phần canh cá nữa."

    "Rõ ràng là chúng ta tới trước, tới trước gọi trước hiểu không vậy, buổi tối mỗi bàn chỉ có thể gọi một phần đầu cá kho tiêu thôi!"

    "Trình lão bản, nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi!"

    * * *

    Trình Nguyên Hoa vội vàng đặt đồ xuống, rửa tay, đội mũ, đeo tạp dề đi vào trong bếp.

    Đoạn Giai nuốt nước bọt, thì thầm nói: "Bọn họ làm ăn rất tốt a.."

    Trịnh Lan Kỳ gật đầu: "Nếu tôi ở trong thành phố, tôi cũng nguyện ý chiều nào tan làm cũng sẽ đến đây ăn cơm. Nghĩ đến cũng thấy quá là hưởng thụ rồi!"

    "Chúng ta còn đang mong đợi ý tưởng mua được đồ ăn trên cửa hàng online nữa, tôi e rằng sợ là không thành.."

    "Ai bảo chỉ có mỗi một mình Trình lão bản đâu."

    Chỉ có mỗi "Trình lão bản" kia thực sự không vội, Lưu Toàn Phúc cùng ông bà ngoại đều đã giúp nàng chuẩn bị. Mì trộn rất nhanh làm xong, chỉ trong vài phút đã làm được vài tô rồi.

    Thịt heo xé phay vị cá có thể một lần làm ra hai phần, không đến một tiếng, bàn bên ngoài cũng đều được lên món.

    Hiện tại đã có xu hướng xếp hợp bàn lại với nhau, hiển nhiên nếu có nhiều người hơn nữa, mỹ thực Trình ký không thể tiếp đãi được.

    Đợi cho tất cả khách hàng đều đã đi hết, Lưu Toàn Phúc không thể chờ đợi được vội vàng nói: "Sư phụ, ta đã đăng ký cửa hàng trực tuyến rồi! Ta cũng đã tải lên thông tin theo các yêu cầu liên quan! Chúng ta có thể bắt đầu bán hàng ngay bây giờ không?"

    Hắn không thể chờ đợi được.

    Trình Nguyên Hoa trợn mắt: "Chúng ta bán cái gì?"

    Lưu Toàn Phúc: "..."

    Đúng nha, vốn là dự định bán trứng trà, trứng trà của nhà bọn họ lại rất ngon, làm tới đâu bán hết tới đó, cho nên tự nhiên bây giờ không có cái gì để bán nha.

    Trình Nguyên Hoa cũng muốn tạo thêm chút danh tiếng, nàng phát hiện thành tích của hệ thống chính là dựa trên danh vọng, hôm nay có nhiều người xem phát sóng trực tiếp như vậy, cho nên mới đạt được thành tựu đầu tiên.

    "Đi thôi, nấu thêm trứng trà." Nói xong, Trình Nguyên Hoa đưa Lưu Toàn Phúc vào bếp.

    Bà ngoại đưa ba người Đoạn Giai tới chỗ trọ còn ông ngoại giúp thu dọn bát đĩa.

    Trình Nguyên Hoa cùng Lưu Toàn Phúc vừa nói chuyện vừa gõ trứng.

    "Nhiều khách hàng đề nghị rằng tiệm chúng ta vẫn còn quá ít món ăn. Sư phụ, khi nào thì người làm món mới". Lưu Toàn Phúc vừa nói, vừa không ngừng ám chỉ "Khách hàng có đôi khi đến ăn, gọi hai món một canh không đủ ăn, cũng chỉ có thể gọi nhiều thêm hai phần, nếu có nhiều món ăn thì tốt rồi.."

    Rõ ràng là hắn rất muốn ăn những món mới.

    Mặc dù đối với những món ăn hiện tại còn chưa có ăn đủ, nhưng đối với những thứ mới Lưu Toàn Phúc vẫn tràn đầy mong đợi.

    "Ngày mai."

    "Nhiều món hơn.. sao? Ngày mai?" Lưu Toàn Phúc kinh ngạc.

    Ngay cả ông ngoại nàng cũng ngẩng đầu nhìn Trình Nguyên Hoa, trong mắt tràn đầy mong đợi: "Tiểu Hoa, ngày mai thật là có món mới sao."

    "Phải ạ, mai con sẽ làm món mới." Nàng vừa nói vừa khéo léo gõ nhẹ vào những quả trứng trà trên tay.

    Hiện nay nhu cầu trứng trà ở cửa tiệm rất lớn, vì thứ này dễ mang đi nên có thể mua nhiều, người mua đi bán lại cũng nhiều. Trình Nguyên Hoa nghĩ nghĩ, nếu muốn mở một cửa hàng trực tuyến, phải không cung cấp cho những người trung gian nữa.

    Mặc dù là có hai người bọn họ đập trứng, nhưng vẫn rất mệt.

    Hệ thống yêu cầu những thứ tự mình làm ra mới được coi là tài phú, nhưng Trình Nguyên Hoa phát hiện ra rằng có thể thuê người giúp đỡ, nhưng nếu tất cả đều do người khác làm, nếu đem bán sẽ không được tính là tài phú nữa.

    Vậy liền thuê một người đi!

    Trình Nguyên Hoa trong lòng đã có quyết định.

    Lưu Toàn Phúc đêm đó ngủ không được ngon.

    Hắn đang lăn qua lộn lại trên giường nghĩ về những món ăn mới..

    Sư phụ sẽ làm gì đây a?

    Nhưng nó chắc chắn tuyệt đối là sẽ rất ngon!

    Sáng hôm sau, hơn mười giờ ba người Đoạn Giai mới đi tới.

    Tối hôm qua bọn họ ngủ rất ngon, người dân trong làng rất nhiệt tình, phòng ốc và chăn ga gối đệm đều được giặt sạch sẽ.

    Trước khi đến đã uống một ít cháo ở nhà Chu Đại Phát.

    Đoạn Giai lại mở phát sóng trực tiếp, nàng biết tối nay mỹ thực Trình ký có bán trứng trà nên muốn giúp tuyên truyền.

    Sau khi mở phòng trực tiếp, Đoạn Giai mới chú ý tới Lưu Toàn Phúc cả người như bị mất hồn mất vía.

    "Anh bị sao vậy?" Tôn Vũ Hâm quan tâm.

    Đoạn Giai và Trịnh Lan Kỳ cũng nhìn anh.

    Lưu Toàn Phúc ánh mắt có chút u oán: "Các người không có ngửi được gì sao?"

    "Cái gì?"
     
    SSF1237belacmong thích bài này.
  6. tieunguanco

    Bài viết:
    1
    Dựa vào mỹ thực trở thành quốc bảo - Thập vĩ thố

    Dịch: Tiểu Ngư

    * * *

    Chương 25: Cá viên tan chảy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư phụ ta đang nấu món mới, các người không có ngửi được mùi thơm sao?"

    Đoạn Giai: ".. Trong tiệm vẫn luôn rất thơm a."

    Trứng trà vẫn luôn nấu ở phía sân sau, trong bếp thì không ngừng tỏa ra mùi thơm khác nhau, vì vậy khi bước vào quán thực khách sẽ ngửi thấy rất thơm, cũng rất thèm ăn.

    Lưu Toàn Phúc: "..."

    Lúc này, Trình Nguyên Hoa bưng một cái đĩa nhỏ ra.

    Lưu Toàn Phúc nóng lòng vội vàng đứng lên, mấy người Đoạn Giai còn đang mải nhớ thương tới thịt heo xé phay, đầu cá kho tiêu, canh cá, mì trộn tương.

    Bọn họ nhìn Lưu Toàn Phúc nghĩ – có cần phải khoa trương vậy không?

    Món ăn mới này nhất định là ăn ngon sao?

    Hay là Lưu Toàn Phúc đã ăn chán những món ăn trước đây rồi?

    Cả ba người Đoạn Giai thực hoang mang.

    Dù sao thì họ vẫn còn mong chờ được ăn những món ăn trước đây hơn so với món đồ ăn mới chưa thấy được hình dáng hay mùi vị này.

    Gian phát sóng trực tiếp lục tục có người vào xem--

    "Sao vậy? Chủ bô sắp bắt đầu ăn à?"

    "Tôi hoài nghi mình đang xem một buổi phát sóng ẩm thực a!"

    "Có chuyện gì vậy?"

    "Phổ cập cho những bác vừa mới vào: Chủ bô tới cửa tiệm ăn cơm, vừa đúng lúc chủ tiệm đang làm một món ăn mới."

    "Món gì vậy?"

    * * *

    "Ta đến, ta đến!" Lưu Toàn Phúc nóng lòng đưa tay cầm lấy cái đĩa trên tay Trình Nguyên Hoa, cái đĩa không lớn, là cái mà Trình Nguyên Hoa mới mua ngày hôm qua.

    Một chiếc đĩa giống như lá sen, màu xanh ngọc rất độc đáo, giữa đĩa có sáu viên tròn màu trắng như tuyết, hiển nhiên mới vừa được lấy ra khỏi nồi, trên những viên tròn này còn có những bong bóng nhỏ.

    Mũi Lưu Toàn Phúc giật giật, hai mắt sáng lên: "Cá viên?"

    Trình Nguyên Hoa gật đầu, dẫn đầu gắp một viên lên ăn, theo sau là Lưu Toàn Phúc, sau đó là Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển đi đến mỗi người ăn một viên.

    Tổng cộng có tám viên, ba người Đoạn Giai vô thức nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, nhìn thấy nàng gật đầu, liền mỗi người một viên gắp lên.

    Cá viên có hơi trơn nhưng ăn vào lại rất mềm, khi kẹp mạnh đũa sẽ để lại hai vết hơi lõm xuống, có thể kẹp lấy ăn dễ dàng.

    Đoạn Giai liếm liếm đầu lưỡi, thổi thổi rồi sau đó bỏ vào miệng.

    Trong nháy mắt, vẻ mặt của nàng đột nhiên thay đổi--

    Nóng hổi!

    Thơm!

    Dù trong miệng rất nóng nhưng lại không dám há miệng vì sợ hương thơm tràn ra ngoài.

    Cảm giác sảng khoái cùng kích thích này khiến nàng bật dậy ngay tại chỗ, che miệng hít hà sợ hương thơm của cá viên bay mất.

    Trơn, mềm và thơm!

    Sự mềm mịn của thịt cá rất rõ ràng, chỉ cần nhai nhẹ, miếng cá mềm như chạy ra khỏi kẽ răng rồi tràn vào đầu lưỡi ngay lập tức, hương thơm đặc biệt của cá thấm đẫm như một bữa tiệc đầy sôi động trong khoang miệng, thịt cá cũng không cần nhai mà nhiều trực tiếp tan ra.

    Hương thơm trong miệng rất lâu cũng không tiêu tan.

    Sau khi nuốt viên cá, cảm giác nóng hổi đã biến mất, trong miệng chỉ còn lại dư vị thơm phức của cá viên.

    Đoạn Giai chép chép miệng, hồi tưởng lại mùi vị vừa rồi.

    Thật sự là siêu cấp ngon!

    Nhưng giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, giống như là đem thứ mỹ vị này trực tiếp nuốt xuống, không có kịp thưởng thức được mùi vị, vì vậy nàng không thể kiềm chế được muốn ăn tiếp, tinh tế nhấm nháp.

    Đoạn Giai cúi đầu, trên đĩa chỉ còn có một viên, tất cả mọi người đều cùng nhìn chằm chằm vào nó.

    Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

    Trình Nguyên Hoa: "Mọi người ăn đi."

    Sau khi nàng nói xong, Đoạn Giai cùng mọi người vô thức duỗi đũa ra, nhưng khi chiếc đũa dừng ở trên đĩa, nàng mới lúng túng cười: "Chủ bô, anh ăn đi.."

    Lưu Toàn Phúc hừ lạnh một tiếng, sau đó nuốt nước bọt, cũng không động đậy đũa, ngược lại đẩy đĩa đến trước mặt Dương Lâm và Từ Tú Uyển, trên mặt mang theo ý cười: "Hai người ăn đi."

    Dương Lâm không có từ chối, ngược lại đẩy về phía Từ Tú Uyển: "Bà ăn.."

    Từ Tú Uyển cũng không từ chối, đưa đũa ra gắp lên miệng ăn trước ánh mắt khát vọng cùng chăm chú của mọi người.

    Nhất thời, mọi người đều tỏ ra thất vọng, thu hồi tầm mắt.

    Hết rồi, thực sự hết rồi..

    Thực sự muốn liếm đĩa quá..

    Có quá thô lỗ không nhỉ?

    Đoạn Giai oán thầm.

    Lưu Toàn Phúc bắt đầu đánh giá: "Sư phụ, món cá viên này của ngài, hương vị hoàn toàn khác so với các loại cá viên làm thủ công khác trên thị trường. Cá rất mềm hơn nữa trong viên cá còn có nước dùng nồng đậm. Sau khi cắn miếng cá vào miệng nước dùng liền tan ra từ trong viên cá, tiếp đến là thịt cá tan ra.. Sư phụ, người đã làm như thế nào vậy?"

    Trình Nguyên Hoa mỉm cười cũng không hề giấu giếm bí mật của mình, trên thực tế, chỉ cần không đề cập đến nguyên liệu cùng lượng dùng để ướp, viên cá làm ra có sự khác biệt rất lớn, càng khó có thể làm ra được hương vị của hệ thống.

    "Món [Cá viên tan chảy] này được làm từ thịt cá nguyên chất. Làm sạch cá sau đó đem đi ướp, tiếp đến lấy phần thịt cá phía sau đầu khoảng 2 inch rồi đem băm nhỏ, ướp gia vị. Sau khi ướp thì viên thành hình tròn, ngâm trong nước dùng đặc đã chuẩn bị sẵn, không được ngâm lâu nếu không thì thịt cá sẽ bị chảy ra mất. Tiếp đến bỏ vào trong chảo dầu, khi đã đạt tới hình dạng yêu cầu thì ngay lập tức vớt ra, từ" tan chảy "có nghĩa là thịt cá tan chảy cùng với nước dùng đậm đặc".

    Nghe nàng nói xong, vài âm thanh nuốt nước bọt càng trở nên rõ ràng hơn.

    Không ai để ý tới, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục nhảy lên--

    "Chết tiệt! Tôi cũng muốn ăn a!"

    "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ta cũng mất hết hình tượng chảy cả nước miếng rồi!

    " Tuyệt vời, tôi đã mua vé rồi. "

    " Lầu trên thật là bá đạo, quả thật muốn mạng mà, nghe cũng thấy được ăn rất ngon! "

    " Nước miếng của ta đang bay! "

    " Ah, cá viên tan chảy, nghe có vẻ thật tươi ngon! "

    * * *

    Thanh âm nuốt nước miếng của Lưu Toàn Phúc là rõ ràng nhất, không khỏi cầu xin:" Sư phụ, người làm thêm nữa đi! Ta còn muốn ăn! "

    Đối với" người đồ đệ "– đã giúp đỡ rất nhiều này, Trình Nguyên Hoa luôn rất rộng lượng, nàng gật đầu:" Chuẩn bị bữa trưa trước, đợi ăn trưa xong, ta sẽ làm cho ngươi. "

    Lưu Toàn Phúc nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn:" Sư phụ! Người thật tốt! "

    Trình Nguyên Hoa nhìn mà bất lực.

    Lưu Toàn Phúc thực sự đã giúp đỡ rất nhiều. Một số nguồn cung cấp nguyên liệu cũng do hắn cung cấp, đây đều là những nguồn cung quan trọng cho nhà hàng.

    Hắn đã nguyện ý chia sẻ với Trình Nguyên Hoa, thì nàng cũng sẽ đáp lại, nếu hắn muốn ăn gì thì nàng sẽ làm a.

    " Trưa nay chúng ta có thể gọi một phần được không? "Đoạn Giai ngập ngừng hỏi.

    Tôn Vũ Hâm cùng Trịnh Lan Kỳ bên cạnh cũng đồng thời gật đầu, ánh mắt mang theo chờ mong

    " 129 tệ một phần. "

    "... "

    Đoạn Giai ho khan một tiếng:" Vậy lấy một phần đi.. Ta mời mọi người ăn. "

    Nàng kiếm tiền cũng không tồi, món ngon này thực sự hơn xa 129 tệ, chính là nàng lo lắng Trịnh Lan Kỳ và Tôn Vũ Hâm có áp lực.

    Trịnh Lan Kỳ lắc đầu:" Không sao, chúng ta cứ chia đều đi. Chúng ta cũng rất muốn ăn món này, chỉ là vừa nếm thử liền hết rồi. "

    Tôn Vũ Hâm cũng thấy mỹ thực Trình ký khá là đắt đỏ, nhưng khi nghĩ đến sau khi trở về nhà mình sẽ không thể ăn được nó nữa, hắn liền hận không thể ở luôn trong của tiệm ăn đồ ăn mỹ vị này cho đến khi chán mới thôi.

    Suy cho cùng, sau khi về nhà, dù có cầm 129 tệ cũng chưa chắc đã mua được.

    Trình Nguyên Hoa thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, bên ngoài đã có tiếng đỗ xe, nên liền quay người bước vào bếp:" Nấu mấy món khác trước, cá viên tan chảy sẽ dọn ra sau cùng. Vì hôm nay là buổi đầu tiên mở bán nên sẽ giảm giá liền bán 99 tệ đi! "

    Nói xong, người đã biến mất tăm tích.

    " Món này tên là thịt heo xé phay, tất cả mọi người đều đã từng ăn rồi. Tôi cũng đã từng ăn rồi. Những món đã ăn trước kia đều tự xưng là thịt heo xé phay, nhưng là bởi vì tôi còn chưa được đến mỹ thực Trình ký thôi! "Đoạn Giai vẻ mặt hưởng thụ, vừa thưởng thức, ăn uống vừa miêu tả cho cư dân mạng đang xem trực tiếp.

    Thấy bọn họ kêu la cũng không hề để ý, Đoạn Giai chĩa máy ảnh vào đầu cá kho tiêu:" Tôi cực kỳ thích món này. Nó thật cay, nhưng không phải là vị cay cay khô khan, thơm thơm cay cay, ăn vào là chỉ muốn ăn mãi thôi. "Trước đây, tôi rất sợ ăn đồ cay. Nhưng ăn xong món này, tôi lai phá lệ cảm thấy rất thoải mái. Hận không thể lại ăn thêm một đĩa nữa! Đặc biệt ăn kèm với cơm, đúng rồi, cơm ở mỹ thực Trình ký cũng rất ngon."

    Trịnh Lan kỳ tương đối trầm lặng, cũng gật đầu: "Tôi cũng đồng ý với điểm này. Tôi đến từ tỉnh S. Ở bên ngoài ăn cơm, tôi luôn cảm thấy kém ngon hơn so với cơm của chúng tôi. Nhưng cơm ở mỹ thực Trình ký lại rất ngon giống như cơm ở chỗ chúng tôi vậy!"

    Tôn Vũ Hâm: "Nhà hàng này tuy rằng giá hơi đắt, nhưng thực sự rất ngon. Ta hận không thể sống luôn trong nhà hàng này."

    Đoạn Giai thấy khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng, bình luận nhảy liên tục --

    "Mẹ kiếp! Thật sự là tự ngược, ta biết là không nên xem, chỉ là không nhịn được!"

    "Đồng ý, tôi cũng vậy, cũng đã thoát ra rồi, nhưng lại chảy nước miếng mà vào lại!"

    "Chủ bô quá thiếu đạo đức, rõ ràng không phải phát sóng ăn uống, vậy mà cứ vậy ăn!"

    "Woo, nước miếng của tôi, tôi không thể kìm được!"

    * * *

    Đoạn Giai liền thấy vui vẻ, lúc này Lưu Toàn Phúc đang cầm một phần cá viên tan chảy chạy tới: "Mau ăn nhân lúc còn nóng đi! Ta tặng thêm các ngươi một viên nữa. Chín cái vừa khéo chia."

    Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.

    Ba người Đoạn Giai cũng không thèm để ý tới những người khác, lập tức cầm đũa gắp cá viên lên.

    Khoảnh khắc cho vào miệng, loại hưởng thụ mỹ vị này thật sự không nói nên lời, còn có cảm giác thật "không uổng phí".

    Bình luận lại tiếp tục trong phòng phát sóng trực tiếp--

    ".. Tại sao không nói?"

    "Rõ ràng là chủ bô cũng không nói nữa, nhưng sao tôi lại càng muốn ăn a."

    "Mẹ ơi, ta không nhịn được nữa, ta phải đi theo vị đại ca phía trên đi mua vé máy bay đây!"
     
    SSF1237belacmong thích bài này.
  7. tieunguanco

    Bài viết:
    1
    Dựa vào mỹ thực trở thành quốc bảo - Thập vĩ thố

    Dịch: Tiểu Ngư

    * * *

    Chương 26: Khách hàng mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba viên thì có thể làm được gì chứ? Cũng may là hồi nãy họ đã ăn không ít rồi, ăn xong cũng không gọi thêm cá viên nữa, mà tiêu diệt sạch sẽ hết đống đồ ăn trên bàn.

    Đoạn Giai vừa nấc lên vừa mãn nguyện nói với mọi người trong phòng trực tiếp: "Nghe nói tối nay mỹ thực Trình ký sẽ bắt đầu bán trứng trà đấy. Các ngươi tốt nhất nên chú ý đến cửa hàng trước, nếu không mua tới tay được thì cũng đừng trách tôi không báo trước nha."

    Nói xong, cô ấy hét lên: "Chủ bô!"

    Lưu Toàn Phúc đi tới, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Sao vậy?"

    "Tối nay khi nào thì cửa hàng mở bán trứng trà vậy?"

    "Tối nay chín giờ." Lưu Toàn Phúc biết cô nàng đang quảng cáo, lập tức nở nụ cười thật tươi đáp lại.

    Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều đã nghe được, Đoạn Giai nói thêm vài câu nữa rồi tắt phát sóng trực tiếp.

    Bọn họ cũng phải đi rồi.

    Lưu Toàn Phúc tặng một đống đồ cho bọn họ, ba người đều có vẻ mặt không nỡ, trong tay mang theo những hộp lớn nhỏ, cùng một túi trứng trà đóng gói hút chân không, đứng ở cửa, nhìn thật kỹ bảng hiệu mỹ thực Trình ký.

    - -Bọn họ tin tưởng đây chắc chắn không phải là lần cuối.

    "Trình lão bản, chúng ta nhất định sẽ trở lại!"

    "Đúng vậy, lần sau chúng ta sẽ lại tới, hi vọng ngươi lại có món mới, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ ủng hộ!"

    "Đến lúc đó, tôi sẽ gọi cả một bàn! Còn chưa đi, mà tôi đã thấy nhớ thịt heo xé phay vị cá, trứng trà, đầu cá kho tiêu, canh cá, còn có cá viên tan chảy nữa!"

    Trình Nguyên Hoa: "Vài ngày nữa sẽ có món mới."

    "Món gì vậy?"

    "Gà hầm nấm."

    Trình Nguyên Hoa nói xong, cười tươi, một hàng răng trắng nhỏ gọn gàng lộ ra, vẻ mặt giảo hoạt "Chỉ là lần sau các người đừng đến đột xuất, cửa hàng bây giờ có rất nhiều người. Tôi dự định bắt đầu từ mùng 1 tháng sau sẽ bắt đầu dịch vụ đặt bàn trước. Sau này nếu khách hàng không đặt chỗ trước thì không thể dùng bữa của chúng tôi."

    Đoạn Giai: "..."

    Trịnh Lan Kỳ: "..."

    Tôn Vũ Hâm: "..."

    Không ngờ, về sau bọn họ dù có muốn ăn thế nào thì cũng phải đặt bàn trước sao?

    Điểm mấu chốt là họ chắc chắn rằng việc đặt trước.. cũng không phải có thể dễ dàng lấy được!

    Nghĩ đến việc kinh doanh ở cửa hàng, trước khi có thêm món cá viên tan chảy, dù chỉ có hai món và một canh, nhưng bữa nào cũng phải xếp hợp bàn lại ngồi chung.

    Bây giờ ngày càng có nhiều món ăn, ngày càng nổi tiếng, ngày càng có nhiều người tìm đến, đến lúc đó quả thật là cần phải kiểm soát số lượng..

    Đoạn Giai: "Ta đây chính là tự lấy đá đập vào chân mình sao?" Dù sao cũng chính nàng phát sóng trực tiếp quảng cáo cho cửa tiệm a.

    Trình Nguyên Hoa mỉm cười, lấy ra một tấm danh thiếp, hạ giọng nói: "Mặt sau tôi có viết số điện thoại của mập mạp. Nếu các người qua đây thì gọi điện thoại trước, có thể thương lượng."

    Vừa nói xong, Trịnh Lan Kỳ cùng Tôn Vũ Hâm nhanh chóng đưa tay đón danh thiếp, Đoạn Giai cũng nhanh chóng chộp lấy, mãn nguyện giấu đi.

    8: 50 tối, mỹ thực Trình ký.

    "Biên tập như vậy đã được chưa? Ngươi mau nhìn xem." Lưu Toàn Phúc có chút khẩn trương.

    Mọi việc hắn đều tự mình làm từ đầu đến cuối, khó có được cái "sự nghiệp", có thể nói Lưu Toàn Phúc vô cùng để ý.

    Trình Nguyên Hoa nhìn qua, một đoạn video cùng một vài hình ảnh, video là được quay trước đó, quay lại quá trình luộc trứng trà -

    Cả một nồi đầy tràn những quả trứng trà phía trên sôi sùng sục, những quả trứng màu nâu đậm tròn trịa như muốn được vớt đi ra..

    Lại thêm một vài hình ảnh cùng với tỉ mỉ giới thiệu về trứng trà.

    "Ta cảm thấy rất tốt rồi!" Trình Nguyên Hoa gật đầu.

    Lưu Toàn Phúc cười híp mắt: "Vậy để ta cài đặt thời gian bắt đầu bán hàng, sư phụ, người nghĩ sẽ có người mua sao? Ta tin tưởng chỉ cần được ăn một lần, ai ai cũng đều yêu thích, nhưng chỉ sợ bọn họ không mua thôi!"

    Trình Nguyên Hoa cũng không để ý: "Không phải đã có hơn một nghìn người hâm mộ rồi sao?"

    Đây cũng là thành quả của buổi phát sóng trực tiếp quảng cáo của Đoạn Giai và quảng cáo của Lưu Toàn Phúc trên Weibo. Lần này cũng là do hắn đã mời ba người đến để tự mình nếm thử hương vị của mỹ thực Trình ký, kết quả đương nhiên là ăn một lần nhớ mãi không quên.

    Nhiều người ở tuy xa nhưng cũng đã lần lượt đến thử, cho nên hôm nay cửa tiệm có nhiều người hơn.

    Nhưng cũng không có nhiều người chú ý đến cửa hàng online này.

    Thời gian vừa điểm 9: 00, trứng trà bắt đầu được mở bán.

    Có thể mua tối đa 20 cái. Phí vận chuyển tự chi trả, giá cả cũng không tính là đắt một cái ba tệ rưỡi, nhưng nếu muốn mua một ít để nếm thử thì phải trả tám tệ tiền vận chuyển, nhiều người vẫn còn có chút chần chừ.

    Nhưng những người đã xem buổi phát sóng trực tiếp và theo dõi Weibo của Lưu Toàn Phúc đều thực sự tò mò về cửa hàng này.

    Mua ba hoặc năm cái, cộng thêm phí vận chuyển, thì chỉ có 20 tệ, mọi người vẫn có thể mua được.

    Lưu Toàn Phúc tổng cộng để số lượng một ngàn quả trứng trà, hơn 20 phút, đều không còn.

    "Bán hết rồi?" Ngay cả Trình Nguyên Hoa cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc.

    Lưu Toàn Phúc: ".. Ừ, bán hết rồi."

    Hắn trừng mắt nửa ngày rồi đột ngột bật dậy: "Ahhhhhhh! Bán hết rồi! Tuyệt vời! Kiếm được tiền rồi!"

    Hắn là người phụ trách cửa hàng trực tuyến, Trình Nguyên Hoa nói, sẽ chia hoa hồng cho hắn, tích tiểu thành đại, số tiền kiếm được cũng không ít.

    Nàng cũng không thiếu tiền, chỉ thiếu tài phú để mua thực đơn, sau khi mở cửa hàng này lâu như vậy, Trình Nguyên Hoa nàng cũng đã kiếm được không ít tiền.

    Nàng trợn tròn mắt, cầm tách trà nhấp một ngụm: "Ngươi cũng không thiếu tiền, ở đây bao ăn bao ở lại còn được trả lương, ngươi cao hứng cái gì?"

    "Người không hiểu, sự nghiệp thành công chính là bộ mặt của một người đàn ông!" Lưu Toàn Phúc rất có ý tứ, đôi mắt nhỏ híp lại.

    Trình Nguyên Hoa: ".. Ngươi tiếp tục thành công đi, ta đi xử lý nguyên liệu nấu ăn."

    Nàng đặt chén xuống, vào bếp chế biến nguyên liệu cho ngày hôm sau.

    Lúc này, Weibo của mỹ thực Trình ký đã được "khai trương".

    Lúc đầu, đa số là vào Weibo của Lưu Toàn Phúc để gây rối, sau lại có người cho thông tin Weibo của cửa hàng mỹ thực Trình ký, mấy người liền vào đây -----------

    "Tôi mới đến muộn 20 phút, đã không còn?"

    "Số lượng không phải là một ngàn sao? Trứng trà đắt như vậy, lại phải trả phí vận chuyển, vậy mà cũng bán hết rồi?"

    "Hahaha, ta cướp được 5 cái, hôm sau tôi sẽ phát sóng trực tiếp khi nếm thử!"

    "Ta cũng không cướp được. Trăm ngàn lần không nghĩ tới sức chiến đấu của các ngươi lại mạnh như vậy. Đêm mai ta nhất định sẽ phục thù!"

    ".. vì một quả trứng trà, đáng sao?"

    "Đáng! Ta nhất định phải tự mình nếm thử hương vị trứng trà" không uổng phí cuộc đời này "!"

    * * *

    Bọn họ nháo như thế nào, Trình Nguyên Hoa cũng không biết. Nàng vẫn đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm sau. Lưu Toàn Phúc, Dương Lâm và Từ Tú Uyển đều đang giúp đỡ.

    Khách đến càng lúc càng đông, không ngồi được vào bàn cũng phải đợi đến lượt ăn thứ 2. Nếu nóng lòng, còn có thể đóng gói và mang đi, nếu không vội, thì ngồi trong sân và chờ đợi.

    Ở nông thôn mát mẻ, máy lạnh trong quán tràn ra sân, còn có cây che nắng, chưa kể mọi người là tự nguyện ngồi chờ đợi.

    Chỉ là những người trong cửa hàng càng trở nên bận rộn.

    Sáng sớm hôm sau, Trình Nguyên Hoa đăng tin tuyển người.

    Nàng là muốn để ông bà ngoại nàng an tâm dưỡng lão, tuy là làm việc phù hợp có lợi cho sức khỏe cả thể chất và tinh thần, nhưng nếu để mệt mỏi, đó chính là tội lỗi của nàng.

    Đúng mười một giờ, có khách đến cửa, bọn họ cứ như vậy bận rộn liên tục tới hai giờ, hai đợt khách hàng mới lần lượt rời đi.

    Ba giờ chiều, cửa hàng cuối cùng thanh tịnh trở lại.

    Trình Nguyên Hoa vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa liền vang lên một tiếng động.

    Khi nàng nhìn lên, thì ra là một người quen.

    "Diệp tiên sinh đến rồi!" Từ Tú Uyển tươi cười chào hỏi.

    Ở độ tuổi của bà đương nhiên là thích Diệp Dư Chiêu nhất. Vẻ ngoài điển trai của đối phương rõ ràng là người thành công trong sự nghiệp. Dù không thích nói chuyện nhưng luôn tỏ ra rất lịch sự. Từ Tú Uyển có ấn tượng rất tốt với Diệp Dư Chiêu.

    Trình Nguyên Hoa hít một hơi: "Ngươi ăn món gì?"

    "Mỗi món một phần." Diệp Dư Chiêu nhàn nhạt trả lời.

    Bình thường anh ấy đều đến ăn một mình, thường không tới trong giờ cơm, luôn tránh thời kỳ cao điểm. Nếu như anh ta không đến, thì thư ký hoặc trợ lý của anh ta sẽ đến giúp anh ta mang về.

    Là một trong những khách hàng đầu tiên của mỹ thực Trình ký, lại là khách hàng quen thuộc, Trình Nguyên Hoa cũng có ấn tượng sâu sắc với vị khách quen này.

    Nghe vậy, nàng đứng dậy, đi chuẩn bị nấu ăn.

    Lúc này, ở cửa có một người khác bước vào.

    Người này vừa bước tới đã thu hút sự chú ý của mọi người.

    Trong thời tiết nóng nực như vậy, mà anh ấy đội mũ và đeo khẩu trang, trông thực sự không bình thường.

    Người rất gầy, thậm chí cũng không thể nhìn rõ mặt, cả người toát ra vẻ u sầu, khí tức chung quanh dường như cũng trở nên trầm thấp.

    "Có thể ăn chứ?" Giọng nói rất nhẹ nhàng, mang chút buồn bã.

    Lưu Toàn Phúc mở miệng: "Có thể.."

    Người đàn ông ngồi xuống cũng không nói gì nữa.

    Từ Tú Uyển cùng Dương Lâm nhìn nhau, Từ Tú Uyển bước tới, ngập ngừng nói: "Cái đó.. tiên sinh, ngài ăn gì?"

    "Tùy tiện."

    "..."

    Trình Nguyên Hoa liếc mắt nhìn mọi người, tất cả đều kỳ quái nhìn người này.

    Giấu thật kĩ?

    Mong là không phải kẻ chạy trốn hay tội phạm!

    Lưu Toàn Phúc xoay người, ánh mắt liên tục nhìn về phía nam nhân, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

    Người đàn ông cuối cùng cũng cởi bỏ khẩu trang, khuôn mặt xinh đẹp nhưng gầy gò hiện lên vẻ u sầu.

    - - Khuôn mặt này nhìn rất quen mắt!

    Đây không phải là người một năm trước đột ngột biến mất khi đang vô cùng nổi tiếng - Ảnh đế Sư Huyền sao?
     
    SSF1237belacmong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...