Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Munxeko thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Munxeko thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Munxeko thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 935: Hiện thực - Ghi nhớ công lao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    HL000, Munxeko, CÁ NÈE3 người khác thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 936: Hiện thực - Trở thành tội nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 937: Hiện thực - Vì tôi mà suy nghĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    HL000, Munxeko, CÁ NÈE3 người khác thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 938: Hiện thực - Không còn nhà

    Thông báo: Từ chương 951 Bun sẽ set phí đến full truyện nhé. Do Bun lười đăng mỗi ngày nên sẽ đăng 50c/ngày cho xong bộ này để qua bộ "10 Vạn Lý Do Phải Nạp Tiền".

    Các mem tiếp tục ủng hộ Bun và page với nhé. Cảm ơn nhiều ạ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    【Km: Nếu thế giới trở nên tồi tệ hơn, chúng ta sẽ sống thế nào? 】

    Thế giới mục nát, con người chết hết, anh ta sẽ làm ăn với ai? Quái vật sao?

    Khang Mại không thích quái vật.

    Ông ta thà để những người mình ghét sống, còn hơn để thế giới này trở thành thiên đường của quái vật.

    Khang Mại không có nhiều thời gian để trò chuyện, hẹn Ngân Tô khi nào về sẽ ăn bữa cơm rồi không còn động tĩnh gì nữa.

    Ngân Tô lướt danh sách bạn bè, thấy Ly Khương, liền gửi cho cô ấy một tin nhắn.

    Ly Khương nhanh chóng trả lời, nhưng cô ấy cũng đang ở huyện Sơn Lộc, tạm thời không thể gửi nước mắt đã tích lũy được.

    Ngân Tô: "..."

    Cảm giác như ai cũng ở huyện Sơn Lộc, chỉ có mình cô ở thành phố Lan Giang.

    Việc này cũng không gấp, Ngân Tô bảo Ly Khương tiếp tục tích lũy.

    * * *

    * * *

    Khu vực ô nhiễm ở huyện Sơn Lộc không lan rộng thêm, Cục Điều Tra bắt đầu xây dựng tường cách ly.

    Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán năm 2046 trôi qua trong nặng nề.

    Tuyết lớn vào ngày thứ tư của Tết đã giảm đi nhiều, nhưng trên đường phố vẫn không có nhiều người, cả thành phố trông trống trải, đi trên đường đôi khi khiến người ta nghi ngờ đây có phải là một thành phố bỏ hoang không.

    Ngân Tô nhận thấy tần suất xuất hiện của quái vật trong thành phố ngày càng cao.

    Cô bây giờ không cần đợi tin tức từ Cục Điều Tra, chỉ cần tham gia vài nhóm địa phương, là có thể biết ngay nơi nào lại có chuyện lạ.

    Chỉ cần theo những tin đồn kỳ lạ đó, cô có thể bắt được quái vật.

    Vì cái cung điện hỏng đó, Ngân Tô phải ra ngoài làm người tốt trong tuyết.

    Ngân Tô lại làm việc thiện trở về nhà, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Lệ Tân Nguyệt.

    Lệ Tân Nguyệt béo lên một chút, mặc một chiếc áo khoác lông xù, có lẽ vì lạnh, khuôn mặt bầu bĩnh hơi đỏ.

    Cô ngồi xổm bên tường, co ro thành một đống, trông rất đáng thương.

    Ngân Tô chưa kịp tiến tới, Đại Lăng đã từ túi của Ngân Tô nhảy ra, biến thành hình người, chạy thẳng tới, ôm lấy đứa trẻ và bắt đầu cọ cọ: "Cưng ơi, em đến thăm chị phải không? Chị cũng rất nhớ em, chị biết chúng ta là đôi bên cùng hướng tới nhau mà.."

    Lệ Tân Nguyệt giật mình, bị Đại Lăng ôm cọ khắp người, đôi mắt đen láy ngấn nước, trông càng đáng thương hơn.

    Ngân Tô kéo Đại Lăng đang chảy nước miếng ra, mở cửa, ra hiệu cho Lệ Tân Nguyệt đang lo lắng: "Vào đi."

    Lệ Tân Nguyệt nắm chặt vạt áo, chạy nhanh vào nhà.

    Ngân Tô đóng cửa lại, hỏi cô: "Sao em lại một mình chạy đến đây nữa rồi?"

    Lệ Tân Nguyệt đứng giữa phòng khách, cúi đầu, lo lắng nói nhỏ: "Nhớ.. nhớ chị."

    Gần đây Cục Điều Tra rất bận, Lệ Tân Nguyệt vốn đi theo Liễu Liễu. Nhưng Liễu Liễu hiện đang ở huyện Sơn Lộc, nên cô đi theo vài nhà nghiên cứu phụ trách nghiên cứu cô.

    Những nhà nghiên cứu đó cũng rất tốt với cô.

    Chăm sóc cô, mang cho cô đủ loại đồ ăn vặt và đồ chơi.

    Lệ Tân Nguyệt không phải không thích họ, chỉ là đã lâu không gặp chị..

    "Khi em đi có nói với ai không?"

    "..."

    Lệ Tân Nguyệt cúi đầu thấp hơn, vạt áo gần như bị vò nát.

    Ngân Tô: "..."

    Lại là trốn đi.

    Chắc bên đó đang tìm cô khắp nơi.

    Ngân Tô lấy điện thoại ra báo tin an toàn cho họ.

    "Chút nữa chị sẽ đưa em về."

    Lệ Tân Nguyệt không nói gì, nhưng rõ ràng không vui.

    Nhưng cô cũng biết, dù cô có vui hay không, cuối cùng chị cũng sẽ đưa cô đi.

    Ngân Tô cảnh cáo Đại Lăng vài câu, rồi mới thả cô ra.

    Đại Lăng vui vẻ lục lọi một đống đồ ăn vặt từ góc phòng, đặt trước mặt Lệ Tân Nguyệt, trông rất nịnh nọt.

    Như thể làm vậy Lệ Tân Nguyệt sẽ đồng ý làm gấu nhỏ của cô.

    Ngân Tô: "..."

    Quái vật thực sự không bao giờ biết từ bỏ là gì.

    Ngân Tô nhớ lại kỹ năng giám định đã được nâng cấp, có lẽ có thể giám định được dấu hỏi trên người Lệ Tân Nguyệt..

    Ngân Tô lập tức sử dụng kỹ năng.

    【Ấu nhi nhân loại·Lệ Tân Nguyệt·Dị năng giả·? 】

    Không phải chứ..

    Dấu hỏi không bao giờ kết thúc sao?

    Hiển thị một cái rồi lại một cái?

    Thật là vô dụng!

    Ngân Tô đau đầu, cô im lặng nhìn chằm chằm vào ba chữ 'dị năng giả' cho đến khi nó biến mất mới chớp mắt.

    Dị năng giả là phân loại của thế giới quái vật, thế giới thực chỉ hiển thị nhân loại và người chơi.

    Cô ấy đến từ thế giới quái vật.

    Điều này giải thích tại sao cô ấy còn nhỏ mà đã có kỹ năng.

    Dị hóa giả thức tỉnh dị năng không phân biệt tuổi tác.

    Nhưng tại sao cha cô ấy lại là Lệ Nghi Niên?

    Không lẽ Lệ Nghi Niên lấy một người vợ từ thế giới quái vật, sinh ra cô ấy? Sinh con xuyên giới.. đây là gì? Thánh nữ của hai giới? Theo tiểu thuyết, chẳng phải phải cứu thế giới hoặc thống trị hai giới sao.

    Nếu thật sự như vậy, thì Lệ Nghi Niên chẳng phải có cách xuyên qua hai giới?

    Lệ Nghi Niên chết không thấy xác, rốt cuộc là chết thật hay đã đi đến thế giới quái vật?

    Ngân Tô càng nghĩ càng thấy cái chết của Lệ Nghi Niên rất đáng ngờ.

    Ngân Tô ngồi đối diện Lệ Tân Nguyệt, "Tân Nguyệt, em còn nhớ em đến thế giới này từ đâu không?"

    Lệ Tân Nguyệt nghiêng đầu, không trả lời, rõ ràng đang do dự, dường như đang suy nghĩ có nên nói hay không.

    Ngân Tô kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một phút sau, Lệ Tân Nguyệt mới lên tiếng: "Từ nhà."

    "Nhà của em ở đâu?"

    "Nhà.." Lệ Tân Nguyệt mím môi, "Nhà là nhà thôi, có ba có mẹ, đó là nhà.. nhưng bây giờ em không còn nhà nữa."

    "..."

    Nói cũng như không nói.

    Đại Lăng lập tức tiến tới, nắm tay Lệ Tân Nguyệt, "Không sao đâu em, chị có thể làm người thân của em, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi, làm người thân suốt đời."

    Lệ Tân Nguyệt rõ ràng sợ Đại Lăng, muốn rút tay ra nhưng không được, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ngân Tô.

    Ngân Tô bảo tóc quái kéo Đại Lăng ra.

    Đại Lăng bám chặt xuống đất, kêu lên: "Em ơi, không có khó khăn nào có thể chia cắt chúng ta! Họ đang chia rẽ uyên ương! Chị sẽ đến cứu em, em ơi!"

    Ngân Tô nhíu mày, không biết con bé này suốt ngày xem cái gì!

    Tóc quái kéo Đại Lăng vào phòng ngủ, đóng cửa cái rầm, một lát sau bên trong vang lên tiếng đập phá.

    "Các cô chú ở Cục Điều Tra bây giờ là gia đình của em." Ngân Tô an ủi Lệ Tân Nguyệt.

    Lệ Tân Nguyệt dường như nghĩ đến những người ở Cục Điều Tra, tâm trạng buồn bã có phần cải thiện.

    Ngân Tô tiếp tục hỏi: "Trước đây em chỉ sống ở nhà, không ra ngoài sao?"

    "Mẹ nói bên ngoài rất nguy hiểm, không cho em ra ngoài." Lệ Tân Nguyệt nói: "Nhưng thỉnh thoảng ba sẽ đưa em ra ngoài, bên ngoài.. không giống thế giới này."

    "Khác thế nào?"

    Lệ Tân Nguyệt dường như không thể miêu tả: "Dù sao cũng khác, nhiều.. nhiều quái vật. Bầu trời không cao như thế này, không phải màu xanh, cũng không có mây, chỉ có mặt trăng.. mặt trăng đỏ."

    Khu vực sông ngầm của Hắc Huỳnh Vực là đêm vĩnh cửu, các khu vực khác xuất hiện mặt trăng đỏ cũng không có gì lạ.

    Cô ấy đang miêu tả một khu vực nào đó trong mười tám vực sao?

    Lệ Tân Nguyệt không có ấn tượng sâu sắc về thế giới mình sống, không biết là do quên hay do ấn tượng ban đầu không sâu.

    Ngân Tô thấy không hỏi thêm được gì hữu ích, đành thôi, dự định chút nữa sẽ đưa cô bé về.

    * * *///-----

    P/s: Bun cũng đang dịch bộ "10 Vạn Lý Do Phải Nạp Tiền" của tác giả Mặc Linh luôn á, mn qua đây ủng hộ mình nhé.

    Ngôn Tình - [Edit]Mười Vạn Lý Do Phải Nạp Tiền - Mặc Linh
     
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 939: Hiện thực - Chưa kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    HL000, Munxeko, CÁ NÈE2 người khác thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 940: Hiện thực - Được vinh danh bằng ánh sáng vàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 941: Hiện thực - Đừng mơ mộng nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...