Bài viết: 13 

Chương 74:
[HIDE-THANKS]Không thể nghi ngờ Thịnh Viễn rất để bụng đến chung thân đại sự của Quý Minh Sùng.
Anh rời khỏi khung chat bắt đầu xem đi xem lại cái video kia, cuối cùng trịnh trọng gửi tin nhắn qua cho Quý Minh Sùng: 【 Tôi đoán, hẳn không phải là cầu hôn. 】
Anh xem video, kết hợp thêm tiếng nhạc, căn bản là không nghe được người bên trong nói gì. Anh nghĩ nghĩ, vẫn là phải nghĩ cách xem video gốc, mới có thể nghe được âm thanh trong lúc nói chuyện với nhau.
Quý Minh Sùng còn chưa trả lời tin nhắn, điện thoại lại chấn động một chút.
Thịnh Viễn: 【 Không phải cầu hôn a? 】
Quý Minh Sùng ngồi trong phòng, vừa mới xem trên máy tính, lúc này nào có tâm tình, nhưng anh vẫn nhẫn nại đánh chữ: 【 Dĩ nhiên không phải. 】
Từng bước để cầu hôn gồm những gì?
Tối thiểu phải có thân phận người bạn trai a? Anh cũng không nghe nói Nguyễn Tố có bạn trai.
Bất quá mặc dù như thế, anh vẫn không tự chủ được nhíu chặt lông mày.
Thịnh Viễn: 【 Vậy là tốt rồi.. Bất quá loại này hoặc là cầu hôn, hoặc là tỏ tình. 】
Quý Minh Sùng: 【. 】
Anh đã không muốn tiếp tục trò chuyện.
Hiệu suất làm việc của Thịnh Viễn làm cho anh thất vọng. Đưa một cái video nghe không rõ ràng nội dung, hai người bọn họ ở chỗ này phân tích đến thiên hoa loạn trụy lại có ích gì đây?
Thịnh Viễn vẫn rất nhiệt tình, đối với chuyện này cũng cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục gửi tin nhắn tới: 【Tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ xác suất thành công sẽ cao hơn một chút? 】
Theo Thịnh Viễn hiểu, lão quý đời này chỉ sợ là không thể làm ra hành động ôm lấy hoa hồng tỏ tình hoặc là cầu hôn trước mặt mọi người.
Thịnh Viễn lại bổ sung một câu: 【 Không nói những cái khác, luận về da mặt dày, cậu thua rồi. 】
Đúng như Thịnh Viễn đoán, Quý Minh Sùng đích thật là không làm được loại chuyện này. Cũng không phải liên quan đến da mặt mỏng dày, anh chẳng qua là cảm thấy -- quá ngốc rồi.
Nhưng anh cũng không xác định, Nguyễn Tố có thích kiểu này hay không.
Quý Minh Sùng dĩ vãng đều không thích nhắn tin trên Wechat cùng người khác nói chuyện trời đất, hôm nay lại thái độ khác thường, ngón tay thon dài ấn trên điện thoại di động cực nhanh.
Thịnh Viễn nhận được một lúc mấy tin nhắn từ Quý Minh Sùng, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay có chuyện như vậy.
Quý Minh Sùng: 【 Cậu cảm thấy Nguyễn Tố sẽ thích cách thức như vậy sao? Cô ấy cũng không phải là người thích khoe khoang. Trước kia lúc cô ấy học đại học, cũng có người làm như vậy, nhưng cô ấy đều cự tuyệt. 】
Quý Minh Sùng: 【 Lại xem trong video, cô ấy cười rất công thức hóa, không phải thật sự vui vẻ, ngược lại có chút xấu hổ. 】
Quý Minh Sùng: 【 Cậu xem một chút có phải như vậy hay không. 】
Thịnh Viễn: 【? 】
Thật sự là tốc độ tay không đuổi kịp Quý Minh Sùng, Thịnh Viễn dứt khoát trực tiếp bấm gọi.
Thịnh Viễn mới mở miệng liền nói: "Cậu thấy qua người trong video kia chưa?"
Quý Minh Sùng nhớ lại một chút, rất xác định trả lời: "Chưa từng."
"Tôi cũng chưa." Thịnh Viễn nói: "Cho nên, tôi nghĩ hẳn không phải là người Nguyễn Tố thích. Nhưng chúng ta ở chỗ này đoán cũng vô dụng, không bằng cậu trực tiếp gọi điện thoại hỏi cô ấy đi."
Đạo lý là như vậy, nếu như thay đổi nhân vật, hôm nay người gặp loại chuyện này là Thịnh Viễn, Quý Minh Sùng cũng sẽ nói câu nói này.
Nhưng sự việc chân chính phát sinh trên người mình, ngược lại không được quả quyết như vậy.
Mơ hồ biết cô sẽ không đồng ý, nhưng sợ gọi điện thoại tới lại đạt được điều không muốn nghe nhất, tin xấu nhất.
Cuộc gọi này giữa Quý Minh Sùng và Thịnh Viễn thời gian rất ngắn.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Minh Sùng cảm giác trong phòng có chút buồn bực, đứng dậy đi ra phòng khách, chuẩn bị ra sân hít thở không khí.
Vừa vặn lại đụng phải mẹ Quý từ trong phòng đi ra. Mẹ Quý thấy anh một bộ mặt ủ mày chau, cũng không hỏi nhiều, nói: "Con ở nhà với Đậu Tương, mẹ ra ngoài mua chút đồ."
Quý Minh Sùng thuận miệng hỏi: "Mua gì vậy?"
"Tố Tố bên kia còn thiếu một chút vật dụng hàng ngày." Mẹ Quý nói: "Mẹ đi mua cho con bé, ngày mai đưa qua cho nó."
Đầu năm nay, vật dụng hàng ngày ở đâu cũng có thể mua được. Nguyễn Tố hiện tại ở nơi đó, vừa ra bên cạnh tiểu khu liền có siêu thị.
Bất quá đây là một phần tâm ý của mẹ Quý. Tựa như phương diện quét dọn vệ sinh bà cũng không đảm đang hơn Nguyễn Tố, nhưng bà vẫn muốn bỏ ba làm bốn qua đó xem thử, chỉ là muốn quan tâm cô nhiều hơn.
Quý Minh Sùng đang rất phiền não, bèn nói: "Muốn mua cái gì, mẹ nói với con, con đi mua."
Quý mẫu nghi ngờ nhìn anh một cái: "Con đi?"
"Vâng." Quý Minh Sùng một mặt bình tĩnh nói: "Vừa vặn con ra ngoài tản bộ."
Tựa hồ biết mẹ anh đang lo lắng điều gì, anh lại bổ sung: "Yên tâm, con cũng chỉ là mua chút đồ, không có ý tứ gì khác."
Mẹ Quý nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, gật đầu: "Vậy con đi đi."
"Mua gì vậy?" Quý Minh Sùng hỏi.
"Giày, giấy hút dầu phòng bếp..". Mẹ Quý nói liên tiếp. Quý Minh Sùng đều ghi lại.
Sau khi nói xong, mẹ Quý còn căn dặn anh: "Mua xong liền trở về, ngày mai mẹ đưa qua cho Tố Tố."
Quý Minh Sùng bất đắc dĩ nói: "Biết rồi."
Quý Minh Sùng ra cửa, đến một cái siêu thị gần nhà. Anh thân cao, trong đám người liền rất dễ thấy, tướng mạo khí độ đều không tầm thường. Có mấy cô gái theo anh một đường, muốn đi thêm Wechat, nhưng cuối cùng không đủ dũng khí, chỉ có thể rời đi. Có đôi khi quá đẹp trai, ngược lại khiến cho người ta không có dũng khí bắt chuyện.
Đại khái là mua đồ cho Nguyễn Tố, Quý Minh Sùng vô cùng kiên nhẫn, liền giày đều là so chất lượng cùng giá cả mới mua.
Anh cũng không muốn thừa nhận, chính mình đang tìm việc để chuyển đi lực chú ý.
Bất quá ở trong siêu thị mua đồ cho người mình thích, đích thật là một chuyện chữa trị tâm tình.
Từ siêu thị ra, đã qua một giờ, tâm tình Quý Minh Sùng cũng đã khá hơn nhiều. Anh mua cho Nguyễn Tố rất nhiều thứ ngoài kế hoạch. Ví dụ như lược, ví dụ như sữa chua, đồ ăn vặt còn có hoa quả. Cuối cùng thu ngân đánh ra tới tờ hóa đơn đều rất dài rất dài.
Sự thật chứng minh, lời nói của đàn ông, có đôi khi nghe rồi thì thôi, dù người này có là con trai của mình. Giống như trước đó Quý Minh Sùng đáp ứng mẹ anh, mua đồ xong liền trở về. Nhưng từ siêu thị ra, anh giống như đã quên đi chuyện này, lái xe đi hướng tiểu khu Nguyễn Tố ở.
Bình thường sinh nhật Nguyễn Tố đều không chơi đến quá muộn, mà lại đều là người trưởng thành, ngày mai còn phải đi làm, đừng nói là suốt đêm, chơi đến mười giờ đã ngại muộn. Thế là, mọi người hát ca ăn cơm xong liền ai về nhà nấy. Nguyễn Tố mang theo một túi lớn quà sinh nhật từ taxi xuống, liền thấy Quý Minh Sùng đứng ở cửa tiểu khu.
Quý Minh Sùng thế mà đang cùng bảo vệ tiểu khu nói chuyện phiếm.
Trò chuyện một chút về vấn đề an toàn của tiểu khu, đối với chuyện này, anh còn đưa ra một chút đề nghị.
Nguyễn Tố nhìn thấy Quý Minh Sùng, thật sự là rất kinh ngạc, nhất là một túi lớn đồ vật quá mức dễ thấy bên chân anh: "Anh đây là.."
Quý Minh Sùng mặt không đổi sắc nói: "Nghe nói em còn thiếu một chút đồ dùng hàng ngày, liền đưa tới cho em."
"Cũng quá nhiều rồi." Nguyễn Tố cảm khái: "Nhiều quá."
"Từ từ dùng."
Nguyễn Tố không ngờ Quý Minh Sùng tới để đưa những thứ này cho cô, không biết nói gì, cô đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Lời này thốt ra, cô cũng cảm thấy chính mình nói nhảm, đều cái giờ này, sao có thể chưa ăn cơm.
Quý Minh Sùng thành thật trả lời: "Còn chưa ăn."
Nguyễn Tố a một tiếng, vẻ mặt do dự: "Vậy có muốn.."
Nói đến đây cô dừng lại một chút.
Đầu óc Quý Minh Sùng xoay chuyển rất nhanh, giờ này khắc này, tình cảnh này, anh nhịn không được nghĩ: Đằng sau "Có muốn" sẽ là lời gì đây? Giống như trong phim truyền hình, cô nấu đồ ăn cho anh sao?
Nếu là như vậy, anh có nên nhã nhặn từ chối không?
Mặc dù anh cũng rất muốn đi lên, bất quá đã trễ như thế, có phải không phù hợp lắm không. Cô có thể coi đây là chiêu trò của anh không. Anh cố ý chưa ăn cơm, sau đó lấy cớ đưa vật dụng hàng ngày để tìm cô, để có thể đường hoàng vào nhà cô?
Một giây sau Nguyễn Tố nói ra: "Có muốn đến cửa hàng tiện lợi ăn chút gì không?"
Quý Minh Sùng nhìn về phía cô: "Hả?"
"Đối diện có một tiệm Lawson." Nguyễn Tố nói: "Giờ này trong cửa hàng tiện lợi còn có oden, có thể ăn một chút."
Quý Minh Sùng cũng không biết bản thân may mắn hay nên thất vọng, anh đáp một tiếng: "Được."
Quý Minh Sùng đem vật dụng hàng ngày vừa mua đặt ở chỗ gác cổng, bảo vệ cười nói với Nguyễn Tố: "Bạn trai cô rất tri kỷ, nói với chúng tôi không ít đề nghị hữu dụng."
Nguyễn Tố còn chưa nói gì, Quý Minh Sùng đã giải thích: "Tôi không phải bạn trai cô ấy."
Bảo vệ sau khi kinh ngạc, lại nói: "Vậy cũng rất tốt. Cô gái, trước đây khách sống ở chỗ chúng tôi có người theo đuổi, nửa đêm còn muốn xông vào tiểu khu, tố chất này thật sự rất quan trọng."
Quý Minh Sùng không nghĩ tới bất quá là cùng chú bảo vệ hàn huyên một hồi, liền được đánh giá cao như vậy.
Nguyễn Tố cười cười.
Hai người đến cửa hàng tiện lợi đối diện đường cái, giờ này cửa hàng tiện lợi cũng có người. Nguyễn Tố mua cho Quý Minh Sùng một phần Oden, lại mua xiên thịt gà, hai người an vị trên ghế chân cao cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Quý Minh Sùng cơm tối ăn không nhiều, không có khẩu vị.
Lúc này đem phần Oden ăn hết sạch sẽ, canh cũng uống.
Anh nhịn không hỏi chuyện cái video kia, đợi đến khi đưa Nguyễn Tố đến cửa tiểu khu, anh rốt cục kìm nén không được, mở miệng hỏi: "Lời trước đó em đã nói, còn tính không?"
Một câu vô thưởng vô phạt này, khiến Nguyễn Tố khó hiểu, cô nghĩ nghĩ, lại hỏi anh: "Lời gì?"
Cô đã nói nhiều lắm, thực sự không nhớ ra được là câu nào.
Quý Minh Sùng nhẫn nhịn nửa ngày, thật ra có chút hối hận, nhưng lời nói đã nói ra, không thể thu hồi lại, anh đành phải hạ giọng nói: "Trước đó em đã nói, nếu có bạn trai, sẽ cho anh biết, cũng sẽ để anh xem giúp, lời này còn tính không?"
Nguyễn Tố: "?"
Cô cũng không biết sao đột nhiên anh lại nói như vậy.
Bất quá khi đó nói câu nói kia, cô còn đang gọi anh là anh trai, tình huống bây giờ rõ ràng khác biệt a.. Theo đạo lý mà nói, hẳn là không thể giữ lời, dù sao trước khác nay khác.
Trong lòng là nghĩ như vậy, ngoài miệng nói lại là: "Tính."
Nguyễn Tố cũng cảm thấy chính mình rất không hiểu thấu.
Làm gì lại tính.
Quý Minh Sùng nghe câu trả lời này, lông mày giãn ra, hài lòng rồi.
Nhìn anh một mặt sau cơn mưa trời lại sáng, Nguyễn Tố cũng cười. Bỏ đi, không hiểu thấu liền không hiểu thấu đi..
Ai kêu buổi tối hôm nay ánh trăng rất đẹp chứ.
-
Quý Minh Sùng hài lòng trở về, trên đường trở về, cũng không quên báo cáo thật tình huống cho Thịnh Viễn: 【 Cô ấy nói không phải. 】
Thật ra không nói, bất quá anh biết, cô không đồng ý người đàn ông tặng hoa hồng cho cô, nếu không vừa rồi cô sẽ nói.
Chuyện này làm thể xác tinh thần anh đều vui vẻ.
Thịnh Viễn cũng rất nhanh phản hồi: 【 Chắc là hiện tại còn chưa phải. 】
Quý Minh Sùng: 【 Có ý gì? 】
Thịnh Viễn: 【 Tôi nói cái video gốc kia, đã biết được nội dung đối thoại của bọn họ. Người đàn ông này vì theo đuổi cô ấy mới đặc biệt đến làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ. Hai người cùng làm một chỗ, thời gian và cơ hội gặp mặt nhiều hơn cậu nhiều. Hiểu không? 】
Biểu tình Quý Minh Sùng trong nháy mắt liền khó coi: 【 Tôi cùng cậu có thâm cừu đại hận gì? 】
Thịnh Viễn rất rõ ràng cũng hiểu rõ ý tứ anh: 【Không có. Tôi chỉ là muốn cậu sống yên ổn cũng không quên nghĩ đến ngày gian nguy, đường truy vợ dài dằng dặc, không thể phớt lờ. 】[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Không thể nghi ngờ Thịnh Viễn rất để bụng đến chung thân đại sự của Quý Minh Sùng.
Anh rời khỏi khung chat bắt đầu xem đi xem lại cái video kia, cuối cùng trịnh trọng gửi tin nhắn qua cho Quý Minh Sùng: 【 Tôi đoán, hẳn không phải là cầu hôn. 】
Anh xem video, kết hợp thêm tiếng nhạc, căn bản là không nghe được người bên trong nói gì. Anh nghĩ nghĩ, vẫn là phải nghĩ cách xem video gốc, mới có thể nghe được âm thanh trong lúc nói chuyện với nhau.
Quý Minh Sùng còn chưa trả lời tin nhắn, điện thoại lại chấn động một chút.
Thịnh Viễn: 【 Không phải cầu hôn a? 】
Quý Minh Sùng ngồi trong phòng, vừa mới xem trên máy tính, lúc này nào có tâm tình, nhưng anh vẫn nhẫn nại đánh chữ: 【 Dĩ nhiên không phải. 】
Từng bước để cầu hôn gồm những gì?
Tối thiểu phải có thân phận người bạn trai a? Anh cũng không nghe nói Nguyễn Tố có bạn trai.
Bất quá mặc dù như thế, anh vẫn không tự chủ được nhíu chặt lông mày.
Thịnh Viễn: 【 Vậy là tốt rồi.. Bất quá loại này hoặc là cầu hôn, hoặc là tỏ tình. 】
Quý Minh Sùng: 【. 】
Anh đã không muốn tiếp tục trò chuyện.
Hiệu suất làm việc của Thịnh Viễn làm cho anh thất vọng. Đưa một cái video nghe không rõ ràng nội dung, hai người bọn họ ở chỗ này phân tích đến thiên hoa loạn trụy lại có ích gì đây?
Thịnh Viễn vẫn rất nhiệt tình, đối với chuyện này cũng cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục gửi tin nhắn tới: 【Tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ xác suất thành công sẽ cao hơn một chút? 】
Theo Thịnh Viễn hiểu, lão quý đời này chỉ sợ là không thể làm ra hành động ôm lấy hoa hồng tỏ tình hoặc là cầu hôn trước mặt mọi người.
Thịnh Viễn lại bổ sung một câu: 【 Không nói những cái khác, luận về da mặt dày, cậu thua rồi. 】
Đúng như Thịnh Viễn đoán, Quý Minh Sùng đích thật là không làm được loại chuyện này. Cũng không phải liên quan đến da mặt mỏng dày, anh chẳng qua là cảm thấy -- quá ngốc rồi.
Nhưng anh cũng không xác định, Nguyễn Tố có thích kiểu này hay không.
Quý Minh Sùng dĩ vãng đều không thích nhắn tin trên Wechat cùng người khác nói chuyện trời đất, hôm nay lại thái độ khác thường, ngón tay thon dài ấn trên điện thoại di động cực nhanh.
Thịnh Viễn nhận được một lúc mấy tin nhắn từ Quý Minh Sùng, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay có chuyện như vậy.
Quý Minh Sùng: 【 Cậu cảm thấy Nguyễn Tố sẽ thích cách thức như vậy sao? Cô ấy cũng không phải là người thích khoe khoang. Trước kia lúc cô ấy học đại học, cũng có người làm như vậy, nhưng cô ấy đều cự tuyệt. 】
Quý Minh Sùng: 【 Lại xem trong video, cô ấy cười rất công thức hóa, không phải thật sự vui vẻ, ngược lại có chút xấu hổ. 】
Quý Minh Sùng: 【 Cậu xem một chút có phải như vậy hay không. 】
Thịnh Viễn: 【? 】
Thật sự là tốc độ tay không đuổi kịp Quý Minh Sùng, Thịnh Viễn dứt khoát trực tiếp bấm gọi.
Thịnh Viễn mới mở miệng liền nói: "Cậu thấy qua người trong video kia chưa?"
Quý Minh Sùng nhớ lại một chút, rất xác định trả lời: "Chưa từng."
"Tôi cũng chưa." Thịnh Viễn nói: "Cho nên, tôi nghĩ hẳn không phải là người Nguyễn Tố thích. Nhưng chúng ta ở chỗ này đoán cũng vô dụng, không bằng cậu trực tiếp gọi điện thoại hỏi cô ấy đi."
Đạo lý là như vậy, nếu như thay đổi nhân vật, hôm nay người gặp loại chuyện này là Thịnh Viễn, Quý Minh Sùng cũng sẽ nói câu nói này.
Nhưng sự việc chân chính phát sinh trên người mình, ngược lại không được quả quyết như vậy.
Mơ hồ biết cô sẽ không đồng ý, nhưng sợ gọi điện thoại tới lại đạt được điều không muốn nghe nhất, tin xấu nhất.
Cuộc gọi này giữa Quý Minh Sùng và Thịnh Viễn thời gian rất ngắn.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Minh Sùng cảm giác trong phòng có chút buồn bực, đứng dậy đi ra phòng khách, chuẩn bị ra sân hít thở không khí.
Vừa vặn lại đụng phải mẹ Quý từ trong phòng đi ra. Mẹ Quý thấy anh một bộ mặt ủ mày chau, cũng không hỏi nhiều, nói: "Con ở nhà với Đậu Tương, mẹ ra ngoài mua chút đồ."
Quý Minh Sùng thuận miệng hỏi: "Mua gì vậy?"
"Tố Tố bên kia còn thiếu một chút vật dụng hàng ngày." Mẹ Quý nói: "Mẹ đi mua cho con bé, ngày mai đưa qua cho nó."
Đầu năm nay, vật dụng hàng ngày ở đâu cũng có thể mua được. Nguyễn Tố hiện tại ở nơi đó, vừa ra bên cạnh tiểu khu liền có siêu thị.
Bất quá đây là một phần tâm ý của mẹ Quý. Tựa như phương diện quét dọn vệ sinh bà cũng không đảm đang hơn Nguyễn Tố, nhưng bà vẫn muốn bỏ ba làm bốn qua đó xem thử, chỉ là muốn quan tâm cô nhiều hơn.
Quý Minh Sùng đang rất phiền não, bèn nói: "Muốn mua cái gì, mẹ nói với con, con đi mua."
Quý mẫu nghi ngờ nhìn anh một cái: "Con đi?"
"Vâng." Quý Minh Sùng một mặt bình tĩnh nói: "Vừa vặn con ra ngoài tản bộ."
Tựa hồ biết mẹ anh đang lo lắng điều gì, anh lại bổ sung: "Yên tâm, con cũng chỉ là mua chút đồ, không có ý tứ gì khác."
Mẹ Quý nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, gật đầu: "Vậy con đi đi."
"Mua gì vậy?" Quý Minh Sùng hỏi.
"Giày, giấy hút dầu phòng bếp..". Mẹ Quý nói liên tiếp. Quý Minh Sùng đều ghi lại.
Sau khi nói xong, mẹ Quý còn căn dặn anh: "Mua xong liền trở về, ngày mai mẹ đưa qua cho Tố Tố."
Quý Minh Sùng bất đắc dĩ nói: "Biết rồi."
Quý Minh Sùng ra cửa, đến một cái siêu thị gần nhà. Anh thân cao, trong đám người liền rất dễ thấy, tướng mạo khí độ đều không tầm thường. Có mấy cô gái theo anh một đường, muốn đi thêm Wechat, nhưng cuối cùng không đủ dũng khí, chỉ có thể rời đi. Có đôi khi quá đẹp trai, ngược lại khiến cho người ta không có dũng khí bắt chuyện.
Đại khái là mua đồ cho Nguyễn Tố, Quý Minh Sùng vô cùng kiên nhẫn, liền giày đều là so chất lượng cùng giá cả mới mua.
Anh cũng không muốn thừa nhận, chính mình đang tìm việc để chuyển đi lực chú ý.
Bất quá ở trong siêu thị mua đồ cho người mình thích, đích thật là một chuyện chữa trị tâm tình.
Từ siêu thị ra, đã qua một giờ, tâm tình Quý Minh Sùng cũng đã khá hơn nhiều. Anh mua cho Nguyễn Tố rất nhiều thứ ngoài kế hoạch. Ví dụ như lược, ví dụ như sữa chua, đồ ăn vặt còn có hoa quả. Cuối cùng thu ngân đánh ra tới tờ hóa đơn đều rất dài rất dài.
Sự thật chứng minh, lời nói của đàn ông, có đôi khi nghe rồi thì thôi, dù người này có là con trai của mình. Giống như trước đó Quý Minh Sùng đáp ứng mẹ anh, mua đồ xong liền trở về. Nhưng từ siêu thị ra, anh giống như đã quên đi chuyện này, lái xe đi hướng tiểu khu Nguyễn Tố ở.
Bình thường sinh nhật Nguyễn Tố đều không chơi đến quá muộn, mà lại đều là người trưởng thành, ngày mai còn phải đi làm, đừng nói là suốt đêm, chơi đến mười giờ đã ngại muộn. Thế là, mọi người hát ca ăn cơm xong liền ai về nhà nấy. Nguyễn Tố mang theo một túi lớn quà sinh nhật từ taxi xuống, liền thấy Quý Minh Sùng đứng ở cửa tiểu khu.
Quý Minh Sùng thế mà đang cùng bảo vệ tiểu khu nói chuyện phiếm.
Trò chuyện một chút về vấn đề an toàn của tiểu khu, đối với chuyện này, anh còn đưa ra một chút đề nghị.
Nguyễn Tố nhìn thấy Quý Minh Sùng, thật sự là rất kinh ngạc, nhất là một túi lớn đồ vật quá mức dễ thấy bên chân anh: "Anh đây là.."
Quý Minh Sùng mặt không đổi sắc nói: "Nghe nói em còn thiếu một chút đồ dùng hàng ngày, liền đưa tới cho em."
"Cũng quá nhiều rồi." Nguyễn Tố cảm khái: "Nhiều quá."
"Từ từ dùng."
Nguyễn Tố không ngờ Quý Minh Sùng tới để đưa những thứ này cho cô, không biết nói gì, cô đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Lời này thốt ra, cô cũng cảm thấy chính mình nói nhảm, đều cái giờ này, sao có thể chưa ăn cơm.
Quý Minh Sùng thành thật trả lời: "Còn chưa ăn."
Nguyễn Tố a một tiếng, vẻ mặt do dự: "Vậy có muốn.."
Nói đến đây cô dừng lại một chút.
Đầu óc Quý Minh Sùng xoay chuyển rất nhanh, giờ này khắc này, tình cảnh này, anh nhịn không được nghĩ: Đằng sau "Có muốn" sẽ là lời gì đây? Giống như trong phim truyền hình, cô nấu đồ ăn cho anh sao?
Nếu là như vậy, anh có nên nhã nhặn từ chối không?
Mặc dù anh cũng rất muốn đi lên, bất quá đã trễ như thế, có phải không phù hợp lắm không. Cô có thể coi đây là chiêu trò của anh không. Anh cố ý chưa ăn cơm, sau đó lấy cớ đưa vật dụng hàng ngày để tìm cô, để có thể đường hoàng vào nhà cô?
Một giây sau Nguyễn Tố nói ra: "Có muốn đến cửa hàng tiện lợi ăn chút gì không?"
Quý Minh Sùng nhìn về phía cô: "Hả?"
"Đối diện có một tiệm Lawson." Nguyễn Tố nói: "Giờ này trong cửa hàng tiện lợi còn có oden, có thể ăn một chút."
Quý Minh Sùng cũng không biết bản thân may mắn hay nên thất vọng, anh đáp một tiếng: "Được."
Quý Minh Sùng đem vật dụng hàng ngày vừa mua đặt ở chỗ gác cổng, bảo vệ cười nói với Nguyễn Tố: "Bạn trai cô rất tri kỷ, nói với chúng tôi không ít đề nghị hữu dụng."
Nguyễn Tố còn chưa nói gì, Quý Minh Sùng đã giải thích: "Tôi không phải bạn trai cô ấy."
Bảo vệ sau khi kinh ngạc, lại nói: "Vậy cũng rất tốt. Cô gái, trước đây khách sống ở chỗ chúng tôi có người theo đuổi, nửa đêm còn muốn xông vào tiểu khu, tố chất này thật sự rất quan trọng."
Quý Minh Sùng không nghĩ tới bất quá là cùng chú bảo vệ hàn huyên một hồi, liền được đánh giá cao như vậy.
Nguyễn Tố cười cười.
Hai người đến cửa hàng tiện lợi đối diện đường cái, giờ này cửa hàng tiện lợi cũng có người. Nguyễn Tố mua cho Quý Minh Sùng một phần Oden, lại mua xiên thịt gà, hai người an vị trên ghế chân cao cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Quý Minh Sùng cơm tối ăn không nhiều, không có khẩu vị.
Lúc này đem phần Oden ăn hết sạch sẽ, canh cũng uống.
Anh nhịn không hỏi chuyện cái video kia, đợi đến khi đưa Nguyễn Tố đến cửa tiểu khu, anh rốt cục kìm nén không được, mở miệng hỏi: "Lời trước đó em đã nói, còn tính không?"
Một câu vô thưởng vô phạt này, khiến Nguyễn Tố khó hiểu, cô nghĩ nghĩ, lại hỏi anh: "Lời gì?"
Cô đã nói nhiều lắm, thực sự không nhớ ra được là câu nào.
Quý Minh Sùng nhẫn nhịn nửa ngày, thật ra có chút hối hận, nhưng lời nói đã nói ra, không thể thu hồi lại, anh đành phải hạ giọng nói: "Trước đó em đã nói, nếu có bạn trai, sẽ cho anh biết, cũng sẽ để anh xem giúp, lời này còn tính không?"
Nguyễn Tố: "?"
Cô cũng không biết sao đột nhiên anh lại nói như vậy.
Bất quá khi đó nói câu nói kia, cô còn đang gọi anh là anh trai, tình huống bây giờ rõ ràng khác biệt a.. Theo đạo lý mà nói, hẳn là không thể giữ lời, dù sao trước khác nay khác.
Trong lòng là nghĩ như vậy, ngoài miệng nói lại là: "Tính."
Nguyễn Tố cũng cảm thấy chính mình rất không hiểu thấu.
Làm gì lại tính.
Quý Minh Sùng nghe câu trả lời này, lông mày giãn ra, hài lòng rồi.
Nhìn anh một mặt sau cơn mưa trời lại sáng, Nguyễn Tố cũng cười. Bỏ đi, không hiểu thấu liền không hiểu thấu đi..
Ai kêu buổi tối hôm nay ánh trăng rất đẹp chứ.
-
Quý Minh Sùng hài lòng trở về, trên đường trở về, cũng không quên báo cáo thật tình huống cho Thịnh Viễn: 【 Cô ấy nói không phải. 】
Thật ra không nói, bất quá anh biết, cô không đồng ý người đàn ông tặng hoa hồng cho cô, nếu không vừa rồi cô sẽ nói.
Chuyện này làm thể xác tinh thần anh đều vui vẻ.
Thịnh Viễn cũng rất nhanh phản hồi: 【 Chắc là hiện tại còn chưa phải. 】
Quý Minh Sùng: 【 Có ý gì? 】
Thịnh Viễn: 【 Tôi nói cái video gốc kia, đã biết được nội dung đối thoại của bọn họ. Người đàn ông này vì theo đuổi cô ấy mới đặc biệt đến làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ. Hai người cùng làm một chỗ, thời gian và cơ hội gặp mặt nhiều hơn cậu nhiều. Hiểu không? 】
Biểu tình Quý Minh Sùng trong nháy mắt liền khó coi: 【 Tôi cùng cậu có thâm cừu đại hận gì? 】
Thịnh Viễn rất rõ ràng cũng hiểu rõ ý tứ anh: 【Không có. Tôi chỉ là muốn cậu sống yên ổn cũng không quên nghĩ đến ngày gian nguy, đường truy vợ dài dằng dặc, không thể phớt lờ. 】[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: